Băng Hỏa Phá Phôi Thần - Vô Tội - Tây Phương Huyền Huyễn - (New: Chương 21)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Dạ Tâm, 31/12/13.

  1. BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Tự chương: Thức tỉnh cùng mộng tưởng
    Dịch: vide
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us




    Ánh sáng đủ màu sắc không ngừng rực lên bên trong dãy núi kèm theo những tiếng nổ mạnh chát chúa, từng đạo từng đạo cột khói phóng lên trời.

    Mảnh khói mù đặc che kín non nửa bầu trời, tòa thành thị vốn từng tráng lệ nằm trong dãy núi nay đã đầy rẫy những kiến trúc đổ nát, chỉ còn lại một tòa pháo đài trên đỉnh là vẫn còn hoàn hảo. Đỉnh cao nhất của tòa pháo đài này là một quảng trường trắng toát hình tròn vây quanh lấy một toà tháp cao tản mát hào quang rực rỡ. Hàng ngàn con đường rộng rãi đan xen lẫn nhau quanh cả toà thành bảo, hai hàng đại thụ ven đường đang không ngừng lắc lư quăng ra vô số trái cây màu trắng trầm trọng rơi rụng, như phủ thêm một màn tuyết trắng lên hằng hà cuộc chiến khốc liệt bên dưới.

    Trên bầu trời tràn ngập khói đặc, mấy chục con Cự Long đang lơ lửng đong đưa thân thể, khi thì phun ra những ngụm long tức mạnh mẽ, khi thì lại lao xuống, dùng thân thể hùng vĩ của mình va nát mặt đất của thành trì.

    Từ trong từng tòa kiến trúc đổ nát cháy âm ỉ trong thành trì, vô số điểm đen nhảy vọt ra rồi hòa mình vào chiến cuộc, đó là vô số chiến sĩ của nhân loại, thú nhân, người khổng lồ, người man rợ, Tinh linh... cũng có cả những thân ảnh bay vút lên không đánh về phía đám Cự Long sừng sững như những chiến hạm khổng lồ giữa bầu trời.

    Những thân ảnh này cực kỳ nhỏ bé nếu đem so cùng Cự Long, nhưng trên người bọn họ lại hiện lên thêm một ít điểm sáng nhìn càng nhỏ bé, nhưng chúng lại có thể phá tan cả long tức, thậm chí khoét ra những vết thương to lớn trên thân thể Cự Long, khiến chúng không nhịn được mà gầm gừ rên rỉ, long huyết đủ loại màu sắc tuôn ra như thác từ trên không trung.

    Bỗng từ phương xa trong dãy núi một đám mây tía khổng lồ vụt bốc lên, cả đại địa đột ngột chấn động, một con Cự Long màu xám tro từ trong mây mù xuất hiện, trên người nó tản mát ra từng vầng sáng tím đặc tà dị, chiếu sáng phần lớn cả tòa thành trì đổ nát.

    Những cường giả khi nãy đã từng đánh trọng thương thậm chí giết chết Cự Long đồng loạt kiên cường xông về phía con Cự Long xám tro này, nhưng những quang diễm uy lực mạnh mẽ của bọn họ lúc này đánh lên nó lại chỉ có thể tạo nên tầng tầng gợn sóng, thậm chí còn không thể gây ra chút ảnh hưởng nào tới sự linh hoạt của nó nữa.

    "Thời khắc này... ta đã chờ cả vạn năm rồi! Chúng ta mới chính là kẻ thống trị của đại lục Santa Monica!"

    Cự Long màu xám tro phát ra tiếng gầm ngông cuồng tự đại, long tức đen thẫm bừng bừng nở rộ ra xung quanh, biến thành vô số những hạt đen to bằng nắm tay rồi đem từng cái từng cái thân ảnh đang đánh về phía nó văng khỏi bầu trời... mà khi những hạt đen này rơi vào mặt đất thì cả một khu vực rộng lớn quanh đó bỗng hóa thành bụi đen, sau đó bừng lên ngọn lửa màu đỏ sẫm, rồi bốc lên những đám mây hình nấm đen kịt.

    Một người thanh niên bị đánh văng từ trên xuống trên quảng trường trắng phía dưới... mái tóc dài màu bạc phủ xuống vành tai cao nhọn cùng với chiến giáp màu bạc điêu khắc hoa mỹ chứng minh rõ ràng thân phận Tinh linh của hắn. Khi nãy hắn cũng đã từng là một cường giả bất khuất xông lên trên không để liều mình chiến đấu, vậy mà giờ khắc này hắn chỉ còn có thể tràn đầy vẻ tuyệt vọng mà ngước nhìn lên Tà Long Vương bất khả chiến bại trên bầu trời.

    "Ned rốt cục cũng xuất hiện..." Nhưng mà ngay trên đỉnh tháp phía sau Tinh linh kia, một người trẻ tuổi với khuôn mặt kiên nghị vụt xuất hiện trong quang diễm vờn quanh thân thể, hắn chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm câu này rồi kiên quyết phóng lên trên không.

    Chỉ chớp mắt khi phóng lên không thì xung quanh thân thể của hắn bỗng quay cuồng phủ kín một hồi bão táp, ánh chớp chói mắt cùng những hạt đỏ như máu đầy tràn trong cơn lốc, rồi trong tay của hắn hình thành một thanh trường kiếm chói mắt.

    Cũng đúng vào lúc này, khoảng không phía dưới thân ảnh của hắn bỗng xuất hiện một vùng mây sáng bạc, lại một Cự Long xuất hiện.

    Một Cự Long trắng bạc rực rõ nâng lên thân ảnh người trẻ tuổi với thanh kiếm lóa mắt bao phủ trong bão táp, vẽ ra một cột sáng bạc rực rõ trên không trung, cắt vào vầng sáng mầu tím đậm tà dị rồi cùng Cự Long xám tro quấn lấy lẫn nhau.

    Trường kiếm phủ lấy chớp giật lóa mắt tựa như một cái kim khâu đâm liên tiếp vào lưng tà ác Cự Long, rồi bỗng biến mất trong nháy mắt... nó đã phá tan tất cả lực lượng của tà ác Cự Long, thâm nhập vào thân thể rồi đâm vào trái tim của nó.

    Tà ác Cự Long cùng Cự Long màu bạc phun máu tươi, tựa như hai ngọn núi rụng xuống đất.

    "Ngươi là ai!"

    "Ngươi chảy xuôi huyết mạch của chúng ta... nhưng lại phản bội... đem lưỡi kiếm đâm vào trái tim ta!"

    Cự Long xám tro phát ra tiếng gầm phẫn nộ mà thảm thiết, thả ra lượng lớn hạt màu đen quấn chặt lấy người anh hùng vừa đâm nát trái tim hắn... rồi cả hai cùng ngã xuống, rơi vào vực sâu tràn ngập hỏa diễm của các loại khí hỗn độn. Trong lúc đó một ít hạt màu đen đã biến thành những dòng khí trong vắt tựa thủy tinh, lại lần nữa cắt vào thân thể của nó.

    Ở phía dưới, cường giả Tinh linh trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Tà Long vẫn lạc, đầu óc trống rỗng...

    "Tà Long Ned chết rồi!"

    Vô số tiếng hoan hô vang lên...

    Đó là hình ảnh kết thúc của Cự Long chiến tranh mà sử thi của đại lục Santa Monica ghi chép lại.

    Trước khi Tà Long Vương Ned vì muốn thống trị toàn bộ đại lục mà phát động Cự Long chiến tranh, đại lục Santa Monica vốn vô cùng yên bình... Long tộc, Nhân loại, Tinh linh, người khổng lồ, người man rợ, thú nhân đều có riêng lãnh địa cùng vương quốc của mình, thậm chí còn chung tay sáng lập Thiên không thành dùng cho mậu dịch - Vĩnh hằng Thánh thành.

    Tuy rằng cuối cùng cuộc Cự Long chiến tranh lấy Ned chết trận mà kết thúc, nhưng kèm theo nó tiêu vong không chỉ có phần lớn Long tộc mà hầu như hết cả những vương quốc cổ xưa nọ trên toàn bộ đại lục cũng đã hủy diệt, chỉ Vĩnh hằng Thánh thành ở trung tâm là còn có thể bảo tồn lại. Mà một vài kẻ vây cánh của Ned vẫn cường đại như trước, tùy thời tùy khắc mà nhăm nhe phản công.

    Nhưng ở trong Cự Long chiến tranh cũng xuất hiện vô số anh hùng, bọn họ tựa như những vì sao sáng chói giữa bầu trời chiếu rọi vô số nội tâm của hằng hà những người trẻ tuổi trên đại lục, để bọn hắn khát vọng đuổi theo dấu chân tiền nhân... trở thành những dũng sĩ có thể vì thủ hộ thân nhân cùng quê hương của mình mà không tiếc trả giá sinh mệnh bản thân.

    Nhân loại, Tinh linh, người man rợ, người khổng lồ, thú nhân... may mắn còn sống sót sau cuộc chiến kế tục bằng vào vô số sinh mạng của các dũng sĩ mà xây dựng nên các vương quốc với những huyết mạch dung hợp như Vương quốc Archer, Vương quốc Dova, Vương quốc Winter cùng Vương quốc Storm. Bốn quốc gia chia sẻ lãnh thổ lần nữa khiến toàn bộ đại lục Santa Monica khôi phục yên bình.

    Các loại cường giả có huyết mạch thuần khiết tuy rằng càng ngày càng ít ỏi, nhưng việc huyết mạch dung hợp rồi biến hóa cũng khiến con đường trở thành cường giả trở nên ngày càng đặc sắc cùng tươi mới.

    Trải qua năm tháng, ngôn ngữ của cả đại lục đã chậm rãi diễn biến thành các loại long ngữ cùng ngôn ngữ của các tộc kết hợp lại.

