Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút- Minh Phi Angle

  1. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 20: Lý Do Cô Chấp Nhận Kết Hôn Cùng Anh.
    Đàm Dịch Khiêm cấp tốc đi New York vì Đường Hân hấp hối trong bệnh viện, suy cho cùng Đàm Dịch Khiêm vẫn không buông bỏ được Đường Hân, là vì anh có tình cảm với Đường Hân hay chỉ vì Đường Hân là ân nhân cứu anh lúc nhỏ, Hạ Tử Du không muốn nghĩ.
    Hôm sau, sau khi đưa Liễu Nhiên đến vườn trẻ, Hạ Tử Du đến Đàm thị.
    Vì tin tức Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm kết hôn không công khai, chính vì vậy nhân viên Đàm thị không biết cô.
    “ Tôi muốn gặp trợ lý Dư.”Hạ Tử Du mỉm cười nhìn cô lễ tân.
    “ Vâng, tiểu thư xin đợi một lát.” Cô lễ tân nở nục cười chuyên nghiệp, sau đó nối máy đến phòng trợ lý Dư.
    Chị Dư rất nhanh xuống sảnh, chị hướng Hạ Tử Du mỉm cười thân thiện.
    Vì giấu không để Hạ Tử Du biết Đàm Dịch Khiêm đến New York gặp Đường Hân, nên chị Dư cố ý muốn cùng cô tán gẫu.
    Hạ Tử Du biết chị Dư cố ý muốn giấu cô, sắc mặt cô ảm đạm rầu rĩ, “ Em biết chuyện Đường Hân nằm viện rồi.”
    Chị Dư vội vã thốt lên, “ Tiểu Du, em cùng tổng giám đốc kết hôn rồi, Đường tiểu thư cùng tổng giám đốc đã thuộc về quá khứ... Chị tin tổng giám đốc sẽ xử lý tốt chuyện này.”
    Hạ Tử Đu gật đầu, “ Dịch Khiêm đã nói với em rồi, nhưng em luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”
    Chị Dư vội vã cắt ngang lời Hạ Tử Du, “ Tiểu Du, chị biết em còn áy náy chuyện của Đường tiểu thư, nhưng người mà tổng giám đốc chọn là em.”
    Hạ Tử Du chậm rãi cụp mắt, “ Em đã gặp mẹ của Dịch Khiêm và chị anh ấy, nhưng họ đến với em là chán ghét không thuận mắt. Em biết chuyện Đường Hân ở bệnh viện là mẹ anh ấy nói, bà ấy oán trách em mới khiến Đường Hân nghĩ quẩn như vậy.”
    Chị Dư vội an ủi cô, “ Tiểu Du, bà Đàm và Đàm đại tiểu thư rất thích Đường tiểu thư, họ luôn cho rằng vợ của tổng giám đốc là Đường tiểu thư.”
    Hạ Tử Du có chút mất mát, ngay cả chị Dư cũng giấu cô không nói thật, cô ngước mắt chân thành nhìn chị Dư khẩn cầu, “ Chị Dư, em muốn chị giúp em một chuyện, dù là ở hoàn cảnh nào hay bất cứ chuyện gì xảy ra chị không được nói với Dịch Khiêm.”
    Chị Dư sững người, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nghiêm túc của Hạ Tử Du, chị Dư gật đầu “ Được, chị đáp ứng em.”
    Sau khi Hạ Tử Du rời đi, chị Dư vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ. Hóa ra Hạ Tử Du yếu đuối lương thiện như ngày nào lại trở nên tâm tư kí kẻm sâu lắng, Hạ Tử Du biết tất cả, từ việc Đường Hân mua chuộc người đánh đập cô trong tù đến việc kế hoạch mà Kim Nhật Nguyên bắt cóc Liễu Nhiên uy hiếp Đàm Dịch Khiêm, đến cả việc quá khứ vê vụ tai nạn năm đó.
    Chị Dư nhớ lại gương mặt điềm tĩnh đến mức chị không thể tin là Hạ Tử Du chị tưng biết, lời nói của Hạ Tử Du vẫn còn vang vọng bên tai, “ Em sẽ kiện Đàm Dịch Khiêm ra tòa vì gây ra cái chết của mẹ ruột em, Ngô Tử Uyển. Bên tòa án sẽ gửi thư mời cho chị, chị chỉ cần phối hợp diễn với em để anh ấy tin là được. Vì sự an toàn của Liễu Nhiên, chị giúp em được không? Sau khi phiên tòa kết thúc em thua kiện, em sẽ đến đón con bé. Còn đây là bảng thiết kế chính cũng là bảo mật mà ngài Arnold nhờ em thiết kế cho hạng mục lớn mà ông ấy muốn hợp tác với Dịch Khiêm.” Hạ Tử Du đẩy sắp tài liệu đến trước mặt chị Dư.
    Chị Dư là khiếp đản không thể tin, chuyện hạng mục lớn kia chị chưa từng nghe tổng giám đốc nhắc đến.
    Hạ Tử Du tiếp tục mở miệng không để chị Dư kịp tiếp thu, “ Ngài Arnold vẫn chưa nói với Dịch Khiêm về hạng mục này, ngài ấy sẽ sớm công khai thôi nhưng sẽ là sau khi phiên tòa kết thúc. Chị Dư, chị tìm cách để Dịch Khiêm không nghi ngờ là được.” Hạ Tử Du biết, Đàm Dịch Khiêm rất thông minh, chị cần một sơ hở nhỏ anh liền có thể nhận ra, nhưng trong thời gian cô kiện anh sẽ khiến anh bớt đi phòng bị về chuyện dự án của ngài Arnold.
    Chị Dư không hiểu nhìn Hạ Tử Du, “ Vì sao em làm nhiều việc như vậy mà không để tổng giám đốc biết, trước đây chính tay ngài ấy vì Đường tiểu thư đưa em vào vòng luân lý?” Chị đau lòng thay Hạ Tử Du.
