LS Q.Sự Cẩm Y Xuân Thu - Sa Mạc - C20

  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Cẩm Y Xuân Thu
    Tác Giả: Sa Mạc
    Chương 6: Hoa phu nhân


    Nhóm dịch: Koco
    Nguồn: thienthucac

    Cảnh đêm yếu ớt, trăng lạnh trong veo.

    Ngõ hẻm Tử Nhân trong trẻo nhưng lạnh lung, Dương Ninh dựa vào vách tường nhẹ nhàng mò vào trong, hắn nhanh chóng nhìn thấy ánh lửa xuất hiện phía trước, lập tức cẩn thận hơn.

    Nhờ ánh lửa, Dương Ninh mơ hồ trông thấy chiếc xe ngựa dừng trước ngõ hẻm, lần mò tới gần một chút, mới phát hiện chiếc xe ngựa kia dừng trước một chiếc cổng lớn.

    Trước đó họ đã từng nói, trong hẻm Tử Nhân này chỉ có một gia đình Hoa phu nhân, điều này nói rõ chiếc xe ngựa này đúng là tới Hoa trạch.

    Lúc này Phùng Bộ khoái xuống xe ngựa, đứng bên cạnh xe. Trên bậc thang, một đại hán áo đen đứng đó, cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ trong tay, ánh lửa trong hẻm phát ra từ chiếc đèn lồng kia.

    Dương Ninh nghĩ thầm vào lúc nửa đêm thế này, Phùng Bộ khoái đánh xe ngựa tới, chẳng lẽ thực sự muốn làm vợ chồng một đêm với Hoa phu nhân?

    Hẳn cảm thấy nếu thực sự như vậy, sẽ thật quỷ dị. Tầm hoa vấn liễu, cần gì phải đánh xe ngựa tới? Dù sao đây cũng không phải đi dạo thanh lâu, mà là toái giá, cũng nên che giấu một chút, đánh xe ngựa, mục tiêu quá lớn, ít nhiều vẫn hơi rêu rao.

    Đang suy nghĩ, chợt thấy một chiếc đèn lồng nữa xuất hiện từ bên trong, nhanh chóng thấy được người cầm đèn lồng là một cô nương mặc váy, khoảng cách hơi xa, dù thị lực của Dương Ninh có tốt, cũng không thấy rõ tướng mạo và bộ dạng, chỉ có thể nhìn ra đại khái dáng người mà thôi.

    Phía sau cô nương, có một phu nhân đi tới. Dương Ninh mơ hồ thấy được thân hình phu nhân hơi đẫy đà, quần áo hoa lệ, phong thái xinh đẹp, tuy rằng cách xa, nhưng nhìn tư thế đi đường của nàng, cũng hơi phóng đãng.

    Phu nhân đẫy đà lắc mông đi tới bên xe ngựa, liền thấy Phùng Bộ khoái vươn tay kéo cửa sau xe ngựa. Từ trong thùng xe kia có ba bốn người xuống xe, đều là tiểu cô nương trẻ trung.

    Bốn tiểu cô nương quần áo cũ nát, sau khi xuống ngựa, Phùng Bộ khoái ra hiệu bằng tay, các cô nương giống như cừu non đứng thành một hàng phía sau xe ngựa.

    Phu nhân đẩy đà đi qua phía trước từng tiểu cô nương, thỉnh thoảng vươn tay sờ gương mặt của các cô nương, giống như đang lựa chọn hàng hóa.

    Rất nhanh phu nhân đẫy đà kia quay người đi vào trong nhà, đại hán cầm đèn lồng vẫy tay, bốn tiểu cô nương đều nối đuôi nhau đi theo sau lưng phu nhân đẫy đà.

    Dương Ninh cảm thấy nghi hoặc, cũng không biết Hoa phu nhân này và Phùng Bộ khoái rốt cuộc muốn làm gì, hắn đang cho rằng Phùng Bộ khoái cũng sẽ theo vào trong Hoa trạch, liền thấy Phùng Bộ khoái lại trở lên xe một lần nữa.

    Dương Ninh thấy bộ dạng gã muốn rời đi, đang chuẩn bị quay người rời khỏi ngõ nhỏ, tránh cho Phùng Bộ khoái lái xe tới nhìn thấy, lại thấy xe ngựa kia cũng không quay đầu về bên này, mà đi về phía đầu kia của ngõ Tử Nhân, nhanh chóng chui vào bóng tối.

    Từ đầu tới cuối những người này đều không nói một lời, có vẻ rất ăn ý.

    Đại hán áo đen cầm đèn lồng kia đưa đèn lồng chiếu chiếu chung quanh, co vẻ hơi cẩn thận, nhưng không nhìn thấy Dương Ninh, lập tức quay người đi lên bậc thang, trở về trong trạch viện, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng đóng cửa lớn.

    Dương Ninh chờ giây lát, lúc này mới nhích lại gần, quả nhiên là một tòa nhà lớn, tường viện cao lớn, cửa đóng chặt, quả thực không có nơi nào có thể đi vào nội viện.

    Trong lòng hắn giờ phút này lại nghi hoặc, dựa theo lời Lão Thụ Bì, Tiểu Điệp nửa đêm vụng trộm chuồn ra khỏi Hoa trạch tới miếu thổ địa, nếu chuồn êm vậy tuyệt đối không có khả năng đi ra từ cửa chính, không biết Tiểu Điệp đi ra từ đâu?

    Tiểu Điệp nhiều ngày không có tin tức, lại thêm Dương Ninh biết được hoạt động toái giá của Hoa phu nhân, hắn vốn lo lắng trong lòng, một màn quỷ dị vừa rồi càng khiến Dương Ninh cảm thấy trong Hoa trạch này có bí ẩn khác.

    Không nói đến Tiểu Điệp ở ngay trong Hoa trạch này, dựa vào tràng cảnh quỷ dị vừa rồi, Dương Ninh cũng muốn nhìn một chút trong Hoa trạch này rốt cuộc có gì kỳ quặc.

    Cảnh đêm u tĩnh, Dương Ninh luẩn quẩn nửa vòng, tìm chỗ sở hở của Hoa trạch. Hắn đến ngõ hẻm cửa sau Hoa trạch, ngõ hẻm này rất hẹp hòi, chớ nói xe ngựa đi lại, dù hai đại hán sóng vai mà đi cũng không dễ dàng.

    Trong ngõ hẻm có một mùi hôi chua, Dương Ninh thân hình gầy yếu, rất linh hoạt trong ngõ hẻm này.

    Chỉ là hướng vị hôi chua nơi này vẫn khiến hắn không nhịn được bưng mũi lại.

    Ngõ này vốn nhỏ hẹp, dưới chân tường còn đào một rãnh nước nhỏ, mùi hôi chua này phát ra từ trong rãnh nhỏ kia.

    Đi trong ngõ nhỏ u ám một lát, Dương Ninh rốt cuộc dừng bước, ngồi xổm xuống bên cạnh rãnh nước, lúc này trông thấy dưới chân tường kia có một lỗ thủng, không phải rất lớn, nhưng có thể miễn cưỡng khiến một người bò sát đất ra vào, bên lỗ hổng tích tụ vết bẩn dày đặc.

    - Hóa ra là ở đây!
    Dương Ninh hiểu được.

    Hắn đoán ra Tiểu Điệp có thể chuồn ra ngoài, chắc chắn Hoa trạch có chỗ bổ sót, chỉ là không nghĩ tới chỗ bỏ sót lại ở nơi này.

    Mặc dù hắn cũng không muốn tiến vào từ lỗ hổng bẩn thỉu này, nhưng muốn leo tường vào, tường viện này cao lớn trơn trượt, phải chuẩn bị một vài công cụ, sẽ chậm trễ thời gian.

    Sự cấp tòng quyền, Dương Ninh suy nghĩ một chút, liền cẩn thận đi vào từ lỗ thủng. Tuy rằng tường này cao lại không hề dày, bên kia lỗ hổng có một phiến đá chống đỡ, Dương Ninh dùng tay đẩy một cái liền mở ra, phiến đá này đương nhiên là dùng để che lấp.

    Leo ra từ lỗ hổng, trước mặt xuất hiện một đám lá, hóa ra đằng sau lỗ hổng này là một vườn hao, lúc này tháng chín, gió thu đìu hiu, đương nhiên không thể thấy cảnh tượng phồn hoa như gấm.

    Còn chưa đứng dậy phía sau vườn hoa, hắn chợt nghe được một tiếng cười kiều mị truyền đến, Dương Ninh cả kinh trong lòng, xuyên qua kẽ hoa nhìn qua, phát hiện nơi này lại là một viện nhỏ.

    Nội viện trông cũng rất đơn giản, một chiếc đình bát giác dựng đứng giữa viện, bên trong có bàn đá ụ đá, bên đình có một chiếc ao nhỏ hình bầu dục, hiển nhiên là được đào bằng sức người, ao cũng không tính lớn, nhưng giữa ao còn có một tòa núi, vừa nhìn cũng xinh đẹp.

    Cột đình bát giác treo mấy chiếc đèn lồng, khiến cho trong ngoài đình sáng như ban ngày, trên bàn đá trong đình bày biện rượu và thức ăn, lúc này một nam tử đang ngồi trong đình nhàn nhã uống rượu.

    Cách đó không xa, một bóng người chậm rãi đi tới, nhờ ánh trăng, Dương Ninh nhận ra đúng là phu nhân đẫy đà trước đó.

    Phu nhân kia tuổi khoảng ba mươi, làn da trắng nõn, dáng người đẫy đà, trông hơi xinh đẹp, vòng eo thon lắc lư trong lúc đi lại, tản ra sự quyến rũ của phu nhân thành thục, tiếng cười kia đúng là nàng phát ra.

    Trong lòng Dương Ninh biết phu nhân này hẳn là Hoa phu nhân, nhìn tư thái của Hoa phu nhân, coi như cũng phong tình xuất chúng.

    Chỉ là khiến Dương Ninh kinh hãi thực sự không phải Hoa phu nhân đột nhiên xuất hiện, mà là nam tử trong đình kia hắn lại nhận biết, đúng là Bộ đầu huyện thành Hội Trạch Tiêu Dịch Thủy, không lâu trước đã thấy trước cửa Thập Lý Hương.