    Sở dĩ có diễn biến như vậy là bởi vì mỗi một câu long ngữ tự thân đều có thể triệu hoán nguyên tố lực lượng pháp thuật ngâm vịnh, ấu long thuở nhỏ dùng long ngữ trò chuyện thật ra chính là đang không ngừng lặp đi lặp lại pháp thuật ngâm vịnh, cho nên chỉ cần sinh trưởng đến số tuổi nhất định thì Long tộc tự nhiên đã có thể nắm giữ lực lượng mạnh mẽ.

    Mà bây giờ, loại năng lực này đã không còn là của riêng Long tộc nữa, tất cả trẻ nhỏ trên đại lục lúc nói chuyện cũng đã ẩn chứa long ngữ, cho nên bọn họ cũng sẽ giống như Cự Long, đến nhất định tuổi đời sẽ có thể cảm giác được nguyên tố lực lượng...

    Đến lúc này thì một thời đại mới trên đại lục Santa Monica đã bắt đầu trở mình!

    Tuổi thức tỉnh thông thường từ mười đến mười lăm, mười sáu tuổi... đây chính là thời điểm để nhân sinh xuất phát bước đi trên con đường theo đuổi tương lai tràn ngập ước mơ, dự định đẹp đẽ!

    Vì thủ hộ quê hương của mình, vì vinh quang của gia tộc và vương quốc... những thiêu niên thức tỉnh huyết mạch này lần lượt người trước ngã xuống, người sau tiến lên để gia nhập các học viện tiếp nhận việc truyền thụ các loại tài nghệ... bắt đầu theo đuổi giấc mộng của mình!
     
    Chỉnh sửa cuối: 31/12/13
  2. BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 1: Thiếu niên thức tỉnh! Thuật sư, lực lượng huyết mạch.
    Dịch: vide
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us




    Phía nam Vương quốc Archer, thị trấn Colonie, mỏ khoáng đồng đỏ, khu mỏ số ba...

    "Đáng chết! Chỉ cần một khối này nữa là đủ rồi..."

    Nơi sâu trong động khoáng, Arryn toàn thân ướt sũng mồ hôi đang gắt gao ghì chặt lấy cuốc chim cố chống đỡ cơ thể sắp đổ sụp xuống, miệng thở hổn hển.

    Đây là một thiếu niên gầy yếu, khuôn mặt còn mang một chút ngây ngô non nớt lấm lem những đất với cát... nhưng dưới đôi lông mi dày lại là cặp mắt trong sáng đặc biệt, thậm chí ngay cả lúc này khi cậu ta đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khối khoáng trước mặt thì đôi mắt kia vẫn ánh lên những tia lạc quan vui vẻ.

    "Khỉ thật, hết cách rồi! Đành vậy thôi!"

    Bỗng nhiên, một nét kiên quyết ánh lên trong mắt chàng trai trẻ.

    "Ô ô ô...!" Kèm theo một tiếng thét lanh lảnh, lực chú ý của chàng trai toàn bộ tập trung vào hai tay...trong không khí bỗng giống như xuất hiện rất nhiều hạt nhỏ bé không nhìn rõ tụ tập đến trên tay cậu. Trong nháy mắt, cả thân thể vốn đã kiệt sức đến cực điểm bỗng nhiên lần nữa phát lực, vung quốc chim bổ mạnh xuống!

    "Coong!"

    Một tia lửa tóe ra.

    Cục khoáng thạch vốn còn hằn khá sâu trên mạch động cuối cùng cũng lảo đảo rớt ra.

    "Xem lực lượng thức tỉnh huyết mạch của ta đi! Cuối cùng cũng đào được đầy đủ khoáng thạch, ha ha ha...!"

    Trong hầm tối vang lên tiếng cười đầy vẻ đắc ý của Arryn.

    Chỉ có điều ngay sau đó lại là tiếng thét thảm của cậu, "A! Chân ta! Đau quá!"

    Từ nơi xa trong hầm mỏ rất nhanh mơ hồ truyền lại một tràng cười thích thú: "Thằng nhóc Arryn này xem chừng là lại không cẩn thận bị khoáng thạch chính mình khai thác ra đập vào chân rồi."

    "Ha ha, tháng này đã là lần thứ ba đi, chỉ cần thêm hai lần nữa là có thể phá kỷ lục tháng trước."

    "Chà chà! Không thể cẩn thận hơn một chút nữa sao chứ, lại bị đập vào chân của mình."

    ...

    Trời nhá nhem tối, tại lối ra của khu mỏ quặng xuất hiện một thân ảnh gầy yếu, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, dáng vẻ mệt mỏi đến nỗi chẳng còn đứng thẳng nổi, hai cái cánh tay buông thõng mềm oặt tựa bún rối... Irene khập khiễng đi ra khỏi khu mỏ quặng, trở lại cái thị trấn Colonie tiêu điều rách rưới, bước vào một y quán duy nhất của cả trấn - y quán của dì Emma.

    "Dì Emma, cháu tới rồi đây."

    "Nhóc Arryn, lão già lừa đảo vẫn còn chưa chết sao?" Bình thường thì người trên trấn khi gặp cậu đều chào hỏi như vậy đấy, ngày hôm nay dì Emma cũng không ngoại lệ.

    "Cháu cũng muốn ông ấy chết nữa, nhưng ông ấy lại vẫn sống thật tốt cơ."

    "Nếu ngươi không mua thuốc cho hắn, không nuôi hắn... hắn sớm đã chết mấy năm rồi ấy chứ."

    "Nhưng thật ra cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn ông ấy chết đi?"

    "Bởi mới nói ngươi có muốn hắn chết đâu chứ... Ồ, chân ngươi lại làm sao nữa thế? Rõ ràng ta nhớ ngày hôm qua lúc ngươi tới thì chân cũng đã khỏi rồi mà! Lẽ nào ngày hôm nay ngươi lại bị khoáng rơi vào chân nữa hả?"

    "Khục... Khục... Không phải đâu, là bệnh cũ tái phát... Bệnh cũ tái phát..."

    Arryn đầy mặt phiền muộn cùng xấu hổ vác theo một bao thuốc đi ra khỏi y quán, tại một đường đầy những câu chào hỏi thân thiết kiểu như "Lão già lừa đảo vẫn sống sao? Nhóc Arryn ngươi lại không cẩn thận đập vào chân nữa à, lần sau phải cẩn thận hơn chứ!" mà trở lại nhà mình.

    Nhà của hắn ở dưới một vách núi đá phía nam của thị trấn, có một rặng trúc cách ly xung quanh tôn lên một ngôi nhà nhỏ.

    Khi Arryn đẩy cánh cửa cũ kèn kẹt bước vào thì một lão nhân tóc bạc trắng đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn đá đơn sơ trong sân nhà.

    Lão nhân này thân hình cao lớn, chỉ có điều nhìn qua gày gò bệnh hoạn, hơn nữa trên da thịt phủ đầy các vết tích năm tháng để lại, có thể thấy lão vô cùng già yếu. Quần áo trên người lão cũng giống như Irene lúc này đều đã không nhìn ra màu sắc lúc ban đầu nổi nữa, chỉ khác là quần áo lão vẫn có vẻ khá là sạch sẽ.

    "Ha ha..." Vừa nhìn thấy Arryn khập khiễng đi vào, lão nhân này sững sờ một chút rồi lập tức ôm bụng cười đến lọm khọm cả thân thể: "Quả nhiên vẫn là không thể để ý nổi..."

    "Nói gì thế, tới giờ uống thuốc rồi!"

    Arryn đem gói thuốc ném vào lòng lão nhân đang cười trên sự đau khổ của người khác, sau đó đặt mông ngồi xuống, cũng mặc kệ tay bẩn hay không mà cầm lấy một cái bánh bột trên bàn đá gặm ngấu nghiến, đồng thời phiền muộn lầm bầm: "Khoáng bên trong khu mỏ càng ngày càng ít, hiện tại đào khoáng càng ngày càng khó khăn rồi."

    "Bất quá ta đã thức tỉnh huyết mạch, sau này kể cả dù cho đào khoáng thạch càng ngày càng khó khăn thì nuôi sống hai người chúng ta cũng hẳn không có vấn đề đi." Gặm hết hai cái bánh thì vẻ phiền muộn trên mặt Arryn cũng bị quét sạch, có chút đắc ý lên nói.

    "Thật là một kỳ tài a, không hổ là tiểu gia hỏa ta bỏ ra nhiều năm như vậy mới tìm được, gặp hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn có thể vui vẻ cùng lạc quan được."

    Lão nhân híp mắt cười cười, nhìn thoáng qua đôi cánh tay mềm oặt tựa như sắp nhấc không nổi của Arryn mà nói rằng: "Xem ra ngày hôm nay ngươi lại không nhịn được mà dùng thuật lực. Có điều ta nhớ rằng đã rất nhiều lần nói với ngươi, khi thể lực cùng tinh thần đều đã đạt tới cực hạn mà gượng ép vận dụng thuật lực thì sẽ tạo thành gánh nặng trầm trọng đối với thân thể, nghiêm trọng một chút còn có thể chết nữa đi."

    "Còn không phải là để nuôi sống bản thân với lão già lừa đảo ngươi..." Arryn không phản đối hừ hừ nói, "Hơn nữa lần này chỉ là tình cờ dùng một chút."

    "Được rồi, thiếu niên xằng bậy kỳ tài. Như ngươi đã thức tỉnh, lại làm được tới loại trình độ này rồi..." Lão nhân khẽ mỉm cười, "Cũng tới thời điểm nói cho ngươi biết sự thật."

    Arryn nhìn lão nhân: "Sự thật gì? Là ngươi sắp chết sao?"

    "Khốn khiếp... Ngươi muốn ta chết tới vậy sao?"

    "Này cũng không phải, ta thật ra còn lo là không mua nổi nghĩa địa."

