FULL  Huyền Huyễn Vô Địch Thôn Phệ (Con Thỏ Này Phải Chết) - Nhất Mộng Hoàng Lương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 6: Thả câu tinh cầu
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Trong lòng Tần Thọ vẫn luôn có một chuyện bị kìm nén, đời trước hắn là gánh nặng, đời này hắn muốn hát khúc nông dân xoay người, trở thành trụ cột của cái nhà này! Sau đó, một đêm này Tần Thọ làm đúng như lời hắn nói, thật sự gặm vỏ cây cả một đêm, mãi cho đến hừng đông.

    Chỉ là rất nhanh thì Tần Thọ phát hiện ra, hắn gặm nhanh, nhưng tốc độ khôi phục của đám cây này cũng nhanh, đại khái là mới qua một đêm, một cây hoa quế hôm qua bị hắn gặm nhìn giống như mặc cái quần con, ngày hôm nay lại đã biến thành quần dài.

    Tần Thọ nhất thời vui vẻ:

    - Hê, thế này cũng tốt, một chút cảm giác tội lỗi cũng không có.

    Gặm vỏ cây cả một đêm, Tần Thọ chỉ cảm thấy cái cằm mỏi như muốn rơi ra, tinh thần cũng không còn tốt nữa, quyết định trở về ngủ một giấc thật ngon.

    Kết quả vừa về đến cửa sơn động thì thấy một cô gái tuyệt mỹ đang ngồi trên một tảng đá, cô gái mệt mỏi chống tay lên cằm ngủ gật, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bốn phía một cái, hỏi một tiếng:

    - Ngọc Nhi, em về rồi à?

    Hiển nhiên, đây là Hằng Nga đuổi theo hắn nhưng không đuổi kịp, đành chờ một đêm ở cửa động.

    Tần Thọ thấy thế, trong lòng chua chua, đi qua dụi dụi vào chân Hằng Nga.

    Hằng Nga tỉnh lại, cúi đầu thấy là Tần Thọ, vui mừng như là nhặt được mấy triệu tiền mặt vậy, ôm chầm lấy Tần Thọ cười to nói:

    - Haha cuối cùng em đã về rồi! Tốt quá, tốt quá, em không có chuyện gì là tốt rồi!

    Nói xong, Hằng Nga giật nhẹ cái đuôi của Tần Thọ, hừ hừ nói:

    - Sau này không cho phép em chạy loạn một mình! Muốn chạy cũng phải có ta bên cạnh! Lỡ như em lại chảy máu mũi thì làm sao bây giờ?

    Tần Thọ nhìn Hằng Nga giả vờ tức giận, trừ cười ngây ngô ra vẫn là cười ngây ngô, đồng thời gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ: "Có người một nhà quan tâm tới thật tốt!"

    - Nhìn xem trông em bẩn chưa, đi, đi tắm rửa! - Hằng Nga nói xong liền ôm Tần Thọ đi.

    Ban đầu vốn là Tần Thọ đã buồn ngủ đến không chịu nổi, nhưng nghe xong hai chữ tắm rửa, nhất thời hứng thú đầy mình! Cái tai đang rũ xuống lập tức dựng thẳng lên, nhìn đến khuôn mặt hoàn mĩ kia của Hằng Nga, cảm nhận được mãnh liệt trước ngực, trong lòng của hắn giống như có mười vạn con sói đói đang gào gọi — ngao ô!

    "Đi tắm nào, tắm cùng người đẹp nào! Oa cáp cáp." Tần Thọ đắc ý cười thầm! Trong nháy mắt đó, hắn cẩn thận nhớ lại một chút bí quyết bơi lội, nhất là bí quyết lặn xuống nước. Hí hí.

    Nhưng một khắc sau…

    Soạt!

    Tần Thọ ngồi trong một vũng nước nhỏ, cái tai rũ xuống, nhìn mặt như muốn chết không muốn sống, mặc cho nước làm lông tóc hắn ướt nhẹp, biến hắn thành một đống là lạ.

    Không sai, Tần Thọ bị Hằng Nga đặt ở bên trong một cái vũng nước nhỏ chứ không phải trong một phòng tắm hay hồ bơi lớn. Trong nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy cả người con thỏ đều mất đi mục tiêu tồn tại, muốn chết không muốn sống!

