LS Q.Sự Đông Cung Chi Chủ - Nguyệt Lãm Hương - Chương 126

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đông Cung Chi Chủ
    Tác giả: Nguyệt Lãm Hương
    Chương 120: Diểm mấu chốt

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Gió mát phất qua mặt, hàng dương liễu nhẹ đưa, hai mẹ con vui vẻ hòa thuận, tình cảnh ấm áp động lòng người như thế khiến người ta luyến tiếc cắt ngang.

    Thượng Quan Mẫn Hoa đầy mặt tươi cười, đùa con, lơ đễnh hỏi: “Có việc nói luôn, nhìn các ngươi đi, đều thành bà ba hoa rồi.”

    “Còn không phải bị cô hại!” Lạc Sinh vừa rống lên một câu đã bị Tuyên Sở với Sử Nghiêu che miệng kéo lại phía sau, Nhậm Phục Thu cùng Giang Nhất Lưu nén giận, đưa hết tấu chương sổ sách lên, Thượng Quan Mẫn Hoa đang phe phẩy cây cần treo chuồn chuồn trúc, cũng không xem mấy thứ đó.

    “Vì sao không xem?”

    “Chẳng lẽ các anh cho rằng mình không bằng ta?”

    “Sao có thể như vậy được?” Nhậm Phục Thu cùng Giang Nhất Lưu đồng thanh phản bác, lời vừa nói ra miệng hai người họ mới tỉnh ngộ...

    Thượng Quan Mẫn Hoa ngoái đầu nhìn lại, ý cười càng sâu: “Ta cũng nghĩ thế.”

    Lạc Sinh mấy lần muốn mở miệng nói chuyện đều bị ý cười đầy chế nhạo của đối phương đè nén mà nhịn xuống. Chỉ như thế đã nhẹ nhàng đuổi được ba người họ rồi. Tuyên Sở vai mang trách nhiệm nặng nề, tiến lên từng bước ôm quyền, thành khẩn trả lời rằng có rất nhiều thứ mà bọn họ chưa từng tiếp xúc bao giờ, sợ rằng trong quá trình thực hiện sẽ xuất hiện sai sót, kế hoạch đổ bể, còn xin hoàng hậu suy tính vì Đại Chu, vân vân và vê vê.

    Thượng Quan Mẫn Hoa cười nhìn hắn, cặp mắt đen láy vừa chuyển, trực tiếp nói ra: “Tính toán trước sau, nắm chắc đại cục, chú ý chi tiết, nghĩ xa hơn về phương hướng phát triển sau này, cứ thế chắc chắn sẽ không xảy ra đại loạn.”

    Sự trầm mặc mà áp lực trong không khí tăng vọt, thỉnh thoảng lại lẫn vào tiếng cười khanh khách của hoàng tử trưởng. Lạc Sinh đè nén tức giận, rốt cục cũng phải gào lên: “Phương án cụ thể đâu?”

    Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mày, hỏi lại hắn: “Nếu mọi thứ đều cần ta quyết định thì cần các anh làm gì?”

    Đám người Nhậm Phục Thu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vẫn là Tuyên Sở - kẻ theo như lời đồn là có quan hệ ái muội với hoàng hậu đành mặt dày đưa ra một vấn đề cực kì trọng yếu để gây chú ý với đối phương. Hắn nói: “Dưới Tấn Hà giá tơ bông tăng lên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cả ngành sản xuất. Nam Lương bên kia sông như hổ rình mồi, chỉ chăm chăm nhân cơ hội chia xẻ lợi ích, làm thế nào để ứng phó?”

    Thượng Quan Mẫn Hoa trầm tư một lát rồi nói: “Giá tơ bông tăng lên là việc đã được dự đoán trước, ta vốn có ý làm cho càng nhiều người đổi nghề đi trồng trọt, trên làm dưới theo, có thể nhanh chóng giải quyết được tình trạng thừa người lại thiếu canh tác. Chỉ là không ngờ các anh không có một ai nghĩ đến điều ấy.”

    Nhậm Phục Thu ngắt lời nàng: “Bọn ta đúng là không ngờ, bởi vì tháng trước quốc sư đã đốc thúc Thượng Quan Cẩm Hoa đi làm rồi. Đô Thủy Giám làm rất khá, ba tháng sau là có thể thấy được hiệu quả.”

    Thượng Quan Mẫn Hoa nhướng mắt nhìn hắn một cái, nàng chính là tò mò về địch ý của hắn với mình, đáy lòng lại không suy nghĩ sâu xa. Con trai của nàng đã chạy đến bên cạnh nàng, chu cái miệng bé xinh ra cắn cắn đầu ngón tay của nàng chảy dãi, nàng phân tâm: “Ồ, thế thì sẽ không có vấn đề gì lớn rồi. Những chuyện khác ta tin các ngươi đều có thể giải quyết hết!”

    Nàng thoái thác tất cả mọi chuyện, lực chú ý của nàng hoàn toàn đặt lên con mình. Giang Nhất Lưu căn răng hỏi một câu: “Việc tiêu thụ hàng ở Nam Lương gặp khó khăn rất lớn. Thói quen và phong tục của quý tộc ở đó không giống với chúng ta. Vương tử Lương Tố cũng đã bắt đầu cảnh giác, cấm việc thông thương hàng hóa hai bờ Nam Bắc.

    “Vụ đặt hàng cao cấp đi không thông thì các người không biết đi theo đường thị trường bình dân sao?” Thượng Quan Mẫn Hoa lắc đầu, chỉ điểm: “Trên báo cáo Sử Nghiêu đệ trình lên kia có nói, người Nam Lương yêu thích trang phục kỵ sĩ của phương Bắc, anh bảo nhà thiết kế của Sơ Thiện Đường sửa một chút là có thể giải quyết vấn đề rồi còn gì?”

    “Làm sao ta biết, cô lại không nói cho ta!”

    “Cái này còn cần người ta nói sao?”

    Giang Nhất Lưu tức giận đến mức vung thẳng nắm đấm lên, may mắn người bên cạnh hắn nhanh chóng ngăn lại được nên nắm đấm kia mới không nện lên người hoàng hậu.

    Thượng Quan Mẫn Hoa bảo thị nữ ôm hoàng tử trưởng lên, những người khác thì thu dọn khăn thảm, trước khi rời đi, ánh mắt nàng dời đến chỗ Tuyên Sở, dùng ánh mắt hỏi hắn xem còn có vấn đề gì khó giải quyết nào cần nàng giải đáp không.

    Tuyên Sở nhìn trái liếc phải, bốn người còn lại đã trốn xa, hắn nhíu mày lầm bầm nói: “Ta đã hiểu rồi, chuyện này là để sinh tiền đẻ bạc cho hoàng hậu nương nương, chứ không có nửa phần ưu việt nào cho bọn ta.”

    Ánh mắt Thượng Quan Mẫn Hoa sáng lên lấp lánh, vẻ bất ngờ chợt hiện, nàng nói: “Cuối cùng cũng có kẻ hiểu được. Tuyên tướng quân, bản cung còn chưa cám ơn anh giao chuyện buôn bán của thêu trang Lạc Thành cho Kim lão bản đâu.”

    Tuyên Sở vội bước lui mấy bước dài, nhỏ giọng đáp: “Không dám.”

    “Hẳn là vậy, nhưng mà ta nói Tuyên tướng quân, anh tới gần chút đi, cách xa như vậy làm gì? Bản cung cũng sẽ không ăn anh!”