    "Ngươi gia hoả này, ngươi bây giờ nghe kỹ cho ta. Thử thách cùng thí luyện của ta đối với ngươi đã kết thúc, ngày mai ngươi có thể chuẩn bị đi học viện Saint Léman học rồi."

    "Thử thách cùng thí luyện? Khục khục..." Arryn bị nghẹn bánh mì mà ho một chặp."Lão già lừa đảo ngươi lại muốn nói cái chuyện nhảm nhí gì nữa đây?"

    Lão nhân nhìn Arryn một chút, "Được rồi, liền từ cái xưng hô 'Lão già lừa đảo' này bắt đầu đi vậy... ngươi nói một chút sao lại gọi ta là lão già lừa đảo hả?"

    "Đó là bởi vì từ khi ta nhặt được ngươi bảy năm trước, ngươi vẫn luôn miệng nói là sẽ dạy ta, truyền thụ cho ta phương pháp để trở thành một thuật sư lợi hại, nhưng bảy năm này ngươi chỉ toàn hết ăn lại nằm, chẳng có dạy bất kỳ phương pháp huấn luyện nào cho ta cả. Cho nên mọi người mới đều quen miệng mà gọi ngươi là lão già lừa đảo." Arryn cũng nhìn lão nhân một chút, buồn bực nói: "Xem ra hôm nay đầu óc ngươi thật sự rất có vấn đề, lại hỏi cái này nữa cơ đấy."

    Lão nhân khẽ mỉm cười: "Vậy nếu ngươi vẫn coi ta là lão già lừa đảo hết ăn lại nằm thì tại sao không quẳng ta ra đường chứ?"

    "Đem ngươi quẳng đi cũng sẽ không có ai thèm nuôi ngươi, mà coi như là nhặt con chó con mèo ngoài đường về cũng không nên để nó chết đói có đúng không?"

    "Thằng nhóc ngu ngốc ngươi lại đem ta tỉ dụ thành mèo với chó nữa." Lão nhân bó tay lắc lắc đầu, "Ngươi có biết thị trân Colonie tại nam bộ có tên gọi khác là gì không hả? Thị trấn bị bỏ quên! Từ khi quặng sắt tại mỏ ở Colonie được khai thác xong thì nơi này cũng chỉ còn sót lại chút cằn cỗi khoáng thạch đồng đỏ rồi. Đây là cái loại lãnh địa mà dù cho một gã lãnh chúa bết bát nhất cũng chẳng thèm ngó tới nữa là, cả trấn chỉ toàn một vài thợ mỏ già cùng với đám người ở bên ngoài không có biện pháp mưu sinh mới đành lựa chọn ở lại chỗ này. Coi như ta là một lão già ăn mày lang thang không nhà thì cũng chẳng ngu tới mức lết xuyên qua khu mỏ quặng hoang vu bỏ đi, chạy đến nơi này xin cơm đi? Hơn nữa còn là vào một tối tuyết rơi lạnh căm nữa!"

    ...

    Màn đêm đã buông xuống, sao trời bắt đầu lóng lánh.

    Nửa miếng bánh bột rớt khỏi mồm Arryn.

    "Nói rất có lý a." Arryn sững sờ nhìn lão nhân xác thực có vẻ hơi khác với mọi ngày, "Lão Kingston ngươi nói thật?"

    "Ngươi cũng biết là ta đang nói nghiêm túc, bằng không thì ngươi sẽ không gọi ta là lão Kingston, chỉ có thể gọi ta là lão già lừa đảo rồi."

    "Lẽ nào ngươi đúng là thuật sư?" Arryn không thể tin tin lầm bầm lầu bầu, sau đó lại lắc đầu nguây nguẩy: "Không thể nào! Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu. Nếu như ngươi quả thật muốn dạy dỗ ta trở thành một thuật sư lợi hại trên Santa Monica đại lục như ngươi nói, vậy thì tại sao trong bảy năm qua ngươi không dạy ta chút phương pháp huấn luyện thân thể cùng vũ kỹ nào cả chứ?"

    "Bởi vì có một thứ cơ bản nhất để quyết định lực lượng của một thuật sư."

    "Đó chính là huyết mạch lực!"

    Lão Kingston trên mặt toát lên nét kiêu ngạo, ngữ khí cũng không tự chủ càng ngày càng mãnh liệt cùng cuồng nhiệt: "Huyết mạch thuần khiết Người khổng lồ - trời sinh thể lực kinh người, lực lớn vô cùng. Huyết mạch thú nhân thuần khiết - trời sinh nắm giữ cuồng hóa lực, nắm giữ lực bộc phát trong nháy mắt khó có thể tưởng tượng! Huyết mạch Tinh Linh thuần khiết - cực kỳ nhanh nhẹn, hành động như gió, hơn nữa trời sinh nắm giữ độ chính xác mạnh mẽ, khả năng vận dụng thuật lực vượt xa người thường. Còn các loại huyết thống Long tộc thì khiến cho lực lượng của thân thể cùng khả năng vận dụng thuật lực lại càng cường đại!"

    "Nếu chỉ vậy, hai tháng này ngươi đã cùng ta nói đi nói lại không dưới 20 lần." Âm thanh phiền muộn của Arryn vang lên: "Hơn nữa cái đó quan hệ gì với ta, ta chỉ là huyết mạch của Nhân tộc bình thường mà thôi. Xem ra ngươi lại lên cơn sốt mà chưa biết, hẳn tới giờ uống thuốc rồi."

    "Thằng nhóc ngu ngốc ngươi!"

    Tuy rằng rất rõ ràng Arryn là một thiếu niên kỳ lạ không thể dùng lẽ thường đến suy đoán, nhưng đang dõng dạc giảng giải thì bị một câu nói ráo hoảnh như vậy đánh gãy khiến lão Kingston vẫn không nhịn được có chút cảm giác ức ói máu: "Ta đã nói rất nhiều lần với ngươi rằng các loại huyết mạch lực chỉ là tương đương với các loại thiên phú thêm vào, huyết mạch Nhân tộc thuần khiết tuy rằng không có cái huyết mạch lực đặc biệt gì cả nhưng lại là loại có thể dung hợp những huyết mạch khác ổn định nhất! Sau khi trải qua Cự Long chiến tranh thì những huyết mạch thuần khiết vô cùng cường đại đã càng ngày càng ít, rất nhiều huyết mạch trải qua nhiều lần dung hợp, sinh sôi đến nay thì huyết mạch lực thậm chí đã không còn hiện ra nữa. Dưới tình huống tuyệt đại đa số thuật sư từ khi sinh ra cũng chưa có đặc biệt lợi hại huyết mạch lực mà nói thì một tên thuật sư mới sinh ra đã có lợi hại huyết mạch lực sẽ hiển nhiên mà có thể bộc lộ tài năng áp đảo từ sớm!"

    "Nhưng những cái này thật sự cùng ta có quan hệ sao..." Âm thanh làu bàu của Arryn lại vang lên.

    Lão Kingston không nhịn được nổi giận gầm gừ: "Ngươi không thể dùng chút đầu óc ngẫm lại sao! Nói đến giờ vẫn không hiểu hả! Bảy năm qua, bảy năm qua, ta mang đến cho ngươi sự mài giũa của việc sinh hoạt khổ cực, kể cả những câu truyện cổ ta giảng cho ngươi nghe đều là ta đang huấn luyện ngươi. Mỗi một phần tử bé nhỏ trong thân thể của ngươi trải qua thời gian dài không chiếm được đầy đủ dinh dưỡng cùng hoạt động nặng nhọc khiến mỗi ngày đều hết sức kiệt lực, nên chúng hiện giờ hoàn toàn là ở vào trạng thái cực kỳ khát khao. Cho nên ngươi so với bạn cùng lứa tuổi gầy yếu, nhìn qua thì như còn nhỏ hơn bọn họ tới hai tuổi, cũng mãi đến tận cái tuổi này mới thức tỉnh. Nhưng chính vì như thế nên thân thể của ngươi hấp thu những huyết mạch lực khác nhất định sẽ so với người bình thường mạnh hơn rất rất nhiều lần!"

    Arryn tỏ vẻ bừng tỉnh thốt: "Ta hiểu."

    Lão Kingston thở ra một hơi, cho rằng cuối cùng thì Irene cũng sẽ nói ra cái câu mà hắn muốn.

    "Ta hiểu!" Thế nhưng câu nói tiếp theo của Arryn thiếu chút nữa đã để hắn trực tiếp hôn mê: "Lão biến thái Kingston ngươi! Ngươi không chỉ có lừa dối cảm tình của trẻ con mà bảy năm qua ngươi còn chỉ làm duy nhất một việc đó là tàn phá thân thể thiếu niên!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 31/12/13
  3. BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 2: Ta đến đây! Học viện Saint Léman!
    Dịch: Sói
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us






    “Ngươi rốt cuộc có thể đàng hoàng một chút cho ta được không!”

    Trong căn phòng nhỏ của Arryn chợt bộc phát một tiếng gầm giận dữ, cơ hồ làm cho tường phòng rung chuyển.

    “Được rồi.”

    Nhìn lão Kingston đang nổi giận một bên, Arryn chịu thua khoát tay áo, nói: “ Lão nói nhiều về trụ cột con người cùng huyết mạch lực như vậy, nói thẳng ra là lão muốn nói gì đây? Muốn truyền thừa cái huyết mạch lực gì đó cho ta sao?”

    “Rốt cuộc cũng nói đến cái trọng điểm rồi, nhưng sao cái vẻ mặt của nó như không có chuyện gì thế này! Khốn kiếp, đã biết nó rất đặc biệt rồi, nhưng vẫn không nén giận được a.”

    Lão Kingston thở hổn hển hừ hừ, từ từ bình tĩnh lại.

    Còn Arryn thì cả người mềm nhũn nằm gục trên bàn đá.