    Giờ khắc này, cuối cùng Tần Thọ cũng nhớ tới, trước kia con thỏ tắm rửa, cũng là rửa rửa ở chỗ này! Còn về Hằng Nga? Dù sao trong trí nhớ của von thỏ không có đoạn Hằng Nga tắm rửa, có vẻ như Hằng Nga nắm giữ loại thể chất không nhiễm bụi trần dơ bẩn của tiên nhân, vĩnh viễn không cần tắm rửa, cũng sẽ không có bất luận mấy thứ bẩn thỉu gì rơi vào trên người.

    Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn có cảm giác không thích hợp, oa một tiếng kêu lên:

    - Này này này, mò vào đâu đấy! Chú ý! Rẽ ngoặt! Đừng đừng, ngao ô…

    Tắm rửa xong, Tần Thọ bị thả ở trên một tảng đá để phơi nắng, chờ lông khô. Mà hắn nhìn vẻ mặt ôn nhu của Hằng Nga đang dùng ngón tay giúp hắn chải vuốt lông tóc, cuối cùng hắn xác định suy đoán trong lòng! Hằng Nga này là đồ mù thỏ! Đực hay cái cũng không phân biệt được!

    Ngẫm lại cũng đúng, nếu không Hằng Nga cũng sẽ không lấy cho một con thỏ đực cái tên nữ tính như Ngọc Nhi.

    Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ thở dài, dang bốn chân ra nằm sấp ở bên trên tảng đá, để ánh nắng chiếu khắp toàn thân, nhưng trong lòng thì đang suy tư: "Cô em thuần khiết như thế, coi như là ta đây kiếm bộn đi."

    Phơi nắng hơn mười phút, Hằng Nga ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lung lay sắp đổ, nhìn Tần Thọ đau lòng.

    Tần Thọ ngậm que củi trên mặt đất viết:

    - Ta khô rồi, buồn ngủ, muốn đi ngủ.

    Hằng Nga mơ mơ màng màng mở to mắt, ngáp một cái, sờ sờ bộ lông của hắn, lắc đầu, lại đặt hắn lên trên tảng đá, tiếp tục phơi.

    Sau hai mươi phút, Tần Thọ xác định bộ lông của mình đã khô hẳn rồi, lại thúc giục Hằng Nga một chút thêm lần nữa.

    Chỉ thấy nha đầu này mở mắt ra, sờ sờ lông của hắn, sau đó mơ mơ màng màng đứng lên, ôm Tần Thọ đi vào trong sơn động, vừa đi vừa nói:

    - Ngủ, ngủ.

    Tần Thọ cảm nhận được bước chân lảo đảo kia của Hằng Nga, trong lòng vừa lo lắng lại đau lòng, nhưng càng nhiều hơn là ấm áp cùng trách nhiệm và áp lực như núi lớn!

    Cô em tốt như vậy, hắn phải cho nàng được hạnh phúc!

    Thế nhưng sau đó lại là một trận kích động nhỏ. Không thể tắm uyên ương, vậy thì cùng giường chung gối cũng được! Thậm chí Tần Thọ đã sớm nghĩ xong tư thế ngủ của mình rồi, chỉ là còn phân vân xem ghé vào trên ngực ngủ, hay là gối lên bắp đùi ngủ đây. Hí.

    Kết quả Hằng Nga đi vào chỗ tảng đá ở trước giường, nâng hắn lên thật cao, kiễng chân một cái, đặt Tần Thọ vào một cái hốc nhỏ trên sơn động!

    Còn chính nàng thì nằm ở trên giường đá, vừa đặt mình xuống đã ngáy o o!

    Tần Thọ ghé vào hốc nhỏ trên tảng đá, lần nữa mất đi mộng tưởng sống của con thỏ.

    Hắn không từ bỏ thò đầu ra cúi xuống thăm dò, muốn nhìn đến chút gì đó.

    Chỉ thấy, trong lúc ngủ mơ Hằng Nga nói thầm một câu:

    - Quên thay quần áo.

    Trong nháy mắt trái tim Tần Thọ đập bụp bụp bụp, con mắt cũng to hơn một vòng!

    Kết quả là Hằng Nga phất ống tay áo một cái, y phục trên người lập tức thay bằng một bộ đồ ngủ bọc kín toàn thân! Còn về quá trình thay quần áo

    —— không có!

    Tần Thọ thấy thế, ngửa mặt lên trời nhìn lên trần nhà, nói thầm một câu:

    - Con mẹ nó, ông đây hận tiên thuật!

    Sau đó, hai mắt vừa nhắm, mệt mỏi bao phủ toàn thân, cuối cùng cũng nằm ngáy o o.

    Trong lúc ngủ mơ, Tần Thọ phảng phất nhìn thấy một con thỏ đội mũ rơm, mang theo cần câu ngồi ở đằng kia câu cá.