    Thượng Quan Mẫn Hoa vừa oán trách xong, Tuyên Sở kia đã toàn thân run lên, sắc mặt biến thành màu đen, khi bàn tay của hoàng hậu sắp chạm đến thân thể hắn thì nhanh như chớp bắn ra khỏi Vĩnh Lạc Cung. Thấy thế, Thượng Quan Mẫn Hoa cười đến gập bụng. Con trai nàng đang nằm yên trong lòng thị nữ cũng xoay người, cười khanh khách, vươn hai tay ra muốn mẹ ôm. Nàng ôm lấy con, ý cười trên khóe môi còn chưa ta, đã nhìn thấy dưới hàng liễu có bóng người hiện lên.

    Nàng thu liễm ý cười, nói với hai bên: “Đi xuống!”

    Chỉ chốc lát sau, Chương Xuân Triều đã đi đến trước mặt nàng. Ánh mắt tà mị sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn vươn ngón tay sờ sờ một bên má phúng phính mịn màng của hoàng tử trường, khẽ cười: “Tiểu tử này trông thật khỏe mạnh!”

    Thượng Quan Mẫn Hoa đẩy tay lão ra, đổi tay ôm con rồi nói: “Có việc nói nhanh!”

    “Haha, tiểu thư Mẫn Hoa, ta muốn nói gì cô còn không biết sao?”

    Ý cười châm chọc của Chương Xuân Triều còn chưa đạt đáy mắt, Thượng Quan Mẫn Hoa ôm chặt con, muốn từ trên thân hình bé bỏng đó tìm được sức mạnh kiên cường, nhưng mà, vẫn không thể làm ấm hàn băng kết trong đáy lòng nàng.

    Đầu nàng cơ hồ đã vùi vào trong bọc tã của con, giọng nàng rầu rĩ truyền ra: “Không giết không được sao?”

    “Đúng là lòng dạ đàn bà,” Chương Xuân Triều nguýt một cái rồi cười nói: “Không cần cô ra tay, ta sẽ giải quyết.”

    Thượng Quan Mẫn Hoa cắn chặt răng, lắc đầu không nói. Ý cười trên mặt Chương Xuân Triều càng sâu thêm, giọng điệu càng thêm châm chọc: “Cô đang muốn tìm đường chết sao? Cho dù cô không sợ chết, nhưng còn con cô thì sao? Cô có thể cam đoan nó không chết giữa độc kế trong cung sao?”

    Nàng làm sao mà không biết những câu lão nói đều có lý, nếu không trừ bỏ kẻ trong Vinh Huệ Cung kia, thì ngày sau người chịu khổ chính là nàng và con trai của nàng. Nhưng mà nàng thực sự không thể giết người. Chỉ cần vừa nghĩ đến đó là một thai phụ đang mang thai tháng thứ sáu thì ác mộng năm nào lại ập đến, đánh sâu vào trái tim yếu ớt chẳng kịp phòng bị của nàng.

    Nàng nghĩ một lúc, khóa chặt nhược điểm dưới đáy lòng không cho người khác nhìn thấy rồi ngẩng đầu kiên định đáp: “Giết được người thứ nhất này đi nữa, sau này cũng còn vô số. Chu Thừa Hi cũng không phải kẻ dễ qua mặt, huống hồ Tần Quan Nguyệt cũng sẽ không để mặc ông tác loạn hậu cung. Hơn nữa,…” nàng có chút không chắc chắn, giọng nói ngập ngừng mà tiếp: “Hắn đối với ta… hẳn là còn vài phần tình ý, không đến mức phải động thủ sớm như thế, chúng ta còn thời gian, không vội.”

    Chương Xuân Triều lạnh lùng nhìn nàng đang ra vẻ trấn định, mắng nàng lạnh băng: “Nếu dám nói với hắn là không phải con của hắn thì nên biết sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày này.”

    “Phải, ta đã biết từ lâu rồi, hiện giờ ta đang hối hận đây, ông đoán đúng hết rồi, được chưa?” Bị nói toạc tâm sự, Thượng Quan Mẫn Hoa thẹn quá thành giận, nàng nổi giận đùng đùng quát lên: “Ta vốn không muốn ở lại đây, nhưng là tên vô liêm sỉ kia lại lấy con ta ra ép ta thề không được rời khỏi nơi này! Ta có thể không tin thần phật, nhưng ta không thể lấy con ta ra mạo hiểm, ông có hiểu không?

    Nó quan trọng hơn so với bất cứ kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, ta muốn trừ bỏ cái vị trong Vinh Huệ Cung kia hơn bất cứ ai, hoặc là xử lý gọn Chu Thừa Hi để nhất lao vĩnh dật, nhưng nếu đại khai sát giới, ông có thể tưởng tượng ta sẽ biến thành bộ dạng đáng sợ cỡ nào không?

    Ta không thể để con ta nhớ tới mẫu thân nó là kẻ mưu sát, ta cũng không biến nó thành kẻ lãnh huyết vô tình giống như kẻ khác trong hoàng cung này! Ông có hiểu không?”

    “Giờ thì ta đã hiểu!” Chương Xuân Triều vẻ mặt mê mang, lão vươn tay nhẹ nhàng lau qua hai gò má của nữu tử, thu tay lại đặt trước mặt cẩn thận nhìn, bọt nước trên ngón tay trong suốt và lấp lánh dưới ánh mặt trời, vẻ mặt lão thực hoang mang: “Không giết thì không giết, có cái gì mà khóc?” “Không phải,” Thượng Quan Mẫn Hoa nhanh chóng phản bác, nàng khẽ trát mắt, thấy mình thất thố liền lập tức xoay người: “Điểm mấu chốt của ta thì tự ta biết, ông cứ quản lý mọi chuyện bên ngoài cho tốt là được, vẫn cứ chiếu theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, nắm chắc thời gian mà làm. Chỉ cần lộ ra ngoài một số cửa hàng, còn thực lực thật sự thì chuyển hết vào chỗ tối, nhất là một số đã qua tay đại sư gia kia, có thể bỏ thì bỏ, không thể bỏ cũng phải bỏ!”

    Lời này bảo là để nói cho Chương Xuân Triều nghe, còn không bằng là để Thượng Quan Mẫn Hoa dùng để an ủi chính mình: Giết người không phải là chuyện bắt buộc phải làm, xem đi, nàng đã chuẩn bị đối ứng với cung biến rất tốt rồi đấy thôi.

    Phía sau lặng yên không một tiếng động, nàng nghĩ lão ta đã lui ra. Ngẫm nghĩ một chút, vừa xoay người liền ngã vào trong một lồng ngực lạnh như băng, sau đó là cánh tay quấn chặt lấy thắt lưng nàng, nàng kinh ngạc, nhìn vào đáy mắt Chương Xuân Triều, mê loạn mà kỳ dị. Đôi môi lão đỏ tươi, hơi thở ấm áp gần kề trong gang tấc, nàng vừa nín thở, môi hôn cực kì ấm nóng của Chương Xuân Triều đã rơi xuống. Còn chưa kịp cảm nhận đó là cảm giác gì thì tiếng thét chói tai của thị nữ, tiếng khóc ré của con trai cùng với tiếng rống giận dữ của Chu Thừa Hi đã cắt ngang cái ôm hôn bất thình lình đó.

    Chu Thừa Hi vươn tay đang định cướp người về, Chương Xuân Triều đã khôi phục thái độ bình thường, một phen chế trụ cổ tay của vị họ Chu kia, lạnh lùng nói: “Ngươi còn không xứng!”