    Hạ Tử Du chỉ nhìn chị Dư cười không nói, sau đó cô rời đi, để lại chị Dư một bụng nghi hoặc.
    Phải, đây chính là lý do lần đó cô chấp nhận lời yêu cầu cùng anh kết hôn mà không hề do dự, cô không biết lí do anh là vì cái gì muốn cùng cô kết hôn, anh không nói cô sẽ không hỏi.
    Hạ Tử Du nghĩ đến chị Hứa, cô nợ chị ấy quá nhiều, cho nên sau khi cô hoàn thành xong kế hoạch sẽ tìm chị ấy.
    Chuyện vụ tai nạn năm đó, Hạ Tử Du biết không phải do Đàm Dịch Khiêm cố ý đâm vào Ngô Tử Uyển, mà chính là bà ấy cố ý đâm vào xe anh dẫn đến tử vong.
    Lần đó Hạ Tử Du có lén đến hộp đêm mà Ngô Tử Uyển làm, cô thấy bà ấy cùng một ngườ đàn ông xảy ra tranh chấp mà sau này Hạ Tử Du mới biết người đàn ông đó là ba của Đàm Dịch Khiêm.
    Vì sao Hạ Tử Du biết chuyện vụ án quá khứ là nhờ vào Hứa Hân Hy, trưởng cai trại giam nữ. Chuyện điều tra về vụ án năm đó bị Đàm Dịch Khiêm dùng tiền ép xuống không khó đốii với chị ấy.
    Điện thoại của Hạ Tử Du vang lên, Hạ Tử Du nhìn dãy số quan thuộc trên màn hình điện thoại, cô cười đau đớn nhưng không nghe máy.
    Đàm Dịch Khiêm tức giận, ném điện thoại vào vách tường, vẻ mặt điển trai âm u sắc lạnh đến đáng sợ.
    Anh cười đau thương, hóa ra cô chấp nhận cùng anh kết hôn là vì cô muốn trả thù cho cái chết của mẹ ruột cô.
    Vừa nãy anh nhận được điện thoại của một người quan trong tòa án nói, có người đưa đơn kiện anh về vụ án mạng xảy ra năm đó, người đưa đơn là Hạ Tử Du.
    Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi, vì sao tại thời điểm này cô lại đưa đơn kiện anh mà không để anh giải thích. Mà anh có thể giải thích trước ánh mắt oán hận của Hạ Tử Du sao?
     
  2. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 21: Thương Tổn Ở Bụng Cô. Xảy Thai.
    Thành phố Y.
    Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du bay về thành phố Y là cùng một ngày.
    Sau khi xử lý ổn thỏa chuyện của Đường Hân, Đàm Dịch Khiêm mới biết Hạ Tử Du đã đưa Liễu Nhiên về thành phố Y, anh cũng dùng phi cơ riêng quay về thành phố Y. Vì phiên tòa mở ra tại thành phố Y.
    Khách sạn Tứ Quý, Hạ Tử Du vừa xuống mấy bay liền có một nhóm người áo đen mang cô đến đây, cô biết đây là người do Đam Dịch Khiêm phái đến.
    Hạ Tử Du bị người đẩy vào phòng, Liễu Nhiên nhìn thấy Đàm Dịch Khiê ngồi trên ghế salon liền vui mừng chạy đến ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, “ Ba.”
    Đàm Dịch Khiêm ôm lấy bé, hôn nhẹ lên vầng trán non nớt của Liễu Nhiên, gương mặt tuấn dật lộ vẻ thương yêu của người cha mà Hạ Tử Du cực kỳ hiếm thấy.
    Liễu Nhiên nhìn Hạ Tử Du còn đang đứng ngoài cửa, bé buông Đàm Dịch Khiêm tuột xuống người anh chạy đến ôm lấy đùi Hạ Tử Du, “ Mẹ, ba tìm chúng ta sao?”
    Hạ Tử Du đè nén giọt nước mắt sắp thành hình, mỉm cười ôm lấy con bé, “ Bé con, mẹ và ba cần nói chuyện, con xem trên giường ba đã chuẩn bị gấu bông cho con, con đến đó chơi được không?”
    Liễu Nhiên rất nghe lời, liền chạy đến giường lớn, chân ngắn leo lên giường ôm gấu bông, nhưng mắt lại lén nhìn về phía mẹ bé.
    Thật ra, con gấu bông kia là của Hạ Tử Du trước cô rất thích lúc trước hai người còn bên nhau, Đàm Dịch Khiêm còn giễu cợt cô còn chưa trưởng thành, nhưng đến tối trên giường đá có con gấu bông lớn. Hạ Tử Du không nghĩ gần đã hơn ba năm nó vẫn còn ở đây.
    Hạ Tử Du nhìn thẳng về phía Đàm Dịch Khiêm, “ Ngày mai tòa sẽ thẩm vấn, anh còn đưa tôi đến đây làm gì?”
    Đôi mắt đen sâu thẳm, âm u của Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du, khóe miệng nâng lên một nụ cười tự nhiên, “ Thế nào, hiện tại ngay cả đến gần tôi một bước cũng không dám?”
    Nghe giọng lạnh lẽo như thể hầm băng của anh, thân thể cô không khỏi khẽ run.
    Đàm Dịch Khiêm chợt đứng lên, Hạ Tử Du có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng nguy hiểm của Đàm Dịch Khiêm như một mũi dao bén nhọn tới gần cô, Hạ Tử Du sợ hãi muốn xoay người mở cửa bỏ chạy.
    Đàm Dịch Khiêm nào để cô thoát được, anh đưa tay kéo cô áp mạnh cô lên cánh cửa, khóe miệng nhếch lên, “ Cô sợ cái gì?”