    Dương Ninh đã gặp qua là không quên được, người bị hắn nhìn thấy, có thể dễ dàng nhớ kỹ thân hình và hình dáng đối phương, đây cũng là một trong những ưu điểm mà Dương Ninh hơi tự đắc.

    Hắn thực không ngờ lại gặp phải Tiêu Dịch Thủy ở nơi này, trốn sau vườn hoa, tập trung tinh thần suy nghĩ.

    Cảnh đêm tịch mịch, gió mát nhè nhẹ, liền nghe được Tiêu Dịch Thủy hỏi Hoa phu nhân đang đi vào trong đình:
    - Tất cả sắp xếp xong chưa?

    Giọng Hoa phu nhân truyền tới:
    - Ta làm việc chẳng lẽ ngươi còn không yên tâm? Hai năm qua có chỗ nào sơ sẩy sao?
    Giọng nàng kiều mị, ngọt ngào, truyền vào tai khiến toàn thân người ta như nhũn ra.

    Tiêu Dịch Thủy buông ly rượu, đưa tay qua, ôm eo Hoa phu nhân, ôm nàng vào trong ngực, liền nghe Hoa phu nhân cười quyến rũ. Tiêu Dịch Thủy thi triển thủ đoạn trên người Hoa phu nhân, khiến phu nhân kia phát ra tiếng rên câu hồn.

    Tiếng kia truyền vào tai Dương Ninh, cũng tim khiến Dương Ninh đâp nhanh vài cái, thầm nghĩ người phụ nữ này quả thực là cao nhân trăng gió, tuy rằng đã qua ba mươi tuổi, nhưng sự quyến rũ không giảm, cũng khó trách Tiêu Dịch Thủy lại thông đồng với nàng.

    Lúc này Dương Ninh rốt cuộc hiểu được, vì sao trước đây bọn họ nói ở trong thành này không ai dám chọc Hoa phu nhân, ngõ Tử Nhân cũng không người nào dám tùy tiện tiến vào, lúc đó đã cảm thấy sau lưng Hoa phu nhân chắc chắn có hậu trường.

    Chỉ là thực không ngờ, hậu trường của Hoa phu nhân, lại là Tiêu Dịch Thủy một tay che trời ở thành Hội Trạch.

    Chỉ thấy Tiêu Dịch Thủy quơ chén rượu, nói:
    - Tới tới tới, uống với ta hai chén, rượu ngon người đẹp, không rượu không vui, uống thêm hai chén, chờ một lát mới càng thêm sung sướng.

    Gã cầm chén rượu đưa tới bên miệng Hoa phu nhân.

    Hoa phu nhân hừ một tiếng, quyến rũ nói:
    - Rượu ngon người đẹp cái gì? Nếu ta là người đẹp, mười ngày nửa tháng ngươi mới đến một chuyến sao? Hại ta một mình lẽ loi trơ trọi ở nơi này, ta ngày nhớ đêm mong, trong lòng luốn nhớ tới ngươi. Ta hoa tàn ít bướm, ngươi nhớ đến thì tới thăm một cái, không nghĩ đến thì bỏ ta một mình ở nơi này.

    Tiêu Dịch Thủy cười nói:
    - Nàng hẳn là không hiểu đạo lý tiểu biệt thắng tân hôn? Hơn nữa lần đầu tiên không phải ta đã khiến nàng ba tới năm ngày không dậy nổi giường, cũng cần để nàng lấy lại sức một chút mới được.
    Một tay di chuyển trên người Hoa phu nhân, đầu Hoa phu nhân tựa vào vai gã, toàn thân giống như không có xương cốt, mềm nhũn tựa trong lòng Tiêu Dịch Thủy, mái tóc màu đen xóa xuống, che nửa bên mặt Tiêu Dịch Thủy.

    Dương Ninh thầm mắng một tiếng cẩu nam nữ, dĩ nhiên thân mật trong viện như vậy, chẳng qua nghĩ lại ở đây chắc chắn không có người khác dám đi vào, cũng khó trách họ không kiêng nể gì cả.

    Sau một lát, Hoa phu nhân chỉ còn lại một tấm lụa mỏng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, còn lộ ra phần rìa áo ngực bằng sa tanh đỏ, đèn lồng màu hồng chiếu lên gò má tuyết trắng của nàng, thực sự xinh đẹp, để lộ phong tình tươi đẹp của một phu nhân thành thục.

    - Đúng rồi, chờ đến lúc chuyện nơi này kết thúc, ta sẽ tới kinh thành.
    Tiêu Dịch Thủy bỗng nhiên nói:
    - Nàng có nguyện ý đi cùng ta hay không?

    - Kinh thành?
    Hoa phu nhân ngạc nhiên hỏi:
    - Vì sao phải đi kinh thành? Ngươi hô phong hoán vũ ở nơi này, chẳng phải rất tốt?

    Tiêu Dịch Thủy cười nói:
    - Kiến thức đàn bà, huyện thành nho nhỏ, thì có tiền đồ cái gì? Vị đại gia kia đã đáp ứng, kiếm chuyện tốt cho ta ở kinh thành, nếu muốn thăng quan chức nhanh, đương nhiên không thể ở lại nơi này. Huống hồ chiến sự đã kết thúc, lưu dân cũng nhanh chóng phải trở về quê nhà, chuyện làm ăn của chúng ta cũng không được bao lâu.
    Gã véo gương mặt Hoa phu nhân, cười nói:
    - Lão tử lăn lộn ở địa phương nhỏ bé này nhiều năm như vậy, cũng đến ngày nổi danh.

    Hoa phu nhân quyến rũ nói:
    - Người ta sớm đã là người của ngươi, chỉ cần ngươi không chê ta hoa tàn ít bướm, ngươi đi tới chỗ nào, ta đều theo ngươi.

    Tiêu Dịch Thủy cười ha ha nói:
    - Vưu vật giống như nàng, ngàn dặm chọn một, ta không nỡ bỏ nàng. Đến kinh thành rồi, nàng vẫn xử lý chuyện làm ăn giúp ta, dưới tay nàng còn có bao nhiêu người?

    Hoa phu nhân nói:
    - Còn chừng ba mươi người.

    - Bạc kiếm được cũng đều tới tay rồi.
    Tiêu Dịch Thủy nói:
    - Lựa chọn giữ lại mấy người, đến kinh thành, chúng ta sẽ lại dùng.

    - Ơ, người ta còn cho rằng ngươi không động tâm với những tiểu thiếu nữ đó chứ, hoa ra ngươi... !
    Trong giọng nói của Hoa phu nhân rõ ràng mang theo ghen tuông.

    Tiêu Dịch Thủy cười ha ha nói:
    - Ngươi lại nghĩ tới đâu rồi, có vưu vật như ngươi, nữ nhân thiên hạ ta không nhìn trong mắt.
    Giọng gã hơi thấp, ghé bên tai Hoa phu nhân nói vài câu, Dương Ninh vốn nghe hơi mơ hồ, lúc này không nghe đươc rốt cuộc Tiêu Dịch Thủy thì thầm với Hoa phu nhân điều gì.

    Hoa phu nhân nghe vậy, tiếng cười càng thêm quyến rũ, đột nhiên hỏi:
    - Vị đại gia mà ngươi nói kia, rốt cuộc là thần tiên phương nào? Hắn có thể dễ dàng để ngươi vào làm quan như vậy sao?


    Tiêu Dịch Thủy cười nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, đột nhiên gạt chén đĩa trên bàn qua một bên, ôm Hoa phu nhân đặt trên bàn đá, vươn tay kéo cạp váy của Hoa phu nhân.

    Dương Ninh nhìn thấy, thầm nghĩ chẳng lẽ họ muốn làm việc tại đây, mình phải ở lại nơi này xem xuân cung sống sao?

    Lại nghe Hoa phu nhân vội vàng nói:
    - Được rồi, đêm quá lạnh, ta đã chuẩn bị sẵn trong phòng, chúng ta về phòng đi, sẽ khiến ngươi tận hứng mới được!

    Tiêu Dịch Thủy cười ha ha, ôm ngang Hoa phu nhân bước nhanh ra khỏi đình, nhanh chóng rời khỏi viện nhỏ.

    Dương Ninh xác định họ rời đi, mới đi ra khỏi vườn hoa, trong nội viện quạnh quẽ yên lặng khác thường, mà trái tim Dương Ninh lại không bình tĩnh.

    Chỗ dựa sau lưng Hoa phu nhân là Tiêu Dịch Thủy, sau lưng Tiêu Dịch Thủy hiển nhiên còn có chỗ dựa khác, còn là đại nhân vật ở kinh thành. Mặc dù Tiêu Dịch Thủy uy phong tám phía trong cảnh nội huyện Hội Trạch, hai nhà hắc bạch không ai dám trêu chọc gã, nhưng so với đại nhân vật ở kinh thành, đương nhiên vô nghĩa, giống như con sâu cái kiến.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/7/16
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Cẩm Y Xuân Thu
    Tác Giả: Sa Mạc
    Chương 7: Giam cầm

    Nhóm dịch: Koco
    Nguồn: thienthucac

    Hiện giờ Dương Ninh cũng không quan tâm chỗ dựa sau lưng Tiêu Dịch Thủy rốt cuộc là ai, hắn chỉ quan tâm hiện giờ Tiểu Điệp rốt cuộc ở nơi nào.

    Bóng đêm càng sâu, trong nhà vẫn tĩnh mịch.

    Dương Ninh đi ra vườn sau, trong lúc nhất thời cũng không biết Tiểu Điệp rốt cuộc ở phương nào, trong nhà viện nhỏ nối liền viện nhỏ, quy mô quả thực không nhỏ, giờ phút này dù là Tiêu Dịch Thủy ôm Hoa phu nhân đi nơi nào cũng không biết.

    Hắn nhẹ nhàng lần mò về phía trước theo một lối đi nhỏ, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng vang, thần hình lóe lên, trốn sau một thân cây, thò đầu nhìn qua, nhờ ánh trăng thấy được một đại hán áo đen thân hình cao lớn đang khẽ hát đi trên một con đường mòn nhỏ.