    Thượng Quan Mẫn Hoa đứng ở giữa, khóe mắt nàng liếc về bên trái chỉ nhìn thấy bóng Chu Thừa Hi, chuyển hướng sang bên phải, ngay cả góc áo của Chương Xuân Triều đều không kịp nhìn đến. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, ngón tay sờ lên môi mình, âm thầm đoán nguyên nhân làm Chương Xuân Triều xúc động: Chẳng lẽ bộ dạng lơ đãng rơi nước mắt của mình làm cho người ta thấy mà thương tiếc?"

     
    lethanhtrung2000 and sonteo like this.
  2. Tiểu Hòa Thượng

    Tiểu Hòa Thượng Gió thổi mây bay.............! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/6/15
    Bài viết:
    633
    Được thích:
    1,830
    Đông Cung Chi Chủ
    Tác giả: Nguyệt Lãm Hương
    Chương 121: Hoa nở

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach

    Cuối tháng sáu năm Khánh Đức thứ năm, Tô Huệ phi sinh hạ long tử, đúng vào lúc Khánh Đức đế đi tuần xuống phía Nam Tấn Hà, khi cung nhân báo tin vui ấy, trên mặt vị hoàng đế trẻ tuổi này nhìn không ra hỉ giận, chỉ qua loa hạ chỉ cho Vinh Huệ cung, ban tên cho hoàng tử là Chu Tập Hạo, Tô Huệ phi chuyển ra khỏi Vinh Huệ cung, ban tặng Trang Huệ điện, về phần chuyện phong làm Tả hậu thì một chữ cũng không thấy nói gì.

    Sau khi từ cuộc Nam tuần trở về hoàng cung, Khánh Đức đế lại mất hứng thú với Tô Huệ phi, say mê một nữ tử thần bí mang về từ chuyến Nam tuần. Nghe cung nhân đồn lén, nữ tử họ Thái kia bề ngoài thì ôn nhu tinh tế, trong lại cực kì to gan nhiệt tình, có đến chín phần là giống với Vương thục nghi năm đó, Khánh Đức đế thậm chí ngầm đồng ý nàng ta bước vào Nghị Sự Điện.

    Hoàng hậu thất sủng nhưng vẫn có được phượng ấn như cũ. Nữ nhân từng làm mộng đẹp được ngồi lên ngôi song hậu kia, kết cục của việc thất sủng hiển nhiên rất tệ. Nàng ta chạy đến Việt Dương Điện náo loạn vài lần cũng không thấy được hoàng đế. Mắt thấy thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai của nhị hoàng tử đã tới gần, Tô Huệ phi lại càng nôn nóng, ngày ngày đập phá đồ đạc và đánh chửi cung nữ trong Trang Huệ điện để hết giận.

    Hoàng hậu chưởng quản lục cung, chuyện của hậu cung cho dù Thượng Quan Mẫn Hoa không muốn quản thì hạ nhân của nàng vẫn sẽ báo cáo toàn bộ mọi chuyện cho nàng như cũ. Điều này làm cho Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy thực phiền chán, nhất là về chuyện của Tô Huệ phi. Trong lòng nàng đều biết, nàng là tuyệt đối không thể nhúng tay vào, chỉ vừa nhúng tay vào liền sẽ thỏa mãn mong muốn của kẻ nào đó.

    Nhưng là, từ năm trước “tan rã trong không vui” với Chương Xuân Triều, lão ta liền giống hệt như Chu Thừa Hi, không hề đặt chân đến Vĩnh Lạc cung nửa bước. Thượng Quan Mẫn Hoa đau đầu, may là còn có con nàng ở bên để nàng có việc cần quan tâm giết thời gian, cho qua những ngày tháng khó khăn này.

    Một hôm nàng dắt theo con tản bộ trong cung, đứa bé đã ba tuổi, hai mắt lanh lợi hoạt bát, nói chuyện mặc dù còn chưa sõi nhưng vì là mẫu thân, nàng tất nhiên nghe hiểu lời nó nói. Một lớn một nhỏ đứng dưới tàng liễu hưởng thụ tình mẫu tử thắm thiết, thị nữ cùng hộ vệ đứng ở xa xa phía sau.

    Thượng Quan Mẫn Hoa đang cúi đầu dạy con nhận biết thực vật trong hoa viên, đột nhiên cảm thấy phía trước có người nhìn chăm chú, nàng đứng thẳng dậy, nhìn qua. Là một nữ tử mặc cung trang vàng nhạt, trên tay cầm một phiến quạt hoa sen hình tròn. Khuôn mặt dịu dàng, trên ánh mắt toát ra một cỗ thanh nhã. Vị Thái thục nghi này quả nhiên có khí chất tương tự vài phần với Vương thục nghi năm xưa.

    “Có chuyện gì?” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng hỏi. Nghe thấy câu hỏi của nàng, Thái thục nghi như bị cả kinh, không khỏi lùi về sau từng bước, hai mắt mơ hồ chuyển trái chuyển phải, không dám nhìn vào đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lùng và sắc bén kia.

    “Người đâu, đưa thục nghi nương nương hồi cung!” Thượng Quan Mẫn Hoa ôm lấy con, cũng không thèm nhìn người kia lấy một cái, đổi hướng định tiếp tục dạy con. Chỉ nghe nữ tử phía sau chạy lại mấy bước, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời. Nàng ta giang rộng hai tay ngăn trở hoàng hậu, giọng nói hơi hổn hển: “Ta, ta có lời muốn nói với người.”

    Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng liếc nàng ta một cái, xoay người định đi tiếp. Thái thị trong tình thế cấp bách vội quẳng cây quạt đi giữ chặt ống tay áo nàng, lệ đã rơi đầy mặt. Nàng ta hô: “Hoàng hậu nương nương, ta thực sự có chuyện muốn nói. Ta biết ngươi khinh thường ta. Các ngươi đều khinh thường ta. Nhưng là, ta thương hắn! Ta thực sự yêu bệ hạ, ta chỉ thương một mình hắn. Xin ngài từ bi đừng tra tấn hắn nữa, hắn yêu người như vậy, vì sao còn phải làm chuyện này làm cho hắn thống khổ?”

    Hoàng tử trưởng tò mò nhìn nàng ta rồi hỏi: “Mẫu hậu, nàng ta vì sao lại khóc thương tâm như vậy.”

    Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó, đáp lời: “Nàng ta đi nhầm chỗ rồi.”. Sau đó nàng nói với bên cạnh: “Đưa nàng ta tới chỗ nên đến.”

    Người hầu ở đằng sau nhanh chóng tiến lên, đưa Thái thục nghi rời khỏi Vĩnh Lạc cung. Nhưng mà chính chuyện nho nhỏ này đã khiến Chu Thừa Hi giận tím mặt, hắn không đến Vĩnh Lạc cung náo loạn mà trực tiếp chỉ mở yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho nhị hoàng tử và chuẩn vị cho việc sắc phong thái tử, cũng yêu cầu hoàng hậu phải dự tiệc.

    Khoảnh khắc nhận được thánh chỉ kia, hơi thở quanh thân Thượng Quan Mẫn Hoa đột nhiên âm trầm xuống, nàng thực sự đã coi thường thủ đoạn của Thái thục nghi kia. Hoàng tử trưởng giật giật tay áo nàng, hỏi nàng sao lại không vui.

    Thượng Quan Mẫn Hoa ném thánh chỉ đi, thu liễm lửa giận, ôm đứa nhỏ lên giường, đắp chăn cho nó rồi nói: “Ngày mai mẹ phải ra ngoài, phải để Thành Thành ở trong cung một mình, có sợ không?”

    “Không sợ, con là nam tử hán dũng cảm. Nhưng mà, mẹ, con còn muốn nghe truyện về hoàng đế Khải Tát* chinh phục La Mã cơ.

    *Khải Tát hoàng đế: Thường được biết đến với cái tên Alexandros Đại đế. Một vị anh hùng là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia (336 – 323 TCN), nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia. Trong suốt triều đại của ông, người chiến binh này chủ yếu dành thời gian cho các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà ông biếttrước khi qua đời;[4] và vì thế ông thường được xem là một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử (Theo wikipedia tiếng Việt)

    Thượng Quan Mẫn Hoa cười cười, tạm thời quên đi âm mưu ngày mai, kể chuyện cho con nghe trước giờ đi ngủ. Đợi đến khi đứa bé mặt mỉm cười chìm vào giấc ngủ, nàng vỗ vỗ tay, một bóng đen không chút tiếng động xuất hiện trong phòng, nàng hỏi: “Ngươi có biết lai lịch của vị Thái thục nghi kia không?”