    “Mệt mỏi quá a…” Hắn rên rỉ một tiếng, sau đó đem cằm đặt trên bàn đá, nhìn lão Kingston, hữu khí vô lực nói: “Nếu là như vậy, thì đến đây đi, có cái gì huyết mạch lực đem truyền cho ta đi.”

    Lão Kingston lúc này ngược lại nhìn không được bật cười.

    Cái tính cách này thật không giải thích được, không biết sợ hãi, hơn nữa lại tràn đầy sự lạc quan, căn bản không biết khó khăn là cái khỉ gì, nếu người khác gặp phải không phải là sẽ nhức đầu đến phát điên sao?

    “Huyết khế! Khải phong chi ấn!”

    Theo một tiếng ngâm chú trầm thấp, tay phải của lão đưa ra cầm lấy tay phải của Arryn.

    Trong nháy mắt tay của hắn tiếp xúc với da thịt của Arryn, năm đoàn ngân quang tạo thành năm ký hiệu cổ Long ngữ mà dù Long ngữ học giả già nhất cũng không nhận ra, thấm vào thân thể Arryn.

    Năm điểm ngân quang dừng lại trên mu bàn tay của Arryn một chút sau đó từ từ biến mất không thấy nữa.

    “Đây chính là dung hợp huyết mạch lực?” Arryn có chút sững sờ nhìn tay mình. Hắn cảm giác trong thân thể không có bất kì khác thường nào, chẳng qua là mấy đầu ngón tay có chút tê dại.

    “Phương thức truyền thừa huyết mạch lực chỉ có hai loại, một loại là truyền sang đời sau, một loại là thông qua một thánh vật truyền thừa có chứa một chút lực lượng đặc biệt.”

    Lão Kingston vô cùng nghiêm túc nhìn Arryn, lão lắc đầu: “Những cái khế ấn này chỉ tương đương với chìa khóa để cho ngươi dung hợp huyết mạch lực thánh vật trong thư viện ở Saint Léman học viện. Cho nên việc ngươi cần phải làm chính là đi học viện Saint Léman, sau đó trước tiên dung hợp huyết mạch lực của ta cho ngươi.”

    “Đợi một chút…, một lão lường gạt đột nhiên biến thành một cái thuật sư, ta có chút choáng, để ta suy nghĩ một chút… Tại sao phiền toái như vậy, sẽ không phải là lừa gạt ta chứ?” Arryn vẫn gục trên bàn đá như cũ, nghiêng mặt nhìn lão Kingston.

    Giống như đã sớm biết Arryn sẽ nói như vậy, lão Kingston cười cười, đơn giản là móc ra một túi tiền, bỏ vào cạnh mắt Arryn: “Đây là chuẩn bị giúp ngươi tiền học phí.”

    Arryn nhất thời không biết khí lực từ đâu ra, thoáng cái đã nhảy lên.

    “Phát tài a…”

    Chính là lúc mơ túi tiền nhìn thoáng qua, hắn nhất thời ngây người.

    “Đến nước miếng cũng muốn chảy xuống.” Lão Kingston nhìn Arryn một cái: “Cái này đã tin chưa?”

    Arryn lập tức đem túi tiền thu vào trong ngực, gật đầu liên hồi: “Tin, tin.”

    Nhưng hắn không nhịn được lập tức hỏi: “Nhưng là, theo lời nói của lão thì lão là một thuật sư lại hại a…, tại sao lại lựa chọn ta? Là bởi vì lúc ta nhặt được lão ta mới chín tuổi, tương đối đần nên dễ lừa gạt phải không?”

    “Ngươi thật sự là ngu nhất trong lũ ngu.” Lão Kingston nghiêm trang gật đầu: “Ta đã đi qua rất nhiều địa phương, chỉ có ngươi là chịu nuôi ta lâu như vậy, thông qua khảo nghiệm thí luyện của ta đặt ra.”

    “Vậy lão để cho ta đi học viện học tập thì sau này sẽ bắt ta làm gì? Là muốn ta trở thành một thuật sư lợi hại sau đó giúp lão thi hành nhiệm vụ gì đó hay là muốn thủ hộ gia tộc lão, vì gia tộc lão chiến đấu?” Đột nhiên tinh thần Arryn tỉnh táo hẳn, lập tức nghĩ tới vấn đề khác.

    “Không.” Lão Kingston cười lắc đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, từ từ nói: “Đối với mỗi thiếu niên sau khi thức tỉnh mà nói, dưới trời sao có vô số mơ ước, những năm qua ngươi đối với ta như vậy chính là hồi báo rồi. Ta chỉ giúp ngươi giương buồm khởi hành, sau đó, ngươi có thể tự do lựa chọn giấc mộng của mình.”

    “Arryn, ngươi phải hiểu rằng, một người có năng lực cao đến một mức nhất định thì hắn sẽ không giống người bình thường. Hắn giống như một viên bảo thạch tốt nhất, sáng lóe lên. Hoàn cảnh khốn khổ nhất đã làm con người ngươi thiện lương, lạc quan, kiên cường cùng đức tính vĩnh viễn không khuất phục. Cho nên ta mới không cần lo lắng cho con đường của ngươi, nên từ hôm nay, Arryn, ngươi cứ tận sức mà đi tìm và hoàn thành giấc mộng của mình đi.”

    “Nghe có vẻ như rất lợi hại nha.” Arryn nâng cằm của mình, nhìn lão Kingston: “Quên mất một điểm quan trọng rồi, cái huyết mạch lực lão giấu ở học viện Saint Léman rốt cuộc là cái gì?”

    “Bất kì thuật sư nào cũng sẽ có một chút thủ đoạn giấu diếm, sẽ không đem bí mật cùng lực lượng của mình bại lộ trước mặt mọi người. Giấu diếm lực lượng chính là thủ đoạn để bảo vệ tính mạng. Cho nên cái loại vật như huyết mạch lực này, tự nhiên không thể để bị nhìn một cái là phát hiện được, nếu có thể giấu diếm tự nhiên là tốt hơn.”

    Lão Kingston híp mắt cười nói: “Bởi vì ngươi bình thường cũng không nghe ta khuyên bảo, hay dính vào rắc rối cho nên ta quyết định không nói cho ngươi biết tại sao ta lại muốn đem huyết mạch lực đặt ở học viện Saint Léman. Và ta cũng không định nói cho ngươi biết rốt cuộc là loại huyết mạch lực gì, như vậy cả ngươi cũng không biết, người khác dĩ nhiên cũng không thể từ trên người ngươi mà biết được.”

    “A…” Arryn nhất thời buồn bực kêu lên: “Như vậy chẳng phải là lão cố ý treo mỡ trước miệng mèo sao! Lão Kingston! Lão mau nói cho ta biết!”

    “Đừng có nằm mơ, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết.”

    “Không được, lão mau nói cho ta biết!”

    “Không thể nào, tiết kiệm lại chút sức lực đi ăn thật ngon rồi đi tắm đi.”

    “… Lão mà không nói cho ta thì…, ta liền không đi học viện học!”

    “Uy hiếp vụng về như vậy thật là vô ích. Ngươi nằm mộng cũng muốn đi học ở học viện đó nha, ánh mắt ngươi đã bán đứng ngươi rồi.”

    “A… A… Lão rốt cuộc không nói cho ta sao?”

    “Kiên! Quyết! Không!”

    “Âm mưu! Tuyệt đối có âm mưu!”

    “Ngu ngốc, ngươi cảm thấy có người bỏ một thời gian lâu như vậy để thiết kế âm mưu hại một đứa bé như ngươi sao!”

    “Lão không nói cho ta biết thì chính là có âm mưu!”

    “Ha ha, vậy ngươi tốt nhất là không nên đi học viện Saint Léman.”

    “…”

    Đêm đã khuya.

    Ánh sao nhu hòa bao phủ cả căn phòng nhỏ của Arryn.

    Mệt mỏi tới cực điểm khiến Arryn ngủ say đi, phát ra từng đợt tiếng ngáy.

    Thỉnh thoảng còn lẩm bẩm một mớ lời nói hỗn loạn như:

    “Mau nói cho ta biết rốt cuộc là loại huyết mạch gì, khốn kiếp…”

    “Lừa ta lâu như vậy còn tưởng lão là một lão đầu lưu lạc không có nhà cửa. Thế mà trên người lại giấu nhiều tiền bạc như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho lão…”

    “Không nói thì không nói, sau này chính ta sẽ tự biết.”

    “Hô hô… Học viện Saint Léman… Học viện Saint Léman…”

    Lão Kingston đứng ở trước giường của Arryn, nghe Arryn nói mớ thỉnh thoảng lại nhắc tên học viện, trong bóng đêm hắn không nhịn được mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm:

    Mặc dù bình thường căn bản ngươi không thèm nhắc đến việc đi học trong học viện, nhưng nghĩ tới những thiếu niên đã thức tỉnh khác có thể đi vào học viện truy tìm giấc mộng của mình, trong nội tâm ngươi thật ra cũng khát khao giống vậy… Ngươi nếu so sánh với những người khác thì càng cực khổ hơn, nói vậy ngươi so với người khác càng quý trọng hơn, Arryn, ta rất mong đợi biểu hiện của ngươi.”

    “Không nói cho ta thì không nói, cái bộ dạng thần thần bí bí kia thật giống như rất lợi hại, lợi hại như vậy không thể là Cự Long huyết mạch chứ…”

    Vừa lúc đó, Arryn đang ngủ say lật người qua, nói mớ một câu.

    “Tiểu tử, ngươi có thể không xem thường người khác được hay không. Đáp án thì ngươi tự chính mình từ từ đi tìm đi.”

    Lão Kingston đang thương cảm nhìn thân hình nhỏ gầy, nghe một câu như vậy cũng nhịn không được có một chút buồn bực, căm tức.

    “…”

    “Cái gì! Arryn muốn đi học viện Saint Léman học tập?”

