Võng Du Dị giới toàn chức nghiệp đại sư - Trang Tất Phàm.

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi b1209049, 4/2/15.

  1. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.


    Chương 5: Rời đi

    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us​


    Trong một tháng này, thời điểm An Độ Nhân thiếu dược thảo ngày càng nhiều.

    Viện cớ lần trước bị thương chưa khỏi, Lâm Lập cũng không bị hắn ném đi đánh nhau với ma thú nữa.

    Đầu tiên là Sư Hạt đến Tam Nhãn Huyết Lang, sau đó lại đến Lôi thú, Huyết Dịch Tích, trong thời gian này, Lâm Lập lần lượt giết hết toàn bộ thấp cấp ma thú trở xuống.

    Trong lần đầu chiến đấu...với Sư Hạt đã bị trọng thương nhưng như cũ Lâm Lập vẫn phải khổ chiến, cho tới bây giờ hắn đã dễ dàng giết chết... lục cấp Lôi thú, Lâm Lập vẫn chỉ nắm giữ là mười loại sơ cấp ma pháp, tuy vậy Lâm Lập trong đầu rất rõ ràng, hắn đã mạnh hơn trước, theo An Độ Nhân mà nói, chính là một ma pháp sư chân chính.

    Mỗi lần thông qua thủy tinh cầu quan sát, An Độ Nhân đều sẽ cảm thấy, tiểu tử ngày càng tiến bộ...

    Mới đầu hắn khóe léo giữ kéo giãn cự ly, như là cung tiễn thủ núp đằng xa bắn ra Phong nhận, sau đó dùng ma pháp tiến hành chế ngự, để cho địch nhân chết trong tuyệt vọng, chuyển biến như vậy hắn chỉ tốn hơn một tháng, phải biết rằng trong ma pháp sư công hội, cũng vẫn có tương đối một nhóm người, đầu đội mũ ma đạo sư nhưng lại mang kĩ năng của cung tiễn thủ.

    Lâm Lập thực lực phát triển quá nhanh, ngay cả lão pháp sư không kịp thích ứng.

    Nếu như nói lúc trước, vẫn chỉ là để lão pháp sư cảm thấy bất ngờ.

    Nhưng ba ngày trước, Lâm Lập cùng Lôi thú trong chiến đấu, triệt để thoát khỏi chú văn ràng buộc, chỉ dựa vào một cái thủ thế liền thả ra Trì Hoãn thuật, lão pháp sư rốt cục buồn phiền đứng lên.

    "Ta còn có thể dạy hắn thêm cái gì?" An Độ Nhân kinh ngạc nhìn thủy tinh cầu, suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.

    Tuy rằng chỉ là Trì Hoãn thuật, nhưng làm cho An Độ Nhân rung động, không thua gì một cái thập bát cấp ma pháp.

    Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên thuấn phát sơ cấp pháp thuật, là lúc ba mươi tuổi, vừa trở thành một ma đạo sĩ không lâu.

    Mấy ngày lão pháp sư đau đầu không biết nên dạy tiếp cho Lâm Lập cái gì. Nhờ đó Lâm Lập có được vài ngày xả hơi.

    Sau khi làm xong nhưng huấn luyện hằng ngày, Lâm Lập thì lặng lẽ chui vào dược tề thất, dùng mấy cây U Linh thảo lấy được, điều chế cho vài bình Tấn Diệp(Tăng Tốc) dược thủy, cho tới nay An Độ Nhân đều cấm hắn sử dụng mấy thứ này, lý do là không nên ỷ lại ngoại lực, làm ảnh hưởng tốc độ đề thăng ma pháp.

    Bất quá hôm nay lão pháp sư, tựa hồ có chút không yên.

    Thấy Lâm Lập trong dược tề phòng bận rộn, lão định chạy vào khuyên bảo, nhưng đờ người ra đứng trước cửa.

    Mãi cho đến khi Tấn Diệp dược thủy hoàn thành, lão pháp sư mới phảng phất hồi phục lại tinh thần.

    "Nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng ỷ vào dược thủy, đối với ngươi không có bất kỳ chỗ nào có lợi, ngươi vì sao không nghe?" Nói xong câu đó, lão pháp sư nhưng khẽ thở dài một cái: "Bất quá quên đi, sau này ta cũng không thể mỗi ngày dùng thủy tinh cầu giám sát ngươi, vạn nhất ngươi gặp gỡ nguy hiểm gì, nói không chừng cần mấy bình dược thủy này cứu mạng."

    "Đã xảy ra chuyện gì?" Mấy ngày nay Lâm Lập vẫn cảm thấy, lão pháp sư tâm trạng có không đúng, lúc này nghe hắn nói ra lời như vậy, Lâm Lập mới bỗng nhiên ý thức được, lời nói có chút hấp tấp, ngay cả Tấn Diệp dược thủy cũng quên bỏ vào giới chỉ.

    Lúc này An Độ Nhân nhìn qua có chút già nua, chỉ thấy hắn vịn cái ghế chậm rãi ngồi xuống, đem thủy tinh cầu chưa bao rời người thu lại, làm xong hết thảy, nhưng không trả lời Lâm Lập vấn đề, ngược lại thì bỗng nhiên hỏi một câu: "Ngươi ở đây đã hơn ba tháng đi?"

    "Không sai biệt lắm." Lâm Lập trả lời một câu, tâm tư cũng không để trên lời nói, hắn kỳ quái nhìn An Độ Nhân, phát hiện lão pháp sư hôm nay tinh thần tựa hồ có chút uể oải.

    "Lúc trước tìm thấy ngươi, ta thật không ngờ, chính lại lượm về một một người đủ để so sánh với Cách Lôi Tư khoa thiên tài ma pháp." Lão pháp sư cười cười, thanh âm già nua giữa mang theo vài phần cảm khái: "Hiện giờ ta vẫn không thể tin, trước đây ngươi chưa từng tiếp xúc qua ma pháp."

    "Đó là bởi vì điều kiện có hạn, không ai có thể dạy ta mà thôi..."

    "Ta biết trên người ngươi cất giấu một ít bí mật, ngươi không muốn nói, ta cũng không có muốn biết." Đại khái biết Lâm Lập tìm lý do, An Độ Nhân khoát tay áo, ý bảo hắn không cần giải thích, sau đó lại tự mình nói rằng: "Lúc mới bắt đầu, ta chỉ từ đơn thuần không đành lòng nhìn ngươi lãng phí thiên phú, lúc đó ta không nghĩ, ngươi lại làm xuất sắc đến như vậy, mãi cho đến hai ngày trước, ta mới chợt phát hiện, ta cư nhiên không có gì có thể dạy cho ngươi!"

    Lâm Lập muốn khiêm tốn vài câu, rồi lại phát hiện bầu không khí có vẻ không ổn. Vì vậy thẳng thắn ngậm miệng, thành thành thật thật chờ lão An Độ Nhân nói xong.

    "Hai ngày này ta vẫn muốn, ta suy xét xem còn có cái gì dạy cho ngươi, tới sáng sớm hôm nay, vấn đề này mới được giải quyết... Bởi vì ta nhận được một phong thư, từ một lão bằng hữu gởi tới, hắn nhắn cho ta , có một việc rất trọng yếu cần ta đi giúp đỡ."

    "Do đó ngươi muốn đuổi ta đi?"

    "Trên cơ bản thì là như vậy." Nói xong câu đó, An Độ Nhân từ trong pháp sư bào móc ra một phong thư dày: "Ở Lạc Nhật sơn mạch, ngươi cũng không còn gì để học, thôi thì ta đề cử ngươi đi một nơi, ở đó ngươi có thể tiếp tục học tập, làm những chuyện mà ngươi muốn."

