Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút- Minh Phi Angle

  1. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 25: Điều Tra Thông Tin Về Cô.
    Chị Dư nhận điện điện thoại của Đàm Dịch Khiêm liên vội vã đến bệnh viện.
    Chị thấy sắc mặt Đàm Dịch Khiêm không tốt, nghĩ là có chuyện không vui, chị dò hỏi, “ Tổng giám đốc, vì sao cô chủ nhỏ lại vào đây?”
    Đàm Dịch Khiêm mở mắt, đôi mắt đen láy của anh hằng lên tia máu, khiến chị Dư có chút hốt hoảng không yên, anh chầm chậm mở miệng, “ Liễu Nhiên sốt không hạ, liên tục đòi gặp mẹ.”
    Chị Dư vốn đa quen với câu chuyện này, ba năm nay Đàm Ngôn Tư luôn muốn đòi gặp Hạ Tử Du, nhưng Đàm Dịch Khiêm một mực không để con bé gặp, nhiều lúc chị Dư nhịn không được muốn nói ra sự thật, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
    “ Trong vòng nữa tiếng, tôi muốn tất cả thông tin về Hạ Tử Du trong ba năm.” Đàm Dịch Khiêm nhìn chị Dư chầm chậm ra lệnh.
    Chị Dư bỗng chốc kinh ngạc, nhưng chuyện nay vốn dĩ sẽ không giấu được mãi mãi, huấn hồ bây giờ Đàm Dịch Khiêm đã lệnh cho chị điều tra, chị hít thật sâu mở miệng, “ Thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi đã che giấu sự thật suốt ba năm.”
    Đàm Dịch Khiêm sâu kín nhìn chị Dư, anh không nghĩ người mà anh luôn tin tưởng bao năm qua lại có chuyện giấu anh, “ Chị che giấu tôi không ít nhỉ?” Anh cười lạnh, phải, vì tin tưởng nên anh không tra, đến khi anh muốn tìm hiểu thì thời gian đã qua ba năm.
    Chị Dư thành thật lên tiếng, “ Tổng giám đốc, vì là tương lai của cả Đàm thị cho nên tôi nhất thời mới nghe theo cô Hạ.”
    “ Nói đi, chuyện gì? Chị phải thành thật nói hết cho tôi, dù là một chi tiết nhỏ cũng phải nói.” Anh lạnh nhạt gằng từng chữ.
    Chị Dư gật đầu, “ Nếu nói thì phải bắt đầu từ lúc cô Hạ đem cô chủ nhỏ đến biệt thự lần đó, sau khi cô Hạ biết mình bị Đường Hân gài bãy cũng đón được chuyện ai là người mua chuộc phạm nhân đánh đập cô Hạ đến mức xém mất mạng trong tù. Tôi không biết cô Hạ có quan hệ cùng người nào có thể biết mọi chuyện của Đàm thị và Trung Viễn, tôi càng không biết cô Hạ là người thiết kế bảng dự án kế hoạch hạng mục của ngài Arnod. Ngài Arnold có lẽ không biết chuyện của cô Hạ và ngài cho nên mới tiết lộ chuyện hạng mục lớn bảo mật của ngài ấy. Cô Hạ biết Kim Nhật Nguyên sẽ dùng mọi giá để có được hạng mục của ngài Arnold cho nên đã đưa bảng thiết kế cho tôi, cô ấy còn biết ngài Arnold sẽ công bố hạng mục sau khi phiên tòa ba năm trước kết thúc.”
    Đàm Dịch Khiêm dường như là đã đón được, anh mở miệng, “ Bảng thiết kế là của cô ấy đưa cho chị, không phải của cả phòng dự án kế hoạch?”
    Chị Dư thành thật, “ Phải, sau này tôi âm thầm điều ra mới biết, hóa ra cô Hạ không phải tốt nghiệp tại trường ở Mĩ không, mà cô ấy còn đạt được bằng thiết kế dự án kế hoạch tại shingapo, cái bằng của cô ấy còn có giá trị thị trương hơn cả của tôi.”
    Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, anh không nói mà đợi chị Dư nói tiếp.
    “ Chuyện ngài lên kế hoạch đã khiến Kim Nhật Nguyên trúng bẫy, và hạng mục kia giúp Đàm thị lớn mạnh hơn, tổng giám đốc. Cô Hạ không muốn kiện ngài, nhưng vì sự a toàn của cô chủ nhỏ cô ấy bắt buộc phải làm như vậy. Lần trước cô chủ nhỏ bị bắt cóc, từ đó cô Hạ đã lên kế hoạch khiến Kim Nhật Nguyên và Kim Trạch Húc lơ là cảnh giác, họ nghĩ tổng giá đốc sẽ vì chuyện của cô Hạ năm đó kiện ngài lên tòa ngài sẽ không tham gia hạng mục của ngài Arnold. Cô Hạ muốn thua trong vụ kiện đó.” Chị Dư tiếp tục nói.
    “ Vậy vì sao cô ấy không đón Liễu Nhiên đi? Con là mạng của cô ấy?” Đàm Dịch Khiêm lộ rõ vẻ chán nản hỏi.
    Chị Dư lúc này nhớ lại, lúc chị thấy Hạ Tử Du ngất sau phiên tòa liền âm thầm cho người theo dõi, Kim Trạch Húc vì chuyện Kim NhẬT Nguyên bị bắt cho nên cũng bạt vô âm tính, chị đã mời y tá chăm sóc Hạ Tử Du trong suốt hai tháng cô hôn mê sâu. Chị Dư nghẹn ngào nói, “ Vì lúc ấy, sau khi phiên tòa kết thúc vì sảy thai mà sưc khỏe không tốt, tinh thần dường như là muốn cùng đứa trẻ ở một thế giới riêng cho nên cô Hạ hôn mê sâu hai tháng. Tôi không ngừng đến trò chuyện cùng cô ấy, biết cô chủ nhỏ có chuyện, dường như đã thức tỉnh được cô ấy, nhưng vì sự xuất hiện của cô Đan cho nên cô ấy không đến tìn cô chủ nhỏ. Còn có, số tiền sau hai lần ngài chuyển khoản, cô Hạ đều dùng danh nghĩa của ngai quyên góp cho quỹ từ thiện và trại trẻ mồ côi, số tiền cô ấy nhận được từ việc thiết kế hạng mục cô ấy gửi một nữa vào trại giam nữ, còn gửi một nữ kia là gửi cho Hứa Hân Hy trưởng cai quản trại giam nă đó đã cưu mang hai mẹ con cô Hạ.”
