Đô Thị  Tu Chân Cực Phẩm Thấu Thị - Xích Diễm Thánh Ca

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 241: Không thể tin tưởng

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    "Vương Phong, tôi điều tra hồ sơ cá nhân của cậu, biết được bản lĩnh của cậu không tầm thường, cậu cùng tôi đánh một trận, nếu thắng, tôi cam tâm tình nguyện nhận bất kỳ xử trí nào, mà một khi cậu thua, cậu lại phải tự mình tự sát ngay tại chỗ, cậu thấy thế nào?"

    Lúc này, người áo đen duy nhất còn lại kia mở miệng nói.

    Vừa rồi, khi người của hắn bị tàn sát, hắn cũng không có động thủ, thậm chí cũng không tranh đấu với Vương Phong, hắn lại chỉ đứng ở nơi đó quan sát, hiện tại người này vừa mở miệng, đừng nói là Vương Phong, ngay cả đám người Hắc Ưng cũng sửng sốt.

    Người này không ngờ biết nói tiếng phổ thông, hơn nữa còn nói vô cùng lưu loát, điều càng khiến cho đám người Vương Phong giật mình chính là... đây không ngờ là giọng nói của một người phụ nữ.

    Sát thủ đa số là nam, nữ cực ít, không ngờ trước mắt bọn họ lại gặp được một người.

    "Cô biết nói tiếng phổ thông?" Vương Phong mở miệng, vô cùng kinh ngạc.

    Lần này tất cả người tới đây đều là người của Đảo quốc, thế nào lại xuất hiện một cô gái biết nói tiếng Trung Quốc lưu loát như thế?

    "Tôi vốn là người Trung Quốc, vì sao không biết nói tiếng phổ thông, hiện tại anh lại nói dứt khoát cho tôi biết, rốt cuộc có chiến đấu hay không?"

    "Đội trưởng, nói nhiều với cô ta làm gì, trực tiếp giết chết cô ta là được." Mặc dù đối phương là một người phụ nữ, nhưng bọn họ không có bất kỳ tâm tư thương hương tiếc ngọc nào, kẻ địch lại là kẻ địch, cần gì quan tâm hắn là nam hay là nữ.

    "Nếu như anh là đàn ông, lại chiến đấu với tôi một trận, nếu như anh không phải, tôi cũng không còn lời nào để nói nữa." Cho dù biết rõ đối phương đang kích thích mình, nhưng Vương Phong lại không có vội vàng để cho đám người Uông Dương xông lên.

    Không lâu sau đó, hắn lại phải đại biểu Thần Linh Môn tham gia đại hội so tài gì đó, tuy nhiên tu luyện trong khoảng thời gian này, Vương Phong có thể nói là hoàn toàn không có tiến bước gì cả, cho nên hắn biết rõ mình chiến đấu có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng Vương Phong trầm ngâm một lát vẫn đáp ứng.

    Chiến đấu vốn chính là đá mài đao luyện người, Vương Phong vẫn chưa nghe nói qua, ai có thể thuận buồm xuôi gió không chiến đấu gì mà đạt được độ cao khiến người khác khó có thể sánh bằng.

    Nhìn chung trong lịch sử những tướng quân có danh tiếng, có người nào không phải tắm máu của hàng vạn hàng nghìn người xông ra? Cho nên Vương Phong động lòng.

    Tìm một người dám ra tay độc ác đối với mình, lại khó có thể giết chết mình vô cùng ít, lại giống như trước đây khi Vương Phong vừa đi bộ đội huấn luyện vậy, một vài người lợi hại hơn so với hắn lại khiến cho hắn nhận được ích lợi không nhỏ, hiện tại nếu như có thể cùng người phụ nữ này chiến đấu một trận, nói không chừng thực lực của hắn lại có thể có chút tiến bước.

    "Được, tôi đáp ứng cô." Vương Phong mở miệng, khiến cho đám người Uông Dương đều biến sắc.

    "Ôi, vọng động như vậy làm cái gì?" Nghe được lời Vương Phong nói, đám người Uông Dương đều hiểu Vương Phong rõ ràng là không muốn để cho bọn họ nhúng tay vào.

    "Quả nhiên không hổ danh là anh hùng, không trách được có nhiều người phụ nữ đều thích anh như vậy." Người áo đen kia mở miệng, lại làm cho giọng điệu Vương Phong thoáng cái trở nên nguy hiểm: "Cô làm gì với người phụ nữ của tôi?"

    "Anh yên tâm, tôi căn bản khinh thường đi làm chuyện lấy phụ nữ ra áp chế người khác, chỉ là khi tôi điều tra anh, tiện thể điều tra các cô ấy một chút, không thể không nói, anh thật sự có diễm phúc không nhỏ."

    "Dừng lại, cô rốt cuộc là đánh hay không đánh đây?" Càng nghe Vương Phong càng cảm giác không thích hợp, tại sao lại giống như hai người bạn cũ đang nói chuyện vậy.

    "Đương nhiên phải...." Một chữ “đánh” còn chưa nói ra, bỗng nhiên người áo đen này thoáng cái biến mất.

    Cùng lúc này, Vương Phong cảm giác được có nguy hiểm phong tỏa mình, tuy nhiên đối mặt với nguy hiểm, Vương Phong cũng không hoảng loạn, lại một quyền lại đánh về phía bên trái mình.

    Một quyền này lại tập hợp toàn bộ lực lượng Vương Phong cũng ma sát với không khí, phát ra tiếng nổ mạnh.

    Nhìn thấy được một quyền nhanh chóng và mãnh liệt như vậy, Đường Ngả Nhu cũng giật mình không nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy được Vương Phong thật sự vận dụng ra toàn lực của mình.

    Một đấm cũng khiến cho không khí phải phát nổ, vậy lực lượng phải lớn tới mức nào, tốc độ phải nhanh tới mức nào?

    Ban đầu, Vương Phong ở trong mắt của cô chính là lưu manh, dù sao cô cũng không thể liên hệ được hắn với cao thủ, nhưng vào giờ phút này, cô lại có cái nhìn mới về Vương Phong, hắn trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào?

    Ầm!

    Dưới một quyền, Vương Phong thành công đánh đến người áo đen, tuy nhiên thực lực của người áo đen kia cũng không yếu, không ngờ trực tiếp va chạm với một quyền của Vương Phong, lại chỉ lùi về phía sau một hai bước.

    So sánh xuống, Vương Phong lại yếu hơn một chút, bởi vì hắn chí ít lùi về phía sau năm sáu bước, người phụ nữ này chỉ sợ cũng đã gần đạt được Nội Cận trung kỳ.

    Không trách được cô ta lại kích thích mình như thế, chắc hẳn cô ta có lòng tin có thể giết chết được mình.

    Nghĩ tới đây, Vương Phong không dám có bất kỳ lơ là thiếu cảnh giác nào, toàn lực đối địch.

    "Xem ra đội trưởng sợ rằng có chút nguy hiểm." Lúc này Uông Dương bỗng nhiên mở miệng nói, biểu thị lo lắng cho an toàn của Vương Phong.

    Đương nhiên, nếu bọn họ hiện tại đang ở nơi đây, vậy khẳng định sẽ không cho phép Vương Phong xuất hiện chuyện gì, cho nên không quan tâm như thế nào, cuộc chiến đấu này, Vương Phong đều phải thắng chắc.

    "Xem ra anh không phải quá yếu." Cảm giác được lực lượng khổng lồ của Vương Phong, người phụ nữ này hiển nhiên có chút giật mình.

    "Cô cũng không kém." Vương Phong thản nhiên mở miệng, sau đó hắn lại một lần nữa xông tới, lần này tốc độ của hắn chí ít tăng vọt lên gấp mấy chục lần, toàn thân gần như hóa thành một luồng gió xoáy, khiến người ta nhìn không rõ được.

    "Phá Phong Nhận!"

    Nhìn thấy được tốc độ của Vương Phong nhanh hơn, trong tay của người phụ nữ này xuất hiện một thanh đoản kiếm, chém về một phương hướng nào đó.

    Nơi cô ta chém cực kỳ chính xác lại là phương hướng Vương Phong chuẩn bị ra tay, cũng may Vương Phong phản ứng rất nhanh, bằng không vừa rồi cánh tay hắn chắc hẳn cũng bị cắt rơi.

    Nhưng mặc dù là như thế, tay của Vương Phong vẫn bị một kình phong cường đại thổi đến, xuất hiện một vết thương máu chảy đầm đìa.

    "Tiện nhân, không ngờ dùng vũ khí." Nhìn thấy được cánh tay của Vương Phong chảy máu, đám người bên này lớn tiếng mắng.

    Sử dụng đao đi đối phó với người tay không, quả thực chính là chơi xấu.

    "Vương Phong, đây là vũ khí của tôi, cầm lấy sử dụng đi." Lúc này, chỉ nghe thấy Phương Thành quát to một tiếng, sau đó hắn trực tiếp ném một cây gậy qua cho Vương Phong.

    Keng keng!

    Nắm lấy cây gậy, Vương Phong cũng không biết chạm vào cơ quan gì, chỉ thấy trên cây gậy thoáng cái lại xuất hiện thêm vài đoạn, ngay cả đầu mâu cũng xuất hiện, cái này thình lình biến thành một cây trường thương.

    Cho dù từ trước đến nay Vương Phong không có kinh nghiệm sử dụng loại vũ khí này, nhưng vào lúc này hắn cũng không để ý được nhiều như vậy, hắn trực tiếp cầm trường thương thoáng cái lại quét ngang ra ngoài.

    Trường thương trọng lượng không nhẹ, Vương Phong cảm giác mình quét ngang lần này, chắc hẳn ngay cả tường cũng có thể đập đổ, tuy nhiên người phụ nữ này quá linh hoạt, thoáng cái lại tránh được.

    Vết thương đau rát, Vương Phong cảm giác cánh tay của mình giống như có một miếng sắt đốt đỏ đè lên, có chút đau đớn.

    Tuy nhiên chút đau đớn như vậy, Vương Phong cũng không để ý tới, chỉ cần không bị tổn thương tới gân cốt sẽ không có ảnh hưởng nhiều đến lực chiến đấu của Vương Phong.

    Trường thương ở trong tay của Vương Phong giống như sống lại, Vương Phong là tu sĩ, còn là loại tu sĩ cxc không tính là yếu, cho nên hắn rất nhanh sử dụng quen trường thương này, thuận buồm xuôi gió.

    Trước chịu thiệt một lần, cho nên lần này Vương Phong hoàn toàn sử dụng đấu pháp vô cùng bạo lực, đại khai đại hợp, ép cho người áo đen này không ngừng lui về phía sau, rơi vào hạ phong.

    Đương nhiên, nếu như Vương Phong như muốn giết chết cô ta, chắc hẳn còn có chút khó khăn, bởi vì thực lực của hai người có chút chênh lệch.

    "Rất tốt, là anh khiến cho tôi phải sử dụng vũ khí đã mấy năm không có dùng tới." Người áo đen kia mở miệng, sau đó không ngờ cô ta rút từ sau lưng mình ra một thanh đao dài ước chừng một trượng.

    Thanh đao này vô cùng sáng, cho dù là ở trên con đường tối tăm này, dưới ở đèn đường chiếu xuống nó cũng trở nên vô cùng chói mắt, cái này chắc hẳn là do một loại kim loại đặc biệt nào đó tạo thành.

    "Bớt nói những lời dư thừa đi, muốn giết tôi thì lấy ra tất cả thực lực của cô, bằng không, tôi sẽ trực tiếp lấy tính mạng của cô." Vương Phong hét lớn một tiếng, tay hắn cầm lấy trường thương thoáng cái lại đâm tới.

    Tốc độ hắn đâm thương ra rất nhanh, giống như tia chớp, tuy nhiên lại thời điểm trường thương của hắn thiếu chút nữa đâm trúng người áo đen kia, bỗng nhiên người áo đen kia không ngờ sử dụng đao võ sĩ trong tay thoáng cái ngăn cản mũi trường thương.

    Hai thanh vũ khí va chạm mãnh liệt, bạo phát ra một tiếng kim loại ma sát chói tai, ở dưới lực trùng kích cực lớn của Vương Phong khi đâm thương ra, người áo đen kia chí ít bị đẩy ra ngoài mười thước, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.

    Một thương này lại ẩn chứa toàn bộ lực lượng Vương Phong, không phải dễ chống đỡ như vậy.

    Nhưng cho dù là bị thương, người áo đen kia cũng không có ý nghĩ sẽ chạy trốn, sau đó trong miệng cô ta phát ra một giọng nói bình tĩnh: " Toàn Phong Đao!"

    Vừa dứt lời, bỗng nhiên giọng nói của cô ta lại lập tức biến mất, sau đó Vương Phong cũng cảm giác được nguy hiểm phong tỏa tâm thần của mình, hắn lùi về phía sau vài thước, lúc này mới tránh thoát được một đao mãnh liệt của đối phương.

    "Đấu với tôi về tốc độ, đây không phải là chịu chết sao?" Trong miệng Vương Phong phát ra một tiếng cười lạnh, sau đó bạo phát ra tốc độ kinh khủng của mình.

    Hiện tại mạnh nhất của hắn không phải là lực công kích, mà tốc độ khủng khiếp này của hắn, thứ hắn tu luyện chính là nổi danh về tốc độ, ở dưới tốc độ nhanh chóng lại cho đối thủ một đòn mãnh liệt, ít có người có thể chống lại.

    Lần này tốc độ của hai người đều tăng lên, đơn giản là nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, người bình thường như Đường Ngả Nhu căn bản cũng không biết hai người bọn họ cuối cùng đang đánh như thế nào.

    Hơn nữa trong khi quan sát, trong lòng của cô cũng dâng lên sóng to gió lớn, tốc độ của một con người làm sao có thể nhanh được như vậy?

    Đây còn là con người nữa sao? Tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng không nhìn thấy được, đây không phải là kỹ xảo điện ảnh chứ?

    Dưới tốc độ khủng khiếp, tư duy của Vương Phong không bị bất kỳ ảnh hưởng nào, một thương lại tiếp một thương, mỗi lần Vương Phong đều dùng ra toàn bộ lực lượng của mình, chí ít khiến cho người áo đen này bị tổn thương nặng nề mấy lần.

    Đương nhiên, Vương Phong cũng không phải không bị thương, hiện tại trên cánh tay hắn lại tăng thêm mấy vết thương, ngay cả trên bụng cũng xuất hiện vết máu, trang phục bị rách một lỗ lớn.

    Nếu như vết máu này sâu hơn một chút, bụng của Vương Phong có lẽ đã bị cô ta xé rách rồi.

    Tiếng leng keng không ngừng vang lên bên tai, tốc độ của hai người nhanh đến cực hạn, vũ khí va chạm mang đến cho Vương Phong lực phản chấn cực lớn, hiện tại hắn cảm giác được cánh tay của mình cũng đã tê rần, nếu như không phải sợ mình sơ ý sẽ bị đối phương chém thành hai nửa, có lẽ ngay cả cầm vũ khí hắn cũng cầm không chắc.

    Nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, có lẽ cuối cùng người chết chính là hắn, cho nên ở trong quá trình chiến đầu, Vương Phong cũng cắn răng, sau đó không ngờ không né tránh công kích của người áo đen kia, hắn lại muốn sử dụng biện pháp cũ.

    Lấy vết thương đổi vết thương, lấy mạng đổi mạng.

    Nhìn thấy được Vương Phong không ngờ không né tránh công kích của mình, người áo đen kia rõ ràng cũng không tưởng tượng được, cho dù cô ta vẫn luôn công kích nơi phòng thủ yếu kém của Vương Phong, nhưng trường thương Vương Phong cũng không ngừng va chạm công kích vào vị trí trái tim và đầu của cô ta, khiến cho cô ta cũng thể không cẩn thận.

    Một thương đâm mạnh về phía đầu của người áo đen kia, Vương Phong cũng nghiêng người, chuẩn bị sử dụng thân thể của mình đi nghênh đón một đao của đối phương.

    Thân thể Vương Phong vô cùng linh hoạt, người áo đen kia còn kém hơn, chỉ cần một đòn này hoàn thành, Vương Phong có thể sẽ bị thương nặng, nhưng người áo đen kia thu được có lẽ chính là tính mạng của mình.

    Lần này, Vương Phong có thể nói là lộ ra một chỗ sơ hở cực lớn, đối phương có thể dễ dàng khiến hắn bị thương nặng, nhưng khi người áo đen kia chuẩn bị bổ một đao bổ về phía hắn, cô ta lại phát hiện trường thương Vương Phong đã chỉ về phía đầu của mình.

    Cho nên cuối cùng cô ta không thể không buông tha một đao đang chuẩn bị chém về phía Vương Phong, chuyển thành chống đỡ.

    Keng keng!

    Khi vũ khí của bọn họ va chạm,,ột ánh lửa sáng ngời chợt hiện, một thương Vương Phong cho dù không thể giết chết người áo đen kia, nhưng khiến cho mảnh vải đen mỏng che trên mặt của người áo đen kia bay mất.

    Nhìn gương mặt khuynh thành ẩn dưới lớp vải mỏng màu đen, trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ không thể tin nổi, ngay cả tốc độ cũng chậm lên.

    "Tại sao lại là cô?" Trong miệng Vương Phong phát ra một tiếng kêu không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhất thời hắn cũng quên cả chống đỡ. ​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 242: Chị của Đông Phương Ngọc Nhi

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    Giờ phút này, trong lòng Vương Phong dâng lên sóng to gió lớn, hắn căn bản lại chưa từng nghĩ qua hắn lại biết người phụ nữ này.

    Hắn không thể tin được vào điều mình bây giờ đang nhìn thấy.

    "Nhận lấy cái chết!"

    Nhìn thấy được Vương Phong không ngờ nhìn mình sững sờ, người phụ nữ này cũng quát lớn một tiếng, một đao lại chém về phía đầu Vương Phong.

    Chỉ cần một đao này chém xuống, Vương Phong không bị cô ta chém thành hai đoạn cũng khó.

    "Cẩn thận!"

    Nhưng ở thời khắc chỉ mành treo chuông này, bỗng nhiên thân thể Hắc Ưng thoáng động, đám người Uông Dương và Phương Thành ở bên cạnh hắn thậm chí cũng không nhìn thấy Hắc Ưng biến mất thế nào.

    Ầm!

    Một chưởng đánh mạnh vào trên ngực của người áo đen này, Hắc Ưng thoáng cái lại đánh cho người phụ nữ này bay ra chí ít hai mươi thước, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất, phun ra một búng máu tươi lớn.

    "TM, cậu có chuyện gì vậy? Có phải là cậu muốn chết hay không?" Nhìn thấy Vương Phong đứng bên cạnh mình còn đang sững sờ, Hắc Ưng trực tiếp mắng lên.

    Dưới tình thế như vậy lại để lộ ra vị trí bất lợi, nếu như không phải thực lực của hắn cao hơn Vương Phong, có thể thấy rõ tình hình chiến đấu của hắn, nếu như mình chậm hơn một chút, như vậy có lẽ Vương Phong đã xong rồi.

    Ở trong chiến đấu còn đờ người ra, chịu chết cũng không cần phải làm như vậy chứ?

    "Không có khả năng." Giống như không nghe được lời Hắc Ưng nói, trong miệng Vương Phong phát ra giọng điệu kiên định, hắn không có thể nào tin tưởng nổi người áo đen kia sẽ giết mình.

    "Bốp!" Một cái tát đánh vào trên mặt Vương Phong, Hắc Ưng cũng lớn tiếng mắng: "Cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cậu có biết vừa rồi cậu thiếu chút nữa đã chết hay không?"

    "Ha ha." Bị Hắc Ưng tát một cái, Vương Phong không có mắng người, cũng không có đi đánh hắn, mà cười phá lên giống như điên cuồng.

    "Hắn... Hắn sẽ không phải là bị điên rồi chứ?" Nhìn thấy được bộ dạng của Vương Phong như vậy, đám người Uông Dương mở to hai mắt nhìn, không biết Vương Phong xảy ra chuyện gì.

    "Được lắm, người áo đen kia đã bị tôi tổn thương nặng nề, tiêu diệt cô ta đi." Lúc này, Hắc Ưng trực tiếp hạ mệnh lệnh với đám người Uông Dương.

    "Không cần." Đúng lúc này, Vương Phong mở miệng, hắn đã khôi phục lại thần chí.

    Một người phụ nữ hắn đã từng quen thuộc tới mức nào, bây giờ lại vung đao về phía hắn, giờ phút này, trong lòng Vương Phong rất đau khổ, hắn chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày như vậy, đây thật là quá châm chọc.

    "Đội trưởng, anh không phải bị ngốc rồi chứ? Cô ta là kẻ thù của anh, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Nhìn thấy được Vương Phong ngăn cản bọn họ, Uông Dương lớn tiếng hỏi, hắn cũng thấy sốt ruột.

    "Ha hả." Vương Phong cười khổ một tiếng, sau đó mới nhìn người nằm ngã trên mặt đất cách đó hai mươi thước, nói: "Các anh đi qua nhìn xem cô ta là ai thì sẽ hiểu rõ."

    Nói xong, Vương Phong lại giống như dùng hết tất cả sức lực, đặt mông ngồi trên mặt đất.

    Trước đó, bởi vì hắn nghe được giọng nói của Hoa Phong, cho nên mới không có dùng thấu thị đi nhìn xem người áo đen kia rốt cuộc thế nào, hiện tại thì hay rồi, hắn chưa từng nghĩ qua người phụ nữ này sẽ lại muốn giết chết mình.

    Lẽ nào những lời nói trước kia đều là giả sao? Lẽ nào tất cả những gì từng trải qua cũng là giả tạo sao? Giờ phút này, Vương Phong chỉ muốn cố gắng ngủ một giấc, không muốn suy nghĩ về người phụ nữ này một chút nào.

    "Tại sao lại có thể là cô?" Vương Phong đã ngã trên mặt đất, mà ở cách đó hơn hai mươi thước, đám người Uông Dương ai nấy đều phát ra tiếng kêu kinh sợ, giống như nhìn thấy quỷ.

    "Đông Phương Ngọc Nhi, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?" Lúc này, một thành viên của đội Long Hồn mở miệng, bọn họ không thể tin được bọn họ lại gặp được Đông Phương Ngọc Nhi ở chỗ này.

    Đông Phương Ngọc Nhi là người cùng đám người Vương Phong tiến vào lực lượng Long Hồn, hiện tại cô thật sự chính là một người đứng đầu người của bộ đội, nhưng hiện tại cô không ngờ xuất hiện ở nơi này muốn giết Vương Phong, mẹ nó đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

    "Không có khả năng, khi chúng tôi tới đây, tôi đã tận mắt nhìn thấy được Đông Phương Ngọc Nhi đang tiếp nhận huấn luyện quân đội, cô ấy không có khả năng lại chạy tới nơi này nhanh như vậy được." Uông Dương mở miệng, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ tại sao Vương Phong lại như vậy.

    Bằng hữu trong đội đã từng cùng nhau kề vai chiến đấu, bây giờ lại muốn giết chết hắn, chuyện này sợ rằng ai cũng không thể tiếp nhận được.

    Đừng nói là Vương Phong, thật ra ngay cả đám người Uông Dương cũng không thể tin được người áo đen trước mắt này sẽ là Đông Phương Ngọc Nhi.

    Mỗi một người tiến vào lực lượng Long Hồn, thân thế bối cảnh đều nhất định phải được điều tra rõ ràng, nếu như Đông Phương Ngọc Nhi là sát thủ, bọn họ không có khả năng không điều tra ra được.

    Hơn nữa ngay trong bọn họ có người còn sống chung với Đông Phương Ngọc Nhi, tất cả đều biết cô không có khả năng làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.

    "Cho tôi được chết thoải mái đi, tôi không phải là người các người nói tới." Ở trước mặt đám người Uông Dương, người phụ nữ này mở miệng, trên mặt còn cười gượng.

    Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ này, vậy bọn họ lại phải hoàn thành, nếu như làm không được, vậy kết quả cũng chỉ có một, đó chính là chết.

    Từ nhỏ đến lớn bọn họ được truyền thụ một loại quan niệm cực đoan này, nó đã ăn sâu vào trong lòng bọn họ, cho nên cho dù biết được thực lực của Vương Phong bên này vượt xa bọn họ, người phụ nữ này cũng chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn.

    "Tất cả đừng ồn ào nữa, tôi hỏi một câu sẽ biết." Nhìn thấy được người áo đen kia không ngờ là thành viên của đội Long Hồn, Hắc Ưng rõ ràng cũng không tưởng tượng nổi, cho nên hắn lập tức ngăn cản bọn họ tranh cãi, trực tiếp sử dụng điện thoại vệ tinh gọi về trong quân đội.

    Sau một hồi xác nhận, Đông Phương Ngọc Nhi hiện tại quả thật còn đang ở trong lực lượng của Long Hồn tiếp nhận huấn luyện, người trước mắt này cho dù có bộ dạng giống hệt với Đông Phương Ngọc Nhi, lại không phải là cô ấy.

    "Nói đi, cô rốt cuộc là ai?" Lúc này, Uông Dương lớn tiếng hỏi.

    "Không cần hỏi, tôi sẽ không nói gì cả, trực tiếp cho tôi một cái chết vui vẻ là được." Người phụ nữ này mở miệng, sau đó trực tiếp nhắm mắt lại.

    "Vậy cô có biết một cô gái tên là Đông Phương Ngọc Nhi hay không?" Lúc này, Vương Phong không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh đám người Uông Dương hỏi.

    Ban đầu Vương Phong tưởng Đông Phương Ngọc Nhi muốn giết mình, cho nên trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, nhưng hiện tại xem ra, đây chỉ là một chuyện hiểu nhầm lớn, người phụ nữ trước mắt này không phải là cô ấy.

    Nếu không phải là cô ấy, vạy Vương Phong dĩ nhiên không có cái gì phải khổ sở nữa, hắn trực tiếp khôi phục lại sự bình tĩnh trước đó.

    "Không quen biết." Nghe được lời Vương Phong nói, người phụ nữ này cũng không có mở mắt, mà nghiêng đầu qua một bên.

    Hai người làm sao có khả năng giống nhau như đúc được, cho nên Vương Phong căn bản cũng không tin lời cô nói.

    "Ai có thể liên lạc với Đông Phương Ngọc Nhi, tôi hỏi cô ấy xem." Vương Phong mở miệng, khiến cho đám người Uông Dương đều anh nhìn tôi, tôi nhìn hắn, lắc đầu.

    Địa chỉ liên hệ của bọn họ đều của quân đội, vậy sẽ không liên hệ riêng, cái này lại giống như tổ chức sát thủ vậy, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh, sau đó người phía dưới làm chuyện của mình.

    "Thôi đi, tôi giúp cậu hỏi đại ca." Lúc này, Hắc Ưng mở miệng, sau đó hắn lại dùng điện thoại vệ tinh gọi một cú điện thoại ra ngoài.

    Đại ca hắn lại là đội trưởng của cả lực lượng của Long Hồn, tất cả mọi chuyện đều do hắn chịu trách nhiệm.

    "Đại ca, chúng em ở đây xuất hiện một sát thủ có bộ dạng giống hệt với Đông Phương Ngọc Nhi, em cần phải một lần nữa xác nhận thân phận." Sau khi điện thoại có người nghe máy, Hắc Ưng hoàn toàn không do dự nói.

    Hắc Ưng cầm điện thoại, im lặng khoảng một phút, mới giao điện thoại đến trong tay của Vương Phong, nói: "Bản thân cậu tự hỏi đi."

    Cầm điện thoại vệ tinh, Vương Phong nghi ngờ đặt ở bên tai mình.

    "Này, không nên giết cô ấy, tôi nghi ngờ cô ấy là người chị bị thất lạc của tôi." Mới đặt tới bên tai, Vương Phong liền nghe được trong điện thoại truyền đến một giọng nói lo lắng, đó là Đông Phương Ngọc Nhi không sai.

    "Cô còn có chị sao?" Vương Phong nghi ngờ hỏi.

    "Có, khi đó tôi ba tuổi, người chị song sinh của tôi cùng tôi chơi đùa ở bên ngoài đã bị thất lạc, Vương Phong anh ngàn vạn không nên tổn thương tới chị ấy." Đông Phương Ngọc Nhi ở bên trong điện thoại lớn tiếng kêu lên.

    "Không thể nào?" Nghe được lời Đông Phương Ngọc Nhi nói, Vương Phong cảm thấy khó có thể tin tưởng nói.

    Nếu như các cô thật sự là chị em, vây mới thực sự là chuyện nực cười, một người là người của lực lượng đứng đầu Trung Quốc, một người khác lại là sát thủ trong tổ chức sát thủ nước ngoài, hai loại người hoàn toàn khác biệt.

    "Cầu xin anh, bỏ qua cho chị ấy, à không, anh đưa điện thoại cho chị ấy, tôi muốn nói chuyện với chị ấy."

    "Được rồi." Nghe được Đông Phương Ngọc Nhi nói vậy, Vương Phong không chút do dự, trực tiếp vứt điện thoại xuống trên thân người áo đen kia, nói: "Em gái cô muốn nói chuyện với cô, cô tự nói chuyện với cô ấy đi."

    Hiện tại người áo đen kia đã bị Hắc Ưng tổn thương nặng nề, căn bản trốn không thoát, cho nên bọn họ không có bất kỳ lo lắng nào.

    Nếu như người này thật sự là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, đám người Vương Phong thật sự không thể hạ thủ, trên phương diện chủ quan, người này là kẻ địch, lẽ ra nên giết.

    Nhưng khách quan mà nói, cô ta là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, bọn họ có thể ra tay giết cô ta sao?

    Chí ít Vương Phong làm không được, nếu như làm, sợ rằng Đông Phương Ngọc Nhi sẽ liều mạng với hắn.

    "Đi thôi, tạm thời để cho cô ta nói chuyện đi." Vương Phong mở miệng, sau đó cùng Hắc Ưng đi về phía sau.

    Hiện tại người phụ nữ này đã hoàn toàn không có sức lực chống lại, muốn trốn cũng là chuyện thể nào làm được.

    "Không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy." Mấy người ngồi ở trên vỉa hè, đám người Uông Dương sử dụng giọng điệu không thể tưởng tượng nổi nói.

    Một sát thủ không ngờ có thể là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, có còn chuyện gì vô nghĩa hơn thế hay không?

    Không bao lâu, bên kia truyền đến những tiếng khóc, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

    "Chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này, Đường Ngả Nhu đi tới nghi ngờ hỏi.

    Vừa rồi, cô nhìn thấy được đám người Vương Phong lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô cũng không biết rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sát thủ kia không phải đã thua rồi sao? Thế nào bọn họ vẫn còn giữ tính mạng của cô ta.

    "Người kia có thể là chị của một thành viên trong đội chúng tôi." Vương Phong cười khổ, mở miệng nói.

    "Không thể nào?" Nghe hắn nói như thế, Đường Ngả Nhu lập tức lại mở to đôi mắt nhìn, cô cũng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

    Một thành viên của đội Long Hồn, một sát thủ, đây là chị em sao? Điều này cũng quá vô lý.

    Đợi khoảng năm phút, người áo đen kia mới từ dưới đất bò dậy, nhìn trên gương mặt cô giàn dụa nước mắt, chắc đã khóc không ít.

    Chỉ thấy cô ném điện thoại cho Vương Phong, nói: "Cám ơn anh để cho tôi tìm được em gái tôi trước khi chết, tuy nhiên được làm vua thua làm giặc, hiện tại muốn giết muốn róc xương, xin cứ tự nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng." Người áo đen kia mở miệng, khiến cho đám người Vương Phong đều ngơ ngác nhìn nhau.

    Sau khi thừa nhận thân phận, lại muốn chết? Nếu như bọn họ giết cô ta, chẳng phải sẽ có lỗi với Đông Phương Ngọc Nhi?

    "Cô lại muốn chết như vậy sao?" Nghe được người áo đen kia nói vậy, đám người Vương Phong đều cảm giác có phần bất đắc dĩ.

    "Chúng tôi có quy định của chúng tôi, tôi biết một mình tôi không phải là đối thủ của các người, cho nên là người đàn ông thì cho tôi một cái chết nhanh chóng đi." Người áo đen kia mở miệng, có cảm giác dũng cảm như một người đàn ông vậy.

    "Vậy tôi không phải là đàn ông." Nghe được lời của cô nói, Vương Phong nói một câu khiến cho những người ở chỗ này cũng không còn lời nào để nói nữa.

    Tuy nhiên lời hắn nói không phải là không có đạo lý, người này là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, nếu như giết cô ta, vậy chẳng khác nào đắc tội với Đông Phương Ngọc Nhi.

    Cho nên cách thức tốt nhất vẫn là giao cô ta cho Đông Phương Ngọc Nhi đi xử lý, bọn họ lại xử lý không được loại chuyện có liên quan đến thân tình này.

    "Anh..." Nghe được Vương Phong nói vậy, người áo đen kia tức giận không nhẹ, nào có người đàn ông nào nói mình không phải là đàn ông?

    "Còn nữa, trước đó cô nói chỉ cần thua dưới tay của tôi sẽ mặc cho tôi xử trí, đúng không?" Vương Phong mở miệng, sau đó ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ này.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 243: Thu hoạch cực lớn

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    "Đó là dưới điều kiện anh đánh bại tôi, anh cho rằng anh là đối thủ của tôi sao?" Ánh mắt người áo đen cũng nhìn tới nhìn lui ở trên thân Vương Phong.

    "Tôi không phải là đối thủ của cô hay không, chúng ta đánh một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Vương Phong thản nhiên nói.

    "Được." Nghe được lời Vương Phong nói, cô ta khẽ gật đầu, nói: "Chúng ta lại chiến đấu một lần nữa, nếu như tôi thua, mặc cho anh xử trí, nếu như anh thua, mình tự vận."

    "Thành giao." Trên mặt Vương Phong lộ ra một nụ cười mỉm.

    Ban đầu, thực lực của hai người bọn họ sẽ không có chênh lệch bao nhiêu, hiện tại người phụ nữ này lại bị Hắc Ưng tổn thương nặng nề, cho nên Vương Phong hiện tại có lòng tin trăm phần trăm đánh bại cô ta.

    Giết cô ta, Vương Phong không làm được, nhưng thu cô ta làm thuộc hạ của mình, chuyện này hắn vẫn làm được, dù sao thực lực cô ta như vậy, khó có thể tìm được.

    Nhìn tuổi của cô ta không lớn hơn mình bao nhiêu, thực lực của cô ta lại cao hơn so với mình một bậc, Vương Phong cũng không biết cô ta cuối cùng tu luyện thế nào.

    Hai người lại một lần nữa chiến đấu, lần này đám người Hắc Ưng không có ra tay giúp đỡ, mà lại để cho hai người bọn họ đánh một trận phân ra thắng bại.

    Sau gần mười phút, Vương Phong cuối cùng lấy tốc độ kinh khủng của mình, thành công đánh ngã được người phụ nữ áo đen này, khiến cho đám người Hắc Ưng đều lớn tiếng khen ngợi.

    Đương nhiên, Vương Phong thắng coi như là may mắn, nếu như không phải người phụ nữ này đã bị thương, Vương Phong muốn thắng cô, chắc hẳn khả năng chiến thắng chỉ có bốn mươi phần trăm, khả năng thất bại còn lớn hơn nữa.

    "Anh thắng." Quỳ một chân trên đất, khóe môi của cô gái áo đen này chảy ra máu tươi, nói.

    "Được, dựa theo giao hẹn, bây giờ cô lại phải nghe theo mệnh lệnh của tôi để làm việc, cô nói xem cô tên là gì?"

    "Tôi là Đông Phương Vận Hinh." Cô gái áo đen này mở miệng khiến cho đám người Hắc Ưng đều khẽ gật đầu, nếu như cô ta thật sự là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, cái tên này hẳn không thể sai được?

    "Vậy cô và Đông Phương Ngọc Nhi thật sự là quan hệ chị em sao?" Vương Phong lại hỏi một câu.

    "Phải."

    Đông Phương Vận Hinh trả lời hết sức đơn giản, là một chữ như vậy.

    "Vậy sao cô thành sát thủ? Hơn nữa còn là tổ chức sát thủ nước ngoài?" Vương Phong lại nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

    "Cái này thì tôi không rõ lắm. Bởi vì từ khi tôi bắt đầu nhớ được, tôi đã được sư phụ của tôi huấn luyện, sau đó hắn ra lệnh cho tôi ở lại Trung Quốc, tìm hiểu các loại tin tức cho bọn họ." Đông Phương Vận Hinh mở miệng, chắc hẳn cô đã hoàn toàn thần phục.

    Thật ra cô hiện tại không thần phục cũng không có bất kỳ biện pháp nào, bởi vì nếu như cô phản kháng, kết quả cũng chỉ có một, đó chính là chết.

    Cho dù cô có liên quan đến Đông Phương Ngọc Nhi, nhưng người ở chỗ này đều người của lực lượng đứng đầu Trung Quốc, nếu như xác định cô có uy hiếp cường đại, bọn họ cũng sẽ giết chết cô ngay tại nơi đây.

    "Sư phụ cô là ai?"

    "Sư phụ tôi cũng sớm đã mất vào năm năm trước, hơn nữa khi hắn qua đời tôi mới biết được tôi không ngờ ở trong một tổ chức sát thủ, nếu như dựa theo cách nói của các người, tôi cũng là một sát thủ."

    "Vậy co từng giết người chưa?"

    "Tôi chỉ chịu trách nhiệm tìm hiểu tin tức mà không chịu trách nhiệm giết người, chuyện này đều do người đặc biệt trong tổ chức mặt đi làm." Đông Phương Vận Hinh nói.

    "Vậy cô chưa từng giết người, sao có thể nói mình là sát thủ? Cô có nghe nói qua sát thủ nào không giết người chưa?"

    "Không biết, dù sao tôi chỉ biết dựa theo cách nói của các người, tôi chính là sát thủ, hơn nữa còn là một người sát thủ nhận thù lao cực lớn tới giết anh."

    "Vậy Hoa Phong rốt cuộc cho các người bao nhiêu tiền, không ngờ mời được toàn bộ người của tổ chức ra?"

    "Ba mươi tỷ!" Đông Phương Vận Hinh đáp lại.

    "Má nó."

    Nghe được lời của cô nói, không chỉ có Vương Phong giật mình, ngay cả đám người Hắc Ưng cũng mở to hai mắt nhìn, vì giết một người, bỏ ra ba mươi tỷ, đây thật đúng là kẻ có tiền mà.

    Thành viên lực lượng của Long Hồn bọn họ, mỗi người ở trong các tổ chức sát thủ cũng có giá mua, bởi vì có quá nhiều người muốn giết chết bọn họ, nhưng giá của bọn họ không quá đắt, tuyệt đối không đạt được tới con số khủng khiếp ba mươi tỷ này.

    Có thể đội trường của bọn họ mới có giá như vậy, chỉ là trên thế giới có tổ chức sát thủ nào dám tiếp nhận thù lao như vậy, đội trưởng lực lượng của Long Hồn, chính là đại biểu cho đội trưởng cao cấp nhất trong quân đội của Trung Quốc, hơn nữa bản thân hắn cũng là một cao thủ vô cùng khủng bố, tới giết người của mình, trừ phi là bọn họ không muốn sống.

    Giết chết sẽ bị Trung Quốc điên cuồng trả thù, mà một khi không giết chết được, tổ chức của bọn họ cũng nhất định sẽ bị tiêu diệt, bởi vì toàn bộ lực lượng của Long Hồn đủ để phá hủy bọn họ.

    "Không ngờ tôi đáng giá như thế." Vương Phong cười gượng, hắn cũng cảm giác được Hoa Phong điên rồi.

    Thế chấp tập đoàn của hắn chỉ vì giết mình, hắn đã điên rồi.

    "Tiền kia đâu?"

    "Tiền tất nhiên ở nơi đó, nếu như anh muốn, hiện tại tôi lại có thể đưa cho anh."

    "Cô có thể đưa tiền cho tôi sao?" Nghe được Đông Phương Vận Hinh nói vậy, Vương Phong hít vào một hơi khí lạnh, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

    Ba mươi tỷ nói cho là cho, cô lẽ nào không muốn sao?

    "Đương nhiên, hiện tại tôi cũng thuộc về anh, đồ của tôi tất nhiên cũng thuộc về anh, hơn nữa không chỉ có ba mươi tỷ này, tất cả tài sản của sư phụ tôi để lại sau khi qua đời, chắc hẳn cũng vượt quá năm tỷ."

    "Trời ạ."

    Nghe cô nói như thế, đám người Uông Dương đều mắng lớn, động cái chính là mấy tỷ, cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy đâu.

    Hàng phục một sát thủ, không ngờ được nhiều lợi ích như vậy, lúc này bọn họ thực sự hận không thể biến thành một người Vương Phong khác.

    "Tốt lắm, một lát nữa cô mang tiền tới tìm tôi, tôi cần thu mua tập đoàn Hoa thị." Vương Phong mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng.

    Tập đoàn Hoa thị làm tập đoàn địa phương lớn nhất, sản nghiệp liên kết rất rộng, hiện tại Hoa Phong đã chết, tập đoàn của hắn đã thế chấp cho ngân hàng, nhưng ngân hàng nhất định sẽ lấy ra bán đấu giá.

    Cho nên Vương Phong đã nghĩ qua, cho dù hắn đi vay cũng phải nắm được tập đoàn này.

    Nhưng hiện tại xem ra, hình như hắn đã có rất nhiều tiền, không ngờ Đông Phương Vận Hinh này lại có tiền như vậy.

    Hoa Phong này có lẽ cũng không ngờ được tập đoàn của hắn lại được đưa tới trong tay của Vương Phong dễ dàng như vậy, đồng thời mình cùng con trai mình đều chết ở trong tay của Vương Phong.

    Có thể nói, hai cha con bọn họ bây giờ đã thua hoàn toàn, tập đoàn không có, ngay cả mạng cũng không còn.

    "Tuân mệnh, chủ nhân!"

    Đông Phương Vận Hinh quỳ trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ cung kính.

    Tuy nhiên cũng không biết cung kính của cô là thật hay giả, dù sao nghe cô gọi mình là chủ nhân, Vương Phong vẫn cảm giác rất không tự nhiên.

    Lại giống như người khác gọi hắn là Vương tổng vậy, thế nào cũng thấy không thích hợp.

    "Thôi đi, cô không nên gọi tôi là chủ nhân, vẫn gọi tên tôi là được, nghe cô gọi tôi cũng thấy mình già đi."

    "Tuân mệnh, chủ nhân."

    "Kêu tên."

    "Vâng, chủ nhân." Đông Phương Vận Hinh vẫn gọi chủ nhân tới chủ nhân đi, khiến cho Vương Phong cũng không nhịn được trợn mắt xem thường, người phụ nữ này thế nào lại cố chấp như vậy, đã nói gọi tên mà cứ gọi là chủ nhân.

    Nếu như chị của Đông Phương Ngọc Nhi gọi mình là chủ nhân, cô ấy không giết mình mới là chuyện lạ.

    "Đúng rồi, tổ chức của các cô hiện tại còn có người nào nữa?"

    "Không biết, dù sao tất cả những người lần này tới thành phố Trúc Hải đều ở nơi này, lại không có người nào khác."

    "Vậy ý của cô là ở Đảo quốc, tổ chức của các cô vẫn còn người sao?" Vương Phong có chút giật mình hỏi.

    Mười mấy mọi người đều chết ở đây, lại có khả năng vẫn còn nữa sao?

    "Cái này tôi không biết, bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi đều ở Trung Quốc, từ trước tới nay tôi chưa từng đi qua trụ sở chính, cho nên rốt cuộc có còn người hay không, tôi không biết, anh hỏi tôi, tôi cũng không biết."

    "Thôi đi, nếu người tới thành phố Trúc Hải đều đã diệt hết, vậy tôi cũng yên tâm, cô đứng lên trước đi, quỳ gối trước mặt của tôi còn ra thể thống gì."

    "Vâng, chủ nhân." Vừa dứt lời, Đông Phương Vận Hinh từ dưới đất đứng lên, cô dùng ống tay áo lau vết máu lưu lại trên khóe miệng.

    "Được, chuyện đã giải quyết xong, cảm ơn các vị." Vương Phong mở miệng, ôm quyền nói với đám người Hắc Ưng.

    "Đội trưởng, anh nói như vậy cũng không đúng, anh gặp nạn chúng tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa tiêu diệt sát thủ nước ngoài xâm nhập vốn chính là bổn phận của chúng ta, sao anh lại nói cám ơn." Uông Dương mở miệng, lời nói ra khiến cho Vương Phong cảm giác vô cùng cảm động.

    "Được rồi, vậy tôi cũng không nói cám ơn nữa, sau khi nhận được tiền, chúng ta ở chỗ này chia ra mỗi người một tỷ trước lại nói tiếp." Vương Phong mở miệng, khiến cho đám người Uông Dương đều sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên.

    Lực lượng của Long Hồn cũng có tiền lương, một năm được năm mươi triệu, số tiền lương này đối với người bình thường là cả đời cũng không kiếm được, hơn nữa nếu như bọn họ hoàn thành nhiệm vụ quá khó khăn, phía trên cũng có thưởng, nhưng không quan tâm thưởng bao nhiêu tiền, bọn họ cũng đừng mong một năm kiếm được trăm triệu.

    Về phần một tỷ, chắc hẳn bọn họ ở lực lượng của Long Hồn mười năm cũng không thể kiếm được, hiện tại thì hay rồi, Vương Phong thoáng cái lại muốn đưa mỗi người bọn họ một tỷ, bọn họ ở đây có tám người, cái này đại biểu Vương Phong sẽ chia ta tám tỷ cho bọn họ, đây chính là một khoản tài sản lớn.

    "Vương Phong, cậu tốt nhất không cần làm loạn, chúng ta đều người của lực lượng Long Hồn, sẽ không tiếp nhận hối lộ của cậu." Lúc này, Hắc Ưng mở miệng lạnh lùng nói.

    "Hì hì, anh lo lắng làm gì, tôi cũng không phải là hối lộ các anh, tôi là đưa cho các anh, tôi tặng quà cho anh em, chưa tính là hối lộ chứ? Hơn nữa anh suy nghĩ một chút xem, có một tỷ, các anh có thể làm cái gì? Đây chính là tự nhiên nhặt được đấy." Vương Phong mở miệng, khiến cho đám người Uông Dương đều lộ ra vẻ vui mừng.

    Đúng vậy, có một tỷ, bọn họ không phải muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?

    Cho dù một năm có mức lương năm mươi triệu đã khiến cho bọn họ một năm áo cơm không lo, thậm chí ngay cả phú nhị đại cũng không có nhiều tiền như bọn họ, nhưng ai cũng sẽ không ghét bỏ mình có nhiều tiền không phải sao?

    Thoáng cái nhận được một tỷ, bọn họ có thể nói là một đêm có thể trở thành người giàu có được người người hâm mộ.

    "Đi thôi, dẫn chúng tôi qua lấy tiền đã." Vương Phong nói với Đông Phương Vận Hinh.

    "Tuân mệnh chủ nhân." Đông Phương Vận Hinh mở miệng, sau đó nói: "Tuy nhiên tiền tôi để ở vùng ngoại thành, chúng ta cần phải đi xe qua đó."

    Vừa rồi, bọn họ ở đây tranh đấu, còn chết nhiều người như vậy, cho nên căn bản không có xe nào dám đi qua con đường này, người nhìn thấy được bọn họ đều chạy ra xa, ngay cả xem náo nhiệt cũng không dám.

    "Ngả Nhu, cô thông báo với Cục cảnh sát, để cho bọn họ cho người tới dọn dẹp hiện trường một chút, tùy tiện gọi thêm hai chiếc xe qua đây đi." Lúc này, Vương Phong nói với Đường Ngả Nhu.

    "A, được." Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngả Nhu lúc này mới phản ứng kịp, cô vội vàng thông báo về trong đội.

    Ở đây chết mười mấy người, nếu như bây giờ không xử lý tốt, ngày mai để cho người bình thường nhìn thấy sẽ không tốt, chắc hẳn sẽ trở thành tin tức lớn, như vậy sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Trúc Hải nổi danh rồi.

    "Vương Phong, không biết cô ấy có lừa gạt anh hay không?" Khi mọi người ngồi ở bên lề đường nghỉ ngơi, Đường Ngả Nhu mới chọc chọc vào người Vương Phong hỏi.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 244: Kiếm lời một núi vàng

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    "Cô ấy có lừa gạt chúng ta hay không, một hồi nữa sẽ biết, cô yên tâm, hôm nay người nào gặp người đó có phần, cô cũng có phần, tuy nhiên tôi có một yêu cầu, đo là không thể nói chuyện này cho người khác biết." Vương Phong mỉm cười nói.

    "Cắt, nói như tôi muốn tiền của anh vậy." Đường Ngả Nhu khinh thường nói.

    "Vậy tôi còn có thể tiết kiệm một khoản tiền rất lớn." Vẻ mặt Vương Phong mỉm cười nói.

    "Nếu như anh không chia phần cho lão nương, hôm nay tôi không bóp chết anh cũng không được." Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngả Nhu thoáng cái lại nhào tới, bóp cổ Vương Phong.

    "Ha ha." Nhìn thấy được vợ chồng son bọn họ bóp cổ nhau, đám người Uông Dương đều bật cười.

    Tuy nhiên bọn họ lại vô cùng hâm mộ, là thành viên của đội Long Hồn nhưng có thể không phải đi hoàn thành nhiệm vụ bất kỳ lúc nào, toàn bộ lực lượng của Long Hồn lại chỉ có một mình Vương Phong có đặc quyền như vậy, ngay cả đội trưởng cũng không được.

    Từ sau khi tiến vào trong quân đội, bọn họ chí ít đã tham dự qua một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, so với Vương Phong lại thê thảm hơn nhiều.

    Hơn nữa bọn họ cũng hâm mộ Vương Phong có một bạn gái xinh đẹp như Đường Ngả Nhu, từ một góc độ nào đó mà nói, cuộc sống của Vương Phong bây giờ thật sự rất hạnh phúc, có đặc quyền, lại có người đẹp làm bạn, không có chuyện gì tốt hơn thế nữa.

    Rất nhanh người của Cục cảnh sát đã tới, đêm nay, đám người Vương Phong không có nghỉ ngơi, người của Cục cảnh sát làm sao không phải như vậy?

    Sát thủ tới nhiều như vậy, bọn họ có thể nói là thường xuyên đợi lệnh, nếu như đám người Vương Phong xuất hiện chuyện gì, bọn họ cũng tiện đi vào trợ giúp.

    Nhìn thấy được trong bụi cỏ xung quanh đều là thi thể, Đường Quốc Quang vừa chạy tới cũng thấy kinh hãi, mấy chục thi thể lẽ nào đều do đám người Vương Phong giết sao?

    "Chú Đường, lại làm phiền các chú xử lý những thi thể này trước, tất cả sát thủ trong thành phố Trúc Hải đã bị chúng cháu công kích giết chết, bây giờ có thể rút lệnh cảnh giới, đã không sao rồi."

    "A đúng rồi, còn có những chỗ này cũng có sát thủ bị chúng cháu giết chết, chú sai người qua xử lý đi." Nói xong, Vương Phong liệt kê những nơi có sát thủ bị công kích cho Đường Quốc Quang nghe, một người cảnh sát đứng bên cạnh hắn nhanh chóng ghi lại.

    "Thật sự an toàn rồi sao?" Đường Quốc Quang có chút không xác định nói.

    "Có phải thật vậy hay không, cháu không dám cam đoan, tuy nhiên cháu muốn nói, nếu như tổ chức sát thủ này còn sót lại đồng đảng nào ở đây, ngài cho rằng bọn họ còn dám tới đối phó với cháu sao?"

    "Nói cũng phải." Đường Quốc Quang gật đầu, sau đó hắn không hoài nghi nữa nói với Vương Phong: "Được rồi, nếu người trong cuộc là cháu đã nói như vậy, chú đương nhiên làm theo là được, tuy nhiên chuyện này ảnh hưởng quá lớn, chú nghĩ vẫn phải bớt một chút áp lực cho các cháu mới được."

    "Cái này chú Đường yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào đối với các chú, chúng cháu có thể xử lý tốt tất cả."

    "Vậy không thành vấn đề, các cháu cũng bận rộn lâu như vậy rồi, ở đây lại giao cho các chú xử lý, các cháu đi về nghỉ ngơi đi." Đường Quốc Quang nói với Vương Phong.

    "Vậy chúng cháu lại đi trước một bước. Đúng rồi, chú Đường cho chúng cháu mượn hai chiếc xe của bên chú, ngày mai cháu trả lại cho chú."

    "Được, lấy mà đi." Đường Quốc Quang mở miệng, sau đó hắn không quay đầu lại, bắt đầu chỉ huy xử lý hiện trường.

    Chín người ngồi trong hai chiếc xe theo sự chỉ dẫn của Đông Phương Vận Hinh chạy về phía ngoại ô thành phố.

    Tôn đại khái nửa giờ, đám người Vương Phong đi theo sự chỉ dẫn của Đông Phương Vận Hinh không ngờ đến một ngọn núi.

    "Không phải là ngoại ô thành phố sao? Thế nào lại dẫn chúng tôi đi tới chỗ này vậy?" Ở trong xe, Vương Phong hỏi.

    Đương nhiên, khi hắn vừa lên tiếng hỏi, mấy người khác ở trong xe đã chuẩn bị chiến đấu, cho dù bọn họ không sợ Đông Phương Vận Hinh, nhưng khó bảo toàn cô sẽ không giở mánh khóe hại bọn họ.

    Nếu như phía trước có đội ngũ lớn đang chờ Vương Phong, vậy chẳng phải là nguy hiểm sao?

    "Yên tâm đi, phía trước tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào, tôi có thể lấy tính mạng ra đảm bảo." Đông Phương Vận Hinh vô cùng bình tĩnh mở miệng, nói.

    Tuy nhiên lời của cô rõ ràng không đủ để cho đám người Vương Phong bỏ đi nghi ngờ trong lòng, cho nên bây giờ bọn họ sớm đã lặng lẽ nắm chặt nắm đấm của mình, lại chờ lập tức ứng phó với các loại biến cố.

    "Được rồi, đã đến nơi." Trong lúc đám người Vương Phong lo lắng không biết Đông Phương Vận Hinh có hãm hại bọn họ hay không, bỗng nhiên Đông Phương Vận Hinh mở miệng, chỉ đường cho xe đi đến trước một hầm mỏ bỏ hoang không biết bao nhiêu năm.

    Trong hầm mỏ này hoàn toàn tối đen, ở dưới ánh đèn xe chiếu tới, nó càng có vẻ u ám đáng sợ, giống như một cái miệng khổng lồ cắn nuốt người vậy.

    Từng trận gió rít gào từ bên trong hầm mỏ truyền ra, khiến người ta không nhịn được phải nhíu mày.

    Trước đây cũng không biết hầm mỏ này là hầm mỏ gì, nói chung đã bỏ hoang đại khái mấy chục năm, vô cùng đổ nát, dường như có thể lập tức sập xuống vậy.

    "Tiền được chúng tôi chuyển tới trong sơn động này, nếu như anh muốn, hiện tại cũng có thể lấy ra." Đông Phương Vận Hinh mở miệng khiến cho đám người Vương Phong kinh ngạc khác thường.

    "Ý của cô là Hoa Phong cho các cô tiền mặt sao?" Vương Phong mở miệng, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được ba mươi tỷ tự nhiên lại ở trong sơn động này.

    "Đúng vậy, đây là quy định của tổ chức chúng tôi, chỉ lấy tiền mặt, bất kỳ chuyển khoản nào cũng đều không được." Đông Phương Vận Hinh bình tĩnh nói.

    "Hắc Hùng, anh đi xuống trước xem thử." Lúc này Hắc Ưng mở miệng nói.

    "Được." Hắc Ưng có khứu giác vô cùng linh mẫn, nếu như trong sơn động có người nào đó ẩn nấp, hắn chắc hẳn có thể thông qua mùi phân biệt ra được.

    Hắc Hùng đứng ở ngoài xe khoảng một phút, lúc này mới nói: "Yên tâm đi, trong phạm vi một dặm quanh đây gần như không có người, rất an toàn."

    "Xuống xe." Nếu Hắc Hùng đã nói an toàn, vậy chính là thật sự an toàn.

    Hơn nữa vừa rồi Vương Phong cũng sử dụng thấu thị quan sát tình hình bên trong phạm vi mấy trăm thước, quả thật không có phát hiện ra bất kỳ người nào, đương nhiên, nếu như người khác ẩn nấp đủ xa, vậy hắn cũng không nhìn thấy được.

    Nói chung ở gần bọn họ, hiện tại thật sự một bóng quỷ cũng không có.

    Đoàn người đều đi xuống xe, sau đó đám người Hắc Ưng không dùng tới bất kỳ ngọn đèn nào, lại trực tiếp đi về phía trong sơn động.

    Lấy thực lực của bọn họ, muốn nhìn rõ trong bóng tối, căn bản không có chút áp lực nào, cho nên ban ngày hay ban đêm đều không có ảnh hưởng với bọn họ.

    "Đi thôi, cô cũng đi vào chung cùng chúng ta." Nhìn thấy được đám người Hắc Ưng đều đi ở phía trước, Vương Phong cũng xoay người nói với Đông Phương Vận Hinh.

    Cho dù cô là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, nhưng thân phận của sát thủ cô thật sự rất nhạy cảm, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Vương Phong cũng khó có thể thật sự tín nhiệm được cô.

    Nếu quả thật muốn để cô đi theo bảo vệ đám người Bối Vân Tuyết, hắn còn phải cố gắng quan sát một khoảng thời gian mới được.

    "Không thành vấn đề." Nghe được lời Vương Phong nói, Đông Phương Vận Hinh không do dự, trực tiếp đẩy cửa xe ra đi xuống.

    "Tôi thì sao?" Nhìn thấy được tất cả mọi người và cả Vương Phong cũng muốn đi vào, Đường Ngả Nhu vội vàng xông lên ôm lấy cánh tay Vương Phong.

    Đừng thấy cô bình thường hung dữ như vậy, ngay cả nam nhân cũng sợ cô, nhưng vào lúc này, Vương Phong lại có thể từ trên mặt cô nhìn thấy được sự khủng hoảng đối với bóng tối không biết, không ngờ đường đường là nữ cảnh bạo lực, lại vẫn sợ bóng tối, trên đời này lại không có ma quỷ gì.

    "Cô ở trong này chờ chúng tôi trở về là được rồi, nếu như có biến cố gì, lập tức nổ súng cảnh báo, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới." Vương Phong mở miệng, sau đó cũng không quay đầu lại, dẫn theo Đông Phương Vận Hinh đi về phía trong hầm mỏ.

    "Chờ một chút, tôi cũng muốn đi vào cùng." Nhìn hai người Vương Phong sắp biến mất ở trong hầm mỏ tối tăm, Đường Ngả Nhu thoáng cái lại vọt vào, nắm chặt lấy cánh tay Vương Phong.

    "Cô tiến vào làm cái gì? Trong này tối đen, cẩn thận có quỷ đấy." Vương Phong buồn cười nói một tiếng.

    "Nói cho anh biết, tôi không có sợ đâu, anh tốt nhất không nên dọa tôi sợ, bằng không sau khi trở về tôi xé xác anh ra." Đường Ngả Nhu mở miệng, giọng nói cũng có phần run rẩy.

    Cô gái này hiện tại đã sợ muốn chết, giọng điệu còn cứng như thế, khiến cho Vương Phong cũng có cảm giác dở khóc dở cười.

    "Ái chà, Đường Ngả Nhu bên cạnh cô thế nào lại có một bóng trắng?" Lúc này, Vương Phong bỗng nhiên mở miệng, Đường Ngả Nhu khiếp sợ đến mức lập tức hét lên một tiếng, toàn thân treo ở trên người Vương Phong, rõ ràng cô quá mức khiếp sợ.

    Hai bầu ngực cực lớn ép chặt ở trên cánh tay của Vương Phong khiến cho trong lòng Vương Phong cũng thầm cảm thấy sảng khoái, thứ kia của cô ta thật đúng là lớn, chắc hẳn cũng có thể gấp hai người khác.

    "Lừa cô thôi, trên đời này căn bản lại không có quỷ, nếu quả thật có, đó cũng là do người giả vờ, nhanh xuống đi, cô như vậy tôi đi như thế nào?" Vương Phong nói.

    "Anh là đồ lưu manh, anh lại dám lừa tôi, xem ra không dạy dỗ anh một chút thì anh không biết tôi người là như thế nào." Trong khi nói chuyện, Vương Phong cũng cảm giác được bên hông của mình xuất hiện thêm một cái tay, nắm chặt lấy thịt mềm của mình, khiến cho hắn đau đến mức khóe miệng cũng phải run rẩy.

    "Má nó, cô nhanh thả tay ra." Vương Phong mở miệng, hắn thực sự rất đau đấy.

    "Xem anh còn dám dọa tôi sợ nữa không. Nếu như anh còn nói lung tung, tôi không thể không cho anh chút đau đớn được." Trong khi nói chuyện, Đường Ngả Nhu không ngờ thật sự lấy khẩu súng từ bên hông của mình ra, bộ dạng của cô giống như sắp đi lên chiến trường vậy.

    "Thôi đi, cô gái như cô bình thường nhìn qua hung dữ như vậy, không ngờ lá gan không ngờ nhỏ như vậy, nắm lấy tay của tôi, đi theo tôi là được." Vương Phong mở miệng, sau đó hắn trực tiếp dẫn theo Đông Phương Vận Hinh đi về phía trước.

    Mà ở phía sau của hắn, Đường Ngả Nhu cũng không chút do dự, trong bóng tối cô vội vàng đưa tay của mình ra, nắm chặt lấy cánh tay Vương Phong.

    Hầm mỏ này không biết bị vứt bỏ bao nhiêu năm, cho nên trong đó có không ít nước, chân dẫm lên trên phát ra âm thanh thật sự khiến người ta cảm thấy có chút khủng khiếp.

    Không có bất kỳ ánh đèn nào, nhưng ở dưới hai mắt Vương Phong, ở đây lại vẫn giống như ban ngày vậy, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng mọi vật, đám người Hắc Ưng trước mặt đã đi xa hơn mười mét, cho nên ba người Vương Phong cũng vội vàng đi theo.

    "Tại sao các người không có lấy một cái đèn pin vậy?" Đường Ngả Nhu oán giận nói, cô căn bản không nhìn thấy được bất cứ thứ gì xung quanh mình.

    May là bây giờ cô còn nắm chặt cánh tay Vương Phong, bằng không cô sẽ bị hù chết rồi.

    Đường Ngả Nhu bề ngoai không sợ trời không sợ đất, ngay cả lưu manh cũng dám đấu cùng, nhưng thật ra cô có một nhược điểm, đó chính là sợ bóng tối, đặc biệt là khi ở một mình.

    Bởi vì mẹ cô qua đời sớm, cha cô lại thường xuyên bận công tác, căn bản không có thời gian để ý tới cô, cho nên suốt thời kỳ thiếu nữ, phần lớn thời gian cô đều ở nhà một mình.

    Cho nên lâu ngày, cô đâm ra sợ bóng tối, đương nhiên, từ trước đến nay cô chưa từng nói chuyện này với bất kỳ kẻ nào, cho dù là cha cô cũng không biết cô có nỗi sợ như vậy

    "Không cần thứ đó." Nghe được Đường Ngả Nhu nói, Vương Phong bình thản mở miệng, bước chân căn bản không có dừng lại.

    Ở chỗ này, sợ rằng ngoại trừ Đường Ngả Nhu không nhìn thấy được ra, tầm mắt của đám người Vương Phong đều không bị bất kỳ thứ gì ảnh hưởng.

    "Đến rồi." Lúc này đám người Hắc Ưng ở phía trước mặt dừng lại, Vương Phong đi tới bên cạnh bọn họ, vừa liếc mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn cũng phải hít vào một hơi.

    Ở bên ngoài hầm mỏ tuyệt đối không tưởng tượng nổi ở bên trong hầm mỏ này lại có một không gian lớn như vậy, không gian này chắc hẳn mới được mở ra không lâu, vết tích còn rất mới.

    Hơn nữa, khiến cho Vương Phong cảm giác giật mình, không phải vì không gian ở đây lớn tới mức nào, mà thứ màu vàng chất đống ở đó.

    "Vàng, vàng chất đống giống như núi."

    Ở nơi đây, trên mặt đất đều là vàng, cũng sắp hình thành một núi nhỏ, vàng ít nhất ở đây chắc hẳn phải có giá trị tới mấy tỉ.

    Đông Phương Vận Hinh quả nhiên không có lừa bọn họ.​
     
    ducvietvtv thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)