Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút- Minh Phi Angle

  1. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Tên truyện: Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút
    Tác giả: Minh Phi Angle
    upload_2021-7-16_16-51-35.png

    Giới thiệu:
    Đây là một bộ truyện do mình cải biên lấy hứng thú và rất thích bộ truyện của tác giả “ Quai Băng Băng- Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút”. Vì rất thích bộ truyện này cho nên mình muốn viết một bộ xin phép dùng toàn bộ tên nhân vật trong truyện của tác giả “ Quai Băng Băng”.
    Tình tiết truyện sẽ có phần giống trong nguyên tác của tác giả nhưng mình muốn viết về nhân vật nữ chính mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.
    Trong truyện” tổng giám đốc xin anh nhẹ tay một chút” cái kết có hậu nhưng vì tình tiết truyện về nữ chính khiến mình cảm thấy nữ chính quá đáng thương, mình muốn viết về nữ chính có tính cách khác với nữ chính trong nguyên tác.
    Đây là bộ truyện mình cải biên lại, hi vọng các bạn đọc giả sẽ thích.

    upload_2021-7-16_16-51-35.png upload_2021-7-16_16-51-35.png
     
    Chpn thích bài này.
  2. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 01: Ra Tù Và Biết Anh Là Người Đưa Cô Vào Vòng Luân Lý.
    Từ lúc trong tù Hạ Tử Du đã có ý nghĩ là ra tù việc đầu tiên cô làm là tìm anh giải thích mọi chuyện, cô luôn nuôi hi vọng rằng do anh hời giỗi chuyện cô dùng thân phận của Đường Hân không giải thích rõ ràng cho anh cho nên anh mới không vào trại giam thăm cô lần nào, cô sẽ nói cho anh biết họ còn có một đứa trẻ rất đáng yêu.
    Hạ Tử Du may mắn khi được chính tay chăm sóc đứa trẻ trong trại giam, mặc dù ban đầu lúc cô mang thai phải chịu đựng sự bắt nạt, đánh đập của bạn tù đến xém chút xảy thai, nhưng thật may là đứa nhỏ rất kiên cường muốn cùng cô trải qua cuộc sống này.
    Hạ Tử Du ban đầu có nghĩ đến chuyện nhờ viện trưởng Trần ở trại trẻ mồ cô chăm sóc đứa nhỏ của cô, nhưng vì không nỡ nên cô cầu xin trưởng cai trại giam để cô chăm sóc đứa nhỏ đứa khi mãn hạn tù hai năm.
    Từ khi đứa nhỏ của cô ra đời mọi người trong trại giam đều rất thích đứa nhỏ, con bé xinh xắn đán yêu khiến ai cũng thích, thậm chí là những người bắt nạt cô, đánh đập cô cũng vì sự hiện diện của đứa nhỏ mà không còn ra tay ức hiếp cô nữa.
    Vừa mãn hạn từ Hạ Tử Du liền ôm con đến trại trẻ mồ côi lúc trước cô từng ở, viện trưởng Trần là người biết rõ chuyện cô mang thai và có đứa nhỏ, Hạ Tử Du gửi con gái cho viện trưởng Trần để cô tìm kiếm một công việc ổn định trước tiên sau đó mới đến tìm cha của đứa nhỏ.
    Hạ Tử Du dù tốt nghiệp trường xx tốt nhất ở mĩ nhưng cô quên rằng mình là người mang án tù vì tham ô công quý, một tội danh rất nhạy cảm khiến cô không được một công ty nào nhận.
    Bước ra từ công ty thừ mười trả hồ sơ, Hạ Tử Du bất lực không biết làm sao? Bé con của cô cần có cuộc sống tốt hơn ở trại giam, cô có lỗi với bé con là sinh ra và để bé trong trại giam với cô cho nên khi ra tù cô muốn bé con có cuộc sống tốt hơn, điều kiện tốt hơn, nhưng hiện tại công việc cô còn chưa tìm được cô không thể cứ làm phiền viện trưởng mãi được.
    Thật may mắn là có người giới thiệu cô đến chợ lao động tìm công việc thử, rất có thể có công việc phù hơp với cô, nói đúng hơn là phù hợp với những người mới mãn hạng tù như cô.
    Trong lúc đi đến tìm người quản lí Hạ Tử Dun không ngờ gặp lại dì Lưu, quản gia của Hạ gia cũng là người chăm sóc cô mười năm khi cô ở Hạ gia.
    “ Dì Lưu” Hạ Tử Du dường như là lao vào ôm lấy dì Lưu người mà cô thương yêu coi bà như người thân.
    “ Tiểu thư!” Dì Lưu nghẹn ngào không thể tin nhìn người phụ nữ trước mặt, cô gầy như một tờ giấy lại còn xanh xao, bà biết hai năm qua cô ở trong tù không tốt.
    Hai người cùng hàn huyên một lúc Hạ Tử Du mới biết dì Lưu đã không còn làm quản gia ở Hạ gia khi Đường Hân về Hạ gia, cũng từ miệng dì Lưu cô mới biết hóa ra người đưa cô vào vòng luân lý chính là người đàn ông suốt hai năm qua cô nhớ nhung không ngày nào quên.