    Bên hông đại hán áo đen giắt một cây đao, chắp hai tay sau lưng, khẽ hát, đi qua một khoảng không xa phía trước Dương Ninh, rẽ vào một đường mòn khác.

    Dương Ninh cúi người xuống, nhẹ nhàng theo phía sau. Rẽ mấy lần, liền thấy một cửa viện xuất hiện phía trước không xa, cửa viện mở rộng, đại hán áo đen kia cũng không phát giác có người bám đuôi sau lưng. Vừa đi tới gần cửa viện, Dương Ninh liền thấy một người từ trong viện tới nghênh đón, cũng mặc đồ đen, há miệng liền mắng:
    - Con mẹ nó, sao cả buổi như vậy rồi mới đến?

    Đại hán áo đen bị Dương Ninh theo dõi cười nói:
    - Gấp cái gì mà gấp, phụng bồi một tiểu nha đầu xinh xắn, tên có chết ngươi sao vẫn tức giận như vậy?

    - Vậy thì sao?
    Người đi ra từ trong viện tức giận nói:
    - Chỉ có thể nhìn không thể ăn, còn không bằng không nhìn. Ta nói Lão Hình, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta thấy tên vương bát đản ngươi tâm thuật bất chính, hôm nay lại đưa tới bốn người, có phải có suy nghĩ gì hay không? Ngươi phải biết rằng, nếu những thiếu nữ này thiếu một cọng lông, cái đầu của ngươi phải rơi xuống đất.

    Lão Hình cười ha ha nói:
    - Con bà nó ít nói nhảm, lão tử chỉ lo lắng ngươi không tuân thủ quy củ, không nhịn được không quản được đồ chơi dưới đũng quần kia, tự mình làm mất tính mạng.
    Gã khua tay nói:
    - Mau cút đi, ở đây giao cho ta, sáng sớm mai hãy tới, đừng để cho lão tử chờ sốt ruột.

    Đại hán áo đen kia duỗi lưng một cái, ngáp dài, lúc này mới nói:
    - Ta đi đây, buổi tối cẩn thận một chút, làm mất một người, chúng ta đều không gánh được.
    Gã không nói nhiều, đưng đưa thân hình đi trên con đường gã kia vừa tới. Dương Ninh đã chuẩn bị sẵn, trốn qua một bên, thấy đại hán áo đen kia đi qua trước người mình, lại nhìn cửa viện, Lão Hình kia đã tiến vào viện.

    Chung quanh lập tức an tĩnh, Dương Ninh nhíu mày, nghĩ thầm đại hán áo đen nói trong viện này có một đám nha đầu xinh xắn, chẳng lẽ Tiểu Điệp ở trong đó?

    Hết thảy thấy được lúc trước đã khiến hắn cảm thấy Hoa trạch này có chuyện, lúc này thấy được đại hán áo đen có bội đao trong người, càng thêm xác định trong Hoa trạch có kỳ quặc rất lớn.

    Dương Ninh xác định chung quanh không có người nào nữa, dán người tới trước cửa viện, nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong là một viện nhỏ hơi rộng rãi, góc trái viện nhỏ có một dãy phòng, góc phải viện nhỏ là một chuồng ngựa, trong chuồng ngựa còn có hai con tuấn mã.

    Trước dãy phòng kia đặt một chiếc ghế, trước ghế là một chiếc bàn nhỏ, lúc này Lão Hình đang dựa lưng vào ghế, hai chân đặt trên chiếc bàn kia. Dưới ánh trăng, Dương Nghị lại trông thấy trên bàn còn đặt một thanh đại đao sáng như tuyết đã rời khỏi vỏ.

    Lúc này Dương Ninh lập tức hiểu được trong lòng, hắn có thể kết luận, trong dãy phòng kia chắc chắn giam giữ một đám cô nương, mà đám người Lão Hình thì thay phiên nhau trông coi nơi này, trông coi những cô nương kia giống như là phạm nhân.

    Hoa trạch này quả nhiên có kỳ quặc.

    Hắn không biết phải chăng Tiểu Điệp ở trong đó, chỉ là nếu Tiểu Điệp cũng ở trong đó, lại không biết đêm đó Tiểu Điệp làm sao rời đi.



    Chuồn khỏi tòa nhà này, lỗ thủng phía sau vườn hoa kia là sơ hở duy nhất.

    Nhưng muốn tới lỗ thủng kia, đầu tiên phải chuồn khỏi từ viện có chuồng ngựa, xem bộ dạng, viện nhỏ có chuồng ngựa luôn có người trông coi, muốn chuồng khỏi viện nhỏ cũng không phải chuyện dễ dàng.

    Dương Ninh suy nghĩ làm thế nào mới có thể tới gần dãy phòng kia.

    Nếu muốn tới gần dãy phòng tìm được Tiểu Điệp, chắc chắn phải qua cửa ải Lão Hình này. Giờ phút này Lão Hình ngồi ở giữa viện, chỉ cần mình đi vào viện nhỏ, sẽ lập tức bị đối phương phát hiện, chỉ cần đối phương hô một tiếng, những người khác trong nhà chắc chắn nhanh chóng chạy tới.

    Trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu người, tạm thời Dương Ninh không rõ ràng lắm. Một khi thật sự kinh động người trong nhà, hắn quả thực chưa chắc có thể trở ra.

    Đang suy nghĩ, liền thấy Lão Hình bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi về phía này.

    Dương Ninh lập tức co người ra sau tường, thầm nghĩ không đến mức để thằng này phát hiện ra mình chứ?

    Chờ giây lát, lại không thấy Lão Hình đi ra, vươn đầu nhìn ra, liền thấy Lão Hình đang khẽ hát đi trở về, vừa đi vừa kéo quần, lập tức hiểu được, thằng này chỉ là đi qua bên tường đi tiểu.

    Lão Hình thắt dây lưng quần, đang đi về phía chiếc ghế kia, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng hô, không khỏi quay đầu lại nhíu mày hỏi:
    - Là ai?

    - Lão Hình, ngươi tới đây một chút!
    Âm thanh kia lặp lại một lần, khoảng cách không xa, hơi mơ hồ không rõ. Lão Hình nhất thời không nghe ra là ai, chỉ cho là đồng bạn của mình, cũng không nghi ngờ nửa đêm có người lẻn vào trong nhà. Gã nghênh ngang đi ra cửa, nhìn trái phải một chút, không thấy bóng dáng nào, cau mày nói:
    - Là ai?

    Giọng gã chưa dứt, cảm thấy gáy nặng nề một hồi, trong lúc nhất thời hoa mắt chóng mặt, trước mắt mơ hồ, ngã chổng vó xuống đất.

    Dương Ninh cầm một cục gạch trong tay, khẽ thở dài:
    - Thân hình cao lớn, sao lại một cục gạch cũng không chịu được.
    Hắn bỏ cục gạch, kéo chân Lão Hình vào trong. Thân thể lão Hình nặng nề, Dương Ninh kéo hơi cố sức.

    Mặc dù ký ức kỹ xảo cận chiến lúc tham gia quân ngũ kiếp trước vẫn còn mới mẻ, hơn nữa có thể lợi dụng thân thể này thi triển rất thành thục, nhưng không biết làm sao thân thể này còn non nớt, khí lực cũng không lớn, tuy rằng linh hồn phụ lên thân thể này, khí lực lại không thể đột nhiên sinh ra.

    Thật vất vả kéo Lão Hình tới chân tường trong viện, lo lắng thằng này lại đột nhiên tỉnh lại, hắn cho thêm mấy quyền vào trán, xem chừng nhất thời căn bản không cách nào tỉnh dậy.

    Đột nhiên nhìn thoáng qua một chuỗi chìa khóa bên hông Lão Hình, một chuỗi vòng sắt nhỏ có năm sáu chìa khóa, mắt đảo một vòng, vươn tay kéo chùm chìa khóa xuống, nắm trong tay, lúc này mới nhanh chóng chạy tới dãy phòng góc trái viện nhỏ.

    Dãy phòng có tất cả sáu phòng, bên trong đều tối om. Dương Ninh chạy đến gian phòng ngoài rìa, cửa phòng đã khóa, nhìn vào trong qua khe cửa, bên trong rất tốt, những thứ thấy được bên trong rất lẫn lộn, mơ hồ phát hiện có chiêng trống nhạc khí, lại không thấy người.

    Dương Ninh lách mình tới trước căn phòng thứ hai, cũng bị khóa trái cửa, nhìn vào qua khe cửa, lúc này mơ hồ thấy được mấy bóng người chen chúc trong phòng, yên lặng như chết, không người nào phát ra âm thanh.

    Dương Ninh đang muốn lên tiếng hỏi thăm, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở, hắn men theo âm thanh lần mò qua, âm thanh nức nở kia truyền đến từ căn phòng cách vách, tới trước cửa, âm thanh nức nở càng thêm rõ ràng, không chỉ một người nức nở. Dương Ninh đi tới nhìn qua khe cửa, trông thấy không ít người bên trong căn phòng.



    - Muội muội, mọi người chớ khóc!
    Mơ hồ nghe được một giọng nói mềm mại thấp giọng khuyên nhủ:
    - Mọi người chảy khô nước mắt ở nơi này cũng không thể đi ra ngoài. Chờ lát nữa nếu như bị bọn chúng nghe được, còn muốn cầm roi đánh mọi người!

    - Đừng khóc, đã đến nơi nay, hiện giờ đừng nghĩ đi ra.
    Lại một giọng nói non nớt tràn ngập ưu thương nói:
    - Ta vào đây đã ba tháng, không hề rời khỏi tòa nhà này một bước, lúc bọn chúng dẫn ta đến đây, nói với cha ta mỗi tháng có thể ra ngoài thăm ông hai lần. Nhưng mà hiện giờ ta cũng không biết cha ta thế nào.

    Cô nương này vốn muốn khích lệ người khác đừng khóc, nhưng sau khi nói ra lời này, bản thân lại nghẹn ngào thút thít.

