FULL  Dị Năng  Hệ Thống  Mạt Thế Đệ Nhất Danh Sách - Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 8: Đầu Óc Thật Sự Có Bệnh
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Ban đêm buông xuống, người trong thị trấn đều nhao nhao trở lại chỗ ở của mình, có phòng ốc thì đóng chặt cửa lớn, trong túp lều thì che màn cửa của mình cực kỳ kín.

    Buổi tối sau khi trở về Nhâm Tiểu Túc còn nghe nói, có một người đàn ông lúc tan ca đêm ở nhà máy sản xuất nhựa trở về bị người ta đâm chết. Nghe nói là có người biết được người kia có thói quen tiết kiệm tiền, liền nổi lên ác ý.

    Người ở trong thị trấn đều thích kết nhóm sinh sống, bạn bè, anh em, tình nhân ở cùng một chỗ thay phiên nhau gác đêm, giống như là làm như vậy sẽ an toàn hơn một chút, Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên ngay từ đầu chính là tụ cùng một chỗ như thế.

    Nhưng mà còn có một ít người, kỳ thật lại bị chính người mà mình kết nhóm sinh sống hại.

    Người hại đồng bạn của mình bình thường đều là người có ánh mắt thiển cận, bọn họ không biết là khi bọn họ hại đồng bạn của mình, liền sẽ không có ai tin tưởng vào bọn họ nữa.

    Người hại người khác trở thành người cô đơn, dưới tình huống bình thường đều không có kết cục gì tốt.

    Nhâm Tiểu Túc ngồi ở bên trong túp lều của mình cởi bỏ lớp vải băng bó vết thương trên tay, thấy được tình trạng của vết thương liền nhíu mày, xung quanh miệng vết thương đã sưng đỏ, đây là dấu hiệu bị nhiễm trùng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Nhan Lục Nguyên đi tới liền mau chóng bịt kín vải trở lại.

    - Anh, vết thương của anh không sao chứ?

    Nhan Lục Nguyên hỏi.

    - Không có việc gì.

    Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói.

    - Em không tin, anh cho em nhìn thử xem.

    Nhan Lục Nguyên nói xong liền muốn cởi bỏ vải băng của Nhâm Tiểu Túc ra một lần nữa.

    - Anh đã nói là không có việc gì.

    Nhâm Tiểu Túc đẩy Nhan Lục Nguyên ra:

    - Nếu như có chuyện gì thì anh sẽ đi mua thuốc.

    - Anh đừng gạt em, lần trước anh cũng muốn gắng gượng chống đỡ.

    Nhan Lục Nguyên lộ ra vẻ oan ức nói.

    Nhâm Tiểu Túc thở dài:

    - Yên tâm đi, anh sẽ không lấy mạng ra đùa cợt.

    Ở trong thế giới động vật, bình thường dã thú sẽ không dễ dàng ra tay đi săn, bởi vì chúng đều hiểu rõ một việc, bị thương liền có khả năng tử vong, cho dù là vết thương nhỏ.

    Dã thú còn hiểu rõ, Nhâm Tiểu Túc như thế nào lại không hiểu?

    - Ồ, anh xem ở dưới mặt ghế có dấu hai củ khoai tây, còn có ba viên thuốc nữa, đây có phải là thuốc tiêu viêm mà hôm nay anh muốn mua hay không? Thoạt nhìn là cùng loại.

    Nhan Lục Nguyên vui mừng nói:

    - Là anh để ở đó à?

    - Không phải là anh để.

    Nhâm Tiểu Túc lắc đầu dò xét ba viên thuốc kia một chút:

    - Đúng là thuốc tiêu viêm phổ thông.

    - Vậy là Chị Tiểu Ngọc để rồi, em chỉ nói với chị ấy là anh bị thương.

    Nhan Lục Nguyên mỉm cười đưa một viên cho Nhâm Tiểu Túc:

    - Chị Tiểu Ngọc thật tốt với anh, nếu không anh theo chị ấy đi?

    Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa tức ói máu:

    - CMN, chú mày trở mặt còn nhanh hơn lật sách, có ăn liền khen người ta, không có ăn liền bắt nạt người ta.

    - Hắc hắc.

    Nhan Lục Nguyên liền nhồm nhoàm ăn khoai tây, bình thường hai người bọn họ lúc buổi tối đều không ăn cơm, Nhâm Tiểu Túc nói buổi sáng cần ăn cho tốt, giữa trưa cần ăn no bụng, buổi tối ăn cái gì cũng không tốt đối với thân thể.