    Sáng sớm, trấn Colonie hoàn toàn sôi trào.

    Arryn vác bọc hành lý đứng đầu trấn, hai bên đường toàn bộ đều là người đưa tiễn.

    “Lão lừa gạt, Arryn tìm đâu phí dụng để đi đến học viện Saint Léman học? Tuy nói chỉ cần thức tỉnh thì có thể đi vào học viện học tập, nhưng mà học phí cùng tiền ăn ở cũng không thể thiếu a…”

    “Khụ khụ, nói trắng ra thì ta trước kia là một thuật sư, có để dành được một số tiền.”

    “Nói ngươi để dành một số tiền thì ta còn tin tưởng, nói lão đầu giống ngươi là một thuật sư thì chẳng ai thèm tin đâu!”

    “Dù sao hiện tại hắn đưa tiền cho Arryn đi học, cũng xem như lương tâm được đánh thức.”

    “Lão lừa gạt, Arryn đi ngươi không đi theo sao?”

    “Ta nói thật là ta tới dạy Arryn làm thuật sư, hắn đi rồi, ta có thể về hưu lo chuyện của mình.”

    “Vẫn còn mạnh miệng a…”

    Những người đưa tiễn ầm ĩ một hồi, Arryn cùng lão Kingston cuối cùng cũng ôm tạm biệt, chuẩn bị chính thức lên đường.

    “Lão thật sự không cùng ta đi sao?” Arryn nói nhỏ bên tai lão Kingston.

    “Sứ mạng tìm kiếm và dạy dỗ ngươi ta cũng đã hoàn thành, kế tiếp ta nên về hưu nghỉ ngơi một thời gian.” Lão Kingston nói: “Ta già rồi, đã không muốn đi truy tầm mộng tưởng gì nữa rồi.”

    Arryn làm một cái động tác vô cùng khinh bỉ, thầm nói: “Âm mưu… Tuyệt đối là có âm mưu…”

    “Vậy ngươi có thể không đi học viện Saint Léman a.” Lão Kingston cười ha ha một tiếng, dùng ánh mắt như nhìn thấu Arryn, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ngươi hẳn cũng hiểu ta có thể lấy ra một đống tiền bạc đưa cho ngươi thì không có ngươi ta cũng có thể sống không tệ.”

    “Vậy ta mặc kệ lão.” Arryn hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, đồng thời nhẹ giọng nói: “Bất quá lão Kingston này, ta sẽ nhớ lão lắm.”

    Lão Kingston thương nhiêu nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng sẽ nhớ ngươi.”

    “Ta lên đường đây!”

    Arryn đưa hai tay ra làm một cái thủ thế, tràn đầy lý tưởng hào hung, hô lớn: “Đi nào! Tới học viện Saint Léman!”

    “Sai rồi! Trở lại!”

    “A?”

    “Ngu ngốc, cái kia chính là hướng đi học viện Saint Léman sao? Ngươi đi ngược đường rồi!

    “Ha ha, thật không hổ là Arryn, người một tháng bị dập chân năm lần, đi cũng sai đường.”

    “…!”



     
    Last edited by a moderator: 14/1/14
  4. BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 3: Huyết mạch Tinh linh, huyết mạch cự nhân, thu hoạch.
    Dịch: Tạ
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us





    "Tên?"

    "Arryn!"

    "Tuổi?"

    "Mười sáu!"

    "Quê quán?"

    "Thị trấn Colonie!"

    "Thị trấn bị bỏ quên?"

    Ở nơi ghi danh nhập học của học viện Saint Léman, Kate kinh ngạc ngẩng đầu.

    Trong ấn tượng của hắn, ở thị trấn mỏ nghèo xơ xác ấy vốn là chẳng có thanh niên trẻ tuổi nào, hơn nữa hắn nghe nói những người còn ở đó chỉ có thể dựa vào một cái mỏ đồng cạn duy trì cuộc sống.

    Nhìn mái tóc vàng xơ xác, một bộ áo quần đang mặc không biết làm từ vật liệu gì, người chỉ cao bằng đưa nhỏ mười bốn tuổi, Kate hơi cau mày hỏi: "Ngươi tên là Arryn đến từ trấn Colonie? Ngươi thật là mười sáu tuổi?"

    "Đúng nha, có chuyện gì không?"

    Vào lúc Kate ngẩng đầu lên đánh giá Arryn thì Arryn cũng thầm quan sát gã giáo viên ghi danh trẻ tuổi trên đại lộ Saint de Sound này.

    Đại lộ Saint de Sound là một trong bốn đại lộ lớn ở thành Saint Lauren, hai bên đường cửa hàng mọc lên như nấm, giữa quảng trường lớn còn xây mười hai đài phun nước phát ra tiếng nhạc du dương. Đủ loại cửa hàng dùng vô số các tảng đá sặc sỡ tạo nên những hoa văn lạ mắt. Thậm chí những biển hiệu muôn màu, chiếc đồng phục học viện Saint Léman thêu màu xanh nhạt của Kate, đối với kẻ lần đầu tiên đến Saint Lauren như Arryn đều vô cùng mới mẻ.

    "Trấn Colonie. Đó không phải là thị trấn bị người di vong vứt bỏ sao? Chẳng lẽ nơi đó còn có thanh niên à? Ha ha, Tiểu Ải Tử đến từ trấn Colonie, ngươi mười sáu tuổi rồi sao còn thấp bé quá vậy?"

    Kate chưa kịp mở miệng hỏi thì một gã thiếu niên tóc đỏ chuẩn bị ghi danh sau lưng Arryn đột nhiên cười lên hô hố.

    Tên tóc đỏ này cao hơn Arryn cả một cái đầu, mặt tròn, có vài vết tàn nhang, vẻ mặt vô cùng vênh váo.

    "Ngươi là ai?." Ánh mắt của Kate chuyển sang gã thiếu niên tóc đỏ, chợt thấy dấu hiệu rắn cạp nong trên áo thì thầm giật mình.

    "Ngươi là…." Arryn vẫn không hề tức giận, xoay người nhìn gã thiếu niên tóc đỏ hỏi: "Ta thật sự rất thấp sao?"

    "Nghe đây! Ta đến từ gia tộc Quinn - Moss!"

    Gã thiếu niên tóc đỏ chờ mãi rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện, cười lên vô cùng phách lối, đồng thời hắn còn bày ra một tư thế vô cùng ấu trĩ.

    "Thì ra là vậy!" Kate ánh mắt hơi lóe, híp mắt cười nhìn Moss và Arryn, cũng không chen vào.

    "Tiểu Ải Tử, ngươi đương nhiên là quá thấp!" Moss cười ha ha, nhìn Arryn bỉu môi: "Ngươi xem ta chỉ có mười bốn tuổi, vẫn còn cao hơn ngươi nửa cái đầu này!"

    Arryn hơi buồn bực gãi đầu, đáp: "Nói vậy thì ta quả thực là có một chút thấp nha!"

    Moss ngẩn người, rồi đột nhiên cười lên hô hố: "Ngươi bị não à? Mình có thấp hay không cũng không biết?"

    "Bởi vì trấn Colonie chỉ có một mình ta, không có ai để so sánh!" Arryn miệng trả lời nhưng trong lòng thầm nguyền rủa lão Kingston: "Ông thật đúng là có khả năng tàn phá tiểu bằng hữu…"

    "Con hàng này quả thật là ngu ngốc bẩm sinh, đến như vậy mà vẫn không tức giận?" Nhìn Arryn vẫn bình thường khi bị gọi là Tiểu Ải Tử, Kate khẽ thở ra, liền lên tiếng nói: "Được rồi, Arryn trấn Colonie, ngươi đóng một trăm ngân tệ học phí!"

    "Cái gì? Một trăm ngân tệ? Đến một trăm ngân tệ, đắt đến thế cơ á?" Arryn hét lên với vẻ mặt không thể tin được.

    Kate xoa xoa đôi tai bị hét muốn điếc của mình, nhìn Arryn phản ứng lớn đến như thế, chậm rãi đáp: "Một trăm ngân tệ không chỉ là bao gồm tiền học phí một năm cùng với ăn ở, mà còn bao gồm phí đồng phục của học viện cùng với chi phí học tập nữa!"

    "Chỉ một năm mà tốn kém đến như vậy thì…" Arryn khẽ kéo ống tay áo của Kate: "Có thể giảm giá chút không?"

    "Ha ha, này Tiểu Ải Tử! Không phải đến học phí mà ngươi cũng đóng không nỗi mà ngay cả học phí một năm ở học viện Saint Léman bao nhiêu cũng không biết mà đã chạy tới đăng ký rồi hả?" Moss tóc đỏ lại cười lên hô hố: "Đến cả học phí mà còn trả giá nữa!"

    "Nhìn bộ dạng của ngươi kiếm chút tiền đó cũng không dễ gì, mà đến mười sáu tuổi mới giác tỉnh huyết mạch, người lại gầy yếu như vậy, xem ra cũng không phải là tên có huyết mạch gì đặc biệt đâu!" Cười hô hố một hồi, Moss liền khuyên: "Ngươi vào học viện Saint Léman học có lẽ cũng chả nên cơm cháo gì đâu, khuyên ngươi đừng lãng phí tiền bạc mình tích góp được nha!"

    "Ngươi có nhìn thấy mấy tên địa hành phu kia mặc dù có được huyết mạch thú nhân của ta, có được lực lượng mà người thường không thể có nhưng bọn họ chỉ có thể là Địa hành phu ở Saint Lauren thôi!"

    "Địa hành phu?"

    Theo tầm mắt của Moss, Arryn thấy được mấy tên tráng hán mình trần trùng trục, nửa thân quấn lấy một tấm da thú ở đằng xa.

    Mấy tên tráng hán kia ai nấy đều thân cao chừng hai mét, vai u thịt bắp, hai cái đùi lớn như hai thùng nước, cơ bắp nỗi lên cuồn cuộn, thoạt nhìn giống hệt viên đá tảng.