    Dương Ninh nhíu mày, cũng không do dự, cầm chìa khóa mở cửa. Cửa loại cổ này hơi khác với loại hắn biết, lại thêm năm chìa khóa không biết là của gian phòng nào, hắn chỉ có thể thử từng chiếc, tiếng sột soạt truyền vào, tiếng khóc bên trong nhanh chóng dừng lại.

    Chờ Dương Ninh mở cửa bước vào, phát hiện bóng người đều rúc vào góc tường, hiển nhiên trong lòng đều tràn ngập hoảng sợ.

    Sau khi vào cửa, Dương Ninh xoay người đóng cửa phòng lại, lúc này mới nhẹ giọng hỏi:
    - Tiểu Điệp cô nương có ở nơi này không?

    Mấy cô nương ban đầu còn tưởng rằng đại hán áo đen bên ngoài nghe được tiếng nức nở mới tiến vào, chờ lúc lờ mờ nhìn thấy là anh chàng thân hình hơi gày, đều hơi kinh ngạc, lòng hoảng sợ tan đi không ít, lòng nghi hoặc lại dâng lên, một cô nương khá lớn tuổi cả gan hỏi:
    - Ngươi là ai?

    - Mọi người không cần sợ, ta không phải người trong nhà này.
    Dương Ninh tới gần, những cô nương kia vẫn tràn ngập đề phòng, chen chúc tại một góc phòng.

    - Vậy ngươi là vụng trộm từ ngoài trốn vào sao?
    Tiểu cô nương nói:
    - Tòa nhà này thủ vệ sâm nghiêm, ngươi làm sao có thể đi vào?

    - Ngươi đừng hỏi ta, ta hỏi ngươi, Tiểu Điệp cô nương có ở nơi này không? Mọi người có biết Tiểu Điệp cô nương hay không?
    Dương Ninh nhìn thấy tình cảnh của những cô nương này, càng thêm lo lắng cho Tiểu Điệp.

    Lúc này hắn đã hiểu được, điểm kỳ quặc lớn nhất của Hoa trạch, là nhốt những tiểu cô nương này, chỉ là nhất thời còn không rõ ràng lắm vì sao Hoa trạch lại giam cầm những tiểu cô nương này ở đây.

    - Tiểu Điệp tỷ không ở nơi này!
    Một giọng nói sợ hãi truyền tới từ phía sau. Dương Ninh nhìn qua, thấy một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, nghe giọng nói của nàng, hiển nhiên quen biết Tiểu Điệp. hắn tới gần hỏi:
    - Ngươi biết Tiểu Điệp?

    Trên mặt tiểu cô nương vẫn tràn ngập hoảng sợ, gật đầu nói:
    - Tiểu Điệp tỷ, ta và Tiểu Điệp tỷ trước kia ở cùng một chỗ, nàng đối với ta rất tốt!

    Dương Ninh thấy có tin tức của Tiểu Điệp, thở ra nhẹ nhàng, hỏi:
    - Hiện giờ Tiểu Điệp đang ở đâu?

    - Ta, ta không biết!
    Tiểu cô nương cúi đầu:
    - Đã mấy ngày rồi ta không thấy nàng.

    - Ngươi tìm Tiểu Điệp làm gì?
    Tiểu cô nương hơi lớn tuổi kia hỏi lại lần nữa:
    - Ngươi rốt cuộc là ai?

    Dương Ninh do dự một chút, mới nói:
    - Ta là bạn của Tiểu Điệp, ừ, hẳn nên tính là huynh trưởng của nàng!

    - Hả?
    Tiểu cô nương cúi đầu mạnh mẽ ngẩng đầu, khuôn mặt sợ hãi xen lẫn vui mừng, thất thanh nói:
    - Ngươi, ngươi là tiểu ca ca?
     
    Dạ Tâm, zHiePz, muthanhnam and 2 others like this.
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Cẩm Y Xuân Thu
    Tác Giả: Sa Mạc
    Chương 8: Lưới đen

    Nhóm dịch: Koco
    Nguồn: thienthucac

    Tiểu cô nương chợt kêu lên:

    - Tiểu ca ca.

    Nhìn cô bé thấy có gì đó hơi quen, Dương Ninh cảm thấy hiếu kỳ hỏi:

    - Muội biết ta sao?

    - Ừ!

    Tiểu cô nương gật đầu nói một cách hưng phấn:

    - Muội biết, muội biết. Tiểu Điệp tỷ nói với muội về huynh, tỷ nói rằng huynh là người thân duy nhất của mình. Tiểu ca ca, làm sao mà huynh lại tới đây?

    Dương Ninh giơ ngón tay lên miệng, tỏ ý bảo mọi người đừng nói to quá. Các thiếu nữ liền gật đầu, Dương Ninh mới tới gần hơn một chút:

    - Vì sao mọi người lại bị nhốt ở đây?

    Các cô gái nhìn nhau rồi một cô gái lớn tuổi nhất nói:

    - Ta tên là Tú nhi. Chúng ta bị lừa tới đây.

    - Bị lừa?

    Dương Ninh ngẩn người.

    - Mấy tháng trước ta với cha mẹ chạy nạn đến thành này thì có một người tới tìm chúng ta nói với cha mẹ ta rằng có thể cho ta làm nha hoàn, lo ăn lo ở, mỗi tháng còn được nhận hai đồng bạc.

    Tú nhi giải thích:

    - Chúng ta gần như không sống nổi nên chẳng từu chối. Người đó dẫn ta tới một ngôi nhà khác. Khi tới đó, bên trong đã có mấy tỷ muội như ta. Ở đó được hai ba ngày, tới đêm tối chúng ta được bảo lên một một chiếc xe ngựa sau đó được đưa tới đây. Từ đó về sau chúng ta chưa được ra ngoài. Cha mẹ ta cũng không biết ta ở đây.

    - Thì ra là vậy.

    Dương Ninh nhíu mày hỏi:

    - Ngươi có biết vì sao bọn họ lại đưa mọi người tới đây không?

    Các cô gái đều ngơ ngác lắc đầu. Tú nhi nói:

    - Sau khi tới đây liền có người bắt đầu dậy chúng ta luyện tập ca hát, không cho chúng ta làm gì khác, cũng không được hỏi nhiều. Nếu luyện tập tốt thì còn đỡ, nếu luyện kém thì không được ăn cơm, thậm chí còn bị đòn.

    Nói tới đây, hai mắt cô gái đỏ ứng, âm thanh cũng nhỏ hơn:

    - Ta nghe nói trước kia có người luyện tập không tốt, bị đánh dở sống dở chết.

    - Nói vậy thì tiểu Điệp đang cùng với các ngươi tập hát luyện múa?

    Dương Ninh cau mày hỏi.

    Tú Nhi gật đầu nói:

    - Tiểu Điệp tới đây sớm hơn chúng ta. Khi chúng ta tới thì, các nàng ấy đã luyện rất khá.

    Cô gái dừng một chút rồi mới nói:

    - Ta nghe nói nếu tập múa tốt thì tối có thể được đến phòng bếp để làm.

    - Phòng bếp?

    - Ừ! Có đôi khi phu nhân muốn ăn tối nên sẽ để hai người ở đó để hầu hạ bất cứ lúc nào.

    Tú nhi nói tiếp:

    - Tiểu Điệp múa khá nên đôi khi cũng được tới phòng bếp.

    Lúc này, Dương Ninh mới cảm thấy thoải mái, thầm nghĩ tiểu Điệp có thể chuồn khỏi tòa nhà, rất có thể là nhân lúc ở phòng bếp, nhưng chuyện này cũng tương đối mạo hiểm.

    - Vậy đêm nay tiểu Điệp ở phòng bếp?

    Tú nhi lắc đầu:

    - Trước kia cho dù buổi tối các nàng ấy ở bếp thì ban ngày chúng ta còn được gặp. Nhưng đã mấy ngày nay ta chưa thấy mấy nàng đó, có lẽ đã bị đưa đi trước.

    - Đi rồi?

    Dương Ninh cau mày hỏi:

    - Ngươi nói là các nàng không có trong ngôi nhà này? Đúng rồi mà các nàng ngươi nói là ai?

    Tú nhi nghĩ một chút rồi mới nói:

    - Trước kia ta nghe các nàng nói rằng trong ngồi này này, ở trước và sau đều có rất nhiều người. Đưa một đám tới lại có một đám đi. Học ca múa xong đều bị đưa khỏi nơi này, hơn nữa cũng chẳng ai có cách tìm được các nàng. Mấy người tiểu Điệp tới sớm, học ca múa đã lâu, nhưng mấy ngày qua không nhìn thấy bóng dáng nên ta nghĩ có lẽ các nàng ấy đã bị đưa đi.



    Dương Ninh nghe thấy vậy thì tâm nặng trĩu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

    Hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi nhỏ:

    - Ở đây còn bao nhiêu người?

    Tú nhi liền đáp:

    - Trước có hai mươi mấy người..

    Nàng quay sang nhìn mấy cô gái bên cạnh:

    - Hôm nay lại có thêm bốn, nên chắc là hơn ba mươi.

    Dương Ninh gật đầu nghĩ thầm con số này khớp với số lượng mà Hoa phu nhân nói. Hắn nói nhỏ:

    - Nếu các ngươi rời khỏi đây có thể tìm được cha mẹ mình không?

    - Rời khỏi đây?

    Tú nhi không giấu được niềm vui:

    - Ngươi nói chúng ta có thể rời khỏi đây?

    Mấy cô gái khác cũng tỏ ra vui mừng. Lúc này, bọn họ không còn sự sợ hãi đối với Dương Ninh mà cảm thấy đây chính là cứu tinh mà ông trời phái đến.

    Dương Ninh nói nhỏ:

    - Muốn rời khỏi đây thì phải biết trong nhà này có bao nhiêu tay đấm. Mọi người có biết không?

    Các cô gái quay sang nhìn nhau. Tú nhi lại lên tiếng:

    - Ta có thấy bốn năm người như vậy, đều là những kẻ hung ác. Nhưng ta biết ở cửa chính của nhà này luôn có hai người canh gác. Bọn họ còn có cả đao.

    Dương Ninh suy nghĩ một chút rồi mới cầm chùm chìa khóa đưa cho Tú nhi mà nói nhỏ:

    - Đây là chìa khóa mấy phòng. Ngươi hãy dặn mọi người chuẩn bị trước, đừng có gây tiếng động mạnh. Trước khi ta quay lại đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Chờ ta quay lại rồi sẽ đưa mọi người đi.

    - Nhưng ngươi làm sao đưa chúng ta ra khỏi nhà?

    Tú nhi lo lắng hỏi:

    - Ở cửa lớn có người canh gác, lại cầm cả đao. Chúng ta không ra được.

    Dương Ninh thầm nghĩ hóa ra các nàng không biết dưới chân tường ở hoa viên đằng sau có lỗ thủng. Nhưng hắn cũng chẳng nói ngay, chờ cô nương đó nhận chìa khóa mới nhanh chóng bỏ đi. Đầu tiên tới cái bàn cầm thanh đao, tiện tay lấy thêm một cái túi rượu, sau đó chạy tới chỗ lão Hình ở chân tường. Thấy lão vẫn còn hôn mê, hắn liền đổ rượu lên mặt lão.

    Lão Hình bị rượu vào mặt liền tỉnh lại. Cảm thấy gáy đau đớn lão mở to mắt, thấy trước mặt có người bị mặt, đang định hô to thì đột nhiên cảm giác ở cổ hơi lạnh rồi lại nghe thấy một âm thanh lạnh như băng:

    - Hỏi câu nào trả lời câu đó. Nếu nói dối, ta cắt cổ ngươi.

    Nói xong, lưỡi dao kia lướt nhẹ trên cổ làm cho lão Hình run rẩy vâng dạ.

    Để đảm bảo, trước tiên Dương Ninh lấy vải bố che mặt rồi cầm đao dí cổ lão Hình hỏi:

    - Vì sao ở đây lại nhốt nhiều cô gái đến vậy?

    Lão Hình đang định há miệng thì Dương Ninh nhắc lại:

    - Nhắc ngươi một câu, nếu nói sai một chữ ta cắt cổ ngươi.

    Lão hình đáp:

    - Những chuyện này ta không liên quan, là Tiêu lão đại...Tiêu lão đại làm. Ta cũng chỉ vì miếng cơm. Ta chính là bộ khoái của Tiêu lão đại.

    Dương Ninh ngẩn người nói lạnh lùng:

    - Vậy những người áo đen trong nhà đều là bộ khoái?

    Lão Hình hói:

    - Chúng ta đều là bộ khoái của nha môn, nghe lệnh của Tiêu lão đại. Tính cả ta, trong nhà này có tổng cộng sáu bộ khoái.

    Dương Ninh hít một hơi.

    Hắn cứ tưởng rằng những người áo đen chỉ là kẻ làm thuê, dính vào đó củng chí có hai người Phùng bộ khoái là tay chân thân tín của Tiêu Dịch Thủy. Nhưng bây giờ hắn mới biết, những kẻ trong nhà này đều là bộ khoái của nha môn.

    Bộ khoái có trách nhiệm giữ trật tự, bảo vệ yên ổn của nhân dân. Có ai ngờ những người này lại lén hoạt động như vậy.



    - Những cô nương này bị các ngươi lừa đến?

    Bị con đao lạnh như băng đặt trên cổ lại thêm ánh mắt lạnh lẽo của Dương Ninh, lão Hình thành khẩn hơn nhiều:

    - Tiêu lão đại chuyên cho người vào trong đám dân chạy nạn tìm những bé gái nhỏ, tuổi trên dưới mười lăm, gương mặt xin xắn. Chỉ cần để ý sẽ lấy cớ thuê nha hoàn đề lừa, cho tới nơi khác ở mấy ngày rồi mới lén đưa đến đây.

    - Sau đó thì sao?

    - Sau đó giao cho Hoa phu nhân dậy các nàng ca múa.

    Lão Hình nói :

    - Khi các cô nương đã thành nghề thì đưa đi.

    - Đưa đi?

    Điều Dương Ninh muốn biết nhất là hiện giờ tiểu Điệp đi đâu:

    - Đưa tới đâu?

    Lão Hình nói:

    - Chuyện này ta thật sự không biết. Đừng! Ta nói hết rồi.

    Lão do dự một chút rồi nói với nét mặt đau khổ:

    - Ta chỉ biết là vừa rồi, Phùng lão nhị...cũng chính là Phùng bộ khoái trong nha môn đã đánh xe ngựa đưa người đi. Theo ta biết thì hình như là đưa tới kinh thành.

    - Kinh thành?

    Dương Ninh ngẩn người, cau mày hỏi:

    - Ngươi nói rằng Phùng bộ khoái tự mình đưa các nàng tới kinh thành?

    Lão Hình nói với gương mặt đau khổ:

    - Phùng lão nhị chỉ cần đưa người ra ngoài thành là có người đón. Sau đó sẽ có người đưa họ tới kinh thành. Ta chỉ biết vậy, còn lại không rõ những chuyện khác. Tiêu Dịch Thủy tổ chức chặt chẽ, cái gì không cần thiết cũng chẳng cho chúng tabieets nhiều. Ngay chuyện đưa tới Kinh thành cũng là do một lần Phùng lão nhị uống rượu lỡ lời nói ra.

    Dương Ninh nhìn nét mặt lão thấy không như nói dối liền trầm giọng hỏi:

    - Các ngươi đưa tới Kinh thành bao nhiêu người? Bắt đầu làm cái việc giơ bẩn này từ khi nào?

    - Đã được hai năm.

    Lão Hình không dám nhúc nhích:

    - Sau trận thủy chiến trên sông Hoài, có rất nhiều dân chạy nạn. Ban đầu khi tới đây đều là những người có tiền, mang vàng bạc châu báu chạy trốn, sau đó tiếp tục đi về phía Nam. Khi đó, Tiêu Dịch Thủy bắt đầu lợi dụng đám đệ tử Cái Bang, trong thành để ý đám người giàu có, ăn cắp tiền bạc của họ. Sau khi những người giầu xuống phía Nam, thì lại có nhiều người nghèo chạy vào thành. Tiêu Dịch Thủy bắt dầu để ý tới họ.

    - Ngươi nói những cô nương này?

    Lão Hình đáp:

    - Vâng! Đều do y nghĩ ra. Bắt đầu từ hai năm trước, tổng cộng đưa tới nhà này không dưới hai trăm người. Cơ bản đều bị đưa đi.

    - Ngươi là bộ khoái phải bảo vệ sự bình yên của trăm họ một phương, vì sao lại bắt tay với y làm việc xấu thế này?

    Dương Ninh nghe mà kinh hãi, âm thanh cũng lạnh như băng.

    Lão Hình nói:

    - Những người như chúng ta nhờ y mới được làm bộ khoái. Bắt đầu từ khi làm Bộ khoái là đứng cùng thuyền với y, không dám cãi lệnh y. Nếu cãi lệnh y, đừng nói chuyện giữ miếng cơm, chỉ sợ ngay cả mạng cũng chẳng còn. Tiêu Dịch Thủy lòng lang dạ sói, nhìn thì y là Bộ đầu, nhưng có quan hệ với cả hai bên hắc bạch. Trong huyện có vài đám thổ phỉ cũng nhờ quan hệ tốt với y. Mấy tên...trùm thổ thỉ còn kết bái huynh đệ với y.

    - Đây là quan chứ không phải một nhà.

    Dương Ninh cười lạnh đồng thời cảm thấy chẳng những có chỗ dựa ở Kinh thành, Tiêu Dịch Thủy cũng đã giăng một tấm lưới đen trong huyện.
     
    Dạ Tâm, zHiePz, muthanhnam and 2 others like this.
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Cẩm Y Xuân Thu
    Tác Giả: Sa Mạc
    Chương 9: Tập kích

    Nhóm dịch: Koco
    Nguồn: thienthucac

    Lão Hình thở dài:
    - Tiêu Dịch Thủy lợi dụng đệ tử Cái Bang trộm cắp phú thương, liwj dụng quan sai dụ dỗ nữ tử, mấy năm này kiếm được không ít bạc. Trong cảnh nội huyện Hội Trạch, hắn có thể coi như một tay che trời!
    Gã nhìn Dương Ninh nói:
    - Tiểu huynh đệ, ta nghe giọng nói của ngươi, dường như tuổi không lớn lắm, chuyện hôm nay nghĩ đến là xúc động tức thời. Ngươi cần phải biết, nếu chọc tới Tiêu Dịch Thủy, đó chính là hậu quả khó mà lường được, ngươi thu đao trước, cứ việc rời đi, ta sẽ coi như chuyện đêm nay chưa hề xảy ra.

    Dương Ninh nghĩ thầm nếu lão tử sợ hãi đã không đến rồi, hắn hỏi:
    - Ngươi đã không biết hướng đi cụ thể của những cô nương kia, vậy ngoại trừ Tiêu Dịch Thủy và tên chó điên kia, không còn ai khác biết được sao?

    - Hẳn là Hoa phu nhân biết được.
    Lão Hình suy nghĩ một chút mới nói:
    - Hoa phu nhân đã sớm dan díu với Tiêu Dịch Thủy, những hoạt động này, đám người của con mụ lẳng lơ kia từ đầu tới đuôi đều liên lụy trong đó, tuyệt đối biết không ít. Tiểu huynh đệ, thứ cần nói ta đã nói rồi, làm phiền ngươi thu cây đao này trước đã.

    - Hiện giờ Tiêu Dịch Thủy ở đâu?
    Dương Ninh chẳng những không thu đao, trái lại nắm chặt, chỉ cần Lão Hình nói Tiêu Dịch Thủy không ở trong Hoa trạch, vậy đó là gã nói dối, hắn sẽ cho tên này đổ chút máu.

    Lão Hình vội nói:
    - Hiện giờ hắn đang trong ngôi nhà này, bên cạnh hậu viện có một viện nhỏ đơn độc, trước cửa có hai cây chuối tiêu, hắn tới nơi này đều ở chỗ đó.

