Cổ Điển Bạch Cốt U Linh - Full

  1. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q7-CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT

    ĐẮC NGỘ TUYỆT KỸ


    Nguồn:vnthuquan.net



    Thần sắc ai nấy đều tươi tỉnh. Cầu Phi Thúy thán phục nhìn Điền Hồ :
    - Thiếu hiệp đã vì mọi người, xả thân và sắp nguy đến tính mạng. Nhưng phải thừa nhận, phản ứng của Điền thiếu hiệp là vi diệu. Chỉ có thế mới cứu hết mọi người.
    Cao Như Nguyệt rùng mình :
    - Ba ngày qua là ba ngày dài nhất của hết thảy những ai quan tâm đến thiếu hiệp. Nghĩ lại ai cũng phải sợ. Nếu thiếu hiệp không nhanh trí và có những xử trí linh động, vị tất đã có kết quả này.
    Tạ Vân Lâu khoan khoái hít vào một hơi thật dài :
    - Sẽ không bao lâu nữa, chậm lắm là mười ngày, đến cả Cầu Phi Thúy Đại tỷ cũng khôi phục toàn bộ công phu, huống hồ gì ta và Cao Như Nguyệt Chưởng môn chỉ có thời gian bị sanh cầm là nửa năm hơn. Rồi đây tất cả sẽ tái xuất giang hồ, cùng quần hùng tiêu trừ đại họa Thượng Quan Du ác tặc. Hà ! Chỉ nghĩ đến ngày đó, Tạ mỗ đã cảm thấy hài lòng.
    Riêng Bách Lý Băng thì mỉm cười, ngưỡng mộ Điền Hồ ca :
    - Cung hỉ Điền Hồ ca đã qua ải gian khổ và hung hiểm nhất của bản thân người luyện võ. Thế Điền Hồ ca có biết Nhâm Đốc Nhị Mạch của bản thân đã được khai thông hay chưa ?
    Điền Hồ thoáng ngỡ ngàng :
    - Không. Ta không biết. Băng muội nhận thấy như thế sao ?
    Bách Lý Băng cười bí ẩn :
    - Muội đâu thể giải thích nếu tự bản thân Điền Hồ ca không nói cho mọi người nghe điều gì đã xảy ra trong suốt ba ngày qua.
    Điền Hồ vẫn hoàn ngơ ngác :
    - Tuy Cao Chưởng môn có ám chỉ thời gian ba ngày, nhưng không lẽ Điền Hồ ta đã có lần tọa công kéo dài ngày như thế nào ?
    Tạ Vân Lâu phì cười :
    - Mọi chuyện đâu rồi sẽ có đó. Nhưng trước hết, mời Điền thiếu hiệp hãy tự lót dạ bằng chút vật thực này. Thiếu hiệp không cảm thấy đói sao ?
    Nhìn chỗ trái cây đang được Tạ Vân Lâu đưa ra, Điền Hồ vừa có y nghi ngại thì nghe Bách Lý Băng bảo ?
    - Điền Hồ ca cứ dùng, không phải thứ trái cây trên kia, đã làm cơ thể mọi người suy nhược đâu. Tự muội tìm về cho Điền Hồ ca đấy.
    Và Điền Hồ vừa dùng trái cây vừa cố diễn đạt cho mọi người nghe những gì bản thân đã cảm nhận trong khoảng thời gian tọa công mà không ngỡ là dài đến ba ngày. Điền Hồ bảo :
    - Kỳ thực tại hạ đâu còn chút khí lực nào để gọi là có sự khởi đầu cho việc tọa công. Nhưng vì nghĩ đến Bách Lý Băng, nghĩ Băng muội sẽ lo lắng như thế nào nếu tại hạ không mau chóng phục hồi, tại hạ đành tận tâm tận lực, quyết không để mọi người thất vọng.
    Nhìn thẳng vào Bách Lý Băng, Điền Hồ chợt nhẹ giọng :
    - Còn về việc tọa công, ta nói thật, lúc ở U Linh Thất, đã có lần ta so sánh ba loại tâm pháp với nhau. Đó là những tâm pháp Phi Thiên, U Linh và Hồi Chuyển Nghịch Thiên. Và lần đó dù thấy giữa chúng có nhiều nét tương đồng nhưng ta nào dám mạo hiểm, thử dung hòa chúng lại làm một. Ta sợ, rất sợ.
    Và Điền Hồ lần lượt nhìn từng người đang ngồi quanh :
    - Có lẽ lần so sánh đó đã thấm sâu vào tiềm thức, khiến lần này tọa công, khi vô thức chiếm ngự tâm trí, tại hạ đã để cho tiềm thức tự điều động vẫn dẫn lưu chân nguyên. A! Nếu như Băng muội nói đúng, tại hạ đã khai thông Sinh tử Huyền Quan, thì nguyên nhân có lẽ là do sự hiệp nhất của ba loại tâm pháp này. Chúng đã giúp tại hạ đả thông Nhị Mạch Nhâm Đốc, hoàn toàn ngoài ý nghĩ của tại hạ.
    Cầu Phi Thúy gật đầu :
    - Tuy không ai trong ba người chúng ta có cơ hội quan sát Điền thiếu hiệp tọa công từ lúc khởi đầu cho đến tận lúc kết thúc, nhưng qua những gì thiếu hiệp vừa giải thích, ta tin, vạn sự quả nhiên đã xảy ra như vậy.
    Bách Lý Băng nhoẻn cười :
    - Chỉ có muội vì quan tâm nên luôn để mắt dò xét suốt thời gian Điền Hồ ca tọa công và nếu kiến thức của muội nông cạn, lúc phát hiện toàn thân Điền Hồ ca vụt giật nảy lên và run bắn, có lẽ muội đã tự làm hỏng kết quả thành tựu của Điền Hồ ca. Nhưng may thay, muội đã kịp hiểu. Vì thế, Điền Hồ ca có tin không, muội đã có dịp nhìn thấy cảnh ngoạn mục chưa từng có. Đó là khắp thân Điền Hồ ca đã xuất hiện hai.luồng linh khí nhị sắc, một trắng một đỏ, đảo lược và vây kín Điền Hồ ca vào giữa.
    Điền Hồ bàng hoàng :
    - Lãnh Hỏa Nhị Linh Khí ?
    Tạ Vân Lâu gật đầu :
    - Sau khi nghe Bách Lý Cung Chủ thuật lại toàn bộ sự việc, ai trong chúng ta cũng nghĩ đó chính là Nhị Linh Khí Lãnh Hỏa.
    Cao Như Nguyệt tiếp lời :
    - Cũng dựa theo câu chuyện được nghe, có lẽ Điền thiếu hiệp phải thừa nhận rằng chỉ có một mình thiếu hiệp là may mắn hưởng dụng Nhị Linh Khí này. Vì tuy U Linh Thất là nơi được Đại ác ma Bạch Cốt U Linh phát hiện và chiếm ngụ một thời gian dài, nhưng duy chỉ một mình thiếu hiệp là vô tình phát hiện và làm cho cơ quan phát động, khiến Thạch Sàng tự xoay, hất thiếu hiệp vào Hỏa Linh Thất, tiếp nhận đủ Lãnh Hỏa Nhị Linh, trước cả Tư Mã Hợp là người chậm chân hơn.
    Cầu Phi Thúy thở dài :
    - Tất cả đều là do Thiên ý. Và Thiên ý này phải chăng là giao phó cho thiếu hiệp trách nhiệm đương đầu và diệt trừ ác tặc Thượng Quan Du, hậu nhân duy nhất nhưng lại làm cho thanh danh một đời của Hải Âu Quái Khách tiêu tan ?
    Điền Hồ giật mình :
    - Thượng Quan Du là hậu nhân của Hải Âu Quái Khách ?
    Cầu Phi Thúy gật đầu :
    - Chính miệng Thượng Quan Du nói với ta như thế. Mười sáu năm trước, lúc ta đã cùng y thành thân được một năm, y đã đưa ta đến đây, ở đỉnh núi bên trên. Sau đó y dò hỏi ta về Thạch Chung Đao Phổ. Ta nghi ngờ và hỏi vì sao y quan tâm đến điều này. Y đáp, y chính thật họ Khương, là hậu nhân đệ tam đại của Hải Âu Quái Khách.
    Lại thở ra một hơi dài nữa Cầu Phi Thúy mới thuật tiếp :
    - Y bảo, vì mọi người vô tâm, đã sớm quên lãng đại công của tằng tổ y là Hải Âu Quái Khách, một nhân vật đã vì giang hồ mà hy sinh tính mạng, đã loại trừ vĩnh viễn đại họa U Linh Môn cho giang hồ vào trăm năm trước. Y muốn khôi phục uy danh cho Khương gia như thuở nào. Y bảo, kèm với Thạch Chung Đao Phổ là một phần di học thượng thừa của tằng tổ y. Và y giải thích, với di học này, y sẽ luyện được Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên , mượn chân lực đối phương để bảo toàn nội lực bản thân, khiển y không cần chạm chân vào đất vẫn ung dung tiếp cận đối phương.
    Giống như cánh chim Hải Âu ngoài biển cả, chỉ mượn sức gió để vượt trùng khơi bạt ngàn, bay mãi mà không mỏi mệt.
    Điền Hồ giật mình :
    - Chính là thân pháp này đã làm tại hạ vô phương hoàn thủ. Không ngờ trên đời này lại có loại thân pháp cao minh và lợi hại đến vậy.
    Tạ Vân Lâu bảo :
    - Trong thời gian bị sanh cầm vì quái mộc ta và Cao Chưởng môn có nghe Cầu Đại tỷ nói nhiều về Khương Du. Nhờ đó, Cầu Đại tỷ hiểu rỏ nguyên nhân khiến toàn gia Cầu Đại Hiệp bị họa diệt môn. Có lẽ sự thất tung của xá muội Cầu Phi Thúy đã làm Cầu Đại Hiệp nghi ngờ, không ưng thuận giao Thạch Chung Đao Phổ cho Khương Du muội phu và kết quả là Khương Du đã mượn tay Bạch Cốt Môn, diệt trừ toàn bộ Cầu gia.
    Cao Như Ngưệt gật đầu :
    - Cũng theo lời Cầu Đại tỷ cho biết, Khương Du là người có tâm cơ thâm trầm khó hiểu. Và vì là thê tử của y nên Cầu Đại tỷ mới biết Khương Du tuy có thân thủ bất phàm nhưng không bao giờ khinh suất bộc lộ. Cứ tùy vào bản lãnh của từng đối phương buộc phải đối mặt, Khương Du có đấu pháp thích hợp, chỉ tỏ ra cao minh hơn đối phương một ít là đủ. Do vậy, bị Khương Du dùng Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên đễ đối phó có thể nói thiếu hiệp đã được Khương Du xem là đối thủ đáng gờm nhất từ trước tới nay. Y buộc phải loại bỏ thiếu hiệp để ngăn ngừa hậu hoạ.
    Bách Lý Băng tán thành :
    - Sự thật đúng là vậy. Vì thế, lúc đã đẩy Điền Hồ ca xuống vực sâu, như muội còn nhớ, lão tặc Thượng Quan Du cứ đắc ý cười mãi không một lần quan tâm đến muội, đến Nhị ca Nam Cung Phách, hoặc đến Tư Mã Hợp là kẻ đang bị muội uy hiếp sinh mạng.
    Nghe nhắc đến chuyện này Điền Hồ không thể không hỏi :
    - Sau đó thế nào ? Sao chỉ có một mình Băng muội tìm kiến ta ?
    Nàng cười buồn :
    - Lúc biết Điền Hồ lâm nạn, muội đâu còn tâm trí nghĩ đến việc gì khác. Muội chỉ biết, lúc đó Nhị ca vẫn một mình đuổi theo Tư Mã Hợp. Phần muội... a, muội mặc kệ lão tặc cười, muội lập tức lao xuống vực theo Điền Hồ ca.
    Chợt hiểu, Điền Hồ chép miệng cảm khái :
    - Đúng là may cho Băng muội, cũng may cho cả bốn người chúng ta. Bằng không, chỉ cần Băng muội lao xuống sớm hơn và phát hiện ta đã tự cứu như thế nào, có lẽ Băng muội cũng không thoát khỏi phạm vi kỳ quái của quái mộc. Và tất cả sẽ mãi mãi bị sánh cầm.
    Bách Lý Băng gật đầu :
    - Muội cũng nghĩ thế. Tuy nhiên, vẫn phải kể đến linh trí cùng không kém phần kỳ quái của muội. Dù đã hơn ba ngày tìm kiếm và không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của Điền Hồ ca nhưng muội vẫn nghĩ, hạng người có cát nhân thiên tướng như Điền Hồ ca nhất định không thể dễ chết như thế. Cuối cùng, hóa ra muội nghĩ đúng.
    Cao Như Nguyệt thán phục :
    - Kể ra Bách Lý Cung Chủ là người có lòng thủy chung hiếm có. Gặp phải ai khác, không dễ gì có nhiều nhẫn nại như vậy.
    Điền Hồ chợt nghi hoặc :
    - Còn lão tặc thì sao ? Lão không nghi ngờ và truy tìm tung tích chúng ta sao ?
    Cầu Phi Thúy xua tay :
    - Y đâu cần tìm làm gì. Vì trước kia đã có ít nhất là ba người bị y xô xuống cũng một vực sâu này và nào có ai sau đó tái xuất hiện. Đủ cho y hiểu, bất luận là ai, đã rơi xuống đây là phải chết, không thể có kết quả ngược lại. Trừ phi y biết Bách Lý Cung Chủ nhờ Đại tuyệt pháp Xúc Cốt Thu Cân có thể giúp Cung Chủ xuống đáy vực an toàn, lúc đó y mới có ý nghi ngờ và chịu bỏ công truy tìm.
    Bất chợt có thanh âm của Nam Cung Phách vang lên :
    - Nói không sai. Cũng như Nam Cung mỗ vậy. Vì biết rõ điều đó nên bây giờ mỗ mới xuống đây, hóa ra không chỉ có Điền Hồ và Bách Lý Băng là toàn mạng. Ha...ha...
    Điền Hồ mừng rỡ kêu :
    - Nhị ca ! Nhị ca đã theo lối nào để vào được tận đây ?
    Nam Cung Phách vừa đến nơi đã ngồi phịch xuống, thái độ thật khẩn trương :
    - Lão tặc không thể tìm và muốn lọt vào đây không phải dễ. Thứ đến, chờ Nam Cung mỗ nghĩ ngơi xong, tất cả chúng ta phải mau mau quay về. Lão tặc đã thu phục Lục Lão Bát Quái Môn, thỏa hiệp với Tư Mã Hợp và Thạch Yến, đang cùng Thủy Phương Cung đi thuyết phục từng đại phái, chuẩn bị mỡ Thịnh Hội Võ lâm, Thiết Võ Đài tranh ngôi Minh Chủ định rõ công trạng diệt trừ Bạch Cốt Môn. Chúng ta không thế để lão tặc tùy ý tung hoành ngang dọc, thao túng Võ lâm trong bàn tay nhào nặn đầy thủ đoạn của lão.
    Nói xong một thôi dài, Nam Cung Phách thở dốc và nhân mọi người như chờ đợi sự hưởng ứng.
    Không ai lên tiếng, tất cả đều nhìn Điền Hồ.
    Điền Hồ mỉm cười :
    - Đệ chỉ hỏi thêm một câu thôi, sau đó sẽ để Nhị ca nghĩ ngơi tịnh dưỡng. Địa điểm nào được lão chọn làm nơi khai mở Thịnh Hội Võ lâm ?
    Nam Cung Phách tuy có ý ngờ về thái độ mọi người dành cho Điền Hồ nhưng vẫn đáp :
    - Phái Hoa Sơn. Năm ngày nữa sao ?
    Điền Hồ gật đầu :
    - Không sao cả. Nhị ca nghĩ ngơi đi.
    Chờ Nam Cung Phách thật sự tọa công, Điền Hồ đưa mắt nhìn Cầu Phi Thúy :
    - Thời gian đã khẩn trương, tôn giá có ưng thuận để tại hạ tiếp tay. Giúp tôn giá mau chóng khôi phục ?
    Cầu Phi Thúy cảm kích :
    - Đành phải phiền thiếu hiệp vậy.
    Sau đó, Điền Hồ cũng hỏi Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt câu tương tự và để cho Bách Lý Băng tuần tự tiếp lực cho hai nhân vật này, do họ không bị mùi hương của quái mộc gây ảnh hưởng lâu dài như Cầu Phỉ Thúy, Bách Lý Băng giúp họ dể hơn.
    o0o
    Đến ngày hôm sau, tất cả đều sẵn sàng. Nam Cung Phách cũng được biết những gì đã xảy ra cho Điền Hồ, cho Cầu Phi Thúy và Tạ Vân Lâu - Cao Như Nguyệt, liên quan đến loại quái mộc vô danh không một tuyệt học công phu nào có thể đối phó nổi.
    Vừa dẫn đạo cho mọi người ly khai đáy vực, Nam Cung Phách vừa dò hỏi Bách Lý Băng :
    - Về loại quái mộc đó, đến Tam muội từ cũng tin là có thật sao ?
    Bách Lý Băng không thể phủ nhận :
    - Về độc hương của nó , ảnh hưỏng đến mọi loại thực vật phụ cận, muội nghĩ Nhị ca nên tin hơn là không tin. Riêng về phản ứng thần kỳ của quái mộc, Nhị ca, muội đã tận mắt mục kích nó tự vận động. Sẽ là vô phúc cho bất kỳ sinh vật nào chợt ở gần nó và có những cử động gây xao động đến những cành lá của nó. Và điều đó đà xảy ra lúc Điền Hồ ca dụng lực đẩy Cao Chưởng môn cho bay ngang nó. Xin Nhị ca chớ nên xem thường.
    Thật sự kinh tâm, Nam Cung Phách ngoái đầu nhìn lại phía sau :
    - Nếu thật sự là vậy nơi này rồi đã sẽ biến thành Tuyệt Địa Võ lâm, gợi lòng hiếu kỳ cho những ai...Ôi chao ! Nhìn kìa.
    Giọng nói của Nam Cung Phách bỗng thay đổi, biến thành tiếng kêu thất thanh, khiến mọi người đều kinh nghi, quay đầu nhìn lại.
    Vừa nhìn thấy một bóng người từ trên cao rơi xuống, Điền Hồ lập tức hô hoán :
    - Mọi người đừng gây kinh động cứ tạm thời đứng yên quan sát. Tại hạ cần phải nhanh chóng tiếp ứng người đó.
    Vút...
    Điền Hồ dốc toàn lực lao ngược trở lại.
    Bách Lý Băng cũng theo chân, làm cho Nam Cung Phách và mọi người vì hiếu kỳ cũng âm thầm quay lại.