    "Địa phương nào?"

    "Ngươi cầm phong thư này, ghé Gia Lạc Tư thành ma pháp sư công hội, đưa nó cho một người tên Cát Thụy An, hắn sẽ giúp ngươi an bài mọi việc." An Độ Nhân cầm phong thư đưa cho Lập: "Được rồi, thân phận của ngươi cũng có chút vấn đề, bất quá đừng lo, ngươi đã chuẩn bị cho ngươi một thân phận mới, có thể sử dụng, lý lịch viết trong phong thư, ngươi bớt ít thời gian để học thuộc."

    "Cảm tạ." Nghe lão pháp thao thao bất tuyệt dặn dò, Lâm Lập đột nhiên cảm giác mắt có điểm ướt át, không để cho bầu không khí quá mức xấu hổ, hắn rất miễn cưỡng bày ra một vẻ mặt tươi cười, dùng một giọng tùy ý hỏi: "Khi nào thì ta đi?"

    "Khoảng nửa giờ sau." Lão pháp sư cười cười, vỗ vỗ vai Lâm Lập: "Bất quá không quan hệ, chuyện này sẽ không làm ta mất nhiều thơi gian, phỏng chừng ít nhất hai tuần, ta có thể quay về Gia Lạc Tư thành, đến lúc đó dẫn ngươi đi dược tề thất tư nhân của ta, nơi nào gìn giữ một bộ tử thủy tinh cốc bê-se, đây chính là trân phẩm tốn rât nhiều tiền mới có đươc..."

    Sau đó hai người mãi lo trò chuyện, Lâm Lập cảm giác mình quên việc gì đó, mãi cho đến khi lưng thân ảnh lão đầu khuất khỏi tầm mắt, Lâm Lập chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng.

    Nhớ thanks ủng hộ:cute60:
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/2/15
  2. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.


    Chương 6: Song túc Phi long

    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us​


    An Độ Nhân thanh âm tựa như vẫn văng vẵng bên tai, Lâm Lập một thân một mình lặn lội gian nan tìm đường trong khu rừng, vừa đi vừa lãi nhãi "Lão đầu này có bệnh hay không, ngay cả căn cước giả đều giúp ta sắp xếp, thế nào lại quên bỏ vào địa đồ?"

    Lão pháp sư cho rằng Lâm Lập là người của thế giới này, tuy rằng thân phận có vấn đề , nhưng hắn đã xử lý tốt, hắn cũng không nghĩ ra, Lâm Lập không phải lai lịch có chuyện, mà căn bản là người xuyên việt, Lạc Nhật sơn mạch kéo mấy ngàn dặm, một kẻ xuyên qua làm sao tìm được đường ra nơi này?

    Không thể trách An Độ Nhân thiếu sót , ai có thể tưởng tượng ra được, một kẻ tinh thông dược tề học, thiên tài ma pháp,lại bẩm sinh mù đường.

    An Độ Nhân sau khi rời khỏi không được một ngày đêm, Lâm Lập liền thu thập hành tranh lên đường, nhưng hiện đã trôi qua hơn mười ngày, hắn vẫn bị lạc trong Lạc Nhật sơn mạch.

    Trong rừng cây vắng vẻ âm u, lá rụng khắp nơi, chân hắn tựa như đeo chì mỗi bước một nặng thêm, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, sương mù dày đặc không nhìn rõ phía trước, xa xa trên nền tối hiện ra vài đốm xanh lục, liên tiếp vang tới tiếng sói tru dữ dội làm hắn cảm thấy khó chịu.

    Lâm Lập đã trong cánh rừng rậm này quanh quẩn ba ngày, khi bước vào khu rừng này, Lâm Lập cảm giác không lành, U ám sâm lâm này như một tòa mê cung khổng lồ, mặc kệ hắn đi như thế nào chung quy hắn dừng chân nghỉ ngơi thì phát hiện đã quay về chỗ cũ.

    Đi thẳng đến sáng sớm hôm nay, Lâm Lập cuối cùng nghe thấy được một ít thanh âm.

    Vừa mới đi qua một mảnh rừng rậm, Lâm Lập thì bỗng nhiên thấy, phía trước giữa rừng cây lá rơi xào xạc, bụi bay mù mịt , ba bóng người đang chạy như bay.

    "Đậu phộng! May quá! Có người!" Lâm Lập tự nhận mình là thanh niên nghiêm túc, nhưng bây giờ cũng không kìm được mắng một tiếng, bởi vì hắn thực quá kích động, khi nhìn thấy ba người sống.

    Tuy rằng ba người này rất khả năng lập tức biến thành người chết, nhưng dù gì, chí ít bọn họ hiện vẫn còn sống.

    Lúc này ba mạo hiểm giả bị thương liều mạng chạy ra khỏi rừng cây, trong đó tên trung niên nam nhân tay cầm trường kiếm tự hồ bị thương khá nặng, kéo dài từ ngực dọc xuống thắt lưng, miệng vết thương vẫn đang trào ra máu tươi nóng hổi, phủ kín lá rụng trên mặt đất tạo ra một vệt máu thật dài.

    Đỡ trung niên nam nhân một đường chạy trốn là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam tử mặc một món ma pháp trường bào chế tác tinh vi, nhìn qua chắc là một ma pháp sư có gốc lớn, đặc biệt trên tay cầm cây pháp trượng, dùng ánh mắt Lâm Lập xem xét, cũng không khỏi thốt ra : ’’ Hàng tốt’’.

    Chỉ tiếc tình thế trước mắt, một ma pháp sư lại không có tác dụng lớn, lúc đang kịch liệt chạy trốn, thân thể yếu đuối của ma pháp sư trở nên vướng víu. Vì vậy đại đa số thời điểm, đều là có vị kia... kim sắc tóc dài mỹ nữ chiếu cố hai người, cô nương này lớn lên rất xinh đẹp, lại mặc một bộ sắc hồng nhuyễn giáp bó sát người, nhanh nhẹn chạy ở giữa, một đường đường cong tuyệt đẹp được vẻ ra, tay trái vịnh người bị thương, tay phải cầm ngược một đoãn kiếm , lộ ra khí chất ưu nhã trong lúc chạy trốn, ngay cả Lâm Lập đang ẩn thân trong rừng không nhịn được nhìn nàng vài lần.

    Đuổi sát bọn họ, là một con Song Túc Phi Long giận dữ, nguyên nhân là do vết chém ở bụng, vết thương sâu lại dài, nhìn qua chắc là do vũ khí sắc bén lưu lại.

    "Tới tốt!" Song Túc Phi Long mới vừa vừa hiện thân, Lâm Lập hai con mắt nhất thơi phát sáng.

    Lúc trước ở cùng An Độ Nhân thì đã từng nói về các loại ma thú trong Lạc Nhật sơn mạch, có nhắc tới thất cấp ma thú Song Túc Phi Long, An Độ Nhân rất vui vẻ nói một câu: "Máu của nó có thể dùng làm Cuồng Bạo dược tề."

    Lời như vậy cũng chỉ có An Độ Nhân dám nói, đối với ba người mạo hiểm mà nói, thất cấp ma thú tuyệt đối có trong nháy mắt đem bọn họ giết chết.

    Móng vuốt sắc bén không gì sánh được, tốc độ phi hành nhanh như gió, hơn nữa còn phun ra chất dịch ăn mòn cực mạnh, đủ để Song Túc Phi Long trở thành tồn tại đỉnh cấp, ma thú bình thường như Sư Hạt, Lôi thú, căn bản cũng không dám trêu chọc nó, Song Túc Phi long điên cuồng, từ trên bầu trời phóng ra vô cùng vô tận chất nhầy, đây đối với ai sợ rằng đều là ác mộng.

    Thành thật mà nói Lâm Lập cũng sợ, nhưng mà hắn sợ bị lạc trong rừng hơn, muốn thoát khỏi cánh rừng này, thì hắn phải cứu nhóm người kia, bọn họ la hy vọng duy nhất để hắn đi ra được nơi này.

    Đương nhiên tính cách của Lâm Lập, coi như là bị bắt buộc làm việc tốt, hắn cũng không để mình bị chịu thiệt.

    Nhìn thấy đầu long lao xuống, bắn ra dịch độc phủ xuống đám rừng, kèm theo khói độc màu xanh tanh tửi, sau đó là một hồi âm thanh’’ Xèo,xèo,xèo’’ vang lên, không đợi khói xanh tan, cây cỏ xanh tươi um tùm biến thành trơ trụi hoang tàn, lá héo vàng rơi rụng .

    Ba ngươi chạy trốn cũng bị chất nhầy bắn tới, phải tránh né mà tốc độ chậm lại, theo đó khoảng cách bọn với đầu long ngày càng nhỏ lại, ba người mới vừa ngẩng đầu nhìn, một thân ảnh không lồ đang phóng nhanh tới đập thẳng vào mắt, những cắp vuốt lóe lên quang mang lạnh lẽo chụp về phía bọn họ.

    Cùng lúc đó, Lâm Lập cũng hoàn thành Băng Giáp thuật chú ngữ.

    Ngay sau đó, một lớp băng giáp rắn chắc vô cùng phủ lên người trung niên nam nhân,đồng thời ngăn máu tiếp tục chảy ra, cũng để chặn xuống một kích đánh của Phi Long, cảm giác nhức nhối, run rẫy móng vuốt truyền đến,tựa như nện vào cục sắt,làm cho Song Túc thống khổ từng cơn,điên cuồng gào thét.

    Ba người chưa kịp hoàn hồn nhưng cũng mau lẹ tránh xa đầu long, thuận thế chạy vào giữa rừng cây.
    Bọn họ bỗng thấy một người trẻ tuổi khoát ma pháp sư trường bào, trong miệng lẫm bẫm nhưng chú ngữ khó hiểu, liền một băng trùy gào rít xé không khí phóng ra, chuẩn xác đâm vào vết rách giữa bụng Phi Long, băng trùy cũng không sắc bén, nếu là bình thường, sẽ không đủ lực để công phá lớp da cứng rắn Phi Long.Mặc dù lúc này ghim vào vết thương, nhưng sơ thấp pháp thuật cũng không mang đến bao nhiêu thương tổn cho nó.

    Điều duy nhất mà băng truỳ gây ra, đem miệng vết thương hở rộng ra vài lần, tựa như một khe núi sâu dài , máu tươi từ đó tuôn ra như mưa, ngay cả nội tạng cũng bắt đầu theo đó lồi ra...

    Thời gian trôi qua vết thương ngày càng nặng hơn, cây băng truy cắm vào đã ngăn cho vết rách khép lại, làm Song Túc Phi Long mất máu thêm nhiều, tựa như mở ra miệng cống đập chứa nước, máu cuộn trào mãnh liệt phún ra liên tiếp.

    Tiếp đó, Lâm Lạp còn bỏ đá xuống giếng thả ra thêm Trì Hoãn thuật.

    Song Túc Phi Long đang trong trạng thái suy yếu cực kỳ, lại nhận thêm Tri Hoãn thuật, giống như Ngũ hành sơn đè lên người, mặc nó liều mạng giãy dụa ra sao, lết được vài bước thì gục ngã.

    Đầu long nằm trên mặt đất thở ‘’ khò khè ’’tràn đầy tuyệt vọng, loại thanh âm này vẫn kèm theo nó suốt đến khi chết đi.

    "Không xong!" Xác định thất cấp ma thú trước mắt đã tắt thở, Lâm Lập mới chợt nhớ tới việc: "Quá lãng phí! Nhiều máu t như vậy oàn bộ chảy ra mặt đất, khả năng này mất đi không ít Cuồng Bạo dược thủy..."

    Mắt thấy Song Túc Phi Long gục ngã, người trung niên bị thương chật vật từ rừng cây giữa đi ra, hắn muốn tiến lên cảm tạ ân nhân cứu mạng của mình, nhưng vừa đi hai bước, thấy ân nhân đang cầm một con lọ thủy tinh, ra sức vắt nặn thi thể đầu Long.

    "Thực sự một giọt cũng không có? Giúp một tay... vắt ở chỗ, chỉ cần một chút làtốt rồi, tốt xấu gì cũng để ta đủ làm ra một lọ Cuồng Bạo dược thủy a..."

    Hành động này rơi vào mắt ba người như là Quy hút máu vậy, nhất thời cảm thấy một hồi sợ hãi...

    Vẫn là trung niên nhân gan lớn, căng căng thẳng thẳng đi tới: "Tôn kính ma pháp sư tiên sinh, cám ơn ngài đã trợ giúp..."

    Nghe trung niên nam nhân nói lời cảm tạ, Lâm Lập lúc này mới nhớ tới chính sự.

    "Không cần khách khí, một cái nhấc tay mà thôi." Lâm Lập cầm nữa lọ máu rồng thân trọng thu vào túi pháp sư bào, lúc này mới cười ha hả tự giới thiệu mình: "Gọi Phí Lôi là được rồi, được rồi, ta có muốn hỏi ba vị là thế nào chọc đầu Song Túc Phi Long?"

    Đây là thân phận An Độ Nhân chuẩn bị cho hắn, dọc theo đường đi Lâm Lập từ lâu đã phải thuộc làu, lúc này nói ra thuận miệng tự nhiên, dường như tên hắn vốn là Phí Lôi.

    Trung niên nam nhân thật không ngờ, người thoạt nhìn cường đại thiếu niên thần bí ma pháp sư, lại bình dị gần gũi như vậy, trong nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lập tức một phen thành khẩn cảm tạ, sau đó giới thiệu nhóm ba người cho hắn.
    Trung niên nhân tên là Mạch Cách Lôi Ni, một trong nhiều mạo hiểm giả ở Gia Lạc Tư thành, lúc này tiến nhập Lạc Nhật sơn mạch, là tiếp nhận mạo hiểm giả công hội một nhiệm vụ, tìm một cái đuôi tiêm của Sư Hạt, mà người kia... kim sắc tóc dài mỹ nữ, là nhi nữ của hắn, tên là Y Na, nàng cũng là một mạo hiểm giả.

    Về phần ma pháp sư nhìn có vẻ không tê kia, Mạch Cách Lôi Ni giới thiệu cũng không tỉ mỉ, chỉ nói hắn gọi Khắc Luân Uy Nhĩ, là một ma pháp sư nhiệt tình gặp gỡ trên đường.

    Lâm Lập nghe đến đó liền cười cười, cái gì nhiệt tâm ma pháp sư tiên sinh, muốn tán tỉnh con gái ngươi mới đúng chứ, không phải ai cũng ăn no rững mỡ chạy tới Lạc Nhật sơn nhiệt tâm ...

    "Trước đây tất cả cũng rất thuận lợi, trải qua mấy ngày nữa, chúng ta rất nhanh phát hiện rừng rậm phương Bắc một con Sư Hạt lạc đàn, Vì vậy sáng sớm hôm nay, chúng ta ở phụ cận sào huyệt của nó bày ra một cái bẫy." Mạch Cách Lôi Ni trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: "Sau đó chúng ta núp trong rừng cây chờ nó cắn câu, nhưng ai biết sư hạt cái không có mắc bẫy,nhưng đưa tới Song Túc Phi Long,trời biết là chuyện gì xảy ra, vốn chỉ bẩy rập Sư Hạt, nhưng triệt để chọc giận hai con Song Túc Phi Long, hướng chúng ta phát động công kích, ta giết chết một con trong đó, nhưng lại bị trọng thương, Khắc Luân Uy Nhĩ tiên sinh phải mang theo ta cùng Y Na chạy ra rừng cây... Sau khi rất may mắn gặp được ngài, nếu như không có ngài xuất thủ, ta thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

    "Thật xui xẻo..." Lâm Lập vẻ mặt tiếc nuối, trong đầu lại âm thâm thốt lên may mắn, hoàn hảo các ngươi gặp được Song Túc Phi Long, không thì ta tìm đâu ra người dẫn đường, khu rừng quỷ dị này còn đáng sợ hơn Song Túc Phi Long...
    Nhớ thanks ủng hộ:cute60:
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/2/15
  3. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.


    Chương 7: Sự cố bất ngờ.

    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us​


    Có Mạch Cách Lôi Ni dẫn đường, Lâm Lập tâm trạng cũng thả lỏng vài phần, dù sao cũng có một mạo hiểm giả hơn ba mươi năm kinh nghiệm trấn tọa , theo Lôi Ni từng nói thì thời gian hắn sống ở Lạc Nhật sơn mạch so với ở nhà còn nhiều hơn.

    Rừng rậm ban đầu như mê cung, giờ đã trở nên thông thoáng dễ đi.

    Bốn người tốn nữa ngày mới xuyên qua mảng Sâm lâm rậm rạp .

    Cây cối phía trước thưa thớt dần dần, vài tia sáng khéo léo len lỏi qua từng tán lá rọi xuống mặt đất nhẹ nhàng xua tan đi bóng tối ngột ngạt, thấy ánh sáng mặt trời làm tâm trạng Lâm Lập thoải mái hơn, khẽ nói :’’Cuối cùng cũng li khai khỏi U Ám sâm lâm’’.

    Sau khi xem qua địa đồ, Mạch Cách Lôi Ni với Lâm Lập: "Đi thêm một ngày đường, chúng ta liền rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch."

    " Phải qua đêm?" Lâm Lập để tâm hỏi, Lạc Nhật sơn mạch nguy hiểm bốn bề, ban ngày ít gặp ma thú bởi vì chúng đặc biệt thích hoạt động về đêm, bất ngờ từ bóng tối nhảy xổ ra tấn công con mồi đang say ngủ.

    Mỗi lần hạ trại trong Lạc Nhật sơn mạch, như đem sinh mạng mình treo lên ngọn cây.

    "Không có việc gì." Mạch Cách Lôi Ni vẽ mặc tự tin nói : "Ta biết một nơi trú ẩn an toàn, chúng ta tăng tốc một chút, hẳn đến nơi trước khi mặt trời lặn."

    "Vậy thì tốt quá." Lâm Lập gật đầu, cũng không nói thêm.

    "Phí Lôi tiên sinh, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Đang muốn quay đầu bước đi thì vị mỹ nữ tóc kim sắc từ phía sau đội ngũ chạy tới.

    Thiếu nữ này dáng người cao gầy, hai chân thon dài, mặc bộ nhuyễn giáp màu hồng bó sát người, tôn lên những đường cong lã lướt gợi cảm, có lẽ do chạy nhanh nên khuôn mặt trắng nõn hiện lên phần ửng đỏ, tóc vàng rủ tới thắt lưng dưới ánh sáng toát ra vẻ quý phái, thu hút ánh mắt Lâm Lập.

    Trong rừng, đường vốn chật hẹp, hai người đi song song, tất nhiên khó tránh khỏi va chạm nhẹ, từ trên người Y Na truyền tới mùi thơm nhàn nhạt, tim Lâm Lập không khỏi có chút đập nhanh, dọc đường đi mỹ nữ rất thích trò chuyện với Lâm Lập.

    Nếu ở kiếp trước, Lâm Lập nhất định rất vui lòng.

    Hắn lúc xuyên việt là một trạch nam có chứng nhận iso hẳn hoi, căn bản chưa từng gặp qua mỹ nữ, sau này toàn tiếp xúc với lão An Độ Nhân, tâm trạng cũng có lúc buồn, giờ cơ hội nói chuyện với mỹ nữ, có ngốc mới từ chối?

    Nhưng lúc này Lâm Lập rất bối rối, không biết trả lời những câu hỏi của Y Na như thế nào ?

    "Phí Lôi tiên sinh, ngươi là người của Tư Lạc thành sao?" Nói về vấn vấn đề này, Lâm Lạc đau đầu suy nghĩ.

    "A... Ừm... Cũng không phải..." Lâm Lập sợ Y Na hỏi mình đến từ đâu, liền dời chủ đề câu chuyện đi: "Đúng rồi Y Na, nhiệm vụ lần này của các ngươi là liệp sát Sư Hạt đi? Ban nãy ta nghe Mạch Cách Lôi Ni tiên sinh nói, các ngươi truy sát Sư Hạt thất bại vậy làm sao giao trả nhiệm đây?"

    "Tính là nhiệm vụ thất bại, phải bồi thường kim tệ." .Nghe Lâm Lập hỏi về vấn đề này, Y Na không tiếp tục truy hỏi mà mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Sư Hạt có tập tính sống theo đàn, chúng ta tìm kiếm mấy ngày may mắn mới gặp được một con...không nghĩ lại bị Song Túc phi long phá hoại.Đúng là trong may có rủi."

    "Thực sự đáng tiếc..." Lâm Lập một bên hạ quyết tâm, chờ đến Gia Lạc Tư thành, nhất định làm giả một cái lai lịch rõ ràng không kẽ hở, nếu không mình cũng không yên lòng đến gần mỹ nữ được, thật mất mặt mà...

    Tránh cho mỹ nhân lại có thời gian đặt thêm câu hỏi, Lâm Lâp liên tục tìm những chủ đề mới để cùng nàng trò chuyện!

    Nói chuyện tán dóc, Lâm Lập rất am hiểu, ngay cả An Độ Nhân loại nhân vật thành tinh, đều sợ không bằng hắn, huống chi Y Na chỉ là một cô gái thuần khiết.

    Lâm Lập hoàn toàn trở thành người dẫn dắt cuộc nói chuyện.

    Chỉ bằng nữa lọ Song Túc Phi Long, hắn đơn giản dùng nó đánh trống lãng sang chuyện khác, hắn thậm chí không nhắc tới tác dụng của máu Phi Long, chỉ nói đến ma thú thất cấp Phi Long, mỹ nữ ngây ngô ham học hỏi dễ dàng lọt bẫy, mang theo đôi mắt to tròn xanh da trời chớp chớp, tò mò nhìn Lâm Lập hỏi, tại sao ngươi lại lấy máu của nó vậy?

    Nói về huyết dịch của Phi Long, chủ đề quả thật rất nhiều, nhờ những tin tức kì lạ ít người biết của lão đầu An Độ Nhân, việc lừa gạt một tiểu cô nương quả thực đơn giản.

    Lâm Lập có tài ăn nói khéo léo, kèm theo chút hài hước, thỉnh thoảng đề cập đến kiến thức nghề nghiệp, vừa uyên bác lại uy quyền, ngay cả An Độ Nhân trước mặt hắn đều không mở miệng nói được, huống từ Y Na chỉ là một thiếu nữ mới lớn?

    Một ma pháp bí ẩn cường đại, ăn nói hóm hỉm vui vẻ, lại học sâu hiểu rộng, đối với thiếu nữ hoài xuân, quả thực đúng làm chơi ăn thật.