    Hạ Tử Du mím môi, cố gắng đè nén cơn đau ở bụng, cô lạnh lùng nhìn anh, “ Tôi có gì pải sợ anh nữa, hai năm tù giam, chịu đựng sự hành hạ của bạn tủ, gần như là không còn mạng để ra tù thì anh là gì mà tôi phải sợ? Hay nói cách khác, tôi hà tất gì phải sợ hung thủ giết người như anh.”
    Đàm Dịch Khiêm tức giận, “ Hạ Tử Du vậy thì tôi không ngại làm hung thủ cùng kéo cô xuống địa ngục.”
    Hạ Tử Du đag muốn phản bác anh, nhưng bụng đau đớn giống như lúc cô sinh Liễu Nhiên không khác biệt, vì dự đè ép của Đàm Dịch Khiêm khiến cô càng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, thân thể không còn lực trượt xuống dọc theo cánh cửa sau lưng.
    Đàm Dịch Khiêm cảm thấy kinh hoàng vì dưới chân Hạ Tử Du là một vũng máu đỏ chói mắt, anh đỡ lấy người cô giọng điệu nhẹ hẳn, “ Em làm sao vậy?”
    Trả lời Đàm Dịch Khiêm là một sự trầm lặng của Hạ Tử Du, vì cô hàn toàn 9a4 mất đi ý thức.
    Bệnh Viện.
    Đàm Dịch Khiêm đứng trước hành lang bệnh viện, khuôn mặt điển trai nặng nề hiếm thấy.
    Khi anh ôm Hạ Tử Du vào bệnh viện, Hạ Tử Du đã hôn mê sâu, sắc mặt tĩnh lặng như đã chết...
    Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy, anh đánh mất sự tỉnh táo và sự kiềm chế thường ngày, chỉ muốn quát tháo những bác sĩ, y tá chậm chạp kia.
    Hạ Tử Du được đưa vào phòng giải phẫu, Kim Trạch Húc biết chuyện Hạ Tử Du đưa đơn kiện Đàm Dịch Khiêm nên cũng đã đến thành phố Y.
    Anh vừa hay thấy Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đến bệnh viện trng tình trạnh hốt hoảng, anh cũng theo tới.
    Kim Trạch Húc tức giận muốn tiến lên đánh Đàm Dịch Khiêm nhưng bị vệ sị của Đàm Dịch Khiêm ngăn lại. Anh nghiến răng cảnh cáo, “ Tên khốn khiếp Đàm Dịch Khiêm, nếu như Tử Du xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh.”
    Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm u ám, môi mỏng lạnh lẽo, cũng không đáp trả.
    Không khí căng thẳng hồi lâu, bác sỉ bước ra.
    “ Tổng giám đốc Đàm “. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống cunh kính trước Đàm Dịch Khiêm.
    Gưng mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm dường như mệt mỏi, chậm thanh hỏi, “ Cô ấy thế nào rồi?”
    Bác sĩ mở miệng, “ Thật xin lỗi tổng giám đốc, đứa nhỏ không còn, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
    Đàm Dịch Khiêm nghe nhắc đến đứa nhỏ, lông mày nhíu chặt vào nhau, “ Cô ấy mang thai? Ông nói không giữ được là như thế nào?”
    Bác sĩ sợ hãi nói, “ Tổng giám đốc, khi vừa đưa đến, phu nhân đã chảy rất nhiều máu, đứa nhỏ năm tuần tuổi không giữ được. Vốn dĩ cơ thể phu nhân trước đây từng sinh con nhưng không điều dưỡng cơ thể tốt, vừa nãy rất có thể vì va chạm mạnh bị động thai, cho nên đứa nhỏ không giữ được.”
    Đam Dịch Khiêm nghe bác sĩ nói xong liền trầm mặc, anh nhớ khi nãy vì câu nói của cô khiến anh tức giận, không những làm cô bị va chạm mạnh vào cánh cửa mà anh còn đè ép cô. Cô lại không nói một lời, đến khi mất đi ý thức và vũng máu. Đàm Dịch Khiêm tự trách mình tại sao lại không kiềm chế sự nóng giận khiến cô bị thương còn chính anh là người hại đứa nhỏ trong bụng cô.
    Kim Trạch Húc nghe xong ngưng giãy giụa, anh ngẩng ra, lâm vào trạng thái sững sờ. Lần trước cô nói như vậy là không muốn anh can thiệp vào chuyện của cô nên mới lạnh nhạt như vậy sao? Hóa ra không phải cô không để tâm đến chuyện mẹ ruột cô mà là cô đã âm thầm thu thập chứng cứ để kiện Đàm Dịch Khiêm.
    Trong suy nghĩ của Kim Trạch Húc là không muốn anh nhún tay vào việc của cô và Đàm Dịch Khiêm, là anh đã hiểu lầm cô.
    Mắt thấy Đàm Dịch Khiêm muốn vào phòng thăm Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc tức giận, “ Đàm Dịch Khiêm, anh không có tư cách thăm cô ấy.”
    Đàm Dịch Khiêm không để ý đến Kim Trạch Húc mà sải bước đi vào phòng bệnh. Kim Trạch Húc bị vệ sĩ của Đàm Dịch Khiêm cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn, anh siết chặt nắm tay, hận không thể xé nát Đàm Dịch Khiêm thành trăm mảnh.
    Ánh mắt sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm khẽ liếc nhìn Hạ Tử Du, cô nằm đó yên tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bên tai dường như còn vang vọng tiếng nói của bác sĩ không ngưng lập đi lập lại của bác sĩ “đứa nhỏ không còn”.
     
  3. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 22: Kết Quả Thẩm Vấn Trên Tòa. Anh Không Có Tư Cách Làm Cha.