    Hóa ra tiếp cận cô khiến cô yêu anh lại là kế hoạch anh đã lên sẵn chỉ để trả thù cô thay cho Đường Hân, hóa ra ba tháng chung sống kia đều là kế hoạch của anh. Vậy mà cô ngốc ngếch ôm mộng là anh giận dỗi cô thôi, Hạ Tử Du bàng hoàng vẫn không thể tin là sự thật, cô muốn chính từ miệng anh nói ra, vì vậy cô cầu xin dì Lưu giúp cô gặp anh.
    Khách sạn Tứ Quý, tại phòng 1618.
    Quản lí của khách sạn mở cửa phòng cho Đàm Dịch Khiêm còn niềm nở nói căn phòng dù hai năm anh không đến nhưng khách sạn vẫn giữ phòng này lại cho anh và thường cho người quét dọn.
    Đàm Dịch Khiêm ngồi lên ghế salon trước giường, đưa mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ của đô thị phồn hoa, mọi thứ vẫn không thay đổi, hai năm trước anh từng nói anh sẽ không muốn quay lại đây nữa nhưng hiện tại tối nay anh lại đến.
    Nhìn mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, hình ảnh Hạ Tử Du đột nhiên hiện lên rất nhiều, trên giường lớn cô ôm anh ngủ, dáng vẻ say ngủ điềm tĩnh đáng yêu.
    Hình ảnh chiế giường lớn vắng vẻ kéo anh về với thực tế, anh đang định đưa mắt đi chỗ khác, đôi mắt nhạy cảm phát hiện một tập giấy dày cộm trên tủ đầu giường, anh đi đến đưa tay lấy tập giấy mở ra xem, bên trong toàn là những bức thư có nét chữ nữ viết ba chữ” Đàm Dịch Khiêm”. Anh lật xem từng bức có đến vài chục bức thư, đều gửi từ bưu điện trại giam nữ. Đàm Dịch Khiêm mở ra vài bức thư, bên trong dường như bức nào cũng thấm đẫm nước mắt đã khô.
    Hôm sau.
    Đàm Dịch Khiêm lái xe đến nhà họ Hạ, anh chậm rãi lái xe ánh mắt chăm chú nhìn về phía trướ, gần như chỉ cần một cái liếc mắt anh liền có thể nhận ra đó là Hạ Tử Du.
    Hạ Tử Du đứng giữa đường không nhúc nhích, đây là con đường duy nhất để đến khu nhà cao cấp nhà họ Hạ, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng dừng xe lại trước mặt cô.
    Không biết là do từ miệng dì Lưu nghe được thông tin mà hiện giờ cô nhìn anh đến bình tĩnh như vậy, mặc dù trong lòng cô đau đớn muôn phần.
    Đàm Dịch Khiêm mở cửa bước xuống xe, anh vẫn như xưa, cao ngất, tuấn lãng còn cô bây giờ trở nên ốm yếu gầy gò vì hai năm tai họa giam cầm, sinh con và chăm sóc con.
    Anh đứng nhìn cô cất bước đi về phía mình, cuối cùng Hạ Tử Du dừng lại cách anh một mét. Hương nước hoa nhè nhẹ và hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn nơi chớp mũi, hơi thở này đã khiến cô mê luyến hai năm trong tù chưa bao giờ phai.
    Trong hai năm cô luôn ôm hi vọng hai người gặp lại nhau, cô giả thích cho anh nghe mọi chuyện, thậm chí cô còn mơ cảnh cả nhả ba người đoàn tụ vui vẻ hạnh phúc, bỗng dưng cô muốn ôm lấy anh uất ức mà nói anh nghe hai năm khốn cùng của cô, nhưng lời nói bên tai của dì Lưu vẫn còn vang vọng, Hạ Tử Du ép xuống ý nghĩ muốn khóc muốn tham lam ôm lấy anh.
    “ ...Đã lâu không gặp.” Cô ép mình mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.
    Đàm Dịch Khiêm không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn cô đầy thâm trầm.
    Cô đứng thẳng người, cất giọng bình tĩnh đến mức cô không thể tin “ Ngày em ra tù có đến Đàm thị tìm anh nhưng mà nghe mọi người nói suốt hai năm anh đều ở mĩ, gần đây mới trở về.”
    Vẻ mặt anh lạnh lùng như cũ, môi mỏng khẽ cong lên hững hờ nói “ Nói vào chủ đề chính đi.”
    Giọng nói của anh hiện giờ khác với trong trí nhớ của cô, cô nhớ giọng nói của anh vừa trầm ấm vừa bá đạo lại vừa dịu dàng, mà nay lại lạnh lùng xa cách, không mang thai một cảm xúc nào, như thể băng tuyết ngàn năm khiến người ta cảm thấy lạnh mà không dám lại gần.
    Biết anh luôn là người thông minh, giỏi nhìn thấu suy nghĩ người khác cô cười lạnh, giọng bình tĩnh “ Em chỉ đến để xác minh anh là thay Đường Hân trả thù em, đặt bẫy từng bước dụ em bước vào, sau khi em trầm luân mê luyến ỷ lại vào anh, anh liền một cước tống em vào ngục tù?”
    Anh không nghĩ cô sẽ hỏi thẳng anh như vậy, nếu là cô của cách đây hai năm sẽ chất vấn anh vì sao đối xử với cô như vậy, khóc lóc đáng thương trước mặt anh. Anh hờn hợt, dường như nói ra một từ không quan trọng mà cũng không kiên nhẫn “ Phải.”