    Và họ thấy Điền Hồ vì lo sợ cho người nọ, đã lao đến và đứng chờ sẵn phía dưới. Để nếu nạn nhân may mắn không bị quái mộc tự vận động bắt giữ thì Điền Hồ sẽ là người giúp nạn nhân thoát cảnh tan xương nát thịt vì rơi luôn đến tận đáy vực.
    Bách Lý Băng cũng đứng gần đó, chuẩn bị tiếp trợ Điền Hồ nếu cần. Và nàng chợt lên tiếng:
    - Chúng ta không thể giúp gì được nữa. Nạn nhân đã rơi đúng vào hương vị của quái mộc.
    Mọi người cũng nhìn thấy như thế. Những cành lá của quái mộc đã như thiên la địa võng. đón bắt và giữ nạn nhân lại. Và sau đó, khi đà rơi của nạn nhân đã bị hóa giải, quái mộc sau cái oằn xuống liền uốn ngược lên, nhẹ nhàng ném nạn nhân đúng vào huyệt khẩu tối âm u.
    Điền Hồ bỗng bật ra tiếng rít từ hai hàng răng đang nghiến lại :
    - Sinh mạng của nàng vậy là an toàn. Nhưng Điền Hồ ta vẫn muốn biết là kẻ nào có tâm địa độc ác đến vậy.
    Bách Lý Băng giật mình, nhìn sửng vào Điền Hồ. Và vẻ căm phẫn của Điền Hồ đang hiển hiện trên nét mặt làm Bách Lý Băng vụt hiểu :
    - Đoàn Bội Cơ ?
    Điền Hồ buông tiếng đáp cộc lốc :
    - Phải !
    Nam Cung Phách tiến lại :
    - Với khoảng cách xa như thế, ánh sáng thì mù mờ như thế...
    Bách Lý Băng ngăn lại :
    - Điền Hồ ca đã tự khai thông sinh tử Huyền Quan. Nếu Điền Hồ ca đã nói là Đoàn Bội Cơ thì chính là Đoàn Bội Cơ.
    Nam Cung Phách nghi ngờ, rất muốn hỏi thêm cho biết. Rất tiếc, Điền Hồ đã lên tiếng, hỏi Bách Lý Băng :
    - Thoát ra theo lối Nhị ca vào là quá chậm, Băng muội có cách nào giúp ta vượt thẳng lên đỉnh vách đá ?
    Biết Điền Hồ nôn nóng, muốn tìm ngay kẻ có tâm địa ác độc vừa đẩy Đoàn Bội Cơ xuống vực, Bách Lý Băng bảo :
    - Theo muội, Xúc Cốt Thu Cân Đại Tuyệt Pháp chỉ có lợi lúc cần từ trên cao nhảy xuống. Muội chỉ có thể tiếp trợ Điền Hồ ca để đề phòng chuyện sảy chân rơi trở lại mà thôi.
    Điền Hồ gật đầu :
    - Được Băng muội thực hiện đi. Chúng ta hai người hợp lực có thể lên theo phương cách liên hoàn, tuần tự người này ném người kia lên.
    Cầu Phi Thúy khẽ nạt :
    - Thiếu hiệp quẫn trí rồi sao ? Độ cao hơn trăm trượng không phải trò đùa.
    Nam Cung Phách ngăn lại :
    - Cầu tỷ tỷ không biết rồi. Đoàn Bội Cơ là hậu nhân duy nhất của Thanh Thành phái, là Tiểu sư muội của Điền Hồ. Hơn nữa, tại hạ nghĩ họ sẽ làm được nếu có đủ đảm lược và nhất là tâm ý liên thông. Và điều này họ có.
    Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt cũng lên tiếng tán đồng, chỉ khẽ khàng căn dặn :
    - Dù thế nào, vì ý của thiếu hiệp đã quyết hãy cẫn trọng và đừng để bất kỳ điều đáng tiếc nào xảy ra.
    Điền Hồ cảm kích :
    - Tại hạ hứa sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra, nhất là cho Băng muội, hồng nhan tri kỷ của Điền Hồ này.
    Và Điền Hồ nhìn Bách Lý Băng :
    - Băng muội sẳn sàng chưa ?
    Nàng gật đầu và toàn thân nàng cũng từ từ thu nhỏ lại :
    - Muội đã chuẩn bị xong.
    Toàn là những chuyện ngoài sức tưởng tượng. Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Băng trong vóc dáng bé nhỏ, không khác một đứa bé lên mười chút nào. Và khi nàng chỉ còn là một đứa bé như thế, Điền Hồ khi nhấc nàng lên, chỉ ném một cái là nàng đã bay cao lên đến mười trượng.
    Vù...
    Nhắm vào vách đá, Bách Lý Băng tìm chỗ bám vào, sau đó cúi đầu nhìn xuống :
    - Gần mười trượng, có cao lắm không, Điền Hồ ca ?
    Điền Hồ không đáp, chỉ vận lực hú lên một tiếng dài.
    Hu... ú....ú...
    Và toàn thân Điền Hồ liền bay vút lên cao, gây thành tiếng kêu tán thường từ miệng Nam Cung Phách :
    - Phi Thiêu thân pháp ?!
    Vút...
    Điền Hồ lên đến mãn đà thì kịp chụp vào tay Bách Lý Băng đang vươn sẵn ra. Và Điền Hồ nghe nàng dặn :
    - Đừng quá khẫn trương, Điền Hồ ca. Chỉ ném muội lên tám trượng là đủ.
    Điền Hồ gật đầu, đổi trọc khí lấy thanh khí, sau đó tìm chỗ bám chắc vào vách đá.
    - Ta nghe lời Bằng muội. Lên !
    Vút...
    Bách Lý Băng lại bị ném lên. Nàng vừa lo tìm chỗ đế bấu giữ thân hình vừa liếc nhìn Điền Hồ để biết chắc Điền Hồ vẫn còn ở đó, chưa bị rơi xuống. Để nếu như Điền Hồ rơi thì nhiệm vụ của nàng là lao xuống kịp thời ứng cứu cho Điền Hồ. May thay điều đó chưa xảy ra. Và từ chỗ trụ Điền Hồ đã hú vang và một lần nữa tung vọt người lên cao.
    Vút...
    Nàng chộp giữ Điền Hồ và giúp Điền Hồ mau chóng tìm chỗ bám :
    - Điền Hồ ca định dùng tiếng hú để câu dẫn hung thủ ?
    Điền Hồ đáp sau khi đã nghĩ đổi hơi :
    - Đúng vậy ! Băng muội đã nhìn thấy Bội Cơ chưa ? Nhớ bế khí, đừng để độc hương vẫn còn tản mác thấm nhập vào.
    Nàng lắc đầu :
    - Có thể lần sau sẽ thấy. Nhưng đừng hỏi gì vội nếu chúng ta chỉ vượt xa phạm vi có thể bị độc hương lan toả đến.
    Điền Hồ thở hắt ra :
    - Ta cũng định dặn Băng muội như thế. Nào, tiếp tục đây. Đi !
    Và Điền Hồ lại ném nàng lên, sau đó, cứ thế, họ tuần tự lên cao dần. Chỉ đến khi vượt quá phạm vi mà độc hương từ quái mộc có thể theo không khí lan tỏa đến, Bách Lý Băng nói một cách cay đắng :
    - Nếu muội đoán không lầm thì hung thủ vì có hành vi định cưỡng bức nên Bội Cơ thà chết quyết không chịu nhục. Kẻ đó thật đáng chết.
    Điền Hồ lẳng lặng không nói gì, cứ tiếp tục cùng Bách Lý Băng lên cao dần.
    Ánh sáng càng lúc càng rõ, cho thấy cả hai đã sắp lên đến đỉnh. Bách Lý Băng vụt hạ thấp giọng :
    - Sao lại là Bách Lý Hoàng ?
    Điền Hồ cười lạt :
    - Rồi chúng ta sẽ rõ vì sao. Ta giao cho Băng muội toàn quyền xử lý gã. Được, chứ ?
    Nàng vụt hiểu :
    - Hay lắm. Tạm thời Điền Hồ ca cứ tìm chỗ ẩn thân. Chỉ khi cấp bách hãy xuất đầu lộ diện.
    Điền Hồ gật đầu :
    - Tùy Băng muội. Từ đây lên đến đỉnh, ta tự lo liệu được. Chuẩn bị chưa ?
    Và ngay khi nàng vừa gật đầu. Điền Hồ liền ném nàng lên, cao thật cao.
    Vù...
    Lần này người bật lên tiếng hú chính là nàng. Hu... ú... u...
    Lên đến đỉnh, đang khi Bách Lý Băng còn đảo thành vòng, thanh âm ngạo nghễ của Bách Lý Hoàng đã vang lên :
    - Quả nhiên ta đoán không sai. Một kẻ đã luyện qua Đại Tuyệt Pháp Xúc Cốt Thu Cân như tiện tỳ ngươi đâu dễ mất mạng cho dù gặp phải vực sâu ngàn trượng ? Rồi phụ thân sẽ tin nếu ta cứ thế này bắt ngươi giao cho phụ thân xử lý. Ha... ha...
    Rồi không chờ Bách Lý Băng kịp có bất kỳ phản ứng gì, kể cả việc khôi phục nguyên dạng, Bách Lý Hoàng vừa cười vừa tung người lướt đến, đón đầu Bách Lý Băng :
    - Trước tiên người không nhẩn tâm giết ta, đó là sai lầm lớn của ngươi. Và bây giờ ngươi phải chuốc quả. Hãy đỡ chưởng. Ha... ha...
    Ào...
    Bách Lý Băng ung dung giao chiêu :
    - Bổn Cung Chủ không nhẫn tâm vì ngỡ chúng ta dù sao cùng là huynh muội. Chứ một bại tướng như ngươi, hừ, cuối cùng ngươi cũng vẫn là bại tướng. Xem chiêu !
    Bùng...
    Chấn kình tuy không làm Bách Lý Băng bức dội nhưng cũng không giúp nàng chiếm lợi thế. Vì Bách lý Hoàng vẫn bằng bặng lướt đến :
    - Vậy ngươi đã biết ta và ngươi không là huynh muội rồi sao ? Có biết cũng tốt. Hay đỡ !
    Vù...
    Bách Lý Băng cười khinh khỉnh :
    - Ngươi vừa gọi ai là phụ thân, nếu không là tặc nhân Thượng Quan Du ? Ngươi đừng tưởng Đại thân Pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên của Khương gia có thể giúp ngươi qua được công phu thượng thừa của bổn Cung. Đỡ !
    Bùng... Bùng...
    Bách Lý Hoàng cười đanh ác khi tiếp tục lăng không lao đến :
    - Đã biết đấy là công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên của Khương gia, để xem hôm nay tiện tỳ ngươi làm cách nào thoát dưới bàn tay Khương Hoàng này. Đỡ ! Đỡ !
    Vù... ào...
    Bách Lý Băng vụt tung người biến mất dạng. Làm cho Khương Hoàng hụt kình và mất cơ hội nương theo chưởng kình đối phương để nhân đó cứ tiếp cận mãi đối phương.
    Giận dữ, Khương Hoàng tìm chỗ trụ chân và quay người kiếm tìm Bách Lý Băng.
    Và gã bật cười hăng hắc khi phát hiện Bách Lý Băng đang vừa trút bộ y phục vừa nhanh chóng tìm cách khôi phục nguyên dạng ban đầu :
    - Phải thừa nhận vận số của Khương Hoàng ta ngày hôm nay vẫn còn nhiều may mắn. Vừa mất đi một vưu vật thời ban thì lập tức có một vưu vật khác xuất hiện thay vào. Tiểu muội quý hóa của ta ơi ! Ta không ngờ tiểu muội lại có vốc hình toàn mỹ thế này. Hay ngoan ngoãn nào, ha... ha... Đỡ !
    Vù...
    Chưa kịp khôi phục hoàn toàn nguyên dạng, hành động quá ư thần tốc của Khương Hoàng làm cho Bách Lý Băng thoáng bối rối. Tuy thế nàng cũng kịp lách người tránh chiêu, chỉ với bộ y phục kỳ lạ ôm sát người :
    Vút...
    Khương Hoàng lập tức bám theo :
    - Ngươi đừng quên mọi sở học của ngươi ta đều am hiểu. Đừng lẩn tránh ta nữa. Nằm xuống nào. Ngoan ngoãn nào. Ha... ha...
    Vù... Vù...
    Sau lượt tránh chiêu lúc mới rồi, thời gian dù ngắn nhưng vẫn đủ cho Bách Lý Băng khôi phục nguyên dạng hoàn toàn. Nàng quay ngược lại, xoay tay hất kình :
    - Đâu dễ thế, dâm tặc ! Bổn Cung Chủ đâu phải như Đoàn Bội Cơ vừa bị người bức hiếp. Hay đỡ !
    Ào... Bùng...
    Khương Hoàng long mắt lên sòng sọc :
    - Ngươi đã cứu ả họ Đoàn ? Càng tốt. Để xem Di Hoa Tiếp Mộc có giúp gì cho ngươi không. Xem chiêu !
    Ào...
    Bách Lý Băng bật thét :
    - Thất Phách U Linh Chưởng ?! Đúng là cẩu phụ sinh cẩu tử, ngươi được phụ thân người tận tâm chỉ điểm đấy. Hay đỡ !
    Bùng... Bùng...
    Một lần nữa, Bách Lý Băng đã để Khương Hoàng có cơ hội vận dụng Đại Thân Pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên. Khương Hoàng đắc ý lướt đến :
    - Chưa phải hết đâu. Xem đây. Ha...ha...
    Vù...
    Sợ đối chưởng chỉ làm Khương Hoàng chiếm mãi lợi thế, Bách Lý Băng vội dịch người tránh chiêu.
    Vút...
    Bách Lý Băng chưa kịp ổn định cước bộ thì thấy Khương Hoàng đã lướt đến với tràng cười ngạo mạn :
    - Ngươi chỉ mới nhích động ta đã biết ngươi sắp di chuyển đến đâu rồi. Vậy làm sao ngươi có thể thoát được ta ? Ha... ha...
    Vù...
    Bách Lý Băng cũng tự biết như thế nhưng quyết không để những lời này làm cho nàng mất bình tĩnh. Một lần nữa nàng tránh chiêu.
    Vút...
    Và ngay khi phát hiện Khương Hoàng bám theo, nàng tiên hạ thủ vi cường, phát chiêu trước :
    - Đỡ !
    Bùng...
    Mất lợi thế, Khương Hoàng lùi lại và tìm chỗ trụ thân Bách Lý Băng hăm hở tiến chiêu :
    - Ngươi đã đỡ mất cơ hội rồi. Đỡ !
    Vù...
    Khương Hoàng đanh giọng, cố vươn tay hất kình :
    - Nội lực của ngươi tuy thâm hậu nhưng sẽ không có chuyện đả bại ta như thuở nào ở Thủy Trung Tiên Bồng Nhược Trang. Xem đây !
    Ào...
    Bách Lý Băng bất ngờ thu chiêu về và bật cười khanh khách :
    - Dùng Di Hoa Tiếp Mộc với Bổn Cung Chủ là người lầm rồi. Giờ thì đỡ ! Ha...
    Bùng...
    Bị Bách Lý Băng đổi thực thành hư, sau đó bất ngờ giáng cho một kình đích đáng, Khương Hoàng phẫn nộ, chợt há miệng hú dài.
    Hú...
    Bách Lý Băng thoạt nghe càng thêm động nộ :
    - Khá lắm, bầu đoàn những người phục dịch ngươi cũng được ngươi đưa đến đây ?
    Nhưng họ có muốn đến cũng không kịp đâu. Đỡ !
    Vù...
    Lần này đến lượt Khương Hoàng tìm cách tránh chiêu, do bản thân gã chưa kịp ổn định chân nguyên sau lần bị trúng chưởng vừa rồi.
    Vút...
    Còn đang có kéo dài thời gian với những hy vọng vừa bị Bách Lý Băng vạch trần, Khương Hoàng bỗng nghe thanh âm của Điền Hồ vang vọng :
    - Băng muội yên tâm. Bọn họ tám người đã bị ta chế ngự, chờ sau này sẽ cho Băng muội liệu lý.
    Khương Hoàng thất sắc :
    - Điền Hồ chưa chết ? Sao lại có chuyện này ?
    Bách Lý Băng lướt đến với nụ cười lạnh :
    - Thế ngươi ngỡ hễ ai bị phụ thân ngươi dùng thủ đoạn hãm hại đều chết cả ư ? Lầm rồi. Đỡ !
    Vù...
    Khương Hoàng thất kinh lạng người nhưng vẫn muộn một sát na.
    Bùng...
    Gã đang loạng choạng, Bách Lý Băng lại lướt đến :
    - Bản Cung Chủ sẽ không để ngươi chết đâu. Chớ quá lo Đỡ !
    Bùng...
    Gã bị kích lùi về phía vực. Và điều này làm gã kinh hoảng, khiến hai mắt cơ hồ trợn ngược do cứ ngó chừng về phía vực sâu.
    Bách Lý Băng cười đắc ý :
    - Bản Cung Chủ sẽ giúp ngươi hưởng thụ, để biết thế nào là nỗi kinh hoàng của người bị rơi từ trên cao xuống. Đây này ! Ha... ha...
    Bùng...
    Khương Hoàng bị ngọn kình này của Bách Lý Băng chấn bay xa về phía vực.
    Gã vừa rơi vừa kêu kinh hoàng.
    - A...a...a...
    Bách Lý Băng quay lại, nhặt lấy y phục và khoát vào thật nhanh.
    Nàng có phần bất ngờ khi bỗng dưng có thanh âm của Điền Hồ vang ngay phía sau nàng :
    - Chủ ý của Băng muội thật tuyệt diệu. Duy có điều, ta lại e, gã vì quá sợ sẽ vỡ mật mà chết.
    Nàng quay lại nhìn Điền Hồ :
    - Điền Hồ ca tán thành cách xử trí của muội thật ư ?
    Điền Hồ mỉm cười :
    - Còn gì nữa mà không tán thành ? Nhưng Băng muội đừng quên, còn những tám người đang chờ Băng muội xử lý.
    Nàng cau mày :
    - Muội đang nôn nóng, muốn biết kết cục của Khương Hoàng là thế nào. Điền Hồ ca có thể giúp muội, khống chế họ lâu thêm một thời gian ?
    Điền Hồ phì cười :
    - Yên tâm đi. Ta đã tự ý thay Băng muội xử lý rồi. Vì trong số họ, ta phát hiện có Nam Lý, một trong bốn tiểu đồng vẫn từng hầu cận Khương Hoàng. Và theo lời giải thích của Nam Lý, ta đã buông tha tất cả. Có lẽ bọn họ đã trên đường quy hồi cố hương.
    Nàng thở phào :
    - Điền Hồ ca có muốn xuống dưới đáy vực không ? Chúng ta sẽ xuống theo cung cách đã đi lên.
    Điền Hồ gật đầu :
    - Ta cũng đang lo cho Bội Cơ. Được, xuống thì xuống. Nào !
     