    Trên giường bệnh, Hạ Tử Du mơ màn tỉnh lại, cô nhớ gương mặt lạnh lùng âm u của Đàm Dịch Khiêm lòng cô nặng nề, anh hận cô cũng được, chán ghét cô cũng không sao? Cô đều có thể chấp nhận.
    Chị Dư vừa cùng bác sĩ nói chuyện, chị đi vào thì thấy Hạ Tử Du đã tỉnh, chị vui mừng chạy đến, “ Tiểu Du, em thấy trong người thế nào rồi?”
    Hạ Tử Du nghe tiếng chị Dư, cô chậm rãi đưa mắt nhìn, “ Em bị làm sao vậy? Đàm Dịch Khiêm đâu?”
    Chị Dư thoáng chốc sững người, chị tưởng Hạ Tử Du biết mình mang thai chứ? Thai nhi cũng được năm tuần tuổi rồi. Chị Dư ngập ngừng lên tiếng, “ Tiểu Du, em không biết mình ang thai sao?”
    “ Chị nói gì?” Hạ Tử Du tưởng mình nghe nhầm, cô đưa mắt nhìn chị Dư.
    Chị Dư đau lòng nói, “ Tiểu Du, vì sao em nhất quyết phải làm vậy? Tổng giám đốc sẽ nghĩ được biện pháp khác, em làm vậy sau này em và tổng giám đốc sao có thể ở bên nhau?”
    Hạ Tử Du cười chua xót, cô và anh còn có khả năng sao? Ngay từ đầu đã là một sai lầm, cô không oán trách anh, nhưng cô oán giận số phận khiến anh và cô gặp mặt, càng oán giận mẹ năm đó tại sao phải giúp Kim Nhật Nguyên. Cô rõ hơn ai hết, Kim Nhật Nguyên là ba ruột cô, nhưng ông ta không cưới mẹ cô, cho mẹ cô một cuộc sống vốn có của người phụ nữ, lại còn để bà giúp anh bán mạng chỉ để hại Đàm thị.
    Hạ Tử Du lắc đầu, nghẹn ngào hỏi, “ Đứa bé thế nào rồi?”
    Chị Dư nước mắt trực trào, “ Đứa nhỏ không còn, tổng giám đốc nói nêu em không thể chịu được thì có thể hoãn phiên tòa ngày mai, tổng giám đốc sẽ đợi.”
    “ Không cần đâu, càng chấm dứt nhanh càng tốt, em muốn nhanh chống rời khỏi đây. Chị cứ theo kế hoạch mà làm.” Hạ Tử Du cười khổ, thân thể cô, cô biết, vì điều kiện lúc sinh Liễu Nhiên trong tù không được tốt, lại ảnh hưởng từ sự hành hạ của người khác cho nên đứa nhỏ chỉ cần cô không cẩn thận liền có thể không giữ được đứa nhỏ.
    “ Vậy còn Liễu Nhiên, em tính để con bé ở lại sao? Từ tối qua đến giờ con bé không ngừng quấy khóc đòi em, tổng giám đốc đã nhờ đến bà Đàm và Đàm đại tiểu thư, nhưng không ai dỗ được.” Nghĩ đến cảnh Đàm Ngôn Tư khóc tức tưởi đòi Hạ Tử Du làm cả Đàm gia rối ren một trận.
    Hạ Tử Du nghe nhắc đến bé con, trong lòng liên nhói đau, thời gian qua cô thấy được tình cảm của Đàm Dịch Khiêm cùng bé con rất tốt, thậm chí bé con nhà cô rất thích quấn Đàm Dịch Khiêm. Nước mắt tuôn trà, tim đau đớn thắt đi, cô nói “ Con bé ở với Dịch Khiêm sẽ an toàn hơn, nếu con bé quấy khóc chị thử đề nghị Dịch Khiêm liên lạc với Dì Lô. Con bé thân với Dì Lô sẽ nghe lơi dì ấy.”
    “ Tiểu Du, cực khổ cho em rồi, vì tổng giá đốc mà làm mọi chuyện.” Chị Du nắm lấy bàn tay gầy gò ốm yếu của Hạ Tử Du.
    Phiên tòa mở ra lúc 9 giờ hôm sau.
    Đàm Dịch Khiêm không cho bất cứ ai trong nhà họ Đàm đến, anh sợ họ lại nói những lời không hay.
    Hạ Tử Du không phản đối Kim Trạch Húc mang cô đến phiên tòa, cô chính là muốn anh ta tới phiên tòa, có như vậy mới khiến anh ta không thể dùng cô uy hiếp Đàm Dịch Khiêm nữa.
    Phiên tòa căn thẳng, hai bên đều đưa ra ý kiến và bằng chứng, nhưng Hạ Tử Du không muốn thắng, Kim Trạch Húc không thể ngờ Đàm Dịch Khiêm có thể thắng phiên tòa lần này, hạng mục kia Kim Nhật Nguyên chắc cũng giành được.
    Anh thấy Đàm Dịch Khiêm và cả trợ lý Dư đều ở phiên tòa, vậy thì chắc chắn Đàm thị không tham gia hạng mục.
    Kim Trạch Húc nhìn Đàm Dịch Khiêm, trong lòng cười đắc ý.
    Kết thúc phiên tòa, thẩm phán tuyên bố, Hạ Tử Du vì không có bằng chứng xác thực, vừa không có người làm chứng cho nên Hạ Tử Du thua phiên tòa.
    Lúc Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đứng đối diện nhau, Đàm Dịch Khiêm sâu lắng nhìn Hạ Tử Du. Sắc mặt cô vẫn tái nhợt mặc dù có dùng chút phấn trang điểm.
    Hạ Tử Du đưa mắt chống đối với anh cười nhạt, “ Không hổ danh tổng giám đốc Đàm.” Cô ép mình phải mạnh mẽ.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn cô, bạc môi mở ra chầm chậm nói, “ Đứa nhỏ, xin lỗi, không biết em mang thai.”