    “ Tốt, nói cách khác từ lúc bắt đầu mọi thứ đều nằm trong kế hoạch quá hoàn mĩ của anh nhỉ?” Cô nhếch môi cười châm biến, cô cười chính bản thân mình ngu ngốc u mê mà bị anh trầm luân vây hãm trong lòng bàn tay mà không hay biết.
    “ Cô đến đây tìm tôi coi như cũng nhận được đáp án rõ ràng rồi.” Anh không hề có ý phủ nhận.
    “ Vậy ba tháng sống chung kia, anh có tình cảm với em không?” Hạ Tử Du nhìn sâu vào mắt anh nhỏ giọng hôi.
    “ Tôi tưởng rằng trải qua hai năm trong trại giam cũng đủ cho cô tiếp nhận sự thật này rồi chứ, huống chi cô có để ý đến vấn đề này sao, hai năm trước cho dù tôi không có tình cảm vời cô, cô vẫn ở bên cạnh tôi với thân phận Đường Hân là thế thân của cô ấy.” Ngữ điệu của anh mang đầy vẻ chăm chọc.
    Rốt cuộc cô cũng đã hiểu, họ cho cô là thế thân của Đường Hân, anh cũng coi cô la thế thân của Đường Hân, cuộc đời cô gắn liền với hai chữ thế thân này. Hạ Tử Du cười, cười đến đau thương.
    “ Đàm Dịch Khiêm, cám ơn anh vì đã để tôi xác nhận sự thật, nếu không tôi còn ôm ảo tưởng sống đến hết đời cơ đấy.” Giọng cô lạnh lòng cô cũng lạnh, tất cả những thứ xung quanh cô đều lạnh, Hạ Tử Dun xoay người cất người rời đi, bóng lưng gầy gò ốm yếu thẳng tấp khiến lòng Đàm Dịch Khiêm dâng lên một cảm giác u buồn.
     
  3. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 02: Anh Biết Được Họ Có Con Gái.
    Trong nhà họ Hạ, Đường Hân không ngừng bấm gọi vào số của Đàm Dịch Khiêm nhưng đều là tiếng nói vang vọng của tổng đài. Chuyện mà cô không ngừng lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, cô đã bỏ ra hết tâm tư cho cuộc hôn nhân của cô cùng Đàm Dịch Khiêm không thể vì một Hạ Tử Du mà hỏng được.
    Đường Hân nghĩ ngợi liền bấm một dãy số khác, điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn của đàn ông “ Vâng, Đường tiểu thư.”
    Đường Hân cố áp chế cơn tức giận bình tĩnh hỏi “ Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?”
    Người đàn ông cẩn trọng kính cẩn trả lời “ Hạ Tử Du quả thật đã ra tù được một tuần, hôm qua tổng giám đốc Đàm và Hạ Tử Du có gặp nhau.”
    Đường Hân vắt chéo chân lúc này trong lòng bỗng có một dự cảm xấu, cô nhạy cảm hỏi “ Anh có nghe được họ nói gì không?”
    “ Chuyện này cô cũng biết, công việc của chúng tôi không thể đến quá gần đối phương, nhưng mà hình như họ xảy ra tranh chấp, sau đó thì Hạ Tử Du bỏ đi trước nhưng được nữa đường thì cô ta bị một chiếc xe đụng phải.”
    “ Vậy lúc đó Dịch Khiêm ở đâu?” Đường Hân chợt căng thẳng hỏi.
    Người đàn ông thành thật thuật lại quá trình “ Tổng giám đốc Đàm lái xe dừng lại bên đường đợi đến khi thấy Hạ Tử Du từ chối lời đề nghị của người đụng đưa tới bệnh viện kiểm tra, cô ta rời đi một lúc tổng giám Đàm mới lái xe rời đi.”
    “ Khốn kiếp, khốn kiếp.” Đường Hân tức giận mắng hai tiếng liên tiếp, đột nhiên cô nghiến răng gằng từng chữ nói với người đàm ông kia “ Tôi muốn Hạ Tử Du và con gái cô ta biến mất khỏi thế giời này trước khi hôn lễ của tôi diễn ra.”
    “ Được, tôi sẽ nhanh chống xử lý.”
    Đường Hân bực tức nhịn không được ném điện thoại vào góc tường, điện thoại vỡ làm đôi vì lực va chậm mạnh, gương mặt được trang điểm tỉ mĩ cũng trở nên méo mó khó coi.
    Khách sạn Tứ Quý, phòng 1618.
    Đàm Dịch Khiêm ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt, đến khi điện thoại trên bàn không con rung nữa anh mới từ từ mở mắt. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh quật cường dù trong lòng đang rất khó chịu của cô nhưng cô lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.
    Hình ảnh ốm yếu gầy gò của cô, tấm lưng thẳng tấp, mái tóc dài đen bóng trước kia đã không còn nữa, giờ chỉ còn lại mái tóc thô sơ vì không được chăm sóc, làn da trắng nõn hồng hào như trước hiện giờ thay bằng làn da xanh xao không chút khí sắc nào. Tim anh sao lại phiền toái không thể bình tĩnh như vậy? Cũng bởi vì trong trí nhớ của anh cô không phải người phụ nữ mạnh mẽ quật cường như thế.
    Trái tim anh đau nhói, ánh mắt lơ đãng nhìn sấp thư mà cô viết cho anh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô bị một chiếc xe đụng phải ngã trên đường, anh đoán dường như cô đã bị thương, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của cô từ chối người đụng đưa cô đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ khập khiễn chịu đau bước đi của cô. Đàm Dịch Khiêm nhớ đến một bức thư cô viết cho anh hơn một năm trước “ Tất cả mọi người nói em hôm nay từ cõi chết trở về nhưng em không hề sợ hãi, bởi vì sau này trong cuộc sống của em sẽ có thêm một thiên thần để em tiếp tục phấn đấu...”