  2. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q7-CHƯƠNG BA MƯƠI HAI

    NGHỊ KẾ TRỪ MA


    Nguồn:vnthuquan.net



    Điền Hồ thở dài :
    - Dù muốn dù không, chúng ta cũng không thể để phí thời gian. Phiền Băng muội cùng Cao Chưởng môn luân phiên đưa Bội Cơ theo. Nhị ca thì mở đường, đệ và Tạ Chưởng môn sẽ ở sau tùy cơ tiếp ứng ! Đi đi !
    Theo cách sắp đặt của Điền Hồ, Nam Cung Phách hăm hỡ dẫn đường cho mọi người ly khai đáy vực :
    - Lúc vào ta phải mất ba ngày. Vậy là đủ thời gian để lúc thoát ra, Bội Cơ cũng vừa vặn hồi tỉnh.
    Bách Lý Băng ôm khư khư Bội Cơ trên tay :
    - Muội chỉ hy vọng đây là lần lầm lỡ cuối cùng của Bội Cơ. Giả như nàng sau này ngựa quen đường cũ, vô tình tiết lộ cho kẻ khác biết cách đối phó quái mộc, ắt sẽ có người tìm đến và nghĩ kế giải thoát cho Khươn Hoàng, họa sẽ theo họa nhân lên.
    Cao Như Nguyệt đi bên cạnh Bách Lý Băng chợt tỏ thái độ không hài lòng :
    - Theo ta, cách tốt nhất vẫn là loại trừ Khương Hoàng vĩnh viễn. Kẻo sau này lại có thêm một Khương Du - Thượng Quan Du thứ hai.
    Tạ Vân Lâu phì cười :
    - Tạ mỗ hoàn toàn hiểu tâm trạng Cao Chưởng môn. Tuy nhiên, nếu chúng ta không cho Bội Cơ hoặc bất kỳ ai khác biết về những gì có liên quan đến Khương Hoàng, và nhất là liên quan đến quái mộc, thử hỏi, một mình Khương Hoàng làm sao thoát cảnh bị sanh cầm vĩnh viễn ?
    Cầu Phi húy tán thành :
    - Giết họ một người, dù là ác nhân, thì hành vi đó của chúng ta cung đâu khác gì hành vi của kẻ bị chúng ta xem là ác. Theo ta, nếu sau này có cơ hội, cũng nên để Khương Du và Kim Tuyết Ngân cùng chịu chung cảnh ngộ như Khương Hoàng. Bọn họ là phu thê phụ tử, có bị giam chung cũng không đến nỗi cô đơn.
    Điền Hồ lên tiếng :
    - Cứ như thế đi. Và tại hạ đề xuất, chỉ có chúng ta là hiểu những bí ẩn này thôi. Không cho Bội Cơ hoặc bất kỳ ai khác biết. Thế nào ?
    Lời của Điền Hồ vừa dứt thì từ sau một vài tảng đá xa xa bỗng có nhiều thanh âm vang lên. Trong đó rõ nhất là tiếng niệm Phật :
    - Adi đà Phật. Chư vị thí chủ đâu thể ung dung bảo dưỡng mọi bí ẩn cho riêng mình. Nên nhớ, công diệt trừ Bạch Cốt Môn là của toàn thể quần hào Võ lâm, vạn sự sau đó đều phải do toàn thể Võ lâm định đoạt.
    Bách Lý Băng cau này lùi lại, nhìn mọi người và nhất là nhìn Điền Hồ :
    - Như họ không phải ám chỉ chuyện của Khương Hoàng ? Có ai trong chư vị hiểu lời của họ là muốn đề cập đến vấn đề gì không ?
    Nam Cung Phách bỗng phá lên cười :
    - Hóa ra Võ Lâm Tam Đầu Lệnh vì quan tâm đến Bạch Liên Vạn Niên nên đã lẻn bám theo Nam Cung mỗ ? Gặp chư vị thế này, mỗ bất ngờ thật đấy. Ha... ha...
    Ở xa xa đã có năm bảy bóng người xuất hiện. Và một người trong họ lên tiếng :
    - Lời của Nam Cung Chưởng môn quả không sai. Vô lượng thọ Phật. Võ Lâm Tam Đầu Lệnh được lập ra để đối phó với họa Thủy Phương Cung. Tuy đã rõ bọn bần đạo đã bị Thượng Quan Du lợi dụng, nhưng họa Thủy Phương là có thật. Chẳng những thế, Thượng Quan Du lúc này cũng đã lộ rõ dã tâm, đang cùng Thủy Phương Cung định xưng bá giang hồ. Muốn đối phó một cách hữu hiệu, Võ Lâm Tam Đầu Lệnh thành thật khuyên chư vị giao ra Vạn Niên Bạch Liên, sau đó cùng quần hùng hợp sức diệt trừ đại họa.
    Những nhân vật mới xuất hiện lần lượt được bọn người Điền Hồ nhận diện. Đầu tiên Nam Cung Phách cười vang :
    - Nếu Nam Cung mỗ nhớ và đoán không lầm thì phương trượng Thiếu Lâm phái Vô Tướng Đại sư chính là nhân vật Nhị Đầu Lệnh từng dùng tuyệt kỹ Nhất Vỹ Độ Giang, định thu hồi Bạch Liên Vạn Niên ở giữa Bạch Cốt Đàm ? Ha... ha..
    Điền Hồ tiếp lời :
    - Và Hướng Thanh Đạo trưởng, Chưởng môn Võ Đang phái chính là Tam Đầu Lệnh, từng cổ súy Vô Tướng Đại sư thi triển tuyệt kỹ như Nam Cung Chưởng môn vừa nhắc.
    Vị Đạo nhân nọ tái mặt :
    - Thiếu hiệp chính là Điền Hồ ? Sao thiếu hiệp và Nam Cung Chưởng môn biết rõ chuyện đã xảy ra ở Đàm Bạch Cốt ?
    Cầu Phi Thúy hắng giọng :
    - Muốn mọi người không biết thì bản thân đừng làm. Lời của Cầu Phi Thúy này, người duy nhất của Cầu gia còn sống sót, có lẽ Hoàng Nhất Lãm, Đại lão Hoa Sơn thừa hiểu ?
    Hoàng Nhất Lãm từ nãy giờ cứ ngờ ngợ nhìn Cầu Phi Thúy, giờ nghe thế liền lùi lại :
    - Là Thượng Quan Du phu nhân đó ư ? Vậy thì nguy rồi ở đây cũng có người của Thượng Quan Du ác ma !?
    Bách Lý Băng lạnh giọng :
    - Sao không kể luôn tiểu nữ là Bách Lý Băng, đương kim Cung Chủ Thủy Phương Cung ?
    Tạ Vân Lâu phá lên cười :
    - Câu nói đùa quả là hay. Không khéo Hoa Sơn - Nga Mi nhị vị Chưởng Môn lại hiểu lầm, cho Tạ mỗ và Cao Chưởng môn Trường Bạch phái bấy lâu nay thất tung là do cấu kết với Thượng Quan Du thì khốn. Kỳ thực thì, ha... ha...
    Cao Như Nguyệt tiếp nối :
    - Kỳ thực không một ai ở đây lại không một lần bị tặc nhân Thượng Quan Du làm cho khốn đốn. Kể cả Cầu Phi Thúy Đại tỷ có thể bảo là nạn nhân xấu số nhất của vị trượng phu mặt người dạ thú Thượng Quan Du.
    Chưởng môn Hoa Sơn phái là Kiếm Trung Nhất Điểm Hồng Tôn Thư Sách chợt nhếch môi cười lạt :
    - Bất luận là thế nào, nếu chư vị không giao ngay ra những hạt Bạch Liên Vạn Niên thì đừng trách. Võ lâm Ngũ Đại phái phải xem chư vị là công địch Võ lâm.
    Diệu Tuệ sư thái thì cúi đầu niệm Phật :
    - Nam mô a di đà phật. Xin đừng hiểu lầm và cho nhóm người bần ni vì tham báu vật bỗng có lời lẽ gần như trở mặt tuyệt tình. Kỳ thực cũng là và muốn đối phó Thượng Quan Du mà thôi. Và nếu ai trong chúng ta cũng có nội lực tăng cao, chỉ nhờ vào mỗi một hạt Bạch Liên Vạn Niên, thử hỏi, lo gì Võ lâm Ngũ Đại phái không giúp chư vị, là những người bị Thượng Quan Du hãm hại, có cơ hội bảo thù ?
    Bách Lý Băng cất cao giọng :
    - Rất tiếc, do tiểu nữ trước kia đã lỡ dùng cùng một lúc những ba hạt Bạch Liên Vạn Niên nên có lẽ không cần Võ Lâm Tam Đầu Lệnh giúp sức. Một mình tiểu nữ thừa sức thanh lý môn hộ, không để Thủy Phương Cung gây họa như chư vị đang lo sợ.
    Nam Cung Phách cũng cười lạnh :
    - Còn về phần Thượng Quan Du, chư vị cứ yên tâm. Không Động, Côn Luân và ba phái nhỏ Tuyết Sơn - Trường Bạch - Thanh Thành cũng thừa năng lực đòi lại công đạo. Không để lão tặc dùng công phu sở học của Hải Âu Quái Khách trăm năm trước thao túng quần hùng. Nam Cung mỗ dám nói như thế vì.. hừ, mỗ cũng đã lỡ dùng hết một hạt Bạch Liên Vạn Niên.
    Vô Tướng Đại sư có phần ngỡ ngàng.
    - Thượng Quan Du sao lại am hiểu toàn bộ số học thượng thừa của Hải Âu Quái Khách ?
    Hoàng Nhất Lãm thì chấn động :
    - Vậy còn tuyệt học Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên thì sao ? Không lẽ Thượng Quan Du cũng am hiểu ?
    Cầu Phi Thúy chợt bĩu môi :
    - Hoàng Như Lãm tiền bối sợ rồi sao ? Vậy Thượng Quan Du không còn là hảo bằng hữu của lão Hoàng nữa ư ? Thật tiếc cho lão, vì quả thật Thượng Quan Du chính là hậu nhân của Hải Âu Quái Khách, dĩ nhiên mọi tuyệt học Khương gia y đều am hiểu.
    Tạ Vân Lâu nói kháy :
    - Hoàng tiền bối có sợ cũng phải. Vì đâu còn dịp cho Hoàng tiền bối làm rạng rỡ tông môn, là người đầu tiên của phái Hoa Sơn lên ngôi Minh Chủ.
    Tôn Thư Sách nóng mặt, quát :
    - Mọi người chớ nghe họ bịa đặt. Thượng Quan Du nếu là hậu nhân của Hải Âu Quái Khách thì đâu thể Trợ Trụ vi ngược, giúp Bạch Cốt Môn hoành hành bá đạo suốt thời gian qua ?
    Điền Hồ bỗng chỉnh dung, từ phía sau đi lên, tiến đến gần người của các phái :
    - Hóa ra tôn Chưởng môn và chư vị đây đều biết rõ hành vi không thể tha thứ của Thượng Quan Du, cũng là Khương Du, hậu nhân của Hải Âu Quái Khách ? Thế thì càng tốt. Vì chỉ còn bốn ngày nữa là tại quý phái Hoa Sơn sẽ có một Thịnh Hội Võ lâm do chính Thượng Quan Du chủ xướng. Sao chư vị không cùng nhóm người tại hạ đây mau quay trở ra, thẳng tiến Hoa Sơn, kịp đến ngày hôm đó vạch rõ bộ mặt thật của lão Thượng Quan ?
    Nam Cung Phách lập tức ứng tiếng tán đồng :
    - Nói không sai. Và nếu chư vị thật sự vì đại cục võ lâm, tốt lắm, hãy đồng tâm hiệp lực, cùng bọn mỗ tử chiến với lão Thượng Quan Du một phen.
    Bách Lý Băng tiếp lời :
    - Tiểu nữ cũng có một lời, Thủy Phương Cung sẽ vô hại nếu được tiểu nữ đứng ra chủ trì, thanh lý môn hộ, loại bỏ phản đồ nguyên là thê tử của lão Thượng Quan. Nếu chư vị thuận tình thì đây là cơ hội tốt nhất để cất một mẻ lưới, nhất võng đả tận, diệt trừ tận gốc những ai có tham vọng đồ bá Võ lâm.
    Cầu Phỉ Thúy cũng tiến lên :
    - Một Thượng Quan Du thầm trầm hiểm độc, cao ngạo thành tánh Và y có thái độ này, vì y đã đắc thủ toàn bộ sở học của Hải Âu Quái Khách độ nào, đó là chưa nói Sở học Bạch Cốt Môn y cũng am hiểu. Nếu chư vị bỏ lỡ cơ hội này, thiết nghĩ, sau này chính chư vị sẽ khốn đốn vì tuyệt kỷ Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên của y. Mong chư vị cân nhắc.
    Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt cũng đồng loạt tiến lên :
    - Trong Thất Đại phái đã có Côn Luân, Điểm Thương, vì thủ đoạn của ác ma nên đã cầm như bị ác ma thao túng. Ngũ đại phái còn lại e khó tránh số phận tương tự nếu chư vị bỏ lỡ dịp này.
    Bị mỗi người dồn nói một câu, Vô Tướng Đại sư nao núng :
    - A di đà phật. Bần tăng... bần tăng liệu có thể tin lời chư vị không ?
    Hoàng Nhất Lãm động dung liên tục :
    - Tuyệt học Dĩ Hoàn Quy Nguyên nếu trước kia từng giúp Hải Âu Quái Khách dương danh thiên hạ thì lúc này, à...à... liệu chúng ta đây, ai là người có năng lực đối phó ?
    Tôn Thư Sách cau mày, có ý trách lão Hoàng :
    - Sao Đại sư bá chưa gì đã bàn lùi ? Thế Đại sư bá ngỡ lời của họ là thật sao ? Đó chi là kế ném đá do đường của họ, chủ ý làm chúng ta hoang mang, sau đó để họ thong dong bỏ đi, không bị chúng ta hỏi về Bạch Liên Vạn Niên và những mưu toan ám muội của họ nữa. Phần tiểu diệt không để bọn họ lừa đâu.
    Hướng Thanh Đạo trưởng vụt hắng giọng đưa mắt nhìn Nam Cung Phách :
    - Vô lượng thọ phật. Bần đạo có cách này, có thể xem là dỉ hòa vi quý, sao Nam Cung Chưởng môn không cùng bọn bần đạo tham gia vào Võ Lâm Tam Đầu Lệnh hiện do tam phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn chủ trì ? Đông tay vỗ nên kêu, họa Thượng Quan Du hoặc Thủy Phương Cung sẽ không làm chúng ta nao núng.
    Nam Cung Phách bật cười :
    - Được Đạo trưởng Chưởng môn xem trọng, quả là diệu hạnh cho Nam Cung Phách này . Nhưng Đạo trưởng sao lại cố ý bỏ quên Phi Thiên Bảo, Trường Bạch, Tuyết Sơn, Thanh Thành và một người còn lại duy nhất của Cầu gia Cầu Đại Hiệp ? Đó là chưa kể đến Cung Chủ đích thực Thủy Phương Cung. Họ không đóng góp phần vào Võ Lâm Tam Đầu Lệnh sao ?
    Bách Lý Băng vụt lạnh giọng :
    - Xin Nhị ca đừng kể muội vào đó, bởi họ làm gì có thành ý như Nhị ca nghĩ ?
    Nam Cung Phách xua tay :
    - Ta đã có chủ ý của ta, Tam muội tử chớ quá nôn nóng.
    Đoạn Nam Cung Phách quay nhìn từng người trong Ngũ Đại phái :
    - Chư vị nghĩ thế nào ?
    Tôn Thư Sách đã bắt gặp ánh mắt nhìn đầy hữu ý của Hướng Thanh Đạo trưởng nên hớn hở xoa hai tay vào nhau :
    - Nếu được tất cả cùng tham gia hợp lực Võ Lâm Tam Đầu Lệnh nào dám khước từ. Tôn mỗ và Chưởng môn Võ Đang hiện là Tam và Nhị đầu lệnh, một khi đã tán đồng thì thiết nghĩ chỉ cần sư ưng thuận thêm nữa của Vô Tướng Đại sư là đủ.
    Bỗng có tiếng Diệu Tuệ sư thái sẽ sàng cất lên :
    - Không cần sự đồng tình của bần ni sao, Tôn Chưởng môn ?
    Tôn Thư Sách tươi cười :
    - Tôn mỗ nào dám quên. Nhưng vì nghĩ thế nào Nga Mi phái cũng tán đồng nên Tôn mỗ nhất thời bỏ qua, không cần đề cập đến làm gì. Và có lẽ Võ Đương Đại sư cũng nghĩ thế ? Có đúng không, Đại sư ?
    Vô Tướng Đại sư chợt thở dài :
    - Đối với bần tăng, chi cần toàn thể quần hào đồng tâm hiệp lực là đủ. Thiết nghĩ Nam Cung Chưởng môn khi tự ý đưa ra đề xuất này, có lẽ còn có thêm những đề xuất khác, liên quan đến thứ bậc trong Võ Lâm Tam Đầu Lệnh ?
    Nam Cung Phách trầm giọng :
    - Không sai, mệnh lệnh chỉ nên xuất phát từ một người là đủ. Miễn người đó đủ tư cách và bản lãnh để phục chúng. Tôn Chưởng môn nghĩ sao ?
    Tôn Thư Sách có phần dè dặt :
    - Nói về tư cách có lẽ sẽ không ai qua tệ sư bá Thiết Kiếm Phi Chưỏng. Tôn mỗ chỉ chấp thuận đề xuất của Nam Cung Chưởng môn, nếu tệ sư bá cuối cùng vẩn được mọi người tín nhiệm, công cử vào chức vụ Minh Chủ Võ lâm.
    Không ai ngờ là Nam Cung Phách mau chóng tán đồng :
    - Đó là lẽ đương nhiên, nếu thật sự Hoàng tiền bối không khước từ trách nhiệm đối phó với Thượng Quan Du, kẻ đã luyện qua Đại thân pháp Quy Nguyên Dĩ Hoàn.
    Sắc diện Hoàng Nhất Lãm vụt tái mét :
    - Lão phu kham không nổi đâu.
    Tôn Thư Sách lại cau mày :
    - Đại sư bá...
    Hoàng Nhất Lãm quả quyết xua tay :
    - Ngươi đừng miễn cưỡng Đại sư bá ngươi. Đã kham không nổi là kham không nổi. Thượng Quan Du không phải hạng người như ngươi nghĩ đâu.
    Tôn Thư Sách giẫm chân tức tối :
    - Sao Đại sư bá quá đề cao người, tự hạ thấp bản thân ? Bổn phái...
    Hoàng Như Lãm lắc đầu quầy quậy :
    - Ngươi đã nghe ta nói khá nhiều về Thượng Quan Du, nhưng còn một điều mà bấy lâu nay vì ngại nên ta chưa nói đến. Kỳ thực ta không có công gì trong việc hạ thủ Đại ác ma Bạch Cốt U Linh. Toàn là do Thượng Quan Du sắp đặt và ta nhờ may mắn, thật là may mắn mới còn sống. Đừng nói gì ta, dù có thêm ngươi nữa vẫn không phải đối thủ của y. Hãy nghe ta, Hoa Sơn phái chúng ta chưa đủ tư cách chủ trì đại cuộc đâu.