    Bóng đen lắc đầu không biết, sắc mặt nàng trầm xuống, nói: “Lập tức điều tra cho rõ. Còn nữa, đêm mai Vĩnh Lạc cung tăng mạnh đề phòng.”


    Nàng không thể mang con đi dự tiệc, chỉ có thể dặn đi dặn lại cho nó không được nghịch ngợm. Thượng Quan Mẫn Hoa thay triều phục, đến Việt Dương Điện dự tiệc. Vị trí của hoàng hậu và tam phi ấn theo tổ chế mà sắp xếp, vị trí của Thái thục nghi thực vi diệu, ngay ở bên tay trái của Khánh Đức Đế. Ánh mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa thoáng dừng lại một chút, lập tức trấn định ngồi xuống, chờ đợi dạ yến bắt đầu.

    Sau biểu diễn ca múa, trên điện bày ra bàn dài, trên bàn bày đầy đủ các thứ đồ vật, Tô Huệ phi đặt nhị hoàng tử lên trên bàn, khích lệ đứa bé vừa biết đi ấy đi nắm lấy thứ quyết định vận mệnh của nó.

    Hết thảy đều đang tiến hành thuận lợi, cho đến khi một giọng nói the thé vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng quỷ dị trong điện: “Hoàng tử trưởng đến.”

    Tất cả mọi người trong cung điện đều tò mò nhìn về phía đứa bé mũm mĩm trắng trẻo vừa bước qua cửa điện kia. Thượng Quan Mẫn Hoa thất thố đứng lên, Thái thục nghi nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của thái tử là đại sự trong cung, nô tì liền tác chủ mời hoàng tử trưởng đến góp vui, hoàng hậu tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng trách nhé.”

    Chu Thừa Hi nắm tay nàng ta, mỉm cười nói nàng ta làm tốt lắm. Lúc này, người trong điện liên tiếp hít vào khí lạnh, tiếng bàn tán ồn ào cũng ngày càng to lên, có một vài người thậm chí còn kinh hoảng làm rớt chén rượu xuống đất tự lúc nào không hay. Một loạt lão thần trong triều thần sắc đột nhiên thay đổi, kinh hãi, không biết tại sao.

    Đợi đến khi có người tới nắm tay hoàng tử trưởng đến trước đế tòa, tam phi hoảng sợ thất thố, châu thoa rơi rớt tứ tung, đều thất thanh kêu lên, không hẹn mà gặp cùng đưa ánh mắt đến chỗ hoàng đế. Chỉ thấy Chu Thừa Hi buông tay Thái thục nghi ra, ánh mắt thâm trầm, kinh ngạc trừng mắt nhìn đứa bé dưới đài, toàn thân bùng lên sát khí cùng lửa giận.

    “Bệ hạ” Thái thục nghi làm như không rõ mọi người vì sao lại thất thố như thế, còn mở miệng cầu xin cho hoàng tử trưởng: “Đại hoàng tử tuổi nhỏ lại chưa đi học, mong bệ hạ đừng trách cứ hắn điện tiền thất nghi, bằng không hoàng hậu tỷ tỷ sẽ đau lòng lắm.”

    “Chát” một tiếng, một cái tát cực kỳ vang dội đập văng châu sai trên đầu Thái thục nghi, nàng ta che nửa bên mặt, không dám tin nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa, nước mắt rưng rưng. Thái thục nghi muốn tìm Khánh Đức đế đòi lại công bằng cho mình. Chu Thừa Hi không kiên nhẫn đẩy nàng ta ra, rảo bước đi xuống bậc thang, tay ôm lấy hoàng tử trưởng, có vẻ cực kì hứng thú với khuôn mặt của đứa bé.

     
    lethanhtrung2000 and sonteo like this.
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đông Cung Chi Chủ
    Tác giả: Nguyệt Lãm Hương
    Chương 122: Dòng nước

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach

    Trái tim của Thượng Quan Mẫn Hoa sắp nhảy khỏi lồng ngực, sợ Chu Thừa Hi sẽ phát tác đương trường. Chu Thừa Hi ở dưới đài chưa quay đầu lại, giọng nói chua chát xót xa vừa trầm vừa thấp đã nhẹ nhàng vang lên: “Hoàng hậu giấu diếm thật giỏi!”

    Nói xong Chu Thừa Hi cười to, dịu sắc mặt, ôm đứa nhỏ lên, đứa bé tựa hồ còn chưa phản ứng lại, cũng không để ý đến chuyện hắn thân mật với mình. Vẫn đang nhìn mẫu thân đang thịnh nộ, rối rít nói: “Mẫu hậu, xin đừng tức giận, hài nhi lập tức về ngay.” Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng trát ánh mắt đã cay cay, không dám rời mắt khỏi bàn tay Chu Thừa Hi, nàng giữ chặt tay vịn trên phượng tào, cố gắng áp chế nỗi kinh hoàng cùng sầu lo mãnh liệt trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu không tức giận, mau xuống đi, hành lễ với phụ hoàng con!”

    “Phụ hoàng?”

    Đứa bé lúc ấy mới quay đầu, vừa khéo chạm vào ánh mắt thâm trầm và lạnh băng của Chu Thừa Hi, lá gan của đứa bé cũng không nhỏ, nó chu miệng nói: “Mẫu hậu, phụ hoàng không thích ta. Ô, ngươi không thích ta, vừa vặn ta cũng không thích ngươi, ta chỉ cần mẫu hậu, ta lệnh cho ngươi, thả ta xuống!”

    Chu Thừa Hi tà tà cười, nói: “Ngươi ra lệnh cho ta! Tiểu tử, được lắm!”

    Đứa bé giơ cao cằm, khí thế ấy có thể sánh với hoàng hậu lãnh đạm và cao ngạo không chấp nhận bất cứ xúc phạm nào, nó trả lời: “Vì sao ta không thể ra lệnh cho ngươi? Tiểu Xuân thúc thúc nói, ta sau này sẽ là chúa tể duy nhất của thiên hạ này, ai cũng sẽ phải nghe lệnh của ta!”

    Giữa buổi tiệc, tiếng hít vào thật mạnh vang lên liên tiếp, Chu Thừa Hi cười to, ánh mắt đầy thâm ý quét qua những tần phi đang đầy mặt hối hận quanh đế tòa cùng với hoàng hậu rốt cục đã không thể duy trì được vẻ trấn tĩnh kia.

    Khánh Đức đế ôm hoàng tử trưởng quay về ngồi trên đế tòa, một tấc không rời. Trong mắt không có nữ sắc, lại còn lấy chén rượu dụ thằng bé uống thử rượu.

    Rượu cay, cay đến mức hoàng tử trưởng ho khan liên tục. Khánh Đức đế thoải mái cười to. Còn hỏi nó có còn muốn uống hay không? Thằng bé này trừng mắt, giằng nghiến lấy cốc rượu trong tay đối phương, uống một hơi cạn sạch. Trước lúc hai mắt mờ đi còn hô: “Có gì mà không dám, bất quá một chén rượu!”

    Bầu không khí trầm trọng trong buổi tiệc đã hóa hư không, mọi người đều đứng dậy chúc mừng hoàng tử trưởng có khí chất giống phụ hoàng, Đại Chu đã có người kế tục linh tinh và vân vân.