    Không hiều vì sao anh tương đối nhạy cảm với câu này, Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại gọi đi, một lúc sau thì chị Dư gọi lại cho anh “ Tổng giám đốc, một năm trước Hạ tiểu thư đã sinh con gái ngài trong tù, còn có không biết vì sao cô ấy xin được trưởng ban trông coi trại giam để mình chăm sóc đứa nhỏ mà ban đầu cô ấy dự định nhờ viện trưởng Trần, một tuần trước cô ấy mãn hạn tù ôm con rời đi.”
    “ Chết tiệt!”
    Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh như thể thế lại mất đi khống chế chửi thề một tiếng.
    “ Còn có...” Chị Dư bên kia có chút ngập ngừng không biết có nên nói hay không.
    Đàm Dịch Khiêm bỗng dưng nhíu mày lạnh giọng “ Còn chuyện gì mà tôi không biết sao?”
    Chị Dư im lặng một lát, nhớ đến dáng vẻ ôm con gái lúc ra tù của Hạ Tử Du chị cảm thấy đau lòng quyết định nói cho Đàm Dịch Khiêm biết chuyện chị lén anh âm thầm điều tra “ Là có người dùng tiền mua chuộc những tội phạm cùng phòng giam của Hạ tiểu thư ra tay đánh đập cô ấy vì biết cô ấy mang thai, lần đó vì muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng mà Hạ tiểu thư bị họ đánh thương tích đầy mình, xém chút nữa là người và đứa nhỏ cũng không cứu được.”
    Đàm Dịch Khiêm im lặng, đôi mắt âm u tĩnh lặng, nghĩ đến những gì chị Dư nói anh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sau đó cũng không nghe chị Dư nói nữa liền tắt máy.
    Cùng lúc này,Hạ Tử Du dừng lại bên cửa hàng thuốc tây, cô vào mua một ít đồ rồi khập khiễn đến ghế đá ven đường mượn ánh đèn đường vén ống quần lên. Đầu gối bị rách ra chảy máu, lòng bàn tay cô vì phản xạ chống xuống đường nên cũng bị thương, Hạ Tử Du dùng nước xá trùng rửa vết thương sau đó lại dùng bông băng đơn giản băng bó vết thương.
    Hạ Tử Du nhìn lên bầu trời trong đầu hiện lên hình ảnh trong tù, nếu cô không biết anh chính tay đưa cô vào tù thì cô sẽ không thể tin những người trong tù ra tay đánh đập cô đến chút nữa thỉ hai mẹ con cô đã không còn sống.
    Hạ Tử Du đau lòng rót cuộc nhịn không được mà một giọt nước mắt cũng rơi xuống, cô nhớ có một lá thư cô chỉ nói mập mờ mình mang thai và một lá thư sau khi cô sinh đứa nhỏ của cô, có lẽ anh biết chuyện cô mang thai cho nên mua chuộc người trong tù ra sức đán đập hành hạ cô, cũng may trưởng cai ngục là người phụ nữ tốt, chị ấy là người cưu mang và cứu sống cô trong tù.
    Đưa tay lau đi những giọt nước mắt đau thương, Hạ Tử Du hít sâu một hơi, hiện tại điều cô cần là tìm được công việc ổn định để cô và con gái không phải dựa vào viện trưởng Trần nữa. Hạ Tử Du đang tính đứng lên thì bóng dáng cao lớn tuấn lãnh của anh xuất hiện trước mặt cô, thân thể rõ ràng bị chấn động cô vội đưa tay giấu bị thuốc ra sau lưng, cô không muốn anh cười nhạo cô vì bộ dáng của cô bây giờ.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn cô chăm chú, rõ ràng không phải bằng thái độ hung hăng nạt nộ, nhưng ngữ điệu lại không thể che giấu khí chất hơn người “ Con ở đâu?”
    Anh nhìn từ trên xuống, đôi mắt sáng quất làm cô cảm thấy như gai nhọn đâm vào sống lưng, cái cảm giác này so với những đòn roi quất vào da thịt cô khi trong tù không khác biệt bao nhiêu, cô biết cô hiện giờ tỏ ra sợ hãi thì anh nhất định sẽ nhìn thấu tâm tư của cô.
    Vì vậy cô đứng thẳng lưng, đôi mắt to xinh đẹp bình tĩnh, cô nhếch môi cười lạnh “ Tổng giám đốc Đàm anh là có ý gì?”
    Anh thấp giọng nói gần như là cảnh cáo cô “ Hạ Tử Du, đừng mong lừa gạt được tôi, không có sự cho phép của tôi cô lại dám sinh đứa nhỏ trong tù.”
    Lần đầu tiên cô cảm thấy lời nói của anh hết sức châm chọc, lần cuối cùng anh cùng cô hoan ái xong liền bắt cô uống thuốc tránh thai, một tay đưa cô vào tù với tội danh tham ô công quỹ, còn mua chuộc những người trong trại đánh đập cô không thương tiếc, vậy mà anh hiện tại đứng trước mặt cô mà cảnh cáo cô sao?