    Nam Cung Phách lập tức nói luôn :
    - Vậy là Hoàng tiến bối đã có lời khước từ Võ Lâm Nhất Đầu Lệnh cần phải suy cử nhân vật khác. Ai đây ?
    Tôn Thư Sách hậm hực :
    - Vẫn chưa đến lượt Không Động phái đâu. Tôn mỗ đề cử Thiếu Lâm. Thế nào ?
    Nam Cung Phách mỉm cười :
    - Nam Cung mà vẫn luôn là người biết tự lượng sức. Nói thật nha, mỗ tuy may mắn đã luyện đủ thập thành Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng, nhưng đành phải thừa nhận vẫn không xứng là Minh Chủ Võ lâm. Được, mỗ tán thành Thiếu Lâm phái.
    Vô Tướng Đại sư thất sắc :
    - A di đà Phật. Nam Cung Chưởng môn thật sự đã luyện Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng đến đại thành ?
    Nam Cung Phách nhún vai :
    - Chỉ là chút thành tựu nho nhỏ, đâu có gì đáng nói. Nếu chư vị không sợ bẩn mắt, mỗ sẽ thử phô diễn cho chư vị quá mục.
    Tôn Thư Sách cười lạt :
    - Nếu lời đó là sự thật, hừ ! Tôn mở sẽ là người đầu trên suy cử Nam Cung Phách ngươi làm Võ lâm Minh Chủ.
    Chợt hiểu ý Nam Cung Phách, Điền Hồ vội ngăn lại :
    - Nhị ca ! Thiếu Lâm luôn là Thái Sơn Bắc Đẩu của Võ lâm từ bao đời nay. Đệ nghĩ, cứ để Thiếu Lâm phát lệnh hiệu triệu quần hùng là hay nhất.
    Nam Cung Phách nhìn thẳng vào mắt Điền Hồ, sau đó phá lên cười :
    - Thôi được, thì cứ theo ý Tam đệ vậy. Tuy nhiên, để không ai chê bai ta là hạng khẩu thuyết vô bằng. Tam đệ sao không để ta phô diễn một lần xem sao ? Hãy xem đây ! Ha... ha...
    Vẫn há miệng cười vang, Nam Cung Phách bất ngờ vỗ mạnh chưởng tay vào tảng đá ngay bên cạnh.
    Chát !
    Tảng đá to bằng hai người ôm liền vỡ vụn, từ đó để bốc lên những luồng khói trắng, cho thấy tảng đá sẽ không vỡ vụn nếu không có sức nhiệt cực nóng chợt tác động vào, làm tảng đá phải nứt toác ra.
    Tôn Thư Sách biến sắc :
    - Quả nhiên là Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng danh bất hư truyền.
    Hành động của Nam Cung Phách bỗng làm cục diện thay đổi, những nhân vật mới đến không thể không nhìn Nam Cung Phách bằng ánh mắt kiêng dè nể phục.
    Cảm thấy đã đủ, Điền Hồ lên tiếng :
    - Không còn thời gian nữa đâu, Nhị ca. Chúng ta đi thôi.
    Nam Cung Phách gật đầu và cất cao giọng :
    - Nếu Vô Tướng Đại sư không phản đối chúng ta lập tức lên đường. Nào !
    Vẫn là do Nam Cung Phách mở đường, mọi người theo chân và Điền Hồ đoạn hậu.
    Suốt đoạn đường ly khai đáy vực, tụy không có bất kỳ điều gì xảy ra nhưng Vô Tướng Đại sư và nhất là Tôn Thư sách không thể không nhận ra thái độ thật sự tôn trọng mà nhóm người Nam Cung Phách luôn dành cho Điền Hồ và Bách Lý Băng.
    Mỗi việc, họ mỗi hỏi ý Điền Hồ và từng lời đáp của Điền Hồ đều được họ ghi nhớ lắng nghe, như thể đó là lời nói không có gì để bàn cãi.
    Cảm thấy lạ, có lần Vô Tướng Đại sư len lén hỏi Tạ Vân Lâu :
    - Điền Hồ tiểu thí chủ phải chăng có bản lãnh rất cao minh ?
    Do đoàn người giờ đã đông hơn nên vị trí đoạn hậu của Điền Hồ là có khoảng cách khá xa, so với vị trí của Vô Tướng Đại sư lúc này.
    Tuy vậy, Điền Hồ vẫn nghe câu Vô Tướng Đại sư hỏi và vội vàng lên tiếng :
    - Sao Phương trượng Chưởng môn đặt trọng vấn đề bản lãnh ở đây ? Điều cần nhất là phải lo nghị kế đối phó với Thượng Quan Du, là điều mà cho đến tận lúc này tại hạ tự nhận vẫn chưa có cách đối phó.
    Hướng Thanh Đạo trưởng lo ngại :
    - Vậy chuyện Thượng Quan Du đã luyện thành Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên là có thật sao ?
    Điền Hồ thở ra một hơi dài :
    - Hoàn toàn có thật. Và bằng chứng là tại hạ đã bị lão tặc dùng công phu đó bức xô xuống tận đáy vực này.
    Tôn Thư Sách hắng giọng :
    - Không cần nói cùng biết công phu đó lợi hại như thế nào rồi. Điền Hồ ngươi chưa đến nỗi táng mạng, có thể nói ngươi quả là người may mắn nhất trần đời. Đâu có gì đáng để phô trương.
    Cầu Phi Thúy lạnh nhạt lên tiếng :
    - Tôn Chưởng môn nói mà quên mất một điều.
    Tôn Thư Sách cau có :
    - Tôn mỗ quên điều gì ?
    Cầu Phi Thúy khinh khinh :
    - Hãy hỏi lão Hoàng xem, đã có đối thủ nào từ lâu nay được Thượng Quan Du dùng công phu lợi hại đó để đối phó chưa ? Cũng có thể nói rõ hơn, bản lãnh như lão Hoàng có lẽ chỉ được Thượng Quan Du dùng đến Tử Hà công phu hoặc Thất Phách U Linh Chưởng là đủ. Cầu Phi Thúy này nói không sai chứ, lão Hoàng ?
    Không nghe Đại sư bá Hoàng Nhất Lãm đáp, Tôn Thư Sách cười phá lên :
    - Hóa ra chủ ý của Thượng Quan phu nhân là muốn để cao bản lãnh gã Điền Hồ kia ?
    Đừng để Tôn mà phải chết vì cười đến vỡ bụng như vậy. Ha... ha...
    Bách Lý Băng bỗng trao Đoàn Bội Cơ qua cho Cao Như Nguyệt :
    - Muội mệt rồi, phiền Cao Như Nguyệt tỷ đổi tay cho muội một lúc.
    Cảm nhận điều Bách Lý Băng sắp hành động, Điền Hồ vội kêu :
    - Băng muội ! Hay là ta cùng Băng muội đi trước một bước ? Ta có chuyện muốn bàn với Băng muội. Đi nào !
    Rảo bước nhanh hơn, Điền Hồ phải nắm tay lôi đi Bách Lý Băng mới miễn cưỡng theo chân.
    Đi ngang Nam Cung Phách, Điền Hồ bảo :
    - Nhờ Nhị ca chăm sóc hộ Bội Cơ. Đệ sẽ cùng Băng muội lo chuyện giải cứu Đoàn Mộc Đại tỷ. Bảo trọng !
    Hiểu ý Điền Hồ, Nam Cung Phách gượng cười :
    - Tam đệ cứ yên tâm. Điều gì Tam đệ giao phó, Nhị ca quyết không để Tam đệ thất vọng. Hãy bảo trọng.
    Chờ cả hai đi một đỗi tạm xa, Tôn Thư Sách hừ lạnh :
    - Đã là Nhị ca, lời của Nam Cung Chưởng môn vừa nói thật khó nghe. Vì quả là ngược đời khi kẻ có thân phận thấp hơn lại giao phó công việc cho huynh trưởng. Đã thế, vị huynh trưởng còn bảo, sẽ không làm gì đến kẻ làm đệ phải thất vọng. Quả là ngược đời.
    Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt đều tự ý bất bình, định lên tiếng thì nghe Cầu Phi Thúy nhanh miệng hơn :
    - Có điều đó xảy ra là do Tôn Chưởng môn chưa hiểu đó thôi. Và kỳ thực, so về tư cách và bản lãnh, thì Điền thiếu hiệp...
    Nam Cung Phách chợt lên tiếng, cố tình nói át đi :
    - Tam đệ của Nan Cung Phách này là người như thế nào, xin cứ để một mình Nam Cung mỗ tự biết. Còn lúc này nếu chư vị không chịu nhanh chân lên cho thì e rằng chúng ta sẽ không kịp đến Hoa Sơn đúng hạn kỳ đâu. Mỗ nói thế có đúng không, Vô Tướng Đại sư ?
    Hiểu ý Nam Cung Phách là không muốn mọi người cứ mãi đôi co với nhau, Vô Tướng Đại sư vội tán thành :
    - A di đà Phật. Nam Cung Chưởng môn nói không sai. Chúng ta cần phải tận lực kiêm trình thì hơn. Đi nào.
    Họ liền tăng cước lực, ly khai dần đáy vực.
    Đến lúc sắp vượt qua những chặng đường cam go, Nam Cung Phách chợt đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng lại và quát :
    - Ai ? Hãy hiện thân mau.
    Từ một khối đá ven đường liền có một thân ảnh nhỏ thó xuất hiện :
    - Luôn đi đầu mở đường, xem ra đại giá đúng là Nam Cung Phách, Nhị ca của Cung Chủ tệ cung rồi. Tiểu nhân Nam Lý được Điền thiếu hiệp sai phái, có lời cần truyền đạt đến Đại giá.
    Tôn Thư Sách lướt đến :
    - Tiểu nhi tử ngươi là người Thủy Phương Cung ? Mau nói đi là Điền Hồ nay Thượng Quan Du giả vờ sai ngươi ngăn đường bọn ta ?
    Nam Lý như không quan tâm đến Tôn Thư Sách, cứ đứng yên chờ Nam Cung Phách tỏ thái độ.
    Thấy vậy, Nam Cung Phách gật đầu :
    - Mỗ đúng là người tiểu huynh đệ vừa nêu danh Điền Hồ dặn thế nào ?
    Nam Lý mau mắn đáp :
    - Là thế này...
    Tôn Thư Sách cười lạnh, vung tay chộp vào đầu vai Nam Lý :
    - Tiểu nhi tử người dám xen thường ta, là Chưởng môn phái Hoa Sơn thế sao ? Có phải là do Điền Hồ bảo ngươi phải có thái độ vô lễ như thế đối với ta ?
    Bị một người là cao thủ như Tôn Thư Sách chộp vào vai, Nam Lý tuy đau đớn khôn tả nhưng vẫn cố đáp :
    - Xin đừng trách tiểu nhân. Vì Điền thiếu hiệp chỉ dặn tiểu nhân truyền đạt lời đến Nam Cung Chưởng môn. Tiểu nhân không thể làm khác.
    Nam Cung Phách nhăn mặt, có ý bất bình :
    - Y chỉ là một đứa bé, mong Tôn Chưởng môn nhẹ nhẹ tay cho.
    Tôn Thư Sách vừa buông, vừa hất Nam Lý loạng choạng về phía hậu, miệng cười khinh bạc :
    - Thủy Phương Cung ngỡ như thế nào, hóa ra đều là hạng bất tài vô dụng, đến một đứa bé cũng bắt làm nô tài sai phái. Như thể Thủy Phương Cung đã không còn người vậy. Hừ !
    Nam Lý sinh giận :
    - Sao tôn giá nỡ vũ nhục tiểu nhân ? Chẳng qua tiểu nhân chả là hạng nô tài thấp hèn, chỉ gần đây mới được Bách Lý Hoàng công tử điểm hóa cho một ít võ nghệ công phu nên đâu dám so với tôn giá nguyên là Chưởng môn nhân một đại phái.
    Tôn Thư Sách lại lướt đến :
    - Ngươi còn lên tiếng nữa thì đừng trách ta...
    Chợ có thanh âm từ phía sau vang lên :
    - Ngươi muốn nói gì thì cứ tiếp tục nói, Nam Lý. Thử xem lão họ Tôn kia dám làm gì ngươi. Hừ !
    Nam Lý cả mừng, nhìn người vừa phát thoại đang tiến đến gần, từ phía sau Tôn Thư Sách.
    - Đoàn cô nương ?! Hay lắm. Điền
    Quá hiểu Đoàn Bội Cơ là người như thế nào. Nam Cung Phách chợt mau miệng hỏi Nam Lý :
    - Sao vẫn chưa nghe tiểu huynh đệ nói gì với ta vậy. Điền Hồ dặn thế nào ?
    Nam Lý vui vẻ đáp :
    - Có một vài Tử Y Nhân đã bị Điền thiếu hiệp chế ngự. Điền thiếu hiệp muốn họ được Nam Cung Chưởng Môn chăm sóc.
    Nam Cung Phách giật mình :
    - Vậy là hành tung của bọn ta đã bị chúng phát hiện ?
    Nam Lý chưa kịp đáp thì nghe Đoàn Bội Cơ hung hăng lên tiếng :
    - Chúng phát hiện thì đã sao ? Chính Bội Cơ này đang muốn gặp chúng đây. Đưa ta đi, Nam Lý.
    Tôn Thư Sách vụt bật cười :
    - Sao bảo cô nương định cho lãa họ Tôn này một bài học ? Thôi rồi sao ? Ha...ha...
    Đoàn Bội Cơ quay phắt lại.
    Thất kinh, Nam Cung Phách kêu :
    - Đừng mà, Đoàn cô nương. Vọng động chân khí lúc này là không tốt.
    Đoàn Bội Cơ quắc mắt nhìn Nam Cung Phách :
    - Bội Cơ đã được Cao Chưởng môn thuật cho nghe tất cả rồi. Chỉ có Nam Cung huynh và gã Điền Hồ ngu ngốc mới để họ lấn lướt mãi. Mong Nam Cung huynh đừng quên, Bội Cơ dù sao cũng là Chưởng môn phái Thanh Thành, Nam Cung huynh chưa có tư cách ra lệnh cho Bội Cơ đâu.
    Tôn Thư Sách cười thành tràng dài :
    - Phái Thanh Thành thì sao chứ ? Cũng là một phái như như Tuyết Sơn - Trường Bạch thôi. Hay gì mà phô trương hãnh diện. Ha... ha...
    Nam Cung Phách lập tức quay qua, cầu viện Vô Tướng Đại sư :
    - Mong Phương trượng nói giúp cho. Cứ thế này làm sao chúng ta đến kịp hạn kỳ.
    Vô Tướng Đại sư chưa kịp nói thì nghe Đoàn Bội Cơ cất cao giọng :
    - Đến Điền Hồ dù đã luyện đến bậc Lư Hỏa Thuần Thanh còn chưa đủ tư cách xen vào việc của Bội Cơ, phái Thiếu Lâm hoặc bất kỳ phái nào khác càng không đủ tư cách, nhất là phái Hoa Sơn vô dụng.
    Mọi người chấn động. Và Tôn Thư Sách đương nhiên giận đến run người :
    - Hay lắm. Vậy ta xin dùng tuyệt học vô dụng Hoa Sơn phái, lỉnh giáo cao chiêu kinh người của phái Thanh Thành. Mời !
    Đoàn Bội Cơ khinh khỉnh bước đến :
    - Tự biết là vô dụng, sao không xuất thủ trước ? Kẻo lại bảo là không có cơ hội hoàn thủ. Nào !
    Ta sẽ vọng động chân khí cho người xem, trừ phi ngươi không muốn ta cho lão họ Tôn vừa hà hiệp ngươi một bài học Thế nào ?
    Nam Cung Phách một lần nữa ngăn lại :
    - Đoàn cô nương...
    Chỉ mới nói như thế, Nam Cung Phách dành chép miệng lắc đầu lùi lại; vì Tôn Thư Sách đã động chiêu, quật vào Đoàn Bội Cơ :
    - Nha đầu ngươi đã muốn thế, ta cho ngươi toại nguyện. Đỡ !
    Ào...
    Đoàn Bội Cơ cười hăng hắc :
    - Nói rất hay, nha đầu này thật sự toại nguyện, thật đấy. Ha... ha...
    Và nàng ung dung hất tay, tung một kình thần tốc vào chưởng của họ Tôn.
    Bùng...
    Tôn Thư Sách bị lùi, một kết quả làm họ Tôn tái mặt.
    Và Đoàn Bội Cơ đã lướt đến tận mặt họ Tôn :
    - Một chiêu chưa thể xem là bằng chứng hữu hiệu. Hay tiếp thêm chưởng thứ hai. Đỡ !
    Tôn Thư Sách thất sắc :
    Vù...
    - Thất Phách U Linh ? Nha đầu ngươi là thủ hạ của Thượng Quan Du ?
    Và Tôn Thư Sách bàng hoàng tránh chiêu tạo cơ hội cho Đoàn Bội Cơ vừa cười vừa tiếp tục xông đến :
    - Kiến văn của lão khá đấy. Còn chiếu này thì sao ? Hả !
    Vù...
    Tôn Thư Sách lại tránh lần thứ hai.
    - Di Hoa Tiếp Mộc ?
    Vút...
    Đoàn Bội Cơ vụt thét lên :
    - Chưa hết đâu. Đỡ !
    Bùng...
    - Hự !
    Tôn Thư Sách loạng choạng thối lùi vị bị một kích quá nhanh của Đoàn Bội Cơ.
    Lần này thì Đoàn Bội Cơ dừng lại, khinh khỉnh nhìn họ Tôn :
    - May cho lão là Đoàn Bội Cơ này chưa hoàn toàn khôi phục. Gặp phải lúc khác... Hừ ! Nhớ đấy đừng bao giờ tỏ ra khinh mạn, nhất là đối với Điền Hồ. Cho lão hay, đến Lục Lão Bát Quái Môn ngay lúc này còn bị Điền Hồ đả bại, đừng nói chi lão chỉ là một bại tướng của Đoàn Bội Cơ ta.
    Và nàng quay nhìn Nam Lý :
    - Nói bọn Tử Y Nhân bị khống chế ở đâu ? Hay đưa ta đi, nào.
    Cục diện một lần nữa thay đổi và người dẫn đường bây giờ là Đoàn Bội Cơ. Mọi người đi theo và Không ngớt nghi ngờ về xuất xứ võ học cao minh ngoài sức tưởng của nàng.
    Vừa qua khỏi đoạn đường cam go toàn đồi núi, Nam Lý cho dừng lại chỉ vào đoạn đường bằng phẳng trước mặt :
    - Điền thiếu hiệp bảo mọi người cứ đi thông theo đường này là đến. Tiểu nhân không tiện theo chân. Cáo biệt !
    Chỉ cần nghe có thế là Đoàn Bội Cơ thi triển khinh công lao đi ngay, không cần biết mọi người có theo chân hay không.
     
