FULL  Huyền Huyễn Vô Địch Thôn Phệ (Con Thỏ Này Phải Chết) - Nhất Mộng Hoàng Lương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 8: Cũng hèn như vậy
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lưỡi rìu cách trán Tần Thọ 1cm thì dừng lại, Ngô Cương dùng một đôi mắt vô cùng phẫn nộ, nhãn thần hung ác nhìn chằm chằm vào Tần Thọ. Tần Thọ vẫn còn trợn trừng tròng mắt y như cũ không nhúc nhích, trong mắt không có một chút gợn sóng nào!

    - Ngươi thật không sợ chết?

    Ngô Cương hỏi.

    Tần Thọ vẫn y nguyên không lên tiếng, không nhúc nhích, hiên ngang lẫm liệt, hồn nhiên không sợ!

    - Mẹ, xem như ngươi lợi hại! Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì?

    Ngô Cương thu rìu, tức giận ngồi xuống đối diện với Tần Thọ, cầm một mảnh gỗ của cây hoa quế lên, nhét vào trong miệng, nhai nhai như ăn mía ngọt vậy. Hiển nhiên, hắn thật sự không dám giết Tần Thọ.

    Lúc này, Tần Thọ mới chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói:

    - Rất đơn giản, ta muốn làm thần tiên! Thứ hai, ta muốn nguyên khí, càng nhiều càng tốt! Đương nhiên, nếu như ngươi truyền cho ta một trăm tám mươi vạn năm công lực cũng được.

    - Phốc!

    Ngô Cương nghe xong, phun toàn bộ mảnh gỗ vụn bên trong miệng ra ngoài.

    Tần Thọ nhanh nhẹn cúi đầu, kết quả là toàn bộ số mảnh gỗ vụn này đánh vào bên trên cái tai hắn. Hắn cũng không để ý, rũ rũ cái tai rồi hỏi:

    - Như thế nào?

    - Con mẹ ngươi tại sao không đi cướp?

    Ngô Cương kêu lên.

    Tần Thọ chớp chớp mắt to nhìn Ngô Cương, Ngô Cương nhìn nhìn mắt to của con tiện con thỏ này, hắn đột nhiên hiểu rõ, con hàng này đang ăn cướp.

    - Nhóc con, ngươi cho rằng làm thần tiên dễ dàng như vậy sao?

    Ngô Cương ngồi xếp bằng ở trước mặt con thỏ rồi nói.

    Tần Thọ không lên tiếng, vẫn an tĩnh như vậy, nhìn Ngô Cương chằm chằm.

    Ngô Cương nói tiếp:

    - Được rồi, ta giảng giải thường thức cơ bản thông dụng cho ngươi một chút, thần tiên không phải một cái đồ chơi, thần là thần, tiên là tiên.

    Thần chính là làm thuê cho Ngọc Đế, Tiên là tiêu diêu tự tại.

    Tần Thọ nghe đến chỗ này, lập tức mở miệng nói:

    - Ta muốn thành tiên!

    Ngô Cương vô ý thức sờ sờ rìu, cuối cùng vẫn nhịn xuống nói tiếp:

    - Với cái thân thể nhỏ như lỗ đ*t này của ngươi, thành cái rắm tiên! Nếu như trị bệnh không hết, còn không sống nổi mấy ngày nữa đâu.

    Tần Thọ nghe xong trong lòng giật mình, kêu lên:

    - Không sống nổi mấy ngày? Đây là ý gì?

    Ngô Cương nhìn dáng vẻ bối rối của Tần Thọ thì cười nói:

    - Hê hê, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không sợ chết đấy.

    Hai mắt Tần Thọ trợn trắng:

    - Có thể không chết thì ai muốn chết chứ.

    Ngô Cương cười khẩy nói tiếp:

    - Được, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ chết như thế nào.

    - Ta nhổ vào! Ngươi mới chết ấy! Ông đây thiên thu vạn đại!

    Tần Thọ tức giận chửi rủa một câu.

    Ngô Cương cười ha ha, cũng không tức giận, nhìn có vẻ còn thật cao hứng.

    Tần Thọ nhìn lấy cái đức hạnh này của Ngô Cương, trong lòng tự nhủ:

    "Không phải là tên này ở trên mặt trăng buồn chán lâu, buồn chán thành ngu ngốc rồi chứ? Mắng hắn, hắn còn vui vẻ? Cuồng bị ngược sao?"

    Ngô Cương không biết Tần Thọ đang suy nghĩ cái gì, có lẽ nếu như hắn biết mà nói, hơn phân nửa là một rìu tiễn con tiện thỏ này lên Tây Thiên.