    “ Đàm tổng thật biết nói đùa, một người đàn ông có thể lên kế hoạch hãm hại một người phụ nữ vào tù lại còn có thể để cô ta mang thai sinh con trong tù sao?” Hạ Tử Du cười đến thê lương, thanh âm cố ép xuống không khỏi run rẫy.
    Đàm Dịch Khiêm híp đôi mắt âm trầm nhìn cô chú mục, anh thật không thể tin đây là Hạ Tử Du, người phụ nữ dịu dàng yếu đuối nằm dưới thân anh không ngừng nức nở trước đây đã không còn, thay vào đó là một Hạ Tử Du thành thục trưởng thành lời nói đầy vẻ châm chọc khiến tim anh khó chịu không thể nói nên lời.
     
  4. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 03: Ngay Hiện Tại Và Mãi Về Sau Cô Sẽ Không Rơi Một Giọt Nước Mắt
    Nào Vì Anh.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn cô chú mục, thanh âm lạnh lẽo không một chút tình cảm vang lên “ Hạ Tử Du, đó là do cô gieo gió gặp bão, chẳng lẽ hai năm trong tù vẫn chưa thể làm cô tỉnh ngộ sao? Nói, con đang ở đâu?”
    Hạ Tử Du nhìn anh đến mức đau đớn toàn thân, cô không muốn trả lời anh kiên định xoay người nhưng lại bị anh nắm cổ tay, anh siết chặt khiết cô đau đến nhíu mày nhưng là một chữ cũng không hề nói.
    “ Tiểu Du!” Ngay lúc Đàm Dịch Khiêm muốn mở miệng thì phía sau anh vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên kia.
    Viện trưởng Trần bất chợt gặp Hạ Tử Du cùng một người đàn ông giằng cô, bà sợ cô bị ức hiếp liền bước đến, bà nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn lãnh, khí chất phi phàm này có cảm giác rất quen thuộc.
    Đàm Dịch Khiêm dường như nhìn thấu suy nghĩ của viện trưởng Trần, đôi mắt giãn ra, môi cong lên “ Tôi là cha của con gái Hạ Tử Du.”
    Viện trưởng Trần thoáng chốt vui sướng, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Tử Du bà liền nuốt xuống lời muốn nói.
    Sắc mặt hạ Tử Du tái nhợt, cô cố gắng muốn giãy tay khỏi bàn tay của Đàm Dịch Khiêm nhưng lại không thể cô nhìn viện trưởng Trần lên tiếng “ Viện trưởng.”
    Cô không ngờ rằng Đàm Dịch Khiêm lại thẳng thắng muốn xác định từ viện trưởng.
    Viện trưởng nhìn Hạ Tử Du gấp gáp liền nhìn người đàn ông nhẹ giọng nói “ Cái đó... nếu như có hiểu lầm tôi nghĩ cậu và tiểu Du nên nói rõ ràng đi.”
    Đàm Dịch Khiêm không nói, chỉ là sau đó anh kéo Hạ Tử Du đi, cô giãy dụa không cam tâm đi cùng anh, cô muốn cầu cứu viện trưởng Trần nhưng bà lại bị hai người mặc đồ đen giữ lấy.
    “ Buông ra, Đàm Dịch Khiêm anh phát điên cái gì?” Hạ Tử Du tức giận mắng anh, chân cô bị thương nên đi không vững, lòng bàn tay vì liên tiếp đánh lên người anh liền cũng nhuộm một màu đỏ tươi.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn cô không nói lời nào ôm ngang người cô nhét vào xe, anh ngồi lên cùng cô, tài xế đạp chân ga phóng xe đi.
    Rất nhanh xe đã dừng trước cổng trại trẻ mồ côi. Hạ Tử Du ý thức được chuyện không hay, cô đưa mắt nhìn vào bên trong.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn biểu tình lo lắng của cô, anh liền biết đứa nhỏ của anh và cô ở trong trại trẻ mồ côi này, thanh âm lạnh lẽo của anh vang lên trên đỉnh đầu cô “ Hạ Tử Du, đừng cố giấu chuyện đứa nhỏ với tôi, cô nghĩ cô có khả năng chống đối với tôi sao?”
    Hạ Tử Du nhìn anh căm phẫn không nói, tình yêu cô đối với anh dường như là sai lầm nhất cuộc đời cô, sao cô có thể ngu ngốc như vậy mà tin và yêu anh như vậy.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn cô không nói anh khẽ nhướng mày sau đó nắm tay cô kéo xuống xe sải bước đi vào trong.
    Lô Di nhìn người đàn ông đan tay cùng Hạ Tử Du trong lòng thầm mừng và cũng đón ra, chắc Hạ Tử Du cùng cha của đứa nhỏ đã làm lành, bà mỉm cười hướng Hạ Tử Du mở miệng “ Cô Hạ, chúc mừng cô...”
    Cả trại trẻ mồ côi đều biết việc trước tiên Hạ Tử Du khi ra tù là tìm gặp cha của đứa nhỏ làm lành, thấy biểu tình đan tay thân mật của hai người Lô Di liền hiểu.
    Hạ Tử Du hít sâu nhắm mắt sau đó mở mắt ra, đã đến mức này rồi cô giấu anh cũng không được.
    Đàm Dịch Khiêm nhếch môi mỉm cười lịch sự hướng Lô Di mở miệng “ Phiền dì đưa tôi đến gặp con gái tôi.”
