[Đô Thị] Luân Hồi - Hải Đồng (New: C92)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Diệt Hồng Trần, 20/4/13.

  1. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Mở Đầu

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan







    Trương Lam thong thả bước ở trên đường cái, tâm tình hắn rất tốt. Mà xem ra cái từ “Rất tốt” cũng không đủ để nói lên tâm tình hắn lúc này. Phải nói là vô cùng tốt tốt đến mức không thể diễn tả như thế nào nữa, cả đời này hắn cũng chưa gặp qua việc tốt như thế bao giờ.

    Trương Lam chỉ là một người bình thường thuộc tầng đáy xã hội, trải qua nhiều cố gắng thì hắn cũng vào được đại học. Sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn chưa tìm được một công việc như mong muốn. Công ty hắn đang làm chỉ là một công ty nhỏ, tiền lương chỉ khoảng 1100 đồng mỗi tháng. Tuy rằng cũng chưa đến mức chết đói, nhưng mà cũng không dư dả gì. Còn tiền cưới vợ, nuôi con thì hắn không dám mơ đến. Nhưng bạn gái của Trương Lam lại là một người rất tốt. Trương Lam vẫn luôn vì điều này mà cảm thấy may mắn. Mặc dù sau khi đã tốt nghiệp bốn năm hắn vẫn không có một chút tiền đồ nào, nhưng mà bạn gái không hề oán hận một câu, ngược lại còn không ngừng an ủi hắn. Nói là đời người có thể được bình an đã là tốt lắm rồi.

    Có được bạn gái thấu tình đạt lý như vậy, Trương Lam rất thỏa mãn. Tuy rằng bạn gái của hắn không phải là xinh đẹp, nhưng mà tuyệt đối không xấu. Đứng ở trong một đám người cũng có thể được xem là một mỹ nữ trên trung bình. Càng tuyệt vời hơn nữa chính là bạn gái của hắn lại còn giỏi bếp núc, là một người nội trợ kiểu mẫu. Trong xã hội hiện nay, một cô gái như thế so với gấu trúc còn hiếm hơn. quả thật Trương Lam không biết bao nhiêu lần thầm cảm ơn mẹ vợ tương lai đã sinh cho hắn một người bạn gái tốt đến như vậy rồi.

    Có lẽ là ông trời cũng không phụ người có lòng. Tối hôm qua trong lúc đi mua thức ăn, bà chị bán đồ ăn không có tiền trả lại, không còn cách nào khác Trương Lam đành phải tùy tay lấy một tờ xổ số. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Trương Lam mua xổ số. Người khác mua vé số thì mong chờ trúng giải này giải nọ nhưng hắn khi mua vé số thì chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.
    Thế nhưng có lẽ thuyết "cờ bạc đãi tay mới" lại rơi trúng hoàn cảnh Trương Lam. Buổi tối khi xem xong tin tức trong lúc vô tình Trương Lam liếc nhìn dãy số trên bảng kết quả xổ số cảm thấy khá là quen mắt, à không phải quen mà là cực kỳ quen mắt, nếu như hắn nhớ không lầm thì đây chính là dãy số mà hắn mua thì phải. Trương Lam không thể tin được dụi mắt rồi cẩn thận lôi tờ vé số ra. Quả nhiên đúng là như vậy, đúng là tờ vé số mà hắn mua hồi chiều.

    Hạnh phúc thật lớn từ trên trời rơi xuống đập vào đầu khiến Trương Lam ngất ngây. 500 vạn, sau khi trừ 100 vạn tiền thuế thu nhập thì còn lại 400 vạn. Mình có thể mua một căn hộ rộng rãi để kết hôn, rốt cuộc thì bạn gái cũng không phải chịu ấm ức nữa. Sau đó lại mua một chiếc ô tô nhỏ hơn mười vạn. Sau khi cưới vợ xong thì mình còn khoảng chừng 300 vạn. 300 vạn này mình chỉ cần gửi trong ngân hàng, tiền lãi hàng năm cũng được khoảng 10 vạn.

    Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trương Lam quyết định đi lĩnh tiền, hắn chưa muốn báo với bạn gái hắn mà chờ lúc lấy được tiền sẽ cho bạn gái một niềm vui lớn. Trên đường đi Trương Lam cảm giác như mình đang bay bổng trên chín tầng mây.

    Ân, khoan đã, không phải cảm giác mà đúng là mình đang bay thật ???? Chuyện này là thế nào ??? Trương Lam không hiểu hắn đang mơ hay thật nữa.

    Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Trương Lam nghe thấy có người hô to.
    - Trời ạ! Xảy ra tai nạn rồi, nhanh gọi xe cứu thương!

    Thì ra là tai nạn sao? Là mình bị đâm sao?
    Vừa mới nghĩ như vậy, rốt cục thì Trương Lam cũng cảm thấy toàn thân đều đau đớn, không có chỗ nào không đau. Cơn đau kịch liệt gần như đã xâm nhập vào trong linh hồn. Trương Lam không hiểu tại sao hắn lại có thể tỉnh táo để cảm nhận tất cả mọi việc như vậy. Lúc này hắn mới nghĩ đến tình cảnh của mình: không lẽ đây là "tột cùng sự vui sướng là sự đau khổ" trong truyền thuyết sao???

    Không biết qua bao lâu, rốt cục thì Trương Lam cũng tỉnh lại, xoa nhẹ đôi mí mắt hơi sưng lên vì mình ngủ quá nhiều. Hoạt động gân cốt toàn thân một lượt. Xương cốt toàn thân vang lên tiếng rắc rắc.

    Đánh giá bốn phía xung quanh một chút. Chính mình đang ở trong một cung điện, nhìn kiến trúc xanh vàng rực rỡ xung quanh, hắn có thể phát hiện ra dấu hiệu của khoa học kỹ thuật tương đối cao trong đó. Trương Lam dừng việc thư giãn gân cốt lại mà sửng sốt.

    Đây là chỗ nào? Không phải là mình đã bị xe đụng sao, hiện tại hẳn là ở bệnh viện mới đúng.

    - Nơi này là Địa Ngục.
    Phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào, Trương Lam hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Một tiểu Loli tóc vàng mắt xanh cực kỳ xinh đẹp đang đứng ở phía sau. Cái đầu nhỏ đáng yêu ngẩng lên nhìn hắn.

    - Nhóc như vậy sẽ dọa chết người đấy. Mẹ của nhóc không có dạy nhóc là không nên xuất hiện ở phía sau người khác không một tiếng động sao?
    Trương Lam tò mò nói.

    Tiểu Loli cắn móng tay, nghiêng đầu suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc mới xác định.
    - Không có ai, mẹ em không có nói với em.

    - Ồ, tại sao nhóc lại ở chỗ này ? Người lớn của nhóc đâu ?
    Trương Lam không chút để ý, hỏi.
    - Nơi này là chỗ nào ?

    - Chỗ này chính là trong nhà của em.
    Tiểu Loli thật thà trả lời.
    - Nơi này là Địa Ngục, rất lâu rồi em không có gặp mẹ.
    Nói xong trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một tia ảm đạm.

    - Ồ, nhóc không ở cùng với mẹ sao ?
    Lòng đồng cảm của Trương Lam nổi lên.
    - Nhưng mà nói dối cũng không phải là đứa trẻ ngoan đâu. Nơi này đẹp như vậy sao có thể là địa ngục được. Tên của nhóc là gì ?
    Trương Lam lại bắt đầu liên thoắng cái miệng theo thói quen. Thật là cầm thú, ngay cả tiểu Loli nhỏ như vậy cũng không buông tha.

    - Em không có nói dối.
    Tiểu Loli rất ấm ức, đôi mắt to xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt.
    - Tên của em là Khải Lạc Bối La Tư.

    Khải Lạc Bối La Tư ? Trương Lam có chút nghi hoặc. Cái tên này nghe thật quen tai, nhưng sao lại không nhớ ra nổi ? Có phải là chính mình đã gặp ở đâu rồi ? Trong lúc lơ đãng, hắn thấy ở phía sau lưng tiểu Loli nhẹ nhàng lay động cái đuôi đầy. Trương Lam đột nhiên cảm giác một cỗ hơi lạnh chạy dọc theo cột sống lên đến óc, cả người giật mình một cái, rốt cục cũng nhớ ra.
    - Khải Lạc Bối La Tư ? Em là Tam Đầu Khuyển ở Địa Ngục ? Nơi này là Địa Ngục thật sao?

    - Đúng vậy.
    Tiểu Loli rất cao hứng.
    - Anh cũng biết em là ai. Em thật sự không có nói dối, nơi này thật sự là Địa Ngục. Bây giờ anh đã tin tưởng đây là nhà của em chưa ?