    Đợi đến khi đứa nhỏ say rượu làm toàn thân nóng đỏ lên, Thượng Quan Mẫn Hoa mới cướp được con về, đau lòng suýt rơi nước mắt, đáy lòng nàng lôi Thái thục nghi với Chu Thừa Hi ra mắng cái lần. Nàng định rời khỏi buổi tiệc. Chu Thừa Hi ngăn lại nàng, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Hoàng hậu vội gì chứ?”

    Đây là lần đối thoại đầu tiên giữa Đế - Hậu sau gần một năm trời. Thượng Quan Mẫn Hoa mím môi không nói, nàng đã ngửi được mùi nguy cơ, bất hạnh lại mua dây buộc mình.

    Chu Thừa Hi ra vẻ kinh ngạc còn hỏi: “Đi thong thả, hoàng hậu không biết tối nay có thể mượn phượng ấn của cô dùng một tí không, trẫm muốn phong Thái thục nghi làm Tả hậu!”

    Thượng Quan Mẫn Hoa giữ chặt tay, làm như không nghe thấy tiếng Tô Huệ phi thất kinh làm đổ vỡ này nọ. Nàng chỉnh trang lại đầu óc một lần, ngẩng đầu cười nói: “Bệ hạ, phượng ấn còn ở dưới đáy ao của Vinh Huệ cung, cho người mò lên là được!”

    “Như Nhi, còn không cám ơn hoàng hậu rộng lượng bao dung à?” Trong lời của Chu Thừa Hi bao hàm ý đùa cợt nồng đậm, lúc nhìn đến đứa nhỏ nằm ngủ trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa, vẻ mặt hắn quỷ dị khó lường, khiến người ta không biết phải làm sao.

    Thái thục nghi bị đánh sưng vù một bên mặt kia cũng ngừng tiếng thút thít, kinh hỉ tạ ơn Khánh Đức đế, về phần phượng ấn dưới đáy ao sen sao, đã cho người vớt ra từ lâu rồi, đợi ý chỉ được viết xong, nàng ta liền giục người lấy phượng ấn ra đóng lên. Đột nhiên Thượng Quan Mẫn Hoa lên tiếng: “Chậm đã!”

    Nghe vậy, Thái thục nghi thần sắc đại biến, những triều thần khác lại bày ra vẻ mặt đã đoán trước đưuọc hoàng hậu tất nhiên sẽ ngăn cản. Khánh Đức đế chỉ vuốt cằm, hứng thú dạt dào muốn nghe xem hoàng hậu định thay đổi chủ ý thế nào. Thượng Quan Mẫn Hoa kêu quan viên viết chỉ bổ sung lên đó một câu: “Nhị hoàng tử Tập Hạo làm con thừa tự Tả hậu!”

    Sau đó lại cười tủm tỉm nói với Thái thục nghi: “Như thế mới không uổng phí một phen khổ tâ của thục nghi!”

    Thái thục nghi vẻ mặt thê lương buồn bà mà yếu đuối, lộ ra khuôn mặt bị đánh sưng vù một bên má, nói rằng nàng ta tuyệt đối chưa từng mơ ước ngôi vị hoàng hậu. Nàng ta chỉ mong mỗi ngày có thể gặp được Khánh Đức đế là đủ, hôm nay toàn bộ ân điển của hoàng đế nàng ta đều không dám nhận.

    “Đóng dấu!” Thượng Quan Mẫn Hoa quẳng xong một câu, đang định đi thì bị Tô Huệ phi điên cuồng giữ chặt làn vãy. Nàng quay đầu liếc người nọ một cái, trang dung trang điểm tỉ mỉ kia sớm đã nhòe nhoẹt, nữ tử thất sửng không dám làm hoàng đế tức giận, liền cuốn lấy hoàng hậu, nàng ta ở một bên quỳ rạp trên mặt đất, đau khổ cầu xin, khóc kêu cầu nàng thương hại, nàng ta không thể mất đi đứa nhỏ của mình.

    Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng đáp: “Tô Huệ phi, lời nói này sao không đi cầu Tả hậu ấy? Hai người ngươi và nàng ta nếu tình cảm đã thâm hậu rồi thì cầu xin nàng ta trả con cho ngươi cũng tiện hơn!”

    Thế là Tô Huệ phi rốt cuộc không còn lời nào để nói. Thượng Quan Mẫn Hoa kéo vạt vãy về, nhấc chân liền đi. Người nữ nhân thất thố kia vừa hoảng vừa sợ ôm lấy chân nàng, nói về sau sẽ không dám đối địch với hoàng hậu nữa, cầu xin nàng rủ lòng từ bi, trả đứa bé lại cho nàng. Người này đứng hàng tam phi, lại không để ý đến trang dung như thế, triều thần lại bắt đầu bàn tán. Chu Thừa Hi xem diễn chán đã đứng dậy, lười biếng nói: “Lôi ả xuống!”

    Thượng Quan Mẫn Hoa không để ý thêm được gì, bế đứa bé chạy vội về Vĩnh Lạc cung, sai người ra ngoài cung xin giúp đỡ. Quá canh ba, ám vệ báo lại lời nhắn của Chương Xuân Triều, bảo nàng kiên nhẫn chờ, ba ngày nữa hắn tới đón người.

    Ôm đứa nhỏ, nàng ưu sầu một đêm chưa ngủ. Trời còn chưa tỏ, ám vệ báo cáo: Vũ lâm quân trang bị thiết nỏ đã phong tỏa Vĩnh Lạc cung. Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cắn môi, vẫy tay cho người tiếp tục tìm cách.

    Không lâu sau, Tần Quan Nguyệt tới chơi. Thấy hoàng tử trưởng quả thực giống hệt như nội thị truyền tin đã miêu tả, dung mạo như đúc từ cùng một khuôn với Khánh Đức đế lúc nhỏ thì lão thở dài một hơi nhẹ nhõm, như trút được tảng đá lớn trong lòng, cười nói: “Việc này Nguyên Thù làm không đúng rồi, may mà chưa xảy ra đại họa, về sau không thể tùy hứng nữa.”

    Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu nói: “Phu tử có bằng lòng thu thằng bé làm đồ đệ không?”

    Tần Quan Nguyệt nhíu mày, đáp: “ Việc này vẫn cứ thương lượng với Duyên Khánh đi rồi nói tiếp. Nguyên Thù, Duyên Khánh rất thích đứa nhỏ này, sáng nay còn đến chỗ vi sư thương lượng chuyện lập hắn làm trữ*, đừng suy nghĩ nhiều.”
    *Trữ: hay trữ quân, là ngôi vị thừa kế ngai vàng, thái tử.

    Như thế là hiểu, Thượng Quan Mẫn Hoa đã biết mình đã chậm một bước so với Chu Thừa Hi, vô luận nàng nói cái gì, Tần Quan Nguyệt cũng sẽ không tin Chu Thừa Hi muốn giết đứa nhỏ của mình. Ngồi trong chốc lát, Tần Quan Nguyệt bị công việc thúc giục phải ra về. Lã Minh Vọng phụng chỉ đến trông coi hai mẹ con hoàng hậu. Hắn chỉ dám cúi đầu, nhìn không dám nhìn hoàng hậu, nhưng thánh mệnh không thể trái.

    Quá trưa, hoàng tử trưởng mới tỉnh. Thượng Quan Mẫn Hoa bón cho nó ít nước, vẫn ôm con không nói. Trẻ con rất mẫn cảm, nó cẩn thận hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

    Thượng Quan Mẫn Hoa cố gắng hết sức làm dịu vẻ mặt lại, nhưng không thành công lắm, nàng hỏi: “Đêm qua tại sao Thành Thành lại đến đó.”