    “ Được.” Dì Lô mỉm cười gật đầu dẫn đường đi trước, Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa buông tay Hạ Tử Du ra kéo cô cùng đi, Hạ Tử Du miễn cưỡng bước theo anh, chân cô lúc này dường như khán nghị với cô.
    Bên trong phòng sinh hoạt chung, Đàm Dịch Khiêm cuối cùng cũng nhìn thấy con gái đang chơi đùa bên hai rổ bóng xanh.
    Lô Di cúi người bế đứa nhỏ ham chơi mồ hôi ướt đầy đầu “ Bảo Bảo ngoan, ba mẹ con tới rồi...”
    Thấy nét mặt con bé, Đàm Dịch Khiêm thoáng giật mình, dường như rất khó tin, con gái nhỏ như vậy, lại rất xinh đẹp đáng yêu... Hai bàn tay nhỏ xíu mập mạp, khuôn mặt bụ bẫm trắng hồng, mãi đùa nghịch mồ hôi đầy đầu.
    Hạ Tử Du giằng tay khỏi anh bước lên đón lấy con từ tay Dì Lô, dì ấy cũng thức thời để lại không gian riêng cho họ.
    Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, ngây ngô nhìn Đàm Dịch Khiêm, vì cả ngày không thấy mẹ hai tay bé ôm lấy cổ cô.
    Đàm Dịch Khiêm nhìn con bé không chớp mắt, trong lòng dâng lên sự xúc động không rõ ràng.
    Hạ Tử Du ôm chặt con bé, dường như chỉ sợ rằng một giây sau con bé sẽ rời xa cô vĩnh viễn.
    Đàm Dịch Khiêm lúc này mới nhìn Hạ Tử Du lên tiếng “ Con bé tên gì?”
    Hạ Tử Du bị anh hỏi thoáng sững người, cô còn nhớ rõ khi con bé còn trong bụng, viện trưởng Trần mang đến một quyển sách tên gọi để cô đặt tên cho bé con. Cô do dự rất lâu từ cái tên theo họ Hạ nhưng cuối cùng cái trang họ Đàm, trong lòng dâng lên một cỗ mong đợi rất lớn, cô muốn chính anh đặt tên cho bé con của hai người.
    Hiện thực thì sao, tất cả mong đợi mơ ước như nước đổ đi, cô sẽ đemnhững thứ đó chôn chặt ở đáy lòng.
    Hạ Tử Du bình tĩnh cũng không nhìn anh, ánh mắt yêu thương nhìn bé con trong ngực nói “ Hạ Liễu Nhiên.”
    Đúng vậy, bé con là con của một mình cô, cô sẽ tự đặt tên, tự chăm sóc cho bé con, dù con đường phái trước có bao nhiêu khó khăn nhưng vì bé con cô có thể vượt qua.
    Đàm Dịch Khiêm khẽ nhíu mày không vui “ Sao lại chọn tên đó?”
    Hiển nhiên cô biết anh không hài lòng, nhưng vậy thì sao? Con là của cô.
    Cô hờ hững nói “ Đàm tổng, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”
    Đàm Dịch Khiêm nói lạnh lùng “ Con bé họ Đàm.”
    Hạ Tử Du nhìn bé con chăm chú, không quan tâm đến câu nói của anh, giọng nói vẫn bình thản như cũ “ Con bé không liên quan đến anh.”
    Đàm Dịch Khiêm nhắm chặt mắt bạc môi mấp máy “ Vậy hả?”
    Cô đang nghi ngờ tại sao Đàm Dịch Khiêm lại nói nhẹ nhàng như vậy, lúc này hai vệ sĩ của anh đưa một người đàn ông đi vào.
    Người đàn ông kia là luật sư có tiếng, anh ta đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm cung kính chào. “ Tổng giám đốc Đàm.”
    Đàm Dịch Khiêm chỉ lạnh lùng nói vài chữ “ Tôi muốn giành quyền nuôi dưỡng đứa bé này.”
    Luật sư gật đầu “ Vâng.”
    Hạ Tử Du sợ hãi, cô biết cô đấu không lại anh nhưng cô sẽ không can tâm để anh đem bé con rời đi, cô lạnh lùng lên tiếng “ Đàm Dịch Khiêm, anh dựa vào cái gì mà đòi quyền nuôi dưỡng?”
    Đàm Dịch Khiêm đang xoay người rời đi nghe câu hỏi của cô anh liền quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn cô “ Tôi là cha của đứa nhỏ.”
    “ Cha sao? Từ lúc anh ép tôi uống thuốc tránh thai đứa bé và anh không có quan hệ nào cả, từ khi anh đưa tôi vào tù mua chuộc người đánh đập tôi đến xém mất mạng khi tôi mang thai thì con bé và anh không có quan hệ cha con.” Hạ Tử Du gần như là lấy hết sức lực nói, trước mắt tối sầm, theo bảng năng cô ôm bảo vệ bé con trong ngực, ý thức rơi vào khoảng không.
    Đêm đó Hạ Tử Du được đưa vào bệnh viện hôn mê sâu, Dì Lô giúp cô chăm sóc bé con, viện trưởng Trần đến bệnh viện cùng cô.
     
  5. Minhphiangle

    Minhphiangle Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/7/21
    Bài viết:
    94
    Được thích:
    1
    Chương 04: Cô Muốn Mang Con Rời Khỏi Anh. Vì Con Gái Cô Có Thể Làm Tất Cả.
    Trong hoa viên nhà họ Hạ.