    Đây là một câu truyền lưu từ trước tai biến đến bây giờ, kỳ thật là trong lòng Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, đầu năm nay buổi tối không ăn cơm, là bởi vì quá nghèo không có cơm ăn.

    - Anh.

    Nhâm Tiểu Túc quay đầu, hắn chợt thấy Nhan Lục Nguyên cúi thấp đầu, giọng nói cũng có chút trầm thấp, hắn hiếu kỳ nói:

    - Sao thế?

    - Anh còn nhớ năm trước lúc anh gặp phải đàn sói trở về, có người vụng trộm đưa cho chúng ta mấy viên thuốc giúp anh sống sót chứ.

    Nhan Lục Nguyên hỏi.

    - Nhớ rõ chứ, anh vẫn đang một mực tìm người này mà.

    Nhâm Tiểu Túc nói.

    - Vậy có khả năng là mấy viên thuốc đó cũng là do chị Tiểu Ngọc đưa tới.

    Nhan Lục Nguyên nói:

    - Chỗ giấu thuốc khi đó, giống hệt như hôm nay.

    Nhâm Tiểu Túc rơi vào trong trầm tư.

    Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân.

    Rất nhiều người.

    Ban đêm trên đường phố ở trong thị trấn có người đi đi lại lại như vậy thì thật sự là hiếm thấy, nhưng Nhâm Tiểu Túc rất nhanh liền đoán được đối phương là ai, hơn nữa còn đoán được mục đích của bọn họ.

    ...

    Ban nhạc kia nhất định phải đi tới Cảnh Sơn, giống như là Nhâm Tiểu Túc đã dự đoán, vài người lính đánh thuê kia quả thật là có nhiệm vụ khác, ví dụ như những kẻ thống trị ở bên trong hàng rào số 113 tìm thấy một ít tư liệu chứng minh Cảnh Sơn kỳ thật là một dãy núi do vỏ trái đất kịch liệt vận động hình thành lên, có lẽ chỗ đó còn có một ít đồ vật trước tai biến lưu lại.

    Bọn họ từ trong miệng của lão Vương tiệm tạp hóa biết được tin tức về Nhâm Tiểu Túc, mặc dù hơi nghi ngờ đối với câu "đầu óc có bệnh", nhưng mà bọn họ lại hỏi thêm ý kiến của một số người, tựa hồ tất cả mọi người đều cho rằng Nhâm Tiểu Túc chính là đối tượng tốt nhất cho vị trí người dẫn đường của bọn họ.

    Có người thậm chí còn nghi ngờ, thiếu niên tên Nhâm Tiểu Túc kia đến cùng là có chỗ nào hơn người, lại có thể trở thành danh nhân ở trong thị trấn?

    Bởi tò mò nên bọn họ liên tục truy hỏi, rốt cục mới biết được một đáp án cũng không quá chắc chắn. Nhâm Tiểu Túc có vẻ như là một người duy nhất trong thị trấn số 113 đã gặp qua đàn sói mà vẫn có thể sống sót trở về.

    Năm trước sau khi Nhâm Tiểu Túc đi săn trở lại thị trấn thì đã là dầu hết đèn tắt, trên người còn có vết máu do móng vuốt sói cào ra.

    Dù là cùng hung cực ác ở trong thị trấn, cũng không đến mức sẽ làm cái gì đối với một thiếu niên sắp chết, tất cả mọi người chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.

    Thế nhưng mà ngay lúc mà tất cả mọi người cho rằng Nhâm Tiểu Túc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn lại sống sót, hơn nữa bây giờ còn sống rất tốt.

    Người của ban nhạc hiếu kỳ hỏi thiếu niên này làm sao mà sống được, lão Vương vừa cười vừa nói, toàn bộ nhờ vào Nhan Lục Nguyên quỳ trước từng nhà cầu cơm ăn, kết quả là thực sự sống lại. Hình như có người còn đưa cho mấy viên thuốc, nhưng không biết là ai đưa.

    Nhưng mà người ở trong thị trấn cũng biết từ khi Nhâm Tiểu Túc sống lại, liền bắt đầu xuất hiện bệnh căn trong đầu.

    - Đúng rồi, Vương Phú Quý...

    Một người trong ban nhạc nói với lão Vương đang đi theo:

    - Ông nói đầu óc hắn có bệnh là chỉ cái gì?

    - Không có việc gì không có việc gì, tôi cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.

    Lão Vương cười tủm tỉm nói, nếp nhăn trên mặt đều xuất hiện một lượt:

    - Không có gì đáng ngại, bệnh này của hắn cũng không nghiêm trọng. Cậu nhìn, ngay phía trước rồi.