    Nghe xong mọi chuyện, Đàm Dịch Khiêm trầm mặ rất lâu, đến khi nghe tiếng khóc lớn của Liễu Nhiên trong phòng bệnh mới kéo anh về hiện thực, Đàm Dịch Khiêm nhanh chống bước vào phòng bệnh.
    Trong phòng bệnh Đàm Ngôn Tư không hợp tác với bác sĩ, con bé hất tung thuốc mà bác sĩ kê cho con bé.
    Đàm Dịch Khiêm ra lệnh cho tất cả bác sĩ và y tá ra ngoài, anh ngồi trên mép giường nhìn Đàm Ngôn Tư, anh kiên nhẫn mà không hề tức giận nói, “ Con muốn gặp mẹ không?”
    Đàm Ngôn Tư nghe ba bé nói như vậy, liền nín khóc ngẩng mặt, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Đàm Dịch Khiêm, nhưng anh có thể nhìn ra nét vui mừng của con bé, đây là lần đầu tiên anh thấy con bé vui mừng trong ba năm qua.
    Đàm Dịch Khiêm ôm con bé, nhẹ nhàng nói, “ Con ngoan ngoãn uống thuốc, ba sẽ đưa con đi gặp mẹ.”
    Đàm Ngôn Tư được anh ôm, lại nghe anh nói như vậy, con bé liền ngoan ngoãn gật đầu.
    Sau đó bác sĩ đo thân nhiệt cho con bé uống thuốc, con bé đều ngoan ngoãn hợp tác.
    “ Chuẩn bị phi cơ, chúng ta đến Male.” Đàm Dịch Khiêm nhìn sàn thuộc hạ thân cận của anh, Cảnh Nghiêu ra lệnh.
    “ Vâng, tổng giám đốc.” Cảnh Nghiêm cung kính nghe lệnh liền rời đi.
    Chị Dư tiến đến, giọng trước nay cung kính nói, “ Tổng giám đốc, dì Lô không sao, dì ấy đang ở trại trẻ mồ côi Tâm Phúc, dì Lô rất lo cho cô chủ nhỏ.”
    Đàm Dịch Khiêm gật đầu, “ Thời gian tới, Đàm thị ở đây giao cho chị.”
    “ Vâng.” Chị Dư biết quyết định của Đàm Dịch Khiêm cho nên không mở miệng hỏi.
     
  2. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 26: Hai Lần Ôm Hôn Trên Bờ Biển.
    “ Em có biết không, ba năm nay tôi đã từng nghĩ, nếu như gặp lại nhau em có còn oán trách tôi không, giống như bạn bè cũ bình thường hay em vẫn sẽ hận tôi như trước đây?”
    “ Thật ra, trước đây đôi lúc, tôi lại ngây thơ đến thế....”
    Male, ban đêm.
    Hạ Tử Du ngồi tựa đầu vào đầu giường, trong đầu luôn nghĩ đến những bài báo về anh và người phụ nữ khác.
    Trong hình ảnh, Đan Nhất Thuần cười ngọt ngào hạnh phúc giống cô hơn nă năm trước, tự tin khoát cánh tay anh. Anh vẫn vậy, tuấn dật, điển trai, trên người anh luôn toát lên khí chất cao quý, sức húc của anh đối với phụ nữ xung quanh anh không bao giờ giảm.
    Lần đầu cô từ thích rồi đến yêu thưng sâu sắc một người đàn ông, cô trao hết toàn bộ cho anh trái tim lẫn thân mình, mỗ tối lúc vùi mình trong ngực anh, cô đã luôn cảm kích ông trời đối với cô thật tốt, nhưng kết quả là từ lúc bắt đầu tiếp cận cô anh đã lên kế hoạch đưa cô vào tù. Anh vì luôn là người giữ lời muốn lấy Đường Hân lúc còn bé, anh có thể vì muốn trả ơn ân nhân cảu mình mà hãm hại một người con gái mang tất cả yêu thương dành cho anh.
    Hạ Tử Du từng ngây thơ nghỉ, nếu cô nói cho anh biết cô chính là người cứu anh năm đó ở trại trẻ mồ côi mà không phả Đường Hân liệu anh có tin không? Anh tưng nói cô không đáng tin nữa.
    Liệu anh cũng có thể vì trả ơn ân nhân cứu mình năm đó với cô như anh đối với Đường Hân không?
    Chị Hứa có từng hỏi cô, liệu cô làm tất cả vì anh như vậy, không để cho anh biết, có đáng hay không?
    Phải, cô đã từng nghĩ như thế, nhưng khi cô biết thông tin từ chị Hứa nói về ân oán của Kim Nhật Nguyên và Đàm Tĩnh Khâm, cô liền nghĩ biện pháp để anh chán ghét cô, xâ lánh cô, thậm chí là hận cô. Chỉ có là như vậy mới khiến Kim Nhật Nguyên và Kim Trạch Húc không dùng cô uy hiếp anh được. Cô không muốn vì ân oán nă đó của mẹ ruột cô mà ảnh hưởng đến anh, suy cho cùng cũng là lỗi do bà ấy nghe theo Kim Nhật Nguyên quyến rũ ba anh, mới khiến cho ba mẹ anh luôn tranh cãi, mới khiến cho tình cảm mẹ con giữa anh và bà Đàm luôn có khoản cách.