    “ Mẹ, con đã nói mẹ hãy thường ra ngoài đi dạo, như vậy sẽ khiến tâm trạng mẹ tốt hơn.” Đường Hân chu đáo ôm bà Hạ đi dạo.
    Bà Hạ cười, tinh thần không hẳn không tốt “ Có thể do lớn tuổi, cơ thể mẹ cũng suy yếu...” Từ sau khi Hạ Tử Du đi tù, thân thể bà Hạ càng ngày gầy gò ốm yếu.
    Đường Hân khóa vai bà Hạ thân thiết. “ Không phải do mẹ lớn tuổi, mà là mẹ luôn nghĩ chuyện hai năm trước... Thật ra , có phải mẹ vẫn nhớ Hạ Tử Du không?”
    Bà Hạ cười cười, không tiết lộ lòng mình cho Đường Hân, mà tự nhiên phủi sạch “ Sao mẹ lại nhớ nó, mẹ có con là đủ rồi.”
    Đường Hân nhìn bà Hạ cười cười thỏa mãn cũng không hỏi nhiều, nhưng thật tế cô biết bà Hạ vẫn luôn nhớ nhung Hạ Tử Du, chỉ là cô không muốn vạch trần bà mà phá hỏng tình cảm mẹ con mấy năm qua vất vả lắm mới vun đắp được.
    Sau khi Đường Hân đưa bà Hạ lên phòng nghĩ, lúc đi ra bà gặp quản gia Lưu đang đi lên, cô biết chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du gặp nhau là bà sắp xếp nhưng vì không muốn ai biết chuyện cô cho người thep dõi Đàm Dịch Khiêm cho nên cô giả bộ như không biết gì.
    Quản gia Lưu gặp Đường Hân nói chuyện, bà nói Hạ Tử Du muốn gặp cô. Nghe Hạ Tử Du còn sống Đường Hân ngạc nhiên, nhưng rất nhanh được cô che giấu, cô đồng ý với dì Lưu là gặp Hạ Tử Du.
    Đợi dì Lưu đi, Đường Hân lấy điện thoại ra gọi cho người đàn ông hôn trước, bên kia rất lâu mới bắt máy, giọng cô không khỏi tức giận “ Các người làm việc kiểu gì vậy? Tại sao Hạ Tử Du đến giờ vẫn còn sống?”
    Người đàn ông bên kia biết không giấu được chuyện cho nên ngập ngừng nói “ Chuyện là, xin lỗi Đường tiểu thư... Mấy hôm trước Đàm tổng đã biết chuyện có đứa nhỏ cho nên đã đến trại trẻ mồ côi, Đàm tổng còn cho người bảo vệ đứa nhỏ 24/24, cho nên chúng tôi vẫn không thể ra tay.”
    Đường Hân tức giận đến mức suýt lộ bản tính dữ tợn “ Đúng là ngu xuẩn.”
    Người đàn ông sợ hãi hỏi “ Vậy bây giờ phải làm sao?”
    “ Dịch Khiêm đã biết chuyện tôi còn biết làm gì? Nhưng các anh vẫn phải theo dõi đợi lệnh tôi.” Đường Hân nói xong liền tắt máy.
    Tầm mắt Đường Hân nhìn thấy Hạ Tử Du, mặc dù cô gầy gò ốm yếu, sắc mặt không tốt, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn không thay đổi.
    “ Tiểu Du, là cậu phải không?” Đường Hân tỏ vẻ kích động, nở nụ cười rực rỡ khi còn bé gọi cô.
    “ Đường Hân.” Hạ Tử Du nhìn vẻ thân thiện của Đường Hân trong lòng cảm thấy áy náy. Hạ Tử Du cụp mắt xuống, nhỏ giọng mở miệng “ Thật xin lỗi, mình đã cướp thân phận của cậu suốt mười năm...”
    Đường Hân vội xua tay “ Chuyện này mình cũng không trách cậu, thực ra mình cũng xin lội cậu... Mình không biết Dịch Khiêm vì mình mà làm nhiều chuyện khiến cậu tổn thương như vậy. Nhưng cậu hãy hiểu cho anh ấy, anh ấy là vì quá để tâm đến mình nên mới đối xử với cậu như vậy.”
    Hạ Tử Du và Đường Hân hàn huyên, rốt cuộc Hạ Tử Du cũng lấy hết can đảm nói hết cho Đường Hân. Sau khi nghe xong mọi việc về đứa nhỏ, Đường Hân chuyển ánh mắt thê lương nức nở, nghẹn ngào nhìn Hạ Tử Du “ Tiểu Du, tới lúc mình gặp cậu mình đã không ngừng tự nhủ mình phải tin tưởng cậu, như lúc nhỏ đơn thuần lương thiện, nhưng mình không thể ngờ cậu vậy mà... Cậu có con với Dịch Khiêm, cậu có biết anh ấy là tất cả của mình không?”
    “ ĐƯờng Hân, không phải vậy, mọi chuyện là ngoài ý muốn, Đàm Dịch Khiêm vốn không muốn mình sinh ra đứa nhỏ, anh ta đã mua chuộc người ở trong trại giam đánh mình đến xém chút mất mạng, nhưng cũng may ông trời thương hại mình cho nên mình và đứa nhỏ không sao?” HẠ Tử Du thấy Đường Hân đau khổ kích động cô vội vàng lên tiếng giải thích.