    Lão Vương cũng chỉ có đi theo ở cùng một chỗ với những quý nhân từ trong hàng rào tị nạn đi ra này, thì buổi tối mới dám đi ở trên đường phố, lúc này ông ta cố ý nói lớn giọng, giống như là cố ý để cho người trong thị trấn đều biết, quan hệ giữa ông ta cùng những quý nhân ở bên trong hàng rào tị nạn này vô cùng tốt.

    - Tiểu Túc, mau ra đây, có khách quý tới.

    Lão Vương cười hô.

    Đột nhiên, màn cửa của túp lều bị xốc lên mãnh liệt.

    Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc vui sướng hớn hở cầm chặt tay lão Vương, nói với lão Vương:

    - Chúc mừng ông, phụ tử bình an! Sáu cân sáu lạng!

    Lão Vương:

    - ? ? ?

    Ban nhạc:

    - ? ? ?

    Lính đánh thuê:

    - ? ? ?

    Nhân viên của ban nhạc kia chỉ vào Nhâm Tiểu Túc rồi nhìn về phía lão Vương:

    - Đều đã bệnh thành như vậy còn nói là không có việc gì?

    Còn nữa, phụ tử bình an là cái quỷ gì, không phải luôn là mẫu tử bình an hay sao?

    Nhân viên của ban nhạc tức giận nói:

    - Vương Phú Quý, ông biết gạt chúng tôi sẽ có hậu quả gì không? Đây là ông nói không có việc gì à?

    Vừa dứt lời, nhân viên của ban nhạc kia liền quay người rời đi, mới vừa rồi bọn họ còn ôm một chút chờ mong đối với Nhâm Tiểu Túc trong truyền thuyết, kết quả bây giờ lại gặp phải một tên bệnh thần kinh.

    Khó trách người ở trong thị trấn đều nói đầu óc Nhâm Tiểu Túc có bệnh, đây không phải là có bệnh thật hay sao?
     
  2. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 9: Có Gì Không Hiểu Thì Hỏi
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Nhâm Tiểu Túc đứng ở cửa lều nhìn ban nhạc đi xa, lão Vương vẫn còn đang ở bên cạnh liên tục xin lỗi đối phương:

    - Tuy đầu óc của Nhâm Tiểu Túc có bệnh, nhưng cũng không phải là loại này a, mọi người nghe tôi giải thích...

    Nhân viên của ban nhạc chẳng muốn nghe ông ta giải thích:

    - Vương Phú Quý, tôi hạn cho ông trong vòng sáu giờ phải tìm được người phù hợp cho tôi, cho dù tiểu tử này không có bệnh thì chúng tôi cũng không cần, tới hừng đông chúng tôi sẽ xuất phát, ít gây chuyện cho chúng tôi đi!

    Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở đứng ở cửa lều giống như là một người không liên quan đứng xem náo nhiệt, nhưng mà lúc này, cô gái mang mũ lưỡi trai lúc trước kia lại quay đầu lại nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, Nhâm Tiểu Túc lập tức có cảm giác bị nhìn xuyên thấu.

    Hắn thậm chí không nhìn thấy biểu tình của đối phương ở dưới mũ lưỡi trai, nhưng tim lại không khỏi đập nhanh hơn.

    Nhâm Tiểu Túc vô ý thức liền dùng cái đồ phổ học tập kỹ năng kia, trong cung điện liền truyền ra âm thanh.

    "Học tập kỹ năng ngẫu nhiên của mục tiêu."

    - Học tập ngẫu nhiên?

    "Đã ngẫu nhiên rút ra kỹ năng dùng súng của đối phương, có học tập hay không?"

    - Học!

    Nhâm Tiểu Túc thấy lúc này đồ phổ học tập cũng đã không còn, không học cũng sẽ hết hiệu lực.

    "Học tập thành công, đã học được kỹ năng tinh thông được súng ống cao cấp."

    - Đợi một chút, tôi lấy được không phải chỉ là đồ phổ cấp cơ sở thôi hay sao, vì sao có thể học tinh thông súng ống cao cấp? Không phải chỉ học được sơ cấp thôi à.

    Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói trong đầu.

    "Đồ phổ học tập kỹ năng chỉ có hai loại, loại đồ phổ thứ nhất, cấp cơ sở, có thể tùy ý trực tiếp học tập kỹ năng phía dưới cao cấp, loại đồ phổ thứ hai, cấp đại sư, có thể để cho một loại kỹ năng cao cấp nào đó mà cậu học tập được từ người khác đạt tới cấp đại sư, cũng có thể có tỷ lệ học tập được năng lực siêu nhiên của mục tiêu."

    m thanh ở trong cung điện trả lời.

    Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, năng lực siêu nhiên của người khác cũng có thể học được? !

    Lúc này hắn mới nhớ tới cô gái kia, đột nhiên hỏi:

    - Có thể nói cho tôi biết đẳng cấp tinh thông kỹ năng súng ống của cô gái kia được không?

    "Mục tiêu đã học xong, có thể báo cho biết."

    - Đẳng cấp tinh thông súng ống của cô ta là gì, đại sư?

    "Hoàn mỹ."

    ...

    Đồ phổ cấp cơ sở có thể học tập ngẫu nhiên kỹ năng phía dưới cao cấp ở trên người mục tiêu, cấp đại sư thì phải ở trên cơ sở bản thân đã có kỹ năng cao cấp, học tập kỹ năng cấp đại sư của đối phương, thậm chí là học tập được năng lực siêu nhiên của đối phương.

    Cấp bậc này hoàn toàn là do cung điện kia phán định ra, tuy rằng cung điện nói là có một tỷ lệ thành công nhất định, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới chuyện mình có thể học tập được năng lực siêu nhiên của người khác, liền có chút vui mừng.

    Lúc trước Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên đã từng thảo luận qua một chuyện: Có phải là năng lực siêu nhiên cũng có phân chia cao thấp hay không, có người trời sinh liền tương đối biết đánh đấm, có người liền trời sinh yếu nhược một chút.

    Loại người đã từng sinh tồn ở dã ngoại như Nhâm Tiểu Túc đương nhiên là cảm thấy, năng lực siêu nhiên chiến đấu lợi hại hơn, mà Nhan Lục Nguyên có thuộc tính may mắn, cậu chính là loại không thể chiến đấu, cho nên hắn kiên trì cho rằng năng lực siêu nhiên chỉ là có tác dụng khác nhau mà thôi, không có phân chia cao thấp.

    Nhưng bây giờ thì sao, một loại năng lực có thể phục chế năng lực của người khác, vậy cao thấp như thế nào?!

    Nhưng mà, điều bây giờ Nhâm Tiểu Túc nghĩ là cô gái mang mũ lưỡi trai vừa rồi kia.

    Trong lúc tiếp thu lấy kỹ xảo súng ống cao cấp, trong đầu Nhâm Tiểu Túc dũng mãnh tràn vào một lượng lớn tri thức súng ống, nó giống như là trực tiếp truyền tới dung nhập vào trong bản năng.

    Hắn nắm giữ không chỉ là các loại tri thức về súng ống, tháo dỡ, bảo dưỡng, sử dụng, còn có sử dụng các loại súng ống ngắm chuẩn gần như bản năng.

    Thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn biết mỗi loại súng có sức giật bao nhiêu, nếu như bây giờ cho hắn một cây súng, chỉ cần là loại ở trong phạm vi kỹ xảo súng ống cao cấp của hắn, thì hắn có thể giống như là người lão luyện đã luyện bắn súng mười năm rồi vậy, không hề có gì khác biệt.

    Xét về độ chuẩn, bên trong khoảng cách trăm mét thì đạt thành tích vòng 95 trở lên, tựa hồ liền là tiêu chuẩn của kỹ năng súng ống cao cấp.

    Những chuyện này tuy khiến cho Nhâm Tiểu Túc có chút vui mừng, nhưng còn không đến mức mừng như điên, cuối cùng thì trong tay hắn hiện nay không có súng. Mà bây giờ chuyện để cho hắn càng thêm rung động chính là, cung điện trong đầu đánh giá kỹ xảo súng ống của cô gái nọ chính là hoàn mỹ.

    Bây giờ Nhâm Tiểu Túc cũng không tưởng tượng nổi cấp đại sư đã lợi hại như thế rồi, không biết hoàn mỹ còn đáng sợ đến cỡ nào nữa.

    Người như vậy, sẽ ở trong một dàn nhạc?

    Xem ra những tên lính đánh thuê và nhân viên của ban nhạc kia cũng không biết có một tồn tại kinh khủng như vậy ở trong ban nhạc của mình, lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện ra, mọi người đều cho rằng cô ta là một nhân viên phổ thông mà thôi.

    Cô gái này hẳn cũng không nghĩ tới, Nhâm Tiểu Túc lại thông qua một loại phương thức thần bí, biết được bí mật của cô ta.