    "Địa hành phu là gì?" Arryn nhịn không được liền hỏi.

    "Ngay cả địa hành phu mà cũng không biết? Địa hành phu chính là đám người chuyên bốc vác thuê đó!" Moss nhìn Arryn lớn giọng đáp: "Trông bộ dạng của ngươi, cũng đừng nên miễn cưỡng nữa làm gì. Còn không bằng tiết kiệm chút ngân tệ cho việc khác đi!"

    "Không phải là có chút huyết mạch thú nhân sao? Có quyền gì quyết định nhân sinh của người khác?" Một âm thanh lạnh lùng vang lên ở bên cạnh.

    Moss giật mình quay đầu sang bên cạnh, phát hiện kẻ lên tiếng là một cô gái mỹ lệ tóc màu bạch kim đang cầm một chiếc khăn lụa đang đứng ở một bên, lộ ra vẻ sạch sẽ dị thường, không nhiễm một hạt bụi, người cao cũng tầm tầm Moss, vẻ mặt cô ngạo lạnh như băng.

    "Dám nói thế với ta? Ngươi là ai?" Moss nhất thời có chút tức giận, hừ lạnh: "Ngươi không biết ta cũng vì tốt cho hắn sao?"

    "Vì người khác tốt mà có thể khinh miệt họ?"

    Cô gái áo trắng cũng không thèm nhìn Moss lấy một lần, nói xong nàng liền nhìn Kate, lạnh như băng thốt: "Cứ ghi tên hắn nhập học, tôi trả thay hắn một trăm ngân tệ!"

    "Hả?"

    Kate liếc nhìn bạch y thiếu nữ, mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn giúp Arryn trả một trăm ngân tệ?"

    Arryn sững sờ. Một trăm ngân tệ là hai năm chi phí sinh hoạt của một gia đình bình thường, không phải là con số nhỏ , mà hắn với cô gái áo trắng này có biết nhau đâu?

    "Chi phí của hắn cộng vào chi phí của ta!" Cô gái áo trắng tựa hồ một chữ cũng không muốn lãng phí, lạnh lùng rút ra hai đồng tiền vàng ném cho Kate.

    Trên đại lục Santa Monica, một đồng tiền vàng bằng với một trăm ngân tệ.

    "Ngươi là tân sinh ghi danh vào học viện Saint Léman?" Kate nhận hai đồng tiền vàng, vô cùng hứng thú hỏi.

    Ở trong ấn tượng của hắn, cô nhóc áo trắng này đã đứng ở đại lộ Saint de Sound đã khá lâu nhưng cũng không đến xếp hàng. Bây giờ nhớ lại hắn mới hiểu, cô nhóc này dường như ghét xếp hàng chung với người khác, nàng muốn chờ cho bọn họ rời khỏi rồi mình mới làm thủ tục nhập học.

    Nhưng bởi một câu của Moss liền giúp Arryn trả phí học tập một năm cho hắn thì… Hơn nữa thủy chung vẫn cầm lấy chiếc khăn tay, giống như sợ có bụi bặm gì rơi rớt vào người mình vậy. Cô bé này chỉ sợ tính cách không chỉ cao ngạo mà còn rất ưa thích sạch sẽ nữa.

    "Khốn kiếp!"


    Một tiếng hét lớn vang lên, khuôn mặt của Moss đỏ bừng vì giận nhìn thiếu nữ hét lớn: "Chuyện tiền bạc? Ngươi nghĩ ta không trả tiền cho hắn nỗi sao?"

    "Không ai có quyền quyết định vận mệnh của người khác, ai cũng có quyền được theo đuổi giấc mơ của mình cả! Ngươi giúp được thì ngươi đi giúp, nói nhảm nhiều đến thế làm gì?"

    Cô gái áo trắng lạnh lùng cắt ngang tiếng rống giận của Moss, vẫn không thèm nhìn hắn một lần, chỉ nhìn Kate lãnh đạm nói: "Lão sư , tôi đã giúp hắn trả tiền học phí rồi, vậy mời ngài giúp hắn hoàn tất những thủ tục còn lại đi!"

    "Ngươi…!" Moss giận đến thở ra khói đến nơi, nói đoạn hắn liền thò tay móc túi tiền đưa cho Kate: "Lão sư, học phí của hắn tôi trả!"

    "Đúng là chả có nguyên tắc!" Cô gái áo trắng hất hàm, mắt liếc ra góc đường thốt.

    "Ngươi nói gì?" Mái tóc đỏ của Moss cũng sắp dựng lên, siết tay đáp: "Nếu ngưoi không phải là nữ sinh, ta đã xử đẹp ngươi rồi!"

    "Cái này…" Arryn khẽ thốt: "Mọi người không cần nỗi nóng nha, học phí ta tự trả được rồi!"

    "Cái gì? Ngươi trả được học phí?" Moss bất ngờ quay sang Arryn hỏi.

    Arryn gật đầu, cẩn thận mở túi tiền.

    "Ngươi nhiều tiền như vậy thì sao phải cò kè mặc cả thế hả?" Moss nhìn mà một chút nữa chết vì tức. Trong túi của Arryn chí ít có hơn hai mươi mấy đồng tiền vàng cùng hơn trăm đồng ngân tệ, so với hắn còn nhiều hơn.

    "Bởi vì... học phí này đúng là đắt quá, rẻ hơn được một chút thì tốt hơn mà!" Arryn ngượng ngùng cười cười: "Nhưng vẫn là phải cám ơn ngươi và vị tỷ tỷ này, các ngươi đều là người tốt!"

    Moss cũng bó tay với gã này, mở miệng toan mắng thì bỗng dưng sống lưng lạnh toát.

    Cô gái áo trắng mới lúc này còn không thèm ngoái đầu nhìn đã quay ngoắt sang, mặt đầy hắc tuyến, bộ dạng như muốn nổi xung.

    "Vậy là sao?"

    Moss và Kate liếc mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra .

    "Ta hiểu!"

    Mặt Arryn áy náy thốt: “Đúng là ta nói sai rồi, phải là cám ơn muội muội chứ không phải tỷ tỷ!"

    Đúng là nữ sinh đối với tuổi của mình vô cùng quan tâm nha!

    Moss và Kate nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

    "Tên ngu ngốc, ta là nam sinh, không phải nữ sinh!" Nàng “thiếu nữ” mặt mũi đen sì thét lên.

    "Hả???"

    Hết thảy mọi người đều nhất thời há hốc mồm .

    "Ngươi.... Ngươi là nam?" Arryn ba ngơ thầm liếc vào bộ ngực "cô nàng ", dường như vô cùng bất ngờ, lẩm bẩm: "Mặt mủi xinh đẹp, thân hình cũng giống y như con gái nha…!!!"

    Moss và Kate cũng thầm gật đầu .

    Nói thật ngay cả Kate lúc trước cũng cho rằng hắn là nàng thiếu nữ “trước sau như một” đó.

    "Ngươi...còn...nói...?"

    "Cô nàng" áo trắng nhìn Arryn, ba chữ đầy sát khí rít qua khe răng, mái tóc dài bay bay vì giận.

    "Tai hồ ly kìa!" Tiếng Arryn lại vang lên tràn ngập vẻ kinh ngạc bởi vì hắn thấy đôi tai của “cô gái” áo trắng rất là thon thả, nhìn vô cùng đẹp mắt.

    "Ngu ngốc!"

    Đầ u Arryn liền bị Moss gõ một cái: "Cái gì là tai hồ ly chứ, đây là Tinh Linh Huyết Mạch đó!"

    "Tinh Linh huyết mạch?"

    "Ngươi đến cái này còn không biết mà cũng đòi đi học?"

    "Cái này có quan hệ gì sao? Đúng rồi nha, ngươi đúng là không phải con gái sao?"

    "Ta muốn giết ngươi…!!!"

    ...

    "Mấy thằng nhóc đúng là phiền toái!"

    Mười mấy phút sau, không biết tốn biết bao nhiêu nước miếng mới dẹp loạn và tiến hành xong thủ tục nhập học, Kate nhìn bóng lưng đám người Arryn, không nhịn được cười lầm lầm thốt.

    Đột nhiên hàn quang trong mắt gã bỗng lóe, liền quay ngoắc ra sau.

    Trong nháy mắt khi hắn xoay người, một gã thanh niên vận bộ đồng phục học viện Saint Léman lững thững đi ra từ một góc đường hẻo lánh.

    "Nguyên lai là ngươi, Liszt ! Ngươi sao lại ở chỗ này?"

    Kate khẽ thở dài hỏi .

    "Vừa đi ngang qua mà thôi!" Gã thanh niên mà Kate gọi là Liszt này vô cùng anh tuấn, bộ dạng bất cần đời, trong đôi mắt đen của gã thoáng chốc có ánh váng chớp động, xoay tròn, nếu nhìn kỹ thì sẽ cảm thấy là vô cùng quỷ dị. Gã nhìn thoáng qua bóng lưng đám Arryn rồi hỏi bâng quơ: Thằng nhóc chí ít mang một nữa Tinh Linh huyết mạch tên gì, ở đâu thế?"

    "Liloraine, ở trấn nhỏ gần rừng rậm Amy!" Kate nhìn thoáng qua danh sách ghi tên, liền đáp.

    "Ta không có nghe nói nơi đó có gia tộc Tinh Linh Huyết Mạch cao cấp nha. Bất quá là mặc kệ nó từ đâu tới, huyết mạch Tinh Linh đúng là rất cao... Còn có thằng nhóc mang huyết mạch người khổng lồ của gia tộc Quinn, hơn nữa còn thằng nhóc Arryn đến từ trấn khai thác mỏ Colonie nữa nha. Tân sinh năm nay so với mấy năm trước đúng là thú vị hơn nhiều!" Liszt lắc đầu nói xong, sau đó gã nở nụ cười lười thốt: "Kate, ngươi ở trong học viện Saint Léman chúng ta có ngoại hiệu là “Lão sư tính khí tốt”, nhưng ta xem tính khí thằng nhóc Arryn so với ngươi còn hơn nữa, giống như thế nào cũng không có tức giận nha!"

