LS Q.Sự ĐÀN TU - Vô Tội

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    ĐÀN TU
    Tác giả: Vô Tội
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    === oOo ===

    Giới Thiệu

    [​IMG]



    Vương triều nhà Minh sưu cao thuế nặng, hôn quân vô đạo. Nhân vật chính Vương Kha chỉ là một gã học đồ trong nhà đấu giá, nhưng trong lúc vô tình đã tiếp xúc với những thủ đoạn của Tu hành giả mà Vương triều nhà Minh dùng để trấn áp dân gian. Đúng lúc này, hắn gặp được Tứ hoàng tử vừa mới bị giáng chức làm thường dân. Chuyện xưa cá hóa rồng, cứ như vậy mà bắt đầu.

    "Truyện mới của lão Vô Tội rất hay, tuy mới ra nhưng đã vào tóp 4 truyện được đọc nhiều nhất bên bookzongheng.com. Truyện rất hấp dẫn với những tình tiết đấu trí và những cảnh pk rất đặc sắc và logic, đảm bảo với các đạo hữu truyện k hay tiểu toán bàn ta k động thủ." - Tiểu Toán Bàn (Bạch Ngọc Sách).
     
    anhnguyeney, anchoiko, Lôi and 2 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 1: Luyện Khí Sĩ

    Dịch : Trang Huyền
    Nguồn:Bạch Ngọc Sách






    Thành Thuận Kinh.

    Mùa đông đến mang theo từng đợt không khí lạnh buốt. Ban đêm, có đi lại giữa những con hẻm nhỏ sâu hun hút mới cảm nhận được hết cái rét như cắt da cắt thịt.

    Trong mấy gian nhà tứ phương cũ nát bên cạnh phường thị Tề Vân ở thành Bắc loáng thoáng lộ ra những tia sáng hắt xuống mặt đường. Vương Kha đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường có miếng đệm bằng sợi bông đã cứng như tấm sắt. Hai mắt hắn đang khép chặt bỗng chậm rãi mở ra. Hắn nhìn chuỗi hạt châu có mười ba viên màu xanh thẫm trong lòng bàn tay, không tự chủ được mà hơi hơi nheo mắt lại. Hắn đeo chuỗi hạt này lên cổ tay phải rồi giấu vào trong tay áo, sau đó mặc thêm một cái áo bông rồi đẩy cửa đi ra bên ngoài.

    Hắn đi xuyên qua con hẻm nhỏ thấm đẫm sương đêm lạnh buốt, đi qua cả phường thị Tề Vân rồi bước về hướng đông. Chỗ đó chính là “Chợ đêm Thiên Vận” nổi danh ở thành Bắc. Đã bảy năm nay, mỗi ngày hắn vẫn bước trên con đường này dưới tiết trời giá lạnh như vậy. Mặc cho gió thổi, mặc cho mưa rơi, hắn chưa bao giờ dừng bước.

    Thuận Kinh là đô thành của vương triều Đại Minh, nó đã được xây dựng cách đây tám mươi năm. Trong tám mươi năm này, vương triều Đại Minh bên trong thì chăm lo việc nước, bên ngoài lại không ngừng chinh phạt, bốn Di (Người Trung Quốc gọi các dân tộc ở phía Đông là Di) thần phục, đã trở thành một đại vương triều lớn mạnh chưa từng có trước đó.

    Thuận Kinh có trên trăm vạn nhân khẩu, cũng đã trở thành tòa thành hùng mạnh nhất chưa từng có, là nơi đầm rồng hang hổ, ẩn nấp không ít cao nhân, trong đó có khá nhiều Luyện Khí Sĩ.

    Luyện Khí Sĩ dùng ngoại vật để điều khiển nguyên khí trong thiên địa, là thủ đoạn mà một quân nhân bình thường khó có thể tưởng tượng được. Thái Tổ hoàng đế xuất thân áo vải, gây dựng nên vương triều Đại Minh hùng mạnh cũng chính là một gã Luyện Khí Sĩ.

    Xa xưa, Luyện Khí Sĩ chỉ tu nội khí, rồi nhờ vào biện pháp uống đan dược, thu thập các loại linh dược để luyện chế thành đan dược để dùng. Nhưng Thái Tổ hoàng đế lại chọn lối đi khác, dùng lĩnh ngộ của mình về các loại linh mộc phụ trợ làm thành thủ đoạn đối địch.

    Các loại linh mộc sinh trưởng nghìn năm đều ở bên trong những ngọn núi thiêng sông rộng, hấp thụ nguyên khí thiên địa và tinh hoa nhật nguyệt. Một Luyện Khí Sĩ nếu có thể lĩnh ngộ được phương pháp vận dụng linh khí bên trong linh mộc là có thể lập tức phát ra uy lực khó mà tưởng tượng được.

    Trong các loại linh mộc thì đứng đầu chính là Kim Tinh Tử Đàn.

    Kim Tinh Tử Đàn sinh trưởng trên núi cao ở vùng hải ngoại, qua thời gian sinh trưởng lâu dài, bản thể sẽ giống như Đan đỉnh của Luyện Khí Sĩ trước đây. Sau khi thu nạp nguyên khí thiên địa và tinh hoa nhật nguyệt, bên trong mộc văn của Kim Tinh Tử Đàn sẽ ngưng kết thành hạt, mỗi hạt nhỏ trong suốt như kim tinh đều ẩn chứa linh khí kinh người.

    Thái Tổ hoàng đế trong lúc vô tình đã nhận được một chuỗi hạt châu chế tạo từ Kim Tinh Tử Đàn, luyện thành pháp khí, trở thành một Luyện Khí Sĩ có thần thông vô cùng mạnh mẽ.

    Sau đó, Luyện Khí Sĩ cũng dần dần tìm hiểu việc sử dụng linh mộc phụ trợ tu hành và thủ đoạn đối địch. Nhưng các loại linh mộc ẩn chứa tinh hoa trong trời đất nào có dễ mà đạt được như vậy? Hơn nữa, vương triều Đại Minh nắm giữ việc thiết lập vũ khí nên thu hết chúng vào trong Nội Vũ Khố, Luyện Khí Sĩ bình thường trong dân gian muốn lấy được một ít pháp khí linh mộc để tu hành đã khó lại càng khó.

    Thầy của Vương Kha là Chu đạo nhân xuất thân từ Cảnh Thiên Quan của thành Thuận Kinh. Mặc dù Chu đạo nhân ở thành Thuận Kinh không phải là người có danh tiếng gì, nhưng hắn cũng nằm trong đám Luyện Khí Sĩ ngoại đạo lĩnh ngộ linh mộc sớm nhất sau Thái Tổ hoàng đế. Tiếc là cho tới tận cuối đời, Chu đạo nhân cũng không có duyên tìm được một kiện pháp khí phù hợp.

    Chuỗi vòng tay có các hạt tròn màu xanh thẫm, mỗi hạt nhỏ như trứng bồ câu trên tay Vương Kha lúc này chính là do Chu đạo nhân truyền lại, nó được chế tạo từ Lục Đàn.

    Lục Đàn có mùi thơm thoang thoảng, rất có ích cho Luyện Khí Sĩ muốn tập trung tư tưởng suy nghĩ dưỡng thần. Vả lại, bản thể của nó cũng cần sinh trưởng mấy trăm năm mới có thể trưởng thành, nhưng do thân cây khá lớn, tinh hoa hấp thu được từ trời đất phân tán khắp các nơi trên thân cây, cho nên lượng linh khí ẩn chứa bên trong mỗi hạt châu không nhiều lắm.

    Chuỗi Lục Đàn này đã được Vương Kha luyện hóa nhiều năm, đối với phẩm chất của nó hắn đã quen thuộc tới cực điểm, sau khi luyện hóa đã sinh ra bảo quang trong suốt. Nhưng khi tu vi càng cao lên, Vương Kha lại càng cảm thấy pháp khí này còn chưa đáp ứng được yêu cầu của hắn.

    Mỗi đêm hắn đều đi đến Chợ đêm Thiên Vận, chính là vì muốn tìm được một kiện pháp khí tốt hơn từ trong đó.

    Năm xưa, Thái Tổ hoàng đế trong truyền thuyết có thể gây dựng nên giang sơn to lớn cũng là nhờ đã lấy được sợi dây Kim Tinh Tử Đàn ở bên trong Chợ đêm Thiên Vận này.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 2: An Thiên Mệnh

    Dịch : Trang Huyền
    Nguồn:Bạch Ngọc Sách






    Chợ đêm Thiên Vận không lớn, chỉ bày bán trải dài suốt cả con đường vài dặm từ phường Tề Vân đến lò gốm Thiên Đức (một trong mười ba lò gốm của Thuận Kinh). Những đồ vật bày bán ở đây phần lớn đều không phải những đồ vật thiết yếu dùng trong sinh hoạt hằng ngày, mà nhiều thứ là những pháp khí tu luyện cần thiết của các võ sư, Luyện Đan Sĩ, thậm chí Luyện Khí Sĩ.