    Dương Ninh hơi cau mày, chậm rãi thu đao.

    Lưỡi đao kia rời khỏi cổ của Lão Hình, Lão Hình thở phào một cái, đột nhiên hai mắt gã lạnh lùng, giơ tay phải lên, ném một đám bụi đất về phía mặt Dương Ninh.

    Hóa ra trong lúc bất giác tay phải gã nắm một nắm bụi đất, biểu hiện thật lòng bẩm báo với Dương Ninh, lại thầm chuẩn bị ra tay.

    Tuy rằng Dương Ninh che mặt, nhưng gã dựa vào giọng nói của Dương Ninh đoán được người này tuổi còn nhỏ, cho rằng Dương Ninh kinh nghiệm non kém, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mình thừa cơ làm khó dễ, nếu như có thể bắt được tên nhóc đêm hôm khuya khoắt lẻn vào tòa nhà, sẽ lập được một công lớn.

    Bụi đất ném ra, Lão Hình dự liệu Dương Ninh bất ngờ không kịp chuẩn bị chắc chắn sẽ bối rối, chờ lúc Dương Ninh bối rối, gã nhấc chân đá về phía Dương Ninh, thừa cơ né tránh gọi đồng bạn.

    Nào ngờ Dương Ninh dường như đã chuẩn bị sẵn, thân thể tránh ra bên cạnh, nhẹ nhõm tránh thoát bụi đất, trong lúc né tránh hắn vung cánh tay, Lão Hình lập tức cảm thấy cổ họng đau đớn một hồi, hai mắt trợn lên, đã bị Dương Ninh cắt đứt yết hầu, máu tươi phun ra từ cổ họng, dưới ánh trăng, máu đỏ đẹp đẽ mà lạnh lẽo.

    Lão Hình hai tay che yết hầu, máu tươi chảy ròng, tràn ra từ giữa ngón tay, trong cổ họng phát tiếng khục khục, muốn hô lên, nhưng căn bản không hô thành tiếng, thân thể run rẩy vặn vẹo, thân thể dần yên tĩnh lại, mãi đến khi không động đậy.

    Dương Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt không còn ánh sáng của Lão Hình, chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, bước nhẹ rời khỏi viện nhỏ, dưới bóng đêm, giống như u linh, mang theo đại đao nhanh chóng đi tới viện nhro của Hoa phu nhân.

    Hắn nhớ kỹ lời Lão Hình nói, Tiêu Dịch Thủy ở trong viện đơn độc tại hậu viện, trước viện co hai cây chuối tiêu, trong bóng đêm tìm kiếm một lát, nhanh chóng tìm thấy cách đó không xa quả thực có hai cây chuối tiêu.

    Bên cạnh chuối tiêu quả thực có một viện độc lập. Dương Ninh lần mò tới, cửa viện đóng chặt, may mà tường viện này không cao. Dương Ninh giắt đao bên hông, nhẹ nhàng leo lên tường viện, nhìn thấy bên trong có một căn phòng thắp hai ngọn đèn dầu. Hắn cẩn thận từng chút một tiến vào trong viện, trong lòng biết nếu không có gì bất ngờ, Tiêu Dịch Thủy và Hoa phu nhân hẳn là ở trong căn phòng kia.

    Hắn nhẹ nhàng mò tới cửa sổ, liền nghe được trong nhà truyền tới tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tới mang tai. Giọng nói phóng đãng của Hoa phu nhân truyền tới rõ ràng, trong lòng biết đôi nam nữ hiện giờ đang lúc vui vẻ, thực sự xác nhận bên trong đúng là Tiêu Dịch Thủy.

    Liếc nhìn nội viện, trông thấy bên trong viện có một cây đại thụ, hắn mò tới trốn đằng sau đại thụ.



    Tuy rằng lá gan của hắn rất lớn, nhưng không hề lỗ mãng.

    Tiêu Dịch Thủy thân hình cao lớn, ở thời đại thân hình mọi người phổ biến thấp lùn, thân hình của Tiêu Dịch Thủy coi như là hạc giữa bầy gà, hơn nữa người này thân là Bộ đầu của huyện Hội Trạch, công phu tuyệt đối không quá yếu.

    Tuy rằng Dương Ninh có chút tự tin đối với thân thủ của mình, nhưng hắn bị giới hạn trong thân thể non nớt này, lực đạo có khiếm khuyết, nếu chính diện giao phong với Tiêu Dịch Thủy, quả thực chưa chắc là đối thủ của Tiêu Dịch Thủy.

    Hơn nữa trong nhà này có vài tên Bộ khoái, một khi kinh động đến họ, hậu quả khó mà lường được.

    Tiểu Điệp rõ ràng đã bị Phùng Bộ khoái đưa đi, hiện giờ không rõ tung tích, tiền đồ chưa biết, chớ nói Tiểu Điệp có ân cứu mạng đối với Dương Ninh, dù là người bình thường, với tính tình của Dương Ninh, cũng muốn điều tra ra manh mối kỳ quặc trong này.

    Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hiển nhiên những Bộ khoái khác trong nhà biết rõ chuyện giữa Tiêu Dịch Thủy và Hoa phu nhân, cho nên cũng không ai dám tới nơi này.

    Dương Ninh cũng không thèm để ý mà chờ đợi.

    Lúc chịu đựng huấn luyện năm đó, nấp trong bụi cỏ mấy giờ không nhúc nhích, lúc này chờ dưới cây, hắn kiên nhẫn mười phần, cũng không nóng vội.

    Đêm khuya tháng chín, trăng sáng sao thưa, thời tiết hơi lạnh, Dương Ninh mặc áo mỏng, cảm thấy hơi rét lạnh, nhưng vẫn không nhúc nhích.

    Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng không còn truyền tới tiếng động, lúc này Dương Ninh mới ngẩng đầu quan sát bàu trời đêm, trăng cuối tháng ngả về tây, đã qua nửa đêm.

    Dương Ninh nhẹ nhàng đặt đao trong tay xuống, hoạt động thân thể hơi tê tê một chút, sau đó thắt chặt vải bố che trên mặt, lúc này mới lại cầm đao trong tay.

    Hắn vốn hóp lưng như mèo lần tới dưới cửa sổ, nghe được bên trong truyền tới tiếng ngáy, nghĩ tới Tiêu Dịch Thủy giằng co với thục phụ kia gần nửa đêm, đã mệt mỏi, hiện giờ đang ngủ say.

    Hắn cất bước tới cửa chính, cửa phòng loại này buổi tối đương nhiên phải cài then cửa, chẳng qua phương pháp mở then cửa loại này hết sức đơn giản. Dương Ninh nhét lưỡi đao thật mỏng trong tay qua khe cửa mở, chậm rãi nhích lên trên, nhanh chóng gặp được vật cản.

    Động tác của hắn rất nhẹ, hơi dùng sức nẩng lên, then cửa bị rơi ra, tiếng động không lớn, Dương Ninh xác định tiếng ngáy trong phòng vẫn như trước, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào phòng lặng yên không một tiếng động.

    Tiêu Dịch Thủy ở căn phòng bên trái, Dương Ninh chờ mắt thích ứng với bóng tối trong phòng, lúc này mới đi qua. Có lẽ bởi vì cửa chính đã cài then, cũng không biết sẽ có người có thể đi vào, cho nên cửa phòng này chỉ khép hờ.

    Dương Ninh ngừng thở, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra từng chút một, sau đó mới nhẹ nhàng bước chân tiến vào phòng.

    Trong phòng tràn ngập một hương vị kỳ quái, có mùi mồ hôi, cũng có mùi thơm nồng đậm, còn có một mùi hơi tanh.

    Dương Ninh nhìn thấy màn gấm bên giường đã buông, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, nắm chặt đao trong tay, duỗi một tay ra, nhẹ nhàng kéo màn gấm ra một cái khe.

    Trong bóng tối, hắn thấy Tiêu Dịch Thủy trần truồng nằm ngang, thân thể đầy đặn trắng bóng của Hoa phu nhân nằm nghiêng đối mặt Tiêu Dịch Thủy, một tay khoác trước ngực Tiêu Dịch Thủy, một chiếc đùi trắng cũng đặt trên người Tiêu Dịch Thủy, bộ dạng như keo như sơn.

    Dương Ninh đương nhiên không có tâm tư xem xét thân hình đầy đặn mê người của Hoa phu nhân, mắt hắn lạnh lùng, tay cầm đao chậm rãi đưa về phía trước, lưỡi đao nhích tới gần Tiêu Dịch Thủy.

    Lưỡi đao chưa tới gần Tiêu Dịch Thủy, Dương Ninh chợt cảm thấy chuyện hơi khác thường, trong giây lát nghĩ tới, Tiêu Dịch Thủy vốn ngáy như sấm, tuy nhiên không biết lúc nào đã không còn ngáy nữa. Đúng lúc này, hai mắt Tiêu Dịch Thủy đột nhiên mở ra, một chân đột nhiên đá nghiêng, đá tới áo ngủ bằng gấm trên giường.

    Dương Ninh thầm kêu hồ đồ, lúc này cá chết lưới rách, cũng không có thời gian do dự.

    Hắn khẽ hô một tiếng, đại đao trong tay bổ nghiêng, bổ ra áo ngủ bằng gấm. Trong khoảng thời gian ngắn này, Tiêu Dịch Thủy đã xoay người dậy, một chân đá tới Dương Ninh.

    Dương Ninh biết rõ gặp phải cái đinh, giống như dự liệu của mình, Tiêu Dịch Thủy quả thực không phải kẻ hời hợt.

    Chỉ là trong lòng hắn biết thời điểm này càng phải tỉnh táo. Thấy Tiêu Dịch Thủy đá tới một cước, hắn cũng không lui về phía sau né tránh, trái lại khom người xuống, đại đao trong tay đón lấy cái chân của Tiêu Dịch Thủy quét ngang tới.

    Tiêu Dịch Thủy một cước đá lệch, lập tức cảm thấy chân đau đớn một hồi, thân thể trầm xuống, bị Dương Ninh chém một đao vào đùi.

    Cây đao trong tay Dương Ninh thực sắc bén, lưỡi đao lướt qua, nửa cái chân của Tiêu Dịch Thủy đã chia lìa thân thể, máu tươi phun ra ngoài. Tiêu Dịch Thủy bị gãy bắp chân, hạ bàn không vững, toàn thân nặng nề ngã xuống giường.

    Dương Ninh một đao đắc thủ, cũng không do dự, chờ lúc Tiêu Dịch Thủy ngã xuống giường, đại đao trong tay Dương Ninh đã gác trên cổ gã.

    Hết thảy mọi thứ đều xảy ra trong phút chốc, chờ lúc đại đao của Dương Ninh gác trên cổ Tiêu Dịch Thủy, Hoa phu nhân mới ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ nói:
    - Làm sao vậy?
    Bà ta lập tức cảm thấy khác thường, cẩn thận nhìn lại, chứng kiến một người bịt mặt cầm đao gác trên cổ Tiêu Dịch Thủy, dưới kinh hãi nhất thời ngây người, lập tức hô lên. Dương Ninh lạnh lùng nói:
    - Kêu thêm một tiếng, lập tức giết chết hắn!

    Hoa phu nhân đưa tay che miệng, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Chờ lúc nhìn thấy cửa cái chân máu me dầm dề bên gối dầu, hai mắt trợn lên, thân thể ngã về sau ngất xỉu.

    Tiêu Dịch Thủy bị chém nửa cái chân, chỗ chân đứt máu tươi chảy ròng. Sắc mặt gã tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, thân thể run rẩy. Nhưng người này cũng coi như rắn rỏi, gắng gượng chống lại đau đớn nhìn thẳng vào mắt Dương Ninh, trầm giọng hỏi:
    - Các hạ, các hạ muốn bạc hay muốn mệnh?

    - Muốn bạc, nếu không trung thực, muốn cả mệnh!

    - Được!
    Tiêu Dịch Thủy đáp:’’
    - Bạc ở túi tiền trong quần áo, trên bàn của nhẫn và đồ trang sức, ngươi có thể lấy hết đi!
    Tuy rằng cố gắng chống đỡ, nhưng nỗi đau đứt chân vẫn khiến thân thể gã không nhịn được run rẩy.

    Gã nhìn chằm chằm vào mặt Dương Ninh, Dương Ninh đeo khăn che mặt, đương nhiên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng thấy đôi mắt dày đặc sát khí kia, vẫn khiến Tiêu Dịch Thủy biết được lần này mình lành ít dữ nhiều. Chẳng qua trong mắt gã, nếu như đối phương không che mặt, không sợ mình thấy mặt, vậy mình không thể không chết, hiện giờ che mặt, vẫn có một chút hi vọng cuối cùng.

    - Bạc không vội!
    Dương Ninh thản nhiên nói:
    - Người đi nơi nào?

    - Người?

    - Những cô nương bị các ngươi đưa đi.
    Dương Ninh hạ giọng:
    - Các nàng đều bị ngươi đưa đi nơi nào? Nếu như ngươi thành thật khai báo, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

    - Các hạ, các hạ có người thân trong đó sao?
    Tiêu Dịch Thủy đáp:
    - Nếu như vậy, ta xin lỗi ngươi, cũng cam đoan với ngươi chắc chắn trả nàng lại cho ngươi.

    - Ít nói nhảm.
    Dương Ninh lạnh lùng nói:
    - Người ở nơi nào?

    Tiêu Dịch Thủy đáp:
    - Tung tích càng nàng phân tán các nơi, các hạ muốn biết tung tích của người nào?
    Gã chỉ gối đầu:
    - Phía dưới có một cuốn sổ, là nơi quy túc của các nàng, chúng ta có thể tìm được bên trong!

    - Lấy tới đây!

    Tiêu Dịch Thủy giơ tay chỉ đao trên cổ, Dương Ninh hơi thả lỏng một chút, Tiêu Dịch Thủy gật đầu nói:
    - Đa tạ!
    Gã hơi quay đầu, vươn tay sờ dưới gối, chờ lúc Tiêu Dịch Thủy rút tay ra, lại nghe Tiêu Dịch Thủy khẽ hô một tiếng, một đạo hàn quang bay thẳng về phía Dương Ninh.
     
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Cẩm Y Xuân Thu
    Tác Giả: Sa Mạc
    Chương 10: Đại nhân vật

    Nhóm dịch: Koco
    Nguồn: thienthucac

    Phía dưới đầu gối kia, đột nhiên không phải là một quyển tập gì đó, mà chính là một thanh phi đao.


    Phi đao như điện, tốc độ cực nhanh.


    Chỉ là Dương Ninh đối với Tiêu Dịch Thủy vẫn luôn có sự dè chừng, luôn cảnh giác thận trọng, lúc Tiêu Dịch Thủy phất tay lên, Dương Ninh liền nhận ra điều khác thường, thân hình sớm né qua trước một nhịp, thanh phi đao nhẹ nhàng sượt qua một bên má hắn, nếu phản ứng hơi chậm một chút, thanh đao đã cắm ngay mặt rồi.


    Tiêu Dịch Thủy vốn cho rằng dựa vào trời tối mà đột ngột ra tay, gần như sẽ nắm chắc mười phần, cũng không ngờ rằng phi đao thất thủ, vô cùng sợ hãi, liền quay người vào trong định bỏ chạy. Nhưng Dương Ninh phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, đại đao nhắm tới cái cổ của Tiêu Dịch Thủy hung hăng chém tới.

    Chân của Tiêu Dịch Thủy bị chém trúng, động tác càng thêm chậm chạp, thở “phốc” một tiếng, động mạch trên cổ liền bị Dương Ninh dùng một dao cắt đứt, máu tươi lập tức phun ra ào ạt. Tiêu Dịch Thủy chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bỗng nhiên bị rút cạn, đến cả sức để kêu lên cũng không có, đưa tay ôm lấy cần cổ bị cắt, cơ thể co giật, hai mắt căng lớn, giãy giụa trên giường được vài cái, rồi không động đậy gì nữa.


    Dương Ninh vốn cũng không phải hạng người thích chém giết, mà tối nay đã giết hai người, kỳ thực cơ thể hắn cũng có chút run rẩy, không thích ứng được với việc giết chóc này.


    Thế nhưng những tên này không bằng heo chó, những việc chúng làm đều tán tận lương tâm, giết loại người này, Dương Ninh cũng không có cảm giác tột lỗi gì.


    Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu không trừ khử những tên này đi, sẽ chỉ khiến cho càng nhiều người phải chịu khổ sở, có đôi khi giết người chính là cứu người.

    Trấn tĩnh lại một chút, Dương Ninh mới tiến lại kéo Tiêu Dịch Thủy khỏi giường.

    Trong đêm tối, nhìn thấy Hoa phu nhân vẫn còn mê man bất tỉnh, Dương Ninh liền quay người lại với lấy bình trà ở trên bàn, miệng ngậm lấy một ngụm nước. Bấy giờ mới quay lại giường, cầm thanh đao kề lên cổ của Hoa phu nhân, nhìn thấy thân thể trắng bóc của Hoa phu nhân ngay trước mắt, bộ ngực đẫy đà nhẹ nhàng phập phồng theo hơi thở, hắn liền kéo cái gối qua che phần ngực lại. Liền sau đó phun ngụm nước đang ngậm vào mặt của Hoa phu nhân.


    Mục đích của hắn đêm nay không phải là trừ ác, mà là truy tìm tung tích của Tiểu Điệp. Tình thế bức bách, không thể không ra tay giết người, hiện giờ Tiêu Dịch Thủy đã chết, tung tích của Tiểu Điệp chỉ còn khả năng dò hỏi từ miệng Hoa phu nhân mà thôi.

    Trà lạnh phun lên mặt Hoa phu nhân, bị cái lạnh kích động, Hoa phu nhân từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền cảm giác được trên cổ lạnh băng, ngay lập tức trong bóng tối nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng, toàn thân run lên, thất thanh kêu:
    - Đừng, đừng giết ta.

    - Các cô nương bị đưa đi đâu?
    Dương Ninh lạnh lùng nói:
    - Thành thật khai báo, có thể vẫn có cơ hội sống sót.

    Hoa phu nhân run giọng nói:
    - Không phải ta, đều là do Tiêu Dịch Thủy làm. Hảo hảo hán gia, xin xin ngài tha mạng, là ta ta bị ép buộc.
    Lúc này bà ta hoa dung thất sắc, vẻ phong tình yêu mị mê hoặc lòng người trước đây đã không còn nữa.

    - Bọn họ đi đâu?
    Dương Ninh lặp lại:
    - Còn nói dài dòng, thì một đao chém chết.

    Thi thể Tiêu Dịch Thủy ở bên cạnh, Hoa phu nhân tất nhiên biết rõ đối phương không phải nói chơi, lúc này thực lòng muốn giữ mạng, liền cung khai nói:
    - Các cô nương đều bị đưa đến Kinh thành.

    - Đến chỗ nào của Kinh thành?

    - Ta ta quả thực không biết.
    Sắc mặt Hoa phu nhân trắng bệch:
    - Ta nghe Tiêu Dịch Thủy nhắc tới, Phùng Chính Thăng sẽ đưa người đi từ đây, đưa ra khỏi thành. Ở ngoài thành sẽ có người tiếp ứng, sau đó trực tiếp đưa đi Kinh thành.

    Dương Ninh biết Phùng Chính Thăng chính là ngoại hiệu của chó điên Phùng bộ khoái, lạnh giọng nói:
    - Ngoài thành là người nào tiếp ứng?

    Hoa phu nhân do dự một chút, ánh mắt hơi tránh đi, Dương Ninh hừ lạnh một tiếng, nàng không dám do dự thêm, vội nói:
    - Là…

    - Là Tiêu Cục.

    - Tiêu Cục?
    Dương Ninh khẽ giật mình, không ngờ ngay cả Tiêu Cục cũng dính vào, xem ra số thế lực bị cuốn vào chuyện mua bán người này thực không phải ít.

    Hoa phu nhân nói:
    - Thủ hạ Tiêu Dịch Thủy có người chuyên dụ dỗ… các cô nương khuê nữ, sau đó…sau đó đưa đến đây huấn luyện. Đợi đến khi các cô nương có chút cơ bản rồi, Phùng Chính Thăng sẽ lén đưa ra khỏi thành.
    Như một con chồn nhỏ cố ý lấy lòng để giữ mạng, bà ta giải thích thêm:
    - Tiêu Dịch Thủy đã từng nói, những tiểu cô nương này chỉ cần hiểu biết mọt chút về ca múa, thì giá tiền kia sẽ cao hơn rất nhiều. Hắn dựa vào điều này, hai năm qua đã kiếm được không ít bạc.

    - Ngươi nói Tiêu cục, là Tiêu cục nào?
    Dương Ninh hỏi:
    - Hay là Tiêu cục ở bên trong thành huyện này?

    Hoa phu nhân nói:
    - Là Tiêu cục lớn, ta cũng hỏi Tiêu Dịch Thủy rồi, hắn bảo ta không nên hỏi nhiều, chỉ nói là Tiêu cục đó ở Kinh thành cũng là một trong hai Tiêu cục lớn.

    - Tiêu cục lớn ở trong kinh thành? Bọn hắn sao lại thông đồng với các ngươi làm chuyện này?
    Dương Ninh cười lạnh nói:
    - Hay là ngươi đang nói dối?

    - Tuyệt đối không dám!
    Hoa phu nhân biến sắc:
    - Ta là nghe Tiêu Dịch Thủy nói qua, hắn còn nói là …
    Thanh âm hơi run, tạm thời không nói nên lời.

    - Hắn còn nói cái gì?

    - Hắn hắn còn nói là sau lưng đại Tiêu cục kia còn có một nhân vật lớn, những cô nương kia được đưa đến Kinh thành đều đưa vào tay của đại nhân vật này.
    Hoa phu nhân run giọng nói:
    - Đại nhân vật có thể lợi dụng những cô nương đó để làm rất nhiều chuyện. Hắn còn nói cho dù vấn đề này thực sự bị người khác biết, cũng không ngại, có đại nhân vật đó làm chỗ dựa rồi, ai cũng không thể làm sóng to lật thuyền được.

    - Đại nhân vật?
    Trong lòng Dương Ninh biết cái gọi là đại nhân vật dĩ nhiên chính là chỗ dựa và Tiêu Dịch Thủy đề cập tới, cười lạnh nói:
    - Hắn không nói cho ngươi biết đại nhân vật đó là ai à?

    Hoa phu nhân nói:
    - Hắn có rất nhiều chuyện đều không nói cho ta biết, còn nói là ta biết càng nhiều thì cái chết sẽ càng nhanh. Những điều ta biết chỉ có bấy nhiêu, những thứ khác quả thật là không biết.

    - Vậy nơi này của ngươi có ngườ nào tên là Tiểu Điệp cô nương không?
    Dương Ninh hỏi:
    - Hôm nay nàng ta cũng bị đưa đến Kinh thành sao?

    Hoa phu nhân suy nghĩ một lát, nói:
    - Ngươi nói là Tiểu Điệp à? Có. Nàng cũng bị đưa đi rồi.

    - Bị đưa đi khi nào?

    - Đã ba ngày rồi.
    Hoa phu nhân nói:
    - Từ nơi này đến Kinh thành Kiến An, mất hơn mười ngày, bọn chúng chắc là mới đi được nửa đường.

    Dương Ninh hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi thu đao, Hoa phu nhân nhẹ nhàng thở ra, Dương Ninh thản nhiên nói:
    - Nghiêng đầu qua!

    Hoa phu nhân trong lòng thất kinh, run giọng nói:
    - Hảo hán gia, ngươi!

    - Mau mau nghiêng đầu qua!
    Giọng Dương Ninh lạnh lùng:
    - Đừng phí lời!

    Hoa phu nhân thất kinh hồn vía, nhưng dưới đao lạnh, cũng không thể tránh được, hơi dịch người, nghiêng đầu qua, Dương Ninh đảo ngược chuôi đao, đập mạnh vào sau đầu của Hoa phu nhân. Bà ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi.

    Trong lòng Dương Ninh biết Hoa phu nhân nhanh nhất cũng phải sau ba hoặc bốn canh giờ mới có thể hồi tình, lập tức nhẹ chân nhẹ tay tìm kiếm ở trong phòng một hồi, Tiêu Dịch Thủy đúng là có mang tới một túi tiền, bên trong có không ít bạc vụn, ít nhất cũng có hai mươi lạng, ngoại trừ số đó ra, còn cò vài miếng vàng lá ở trong túi.

    Ngoài ra Tiêu Dịch Thủy còn có một miếng ban chỉ, có thêm một ít đồ trang sức của Hoa phu nhân, Dương Ninh tìm thấy một cái bọc đem những thứ có giá bỏ vào hết, hiện kim cũng có trên trăm lượng.



    Hắn một tay cầm bao, một tay cầm đao, lúc này mới lặng lẽ ra cửa, dựng hết cửa phòng lẫn cửa chính lên, nhẹ nhàng tiến ra sân, rồi giống như u linh quay trở về chuồng ngựa ở trong tiểu viện.

    Bên trong nội viện một màn tĩnh mịch, Dương Ninh bước nhẹ đến các dãy phòng gian trong, thấy cửa phòng khép hờ, khe khẽ đẩy ra, trong phòng một phen rối loạn, Dương Ninh nhìn lướt qua, phát hiện trong phòng bây giờ đã có thêm không ít bóng người, liền thấp giọng nói:
    - Là ta!

    Các cô nương nghe được giọng Dương Ninh, lập tức trầm tĩnh lại, Tú Nhi liền tiến lên nói:
    - Tiểu ca ca, ta đã mở cửa mấy giang phòng, nói cho các nàng biết, họ đều muốn rời đi. Ta đã nói với họ không nên manh động, chờ người trở về.
    Nàng lại nhẹ giọng hỏi:
    - Tiểu ca ca, chúng ta thật là có thể thoát được sao?

    Trong lòng Dương Ninh biết, trong mắt những cô nương này, Hoa Trạch là hang ổ ma quỷ kiểu tường đồng vách sắt, chỉ dựa vào một tiểu tử tuổi còn trẻ có thể cứu được một đoàn cô nương thế này, thật đúng là có chút nghi ngờ, cũng khó trách trong lòng họ thấp thỏm không yên.

    Dương Ninh cũng không thể giải thích nhiều, thấp giọng nói:
    - Còn có hai canh giờ là trời sáng rồi. Bây giờ ta sẽ đưa mọi người rời khỏi đây, tất cả đều phải cẩn thận một chút, không được phát ra động tĩnh gì, nếu như làm kinh động đến người trong viện, thì sẽ phiền phức lắm.
    Rồi hắn nói tiếp:
    - Các cô có biết cha mẹ của mình ở đâu không?

    Tú Nhi nói:
    - Ở đây tổng cộng có ba mươi hai người, có hai mươi ba người có cha mẹ ở trong thành, còn có mấy người trước khi vào thành thì đã li tán với cha mẹ rồi.

    Dương Ninh cau mày nói:
    - Các nàng đó chẳng phải là không có chỗ để đi sao?

    Tú Nhi thấp giọng nói:
    - Chúng ta đã thương lượng rồi, các tỷ muội không có cha mẹ trước tiên cứ đi theo chúng ta đã, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.

    Dương Ninh hơi cảm thấy vui mừng, nói khẽ:
    - Sau khi ta đưa mọi người ra tiểu viện, mọi người đừng tập trung ở cùng một chỗ, chia ra mấy nhóm rời đi, đông người dễ bị phát hiện, chỉ cần tìm được cha mẹ ở trong thành rồi, lập tức đem chuyện đã xảy ra ở đây lan truyền ra bên ngoài, đề phòng có người khác bị dụ dỗ mắc lừa.

    Tiêu Dịch Thủy tuy rằng đã chết, nhưng Phùng Bộ Khoái vẫn còn sống, không ai có thể bảo đảm Phùng Bộ Khoái sẽ thu tay lại như vậy.

    - Tiểu ca ca, chúng tôi nên rời đi như thế nào?
    Tú Nhi thấp giọng hỏi:
    - Cửa lớn có người trông coi, chúng tôi không ra được.

    Dương Ninh nói khẽ:
    - Bây giờ nàng đi nói mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời đi ngay.
    Lập tức không nói nhiều, hắn liền ra khỏi cửa, đi tới chuồng ngựa ở cửa viện, cẩn thận quan sát một vòng, xác định bốn bề vắng lặng, rất nhanh liền thấy một đám người đông nghịt nhẹ nhàng đi tới, Dương Ninh nhẹ giọng hỏi:
    - Đã đến đủ chưa?

    - Đủ cả rồi!

    Dương Ninh lúc này mới cầm đao, đi trước mở đường, các cô nương giống như con rắn lớn đi theo phía sau.

    Đối với địa hình ở hậu trạch này, Dương Ninh đã hết sức quen thuộc, quen việc dễ làm.

    Các cô nương trong lòng phần lớn đang thấp thỏm không yên, đều cố gắng nín thở, chỉ mong có thể mau chóng thoát khỏi nơi giam người này.

    Dương Ninh vừa dẫn đường, vừa quan sát động tĩnh phía trước, chợt thấy ở phía sau vườn hoa trước mặt, lúc đó có một bóng người bước tới, Dương Ninh rùng mình, vội đưa tay, ý bảo mọi người ở sau lưng dừng lại.

    Lần này vô cùng đột ngột, có mấy cô nương cắm đầu đi về phía trước, không thấy người khác đã dừng lại, đâm đầu vào nhau, lập tức có mấy người kêu “ôi” lên thành tiếng.

    Dương Ninh mặt biến sắc, liền nghe phía trước truyền đến giọng nói:
    - Là ai ở bên đó?

    Các cô nương lúc này đều mặt trắng bệch, hồn phi phách tán, còn Dương Ninh lúc này lại không chút do dự, cả người giống như một con báo săn, mạnh mẽ lao ra phía trước.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)