  3. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q7- CHƯƠNG BA MƯƠI BA

    TIỂU PHI KIẾM THẤT LINH


    Nguồn:vnthuquan.net



    Nam Cung Phách và hầu hết những nhân vật theo chân đều không chờ đợi điều này.
    Bỡi trước mặt mọi người lúc này, ngay khoảng trống khá rộng nằm lọt thỏm giữa một bên là dãy rừng già xanh thẩm và bên còn lại chính là rặng núi đá mọi người vừa rời khỏi, là một mình Bách Lý Băng đang bị vây giữa một bọn Tử Y Nhân độ khoảng mười người.
    Chiếm nửa khoảng trống còn lại là một mình Điền Hồ đứng đối diện với Thạch Yến, Tư Mã Hợp và Lục Lão Bát Quái Môn.
    Đứng xa hơn một chút là mà đôi nam nữ với tuổi tác không mấy tương xứng và đôi nam nữ này được một đoạn người ngoài hai mươi nhân vật đứng hầu thành hai hàng ở phía sau.
    Bao nhiêu nhân vật đó điều chỉ đứng trong tư thế diện đối diện và như chưa có dấu hiệu nào cho thấy đã có sự đối chiêu.
    Cục diện chỉ có phần biến động khi nam nhân trong đôi nam nữ kia bỗng lược mắt nhìn đoàn người Nam Cung Phách vừa đến.
    Nam nhân đó phát thoại sang sảng, đầy uy quyền và không phù hợp với niên kỷ đã ngoại lục tuần :
    - Sao không thấy Khương Hoàng ? Có phải Điền Hồ chỉ giả vờ như thế để cố tình kéo dài thời gian, chờ lũ vô dụng các võ phái dẫn xác đến nạp mạng ?
    Đã có một người phát thoại, đương trường liền vang loạn lên đủ mọi thanh âm. Đầu tiên là Nam Cung Phách sửng sốt nêu nghi vấn :
    - Chuyện gì đã xảy ra ? Sao Tam muội tử vẫn chưa giải thoát cho Đoàn Mộc Đại tỷ ?
    Việc chạm trán này là nhằm ý gì ? Phải chẳng Tam để định dùng gã họ Khương để đánh đổi sự tự do cho Đại tỷ Đoàn Mộc Huyền ?
    Hai nhân vật phát thoại kế tiếp và gần như cùng một lúc là Đoàn Bội Cơ và Cầu Phi Thúy.
    Đoàn Bội Cơ chạy đến cạnh Điền Hồ.
    - Thù nhân Thượng Quan Du ngay trước mắt, cớ sao Lục Lão Bát Quái Môn và Tư Mã Hợp ngươi vẫn chưa ra tay phục thù ?
    Cầu Phi Thúy thì từ từ tiến về phía đôi nam nữ nọ :
    - Thượng Quan Du ? Thật bất ngờ phải không ? Cầu Phi Thúy ta hôm nay quyết phanh thây xẻ thịt ngươi để báo thù cho Cầu gia, những người đã lầm vì quá tin vào diện mạo đầy chính khí của ngươi như yêu phụ đứng cạnh ngươi có lẽ đang lầm.
    Bọn Tạ Vân Lâu, Cao Như Nguyệt và những nhân vật các võ phái thì xôn xao mỗi người một vẻ tựu trung là lo sợ khi phát hiện thực lực đương diện của Thượng Quan Du quá ư hùng hậu. Họ chỉ dám bàn tán lầm thầm :
    - Tử Hội cũng đến ?
    - Hoá ra Lục Lão Bát Quái Môn với công phu Thạch Chung Đao Phổ đã thực sự quy thuận Thượng Quan Du ?
    Như phụ nhân kia và những người đứng sau đều là nhân vật Thủy Phương Cung ? Chưởng môn Côn Luân phái Đoàn Mộc Huyền cho đến lúc này vẫn bị họ khống chế ?
    - Tình thế như đang xảy ra thương lượng ? Gã Khương Hoàng nào họ vừa đề cập đến ?
    - Nhìn kìa, Tư Mã Hợp kia chẳng phải là lệnh lang của Chưởng môn Điểm Thương phái Tư Mã Thông ?
    - Đúng rồi. Bấy lâu nay nghe nói y thất tung, hóa ra y đã bị Thượng Quan Du thu phục ?
    Dường như những gì đang chờ đợi cuối cùng cũng đến, Điền Hồ vụt cười vang :
    - Nhị ca đoán không sai. Bây giờ chính tà đã phân biệt, điều kiện để Đoàn Mộc Đại tỷ được phóng thích là cần phải có Khương Hoàng để trao đổi. Đệ đang chờ Nhị Ca đến để hỏi cho rõ về số phận Khương Hoàng. Theo Nhị ca, chúng ta có nên giao Khương Hoàng cho họ để đổi Đoàn Mộc Đại tỷ về không ?
    Nam Cung Phách lúng túng, hết liếc nhìn Điền Hồ lại đưa mắt nhìn Bách Lý Băng. Hi vọng ở cả hai sẽ có ít nhất là một dấu hiệu nào đó, đủ cho Nam Cung Phách đoán biết ý định của họ hầu dựa theo đó sẽ có câu trả lời thích hợp. Nhưng tuyệt nhiên Nam Cung Phách không hề thấy bất luận dấu hiệu nào dù nhỏ.
    Thái độ chậm đáp lời của Nam Cung Phách khiến cho phu nhân đứng cạnh Thượng Quan Du bật rít vang.
    - Chỉ cần tệ nhi Khương Hoàng có một tổn hại nào dù nhỏ, Bổn Cung Chủ thề sẽ phân thây tiện nhân Đoàn Mộc Huyền thành trăm nghìn mảnh vụn. Thế nào ? Mau đáp đi.
    Lời của phụ nhân vừa dứt, đoạn người ở phía sau liền có sự chuyển động. Có hai nhân vật lập tức tiến ra, lôi theo một Đoạn Mộc Huyền đã phần nào có dáng sắc tiều tuỵ.
    Thoạt nhìn qua, Nam Cung Phách hiểu, chỉ một câu đáp của Nam Cung Phách là số phận của Đoàn Mộc Huyền lập tức bị định đoạt.
    Nam Cung Phách một lần nữa lia mắt nhìn Điền Hồ và Bách Lý Băng.
    Điền Hồ thì đang đưa lưng về Phía Nam Cung Phách, thật khó cho Nam Cung Phách nếu muốn phát hiện một dấu hiệu nào đó từ phía Điền Hồ.
    Chỉ có Bách Lý Băng là đang có gương mặt nhìn nghiêng nghiêng về phía Nam Cung Phách. Và mơ hồ, chỉ là mơ hồ thôi, Nam Cung Phách như phát giác ở Bách Lý Băng đang có một thần tình tươi tỉnh, cho dù nàng đang bị vây kín mít giữa mười Tử Y Nhân.
    Điều này vô tình nhắc Nam Cung Phách như lời truyền đạt của Nam Lý, là Điền Hồ nhờ Nam Cung Phách chăm sóc hộ một vài Tử Y Nhân có lẽ đã bị Điền Hồ xuất thủ đả bại.
    Những Tử Y Nhân ấy đâu ? Có phải vì họ đang đứng lẫn lộn vào những Tử Y Nhân đang vây quanh Bách Lý Băng, khiến sự tình chưa đến nỗi hung hiểm cho Bách Lý Băng nên Bách Lý Băng vẫn có thần tình tươi tỉnh ?
    Hoặc giả Thủy Phương Cung vẫn còn nhiều môn nhân trung thành và được Bách Lý Băng sắp đặt chu đáo nên Bách Lý Băng vẫn có cách giải cứu Đoàn Mộc Huyền những chưa để lộ ?
    Nam Cung Phách vẫn chưa biết đáp thế nào thì từ triền núi bên tả bỗng cơ tiếng người hô hoán khẩn trương :
    - Lệnh Chủ ? A ! Lệnh Chủ vẫn còn sống ? Tốt rồi, xin Lệnh Chủ hãy mau giao người, cho thuộc hạ và gia muội Đoàn Mộc Huyền có cơ hội đoàn tựu. Đại ân của Lệnh Chủ, huynh muội thuộc hạ nguyện mãi mãi khấc cốt ghi tâm.
    Vừa hô hoán, người nọ vừa từ triền núi dốc phóng bay xuống. Và cước lực người này càng tăng nhanh khi nghe thanh âm của Đoàn Mộc Huyền bỗng vang lên :
    - A. Đại ca ! Đúng là Đại ca rồi. Đại ca chớ vội lo cho muội...
    Nam Cung Phách vụt hiểu.
    Đúng lúc đó, trong mười Tử Y Nhân đang vây kín Bách Lý Băng cũng có vài tiếng xì xầm nho nhỏ :
    - Quả nhiên Đệ Nhất Sứ giả đã khôi phục diện mạo, không sai chút nào sẽ với những gì chúng ta nghe tiểu tử nói.
    Thượng Quan Du đã nghe tất cả, nghe câu xầm xì của một vài Tử Y Nhân và nhất là nghe những gì Đoạn Mộc Huyền đang kêu toáng lên.
    Do đó không để Đoàn Mộc Huyền kêu dứt lời, Thượng Quan Du chợt quát vang :
    - Điền Hồ ngươi đang giở trò gì, hử ?
    Phụ nhân nọ cùng thất sắc hối hả gầm thét hỏi Nam Cung Phách :
    - Khương Hoàng đâu ?
    Nam Cung Phách bật cười :
    - Tạ Chưởng môn, Cao Chưởng môn. Có phải nhị vị vì hận Thượng Quan Du nên đã lỡ tay sát hại gã họ Khương rồi không ? Hãy mau cho mẫu thân gã biết đi. Ha... ha...
    Tạ Vân Lâu, Cao Như Nguyệt tuy chưa hiểu lắm những gì đang diễn ra nhưng nếu Nam Cung Phách hỏi vậy thì họ cứ thế mà đáp vậy :
    - Không sai !
    - Gã đã bị...
    Thượng Quan Du vụt vung tay :
    - G...i...ế...t...!
    Điền Hồ cũng quát, nhanh không kém :
    - Đúng lúc rồi. Đánh !
    Bách Lý Băng ngang nhiên phát lệnh :
    - Thuận ngã giả tồn, Môn nhân bổn Cung nghe lệnh. Thanh - lý - môn hộ. Mau !
    Và Điền Hồ bật lao vọt qua đầu Lục Lão Bát Quái Môn, tung người về phía Thượng Quan Du.
    - Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thiên Xuất U Linh Vong. Kiếm Lệnh đây. Đánh !
    Sau hàng loạt những thanh âm quát tháo gào thét như cùng một lúc vang lên, cục diện nhất thời hỗn loạn.
    Ở phía Bách Lý Băng, mười Tử Y Nhân liền phân khai, có bốn Tử Y Nhân chợt trở mặt, giáp chiến với sáu Tử Y Nhân còn lại. Và thế lực lập tức trở nên quân bình khi đột ngột xuất hiện thêm nhân vật khi nãy vừa chạy vừa thỉnh cầu Lệnh Chủ giải nguy cho gia muội. Đó là Đoàn Mộc Thu, cũng là Đệ Nhất Sứ giả Tử Y Hội vừa chạy đến, vừa hớn hở :
    - Đa tạ Bách Lý Cung Chủ vẫn có cách bảo toàn cho sinh mạng gia muội. Hãy giao chuyện ở đây cho Đoàn Mộc mỗ.
    Đoàn Mộc Thu nói như thế vì ngay khi Bách Lý Băng phát lệnh, Đoàn Mộc Huyền lập tức được tự do, chạy như bay về phía Nam Cung Phách.
    Bách Lý Băng thoát cảnh bị vây, liền cùng Đoàn Bội Cơ, Nam Cung Phách lao đến chỗ Lục Lão Bát Quái Môn.
    Những môn nhân Thủy Phương Cung cung phân khai, trở mặt nhau và động thủ giao chiêu như kẻ thù.
    Cục diện này làm Thạch Yến và Tư Mã Hợp bối rối. Và một thoáng sau, Tư Mã Hợp bỗng xông thẳng vào Thượng Quan Du với tiếng gầm phẫn nộ :
    - Tránh Thượng Quan Du là của ta. Không ai được phép ngăn Tư Mã Hợp ta báo phục phụ thù. Đỡ !
    Thạch Yến cũng có quyết định, ả lao theo Tư Mã Hợp và hô hoán :
    - Hãy để muội tiếp tay, phu quân ! Ác ma Thượng Quan Du. Đỡ ! Điền Hồ bật cười đắc ý, lao nhanh đến chỗ Bách Lý Băng :
    - Chúng ta đắc thủ rồi Băng muội sao không mau lo chuyện thanh lý môn hạ ? Hay giao Lục Lão cho ta. Ha... ha...
    Bách Lý Băng lập tức xông ra, lao ngay đến chỗ mụ Kim Tuyết Ngân đang bối rối và cục diện xảy ra ngoài ý nghĩ :
    - Yêu phụ, đỡ chiêu !
    Đang cùng Bách Lý Băng, Nam Cung Phách đối phó Lục Lão Bát Quái Môn, động thái Bách Lý Băng đột nhiên bỏ đi khi có Điền Hồ xuất hiện cũng làm cho Đoàn Bội Cơ xoay người thoát ra.
    Vừa phải hiện hành vi của Đoàn Bội Cơ, Điền Hồ hiểu ngay đó là vì nàng vẫn luôn hận Điền Hồ, không muốn cùng Điền Hồ hiệp lực, cho dù với bất kỳ tình huống nào.
    Không có cơ hội giải thích và cho dù có Điền Hồ cũng biết không thể nào Đoàn Bội Cơ cho Điền Hồ cơ hội đó. Điền Hồ đành đảo mắt nhìn khắp Lục Lão, hạ thấp giọng nói với Nam Cung Phách :
    - Ở đây đã có đệ lo liệu, phiền Nhị ca qua giúp Đoàn Mộc Thu. Đễ phân biệt Tử Y Nhân nào đã nghe đệ thuyết phục, hồi đầu hương thiện, Nhị ca sẽ thấy họ có mảnh lụa trắng cột ngang tay. Đi đi, nhị ca !
    Nam Cung Phách lập tức thoát ra, mang cười vang, vì nhìn thấy lúc này những nhân vật thuộc các võ phái vẫn chọn thái độ tụ thủ bàng quang :
    Cũng nhận ra cục diện đã phần khai thành hai tuyến hữu biệt và lợi thế về nhân số đã hoàn toàn nghiêng hẳn về phía nhóm người Nam Cung Phách, Điền Hồ , Tôn Thư Sách, Chưởng môn Hoa Sơn phái lập tức hô hào :
    -Vì Võ lâm, tiêu diệt Hội Tử Y và Thượng Quan Du. Đánh !
    Vô Tướng Đại sư, Hướng Thanh Đạo Trưởng, Diệu Tuệ sư thái và Hoàng Nhất Lãm, tất cả cùng lao theo Tôn Thư Sách. Và qua lời điềm chỉ của Nam Cung Phách, Đoàn Mộc Thu, bọn họ bắt đầu vây bủa sáu Tử Y Nhân không có manh vải trắng cột ngang tay.
    Tình thế càng lúc càng có lợi, Điền Hồ lập tức nói với Lục Lão, khi song phương vẫn trong tư thế gườm gườm nhau :
    - Tại hạ sẽ không hỏi đến việc vì sao Lục Lão để Thượng Quan Du mê hoặc. Nhưng với tình thế hiện giờ, có lẽ chư vị đã nhận thấy, sao Lục Lão không cùng quần hùng diệt một lần cho xong kẻ ác ma Thượng Quan Du ?
    Với tâm trạng mười phần đã có chín phần kiêng dè vì Điền Hồ đã một lần đả bại họ. Lục Lão Bát Quái Môn vừa nghe Điền Hồ nói xong liền đưa mắt nhìn quanh toàn trường khắp lượt.
