Đô Thị Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà - C1111

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1108: Ta Còn Quá Trẻ Để Chết
    - Đã hai năm rồi sao?

    Alan bỗng rơi vào trầm tư, ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn, lạc lõng. Đứng cúi mặt trong im lặng. "Ngày đó đáng lẽ ngọn núi lửa này sẽ phải năm mươi năm nữa mới hoạt động, nhưng vì một viên pin hạt nhân đặt ở miệng núi bất ngờ phát nổ, trong lúc cấp bách mình đã xả thân dùng toàn bộ sức mạnh để kìm hãm cơn phun trào và kéo dài thời gian cho mọi người chạy thoát. Nhưng đến cuối cùng chính mình lại chẳng thể thoát ra khỏi biển dung nham, bèn dùng ma thuật tự giam chính mình trong Vạn Niên Băng Bích. Chính là một bức tường băng không thể bị phá hủy bởi thứ đối nghịch với nó là lửa, đổi lại người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông ít nhất hai năm. Nhưng nếu có người dùng ma thuật phá giải thì có thể tỉnh lại sau vài ngày."

    - Anh không sao chứ? - Hướng Nhật bất giác hỏi.

    - Tôi ổn, cảm ơn! Thì ra Quạ Đen, hắn không đến cứu tôi.

    - Quạ Đen? (Tiếng Anh: Black Crow) Ravens? Chúng có liên quan đến nhau? - Hướng Nhật hỏi và nghĩ: "Quạ Đen trong tiếng anh là Ravens, nói đến hình ảnh con quạ, ám chỉ những việc làm xấu xa, hèn mọn, bất chấp thủ đoạn của con người. Không lẽ đây là mật danh của người sáng lập Ravens? Manh mối cần tìm vô tình đã xuất hiện, cơ hội để thu thập thông tin về kẻ thù chính là đây chứ đâu."

    Nghe Hướng Nhật hỏi, Alan bỗng ngưng ngay tâm trạng buồn phiền, thay vào tinh thần đề cao cảnh giác.

    - Các người không phải người của Ravens! Nơi này không lẽ đã bị mấy người cướp đoạt? Nói, các ngươi thuộc tổ chức nào?

    Hướng Nhật á khẩu, ta nói sai cái gì à? Đang định lên tiếng trấn an thì Tú Linh lên tiếng trước:

    - Không sai, nơi này không thuộc về Ravens nữa, hiện tại đã thuộc quyền sở hữu của chính phủ Trung Quốc. Anh nên biết mình đang đứng trên đất của người khác, nếu là người thông minh hãy mau khai báo danh tính, nếu không hậu quả khó lường.

    - Trung Quốc! Thì ra là cái đất nước toàn lũ ăn mày, bọn vô học, những kẻ thiểu não chỉ biết làm nhái thành quả của người khác.

    Alan tỏ thái độ nghiêm túc, vốn đang hận tên Quạ Đen chết giẫm, giờ lại gặp mấy đứa tàu khựa, cứ như dầu đổ vào lữa, khó tránh cặp mắt của Alan trở nên sắc bén lạ thường, dường như muốn giết chết ba người Hướng Nhật không trừ một ai.

    - Muốn chết! - Tú Linh gầm gừ, nộ khí chưa đến mức vươn lên tận mấy xanh, nhưng cũng đạt mức không kiềm được bản thân. - Thằng khốn, ngươi mắng ta thì được, nhưng dám mắng cả chị ta thì đừng trách đao kiếm vô tình. - Mặt Tú Linh lạnh như băng, rút từ trong áo khoác ra hai thanh kiếm mỏng và dài, lấp lánh ánh bạc, chỉ một bước nhảy đã vượt khoảng cách hơn năm thước, kiếm chiêu từ trên không đâm thẳng tới trước ngực Alan.

    Đứng trước mũi kiếm đang lao về mình, Alan không thèm bận tâm, dửng dưng nói "Băng thuật: Khiên Băng" lập tức một tấm khiên xuất hiện trên tay trái, mũi kiếm chạm vào tấm khiên liền khựng lại, một tiếng "cạch" thật lớn vang lên, Tú Linh cau mày hừ một tiếng, thân hình chợt biến mất, lần tiếp theo xuất hiện, song kiếm đồng loạt công kích từ bên phải. Nàng lướt đi nhẹ như bay, khi tới gần Alan kiếm chiêu chợt thay đổi, một đường chém ngang bụng, một đường chém ngang cổ, đường kiếm tinh luyện, vô cùng ảo diệu, mơ hồ kèm theo tiếng "xèn xẹt" của không khí bị va chạm bởi tốc độ cao mà thành.

    Alan vẫn không chút lo sợ trước đường kiếm tuyệt thế hoàn mỹ ấy, bỗng một vòng tròn ma thuật màu xanh lam rực sáng trên bàn tay, rồi từ bàn tay phải nhô ra gần như lập tức một thanh kiếm bằng băng, làn hơi sương tỏa ra dày đặc, nhiệt lạnh làm không khí xung quanh nổ "lẹt đẹt," tấm khiên chặn một đường kiếm, thanh kiếm băng chặn thanh kiếm kia, áp lực lớn va vào nhau làm quần áo hai người bay phấp phới. Cứ tưởng lực lượng hai bên bằng nhau, ai ngờ Alan vẫn cười khinh thường, vận chút lực đã hất văng kiếm của Tú Linh, sau đó thu kiếm và dồn lực chém dọc cơ thể nàng, động tác nhanh gọn, dứt khoát, mơ mơ hồ hồ khó nhìn ra chiêu thức, chỉ thấy ánh sáng lấp lóe cùng làn hơi sương bay tán loạn. Tú Linh cũng nhanh không kém, uyển chuyển bắt chéo song kiếm thành dấu X chặn đòn, kết quả bị đẩy lùi ra sau vài thước.

    Alan nhìn theo bằng đôi mắt lạnh lùng. Dưới chân một vòng tròn ma thuật đường kính hơn hai mét màu xanh lam xuất hiện.

    "Băng thuật: Địa Băng"

    Hàn khí từ chân Alan truyền xuống mặt đất, lập tức lan ra bao trùm khắp mặt đất của căn cứ, rồi nhanh chóng đóng băng hoàn toàn các bức tường, trần nhà, các thiết bị điện tử.

    Tú Linh theo đà trượt vô định trên mặt băng trơn, không cách nào dừng lại bèn dịch chuyển, trong nháy mắt biến mất, lần tiếp theo xuất hiện tiếp tục đứng trước mặt Alan.

    Cả hai nhìn nhau, đồng thanh hô lên:

    - Dịch chuyển tức thời! - Ma thuật hệ Băng!

    Cả hai khi nhìn vào đối phương đều tỏ thái độ khinh thường, xen lẫn phẫn nộ, tiếp tục lao vào đánh chém tới tấp. Thanh âm lạch cạch vang liên miên không dứt.

    Nhã Lan đứng một bên, từ khi nàng đọc được thông tin của Alan đến giờ vẫn giữ im lặng bỗng lên tiếng nói với Hướng Nhật:

    - Đó chính là ma thuật, hắn là một pháp sư bậc thầy, cấp độ S.

    Hướng Nhật gật đầu, nói:

    - Lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Rất phô trương và uy lực! Tú Linh cũng thật tuyệt vời, kiếm pháp ở trình độ này cũng là lần đầu tôi được tận mắt chứng kiến. Thường chỉ thấy trên phim kiếm hiệp.

    Hướng Nhật chăm chú quan sát. Bất chợt nhìn Nhã Lan và hỏi:

    - Sao cô biết?

    Nhã Lam mỉm cười, đáp:

    - Tôi vừa đọc thông tin của hắn.

    - Thông tin nói gì?

    - Người này tên là Alan, 49 tuổi, gốc Anh. Là một pháp sư dị giáo, nhà vật lý địa chất, là thành viên cao cấp của tổ chức Ravens. Đối tượng bị truy nã quốc tế cực kỳ nguy hiểm, với nhiều tội danh liên quan đến việc hủy hoại môi trường, tài nguyên sống và giết người.

    - Ra vậy.

    Hướng Nhật cười lạnh. "Nếu Laura từng là người của Ravens thì đây là thành viên cao cấp thứ hai mình gặp mặt. Năng lực của kẻ này cũng mạnh chả kém gì mình, lại còn rất kỳ dị." Phần nào Hướng Nhật cũng đoán được quy mô của tổ chức Ravens không những lớn mà các thành viên còn thuộc nhiều thành phần, trường phái kỹ năng khác nhau.

    Nghĩ rồi dựa vào quan sát, Hướng Nhật nói:

    - Xem ra Tú Linh không phải là đối thủ của hắn rồi.

    Lời này nói ra, thấy Nhã Lan thấp thỏm lo lắng, Hướng Nhật không đành lòng, vội lên tiếng an ủi:

    - Với năng lực đặc biệt, Tú Linh không dễ bị thương.

    Nhã Lan nào có lo lắng, nàng chỉ đang mong chờ Hướng Nhật nhảy vào đánh đấm một trận ra trò để nàng có cơ hội nhìn thấy hai huyền thoại đấu nhau, nên cố ý nhấn mạnh:

    - Vâng, người ta đồn năng lực của hắn ngang một Chấp năng giả.

    Hướng Nhật không tỏ ra ngạc nhiên, đáp:

    - Tôi cũng nghĩ thế.

    Hai người không nói thêm gì, lẳng lặng quan sát Tú Linh, hiện tại người nàng đã thấm mồ hôi, hơi thở không còn bình thường.

    - Cô gái trẻ, muốn đấu với ta sao?

    Alan cười trào phúng, nói. Tú Linh xì một tiếng, nghiên răng nghiến lợi quát:

    - Ta là một bậc thầy kiếm thuật đấy. Hừ!

    Alan đanh mặt:

    - Xì! Vậy hãy thử với thứ này xem. Hay ngươi chỉ được cái mồm?(!)

    "Băng thuật: Băng Long"

    Ở dưới chân một vòng tròn ma thuật lại xuất hiện. Băng Long là chiêu thức tạo ra một con rồng bằng băng mang sát thương chí mạng và sống động như thật. Bằng động tác tung nắm đấm về phía Tú Linh, một con rồng bay băng bay ra tấn công nàng, Tú Linh thở hồng hộc dốc toàn lực chém ra một đường kiếm khí, con rồng bị chẻ dọc làm bốn.

    Không cho nàng nghỉ ngơi, Alan lại tung ra ma thuật:

    "Băng thuật: Cánh Nhạn Tung Tăng"

    Alan đưa bàn tay về phía nàng, từng con én băng bay ra thành một đàn đâm về phía Tú Linh. Tú Linh không phản ứng kịp, bèn dịch chuyển chạy sang chỗ khác.

    Alan như đoán được ví trí tiếp theo nàng xuất hiệm nên tiếp tục dùng phép thuật:

    "Băng thuật: Băng Tiễn"

    Khi Tú Linh xuất hiện, ngay lập tức bên trái một đàn én tấn công, bên phải một loạt mũi tên đâm về phía nàng, Tú Linh không cách nào đánh lại nên chỉ có thể dịch chuyển và dịch chuyển. Thấy vật, Alan cười đắc thắng, trên mặt chả đổ một tý mồ hôi nào, dường như rất thích thú với trò mèo vờn chuột.

    Tú Linh bắt đầu thở dốc. "Sức lực con người luôn có giới hạn, dù là làm bất cứ việc gì cũng cần phải có sức. Cứ đà này mình sẽ thua mất. Tiếp cận đánh lén mục tiêu cũng không có kết quả, đánh tầm xa thì lợi thế hoàn toàn thuộc về hắn."

    Một đàn én và một loạt mũi tên lại sắp đâm vào nàng, đồng tử Tú Linh chợt co thắt lại hoảng hốt vì không thể dịch chuyển.

    - Chuyện gì đang diễn ra? - Nàng cau mày hỏi như quát.

    Alan cười mỉa mai, đáp:

    - Ha ha... Không dịch chuyển được đúng không? Cô nên biết mình đang đấu với ai chứ. Dị năng Dịch Chuyển Tức Thời hoạt động bằng cách bẻ cong không gian, từ điểm A đến điểm B bị rút khoảng cách lại như là chỉ có một điểm. Hoặc di chuyển nhanh đến mức chạy ngược lại cả thời gian, nhanh gấp hàng tỷ năm ánh sáng. Và cuối cùng là dịch chuyển nhờ cánh cổng không gian, đây đúng là một năng lực diệu kỳ của Chúa Trời. Nhưng nếu ta dùng ma thuật không gian làm ngưng quá trình bẻ cong không gian, đồng thời cũng khóa chặt không gian của căn phòng này và dùng ma thuật thời gian, vô hiệu hóa thời gian của căn phòng thì năng lực của cô vô dụng như vậy đấy.

    - Ra vậy.

    Tú Linh hừ lạnh lùng. "Lũ pháp sư chết tiệt, mớ ma thuật rắc rối. Khốn nạn, không ngờ đời ta cũng có ngày bị kẹt lại trong không gian của kẻ khác. Nhưng nếu không nhầm thì thời gian hắn có thể giam cầm mình không thể quá sáu mươi giây. Ma thuật ngưng đọng thời gian là một cấm thuật, sử dụng nó cần phải có một nguồn Năng lượng phép thuật khổng lồ."

    Tú Linh bèn Thuấn Di né đòn và mỉa mai, nói:

    - Không ngờ trình của ngươi lại cao như vậy, có thể cùng lúc sử dụng nhiều ma thuật cấm. Nhưng đừng có tưởng bở, ta không dễ bị bắt nạt đâu.

    Nói rồi Tú Linh thủ thế, không khí xung quanh như bị hút vào song kiếm, sau đó nàng vung ra hai đường kiếm khí, cuồng phong mạnh mẽ thổi bay hết chim én và mũi tên, rồi một mạch nàng Thuấn Di tới gần Alan. Tuy nàng có thể dùng kiếm khí tấn công nhưng hiệu quả không cao.

    Alan từ đầu đến cuối không thèm xê dịch một bước chân, tuy Tú Linh Thuấn Di rất nhanh nhưng Alan vẫn nhìn thấy rõ hướng đi của nàng. Chỉ chưa đến một giây một ma thuật đã được tạo ra, chính là:

    "Băng thuật: Băng Hồn Hàn Khí"

    Một làn hơi lạnh phóng ra từ hai bàn tay của Alan bao trùm khắp người Tú Linh, nàng bỗng chạy chậm lại và dừng hẳn, làn da tím tái, mái tóc kết băng, toàn thân tê cóng.

    Alan đắc ý, cười ha ha:

    - Giờ thì hết chạy nhé.

    Hắn bước tới tung nắm đấm đã kết băng chuẩn bị nện một quyền vào bụng nàng. Tú Linh bèn nhắm mắt chịu đòn, "đời mình đến đây là kết thúc sao, ta còn quá trẻ để chết..."
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1109: Băng Chúa Nhi
    Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung

    (Chúc các fan của Đỉnh Cấp Lưu Manh một mùa Noel ấm áp, an lành. ^^)

    ***

    "59, 60, dịch chuyển."

    Tú Linh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì hiệu lực của ma thuật thời gian vừa hết kịp lúc. Đời mình bao nhiêu năm tu luyện kiếm thuật, có thể làm được thế này cũng coi như là tới giới hạn rồi. Nàng tự biết sức mình không có khả năng đánh bại đối phương nên dịch chuyển đến bên cạnh Hướng Nhật. Nàng cười hì hì nói:

    - Tôi mệt rồi, anh đánh đi, nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của người Trung Quốc.

    Nói xong nàng ngồi bệt xuống đất, thở phì phò, mí mắt lim rim.

    Tú Linh không biết rằng, vào lúc nguy cấp, nếu nàng không thể chạy thì Hướng Nhật sẽ đến bên che chở cho nàng, vì hắn luôn đứng từ xa quan sát từng biến chuyển của trận chiến.

    Hướng Nhật đưa mắt nhìn vào nụ cười yếu đuối, thể hiện sự gắng gượng, tính kiên cường của nàng, không khỏi cảm thán. "Đã mệt như vậy rồi còn cố tỏ ra mạnh mẽ, quả là một cô gái cứng cỏi, rất có tương lai." Hắn nhẹ nhàng đến bên nàng, khẽ cúi người, đưa tay vuốt nhẹ từng lọn tóc mai lòa xòa trên khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi. "Cả căn phòng này đang bị đóng băng, vậy mà còn có thể đổ mồ hôi, đủ thấy nàng đã phải vất vả như thế nào." Hắn ân cần nói:

    - Cô vất vả rồi, giờ nghỉ ngơi đi, việc còn lại để tôi.

    Tú Linh cười nhẹ, mắt nhìn Hướng Nhật quay đi rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Nhã Lan cũng đã đến bên ngồi cạnh nàng, lấy khăn lau mồ hôi, và rồi nàng nói với Hướng Nhật:

    - Ma thuật là thứ không thể khinh nhờn, anh hãy thận trọng.

    Hướng Nhật phát động hai tầng lĩnh vực bao bọc thân thể, màng nước mờ mờ hiện ra, trong suốt như sương mai. Không quay đầu lại nhưng vui vẻ nói:

    - Đây là cơ hội để tôi tìm hiểu ma thuật.

    Alan đứng quan sát nãy giờ, trong lòng có chút thất vọng vì chưa thể giết được người dịch chuyển. Trong giới pháp sư, nếu ai giết được người dịch chuyển thì người đó đã làm nên thành tích xứng đáng để lưu truyền sử sách. Bây giờ thấy Hướng Nhật bước lên làm kỳ đà cản mũi, tự nhiên đã đổ hết mọi luyến tiếc, tức giận lên đầu hắn. Alan gầm gừ nói:

    - Này nhóc, cô bạn gái của ngươi là một món hàng hiếm, nếu muốn sống thì giao nó cho ta. Nhân lúc nó ngủ ta còn tiện ra tay tiêu diệt.

    - Hàng ư? - Hướng Nhật nắm chặt tay, mặt lạnh lùng, ánh mắt không có tý thiện cảm nào, tựa như nhìn vào một thứ cực kỳ đáng ghét. - Bạn của ta không phải là món đồ ngươi muốn là được. Chừng nào ta còn sống thì ngươi đừng mơ tưởng.

    Alan cười giễu cợt, nói:

    - Ồ, rất có chí khí.

    Alan là một pháp sư lão luyện về kinh nghiệm chiến đấu, kể cả tầm xa và cận chiến, phép thuật và vật lý đều hoàn hảo không còn khuyết điểm. Chỉ nhìn một chút cũng biết Hướng Nhật còn non kém, không phải vì tuổi tác hay sức mạnh. Mà là vì kinh nghiệm quá ít, chưa gì đã đòi dùng hai tầng lĩnh vực để hộ thể, trong khi không để dành nó mà công kích. Hẳn là trước giờ chỉ toàn đánh đấm với đám rác rưởi nên cứ nghĩ phòng thủ tốt, sức mạnh hơn người là ăn chắc phần thắng. Nhưng không, một trận đánh thật sự, muốn thắng được đối thủ mạnh bằng mình hoặc hơn mình thì nên biết khéo léo, tận dụng tối đa lợi thế và khắc phục tối đa nhược điểm, có công có thủ, biết điểu khiển lực lượng chính xác, biết biến chuyển chiêu thức linh hoạt, nhanh tay lẹ mắt mới có thể "châu chấu đá voi." Bởi vậy Alan vốn không để Hướng Nhật vào mắt, nét mặt không chút cảm tình, nói tiếp:- Nếu có thể đánh thắng người bạn của ta thì hãy nghĩ đến chuyện bảo vệ bạn của ngươi.

    Nói rồi nhanh như chớp, Alan cắn nhẹ vào đầu ngón tay để một giọt máu rơi xuống nền băng, sau đấy đặt bàn tay lên giọt máu đó, một vòng tròn ma thuật màu đỏ xuất hiện, Alan đọc chiêu thức bằng tiếng Đức:

    "Thuật triệu hồi: Băng Chúa Nhi"

    Ngay lập tức từ chỗ vòng tròn ma thuật bỗng xuất hiện một cô gái trong trang phục bằng băng, là một chiếc váy băng thiết kế vô cùng tinh xảo, sáng lấp lánh, những hạt băng nhỏ sâu thành chuỗi tạo thành chân váy dài quá chân. Nàng bay lơ lửng trên không, cách mặt đất hơn một thước, mái tóc màu xám khói xõa ngang vai, đuôi tóc chạm tới đôi cánh thiên thần bằng băng. Trên đầu và dưới chân nàng luôn có một vòng tròn ma thuật màu xanh nước biển, chúng có viền với những văn tự La Mã cổ, chạy xung quanh bốn vòng tròn nhỏ, bốn vòng tròn nhỏ lại có chính giữa tâm là một vòng tròn nữa. Và ở nhân của vòng tròn ma thuật là một vòng tròn liên kết với bốn vòng tròn nhỏ. Mỗi một cái vòng tròn nhỏ lại có những văn tự cổ đại, chúng chạy xung quang không ngừng và chiếu ánh sáng màu xanh dương xuống Băng Chúa Nhi. Tuyết bỗng nhưng rơi ngay trong phòng, những bông tuyết mong manh, trắng xóa nhè nhẹ rơi, chúng bám lên đầu và tóc của mọi người. Tuyết rơi làm căn phòng trở nên lạnh đến độ âm.Băng Chúa Nhi vừa xuất hiện đã đưa mắt đảo một vòng, liền biết chuyện gì xảy ra, nàng nhìn Alan khẽ cười:

    - Cũng lâu rồi ông không gọi tôi. Ông vẫn cô độc và giá lạnh như mọi khi.

    Băng Chúa Nhi đến từ thế giới Tinh Linh, nới đó có hàng triệu tinh linh mang sức mạnh phi thường, mỗi pháp sư, phù thủy khi học thuật triệu hồi đều có cơ duyên lập giao ước với một hoặc nhiều tinh linh. Sau khi lập giao ước, những pháp sư, phù thủy có thể triệu hồi tinh linh ở bất cứ đâu và những tinh linh sẽ kề vai, sát cánh chiến đấu với người triệu hồi.

    Alan rất tự hào về Băng Chúa Nhi, nàng là chúa tể của băng giá, năm xưa hắn đã mất không ít công sức mới có thể lập được giao ước với nàng. Nên rất quý trọng nàng, hắn mỉm cười và nói:

    - Cô cũng cô độc và giá lạnh như tôi, công chúa à. Hai năm qua tôi bị ngủ đông bởi chính ma thuật của mình, chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ.

    Alan nói xong thì cười ha ha cho qua chuyện.

    Băng Chúa Nhi nghe nói liền hiểu hai năm qua tại sao hắn không gọi nàng nên không hỏi thêm, mắt nhìn và chỉ tay về Hướng Nhật, nàng hỏi:

    - Phải chăng ông gọi tôi lên là vì cậu ta?

    Alan gật đầu nói:

    - Ừ, nó đó, một đứa trẻ kém cỏi, hãy cho nó biết sự lợi hại của một pháp sư cũng như một vị thần là cô.

    Băng Chúa Nhi đưa mắt quét ngang người Hướng Nhật nói:

    - Một dị nhân. Tôi thích!

    Nói xong liền cười ác độc. Từ dưới lớp băng bỗng trồi lên cả một đội quân bằng băng, có trang bị khiên và kiếm, tất cả đều là băng.

    Chúng là Lam Băng Binh, quái vật đến từ Karakoram, thân hình cao hơn ba mét, cơ bắp rắn chắc, bước đi làm mặt đất rung chuyển.

    Băng Chúa Nhi nhìn Hướng Nhật lạnh lùng nói:

    - Cậu bé dị nhân, ta là con gái thứ hai của Thần Tuyết, vị thần cai quản dãy Himalaya hùng vĩ. Sức mạnh của ta là nỗi khiếp sợ của nhân loại, nơi nào ta xuất hiện thì nơi đó băng tuyết bao trùm, người nào đến gần ta thì cũng nhanh chóng bị hóa thành người tuyết. Với sức mạnh của ngươi thì không sao, nhưng e rằng cô bé kia sẽ không trụ được lâu. - Nàng nói và nhìn về phía Nhã Lan.

    Hướng Nhật đã sớm dự tính trước là các nàng sẽ rất lạnh nên âm thầm dùng lĩnh vực bao bọc, tin chắc chừng nào hắn còn sống thì người được bảo vệ sẽ không sao, nên hắn chẳng cần nhìn lại mà mỉa mai nói:

    - Ta cóc cần biết cô là thần thánh phương nào. Nếu muốn sống thì biến.

    Băng Chúa Nhi bĩu môi:

    - Chà! Mạnh miệng gớm, để coi nhóc có tài cán gì.

    Nàng nói xong liền ra lệnh cho đội quân:

    "Chúng bay lên!"
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1110: Lần Sau Chúng Ta Là Bạn
    Hướng Nhật chỉ phất tay một cái là hai ba con quái vật vỡ vụn, nhưng ngay lập tức chúng quay lại trạng thái ban đầu như chưa từng có gì xảy ra. Nhận thấy điều này làm Hướng Nhật kiêng dè, thầm nghĩ: “Nếu ta cứ đánh thế này chỉ e tốn sức mà cuối cùng không đạt được kết quả gì, chi bằng đánh trực tiếp con trùm là xong, nhưng làm thế nào để tiếp cận cô ta đây?”

    Xung quanh Hướng Nhật đội quân Lam Băng Binh mọc lên như nấm, giết một tên thì tên khác lại xuất hiện, và tên bị giết không biến mất mà còn sống lại, cứ thế chúng ngày càng nhiều và càng làm Hướng Nhật bị mắc kẹt.

    Băng Chúa Nhi thấy Hướng Nhật không thể di chuyển vì bị quân lính của mình vây quanh thì đắc ý cười rôm rả, nói:

    – Thế nào, biết sự lợi hại của ta chưa? Chừng nào ta còn sống thì bọn chúng không bao giờ chết, và đương nhiên ta bất tử. Điều duy nhất ngươi có thể làm là khiến ta biến mất khỏi nơi này bằng cách đánh bại ta, nhưng ta tin ngươi không có cơ hội ấy đâu.

    Alan mặt đầy hưng phấn, ung dung ngồi trên cái ghế băng, đặt trên cây trụ băng cao hơn năm thước được tạo ra từ ma thuật của mình, mắt chăm chú theo dõi cuộc chiến như đang xem kịch vui.

    Nhã Lan ở một bên, nàng nhận thấy khó khăn của Hướng Nhật, biết hắn sẽ cần sự giúp đỡ nên nàng lên tiếng:

    – Hướng quỳ, anh hãy tấn công con boss, còn đám lính cứ để em lo.

    Hướng Nhật nghe vậy thì trong lòng thấy nhẹ nhõm, bởi nếu không tách được đám lính này ra thì không cách nào đến gần con trùm, nhưng hắn vô cùng lo lắng cho nàng nên nghĩ: “Nhã Lan có thể sao? Nàng làm cách nào?” Hắn nhìn nàng và hỏi:

    – Làm sao cô có thể, chúng là quái vật đấy!

    Nhã Lan cười tươi nói:

    – Quên không nói với anh, trợ lý của em không chỉ là một thư ký giỏi mà còn là một chiến binh đẳng cấp thế giới. Ngoài ra em vừa phát lệnh, chỉ chút nữa thôi, một đội quân người máy đang ở ngoài không gian sẽ bay xuống đây, vì thế anh có thể tin tưởng em.

    Nhã Lan nói rồi nhìn cô người máy gật đầu với cô ấy. Cô người máy cũng gật đầu lại rồi tiến về đám quái vật gần nhất, đôi mắt bắn ra tia sáng màu xanh dương, khiến con quái vật nổ tung, lúc này hai con quái vật từ hai bên tiến lại gần, liền thấy hai ngón tay chỏ của cô người máy chỉ ra, lập tức ánh sáng màu xanh dương từ ngón tay bắn ra làm hai con quái vật nổ tung, bất ngờ ở sau lưng cô liền xuất hiện một con quái vật, cô người máy nhẹ nhàng xoay người và nhảy lên dùng tay cầm đầu nó bẻ một cái, trong giây lát cái đầu và thân tách làm hai.

    Linh Lam là thế hệ người máy tối tân được tạo ra bằng những công nghệ đi trước thời đại, được sáng tạo bởi Nhã Lan và đồng nghiệp đến từ Israel, Nga và Nhật Bản. Với trí thông minh nhân tạo, súng laser, khung xương được làm từ vật liệu nano carbon buckypaper cứng hơn năm trăm lần thép, và làn da được ứng dụng thành công từ tơ của loài nhện Darwin’s Bark, Linh Lam là người máy biết đủ loại tư thế, cách vận dụng võ thuật hiện đại, cổ đại trong chiến đấu, cùng sự hỗ trợ vô tận của súng laser, các thiết bị tối tân và làn da, khung xương gần như không thể bị phá hủy, Linh Lam là một siêu chiến binh hoàn hảo.Chỉ trong giây lát, Linh Lam đã hỗ trợ Hướng Nhật tiêu diệt hơn nửa quân số Lam Băng Binh. Bỗng từ bên ngoài nghe có tiếng máy khoan, rồi sau đó ba bề bốn bến căn phòng bị thủng một lỗ lớn, hàng chục người máy có trang bị vũ khí hạng nặng bay vào, vừa vào đến nơi thấy quái vật là bắn phá tới tấp, đồng thời cũng không quên khai bao danh tính với Nhã Lan:

    “Chiến binh robot thế hệ… D01 có mặt, D02 có mặt, D03 có mặt, D04 có mặt, D05 có mặt…”

    Màn hình điện thoại của Nhã Lan, những chấm xanh phủ đầy trên bản đồ khu vực núi Sakurajima, tổng cộng có tới 500 chiến binh người máy đã có mặt.

    Hướng Nhật nhìn cục diện bỗng chốc thay đổi mà choáng váng đầu óc, lần đầu tiên hắn thấy người máy nhiều như thế này, và còn rất tân tiến. Thầm hỏi: “Nước ta còn đang che giấu những bí mật gì khủng khiếp hơn nữa đây?”

    Bây giờ Hướng Nhật có thể thoải mái tấn công Băng Chúa Nhi mà không sợ vướng chân nên hắn bay tới nện một quyền về phía nàng, Băng Chúa Nhi không chút lo sợ, chỉ đưa tay trái ra đã dễ dàng gạt đòn quyền. Ngay lúc đó tay phải làm phép. Liền thấy xung quanh Hướng Nhật xuất hiện những cây chông băng to và nhọn đồng loạt đâm tới, Hướng Nhật phải nhảy lên cao một chút né tránh, mấy cây chông va vào nhau rồi vỡ tan. Hướng Nhật thầm nghĩ: “Có thể dễ dàng gạt đòn của ta, như vậy cũng có thể làm ta bị thương, nhất định không thể bị trúng đòn.”

    Băng Chúa Nhi là một nữ thần, không phải dị năng hay gì khác, nàng là một nữ thần đến từ thế giới Tinh Linh. Đã sống hàng triệu năm nên cực kỳ thông thái, nhìn bọn người máy cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Dù đang đối phó với Hướng Nhật nhưng lại đang làm phép tạo ra nhiều quân lính Lam Băng Binh hơn, mà không chỉ là Lam Băng Binh thường, còn có cả Lam Băng Binh tinh nhuệ, Lam Băng Binh khổng lồ nữa, chúng bao phủ khắp nơi, dày đặc như kiến vỡ tổ. Ngay lúc này, núi lửa Sakurajima đã chính thức trở thành chiến trường.

    Alan cũng không thể ngồi yên, vì cuộc chiến này không thể để người thường biết được, phép thuật cần phải được giữ bí mật, đó là nguyên tắc của mọi pháp sư. Alan nhắm mắt, miệng Alan lẩm bẩm một hồi bằng một loạt tiếng Ý, khắp người hơi lạnh toát ra như khói, lập tức cả ngọn núi chấn động, một bức tường băng dày cả thước dần hình thành và vây quanh chân núi Sakurajima, cô lập hoàn toàn nó với bên ngoài.

    Bằng năng lực quan sát Hướng Nhật cũng biết điều gì đang sảy ra bên ngoài, nơi này thật sự đã thành bãi chiến trường. Điều hắn lo nhất là sự an toàn của Nhã Lan, liếc mắt nhìn qua thấy Tu Linh đang ngồi khoanh chân, mắt nhắm, hai tay đung đưa, hơi thở nhịp nhàng, giống như đang luyện khí công thì yên tâm hẳn, tin chắc có Tú Linh bảo vệ thì Nhã Lan sẽ bình an vô sự.

    Bây giờ hắn hoàn toàn yên tâm nghĩ cách đối phó với Băng Chúa Nhi. Trước mắt không nghĩ ra phương án nào nên cứ thế xông lên tung quyền cước vào nàng. Nhưng hắn đành phải từ bỏ ý định ấy vì từ trên đầu hắn liền xuất hiện ba tinh cầu băng to khổng lồ nối đuôi nhau đang trút xuống, Hướng Nhật bèn lùi về sau cả chục mét, băng tinh cầu rớt xuống tạo thành một miệng hố chiếm gần trọn cả căn phòng. Từ lúc đội quân robot tiến vào đây thì căn phòng đã bị phá tan hoang, đồng nghĩa với núi lửa đã bị đục khoét khiến nó có nguy cơ sắp sụp đổ, bây giờ lại thêm ba tinh cầu băng trút xuống làm ngọn núi lung lay, đất đá rơi lởm chởm, khói bụi rỉ dần ra tưởng tượng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Lúc Hướng Nhật định thần lại, đang định Thuấn Di chạy tới Băng Chúa Nhi thì nàng đã nhanh tay dùng phép thuật tạo ra một mũi tên băng bắn vào Hướng Nhật, tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường, cứ thế mũi tên kéo theo kình phong xô tới, Hướng Nhật nhà ta không kịp né tránh bèn dùng tay không đã bao bọc bởi hai tầng lĩnh vực cản lại, Hướng Nhật bị đẩy lùi vài phân, vài tiếng kêu “tách tách” vang lên, mũi tên băng vỡ vụn rồi rơi xuống đất.

    Băng Chúa Nhi vô cùng bất mãn, khẽ hừ một tiếng, phất tay một cái, một cơn bão tuyết vây quanh Hướng Nhật, nhiệt lạnh làm không khí nổ tanh tách, tiếng gió rít gào, áo quần Hướng Nhật bay phấp phới, còn chưa kịp chạy ra khỏi tầm ảnh hưởng thì cảm nhận mặt đất rung chuyển, những tảng băng nhọn hoắt bất thình lình từ dưới đất nhô lên, Hướng Nhật thân hình nhanh nhẹn né từng tảng một, nhưng trên đầu lại xuất hiện mười mấy tinh cầu bằng chút xuống như mưa, kết quả là hắn bị đè xuống sâu dưới lòng đất, trên miệng hố lớp băng dày cả chục thước lấp hố lại đã tạo thành một tảng băng không lồ, không gian bỗng trở nên yên lặng.

    Nhã Lan và Tú Linh đưa mắt nhìn theo trong tuyệt vọng, họ không ngờ một Chấp năng giả có thể chết dễ dàng như vậy, lẽ ra sức mạnh ấy phải vượt xa cả thần thánh rồi chứ? Bây giờ phải làm sao đây? Ở lại chắc chắn bỏ mạng, hai người nhìn nhau toan tính phương án bỏ chạy.

    Alan nghi ngờ nhìn vào tảng băng, trước sự đắc ý của Băng Chúa Nhi, bằng kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, anh cho rằng dị nhân ngay từ lúc đánh thức được sức mạnh đã có thể xem là thần thánh, còn pháp sư thì phải luyện tập cả chục năm mới đạt được tầm cấp độ ấy, nhưng một dị nhân đã đạt đến cấp độ phát ra cả lĩnh vực thì những vị thần và tinh linh, quái vật, ác quỷ bình thường không còn là đối thủ. Băng Chúa Nhi tuy là thần cao cấp nhưng muốn đáng bại một dị nhân như thế này có thể nói là yếu thế hơn chứ không thể nào dễ dàng đến vậy. Đương nhiên một dị nhân tầm này đem so với một pháp sư cấp SS+ như anh lại là trò trẻ con.

    Alan vẫn nhớ như in trong đầu sự kiện năm năm trước, trong một lần đến sa mạc Gobi săn tìm con thằn lằn ba đầu – một loài sinh vật huyền bí cao hơn mười thước, sở hữu hàm răng to và chắc khỏe, cùng cái đuôi có thể bẻ gãy cả sắt thép, chúng thường xuất hiện theo tuyến Con Đường Tơ Lụa. Trong một lúc dừng chân tại hoang đảo, nơi có những con bọ cạp đen như mực, trong lúc vừa săn được một con nai rừng thì bất ngờ một người con gái trong trang phục áo dài trắng cổ trang Trung Quốc, cùng với mái tóc bạch kim và khuôn mặt khả ái vô cùng hoàn hảo xinh đẹp ngăn lại. Nói rằng: “đây là con nai mà nàng thấy trước nên không cho lấy.” Alan vốn tính không chấp chuyện nhỏ nhặt, nhưng rất ghét kẻ không có đạo lý, một mực cho rằng con nai đó là của anh nên không chịu để nàng cướp lấy, thế là người con gái ấy từ ngón chỏ phóng ra một tia nước sáng ánh bạch kim, tia nước hình bán nguyệt như muốn cắt đứt cả không khí, lao đi với vận tốc cực siêu thanh chém ngang người Alan. Biết rằng tia nước ấy không đơn giản nên Alan đã dùng Phi Hành Lôi Điện – một ma thuật sử dụng nguồn điện năng trong không khí kết hợp với năng lượng điện trong cơ thể tạo thành năng lượng thần tốc giúp người sử dụng di chuyển đến một vị trí rất xa trong nháy mắt. Tiếp đến Alan biết rằng ở khoảng cách hai mươi thước thì tia nước ấy vẫn chưa hết tác dụng nên dùng Băng Thuật tạo liên tiếp ba bức tường kiên cố, ngay tức thì ba bức tường bị chém đứt đôi, đồng thời tia nước cũng tan biến. Alan không khỏi một phen kinh hồn khiếp vía. Dù đã đoán trước tia nước ấy không dễ đối phó nhưng không ngờ được nó có thể cắt đứt liên tiếp ba bức tường cứng ngang thép. Cẩn thận quan sát lại người con gái, Alan mới biết đó là một dị nhân mà đẳng cấp có lẽ không còn gì để diễn tả sức mạnh khủng khiếp của nàng.Nhưng người con gái này cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém, lúc đầu còn nói rằng: “Anh là một phù thủy” nhưng ngay lập tức đổi lại: “À không, là một pháp sư” mà lời nói ra cũng không phải nhẹ nhàng dường như rất kích động, giống như chưa từng gặp một pháp sư nào mạnh còn hơn cả phù thủy. Tuy biết năng lực của đôi bên, nhưng một mực không ai chịu nhường ai nên một cuộc chiến kéo dài một ngày một đêm đã xảy ra, kết quả là cả một cái hoang đảo bị san bằng, mà người thì không phân thắng bại, cuối cùng cả hai cùng mệt và đưa đến quyết định chia đôi sẻ nửa con nai, kể từ đó Alan cùng người con gái kết thành bạn thân, và nàng đã cùng anh đi săn thằn lằn ba đầu, người con gái ấy không nói cho anh biết tên nhưng nàng bảo rằng: “Cứ gọi tôi là Âu Dương.”

    Đó là dị nhân duy nhất trên đời mà Alan không thể đánh bại.

    Tảng băng chôn vùi Hướng Nhật bất ngờ xuất hiện những vết nứt, rồi ngay lập tức vỡ tan, Hướng Nhật nhảy một lần đã đến trước mặt Băng Chúa Nhi trước sự hoảng hốt của nàng. Nhã Lan cùng Tú Linh mừng rỡ tung hô. Băng Chúa Nhi ngay lập tức ổn định tinh thần, làm phép phóng ra Băng Tiễn, nhưng Hướng Nhật chỉ gạt một cái nhẹ nhàng đã đánh bay nó, đôi mắt hắn đen ngòm, mặt xám xịt rất tức giận, lúc bị chôn dưới đất hắn bỗng nhận ra sự giận giữ làm sức mạnh của hắn mạnh đến bất ngờ, lúc này dồn toàn lực đấm một cái vào mặt Băng Chúa Nhi, Băng Chúa Nhi dùng tay cản lại nhưng vẫn bị đánh văng đập cả người vào tường làm lõm xuống một hố thật sâu, tường nứt toác và cả một góc núi vỡ vụn, Băng Chúa Nhi theo đó mà văng ra sườn núi, cơ thể nàng phát ra ánh sáng màu xanh lam rồi kéo nàng biến mất, cả đội quân Lam Băng Binh cũng bị ánh sáng tương tự cuốn theo. Đám lính rô bốt tung hô mừng chiến thắng.

    Hướng Nhật chưa vội mừng, quay lại nhìn Alan và nói:

    – Bây giờ đến lượt ngươi!