    "Arryn?" Kate hiểu được ý tứ của Liszt, gã hơi nghi hoặc một chút rồi đáp: "Hắn muộn như vậy mới giác tỉnh... Ngươi chẳng lẽ cảm thấy hắn cũng có chút chỗ đặc biệt sao?"

    "Ngươi chưa từng đi qua 'Thị trấn bị bỏ quên" nhưng ta đã đi qua rồi!"

    Liszt mỉm cười nói tiếp: "Mấy người ở đó tính khí ai nấy đều giống như tảng đá, cứng rắn vô cùng, ngoài ra trên người của thằng nhóc còn có một luồng dũng khí và tự tin. Đối với ta, đây mới là thiên phú thật sự, còn huyết mạch trong mắt của ta căn bản không phải vấn đề mấu chốt nhất, ngươi đừng quên, ta cũng chỉ là huyết mạch Nhân tộc bình thường mà thôi!"

    "Chẳng lẽ ngươi...." Kate giật mình thốt.

    "Đúng là ta hứng thú với nó còn hơn Liloraine nữa. Nó từ “Thị trấn bị bỏ quên” đi ra mà trên người có nhiều kim tệ với ngân tệ như vậy đúng là khiến cho người ta tò mò. Ta sẽ lưu ý nó, nếu nó thật sự không tệ thì..., có lẽ ta sẽ tự mình dạy nó tu luyện!" Liszt thẳng thắn đáp lời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/1/14
  5. BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 4: Dung hợp lực lượng huyết mạch.
    Dịch: Bon
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us





    “Tên quỷ lùn kia chạy đi đâu mất tiêu rồi?” Moss tóc đỏ đứng trước cửa học viện Sain Léman, mắt thì dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Arryn.

    Trước cánh cổng đá hình vòm lớn có không ít học sinh cấp cao. Họ có nhiệm vụ giới thiệu cho tân sinh biết về hội học sinh cấp cao, đồng thời chỉ dẫn đường đến phòng ngủ.

    Là một trong những học viện có lịch sử lâu đời nhất ở thành Saint Lauren, học viện Sain Léman không chỉ nổi tiếng với kiến trúc cổ kính mà còn vì khuôn viên rất lớn. Nếu như đi bộ từ khu Ivy đến khu Bauhinia thì ít nhất phải mất non nửa bốn mươi phút, với tân sinh thì rất dễ bị lạc đường.
    *Ivy: hoa Thường Xuân
    *Bauhinia: hoa Chi Ban (vi.wikipedia.org/wiki/Chi_Ban‎)
    Moss ngẫm nghĩ, với kiểu như tên gia hỏa Arryn nhà quê mới lên tỉnh thì thể nào cũng bị bẽ mặt một trận cho xem, cho nên hắn đã cố tình giữ khoảng cách nhất định với Arryn chờ thấy trò vui. Nhưng oái ăm thay là vừa chớp mắt tí thì tên quỷ lùn kia đã không còn thấy bóng dáng nữa.

    “Học muội tên gì vậy? Cần ta giúp nàng mang thứ gì không?”
    “Học muội, để ta dẫn nàng đến phòng ngủ nha.”

    Cùng lúc đó mấy nữ sinh xinh đẹp không thua kém Land Linus tí nào xuất hiện và ngay tắp lự bị mấy vị học trưởng hai mắt rực sáng quây lấy, mồm miệng dụ dỗ không ngớt.

    “Đây là bãi đá Thinker, kia là Ngư Thạch giống như mỹ nhân đang ngủ say…A, đi tới Mãnh thú huấn luyện quán rồi!”


    Lúc này, Arryn đang cầm trên tay quyển sách nho nhỏ dày cộm, vừa đi vừa la lên một hai cái tên địa điểm khiến cho mọi người xung quanh trố mắt ngạc nhiên.

    Quyển sách nhỏ trong tay hắn là của lão Hopkins, “Sách chỉ dẫn học viện Saint Léman”. Nó chứa đựng không chỉ địa đồ của học viện mà còn có phần giới thiệu về rất nhiều công trình kiến trúc cũng như mấy vị lão sư.

    “Cuối cùng cũng tới được thư viện Fortuna”, trong sách này giải thích rằng do hồ nước bên cạnh trồng đầy loại cây này. Đồng thời nó còn được gọi là “Thư viện rên rỉ” vì niên đại quá lâu nên sàn gỗ, cầu thang, cửa sổ đều phát ra tiếng cọt kẹt y h ệt ng ư ời ta đang rên rỉ vậy
    *Fortuna: cây Hương Bồ
    Quá nửa giờ thì Arryn cũng tới được thư viện mà lão Hopkins nhắc đi nhắc lại phải ghé qua trước tiên. Đây là một ngôi nhà lầu gỗ cổ kính được xây dựng từ một mô đất nhô ra, hồ nước bao bọc ba mặt còn lại. Mặt ngoài lầu gỗ bò đầy dây Thường Xuân xanh biếc, ở gần cánh cửa có tấm biển bằng gỗ nhìn cũ kỹ, tầm thường.

    Đột nhiên một lão đầu mặt lạnh băng đeo đôi kính dày cộm ngăn cản trước mặt Arryn: “Trò là tân sinh? Nơi này là thư viện không thể tiến vào một cách tùy ý được.”

    Arryn gật đầu lễ phép: “Học sinh muốn làm chứng nhận để được vào đọc.”

    Lão đầu áo đen liếc nhìn Arryn: “Tân sinh chỉ có quyền được mượn đọc bên trong thư quán, không được phép thuê cầm ra ngoài.”

    “Dạ biết!”

    “Không được mang bất kì vật sắc bén có khả năng phá hoại sách vở, trước khi vào móng tay phải được cắt ngắn.”

    “Dạ biết!”

    “Không được làm bẩn sách vở, bị phát hiện sẽ chịu xử phạt nghiêm khắc. Trường hợp nghiêm trọng có thể khai trừ ngay lập tức.”

    “Dạ biết!”

    “Trong thư viện không được gây huyên náo lớn tiếng, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài, tái phạm nhiều lần sẽ vĩnh viễn mất tư cách tiến vào.”

    “Dạ biết!”

    “……”

    Trải qua hơn một tiếng đồng hồ, sau khi lặp đi lặp lại ba lần quy định của thư viện cùng với những loại sách không được đọc thì lão đầu áo đen này mới tạm hài lòng, buông tha cho tên tân sinh Arryn mặt đã muốn đần thối lên luôn rồi, tiếp đó lão đưa chứng nhận để đi vào thư viện cho hắn.

    Đặt chân lên cầu thang dần tới tầng hai thư viên thì Arryn mới khẽ vuốt vuốt mặt, tỉnh táo lại chút xíu.

    “Quả nhiên là Might giáo sư, vị quản lý thư viện nói nhiều siêu siêu cấp, haizzz…”

    “Lão Hopkins cũng thiệt ghê tởm quá mà, cứ thần thần bí bí, không chịu nói cho mình rốt cuộc là loại lực lượng huyết mạch nào. Đã vậy còn muốn mình đi tìm kiếm trong cái thư viện có cái lão đầu tử càu nhàu mãi không thôi!”

    Vừa lên tới tầng hai thì toàn bộ buồn bực nãy giờ của Arryn bay phéng mất, hiện tại chỉ còn lại sự rung động to lớn: “Wow, đồ cmn sộ quá!”

    Toàn bộ thư viện là các dãy giá sách xếp thẳng hàng cao tới nóc, trên đó trưng bầy đủ các loại sách muôn màu muôn vẻ, quả thật như một đại dương luôn.

    Gần như toàn bộ số sách báo này đều vô cùng lâu đời, phần mặt bìa đã bạc màu nhiều nhưng ngạc nhiên nhất chính là vô cùng sạch sẽ, không hề có chút bụi bám trên đó.

    Không khí trong thư quán lúc này trở nên trang nghiêm hẳn.

    Arryn lần lượt đi qua từng dãy giá sách. Thư viện có tổng cộng bốn tầng nhưng hắn không đi lên nữa, chỉ tìm kiếm loanh quanh rồi đi dần về góc cầu thang hẻo lánh dẫn lên tầng ba thư viện.

    Một quyển sách màu tím, trên bìa có ghi “Bàn về phong cách kiến trúc thời kỳ cuộc chiến Cự Long” nằm lẳng lặng ở tầng hai từ trên xuống của giá sách.

    Ngay lúc Arryn rút quyển sách này ra thì không có dấu hiệu gì, nhưng tiếp đó một ánh sao màu bạc vô cùng nhỏ xuất hiện ở bên trong giá sách phía dưới quyển sách, nhanh chóng hội tụ thành viên cầu bạc bám trên năm đầu ngón tay phải của hắn và rồi chui hẳn vào trong, đồng thời để lại dấu vết nhỏ trên mỗi đầu ngón tay.
    Sự việc xảy ra quá chóng vánh chớp mắt cái đã kết thúc, cho dù có người đi tới từ sau lưng thì cũng không thể nào nhìn ra được có gì bất thường diễn ra.

    “Ầm!”

    Arryn căn bản chưa kịp phản ứng thì tim hắn như bị cự chùy đánh mạnh, cả thân thể không tự chủ được giật nảy cả người.

    “ Là dung hợp lực lượng huyết mạch.”

    Ngay lúc hai tay vô thức ấn về phía mi tâm thì Arryn đã biết. chuyện gì xảy ra, tim đập mạnh dữ dội.
    “Ầm, ầm!”