    - Đợi một chút, em để anh yên tĩnh một lát.
    Trương Lam khoát tay, bảo tiểu Loli kia dừng lại.
    - Anh suy nghĩ một lát.
    Chính mình bị xe đụng phải, rồi được đưa đến bệnh viện. Hiện tại xem ra chính mình đã gặp bất hạnh rồi, vậy đây đích thật là Địa Ngục sao? Không phải Địa Ngục là nơi quỷ khí dày đặc sao? Làm sao lại có bộ dạng như thế này.

    - Anh, anh có thể nói chuyện với em được không. Đã rất lâu rồi em không có nói chuyện với ai. Em sống ở đây có một mình, cô đơn lắm.
    Tiểu Loli nắm lấy ống tay áo Trương Lam như là sợ hắn chạy trốn vậy.

    - Được, trước tiên em cứ buông áo anh ra đã.
    Trương Lam dụ dỗ. Đây chính là Tam Đầu Khuyển nổi tiếng là hung tàn của Địa Ngục sao? Nhìn như thế nào cũng thấy giống cô bé hàng xóm phiền phức hơn. Chênh lệch quá xa so với truyền thuyết khiến cho người ta không thể tiếp thụ được.
    - Anh ở trong này với em, nhưng em phải trả lời mấy vấn đề của anh trước được không?

    - Ừ, anh khỏi đi, nhất định Khải Lạc Bối La Tư sẽ thành thật trả lời anh.
    Tiểu Loli túm ống tay áo của Trương Lam, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, giống như sợ hắn chạy mất vậy.

    - Vấn đề thứ nhất, không phải em thuộc Địa Ngục phương tây sao? Làm sao lại đến Địa Ngục phương đông chỗ anh?

    - Năm đó Diêm La Vương phương đông của các anh và Minh Vương Hades của phương tây bọn em đánh bài. Minh vương bệ hạ đã thua nên em phải đến phương đông.
    Nói đến chuyện cũ năm đó, vẻ mặt của Khải Lạc Bối La Tư ngượng ngùng. Nhưng mà lời nói cũng đủ dọa người, không ngờ là do đánh bạc thắng mà tới.

    Ách.
    Trương Lam cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu đau. Đây không phải là hơi có chút thái quá sao?

    Sắp xếp lại suy nghĩ một chút.
    - Vấn đề thứ hai, em ở nơi này làm cái gì?

    - Em ở đây tiếp nhận linh hồn, căn cứ vào việc làm tốt xấu của bọn họ khi còn sống mà phân biệt đưa đến Thiên giới phương đông để đầu thai chuyển sang kiếp khác, hoặc là đưa đến mười tám tầng Địa Ngục để chịu giày vò.
    Tiểu Loli nhu thuận trả lời.

    - Ách, vậy anh được đi đến nơi nào?
    Sự tình liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, cứ nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

    - Em không muốn anh đi, anh ở lại giúp em được không?
    Tiểu Loli nắm chặt cánh tay Trương Lam, đôi mắt to ngập nước lại bắt đầu tuôn đại hồng thủy.

    - Việc này, có được chỗ tốt nào không?
    Đầu của Trương Lam lại càng đau. Ở cùng một chỗ với tiểu Loli này? Ai có thể nói cho mình biết, có khi nào nàng hứng lên liền một ngụm nuốt chính mình vào bụng không?

    - Anh, em cho anh thứ này.
    Tiểu Loli chứng kiến Trương Lam có chút dao động, vội vàng lục lọi đống đồ của mình, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
    - Nhìn xem, đây chính là dị năng châu mà em mang theo từ phương tây đến đây. Em đưa cho anh, anh không đi được không?

    Trương Lam tiếp nhận viên châu. Một viên trân châu rất đẹp, toàn thân đen tuyền. Có thể cảm nhận thấy ở bên trong viên châu này có bao hàm một cỗ năng lượng khổng lồ không biết tên. Trương Lam đưa tay vuốt vuốt.

    - Khải Lạc Bối La Tư.
    Trương Lam hỏi.
    - Hạt Châu này có tác dụng gì ? Vì sao mà em lại muốn anh ở đây với em ? Nơi này có rất nhiều linh hồn, em có thể để bọn hắn ở cùng mà.

    - Hạt châu này có thể triệu hoán ký ức cùng ba đại dị năng, có hạt châu này là có được ba loại năng lực.
    Tiểu Loli vặn vẹo cái eo nhỏ đáng yêu.
    - Em không cần bọn họ giúp em, linh hồn của bọn họ thật khó ngửi, chúng khiến bọn họ em đã cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể để bọn họ theo giúp em được. Trên người anh có một loại hơi thở quen thuộc. Khải Lạc Bối La Tư thích ở cùng một chỗ với anh.

    - Ồ.
    Trương Lam vừa muốn nói gì, liền nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn. Bên cạnh có hai người mặc đồ tây đen, cà vạt đen, giày đen, đeo kính râm đi tới.

    - Tiểu thư Khải Lạc Bối La Tư.
    Một người đàn ông mở miệng.
    - Diêm Vương phán quyết người này phải đi đầu thai sang kiếp khác. Chúng tôi phải dẫn hắn đi đến kiếp trì.

    - Ồ.
    Tiểu Loli chu cái mỏ, vẻ mặt mất hứng.
    - Đi thôi đi thôi, đám người các ngươi, thật vất vả ta mới gặp được một người ta thích, không thể để hắn nói chuyện với ta nhiều một chút sao?

    - Chúng tôi đi đây.
    Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu.

    - Cút đi.
    Tiểu Loli khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, chờ khi ba người đã đi xa, tiểu Loli cười trộm.
    - Đưa triệu hoán châu cho tên gia hỏa nhìn thuận mắt kia, đại khái qua một hai chục năm ngắn ngủi, tên kia liền có thể thi triển dị năng triệu hồi. Đến lúc đó là có thể đến nhân gian chơi đùa, thật hoài niệm mỹ thực nhân gian.
    Vừa nói xong thì nước miếng cũng theo khóe miệng chảy xuống.
    - A! đã quên mất việc cho anh ấy uống canh Mạnh Bà, phải làm sao bây giờ?
    Đảo mắt suy nghĩ một chút.
    - Dù sao cũng không có ai, à không phải nói là quỷ.
    Tiểu Loli nhìn ngó xung quanh.
    - Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, không sao?

    Bên cạnh kiếp trì, một người đàn ông hỏi một người đàn ông khác.
    - Ngưu đầu ca, Khải Lạc Bối La Tư có cho người kia uống canh Mạnh bà không?

    - Hình như là đã uống rồi, ta cũng không rõ lắm.
    Người đàn ông kia trả lời.
    - Quên đi, mặc kệ nhiều thứ như vậy, cứ cho hắn đầu thai đi thôi Mã Diện lão đệ.
    Nói xong hắn liền lấy ra một chiếc máy tính nhỏ, đưa số liệu vào, xác định tọa độ. Người đàn ông tên là Mã Diện kia liền hung hăn đạp một cược vào mông Trương Lam.
    - Tiểu tử, đi xuống cho ta.

    Trương Lam há mồm kêu thảm thiết.
    - Trời ơi, tôi còn chưa uống canh Mạnh Bà đâu.

    Ân?
    Hai người sửng sốt, đôi tay của người đàn ông tên là Ngưu Đầu kia run rẩy. Chiếc máy tính ở trên tay kêu lên chói tai.

    - Xảy ra chuyện gì?
    Mã Diện hỏi.

    - Số liệu xuất hiện sai lầm, người này sẽ trọng sinh mang theo trí nhớ.
    Ngưu Đầu khổ sở trả lời.

    - Sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
    Mã Diện lại hỏi.

    - Lỗ hổng Windows chết tiệt.
    Ngưu Đầu thống khổ túm tóc của mình.
    - Từ khi Địa Ngục được kết nối, dùng hệ điều hành Windows để làm việc tới nay, loại tình huống này đã xuất hiện rất nhiều lần.

    - Microsoft chết tiệt, Bill Gates chết tiệt!
    Đầu trâu mặt ngựa đồng thời mắng.

    Ngưu Đầu nhìn nhìn bốn phía.
    - Quên đi, lần này dù sao cũng không có con quỷ nào thấy, cũng đừng có bẩm báo cho Diêm Vương, như vậy sẽ không có ai biết.

    - Được, cứ làm như thế.
    Mã Diện gật gật đầu.

     
    tempking1970 thích bài này.
  2. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 1: Trọng sinh sao?