    Và một lão chợt lên tiếng ngay khi bắt gặp tia mắt căm hờn do Cầu Phi Thúy đang nhìn Lục Lão :
    - Việc chiếm hữu Đao Phổ Thạch Chung của Cầu gia không phải do bọn ta thực hiện ngươi biết rồi chứ ?
    Điền Hồ hiểu ngay họ sợ gì, bèn gật đầu :
    - Chỉ cần sau này chư vi chấp thuận giao hoàn Đao Phổ đó cho Cầu gia, tại hạ cam đoan sẽ giúp chư vị phân minh. Còn gì nữa không ?
    Chính lúc này hầu như ai ai cũng nghe lão Thượng Quan Du hét vang :
    - Tiểu nha đầu muốn chết. Ngươi đã tự chuốc họa thì đừng trách chi ai. Đỡ !
    Lập tức...
    Bùng...
    - Hự !
    Điền Hồ kinh nghi đưa mắt nhìn và thấy Đoàn Bội Cơ chính là người vừa nhận chịu một kình của lão tặc Thượng Quan Du.
    Chưa kịp động thân lao đến, do còn chờ thái độ cuối cùng của Lão Lục. Điền Hồ chợt thở phào nhẹ nhõm khi bỗng nghe một Lão trong Lục Lão vẫy tay ra hiệu :
    - Đi ! Thù nhân của chúng ta chính là Thượng Quan Du. Nào !
    Lục Lão lập tức tản khai, sau đó nhanh chóng tạo thành một vòng vây khá rộng, bao quanh luôn Tư Mã Hợp, Thạch Yến và Thượng Quan Du đang diễn khai trường quyết chiến.
    Điền Hồ vội chạy đến xem xét Đoàn Bội Cơ. Và vừa nhìn thấy hiện trạng của nàng, Đoàn Bội Cơ như đang mang thương tích khá nghiêm trọng, Điền Hồ hiểu ngay vì sao Lục Lão mãi đến lúc này mới có quyết định tối hậu. Vì họ vẫn căm thù Thanh Thành phái, đại biểu lúc này là Đoàn Bội Cơ. Và chỉ khi họ phát hiện Đoàn Bội Cơ đã nhận chịu kết quả như thế nào từ một kích của Thượng Quan Du, cũng là thù nhân của họ, họ thật sự hả hê và mới có quyết định dốc toàn lực đối phó với kẻ thù cuối cùng.
    Điền Hồ đau đớn nhìn Tiểu sư muội Đoàn Bội Cơ đang đứng yên với sắc diện hoàn toàn nhợt nhạt :
    - Tiểu sư muội...
    Nàng lập tức xua tay :
    - Ngươi đừng thương hại ta, cũng đừng chờ ở ta lời cảm kích và nhờ ngươi và yêu nữ Thủy Phương Cung, ta mới toàn mạng. Hãy để ta yên. Ta không dễ chết như ngươi đang thầm mong đợi đâu. Hừ !
    Nàng vẫn quật cường, ngang bướng và căm hận Điền Hồ như thuở nào. Điều này khiến Điền Hồ thất vọng và không hề giấu giếm khi cố ý buông ra tiếng thở dài.
    Chợt tràng cười sặc sụa và ngạo nghễ của là Thượng Quan Du vang lên, làm Điền Hồ phải chú tâm nhìn.
    Lão đang dùng thủ pháp quái dị, hướng ngọn kình Thất Phách U Linh Chưởng của Tư Mã Hợp, cho quật vào Thạch Yến.
    - Di Hoa Tiếp Mộc thủ pháp của ngươi sao có thể cao minh bằng ta. Đây là số phận của ngươi đó. Thạch Yến ! Ha... ha...
    Bùng... Bùng...
    Tư Mã Hợp đã cố thu chiêu nhưng cách thi triển thủ pháp Di Hoa Tiếp Mộc của Thượng Quan Du quá lợi hại, ngọn kình của Tư Mã Hợp vẫn quật vào Thạch yến.
    Mục kích chính ngọn chưởng của bản thân đã gây phương hại cho Thạch Yến, Tư Mã Hợp gào vang, đầy cuồng nộ :
    - Thạch Yến muội yên tâm, ta sẽ báo thù cho muội. Lão thất phu, đỡ !
    Ào...Ào...
    Vẫn cười, Thượng Quan Du bật tung người lên cao, vùn vụt lao ngay vào chưởng kình của Tư Mã Hợp :
    - Ngươi còn cơ hội đã sao ? Ha... ha...
    Điền Hồ vội động thân chạy đến gần, khẩn trương hô hoán, đề tỉnh Tư Mã Hợp một cách khéo léo :
    - Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên ?
    Vừa dứt lời, Điền Hồ chợt nghe thanh âm của Đoàn Bội Cơ vang ngay sau lưng mới biết Đoàn Bội Cơ cũng động thân chạy đến, theo Điền Hồ :
    - Ngươi hô hoán làm gì ? Ta chỉ mãn nguyện nếu được tận mục sở thị thù nhân Tư Mã Hợp gặp hậu quả khốc liệt như những gì y đã gây ra cho Thanh Thành phái. Hừ !
    Điền Hồ rúng động, hóa ra Đoàn Bội Cơ nào chỉ căm phẫn một mình Điền Hồ. Có quá nhiều vấn đề để Đoàn Bội Cơ căm phẫn. Nàng đã từng căm phẫn như thế, trước đây, khi Hoa Sơn phái có lời chăm chọc và miệt thị phái Thanh Thành vì chỉ là một phái nhỏ. Nàng dễ dàng căm phẫn Lục Lão vì cho rằng Lục Lão đã có thái độ vong ân bội nghĩa với Thanh Thành là phái đã giúp họ có chỗ rèn luyện Đao Phủ Thạch Chung. Nàng hận kẻ này, hận kẻ nọ và ai ai cũng có lý do để nàng căm hận. Nói gì Tư Mã Hợp chính là chủ hung đã gây thảm trạng cho Thanh Thành phái bốn người, trong đó có phụ thân nàng là Đoàn Quan Sơn.
    Bung... Bung... Bung... Bung...
    Hàng loạt những tiếng chạm kình nối tiếp nhau vang lên cơ hồ bất tận và chúng chỉ bị cắt đứt bởi tiếng gào thét thác loạn của Tư Mã Hợp :
    - A... a ! Lão thất phu ngươi... hóa ra bấy lâu nay... vẫn chưa bộc lộ hết... chân tài thực học... Tự hiểu rồi... ta mãi mãi không là... không là đối thủ... của lão. Hự !
    Bị Thượng Quan Du dùng Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên bức lùi mãi, Tư Mã Hợp lúc gục xuống đã suýt chạm vào vòng vây do Lục Bát Quái Môn tạo thành.
    Không chút thương tiếc, một lão đứng gần nhất liền tung chân, hất Tư Mã Hợp ra phía sau, để tạo này kịp tiến lên, cùng năm lão kia lập thành Thạch Chung Đao Trận vây bủa thù nhân Thượng Quan Du.
    Bất nhẫn và thấy Lục Lão đối xử quá tệ với Tư Mã Hợp đã bị trọng thương, Điền Hồ định tiến đến giúp đỡ thì nghe Bách Lý Băng cười đắc ý :
    - Chính vì mụ yêu phụ nên bổn Cung mới bị quần hùng Võ lâm miệt thị, xem như lũ ác ma. Mụ chịu hậu quả này cũng là đúng tội. Ha... ha...
    Điền Hồ đưa mắt nhìn thì thấy mụ Cung Trang phu nhân Kim Tuyết Ngân đang đến hồi cạn kiệt vì bị Võ Đang - Hoa Sơn và Nga Mi tam vị Chưởng môn vây đánh tới tấp.
    Và ngay khi Bách Lý Băng dứt tràng cười, nàng chợt lao vào giữa, ung dung chế ngự huyệt đạo thù nhân Kim Tuyết Ngân.
    Nàng nói với mọi người :
    - Gia có gia pháp, Môn có môn quy. Xin chư vị tạm giao mụ cho Bổn Cung Chủ xữ trí. Đại ân này, bổn Cung Chủ mãi mãi khấu tạ. Ha... ha...
    Và nàng lao vút đi, mang theo mụ ác phụ Kim Tuyết Ngân.
    Vút...
    Cảm thấy lạ, Điền Hồ vội lao theo :
    - Băng muội định làm gì mụ ?
    Nàng dừng lại chờ. Và khi Điền Hồ đến gần, nàng hạ thấp giọng :
    - Điền Hồ ca quên Khương Hoàng rồi sao ? Mụ sẽ được cùng gã đoàn viên, ở một nơi không bao giờ mụ có thể gây tai họa cho ai.
    Điền Hồ chợt hiểu và gật đầu :
    - Hãy sớm quay lại vì đường đi cũng phải mất ít lắm là một ngày.
    Nàng nhoẻn cười :
    - Không lâu đến thế đâu. Điền Hồ có chưa có dịp quan sát địa hình ư ? Nơi muội cần đến chỉ cách đây độ trăm đậm mà thôi, ở đỉnh núi xa xa phía trước kìa. Chưa đến nữa ngày là muội đã quay lại rồi.
    Điền Hồ lại gật đầu :
    - Ta sẽ chờ Băng Muội. Bảo trọng.
    Nàng lập tức tung người lao đi.
    Vút...
    Đúng lúc này Điền Hồ nghe Nam Cung Phách cười sảng khoái :
    - Tốt rồi. Cuối cùng vì nhờ có mọi người hiệp lực, giờ chỉ còn lại mỗi một mình kẻ đại ác Thượng Quan Du. Lão có nghe ta nói không Khương Du ? Ha... ha...
    Thở hắt ra một hơi để trút đi gánh nặng, Điền Hồ dời mắt khỏi bóng hình Bách Lý Băng đi xa dần. để quay lại cục diện có lẽ đã diễn ra đúng như Nam Cung Phách vừa hả hê khoái trá.
    Và Điền Hồ thấy Đoàn Mộc Thu, Đoàn Mộc Huyền đang cùng Nam Cung Phách đứng vây quanh bọn Tử Y Nhân có cột mảnh vải trắng ngang tay. Họ sợ quần hùng các võ phái vì quá cao hứng sẽ gây khó dễ cho bốn Tử Y Nhân kỳ thực đã được Điền Hồ thuyết phục.
    Và bọn họ bảy người đều dồn mọi chú tâm vào một trận chiến ngoạn mục đang diễn ra giữa Lục Lão Bát Quái Môn và Thượng Quan Du.
    Quần hùng các võ phái và những nhân vật còn lại của Thủy Phương Cung cũng vậy. Tương tự, Điền Hồ cũng nhìn và thấy Lục Lão do không còn những thanh đoản đao lợi hại, đã bị Thượng Quan Du chấn gẫy nên họ đang dùng nội nguyên chân lực để điều động sáu thanh Tiểu Phi Kiếm Thất Linh.
    Những thanh Tiểu phi kiếm đó được điều động một cách linh hoạt, hóa thành sáu tia kim quang, loang loáng vây quay và uy hiếp các bộ vị trọng yếu của lão Thượng Quan Du.
    Bị sáu người cùng vây đánh lão Thượng Quan Du kể như vô phương vận dụng tuyệt học bất phàm là Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên. Tuy vậy với bao sở học còn lại, như Phi Thiên Thập Bát Chưởng, Di Hoa Tiếp Mộc, Tử Hà công phu và Thất Phách U Linh Chưởng, lão vẫn ngang nhiên giao thủ cùng tuyệt học Thạch Chung do Lục Lão cùng hợp lực thi triển.
    Đang nhiên như thế, Điền Hồ chợt phát hiện Đoàn Bội Cơ đang chậm rãi tiến đến gần trận đấu, tay lăm lăm ngọn Tiểu Phi Kiếm cuối cùng, là ngọn thứ bảy của bộ Tiểu Phi Kiếm Thất Linh chính Điền Hồ đã giao cho nàng.
    Hành vi của Đoàn Bội Cơ khiến Điền Hồ hài lòng. Vì Thất Linh Tiểu Phi Kiếm chỉ có uy lực lợi hại nhất nếu được phối hợp đủ bộ bảy thanh. Và Đoàn Bội Cơ nếu có ý này thì chứng tỏ nàng đã không còn căm hận Lục Lão nữa. Nàng sắp giúp Lục Lão trong việc trừ khử kẻ chủ xướng bao đại họa đã kéo dài gần hai mươi năm của Võ lâm là Thượng Quan Du. Đây là một biến chuyển đáng mừng.
    Điền Hồ nhìn quanh, có phần thất vọng vì dường như không một ai dù là vô tình hay cố ý, chịu để mắt nhìn thấy nghĩa cử của Tiểu sư muộn Điền Hồ là Đoàn Bội Cơ. Và Điền Hồ đành hi vọng, chờ khi nào nhờ nàng mà Lục Lão diệt được Thượng Quan Du ắt toàn thể Võ lâm sẽ có thái độ trong thị đối với Bội Cơ, và nhất là đối với phái Thanh Thành.
    Đang nhìn như thế và đang mừng thầm cho Đoàn Bội Cơ như thế, Điền Hồ bỗng nghe thanh âm của Thạch Yến vang lên đầy phẩn nộ :
    - Ngươi độc ác thế sao ? Vậy thì đừng trách Nhị sư tỷ này trở mặt. Đỡ !
    Điền Hồ quay phắt lại và hoàn toàn biến sắc.
    Thạch Yến và một ngọn đoản đao đã bị gảy gần nửa đang cật lực đâm mạnh vào hậu tâm của Đoàn Bội Cơ. Còn Đoàn Bội Cơ thì đang khom người, dùng ngọn tiểu Phi Kiếm thứ bảy thích mạnh vào Bách Hội Huyệt của Tư Mã Hợp đang nằm thoi thóp dưới đất, cạnh chân Đoàn Bội Cơ.
    Điền Hồ vỡ lẽ. Đoàn Bội Cơ tiến đến gần trận đấu kỳ thực là để tiến đến gần chỗ Tư Mã Hợp nằm. Và ý đồ định hạ sát Tư Mã Hợp để báo thù cho Thanh Thành phái bốn người của Bội Cơ đã bị Thạch Yến phát hiện.
    Thạch Yến thì vì phu nhân Tư Mã Hợp lập tức quên đi tình Sư tỷ sư muội với Bội Cơ, đã nhặt một thanh đoản đao gãy để đoạt tánh mạng Bội Cơ, hi vọng kịp giữ nguyên tính mạng cho Tư Mã Hợp phu quân.
    Diễn biến xảy ra quá bất ngờ khiến Điền Hồ dù lập tức động thân lao đến vẫn không kịp trở tay.
    Dù biết là muộn, Điền Hồ vẫn phải ra tay.
    Điền Hồ bật quát :
    - Dừng tay !
    Đồng thời với tiếng quát. Điền Hồ dốc toàn lực, cho phát xạ ra một tia kim quang gần như vô hình, là Phi Thiên Kiếm Lệnh với tia chớp lóe đã bị ánh dương quan chan hòa che lấp để tia sáng.
    Soẹt... Cạch...
    Nhưng Điền Hồ xuất thủ vẫn chậm, Đoàn Bội Cơ vẫn hạ sát Tư Mã Hợp. Đổi lại thanh đoản đao trên tay Thạch Yến dù có bị Phi Thiên Kiếm Lệnh chạm vào và chấn gẫy thêm một đoạn nữa nhưng với phần còn lại vẫn bị Thạch đến cấm ngập vào hậu tâm Đoàn Bội Cơ.
    - Hự ? Hự !
    Vậy là hết, Điền Hồ vì bàng hoàng cho số mạng ngắn ngủi của Bội Cơ nên có phần khựng lại.