    Mỹ nữ tóc vàng cúi đầu đi trên đường nhỏ, nghe nhiều câu chuyện thú vị sinh động, cảm thụ được hơi thở truyền từ Lâm Lập, không biết vì sao, nàng cảm thấy mặt mình có chút nong nóng.

    Hai người đang trò chuyện sảng khoái, cũng không chú ý tới một vị ma pháp sư khác có sắc mặt trắng bệch.

    Khắc Luân Uy Nhĩ trái tim như dao cứa.

    Lần đầu gặp Y Na ở công hội mạo hiểm giả,hắn đã quyết tâm có được cô nàng chân dài xinh đẹp này.

    Vẻ đẹp tràn ngập tính hoang dã, đối với Khắc Luân Uy Nhĩ là nhị thế tổ,lại mang lực hấp dẫn trí mạng.

    Để truy cầu Y Na, Khắc Luân Uy Nhĩ dùng hết thảy biện pháp.

    Thậm chí không chút do dự đuổi theo Y Na đến Lạc Nhật sơn mạch , hắn muốn dùng hành động để chứng minh, mình có năng lực để nàng dựa vào!

    Khắc Luân Uy Nhĩ cảm thấy mình chín phần sẽ có được trái tim người đẹp.

    Nếu Lâm Lập không xuất hiện, thì mình mới là ân nhân cứu vớt phụ tử hai người.

    Hắn không cách nào chấp nhận, việc xuất hiện một tên Trình Giảo Kim,đối với mình tạo ra uy hiếp.

    Y Na cho đến bây giờ cùng mình nói chuyện cũng không cười tươi như vậy.

    Khắc Luân Uy Nhĩ không rõ, tên ma pháp sư nhìn có vẻ nghèo túng kia, có điểm nào so được với mình ?

    Mình sinh ra trong gia tộc ma pháp hiển hách của Pháp Lan vương quốc, thậm chí cha mình còn là đại nhân vật trong ma pháp sư công hội, tài sản không cần phải nói, trải thời đại Hắc Ám hơn một ngàn năm tích lũy, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, thúc thúc Pháp Lý Áo của hắn đảm nhiệm chính là quan tài chính của vương quốc.

    Kẻ tên Phí Lôi gì đó? Ngoại trừ tuổi trẻ hơn mình ra, thì ngay cả pháp bào cũng mua không nổi.

    Người này phải biến mất! Khắc Luân Uy Nhĩ nhìn bóng lưng Lâm Lập, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.

    Mỗi người một tâm sự, cứ như vậy một đường hướng thẳng đến Gia Lạc thành.

    Trước khi mặt trời lặn, mọi người lại đi vào một cánh rừng, theo Mạch Cách Lôi Ni nói, chỉ cần xuyên qua nơi này, đi thêm một đoạn, là đến Gia Lạc Tư thành.

    "Đêm nay đành phải dừng chân gần đây thôi." Mạch Cách Lôi Ni chọn một con đường, rất nhanh dẫn mọi người tìm được một sơn động.

    Sơn động cũng không quá sâu, chỉ cần dùng một cây đuốc thì có thể quan sát hết xung quanh, vách đá bốn phía cũng khô mát dị thường, trên mặt đất còn lưu lại tro củi âm ấm, hạ trại ở đây không chỉ có nhóm người Lôi Ni.

    "Đây chính là địa phương ta từng nói, ngài có thể thoải mái nghỉ ngơi, ta qua đêm ở nơi này ít nhất mười lần, trước giờ chưa gặp điều gì." Mạch Cách Lôi Ni nhóm lửa trại, lại phân phó con gái : "Y Na, phương bắc khu rừng có một con sông, cách nơi này khoảng ba trăm mét, ngươi đi lấy ít nước mang về."

    "Vâng thưa cha."

    Y Na vừa ra khỏi động, Khắc Luân Uy Nhĩ vội vàng đứng lên nói: "Ta cùng ngươi đi..."

    Lâm Lập quan sát, Khắc Luân Uy Nhĩ lúc đi ra, sắc mặt trung niên nhân có vẻ không tốt lắm, đương nhiên, loại sự tình này hắn tự nhiên là sẽ không đi hỏi, chỉ là cười cười, liền đi nấu cơm.

    "Phí Lôi tiên sinh..."

    "Gọi Phí Lôi là được rồi..." Lâm Lập chán nản, hắn đã nói câu này không biết mấy lần rồi, bỗng ngẫm nghỉ :’’Không lẽ mình già vậy sao ?’’

    "Được rồi, Phí Lôi, ngươi đây là lần đầu tiên đến Gia Lạc Tư thành?"

    "Không sai biệt lắm coi là vậy đi." Lâm Lập hàm hồ đáp: "Ta đến Gia Lạc thành tìm người..."

    "Có cần giúp một tay không? Chúng ta ở nơi ấy hơn mười năm rồi, hỗ trợ tìm người không vấn đề gì." Trung niên mạo hiểm nhiệt tâm hỏi.

    "Tạm thời không làm phiền ngươi, ta có địa chỉ, cũng không khó tìm..." Lâm Lập vui vẻ từ chối.

    "Đến Gia Lạc Tư thành, nếu có chuyện gì khó khăn, nhất định phải nói với ta một tiếng, nếu lần này không có ngươi, phụ tử chúng ta đã có thể..." Đối với ân cứu mạng của Lâm Lập, Mạch Cách Lôi Ni như cũ nhớ mãi không quên.

    Lúc này, chợt nghe xa xa vang lên tiếng la sợ hãi.

    "Không xong! Đã xảy ra chuyện!" Đó là giọng của Y Na, Mạch Cách Lôi Ni sắc mặt biến đổi, chụp lấy vũ khí chạy ra ngoài.

    Lâm Lập cũng không chậm trễ, phụ lên người Tấn Diệp(Tăng tốc) thuật, theo sát trung niên mạo hiểm giả.
    Tks đi tks đi, mại dzô, mại dzô.:cute81:
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/2/15
    thienbinh3811595 thích bài này.
  4. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.

    Chương 8: Leviathan Tinh Tinh


    Dịch : thienbinh3811595
    Nguồn : banlong.us



    Phương hướng âm thanh truyền đến, đúng là nguồn nước phụ cận theo như lời Mạch Cách Lôi Ni.


    Hai người một trước một sau chạy ra khỏi sơn động, trông thấy Cromwell như chó nhà có tang chạy như điên trở lại.

    "Quái vật... Quái vật... Quái vật đem... Đem Hina bắt đi rồi!" Cromwell bộ dạng nhìn dị thường chật vật, một thân pháp sư bào đẹp đẽ quý giá giờ dính đầy bùn đất cùng lá cây, bộ dạng nói chuyện cũng thở không ra hơi.

    Lâm Lập trông thấy một màn này, không khỏi âm thầm lắc đầu.

    Thằng này thật sự không có tiền đồ, cũng khó trách vừa rồi thời điểm hắn cùng Mạch Cách Lôi Ni đi ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi, cái loại trứng nhuyễn này, lão tử mà có con gái, cũng không biết cao hứng mức nào nếu ngươi cùng nàng lui tới...

    "Quái vật gì? Ngươi nói rõ hơn một chút!" Con gái ruột chính mình, Mạch Cách Lôi Ni gấp đến đỏ mắt, trừng mắt Cromwell ,không tiếp tục khách khí như trước.

    "Vừa... Vừa rồi... Vừa rồi lúc ta cùng Hina đi múc nước, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật! Nó nó nó... Nó đem Hina đi rồi..."