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan








    Ấm áp, cực kỳ ấm áp, đây chính là cảm giác hiện tại của Trương Lam, bộ dạng cả người uể oải, ngay cả cử động cũng không muốn. Bây giờ là ở nơi nào đây? Vừa rồi giống như là đã mơ một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy mình ở làm ở một cái công ty hạng bét nào đó. Chính mình hình như còn bị xe đụng phải. Đầu óc hỗ loạn, làm sao lại lại có thể như vậy, là vì đang ở trong bệnh viện sao? Hình như có mùi nước khử trùng của bệnh viện. Thật là ấm áp, muốn ngủ một giấc.

    Không biết qua bao lâu, một cỗ hấp lực cường đại chợt xuất hiện, Trương Lam thực buồn bực, cái này là sao đây. Bị xe đụng còn chưa tính, lại còn bị gió lốc cuốn đi sao, ta đã trêu chọc ai chứ?

    Thật là sáng, Trương Lam không kìm được mà giơ tay lên che mắt. “Ba” một tiếng, không biết là ai hung hăng vỗ lên mông Trương Lam một cái. Trương Lam tức giận.
    Là ai làm vậy, muốn ức hiếp người khác cũng không thể trắng trợn như vậy, trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra thì còn chưa ai dám đánh vào mông của ta đâu. Hắn liền hô to một tiếng.
    Oa oa oa… Một tràng tiếng khóc của trẻ con truyền vào trong tai của hắn.

    Ách, đây là có chuyện gì?
    Trương Lam sửng sốt, tiếng khóc im bặt lại. Suy nghĩ lại liền cảm thấy không đúng, hình như có chỗ nào không đúng. Nhìn xung quanh một chút, đúng rồi đây đúng là bệnh viện. Tuy rằng cái bệnh viện này có chút cũ nát. Nhưng mà mùi nước khử trùng bay ở trong không khí cũng đã chứng minh đây chính là bệnh viện. Nhưng mà mấy người vây ở bên cạnh mình là ai, làm sao lại quen như vậy? Làm sao lại cao lớn như vậy? Tiếp tục nhìn xung quanh, trên giường có một người phụ nữ đang nằm, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua cả người vô lực, nhưng mà vì sao mà nàng lại cười đến rất vui vẻ? Bốn phía truyền đến thanh âm chúc mừng.
    - Chúc mừng, là một đứa con trai.
    - Mọi người nhìn xem, đây chính là cháu ngoại của ta.
    - Tiểu tử này khóc vang dội như vậy, tương lai khẳng định có tiền đồ.

    Trương Lam còn chưa kịp có phản ứng, hơi giật mình một cái liền bị người ta túm đi, đúng vậy chính là túm lấy mang đi, hung hăng hôn một cái.
    - Ha ha, đây là con trai của ta!

    - Cẩn thận một chút, đừng làm nó sợ.
    Thanh âm oán trách của người đàn bà nằm trên giường vang lên.

    - Ừ?
    Bản năng của Trương Lam cảm thấy không tốt lắm, hắn muốn phất tay để biểu lộ sự hiện hữu của mình, nhưng mà vừa giơ tay lên thì liền ngừng lại. Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, có chút khóc không ra nước mắt.
    Đây là cánh tay của mình sao, đây rõ ràng chính là một cánh tay trẻ con. Chẳng lẽ thật sự mình đã trọng sinh sao? Chuyện tình trong mộng cũng không phải là do mình nằm mơ?

    - Oa oa oa.
    Một tràng tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra vang dội từ trong bệnh viện.

    Đứa bé nhà Trương gia rất ngoan, chưa bao giờ quấy khóc. Toàn bộ người dân trong thôn đều biết. Đói khát hay muốn đi nhà cầu liền hừ hừ hai tiếng tượng trưng. Chưa bao giờ quấy người lớn, khiến cho những người mẹ đang nuôi con trong thôm không ngừng hâm mộ.

    Hiện tại Trương Lam đã có thể khẳng định chắc chắn, quả thực là chính mình đã trọng sinh. May mắn chính là mình không có trở thành con người khác. Cha vẫn là cha hắn, mẹ vẫn là mẹ của hắn, không có xuất hiện sai lầm nào. Đó chính là một chuyện cực kỳ tốt.

    Nếu trọng sinh, như vậy thì mình đã có thể lên kế hoạch cho con đường sau này của mình được rồi. Chính mình trước kia chỉ là một kẻ vô tích sự, đến bây giờ phải sử dụng những kiến thức từ kiếp trước để hoàn thành tất cả những tiếc nuối mà kiếp trước mình chưa làm được. Như vậy, bây giờ có một sự thật vô cùng nghiêm trọng đang đặt ở trước mắt. Làm sao mới có thể không bị trở thành quái thai trong mắt người khác. Đó chính là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, ở đầu thập niên 80, nếu như đứa trẻ chưa biết đi đã mở miệng nói chuyện là sẽ phải chịu kết cục bị dìm chết trong chum nước. Trương Lam cảm thấy cho dù hắn sống hai kiếp cũng vẫn không đủ, nên tự nhiên sẽ không mạo hiểm khiến mình chết ở trong chum nước.

    Trước tiên cần cẩn thận đánh giá điều kiện tự nhiên ở xung quanh nhà mình một chút. Chỉ có hoa quả là nhiều, những cái khác đều không có gì. Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, loại đá cẩm thạch của huyện mình chính là thứ nổi tiếng cả nước. Đây có thể là một cái phương hướng không tệ để sau này phát triển. Nhưng mà tiền vốn thì lấy từ đâu ra đây, nhà mình cũng không có giàu có, không có tiền gửi ngân hàng, chỉ là một gia đình nông dân rất bình thường mà thôi.

    Trương Lam buồn bực gãi gãi đầu, lấy đâu ra tiền vốn để bắt đầu bây giờ. Nhất định phải sớm giải quyết được vấn đề này. Quanh nhà mình, ngoại trừ núi ra thì cũng chỉ có núi, đương nhiên cũng có thủy. Là một vùng hoạt động giải phóng trước kia, hoàn cảnh tự nhiên cũng không tệ lắm. Bên trên trấn của mình có một khu rừng rậm, hoàn cảnh tự nhiên cực kỳ tốt. Không khí tươi mát. Ở trong trí nhớ từ kiếp trước của Trương Lam, ở trước nhà của hắn có một con sông nhỏ, nước trong suốt trông thấy đáy. Tận đến thế kỉ 21 cũng không có bị ô nhiễm. Nước sông được núi rừng thanh lọc, bên trong rất giàu các loại khoáng chất, chất nước trong mát, ngọt lành ngon miệng. Tùy tiện uống một ngum nước ở trong sông còn ngon hơn nhiều so với nước giếng. So với cái gọi là nước khoáng tinh khiết sau này còn ngon hơn nhiều. Sở dĩ dòng sông không bị ô nhiễm là bởi vì nó chảy từ trong núi ra, muốn ô nhiễm cũng không phải là chuyện dễ.

    Miên man suy nghĩ cả nửa ngày, cũng vẫn không biết lấy đâu ra tiền vốn. Cánh tay vô ý quơ vào giỏ hoa quả. Hoa quả sao? Trương Lam mạnh mẽ sửng sốt. Chính mình đang trông coi một cái chậu châu báu lớn lại còn nghĩ muốn đi xin ăn! Khi hắn còn đang học trung học, có một người bạn học nhà ở trong thị trấn. Hắn đã từng cùng với người bạn kia đi vào trong thị trấn chơi, chính mình đã thấy sản lượng của các loại lê trên đó có thể đạt tới bốn triệu ki-lô-gam, cũng chính à bốn trăm vạn tấn. Còn chưa nói đến các loại táo, đào, sơn tra cũng không thấp hơn lê vàng bao nhiêu. Chỉ có mấy loại nho, mận hay dẻ thì hơi thấp hơn một chút. Chính mình thật sự là một tên đầu heo mà! Rốt cục hắn có thể xác định được một chuyện. Heo thực sự là rất ngu ngốc.

    Bởi vì bây giờ không có phương tiện giao thông, rất nhiều hoa quả không vận chuyển đi được đều để ở chỗ này. Trong kiếp trước, hắn luôn thấy rất đau lòng, cảm thấy thật là đáng tiếc. Người quê mình khổ khổ sở sở lao động cả năm, nhưng đến lúc thu hoạch thì đành phải để thối như vậy, phung phí của trời đất. Rất nhiều người già nhìn thấy mà đau lòng chảy lệ.