    Thấy Hướng Nhật hùng hổ xông tới, Alan cười trào phúng như xem một con muỗi thích thể hiện, vỗ nhẹ xuống thành ghế, bàn tay hiện ra một vòng tròn ma thuật màu xanh lam, và Alan đọc thần chú bằng tiếng Đức:

    “Nhân danh thần Lausks, sức mạnh của băng giá, ma thuật – Cánh Rừng Băng Giá”

    (Thần Lausks, một vị thần băng giá Bắc Âu)

    Cả một khu rừng với hàng ngàn thực vật bằng băng lấp lánh ánh bạc mọc lên, những sợi dây leo nhanh như chớp bắt lấy chân và tay Tú Linh, Nhã Lan, đội quân người máy cùng với Hướng Nhật. Sợi dây leo nhanh và nhiều đến nỗi Hướng Nhật có chạy đến đâu cũng không cách nào thoát được, càng vùng vẫy càng bị trói chặt, kết quả là bị trói như xác ướp, đến mức không thể nhúc nhích, chỉ còn độc mỗi đôi mắt. Tinh thần hoàn rơi vào tuyệt vọng, thầm nghĩ: “Hắn là thứ gì? Mạnh đến mức nào? Ta thật sự không cách nào chống lại những sợi dây bằng băng lạnh lẽo nhưng lại dẻo và dai hơn bất cứ loại sợi nào trên đời. Ta đã thua, không thể nào!”

    Alan đảo mắt nhìn quanh một vòng, ngoài cô gái dịch chuyển ra thì thấy mặt ai cũng kinh sợ nên cười hà hà nói:

    – Không cần hoảng sợ. Trước mắt ta các ngươi chỉ như bọn trẻ con, với trình này thì chưa thể làm nên việc lớn, tốt nhất là nên ở nhà đắp chiếu chứ đừng ra đường mà nộp mạng. Hôm nay, có lẽ là do ngủ đông quá lâu nên tính ta thích đùa, lần sau có lẽ chúng ta là bạn, vì ta chính thức đối đầu với con quạ ấy, nó là một phù thủy, chủng tộc luôn chiếm thế thượng phong trước pháp sư.

    Dưới chân Alan xuất hiện một vòng tròn ma thuật màu vàng, rồi ngay lập tức Alan biến mất trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba người Hướng Nhật. Phù thủy trong đầu họ, phải chăng là những người cầm đũa quơ quơ như trên phim Phù thủy Harry Potter? Họ thật sự còn mạnh hơn gã quái gở đầy phép thuật này sao?

    Ở bên ngoài, trên bầu trời có một con quạ lượn vài vòng xung quanh ngọn núi lửa, rồi đáp xuống một mỏm đá, bỗng biến thành một người mặc áo choàng đen, đội mũ vành đen, trên miệng khẽ mỉm cười rồi chợt biến mất.

    (Thông báo: Tác giả nghỉ viết hết năm 2017 và sẽ viết tiếp vào năm 2018. Lý do: Bận hoàn thành cuốn truyện quan trọng của tác giả.)
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1111: Thập Thánh
    Khi con quạ ấy rời đi cũng là lúc những vết nứt làm cả căn cứ sụp đổ, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi dưới hàng tấn đá. May mắn là cả ba người Hướng Nhật cùng với những chiến bình người máy đều an toàn. Để tránh bị chính quyền Nhật Bản phát hiện, Nhã Lan nhanh chóng ra lệnh cho những người máy bay trở lại căn cứ bí mật trong Vũ Trụ. Còn về phía nàng vốn định tới Luân Đôn nhưng Hướng Nhật tinh thần bỗng trở nên suy sụp, hắn ngồi trên mỏm đá thẫn thờ như kẻ mất hồn. Thấy vậy Nhã Lan mới lên tiếng:

    - Anh rất mạnh nhưng nếu cứ để cảm tính chi phối anh sẽ mất tất cả.

    Hướng Nhật cục cằn đáp:

    - Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?

    Nhã Lan nâng cao giọng lên vài nốt quát:

    - Chẳng phải những cao nhân khi giao chiến tâm trạng rất bình thản như chẳng có chuyện gì sảy ra hay sao? Với họ mọi thứ cũng chỉ như làn gió thoảng qua mà thôi. Hãy cảm nhận sức mạnh đến từ trong tim, anh có hiểu không?

    Nàng bỗng cúi mặt xuống đất, giọng nói nhỏ lại kèm theo tiếng khóc:

    - Chúng tôi đã tin tưởng anh... để rồi chúng tôi suýt mất mạng vì niềm tin ấy...

    Không nói thêm lời nào, Nhã Lan rầu rĩ kéo theo Tú Linh bỏ đi, chợt họ thấy Hướng Nhật đứng chặn phía trước, vẻ mặt rất thành tâm hối lỗi.

    - Tôi cứ tưởng mình là đệ nhất thiên hạ, và rồi những chuyện vừa sảy làm tôi sợ, rồi tức giận và tuyệt vọng. Những cảm xúc ấy thật ngu ngốc, vô tình làm mất đi sức mạnh của chính tôi. Nhã Lan, Tú Linh à, xin lỗi hai người, vì tôi mà hai người gặp nguy hiểm. Tôi biết điều mình sắp nói ra là quá đáng, nhưng nếu hai người không giúp tôi thì Phương Nghi sẽ chết mất.

    Hai chị em bỗng nhìn nhau phì cười. Tú Linh lên tiếng nói:

    - Hướng Quỳ, đó là bài học dành cho anh. Biết nhận sai không phải sự xấu hổ, biết nhận thua không phải vì mình yếu, tất cả chỉ để anh biết mình sai ở đâu, mình yếu ở chỗ nào mà từ đó sửa lại và mạnh mẽ hơn, đó là lời Trương sư phụ từng nói với tôi đấy.

    Còn Nhã Lan mỉm cười và dịu dàng nàng nói:

    - Mọi chuyện ổn rồi, chúng ta đi thôi nào.

    Mỗi còn người đều có những tính cách khác nhau, nếu không đọc được suy nghĩ của nhau thì làm gì có chuyện hiểu được nhau. Nhưng trong hoạn nạn, thử thách, đứng trên ranh giới sống và chết, dù không hiểu nhau cũng nảy sinh tình cảm. Và Hướng Nhật, Tú Linh, Nhã Lan là minh chứng cho điều ấy, họ đã bắt đầu thân thiết hơn.

    ***

    Châu Âu, lục địa đầu tiên có nền văn minh phát triển nhất của loài người, cũng là nơi đầu tiên trên Trái Đất xuất hiện các pháp sư. Thuở ban đầu họ chỉ đơn thuần là những nhà nghiên cứu khoa học tự nhiên, trải qua bao nhiêu thế hệ mà ma thuật mới được hình thành, mở ra một thế lực sở hữu sức mạnh siêu nhiên.

    Hiện tại, châu Âu của thế kỷ 21 là châu lục giàu nhất trên Trái Đất, và sự giàu có cùng với nhũng tiến bộ khoa học công nghệ vượt bậc đã làm lu mờ đi một châu Âu xa xưa, nơi mà pháp thuật phổ biến đến mức người ta còn đem ra để buôn bán. Tuy nhiên pháp thuật vĩnh viễn không biến mất, chỉ là con người lãng quên nó mà thôi, ở đâu đó trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người dùng ma thuật. Một trong số đó là Luân Đôn, thành phố cội nguồn của nền văn minh nhân loại.

    Vừa đúng năm giờ chiều, trên con đường gần bảo tàng Luân Đôn, ánh nắng vàng dịu của nền trời màu cam, bao phủ bởi những đám mây màu tím chén lấn vào nhau, chiếu xuống ngọn của những tòa nhà nhấp nhô như đang nhảy nhót với màu vàng như mật ong. Tiếng chim nỉ non thánh thót khi gần khi xa, làn gió mát lạnh thổi đến từ dòng sông Thames. Hai cô gái đi cùng Hướng Nhật dù không phải lần đầu đi đến Luân Đôn nhưng khó tránh được tâm trạng mừng rỡ, thích thú ngắm vẻ hoài cổ cao quý của nơi đây, và họ đắm mình vào thiên nhiên để chụp ảnh tự sướng các kiểu, còn Hướng Nhật một mình ngắm nhìn trời đất.

    Hắn đương nhiên không phải kiểu người thích phong cảnh, chỉ là đang suy nghĩ ở chốn này có một người mà trong giấc mơ đã có hẹn ước với hắn, nàng còn cho hắn số điện thoại. Hắn thầm nghĩ: "Lần này, cứu Phương Nghi xong sẽ tới tìm nàng, nữ Bá Tước - Kha Dĩ Nhu."

    Chuyển qua ngắm hai cô gái, Hướng Nhật làu bàu:

    - Hai cô xong chưa, chúng ta còn phải hỏi đường. Thiệt là, biết đi đâu tìm bây giờ?

    - Đừng nóng, thử kiếm một gã ăn xin nào đó hỏi xem? - Nhã Lan đáp.

    Hướng Nhật đưa mắt nhìn một vòng không thấy ai ăn xin, mà cũng phải, ở đây lấy đâu ra người ăn xin. Nhưng thấy mấy thằng đầu tóc lòe loẹt, quần áo chả giống ai, điển hình của mẫu thanh niên hư hỏng đã ghé sát người hắn, gằn giọng nói:

    - Ê thằng châu Á, mày là người Nhật Bản phải không?

    Hướng Nhật không thèm nói một câu đã vung tay tát liên hoàn mấy chục phát khiến mặt thằng đó xưng phù như trái bóng. Hai thằng đi cùng bèn liều mạng xông lên, lập tức bị ăn một đạp bay xa mấy chục mét. Hướng Nhật tóm cổ thằng gần nhất, chính là thằng bị tát cho phù mặt. Thằng đó sợ hãi luôn miệng van xin liền bị Hướng Nhật quát:

    - Câm miệng! Biết ở đây có ai là pháp sư không?

    - Dạ đại ca em không biết. Anh rộng lượng, làm ơn làm phước tha cho em, em còn ở nhà có mẹ già, em nhỏ...

    Nó chưa nói hết câu đã bị Hướng Nhật tát thêm một cái, bảo câm, rồi hắn lại hỏi:

    - Vậy ở đây có thằng nào điên điên không?

    Lần này thằng nhỏ trả lời rất lưu loát:

    - Cái này em biết, anh đi hết còn đường này, rẽ trái, sẽ gặp một căn nhà số 777, chủ nhân ở đó hắn là bác sĩ rất giỏi, nhưng lâu lâu người ta vẫn thấy hắn đi lang thang ngoài đường như thằng dở, đâm vào cây cột điện, hãy ngã xuống hồ nước lúc nào cũng không biết.

    - Tốt, giờ thì biến đi.

    Thằng nhỏ như đi đêm gặp ma, chạy bán sống bán chết về phía những tòa nhà rồi mất hút.

    Hướng Nhật cùng hai cô gái đi theo chỉ dẫn tìm đến đúng căn nhà số 777. Quả nhiên có điều khác thường và quái dị. Nhìn bên ngoài hết sức bình thường nhưng bên trong Hướng Nhật cảm thấy âm khí nặng nề, nhiều tiếng nói không phải người phát ra. Nhã Lan tự nhiên mặt mày tái nhợt la hét:

    - A, có quỷ!!!

    Rồi run lập cập núp sau lưng Hướng Nhật. Tú Linh cũng phản ứng tương tự.

    - Không thể nào! Thật đáng sợ, chúng là quỷ, đây là địa ngục. Những kẻ gầy dơ xương, cái đầu trọc lóc, không có mắt ở khắp nơi.

    Hướng Nhật nhăn mặt, từ lúc đến giờ hắn có thấy cái gì đâu.

    - Mấy cô không đùa chứ? Tôi nào thấy gì, chỉ là một căn nhà thôi mà.

    Hai người kinh ngạc đồng thanh nói:

    - Là thật, chắc chắn có quỷ.

    Hướng Nhật không biết phải nói gì bèn lên tiếng trấn an:

    - Thôi được rồi, cứ bình tĩnh đã, cho dù là quỷ chỉ cần tôi ở đây các cô sẽ luôn được an toàn.

    Nói rồi hắn nắm tay hai cô gái kéo vào, liền cảm nhận bị một bức tường vô hình cản lại, thậm chí còn muốn đẩy hắn ra ngoài, chỉ là lực chưa đủ so với sức mạnh của hắn. Hướng Nhật vung tay toan dùng lực lượng phá vỡ nhưng bị một tiếng nói vội vàng cản lại.

    - Dừng lại, đồ ngốc!

    Từ trong nhà một người đàn ông cao dáo, đẹp trai, ánh mắt sắc bén, gương mặt gầy gầy, đặc biệt bộ râu như một hình tròn quanh miệng, trên người mặc bộ đồ châu Âu cổ đại, trên lưng khoắc cái áo choàng màu đỏ, cổ áo choàng cao, nó ve vẩy như đang tát vào mặt anh ta, nhưng lập tức dừng lại khi anh ta nói "im nào" rồi anh ta nhìn Hướng Nhật không có tí thiện cảm nào quát:

    - Cậu điên hả, nếu lớp kết giới này bị phá vỡ thì lũ quỷ ở trong nhà sẽ tràn lan ra khắp thành phố, hậu quả thật không giám tưởng tượng nó nghiêm trọng đến mức nào. À mà cậu là ai? Từ đâu tới, ai là thầy của cậu?

    Hướng Nhật đang tính mở miệng thì anh ta lại chặn họng:

    - Mà thôi vào nhà rồi nói, nếu chạm vào lớp kết giới mà không bị bật ra ngoài thì một là pháp sư hai là bọn ngoại đạo. Ta tin cậu thuộc cái thứ nhất còn nếu không cậu chết chắc.

    Anh ta quay lưng lại với Hướng Nhật, rồi một lối vào mở ra, Hướng Nhật chưa kịp bước đi đã bị cuốn vào như một lốc xoáy nuốt cả con thuyền ngoài biển khơi.

    Edwards Neil một trong thập thánh pháp sư (nghĩa là một trong mười pháp sư mạnh nhất thế giới) tuổi trên 600, tính cách hài hước, nói nhiều. Mặc dù anh không biết rõ ba người vừa tới là ai? Đặc biệt là gã thanh niên tạo cho anh cảm giác thật nguy hiểm, nếu là người thường anh sẽ có cách tẩy não chúng, còn nếu là bọn ngoại đạo thì xác định phải bị trừ khử.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)