LS Q.Sự Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn - C166

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 176: Triều tranh lại nổi

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Tháng bảy năm Hồng Vũ ba mươi mốt.

    Yến Vương vương tử, trước tiên đi phúng bái Chu Nguyên Chương, tỏ vẻ cực kỳ bi thương, sau đó chính thức mang triều phục Quận vương, vào cung yết kiến thiên tử Chu Doãn Văn.

    Chu Doãn Văn triệu kiến ba vị đường huynh đệ biểu hiện thật sự nhiệt tình, trái ngược với vẻ thật thà chất phác của Chu Cao Sí thì Chu Doãn Văn càng đơn thuần, đối với ba vị đường huynh đệ không hề có vẻ gì không vui cả.

    Trong điện Văn Hoa, Chu Doãn Văn ban ngự yến, chỉ luận thân tình không luận chính sự, Tiêu Phàm cũng phụng chiếu ngồi lại.

    Trong bữa tiệc ba người đối với Chu Doãn Văn hết sức kính cẩn nghe theo, nhiều lần tỏ vẻ Yến Vương thủ biên là phụng mệnh tiên đế, dốc lòng hết lực không dám buông lỏng. Còn rất trịnh trọng nói Yến vương nhất mạch đối với triều đình tuyệt đối trung thành, không có dị tâm, nhưng bị thiên hạ đồn đại cực kỳ đau lòng.

    Ba người nói đến đây, không khỏi than thở khóc lóc, giống như Yến vương phải chịu uỷ khuất to lớn lắm.

    Chu Doãn Văn nghe ba người đi kể khổ, mắt cũng hồng hồng, thậm chí còn rơi hai hàng nước mắt.

    Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn ba người diễn trước mặt Chu Doãn Văn.

    Xem ra ba người diễn vậy là do Chu Lệ sai phó, giả mù sa mưa diễn tuồng cho Chu Doãn Văn xem.

    Còn Chu Doãn Văn... Gia hỏa có tin ba gia hoả này không chứ? Hắn không ngốc như vậy chứ?

    - Trẫm đăng cơ đến nay mới chỉ hai tháng, tuổi trẻ đức cạn, việc trong triều chưa thông hiểu, may mắn được các hoàng thúc tương trợ ngày đêm thủ hộ biên cương, trấm rất an lòng. Đại Minh biên cương nghìn dặm, trẫm không giao cho hoàng tộc không lẽ lại giao cho những võ tướng không quen biết sao? Hoàng tộc huyết mạch tương thông, không tin tưởng thì còn tin được ai nữa đây? Kẻ gian dám làm nhục cốt nhục Thiên gia, hoài nghi bịa chuyện, Tiêu ai khanh.

    Chu Doãn Văn lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi quát to.

    Tiêu Phàm rùng mình, vội vàng đứng lên khom người nói:

    - Có thần!

    Chu Doãn Văn dần dần toát ra khí thế uy nghiêm của thiên tử.

    - Trẫm lệnh ngươi phái hết Cẩm y vệ, điều tra dân gian, xem ai bịa đặt nói trẫm muốn tước phiên, bắt ngay vào ngục, nghiêm trị không tha.

    Chu Doãn Văn hung tợn quát to.

    - Thần... Tuân chỉ!

    Chu Cao Sí ba huynh đệ nhìn nhau, phút chốc mê man không hiểu.

    Hôm nay vốn là thăm dò thái độ của thiên tử đối với phiên vương, mà thiểu tử hình như cật lực kiên quyết ủng hộ chính sách phiên vương thì phải, không giống như lời đồn a.

    Ba người vội cảm động đến rơi lệ, thay phụ thân tạ ơn, thể tuyệt không có hai lòng, đời đời thay thiên tử thủ Bắc Bình.

    Chu Doãn Văn nghe vậy mặt rồng mừng rỡ, lập tức ban thưởng.

    Yến tan, ba người cung kính quỳ lạy tạ ơn, sau đó khom người lui ra rời cung.

    Tiêu Phàm vẫn ngồi ở lại, thấy ba người rời đi, ra dấu cho Viên Trưng đang thủ bên ngoài, Viên Trung thấy thế khẽ gật đầu, cùng mười mấy Cẩm y vệ rời cung.

    Từ giờ trở đi, Chu Cao Sí ba huynh đệ đã bị Cẩm y vệ ngày đêm nghiêm mật giám thị, tuyệt không để họ rời kinh sư nửa bước.

    Chu Doãn Văn đứng ở cửa điện, nhìn bóng dáng ba huynh đệ xa dần, cảm khái:

    - Yến vương trung thành như thế, thực là người tốt... Trẫm thực am ủi, có hoàng thúc trung thành thay trẫm trấn thủ biên cảnh, cảm giác này giống như gió xuân thổi hoa nở ngập tràn...

    Tiêu Phàm nghe không nổi nữa, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Chu Doãn Văn, nói:

    - Bệ hạ... Bệ hạ...

    - ... Như đất cằn lâu ngày gặp mưa rào, đất ướt, trẫm cũng ướt...

    - Bệ hạ... Cắt, hết cảnh rồi!

    Tiêu Phàm lớn tiếng nói.

    Chu Doãn Văn rốt cục hoàn hồn:

    - ... Ân? Làm sao vậy?

    - Bệ hạ, bọn họ đã đi xa, phiền toái ngài thu hồi vẻ dối trá ấy đi, quá doạ người rồi.

    Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói.

    Chu Doãn Văn liền thay đổi vẻ mặt, hưng phấn cười:

    - Thế nào? Tiêu thị độc thấy ta diễn thế nào?

    Tiêu Phàm giơ ngón tay cái lên:

    - Phái thực lực, đủ tiêu chuẩn ảnh đế!

    (Khựa nó chia nghệ sĩ ra hai phái, phái thực lực và phái thần tượng)

    Chu Doãn Văn giảo hoạt cười nói:

    - Đừng nói các ngươi, vừa rồi chính trẫm còn tin cơ mà...

    Tiêu Phàm do dự nói:

    - Bệ hạ,... Đừng nói là người tin chuyện ma quỷ của ba người kia nhé?

    Chu Doãn Văn bĩu môi:

    - Trẫm tin cái rắm! Biên cảnh không chiến sự mà trong một năm Bắc Bình tự ý mở rộng lên đến mười lăm vạn binh mã, nói mình không hai lòng, coi trẫm là kẻ ngốc sao?

    Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:

    - Bệ hạ, Yến Vương vì bịt miệng người trong thiên hạ nên không thể không để ba vương tử vào kinh. Tuyệt đối không thể thả ba người này về, Yến vương mới có thêm vài phần cố kỵ, triều đình có thêm thời gian chuẩn bị.

    Chu Doãn Văn đồng ý gật đầu, nhưng lại có chút do dự:

    - Nhưng... Hoàng tiên sinh và các đại thần sợ rằng không đồng ý. Tiêu thị độc, ngươi biết mà, Hoàng tiên sinh vẫn giáo dục ta làm đường đường chính chính, minh quân. Nếu giam ba vương tử chỉ sợ...

    Tiêu Phàm nhíu mày:

    - Bệ hạ, người là Đại Minh thiên tử, thiên hạ do người định đoạt, hậu quả thả ba người kia người hiểu hơn ta mà...

    Chu Doãn Văn ngập ngừng, lúng ta lúng túng nói:

    - Trẫm tuy là thiên tử nhưng Hoàng tiên sinh là đế sư, trong triều có nhiều đại thần như vậy, nếu trẫm khư khư cố chấp sao có thể phục chúng?

    Tiêu Phàm lặng người nửa ngày, rồi hiu quạnh thở dài.

    Chu Doãn Văn có chút áy náy nói:

    - Tiêu thị độc... Thiên hạ lớn như vậy, Hoàng đế không thể một mình cai trị được, cần văn võ toàn triều trợ giúp, có đôi khi, thiên tử làm việc cũng thân bất do kỷ, làm Hoàng đế, cũng không có phong quang như người ta nghĩ, Hoàng đế cũng có lúc không thể không thoả hiệp...

    Tiêu Phàm nhìn vào hắn, thật sâu nói:

    - Xem ra Hoàng đế cũng có chỗ đáng đồng tình....

    Chu Doãn Văn vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài:

    - Đúng vậy, từ xưa đến nay Hoàng đế được xưng là quả nhân (người cô đơn), không phải không có đạo lý...

    Tiêu Phàm thoải mái cười nói:

    - Thôi, việc này để đến lúc nghị triều tính đi...

    Chu Doãn Văn bất đắc dĩ gật đầu.

    Vì thế Tiêu Phàm khom người cáo lui, lúc đi đến cửa điện, Tiêu Phàm đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói:

    - Bệ ha...

    - Sao vậy?

    Tiêu Phàm vẻ mặt mê hoặc nói:

    - Hoàng đế nếu là quả nhân, hậu cung ba nghìn mỹ nhân có phải là nên gọi quả phụ?

    Chu Doãn Văn trầm mặc, lau mồ hôi: "......"

    Ngày thứ hai, trên điện Văn Hoa là một trấn đấu khẩu.

    Hoàng Trừng, Hoàng Quan, Bạo Chiêu, còn có Tiêu Phàm, Tề Thái mấy đại thần biết việc tước phiên tụ tập.

    Chu Doãn Văn mới vừa thử tỏ vẻ muốn giữ ba vương tử Yến vương ở lại kinh liền bị phái Thanh Lưu kịch liệt phản đối.

    - Khổng Tử nói: "Cẩu thả không chí đức, Chí Đạo không ngưng yên", quân tử lấy đức hạnh làm đầu, bệ hạ dùng trò thấp hèn như vậy, há minh quân nên làm? Thần tuyệt không dám gật đầu.

    Hoàng Trừng kịch liệt nói.

    Hoàng Quan đứng ra phụ họa nói:

    - Bệ hạ nếu giam giữ vương tử, như vậy đã mất đạo nghĩa, chẳng khác gì cấp cho Yến vương một cái cớ, khác gì thúc giục Yến vương nhanh mưu phản đâu? Hai bên đều bất nghĩa, tương lai chiến sự thiên hạ sẽ theo ai? Thần cho rằng tuyệt không thể.

    Chu Doãn Văn bị hai người làm bực mình không thôi, nhưung mà hai người đều là trọng thần, một người còn là đế sư, bực mình không phát tác được, Chu Doãn Văn vẻ mặt ngày càng không vui.

    - Hai vị Hoàng tiên sinh, lời ấy sai rồi!

    Tiêu Phàm rốt cuộc không nhịn được, tiến lên vài bước bác bỏ nói:

    - Đạo nghĩa? Cái gì gọi là đạo nghĩa? Cứu tính mạng một người là tiểu nghĩa, cứu hàng nghìn hàng vạn sinh linh mới là đại nghĩa, giam vương tử tuy không phải đại dạo nhưng có thể cứu nghìn vạn người khỏi chiến loạn, xin hỏi hai vị cứu ba người cùng cứu nghìn vạn người, hai người lựa chọn thế nào?

    Hoàng Tử sắc mặt tái mét, tiến tới âm trầm nói:

    - Chẳng lẽ ngươi cho rằng giam vương tử có thể khiến Yến vương từ bỏ mưu đồ tạo phản sao? Vọng tưởng! Yến vương là bậc kiêu hùng, lòng dạ hổ lang, sao có thể buông tha? Làm thế chỉ khiến người trong thiên hạ cho rằng triều đình bất nghĩa bức Yến vương bất đắc dĩ tạo phản, Tiêu Phàm, đến đó ngươi gánh được hậu quả không?

    Tiêu Phàm đối chọi gay gắt nói:

    - Yến Vương chỉ có ba vương tử, đều ở kinh sư, triều đình chỉ cần tuyên bố ba vị quận vương nguyện thay phụ vương ở lại kinh thành thủ hiếu ba năm, hắn dám nói không sao? Yến vương không có hậu, thế gian kiêu hùng chẳng lẽ không có chỗ cố kỵ?

    Hoàng Tử cả giận nói:

    - Kiêu hùng là hạng người tuyệt tình tuyệt nghĩa, há lại cố ký tính mạng con trai?

    Tiêu Phàm tức giận đến dậm chân:

    - Sao lại không cố kỵ, con trai ngươi bị bắt cóc tống tiền ngươi có nóng không?

    Trong điện mọi người đồng loạt hít hơi lạnh: "Tê —— "

    Chu Doãn Văn sắc mặt cổ quái nói:

    - Bắt... Bắt cóc tống tiền?

    Hoàng Tử da mặt dco rút lại, sắc mặt càng ngày càng xanh:

    - Tiêu Phàm, tiểu tử ngươi coi triều đình là gì? Thổ phỉ chiếm núi xưng vương sao? Trong mắt ngươi có quân thần đế vị không?

    Tiêu Phàm tự biết nói lỡ, vội vàng cười gượng nói:

    - Thật có lỗi, nói sai rồi, đồi cách nói đi, con trai ngươi bị bắt, ngươi sao có thể không cố kỵ? Đặc biệt là toàn bộ con nối dõi bị bắt, tương lai dù tạo phản thành công, ngươi lấy ai mà truyền ngôi chứ?

    Chu Doãn Văn nhìn Hoàng Trừng nói:

    - Hoàng tiên sinh, trẫm cảm thấy Tiêu ái khanh nói không phải không có lý...

    Vừa dứt lời, Hoàng Trừng quỳ xuống, nức nở nói:

    - Bệ hạ, điều này tuyệt không thể, Yến vương cử vương tử vào kinh, đó là thể hiện quan minh chính đại, bịt miệng thiên hạ. Nếu triều đình làm việc bất nghĩa thiên hạ ai còn nghe theo. Hai nước giao tranh còn không chém sứ giả nói gì huynh đệ cốt nhục với bệ hạ? Cựu thần tiến gian, mong bệ hạ thu hồi lệnh, thả ba vị quận vương về Bắc Bình, nếu bệ hạ không chịu, cựu thần... Cựu thần hôm này đập đầu chết tại đây, đỡ ngày sau bêu danh thiên cổ...

    Tiêu Phàm hảo tâm nhắc nhở:

    - Hoàng tiên sinh, chuyện ngươi cùng Tiên Tiên cô nương hương diễm đã được ghi tạc sử sạch, cho dù dập đầu chết chỉ sợ cũng không rửa sạch được đâu...

    - Câm miệng! Gian tặc khi quốc khi quân, mọi chuyện đều là do ngươi!

    Ngay sau đó, Hoàng Quan, Bạo Chiêu chúng nhân đều quỳ lạy nói:

    - Thần tán thành Hoàng đại nhân nói...

    Chu Doãn Văn thấy một nửa đại thần quỳ xuống phản đối, không khỏi có chút thất thố, lúng ta lúng túng nói:

    - Hoàng tiên sinh, trẫm cảm thấy... Tiêu ái khanh nói không sai, tiên sinh có phải là...

    Hoàng Tử thô bạo ngắt lời:

    - Bệ hạ tuổi thượng ấu, sao nhận biết được đúng sai? Chẳng lẽ cả triều mấy trăm văn võ đại thần, chỉ có mình Tiêu Phàm hắn là người có kiến thức? Lời hắn nói đều là đúng, chúng ta đọc đủ sách thánh hiền mấy chục năm nay đều sai?

    Chu Doãn Văn nhíu mày, lần đầu tiền trong đời, đối với vị đế sư ân cần dạy dỗ hắn từ b này sinh ra phản cảm, phản cảm hắn bất kính với hoàng quyền, và còn từ tính tình cũ kĩ cứng rắn.

    Hít sâu một hơi, Chu Doãn Văn bất lực nhìn phía Tiêu Phàm.

    Tiêu Phàm sắc mặt dần trở nên khó coi, hắn không biết vì sao một đại thần dám biểu hiện cường thế như vậy trước mặt hoàng đế? Đơn giản chỉ là thân phận đế sư mà thôi, Chu Nguyên Chương còn tại vị, Hoàng trừng dám lớn lối vậy sao? Dám không khách khí chống đối hoàng đế vậy sao?

    Tiêu Phàm ngẩng đầu, vừa lúc cùng Chu Doãn Văn bốn mắt nhìn nhau, hắn từ trong ánh mắt Chu Doãn Văn thấy được bất đắc dĩ và phẫn nộ.

    Tiêu Phàm cũng cực kỳ bực mình, hắn không nói hai lời, quay đầu đi ra ngoài điện.

    Chu Doãn Văn nóng nảy:

    - Tiêu ái khanh, ngươi đi đâu vậy?

    Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại nói:

    - Về nhà cùng lão bà đi dạo, lão tử không hứng thú nói chuyện phiếm với mấy lão hỗn đản ngoan cố này.

    Tiếng tới, người đã xa.

    Trong điện trầm mặc một lần, tiếp theo liền bùng nổ.

    - Quá quá phận tên kia mắng ai hỗn đản vậy? Hắn mới là thiên hạ đệ nhất đại hỗn đản.

    "......"

    "......"

    Chu Doãn Văn nhìn đám quần thần căm phẫn, không biết sao trong lòng liền khó chịu.

    - Câm miệng!

    Chu Doãn Văn tức giận hét lớn.

    Quần thần thấy Chu Doãn Văn luôn luôn tao nhã lại tức giận, toàn bộ thất thần.

    Chu Doãn Văn nhìn vào Hoàng Trừng, cơn giận chưa tan hết, đột nhiên tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên hiền lành cười:

    - Hoàng tiên sinh, có trọng trách này trẫm mãi chưa tìm được người phù hợp, không biết tiên sinh có nguyện phân ưu cho trẫm không?

    Hoàng Trừng ưỡn ngực nói:

    - Vì quân phân ưu là bổn phận thần tử, bệ hạ cứ việc phân phó, thần tuyệt không chối từ.

    Chu Doãn Văn mặt mày hớn hở nói:

    - Thật tốt quá, trẫm muốn phái một vị khâm sai đại thần bắc thượng trấn an phiên vương các nơi, chủ yếu là Yến vương, thuận tiện quan sát tình hình quân bị Bắc Bình cùng các tướng lĩnh dưới trướng, Hoàng tiên sinh có nguyện ý?

    Tiêu Phàm sắc mặt tái mét ra Ngọ môn, nổi giận đùng đùng rời cung.

    Hoàng Trừng... Tai hoạ này nhất định phải chỉnh chết hắn, nếu không mình và Chu Doãn Văn đều bị hại chết.

    Trung nghĩa đầy mình thì sao? Đấy không phải cái cớ để hại mọi người! Tiêu Phàm hắn nhà còn có lão bà, tương lai còn có hài tử, tính mạng cả nhà không thể chôn vùi trong tay lão già này được.

    Nhất định phải nhanh chóng chỉnh hắn, nếu không thì xong đời. Trong lịch sử Chu Doãn Văn đánh mất giang sơn chủ yếu do những ý nghĩ ngu xuẩn của Hoàng Trừng gây ra. Tiêu Phàm hắn không thể để lịch sử tái diễn.

    Đi qua cầu Kim Thủy, ra Thừa Thiên môn, Tiêu Phàm không về nhà, mà là hướng Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti nha môn đi.

    Vào nha môn, Tiêu Phàm còn chưa tới tiền đường, liền lớn tiếng phân phó nói:

    - Người đâu mời Tào Thiên hộ tới gặp ta!

    Không lâu sau, Tào Nghị vội vàng tới.

    Vừa vào cửa Tào Nghị liền thấy Tiêu Phàm thần tình tái mét, Tào Nghị lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:

    - Đại nhân, người sao vậy? Ai đắc tội người?

    Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Ngoại trừ Hoàng Trừng lão hỗn đản kia, còn có thể là ai?

    Tào Nghị giật mình, tiếp theo cùng chung mối thù nói:

    - Họ Hoàng kia lần trước bị đánh không đủ à? Đại nhân, có muốn chúng ta đi đánh hắn thêm trận nữa?

    Tiêu Phàm lắc đầu:

    - Đánh hắn một trận không giải quyết được vấn đề...

    Tào Nghị nghĩ nghĩ, lộ ra âm ngoan, bàn tay hung hăng chặt xuống:

    - Phái người giết hắn?

    Tiêu Phàm lắc đầu:

    - Càng không được, toàn triều đều biết ta và Hoàng Trừng có oán, nếu hắn chết tất tính lên đầu ta, lúc đó thiên tử cũng khó bảo vệ ta...

    Tào Nghị khổ não gãi gãi đầu, tiếp theo lại hưng phấn nói:

    - Lại ném phân vào nhà hắn? Lần này ta sẽ ném toàn bộ phần vào nhà hắn, khiến Hoàng phủ thành bãi rác...

    Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến:

    - Tào đại ca, không thể không dùng mấy biện pháp cấp thấp này được sao?

    Tào Nghị nhìn hắn:

    - Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?

    Tiêu Phàm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên thở dài, nói:

    - Nếu ngươi có thể xuyên việt thì tốt rồi, xuyên đến lúc trước khi Hoàng Trừng sinh ra, một quả lựu đạn ném vào ổ chăn cha mẹ Hoàng Trừng đang... Oanh một tiếng, thế gian bớt lo...

    Tào Nghị trợn mắt há mồm: "......"​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 177: Biển tình dậy sóng

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Đuổi một đại thần nổi danh sử sách khỏi triều đình... Chuyện này không giống như việc người tốt nên làm, lộ ra ngoài thể nào cũng bị vạn người thoá mạ.

    Nếu Chu Doãn Văn không thể bảo vệ giang sơn, sử gia dưới thời Chu Lệ nhất định sẽ rất vui ghi rõ tỉ mỉ cuộc đời đồng chí gian thần Tiêu Phàm đã làm những chuyện gian ác gì, ví như gõ cửa nhà quả phụ, đào trộm mộ vân vân,... Sau đó bắt hắn đi cho vạn chúng phỉ nhổ. Lịch sử đã có vị Tần đại tiền bối may mắn được hưởng thụ đãi ngộ như thế.

    (Tần Cối chăng?)

    Tiêu Phàm cảm thấy rất rối rắm, sử sách đời sau hẳn là sẽ ghi hắn là Cẩm y vệ Chỉ huy sứ hàm tứ phẩm kiêm quận mã của hai vị quận chúa, nếu thêm vụ dùng âm mưu quỷ kế đuổi Hoàng Trừng đi thì thanh danh hắn sẽ được viết thế nào đây? “Làm hay không làm đây?” Tiêu Phàm do dự nhìn Tào Nghị.

    Tào Nghị nhếch miệng cười nói:

    - Theo ý ta, kệ hắn là ai, đắc tội lão tử thì cứ một đao chém phăng đầu là xong, trung thần gian thần chó má gì đó, lão tử mặc kệ, cứ chết hết là thiên hạ thái bình...

    - Nhưng sau trăm tuổi, hậu nhân đứng trước quan tài mắng ta thì sao? Không lẽ đội mồ dậy chém họ?

    - Khi đó ngươi đã chỉ còn đám xương trắng, sớm đã đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ sợ họ gặm xương sao?

    - Tào đại ca, trong mắt ta bây giờ ngươi chính là đại biểu cho chính tà bất phân, trong mắt chỉ có người sống và người chết, không biết tốt xấu gì

    Tào Nghị xụ mặt:

    - Lằng nhằng nửa ngày, rốt cục ngươi có làm không?

    - Dĩ nhiên!

    - Ngươi không sợ hậu nhân mắng ngươi là gian thần?

    Tào Nghị khẽ chọc.

    Tiêu Phàm cảm khái cười:

    - Sau trăm tuổi, hậu nhân tất có công luận, trung hay gian, thiện hay ác phải nhiều đời sau mới rõ được.

    Tào Nghị thổn thức nói:

    - Đúng vậy, nếu vì chút hư danh này mà sống, làm người quá mệt mỏi...

    Tiêu Phàm nhìn hắn, thở dài:

    - Kỳ thực... Chúng ta là người tốt, đáng tiếc trên đời chỉ mình chúng ta biết sự thực này.

    Tào Nghị trầm mặc trong chốc lát, mặt giãn ra cười nói:

    - Càng nói càng thương cảm, năm thước hán tử, ăn to nói lớn, ăn no ngủ kĩ, nghĩ nhiều vậy làm gì? Nói đi, ngươi tính làm gì lão Hoàng Trừng kia?

    Tiêu Phàm đảo tròng mắt, cười xấu xa:

    - Việc này không thể nói lớn, chỉ có thể khe khẽ nói nhỏ, đến, lại gần đây...

    Tiêu Phàm ghé vào tai Tào Nghị nói nhỏ... Đợi hắn nói xong, Tào Nghị há to miệng, bất khả tư nghị nhìn vào Tiêu Phàm.

    - Tiêu lão đệ, biện pháp này...

    - Thế nào? Cũng đủ hạ hắn xuống đài chứ?

    Tiêu Phàm lộ ra vài phần tự mãn.

    Tào Nghị nhìn hắn thật sâu, đột nhiên nói:

    - Ngươi vừa mới nói ngươi là người tốt?

    - Đúng vậy.

    Tào Nghị chậm rãi nói:

    - Ngươi có thể nhìn lại lương tâm mình rồi nói lại ngươi là người tốt không? Ta rất thích nhìn dáng vẻ vô sỉ của ngươi.

    "......"

    Tiêu Phàm ẩn nhẫn đã lâu rốt cục chủ động xuất kích.

    Vài ngày sau, đường phố kinh thành lưu truyền một tin đôn.

    Thiên tử đăng cơ, đế sư chiếm quyền, từng ở trong phủ rượu vào lỡ lời, tự xưng Tào Tháo thời Hán mạt, Thái Kinh thời Tống, thừa dịp thiên tử tuổi nhỏ thế yếu, lấy thân đế sư độc bá triều đình, nắm giữ triều chính. Thiên tử nói gì làm gì đều bị đế sư răn dạy, từ việc nhỏ đến lớn đều không thể tự chủ. Thiên hạ họ Chu vài phần đã đổi sang họ Hoàng.

    Đồn đại không đầu không đuôi, đó là chuyện bình thường, xưa này đồn một thành mười, một người nói là nói dối, nhưng mà qua vạn miệng người lại thành lời nói thật.

    Lời nói đích thực đáng chết.

    Xưa này có Hoàng đế nào chịu để giang sơn nhà mình đổi họ? Mặc kệ lời đồn đúng hay sai, trong lòng Hoàng đế đã có đề phòng.

    Lời đồn lan truyền từ phố phường chẳng mấy chốc đã tới triều đình, các đại thần ồn ào nghị luận. Hoàng Trừng nghe tin như bị hàng loạt cái bạt tai, điếng người, lo sợ không yên. Sau đó là một màn nước mắt ngắn dài, đập đầu nhận tội, thề thốt các kiểu, còn nguyện cáo lão từ quan không hỏi chính sự để thể hiện lòng trung thành.

    Chu Doãn Văn dĩ nhiên đã nghe qua lời đồn, nghe xong hắn không nói gì, nhưng sắc mặt có chút âm trầm.

    Đối mặt Hoàng Trừng tỏ vẻ trung thành, Chu Doãn Văn lại không đành lòng, liền trấn an vài câu. Hai người đánh thái cực một vòng, người kiên quyết giữ, người kiên quyết đi, làm văn võ bá quan chứng kiến cảm động không thôi, đều khen quân thánh thần hiền, biểu hiện khai sáng thịnh thế... Cuối cùng Hoàng Trừng thật sự không lay chuyển được Chu Doãn Văn nặng tình đành ở lại.

    Nhưng Hoàng Trừng lại lập tức đứng ra chủ động xin đi giết giặc, hi vọng có thể vì quân phân ưu, ly khai kinh sư bắc thượng, trấn an phiên Vương, nhắn gửi thiện ý của thiên tử với phiên vương.

    Chu Doãn Văn giả mù sa mưa khách khí hai câu liền thuận thế đáp ứng lệnh Hoàng Trừng ba ngày sau khởi hành.

    Hoàng Trừng dập đầu tạ ơn, lui về, sau khi biết rõ miệng đời đáng sợ, không dám cuồng ngôn nữa.

    Chu Doãn Văn ngồi ở long ỷ trên, mỉm cười nhìn Hoàng Trừng lui về, nghĩ đến mấy ngày gần đây Hoàng Trừng nhiều lần bất kính trước mặt hắn, trong lòng Chu Doãn Văn dần xuất hiện bóng ma không thể xoá nhoà.

    Hoàng tiên sinh... Thực tự xưng Tào Tháo sao? Vậy mình là ai? Hán Hiến đế? Giữa quân thần lặng yên xuất hiện khe nứt ngày càng lớn.

    Bãi triều lúc, Chu Doãn Văn mặt không đổi sắc rời long ỷ.

    Tiêu Phàm rời cung, cùng các đại thần chào hỏi, hàn huyên rồi cũng lên xa ngựa về nhà.

    Rèm xe vừa buông, Tiêu Phàm không nhịn được đắc ý cười.

    Hôm nay gieo trong lòng Chu Doãn Văn một hạt mầm, đợi cho hạt giống này dần mọc rễ nảy mầm là Hoàng Trừng sẽ rời triều. Hoàng Trừng nếu có thể sống sóng từ Bắc Bình trở về thì điều chờ hắn dĩ nhiên là bãi quan hoặc giáng chức điều nhiệm, kinh sư không còn đất sống cho hắn. Thanh Lưu phái thiếu hắn tất sẽ chia năm sẻ bảy, không đáng lo.

    Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm hưng phấn nắm chặt nắm tay, còn kém một bước, chỉ cần đốt thêm một mồi lửa, Hoàng Trừng sẽ hoàn toàn rời kinh, Tiêu Phàm không còn người cản tay, lý tưởng khát vọng đã lâu có thể thực hiện.

    Lịch sử sẽ không tái diễn, Chu Doãn Văn sẽ không phải trốn chết nửa đời, triều Kiến Văn sẽ không đoản mệnh, tất cả đều muốn thay đổi.

    Nên đặt tên cho lần hành động này sao đây nhỉ? Hành động đuổi Hoàng đi.

    Về đến nhà đã là gần trưa, vừa tới tiền viện, Trương quản gia đã cung kinh tiến đến đón:

    - Lão gia, hôm nay thế tử Yến vương đến bái phỏng, ngài vào triều rồi, thế tử được phu nhân mời vào nội đường, ôi huynh đệ vừa gặp nhau đã ôm đầu khóc lớn, lão hủ ở bên thấy cũng chua xót trong lòng...

    Tiêu Phàm thở dài:

    - Mấy năm nay nàng thật khổ, thế tử còn trong phủ không?

    - Thế tử thấy lão gia không ở nhà, để lại chút quà liền rời đi, quà vẫn còn ở tiền đường chưa đưa vào nhà kho...

    Tiêu Phàm nhíu mày:

    - Cả nhà Yến vương đều rất khách khí a... Nhưng ta là quan thanh liêm sao có thể thu hối lộ?

    Hắn thống khổ phất tay:

    - Quản gia, trả lại quà cho người ta đi.

    Trương quản gia ngây người một lần, vội vàng gật đầu nói:

    - Dạ, lão hủ liền phái người trả lại.

    Nói xong Trương quản gia quay đầu liền đi.

    Tiêu Phàm nóng nảy:

    - Chậm đã, ngươi làm thật à?

    Trương quản gia quay đầu mờ mịt:

    - Lão gia, ngươi bảo trả về mà...

    Tiêu Phàm giận chân nói:

    - Ta nói vậy ngươi cũng coi là thật à, để lại, để lại hết... Nhà Chỉ huy sứ cũng không dư giả a...

    Trương quản gia: "......"

    Vừa nói vừa đi đã tới tiền đường, thấy nội đường đầy hòm lớn hòm nhỏ, người chưa tới hơi tiền đã phả vào mặt, xem ra Chu Cao Sí hạ vốn gốc, đưa quà đến thật xa xỉ.

    Tiêu Phàm cao hứng nhếch nhếch miệng, trong lòng có chút hưng phấn, tiền mà, ai ngại tiền nhiều? Tự nhiên là càng nhiều càng tốt, gian thần phải ra dáng gian thần, tham ô là tiểu thừa, nhưng người khác chủ động đưa tới cửa, không thu không được, gian thần không thu hối lộ không phải hảo gian thần.

    Tiêu Phàm nhìn hòm lớn hòm nhỏ, trong lòng nở hoa, nhìn quyển tranh đặt trên bàn, hắn nhíu mày hỏi:

    - Cái này là gì vậy?

    Trương quản gia lấy danh mục quà tặng ra cẩn thận đối chiếu nói:

    - Đây là “Vương Đường phú quý đồ” của Từ Hi thời Nam Đường, lão gia đây là bút tích thật, giá trị không ít bạc đâu...

    Lúc này mắt Tiêu Phàm chỉ có đống vàng bạc kia, hắn cũng không phải người văn nhã, không biết giá trị của bút tích thật, nên lạnh nhạt nói:

    - Ngươi đến thành nam đưa cho Trần chưởng quầy Thái Phong, bảo là ta vì nàng bỏ nghìn vàng mua về, nhớ đừng nói là hàng qua tay ta, hiểu chưa?

    - Tiện thể bảo nàng kết toán tiền nửa năm nay đi, các đại thần đang mỏi mắt chờ tiền hoa hồng đấy...

    Thành nam, tiệm gạo Thái Phong.

    Trần Oanh Nhi đang mông lung nhìn ra, hai hàng lệ lặng yên chảy xuống.

    Lại một năm qua đi, bất giác đã thêm một tuổi.

    Nữ nhân, có bao nhiêu mùa xuân để phung phí? Năm nay nàng đã hai mươi rồi.

    Con người tàn nhẫn kia, nay đã là quyền thần cao cao tại thượng, hắn có còn nhớ đến nữ nhân khốn khổ đợi chờ hắn đây không? Tiêu Phàm, sao ngươi tàn nhẫn thế, không thèm nhìn ta chút sao? Một năm qua, Trần gia đã thành hiệu buôn thực lực hàng đầu Đại Minh, có Cẩm y vệ chống lưng, có các đại thần hỗ trợ, Trần gia như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nay đã trải dài nam bắc, trải rộng đủ ngành, sinh ý ngày càng lớn.

    Không thể không thừa nhận, ngoại trừ làm quan, Tiêu Phàm còn rất giỏi kinh thương.

    Lúc hiệu buôn Trần gia lớn mạnh, Tiêu Phàm lại hợp nhất chia cổ phần ra hai mươi phần, ngoại trừ phần chính thuộc về nàng và Tiêu Phàm thì đều tặng cho các trọng thần trong triều, những thượng thư thị lang cầm cổ phần, lợi ích cột chặt lại với Tiêu Phàm và Trần gia, có hậu thuẫn như thế không phát triển đến phú khả địch quốc thì không được.

    Nhưng mà... Đây không phải thứ mà Trần Oanh Nhi muốn.

    Nàng muốn rất đơn giản, chỉ cần có một vị trí trong lòng Tiêu Phàm, thế là đủ rồi.

    Nguyện vọng này, năm qua xuân đến không thể thực hiện.

    Tiêu Phàm bề bộn nhiều việc, hắn bận quá, bận đến căn bản không có thời gian nhìn nàng, dù nàng mặt dày đi tới nha môn tìm hắn, thì hoặc là không gặp hoặc vội vàng nói hai câu liền đuổi nàng đi.

    Vì sao người khác được mỹ mãn hạnh phúc, mà Trần Oanh Nhi ta nhất định phải cả đời cơ khổ? Tiêu Phàm, ta rất muốn ở lúc chúng ta trẻ đẹp nhất gả cho ngươi, vì sao ngươi không quay đầu nhìn ta? Nữ nhân như hoa quỳnh, chờ hoa già héo, ta sao có thể gả cho ngươi được nữa? Trong gương đầu, vai gầy khẽ run, gương mặt xinh đẹp lê hoa đái vũ, không còn nà nữ cường nhân thương giới nữa mà chỉ nà nữ nhân khiến người ta tiếc thương.

    Dưới lầu, vang lên tiếng bước chân

    Trần Oanh Nhi cả kinh, vội vàng sửa sang lại.

    Bức rèm bị vén lên, nha hoàn cầm bức hoạ chạy vào.

    - Tiểu thư, cô gia... A, khôn đúng, Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Tiêu đại nhân phái quản gia với tặng tranh.

    Trần Oanh Nhi mắt sáng ngời, vội vàng chạy tới.

    - Hắn... Tặng tranh cho ta? Tranh gì? Mau mau đưa xem, gia hoả tàn nhẫn này...

    Trần Oanh Nhi lau nước mắt vừa vui vừa tức.

    Bão Cầm hì hì cười, cùng tiểu thư vui sướng mở bức tranh ra.

    Trên bức tranh hơn mười đóa mẫu đơn trắng như tuyết ngạo nghễ nở rộ.

    Bão Cầm nhìn vài lần, cười duyên nói:

    - Tiểu thư, hoa đẹp quá. Lão quản gia Tiêu phủ nói, đây là Tiêu đại nhân bỏ ra thiên kim mua về, cố ý tặng tiểu thư đấy, tiểu thư, Tiêu đại nhân... Vẫn để người trong lòng.

    Trần Oanh Nhi cũng mỉm cười, cẩn thận thưởng thức bức tranh, càng nhìn nụ cười càng đọng lại, đôi mắt khẽ chớp, nước mắt lại lăn dài, vẻ mặt không còn là u oán mà là tuyệt vọng.

    Bão Cầm kinh hoảng:

    - Tiểu thư, người làm sao vậy? Tiêu đại nhân tặng tranh người nên vui mới đúng chứ, sao lại khóc? Có gì không đúng sao?

    Trần Oanh Nhi run rẩy chỉ vào tranh, buồn bã nói:

    - Bão Cầm, ngươi nhìn kĩ bức tranh đi!

    - Tranh này sao vậy?

    - Hoa không hương, không có bướm đậu, Tiêu Phàm tặng ta bức này ám chỉ Trần Oanh Nhi ta cả đời vô ngẫu, cô độc đến cuối đời... Tiêu Phàm, Tiêu Phàm ngươi thật nhẫn tâm.

    "Hắt xì"

    Trong Tiêu phủ, Tiêu Phàm đột nhiên hắt xì thật to.

    Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn trời, sau đó xoa nhẹ mũi, mạc danh kỳ diệu vò đầu nói:

    - Người nào mắng ta? Ta hôm nay rõ ràng tặng một kiện đại lễ, giá trị không ít bạc mà. Ngày làm một việc thiên, người ta phải khen ta mới phải chứ?​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 178: Người kia mất tích

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Phủ Hoàng Trừng.

    Bầu không khí nội đường âm u, Hoàng Trừng ngồi ở chủ vị, lưng vốn thẳng tắp giờ còng xuống, nhìn già nua đi hẳn. Hoàng trừng nắm lấy tay ghế bành, ho khan một trận.

    Bạo Chiêu và Hoàng Quan ngồi dưới, thấy Hoàng Trừng không lấy lại được tinh thần, nhất thời chua xót.

    Trầm mặc thật lâu, Hoàng Trừng khẽ nhíu lông mày, hắn thở dài, tiêu điều nói:

    - Hai vị, lão phu ba ngày sau rời kinh, kinh sư nhờ hai vị trông coi, năm nay nên xử sự khiêm tốn hơn...

    Lời còn chưa dứt, Hoàng Trừng vội vàng im lặng.

    Phố phường vẫn đồn đại Hoàng Trừng hắn muốn hiếp thiên tử chiếm quyền, miẹng đời đáng sợ, đừng vì thiên tử còn nhỏ mà coi thường lời này.

    Hai người kia cũng nghe hiểu, cùng thở dài, không lên tiếng.

    Hoàng Trừng tự giễu:

    - Lão phu năm Hồng Vũ thứ mười tám đỗ thám hoa nhập sĩ lên kim điện, phụ tá tiên đế mười ba năm. Không ngờ ngày nay tân quân lên ngôi, trong triều gian thần nắm quyền, hùng tâm diệt gian thần chưa làm được đã bị lời đồn đại khiến không thể không tạm rời xa triều đình...

    Hoàng Quan thở dài:

    - Lão đại nhân xưa nay đối với phiên vương rất kiêng kị, toàn triều đều biết. Nay Yến vương thế lớn, dã tâm rõ ràng, ngài đi Bắc Bình cần phải cẩn thận hơn.

    Hoàng Trừng ha ha cười:

    - Cẩn thận cái gì? Xưa nay tà không thắng chính, lão phu đường đường là khâm sai triều đình, Yến vương hắn dù không phục chẳng lẽ dám công khai sát hại lão phu sao?

    Cười một trận, Hoàng Trừng lại trở nên ảm đạm, thở dài nói:

    - Đáng tiếc gian thần lộng hành, thiên tử bị mê hoặc, cứ thế trong triều tất chướng khí mù mịt. Nay trong triều hoạ trong giặc ngoài, nguy cơ tứ phía, lão phu còn chưa có đền nợ nước, ông trời sao bất công như vậy...

    Hai người nghe thấy oán ý trong lời Hoàng Trừng, không khỏi kinh hãi, vội nói:

    - Hoàng công cẩn thận lời nói, tai vách mạch rừng, nay Cẩm t vệ mật thám trải rộng, để họ nghe được tất có hoạ.

    - Hừ! Thì đã sao, thiên tử bị gian thần che mắt nghi kỵ lão phu, nhưng lão phu dạy thiên tử nhiều năm, biết rõ người nhân hậu, sao vì một lời nói mà buộc tội lão phu.

    - Nhưng nếu lời này rơi vào tai Tiêu Phàm, hắn không phải là người nhân hậu a.

    Hoàng Trừng tức khắc im lặng, thần sắc thêm vài phần căm hận khó phát tiết.

    Bên ngoài nội đường, một hán tử mặc đồ tạp dịch ngồi một góc khuất người đang nghe lén động tĩnh trong nội đường, thật lâu sau, hắn cười thần bí, lặng yên biến mất...

    Nữ nhân, trong lòng thường có gì đó tự hào kiểu như vị hôn phu, gia cảnh, cách ăn mặc, quần áo... Trong đó làn da trắng nõn hay không, tươi ngon mọng nước không, tuyệt đối chiếm vị trí cực cao.

    - Quận chúa, sắc mặt người hồng hào hơn trước, da thịt cũng sáng bóng hơn...

    Trong tiệm Thái Phong, Trần Oanh Nhi nhìn Giang Đô quận chúa, hâm mộ nói.

    Giang Đô nghe mừng thầm, bàn tay không tự giác nhẹ vỗ về mặt mình, miệng lại khiêm tốn nói:

    - Thật ư? Sao ta không cảm thấy nhỉ? Lúc soi gương cũng không thấy có gì khác mà....

    Trần Oanh Nhi lắc đầu nói:

    - Tự mình mỗi ngày soi gương dĩ nhiên không phát hiện ra được, ta thấy từ sau khi ngươi thành thân, da thịt ngày càng trắng hồng...

    Giang Đô thẹn thùng gục đầu xuống, sẵng giọng:

    - Ngươi nói bừa gì vậy? Nhưng mà Oanh nhi, ngươi bị gì vậy? Ta thấy ngươi ngày càng tiều tuỵ?

    Trần Oanh Nhi cả kinh, vội cười gượng nói:

    - Nào có gì tiều tuỵ đâu, gần đây công việc quá nhiều, bận rộn quá thôi...

    Giang Đô thấy Trần Oanh Nhi thoáng có chút chột dạ, không khỏi cười duyên nói:

    - Ngươi lừa ta.... Làm gì có ai bận đến thành u oán vậy? Chắc ngươi vừa lòng ai, vì y mà tiều tuỵ đúng không?

    Trần Oanh Nhi thầm than, người ta vừa lòng là người hằng ngày cùng phòng với ngươi, hắn còn từng là hôn phu của ta, bí mật này sao ta có thể nói ra?

    - Quận chúa đừng nói bừa, cái gì mà vừa lòng ai, ta thực sự là quá bận mà thành thôi...

    Trần Oanh Nhi cúi đầu, buồn bã nói:

    - Ta không giống người, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, thân phận tôn quý. Ta là nữ thương nhân, vì cầu tài, bôn ba vì gia nghiệp, sớm đã vứt lễ nghi phía sau, còn quan tâm gì đến dung mạo?

    Giang Đô quận chúa nghe vậy đồng tình, kéo tay Trần Oanh Nhi an ủi nói:

    - Ngươi cũng đừng tự làm khổ mình quá, chúng ta là nữ nhân, cuối cùng cũng phải lập gia đình, giúp chông dạy con, gia nghiệp là việc của nam nhân...

    Trần Oanh Nhi nhìn Giang Đô, thâm ý nói:

    - Quận chúa, ngươi gả cho vị hôn phu tốt, Tiêu... Tiêu đại nhân là người ngươi muốn gà, mong muốn được thoả nguyện, ngươi có biết ta hâm mộ ngươi thế nào không? Người hữu tình sẽ thành thân thuộc, các ngươi thành thiên cổ giai thoại...

    Giang Đô mặt ửng đỏ, cảm khái nói:

    - Mệnh nữ nhân, trước nay đều thân bất do kỷ, đều có cơ duyên, ta xem như may mắn,...

    Dừng một chút, Giang Đô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Oanh Nhi, nói:

    - Oanh nhi, sao ta cảm thấy lời ngươi nói có gì là lạ?... Oanh nhi, có phải trước kia ngươi biết tướng công ta?

    Trần Oanh Nhi sợ hãi cả kinh, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói:

    - Không có Tiêu đại nhân là trọng thần trong triều, ta là nữ nhân thương hộ, sao có thể biết hắn?

    - Nhưng... Ta nghe tướng công nói, hắn trước kia từng là con rể một hộ thương gia ở Giang Phổ, vừa hay nhà ngươi cũng là thương hộ...

    Trần Oanh Nhi càng kinh hoảng, vội vàng giải thích:

    - Thiên hạ thương hộ không nghìn thì vạn, sao lại trùng hợp vậy? Quận chúa người lo lắng nhiều rồi...

    Giang Đô tính cách đơn thuần, nghe vậy cẩn thận nghĩ ngợi, bật cười nói:

    - Là ta nghĩ nhiều, chắc gần đây nhàn rỗi sinh ra những suy nghĩ kỳ quái...

    Trần Oanh Nhi khẽ thở dài, không hiểu vì sao nàng không muốn Giang Đô biết chuyện vũ của nàng và Tiêu Phàm, chuyện này dù không tính là bí mật nhưng chuyện liên quan đến Tiêu Phàm nàng không muốn chia sẻ với phu nhân của hắn.

    Tâm tư nữ nhân kỳ quái như vậy.

    Giang Đô cũng hâm mộ nhìn Trần Oanh Nhi nói:

    - Kỳ thực đôi khi ta rất hâm mộ ngươi, có thể vào Nam ra Bắc, thưởng thức cảnh sắc ven đường, nhìn thấy nhiều chuyện thú vị, không như ta ở thâm cung nội viện không biết khói lửa nhân gian, cả đời chỉ ở trong phòng thêu hoa chờ chồng...

    Trần Oanh Nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng, nói:

    - Ngươi không thích ở cùng Tiêu đại nhân sao?

    Giang Đô vội vàng phủ nhận nói:

    - Nào có chuyện đó, ta cùng tướng công trải qua gian nan mới đến được với nhau, sao lại không thích?

    Tiếp theo nàng lại thở dài nói:

    - Ta chỉ là... Có lẽ là ta quá không biết đủ, tướng công nói với ta thế giới bên ngoài mới mẻ, tuyệt vời cỡ nào. Hắn nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, lãnh thổ Đại Minh ta rộng lớn khiến lòng ta rất tò mò, muốn nhìn xem...

    Giang Đô cũng có chút ngại ngùng cười nói:

    - Oanh nhi, có phải ta quá không biết hưởng phúc không? Có tướng công yêu thương ta bên cạnh như vậy còn sinh tham niệm vậy...

    Trần Oanh Nhi há miệng, vạn phần kinh ngạc nói:

    - Quận chúa, ý của ngươi là... Ngươi muốn đi du lịch?

    Giang Đô cười khúc khích, sẵng giọng:

    - Nói gì vậy, ta đã là vợ người ta, tương lai còn sinh con dưỡng cái, sao còn có thể chạy lung tung bên ngoài? Còn ra thể thống gì?

    Một đạo linh quang hiện lên trong đầu Trần Oanh Nhi, nàng im lặng không nói, trầm tư sau nửa ngày, vẻ mặt dần dần trở nên do dự.

    Chuyện này... Phải làm sao? Có thể làm sao? Có gây hậu quả nghiêm trọng không? Hắn... Nếu tức giận ta thì phải làm sao?

    Trong lúc do dự, Trần Oanh Nhi nhìn thấy bức hoạ Tiêu Phàm phái người mang đến tặng nàng, hoạ vô điệp, hoa vô hương, ám chỉ cả đời cô độc...

    Vừa thấy, nội tâm Trấn Oanh Nhi liền đau đớn. Khẽ cắn răng, vẻ do dự biến thành kiên định, khoé miệng nàng nhếch lên lộ ra nụ cười quỷ dị, ánh mát xoay chuyển như sắp đùa dai.

    - Quận chúa nếu muốn đi du lịch một chuyến cùng không phải rất khó, thậm chí...

    Trần Oanh Nhi cười, thong thả nói:

    - Thậm chí chung ta có thể rời kinh sư, Bắc thượng ngắm nhìn cẩm tú giang sơn Đại Minh ta.

    Giang Đô sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói:

    - Hiện tại rời kinh? Vào lúc này? Ngươi điên à? Đùa gì vậy?

    Trần Oanh Nhi cười nói:

    - Ta điên chỗ nào? Có mười thuyền gạo đang đỗ bên cạnh sông Tần Hoài chuẩn bị đi Bắc Bình phủ... Vốn chuyến này ta đi cũng được, không đi chẳng sao, bất quá một khi quận chúa đã có nhã hứng du ngoạn ta liền bồi người một phen, ý người thế nào, quận chúa điện hạ?

    Giang Đô bị doạ đến trắng bệch, sau đó lại ửng hồng, thanh âm khẽ chuyển, xoắn xuýt nói:

    - Không được, tuyệt đối không được... Quá vội vã, ta không thể nói với tướng công, không được...

    - Ý quận chúa là, người rất muốn rời kinh, chỉ là không biết nói với Tiêu đại nhân thế nào đúng không?

    Giang Đô lo sợ không yên gật đầu.

    - Tiêu đại nhân chẳng lẽ là người cổ hủ, không cho ngươi chạy loạn?

    - Hoàn toàn ngược lại ta, tướng công thường xuyên nói muốn ta ra ngoài nhiều hơn, thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, nhân sinh một đời, cỏ cây một thu, bỏ qua thì quá đáng tiếc....

    Trần Oanh Nhi nụ cười càng mê người:

    - Tiêu đại nhân thật là người thoáng, quận chúa thật có phúc. Một khi Tiêu địa nhân đã nói như vậy thì ngươi còn lo lắng gì? Nữ nhân chúng ta xa nhà một chuyến là rất khó, bỏ qua lần này sẽ rất khó có lần sau. Không phải quận chúa muốn ra ngoài sao? Cơ hội đã bày ra trước mặt người còn do dự điều gì?

    Giang Đô nghe vậy có chút động tâm, khuôn mặt vì kích động càng thêm ửng hồng.

    - Nhưng... Nhưng ta phải về nói với tướng công một tiếng mới được....

    - Cũng đã là lão phu lão thê, còn lưu luyến không rời vậy?

    Trần Oanh Nhi trêu đùa:

    - Ngươi viết một bức thư phái người đưa cho Tiêu đại nhân không phải xong rồi sao? Thuyền nhanh chóng phải khởi hành, còn có thời gian chờ vợ chồng ngươi ỷ ôi tạm biệt sao?

    - Nhưng... Chúng ta đều là nữ lưu yếu nhược, nếu trên đường có chuyện...

    - Ta có hộ viện, còn có nhiều tiêu sư trên thuyền như vậy, ngươi có trăm thân quân hộ vệ, từ nam tới bắc ta đều đã sớm giao hảo, ngươi còn sợ gì?

    - Kia... Nhưng mà... Ta còn...

    Trần Oanh Nhi miệng khẽ cười, kéo tay Giang Đô quận chúa nói:

    - Ai nha, đi lại chỉ bất quá hai tháng mà thôi, quận chúa đừng do dự nữa, nhanh lên thuyền đi, ngươi ở trên thuyền viết thư, ta liền phái người đưa cho Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân chắc chắn không trách cứ ngươi, đi nào, nhanh lên thuyền...

    - Oanh nhi, ngươi... Ngươi đừng kéo ta nha, ta thật sự... Còn chưa nghĩ thông đâu, tướng công sẽ mất hứng...

    Trần Oanh Nhi mắt điếc tai ngơ, kéo Giang Đô nhanh chóng đi về bến tàu.

    Tiêu Phàm, ngươi muốn ta cả đời cô độc, ta liền kéo phu nhân người đi, cho ngươi nếm mùi hai tháng chăn đơn gối chiếc, Trần Oanh Nhi ta tuy là nữ thương hộ đê tiện nhưng không phải tuỳ tiện cho ngươi muốn làm gì thì làm.

    Lúc thương thuyền Trần gia giương buồm đi xa cũng là lúc Tiêu phủ đang rất náo nhiệt.

    Tào Nghị nắm bình trà, ngửa cổ uống một ngụm, sau đó xoa miệng cười nói:

    - Tiêu lão đệ, chiêu này quả nhiên cao minh, họ Hoàng kia nếu có thể sống từ Bắc Bình về, chúng ta lại châm thêm mồi lửa, lão gia hoả kia không sống nổi ở kinh sư...

    Tiêu Phàm xua tay khiêm tốn cười nói:

    - Thế này có là gì, âm mưu quỷ kể chỉ là tiểu đạo, không lên được mặt bàn, ưu điểm của ta không đang nhắc đến...

    Tào Nghị liếc xéo hắn liếc mắt, chậm rãi nói:

    - Nhưng... Từ khi ta biết ngươi tới nay người đều dùng âm mưu quỷ kế, chưa từng gặp ngươi đường đường chính chính làm gì, đây là vì sao?

    Tiêu Phàm cứng lại, tiếp theo có chút nổi giận nói:

    - Đó không phải là sở trường của ta còn chưa có phát huy ra sao? Ta đây chẳng những thiên tài kinh thiên động địa, tay trái Thanh Long, tay phải Bạch Hổ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, vừa bước ra cửa đã vang danh thiên hạ...

    Tào Nghị há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Phàm.

    Thái Hư lão đạo bên cạnh rất không nể tình, há to miệng ngáp một cái

    Người xuất gia không hiểu triều đình tranh đấu, Thái Hư hiện tại rất nhàm chán.

    Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Thái Hư không có tinh thần bên cạnh, không khỏi buồn cười nói:

    - Sư phụ, tối hôm qua lại ở thành lâu nào, cùng cô nương nào vậy?

    Nghe được hai chữ "Cô nương", Thái Hư tinh thần rung lên, tức khắc buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.

    - Tối hôm qua bần đạo cùng sư huynh ở trong Ám Hương lâu, cùng những vị nữ thí chủ tu tiên... Ám Hương lâu thực sự tuyệt, nhóm nữ thí chủ còn chưa thành tiên mà ta và sư huynh đã lên tiên rồi, vô lượng thọ phật...

    Thái Hư nở nụ cười dâm đãng.

    Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến, vạn phần bất đắc dĩ nói:

    - Sư phụ... Ta van cầu ngươi, ngươi không thấy chút nhục nhã nào ra? Ta đây đồ đệ ngươi giữ mình trong sạch, ngươi là sư phụ mà như ngựa giống vậy, đấy là đạo lý gì vậy? Ta không rõ, không lẽ người không có khái niệm trinh tiết sao?

    - Khái... Khái niệm trinh tiết?

    Thái Hư mờ mịt:

    - Trinh tiết gì?

    - Ngươi quả nhiên không biết trinh tiết là gì?

    Tiêu Phàm đau lòng không thôi:

    - Thanh lâu là nơi để ngươi lưu luyến vậy sao? Từ đạo đức mà nói, người khác vừa mới kéo quần lên từ trong phòng đi ra, ngươi lại cởi quần đi vào tiếp, ngươi thấy có ý nghĩa sao? Hành vi này... Là của người sao?

    - Không phải người thì là gì?

    Hai người trăm miệng một lời ngạc nhiên hỏi.

    - Khỉ!

    ......

    ......

    - Không phải ngươi cũng cưới hai người sao?

    Thái Hư vô sỉ trừng mắt nhìn hắn.

    - Sao giống nhau được, ta cùng Hoạ Mi và Giang Đô tình đầu ý hợp, còn ngươi thuần tuý là phát tiết thú tính, từ góc độ đạo đức mà nói chúng ta căn bản không thể so sánh. Chỉ có kẻ bất lực không có bản lĩnh tìm vợ mới chui vào thanh lâu thôi.

    Tiêu Phàm vô cùng đau đớn nói.

    Thái Hư mất hứng:

    - Chỉ có thái giám mới không vào thanh lâu a. Đồ đệ dám giáo huấn sư phụ, vô pháp vô thiên. Ngươi quản bản thân cho tốt đi đã, nếu không quản được nữ nhân của mình, làm quan lớn mấy cũng chỉ là người nhu nhược..

    Tiêu Phàm tự mãn cười:

    - Mới hai người mà thôi, đệ tử xử được...

    Vừa dứt lời, Trương quản gia vội vã tiến vào tay cầm phong thư đưa Tiêu Phàm nói:

    - Lão gia, vừa mới có người đưa thư tới đây, đưa đến liền rời đi...

    Tiêu Phàm nhíu mày nhân thư, vừa mở ra vừa nói:

    - Người nào thần bí vậy?

    Mở thư ra, Tiêu Phàm liền thất thanh:

    - Giang Đô sao lại quen biết Trần Oanh Nhi?

    Tào Nghị cùng Thái Hư hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

    Tiêu Phàm vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận đọc kĩ thư từ đấu đến cuối, mặt không khỏi co rút vài cái.

    Thái Hư nhìn Tiêu Phàm thất hồn lạc phách, hiếu kỳ nói:

    - Ngươi làm sao vậy?

    Tiêu Phàm giương mắt, ánh mắt chết lặng vô thầnm lại lo vợ không yên, nói chung là hai chữ “bất lực”.

    Thái Hư thấy thế nóng nảy hỏi:

    - Ngươi làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?

    Tiêu Phàm giật mình, phục hồi tinh thần, đột ngột vọt tới trước mặt Thái hư, nức nở buồn bã nói:

    - Sư phụ, ta... Ta là người nhu nhược.

    Thái Hư nhẹ nhàng thở ra, lại giận lại thương yêu nhìn hắn một cái, sau đó từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, vẻ mặt thông hiểu nói:

    - Bần đạo đã sớm biết ngươi là người nhu nhược, một lúc cưới liền hai người vợ thiên kiều bá mị, sáng tối chinh phạt không ngừng, không biết tiết chế, có thể không nhu nhược sao? Cầm lấy, đêm làm vài giọt, đảm bảo ngươi kim thương bất khuất cả đêm...

    Tiêu Phàm nhìn chằm chằm bình sứ thật lâu không nói: "......"

    ......

    ......

    Không khách khí cất bình sứ đi, Tiêu Phàm thần tình chua xót nói:

    - Sư phụ, ta không phải ý kia a, Giang Đô quận chúa, vợ ta nàng... Nàng chạy theo người khác.

    Nói xong Tiêu Phàm hốc mắt tức khắc ửng hồng, vẻ mặt tràn ngập thất bại.

    Thái Hư cùng Tào Nghị chấn động, không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

    Thật lâu...

    Phanh

    Tào Nghị vỗ án bật dậy, giận tím mặt:

    - Phản rồi, dám câu dẫn phu nhân Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, đương đường hoàng tỷ đương triều, quận chúa điện hạ. Để ta xem là vương bát đản nào ăn gan hùm uống mật gấu dám giở trò với Tiêu lão đệ ta. Để ta phái người bắt vương bát đản kia, bằm thây vạn đoạn!

    Tiêu Phàm rồi rắm nhìn hắn, sau đó thở dài, buồn bã nói:

    - Không cần, vợ ta bỏ chạy cùng một nữ nhân....

    Tào Nghị: "......"​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 179: Cướp đoạt thánh chỉ

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Hai chữ “háo sắc” là có thể đủ khái quát đa số nam nhân trên đời. Thế còn nữ nhân, ai có bản lĩnh dùng hai chữ để khái quát hết?

    Rất khó, mỗi người phụ nữ đều hoàn toàn khác nhau.

    Có người khiến nam nhân bớt lo, lại có người khiến người ra đau trứng.

    Hiện tại một nữ nhân khiến Tiêu Phàm bớt lo lại bị một người nữ nhân khác lừa đi, chuyện này thật khiến trứng người ta đau.

    Tiêu Phàm ngơ ngác hồi lâu, không khôi phục được tinh thần.

    Trần Oanh Nhi... Vì sao phải bắt cóc Giang Đô? Nàng cùng Giang Đô có cừu oán, hay là nàng muốn trả thù mình?

    Đương nhiên, điều dễ nghĩ đến nhất, kỳ thật Trần Oanh Nhi từ khi cùng mình tình biến thì tính cách trở nên cực đoan trở nên thích nữ nhân. Nàng cũng xem trọng Giang Đô, vì thế thành tình địch với Tiêu Phàm, liền tìm cơ hội lừa Giang Đô bỏ trốn, cùng Giang Đô song túc song phi...

    Nếu như vậy thì quả thực quá đáng tiếc, Tiêu Phàm không phản đối bách hợp, thích lão bà của thì cứ gả cho ta là được mà, từ nay về sau chúng ta ba người ngủ cùng người, thích làm gì cứ làm, không cần cố kỵ a...

    Đây thuần túy chỉ là phán đoán, Tiêu Phàm cũng cảm thấy rất vớ vẩn.

    Nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu rõ cách nghĩ của nữ nhân, Tiêu Phàm căn bản không biết động cơ Trần Oanh Nhi làm như vậy.

    Bất quá Tiêu Phàm rất rõ ràng, hậu quả Trần Oanh Nhi làm như vậy.

    Hai nữ tử xinh đẹp đến Bắc Bình phủ, địa bàn của Yến vương, người kết cừu cực sâu với mình, nếu bị Yến vương điều tra ra quan hệ với mình, hắn sẽ làm gì? Không cần đoán cũng biết, Tiêu Phàm làm gì với ba vương tử của Chu Lệ, hắn cũng sẽ làm thế với hai nữ nhân của hắn.

    Trần Oanh Nhi, nữ nhân không đầu óc này muốn làm gì?

    Tiêu Phàm vẻ mặt dần dần âm trầm, ánh mắt hàm chứa mấy phần nộ khí.

    Nam nhân sinh ra làm gì? Để giải quyết hậu quả của lão bà gây ra.

    - Ta muốn đi Bắc Bình

    Tiêu Phàm ánh mắt trầm tĩnh, ngữ khí rất kiên quyết.

    Tào Nghị ngây ra một lúc, cả kinh nói:

    - Ngươi điên rồi? Ngươi có biết người kết bao nhiêu thù với Yến vương? Ngươi đi Bắc Bình còn toàn mạng sao?

    - Ta cảm thấy Yến Vương điện hạ là người khoan hồng độ lượng, chắc chắn sẽ không so đo với ta, với lại ta còn là con rể hắn...

    Tiêu Phàm cười rất hồn nhiên.

    Tào Nghị thật lâu không nói gì, nhìn hắn ánh mắt tựa như thấy một kẻ điên.

    Tiêu Phàm chỉ duy trì nụ cười được chốc lát, vẻ mặt vặn vẹo như ăn mướp đắng, buồn bực nói:

    - Vậy ngươi nói xem ta làm sao giờ? Bắc Bình nguy hiểm vậy ta dám để vợ ta đi sao? Ngươi cũng biết nhân phẩm Yến vương có vấn đề, nếu hắn bắt Giang Đô làm con tin, những bố trí gần đây của ta đều loạn.

    Tào Nghị vội la lên:

    - Thừa dịp các nàng còn chưa đi xa, chúng ta nhanh phái Cẩm y vệ đuổi theo.

    Tiêu Phàm lắc đầu nói:

    - Đó là dĩ nhiên, bất quá khả năng không kịp. Giang Đô bảo ta nàng muốn du ngoạn một chuyến, nên tuyến đường chắc chắn không cố định, Cẩm y vệ dù lợi hại cũng có thể tra từng tấc đất Đại Minh sao... Cho nên ta phải đi Bắc Bình một chuyến, ở đó chờ các nàng, như vậy mới đảm bảo an toàn cho các nàng.

    Tào Nghị suy nghĩ nửa ngày, phẫn hận nói:

    - Phụ nữ không thành thật ở nhà hầu hạ tướng công, tên vương bát đản nào dạy đệ muội không có việc gì chạy lung tung bên ngoài vậy?

    Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ chỉ vào mũi mình, buồn bã nói:

    - Vương bát đản ngươi nói kia chính là ta...

    Tào Nghị trợn mắt há mồm: "......"

    ......

    ......

    Tự làm bậy, không thể sống.

    Tiêu Phàm hiện tại rất muốn vả mình hai cái bạt tai.

    Lão bà là bị mình dạy hư a, cái gì mà đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, giờ nàng thực sự đi vạn dặm nhé...

    - Ngươi cũng biết ngươi đi Bắc Bình là chịu chết, Yến vương sao có thể tha cho ngươi?

    Tào Nghị gấp đến dậm chân.

    Tiêu Phàm trầm tư nửa ngày, chậm rãi nói:

    - Không biết, nếu ta lấy thân phận khâm sai triều đình đi Bắc Bình khao thưởng biên quân, Yến vương dù hận ta cũng không dám làm loạn. Tình bắc từ phương bắc truyền về, Yến vương đang thiếu lương thảo, tân binh chưa được thao luyện đủ, nếu hắn giết ta, liền quyết tâm tạo phản, nhưng lúc này quá vội vã, làm phản tất bại. Nói cách khác giờ ta đi Bắc bình là an toàn.

    Tào Nghị lạnh lùng nói:

    - Hắn không dám công khai sát hại ngươi, chẳng lẽ hắn không biết âm thầm phái thích khách giết ngươi sao? Ngươi đừng quên, chuyện hắn ở kinh thành đã làm qua.

    Tiêu Phàm cười nói:

    - Ta là khâm sai, thiên tử sứ thần, nếu trên địa bàn Bắc Bình phủ, dù xảy ra chuyện gì đều tính trên đầu Yến vương, nếu hắn không phải kẻ ngốc tất không dám làm vậy....

    Trầm ngâm một lần, Tiêu Phàm nói tiếp:

    - ... Bất quá ta là người lá gan không lớn, mọi việc phải chuẩn bị vạn toàn. Giờ ở giao giới Sơn Đông và Bắc Bình có Võ Định hầu Quách An thống lĩnh hơn mười Thiên hộ sợ, đến đó ta mời hắn lĩnh quân bắc tiến chuẩn bị.

    Cân nhắc rất lâu, Tiêu Phàm đi Bắc Bình thành chuyện đã định.

    Hai người thương lượng trong chốc lát, Tào Nghị đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào Tiêu Phàm, chậm rãi nói:

    - Chúng ta nói nhiều như vậy, có chuyện ngươi nghĩ đến chưa?

    - Chuyện gì?

    - Thiên tử hôm qua đã hạ chỉ mệnh Hoàng Trừng lão gia hỏa kia tuần tra phương bắc, ý chỉ đã hạ, chúng ta nói đến nói đi đều là không có thánh chỉ, chúng ta lấy danh nghĩa gì đi?

    Tiêu Phàm thoải mái cười nói:

    - Quá đơn giản, phái người nhận thánh chỉ kia trong tay Hoàng Trừng đi, ta đi nói với thiên tử một tiếng.

    Tào Nghị do dự nói:

    - Này... Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi? Hoàng Trừng nếu không đồng ý thì làm sao bây giờ?

    - Đánh cho hắn không xuống giường được, dĩ nhiên người đi sẽ là ta

    Tiêu Phàm không cần phải nghĩ ngợi nói.

    - Ý kiến hay!

    Buổi chiều, Tào Nghị về trước Trấn Phủ Ti nha môn, hạ lệnh phái người hoả tốc về phương bắc tìm kiếm đoàn người Giang Đô quận chúa.

    Tiêu Phàm cũng lập tức mặc quan phục tiến vào hoàng cung.

    Trong điện Văn Hoa, Chu Doãn Văn trịnh trọng giao chiếu chỉ cho Hoàng Trừng, Hoàng trừng kính cẩn tiếp nhận, bái lạy đúng nghi lễ.

    Nhìn vào Hoàng Trừng tóc hoa râm, khuôn mặt già nua, Chu Doãn Văn chợt thấy chua xót, dù gì cũng là lão sư dạy dỗ hắn bao nhiêu năm, cũng là phụ tá hoàng tổ phụ để lại cho hắn, một chút bất kính bỏ qua đi.

    Chu Doãn Văn hòa ái nói:

    - Tiên sinh lần này đi Bắc Bình, một đường vất vả, trẫm thực tâm không đành lòng, tiên sinh bảo trọng.

    Hoàng Trừng cung kính bái Chu Doãn Văn:

    - Cựu thần ăn lộc quân, việc bệ hạ phó thác không dám buông lỏng, nhát định hoàn thành tốt, báo hồng ân bệ hạ.

    Chu Doãn Văn vui mừng cười nói:

    - Tiên sinh là ân sư thụ nghiệp trẫm, dĩ nhiên trẫm tin tưởng, lần này tiên sinh nhớ lời trẫm, đừng chọc giận phiên vương, cũng đừng báo thù họ. Chuyến này vốn là thay để mê hoặc phiên vương, tranh thủ thời gian cho việc tước phiên, trọng trách trọng đại, mong tiên sinh thu hồi lòng cảnh giác với phiên vương, thành ý giao hảo khắp nơi mới ổn.

    Hoàng Trừng khẽ nhíu mày nói:

    - Bệ hạ có lệnh, cựu thần không dám không theo, nhưng cựu thần trước khi đi có mấy câu như nghẹn ở họng, không nói không được.

    Chu Doãn Văn trong lòng âm thầm kêu khổ, Hoàng tiên sinh mỗi lần nói câu này đều là chuyện không tốt. Nhưng mà nay hắn thân là hoàng đế Đại Minh, thân tử nói lời không dễ nghe cũng phải nghe, phải tỏ ra là minh quân độ lượng.

    Vì thế Chu Doãn Văn lên tinh thần nói:

    - Tiên sinh có gì cứ nói.

    Hoàng Trừng thái độ mặc dù cung kính, nhưng ngữ khí cũng rất lãnh đạm nói:

    - Thay thiên tử tuần thú bắc địa, khao thưởng biên quan, cựu thần cho rằng... Căn bản là không cần thiết.

    Chu Doãn Văn thở dài, quả thế...

    Miễn cưỡng cười, Chu Doãn Văn vẻ mặt ôn hoà nói:

    - Sao tiên sinh lại nói vậy?

    Hoàng Trừng xụ mặt nói:

    - Bắc Địa phiên vương tuy đông, nhưng binh nhiều tướng mạnh chỉ có Tấn, Yến, Ninh vương mà thôi, còn lại binh chỉ mấy nghìn không đáng để lo. Trong ba phiên vương, Tấn vương cùng Ý Văn thái tử đều cùng một mẹ sinh ra, tháng ba năm nay chết ở Thái Nguyên, thế tử kế tục vương vị chưa đến nửa năm, không dám có dị mưu với triều đình. Ninh vương còn nhỏ, thiện chiến chứ không thiện mưu, hắn không có năng lực sinh dị tâm với triều đình. Duy chỉ có Bắc Bình Yến vương hữu dũng hữu mưu, binh lực mạnh mẽ, nói cho cùng Yến vương mới là là mối hoạ của Đại Minh ta...

    Yến Vương là kiêu hùng, Bắc Bình phủ nhỏ hẹp không đủ dung, năm nay chưa được triều đình cho phép đã tự ý chiêu binh mãi mã, cho thấy hắn có dụng tâm khác. Triều đình hiện nay nhìn như bình tĩnh, thực tế nguy cơ từ phía. Nếu không nhanh chóng thực hiện chính sách tước phiên, truy cứu tội Yến vương tự tiện chiêu binh mãi mã mà còn phái khâm sai đại thần đi khao thưởng biên quân, như thế khác nào thể hiện triều đình sợ hắn, cổ vũ các phiên vương khác. Khi đó các phiên vương khác biến mạnh, triều đình muốn tước phiên khó càng thêm khó.

    Chu Doãn Văn lắc đầu cười nói:

    - Tiên sinh nghĩ nhầm rồi, trấn an Yến vương, không phải cổ vũ hắn mở rộng binh mã mà tranh thủ thời gian để triều đình điều động lương thảo, tập trung đại quân. Khi triều đình chuẩn bị đầy đủ, bắc thượng nhất cử bắt Yến vương. Tiên sinh nghĩ xem, mạnh như Yến vương còn thua, phiên vương khác còn dám phản sao? Một năm này, cho dù các phiên vương khác muốn rục rịch cũng không làm ra được gì, mà triều đình lại rất cần thiết, phải nói là trọng yếu phi thường. Chủ ý phái người đi Bắc Bình giao hảo với Yến vương, ha ha.. Là trẫm cùng Tiêu ái khanh cùng nhau nghĩ ra, trẫm cảm thấy rất ổn thoả.

    Hoàng Trừng vừa nghe là chủ ý của Tiêu Phàm, hặn giận dữ giậm chân:

    - Tiêu Phàm tiểu tặc khi quốc khi quân, quả thực là tội nhân thiên cổ Đại Minh ta, bệ hạ nếu tin lời hắn nói hậu quả không thể tưởng tượng được, bệ hạ, nghĩ lại...

    Chu Doãn Văn không nhịn nổi nói:

    - Tiên sinh, giang sơn Đại Minh này đều là của trẫm, trẫm làm bất kỳ chuyện gì đều nghĩ đi nghĩ lại rồi mới quyết định làm...

    Hoàng Trừng nổi cơn, vô lễ cắt ngang lời Chu Doãn Văn, lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói:

    - Bệ hạ nói là như vậy, nhưng cựu thần lại thấy bệ hạ xử trí chuyện quốc gia đại sự giống như trò chơi vậy? Ngài cùng Tiêu Phàm thương nghị vài câu liền quyết định đại sự tước phiên liên quan đến giang sơn xã tắc, lúc ấy sao bệ hạ không hỏi ý kiến cựu thần một tiếng? Nếu người dễ tin lời gièm pha của gian thần, trở thành vua mất nước, cựu thần nào còn mặt mũi gặp tiên đế chốn cửu tuyền? Bệ hạ, là người đang hãm hại văn võ toàn triều vào chỗ bất trung bất nghĩa a...

    Chu Doãn Văn vừa nghe mấy chữ “vua mất nước” liền tức giận, lời Hoàng Trừng nói ngày càng phản cảm, lửa giận càng bùng lên:

    - Hoàng tiên sinh, trẫm là hoàng đế Đại Minh, chuyện trẫm đã quyết ngươi phải nghe, nếu trẫm thấy cần thương nghị với các đại thần thì sẽ triệu tập các ngươi. Điều khâm sai đại thần tuần thú phương bắc, việc này trẫm đã quyết, tiên sinh không cần nhiều lời. Giờ không còn sớm, ngươi chuẩn bị khởi hành đi.

    Chu Doãn Văn lạnh lùng nói làm Hoàng Trừng ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn rất không quen thái độ này của Chu Doãn Văn, quá lạ lẫm. Nhìn vẻ lạnh lùng của Chu Doãn Văn, Hoàng Trừng bi ai phát hiện hắn và thiên tử đã có vực ngăn không thể hoà hợp.

    - Cựu thần... Tuân chỉ.

    Hoàng Trừng phục thủ dập đầu, vẻ mặt ảm đạm rời khỏi Văn Hoa điện.

    Chu Doãn Văn nhìn chăm chú vào bóng dáng Hoàng Trừng chán nản thất thần, tâm địa thiện lương nhân hậu nổi lên vài phần không đành lòng. Hắn há mồm định gọi lại an ủi vài câu, nhưng nghĩ lại từ khi mình đăng cơ tới nay đủ loại biểu hiện ương ngạnh của Hoàng Trừng làm tâm hắn cứng rắn lại, lặng lặng nhìn Hoàng Trừng xa dần.

    Hoàng Trừng thất hồn lạc phách rời Ngọ môn, đi qua cầu Kim Thuỷ, nhìn Thừa Thiên môn cao lớn uy nghiêm. Ngoảnh đầu nhìn hoàng cung nguy nga hùng vĩ đằng sau, Hoàng Trừng ảm đạm thở dài, trong lòng rất bất đắc dĩ và nghi hoặc.

    Hắn nghĩ không thông, thiên tử là người nhân hậu thiện lương, hắn lại là trung thần không thẹn với lòng. Quan hệ giữa hai người phải hoà hợp như cá nước mới phải, sao khoảng cách ngày càng xa? Là thiên tử thay đổi hay mình quá mong cầu thành?

    Bất luận vì sao, hắn đã không được thiên tử ân sủng nữa, Hoàng Trừng có dự cảm, đời mình sợ rằng đây là lần cuối rời hoàng cung, có lẽ vị trí trong ban đại thần ở kim điện cũng không còn chỗ của mình.

    Thờ một hơi thật dài, Hoàng Trừng cúi đầu, đầy mất mát đi ra khỏi Thừa Thiên môn.

    Đột nhiên, nhất trận kình phong lướt nhẹ qua, phanh một tiếng, Hoàng trừng cảm giác bị đụng mạnh mẽ, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

    Hắn còn chưa kịp kêu lên đau đớn, lại nghe thấy tiếng thét quen thuộc:

    - Ai, đau quá, ai đi đường không có mắt vậy? Cha ngươi là Lý Cương à?

    Hoàng Trừng ngẩng đầu nhìn lên, thấy gian tặc hắn căm thù đang xoa ngực rên la, cạnh hắn là mấy thân binh đang đỡ dậy.

    - Tiêu Phàm ngươi... Gian tặc ngươi đụng ta còn la làng, thực là vô sỉ.

    Hoàng Trừng giận tím mặt nói.

    Tiêu Phàm xoa lồng ngực, thấy người bị hắn đụng không ngờ lại là Hoàng Trừng, vui mừng nói:

    - Hoàng tiên sinh, ta đang tìm ngươi đấy.

    Hoàng Trừng nghe vậy lập tức cảnh giác:

    - Ngươi tìm ta làm gì?

    Tiêu Phàm vẻ mặt có chút lo lắng, chất phác cười nói:

    - Hoàng tiên sinh lúc nào khởi hành đi Bắc Bình?

    Hoàng Trừng vừa nghe liền giận dữ

    - Hừ, tiểu nhân đê tiện ngươi gièm pha trước mặt thiên tử, làm lão phu phải nghìn dặm đi Bắc Bình, để ngươi nhân cơ hội ở triều đình lấy thúng úp voi hử? Lão phu vừa lĩnh chỉ, chuẩn bị xuất phát, ngươi đã vừa lòng?

    Tiêu Phàm bất chấp biện giải, nghe vậy vội la lên:

    - Ngươi đã lĩnh thánh chỉ? Hôm nay triều đình làm việc hiệu suất cũng quá nhanh đi...

    Nói xong Tiêu Phàm gấp gáp duỗi tay ra, nó

    - Thánh chỉ đâu? Ngươi đưa thánh chỉ cho ta, có đệ tử ở đây, sao dám để tiên sinh đường dài bôn ba chứ? Đệ tử giúp ngươi đi Bắc Bình chuyến này đi.

    Hoàng Trừng không dám tin bật thốt lên:

    - Ngươi đi Bắc Bình?... Ngươi điên ư?

    Tiêu Phàm thở dài nói:

    - Sao ai nghe thấy ta muốn đi Bắc Bình đều nói vậy chứ? Rõ ràng là ta trung quân ái quốc mà?

    Hoàng Trừng lấy lại tinh thần, ánh mắt càng thêm cảnh giác đánh giá hắn, hừ nói:

    - Ngươi cùng Yến Vương kết oán sâu, việc này thiên hạ đều biết, ngươi có gan đến đất phong của Yến Vương? Hừ ngươi đến cùng có ý gì?

    Tiêu Phàm do dự một chút, quyết định nói thật, hòa bình giải quyết chuyện này.

    - Hoàng tiên sinh, không sợ ngài chê cười, sự thật là như vậy... Phu nhân của ta, chính là Giang Đô quận chúa, vài canh giờ trước bị người ta lừa chạy mất, mà người đó lại là nữ nhân. Ngài nói xem thế đạo gì vậy, ta không còn cách nào đành phải đuổi theo...

    Hoàng Trừng há to miệng, hơi giật mình nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt kia như đang nhìn heo bay trên trời...

    Tiêu Phàm thật cẩn thận nói:

    - ... Tiên sinh cảm thấy ta giải thích hợp logic chứ?

    "......"

    "Tiên sinh, tốt xấu cũng nói câu gì chứ, không được thì để ta nói dối kiểu khác...

    "......"

    Thật lâu...

    Hoàng Trừng lấy lại tinh thần, dùng sức vỗ vỗ đầu, tựa hồ muốn tống Tiêu Phàm đáng hận ra khỏi đầu óc mình.

    - Ta tin cái rắm, quả thực hồ ngôn loạn ngữ!

    Hoàng Trừng chính thức hạ kết luận, kết luận rất đúng trọng tâm.

    Tiêu Phàm nóng nảy:

    - Mặc kệ ngươi tin hay không, ngươi đưa thánh chỉ cho ta, ta tiến cung xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đến lượt ta đi Bắc Bình, ngài khỏi một phen bôn ba, cũng không chịu thiệt nha.

    Hoàng Trừng cười lạnh nói:

    - Gian tặc ngươi mở miệng không được câu nào nói thật, dù ngươi nói gì lão phu kiên quyết không tin, thánh chỉ là thiên tử đưa cho lão phu, ngươi muốn? Nằm mơ đi!

    Tiêu Phàm hạ mình khẩn cầu nói:

    - Hoàng tiên sinh, việc này trọng đại, mạng người quan trọng, ngài không thể thấy chết không cứu được, vợ người ta cũng là vợ...

    - Nói lảm nhàm gì vậy, Tiêu Phàm, lão phu không biết ngươi đi Bắc Bình làm gì, nhưng gian tặc ngươi không làm được chuyện gì tốt, mặc kệ ngươi muốn làm gì lão phu tuyệt đối không để ngươi thực hiện được.

    Tiêu Phàm mềm mỏng đau khổ cầu xin nửa ngày, Hoàng Trừng vẫn không đồng ý, giọng nói mười phần kiên quyết.

    Tào Nghị đi tới, thấp giọng nói:

    - Tiêu lão đệ, tiếp tục như vậy không phải cách hay, nhìn lão gia hỏa này phỏng chừng hắn thà chết cũng không chịu giao thánh chỉ ra, thánh chỉ không cầm về, thiên tử cho dù muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra cũng không được...

    Tiêu Phàm cắn răng một cái, vẻ mặt cầu xin hiện lên vài phần thô bạo.

    - Hoàng tiên sinh, đệ tử hỏi ngài một câu, thánh chỉ... Hiện tại có phải ở trên người ngươi?

    - Trên người lão phu thì sao nào?

    Hoàng Trừng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm nói.

    Tiêu Phàm lộ ra tà ác nụ cười, gật đầu nói:

    - Trên người ngươi là tốt rồi...

    Nói xong Tiêu Phàm ra thủ thế với mấy tên cẩm y giáo uý phía sau, quát:

    - Đánh hắn!

    Oanh

    Giáo úy như cung rời tiễn như đám khách làng chơi lâu năm mới thấy kỹ nữ lao lên.

    Thấy cảnh tượng quen thuộc, Hoàng Trừng cực kỳ hoảng sợ, hắn lùi về sau, run rẩy nói:

    - Các ngươi đừng qua đây! Thiên hạ này không vương pháp... A... Tiêu Phàm ngươi... Ai nha....

    Một trận quyền cước vang lên cùng tiếng mắng tức giận của Hoàng Trừng, và rồi là tiếng kêu thảm thiết của hắn.

    ......

    ......

    Thật lâu, mọi người ngừng tay sau tiếng quát của Tiêu Phàm.

    Tiêu Phàm tiến lên thấy Hoàng Trừng bầm dập, rên rỉ không thôi, không khỏi oán trách lườm mọi người:

    - Ý bảo các ngươi tuỳ tiện đánh vài cái, sao hạ thủ nặng vậy?

    Mọi người xấu hổ cúi đầu.

    Tiêu Phàm ngồi xổm xuống, rút thánh chỉ trong người Hoàng Trừng ra, nhìn qua một chút, lập tức kinh hỉ nói:

    - Không sai, là nó! Các ngươi đưa Hoàng tiên sinh trở về chữa thương trước, bảo Hoàng tiên sinh cưỡi ngựa vô tình bị thương, ân, ta tiến cung xin thiên tử cho hắn nghỉ bệnh...

    Tào Nghị kéo tay áo Tiêu Phàm, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc:

    - Tiêu lão đệ, có chuyện này ta thực không hiểu. Ngươi muốn thánh chỉ chỉ cần bảo cướp của hắn là được, sao phải đánh hắn làm gì?

    Tiêu Phàm thất thần, suy tư rất lâu, sau đó cúi đầu nhìn Hoàng Trừng, thấy Hoàng Trừng cố gắng mở to cặp mắt bầm tím nhìn hắn, giống như cũng rất muốn biết đáp án.

    Tiêu Phàm áy náy cười với hắn, xoay người buông tay Tào Nghị, vạn phần tiếc hận nói:

    - ... Sao ngươi lại không nói sớm chứ?

    Hoàng Trừng môi run run vài cái: "......"​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 180: Quân thần quyết liệt

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Tiêu Phàm cất thánh chỉ chuẩn bị tiến cung, ngoái đầu lại nhìn Hoàng Trừng, lại do dự một chút rồi đến trước người hắn thành khẩn nói:

    - Hoàng tiên sinh chịu khổ rồi, hôm nay thực bất đẵc dĩ, ngày sau từ Bắc Bình trở về tất sẽ đăng môn bồi tội.

    Hoàng Trừng thở hổn hển, đôi mắt thâm tím cố gắng trừng ra, hừ lạnh:

    - Tiêu Phàm, ban thưởng hôm nay, lão phu nhớ kĩ, ngươi cứ đi Bắc Bình, nếu toàn mạng trở về, lão phu cùng văn võ toàn triều chờ ngươi...

    - Hoàng tiên sinh

    - Lão phu làm quan cả đời, chưa bao giờ gặp đồ đệ đại gian đại ác như ngươi, Tiêu Phàm ngươi đừng đắc ý quá sớm, quyền của ngươi do thiên tử ban, cũng có thể thu hồi. Nếu ngươi còn sống quay về, ta mỏi mắt trông chờ...

    - Hoàng tiên sinh...

    - Sao?

    Tiêu Phàm đồng tình nhìn Hoàng Trừng nói:

    - Mặt bị đánh thành như vậy còn cố cười lạnh chắc vừa đau vừa mệt nha, ta cũng không đành lòng, mà ngươi uy hiếp vậy cũng không có hiệu quả...

    Hoàng Trừng tức giận mày nhìu lên, mặt lại càng đau rát, trầm mặc nửa ngày, lại thở dài:

    - Tiêu Phàm, lão phu thực sự không hiểu nổi ngươi a...

    Tiêu Phàm hắc hắc cười không ngừng:

    - Tiên sinh không hiểu không sao, ta không cần ngươi hiểu ta, ta cũng không mong người với ta thành tri kỉ...

    Ném Hoàng Trừng rên rỉ lại Thừa Thiên môn, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị vào thẳng Văn Hoa điện.

    Đi qua Thừa Thiên môn, Tiêu Phàm dần bước chậm lại, mày nhíu lại:

    - Không thích hợp nha...

    Tào Nghị ngẩn người ra:

    - Có gì không thích hợp?

    - Ngươi có thấy, nay Hoàng Trừng bị chúng ta đánh thảm như thế ngoại trừ doạ vài câu chứ dường như không hề tức giận, thậm chí ta còn thấy hắn rất khát vọng, hay lão bị đánh phát nghiện rồi?

    - Ngươi nghĩ nhiều qua rồi, chẳng lẽ ngươi nhìn bộ dạng Hoàng trừng còn không hiểu?

    - Không a.

    Tào Nghị cười nói:

    - Đến người thô lỗ như ta còn biết là hắn ước gì ngươi thay hắn đi Bắc Bình mà ngươi còn không nhận ra à...

    - Có ý gì? Hắn cũng không muốn đi Bắc Bình?

    - Hắn đương nhiên không muốn đi, trấn an phiên vương là chủ ý của ngươi và hoàng thượng, hắn không đồng ý nên dĩ nhiên không muốn đi. Ngoài ra hắn còn lo đi xa vạn dặm triều đình sẽ bị ngươi độc chiếm, Thanh Lưu đại thần tất bị chèn ép, hắn lại cách xa vạn dặm không thể làm được gì...

    Tiêu Phàm kinh ngạc há to miệng nhìn Tào Nghị. Tào Nghị gãi đầu nói:

    - Sao? Ta nói gì sai sao?

    - Không sai, không sai, Tào đại ca, xem ra ngươi cũng không ngốc a....

    Tào Nghị mặt tối sầm:

    - Không ngờ trước kia ta trong mắt ngươi là kẻ ngốc à?

    - Ngươi không ngốc, chỉ là có chút ngốc thôi...

    "..."

    - Ý Tào đại ca là hôm nay ta đi Bắc Bình, Hoàng Trừng nhìn không muốn chứ kỳ thực ngược lại, đúng không?

    - Dĩ nhiên rồi, hắn vạn lần nguyện ý bị đoạt thánh chỉ ấy chứ...

    Tiêu Phàm nghi hoặc nói:

    - Sao vừa rồi hắn lại liều chết phản kháng vậy?

    Tào Nghị trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

    - Người đọc sách dĩ nhiên như đại mỹ nhân cưỡng gian người, dù trong lòng vui như nở hoa cũng phải làm bộ phản kháng, đây là vấn đề thái độ, phản kháng là bị cưỡng gian, ngươi là ngươi bị hại, không phản kháng thì sẽ là thông dâm...

    - Tào đại ca ví von rất chuẩn xác a... Bọn người đọc sách này thực dối trá!

    Tào Nghị thong thả nói:

    - Đừng quên ngươi cũng được ngự thưởng xuất thân tiến sĩ, cũng là người đọc sách.

    Tiêu Phàm tự hào cười, vẻ mặt hạnh phúc nói:

    - Ta không tính, công danh của ta là làm bừa mà được, cách người đọc sách vạn dặm, chính xác mà nói ta có thể coi như bán thất học a.

    Tào Nghị liếc xéo hắn, nói:

    - Cất cái vẻ đắc ý của ngươi đi, nay ngươi đi Bắc Bình, ở kinh có lão gia hoả Hoàng Trừng kia tất sẽ gây sóng gió, đến đó vừa lo bên này vừa lo bên Yến vương, ngươi sẽ làm sao?

    Tiêu Phàm sắc mặt tức khắc ngưng trọng nói:

    - Không sai, nếu ta đi rồi, Hoàng Trừng tất sẽ không chịu an phận, khi đó rất bị động...

    Tạo Nghị lộ vẻ tàn khốc, hạ thấp giọng nói:

    - Nếu không, chúng ta phái tâm phúc, chờ ngươi rời đi vài ngày rồi tìm cơ hội hạ thủ. Khi đó cả triều đều biết ngươi không ở kinh, dù có hiềm nghi cũng không thể nói là ngươi làm....

    Tiêu Phàm ngẩn người, sau đó lắc đầu:

    - Không được, Hoàng Trừng chỉ là có chút cổ hủ, không đến tội chết, giết hắn lương tâm ta không yên lòng...

    - Vậy ngươi làm sao bây giờ?

    Tiêu Phàm cúi đầu suy tư trong chốc lát, trong mắt hiện lên một chút kiên định, lẳng lặng nói:

    - Trước khi ta rời kinh, nhất định phải hạ hắn xuống, Hoàng Trừng... Cũng nên cáo biệt sân khấu lịch sử Đại Minh.Ta cách kinh phía trước, nhất định phải làm cho hắn lộng đi xuống, Hoàng Trừng... Cũng nên cáo biệt Đại Minh lịch sử sân khấu."

    ************************************

    Trong Văn Hoa điện.

    Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm đã đến, rất là cao hứng, không đợi Tiêu Phàm hành lễ, Chu Doãn Văn liền bị kích động nói:

    - Tiêu thị độc, ta đã hạ chỉ, mệnh Hoàng tiên sinh làm khâm sai đại thần, đi Bắc Bình trấn an Yến Vương, thiếu hắn chúng ta rốt cục có thể thanh tĩnh vài ngày...

    Tiêu Phàm xoa nhẹ cái mũi, có chút chột dạ nói:

    - Ách... Chuyện này thần đã đã biết, vừa mới còn tại ngoài cung gặp qua Hoàng tiên sinh...

    Chu Doãn Văn trừng mắt nhìn, xấu xa cười:

    - Hắn có phải là lại chỉ vào mũi người mắng ngươi là gian tặc, tội nhân thiên cổ khi quốc khi quân?

    Tiêu Phàm nhìn vào Chu Doãn Văn, nghiêm mặt nói:

    - Bệ hạ, người khác nói như thế nào ta, ta không quan tâm, ta muốn biết chính là, bệ hạ cho rằng ta khi quốc khi quân sao?

    Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm đứng đắn, không khỏi ngẩn người, tiếp theo cũng nghiêm nghị nói:

    - Tiêu thị độc, ta biết ngươi hai năm, ngươi là người thế nào, chẳng lẽ ta không rõ sao? Người khác nói gì ta không quan tâm, nếu ngươi là gian tắc khi quốc khi quân, ta thực hy vọng đời này nhiều người như ngươi vậy...

    Nghe Chu Doãn Văn thành tâm thành ý nói, Tiêu Phàm cảm động gật đầu:

    - Ta biết, bệ ha coi ta như huynh đệ, cuối cùng sẽ có một ngày ta chứng minh cho đám Hoàng Trừng thấy bọn họ đều nhìn lầm ta.

    Chu Doãn Văn trong lồng ngực tức khắc cũng hào khí kích động, hắn thẳng thắn lớn tiếng nói:

    - Đúng! Chúng ta phải làm một phen đại sự cho bọn hắn nhìn xem! Chu Doãn Văn ta không phải hoàng đế ngu ngốc vô năng, Tiêu Phàm ngươi cũng không phải gian thần khi quốc khi quân,, chúng ta phải làm đại nghiệp xưa nay chưa từng có, khiến mấy lão già cổ hủ kia đều câm miệng!

    Tiêu Phàm gật đầu:

    - Hảo! Làm đại sự!

    - Đúng rồi, ngươi còn chưa nói ta biết, Hoàng tiên sinh có mắng ngươi không?

    - Mắng, đương nhiên mắng, hơn nữa mắng thật sự khó nghe...

    Chu Doãn Văn vẻ mặt đồng tình:

    - Vậy trong lòng ngươi có khó chịu?

    Tiêu Phàm mỉm cười lắc đầu:

    - Không khó chịu, một chút cũng không, khó chịu mới là Hoàng tiên sinh.

    Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:

    - Có ý gì?

    - ... Hắn bây giờ còn ở ngoài Thừa Thiên môn rên rỉ đấy.

    Tiêu Phàm ngữ khí bình thản như vừa uống ngụm nước xong.

    - A?

    Chu Doãn Văn há hốc mồm:

    - ... Rên rỉ? Ngươi... Không đánh hắn chứ?

    Tiêu Phàm rất nghiêm túc gật đầu:

    - Chẳng lẽ ngươi không thấy mắng chửi người là không đúng sao? Ta đây là trừng phạt hắn.

    Chu Doãn Văn trợn mắt há mồm, hồi lâu mới thở dài nói:

    - Ngươi đúng là người làm đại sự...

    Tiêu Phàm rất bình tĩnh nói:

    - Thế này đã là gì, chuyện lớn còn ở phía sau...

    Chu Doãn Văn ngẩn người, che ngực rên rỉ:

    - Ngươi còn làm gì nữa?

    Tiêu Phàm cười nho nhã, lịch sự nói: "

    - Sau khi ta đánh hắn, còn lấy thánh chỉ của hắn đến đây...

    Chu Doãn Văn ngơ ngác nhìn thánh chỉ trong tay Tiêu Phàm, hắn có chút muốn khóc: "......"

    - Ngươi...

    Chu Doãn Văn há miệng thở dốc, xem ra thật sự không tìm thấy từ để khen hắn.

    - ... Thánh chỉ là ta ban cho Hoàng tiên sinh, có quan hệ gì với ngươi mà ngươi cướp về?

    - Nguyên bản với ta không có quan hệ, nhưng giờ lại có liên quan rất chặt chẽ.

    - Có ý gì?

    - Hoàng Trừng không thể đi Bắc Bình.

    - Sao hắn không thể đi?

    - Bởi vì ta muốn đi....

    Chu Doãn Văn lại một lần trợn mắt há mồm: "......"

    Tiêu Phàm tái bút lúc bổ sung nói:

    - Ta muốn đi Bắc Bình, ta không điên.

    Chu Doãn Văn im lặng thật lâu, mới nói:

    - Nếu ta cho ngươi đi Bắc Bình, ta mới điên rồi.

    Lúc Tiêu Phàm rời hoàng cung, khuôn mặt thoải mái cười.

    Chu Doãn Văn hạ thánh chỉ mới, để hắn đi Bắc Bình, tuỳ thời khởi hành. Chu Doãn Văn không cự tuyệt hắn bởi vì Tiêu Phàm nói lý do khiến hắn không thể từ chối, tỷ tỷ bị nữ nhân khác lừa chạy, tỷ phu có thể không truy sao? Lão bà người mất tích ngươi không nóng nảy a?

    Chu Doãn Văn quả nhiên sốt ruột, không nói hai lời hạ thánh chỉ.

    Đương nhiên, đãi ngộ khâm sai đại thần cũng đề cao rất nhiều, vì an toàn của Tiêu Phàm, Chu Doãn Văn đặc biệt điều động hai nghìn cấm quân tinh nhuệ cùng một nghìn Cẩm y giáo uý, so với hai trăm của Hoàng Trừng, quy mô cấp bậc cao hơn nhiều.

    Đây chính là lợi ích có bằng hữu là hoàng đế, hắn biết Chu Doãn Văn coi trọng tình bằng hữu này, huống chi ngươi bị lừa mất lại là tỷ tỷ hắn.

    Rời hoàng cung thì không thấy Hoàng Trừng đâu, chắc đã được đưa về dưỡng thương rồi.

    Tiêu Phàm vốn còn chút hổ thẹn khi đánh Hoàng Trừng, sau khi Tào Nghị giải thích thì hắn còn có chút tiếc nuối, lúc ấy mà tiến lên đạp hắn thêm hai cước có phải là tốt không.

    Bất quá, Hoàng Trừng muốn thừa dịp hắn không ở kinh sư mà dọn Gian đảng sao, Tiêu Phàm khẽ cười lạnh, không hạ Hoàng trừng xuống đài, sao hắn yên tâm đi Bắc Bình được chứ?​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)