    Hạ Tử Du cười, cô biết, anh không cố ý, cô biết anh sẽ tự trách, nụ cười trên môi cô càng đậm, châm chọc “ Xin lỗi sao? Vậy thì cần pháp luật làm gì? Mà cũng phải, đối với tổng giám đốc Đàm thì pháp luật như nằm trong tay anh.” Cô ép mình phải tàn nhẫn như vậy.
    Đàm Dịch Khiêm mím môi không nói, anh xoay người rời đi.
    Hạ Tử Du dường như là chống đỡ không nỗi, trước mắt tối sầm, cô mất ý thức.
    “ Tử Du.” Kim Trạch Húc ôm lấy thân thể nhẹ như lông vũ của cô.
    Chị Dư đứng một góc nhìn, nước mắt lưng tròng, câu nói Hạ Tử Du ngày đó khiến chị Dư hạ quyết tâm, chị phải kiên trì như Hạ Tử Du mới khiến Kim Nhật Nguyên lộ diện.
    Chúng ta không sai
    Chẳng qua là không thích hợp
    Tình yêu à,
    Lúc đó em không hiểu được
    Lựa chọn của em là
    Bảo vệ anh, cha của con gái em an toàn.
    Không phải do anh
    Mà là em phải tự gánh vác tương lai của mình.
    Em vẫn nhớ vòng ôm của anh
    Em sẽ đặt sâu vào tận đấy lòng.
    Nếu chúng ta có gặp lại, em sẽ mỉm cười, cám ơn anh.
    Cám ơn anh đã cho em biết tình yêu là gì?
    Đàm Dịch Khiêm vội vàng về Đàm gia vì Liễu Nhiên.
    Anh mới vừa bước chân vào phòng khách, đã nghe tiếng khóc lớn nức nở của Đàm Ngôn Tư tức Liễu Nhiên.
    “ Các người là người xấu, các bắt nạt mẹ... Tôi không cần các người, tôi muốn mẹ.” Đàm Ngôn Tư giãy giụa, mặc cho là bà Tâm hết sức dỗ ngọt, mặ cho Đàm Tâm dùng đồ chơi con bé thích nhất con bé vẫn không cần, mặc cho là bác sĩ tâm lí trẻ đẹp bên cạnh dỗ dành con bé cũng không màn để tâm.
    “ Ngôn Ngôn, là mẹ con không cần con, con cứ như vậy cô sẽ không chơi với con.” Đàm Tâm nhẫn nại kém, lớn tiếng nói.
    “ Chị Tâm.” Đan Nhất Thuần muốn lên tiếng liếc mắt thấy Đàm Dịch Khiêm ngoài cửa.
    “ Dịch Khiêm.” Đan Nhất Thuần nhỏ giọng, dịu dàng gọi lên một tiếng, Đàm Tâm liền thoáng run rẫy, không lẽ lời vừa rồi cô nói Đàm Dịch Khiêm đều nghe sao?
    Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm, anh không để ý ai, chân thon dài bước đến chỗ Đàm Ngôn Tư. Anh yêu thương, ôn nhu nói, “ Liễu Nhiên.” Anh ôm con bé lên.
    Đàm Ngôn Tư nức nở, xa lánh cái ô của Đàm Dịch Khiêm, giọng trẻ con nấc lên, “ Ba là người xấu, ba làm mẹ đau, con không cần ba.”
    “ Ngôn Ngôn ngoan, nghe lời dì Đan, ba không phải người xấu.” Đan Nhất Thuần dịu dàng dỗ dành con bé. Cô chính la bác sĩ tâm lí mà Đàm Tâm đề nghị Đàm Dịch Khiêm mời đến, đã hơn một tuần cô theo dõi nhưng Đàm Ngôn Tư, tâm lí con bé không như đứa trẻ cùng lứa tuổi, cô nghe từ Đàm Tâm đứa bé cứng đầu, ương bướng giống mẹ bé, Hạ Tử Du.
    “ Là người xấu, là người xấu hết.” Đàm Ngôn Tư không muốn nghe, con bé hét lên không ngừng khóc nấc, giọng khàn đi.
    Chị Dư xót xa, liền lên tiếng, “ Tổng giám đốc, tôi nhớ trước kia, cô chủ nhỏ rất thân với ngườ chăm sóc cô chủ nhỏ khi ở cùng với cô Hạ, hay là ngài thử tìm người đó thử đi.”
    Đàm Dịch Khiêm nhớ người phụ nữ kia, từ khi anh đưa mẹ con Hạ Tử Du qua mĩ anh cũng quên người này, anh mở miệng mệt mỏi nói “ Được.”
    Chị Dư nhanh chống cho người đi tìm dì Lô.
    Trong nữa tiếng kia, Đàm Dịch Khiêm không ngừng ôm Đàm Ngôn Tư, dù cho con bé giãy giụa anh vẫn không buông con bé.
     
  4. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 23: Anh Có Người Phụ Nữ Khác. Cô Vẫn Độc Thân.
    Dì Lô rất nhanh liền đến Đàm gia.
    Dì Lô vừa bước vào không ngừng nghe tiếng khóc quen thuộc, tim dì lệch đi mọt nhịp, chân nhanh hơn chạy thẳng vào, nghẹn ngào gọi, “ Liễu Nhiên.”
    Đàm Ngôn Tư, nghe tiếng gọi quen thuộc, con bé ngừng giãy giụa trong lòng Đàm Dịch Khiêm, giọng bị khàn vì la hét khóc mấy ngày liền, “ Bà dì, Huhu...bà dì đưa con đi gặp mẹ đi.” Con bé hướng hai tay tới dì Lô muốn dì ấy ôm.
    Dì Lô lập tức đưa tay ôm lấy con bé, Đàm Ngôn Tư hai tay ôm chặt cổ dì Lô không ngừng nói muốn dì ấy đưa con bé đi gặp mẹ bé.
    Ba năm sau, tại Male.
    Hạ Tử Du còn đang chọn váy tại một cửa hàng, điện thoại vang lên, là số của Kiều Sở Ngạn cô không nghe máy.
    Maldives là thủ đô của đảo Male, trời xanh nước biếc, ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ trung bình năm duy trì hai mươi tám độ.
    Một năm trước cô biết được tin tức của Đàm Dịch Khiêm thông qua Kiều Sở Ngạn, anh là ông chủ của một khách sạn lớn tại đả Male này mà Hạ Tử Du đang làm việc, Kiều Sở Ngạn cũng chính là Robert bạn của Đàm Dịch Khiêm.
    Từ miệng Kiều Sở Ngạn, Hạ Tử Du biết Đàm Dịch Khiêm có bạn gái, cô tưởng là Đường Hân, nhưng lại không phải. Bạn gái của Đàm Dịch Khiêm là một người mẫu xinh đẹp, dịu dàng quyến rũ tên Đan Nhất Thuần, tuổi so với Hạ Tử Du không chênh lệch bao nhiêu.
    Ba năm trước, sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Tử Du đã chống đỡ không nổi cơ thể mà ngất đi. Đến khi cô tỉnh lạ là hai tháng sau đó, người bên cạnh cô lúc đó là Chị Dư mà không phải Kim Trạch Húc. Từ chị Dư, Hạ Tử Du biết Kim Nhật Nguyên bị thất bại trong hạng mục mật của ngài Arnold mà Hạ Tử Du làm bảng thiết kế trước đó, ông ta cũng bị bắt vì tôi mua chuộc chức quyền và buôn lậu, Trung Viễn phá sản, Kim Trạch Húc không biết tin tức.
    Cũng từ chị Dư, Hạ Tử Du biết bé con của cô mắc chứng bệnh trầm cảm, không cùng ai tiếp xúc, trầm mặc, thờ ơ. Bé con của cô có thể thân thiết với dì Lô.
    Hạ Tử Du rất muốn đón bé con của cô đi, nhưng tình trạng của cô lúc đó càng tệ hơn lúc mới ra tù, toàn bộ tiền tiết kiệm cô đều chuyển cho chị Hứa để cám ơn chị ấy, còn tiền của Đàm Dịch Khiêm sau hai lần li hôn cô đều dùng danh phận anh mà quyên góp cho quỹ từ thiện và trại trẻ mồ cô.
    Sau đó cô lén lúc chị Dư đến Đam thị liền âm thâm rời đi.
    Lúc đến Male, thấy khách sạn của Kiều Sở Ngạn tuyển nhân viên, cô liền nộp đơn, nhưng cô không nghĩ ông chủ của khác sạn đó lại là Robert bạn của Đàm Dịch Khiêm.
    Và sau đó...
    Hôm nay Hạ Tử Du tiếp nhận một đoàn khách ở thành phố Y đến, là đoàn phim.
    Phải, cô chính là ba năm trước làm việc tạ khách sạn của Robert, anh không những không xua đuổi cô vì Đàm Dịch Khiêm mà còn giữ cô lại làm nhân viên hướng dẫn du khách cho khách sạn, ở đây cô có chổ ở dành cho nhân viên.
    Đang tiếp nhận hồ sơ thông tin từ lễ tân, Hạ Tử Du liếc thấy một cô gái phương đông xinh đẹp yểu điệu.
    Dưới chiếc mũ rộng vành là khuôn mặt tuyệt thế khiến người ta nín thở, váy trắng không hề lộ rõ vóc dáng nhưng vẫn lộ ra đường cong, cô gái đang cười ngọt ngào nói chuyện điện thoại, Hạ Tử Du biết, cô gái kia là bạn gái của Đàm Dịch Khiêm, cũng chính là vị hôn thê hiện tại của anh, Đan Nhất Thuần.
    Kiều Sở Ngạn đang đi đến liếc thấy Hạ Tử Du nhìn Đan Nhất Thuần ngây người, anh liền biến sắc, vội bước nhanh đến chỗ Hạ Tử Du “ Tử Du.”
    Robert chấn ngan tầm nhìn của Hạ Tử Du.
    Hạ Tử Du đưa mắt nhìn Robert, cô mỉm cười, “ Tổng giám đốc Kiều, anh về rồi sao?”
    Robert gần đây nói là đi công tác, hiện tại đã hai tuần trôi qua.
    “ Tôi biết hết sự thật rồi.” Robert bỗng trầm giọng lên tiếng.
    Hạ Tử Du khó hiểu nhíu mày nhìn anh, “ Ý anh là gì?”
    Robert biết Hạ Tử Du muốn lẩn tránh, anh kéo tay cô đi khỏi sảnh khách sạn.
    Đi đến bãi biển không bóng người anh mới dừng lại, xoay người nhìn Hạ Tử Du, “ Tôi và trợ lý Dư đã nói chuyện năm đó.”
    Sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt, nhưng rất nhanh cô liền bình tĩnh nhìn ra biển xa xa, giọng như chuyện đã qua rồi không cần nhắc, “ Vậy anh tính đem mọi chuyện nói cho anh ấy biết sao?”
    Robert dường như rất kích động lên tiếng, “ Tử Du, tôi không nghĩ một cô gái như cô lại hi sinh nhiều như vậy cho Dịch Khiêm, vậy cô có biết làm như vậy cô đã nghĩ tới cô và cậu ấy sẽ không có kết quả hay không?” Nghĩ đến hiện tại Đàm Dịch Khiêm có Đan Nhất Thuần, họ còn chuẩn bị kết hôn mà Hạ Tử Du vẫn âm thầm không muốn lên tiếng nói lí do năm đó cho Đàm Dịch Khiêm.
    Hạ Tử Du cười chua xót, câu hỏi của Robert giống câu hỏi chị Dư năm đó, “ Tôi đã từng có ý nghĩ như anh, muốn đem mọi chuyện nói ra khi biết anh ấy có người phụ nữ khác, còn tôi vẫn như vậy mà chịu đựng.”
    “ Vậy tại sao cô không nói?”
    “ Nói chẳng ít gì, như hiện tại chẳng phải tốt sao?”
    Robert không nhịn được, đưa hai ray năm lấy bả vai gầy yếu của cô, “ Hạ Tử Du, cô ngốc như vậy sao? Đem người đàn ông mà mình yêu đẩy sang cho người khác?”
    Hạ Tử Du không nói lời nào? Cô đã đi đến nước đã không còn quay đầu lại được nữa.
    Thành Phố Y, Đường Hân đứng ngồi không yên khi nghe tin Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần chuẩn bị đính hôn, sau đó họ liên cử hành hôn lễ, cô không thể mất Đàm Dịch Khiêm đượ, nhất định không thể.
    Một Hạ Tử Du đã khiến cô và Đàm Dịch Khiêm không thể ở bên nhau, vậy mà một Đan Nhất Thuần vừa mới xuất hiện liền muốn đoạt đàn ông với cô, không có cửa.
     
  5. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 24: Người Cứu Anh Ở Trại Trẻ Mồ Côi Năm Đó Là Hạ Tử Du.
    Thành phố Y, tòa cao ốc Đàm thị.
    Ba năm trước, anh thành công khiến Kim Nhật Nguyên lộ diện, dẫn dắt Kim Nhật Nguyên và Kim Trạch Húc vào kế hoạch khiến Trung Viễn phá sản, Kim Nhật Nguyên bị bắt phán án tù chung thân, còn Kim Trạch Húc bạt vô âm tính đến giờ vẫn không biết tin tức.
    Năm đó nhờ hạng mục dầu mỏ ở Saudi và hạng mục lớn của ngài Arnold đã giúp Đàm thị lớn mạnh hơn, Đàm Dịch Khiêm không ngờ ngài Arnold chủ động muốn họp tác với anh, dự án tiến hành sau đó và mới hoàn thành một tháng trước.
    Đàm Dịch Khiêm tổ chức tiệc ăn mừng ở Los Angeles, lần đó cũng có Robert tham gia, cũng từ miệng Robert anh biết, ba năm qua Hạ Tử Du ở Male làm việc tại khách sạn của Robert.
    Sau ba năm, Đàm Dịch Khiêm cứ nghĩ, khi nhắc đến cô anh sẽ không phiền muộn nữa, dù gì bên cạnh anh cũng đã có Đan Nhất Thuần. Thế nhưng khi nghe Robert không ngừng nói về cô, tim anh liền dao động, lòng anh lại phiền muộn. Cô tuyệt tình, lạnh lùng kiện anh ra tòa, lại vô tâm bỏ mặc Liễu Nhiên, người phụ nữ như vậy có đáng để anh để tâm không?
    Ban đêm, dì Lô ôm Đàm Ngôn Tư ngồi trên ghế sofa chơi ghép hình.
    Đàm Ngôn Tư rất thông minh, học một biết mười, nhưng con bé vẫn luôn như vậy, vô tâm hờ hững với những người xung quanh, ngoại trừ dì Lô va Đàm Dịch Khiêm. Đối với Đàm Dịch Khiêm con bé nghĩ, ba sẽ là người để con bé có thể gặp mẹ, bé không bài xích hay xa lánh Đàm Dịch Khiêm nhưng ít thân thiết cùng anh, vì hiện tại bé vẫn chưa thấy mẹ đâu.
    Trong tâm tư cửa Đàm Ngôn Tư luôn tồn tại hình ảnh của Hạ Tử Du chưa bao giờ phai nhạt, con bé thậm chí nhớ rõ dáng dấp của Hạ Tử Du.
    Phòng ngủ chính, Đàm Dịch Khiêm vừa lúc tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, Đan Nhất Thuần thân thiết cầm áo ngủ tới cho Đàm Dịch Khiêm, sau đó tự tay khoác cho Đàm Dịch Khiêm, “ Tối nay em không có việc gì, ở lại cùng anh được không?”
    Đàm Dịch Khiêm ngồi trên mép giường, nắm tay Đan Nhất Thuần, gật đầu, “ Được.”
    Đan Nhất Thuần ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào cổ Đàm Dịch Khiêm, có chút phiền não nói, “ Vừa rồi bác gái có hỏi em, có muốn cùng anh sinh một đứa nhỏ hay không?”
    Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang nhìn Đan Nhất Thuần, bình tĩnh hỏi, “ Em trả lời như thế nào?”
    Đan Nhất Thuần nói cặn kẽ, “ Em nói, hai chúng ta đều không muốn có đứa nhỏ nữa, một mình Ngôn Ngôn là đủ rồi.”
    Đàm Dịch Khiêm nhếch nhẹ khóe môi cười, “ Em thật sự nghĩ như vậy sao?” Chuyện không muốn sinh con anh đã từng đề cập qua với cô, nhưng anh không nghĩ cô lập tức đáp ứng mà không cần thời gian suy nghĩ.
    Ba năm qua, Liễu Nhiên vẫn không thân thiết cùng ai ngoại trừ dì Lô, đối vói người làm cha như anh, anh thậm chí cảm nhận được con bé không còn thân thiết vui vẻ như năm đó ở Mĩ. Anh biết con bé chỉ là gọi anh một tiếng ba nhưng là luôn có thành kiến.
    Đan Nhất Thuần thậm tâm chăm sóc cho Liễu Nhiên, nhưng con bé ngay cả nhìn cô còn không thèm liếc mắt, mang danh là bác sĩ tâm lí nhưn đối với bé dương như là cô vô lực.