    Cô không để bụng chuyện bà Đàm không thích cô, vì cô chính là con gái của người phụ nữ phá hoại hạnh phúc gia đình bà.
    Ba năm trước khi cô biết mình mất đứa nhỏ, cô đã nghĩ sẽ đi theo nó, mãi mãi tránh xa thế giới của anh, nhưng ý thức cô nghe bé con cô có chuyện cô mới quay lại, nhưng như vậy bên cạnh anh đã nhanh xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp. Bé con cô vì có dì Lô nên không cò quấy khóc nữa, ít ra bé con theo anh sẽ có cuộc sống tốt hơn đi theo cô, con bé ít ra sẽ được an toàn hơn.
    Thời điểm Đan Nhất Thuần đến công ty tìm Đàm Dịch Khiêm thì gặp chị Dư, “ Trợ lý Dư, tôi đến tìm Dịch Khiêm.”
    Chị Dư nhìn Đan Nhất Thuần, chị không biết như thế nào nhưng người phụ nữ này khiến chị luôn có cảm giác phải đề phòng, một bác sĩ tâm lí sẽ hiểu được tâ tư của bệnh nhân, chị nhàn nhạt mở miệng, “ Đan tiểu thư, tổng giám đốc không có ở công ty.”
    Đan Nhất Thuần biết, chị Dư xưa nay luôn đề phòng cô, cô còn biết chị rất tốt với Hạ Tử Du, vợ trước của Đà Dịch Khiêm, là một bác sĩ tâm lí cô hiểu chị Dư nghĩ gì? Nhưng, cô thất bại vì không nắm được tâm tư của chị Dư, ngay cả đứa bé Đàm Ngôn Tư kia, cô còn không thể lay chuyển được tâm tư của nó.
    Đan Nhất Thuần đã từng tìm hiểu, tại sao tâm lí của một đứa trẻ như Đàm Ngôn tư lại cứng rắng như vậy, sau đó cô mới biết, Đàm Ngôn Tư được sinh ra là nuôi dưỡng trong trại giam, con bé từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại người trong trại giam cho nên tâm lí và tâm tư sâu kín, một phần có thể vì con bé thừa hưởng từ ba mẹ.
    Khách sạn Yarit.
    Nữ nhân viên kích động chạy vào khách sạn, khuôn mặt như mang theo nụ cười háo sắc nói, “ Ông chủ, ông chủ... Tổng giám đốc Đàm ông ấy đến đây!”
    Đang cùng với Hạ Tử Du thương nghị công việc của khách sạn, từ lúc từ miệng chị Dư biết, Hạ Tử Du là người thiết kế dự án kế hoạch của ngài Arnold, Robert liền mặt dày tìm Hạ Tử Du. Nhờ vậy mà khách sạn anh được nhiều nhà đầu tư để ý và muốn hợp tác là một khách sạn lớn hơn.
    Hạ Tử Du khi nghe cô nhân viên nói vậy, ban đầu có chút chấn động, nhưng cô rất nhanh bình thường, vì Robert với Đàm Dịch Khiêm là bạn bè lâu năm, anh đến đây cũng là bình thường, hoặc có thể là vì đưa vị hôn thê đến đây tham quan.
    Ngay lúc cô liếc thấy anh, anh vẫn trong bộ tây trang màu đen, khí chất cao quý, ý thức của Hạ Tử Du dường như là muốn chạy trốn, nhưng chân lại đi không được, cứ giống như bị keo dán chặt dưới sàn nhà, cô đành theo lễ nghĩa mà mở miệng chào anh, “ Tổng giám đốc Đàm.”
    Đàm Dịch Khiêm nhìn sang Kiều Sở Ngạn, không đợi nh lên tiếng Kiều Sở Ngạn liền nói, “ Hôm nay cậu rảnh rỗi đến thăm tôi vậy? Nhân viên của tôi hôm nay rảnh rất nhiều, cậu muốn đưa người nào đi cũng được.”
    Hạ Tử Du cúi đầu nhìn vào bảng dự án, không tham gia câu chuyện củ hai người đàn ông.
    Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn sang Hạ Tử Du, Kiều Sở Ngạn liền kích động ngăn cản, “ Em gái tiểu Du thì cậu không được mang đi.”
    Hạ Tử Du lập tức ngẩng đầu, không vui nhìn Kiều Sở Ngạn, sao lại kéo cô vào?
    Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt hỏi, “ Tại sao?”
    “ Em gái tiểu Du đang thiết kế dư án cho tôi, cho nên không rảnh tiếp cậu.” Kiều Sở Ngạn hất mặt thách thức Đàm Dịch Khiêm.
    Hạ Tử Du liển đưa mắt đề phòng Đàm Dịch Khiêm.
    Thấy ánh mắt đề phòng của cô anh nói, “ Đi theo tôi.”
    Dĩ nhiên là có chết cô cũng không đi, cô lạnh nhạt nói, “ Kiều tổng, tôi đến gặp bộ phận kế hoạch bàn giao.”
    Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc lạnh lẽo, môi mỏng trực tiếp mấp máy, “ Em đi bây giờ, hay là đợi lát nữa tôi dẫn em đi.”
    Nhớ lại lần nào anh cũng bá đạo vừa kéo vừa ôm, Hạ Tử Du tức giận trừng mắt, xoay người, Đàm Dịch Khiêm theo sau cô. Hạ Tử Du đi đến bờ biển thì dừng lại.
    Đàm Dịch Khiêm bước lên trước cô vài bước, anh đưa lưng về phía cô một tay chọc vào túi quần, ánh mắt nhìn về mặt biển cuồn cuộn mênh mông xanh thẳm ở phía trước, hờ hững nói, “ Em không nên giấu tôi nhiều chuyện như vậy?”
    Hạ Tử Du bình tĩnh nói, “ Tôi không giấu anh điều gì cả.”
    Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, rất lâu không nói thành lời, dường như ở tận đáy lòng dang suy ngẫm.