    Đứa bé nói: “Nếu ta không đi, mẹ sẽ bị người bắt nạt. Bọn họ nói, cho dù mẹ quý vì hoàng hậu, ở trong hoàng cung, nữ tử không có đứa nhỏ thật đáng thương!”
     
    lethanhtrung2000 and sonteo like this.
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đông Cung Chi Chủ
    Tác giả: Nguyệt Lãm Hương
    Chương 123: Cuồng phong

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach

    Ép người quá đáng! Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm thề sẽ cho Thái thục nghi kia chịu giáo huấn đến suốt đời khó quên, nàng thu liễm tâm tư, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Con không hiểu, vì sao con chỉ có thể ở yên trong Vĩnh Lạc cung, những người khác vừa nhìn thấy bộ dạng của con thì mẹ liền phiền muộn, chẳng lẽ bộ dạng của con quá xấu, dọa người ta sao?”

    Thượng Quan Mẫn Hoa ánh mắt buồn bã, đứa nhỏ lập tức kêu lên: “Mẹ, mẹ đừng khổ sở, không ra ngoài cũng không sao, con chỉ cần có mẹ ở bên cạnh là được…” Nàng ôm chặt con, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tất cả đều là do mẹ khôgn tốt, Thành Thành không làm sai.”

    Hai mẹ con nói chuyện hồi lâu mới để đứa nhỏ tin tưởng mẫu thân mình không bị tổn thương vì chuyện tối hôm qua, nó làm rất khá, giống như những nam tử trong truyện cổ nó vẫn được nghe hàng ngày trước khi ngủ.

    Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, thánh chỉ sắc phong thái tử Chu Quảng Hoằng đã bay tới Vĩnh Lạc cung. Lục cung đều đến bái phỏng. Thượng Quan Mẫn Hoa không giống ngày thường không cho người khác gặp hoàng tử trưởng, nàng cho con mặc cẩm bào vàng sáng lên, dẫn con đi tiếp đãi mọi người.

    Hoàng tử trưởng cực kì hào sảng và khéo léo trong chuyện đối nhân xử thế, khi nhận sự bái lạy của mọi người cũng rất có khí thế, cử chỉ lại ổn trọng, có khí độ. Tần Quan Nguyệt thấy nó ngay cả tính nết cũng giống với Chu Thừa Hi thì không khỏi mừng rỡ, ca ngợi Thượng Quan Mẫn Hoa dạy con có cách. Có điều bầu không khí giữa Đế Hậu trong Vĩnh Lạc cung thì thực sự không thể coi là tốt đẹp được.

    Trước lúc Tần Quan Nguyệt rời đi lại khuyên Thượng Quan Mẫn Hoa mở rộng lòng, nghĩ thoáng ra, Diên Khánh sai người bảo vệ cho Vĩnh Lạc cung là để phòng ngừa kẻ xấu có ý mưu hại chứ không có ý gì khác, bảo nàng đừng hiểu lầm tình ý của Chu Thừa Hi.

    Thượng Quan Mẫn Hoa không yên lòng mà gật đầu coi như ưng thuận, quay đầu lại cùng ám vệ thương nghị hành động đêm mai.

    Đêm thứ ba, Chương Xuân Triều dẫn một đội tử sĩ như quỷ mỵ đột nhập vào Vĩnh Lạc cung. Thượng Quan Mẫn Hoa đánh thức con dậy, nói nó phải rời cung. Hoàng tử trưởng không khóc nháo, lẳng lặng nhìn mẫu thân. Trên hốc mắt của đứa bé trưởng thành sớm đã ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi, hỏi: “Mẫu hậu không đi có phải không?”

    Hoàng hậu đau xót trong lòng, cúi đầu quay sang một bên, rồi gian nan gật đầu. Đứa bé nhịn không được nức nở, bàn tay nhỏ bé giữ chặt y phục của mẫu thân, vừa sợ hãi vừa khát vọng hỏi: “Mẫu hậu, người không phải không cần Thành Thành mà là có người muốn hại Thành Thành cho nên mới muốn Thành Thành rời đi, đúng không?”

    Thượng Quan Mẫn Hoa nghẹn ngào nhịn xuống nước mắt, lung tung gật đầu. Đứa bé lại khẩn cầu: “Thế thì mẫu hậu nhất định phải tới gặp Thành Thành nhé, Thành Thành sẽ rất ngoan, không bao giờ đi lung tung làm mẫu hậu khổ sở nữa.”

    Nước mắt lúc này cũng đã rơi xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu ôm con thật chặt, cổ họng vừa đau vừa nghẹn, tiếng khóc bị đè nén, mẹ con khó có thể chia lìa. Chương Xuân Triều không kiên nhẫn lấy kiếm gõ gõ mặt bàn: “Cũng không phải sinh ly tử biệt gì. Nhanh nhanh chút đi!”

    Thượng Quan Mẫn Hoa gạt nước mắt, thận trọng giao đứa bé vào tay Chương Xuân Triều, nói: “Đừng để nó gặp chuyện không may!”

    Chương Xuân Triều trao hoàng tử trưởng cho một trong số những bóng đen phía sau, làm một cái thủ thế, bóng đen lập tức túa ra bốn phía. Chương Xuân Triều lại dẫn thêm mười người, xong ra ngoài cửa chính điện của Vĩnh Lạc cung. Thiết nỏ của Vũ Lâm quân từ trên mái hiên vun vút rơi xuống. Chương Xuân Triều vung kiếm như vào chỗ không người, chém giết giữa ngàn quân vạn mã.

    Tiếng chém giết tàn khốc ở ngoài cung, tiếng mũi tên đâm vào da thịt chói tai như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn. Tiếng sát phạt chợt ngừng lại, Tần Quan Nguyệt đứng trên đỉnh cung điện, dưới ánh trăng, cất cao giọng nói: “Để hoàng thái tử lại!”

    Tần Quan Nguyệt, lại là Tần Quan Nguyệt!

    Thượng Quan Mẫn Hoa mở mắt ra, cánh môi cắn chặt đau đớn như vậy mà nàng không hề hay biết.

    Chương Xuân Triều khẽ búng ngân kiếm, kiếm thanh réo rắt trào dâng, mấy tử sĩ kia xông đến, bản thân lão cũng tung người bay lộn, giao thủ với quốc sư đệ nhất đương thời. Cao thủ giao chiến, chỉ thấy bóng người cực nhanh qua lại va chạm, kiếm khí ngút trời, nhợt nhạt dưới ánh trăng, hai thân ảnh mơ hồ càng lúc càng xa, tiếng leng keng vang lên không dứt bên tai.

    Chỉ chốc lát sau, tiếng pháo báo hiệu đã nổ. Ngay sau đó, cung điện phía Tây bùng lên lửa cháy rừng rực. Cả hoàng cung đang yên tĩnh đột nhiên náo loạn cả lên, cung nhân la hét: “Cháy rồi, đi lấy nước!” - cầm chậu gỗ, thùng gỗ chạy ngược chạy xuôi, rối loạn, tiếng la hét càng ngày càng vang, càng to, càng rối.

    Bất luận là Thượng Quan Mẫn Hoa đang thắc thỏm chờ đợi, hay là Chương Xuân Triều cùng các tử sĩ đang trong kịch chiến đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    “Ha ha, danh tiếng Ngọc Sơn quốc sư khuynh quốc khuynh thành, quả nhiên danh bất hư truyền!” Chương Xuân Triều đắc ý cười rộ lên, móc từ trong ngực áo ra một vật, quẳng ra ngoài: “Chỉ tiếc còn kém hoàng hậu một bậc, ha ha…”

    Lão gào thét một tiếng, những bóng đen tử sĩ khác lập tức theo lão bay vọt qua cung tường ẩn vào trong bóng đêm. Tần Quan Nguyệt nhận lấy cái bọc đó, chỉ biết mọi chuyện đã thất bại, lão thu kiếm phi thân tới trước Vĩnh Lạc cung, hỏi Thượng Quan Mẫn Hoa sao có thể nhẫn tâm để cốt nhục chia lìa, để tình phụ tử khó có được của Chu Thừa Hi bị tổn thương?