    Bản thân nghĩ biện pháp không tham dự vào trong đoàn người này quả nhiên là một quyết định sáng suốt, trong lòng Nhâm Tiểu Túc có một loại khoái cảm biết được bí mật của người khác.

    - Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người ta thế.

    Đầu của Nhan Lục Nguyên từ trong lều chui ra hỏi.

    Nhâm Tiểu Túc lập tức liền bị lôi ra khỏi tâm tình vui sướng, hắn quay đầu lại nhìn về phía Nhan Lục Nguyên, vừa mới chuẩn bị phô bày ra uy nghiêm làm anh của mình, màn cửa của túp lều bên cạnh liền bị nhấc lên, một giọng nữ hỏi:

    - Bóng lưng của ai, ở đâu?

    Lúc này Nhan Lục Nguyên cùng Nhâm Tiểu Túc đều sửng sốt, người xuất hiện ở túp lều bên cạnh kia lại là Tiểu Ngọc.

    Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói:

    - Chị Tiểu Ngọc, tại sao chị lại ở túp lều bên cạnh thế.

    Tiểu Ngọc vuốt vuốt tóc cười nói:

    - Về sau chị sẽ chuyển đến ở chỗ này, làm láng giềng với hai người.

    - Ba người trước kia ở chỗ này đâu?

    Nhan Lục Nguyên truy hỏi:

    - Bọn họ đi đâu rồi?

    - Chị đổi chỗ ở của chị cho bọn họ rồi.

    Tiểu Ngọc giải thích nói.

    Nhan Lục Nguyên lôi kéo Nhâm Tiểu Túc hạ giọng nói:

    - Anh, chị Tiểu Ngọc đây là chịu lỗ vốn nha, trước kia chị ấy ở phòng xây bằng gạch đá đấy.

    Nhâm Tiểu Túc không nói gì, mà trực tiếp cúi đầu đi vào trong lều, Nhan Lục Nguyên cười cười với Tiểu Ngọc xong liền chui vào theo.

    - Anh vẫn còn là một xử nam đấy chứ?

    Nhan Lục Nguyên hỏi.

    Nhâm Tiểu Túc trừng mắt lườm Nhan Lục Nguyên:

    - Lục Nguyên em cũng không còn nhỏ, anh muốn trò chuyện với em về phương diện giáo dục này.

    Nhan Lục Nguyên lập tức ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói:

    - Tới, anh có gì không hiểu cứ việc hỏi...

    Lời còn chưa nói hết, Nhan Lục Nguyên đã bị Nhâm Tiểu Túc đạp cho một cước gục xuống, nhưng mà Nhan Lục Nguyên cũng không tức giận, hung hăng cười hắc hắc.

    - Em thật sự cho là mình đã trưởng thành à.

    Nhâm Tiểu Túc vuốt lại giường chiếu:

    - Tận lực chớ trêu chọc chị Tiểu Ngọc của em, đừng nối chỉ đỏ lung tung, tình huống của hai ta còn dàn xếp không nổi, nào có sức lực đi quan tâm tới người khác nữa.

    - A.

    Nhan Lục Nguyên vâng lời đồng ý:

    - Nhưng mà người ta đều đã đưa cho chúng ta khoai tây với thuốc, lại quan tâm tới anh như vậy, anh thực sự không để ý tới cũng không hỏi han người ta à?

    Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói:

    - Làm người quan quan trọng chính là làm việc không thẹn với lương tâm, nhưng nếu như có chuyện xấu hổ, hãy thuyết phục rằng mình không có.

    Nhan Lục Nguyên:

    - ? ? ?

    Lúc Nhan Lục Nguyên vừa nghe được nửa câu đầu liền tỏ ra vẻ đang lắng nghe dạy dỗ, đến nửa câu sau liền ngơ ngác rồi.

    Có lẽ, đây mới là Nhâm Tiểu Túc a.

    Ở thời đại này, có lẽ là loại người như Nhâm Tiểu Túc mới sống được tốt hơn một chút. Thế nhưng mà Nhan Lục Nguyên một chút cũng không ngại Nhâm Tiểu Túc là một người như thế nào, bây giờ mỗi một chút tính toán chi li cùng cẩn thận cảnh giác của Nhâm Tiểu Túc, đều đã từng là vết sẹo dạy cho hắn bài học cùng trưởng thành.

    Nhưng Nhan Lục Nguyên cũng biết, Nhâm Tiểu Túc còn có lời giấu ở trong lòng.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)