    Tim thì vẫn đập mãnh liệt còn da thịt bên ngoài thì rung lên từng hồi. Máu tươi trong cơ thể Arryn giống như đột nhiên bị nén lại nhiều lần khiến cho thân thể cũng muốn cong lại, cứ tiếp tục như thế này thì tim cũng chịu không nổi mất…sẽ chết sao?

    Cảm giác khó chịu tràn ngập trong đầu Arryn, nhưng ngay tức khắc một giây sau gương mặt non nớt của hắn lại tràn ngập tự tin và khí thế quyết chiến hừng hực, hai tay dúi vào ngực nắm chặt lại thành nắm đấm.

    “Come on baby! Dù là cái lực lượng huyết mạch cờ hó nào thì cũng phải ngoan ngoãn dung hợp cho ta!

    Thân thể Arryn không ngừng run rẩy nhưng lưng đã muốn đứng thẳng lên. Không biết trải qua bao lâu tim hắn không còn đập mạnh nhưng máu tươi thì vẫn vô cùng trì trệ. Một cảm giác muốn đả kích huyết dịch để nó an phận chảy suôn sẻ tràn ngập tâm trí hắn.

    “Như thế nào, vẫn còn ngoan cố sao? Dung hợp, dung hợp cho ta!”

    Ý chí chiến đấu của Arryn tiếp tục dâng cao. Hắn cầm quyển sách trong tay đứng dậy thử đi vài bước thấy thoải mái được chút ít, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Tiếp đó hắn đi nhanh về phía cầu thang ra khỏi học viện rồi chạy phăng phăng dọc theo con đường rợp bóng cây.

    “Ha ha, cuối cùng cũng dung hợp rồi. Thật là không có tính khiêu chiến gì cả.”

    Vừa chạy thêm được mấy phút đồng hồ, đồng thời mồ hôi túa ra như tắm trên người thì Arryn cảm nhận được ngay trạng thái nguy hiểm đã qua, tim cũng đã đập bình thường trở lại.

    Hắn cứ tiếp tục đi lững thững như thế, hô hấp cũng dần ổn định, tay vung nắm đấm thì cảm giác thân thể mình không khác gì trước cả.

    “Ài, cái lực lượng huyết mạch cờ hó này thật sự quá kém, có khi phải trở thành thuật sư mới phát huy được tác dụng.”

    Miệng Arryn thì vẫn đang lẩm bẩm mấy câu còn mắt thì nhìn thẳng về trước đã phát hiển ra một dãy các cửa hàng, có không ít nhân viên ăn mặc xinh dẹp đang cực lực mời chào. Phía sau chuỗi cửa hàng tít tắp này còn có một công viên rất yên tĩnh rộng lớn vô cùng, không nhìn thấy điểm kết thúc.

    “Đúng phố buôn bán rồi!”

    Trong nhất thời Arryn hiểu rằng mình vô tình đi đến khu phố buôn bán duy nhất trong học viện.

    Toàn bộ thành Saint Lauren được xây tựa lưng vào núi, học viên Sain Léman thì ngụ tại một con dốc thoai thoải lưng chừng núi và phố buôn bán thì ở giữa học viên, tiếp giáp với công viên lớn nhất nơi đây: “Công viên Nữ Thần.” Nó có tên gọi như thế do bên trong hầu hết diện tích để trồng loại hoa tulip Nữ Thần màu trắng vô cùng tinh khiết.

    “ Sao có nhiều người bu vào thế này nhỉ?”

    Trong lúc đang đánh giá giữa trấn Colonie và khu phố buôn bán này thì Arryn trông thấy một cửa hàng bị một biển người bao vây, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên hắn cũng lân la tới gần. Sau một hồi chen lấn xô đây vô cùng quyết liệt thì cảnh tượng trước mắt hiện ra khiến hắn mém bật ngửa.

    Là tấm biển của cửa hàng “Sườn heo rán Big Mac đặc biệt, siêu cấp thơm ngon”. Phía trước cửa có mấy tên như sumo rõ ràng là nuốt không trôi nữa nhưng vẫn đang cố gắng ngồi gặm miếng sườn heo rán vàng ươm.

    “Cái sườn heo rán này ngon lắm hay sao mà ai ai cũng ăn như mai là tận thế vậy?”

    Arryn ở một bên vô cùng nghi hoặc lẩm bẩm mấy câu thì ngay có mấy đệ tử ngay bên cạnh lập tức thốt lên: “Cửa tiệm này ngày đầu khai trương, lão bản hô hào chỉ cần ăn một hơi mười khối thì sẽ được miễn phí.”

    “Thì ra là như vậy.” Arryn như bừng tỉnh hai mắt sáng rỡ: “Ai cũng có thể tham gia hả bợn?”

    “Haha, đừng nằm si nói mộng nữa, một khối so với cái mặt của ngươi còn lớn hơn, một hơi ăn mười cái là chuyện không tưởng. Hiện tại mới chỉ có người được bảy khối, ăn không đủ còn phải trả đủ số tiền sườn heo đã ăn nữa đấy.”

    “Đúng đấy, chờ có dại để bị lừa. Đây căn bản không thể thành công, lão bản này mười mươi là lừa gạt trẻ nít mà thôi.”

    Âm thanh xung quanh vang lên liên tục, mọi người bàn tán vô cùng xôm tụ. Arryn giơ tay ra ướm thử thì quả nhiên mấy khối sườn heo rán kia rất lớn.

    “Sườn heo rán khổng lồ siêu cấp thơm ngon đây! Ngang qua không thể bỏ qua đâyyyyyyy! Đảm bảo đủ cân, siêu cấp sườn heo rán Big Mac chính hiệu đây, chỉ cần ăn mười miếng sẽ được miễn phí.”

    Lão bản mập mạp khuôn mặt hồng hào mặc trang phục đầu bếp không ngừng thét to hấp dẫn nhiều đệ tử học viện Sain Léman đến hơn.

    “Ộc…”

    Mùi rán dầu bốc lên nồng nặc làm nản lòng không ít người có ý định lên thử, thậm chí có hai người còn bết hơn, chịu không nổi phải chạy xuyên qua đám người đến góc đương nôn liên tù tì.

    Arryn nhìn qua có chút hả hê, nhưng mùi thơm bốc lên lỗ mũi làm con ma hám ăn trong người hắn trỗi dậy, thậm chí hắn cảm nhân được từng thớ cơ bắp trong cơ thể không ngừng chấn động ma sát vào nhau.

    Cảm giác nhịn đói mấy ngày mấy đêm, đói đến mức bủn rủn tay chân chiếm đầy ý thức của hắn, sau đó cả người đau nhức hai chân lảo đảo. “Ực ực…” tiếng nuốt nước miếng rõ to vang lên giữa đám đông.

    “Ta có thể thử một chút không?”

    Ánh mắt của Arryn dán chặt vào mấy khối sườn heo rán, không cách nào thoát ra được.

    “Tốt!” Trông thấy người không phục khiêu chiến xuất hiện, đã vậy lại là thanh niên nhỏ nhắn, lão bản mập mạp mừng rõ cười to: “Ai cũng có thể lên thử, chỉ cần ăn mười khối sẽ được miễn phí tất cả, nhưng phải ăn liền một hơi, siêu cấp sườn heo rán Big Mac vừa giòn vừa có nhiều nước nha…”

    Lão bản vẫn đang hăng hái phát biểu thì nghe thấy thanh âm đầy hoảng sợ vang lên: “Chín khối rồi…quái vật xuất hiện cmnr…chín khối.”

    Lão bản quay đầu lại nhìn, hai mắt như muốn rớt ra ngoài. Đập vào trước mặt hắn là cảnh tượng Arryn đã nhồm nhèm quét hết mớ sườn heo rán ngay bên cạnh, đã vậy bụng của hắn không hề phình lên tí nào, còn có thể chiến tốt.

    “Vị bạn học này khẩu vị tốt quá nhỉ!” Lão bản sau một hồi choáng váng thì đã dẫn tĩnh táo, tiến tới vỗ vỗ vai Arryn mỉm cười: “Rất có tiền đồ nha, thoáng cái đã ăn sạch chín cái rồi, vậy còn mỗi khối cuối cùng, ăn xong thì được miễn phí hết.” Vừa nói xong thì hắn cúi xuống vác lên khối sườn heo cuối cùng.

    “Cái này…”

    “Nó là sườn heo rán sao? W.T.F sườn heo rán?”

    “Ngươi ăn quịt…”

    “Gian thương… rõ ràng là gian thương.”

    Một giây im lặng cho bốn phía nhưng ngay tắp lự tràn ngập tiếng mắng chửi không tiếc lời.

    Lão bản lấy ra một khối có khi còn lớn hơn chín khối trước đó cộng lại, đây đơn giản là con heo xẻ đôi mất rồi.

    “Ha ha ha, ban đầu ta không nói mười miếng sườn heo đều phải tương đương nhau nên không tính là ăn quịt.” Lão bản vô cùng đắc ý nói to: “Hơn nữa ta làm buôn bán nhỏ, không hề dễ dàng tí nào nên mong bà con thông cảm tí chút.”

    “Quái vật hiện hình rồi, cỡ đó mà cũng nuốt trôi…”

    Vậy mà vừa qua nửa phút thì tiếng kêu kinh hoàng lại vang lên nữa nhưng lần này chấn động vô cùng.

    Trước vô số ánh mắt ngây dại, Arryn đã ăn xong tảng sườn heo rán siêu cấp khổng lồ kia, sau đó khẽ vuốt vuốt cái bụng nói lời cảm ơn với lão bản còn đang si ngốc. Chưa hết Arryn lại tung thêm quả bom làm toàn bộ mọi người xung quanh ngã rạp: “Ủa, chân của ta đâu? Sao ta không nhìn thấy chân của mình nữa, mọi người có ai thấy không chỉ hộ với.”
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/1/14

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)