    Hoa quả, làm sao bây giờ đây, chính mình đi buôn sao? Đều là người ở quê, nhà ai cũng đều có thì đương nhiên không thể bán được ở đây. Nếu có thể mang đến một số vùng khác có lẽ sẽ có thể bán được cho bọn họ. Nếu như có thể thì liền xây dựng một cái công ty vận chuyển hoa quả. Đem hoa quả ở quê nhà mình vận chuyển đến các vùng xa xôi khác. Ừ, còn có thể tiến hành chế biến hoa quả, làm thành hoa quả dầm. Còn có thể chế biến thành nước trái cây. Người ta có tiền liền có thể xây dựng thành nước trái cây “Vui Nghị”, chính mình sao lại không được?

    Tốt lắm, vấn đề lớn nhất cần phải giải quyết bây giờ chính là vấn đề phí vận chuyển. Trương Lam có chút mặt co mày cáu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhíu lại. Trương Lam đang chăm chú suy nghĩ, dì hắn đi qua nhìn thấy.
    - Chị à, nhìn con của chị kia, mới có một tuổi mà đã bắt đầu suy nghĩ chuyện gì, chẳng lẽ chị sinh ra một thần đồng?

    Thần đồng? Trương Lam lặng đi một chút. Đúng vậy nếu như mình khiến cho cha mẹ nghĩ rằng mình là một thần đồng, như vậy thì mọi chuyện cũng dễ làm hơn nhiều. Không cần lo lắng nguy cơ bị chết đuối.

    Về phần phí vận chuyển vừa rồi, nhớ rõ cha có một người bạn đang làm ở trong ngân hàng. Lúc ấy còn từng tới nhà động viên đến ngân hàng vay tiền. Chuyện đó Trương Lam vẫn còn nhớ rất rõ, ha chuyện tốt như vậy đương nhiên là không thể lãng phí. Nếu không đủ thì có thể mượn thêm chút ít từ người thân và bạn bè. Tốt lắm, hiện tại vấn đề đã được giải quyết hoàn mỹ, tâm tình tương đối thoải mái. Hắn há cái miệng lớn ra, à không là cái miệng nhỏ, khí vận đan điền, hô to một tiếng.
    Oa oa oa…

    Bà dì hốt ha hốt hoảng ôm lấy Trương Lam. Hướng về bên trong kêu lên.
    - Chị, nhanh cho cháu bú đi, nó đang đói bụng rồi!



     
    tempking1970 and vothanhbinh like this.
  3. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 2: Dị năng.

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan







    Đã là tháng bảy rồi, Trương Lam cũng đã được năm tháng tuổi rồi, thanh danh thiên tài cũng đã bắt đầu truyền đi khắp toàn bộ thôn, dần dần đã truyền đi khắp thị trấn rồi. Không tin sao? Không có biện pháp, ai đã gặp qua đứa trẻ được bốn tháng tuổi đã mở miệng nói chuyện chưa, tuy rằng răng chưa mọc nhiều nên không thể nói rõ ràng được. Ai đã gặp qua đứa trẻ nào mới năm tháng tuổi mà đã thất tha thất thểu vừa té ngã vừa chập chững đi chưa? Được rồi, tuy rằng ngươi có thể không tin nhưng mà nó đã biết được hơn một trăm chữ hán, đây không phải là thiên tài thì là cái gì?

    Vì thế ở trong thôn xuất hiện một hiện tượng quái dị, hễ mẹ của Trương Lam bế hắn ra khỏi cửa thì bất kỳ bà mẹ đang nuôi con nào cũng đều sẽ cho hắn bú. Bởi vì chuyện này mà Trương Lam đã có rất nhiều vú em.

    Hiện tại Trương Lam đang nằm ở dưới bóng cây trong sân, trên mặt đất có rải một cái chiếu để phòng ngừa cảm lạnh. Bên cạnh là một thiếu nữ đang cho hắn bú, nàng căn bản là mặc kệ việc nếu dáng người tuyệt vời của mình bị người khác nhìn thấy sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt.

    Trọng sinh đã được năm tháng, hắn đã dần dần tiếp nhận sự việc này là thật. Như vậy thì trí nhớ trong khoảnh khắc ở kiếp trước kia là thật hay giả đây? Chính mình sẽ thật sự có dị năng chứ, nếu quả thực đúng như vậy, vậy thì mình gặp may mắn lớn rồi, còn lớn hơn đã đống cứt chó ở kiếp trước. Thế nào mới có thể chứng minh bản thân mình đã có dị năng đây? Đôi con ngươi đen lúng liếng vô thần nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua tán cây hình thành những dải sáng năm màu sặc sỡ.

    Hắn vô ý thức nhét đầu ngón tay út trắng mịn đáng yêu vào trong miệng mà mút, trong cái đầu nhỏ tràn đầy mịt mờ.

    Có, tinh thần Trương Lam rung lên. Không phải là có ba dị năng sao nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, còn cả những chi tiết nhỏ mà trước kia không có chú ý cũng nhớ lại rõ ràng. Đây chính là chứng cớ tốt nhất để chứng minh sự khác thường của mình.

    Như vậy, liền bắt đầu từ khi con nhỏ đi, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, từ nhỏ đến lớn, ngay cả những chuyện mỗi lần đái dầm trước kia cũng đều nghĩ tới. Kiếp trước Trương Lam học kém nhất chính là tiếng Anh, trong trí nhớ của hắn, những lần thi đỗ tiếng Anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ những từ ngữ tiếng Anh đơn giản từ kiếp trước hắn vẫn còn nhớ rành mạch. Trương Lam toét miệng cuồng tiếu một trận.
    Oa ha hahha, sau này rốt cuộc không phải vì chuyện học thuộc từ mới tiếng Anh mà thống khổ. Nhớ tới lúc ấy giấc mơ phát tài của chính mình là mua xổ số trúng năm trăm vạn. Vì thế lúc ấy đã chú ý rất nhiều dãy số trúng thưởng lúc ấy. Không nghĩ tới bây giờ cũng đều nhớ rõ ràng rành mạch. Oa ha ha ha, lần này thì phát tài lớn rồi. Đây chẳng phải là cho dù mình không làm cái gì thì cũng vẫn có tiền sao. Đến lúc đó có gì không thuận lợi thì liền mua xổ số. Ngày nào cũng mua, mỗi lần mua đều trúng được 500 vạn, mua cho công ty xổ số ôm đầu khóc thét, cũng không dám…Mở cửa nữa! Thật vĩ đại ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ lời dạy của ngươi, sau khi trọng sinh, đi khắp thiên hạ cũng không phải sợ!

    Như vậy thì thân thể làm sao đây ? Cái này còn phải lo lắng sao, ai đã gặp qua đứa trẻ nào mới năm tháng mà đã có thể đi được chưa? Không có năng lực thân thể xuất sắc thì làm sao có thể làm được ? Cái này thật có ý tứ, sau này đi đánh nhau thì cũng không cần phải sợ.

    Đã có ưu thế như vậy, nếu không lợi dụng một chút thì thật là đứa ngốc. Nhớ lại một chút, hình như xung quanh cũng không nghe nói qua có cao thủ võ lâm gì đó ? Trương Lam buồn bực một trận. Là tại vì sao, vì sao mà người khác trọng sinh liền có cả đàn mỹ nữ xung quanh, trực tiếp chiếm thân thể của một tên gia hỏa nào đó có gia thể hiển hách, không cần phải làm một đứa trẻ mà chiếm luôn thân thể hắn. Mỹ nữ, cao thủ đều không ngừng vọt tới, nếu không thì chính là không ngừng gặp kỳ ngộ. Nhìn thấy nhân tài có vương khí tỏa ra từ tám hướng thì mọi người liền khuất phục, đông đảo mỹ nữ ôm đùi than khóc, nếu chàng không đưa thiếp theo thiếp sẽ tự tổn thương mình. Chính mình trọng sinh không ngờ lại trở thành một đứa trẻ ? Điều này thì cũng thôi, dù sao thì vẫn được là chính mình, sai lầm này có thể tha thứ. Nhưng mà làm cho hắn khó chịu chính là, xung quanh chính mình làm sao lại không có một người nào là cao thủ võ lâm ?

    Được rồi được rồi, oán hận ai cũng vô dụng. Trong ấn tượng của hắn thì cao thủ chính là ông nội. Bây giờ trong vườn của lão gia tử còn có hai cái tạ đá nặng bảy mươi cân. Lão gia tử nhàn rỗi không có việc gì lại cầm hai cái tạ múa vù vù. Tuy rằng thoạt nhìn rất có khí thế, gà vịt chó mèo ở trong sân đều bị đuổi đến gà bay chó chạy, lợn rống chó sủa. Nhưng mà chẳng giống như trong sách võ thuật, đều chỉ là những chiêu dân dã mà thôi. Ừ mặc dù là chiêu thức dân dã nhưng đều là những chiêu đã được tổng kết kinh nghiệm từ trên chiến trường. Đến khi mình lớn hơn, có thể theo lão gia tử học một ít.