    Thượng Quan Mẫn Hoa búi tóc xễ xuống, tay áo chấm đất, một tay cầm giá nến bằng đồng, áo lót trên người đã bị rách bươm, nàng cười buồn bã với Tần Quan Nguyệt, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, nàng đã kêu to lên: “Thích khách! Bắt thích khách!”

    Cung nhân của Vĩnh Lạc cung từ những chỗ ẩn nấp vội vàng chạy đến, la hét thất thanh theo đúng những gì đã được huấn luyện, đem tin tức hoàng thái tử bị kẻ xấu bắt cóc truyền đi khắp mỗi ngõ ngách của cung đình. Hoàng hậu y phục còn nhiễm vết máu - vết tích khi dũng cảm tranh chấp với kẻ bắt cóc, sắc mặt tái nhợt, đằng sau cơn thịnh nộ là nỗi đau da diết khôn nguôi.

    Sau khi Vũ Lâm quân tản ra tìm kiếm, Bắc Nha cấm quân nhanh chóng đột phá vòng vây của Vũ Lâm quân, xuất hiện trước cung điện của hoàng hậu, khống chế toàn bộ cục diện. Trước cung điện nguy nga, một cánh quân đông nghìn nghịt chỉnh tề quỳ một gối xuống đợi lệnh.

    “Lục soát, lục soát từng cái ngõ ngách trong hoàng cung này cho bản cung, phải tìm cho bằng được thái tử!”

    Nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa lửa giận ngút trời quát quát tháo tháo, Bắc Nha cấm quân nghiêm trang trật tự vâng theo chỉ lệnh của Vĩnh Lạc cung, Tần Quan Nguyệt hoạt kê. Bắc Nha cấm quân đảm đương trọng trách thủ vệ cung vua, có thể nói là thân vệ quân của hoàng đế trực tiếp quản lý. Giờ này phút này, phản ứng của đội nội vệ này đã nói cho mọi người biết, Bắc Nha cấm quân nằm dưới sự không chế của hoàng hậu, an nguy của hoàng đế đã mất đi bảo đảm.

    Trong bóng đêm, Thượng Quan Mẫn Hoa đứng trước cửa cung Vĩnh Lạc, tùy ý khoác một cái áo choàng, nghe trong gió truyền đến tiếng khóc la, kêu oan, vẻ mặt hờ hững. Bắc Nha thống lĩnh thân nhiễm vết máu, liên tục chạy đến trước mặt nàng phục mệnh, ngoại trừ Việt Dương Điện thì các cung điện khác đều đã bị cấm quân lãnh khốc vô tình lục soát. Không phải chỉ là quấy phá giấc ngủ người khác, cũng không phải chỉ là đổ máu giết người, mà đang tận lực tuyên dương quyền thế của Vĩnh Lạc cung. Nữ nhân nắm giữ phượng ấn của lục cung chính là có quyền lợi như vậy, không cho phép bất cứ kẻ nào trong hậu cung có thể phản kháng.

    Sắc trời còn chưa tỏ, cấm quân tìm ra được tang vật khả nghi từ Vinh Phúc Cung, lại có cung nhân chỉ chứng Nhậm Hoa phi.

    “Đủ, Nguyên Thù.” Tần Quan Nguyệt ngắt lời, Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn về phía lão, châm chọc cười lạnh. Tần Quan Nguyệt bất đắc dĩ dời mắt, khuyên can: “Chuyện này liên lụy quá sâu, đừng để xảy ra bi kịch máu chảy thành sông…”

    Thượng Quan Mẫn Hoa nắm thật chặt áo choàng, gương mặt nhíu chặt, nói với tên thân nội vệ kia: “Giao cho quốc sư đại nhân xử lý đi thôi!”

    Tần Quan Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, dẫn hết những người có liên quan đi. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn bóng lưng lão, lại mặt không biểu cảm quay đầu nói: “Truyền lệnh xuống, chuyện xếp người vào Bích Hải cung kia, chậm đợi thời cơ.”

    “Vâng!”

    Đúng lúc này, Khánh Đức đế đến.
     
    lethanhtrung2000 and sonteo like this.
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đông Cung Chi Chủ
    Tác giả: Nguyệt Lãm Hương
    Chương 124: Triều sinh

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach

    Giày rồng của Khánh Đức đế dính đầy máu loang lổ, hắn đạp máu mà đến, trên mặt là ý cười tà từ, nếu ai còn đang hấp hối chưa chết, hắn sẽ không ngại ngần mà đá thêm cho một cước. Tả hoàng hậu Thái Như mặt mày trắng bệch, vừa kinh vừa sợ túm chặt vạt long bào, nhắm mắt đi theo phía sau hắn, miệng nhỏ không ngừng thì thào: “Bệ hạ thật đáng sợ”, tròng mắt lại linh hoạt chuyển động, lướt đến lướt đi trên người những cung nhân mà nàng ta không quen mặt kia.

    Thượng Quan Mẫn Hoa thấy thế, trong lòng lại càng thêm tự trách mình, lật thuyền trong tay nữ nhân này, thật tức đến muốn giết người.

    Cấm vệ tiến lên bẩm bảo, thái tử bị bắt, không rõ tung tích. Khánh Đức đế biến sắc, giận dữ: “Dán cáo thị, kẻ cứu được thái tử về thưởng vạn lượng, bắt được tặc tử chết sống bất luận, một trăm lạng vàng một đầu người!”

    Thị vệ nhanh chóng lùi ra tuyên lệnh, Chu Thừa Hi bước nhanh đến bên cạnh hoàng hậu, cầm bàn tay bị thương của nàng lên, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng hậu, không bị thương đấy chứ, đã gọi thái y chưa? Thái tử nhất định sẽ bình an trở về, đừng quá lo lắng…”

    Một mảnh tình ý quan tâm và ôn nhu khiến người ta sởn hết cả tóc gáy, cho dù Thượng Quan Mẫn Hoa có trấn định đến mấy cũng ăn không tiêu. Nàng thản nhiên trả lời: “Nhờ phúc!”

    Chu Thừa Hi vẫn cầm lấy tay nàng, muốn nàng cùng xoay người với hắn, nhìn lại phía xa sâu trong cung điện kia, những bóng người hoảng sợ trong màn lửa bập bùng, thê thảm vô cùng, nói: “Hoàng hậu, nàng xem bọn chúng sắp chết hết rồi đấy…”

    Tên biến thái, Thượng Quan Mẫn Hoa vĩnh viện sẽ không thể nào học được cách hưởng thụ sự tử vong cùng đổ máu kia giống như Chu Thừa Hi. Nàng muốn rút tay về, Chu Thừa Hi lại càng dùng sức không cho nàng giãy.

    Thái Như rón rén đến bên trái của Khánh Đức đế, kiều mị hỏi: “Bệ hạ, bọn họ thật đáng thương, ngài tha tánh mạng cho bọn họ đi…”

    Chu Thừa Hi nghe vậy thì mừng rỡ, nói: “Như Nhi, chuyện trong hậu cung này còn phải do hoàng hậu làm chủ, cho dù là trẫm cũng không tiện nhúng tay.”

    Nàng ta vụng trộm liếc Thượng Quan Mẫn Hoa, bị hàn quang trong mắt đối phương dọa sợ. Nàng ta nao núng ngẩng đầu lên, tránh ở bên cạnh Khánh Đức đế tìm chỗ dựa. Chu Thừa Hi lại vui vẻ cười to. Thượng Quan Mẫn Hoa tùy ý liếc một cái: “Nếu Tả hậu đã cầu xin, vậy lưu đày ngàn dặm đi.”

    “Cám ơn hoàng hậu tỷ tỷ.” Thái Như sợ sệt tạ ơn. Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười: “Không cần đa lễ. Sau đại điển sắc phong, bản cung còn phải dựa vào Tả hoàng hậu đấy!”

    Hai mắt Thái Như tỏa sáng, bị Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng quét mắt một cái lại gục đầu xuống, phân trần: “Như nhi không lợi hại được như tỷ tỷ, cũng không thể làm tốt được như tỷ tỷ.”

    “Ha ha, có phượng ấn có thể ra lệnh cho khắp lục cung!”

    Lông mày Chu Thừa Hi một phen nhíu chặt, Thượng Quan Mẫn Hoa không tỏ vẻ gì, nàng lại liếc nữ nhân kia một cái, tin tưởng đối phương đã ghi lòng tạc dạ lời này của nàng rồi thì mới thản nhiên thi lễ cáo lui.

    Hôm sau, tin tức thái tử bị bắt cóc truyền ra ngoài. Cả triều thần lẫn dân gian đều ồ lên. Giám Sát Tư, cấm quân Nam Nha cùng với quân thủ vệ Đại Đô đồng loạt ra quân, đến từng nhà tìm tòi. Thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn như cũ không có bóng dáng của thái tử, mọi người đoán rằng lần này thái tử hẳn là dữ nhiều lành ít.

    Khánh Đức đề đề phòng hoàng hậu mất con mà sầu lo quá nặng, lại khôi phục ân sủng đối với nàng, mang nàng vào Việt Dương điện thảo luận chính sự. Ngày vào triều, mấy thần tử xoay đến xoay đi rồi lại dập đầu thở dài, đệ tấu xin mau chóng cử hành sắc phong đại điển cho Tả hoàng hậu, ám chỉ Thượng Quan Mẫn Hoa mau mau giao ra quyền giữ phượng ấn cho Thái Như.

    Ông già nhà Nhậm Phục Thu ưỡn bụng phệ, chắp tay với hoàng đế, nhưng thực tế là nói với hoàng hậu ngồi sau rèm sa, rằng quốc khố không đủ, không chịu nổi gánh nặng như vậy, vạn vạn xin hoãn đại điển sắc phong.

    Lập tức có thần tử nhảy ra, nói đại quốc mênh mông ngay cả bạc dùng cho sắc phong hoàng hậu còn móc không ra thì chẳng phải để người ta chế giễu. Còn nói hoàng đế miệng vàng lời ngọc, vẫn nên cử hành đại điển sắc phong cho sớm để chấm dứt lời ra tiếng vào.

    Thần sắc của Khánh Đức đế không rõ ràng, hắn chỉ hỏi: “Hoàng hậu thấy thế nào?”

    Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng đáp: “Kẻ nắm giữ phượng ấn lục cung, cần phẩm đức vẹn toàn không thiếu sót.”

    Đám người duy trì Thái Như lập tức vỗ ngực cam đoan rằng Tả hoàng hậu khoan dung nhân hậu, kiên trinh thục đức, tất nhiên là nữ tử vạn dặm mới tìm được một người. Người cầm đầu Giám Sát Tư lập tức nhảy ra, nói: “Thật không?”

    Lúc ấy lại đem ghi chép về đối thoại cùng thư từ liên lạc của Thái Như cùng những người này ra trình lên, liệt kê từng tội trạng Tả hoàng hậu cấu kết với triều thần ra. Những người kia lập tức kêu to oan uổng, còn xin Khánh Đức đế đừng để bị gian thần che mắt, yêu nữ châm ngòi.

    Thống lĩnh đứng đầu Giám Sát Tư là Sử Nghiêu tiến lên mấy bước hỏi: “Các ngươi đang nói Sử mỗ làm việc không công bằng sao?”

    Những người kia lắc đầu nói không dám. Một kẻ to gan trong đó nhìn thẳng vào bóng dáng mơ hồ sau rèm sa, nói: “Nếu đã có điều tra về Tả hoàng hậu, vậy bọn ta cũng muốn nghe ghi chép thường nhật về Thượng Quan hoàng hậu, nếu được thì bọn ta có chết cũng cam lòng.

    Trong triều bắt đầu có tiếng cười kỳ quái truyền ra, ánh mắt Khánh Đức đế đảo qua một cái, toàn bộ phía dưới đều khôi phục trầm mặc. Sử Nghiêu nhìn tên quan viên trẻ tuổi mấy cái, sau đó lấy trong tay áo ra một bản sổ con khác, bắt đầu đọc: “Buổi sáng luyện chữ một canh giờ, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ một canh giờ, ăn cháo một canh giờ, đánh đàn một canh giờ, vẽ tranh một canh giờ…”

    Những người kia không tin, lớn tiếng kêu lên: “Giả, đây là giả! Bệ hạ, chúng thần có thể làm chứng, Sử đại nhân cùng Hữu hoàng hậu cấu kết, bóp méo văn thư, tội không thể tha!” Sử Nghiêu còn nhẫn nại hỏi lại: “Như thế nào mà giả?”

    “Ta rõ ràng thấy Giang Thị Lang nhiều lần mặt mũi đỏ bừng đi từ Vĩnh Lạc cung ra ngoài, hai người họ tất có gian tình!”

    Giang Nhất Lưu hầm hừ trả lời: “Mắt người có đờm chắc? Ta cùng bà ta có gian tình? Ta đây là bị chọc tức!”

    Tuyên tướng quân luôn chạy trối chết, nhất định là không chịu nổi sự lăng nhục của yêu hậu!”

    Tuyên Sở cúi đầu, lẩm bẩm: “Bệ hạ, xin ngài nhất định phải tin tưởng Tuyên mỗ. Thần trước giờ lúc nào cũng cách xa hoàng hậu hơn một trượng!”

    “Lạc đại nhân lần nào cũng y quan chỉnh tề vào cung, lúc đi ra nhất định là dấu vết đỏ ửng đầy người, toàn thân chỉ còn một cái quần cộc. Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngang nhiên dâm loạn hậu cung, tội đáng tru di!”

    “Ông XX!” Lạc Sinh nhảy đến trước mặt những người đó, bàn tay vung cái roẹt: “Ông đây ngậm đắng nuốt cay kinh doanh mới được ít tiền lời để may mấy bộ y phục đẹp đẽ, ông đây muốn cởi thì cởi, CMN liên quan gì đến ngươi?”

    Đại thần lâm triều mà chửi đổng còn hay hơn cả đàn bà chanh chua ngoài chợ, triều thần thấy cảnh ấy lại bắt đầu xì xào bàn tán. Sử Nghiêu hừ lạnh một tiếng, chắp tay thở dài với Khánh Đức đế: “Mọi chuyện rất rõ ràng. Bệ hạ, những kẻ này cấu kết trong cung vua, cài mật thám giữa cung đình, chửi rủa quốc hậu, có mưu tính gì đã rất rõ ràng, tội không thể tha! Xin thánh thượng minh giám!”

    “Vậy lăng trì! Vô sự bãi triều!”

    “Bệ hạ, thể chuyện sắc phong Tả hậu thì sao?”

    Khánh Đức đế cực kỳ tức giận, nhưng kẻ ngu ngốc kia là hoàng hậu của hắn, người ta đang cười hắn, Tả hoàng hậu mà hắn chọn để đối kháng nàng lại là loại nữ nhân không có đầu óc thế này đây! Hắn nghiến răng nghiến lợi phất tay áo: “Hoãn, hoãn! Cô vừa lòng chưa?”

    Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cười một tiếng, cúi thấp người nói: “Cung đưa bệ hạ!”
     
    lethanhtrung2000 and sonteo like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)