    Đúng lúc này, dù bị vết thương trí mạng, Đoàn Bội Cơ vẫn hung hãng quay phát lại dùng thanh Tiểu Phi Kiếm cấm luôn vào tâm thất Thạch Yến :
    - Ngươi là phản đồ, đâu còn là Nhị sư tỷ của ta. C...h...ế...t...!
    - Hự !
    Kinh hoảng đến chấn động, Điền Hồ lướt đến cố gỡ tay Đoàn Bội Cơ ra khỏi thanh Tiểu Phi Kiếm chỉ vừa một thoáng đã lấy mạng những hai người :
    - Tiểu sư muội ?
    Với bao mãn nguyện đểu dồn cả ra ngoài thành một nụ cười héo hắt. Đoàn Bội Cơ thều thào :
    - Không phải ngươi... mà là tự tay ta...đã báo thù cho bổn phái Thanh Thành...
    Điền Hồ ngồi xuống, ôm nàng vào vòng tay run rẩy :
    - Không sai. Tiểu sư muội không vô dụng như ta. Chính Tiểu sư muội đã tự tay báo thù cho sư phụ, cho Đại sư huynh Triển Lập, Tam sư huynh Trang hậu và Phùng Viên Tứ sư huynh. Ta thật sự không bằng Tiểu sư muội.
    Đoàn Bội Cơ vẫn cười :
    - Ngươi nói thật tâm chứ, Điền Hồ ? Vì kỳ thực... từ lâu lắm rồi ta vẫn chờ nghe ngươi nói ngươi nói câu đó. Giờ đây... ta rất rất mãn nguyện.
    Điền Hồ xót xa :
    - Đã mãn nguyện, Tiểu sư muội có còn hận ta nữa không ? Có chịu tha thứ cho ta không ?
    Đoàn Bội Cơ chỉ mới lắc đầu, chưa kịp đáp. Điền Hồ bỗng nghe quần hùng đồng loạt kêu thất thanh :
    - Ôi chao !
    - Thượng Quan Du quá lợi hại ?
    - Mau, tất cả xông lên. Hãy nhân cơ hội này, cùng nhau hiệp lực, diệt trừ Thượng Quan Du. Xông lên nào !
    Và Điền Hồ kinh tâm động phách, khi thấy Cầu Phi Thúy, Tạ Vân Lâu, Cao Như Nguyệt, Đoàn Mộc Thu, Đoàn Mộc Huyền và Nam Cung Phách đang cùng nhau xông vào lão tặc Thượng Quan Du. Trong khi đó không hiểu Thượng Quan Du đã thi triển công phu gì mà lúc này sáu thanh Tiểu Phi Kiếm đều nghễu nghệu cắm ngay vào giữa tâm thất của Lục Lão Bát Quái Môn. Bọn họ đều đã chết, chết bằng thần vật lợi khí của chính họ.
    Kinh hoàng, Điền Hồ đứng lên, nâng Đoàn Bội Cơ dậy và đưa nàng lùi lại một chỗ xa.
    Vừa đặt nàng nằm xuống, Điền Hồ vừa lo lắng :
    - Ta sẽ quay lại, không lâu đâu, Tiểu sư muội có hứa là sẽ chờ ta quay lại ? Hãy cố chờ ngu huynh, thế nha !
    Điền Hồ định đứng lên thì bị Bội Cơ đưa tay giữ lại :
    - Trừ phi... trừ phi ngươi diệt được Thượng Quan Du... ta sẽ bỏ qua... sẽ không hận... hận ngươi nữa. Đi đi... ta chờ... ta sẽ cố chờ.
    Điền Hồ vỗ nhẹ vào tay nàng :
    - Ngu huynh nhất định làm được. Vì Tiểu sư muội, ngu huynh nhất định làm.
    Bỏ tay ra, Đoàn Bội Cơ từ từ nhắm mắt lại.
    Điền Hồ hít vào một hơi thật dài, định thân và lập tức lao thần tốc về phía quần hùng đang loạn chiến Thượng Quan Du.
    Vút...
    Và Điền Hồ bật gầm lên, khi thấy Thượng Quan Du như mảnh hổ quần dương, đang dùng Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên, mặc tình lăng không đảo người, hết chạm chưởng đối chiêu cùng nhân vật này lại bay qua cùng nhân vật khác đối chiêu chạm chưởng. Lão đang lao ập vào Cầu Phi Thúy với tràng cười cuồng nộ. Điền Hồ vội lao đến, quát :
    - Chớ ngông cuồng đắc ý vội. Lão ma ! Có Điền Hồ ta đến đây. Đỡ !
    Ào...
    Thượng Quan Du đang tận lực vỗ vào Cầu Phi Thúy một ngọn kình mang đầy nỗi hận.
    Tiện nhân ngươi còn sống để làm gì ? Ta hận ngươi đã làm hỏng đại sự, vì không tuân lệnh trượng phu, không sớm giao cho ta di học Khương gia. Đỡ !
    Ào...
    Nhưng vì thấy Điền Hồ lao đến, lão lập tức thu kình đảo người và hất luôn ngọn kình đó vào Điền Hồ :
    - Một bại tướng như ngươi, có đến cũng chỉ để nạp mạng. Xem chiêu !
    Bùng... Bùng...
    Lão đang muốn tốc chiến tốc thắng. Lão lập tức thi triển Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên, ào ào lao tiếp tục vào Điền Hồ :
    - Nạp mạng cho ta. Đỡ ! Đỡ !
    Ào...Vù...
    Điền Hồ cũng muốn tốc chiến tốc thắng, vì sợ càng kéo dài người kiệt lực chính là Điền Hạ chứ không phải lão. Do đó, Điền Hồ ngoặt người tránh chiêu và sau đó thần tốc tạt chéo vào lão một kích :
    - Hay đỡ !
    Ào...
    Không được đối chiêu để mượn kình, lão cấp tốc hạ thân xuống, xoay người và gầm thét :
    - Không dễ thế đâu ? Đỡ !
    Bùng... Bùng...
    Kết quả sau lượt chạm kình làm cho lão thất sắc. Và lão lao đến với tiếng gầm cuồng nộ :
    - Khá khen cho ngươi một lần nữa lại tăng cao nội lực. Quả nhiên càng lưu ngươi lại càng di họa về sau. Xem chưởng !
    Ào...
    Điền Hồ phải thán phục mục lực tinh tường và phản ứng quá ư thần diệu của lão. Và vì để hạ thấp uy phong của lão, Điền Hồ tận lực tung chiêu đối kháng :
    - Lão cũng xem chưởng ! Đỡ !
    Bùng... Bùng...
    Bất chợt lão cười vang :
    - Ngươi sớm quên công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên của ta thế sao ? Xem đây ! Ha...
    Điền Hồ biến sắc vì không ngờ một kích vừa rồi lại là cơ hội cho lão thản nhiên tung người lao đến. Với Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên cực kỳ lợi hại. Và vì quá muộn, lão đã tiếp cận bên thân, Điền Hồ đành để đấu pháp của đối phương cuốn đi.
    Bùng... Bùng... Bùng... Điền Hồ bị bức lùi dồn dập, trong khi Thượng Quan Du càng lúc càng nương theo chấn kinh, nhờ công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên mà áp sát mãi.
    Chợt Điền Hồ nữa từng nửa lo khi phát hiện Đoàn Mộc Thu, Đoàn Mộc Huyền và Nam Cung Phách đang tìm cách lao vào giải vây cho Điền Hồ. Họ cùng hiệp lực, tung đủ ba kình vào phía sau lão Thượng Quan Du :
    - Hãy đỡ hợp chưởng của bọn ta !
    Ào...
    Vù...
    Thượng Quan Du bật cười, vừa hạ thân vừa thi triển thủ pháp Di Hoa Tiếp Mộc.
    - Bọn ngươi chưa thấy ta đã hạ Lục Lão như thế nào sao ? Xem đây. Ha... ha...
    Ào...
    Với công phu Di Hoa Tiếp Mộc huyền diệu, Thượng Quan Du ung dung nhìn hợp kình ba chưởng nọ đang chuyển hướng và đổ sầm sập vào Điền Hồ.
    Thoạt trông thấy lão vận dụng thủ pháp này, nhờ Điền Hồ kịp đề phòng trước nên dễ dàng dịch người tránh thoát. Nhân đó Điền Hồ tạt chếch vào lão một chưởng cực mạnh :
    - Lão lại cười phá lên :
    - Ngươi xuất thủ thật đúng ý ta ! Ha...ha...
    Và đến lượt bọn Nam Cung Phách ba người cùng biến sắc, do thấy Thượng Quan Du khoa tay, lại dùng công phu Di Hoa Tiếp Mộc, làm cho chưởng lực của Điền Hồ đổ ập vào họ.
    Ào...
    Họ hoảng loạn nhảy tránh tứ tung và đành thúc thủ vì lão Thượng Quan Du đã thần tốc lao vào họ.
    - Bọn ngươi tránh sao khỏi cái chết !Đỡ !
    Vù... Vù...
    Điền Hồ cũng thất kinh cho họ, vội tung với một chưởng :
    - Lão cùng đừng mong tránh cái chết. Hãy đở !
    Ào...
    Thế nhưng, ngay khi bọn Nam Cung Phách ba người vì xuất lực đỡ chiêu theo bản năng, Thượng Quan Du liền nhân theo đó thu bắt kình về, mượn chân lực lao ngược về phía Điền Hồ, với khí thế chưa từng có :
    - Chính ta đang chờ cơ hội này, quả nhiên trời vẫn giúp ta. Đỡ !
    Bùng...
    Điền Hồ hoàn toàn bất ngờ, vì ngỡ lão quyết liệt hạ thủ bọn Nam Cung Phách nên đành tung một kình hú họa hầu làm lão ngần ngại, không còn quyết liệt hạ thủ bọn họ nữa. Đâu có ngờ kẻ lão muốn hạ sát trước tiên chính là Điền Hồ, vì thế, lúc lão ập đến với một ngọn kình tận lực bình sinh, ngọn chưởng hú dọa của Điền Hồ lập tức hóa thành muối bỏ bể, và còn bị lão uy hiếp sinh mạng.
    Một kích của lão làm Điền Hồ choáng váng thoái hậu, tạo cơ hội cho lão lao đến tung một sát chiêu :
    - Nạp mạng cho ta !
    Ào...
    Chân nguyên chưa ổn định, ngọn kình của lão lập tức đưa Điền Hồ vào tử cảnh. Mãi đến lúc tối hậu, Điền Hồ đánh liều, ngã toài người xuống đất, lăn ào ào qua một bên.
    Ào...
    Lão vừa bám sát vừa cười vang :
    - Ngươi tránh đâu cho thoát. Ha...ha...
    Ào...
    Vù...
    Lo sợ cho Điền Hồ một lần nữa bọn Nam Cung Phách ào đến, kéo theo Cầu Phi Thúy, Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt cũng lao đến. Sáu ngọn kình cùng quật tung vào lão Thượng Quan Du :
    - Đỡ !
    Ào...Ào...
    Lão phẩn nộ, quay phắt lại quát một tiếng thật to :
    - C...H...Ế...T..!
    Một bựng chưởng phong ửng hiện màu tía chính là Tử Hà Công phu liền xuất hiện, chạm thẳng vào sáu ngọn kình kia.
    Ầ...M...
    Toàn trường cùng chấn động vì một mình lão lại thừa năng lực chấn lùi cùng một lúc sáu nhân vật cao thủ đã hợp lực lại.
    Công phu nội lực của lão thật hãn thế.
    Đúng lúc này, Điền Hồ nhờ có thời gian ổn định chân nguyên nên kịp thời bật tung người nhảy lên.
    Điền Hồ gầm thét vang dội :
    - Phi Thiên Thập Bát Chưởng. Đỡ !
    Ào...Ào...
    Lão cười sằng sặc, cũng thi triển công phu Phi Thiên, quật vào Điền Hồ :
    - Ngươi quả nhiên khá quật cường. Nhưng lần này thì hết rồi. Ha... ha...
    Ầm... Ầm... ầm...
    Quyết không để lão có cơ hội vận dụng công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên, Điền Hồ mạo hiễm áp sát lão :
    - Vô Lượng Quang Minh Chưởng. Đỡ !
    Bùng... Bùng...
    Nội lực đang lúc tuôn trào, nhờ Nhị Mạch Nhâm Đốc đã khai thông, Điền Hồ cứ áp sát lão mãi :
    - Đâu phải chỉ một mình lão nhanh. Đỡ !
    Ào...Ào...
    Lão cực kỳ phần nộ với diện mạo vụt trở nên đanh ác :
    - Hóa ra tiểu tử ngươi đã khai thông Sinh Tử Huyền Quan ? Ta phải giết ngươi. Hãy xem Thất Phách U Linh Chưởng của ta.
    Ầm...Ầm...
    Nội lực cân bằng, song phương bình thủ, lão chuyển qua dùng Tử Hà công phu :
    Ào...
    Nhìn bựng tử quang Tử Hà công phu, Điền Hồ nghiến răng bật rít :
    - Ta sợ lão sao ? Đỡ !
    Ầm...Ầm...
    Cứ như thế song phương giao phong có đến hơn trăm chiêu và nhân lúc Điền Hồ bất phòng, lão bật tung người lên, lao ập vào Điền Hồ :
    - Dĩ Hoàn Quy Nguyên Đại thân pháp. Đỡ !
    Ào...Ào...
    Khác với Điền Hồ, Thượng Quan Du dù có nội lực uyên thâm nhưng do chưa đã thông Sinh Tử Huyền Quan nên sau thời gian dài cùng Điền Hồ đối chiêu, lão đã có dấu hiệu suy kiệt.
    Và vì suy kiệt nên lão đã lừa thế, có cơ hội vận dụng công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên, hầu lấy sở trường bù đắp cho sở đoản là nội nguyên chân lực bất túc.
    Dù biết rõ là thế nhưng do đã để lão có cơ hội thực hiện ý đồ, nên Điền Hồ một lần nữa đành để đấu pháp của lão cuốn đi.
    Bùng... Bùng...
    Đang bị bức lùi, Điền Hồ bổng chạm chân vào thi thể của một trong một Lão Bát Quái Môn.
    Ngọn Tiểu Phi Kiếm vẫn đang cắm giữa tâm thất của thi thể nào chợt lọt vào mục quang Điền Hồ.
    Điền Hồ động tâm, vừa lùi vừa hô hoán :
    - Đại tỷ, Nhị ca ! Hãy mau gọi thêm vài người nữa. Thu thập đủ bảy thanh Tiểu Phi Kiếm cho đệ, nhanh lên !
    Bùng... Bùng...
    Điền Hồ vẫn tiếp tục bị bức lùi nhưng lời hô hoán của Điền Hồ đã được Đoàn Mộc Huyền, Nam Cung Phách thực hiện.
    Có tiếng Đoàn Mộc Huyền lắng :
    - Thu thập đủ rồi. Làm sao giao cho Tam đệ ?
    Thượng Quan Du cười ha hả :
    - Cứ chờ đến lúc tiểu tử xuống Quỷ Môn Quan hãy giao. Ha... ha...
    Nhưng Điền Hồ vì có chủ ý khác nên cũng cười vang :
    - Chờ nghe đệ đếm đủ ba tiếng, chư vị cứ đồng loạt ném lên là xong. Nào ! Một, Hai, Ba ! Ha... ha...
     