    Ngô Cương hơi sắp xếp lại suy nghĩ về sau liền nói:

    - Cái thân thể con thỏ này của ngươi cũng không phải là con thỏ bình thường, tương truyền lai lịch không nhỏ, chỉ là nguyên khí tiên thiên thâm hụt, thân thể yếu đuối. Nói trắng ra chính là dinh dưỡng tiên thiên không đầy đủ, sau này lại ăn không đủ no, dinh dưỡng không theo kịp, thân thể từng ngày lớn lên, tiêu hao cơ năng càng lúc càng lớn, làm cho khi ngươi hấp thu dinh dưỡng hoàn toàn không đủ dùng thì các bộ phận sẽ già yếu, từ đó dẫn đến tử vong.

    Tuy bấy lâu nay ngươi gặm cây hấp thu nguyên khí bên trong đó để kéo dài tính mạng, thế nhưng nguyên khí bên trong cây hoa quế có thể có bao nhiêu? Nhiều nhất là sống lâu mấy ngày mà thôi. Nếu không phải sau khi nha đầu kia đến, mấy lần dùng sinh mệnh lực của bản thân kéo dài tính mạng cho ngươi thì ngươi đã sớm mất mạng rồi.

    Tần Thọ nghe đoạn trước thì trong lòng trĩu nặng, lại nghe tiếp đoạn sau thì tâm tình run lên, cả kinh kêu:

    - Cái gì? Hằng Nga dùng sinh mệnh lực của bản thân kéo dài tính mạng cho ta? Chẳng lẽ thứ mà ta hấp thu không phải là nguyên khí của nàng?

    Ngô Cương lắc đầu nói:

    - Là nguyên khí, có điều nha đầu kia cũng không biết tu luyện, chỉ dựa vào thể chất đặc thù của bản thân, có thể tự động hấp thu nguyên khí rời rạc giữa thiên địa tồn trữ ở trong thân thể mà thôi. Nhưng là nàng hấp thu chút nguyên khí này làm sao đủ để bổ sung cho sự thâm hụt của ngươi, thậm chí theo độ tuổi càng lúc càng lớn của ngươi, nhu cầu cũng càng ngày càng nhiều, nguyên khí của nàng đã là cung không đủ cầu. Nhưng là cái thể chất cổ quái này của ngươi, một khi lâm vào hôn mê, dưới mong muốn cầu sinh chi phối sẽ điên cuồng thôn phệ hết thảy năng lượng có thể thôn phệ.

    - Ngươi hút hết nguyên khí của nha đầu kia xong, dĩ nhiên chính là hút sinh mệnh lực của nàng. Bản thân nha đầu kia cũng rõ ràng điểm này, vậy mà nàng vẫn kiên trì lâu như vậy, thật là có chút làm khó nàng.

    Tần Thọ nghe đến đó, lần đầu tiên sắc mặt vô cùng ngưng trọng lên, nói:

    - Nàng biết?

    Ngô Cương đáp:

    - Như vậy cũng giống như là tự chặt một tay nấu lên cho người khác ăn, ngu ngốc cũng biết sinh mệnh lực của mình bị hút đi.

    Tần Thọ thở dài nói:

    - Có biện pháp nào có thể chữa khỏi bệnh cho ta không?

    Ngô Cương búng ngón tay đến tách một cái nói:

    - Nói đến thì vừa đơn giản lại vừa khó khăn, nói đơn giản một chút, chỉ cần bổ sung nguyên khí cùng sinh mệnh lực cho ngươi thật tốt, thì bệnh của ngươi sẽ khỏi, thậm chí còn có khả năng tu thành tiên. Khó khăn thì lại khó khăn ở chỗ, ngươi sinh sống ở một chỗ như thế này, có thể nói nguyên khí thiên địa và sinh mệnh lực đạt tới điểm thấp nhất, coi như ngươi có ăn cả cái tinh cầu này, có lẽ cũng không có tác dụng gì lớn. Nếu ta như ngươi, ta thà tìm cái chỗ không người, vụng trộm tự sát đi cho xong, miễn cho liên lụy nha đầu kia theo chịu tội.

    Tần Thọ nghe đến đó, trong lòng trầm xuống, hai cái cái tai lớn cũng tiu nghỉu xuống, cảm thán: "Quả nhiên, ta đây chính là cái mệnh hại người, chẳng lẽ ta thật phải tìm một chỗ vụng trộm chết đi sao? Nhưng ta không cam tâm a!"

    Nghĩ tới đây, Tần Thọ liếc liếc Ngô Cương một cái, Ngô Cương cũng vừa hay liếc trộm Tần Thọ, Tần Thọ nhìn thấy cái ánh mắt như tên trộm kia của Ngô Cương, trong lòng tự nhủ, không đúng!

    Nhưng là không đúng chỗ nào, Tần Thọ lại không nói rõ được.

    Chỉ là cái này không sao cả, Tần Thọ tự có biện pháp, sau đó cong miệng, khóe miệng như cười đến nở hoa, hê hê nói:

    - Ngô Cương, ngươi có phải là thần tiên hay không?

    Ngô Cương hơi ngửa đầu đáp:

    - Đó là đương nhiên, là thần tiên không thể giả được!

    Tần Thọ một mặt sùng bái hỏi:

    - Vậy chẳng phải là ngươi sống lâu trăm tuổi, thọ cùng trời đất?

    Ngô Cương lại đáp:

    - Đó là đương nhiên!

    Lời này vừa ra khỏi miệng, Ngô Cương đã cảm thấy sự việc có chút không ổn, giống như mình đã bị rơi vào trong hố!

    Tần Thọ nghe xong, chân sau đạp một cái đứng lên, chân trước như là hai tay, đập cái bàn tay rồi nói:

    - Vậy chẳng phải là xong rồi? Thần tiên có nguyên khí, thần tiên sống lâu trăm tuổi sinh mệnh lực tràn đầy, ngươi để cho ta hút hai cái đi?

    Ngô Cương nghe xong, hai mắt trợn trắng, trực tiếp ném tới một câu:

    - Ngươi cút đi, để ngươi hút hai cái? Ngươi cho ta là cái gì? Nghĩ cũng đừng nghĩ, không có cửa đâu!

    Nói xong, Ngô Cương đứng dậy muốn đi.

    Tần Thọ thấy thế, lông mày nhướng lên, hô to một tiếng:

    - Đó là Ngọc Hoàng Đại Đế sao?

    Ngô Cương nghe vậy, vô ý thức quay đầu nhìn lại, tiếp lấy cảm giác quần bị thứ đồ gì bắt lại, cúi đầu xem xét, chỉ thấy cái con thỏ hỗn trướng kia theo ống quần bò lên, sau đó một phát bắt được đai lưng của hắn kêu:

    - Nếu ngươi không cho ta hút một hơi, thì ta bám mãi ở trên thân thể ngươi không đi!
     
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 9: Sợi mì này
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Ngô Cương nghe xong, nhất thời vui vẻ nói:

    - Thằng nhãi con, ta muốn hất ngươi ra, ngươi còn có thể ở lại? Một hai ba, đi nào!

    Ngô Cương vừa nói, vừa túm tai con thỏ dùng lực kéo ra liền kéo được con thỏ xuống, sau đó đưa tay quăng ra một cái:

    - Ngươi nhanh cút đi!

    Chỉ thấy con thỏ kia kéo một đầu dây vải màu xanh nhạt bay ra ngoài!

    Ngô Cương nhìn thấy cái dây vải kia, đột nhiên cảm giác hơi hơi quen mắt, tiếp đó đến cảm giác gió sưu sưu, đũng quần lạnh lạnh. Hắn cúi đầu xem xét thì quần đã rớt xuống đến bàn chân, khó trách gió thổi trứng lạnh thoải mái như vậy.

    Tiếp đó trong rừng cây vang lên tiếng gầm gừ tức giận của Ngô Cương:

    - Con thỏ chết tiệt, đưa ta Càn Khôn Nhất Khí Đai!

    Ở một bên khác của rừng cây, một con thỏ lăn trên mặt đất lộn mấy vòng như là bóng đánh gôn, mông chổng lên trời đầu cắm xuống một cái lỗ trên mặt đất.

    Một lát sau, cái đuôi nhỏ run run, chân sau dùng lực đạp một cái, rút đầu ra khỏi cái hố trên mặt đất, trong miệng tất cả đều là hạt cát, đất, cây cỏ các thứ, đang muốn nôn. Sau đó Tần Thọ ngẫm nghĩ rồi thầm nói: "Chân muỗi có bé cũng là thịt à, đã vào miệng rồi, phun ra ngoài là lãng phí thể lực, không bằng ăn luôn cho rồi."

    Sau đó Tần Thọ nhai nhai đất, hạt cát, cây cỏ trong miệng.

    Kết quả hắn phát hiện, trong miệng có một cỗ nguyên khí dồi dào tiến vào cổ họng rồi trôi xuống bụng! Thân thể hắn liền giống như một cái động cơ cũ kỹ thật nhiều năm được tiếp thêm nhiên liệu, toàn thân đều bị cỗ nguyên khí này trùng kích đến run rẩy, xương cốt raeng rắc rung động, tế bào toàn thân phảng phất như đang gào gọi.

    Sau đó hắn liền tru lên.

    - Thoải mái quá!

    Tần Thọ là thật sự thoải mái, nhiều nguyên khí nhập thể như vậy, giống như tân sinh toàn thân cao thấp, tinh thần sảng khoái, đầu óc cũng linh quang không ít.

    "Cái rễ cây gì mà có nhiều nguyên khí như vậy?" Tần Thọ tranh thủ thời gian cúi đầu dò xét, kết quả là nhìn thấy một cái dây vải màu xanh rơi trên mặt đất, một đầu khác vẫn còn ở trong miệng hắn. Tần Thọ ngạc nhiên:

    - Vải từ đâu tới?

    Lời vừa nói ra, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức, trong nháy mắt Ngô Cương ném hắn đi, vốn dĩ hắn không có sức lực phản kháng, tay bắt không được nên trực tiếp dùng răng thỏ cắn dây lưng quần của Ngô Cương. Sau đó thì dây lưng quần bị đứt, sau đó nữa thì hắn bay.

    - Ha ha, thần tiên cái quái gì mà dùng cái dây lưng quần mục nát như vậy, cắn nhẹ cái đã hư, xem ra cũng không phải là hàng chính quy.

    Vẻ mặt Tần Thọ ghét bỏ đang muốn kéo cái dây lưng quần ra.

    Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân gấp rút vang lên, đồng thời theo đó hô to một tiếng:

    - Dừng tay! Không đúng, im ngay!

    Tần Thọ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tay Ngô Cương che eo, lao ra từ trong rừng cây!

    Tần Thọ còn chưa kịp có phản ứng gì, Ngô Cương đã vọt tới trước mặt hắn, nhìn nhìn cái Càn Khôn Nhất Khí Đai của mình, đau lòng đến mức sắp chảy cả nước mắt, đưa tay lên định túm lấy Càn Khôn Nhất Khí Đai.

    Tần Thọ thấy thế, đầu óc như là điện quang lóe lên, vô ý thức trốn về phía sau một chút rồi kêu lên:

    - Ngươi muốn làm cái gì?

    - Ta muốn làm cái gì? Đưa ta đai lưng!

    Ngô Cương nhất thời kích động, cái tay còn lại cũng vươn ra, tiếp đó cảm giác quần rơi xuống, trong lòng xiết chặt, tranh thủ thời gian xách lại quần.

    Tần Thọ thấy thế, lông mày nhướn lên vui vẻ, hất đai lưng ra đằng sau rồi nói:

    - Dựa vào cái gì mà phải trả lại ngươi? Mang ông đây đến nơi này, không lễ lạt không xin lỗi thì thôi, còn ném ta đi! Thu một sợi dây lưng quần của ngươi xem như lợi tức! Còn lại, hôm nào lại đòi ngươi tiếp! Lại nói, thỏ gia ta đoạt bằng năng lực, sao phải trả lại ngươi?

    - Ha ha, cái con thỏ chết bằm nhà ngươi, thương lượng với ngươi đó là vinh dự của ngươi. Ngươi cho rằng không trả thì ta sẽ không đoạt sao?

    Ngô Cương nói xong, đưa tay ra đoạt!

    Tần Thọ xoay người chạy, kết quả một chân giẫm ở trên dây lưng quần, nhào một cái ngã trên mặt đất.

    Ngô Cương thấy thế, cười ha ha, nhảy lên vồ dây lưng quần một cái.

    Tần Thọ thấy thế, hét lớn một tiếng:

    - Xem nhẹ ta? Ta hút!

    Tần Thọ dùng lực hút một cái giống như là hút mì sợi, dây lưng quần thật dài trượt một đoạn, bị Tần Thọ hút vào bên trong miệng, Ngô Cương liền chụp hụt vào không khí.

    Tần Thọ đang muốn hút thêm lần nữa thì phát hiện trong mồm đã đầy, bất đắc dĩ đành tranh thủ thời gian nhai nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng, kết quả trong khoảnh khắc đó con mắt hắn sáng lên!

    Đai lưng kia tiến vào trong bụng, lập tức hóa thành vô số nguyên khí tràn ngập toàn thân!

    - Thì ra là nó! - Tần Thọ bừng tỉnh đại ngộ!

    Ngô Cương mắt thấy dây lưng quần lại bị ăn một đoạn, đau lòng muốn chết, lại đưa tay đi đoạt.

    Tần Thọ tiếp tục dùng lực khẽ hút, một đoạn dây lưng quần lại vào bên trong miệng, Ngô Cương lại nắm không khí.

    Tần Thọ không chờ Ngô Cương kịp phản ứng, đứng lên nhanh chân chạy mất!

    Vừa chạy một bước, Tần Thọ làm bản thân cũng giật mình, sau khi bổ sung một chút nguyên khí, thì hắn giống như bật hack vậy, chạy nhanh như bay!

    Ngô Cương thoáng cái đuổi không kịp hắn!

    Tần Thọ vừa chạy vừa hút, chỉ thấy cái dây lưng kia nhanh chóng biến mất ở trong miệng hắn.

    Ngô Cương gấp tới mức oa oa kêu to, bước dài ra đuổi theo, vừa chạy vừa gọi:

    - Con thỏ chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta!

    Tần Thọ:

    - Xoạt…

    Ngô Cương:

    - Con thỏ chết tiệt, cái dây lưng quần đó là lão tử dùng để đi ị xong là chùi đít, ngươi ăn thứ đó, không chê buồn nôn à?

    Tần Thọ:

    - Xoạt. Ọe…

    - Đúng, phun ra!

    Trong lòng Ngô Cương hô tốt.

    Kết quả Tần Thọ cắn răng một cái:

    - Hút… Xoạt!

    Ngô Cương mắng to:

    - Kinh! Ngươi thế mà ghê tởm như vậy!

    Tần Thọ tiếp tục:

    - Hút… Xoạt!

    Cuối cùng Ngô Cương đuổi kịp Tần Thọ, Tần Thọ ngã chỏng vó lên trời nằm trên mặt đất, sờ sờ cái bụng ợ một cái nói:

    - Nấc nấc, không chạy nổi. Thích làm sao thì làm vậy đi.

    - Ngươi, ngươi cái con thỏ chết tiệt này, đây chính là Càn Khôn Nhất Khí Đai đấy! Ngươi phun ra cho ta!

    Ngô Cương giận dữ tiến lên, mở miệng Tần Thọ ra, muốn kéo Càn Khôn Nhất Khí Đai lại, đáng tiếc là cái gì cũng không có.

    Tần Thọ nói:

    - Đừng tốn sức, vào đến trong bụng này của thỏ gia ta đều thành khí, đến đi ị cũng không dư thừa cặn bã.

    Ngô Cương nghe vậy thì như nhớ tới cái gì, cũng từ bỏ hi vọng sau cùng, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tần Thọ, tức đến nghiến răng nói:

    - Ta muốn đập chết ngươi!

    Con thỏ xoay người ợ một cái, đánh thêm quả rắm, lúc này mới nói:

    - Chết cũng đáng, tốt xấu gì cũng là con ma chết no!

    Ngô Cương: "..."

    Ngô Cương nhìn dáng vẻ chết không sợ bỏng nước sôi của Tần Thọ, cuối cùng thở dài, đứng lên nói:

    - Coi như ta không may, sau này tiểu tử ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

    Mặc dù Càn Khôn Nhất Khí Đai là pháp bảo, lại cũng không được tính là pháp bảo đỉnh cấp, ngươi ăn vào có thể bổ sung một lượng nguyên khí nhất định, có điều cảm giác no bụng trước mắt của ngươi đều là giả tượng.

    Nguyên khí của ngươi thâm hụt đã thâm hụt đến nền tảng, muốn bổ sung tới cũng không chỉ là ăn no đơn giản như vậy là xong. Bây giờ ngươi no bụng nhưng chẳng mấy chốc sẽ đói. Đợi ngươi chết đói ta lại hầm ngươi, cũng không tính là giết chóc.

    Nói xong, Ngô Cương đứng dậy đi.

    Tần Thọ nhìn theo bóng lưng của Ngô Cương, tròng mắt đảo loạn lên, hỏi một câu:

    - Ngươi không thể giết chóc? Còn có, ngươi thật giống như không có pháp lực gì nhỉ?

    Ngô Cương hừ hừ hai tiếng nói:

    - Nếu ta có pháp lực, ngươi còn có thể chạy trốn được sao? Tên khốn Viêm Đế kia đã phong cấm pháp lực của ta.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)