    "Móa!" Lâm Lập ném một câu thô tục, không đi quản cái tên trứng mềm nữa, nhanh chóng thi hành 1 cái buff trên người mình, rồi như gió xuyên qua cánh rừng rậm rạp.

    Rừng nhiệt đới về sau, ở một đầu dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, vậy đại khái đây là chỗ Mạch Cách Lôi Ni nói là nguồn nước, bên cạnh dòng suối nhỏ, chỉ có một túi nước đang nổi lềnh bềnh, nước bên trong còn chưa đầy.

    Lâm Lập xoay người nhặt túi nước lên, đặt ở bên tai rung thử, phát hiện nước bên trong mới được nửa túi.

    "Có lẽ còn chưa đi xa!"
    Nhìn lại trên mặt đất thì thấy đầy dấu chân, nhưng lại cực kỳ lộn xộn, có lớn, có nhỏ, sâu có, nông có. Những dấu chân nhỏ hẳn là của Hina cùng Cromwell lưu lại, còn lại dấu chân lớn kia, lại làm Lâm Lập hít một hơi lạnh!

    "Leviathan Tinh Tinh!" Lâm Lập tin tưởng chính mình không có nhìn lầm, đây tuyệt đối là dấu chân của “Bát cấp ma thú Leviathan Tinh Tinh”, thời điểm còn sớm trên chân núi, hắn từng cùng An Độ Nhân hỏi qua về nó một hai lần, chỉ có điều lúc đó, lão gia hỏa này hời hợt nói, mấy cái tiểu côn đồ muốn tới quấy rối, bị ta đuổi đi...

    An Độ Nhân có thể xem chúng là tiểu côn đồ, Lâm Lập lại không có cái khẩu khí đó , “Bát cấp ma thú” cũng không phải là nói giỡn, coi như tại đây là chính giữa sơn mạch Lạc Nhật, thì cũng tuyệt đối được coi là cấp cao trong chuỗi thực vật rồi.(mik cx rõ “thực vật liệm tầng” là cái j cả. @-@ Ai bt thì giúp mik với nha.)

    Bất quá khi xác định là “Leviathan Tinh Tinh “, Lâm Lập cũng có chút thở dài.

    Nếu như là ma thú khác, Hina đã có khả năng dữ nhiều lành ít rồi, may mắn là gặp gỡ “Leviathan Tinh Tinh”, mới tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, so với ma thú hung tàn khác, “Leviathan Tinh Tinh” cũng không quá yêu thích việc giết chóc, theo như lời là An Độ Nhân, chúng chỉ là một đám tiểu côn đồ ưa thích quấy rối.

    "Kẻ bắt đi Hina hẳn là Leviathan Tinh Tinh."

    "Leviathan Tinh Tinh?"
    " Bên trong Lạc Nhật sơn mạch đúng là có nhiều loại ma thú khác nhau, nhưng cũng có một loại ma thú không yêu thích việc giết chóc, nếu như ta không đoán sai, Hina hiện tại có khả năng đang khóc, nhưng có lẽ không có nguy hiểm tánh mạng." Lâm Lập nhìn qua trên mặt đất những dấu chân lộn xộn, lại thấp giọng bổ sung nói: " Xem những dấu chân phía dưới, có lẽ chỉ có một con."


    Nghe được tình huống cũng không ác liệt giống trong tưởng tượng, Mạch Cách Lôi Ni thở ra có chút nhẹ nhàng.

    Hai người cũng không rảnh đi quản Cromwell, chỉ biết dọc theo dấu chân bên cạnh dòng suối nhỏ mà tìm.

    Lâm Lập xác thực không có đoán sai, ở phía xa, hai người chỉ nghe thấy tiếng khóc của Hina.

    Tiếng khóc là truyền đến từ trong rừng rậm, xa xa nhìn lại, ở một phiến rừng rậm, cây cối đặc biệt cao lớn và tươi tốt. Mà ở một gốc cây khỏa khổng lồ, lại hiện đầy nhánh dây cứng cỏi, mỗi một nhánh dây liền cùng một chỗ, phảng phất như một mạng lưới khổng lồ.( đã cố tra và ko bt cây khoả là cây j ToT)

    Lâm Lập từng nghe An Độ Nhân nói qua, đây là kiểu kiến trúc mà chỉ “Leviathan Tinh Tinh” có, chúng dùng nhánh dây bện thành một mạng lưới khổng lồ, lãnh địa khuếch trương đến địa phương nào, mạng lưới khổng lồ bao trùm đến địa phương ấy, đối với “Leviathan Tinh Tinh” mà nói, cái mạng lưới khổng lồ chính là sào huyệt của nó, nó cũng là vũ khí cực kỳ nguy hiểm, bằng cái mạng lưới khổng lồ này, “Leviathan Tinh Tinh” đã làm rất nhiều Cao cấp ma thú bó tay.

    Mà mỹ nữ chân dài bị bắt đi, bị nhốt chính giữa mạng lưới khổng lồ ở đằng kia.

    "Cút đi! Đồ quái vật... Cút đi cho ta!" Vừa khóc, Hina vừa dốc sức liều mạng giãy dụa.

    Nghe thấy tiếng la khóc của Hina, hai người tranh thủ thời gian chạy đến.


    Vừa đến dưới cây mới nhìn rõ, Hina đang bị cột vào chính giữa mạng lưới khổng lồ, nhánh dây quấn một tầng lại thêm một tầng, chẳng khác gì một cái bánh chưng lớn, mà cái “Leviathan Tinh Tinh” kia, lại không biết từ chỗ nào có được một cây bút vẽ, vừa vẽ trên mặt Hina những vòng tròn kì lạ, vừa cười những tiếng cười quái dị "Cạc cạc cạc Ự...c".( đm,thân thiếu nữ trong trắng cứ thế bị phá huỷ)

    "Móa!" Lâm Lập đột nhiên cảm giác được, cái con “Leviathan Tinh Tinh” này thật là biến thái, thân là một ma thú, bắt nhân loại không xé không cắn thì thôi, lại hết lần này tới lần khác dùng bút vẽ vòng tròn trên mặt người, đm đây không phải biến thái thì là cái gì?

    "Hina!" Dù sao cũng là phụ tử liền tâm, Mạch Cách Lôi Ni gặp con gái khóc rống, càng sốt ruột đứng dưới tàng cây.

    Có thể hắn gấp đến hoảng, nhưng lại đã quên mất trên cây chính là một “ma thú Bát cấp”.

    "Ba ba coi chừng!" Thanh âm của mỹ nữ chân dài còn chưa kịp rơi xuống, Lâm Lập bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh xé gió truyền đến, nhanh chóng xuất hiện một tiếng trầm đục, người vừa mới còn la lên tên của con gái - Mạch Cách Lôi Ni liền muốn trốn cũng không kịp trốn, đã bị cây dừa trên trời giáng xuống nện đến hôn mê bất tỉnh.( Wtf? dừa đâu ra thế? @-@)

    "Cạc cạc cạc Ự...c!" Thấy cây dừa vừa nện đổ nhân loại trên mặt đất, “Leviathan Tinh Tinh” càng hưng phấn, vừa nhảy vừa cười quái dị, thậm chí còn quay người với hai người vặn vẹo uốn éo bờ mông.( bố mày có thể tưởng tượng đc -_-lll)

    "..." Đã có Mạch Cách Lôi Ni hy sinh làm bài học, Lâm Lập vội vàng trốn sau một thân cây, để phòng ngừa cái con Tinh Tinh điên khùng kia lại dùng cây dừa đánh lén.


    Hắn vừa mới nghiêng người trốn phía sau cây, bỗng nhiên cảm giác dưới chân chợt nhẹ hẫng, sau đó cả người đều lộn ngược lại.
    "Bà mẹ nó!" Lâm Lập thật không ngờ, chính mình ẩn thân dưới cây, vậy mà ở đó lại cất giấu sẵn một nhánh dây, ở nhánh dây có một cái nút thòng lọng, đoạn dây còn lại thì nằm trong tay “Leviathan Tinh Tinh”, chỉ thấy con Tinh Tinh chết tiệt kia đem nhánh dây kéo một phát, Lâm Lập cả người lập tức bị xâu.

    Lâm Lập phản ứng cũng cực nhanh, người trên không trung, nhưng trong lòng lại tĩnh táo dị thường, cũng không thấy hắn làm như thế nào ngâm xướng chú ngữ, một đạo phong nhận bén nhọn xuất hiện cùng tiếng xé gió.

    Dựa cái phong nhận này, lập tức đem nhánh dây âm hiểm chặt đứt, đồng thời niệm chú thêm thuật [lông vũ rơi] trên người mình (vãi cả thuật, tên hay vl), Lâm Lập cuối cùng cũng trốn ra khỏi bẫy rập, rồi lại bị một hồi như mưa to gió lớn giống như cây dừa tập kích.

    Cũng không biết con Tinh Tinh chết tiệt kia từ nơi nào mà có một đống cây dừa, loạn nện như mưa, ít nhất làm mấy trăm cái cây dừa.

    Lâm Lập khổ đến không thể tả.

    Nhưng “Leviathan Tinh Tinh” là ma thú bát cấp chân chính, hắn vứt một cây dừa xuống, thì ngay cả Mạch Cách Lôi Ni là chiến sĩ đều hy sinh tại trận, huống chi là thân thể mảnh mai như Lâm Lập.

    Mỗi chỉ cây dừa nện trên thân thể, Lâm Lập cảm giác chẳng khác gì đạn pháo bắn trúng.

    Thật sự là quá thô bạo rồi, một cây rồi lại một cây dừa nện xuống, ép Lâm Lập tới đầu đều ngóc lên không nổi.


    Trong lúc này Lâm Lập cũng có một ít cơ hội phản kích, vài ba phát phong nhận, hoặc là mấy cây băng trùy, chỉ là những này pháp thuật, lại phần lớn rơi xuống nhánh dây cứng cỏi phía trên.(thốn)

    Mạng lưới khổng lồ dưới sự điều khiển của "Leviathan Tinh Tinh" giống như những cánh tay linh hoạt, lật qua lật lại vặn vẹo chính giữa, ngăn được tuyệt đại đa số pháp thuật.

    Cho dù ngẫu nhiên có một hay hai cái pháp thuật may mắn xuyên qua mạng lưới khổng lồ chặn đường, nhưng khi bắn tới “Leviathan Tinh Tinh”, cũng rất khó tạo thành tổn thương thực sự.

    Năng lực phòng thủ của Bát cấp ma thú, so với sư hạt nhánh sông có cách biệt một trời, đối với Lâm Lập mà nói, những này pháp thuật chỉ sợ làm kích động thêm “Leviathan Tinh Tinh”, khiến nó ném cây dừa mạnh hơn một ít.(mik bó tay ,mik ko bt “sư hạt nhánh sông” là gì cả)

    Mấy chục phong nhận, mấy chục căn băng trùy, nếu đổi lại là ma pháp sư khác đến, chỉ sợ sớm đã tiêu hao hết tất cả ma lực, cũng chỉ Lâm Lập có loại tinh thần lực cực kỳ biến thái dị dạng mới có thể tiếp tục kiên trì trong mưa dừa.

    Nhưng coi như là Lâm Lập, cũng có chút tuyệt vọng.




     
    adbn thích bài này.
  5. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.
    Chương 9: Sương Kết
    Dịch : thienbinh3811595
    Beta : Chiêu Nguyên

    Nguồn : banlong.us




    Lực lượng của Bát cấp ma thú, thật sự là quá cường đại, cũng may mắn hiện tại gặp được “Leviathan Tinh Tinh”, nếu là thay đổi Bát cấp ma thú hung tàn khát máu khác, hắn chỉ sợ sớm bị xé thành mảnh nhỏ.

    Đợi đến lúc Lâm Lập từ nơi này trì hoãn một hồi trong mưa dừa, bị đánh làm người trở nên xanh xanh tím tím, giống như là bôi trên người các loại thuốc màu.

    "Con mẹ ngươi con Tinh Tinh chết tiệt..." Lâm Lập trốn ở sau một thân cây, thở hổn hển, liều mạng nghĩ đến đối sách.
    Con Tinh Tinh chết tiệt này thật sự là quá biến thái rồi, bản thân là Bát cấp ma thú, bất kể là lực lượng hay tốc độ, đều đạt đến một cấp độ khủng bố , càng có lợi cho nó là tác chiến ở sân nhà, mạng lưới khổng lồ giống như Kim Chung Tráo, phong nhận sắc bén vô cùng bắn lên, đúng là liền một căn nhánh dây đều cắt không ngừng. ​
    (Kim Chung Tráo : Tương truyền, môn võ công này được Đạt Ma sư tổ sáng tạo sau “Đồng Tử Công”. “Kim Chung Tráo” gồm 12 ải, luyện đến ải cuối đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cụ, bách độc bất xâm, trở thành thân kim cang bất hoại trong truyền thuyết, thiên hạ vô địch.​
    Trên thực tế, đây là một môn ngạch công, rèn luyện cơ thể cứng rắn, cường tráng.​
    Chắc ý tác giả là cái cây đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cụ, bách độc bất xâm, trở thành thân kim cang bất hoại…)​


    Thật là muốn mạng già của hắn rồi...​

    Lâm Lập bên này vừa mới thở dốc một hơi, “Leviathan Tinh Tinh” bên trên mạng lưới khổng lồ lại cười "Cạc cạc cạc", Lâm Lập giương mắt nhìn lên, trông thấy cái thằng này không biết từ nơi nào lại có thêm một đống cây dừa, thấy cảnh tượng, Lâm Lập thật sự là cảm thấy đau cả đầu, nếu không đem mạng lưới khổng lồ giải quyết, chính mình hôm nay chắc chắn tử trận dưới gốc dừa. (edit: vẻ vang vl)
    Đợi một chút... Mạng lưới khổng lồ?​

    Trong đầu Lâm Lập bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm, hắn cảm giác mình dường như bắt được chút gì đó.

    Mà lúc này, “Leviathan Tinh Tinh” lại tấn công mạnh mẽ hơn, mưa dừa lúc này so với lúc trước càng thêm thô bạo, liên tiếp mấy cái cây dừa nện xuống, mặc dù không có đập trúng Lâm Lập, lại đem mấy cây đại thụ bên cạnh hắn nện đến "Cứu đem làm" vang lên.

    Lâm Lập nghe tiếng vang, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

    "Liều mạng!" Đến nơi thời điểm này, cũng không có thời gian lại để cho Lâm Lập đi nghĩ, biện pháp này có được hay không đều không quan trọng, dù không muốn làm cũng phải làm.

    Trong mưa dừa, Lâm Lập rốt cục tìm ra một lỗ hổng, chỉ thấy hắn thả người nhảy lên, hiểm hóc trốn vào sau mấy cây đại thụ, tại đây một mảnh đại thụ tương liên mọc liên tiếp, vừa vặn tạo thành một khu vực ẩn nấp tuyệt hảo, ít nhất tại trong thời gian ngắn, “Leviathan Tinh Tinh” cây dừa còn nện không đến nơi đây.

    Kế hoạch coi như thành công. Hắn nhân cơ hội liều mạng thở dốc, Lâm Lập không dám trì hoãn thêm thời gian, mở ra Phong Bạo giới chỉ, từ bên trong lấy ra một lọ nước thuốc màu xanh da trời.

    Đây là dược tề dùng U Linh thảo thêm lá cây trí tuệ tạo thành hỗn hợp, có thể gia tăng phạm vi thi pháp rất lớn. Bởi vì An Độ Nhân một mực phản đối hắn ỷ lại dược tề, cho nên chỉ làm tổng cộng ba bình, sau khi nốc sạch 1 lọ, tâm Lâm Lập chỉ cảm thấy đau đớn...
    Uống xong dược tề khôi phục, Lâm Lập hung dữ nhìn lên trên mạng lưới khổng lồ: "Chết đi con Tinh Tinh kia, mày lỳ à!"​

    "Cạc cạc cạc cạc cạc!" ‘Leviathan Tinh Tinh’ cũng không quan tâm nhiều như vậy, một tràng cười quái dị, rồi lại sung sướng tiếp tục vẽ trên mặt Hina. ​


    "Lão tử đem cái lưới của phá hủy đi, xem ngươi còn cười được!" Từ khi đi ra khỏi nhà gỗ, thì đây là lần đầu tiên Lâm Lập từ không gian giới chỉ lấy ra pháp trượng của chính mình, đây là đồ vật duy nhất An Độ Nhân đưa cho hắn, một căn ma pháp trượng khảm nạm Ma tinh của băng sương cự Thú, Lâm Lập cho nó lấy một cái tên —— Hàn Đông.(căn cũng được hiểu giống như cây)

    Cầm trên tay pháp trượng Hàn Đông, Lâm Lập cảm giác được ma pháp quen thuộc chảy khắp toàn thân. Tiếng ngâm xướng dài, trầm thấp những dòng chú văn trong rừng cây vang lên, dưới chú văn ngâm xướng huyền ảo khó hiểu, không khí bốn phía trong chớp mắt hạ nhiệt độ, cảm thụ được lực lượng ma pháp cường đại dao động, Hina đình chỉ thút thít nỉ non, chỉ kinh ngạc nhìn qua Lâm Lập, mà ngay cả ‘Leviathan Tinh Tinh’ ở trên mạng lưới khổng lồ, cũng luôn quên cả cười, thiên tính bẩm sinh của Cao giai ma thú nói cho nó biết, mình đã lâm vào nguy hiểm.

    "Sương kết!" Cuối cùng câu chú văn cũng được Lâm Lập hoàn thành, thủy tinh bên trên đầu trượng xuất hiện ánh sáng chói mắt, dùng Lâm Lập làm trung tâm một dòng nước lạnh cuộn trào mãnh liệt hướng chính giữa mạng lưới khổng lồ lao tới.
    Những nơi dòng nước lạnh đi qua, chỉ thấy trắng xoá một mảnh, sương kết thuật mang theo băng tuyết giá lạnh khiến mỗi một căn nhánh dây đều bị ngưng tụ thành khối băng. Phạm vi cũng không quá lớn, đại khái chỉ có hơn mười thước, nhưng điều này đối với Lâm Lập mà nói, cũng quá đủ rồi. (1 thước =1 xích= 10 tấc = 0,23 m)​

    Sau một cái sương kết thuật là một cái phong nhận.

    Mà lúc này mục tiêu của Phong Nhận, không phải ‘Leviathan Tinh Tinh’ ở chính giữa mạng lưới khổng lồ, mà là một đám nhánh dây bị đóng băng.
    "Răng rắc răng rắc", từng đợt tiếng nứt vỡ chói tai vang lên ở chính giữa, chỉ thấy vụn băng đầy trời​

    Phong Nhận tuy không thể cắt nhánh dây cứng cỏi, nhưng dùng để phá vỡ khối băng thì dư xài.

    Liên tiếp hơn mười Phong Nhận Thuật bắn lên, mạng lưới khổng lồ đã bị Lâm Lập cắt ra một cái lổ hổng.

    Chỉ một cái lổ hổng nho nhỏ, nhưng Lâm Lập không ngừng bắn ra phong nhận vào bên trong, lỗ hổng càng lúc càng lớn hơn.
    Đợi đến lúc ‘Leviathan Tinh Tinh’ phát giác có một sự nhầm lẫn không hề nhẹ ở đây, thì cũng đã là trễ rồi, vì mất đi tính cân đối nên mạng lưới khổng lồ dần sụp đổ, nó gọi tới gọi lui, cũng không cách nào tổ chức lại mạng lưới khổng lồ đang vỡ tan.​

    "Ô ô ô!" Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Leviathan Tinh Tinh rốt cục ngã xuống đất.

    Cùng nó rơi xuống, còn có Hina bị trói thành bánh chưng.
    Lâm Lập nhanh trước một bước đem Hina tiếp được, rồi dùng một cái trì hoãn thuật rơi xuống trên người ‘Leviathan Tinh Tinh’.​

    Đã mất đi mạng lưới khổng lồ yểm hộ, lại không có cây dừa nơi tay, nhất thời ‘Leviathan Tinh Tinh’ còn không bằng lão hổ bị nhổ răng.

    "Lão tử cho ngươi lại cười!" Lâm Lập một bên giúp Hina cởi trói trên người, còn không có quên tiếp tục bắn ra phong nhận.

    Ban ngày Lâm Lập bị mưa dừa nện khổ không thể tả, lúc này chiếm thế thượng phong còn có thể cùng ‘Leviathan Tinh Tinh’ khách khí, "Sưu sưu sưu" liên tiếp hơn mười cái phong nhận bắn ra, bắn thẳng đến được cái kia chết Tinh Tinh liền đầu đều ngóc lên cũng không nổi, bản thân phong nhận chỉ là pháp thuật cấp thấp, nhưng lại triệt để thoát khỏi trói buộc của chú văn khiến nó thành thủ đoạn công kích trực tiếp và hữu hiệu nhất, lại thêm Lâm Lập có tinh thần lực biến thái ủng hộ, trong lúc nhất thời phong nhận quả thực là giống nước sông tới không ngớt cũng không dứt...

    Coi như là Bát cấp ma thú cường đại, trước mặt là 1 đống phong nhận đáng sợ, cũng là khó đỡ, một cái hai phát phong nhận thì còn có thể dựa vào làn da cứng cỏi chống đỡ, mà phong nhận trong không trung có tới số lượng mấy chục miếng, số lượng lại liên tiếp tăng lên, nếu nói làn da Leviathan Tinh Tinh còn đối chọi được chẳng khác nào kể chuyện cười. .

    Bị vô số phong nhận nhiều lần cắt, làn da có cứng cỏi đến mấy cũng không có khả năng chịu đựng được.

    "Ô ô ô..." Từng tiếng kêu thảm thiết nghe dị thường thê thảm, máu tươi không ngừng theo vết thương trào ra, chỉ là trong nháy mắt, một thân da lông của ‘Leviathan Tinh Tinh’ nhuộm thành màu đỏ.

    Trong khi “Leviathan Tinh Tinh” giãy dụa, Lâm Lập lại phóng từng nhát phong nhận, thỉnh thoảng bổ sung vái cái trì hoãn thuật, có trì hoãn thuật kiềm chế, “Leviathan Tinh Tinh” quả thực khổ không thể tả, muốn chạy cũng không được, muốn đuổi theo cũng không xong. Hoàn toàn bất động tại chỗ , lại bị phong nhận cắt được thương tích đầy mình.
    Đường đường Bát cấp ma thú, lại bị bức phải nằm trên đất lăn qua lăn lại, còn đâu dáng vẻ hung hăng càn quấy trước đây? ​

     
    adbn thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)