  4. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q7-CHƯƠNG BA MƯƠI BỐN

    BẠCH CỐT U LINH.
    PHI THIÊN XUẤT U LINH VONG


    Nguồn:vnthuquan.net



    Sau mỗi lần chạm chiêu, cho dù Thượng Quan Du có nhờ Đại thân pháp Dĩ Hoàn Qui Nguyên để mượn lực và tiếp tục lao đến áp sát Điền Hồ thì chí ít lão cũng có sát na ngừng tay, sau đó mới tung ra loạt kình kế tiếp. Và chính ở lần nầy, đúng vào sát na duy nhất để lão tiến đến, Điền Hồ vừa hô hoán xong lập tức đứng yên trụ bộ, giang rộng hai tay với hai bàn tay hơi chênh chếch lên không, đồng thời Điền Hồ vụt hú vang :
    - Hu...u...ú...
    Đó là lúc bảy thanh Tiểu Phi Kiếm Kiếm đã được Nam Cung Phách, Đoàn Mộc Thu, Đoan Mộc Huyền, Tạ Văn Lâu, Cao Như Nguyệt, Cầu Phi Thuý và Vô Tướng Đại sư đủ bảy người đồng loạt ném lên.
    Tiếng hú của Điền Hồ vừa phát động, lập tức có chuyện xảy ra, là bảy thanh Tiểu Phi Kiếm khi rơi xuống, bỗng như bị một lực lượng vô hình quyện chặt, làm cho cả bảy thanh Tiểu Phi Kiếm đều châu đầu chụm mũi, cùng lao về phía Điền Hồ.
    Viu... Viu...
    Lão Thượng Quan Du cũng đã áp sát vào một loạt kình liền được lão quật vào Điền Hồ , đang trong tư thế để trống hoàn toàn môn hộ :
    - Tự ngươi tìm chết !
    Ào...Ào...
    Sắc mặt Điền Hồ vụt ngưng đọng, mắt nhìn thẳng vào mắt thù nhân, hai tay vẫn giang rộng và miệng vẫn hú vang, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Điền Hồ chuẩn bị đối phó với hàng loạt kình đang được lão Thượng Quan Du quật đến.
    Diễn biến này khiến toàn trường lắng đọng trong cơn chấn động ngấm ngầm. Ai lại không kinh hãi khi thấy Điền Hồ đúng là đang tự tìm chết như lão Thượng Quan Du vừa đắc ý quát.
    Tuy vậy, tự thâm tâm mỗi người đều tin và chờ đợi một diễn biến vi diệu nào đó thế nào cũng xảy ra. Vì cố tin như vậy nên Điền Hồ mới có hành vi lạ kỳ đến thế.
    Và không ai bảo ai, tất cả đều chú mục nhìn vào bảy thanh Tiểu Phi Kiếm. Bởi nếu có điều vi diệu xảy ra ắt phải xảy đến từ bảy thanh Tiểu Phi Kiếm này.
    Chúng, bảy thanh Tiểu Phi Kiếm vẫn tiếp tục châu đầu chụm mũi lao về phía Điền Hồ. Và khi sắp đến gần, lạ thay, chúng bỗng phân khai và chuyển hướng. Ngay sau đó chúng đảo quanh thân Thượng Quan Du và thần tốc tìm những bộ vị trọng yếu của lão Thượng Quan để vùn vụt lao cắm vào.
    Viu... Viu...
    Có quá nhiều tiếng hú rít vang ngay bên tai lão, có một thanh Tiểu Phi Kiếm đang xé gió lao cắm vào huyệt Mi Tâm lão. Những điều này ngay tức thì làm lão hoảng sợ. Bởi lão sẽ chết nếu cứ tiếp tục quật kình vào Điền Hồ.
    Lão chưa muốn chết và càng không muốn chết vì Điền Hồ.
    Lão lập tức thu kình về, rùn người xuống và thần tốc lao vọt lên cao. Những phản ứng quá nhanh khiến cả bảy thanh Tiểu Phi Kiếm nhanh là vậy vẫn chưa áp chạm vào chéo áo lão.
    Vút...
    Điền Hồ vẫn hú vang.
    - Hu... u... ú...
    Và hai tay dang giang rộng của Điền Hồ cũng bắt đầu nhịp nhàng cử động. Có nâng lên, có hạ xuống, có lúc chao cánh tay tả qua bên này, lúc thì chao cánh tay hữu qua trên kia. Và Điền Hồ lắm thế là để điều động bảy thanh Tiểu Phi Kiếm.
    Cảnh tượng ngoạn mục đã diễn ra. Cả bảy thanh Tiểu Phi Kiếm đã bắt đầu cuộn quanh lão, vây kín Thượng - trung - hạ bàn của lão, chờ đợi từng sơ hở của lão để không ngọn này thì cũng ngọn Tiểu Phi Kiếm kia lao vào uy hiếp lão.
    Tiếng ít gió vang lên lồng lộng.
    Viu... Viu...
    Và từng lúc từng lúc, quanh thân lão đã bắt đầu xuất hiện nhửng đốm huyết nhỏ. Thoạt đầu thì nhỏ sau đó loang rộng dần.
    Viu...Viu...
    Để rồi Nam Cung Phách là nhân vật đầu tiên gào toáng lên :
    - Thất Linh Tiểu Phi Kiếm ! A...a... Tiểu Phi Kiếm Thất Linh !
    Tiếng gào cũng loang rộng qua sự phấn khích của quần hùng. Mọi người vì quá đỗi sung sướng, chỉ một lúc nữa thôi sẽ thấy ác tặc Thượng Quan Du đền tội, nên mọi người lũ lượt hò reo :
    - Thất Linh Tiểu Phi Kiếm !
    - Tiểu Phi Kiếm Thất Linh !
    - Điền thiếu hiệp thắng rồi. Điền thiếu hiệp thắng rồi...
    - Thượng Quan Du phải đền mạng. Lão đã đến lúc phải đền tội. A... A... A...
    Họ gào loạn xạ, mạnh ai nấy gào và không một ai nhận ra đan xen vào những loạt gào của mọi người dường như đang có âm thanh lạ xuất hiện.
    Họ không nhận ra cũng phải, vì hiện tình cho thấy Thượng Quan Du đã đến hồi thập tử nhất sinh. Sắc diện lão đã đến hồi nhợt nhạt, trái với y phục lão càng lúc càng bị Thất Linh Tiểu Phi Kiếm làm cho nhuộm hồng màu huyết tươi.
    Và rồi Điền Hồ cũng nhận ra có thanh âm lạ xuất hiện. Đó là một tràng cười dày tràn đầy trung khí chứng tỏ chủ nhân của tràng cười là một nhân vật có nội lực vượt mức thượng thừa.
    Tràng cười đang át dần tiếng hú của Điền Hồ, càng lúc càng làm váng động từng thính nhĩ của mỗi người đương diện, giúp họ nhận ra có tràng cười xuất hiện.
    - Ha... ha... ha...
    Họ nhìn về phía vẫn đang pát ra tràng cười.
    Một bóng nhân ảnh càng lúc càng to, càng lúc càng rõ, đang vùn vụt lao về phía mọi người. Ha... ha...
    Biết có điều bất diệu sắp xảy đến, Điền Hồ lập tức võ lộng nhanh hai tay, hợp với tiếng hú đột ngột cất cao, cố tình điều động cho bảy thanh Tiểu Phi Kiếm cùng lao ập vào và kết liễu sinh mạng Thượng Quan Du.
    - Hú... ú.... ú...
    Viu... Viu...
    Chợt có tiếng Hoàng Nhất Lãm gào thất thanh, làm cho toàn trường cùng rung động :
    - Đại ác ma Bạch Cốt U Linh ?
    Điền Hồ cũng rúng động vì biết lão Hoàng gào như thế là ám chỉ nhân vật đang lao nhanh đến và là chủ nhân của tràng cười kinh khiếp nọ.
    Do rúng động nên cách điều động Thất Linh Tiểu Phi Kiếm của Điền Hồ có một sát na khựng lại.
    Thượng Quan Du lập tức chớp cơ hội bật thoát ra Thiên la địa võng của tử thần.
    Vù...
    Nhân vật nọ đã lao đến. Và một luồng Bạch Bào chớp động, thần tốc phá hủy và chấn bay cả bảy thanh Tiểu Phi Kiếm.
    Choang... Choang... Choang...
    Và...
    - Thịch !
    Một Bạch Bào Quái Nhân hiển hiện ngay gia đương trường, đứng cạnh Thượng Quan Du vẫn chưa hết kinh hãi, và Bạch Bào Quái Nhân cứ ngửa mặt cười vang.
    Ha... ha... ha...
    Nam Cung Phách trước diễn biến này liền chạy đến đứng cạnh Điền Hồ :
    - Lão đó đúng là Bạch Cốt U Linh. Thật không ngờ...
    Phía bên kia, Điền Hồ liền có thanh âm của Đoàn Mộc Huyền, Đoàn Mộc Thu cùng vang lên, cho biết cả hai cũng đã chạy đến đứng cạnh Điền Hồ, như Nam Cung Phách vậy :
    - Thật không ngờ Đại ác ma vẫn còn tại thế.
    - Vậy thi thể dập nát đầu trước kia ở Tổng Đàn Bạch Cốt Môn là của ai ?
    Thượng Quan Du chợt cất giọng run run lên tiếng ngay khi Bạch Bào quái Nhân dứt tràng cười :
    - Đa tạ nghĩa ca đã kịp đến giải nguy cho tiểu đệ.
    Đó là lúc bọn người Cầu Phi Thúy, Tạ Vân Lâu và những nhân vật đã từng biết rõ bản lảnh của Điền Hồ cũng len lén tiến lại gần Điền Hồ.
    Họ tụ tập dần ở phía sau lưng Điền Hồ.
    Bạch Bào Quái Nhân cất giọng như chuông đồng, nói với Thượng Quan Du :
    - Ngươi gọi ta là nghĩa ca, lẽ đương nhiên ta phải cứu ngươi.
    Thanh âm này chạm vào thính nhĩ mọi người, vô tình làm cho những nhân vật Võ lâm các võ phái, như Vô Tướng Đại sư, Hướng Thanh Đạo trường. v.v.. đều dịch chuyển dần dần về phía Điền Hồ.
    Tất cả tạo thành một nhóm hữu biệt, đối lập với nhóm còn lại, chỉ có Bạch Bào Quái Nhân và Thượng Quan Du.
    Lão Thượng Quan Du đang len lén liếc nhìn Bạch Bào Quái Nhân :
    - Cung hỉ nghĩa ca đã luyện thành Bạch Cốt Thần Công. Bá nghiệp của nghĩa ca đã đến lúc tựu thành.
    Bạch Bào Quái Nhân gật đầu mãn ý :
    - Hiểu rõ ta, chỉ có một mình ngươi là nghĩa đệ của ta thôi. Vậy ngươi có muốn mục kích thử thần công vô thượng của ta ?
    Hỏi nhưng không chờ đáp, Bách Bào Quái Nhân bỗng đưa tay, hướng vào nhóm nhân vật đứng sau Điền Hồ mà ngoắc gọi :
    - Hãy lại đây nào, Hoàng lão nhi.
    Không tưởng người bị gọi là lão Hoàng, mọi người đứng cạnh, sau một thoáng sững người chợt tự động dịch ra, như sợ đứng gần Hoàng Nhất Lãm là bị lây dịch bệnh.
    Điền Hồ cũng quay đầu nhìn lại và thấy Hoàng Nhất Lãm bỗng run lên như cầy sấy.
    Hoàng Nhất Lãm sợ đến không thể thốt lên lời :
    - Vì sao... vì sao lại gọi... gọi ta ?
    Chưa hề thấy bất kỳ ai có dáng vẻ sợ hải đến lộ hẳn ra ngoài như thế này, Điền Hồ chợt thương hại, định di chuyển tiến về phía lão Hoàng. Bỗng :
    - Chưa đến lượt ngươi đâu, tiểu nhi tử Điền Hồ. Còn Hoàng lão nhi, lại đây nào.
    Lập tức, ngay trước mặt Điền Hồ, toàn thân Hoàng Nhất lãm vụt cất bổng lên cao.
    Lão định bỏ chạy ?
    Không phải. Hoặc có là như thế đi nữa thì định ý của lão đã bất thành.
    Vì có một hấp lực chợt xuất hiện, cuốn hút Hoàng Nhất Lãm là là bay về phía Bạch Bào Quái Nhân, vượt bên trên đầu Điền Hồ.
    Điền Hồ đã cảm nhận hấp lực đó và tự kinh hoàng về cách phô diễn nội lực siêu phàm của Bạch Bào Quái Nhân.
    Chộp lấy Hoàng Nhất Lãm, Bạch Bão Quái Nhân vụt trầm giọng :
    - Tại sao ngươi sợ ta ? Trái lại, ngươi đừng sợ, vì ngươi là kẻ có công cứu tử ta.
    Bạch Bào Quái Nhân đặt lão Hoàng đứng xuống bên hữu và quay đầu nhìn Thượng Quan Du vẫn đứng bên tả :
    - Nghĩa đệ biết không, lúc bọn Hoa Sơn Tam Lão, Võ Đang Nhị Đạo và Thiếu Lâm Nhất Tăng sáu người cùng trở mặt định hạ độc thủ với ta, vì thần công chưa luyện xong nên ta chỉ đủ bản lãnh hạ thủ năm người trong họ, còn sót lại một mình Hoàng Lão Nhi. Y thật tốt bụng, đã đồng ý tha ta, thay vào đó bằng một thi thể khác đã bị đập vỡ đầu. Nghĩa đệ nói xem, Hoàng lão Nhi có công hay có tội ?
    Thượng Quan Du rùng mình :
    - Hoàng Lão thật tốt, đương nhiên chỉ có công, không thể báo là có tội.
    Bạch Bào Quái Nhân bật cười :
    - Vậy thì ai có tội trong việc lập mưu, định hạ độc thủ Bạch Cốt U Linh ta ? Hãy nói xem nào, nghĩa đệ. Ha... ha...
    Thật bất ngờ, Thượng Quan Du bỗng quật một kình trí mạng vào Bạch Cốt U Linh, nhân lúc lão đại ác ma mãi cười.
    Kẻ đó là ta. Đỡ !
    Ào...
    Vẫn cứ cười, hữu thủ của Bạch Cốt U Linh vụt cất lên, cũng vỗ mạnh vào Thượng Quan Du như Thượng Quan Du đang thi hành điều đó với lão ác ma. Và...
    Bùng...
    Đó là một tiếng chấn kình đanh gọn và sau đó hữu thủ của cả hại dính chặt vào nhau.
    Cuộc tỷ đấu nội lực bắt đầu, nhưng không hề lâu như bất luận là ai cũng đang mường tượng.
    Và chưa đầy hai lượt chợp mắt, toàn thân Thượng Quan Du đột ngột bốc khói. Cột khói nhanh chóng lan toả, phủ kín toàn thân Thượng Quan Du.
    Để sau đó thật nhanh, mọi người cùng nghe Bạch Cốt U Linh khẻ nạt :
    - Đi !
    Lập tức cột khói biến mất, cho mọi người nhìn thấy Thượng Quan Du chỉ còn là một bộ cốt khô, bị Đại ác ma Bạch Cốt U Linh hết cho vỡ vụn, rơi loạn trên nền đất bên cạnh.
    Điền Hồ rúng động, nhìn Đại ác ma Bạch Cốt U Linh như Đại hung thần.
    Hoàng Nhất Lãm cũng vậy, dụi dè lùi lại và lắp bắp :
    - Bạch... Bạch Cốt... Thần Công ?
    Bạch Cốt U Linh cười váng lên :
    - Ngươi được mục kích rồi đó, Hoàng lão nhi. Giờ thì đến lượt ngươi, kẻ quá tham lam nhận công về mình, tự tách khỏi Thượng Quan Du là kẻ chủ xướng, để một mình ngươi định đạt đỉnh vinh quang bằng cách xưng là Võ lâm Minh Chủ. Bình sinh chưa điều gì ta ghét bằng hạng luôn có nhị tâm như ngươi và như Thượng Quan Du. Đây là phần của ngươi. Hoàng lão nhi. Hãy nhận lấy. Ha... ha...
    Đang lúc Bạch Cốt U Linh nói như thế Hoàng Nhất Lãm dù khiếp hải đến mấy cũng đã lùi xa hai tượng. Thế nhưng khi Bạch Cốt U Linh vung tay xuất thủ, toàn thân Hoàng Nhất Lãm vẫn lọt vào phạm vi uy lực của ngọn kình quái ác kia. Và...
    Bùng...
    Toàn thân Hoàng Nhất Lãm cũng bốc khói. Lão vừa lùi vừa gào la và sau đó tiếng gào im dần. Để cuối cùng, khi lão Hoàng gục ngã, lão chỉ để lại bộ cốt khô nguyên vẹn trên nền đất.
    Kinh tâm tán đởm.
    Đó là tâm trạng chung của mọi người khi lần lượt mục kích hai đợt phô diễn Bạch Cốt Thần Công của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh với kết quả là có hai bộ cốt khô hiển hiện.
    Thừa hiểu tâm trạng của quần hùng, Đại ác ma Bạch Cốt U Linh bỗng cười sằng sặc :
    - Đừng kinh hãi như thế. Chỉ cần bọn ngươi thuận phục ta, chấp nhận ta là Võ lâm Minh Chủ, ta hứa sẽ không phạm vào bọn ngươi dù là một chân tơ kẻ tóc còn như ai không hài lòng, ha...ha... đừng quên, Bạch Cốt U Linh này chưa từng khuất phục bất kỳ ai nhờ vào thủ đoạn, như Thượng Quan Du nham hiểm từng hành động. Ta sẽ cho kẻ đó cùng ta công bằng quyết đấu. Ha... ha... và kết quả sẽ định đoạt tất cả, kẻ thắng sẽ có trọn quyền trên sinh mạng kẻ thất bại. Tất cả nghe rỏ chứ ? Ha... ha...
    Tiếng của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh chỉ thiếu điều xuyên thủng màng nhĩ mỗi người, đâu thể nói là có bất kỳ ai đó không nghe.
    Vì nghe nên tất cả cùng rúng động. Hai bộ cốt khô trước mặt họ, một còn nguyên và một bị vỡ văng tứ tung, đủ cho mọi người hiểu, họ có thể hợp lực đấy, nhưng hợp lực để làm gì một khi họ còn chưa là đối thủ của Thượng Quan Du, huống hồ đây là họ hợp lực để chống lại một Đại ác ma Bạch Cốt U Linh có bản lảnh trên bậc Thượng Quan Du xa ?
    Như hiểu thế, Đại ác ma lại cười.
    Vẫn nghe nói bọn danh môn chánh phái các ngươi luôn hô hào câu :
    - "Thà chết vinh hơn sống nhục". Ta cho bọn ngươi một cơ hội, hãy hợp lực lại nếu bọn người muốn, rồi hãy cùng ta sống mãi một phen. Hãy ra một hạn kỳ một ngày, ba ngày, tùy bọn ngươi. Tự chấp thuận tất cả. Ta chấp thuận tất cả. Ha... ha...
    - Không cần như thế đâu, lão ma. Một mình ta sