FULL  Dị Năng  Hệ Thống  Mạt Thế Đệ Nhất Danh Sách - Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 2: Không Có Chỗ Cho Nước Mắt
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Bởi vì tên cướp và đột nhiên lâm vào hôn mê, lúc Nhâm Tiểu Túc về đến nơi đã tương đối trễ, hắn liếc mắt nhìn sắc trời sắp bị hắc ám bao phủ, lúc này mang theo chim sẻ đi qua thị trấn là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

    Ban ngày còn có người trong hàng rào tị nạn đi ra khống chế trật tự, ban đêm những người kia đều trở vào bên trong hàng rào cả rồi.

    Đương nhiên người trong hàng rào tị nạn cũng không phải có lòng tốt gì, mà là bọn họ lo lắng thị trấn quá hỗn loạn sẽ ảnh hưởng tới nhóm lưu dân làm việc tay chân.

    "Ơ, Nhâm Tiểu Túc hôm nay thu hoạch không nhỏ nha."

    Lúc Nhâm Tiểu Túc khiêng nồi sắt chạy vào thị trấn liền có người chào hỏi hắn, trên mặt người kia tối om om, giống như từ khi sinh ra đến giờ không có rửa mặt vậy.

    Rất nhiều người trong thị trấn đều có bộ dạng như thế này, ngày bình thường vì đổi lấy đồ ăn liền đi đào than đá ở mỏ than phụ cận, sau khi vận chuyện đám than đá này vào bên trong hàng rào, đám công nhân mới được phân phát bánh mì đen hoặc là khoai tây để duy trì sự sống.

    Không riêng đào than đá, trong hàng rào có rất nhiều công việc bẩn thỉu cần nhân lực, vì thế sẽ đi ra ngoài hàng rào tìm người đến làm.

    Nước giếng trong thị trấn đều có hạn ngạch, mỗi ngày chỉ có nhiêu đó, hùng hòng lấy thêm được một ca. Phụ cận lại không có nguồn nước sạch, hoặc là nói xung quanh nguồn nước sạch đều có nguy hiểm, luôn có dã thú tụ tập uống nước. Cho nên đám người trên thị trấn đều vô cùng bẩn thỉu, không thấy rõ bộ dáng, Nhâm Tiểu Túc cũng không ngoại lệ.

    Chỉ bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không đi đào than đá, hắn có phương pháp sinh tồn của riêng mình.

    Lúc này Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy có người chào hỏi cũng không đáp, hắn muốn nhanh chóng trở lại túp lều của mình.

    Ngay thời điểm Nhâm Tiểu Túc đi ngang qua con đường nhỏ trên thị trấn, cách hắn không xa chính là hàng rào tường thành nguy nga vững chắc, phảng phất ngẩng đầu không thể nhìn thấy điểm cuối trên cao.

    Thị trấn không có quá nhiều kiến trúc bằng gạch đá, túp lều chiếm đa số diện tích nơi này.

    Nguyên bản lúc mới vào thị trấn Nhâm Tiểu Túc còn rất nhẹ nhàng, thế nhưng hắn bỗng nhiên cảnh giác lên, thậm chí còn chậm rãi rút ra một thanh cốt đao ở bên hông. Bầu không khí trên đường phố ngưng trọng lên, tựa hồ bên trong những cái túp lều kia cất dấu nguy hiểm chết người, bất quá khi Nhâm Tiểu Túc rút cốt đao ra, đám người đang rục rịch lại chìm xuống.

    Chuyện thứ nhất Nhâm Tiểu Túc học được ở nơi này chính là không nên tin bất luận kẻ nào... ngoại trừ Nhan Lục Nguyên.

    Một túp lều bên đường truyền đến tiếng thì thầm to nhỏ:

    "Nhâm Tiểu Túc lại lại bắt được con mồi."

    "Đó tính là con mồi gì chứ, chim sẻ mà thôi."

    "Con chim sẻ này không giống như hình vẽ trong sách cho lắm, con chim ưng ở trong sách cũng không có lớn như vậy đi?"

    "Đừng chọc hắn."

    Một âm thanh chấm dứt hồi thì thầm to nhỏ này, tựa hồ có người biết Nhâm Tiểu Túc đang đi qua.

    Nhâm Tiểu Túc xốc lên màn cửa nhà mình, tình cảm ấm áp bên trong khiến cho thân thể của hắn không còn cảnh giác cứng ngắc như trước nữa.

    Nhan Lục Nguyên đang ngồi làm bài tập trong túp lều, ngẩng đầu nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc trở về liền kinh hỉ một hồi:

    "Bắt được chim sẻ?"

    "Tại sao không thắp đèn dầu lên?"

    Nhâm Tiểu Túc nhíu mày hỏi.

    Kỳ thật bình thường Nhan Lục Nguyên cũng không nhu thuận, mỗi khi Nhâm Tiểu Túc không có bên cạnh tính tình khá khó gần, nhưng lúc đối mặt với "ca ca" Nhâm Tiểu Túc, cậu chung quy sẽ dịu dàng ngoan ngoãn hơn một ít:

    "Em muốn tiết kiệm dầu hỏa một chút."

    "Vạn nhất bị cận thị phải làm thế nào?"

    Nhâm Tiểu Túc buông con chim sẻ xuống.

    Hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên nói:

    "Thầy giáo nói, trước lúc tai biến có một thứ tên là mắt kính, thầy ấy còn nói hiện tại kỳ thật cũng có, chỉ bất quá nó ở bên trong hàng rào tị nạn mà thôi, có vật này cho dù cận thị cũng không sợ."

    Nhâm Tiểu Túc chẳng thèm ngó tới loại thuyết pháp này:

    "Anh đã thấy có người mang thứ mắt kính mà em nói, chỉ là ở nơi hoang dã gửi gắm thị lực của mình cho một món đồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, chẳng khác nào tự tìm cái chết cả. Đừng có nghe thầy giáo thổi phồng nữa, có mấy lời thầy giáo nói cũng không chính xác."

    "Ò..."

    Nhan Lục Nguyên gật gật đầu:

    "Vậy anh còn đưa em tới trường?"

    Nhâm Tiểu Túc nghẹn một chút:

    "Chuyện đó còn phải hỏi?"

    "Lúc nào em mới có thể đi săn với anh?"

    Nhan Lục Nguyên truy vấn.

    "Em mới 14 tuổi đòi đi săn gì chứ? Ở học đường học giỏi cũng không cần đi săn."

    Nhâm Tiểu Túc nói:

    "Học tính sổ sách như thế nào, học hoá học vật lý gì gì đó, đến lúc đó không phải còn mạnh hơn đi săn gấp mấy lần à?"

    "Anh cũng mới 17 tuổi thôi mà."

    Nhan Lục Nguyên không phục.

    Thời buổi như thế này, mặc dù là dã nhân cũng hiểu rõ tầm quan trọng quả tri thức.

    Đây cũng là lý do giáo viên dạy học có thể sinh tồn trên thị trấn, mặc kệ trên thị trấn xuất hiện nhiễu loạn gì, giáo viên dạy học luôn là người an toàn nhất, sẽ không ai đi đánh chủ ý vào giáo viên dạy học.

    Chỉ bất quá học phí khá là đắt đỏ, bằng không thì Nhâm Tiểu Túc cũng muốn đến nghe một chút.

    Nhâm Tiểu Túc một bên lật nồi sắt một bên thuần thục làm thịt chim sẻ:

    "Hôm nay Thiên tiên sinh dạy cái gì? Nội tạng con chim sẻ này có thể để lại cho em một chút, những phần khác ngày mai phải đem đi bán."

    "Anh bị thương?"

    Nhan Lục Nguyên thấy được hổ khẩu Nhâm Tiểu Túc bị thương liền chau mày, đó là vết thương do chim sẻ cho mổ ra, máu rỉ rỉ chảy không ngừng.

    Nồi sắt lớn gác ở trên cây gậy, lò sưởi trong túp lều soi khuôn mặt Nhâm Tiểu Túc lúc sáng lúc tối:

    "Vết thương nhỏ."

    Trong phòng lâm vào trầm mặc, chẳng được bao lâu Nhâm Tiểu Túc vớt nội tạng chim sẻ trong nồi ra đưa cho Nhan Lục Nguyên:

    "Ăn."

    Hốc mắt Nhan Lục Nguyên bỗng nhiên đỏ lên:

    "Em không ăn, anh ăn đi, anh cần dưỡng thương."

    "Anh húp chút nước là được."

    Nhâm Tiểu Túc nói:

    "Chỗ anh còn bánh mì đen."

    "Em không ăn, đó căn bản không phải vết thương nhỏ. Mấy ngày hôm trước em nhìn thấy trên thị trấn có người cũng bởi vì một chút vết thương nhỏ. Xuối cùng bị nhiễm trùng mà chết, chỗ chúng ta không có thuốc."

    Nhan Lục Nguyên quật cường nói, nước mắt đã sắp chảy xuống.

    “Ba.”

    Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên tát một cái lên trên mặt Nhan Lục Nguyên nói:

    "Em phải nhớ kỹ, anh và em sinh tồn trên thế giới này không thể rơi lệ, thế giới này không có chỗ cho nước mắt."

    Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:

    "Em nhìn xung quanh chúng ta đều là ai, em không ăn no bụng ban đêm có người xông tới một đao chọc chết anh thì biết làm thế nào? Anh cho em đi học đường, chính là không muốn em học theo anh chỉ có thể đi săn, em có năng lực đặc thù, học tập thật giỏi mới không cần theo anh ra ngoài hoang dã đi sớm về tối. Anh cho em đi học đường, chính là không muốn em dã man giống như bọn họ!"

    Nhan Lục Nguyên bỗng nhiên tiếp nhận nội tạng chim sẻ Nhâm Tiểu Túc đưa qua, ăn ngấu nghiến, nước mắt cuối cùng không có rớt xuống, cậu phải học lấy sự kiên cường như Nhâm Tiểu Túc.

    "Khục khục, ăn xong cầm một miếng vải sạch đến băng bó vết thương giúp anh đi."

    Nhâm Tiểu Túc nói.

    "Ừm."

    Nhan Lục Nguyên đáp ứng nói.

    "Bình thường ở bên ngoài rất tinh quái, như thế nào về đến nhà lại giống như thỏ con vậy."

    Nhâm Tiểu Túc cảm thán nói:

    "Hôm nay trên thị trấn có phát sinh chuyện gì không."

    "Có."

    Nhan Lục Nguyên một bên tìm miếng vải sạch sẽ nói:

    "Trong hàng rào tị nạn có một đội người đi ra, nói muốn tìm một người dẫn đường có thể dẫn bọn họ đi tới hàng rào tị nạn số 112, bọn họ muốn trực tiếp xuyên qua Cảnh Sơn."

    "Đi hàng rào tị nạn số 112?"

    Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút nhíu mày:

    "Còn muốn đi xuyên qua Cảnh Sơn?"

    "Anh nói bọn họ có thể tìm anh hay không, người trên thị trấn cũng biết anh rất quen thuộc với tình huống bên ngoài."

    Nhan Lục Nguyên chớp mắt nói:

    "Em nghe nói bọn họ là nhạc công và ca sĩ ở bên trong hàng rào tị nạn số 113, được mời đi tới hàng rào tị nạn số 112 để biểu diễn, em chưa từng thấy qua ca sĩ đó."

    "Anh không đi."

    Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:

    "Khu vực nguy hiểm như Cảnh Sơn, người nào đi vào liền chết người đó. Em tránh bọn họ ra, đám người kia rất cổ quái."