    Cô thấy anh hôi lâu không nói gì, không nhẫn nại nói, “ Đàm tổng, tôi cò có việc, nếu anh không nói gì nữa tôi xin phép rời đi trước.”
    Hạ Tử Du vừa xoy người đang muốn rời đi, Đàm Dịch Khiêm đột nhiên túm lấy cổ tay cô, bá đạo nhưng lại dịu dàng kéo cô vào trong ngực mình, anh cắn răng nói,” Gọi tôi Đàm tổng, em thật sự vui sao?”
    Đã quen cá tính tâm tình bất định của anh, nhưng cô lại e ngại cùng anh một chỗ, cô chống ngực anh, lấy sức đẩy anh ra nhưng anh lại giống như bức tường cứng, đẩy mãi không nhúc nhích, cô tức giận hét lên, “ Đàm Dịch Khiêm, anh điên đủ chưa? Trong ấn tượng của tôi anh không như vậy?”
    Đàm Dịch Khiêm túm lấy hai tay không an phận của cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt Hạ Tử Du, khóe môi cong lên, lạnh lùng nói, “ Ừm hử, vậy tính cách tôi thế nào?”
    Hạ Tử Du tức giận nguýt anh, “ Tôi không muốn nhiều lời với anh.”
    Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, nghiêm túc lạnh lùng nói, “ Nhưng có một số việc em phải giải thích rõ ràng với tôi.”
    Hạ Tử Du nhìn anh, co biết anh đã biết mọi chuyện, cô không trốn tránh, bình tĩnh nói, “ Anh muốn tôi nói gì? Chuyện tôi kiện anh lên tòa, chuyện bảng thiết kế dự án Arnold, hay là chuyện lúc nhỏ ở côi nhi viện?”
    Đàm Dịch Khiêm không ngờ cô sẽ thẳng thắng như vậy, anh nhớ lúc trước cô là cô gái lương thiện nhúc nhát.
    Đàm Dịch Khiêm ôm chặt cô, đầu anh tựa vào hõm vai của Hạ Tử Du, anh hôn lên tóc vướn ngay cổ cô, trong lòng phiền muộn hận không thể tự tay giết chết chính mình.
    Hạ Tử Du bị anh ôm dịu dàng như vậy, những kí ức ngọt ngào cô tưởng chừng mình sớm đã quên lại quyay về, cô uất ức khóc nấc lên, “ Đàm Dịch Khiêm, tại sao trong ba năm anh không tìm hiểu mọi chuyện đi? Tại sao anh không tin tôi? Tại sao anh lại là người tô cứu lúc nhỏ? Tại sao anh bỏ mặc sự sống chết của tôi trong hai tháng sau phiên tòa? Tại sao anh có ngườ phụ nữ khác bên cạnh, vui vẻ hạnh phúc? Còn tôi... tôi tại sao không quên được anh?”
    Ngay lúc này, anh cúi thấp đầu chiếm lấy đôi môi cô, đôi tay vòng chắc eo cô, cô mag theo tiếng khóc nức nở cùng sự chống cự tất cả bị ép nuốt vào bụng, anh hôn mẹnh mẽ mà mãnh liệt, nghiễm nhiên còn kèm theo dục vọng chiếm hữ, thành thạo cạy mở hàm rang cô khép chặt, bức cô mặc sức day dưa cùng anh.
    Có thể vì bị anh ép mà thân thể cô không đứng vững mà ngã ra phía sau, anh nhanh chống kéo cô, vì vậy mà cả hai cùng ngã xuống nền cát biển, song biển đẩy vào khiến cả hai đều bị ướt.
    Anh lại lần nữa nghiêng đầu phủ lên bờ môi căng mọng của cô, không cho cô một phút giây nào để kháng cự.
     
  3. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 27: Gặp Lại Con Gái Lòng Đau Như Cắt.
    Hai thân thể hòa cùng nhau, ôm hôn thắm thiết trên bãi biển, Đàm Dịch Khiêm chuyên tâm đặt mọi tình cảm vào nụ hôn, đến khi nghe tiếng cô rên khó chịu mới biết tay cô bị vỏ sò cắt làm bị thương.
    Vì khi nãy ngã xuống, tay cô vì ma xát xuống nền cát bị vỏ sò cắt bị thương.
    Đàm Dịch Khiêm lập tức đứng lên, tay tay đỡ cô đứng lên, anh cẩn thận xem vết thương của cô, “ Anh đưa em đi rửa vết thương.”
    Hạ Tử Du rút tay lại, cô không muốn dính líu đến anh, huấn hồ anh hiện giời là người đã có vị hôn thê.
    Đàm Dịch Khiêm biết cô còn đang giận, anh mở miệng chầm chậm nói, “ Ngay cả gặp Liễu Nhiên em cũng không muốn gặp con bé sao?”
    Hạ Tử Du knh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ vẻ vui mừng, rất giống với Liễu Nhiên khi nghe anh muốn đưa con bé đi gặp mẹ. Hạ Tử Du thăm dò, “ Anh thật sự để tôi gặp bé con sao?”
    Đàm Dịch Khiêm thấy cô kích động mong chờ, nhẹ gật đầu, “ Em là mẹ của Liễu Nhiên, tại sao anh không để em gặp con bé.”
    Hạ Tử Du nở nụ cười hạnh phúc, “ Cám ơn, vậy khi nào anh về thành phố Y, tôi đi xin phép tổng giám đốc Kiều.”
    Đã lâu Đàm Dịch Khiêm mới thấy lại nụ cười hạnh phúc của cô, trong lòng anh bỗng chốc dâng lên cảm xúc vui sướng khó nói, anh nhẹ nhàng nói, “ Anh đưa Liễu Nhiên đến đây.”
    Sau đó, Hạ Tử Du được Đàm Dịch Khiêm khoát lên ngườ áo véc của anh, tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô hướng phòng nghỉ dành cho nhân viên, đẩy căn phòng mà Robert cho cô ở lúc cô mới đến Male, suốt ba năm Hạ Tử Du đều ở căn phòng này.
    Đàm Dịch Khiêm đợi cô thay đồ xong liền đưa cô đi gặp Liễu Nhiên, vì th6n thể Liễu Nhiên còn sốt, anh để con bé ở lại bệnh viện.
    Bệnh viện.
    Trước cửa phòng bệnh lớn, Cảnh Nghiêu đang nghiêm túc đứng ngoài cửa phòng trông chừng, bên trong các bác sĩ, y tá đang cố gắng dỗ Đàm Ngôn Tư uống thuốc.
    “ Mẹ, tôi muốn mẹ.” Tiếng khóc kèm theo tiếng hét lớn của Đàm Ngôn Tư khiến Hậ Tử Du vừa bước chân lại gần nghe được, tim cô như ngàn mũi dao đâm thủng, lòng nặng nề, cả thân mình đau theo tiếng khó của con bé.
    Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn mắm tay cô không buông, thấy khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, anh đau lòng đưa tay giúp cô lau đi, giọng anh chầm chậm vang lên, “ Ba năm nay con bé luôn như vậy, mặc dù có dì Lô bên cạnh, nhưng mỗi lần ốm con bé đều muốn đi tìm em.”
    Đàm Dịch Khiêm dứt lời, đã thấy Hạ Tử Du chạy nhanh vào phòng bệnh, cô nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của Liễu Nhiên trên chiếc giường bệnh màu trắng, bé con cô đã lớn, bé con cô càng xinh đẹp đáng yêu, cô kiềm không được lòng, khó khăn mở miệng gọi, “ Bé con.”
    Đàm Ngôn Tư, nghe giọng nói quen thuộc trong trí nhớ của bé, bé nhìn ra cửa, bé chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp không khác người mẹ trong trí nhớ của bé, Liễu Nhiên lập tức leo xuống giường chạy thật nhnh đến chỗ Hạ Tử Du.
    Hạ Tử Du ngồi xổm đón lấy thân thể bé bỏng của con gái, ôm chặt, tiếng khóc kiềm nén rốt cuộc vì con gái mà khóc lớn tiếng, “ Bé con của mẹ.”
    Đàm Ngôn Tư, khóc nấc, hay tay ôm chặt cổ Hạ Tử Du, hai chân dùng sức đu lên người cô giống lúc nhỏ, miệng luôn miệng nói, “ Mẹ… Mẹ…Mẹ, mẹ về rồi, mẹ đừng bỏ Liễu Nhiên, Liễu Nhiên nhớ mẹ, Liễu Nhiên đau…”
    Một màn này khiến người nhìn cảm động khóc theo, Đàm Dịch Khiêm đau lòng đứng một bên nhìn, lòng anh càng đau hơn ngàn lần.

    Nữa tiếng sau.
    Đàm Ngôn Tư, bá chặt trên người Hạ Tử Du không chịu xuống, cũng không chịu buông tay, bé sợ mẹ lại bỏ đi cho nên sống chết bám lấy Hạ Tử Du.
    Hạ Tử Du cũng không buông bé con, cô dỗ con bé uống thuốc, bé liền ngon ngoãn uống, cô dỗ bé ăn cơm bé liền vui vẻ ăn hết phần cơm dành cho trẻ em, ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng.
    Đây cũng là lần đầu tiên, Đàm Dịch Khiêm thấy Liễu Nhiên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cũng là lần đầu thấy con gái ăn hết một phần cơm mà bình thương dì Lô cho bé ăn, bé ăn cũng rất ít, chính vì vậy sức khỏe mới không được tốt.
    Nếu như anh sớm điều tra về cô thì có lẽ sẽ không phải là ba năm sau.
    Dỗ được Đàm Ngôn Tư ngủ, Hạ Tử Du nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, giống như tâm tình bất an, bé con lại nức nở không buông Hạ Tử Du ra, cô nhìn sang Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng nói, “ Hay anh để tôi mang con bé về chỗ tôi được không, tôi không nỡ để con bé ở lại.”
    Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn cô, giọng thản nhiên nói, “ Anh đã đặt khách sạn phòng chỗ Robert, anh và em cùng chăm sóc Liễu Nhiên, phòng của em quá nhỏ không tiện.”
    Hạ Tử Du bất an, cô không muốn chung đụng cùng anh, lỡ để ai phát hiện lại truyền tới ta vị hôn thê của anh lại phiền, cô từ chối, “ Anh cứ ở phòng anh, tôi cùng Liễu Nhiên ở phòng tôi cũng không tính là nhỏ.”
    Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên không đồng ý, anh thẳng thừng tuyên bố, “ Em không được lựa chọn, nếu không anh liền cho người phá căn phòng kia.”
    Anh bá đạo kiên quyết như vậy, Hạ Tử Du không phải chưa thấy, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
    Cuối cùng vì không muốn gây phiền phức Hạ Tử Du liền phải đi theo Đàm Dịch Khiêm lên phòng tổng thống mà Robert luôn để dành riêng cho Đàm Dịch Khiêm.
     
  4. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 28: Làm Lành.
    Hạ Tử Du dỗ Đàm Ngôn Tư ngủ, nhưng con bé một mực không chịu xuống khỏi người Hạ Tử Du, cô cười giọng dịu dàng dỗ con bé, “ Liễu Nhiên, mẹ không rời đi, con vừa mới hạ sốt, con xuống giường nằm được không?”
    Đàm Ngôn Tư lắc đầu, giọng ai oán như trước đây con bé nói, “ Mẹ lừa con, mẹ bỏ con đi lâu như vậy, ba và bà dì cũng lừa con...”
    Hạ Tử Du nghe trong miệng bé chỉ là ba và bà dì, mà cô không hề nghe bé nhắc đến bà nội, cô hay là người khác trong miệng bé.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du, anh biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh không vội nói cho cô nghe, anh tiến đến ôm Đàm Ngôn Tư, con bé hốt hoảng giãy giụa, tay nhỏ bé bám chặt cổ Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm nghiêm giọng nói, “ Liễu Nhiên, con mà không xuống là mẹ con sẽ rất mệt.”
    Đàm Ngôn Tư, ngẩng đầu từ trên vai Hạ Tử Du, đưa đôi mắt ngây thơ lo lắng nhìn cô, nhỏ giọng hỏi nói, “ Mẹ không được bỏ Liễu Nhiên đi.” Con bé tuột xuống khỏi người Hạ Tử Du, ngoan ngoãn leo lên giường nằm, nhưng đôi mắt vẫn luôn mở to nhìn Hạ Tử Du.
    Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giương nghiêm túc nói, “ Ba hứa với con, ba sẽ không để mẹ rời chúng ta nữa bước được không?”
    Hiếm khi Hạ Tử Du thấy được vẻ mặt này của Đàm Dịch Khiêm, dù là ba năm trước anh cũng không lộ vẻ mặt này trước mặt con gái.
    Đàm Ngôn Tư nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, bé biết, mặc dù ba bé luôn bận rộn nhưng có thời gian liền chơi cùng bé, còn có ba luôn giữ lời hứa với bé, chính vì vậy con bé yên tâm gật đầu, từ từ nhắm mắt ngủ. Đàm Dịch Khiêm yêu thương hôn lên trán Đàm Ngôn Tư, điều chỉnh góc chăn cho con bé, sau đó mới đứng dậy nhìn Hạ Tử Du.
    Hạ Tử Du bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, nghĩ đến cảnh hôn lúc chiều của hai người ở bờ biển, thoáng chốc khuôn mặt cô ửng hồng.
    Đàm Dịch Khiêm nhín cô, lúc lâu mới từ tốn mở miệng, “ Chúng ta còn chưa nói xong chuyện.”
    Hạ Tử Du hốt hoảng, chẳng phải anh biết hết rồi sao, còn muốn cô nói gì nữa?
    Hạ Tử Du không yên lòng, bất giác lùi về sau một bước, đề phòng nhìn anh, “ Chẳng phải chị Dư và tổng giám đốc Kiều đã nói cho anh biết hết rồi sao? Anh còn muốn nói gì?”
    Đàm Dịch Khiêm cười thầm trong lòng vì bộ dáng bây giờ của Hạ Tử Du rất giống bộ dáng lần đầu anh gặp cô, nhút nhát sợ hãi nhưng là vẫn ngoan cố tỏ ra không sợ.
    Anh thích bộ dáng này của cô hơn là bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh của cô.
    Đàm Dịch Khiêm bước từng bước đến, Hạ Tử Du sợ hãi lùi lại, đột nhiên anh ôm chầm lấy cô, nhỏ giọng nói, gần như là kiềm nén, “ Vì sao vì anh làm nhiều việc như thế mà không cho anh biết, vi sao biết chuyện lúc nhỏ không nói với anh?”
    Hạ Tử Du hít sâu, giờ phút này cô không thể rơi được một giọt nước mắt, cô không biết vì sao? Nhưng trái tim cô luôn muốn mình làm theo, không muốn anh phải vì cô mà mệt mỏi, không muốn anh vì cô mà khó xử, nghĩ đến Đường Hân, nghĩ đến Đan Nhất Thuần, hai người này đều có mối quan hệ mập mờ với anh, cô không thể làm người thứ ba chen chân vào được.
    Hạ Tử Du dùng giọng hết sức bình thản nói, “ Đàm Dịch Khiêm, đã có lúc tôi từng nghĩ sẽ nói ra tất cả để anh ân hận, để anh cắn rứt lương tâm vì đối sử với tôi trước đây, thậm chí ngay lúc tôi biết mình mất đứa nhỏ tôi muốn anh đi cùng…”
    Đàm Dịch Khiêm đẩy nhẹ cô, nhưng tay anh vẫn giữ chặt vòng ôm, anh mím môi nói, “ Vậy tại sao không làn như vậy?”
    Hạ Tử Du cười chua xót, “ Tôi làm không được. Đàm Dịch Khiêm, anh coi như hai năm tù anh đưa tôi vào để trả lại mười năm tôi dùng thân phận của Đường Hân, tôi cũng đã bị Đường Hân trả thủ rồi. Còn có, chúng ta không ai nợ ai, tôi làm mọi việc như vậy anh coi như tôi trả giúp bà ấy, bà ấy cũng đã dùng mạng mình mà đánh đổi. Buông tha cho tôi được không? Tôi hiện tại chỉ muốn Liễu Nhiên vui vẻ mà lớn.”
    Đàm Dịch Khiêm vì câu nói của cô chọc giận, anh lạnh lùng nhìn cô, “ Em nghỉ ngơi đi.” Sau đó anh sải bước ra khỏi phòng, nhưng anh lại dừng bước, giọng trầm trầm vang lên, “ Kí ức của Liễu Nhiên dừng lại ba năm trước anh ôm em đến bệnh viện, sau đó vì sự việc kia anh đưa con bé cho mẹ anh chăm sóc, Liễu Nhiên vẫn không ngừng quấy khóc đòi mẹ, vì vậy Đàm Tâm đề nghị tì đến bác sĩ tâm lí, nhưng cũng là tạm thời, cho đến khi chị Dư đề nghị anh tìm dì Lô. Cho tới ba năm sống trong Đàm gia, Liễu Nhiên đều không quan tâm ai, cũng không mở miệng cùng ai, càng không thân thiết như một đứa nhỏ bình thường, ngoài dì Lô ra con bé không hề thân thiện cùng ai. Anh đã dùng toàn bộ tâm tư mới khiến con bé nhìn anh nhưng miệng luôn mở ra là đòi gặp mẹ.” Anh đóng cửa rơi đi, để lại Hạ Tử Du sụp đổ dưới sàn nhà lạnh bang, cô đưa mắt nhìn bé con của cô, cái bóng bị mẹ bỏ rơi theo con bé suốt ba năm, bé con của cô đã không còn hoạt bát đáng yêu như năm nào suốt ba năm, bé con của cô suốt ba năm luôn miệng đòi mẹ, bé con của cô suốt ba năm chưa bao giờ quên người mẹ là cô.
    Tối đó Đàm Dịch Khiêm không quay lại phòng, Hạ Tử Du lại một đêm không hề chợp mắt. Liễu Nhiên có vài lần tỉnh giấc, thầy Hạ Tử Du không có bỏ bé đi nữa cho nên con bé an tâm ngủ đến sáng hôm sau.
    Sáng sớm hôm sau.
    Hạ Tử Du giúp Đàm Ngôn Tư vệ sinh cá nhân thay quần áo.
    “ Cốc cốc.” Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Tử Du đứng lên đi ra mở cửa, Đàm Ngôn Tư liền lẽo đẽo theo sau, không rời cô nữa bước, Hạ Tử Du nhìn con bé cười.
    “ Hi, Tiểu Du.” Bên ngoài là vẻ mặt cười vui vẻ, mang theo nét yêu nghiệt của Robert.
    “ Tổng giám đốc Kiều, anh tìm Đàm Dịch Khiêm sao? Tối qua anh ấy rời đi rồi.” Hạ Tử Du nhẹ nhàng lên tiếng.
    Kiều Sở Ngạn nhìn cô cườ, “ Không, tôi tìm cô.” Robert đưa mắt nhìn xuống, thấy đôi mắt to tròn long lanh đáng yêu của Đàm Ngôn Tư đang nấp phía sau chân Hạ Tử Du, anh vui sướng nói, “ Đây chẳng phải Liễu Nhiên sao? Chào con, chú là bạn của ba mẹ con.” Anh cúi người hướng Đàm Ngôn Tư nhẹ nhàng nói.
    Đàm Ngôn Tư nhìn Robert thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ.
    Hạ Tử Du cúi người nhìn bé mỉm cười nói, “ Con chào chú Kiều đi.”
    Đàm Ngôn Tư cười đáng yêu, ngoan ngoãn hướng Robert, “ Chào chú Kiều.”
    Kiều Sở Ngạn hưng phấn, vui sướng liền ôm bé lên cao, khiến bé con vui vẻ cười khanh khách, Hạ Tử Du hạnh phúc nhìn con bé, đây mới là tiểu gia hỏa của cô.
     
  5. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 29: Anh Muốn Cùng Chung Một Chỗ Với Cô
    Kiều Sở Ngạn ôm Đàm Ngôn Tư xuống nhà ăn của khách sạn, Hạ Tử Du gọi một phần ăn cho trẻ em, còn cô một phần ăn bình thường, cô đưa mắt nhìn Kiều Sở Ngạn, thấy anh luôn nhìn điện thoại cô liền lên tiếng, “ Tổng giám đốc Kiều, anh có chuyện gì bận thì cứ đi trước, bản kế hoạch tôi sẽ gửi mail cho anh.”
    Robert nhìn Hạ Tử Du chăm chú, nhiều lần muốn nói lại thôi. Hạ Tử Du khó hiểu nhìn anh, “ Robert, anh làm sao vậy?”
    Robert nhìn Đàm Ngôn Tư, sau đó lại đưa mắt nhìn cô, “ Đan Nhất Thuần đang ở đây.”
    Cho nên nói, Đàm Dịch Khiêm tối quâ bỏ đi là ở cùng bạn gái anh ấy, Đan Nhất Thuần, sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt, cô yên lặng không nói.
    “ Thật ra, sáng nay tôi mới biết Đan Nhất Thuần ở đây, tôi tưởng...” Robert ngập ngừng nói, anh tưởng tối qua Đàm Dịch Khiêm ở cùng Hạ Tử Du cho nên sáng sớm mới qua phòng Đàm Dịch Khiêm, nhưng trong phòng lại không có bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đâu.
    Hạ Tử Du đang tính mở miệng, đột nhiên Đàm Ngôn Tư kêu lên, “ Ba.”
    Hai người nhìn theo hướng Đàm Ngôn Tư gọi, liền chỉ thấy thân ảnh cao lớn điển trai của Đàm Dịch Khiêm, anh giống như một vị thần cao quý đi đến đâu cũng là tâ điểm để mọi người nhìn, bàn tán, ngưỡng mộ.
    Hạ Tử Du đưa mắt ra sau anh, không thấy Đan Nhất Thuần.
    Đàm Dịch Khiêm đi đến chỗ họ, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đàm Ngôn Tư, anh nhìn cô bé, giọng sủng nịch nói, “ Sao hả, có mẹ rồi liền không ghét bỏ ba nữa sao?”
    Đàm Ngôn Tư đưa mắt nhìn anh, nghịch ngợm lè lưỡi, giọng ai oán, “ Người xấu bà nói, nếu ba kết hôn cùng người xấu dì thì sẽ không cho con gặp mẹ, người xấu cô còn nói, ba và người xấu dì sẽ có em bé sẽ không thương con nếu con không ngoan.”
    Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, anh trước nay chưa từng nghe con bé nói, mà hiển nhiên người xấu bà trong lời con bé là bà Đàm, người xấu cô là Đàm Tâm còn người xấu dì kia là Đan Nhất Thuần.
    Hạ Tử Du nghe tiểu gia hỏi xưng hô liền khẽ nhìu mày, vì bé ngồi ghế ở giữa co và Đàm Dịch Khiêm, sau đó là Robert, cô liền hỏi bé, “ Người xấu con nói là ai vậy? Vì sao con phải gọi như vậy?”
    Robert cười lớn lên tiếng, “ Chính là bà Đàm, Đàm Tâm và Đan Nhất Thuần.”
    Đàm Dịch Khiêm đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Robert, anh liền nhịn cười, ngồi ngay ngắn.