    Đang lúc hai người nói chuyện thì tiếng khóc của Liễu Nhiên vang lên, dì Lô vì có việc nên mới để Đan Nhất Thuần dỗ con bé ngủ, không nghĩ chỉ một lúc con bé lại quấy khóc.
    Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần vội chạy đến phòng của Liễu Nhiên.
    Đan Nhất Thuần ôm con bé, dỗ dành, “ Ngôn Ngôn, con làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
    Đàm Ngôn Tư giãy giụa trong ngực Đan Nhất Thuần, không ngưng hét lên, “ Bà là người xấu, bà không cho ba để tôi gặp mẹ, bà là người xấu.”
    Đan Nhất Thuần biến sắc, Đàm Dịch Khiêm liền đón lấy con bé từ trong lòng Đan Nhất Thuần, anh hôn lên má bé nhỏ giọng, “ Liễu Nhiên ngoan, dì Đan sao có thể không để ba cho con gặp mẹ.” Anh đưa mắt nhìn Đan Nhất Thuần muốn cô cho anh một lời giả thích, anh biết Liễu Nhiên sẽ không quấy khóc như vậy?
    Đan Nhất Thuần bị Đàm Dịch Khiêm nhìn đến liền chột dạ, nhỏ giọng nói, “ Em không phải cố ý, chắc là vì vừa nãy Ngôn Ngôn nghe em và bác gái nói chuyện, con bé hiểu lầm ý nói của em thì phải?”
    Đàm Dịch Khiêm nhíu máy không vui, “ Dì Lô đâu rồi?”
    “ À, khi nãy dì ấy nói có việc nhờ em dỗ Ngôn Ngôn, cho nên...” Đan Nhất Thuần rũ mắt nhỏ giọng nói, bộ dạng đáng thương khiến ai nhìn vào đều cảm thấy đau lòng.
    “ Tôi muốn một lời giải thích.” Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, sau đó ôm Liễu Nhiên ra ngoài, anh đến phòng ngủ chính tìm di động gọi cho dì Lô, nhưng tín hiệu không có. Liễu Nhiên khóc càng lớn, sau đó thì sốt cao, dù cho Đan Nhất Thuần có cho con bé uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không có kết quả.
    Đàm Dịch Khiêm ôm con bé đến bệnh viện.
    Gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm âm u, anh đưa mắt nhìn Đan Nhất Thuần và bà Đàm, giọng lạnh như băng tuyết ngàn năm, “ Ngoài chuyện hai người nói, còn có chuyện gì nhắc đến Hạ Tử Du mà khiến Liễu Nhiên nghe, dì Lô ba năm nay đều luôn túc trực bên cạnh con bé, vì sao đêm nay lại rời đi?”
    Bà Đàm bị khí sắc của con trai làm cho run sợ, trước giờ tình cảm mẹ con bà và Đàm Dịch Khiêm vốn đã lạnh nhạt, nếu lỡ như Liễu Nhiên có chuyện gì thì bà càng khiến con trai bà xa lánh bà sao?
    Đan Nhất Thuần thấy bà Đàm do dự, liền mở miệng thừa nhận, “ Dịch Khiêm, là lỗi do em sơ ý, không liên quan đến bác gái.”
    Đàm Dịch Khiêm đưa mắt âm u nhìn Đan Nhất Thuần, “ Cô cho rằng mình là ai, hở?”
    Bà Đàm như bị kích thích lên tiếng, “ Dịch Khiêm, ba năm qua Nhất Thuần không ngừng vì con mà hi sinh, lại không ngưng cam chịu về sự thờ ơ lạnh lung của Ngôn Ngôn, nó còn không từ bỏ la vì con, con còn trách nó sao? Con xem Ngôn Ngôn càng lớn chẳng phải càng giống Hạ Tử Du sao? Chính mẹ nói không để con cho Ngôn Ngôn găp cô ta, cũng chính mẹ cho người đưa dì Lô đi.”
    Đàm Dịch Khiêm cười lạnh, sắc mặt âm u lạnh lẽo, “ Xem ra, tôi quá nể mặc mẹ rồi, cho nên ngay cả cháu nội ruột thịt của mình mà mẹ còn tổn thương.”
    Bà Đàm nhất thời cả kinh, líu lưỡi, hối hận đã không còn kịp, “ Dịch Khiêm, mẹ...”
    “ Đưa họ rời khỏi đây.” Đàm Dịch Khiêm không để hai người họ lên tiếng, hạ lệnh cho hộ vệ phía sau. Hộ vệ lập tưc không dám chậm trễ, đưa bà Đàm và Đan Nhất Thuần rời khỏi phòng bệnh.
    Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi, dựa lưng và ghế sofa trong phòng bệnh, điện thoại vnag lên, anh sợ làm Liễu Nhiên thức giấc liền nghe máy.
    Bên tai vang vọng tiếng nói của Đường Hân, “ Dịch Khiêm, anh đừng tắt máy, em là có chuyện muốn nói cho anh biết. Em... Em vốn không muốn nói, bởi vì em luôn ích kỷ mà muốn giành tình thương yêu của anh cả đời. Nhưng mà nhìn anh và Đan Nhất Thuần sắp bước vào nhà thờ làm lễ, em không chịu được cắt rứt lương tâm, em nghĩ nếu như ba năm trước em không một mực phá hư chuyện của anh và Tử Du, thì anh sớm đã cùng cô ấy hạnh phúc, là em đã hợp tác cùng Kim Trạch Húc đem chuyện của Ngô Tử Uyển nói với Tử Du, cho nên mới khiến cô ấy vì vậy mà kiện anh ra tòa. Còn có, thật sư năm đó ở trại trẻ mồ côi người cứu anh không phải em, mà là Hạ Tử Du....”
    Đến cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm không nghe được thanh âm gì từ điện thoại nữa.
     
Tags:

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)