    Những vị chủ quán thường vắt óc nghĩ hết cách để bán những mặt hàng đang có càng sớm càng tốt, để tránh “mang ngọc mắc tội”. Mà những người khách muốn có được những bảo vật này cũng thường muốn chiếm đoạt trước khi kẻ khác có cơ hội ra tay. Cho nên cho dù là chủ quán hay người mua hàng thì đều muốn tới đây càng sớm càng tốt. Vì thế cái phiên chợ này vốn dĩ tổ chức vào buổi sáng sớm, tới trưa thì vãn chợ, nhưng theo thời gian thì trở thành chợ đêm lúc nào không hay. (Chú thích của tác giả: Trong hiện thực cũng có không ít phiên chợ bắt đầu họp từ lúc tờ mờ sáng, bởi vì rất nhiều người muốn xem hàng trước người khác để được mua trước, cho nên càng ngày càng sớm.)

    Cách đây mấy năm, chợ đêm Thiên Vận mặc dù cũng ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, nhưng hàng tốt hàng tuyệt phẩm cũng có không ít. Nhưng trong vòng mười năm trở lại đây, Nội Vũ Khố của vương triều Đại Minh đều thiết lập Ti Sưu Quát ở hải ngoại. Ti này không chỉ thu mua các bảo vật quý hiếm cho triều đình, mà thậm chí còn chiêu nạp cả Luyện Khí Sĩ ở khắp các nơi, khiến cho người ta có cảm giác dường như chỉ có ở trong triều đình thì mới có thể tu hành tốt được. Luyện Khí Sĩ trong dân gian ngày càng lụi tàn. Những Luyện Khí Sĩ tán lạc ở ngoài triều đình phần lớn đều không phải tu hành chính thống, mà là tu luyện một ít bàng môn Luyện Khí Thuật không còn được nguyên vẹn. Những Luyện Khí Sĩ ẩn cư ở dân gian, được truyền thừa chính thống từ Cảnh Thiên Quan lại sống ở Thuận Kinh như Vương Kha vốn chỉ còn như lông phượng sừng tê.

    Mười năm nay, trong chợ đêm Thiên Vận, hàng hóa bày bán khắp nơi đều thật giả lẫn lộn. Mà thỉnh thoảng có thứ đồ nào đó dùng được thì đều bị hét giá trên trời, không phải là thứ mà Luyện Khí Sĩ dân gian có khả năng mua được. Những vị cao nhân khác đạt được Luyện Khí Thuật chân chính thì ắt hẳn đã kiếm một chức quan to ở triều đình rồi. Chỉ là Vương Kha tin vào chân lý có được thì có mất, phụ thuộc vào triều đình thì coi như đã tự buộc gông vào chân mình, rốt cuộc cũng chỉ làm việc thay cho kẻ khác mà thôi. Thầy của hắn là Chu đạo nhân vốn xuất thân từ Cảnh Thiên Quan, ông đã dạy hắn thuật luyện khí Cảnh Thiên Thiên Mệnh Kinh. Pháp môn của nó chú trọng làm theo bản tính của mình, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không nóng không gấp, không vội cầu thành.

    Vương Kha vốn dĩ cũng nghe theo mệnh trời, làm theo điều bản thân mách bảo, cho nên hắn mới được Chu đạo nhân nhìn trúng và trở thành đệ tử chân truyền duy nhất của lão.

    Vương Kha khép chặt cái cổ áo vải bông đã bị giặt đến cứng ngắt, tiếp tục đón những cơn gió lạnh thổi vào mặt rồi quẹo sang một con phố khác. Chợ đêm Thiên Vận đã ở ngay trước mắt của hắn.

    Thời tiết quá lạnh nên dạo này lượng người bày hàng ra bán cũng khá thưa thớt. Mà mỗi vị chủ quán đều cố ý không cho người khác nhìn thấy quá rõ, cho nên chỉ đặt một cái đèn dầu ở trước quán, trông từ xa giống như là ngọn lửa ma đang lắc lư lay động.

    Giống như mọi ngày, Vương Kha di dọc một đường từ Nam chí Bắc, chậm rãi nhìn hết toàn bộ các quầy hàng hai bên.

    Phía trước mỗi vị chủ quán đều đặt một tấm thảm, trên đó bầy đủ loại đồ vật rực rỡ đầy màu sắc, ít nhất là trên trăm cái. Nhưng hầu hết những đồ vật này hễ đặt xuống là đặt cả năm, chẳng hề di chuyển đi đâu khác dù chỉ một lần.

    Bởi vì phần lớn những đồ vật này đều là “mông tử” “mông nhân” (những đồ vật được đặt để lừa gạt con mắt của một số ít kẻ tầm thường), ngoài ra còn đóng vai trò làm xao lãng ánh mắt. Những vật thực sự có giá trị đều nằm trong áo bào bằng da hoặc bằng vải bông nằm ngay sát bên chủ quán.

    Những điều này Vương Kha đã quen mắt đến mức nhàm chán, thậm chí chủ quán nào có cái “mông tử” nào đều nhớ rõ. Mà mỗi ngày các vị chủ quán đều thấy Vương Kha đi qua, cũng biết là hắn có ý định đặc biệt nào đó, không phải phải là một kẻ dễ bị gạ gẫm. Cho nên suốt dọc đường đi không có tên chủ quán nào nảy sinh ý định mời chào hắn, chỉ là nhìn nhau rồi gật đầu, coi như đã chào hỏi nhau mà thôi.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 3: Con đường buôn lậu

    Dịch : Trang Huyền
    Nguồn:Bạch Ngọc Sách






    Vị chủ quán mà Vương Kha quen thuộc nhất là Lý lão đầu. Lúc còn ở Thiên Lãnh thì lão thường thích đội một cái mũ da màu đen âm trầm như sắt, cho nên còn được gọi là lão Thiết Đầu.

    Lão Thiết Đầu là dân buôn lậu ở vùng Đông Hải. Ở Đông Hải, sau khi thương thuyền ra biển rồi quay trở lại cảng, tất cả hàng hóa và vật phẩm tùy thân của thuyền viên đều phải được Cục Kiểm Soát phía Đông của Vương triều Đại Minh kiểm tra kỹ lưỡng. Nếu phát hiện ra có hàng cấm lập tức sẽ bị xử phạt, kẻ nào bí mật mang về sẽ bị tống vào ngục giam. Dù như vậy nhưng do lợi nhuận kếch xù nên vẫn có rất nhiều kẻ bí quá hóa liều mà đi buôn lậu.

    Những thuyền viên mạo hiểm bí mật mang hàng buôn lậu về đều là lớp người ở tầng dưới chót của Vương triều Đại Minh hùng mạnh. Ngày thường bọn họ kiếm tiền quá mức khó khăn cho nên mới phải làm những nghề nghiệp như vậy, đương nhiên không thể nào là những Luyện Khí Sĩ. Mà Cục Kiểm Soát phía Đông của Vương triều Đại Minh đối với những Luyện Khí Sĩ càng kiểm soát chặt chẽ hơn nữa, nhất là những Luyện Khí Sĩ đi theo thương đội ở hải ngoại thì càng thêm nghiêm khắc. Cho nên những thuyền viên mang theo hàng buôn lậu bí mật ở hải ngoại đều không dám gặp bất kỳ Luyện Khí Sĩ nào để tránh thu hút ánh mắt của Cục Kiểm Soát phía Đông.

    Mà bọn hắn mang hàng hóa về cũng giống như là mèo mù đụng phải chuột chết vậy. Hễ bọn hắn thấy có đồ vật nào bên trong có pháp khí có thể sử dụng được vậy thì cứ mang về trước rồi tính sau.

    Đến khi đồ vật mà bọn chúng bí mật mang về tới tay lão Thiết Đầu thì đã qua tay của mấy người rồi. Nhưng mà trong vài năm trở lại đây, Vương Kha vẫn ngẫu nhiên có thể thấy được vài cái pháp khí thực sự có thể sử dụng để tu hành trong mớ đồ vật lộn xộn của lão. Chỉ là, phần lớn những cái pháp khí kia so ra đều kém với chuỗi Lục Đàn pháp châu trong tay của hắn, hoặc cùng lắm là không hơn kém bao nhiêu, cho nên hắn mới không có vứt bỏ cái chuỗi Lục Đàn pháp châu này đi để tu hành vật khác.

    Mặc dù là pháp châu ngang nhau, nhưng Luyện Khí Sĩ tu hành càng nhiều, bồi dưỡng càng nhiều thì chân khí trong mộc văn bên trong pháp châu càng sung túc, ánh sáng phát ra càng óng ánh, một khi ra tay thì đương nhiên uy lực càng mạnh mẽ.

    Giá cả của những món hàng khi còn trên đường buôn lậu thì thấp hơn rất nhiều so với khi tới được phiên chợ này. Những pháp khí thực sự có thể dùng mà tới được phiên chợ này, có nghĩa là những Luyện Khí Sĩ dân gian kia không đủ nhãn lực nhìn ra giá trị của nó. Có những đồ vật qua tay những Luyện Khí Sĩ này mà họ lại không thể nhìn ra linh vận ở bên trong của nó.

    Vương Kha là Luyện Khí Sĩ chân truyền của Cảnh Thiên Quan, có được kinh nghiệm tu luyện chính thống của vô số thế hệ Luyện Khí Sĩ của Cảnh Thiên Quan. Hơn nữa Chu đạo nhân lại là một trong số những Luyện Khí Sĩ đầu tiên lĩnh ngộ được phương pháp tu hành dựa vào linh mộc sau Thái Tổ hoàng đế. Cho nên đừng nói là tuyệt đại đa số Luyện Khí Sĩ dân gian mà ngay cả rất nhiều Luyện Khí Sĩ trong triều đình cũng không thể so sánh được với nhãn lực của hắn.

    Lão Thiết Đầu làm việc rất cẩn thận, chỉ có những kẻ qua lại ở chợ đêm suốt bảy năm nay như Vương Kha mới có thể nhìn ra chút mánh khóe, suy đoán được con đường buôn hàng của lão Thiết Đầu.

    Sạp hàng của lão Thiết Đầu nằm ở trong một hóc nhỏ không bắt mắt nhất ngay chính giữa khu chợ đêm Thiên Vận này.

    “Đến rồi à?”

    Mỗi ngày nhìn thấy Vương Kha, lão Thiết Đầu cũng đã quen với hắn, và cũng mơ hồ hiểu được hắn không phải là người bình thường. Người đàn ông ngũ tuần mang cái mũ da trông như bằng sắt nguội này cũng không cố gắng bắt chuyện làm quen, lâu lâu cũng chỉ thuận miệng nói vài câu. Khuôn mặt mang theo vài nếp nhăn giấu trong bóng đêm kia vẫn cứ thẫn thờ như cũ.

    “Đến rồi.” Câu đáp lại của Vương Kha cũng đơn giản không kém. Sau đó hắn ngồi chồm hỗm ngay tại chỗ luôn.

    Trên tấm thảm bằng vải bố cạnh thân lão Thiết Đầu đêm nay có rất nhiều hàng mới, nằm rải rác lộn xộn cùng một chỗ với nhau, số lượng còn hơn xưa gấp mấy lần.

    Thấy vẻ khác thường trong ánh mắt của Vương Kha, lão Thiết Đầu thở dài một hơi, đồng thời xoa xoa đôi bàn tay, sau đó tỉnh bơ nói:

    “Mười ngày trước kiểm soát chặt chẽ quá, cho nên lượm được không ít đồ vật ven đường (*), số lượng tăng lên khá nhiều. Ngươi xem thử có cái nào dùng được hay không.”

    (*) Ý bảo quan phủ kiểm soát hàng hóa qua cửa ải chặt chẽ, nên dân buôn lậu phải vứt bớt đồ trên đường vận chuyển để tránh bị phát hiện.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 4: Tâm ý

    Dịch : Trang Huyền
    Nguồn:Bạch Ngọc Sách






    Đây gọi là, người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo.

    Con đường của lão và con đường của Vương kha thật ra cũng không hề có xung đột gì.

    Vương Kha biết lão Thiết Đầu thực sự xem mình là bằng hữu nên mới nói như vậy. Hắn cũng không nhiều lời mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu nhìn đống đồ vật chồng chất trước người lão.

    Bên trong đống đồ vật này, ngoại trừ mấy cái cây lăn màu đen nhìn có chút rườm rà, còn lại đều là các loại chuỗi hạt châu, đều được mài theo vân gỗ tạo thành hạt tròn, đều là hình dạng của pháp khí.

    Vương Kha chỉ nhìn một lát, rồi thò tay lấy hai chuỗi hạt từ trong đó ra bỏ sang một bên.

    “Đây là Hoàng Dược Đàn, mang thường xuyên theo người sẽ có tác dụng dưỡng khí.” Hắn nói về cái chuỗi hạt giống như được bao phủ bởi một lớp bùn đất, không hề có chút ánh sáng nào phát ra này.

    Tiếp đó, hắn lại chọn một chuỗi hạt châu đen bóng dính đầy dầu mỡ, khẽ nói: “Đây là Kê Sí, Luyện Khí Sĩ có thể sử dụng. Chẳng qua là thời gian quá lâu, nó bị nhiễm bụi bặm nên bị bọc cặn dầu, người bình thường không nhìn ra mà thôi.”

    Vương Kha cũng xem lão Thiết Đầu như là bằng hữu của mình.

    Tuy rằng hai cái đồ vật này đối với hắn cũng vô dụng, nhưng dù sao chúng cũng là pháp khí chính thức. Những người Luyện Khí Sĩ bình thường không nhận ra được cho nên mới bị mai một. Hiện tại hắn lựa ra giúp cho lão Thiết Đầu, nếu biết rõ công dụng những vật này thì lão sẽ bán được với giá tốt cũng không khó.

    Hắn hiểu rõ lão Thiết Đầu, cho nên sau khi nói xong hai câu này cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên chuẩn bị đi về phía quầy hàng kế tiếp.

    “Đợi một chút.”

    Lão Thiết Đầu đột nhiên ngẩng đầu, gọi Vương Kha lại: “Chờ một chút.”

    Vương Kha khẽ giật mình. Hắn nhìn thấy lão lấy ra một tấm vải rách, bọc hết đống đồ vật bên cạnh hai cái chuỗi hạt lại, rồi đưa cho hắn.

    “Đây là sao?”

    Vương Kha nhìn lão Thiết Đầu, càng thêm nghi hoặc.

    Lão Thiết Đầu trên mặt xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, chỉ là trong nụ cười của lão chứa đầy vẻ cảm khái.

    “Bến cảng Đông Hải bên kia xảy ra chút chuyện, có thể sẽ có nguy hiểm nên sinh ý này ta không thể làm tiếp rồi.”

    Nói xong câu này, âm thanh của lão lại giảm thấp xuống mấy phần, “Để tránh Cục Kiểm Soát phía Đông hoài nghi, ta đã an bài người nhà đi trước, hôm nay sau khi đóng cửa quán thì có lẽ ngày mai ta sẽ rời Thuận Kinh. Những năm qua, chúng ta gặp nhau hàng đêm cũng xem như là có duyên. Ta tặng tiên sinh những thứ đồ vật linh tinh vô dụng này, có lẽ đều là một ít đồ vật vô dụng, nhưng ta nghe người ta nói Luyện Khí Sĩ ngày thường cũng cần một ít vật liệu quen thuộc, dù có thể chỉ để nhóm củi nhưng ngài hãy xem như đây là một phần tâm ý của ta.”

    Vương Kha biết rõ ý tứ trong những lời này là như thế nào, nhưng hắn cũng không nói thêm lời thừa mà chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cầm lấy bao đồ vật lão Thiết Đầu đưa tới rồi cất vào trong ngực. Hắn móc ra ít bạc vụn tượng trưng để xuống trước người lão. Sau đó hắn lập tức quay người rời đi, chỉ là trong lúc xoay người thì hắn khẽ nói một câu: “Bảo trọng.”

    Lão Thiết Đầu nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, rồi gục đầu xuống, giống như thường ngày không hề nhìn Vương Kha thêm nữa.

    Vương Kha cũng như thường lệ, hắn vẫn tiếp tục đi đến từng cái quầy hàng ở phía trước.

    Mất gần nửa canh giờ, hắn vẫn không tìm thấy bất luận đồ vật nào đáng chú ý. Vì vậy hắn men theo đường cũ, vượt qua hai ngõ hẻm, trở về hàn xá nằm bên cạnh phường thị Tề Vân của mình.
     
Tags:

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)