    Hạ Tử Du không vui, nghiêm túc nói, “ Mẹ không muốn con gọi như vậy nữa, Liễu Nhiên trước đây có phải rất nghe lời người lớn không?”
    Đàm Ngôn Tư nhìn Hạ Tử Du, con bé thấy mẹ không vui liền cúi đầu giọng nhỏ nói, “ Bà và cô đều nói, mẹ đã bỏ con, sau này dì Đan sẽ là mẹ con, còn bắt con gọi dì ấy là mẹ. Con không muốn, không muốn.” Sau đó là tiếng nức nở của con bé.
    Hạ Tử Du đau lòng ôm con bé vào lòng, giọng nghẹn ngào nói, “ Xin lỗi bé con, à mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con.” Xem ra thành kiến của bà Đàm đối với cô rất lớn, cho nên mới khiến bé con cô như vậy.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn hai mẹ con, anh mím môi không nói, gương mặt lạnh lùng điển trai trầm xuống.
    Robert cũng không vui khi thấy cảnh tượng như vậy, anh gõ tay xuống bàn ra hiệu cho Đàm Dịch Khiêm, sau đó hai người đàn ông nổi bật ra ngoài.
    “ Đan Nhất Thuần đang ở đây, tối qua cậu đã đi đâu?” Robert lên tiếng hỏi.
    Đàm Dịch Khiêm đứng nhìn ra hướng cửa kính, hai tay đút túi quần, anh chậm rãi lên tiếng, “ Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây.”
    “ Ai? Đan Nhất Thuần sao?” Robert nghi hoặc hỏi.
    “ Không, là Hạ Tử Du.”
    Robert thốt lên, “ Này, cậu thừa biết cô ấy cô ấy đang làm bảng kế hoạch cho tôi, cậu đưa cô ấy đi, dự án của tôi thế nào?” Anh đã bỏ tâm tư và tài chính khá nhiều vào dự án này.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn Robert, bạc môi lạnh lùng lên tiếng, “ Cô ấy sẽ gửi mail cho cậu.”
    Robert tức đến nghiến răng, “ Đàm Dịch Khiêm cậu đừng có mà quá đáng, bây giờ cậu là lấy danh phận gì đưa Hạ Tử Du đi? Cón có, chuyện của cậu và báo chí sớm còn đang nóng đó.”
    Đàm Dịch Khiêm không nói, anh không thể nói rõ bây giờ cho Robert biết, nhưng hiện tại nh muốn bảo vệ cô an toàn.
    Đan Nhất Thuần nghe người phụ vụ nói thấy Đàm Dịch Khiêm đang ở nhà ăn cùng cô Hạ, Đan Nhất Thuần liền xuống nhà ăn, cô đưa mắt thấy Đàm Dịch Khiêm và Robert cho nên vui vẻ, cười ngọt ngào lên tiếng, “ Dịch Khiêm.”
    Hai người đàn ông liền đưa mắt nhìn về Đan Nhất Thuần, Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nhìn cô.
    “ Anh đã gặp được vợ cũ chưa, anh đừng nói với em là anh lại chọc giận cô ấy đấy?” Đan Nhất Thuần quan tâm hỏi.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn Đan Nhất, anh nói chậm rãi, “ Anh đã gặp rồi, hôm nay anh sẽ đưa cô ấy về Mĩ.”
    Đan Nhất Thuần liền vui vẻ, “ Vậy thì tốt quá rồi, coi như em với anh không ai nợ ai nữa.” Miệng nói nhưng tâm khác.
    Robert khó hiểu nhìn hai người, nhưng là anh thấy Hạ Tử Du cùng Liễu Nhiên đang chuẩn bị rời đi, anh đưa mắt cho Đàm Dịch Khiêm ra dấu.
    Đàm Dịch Khiêm rời đi, chỉ còn lại Đan Nhất Thuần và Robert, lúc này anh mới lên tiếng hỏi cô, “ Cô và Dịch Khiêm là đang có ý gì?”
    Đan Nhất Thuần thoáng chốc trở nên buồn bã, cô hít sâu cười gượng nói, “ Tôi yêu Dịch Khiêm.”
    Robert khó hiểu nhìn cô, cảm giác giống như chính Đan Nhất Thuần mới đáng thương, là cô nhường hạnh phúc cho Hạ Tử Du vậy. “ Thái độ khi nãy của cô là rất vui vẻ còn gì?”
    Đan Nhất Thuần cười đau thương nói, “ Anh là bạn của Dịch Khiêm, chẳng lẽ anh ấy không nói cho anh biết chuyện giữa tôi và ây ấy sao?”
    Robert lắc đầu.
    Đàm Dịch Khiêm dùng tiếp chiêu mặt lạnh cưỡng ép dụ dỗ, cuối cùng cũng khiến Hạ Tử Du hiện đang ở trên máy bay, hướng bay là đất nước Mĩ.
    Hạ Tử Du giật mình tỉnh giấc, không nghĩ mình lại ở trên máy bay, ngồi đối diện là Đàm Dịch Khiêm, cô tức giận gằng giọng quát, “ Đàm Dịch Khiêm anh vô sĩ.”
    Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn sang Đàm Ngôn Tư đang ngủ bên cạnh Hạ Tử Du, cô liếc nhìn theo tầm mắt anh, thấy Liễu Nhiên đang say ngủ bên cạnh cô, tay bé con còn nắm lấy ngón tay cô. Hạ Tử Du đè xuống cơn giận, không nghỉ Đàm Dịch Khiêm nhân lúc cô ngủ lại mang cô lên máy bay.
    Đàm Dịch Khiêm có nói muốn đưa cô về Mĩ, nhưng cô kiên quyết không chịu hợp tác, chính vì vậy mới có chuyện nhân lúc cô ngủ, Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du lên máy bay tư nhân của mình quay về Mĩ, anh thưa biết mỗi khi Hạ Tử Du ngủ say sẽ yên tĩnh lại ngoan ngoãn, sẽ không giương nanh múa vuốt với anh.
     
Tags:

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)