    Trong kiếp trước hắn cũng đã từng tò mò tìm tòi học qua Quân Thể Quyền. Quân Thể Quyền rất tốt, đều là một kích chế địch, lực sát thương thật lớn giống như là một con trâu điên vậy. Chuyên tấn công vào các yếu huyệt và những chỗ bạc nhược trên cơ thể người. Chỉ cần đánh trúng sẽ không dễ chịu gì. Lúc ấy chính mình chỉ luyện có hai ngày rồi ném đi không luyện nữa. Hiện tại có thời gian, đồ tốt như vậy nhất định phải tu luyện thật tốt.

    A ? Còn nữa, cái kia là ai đã nói nhỉ ? Võ công trong thiên thiên hạ chỉ có nhanh là không thể phá ? Hình như là kim đại sư ? Ta thật sự là heo mà, xem ra làm trẻ con lâu quá lên quen rồi. Loại vấn đề có tính thưởng thức này mà đến tận bây giờ mới nghĩ ra. Ừ, tốc độ, đây chính là điểm thứ nhất, ngoại trừ tốc độ ra còn cần có lực lượng mạnh mẽ, nếu không ngươi đánh đối phương mười quyền đối phương cũng không có việc gì, đối phương vừa đánh ngươi một quyền ngươi đã không chịu được rồi, như vậy thì rất thê thảm. Biện pháp rèn luyện khí lực có rất nhiều, có thể chạy bộ, hít xà, chống đẩy, đánh bao cát thì thôi đi. Nghe nói thường xuyên đánh bao cát, khi quá năm mươi tuổi sẽ không dùng tay được, biểu hiện điển hình chính là tay không ngừng run rẩy, dùng đũa cũng không gắp được, cầm bát cũng không nổi. Điều này khiến hắn sợ run cả người, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ, những chuyện ảnh hưởng không tốt đến thân thể hắn kiên quyết không làm ! Bây giờ đã có quyết định, sau khi hắn được một tuổi sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể.

    Ân, mấu chốt là có thể triệu hồi được hay không, trong lòng Trương Lam tò mò, nếu không trước tiên cứ triệu hồi về một lần nhìn xem ? Ách hay là thôi đi, tưởng tượng đến tình cảnh mình bị người ta nhìn như quái vật, tiểu tử kia không tự chủ được mà sợ run cả người. Loại khả năng nghịch thiên này vẫn nên chờ đến khi mình lớn hơn một chút rồi nói sau.

    Nhưng mà đâu phải triệu hồi ai cũng tốt đâu, Trương Lam nghĩ thầm.
    Tuy rằng hiện tại không thể triệu hồi, nhưng mà không có nghĩa là hiện tại không thể suy nghĩ. Quái vật là không thể triệu hồi ra, nếu không thì mình cũng bị xem như một con quái vật. Triệu hồi một chiếc phi thuyền ngoài hành tinh thì sao? Ách, ý tưởng tốt lắm, nhưng mà giống như siêu trọng, hình như là không được lớn hơn mười tấn. Không biết là Transformers có được không? Khi cần là có thể triệu hồi ra thì tốt rồi có thể có xe miễn phí, vĩnh viễn cũng không cần phải thuê bảo vệ và mua ô tô. Chỗ tốt lớn nhất của nó chính là có thể biến ảo ra ô tô. Đến lúc đó mặc kệ là Mercedes-Benz, BMW, Ferrari hay là Lamborghini cũng đều có thể biến ra được. Đến khi đó muốn có xe thể thao thì có xe thể thao, muốn xe có rèm che liền có xe rèm che, muốn SUV liền có SUV. Oa ha ha thật là thích. Điều này đối với một tên mê xe điên cuồng mà nói thì là một hấp dẫn thật lớn! Chỉ cần có nó trong tay, tất cả các loại xem trong thiên hạ ta đều có trong tay.

    Có thứ đó cũng không rồi, nếu không thì UY Chấn Thiên cũng rất tốt, máy bay tàng hình cũng không tồi. Sau này nếu đi đến nơi nào thì chỗ tốt lớn nhất chính là vĩnh viễn không cần lo lắng có tai nạn máy bay phát sinh, không phải tốn nhiên liệu. Đến lúc đó mặc kệ là F-14 hay là F18 của Mỹ, toàn bộ đều cho bọn hắn ở phía sau hít khói. Sau này muốn đi đến Mỹ cũng không cần lo lắng thủ tục, thật thích ! Chính là không biết có thể ẩn hình hay không, nếu mà có thể ẩn hình vậy thì càng thoải mái. Đến lúc đó đi đến nước Mỹ trộm phi cơ chở về bán cho quốc gia cũng được, mua bán không mất vốn chính là việc là tuyệt nhất.

    Nếu là Terminator thì sao ? Oa Terminator lạnh lùng, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho người ta máu huyết sôi sục không thể kiềm chế được: T-100 lãnh khốc, T-1000 thay đổi thất thường, T-X có công nghệ cao hoàn mỹ với vũ lực cuổi cùng. Quả thực chỉ cần là đàn ông thì giấc mộng của hắn chính là giết người phóng hỏa, ồ không, là đánh nhau, đánh nhau bằng vũ khí hiện đại! Nếu như không có bạn gái, trong lúc tham gia bữa tiệc còn có thể để bọn họ biến thành bạn gái. Nhìn bọn sắc lang trong phòng lưu lại trên mặt đất một đống nước miếng, để cho bọn hắn hâm mộ mà chết. Cũng không biết nếu như bọn hắn biết được những mỹ nữ thiên kiêu quốc sắc cực kỳ xinh đẹp kia là một người máy thì biểu tình của bọn họ sẽ như thế nào. Trương Lam tà ác nghĩ.

    Trương Lam đang lâm vào ý nghĩ YY về một tương lai hết sức tốt đẹp không thể tự thoát ra được. Nước miếng theo ngón tay chảy xuống mặt đất chết đuối một đám kiến lớn mà hắn còn không biết. Chỉ còn lại những con kiến vô tội đang gào rít ở đó "Con mẹ nó, là ai trêu chọc chúng ta !"

    Lau sạch nước miếng dính ở khóe miệng, Trương Lam quyết định từ giờ trở đi sẽ rèn luyện thân thể. Trước hết cứ luyện tập một chiêu vừa mới nghĩ ra đã. Vì thế trên đầu hắn xuất hiện một cái thân ảnh đang giương nanh múa vuốt, bên cạnh truyền đến một thanh âm.
    - Cháu à, cháu đói bụng sao, dì bế cháu đi tìm mẹ để bú nha.

    Trương Lam quýnh lên, mình luyện tập công phu tại sao lại bị người ta xem như là đòi ăn?


     
    Last edited by a moderator: 20/4/13
    tempking1970 and vothanhbinh like this.
  4. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 3: Chọn đồ vật đoán tương lai.

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan







    Trong nháy mắt tiểu Trương Lam của chúng ta đã tròn một tuổi. Là lúc nên tổ chức tiệc mừng một tuổi, bà ngoại của hắn rất cao hứng, ở trong trí nhớ của Trương Lam, bà ngoại chính là người hiểu rõ mình nhất. Lúc ấy nông thôn không có vật gì tốt, khi mẹ hắn sinh hắn xong vẫn còn ở cữ, bà nội của hắn cũng chưa từng tới thăm. Sau này đến khi Trương Lam lớn lên, bà nội hắn cũng chưa từng mua cho hắn bất kỳ một thứ gì.

    Nhà bà ngoại hắn nuôi rất nhiều gà và dê, những ngày mẹ hắn ở cữ, đều là bà ngoại hắn sai dì mang đồ tẩm bổ đến. Cũng vì chuyện này mà mẹ hắn oán hận cha không ít. Tiếc là kiếp trước Trương Lam không hiểu gì cả, cũng không có biện pháp hòa giải. Bây giờ thì tốt rồi, đã có cơ hội.

    Được rồi, dùng một câu nói để miêu tả chính là năm tháng như nước chảy, thời gian như thoi đưa. Đồng chí Trương Lam thân ái đã vượt qua mười hai tháng sau khi trọng sinh rồi. Cũng chính là bây giờ đã được một tuổi. Hôm nay chính là ngày và Trương Lam vĩ đại đến thế giới này được 365 ngày. Hôm nay trời trong nắng ấm, vân đạm phong khinh. Đối với Trương Lam thì chính là một ngày quan trọng. Các vị trưởng bối hôm nay đã cử hành một nghi lễ vĩ đại hạng nhất cho hắn. Sự tình này liên quan đến hạnh phúc trọn đời của Trương Lam. Chính là chọn đồ vật đoán tương lai.

    Đúng vậy, chính là chọn đồ vật đoán tương lai. Chính là lần đầu tiên trong lịch sử hắn có thể tự quyết định hành động của mình. Giờ khắc này, cha, mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, dì cả, dì hai, cậu lớn, câu nhỏ, ba người bác và hai người chú, ba cô, toàn bộ đều có mặt, đồng thời chứng kiến thời khắc lịch sử vĩ đại nhất này. Hắn không phải chiến đầu một mình, hắn không chỉ có một mình.

    Chọn cái nào thì tốt đây? Trương Lam đưa mắt quan sát đống đồ vật đang bày ở trức mắt, thật là đau đầu, lấy bút máy sao ? Hay là đồng nhân dân tệ mới tinh kia ? Hay là cái súng lục đồ chơi này? Hoặc là cái xe ba bánh của trẻ con kia? Cây côn kia thì không cần rồi? Chẳng lẽ lại lấy con búp bê vải kia? Trương Lam rùng mình một cái. Nhỏ như vậy mà đã muốn phụ nữ thật là có chút không thích hợp, hữu tâm vô lực!

    Mọi người ở xung quanh cũng không dám thở mạnh, e sợ sẽ làm ảnh hưởng tới một khắc lịch sử này của Trương Lam. Giống như là làm ảnh hưởng thì sẽ là tội nhân thiên cổ vậy.

    Trương Lam do dự cả nửa ngày, bút máy chính là đại biểu cho văn hóa, không thể không cần. Là một thành viên trong gia tộc trọng sinh vĩ đại, tầm quan trong của văn hóa quả thực là không thể nghi ngờ. Không có văn hóa là đáng sợ nhất. Nhân dân tệ sao? Làm sao có thể không cần được. Nhân dân tệ ở trước mặt người vĩ đại, hết thảy các phái phản động đều là hổ giấy, đây là thứ không thể không cần được.

    Súng lục? thứ này cũng không thể thiếu được. Là một vĩ nhân kiệt xuất nhất trong lịch sử cận đại, Mao chủ tịch đã nói : “ Báng súng tạo ra chính quyền”. Tuy rằng Trương Lam không có ý định tạo phản, nhưng mà có một cây súng phòng thân cũng thực là khiến người ta yên tâm. Có súng thì cái lưng mới có thể cứng rắn được.

    Xe ba bánh của trẻ con? Là một kẻ yêu thích xe hơi, say mê đến điên cuồng. Tuy rằng kiếp trước hắn vẫn chưa từng có một chiếc ô tô của mình, xe máy cũng chỉ là một chiếc xe máy rẻ tiền, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản được niềm đam mê điên cuồng của hắn đối với tốc độ và máy móc ở sâu trong nội tâm. Hơn nữa, đời này ra sức kiếm tiền là vì cái gì, chính là vì bù lại những tâm nguyện mà kiếp trước chưa hoàn thành. Đây chính là điều kiện tiên quyết không thể thiếu.

    Cây côn thì sao? Trương Lam suy nghĩ một chút, nếu như không biết một chút công phu thì rất dễ bị người ta ức hiếp. Đây là điều không thể cho phép được, thân là một thành viên trong gia tộc trọng sinh vĩ đại, chính mình không đi bắt nạt người khác thì thôi, làm sao có thể cho phép người khác bắt nạt chính mình? Như vậy cũng thật mất thể diện. Từ một khắc sau khi trọng sinh, Trương Lam liền đã định ra nguyên tắc xử sự kiếp này của hắn: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ đánh hắn ngã xuống đất để bước lên. Bình an kiếm tiền, chậm rãi mà hưởng thụ, trốn ở trong phòng mà giả trư ăn thịt cọp. Nhưng mà nếu không có lực lượng để bảo đảm vậy thì cũng rất thê thảm, cây côn hắn cũng muốn.

    Búp bê vải sao? Phụ nữ, ngất, thành công như thế làm sao lại không có một người phụ nữ để chia ngọt se bùi đây? Cái này trên căn bản là một thứ rất quan trọng, nhất định phải lấy!

    Nếu một cái cũng không thể thiếu, vậy thì đều lấy hết! Vì thế ở trước mặt người thân đang trợn mắt há hốc mồm. Trương Lam đáng yêu của chúng ta liền cắm bút máy vào trong túi, miệng ngậm nhân dân tệ, trong lòng ôm con búp bê vải, một tay cầm cây côn một tay cầm khẩu súng lục đồ chơi. Nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía cái xe ba bánh, ngây ngô cười hạnh phúc.

    Các vị trưởng bối trợn tròn mắt. Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua loại tình huống này, đây là như thế nào? Ông nội Trương Lam ngây ngốc một hồi lâu, rốt cuộc mới giật mình lại ho khan một tiếng.
    - Cái này, ta xem ra đây nhất định là một chuyện tốt. Đứa nhỏ này thật là thông minh, tương lai khẳng định là có học vấn cao, trở thành quan lớn.

    - Là vậy sao?
    Mọi người xung quanh hoài nghi.

    - Nhất định rồi, các ngươi nhìn xem, có con cái nhà ai có thể lấy nhiều đồ vật như vậy không, điều này đã thuyết minh cháu của ta rất có phúc.
    Ông nội của Trương Lam an ủi mọi người đang nghi ngờ.

    - Ồ.
    Nếu lão gia tử đã nói vậy, vậy việc này chính là như vậy đi. Lão gia tử cũng chính là người ở trong Bát Lộ quân, đã đi theo đảng vào nam ra bắc, có kiến thức rất rộng rãi. Hiện tại quốc gia cũng vẫn phải nuôi ngài, nếu lão gia tử đã nói như vậy, vậy thì khẳng định là không sai.

    Mọi người chung quanh đều rất hưng phấn, sao lại không hưng phấn chứ, lão gia tử đã nói như vậy, vậy thì chắc là không sai rồi?

    Ông nội Trương Lam lôi ba của Trương Lam sang một bên.
    - Ta thấy là đứa nhỏ này của ngươi giống như là tinh tú hạ phàm vậy. Mặc dù bây giờ chính là chủ nghĩa xã hội, thời đại khoa học, không thể tin vào những chuyện ngưu quỷ xà thần gì đó. Nhưng mà những gì tổ tiên đã truyền lại cũng có đạo lý của nó. Ngày mai ngươi hãy đi dâng hương ở phần mộ tổ tiên, cảm tạ lão tổ tông một chút. Cảm tạ lão tổ tông đã phù hộ cho nhà chúng ta có được đứa con như vậy.

    Vẻ mặt cha Trương Lam hưng phấn.
    - Dạ, cha cứ yên tâm, ngày mai con sẽ đi.

    - Này, chị, chị đã nghe nói chưa, đứa bé của nhà Trương lão tứ kia khi chọn đồ vật đoán tương lai đã lấy hết tất cả mọi thứ đi. Chị thấy chuyện này có lạ hay không, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe nói qua.
    Một người con gái Giáp hỏi.

    - Nghe rồi, đây là vì em không hiểu, nghe người ta nói cái này chính là thiên tinh hạ phàm. Là đại phú đại quý, xa hoa tốt số. Đáng tiếc nhà tôi chỉ có một đứa con trai, nếu có con gái chỉ cần gả cho hắn thì cả đời hưởng phúc.
    Người đàn bà Ất trả lời.

    - Này, đại ca, anh có nghe nói không? Đứa bè nhà Trương lão tứ kia khi chọn đồ vật đoán tương lai đã xảy ra chuyện lạ.
    Một người mặc áo giáp hỏi.

    - Tiểu tử, giờ cậu mới biết sao, ta thấy khi tiểu tử của Trương gia kia được sinh ra phần mộ tổ tiên nhà hắn có khói nhẹ bốc lên, xem ra tên tiểu tử của Trương gia này tương lai nhất định sẽ là một đại nhân vật. Sau này nên lôi kéo quan hệ với Trương lão tứ một chút. Nói không chừng tương lai con của hắn giàu to chúng ta cũng được hưởng lây.

    - Ừ, anh nói em mới để ý.

    - Chị dâu, chị đã nghe nói chưa? Khi đứa bé nhà Trương lão tứ được sinh ra, phần mộ tổ tiên có khói nhẹ.
    Hai lão thái bà đi trên đường cái nhàm chán nói chuyện phiếm.

    - Này, tôi còn nghe nói khi tiểu tử của Trương gia kia sinh ra, trước bệnh viện xuất hiện thiên tượng. Đến khi tiểu tử kia được sinh ra thì nó cũng biến mất không thấy tăm hơi. Trước đó ở trong thôn cũng có một thầy bói mù đã phán trong thôn sẽ có chân long đến trái đất. Tôi thấy nhất định là tiểu tử của Trương gia.

    - Hắc, vậy không phải là thôn chúng ta cũng được nhờ sao.

    - Cái đó là điều tất nhiên mà.

    Rối loạn, toàn bộ rồi loạn. Lời đồn về tiểu tử của Trương gia càng truyền càng thái quá, các loại đồn đại cũng muôn màu muôn vẻ. Trương Lam thật cao hứng, rối loạn càng tốt, rối loạn như vậy chính là ông trời tạo điều kiện cho hắn. Sau này cũng không cần phải lo chính mình sẽ bị chết đuối. Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đều có thể đổ vạ cho hai chữ thiên tài!


     
    tempking1970 and vothanhbinh like this.
  5. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 4: Kế hoạch hoa quả khởi động.

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan







    Đông đi xuân tới, xuân đi hạ tới.

    Bây giờ là tháng bảy năm 1985, đám ve sầu trên cây còn đang cất tiếng kêu râm ran, tiểu tử Trương Lam đã được một tuổi rưỡi. Trong khi những đứa trẻ nhà người ta còn đang thất tha thất thểu tập đi thì Trương Lam đã khiến cho cả thôn tán loạn. Bởi vì những thứ hắn ăn đều là đám trứng chim tinh khiết không ô nhiễm, tuyệt đối không cần phải lo lắng sẽ sinh bệnh, cũng không cần phải lo lắng vì thiếu chất mà bị suy dinh dưỡng. Nhìn Trương Lam không giống như một đứa trẻ mới được một tuổi mà giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy. Từ sau khi tiểu tử kia được sinh ra, cũng chưa từng bị bệnh gì, thân thể tốt đến thần kỳ. Khi vừa mới lớn được một chút thì mỗi ngày đều chạy bộ để rèn luyện thân thể. Điều này khiến cho người trong thôn đều cảm thấy kỳ lạ.

    Nhà của Trương Lam rất lớn, những nhà ở nông thôn đều rất rộng rãi, mọi nhà đều có sân. Nhà Trương Lam dài ba mươi thước rộng gần bốn mươi thước. So với những cái chuồng chim câu trong thành phố bây giờ thì đây cũng được coi là một cái biệt thự. Đương nhiên, ở nông thôn mà nói thì chỉ có thể coi là bình thường, những nhà lớn hơn nhà hắn có rất nhiều. Nhà hắn có năm gian nhà ngói, ba gian tầng hầm, còn cả hai gian nhà ngang nữa. Tuyệt đối không cần phải lo không đủ dùng. Xung quanh sân nhà đều là cây, mùa hè cũng không cần lo lắng mặt trời nóng nực, có bóng râm che kín.

    Trương Tông Quân, cha của Trương Lam là tiểu đội trưởng trong đội sản xuất của thôn, đồng thời cũng là kỹ sư điện trong thôn. Nhưng mà vừa mới lắp mạch điện xong, điện cung cấp còn chưa đủ, vài ngày không có điện hoặc là nửa đêm mất điện cũng đều là những chuyện rất bình thường. Mẹ hắn là Dương Chi, là một người phụ nữ rất bình thường trong nông thôn, nhưng mà rất tốt bụng, hòa thuận. Quan hệ rất tốt đối với hàng xóm láng giềng, là người nội trợ đảm đang của cha.

    Trương Lam hơi giật mình ngồi trên một tảng đá ở bờ sông, chân hơi chấm xuống nước một chút. Hiện tại đã có lê và táo trưởng thành, có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình được rồi. Nhưng mà vấn đề mấu chốt chính là nói chuyện với cha như thế nào. Chẳng lẽ cứ trực tiếp đến trước mặt cha rồi nói.
    - Cha, thật ra con là người từ tương lai trọng sinh về. Cha nghe theo con chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
    Nghĩ đến đây Trương Lam không khỏi rùng mình một cái. Đến lúc đó chưa cần biết ngài có nghe lời của mình hay không, nhưng mà phỏng chừng chính mình sẽ bị xem như bị rồi loạn thần kinh. Nếu như mà không được, có lẽ mình sẽ hiển lộ cho họ thấy một chút sự bất phàm của mình, như vậy thì lực thuyết phục cũng lớn hơn.

    Nghĩ đến liền làm, nếu đã quyết định, vậy thì cố gắng đi làm cho xong. Về phần các loại khó khăn có thể xảy ra hắn không hề để ý. Hắn không tin bằng vào kinh nghiệm sống 25 năm của mình mà không thể thuyết phục được cha? Làm sao lại như vậy được.

    Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, cha hắn đang nghe radio, mẹ hắn thì nhanh nhẹn thu dọn, vừa thu dọn vừa lải nhải.
    - Anh nói xem, năm nay chúng ta được mùa, thu hoạch được bao nhiêu hoa quả như vậy, anh nói xem bây giờ phải là thế nào? Quanh năm suốt tháng chỉ trông cậy vào chỗ ruộng đất này, trong nhà cũng không cần phải lo cái ăn, nhưng mà bây giờ mất mùa thì phải làm thế nào?

    Ân? Trương Lam sửng sốt, ban ngày còn đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, bây giờ cơ hội đã tới rồi? Chẳng lẽ kiếp trước luôn xui xẻo, sang kiếp này lại bắt đầu thuận lợi đi lên sao?

    - Anh cũng lo.
    Cha hắn nói.
    - Nhưng mà em xem chúng ta có thể làm cái gì đâu, nhà xưởng cũng không có. Mà sau này kể cả có nhà xưởng nhưng muốn đi vào làm công nhân cũng không phải nói đi vào là có thể đi được.

    - Cái vị bạn học của anh làm ở trong ngân hàng kia, Chính là Lý Ngọc Dân, còn có Lạc Sĩ Hợp làm ở bưu cục gì đó, anh không thể tìm họ để nghĩ biện pháp sao?

    - Không dễ dàng gì, bọn họ cũng phải gánh vác gia đình của bọn họ, đón người nhà họ vào. Nói tiếp kể cả có cơ hội thì cũng không tới phiên chúng ta. Loại chuyện này không có tiền thì không thể làm được.

    - Cũng đúng.
    Mẹ hắn thở dài.

    - Cha, mẹ, con có biện pháp.
    Trương Lam mở miệng.

    - Đi ra chỗ khác, người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì.
    Mẹ hắn dở khóc dở cười. Một đứa trẻ mới hơn một tuổi thì có thể có biện pháp gì.

    - Mẹ, con không gây chuyện, con thật sự có biện pháp.
    Trương Lam buồn bực một trận, làm sao mà chính mình nói chuyện lại không có ai tin chứ.

    - Ồ, nói xem, con có biện pháp gì?
    Cha hắn vui vẻ, trêu chọc hắn một chút cũng không tệ.

    - Xem hai cha con anh, thật đúng là vớ vẩn.
    Mẹ Trương Lam có chút không vui.
    - Một đứa trẻ mới một tuổi tưỡi, ngay cả ra khỏi thôn cũng chưa có đi được vài lần, anh có thể trông cậy nó có biện pháp gì tốt đây ?

    - Cứ nghe xem nó nói như thế nào đã.
    Con mình rất hiểu chuyện, lại thông minh, Trương Tông Quân nhàn rỗi vô sự, trêu chọc đứa con cũng là một hoạt động giải trí tốt. Dù sao thì trời cũng đang mưa không làm được chuyện gì, cũng đang nhàn rỗi, trêu nó tìm chuyện vui cũng tốt.

    - Ừ? Được rồi, vậy nghe nhi tử bảo bối của chúng ta một chút xem, nó có thể có biện pháp gì tốt, nếu nói được thì mẹ sẽ thưởng cho, còn nói không được thì mẹ sẽ đánh vào mông con.
    Mẹ Trương Lam cũng vui vẻ, đứa nhỏ này thông minh thì thật thông minh, nhưng mà cũng rất quật cường. Chỉ cần nó muốn nói, ngươi lại không cho hắn nói, nó sẽ không để yên cho ngươi, không cho nó nói tuyệt đối nó sẽ không cho ngươi yên ổn.

    Khụ khụ, Trương Lam hắng giọng một cái, không có nói thẳng ra ý nghĩ của chính mình mà là hướng tới chỗ cha hắn hỏi.
    - Cha, cha cảm thấy ngoài việc làm công nhân ở nhà xưởng ra thì cha còn có thể làm gì?

    - Ân?
    Trương Tông Quân sửng sốt.
    - Còn có thể làm gì à? Ta có khả năng thụ phấn cho cây ăn quả, làm ruộng ta cũng không ngại, còn có thể làm kỹ sư sửa chữa điện nữa.
    Nói đến đây hắn có vẻ tự hào.
    - Ta chính là người duy nhất có bằng trung học khoa kỹ sư điện ở trong thôn chúng ta.

    - Thôi đi.
    Trương Lam dè bỉu đối với việc khoe khoang của cha hắn.
    - Bằng cấp trung học gì, chỉ là một kỹ sư vườn, cũng không phải là chính thức.

    - Tiểu tử, có phải con đang ngứa da hay không?
    Cha hắn bị chọc đúng chỗ đau, có chút thẹn quá hóa giận.
    - Nói mau, con có biện pháp gì, bằng không thì cẩn thận cái mông của con nở hoa bây giờ.

    - Ồ.
    Tiểu tử Trương Lam vừa thấy tình thế không ổn, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
    - Cha, người nói xem. Ngoại trừ lương thực ra thì chúng ta còn làm ra cái gì nữa?

    - Còn làm ra cái gì nữa à?
    Cha hắn có chút nghi hoăc.
    - Ngoại trừ lương thực ra thì còn có thể làm ra cái gì. Làm ra tảng đá đúng không ?

    Khụ khụ.
    Trương Lam không biết nói gì.
    - Ngoại trừ lương thực và tảng đá ra…Còn có cái gì nữa?

    - Con muốn nói đến là táo.
    Mẹ hắn một mực ở bên cạnh xem náo nhiệt, chúng kiến tình huống không ổn, con trai bảo bối của mình sắp sửa ăn đòn, nhanh chóng tiếp lời.

    - Dạ! không chỉ là táo mà còn cả lê.
    Trương Lam trả lời.
    - Trong thôn của chúng ta thì trồng táo là nhiều nhất, nhưng mà cha mẹ cũng không nghĩ tới, kỳ thật trong trấn của chúng ta trồng nhiều nhất chính là lê. Mà ba loại hoa quả trồng nhiều nhất trong trấn chúng ta chính là lê, táo và sơn tra.

    - Vậy thì sao?
    Cha và mẹ hắn cùng đồng thanh hỏi.

    Khụ Khụ.
    Trương Lam thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng của chính mà. Đã nói như vậy rồi mà cha mẹ vẫn còn chưa hiểu sao.
    - Những thứ này đều có thể biến thành tiền được.
    Trương Lam bắt đầu giải thích.
    - Trấn của chúng ta nhiều hoa quả như vậy, nếu vận chuyển ra ngoài bán đi vậy thì sẽ được bao nhiêu tiền?

    - Như vậy có được không?
    Mẹ hắn có chút chần chờ.
    - Mấy thứ này đều có thể bị cục nông sản của huyện thu mất. Bọn họ nói là nếu tự mình bán ra thì có nghĩa là đầu cơ trục lợi, đi theo chủ nghĩa tư bản.

    - Cha mẹ cả ngày nghe radio mà lại nghe những thứ gì vậy?
    Trương Lam có vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
    - Không nghe radio đã nói là cho phép tư nhân buôn bán sao. Chỉ cần thuê người không cao hơn tám tiếng sẽ không tính là chủ nghía tư bản. Vẫn là xã hội chủ nghĩa. Trong radio đã nói tất cả, kinh tế tư hữu chính là bổ sung cho nên kinh tế toàn quốc.

    - Vậy sao? Em có nghe thấy như vậy không? Làm sao anh lại không có chút ấn tượng nào đây?
    Cha hắn hỏi mẹ hắn.

    - Hình như là cũng có chuyện như vậy, trước đây ở trên radio hình như cũng đã nói như vậy.
    Mẹ hắn chần chờ một chút rồi đáp lại.

    - Nhưng mà, chúng ta vận chuyển ra ngoài như thế nào, vận chuyển đến nơi nào, chúng ta bán cho ai?
    Rõ ràng là cha hắn đã có chút động tâm.

    - Vấn đề vận chuyện thì rất dễ xử lý, chúng ta tìm đội vận chuyển của huyện là được, bọn họ có thể vận chuyển thuê. Về phần bán ở nơi nào, chúng ta cũng không đi quá xa, đi Tế Nam là được, ngay trong nội tỉnh, một ngày là đến.
    Trương Lam nói.

    - Tế Nam lớn như vậy, vận chuyển đến đâu thì thích hợp. Tiếp nữa là chúng ta cũng chưa từng đến đó?
    Mẹ của hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Cũng khó trách, mẹ hắn rất nhát. Trước kia đã có chuyện, cha hắn bế hắn đi ra ngoài chơi, để mẹ hắn ở nhà một mình. Kết quả là mẹ hắn sợ hãi không dám đi xuống nhấc cái ấm đanng đun nước xuống, khiến cho cái ấm để trên bếp bị cháy mất. Cũng vì mẹ hắn không có gan nên tầm nhìn rất hạn hẹp.

    - Lúc trước khi nghe radio, con có nghe thấy rằng ở cửa vào Tế Nam bên kia có rất nhiều người mua bán hoa quả. Chính phủ chuẩn bị xây một cái chợ bán sỉ hoa quả ở bên đó. Hiện tại cái gì cũng đều thiếu, chúng ta đem hoa quả sang bán ở bên đó, nhất định có thể kiếm tiền.
    Trương Lam đang nói dối, kỳ thật hắn chỉ nhớ là cái chợ bán sỉ hoa quả ở Tế Nam kia được xây dựng vào năm 1986, bây giờ mới là năm 1985 khẳng định là ở bên kia có rất nhiều người mua hoa quả bên này, bằng không thì cũng không thể xây dựng một cái chợ bán sỉ ở đó được.

    - Thật sự?
    Cha hắn trừng to mắt hỏi.

    - Thật.
    Trương Lam cố gắng mở to đôi mắt ngây thơ của mình để tăng thêm phần đáng yêu, hung hăng gật đầu khẳng định.

    - Con nghe được lúc nào?
    Cha hắn tỏ vẻ hoài nghi.

    - Chính là trưa hôm trước, khi mọi người ra ngoài hết, con ở nhà đã nghe được.
    Trương lam mở to mắt nói dối, kỳ thật hắn cũng không có nghe được cái gì.

    - Ồ.
    Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau.
    - Nhưng lấy tiền từ đâu ra?

    - Tiền hoa quả thì dễ xử lý rồi. Chúng ta có thể lấy hoa quả trước, trả tiền sau, trước tiên cứ ghi nợ là được. Ở trong trấn chúng ta có rất nhiều hoa quả, đều không bán hết được, có khi chúng ta lấy đi bọn họ còn phải cảm tạ chúng ta. Về phần phí vận chuyển, chúng ta có thể vay ngân hàng. Không phải là vài ngày trước bác lý còn tới nhà động viên chúng ta vay tiền sao. Lúc ấy cha không đồng ý. Bây giờ chúng ta đến vay là được.

    - Ta cảm thấy nhà mình mất mùa cũng không bằng mắc nợ người ta.
    Mẹ hắn do dự nói.

    Hai người rõ ràng có chút động tâm, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.
    - Không đúng, nói như vậy chẳng phải là chúng ta đã tin lời tiểu tử này rồi sao.

    - Chẳng lẽ hai người không biết con của hai người là thiên tài sao?
    Đứa con ngây thơ vỗ ngực hỏi ngược lại.

    Ách.
    Rõ ràng là cha mẹ của hắn còn chưa thích ứng đối với biểu hiện này của một đứa trẻ. Làm gì có đứa trẻ nào mới có hơn một tuổi mà còn thông minh hơn cả cha mẹ như hắn. Chênh lệch cũng quá lớn đi.

    - Chẳng lẽ con của chúng ta chính là thiên tài?
    Trong mắt hai người thoáng hiện lên vấn đề này, lập tức lại lẳng lặng gật gật đầu. Xem ra đúng là như vậy. Con của mình đúng là một thiên tài không thể nghi ngờ gì, không biết là trời phật phù hộ như thế nào mà một thiên tài lại đến nhà chúng ta.

    Xem ra tổ tiên của chúng ta thật là linh thiêng, ngày mai chúng ta phải mua tiền giấy ra thắp hương mới được. Trong lòng cha hắn hung tợn nghĩ.

    - Nếu không thì tối hôm nay hai chúng ta tiếp tục thương lượng một chút?
    Mẹ hắn chần chờ hỏi ý kiến cha hắn.

    - Được, vậy chúng ta liền thương lượng một chút.
    Cha hắn gật gật đầu.

    Trương Lam mừng thầm trong lòng, rốt cục thì kế hoạch cũng có thể bắt đầu, cố lên!



     
    tempking1970 and vothanhbinh like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)