    Hắn đến gần xem thử, chỉ thấy chỗ mà cần câu của con thỏ hạ xuống không phải một hồ nước, mà chính là một mảnh tinh không! Thứ cần câu câu cũng không phải cá, mà là từng quả tinh cầu! Giật cần câu một cái, tinh cầu bị quăng lên, đồng thời không ngừng thu nhỏ, sau cùng bay trên không trung.

    Con thỏ kia há miệng ra, xoạch, tinh cầu rơi vào bên trong miệng nó, bị nó nhai như là nhai đường đậu, dát két bụp bụp!

    Thấy cảnh này, trên ót Tần Thọ tất cả đều là mồ hôi lạnh. Mẹ nó, tên này quá mạnh!

    Đúng lúc này, con thỏ đội mũ rơm kia nghiêng đầu nhìn lại, nhếch miệng cười nói với hắn:

    - Không muốn chết thì liều mạng ăn đi.

    Tần Thọ sững sờ, lập tức trong lòng xiết chặt, vừa muốn nói gì, hình ảnh trước mắt vỡ vụn, ngẩng đầu một cái, bành một tiếng đụng lên nham thạch trên đỉnh đầu. Nhưng hắn cũng không thấy đau, giống như là cái thân thể con thỏ này không biết đau, giống như vốn dĩ nó không có thứ thần kinh này.

    Xoa xoa con mắt, xác định chính mình còn trong sơn động, Hằng Nga còn nghiêng mặt ngủ, gió nhẹ thổi tới mang theo một chút mùi thơm của hoa quế.

    Tần Thọ xác định vừa mới đó là một giấc mộng, chỉ là giấc mộng này quá chân thực! Cho tới bây giờ, hắn vẫn có thể nhớ kỹ tất cả hoàn cảnh trong mộng! Tần Thọ có loại cảm giác, giấc mộng kia có lẽ không phải là giấc mộng bình thường, có lẽ đó là thân thể của hắn đang phát thông báo sắp chết cho hắn!

    "Không muốn chết, thì liều mạng ăn đi!" Câu nói này không ngừng vang lên ở trong đầu hắn.

    Tần Thọ sờ sờ cánh tay, còn có chút mỏi mệt, thế nhưng hắn không muốn chết!

    Sau đó Tần Thọ lần nữa lao ra, lại bắt đầu một vòng hoạt động thu cắt vỏ cây mới.

    Tần Thọ không muốn làm Hằng Nga thức giấc, cho nên dự định đi đến chỗ khác xa một chút, hắn không tin là trên cái mặt trăng to như vậy chỉ có một loại đồ chơi như cây hoa quế hoa này! Hắn đi tìm lấy một vài thứ khác, lỡ như tìm thấy thì sao?

    Càng chạy càng xa, bỗng nhiên, Tần Thọ nghe được một trận tiếng vù vù haha cùng bành bành bành.
     
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 7: Sao lại hèn như vậy
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Tần Thọ nghe thấy tiếng động kia còn rất dồn dập, trong lòng thầm nhủ:

    “Không thể nào, rừng hoang núi vắng, giữa đám cây hoa quế, chẳng lẽ lại có người dã chiến tại chỗ. Có điều động tĩnh lớn thế này hình như mãnh liệt lắm.”

    Tần Thọ thận trọng tiến tới, vòng qua một bên cây hoa quế, hắn lập tức thấy được một cảnh tượng vô cùng rung động!

    Giữa một khu đất trống, có một cây đại thụ, thân cây lớn tới mức đủ cho một trăm người ôm, đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, đâm thẳng lên trời!

    Còn cụ thể là cao bao nhiêu thì hắn cũng không biết, dù sao ngửa đầu cũng không nhìn thấy ngọn!

    Dưới gốc cây đại thụ có một gã đàn ông, hai tay để trần, mặc một cái quần cộc rách nát vá chằng vá đụp, cầm một cái rìu to bằng cánh cửa trong tay, đổ mồ hôi như mưa đang điên cuồng chặt vào thân cây! Cái để Tần Thọ kinh ngạc chính là, cứ mỗi khi cây đại thụ này bị chặt một cái, ngay khi rìu rời khỏi, thân cây liền khép lại trong nháy mắt!

    Tốc độ khép lại quá nhanh chóng, quả thực dọa người mà!

    Đằng sau gã đàn ông kia là những mảnh gỗ vụn xếp chồng chất thành núi.

