FULL  FREE Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 470: Ân oán.

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Thuốc uống vào, đợi một lúc, Chân Quyền rơi vào trạng thái gây mê, an tường hơn khi ngủ, nét mặt chẳng tỏ ra chút đau đớn nào.

    Trước tiên là chuẩn bị sẵn sàng biện pháp cầm máu, khi Tôn Tư Mạc kiểm tra mạch, thấy đã tới lúc, liền gật đầu, Tả Thiếu Dương lập tức rút kiếm ra, phát hiện tim Chân Quyền hơi lệch về phía giữa, cho nên nhát kiếm nhắm vào tim này lệch đi, đúng là may mắn, lại còn xuyên qua giữa hai xương ngực, không làm gãy xương.

    Như thế xử lý dễ dàng hơn rồi, một mình y sẽ không đủ nhanh, nhưng có Tôn Tư Mạc hỗ trợ, ông dùng châm mức độ không cần nhìn, Tả Thiếu Dương chỉ cần rửa vết thương, dùng chỉ tiêu độc khâu lại vết thương, xoa lên Ngọc Chân tán thuốc chống phù nề cùng loại chống nhiễm trùng uốn ván.

    Cuối cùng là dùng băng gạc đặc chế băng bó lại tuyên bố cứu chữa hoàn tất.

    Tôn Tư Mạc đi ra tuyên bố hết thảy đều thuận lợi, người Chân gia mừng phát khóc, Chân Huyền là trưởng tử, quỳ xuống vái lạy, những người khác cũng đồng loạt quỳ theo.

    Chân Dao và Kiều Xảo Nhi là đứa bé mới lớn, tuy cao lớn hơn, lão thành hơn, nhưng thấy tằng tổ phụ còn sống, không kìm được vui sướng trong lòng, thi lễ xong nhảy tưng tưng.

    Tả Thiếu Dương xua tay để mọi người yên tĩnh:
    - Tới giờ cứu chữa tiến hành thuận lợi, nhưng tiếp đó có xuất hiện ác hóa hay không thì không biết, mọi người đừng mừng vội.
    Điều kiện vệ sinh ác liệt thế này chẳng thể đảm bảo điều gì, với người bệnh hứa điều tốt nhất, còn với thân nhân nói điều xấu nhất đó là nguyên tắc.

    Tôn Tư Mạc bảo mọi người ra ngoài, chỉ cho vài người ở lại, Tả Thiếu Dương đương nhiên túc trực bên cạnh để kịp thời xử lý nếu có biến cố.

    Một lúc sau thuốc tên hết tác dụng, Chân Quyền từ từ tỉnh lại, mở mắt hoang mang nhìn quanh, Tả Thiếu Dương đưa năm ngón tay ra xua trước mặt:
    - Chân lão gia tử, chào mừng trở lại nhân gian, có nhìn thấy ta không?

    Chân Quyền yếu ớt nói:
    - Thấy ... Nhìn thấy ...

    Chân Huyền đi nhanh tới khom người nói:
    - Cha, cảm giác thế nào?

    Chân Quyền chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc mơ hồ chỉ khẽ gật đầu, Tả Thiếu Dương nói:
    - Mọi người đừng hỏi vội đừng, để lão gia tử nghỉ ngơi.

    Lao đầu lúc này từ chấn kinh mừng rỡ tỉnh lại, Chân Quyền không chết, tội do thất trách của ông ta được giảm đi nhiều, lời nói của Tả Thiếu Dương là mệnh lệnh, đuổi hết người không liên quan đi, chẳng may làm Chân Quyền khó khăn lắm mới cứu được lăn ra chết thì nguy.

    Tôn Tư Mạc hỏi:
    - Ông ta mất bao lâu mới hoàn toàn khôi phục được?

    Tả Thiếu Dương đáp nhỏ:
    - Hiện giờ chưa thể nói tới việc này, có lẽ trong hôm nay hoặc ngày mai, ít nhất phải đợi năm sáu ngày thương thế bình ổn lại mới yên tâm.

    Tả Thiếu Dương và Tôn Tư Mạc ra ngoài thiên lao, không khí trong này thực sự không phải cho người sống, muốn đem Chân Quyền ra ngoài điều kiện tốt hơn, nhưng ngay Tôn Tư Mạc cũng không lên tiếng, Tả Thiếu Dương biết mình tốt nhất là ngậm miệng. Thiên lao là nơi giam giữ người do đích thân hoàng đế hạ chiếu, người duy nhất có quyền lực đưa phạm nhân ra vào nơi này là hoàng đế, không ai dám khiêu chiến quyền uy đó.

    Tới tối Chân Quyền tỉnh lại, Tôn Tư Mạc và Tả Thiếu Dương được mời tới, tình hình tiến triển tốt, ít nhất cho tới thời điểm hiện tại. Tôn Tư Mạc đuổi hết những người khác đi, chỉ để lại Tả Thiếu Dương, hỏi:
    - Chân lão đầu, ông làm gì thế? Sao lại muốn tự sát, hoàng thượng đâu có muốn giết ông?

    Tả Thiếu Dương nghe câu này giật mình, chẳng lẽ hoàng đế bảo bảo Tôn Tư Mạc hỏi câu này.

    Chân Quyền nói yếu ớt:
    - Không ... Không phải là ta muốn chết, mà chúng muốn ta chết.

    - Ai muốn ông chết?

    - Khụ ... Khụ ... Còn ai được nữa?

    Cái tên đầu tiên Tả Thiếu Dương nghĩ tới là Đỗ Yểm.

    Tôn Tư Mạc có vẻ cũng biết câu trả lời, trầm ngâm:
    - Tên hộ vệ đó nói để ông đoạt mất kiếm, phạm tội thất trách, đã tự sát rồi.

    - Ta cũng đoán được ... Bọn chúng không để lại đầu mối đâu, không thiếu kẻ nguyện chết vì ông ta, khoản này ông ta rất giỏi ... Là hắn lấy kiếm đâm ta, ta không đoạt kiếm của hắn ...

    Tôn Tư Mạc nói:
    - Bọn họ báo lên rằng ông đoạt binh khí, ý đồ uy hiếp quan viên ngự sự đài để bỏ trốn, tới lúc biết không thể trốn được mới sợ tội tự sát, rất nhiều người làm chứng. Hoàng thượng có vẻ cũng tin lời này.

    Chân Quyền cười thảm:
    - Vậy ta còn nói được gì nữa?

    Tả Thiếu Dương cân nhắc rồi nói:
    - Sư huynh, cái kiếm này rất dài, hơn ba xích, muốn xoay ngược kiếm đâm vào ngực, tay không thể nắm được chuôi kiếm mà phải cầm lưỡi kiếm. Kiếm đâm xuyên người, ra tận đằng sau, cần lực lớn, nếu là Chân lão gia tử tự sát, phải dùng lực mạnh, tay nắm lưỡi kiếm sẽ bị thương, nhưng tay ông ấy không có thương tích.
    Đây là kết luận y có được khi chiều nay bình tĩnh lại suy nghĩ.

    Phát hiện này rất trọng yếu, Tôn Tư Mạc chậm rãi gật đầu, lần này hỏi thẳng:
    - Vì sao Đỗ Yểm muốn giết ông?

    Chân Quyền thở dài:
    - Ông ta muốn giết ta lâu rồi, không phải bây giờ.

    - Ông bị đưa vào tử lao, rất có khả năng bị xử tử, ông ta không cần giết ông trước. Chỉ có một loại khả năng, đó là ông ta đoán được hoàng thượng không muốn giết ông, cho nên dùng hạ sách này.

    Chân Quyền mừng rỡ, hơi cựa mình, bị Tả Thiếu Dương ấn xuống.

    - Chuyện này quan trọng, ta phải trở lại chỗ hoàng thượng phục chỉ.

    Tôn Tư Mạc nói xong rời đi, ông không nói người khác được vào, cho nên tất cả vẫn ở ngoài đợi.

    Tả Thiếu Dương nghĩ một lúc hỏi nhỏ:
    - Chân lão gia tử, có một điều ta luôn muốn hỏi mà không có cơ hội, nếu ông không muốn trả lời, ta không miễn cưỡng.

    - Ngươi và Tôn lão cứu mạng ta, ơn này ta đã nhớ, hỏi đi, nếu trả lời được, nhất định ta sẽ trả lời.

    - Vì sao ông muốn giết Đỗ đại nhân?

    Chân Quyền chấn động, quay đầu nhìn y:
    - Ngươi nói cái gì? Làm … làm sao ngươi biết?

    Tả Thiếu Dương không muốn nói chuyện đơn thuốc:
    - Hôm đó, ca ca ông dùng kim châm nhỏ đâm vào cổ Đỗ đại nhân, làm tim ông ấy ngừng đập, các ông là y giả, sao lại dùng y thuật giết người?

    - Khà khà, chả trách có câu, muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm, sự việc bí mật tới đâu rồi cũng bị phát giác.
    Chân Quyền thở dài:
    - Nói thế người chính là người cứu ông ta rồi, tức là người của ông ta, vì sao lại giúp Tôn lão cứu ta?

    - Ta không phải là người của ai hết, cứu ông thì cũng như cứu ông ta, đều là cứu người bệnh, không vì cái gì cả.

    Chân quyền im lặng hồi lâu, nhắm mắt lại:
    - Xem ra ta ở kinh thành lâu năm, quen nhìn tranh đấu, tâm tư bất giác bị ảnh hưởng rồi, đúng thế, nếu là y giả thuần túy chỉ có người bệnh, không còn gì khác. Được ta nói cho ngươi biết, rất đơn giản, Đỗ Yểm muốn giết huynh đệ bọn ta, bọn ta không thể để ông ta sống.

    - Ông có ân oán gì với Đỗ đại nhân?

    - Ta không muốn nói gì khiến ngươi đồng tình, ca ca ta tính ra cũng là người thuộc Đỗ hệ, trước giờ luôn làm việc cho ông ta. Tới một lần, ông ta muốn huynh đệ bọn ta nhân cơ hội chữa bệnh, loại bỏ đối thủ cạnh tranh của mình, bọn ta không đồng ý ... Rồi không biết vì sao người kia lại biết chuyện, Đỗ Yểm vốn là kẻ hết sức đa nghi, cho rằng huynh đệ ta đã phản bội, ông ta suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên cũng sợ bọn ta dùng chiêu này hại người của mình, hoặc chính ông ta, cho nên mới ra tay hãm hại ... Khụ, không chỉ lần này, ông ta ...
    Chân Quyền dừng lại thở:
    - Ông ta còn phái sát thủ hành thích huynh đệ ta, may mà bọn ta biết con người ông ta, cho nên cẩn thận đề phòng, dù thế không dưới một lần nguy tới tính mạng ... Cho nên mới nhân cơ hội tiên hạ thủ vi cường ... Sau nghe nói ông ta cải tử hoàn sinh, ta vô cùng kinh ngạc ... Té ra được ngươi cứu.
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 471: Trở mặt

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Tả Thiếu Dương lòng không bình tĩnh, Chân Quyền giết Đỗ Yểm là vì Đỗ Yểm muốn giết họ trước, mà khởi nguồn nói cho cùng là do đấu tranh chính trị, đấu tranh tới mức muốn dùng thủ đoạn giết người loại trừ đối thủ rồi, quả nhiên thịnh thế hay không, quan trường luôn tanh máu như nhau.

    Mà theo như lần trò chuyện trước đó với Đỗ Yểm, ông ta tận tình chỉ bảo cho mình chỗ sai lầm có thể ảnh hưởng tới sĩ đồ, lúc đó mình còn cảm động, nhưng chỉ e rằng ông ta muốn đưa mình lên vị trí đủ cao, để sau này lợi dụng giết người giống huynh đệ Chân thị, vậy thì mình phải làm sao? Nếu từ chối, liệu có chuốc họa sát thân không?

    Đầu óc đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:
    - Tả đại nhân, Tả đại nhân.

    Tả Thiếu Dương đi ra mở cửa, lao đầu kia khom người rất thấp, cười nịnh:
    - Tả đại nhân, bên ngoài có người muốn gặp, không nói tên chỉ nói ngài gặp là biết.

    - Người đó trông ra sao?

    - Thấp, nhưng lực lưỡng, mặt đen, không dễ gần.

    Tả Thiếu Dương cưởi khổ, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới, đi ra ngoài nhìn thấy tên Lãnh đội chính thân binh của Đỗ Yểm.

    Lãnh đội chính rất khách khí nói:
    - Tả đại nhân, lão thái gia nhà ta mời ngài đi một chuyến.

    Đỗ Yểm muốn gặp mình, tránh cũng không được, Tả Thiếu Dương lên chiếc xe ngựa đợi sẵn. Xe chuyển bánh , Lãnh đội chính nói:
    - Tả đại nhân, nghe nói Chân lão thần y sợ tội tự sát, nhưng may mắn được Tôn lão và đại ngài cứu sống rồi?

    Tả Thiếu Dương ừ một tiếng, không có tâm trạng nói chuyện.

    Xe đi tới Đỗ phủ, mấy thị vệ dẫn đường, đưa thẳng Tả Thiếu Dương tới nơi ở của Đỗ Yểm.

    Đỗ Yểm vẫn ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, ánh đèn chập chờn, làm khuôn mặt ông ta lúc sáng lúc tối, khó đoán.

    Tả Thiếu Dương đi tới chắp tay nói:
    - Đỗ đại nhân.

    Đỗ Yểm đặt bút xuống, đưa mắt nhìn y, làm Tả Thiếu Dương cảm giác lưng lạnh toát, đây chính là khí thế của một vị quyền thần, không còn chút bóng dáng nào của một ông già bệnh tật, hỏi luôn:
    - Ngươi biết Chân Quyền lão thất phu đó muốn giết ta, vì sao còn giúp Tôn lão cứu ông ta, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

    - Đại nhân, hạ quan là đại phu, chữa bệnh cứu người là chức trách.

    - Ta không nghĩ đó là chức trách của ngươi, hoàng thượng không bảo ngươi tới, mà chỉ gọi Tôn lão tới, rốt cuộc ai ra lệnh cho ngươi?
    Đỗ Yểm quát:

    - Đại nhân, không ai cả, lúc đó hạ quan ở bên cạnh, cho được gọi đi cùng trợ giúp thôi.

    - Được, ta tạm tin ngươi, vậy ta hỏi ngươi câu này, ai nói cho ngươi về Tiêu Hải Bác? Sao ngươi lại tìm hiểu về việc này.

    - Hạ quan, nghe người ta đồn nên thuận miệng hỏi.
    Tả Thiếu Dương rùng mình, mình dại rồi, sao lại đi hỏi Bành Bính về chuyện này chứ, y biết đương nhiên nhờ Ngưu bả thức nói, còn tìm hiểu là vì Tiêu Vân Phi, đều không thể nói ra, cứ nghĩ chuyện này không có gì, nhưng lọt vào mắt người quanh năm đấu đá như Đỗ Yểm, e rằng là chuyện khác.

    Không thể nói Tả Thiếu Dương ngốc, nhưng y quá thiếu cảnh giác, dễ tin người.

    Đỗ Yểm cười nhạt:
    - Xem ra ngươi giống như Chân Quyền, đều bị kẻ khác mua chuộc mất rồi.

    - Không, không phải.
    Tả Thiếu Dương cuống lên, nếu đã Đỗ Yểm nghi ngờ, rất có thể sẽ có kết cục như Chân thị huynh đệ:
    - Hạ quan không phải người của ai hết.

    - Được, ta chỗ ngươi cơ hội chứng minh.
    Đỗ Yểm mặt âm trầm:
    - Nghe nói Chân Quyền tuy được cứu rồi, nhưng vẫn còn nguy hiểm, ngươi quay về, tìm cách giết chết ông ta, ta tin ngươi có cách. Sẽ không ai nghi ngờ gì ngươi, nếu ngươi giết ông ta, ta sẽ tin lời ngươi.

    Tả Thiếu Dương lòng lạnh toát, nhất thời cứng người, không biết làm thế nào.

    Đỗ Yểm giọng đột nhiên hòa hoãn hơn, buông một tiếng thở dài:
    - Khi lão thất phu đó muốn giết ta, ngươi ở ngay bên cạnh, ngươi chứng kiến rồi, huynh đệ chúng rắp tâm độc ác muốn dồn ta vào chỗ chết, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa.

    Tả Thiếu Dương đánh liều lên tiếng:
    - Chân Quyền nói, là vì đại nhân muốn ông ta giết một trọng thần, ông ta không nghe, cho nên đại nhân muốn giết ông ta, ông ta mới đành tự vệ.

    Đỗ Yểm thầm cười lạnh, vừa rồi ông ta cố tình nói nhẹ nhàng, để Tả Thiếu Dương lơi lỏng nói ra:
    - Chân Quyền nói với ngươi sao?

    - Vâng.

    - Đúng, đó là kẻ thù không đợi trời chung với ta, luôn cản đường ta, ta không còn cách nào mới phải lệnh huynh đệ Chân thị giết người, họ không tuân lệnh cũng đành, ông ta là y giả, không muốn dùng y thuật giết người ta không trách, thế nhưng bản quan đánh giá sai rồi, y giả biết giết người, hơn nữa khi giết người còn rất tàn độc, chính bản thân ta tự mình trải nghiệm, vì thế đừng dùng mấy lời vô nghĩa đó ra với ta.
    Đỗ Yểm lạnh lùng nói:
    - Trả lời ta, ngươi có giết Chân Quyền không?

    Giết Chân Quyền cứu lấy cái mạng, Tả Thiếu Dương có thể làm được, nhưng sau đó thì sao, không nói tay vấy máu, lương tâm cắn rứt, mà có lần này, sẽ có lần sau, sẽ bị Đỗ Yểm khống chế, phải đi giết người cho ông ta, phải dính vào đấu tranh chính trị, càng lún càng sâu, mà kẻ mù chính trị như y, sớm muộn cũng bị đối thủ nghiền nát, chỉ e còn liên lụy tới gia đình.

    Lãnh đội chính ở bên đột nhiên xen vào, thái độ khúm núm rất giả tạo:
    - Tả đại nhân, Chân Quyền không có quan hệ gì tới ngài, ngài lại có thể giết người mà không để lại dấu vết, sao không làm? Nếu lão thái gia nhà ta không tin ngài nữa, ai giúp ngài gỡ bỏ rắc rối đây?

    Tả Thiếu Dương ngớ người:
    - Ta có rắc rối gì?

    - Ngài còn chưa biết rồi, thời gian qua ngài ở Tôn gia tu đạo ít chú ý tới sự đời, cái thứ thuốc trúng phong gì đó do dùng phụ tử quá liều gây chết người.

    Tả Thiếu Dương thất kinh:
    - Không thể nào có chuyện đó.

    - Tả đại nhân, tiểu nhân bịa chuyện làm gì, Ngưu bả thức uống thuốc của ngài chết rồi.

    Tả Thiếu Dương lảo đảo, chẳng lẽ, chẳng lẽ vì mình để lộ chuyện Tiêu Hải Bác, khiến bọn chúng truy ra Ngưu bả thức? Run run giọng:
    - Ngươi giết Ngưu lão bá sao?

    Lãnh đội chính làm bộ sợ hãi:
    - Đại nhân, oan chết tiểu nhân rồi, tiểu nhân đâu làm gì, là ông ta uống thuốc của ngài trúng độc mà chết.

    - Ngươi, ngậm máu phun người!
    Tả Thiếu Dương đau xót giận dự, bất chấp tất cả quay lại chỉ mặt Đỗ Yểm:
    - Không ngờ, không ngờ, ta nghe ngoài kia rất nhiều người nói xấu ngươi, ta không tin, cho rằng ngươi là ngự sử đại phu, làm việc đắc tội với người khác, bị người ta cố tình bôi nhọ. Ngươi giết quan viên, thậm chí giết huynh đệ Chân thị, ta cũng không trách, vì đó là đấu tranh, ta ở ngoài không rõ, không bình luận. Nhưng Ngưu lão bá có tội gì, ông ta chỉ là ông già gần đất xa trời mà thôi, hoàn toàn không có sức uy hiếp gì tới Đỗ đại nhân quyền cao chức trọng ông, vậy mà ông cũng giết, đồ gian tặc, biết thế trước kia ta không cứu ông.

    - Tả Thiếu Dương! Ngươi chán sống rồi ..
    Đỗ Dần ở bên quát:

    Đỗ Yểm quay đầu nhìn nhi tử, ánh mắt thoáng qua vẻ giận dữ, Đỗ Dần vội ngậm miệng, lui ra đằng sau.

    Đỗ Yểm thong thả nói:
    - Bản quan không cần giải thích với ngươi, có tin hiện giờ ta lập tức cho người bắt ngươi lại, tội coi mạng người như cỏ rác không? Ta có quyền tiền trảm hậu tấu đấy.

    - Ông dám à?
    Tả Thiếu Dương liều mạng rồi, đã trở mặt còn gì nữa:

    - Ta biết ngươi có quan hệ với Triệu vương gia, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Tôn thần y tuy uy vọng cao, ta chẳng dám làm gì ông ấy, nhưng ông ấy cũng chẳng làm gì được ta.

    - Ông giết ta thì ông cũng chết, nên nhớ bệnh của ông trên đời này ngoài ta ra không ai chữa được.

    Đỗ Yểm cười nhẹ lắc đầu, Lãnh đội chính xoa xoa tay, cười đểu giả:
    - Tả đại nhân có một tỳ nữ họ Bạch, sắc nước hương trời, được đại nhân vô cùng sủng ái ...
     
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 472: Đe dọa.

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Lãnh đội chính không nói hết, nhìn mặt Tả Thiếu Dương tái mét, người run lẩy bẩy thì đắc ý lắm, Đỗ Yểm tuy hơi nhíu mày nhưng không ngăn cản, ai ngờ Tả Thiếu Dương như sắp ngã quỵ tới nơi đột nhiên mắt trợn trừng, gân xanh đầy mặt:
    - Các ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, ta khiến toàn bộ Đỗ gia phải trả giá.

    Đỗ Yểm cười nhạt, cầm cốc trà lên uống, hiển nhiên chỉ coi lời Tả Thiếu Dương là của kẻ cùng đường, ông ta điều tra kỹ về thân thế của y rồi, chẳng hề có sức uy hiếp với mình.

    - Cứ cười đi, ông không tin chứ gì, ta nói cho ông biết, ăn trộm cả ngày chứ không phòng trộm cả ngày, Đỗ Yểm ông dù quyền thế thao thiên cũng đừng hòng bảo vệ được người nhà. Ta sẽ không từ mọi thủ đoạn nào, nghĩ ra mọi biện pháp, đừng nghi ngờ, ta rất giỏi y thuật, ông cũng biết đấy, ta có thể chữa được bệnh Chân thị huynh đệ không chữa được, ta có thể chữa bệnh cho Bành đại nhân mà Tôn lão cũng bó tay, trong thuốc có nhiều loại có độc, các ngươi cùng bạc thử cũng không ra, ông, à không tất cả ai họ Đỗ sẽ phải cẩn thận hơn cả hoàng thượng, thức ăn các ngươi mua về, nước các ngươi dùng uống đều có thể mang độc.
    Tả Thiếu Dương càng nói càng điên cuồng:
    - Đừng nghĩ thuốc độc chỉ có thể giết người, có thể khiến các ngươi điên loạn, làm việc cầm thú, có thể khiến con cái Đỗ gia các ngươi sinh ra thiếu mắt thiếu mũi ...

    Đỗ Yểm đứng bật dậy chỉ mặt Tả Thiếu Dương:
    - Ngươi, ngươi dám làm chuyện tàn độc như vậy à, không sợ trời phạt sao?

    - Con mẹ nó, có gì ta không dám!?
    Tả Thiếu Dương rống lên:
    - Các ngươi đụng vào nàng, hoặc bất kỳ ngươi thân nào của ta xem, xem ta dám làm cái gì, đảm bảo những thứ mà ngươi mơ cũng không nghĩ tới.

    Đỗ Yểm vừa giận vừa sợ, năm xưa ông ta từng để xảy ra một chuyện như vậy, thề không bao giờ để chuyện tương tự lặp lại lần nữa, cho nên loại bỏ hết các nhân tố có thể gây nguy hiểm cho gia tộc, không ngờ cuối đời rồi, một chút sơ xuất dồn một kẻ tưởng là cừu non hóa thành sói dữ.

    Đỗ Dần cũng chết điếng, chỉ có Lãnh đội chính không sợ, hắn là kẻ kiếm sống bằng gươm đao, chưa bao giờ sợ mấy lời dọa nạt, thấy Đỗ Yểm mặt cắt không ra máu, nói:
    - Lão thái gia, cãi nhau với y làm gì, để tiểu nhân bắt y lại, không cần giết y, giam lại tra tấn, xem y có nghe lời không?

    Tả Thiếu Dương đang rống như dã thú, đột nhiên cười lớn:
    - Dám bắt ta không? Ha ha ha, con mẹ nó, Đỗ gia các ngươi đúng là đặt vương pháp xuống đít rồi, các ngươi không sợ vương pháp, nhưng trên đời này còn có người không sợ vương pháp gấp mười, làm càn gấp mười, thử bắt ta đi, xem nếu tối nay ta không về, Vĩnh Gia trưởng công chúa làm gì các ngươi.

    Đỗ Yểm giật mình:
    - Ngươi là người của Vĩnh Gia trưởng công chúa?

    Tả Thiếu Dương cười lạnh:
    - Chắc các ngươi cũng biết, ta ba lần tương thân, ba lần bị người ta hối hôn chứ? Đó là vì công chúa thích ta, không muốn ta cưới nữ nhân khác, cho nên năm lần bảy lượt ngăn cản, cuối cùng ta dỗ dành mãi, hứa không cưới thê tử mang về Hợp Châu, mà ở lại kinh thành, nàng mới chịu. Ngươi không tin, phái người tới ba nhà kia hỏi sẽ rõ, không thì hỏi Liêu y giám, Mã y chính xem, ngày đầu ta đi làm, hai bọn họ tính kế làm khó ta, bị người công chúa nghe được, tát cho gãy răng, giờ ngoan như chim cun cút .... Ha ha ha, chuyện này tra ra dễ lắm, ta chẳng lừa dối các ngươi làm gì, rất nhiều người biết ta tới đây, nếu đêm nay ta không tới được chỗ nàng, Đỗ gia các ngươi không dễ chịu đâu.

    Bách tính nói Vĩnh Gia trưởng công chúa ỷ vào được Cao tổ hoàng đế và đương kim hoàng đế sủng ái nên làm sằng làm bậy không biết kiềng nể gì, nhưng Đỗ Yểm là trọng thần, ông biết sự thực hoàn toàn không phải như vậy, Cao tổ hoàng đế giận đương kim hoàng đế, nhưng ông ta bất kể luận tài trí hay khí phách đều thua xa nhi tử mình, không làm gì được, cố ý dung túng cho khuê nữ mình làm bừa làm bậy, để hoàng đế đau đầu. Mà hoàng đế giết huynh đệ chiếm ngôi, tới giờ giới sĩ đại phu vẫn không quy thuận, càng chùn tay trong việc xử trí huynh đệ tỷ muội khác, chỉ cần không phải tội phản nghịch, hết thảy đều phải mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn phải đi chùi đít hộ, Vĩnh Gia trưởng công chúa không phải là người duy nhất làm càn, nhưng là người khó chơi nhất, ngang ngược nhất.

    Nếu là người khác, Đỗ Yểm có thể nhường ra lợi ích để thỏa hiệp, cái gì cũng có giá, nhưng người ta là công chúa, không có cách nào, dù ông ta không quá sợ, nhưng để đối thủ của mình biết vị công chúa này bất mãn với mình, đổ dầu vào lửa, thậm chí hỗ trợ, Đỗ gia không phải không có khả năng nhà tan cửa nát, chỉ vì một tên quan cửu phẩm mà hi sinh nhiều như thế là không đáng.

    Gia tộc trên hết, nhà trước rồi mới thiên hạ sau, đó là quan điểm phổ biến bấy giờ, vì gia tộc, tính mạng bản thân, Đỗ Yểm cũng dám hi sinh.

    Đỗ Yểm đang không biết phải làm sao thì có nô bộc cầm thiếp vào báo, nói rằng có mấy vị đạo sĩ tới đón sư thúc của họ về.

    Tả Thiếu Dương thầm thở phào, có viện binh rồi nếu không dựa vào mấy lời dọa nạt khó qua ải, y cũng không muốn cho Đỗ Yểm thấy mình là sự uy hiếp với ông ta, nếu không sẽ rất nguy hiểm, an toàn rồi, không cần làm quá nữa:
    - Đỗ đại nhân, ta nói lại lần nữa, trừ trưởng công chúa, ta không phải là người của ai hết, tới cứu Chân Quyền vì cháu gái ông ta là khuê hữu của tức phụ ta, hỏi chuyện Tiêu Hải Bác đích thực vì nghe kể vài chuyện không hay về ông, thuần túy là tò mò thôi. Trước kia ta cứu ông là vì chức trách của y giả, không cần báo đáp, chức quan này của ta, là do ông tiến cử, mai ta sẽ từ quan, về quê làm một tiểu lang trung, từ nay về sau, hai ta nước sông không phạm nước giếng!
    Đi được vài bước, đứng lại, nói thêm:
    - Là y giả, ta khuyên ông lời cuối cùng, bệnh phù của ông đã rất nghiêm trọng rồi, nếu không tĩnh dưỡng, giữ cho tâm thái bình hòa, thì chẳng còn sống được bao lâu đâu, lời đã hết, cáo từ!

    Nói xong, sải bước ra ngoài.

    Lãnh đội chính nhìn Đỗ Yểm xem có nên ngăn cản không, Đỗ Yểm nhíu mày lắc đầu.

    Tả Thiếu Dương đi một lúc rồi, Đỗ Yểm mới nhìn Đỗ Dần:
    - Ngưu bả thức là ai? Chuyện này là thế nào?

    Đỗ Dần lau mồ hôi, khom người đáp:
    - Ngưu bả thức là người từng đánh xe cho nhà ta, một lần chở phụ thân tảo triều làm đổ xe, nên bị phạt đuổi về nhà, ông ta tuổi cao trúng phong, được tiểu tử họ Tả đó chữa bệnh. Lần trước Bành đại nhân tới đây nói chuyện họ Tả đó hỏi tới Tiêu Hải Bác, nhi tử lo có kẻ tìm cách tác động lên y, cho nên nghĩ cách khống chế ...

    - Ngươi, ngươi điên rồi.
    Đỗ Yểm vỗ bàn:
    - Ai bảo ngươi giết người, còn giết người từng làm nhà ta, xưa nay nô bộc Đỗ gia ta luôn trung thành, ngươi quên mất vì lý do gì sao?

    - Phụ thân, Ngưu bả thức chỉ đánh xa cho nhà ta một thời gian, vốn không phải nô bộc Đỗ gia, nhi tử vốn chỉ định để ông ta trúng độc, sau đó nhà ta ra mặt giúp, để tên tiểu tử đó chịu ơn nhà ta, một lòng theo phụ thân.

    Lãnh đội chính quỳ sụp xuống:
    - Lão thái gia, không phải lỗi của Đại lão gia, là tiểu nhân sơ ý, cũng không biết vì sao lão già đó chết dễ thế. Xin lão thái gia trách phạt.

    - Không trách ngươi, xưa nay ngươi ngoài giết người thì làm được gì khác … cho họ ít tiền tuất, dù gì người ta từng làm cho nhà ta.
    Đỗ Yểm không muốn truy cứu chuyện này nữa, không ích gì, mà một mạng bách tính bình dân ông ta không quá để trong lòng, chưa kể nếu không phải bỗng dưng xuất hiện Vĩnh Gia công chúa, vẫn có thể cứu vãn, riêng cái chết của Ngưu bả thức đủ trói chặt Tả Thiếu Dương rồi, nhắm mắt lại:
    - Không phải các ngươi nói đã điều tra kỹ thân thế của y rồi sao, thế nào lại bỏ quên chuyện lớn thế này?

    - Nhi tử sai rồi, chuyện này không ngờ, trước kia đâu có chút phong thanh nào, để nhi tử thám thính một chút.

    - Ừm, có điều phải thận trọng, tìm những người kia xác nhận là được, không nên kinh động tới trưởng công chúa, nếu đã giữ gìn cho y như thế, hẳn trưởng công chúa rất coi trọng y, con hổ cái đó, không cần, tránh xa là hơn.

    - Vâng, nhi tử hiểu.
     
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 473: Chuyển nhà trong đêm.

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Tả Thiếu Dương lần này rời Đỗ phủ theo cổng chính, ra tới hoa sảnh liền thấy Tôn Thủ Hành và hai người nữa đang đợi mình, trước kia không quá chú ý tới đám đồ tử đồ tôn này, giờ mới cảm thấy thân thiết như người nhà .

    Tôn Thủ Hành không hỏi nhiều, đứng dậy chắp tay hỏi:
    - Sư thúc chúng ta về thôi chứ?

    - Ừ về thôi.

    Ra ngoài chuẩn bị lên xe thì có một cỗ xe nữa đánh tới gọi:
    - Tả lão gia.

    Tả Thiếu Dương quay đầu, thấy xe đó có cắm cờ ghi "Tôn thị y quán" lớn, là xe của Tôn Tư Mạc, không ngờ ông già này còn chạy cả tới đây, biết trước đã không lấy Vĩnh Gia công chúa ra dọa, không biết có gặp thêm rắc rối nào không.

    Tôn Tư Mạc vén rèm lên, mỉm cười nói:
    - Lên xe đi.

    Mã phu nhảy xuống đặt kê chân cho Tả Thiếu Dương, Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ một lúc, bảo Tôn Thủ Hành lập tức tới nhà mình, báo một địa chỉ với đánh xe, chui vào xe rồi, hỏi:
    - Sư huynh sao cũng tới, đám Thủ Hành tới đón đệ rồi.

    - Ta từ hoàng cung về, nghe nói Đỗ Yểm đón đệ đi, sợ đám Thủ Hành chưa trấn áp được cục diện, cho nên đi tới đón.

    Tả Thiếu Dương cảm động lắm, đúng là hoạn nạn thấy chân tình:
    - Đa tạ sư huynh.

    - Thế nào, trông sắc mặt đệ không tốt?

    - Vâng, trở mặt với ông ta rồi.
    Tả Thiếu Dương đem chuyện kể ra một lượt, tất nhiên phần đem Vĩnh Gia trưởng công chúa ra làm lá chắn không tiện nói.

    Tôn Tư Mạc gật đầu không bình phẩm, chỉ nói một điều:
    - Đệ từ quan là đúng, ta sớm nói rồi, làm quan không có gì hay ho cả, đây là chuyện tốt, sau này đệ có thể chuyên tâm tu luyện đạo thuật cùng y thuật rồi. Còn Đỗ Yểm, có sư huynh đây, lão ta không dám làm gì đâu, để cẩn thận, ngay tối nay chuyển tới nhà ta đi, Đỗ Yểm có gan bằng trời cũng không dám tới nhà ta lộng hành.

    - Vâng.
    Sợ thì sợ, nhưng không còn quan chức, Tả Thiếu Dương thấy người nhẹ bẫng.

    Xe ngựa không về mà đến nhà Ngưu bả thức.

    Lúc này trời đã tối, sắp giới nghiêm đến nơi rồi, nhưng lo tang sự không bị hạn chế, trước cửa Ngưu gia treo mấy cái đèn gió, mười mấy người ngồi thủ linh đường canh giữ, Ngưu bả thức và nhi tử nhi tức mặc tang phục đốt giấy, khóc khàn cả giọng.

    Nghe tiếng chuông xe ngựa, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Tả Thiếu Dương từ trên xe nhảy xuống, Ngưu lão thái có chút sợ hãi, Tả Thiếu Dương không trách, là y liên lụy tới nhà họ.

    Nhi tử Ngưu bả thức đi lên nghênh tiếp, Tả Thiếu Dương đi tới đốt ít tiền giấy, lấy trong lòng ra tủi tiền, trong đó có chừng năm lượng bạc vụn, đưa hết:
    - Ngưu huynh, ta vừa được tin, đi quá vội vàng, không mang theo gì, cái này coi như chút tâm ý.

    Ngưu lão thái bi thương khóc càng lớn, cùng nhi tử vái lạy cảm tạ.

    Tả Thiếu Dương hỏi tại sao Ngưu bả thức chết, Ngưu lão thái chỉ nói là do mình đun phụ tử không đúng yêu cầu, cho nên xảy ra chuyện, Tả Thiếu Dương không truy hỏi, bọn họ ở giữa, không dám hại y, cũng không dám nói xấu Đỗ gia, an ủi vài câu rồi lên xe.

    Có chút không cam lòng, Tả Thiếu Dương hỏi:
    - Sư huynh, có cách nào chủ trì công đạo cho Ngưu gia không? Ví như báo với hoàng thượng.

    Tôn Tư Mạc thở dài:
    - Ta biết đệ giận nhưng không làm thế được, hoàng thượng biết phái Đại lý tự tới điều tra, cứ cho là Ngưu gia dám nói thật đi, Đỗ gia cùng lắm hi sinh một tên hộ vệ, hoặc người thân nào đó, Đỗ Yểm bị trách phạt vài câu, Ngưu gia chỉ là bách tính bình thường, đệ nghĩ sau đó họ sẽ thể nào?

    Tả Thiếu Dương im lặng, đừng nói thời xưa, dù hiện đại, quan kiện dân, dù thắng cũng không có kết quả tốt, ví dụ người tố cáo bị báo thù đả kích đâu ít, quan viên không phải là cá thể độc lập, mà là mạng lưới quan hệ chằng chịt.

    Xe ngựa về Tả gia, ba người Kiều Xảo Nhi đều đợi ở cửa, Tôn Thủ Hành tới mà Tả Thiếu Dương không về, các nàng không hiểu chuyện gì, vô cùng lo lắng.

    Tả Thiếu Dương gọi Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn vào phòng, bảo Hà Tử chuẩn bị chuyển nhà, nói:
    - Các nàng đều biết, chức quan này của ta là do một vị đại nhân tiến cử mà có, ta và ông ấy có xung đột, ta đã quyết định từ quan, không làm nữa, dù sao cái chức quan này ta làm cũng chẳng vui vẻ gì, vốn định làm vài năm từ quan về quê phụng dưỡng báo hiếu cha mẹ, giờ tốt rồi, vừa vặn. Chỗ này không tiện ở nữa, sư huynh mời ta sang nhà huynh ấy ở, thuận tiện cho ta theo huynh ấy học tập.

    Tin tức này làm hai nàng thất kinh, tuy Tả Thiếu Dương nói rất nhẹ nhàng, nhưng phải chuyển nhà ngay trong đêm thì không phải là chuyện đơn giản rồi.

    Kiều Xảo Nhi cuống lên:
    - Phu quân, hay để thiếp nói với nhị ca, huynh ấy làm ở Đại lý tự, quen biết rất nhiều.

    - Không, chuyện này không nên làm lớn lên, cứ nghe ta nói mà làm, không được nói với ca ca nàng.
    Tả Thiếu Dương kéo Kiều Xảo Nhi vào lòng trấn an, nhìn Bạch Chỉ Hàn cúi đầu không nói, cũng cũng đưa tay kéo nốt nàng tới, đặt ngồi lên đùi:
    - Không phải lỗi của nàng, ta tuy không thích làm quan, nhưng làm một lần cũng không tệ, cuộc sống mà, có nhiều trải nghiệm mới phong phú, thời gian làm quan tuy ngắn ngủi, cũng có nhiều chuyện không vui, nhưng ta không hối tiếc.

    Kiều Xảo Nhi gật đầu:
    - Phu quân nói đúng, làm quan không vui, dù quan lớn tới mấy cũng không ý nghĩa.

    - Đúng vậy, chúng ta ở tạm nhà sư huynh một thời gian, đợi ta học xong đạo thuật rồi, chúng ta sẽ về Hợp Châu, sống thật vui vẻ.
    Trái ôm phải ấp thế này là điều Tả Thiếu Dương mong muốn bao lâu, hôm nay được toại nguyện, nhưng chẳng có chút hưởng thụ nào, nghĩ tới lời đe dọa của tên lãnh đội chính đó, lòng chưa hết sợ, tay siết chặt hai thân hình mảnh mai, nếu các nàng có làm sao, dù giết hết Đỗ gia cũng còn ý nghĩa gì nữa.

    Cả Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn đều cảm thụ được tay Tả Thiếu Dương đang run, không hỏi thêm, ai nấy tự về phòng thu dọn, đồ gia dụng vốn của chủ cũ, bọn họ vào ở không mua thêm gì cả, chỉ mang theo quần áo ít đồ dùng là được, chẳng mấy chốc mà xong.

    Lúc này đã là giới nghiêm rồi, xe của Tôn Tư Mạc dùng chữa bệnh, giống như xe cấp cứu thời hiện đại, không bị hạn chế, tuần thành thấy bốn chữ "Tôn thị y quán" thậm chí phái người đi theo hộ vệ, dọc đường không gặp bất kỳ trở ngại nào.

    Thê tử Tôn Tư Mạc là lão nhân trên tám mươi rồi, chỉ là già Tôn Tư Mạc nhiều lắm, vẫn bận rộn chỉ huy đám đồ tử đồ tôn an bài bốn người Tả gia ở hậu viện, gần bên phu thê bọn họ, bà vui lắm, nhà đông người, nhưng toàn người kỳ quái, suốt ngày làm mấy chuyện lạ đời không hiểu gì, giờ thoáng cái có thêm ba khuê nữ xinh đẹp, nhất là Kiều Xảo Nhi khéo mồm, mới tới đã làm bà vui vẻ rồi.

    Ngoại trừ bọn họ chỉ có thêm một lão bà tử nữa ở hậu viện rộng lớn.

    - Hậu hoa viên của ta bố trí kỳ môn độn giáp, người không hiểu trận tiến vào, sẽ lạc lối trong đó, bình thường ta không khởi động cơ quan trong này, nhưng đề phòng lão già Đỗ Yểm đó làm liều, ta khởi động toàn bộ rồi, đệ cứ yên tâm. Không phải sư huynh coi thường anh hùng thiên hạ, nhưng một khi khởi động cơ quan rồi, ngoài người sư môn chúng ta, không ai có thể ra vào được, thong thả ta chỉ cho đệ.

    Kỳ môn là một trong số những thuật đạo gia nghiên cứu, sở học của Tôn Tư Mạc rất tạp, kỳ môn độn giáp cũng là một trong sở trưởng của ông, làm thế cũng là có ý dụ dỗ Tả Thiếu Dương theo mình học đạo thuật.

    Bận rộn tới nửa đêm mới bố trí đâu vào đó, Tả Thiếu Dương nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, quyết định không làm quan nữa, như cởi được gôm cùng trên người, nhẹ nhõm hẳn đi, nghĩ tới cái chết của Ngưu bả thực, luôn cảm thấy day dứt.
     
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 474: Bệnh gấp loạn cầu y.

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Suốt cả đên lúc thương cảm, lúc áy náy, chẳng ngủ được, sáng sớm vẫn phải theo Tôn Tư Mạc luyện tập, lần này không tới thảo phòng lớn ở tiền viện nữa, cùng Tôn Tư Mạc ngồi trong chòi bên ao nước.

    Xong bài tập buổi sáng, cùng Tôn Tư Mạc rời hậu hoa viên, nơi này cực kỳ rộng, phải bằng toàn bộ trạch viện nhà y ở Hợp Châu, đình đài lầu gác không có mấy, rất nhiều các loại hoa cỏ kỳ quái, giả sơn quái thạch, còn cả từng bức tường cao, hành lang, nhấp nhô kỳ quái, tuy không hiểu lắm về cách bài bố hoa viên hay phong thủy, nhưng Thiếu Dương đủ đánh giá, cái hoa viên này chẳng ra cái thể loại gì.

    Đi tới thiên lao, đích thân lao đầu và hai cấm tốt đứng ở cửa trực ban, ngoài ra còn có thị vệ đeo đao, nghe nói là do hoàng đế phái tới, Tả Thiếu Dương yên tâm hơn nhiều, điều này chứng tỏ hoàng đế đã chú ý tới, Đỗ Yểm không dám lừa bừa làm bậy nữa.

    Chỉ cần ông ta phải ẩn nhẫn một thời gian, thời cơ của Tả Thiếu Dương sẽ tới.

    Chân gia là thế gia hành y, bản thân Chân Quyền là danh y một đời, không phải chỉ có hư danh, sức khỏe Chân Quyền tiến triển tốt.

    Tả Thiếu Dương từ thiên thiên lao ra, lập tức tới Đông Nam y quán, giao thư từ chức cho Liêu y giám, y chỉ là viên quan cửu phẩm bé tới không bé hơn được nữa, cho nên chuyện từ chức rất đơn giản.

    Còn lý do, Đỗ gia cho y một lý do tốt, cứ nói là do bản thân trị bệnh chết người, cảm thấy không xứng đáng với chức vị này nữa.

    Trong thái y thự.

    Thái y lệnh Hà Trạch nhận được đơn từ chức của Tả Thiếu Dương, không biết xảy ra chuyện gì, vội mang phong thư tới bái phỏng Đỗ Yểm.

    Tới Đỗ Phủ, Hà Trạch mới biết Đỗ Yểm ngã bệnh rồi, thái y đang khám, không thể tiếp khách. Đành để lại thư rồi cáo từ.

    Bệnh của Đỗ Yểm tất nhiên là chứng phong độc phù thũng thiếu chút nữa từng lấy mạng ông ta.

    Đỗ Yểm nhắm mắt dưỡng thần, lần này bệnh phát tác có vẻ đột nhiên, thực ra hai ngày trước đã có dấu hiệu, hoàng đế đã tức vị ba năm, địa vị củng cố, ở phương bắc, cuộc chiến với người Đột Quyết vẫn rất dữ dội, nhưng cơ bản đã chứng minh đại thế Đột Quyết đã qua, không còn khả năng xua quân uy hiếp kinh thành như trước kia nữa, cho dù lần này không thắng, thì Đột Quyết cũng chỉ còn phận chịu đòn mà thôi, chuẩn bị hướng mũi giáo về phía trong nước.

    Triều vua nào triều thần đó, Đỗ Yểm hiểu, rất nhiều người hiểu, không ai muốn mình là đối tượng bị loại bỏ, đấu tranh càng lúc càng dữ dội, Đỗ Yểm biết, hoàng đế đang thả lỏng cho bọn họ tự tàn sát nhau, chỉ ngồi đợi thu thập tàn cuộc, cho nên tiêu hao không ít tinh lực bài bố.

    Chuyện Tả Thiếu Dương là người của Vĩnh Gia trưởng công chúa, Đỗ Yểm tin y không dám lấy chuyện này ra nói dối, vẫn sai người đi xác thực, tới tìm cả ba nhà hối hôn, lẫn hai vị y quan, dùng cả biện pháp mềm lẫn cứng, chứng thực được chuyện này, Đỗ Yểm càng đau đầu, bệnh tình thêm nặng.

    Khi cầm đơn xin từ chức của Tả Thiếu Dương, mới hiểu y thực sự cùng mình cắt đứt mọi liên quan, triệt để quyết liệt rồi, Đỗ Yểm dù không hạ lệnh giết Ngưu bả thức, nhưng không coi cái chết một bách tính ra cái gì, cho rằng hôm đó Tả Thiếu Dương tuổi trẻ nhất thời nóng giận, bên nặng bên nhẹ, người thông minh như y sẽ biết, ai ngờ y hoàn toàn trở mặt.

    Chỉ là một y quan cửu phẩm, gia thế không có, may măn có vài chỗ dựa, chả là gì.

    Nhưng bệnh của mình thì sao đây?

    Đỗ Yểm không thể để bản thân bị trói buộc, thời gian qua ông ta vẫn tích cực tìm kiếm người có thể chữa được bệnh của mình, treo thưởng rất cao song vô ích, tới giờ vẫn chỉ có Tả Thiếu Dương chữa được bệnh này.

    Thực ra còn huynh đệ Chân thị cũng chữa được, Đỗ Yểm không biết, có biết cũng chẳng dám để họ chữa bệnh cho mình nữa.

    Đỗ Dần thấy bị bệnh tật hành hạ cắn răng ôm một hộp bạc tới Tả gia, xin y cứu phụ thân mình, nhưng Tả gia đã chuyển đi rồi, hỏi ra mới biết là đi trong đêm hôm đó, tới Tôn gia.

    Đỗ Yểm hay tin lo lắm, ông ta nhớ rõ cái lần mình bệnh nặng sắp chết đó, nghĩ đã thấy sợ, lúc này nói hối hận gì cũng đã muộn, chỉ còn cách tu bổ thôi, bảo nhi tử Đỗ Dần mang thư từ chức cùng 500 lượng bạc tới Tôn gia bái phỏng, mời Tả Thiếu Dương trị bệnh cho mình, đợi nửa ngày trời Đỗ Dần cúi đầu ủ rũ trở về.

    Nhìn sắc mặt nhi tử, Đỗ Yểm biết chuyện không lành, đến sức tức giận cũng không còn, càng lo, càng nóng ruột thì bệnh càng phát tác dữ dội, chỉ qua vài ngày, phù lan từ chân lên người, lên mặt, hơn nữa còn xuất hiện mụn nhọt, vì da trương phình, đụng vào là nát, không chữa nổi, tiểu tiện không ra, khổ không kể siết.

    Thái y tới mấy vị, thay mấy đợt thuốc, chẳng có ý nghĩa gì.

    Toàn bộ Đỗ gia nóng ruột vô cùng, nhị nhi tử Đỗ Kinh, hỏi Đỗ Dần:
    - Đại ca, huynh nói với y, chỉ cần giúp cha trị bệnh, quan chức dưới ngũ phẩm bất kỳ vị trí nào, thoải mái cho y chọn.

    - Nói rồi, ta còn còn thề độc sau này không ép y làm bất kỳ việc gì, nhưng y không cần quan, không cần tiền, chỉ cần hồi sinh cho Ngưu bả thức thì y tới chữa bệnh miễn phí.

    Đỗ Kinh vỗ bàn đứng dậy:
    - Vô lý, y đức của y để đâu rồi, y không cần quan cần tiền, đệ không tin y không cần cả thanh danh, để đệ đem hành vi thấy chết không cứu này nói với sĩ lâm, cùng nhau công kích phỉ nhổ.
    Hắn xưa nay không quản chuyện, không làm quan, chỉ chuyên tâm lo học vấn, là một trong những tài tử nức tiếng của kinh thành.

    Biết đệ đệ mang lối suy nghĩ của thư sinh, Đỗ Dần không trách, chỉ xua tay:
    - Không được, chuyện này đệ không hiểu, đừng xen vào, hỏng chuyện.

    Đỗ Kinh lại nghĩ kế khác:
    - Hay là bắt y lại, cả đơn từ chức y tự nhận chữa bệnh chết người còn gì, đợi y vào tù rồi, ra điều kiện với y dễ hơn.
    - Chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ thì có thể nhỏ, y đã chủ động thừa nhận việc này rồi từ chức, chứng tỏ y không sợ. Nếu chúng ta làm vậy, chỉ khiến mâu thuẫn không cởi bỏ được thôi, đã nói rồi, đệ đừng xen vào.
    Đỗ Dần nghĩ vẻ mặt Tả Thiếu Dương lúc dọa giết cả Đỗ gia mà khiếp sợ, vốn định dọa y một chút, chỉ là ả nữ nhân thôi, có gì to tát, ai ngờ y phản ứng dữ dội như vậy, đúng là thất sách, biết vậy nên ổn định y trước, không nên bức ép.

    Trước nay bọn họ đều làm thế, đầu tiên là gây áp lực, sau đó dùng lợi ích vuốt ve, chưa bao giờ không hiệu quả, lần này tới Tả Thiếu Dương gặp trở ngại.

    Hết cách, chỉ đành dùng đơn thuốc lần trước Tả Thiếu Dương để lại.

    Uống liền ba ngày, không chỉ không đỡ hơn, càng thêm nặng.

    Đỗ Dần vội dừng thuốc, tìm thái y hỏi, mới biết bệnh tái phát lần này đã khác, ngoài phong thủy ra còn thêm thâm độc tà xâm nhập, đây là chứng bệnh hỗn hợp, dùng thuốc cũ không hiệu quả, còn biến chứng.

    Thái y này tuy biết gốc bệnh, nhưng kê đơn không đem lại hiệu quả ưng ý, thực ra y thuật những thái y kia không kém như vậy, quan trọng nhất là bọn họ trị bệnh cho hoàng thượng và đại thần, lấy "ổn" làm hàng đầu, không dám vượt giới hạn chút nào, nếu bệnh nhân có bề gì, thái y thự đem đơn thuốc ra phân tích, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm, vì thế không bao giờ họ dám dùng liều lượng mạnh. Thông thường cùng một bệnh, bách tính dùng thuốc ba ngày khỏi, vương công đại thần phải mất mười ngày, điều đó các thái y hiểu ngầm trong lòng không nói ra, mà đám vương công đại thần có nghe lời gièm pha gì thì thường hừ một tiếng nói "bệnh của ta đám bách tính sao so được.", cứ như bệnh không đủ nặng thì không thể hiện được thân phận của mình vậy.

    Lần này bệnh Đỗ Yểm quá dữ dội, thái y toàn dùng thứ thuốc ôn hòa, cho nên không chữa được là điều hiển nhiên.

    Thế nên thái y nào tới xem bệnh cũng chỉ lắc đầu nói, bệnh quá nặng, bọn họ không có cách nào.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)