    Đường Hân nghe được trong lòng thoáng kinh hãi, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó tỏ vẻ sợ hãi không thể tin nhìn Hạ Tử Du, giọng ũng hòa hoãn “ Suy cho cùng cũng là ý trời, nếu Dịch Khiêm đã không muốn đứa nhỏ thì không ai ngăn cản được anh ấy.”
    “ Cho nên mình hên gặp cậu là muốn cậu giúp mình rời đi, mình muốn mang con rời khỏi anh ta.” Hạ Tử Du kích động khẩn cầu, hiện tại cô không biết nhờ vả ai, với thân phận của Đường Hân bây giờ cô ấy sẽ giúp cô rời khỏi thành phố Y.
    Đường Hân suy nghĩ một lúc mới mở miệng “ Được, mình sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải thực hiện một lời đề nghị của mình để mình có thể tin cậu không có tình cảm với anh ấy.”
    “ Được, chuyện gì mình cũng sẽ đồng ý, miễm cậu giúp mình rời đi là được.” Hạ Tử Du là ngay lập tức đồng ý, vì bé con bắt cô làm gì cô cũng đồng ý.
    Đường Hân cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt đáng thương trước mặt Hạ Tử Du vẫn còn, cô ta mở miệng “ Ngày mai cậu hãy đến gặp Dịch Khiêm nói muốn dùng con đổi lấy tiền...”
    Đêm đến, Hạ Tử Du ôm bé con đang ngủ say xưa trong lòng, nhìn bé con cô thỏa mãn, nghĩ đến cuộc sống sau này của cô và bé con trong lòng cô liền vui vẻ.
    Hạ Tử Du nhớ, lần đầu anh và cô gặp lại sau khi cô ra tù, anh có nói cô đã không còn đáng tin, cho nên cô không cần quan tâm anh nghĩ về cô như thế nào nữa.
    Hôm sau, biệt thự riêng của Đàm Dịch Khiêm ở thành phố Y.
    Không nằm ở khu vực đắt giá như lưng chừng núi hay trong các building phồn hoa ở đô thị, căn biệt thự tọa lạc ở vùng ngoại ô mát mẻ yên tĩnh, không giống như nơi ở của những người giàu có. Tĩnh lặng và xa cách lại rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của anh.
    Hạ Tử Du được người giúp việc đưa cô đến sau vườn, cô thoáng thấy trên bàn không phải cafe như anh thường hay uống mà là bình trà hoa hồng thoang thoảng xung quanh, trong trí nhớ của cô Đàm Dịch Khiêm không thích uống trà, mà cô nhớ Đường Hân dường như rất thích trà hoa hồng, hiển nhiên là chuẩn bị cho nữ chủ nhân ở đây, Đường Hân.
    Cô nhớ rõ lúc quen biết anh, hầu như anh đều ở khách sạn Tứ Quý, cô chưa bao giờ được anh mang đến biệt thự này, có lẽ nơi đây chỉ dành cho anh và người phụ nữ của anh, còn cô chỉ là con mồi nằm trong kế hoạch trả thù của anh.
    Tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh, cô đưa mắt nhìn anh. Hôm nay anh mặc một bộ đồ len thô màu màu xám tro, khoác một chiếc áo thoải mái, kết hợp với chiếc quần nâu nhạt, đi một đôi dép lê vừa vặn. Nhìn qua lại không giống với anh của hằng ngày trước mặt cấp dưới lạnh lùng kiệm lời mà hiện tại thoải mái và dễ gần hơn.
    Trước đây cô chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của anh, trong lòng cười chua xót, tim cũng không còn vị đau đớn khó thở nữa, vì anh chỉ làm những gì với người phụ nữ của anh mà thôi, cô chẳng coi là gì cả.
    Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống đối diện với cô, vẻ mặt nhàn nhã, đôi môi thốt ra “ Nghe nói cô đã từ bỏ quyền nuôi con, còn đòi dùng con đổi lấy tiền?”
    Hạ Tử Du hít sâu một hơi, đưa mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn anh “ Phải.”
    Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du như nước xoáy giữa biển sâu. Hôm nay cô ăn mặc rất cẩn thận, tinh thần so với lần trước ngất trước mặt anh thì tốt hơn nhiều, ty cô vẫn còn vấn một lớp băng y tế mỏng, lần đó bá sĩ nói, vết thương trên tay và chân của cô dã bị viêm và có dấu hiệu nhiễm trùng.
    Đàm Dịch Khiêm chăm chú nhìn cô “ Hạ Tử Du vài hôm trước sống chết cũng đòi giữ con lại đâu rồi?”
    Hạ Tử Du nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đang bị thương của cô, cảm giác đau đớn khiến cô bình tĩnh lạ thường, cô cười như không cười nhìn anh nói “ Đàm tổng không biết đó thôi, tôi vốn không sống khổ cực được, đứa nhỏ cũng vậy. Nói dù sao con bé cũng là máu mũ ruột thịt của anh, tôi lại không thể nẫn tâm đem con bé chịu cực cùng mình. Còn có...” Hạ Tử Du dừng lại, bấm chặt tay hơn để không khiến mình đứng lên bỏ đi, cô nói tiếp “ Còn có, tôi dù sao cũng cỏn trẻ, không thể ôm đứa nhỏ đi khắp nơi, như vậy thì còn có ai dám lấy tôi nữa đây.” Cô cười thầm trong lòng, cười khinh bỉ chính bản thân cô.
     
Tags:

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)