    Tuy nói là mảnh gỗ vụn, nhưng do cái cây này rất lớn, rìu chặt cây cũng lớn, cho nên mảnh gỗ bị chặt xuống cũng lớn, chí ít là lớn hơn một con thỏ!

    Tần Thọ thấy cảnh này, ý niệm đầu tiên trong đầu là: “Thần ơi! Cái tên lưu manh này chính là kẻ chơi chết con thỏ đây mà!”

    Suy nghĩ thứ hai thì là: “Mẹ nó, con hàng này mạnh thật đấy! Cây rìu lớn như vậy mà hắn có thể ve vẩy như cầm rơm rạ vậy!”

    Suy nghĩ thứ ba thì là: “Cái cây hoa quế này, rồi còn người chặt cây, con hàng này hẳn là Ngô Cương rồi.”

    Ba cái suy nghĩ đến cùng một lúc nói cho Tần Thọ biết, nơi này không thể ở lâu! Con hàng này quá mạnh, cao lớn thô kệch, bất kỳ một cái bắp thịt nào cũng đều lớn hơn hắn! Trọng điểm nhất là, không biết tên khốn này bị vây ở đây bao nhiêu năm rồi, tuyệt đối là lão quang côn vạn năm, là loại hàng tuyệt thế hung hãn, nếu quả thật điên cuồng lên mà nói... Tần Thọ liền có cảm giác hoa cúc xiết chặt.

    Thế là Tần Thọ xoay người bỏ chạy...

    Chạy được hơn một trăm bước, Tần Thọ ngừng lại, nhìn Ngô Cương đang chuyên chú chặt cây, hắn suy nghĩ lại, sau đó lông mày nhướng một cái, thầm nghĩ: “Không đúng, gia hỏa này chính là thần tiên đấy! Thần tiên nào lại không cảm ứng được một con thỏ ở gần chứ.”

    Nghĩ đến điểm này, Tần Thọ đánh giá cẩn thận lại Ngô Cương, nhìn một hồi, cuối cùng Tần Thọ cũng nhìn ra chút manh mối! Vành tai của con hàng này cứ run run, đầu còn hơi nghiêng. Quan trọng nhất là, Tần Thọ vừa quay người làm bộ muốn đi, rõ ràng tên đó còn nhẹ nhàng thở ra, tốc độ đốn cây chậm dần đều...

    Trong nháy mắt Tần Thọ liền minh bạch, trong lòng con hàng này có quỷ!

    Tên khốn này đang đợi hắn đi đây mà!

    Càng nghĩ càng thấy đúng, Tần Thọ nhếch miệng, bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều việc. Thế là khóe miệng nhếch một cái, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới.

    - Ngô Cương!

    Tần Thọ đến gần đối phương, há miệng gọi!

    Vừa gọi một tiếng xong thì hắn nghe một tiếng loảng xoảng, cây rìu lớn rơi trên mặt đất. Ngô Cương kinh ngạc quay đầu, hỏi:

    - Ngươi... làm sao ngươi biết tên của ta?

    - Ngươi có thể hiểu ta nói à.

    Tần Thọ cũng giật nảy mình.

    - Nói nhảm, thú ngữ cũng không phải thứ gì khó học.

    Ngô Cương tỏ ra xem thường.

    Tần Thọ hai mắt khẽ đảo bắt chước nói theo:

    - Nói nhảm, Ngô Cương cũng không phải thứ gì cơ mật.

    - Hừ! Cái thằng ranh con này, lá gan ngươi lại không nhỏ, không sợ chọc lão tử giận lên, một tay đập chết ngươi sao.?

    Ngô Cương tỏ ra hung ác nhìn chằm chằm Tần Thọ nói.

    Tần Thọ lại xem thường nhảy lên đống củi, hừ hừ nói:

    - Cũng không phải là lần đầu tiên ngươi giết ta, muốn thử lại phục sinh ta lần nữa không?

    Ngô Cương nghe xong, trong lòng run lên, nhìn chằm chằm Tần Thọ nói:

    - Ngươi biết.

    Lời này vừa nói ra, Ngô Cương lập tức hối hận.

    Tim Tần Thọ đập thịch một cái, hai mắt đỏ bừng tiến lên, cắn vào đùi Ngô Cương một cái, mắng to:

    - Tông môn nhà ngươi, quả nhiên là ngươi! Ngươi thật là, đang yên đang lành lại đánh chết một con thỏ, đánh chết thì đánh chết, ngươi lại lôi ông đây đến làm gì. Ngươi có biết ở thế giới của ta trước kia cuồng nhiệt thế nào không, đã nghe qua Kiệt Luân chưa, nghe qua TBOY, Jackson chưa, tất cả đều là đồ đệ của ta!

    Ngô Cương theo bản năng thật muốn một cước đá bay con thỏ này, nhưng giống như sợ lại đá chết con thỏ, thế là nhịn xuống, kêu lên:

    - Mấy thứ ngươi nói là thứ đồ gì?

    Tần Thọ ngửa đầu nói:

    - Ngươi không biết sao, không biết thì tốt. Khụ khụ... Ta liền nói cho ngươi hiểu, đây đều là mấy nhân vật ngưu bức! Kiệt Luân là đệ nhất vũ trụ...

    Tần Thọ suy nghĩ, nói quá trừu tượng chỉ sợ đầu củ cải già này nghe không hiểu, vì vậy nói:

    - Ca sĩ đệ nhất! TBOY là thần tượng của thế hệ trẻ! Jackson là vương giả nhảy! Như vậy bây giờ ngươi biết ta trâu bò thế nào rồi chứ?

    - Không phải đều chỉ là con hát thôi sao...

    Ngô Cương tỏ ra xem thường.

    Tần Thọ nghe vậy suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, lúc này mới nhớ tới, ở thời đại này, khiêu vũ ca hát thật chưa phát triển... Thế là Tần Thọ tiếp tục nói:

    - Vấn đề là, bọn họ đều là đệ tử của ta! Mà ta, chính là vua của thế giới kia! Hậu cung giai lệ ba ngàn ngươi biết không, lụa vàng làm trướng, bạch ngọc làm giường. Nhìn ngươi là rõ ngươi không biết rồi, trộng cái bộ dạng ngu đần này không hiểu cũng bình thường! Tóm lại, ở thế giới của mình thì ông đây vô cùng giàu có. Vậy mà lại bị ngươi kéo đến một nơi ngay cả cứt chim cũng không có! Ngươi nói đi, ngươi bồi thường ta thế nào?

    - Bồi thường ngươi?

    Ngô Cương cười ha ha, cầm lên bản rìu lớn, bắt đầu đào một cái hố trên mặt đất.

    Tần Thọ buồn bực ló đầu vào hỏi:

    - Ngươi đang làm gì?

    - Làm một cái lò đất, lát nữa làm thỏ hầm.

    Ngô Cương nghiêm túc nói.

    Tần Thọ nghe vậy, mặt già tối sầm, trong lòng tự nhủ: Đây là không cần mặt mũi lại gặp được càng không biết xấu hổ sao? Vậy thì tốt, xem xem da mặt ai dày hơn!

    Tần Thọ hừ một tiếng, cũng không chạy, an vị ở bên cạnh nhìn Ngô Cương đào hố.

    Ngô Cương thở hổn hển đào một lúc, thấy cái con thỏ này lại không sợ, cũng không chạy, ngược lại còn ngồi ở bên cạnh nhìn thì tò mò hỏi:

    - Ngươi nhìn cái gì.

    - Nhìn xem ngươi ra vẻ đến khi nào.

    Con thỏ vô cùng nghiêm túc nói.

    Ngô Cương nghe vậy, lông mày nhướn lên hỏi:

    - Ngươi cho rằng ta đang nói đùa?

    Tần Thọ đáp:

    - Được rồi, đừng đùa, nếu ngươi thật sự dám giết ta, thì đã đánh chết con thỏ còn phục sinh nó lại làm gì. Cứ thế đào hố nấu luôn không phải là xong rồi?

    Ngô Cương yên lặng... thế rồi lập tức cười nói:

    - Cái con thỏ chết tiệt nhà ngươi đến là khôn khéo, nhưng ngươi nên biết ta có thể giết ngươi một lần, phục sinh ngươi một lần. Vậy thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai, phục sinh ngươi lần thứ hai. Ngươi tin hay không?

    Tần Thọ nhún nhún vai nói:

    - Tin, cũng không tin. Dù sao ta thấy ở nơi này quá tịch mịch, nhàm chán... Ta liền đánh cược với ngươi một lần, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là đợi đến ngày người của Thiên Đình đến, ta sẽ đi cáo trạng.

    Nghe nói như thế, Ngô Cương giận tím mặt, vung lưỡi búa lên bổ xuống trán Tần Thọ, tốc độ vô cùng nhanh!

    Mà Tần Thọ thì mở to hai mắt, duỗi cổ, một bộ khẳng khái hy sinh, dáng vẻ ông đây không sợ!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)