    Lúc này Tâm tình Nhâm Tiểu Túc có phần phức tạp, đây là là thời buổi nào rồi, thế mà vẫn còn người làm ca sĩ, còn có dàn nhạc? Bên trong hàng rào tị nạn rốt cuộc là thế giới như thế nào.

    Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên có chút chờ mong.
     
  2. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 3: Cung Điện
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Nhâm Tiểu Túc ngủ, ở ngoài hoang dã thủ lâu như vậy mới bắt được một con chim sẻ, tuy phần lớn thời gian đều nằm rạp bất động trên mặt đất, thế nhưng chỉ có người trong nghề mới biết, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, còn phải thời khắc bảo trì cảnh giác là chuyện hao phí tinh lực nhất.

    Trước khi đi ngủ hắn lại nhắc nhở Nhan Lục Nguyên một lần:

    "Nhìn thấy những người kia nhất định phải trốn xa, Cảnh Sơn nguy hiểm bọn họ không phải không biết, người bình thường đều trốn Cảnh Sơn càng xa càng tốt, bọn họ lại muốn đi tới chỗ đó, trực giác nói cho anh biết việc này không đơn giản."

    "Ừ."

    Nhan Lục Nguyên nhu thuận gật gật đầu:

    "Biết rồi."

    Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên là một cái tổ hợp rất quỷ dị, mấy năm trước bọn họ không quen biết gì nhau, về sau Nhâm Tiểu Túc quyết định che chở cho Nhan Lục Nguyên, một mặt là bởi vì trong lúc vô tình biết được bí mật của Nhan Lục Nguyên, một phương diện khác cũng là chứng bệnh đau đầu này hành hạ hắn thật lâu, cho nên hắn cần một người gác đêm.

    Lúc trước Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên nói rất rõ ràng chính là hai bên lợi dụng lẫn nhau, nhưng những năm qua đã sớm không rõ rốt cuộc là cảm tình hay lợi dụng.

    Nhan Lục Nguyên ở bên ngoài từ trước đến nay rất lanh lợi, cũng chỉ có ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc mới biến thành bé ngoan.

    Có đôi khi Nhan Lục Nguyên nói, mạng của mình là do Nhâm Tiểu Túc dùng mạng đổi lấy, nhưng Nhâm Tiểu Túc từ trước đến nay đều không thừa nhận loại thuyết pháp này.

    Hiện tại Nhâm Tiểu Túc muốn đi tìm tòi nghiên cứu xem trong đầu mình đến cùng xuất hiện biến cố gì, buổi tối hôm nay hắn tận lực thức thật lâu, muốn nhìn xem căn "bệnh" luôn hành hạ hắn có xuất hiện hay không, kết quả, mảnh hỗn độn kia thật không có xuất hiện.

    Phảng phất tòa cung điện kia vẫn giấu kín ở trong màn sương hỗn độn hắc ám, hiện giờ sương mù hắc ám rốt cục tiêu tán.

    Nhâm Tiểu Túc muốn nhìn tòa cung điện này đến cùng có cái gì.

    Nhan Lục Nguyên liếc mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc nằm bên cạnh, lặng lẽ cầm lấy cốt đao ngồi ở cửa túp lều, túp lều chỉ có một cái màn cửa dày đặc rủ xuống, hiện giờ vào thu, có chút lạnh.

    Vào lúc này, mưa đã tạnh.

    Màn cửa bên ngoài túp lều truyền đến tiếng bước chân, tiếng giày giẫm lên con đường bùn đất sau cơn mưa có cảm giác đặc biệt vang dội.

    Màn cửa bị người nhấc lên một góc, nhưng mà không đợi người bên ngoài hoàn toàn nhấc cửa lều vải lên, cốt đao trên tay Nhan Lục Nguyên đã gác lên trên cổ đối phương.

    Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, ngoài cửa là một cô gái.

    Nhan Lục Nguyên cau mày, người đến không phải người xa lạ, ngày bình thường đối phương cũng ở cách đó không xa.

    Cô gái cười nói:

    "Lục Nguyên còn chưa ngủ à Tiểu Túc đâu, chị nghe người ta nói Tiểu Túc trở về rồi."

    "Chị Tiểu Ngọc, anh ấy đã ngủ."

    Nhan Lục Nguyên cười nói:

    "Nếu không chị có lời gì cứ nói với em là được."

    Sắc mặt Tiểu Ngọc có phần mất tự nhiên:

    "Hắn lần này ra ngoài không bị thương gì chứ?"

    "Tay bị chim sẻ mổ một chút, bất quá chị Tiểu Ngọc không cần để tâm tới anh em như vậy, chị còn lớn hơn anh ấy tám tuổi đấy."

    lúc này Nhâm Tiểu Túc đang ngủ, Nhan Lục Nguyên đối mặt với ngoại nhân có khí chất thành thục không phù hợp với tuổi của cậu. Mặc kệ có phải người quen hay không, mặc kệ đối phương nói gì, nhưng cốt đao trong tay cậu vẫn chưa từng rời khỏi cổ Tiểu Ngọc.

    Tiểu Ngọc từ trong túi móc ra một điếu thuốc và một cái bật lửa, bật lửa và thuốc lá, loại vật này chỉ có mỏ than, nhà máy điện thuộc sở hữu của hàng rào tị nạn mới có thể cấp cho.

    Rất nhiều lao động cường tráng đi làm việc không chỉ vì tiền và đồ ăn, mà con vì một điếu thuốc này, làm một ngày công, phát một điếu thuốc.

    Cho nên buổi tối thời điểm tan tầm, thường xuyên có thể thấy được một đám người tụ lại thôn vân thổ vụ, Nhâm Tiểu Túc từng nói với Nhan Lục Nguyên, bên trong điếu thuốc lá kia rất có thể xen lẫn một ít thành phần gây nghiện cao.

    Mà bây giờ Tiểu Ngọc hút thuốc, rõ ràng cũng không phải cô ta đi làm việc có.

    Tiểu Ngọc đốt thuốc hút hai phần, tựa hồ suy nghĩ cái gì:

    "Thằng nhóc tinh ranh, chị chỉ muốn nhận hai đứa làm em thôi."

    "Hửm?"

    Nhan Lục Nguyên đột nhiên hỏi:

    "Có phải chị bị cảm mạo rồi hay không?"

    Tiểu Ngọc sững sờ một chút:

    "Đúng vậy, có phải cuống họng của chị có hơi khàn khàn không?"

    "Không phải."

    Nhan Lục Nguyên lắc đầu cười nói:

    "Tại lúc em nhìn chị hút thuốc, có một bên lỗ mũi không có khói..."

    Tiểu Ngọc:

    "..."

    Không biết vì sao Tiểu Ngọc cảm thấy Nhan Lục Nguyên không quá thích mình.

    "Vậy chị về trước vậy."

    Tiểu Ngọc nói:

    "Nếu anh của em tỉnh lại thì nhắn cho hắn một tiếng, chị sẽ lại tới."

    "Ừ."

    Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm nói:

    "Em sẽ nhắn cho anh ấy."

    Tiểu Ngọc đi, âm thanh Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên vang lên ở phía sau Nhan Lục Nguyên:

    "Về sau đừng bắt nạt chị Tiểu Ngọc, chị ấy cũng khó khăn."

    "Anh, chị ta không sạch sẽ."

    Nhan Lục Nguyên nói:

    "Hơn nữa chị ta chính là nhìn anh luôn có thể săn bắt con mồi trở về, cho nên mới tới gần anh."

    "Ai sạch sẽ?"

    Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:

    "Người sống trên thế giới này làm gì có ai sạch sẽ cơ chứ, đều là do sinh hoạt bức bách, nhìn từ xa là được rồi, đừng đi bắt nạt chị ấy."

    Ở trên thị trấn, cô gái độc thân quá sạch sẽ sẽ không sống nổi.

    Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút nói:

    "Người ta cũng không nói yêu thích anh cái gì, còn nữa, em xác định chị ấy là vì anh có thể săn bắn cho nên mới tiếp cận anh? Chẳng lẽ không phải bởi vì anh đẹp trai ư?"

    "Anh, mặt mọi người đều là mấy tháng không có rửa, trên cơ bản đều không sai biệt lắm..."

    Nhan Lục Nguyên không lời nhìn Nhâm Tiểu Túc:

    "Không phải anh đã ngủ rồi sao, tại sao vẫn còn thức vậy?"

    "Nghĩ một ít chuyện."

    Nhâm Tiểu Túc đơn giản giải thích một câu.

    Nhâm Tiểu Túc không có ngủ, là bởi vì hắn đang tìm kiếm bí mật tòa cung điện kia.

    Bên trong cung điện hình tròn, trên vách tường đều là tủ gỗ xưa cũ, như là một cái phòng trưng bày lớn. Chỉ bất quá, những chiếc khung bên trong phòng trưng bày đều bị khói đen bao phủ, không thấy rõ bên trong có thứ gì.

    Trong cung điện chỉ có một cái bàn, trên mặt bàn có một cái máy đánh chữ bằng đồng niên đại trước lúc tai biến. Chính là loại đánh chữ vang lên tiếng ken két rung động kia.

    Phía trên máy đánh chữ chỉ có hai mươi bốn nút, mỗi nút đều điêu khắc một cái văn tự:

    "Công, đang, thành, thực, hảo hữu, thiện, phú, mạnh mẽ..."

    Có thể nói là vô cùng ngay ngắn.

    Chỉ là dường như bên trong máy đánh chữ bị nhét vào một đống giấy lớn, hơn nữa không cần người đánh những cái nút kia, nó cũng sẽ ken két rung động, hiện giờ trên mặt giấy xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:

    "Nhiệm vụ, tặng con mồi cho người khác, nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cấp cơ sở, có thể học tập năng lực người khác."

    Hắn không có cách nào nghĩ thông đây là mình tưởng tượng ra được, hay là nguyên nhân gì khác, trong truyền thuyết có người có thể đắp nặn ký ức cung điện, ký ức trong cung điện thậm chí có thể căn cứ vào trình độ năng lực tinh thần ý chí tới đúc thành một cái vũ trụ huyễn tưởng.

    Chỉ bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy,tòa cung điện này của mình... dường như không giống với ký ức cung điện được miêu tả trong truyền thuyết a...

    Thế nhưng mà tại sao lại bảo mình đưa con mồi cho người khác đây, chiếc máy đánh chữ này muốn biến mình thành một người tốt?

    Làm ngưởi tốt ở trong cái thế giới nhắc tới đạo đức đều có chút xa xỉ?

    Không có cửa đâu!

    Lúc này, ý thức của hắn đứng trước một cái tủ trưng bày trong cung điện, trong tủ trưng bày tựa hồ có một vật phẩm đang lơ lửng, thế nhưng vật kia bị hắc ám che khuất, khiến cho Nhâm Tiểu Túc vô pháp thấy rõ bên trong rốt cuộc là vật gì.

    Những chiếc tủ trưng bày bên trong cung điện mái vòm tựa như một cái bảo tàng to lớn, Nhâm Tiểu Túc đi đến phía trước một mặt ngăn tủ, muốn đưa tay ra sờ soạng đồ vật trôi nổi trong sương mù, thế nhưng bất kể hắn dùng lực như thế nào, cũng không thể đột phá lực lượng to lớn của khói đen được.

    Đây là lực lượng hiện tại hắn vô pháp dò xét.

    Muốn biết cung điện có tồn tại thật hay không, điều này cần Nhâm Tiểu Túc dùng hành động kiểm chứng.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)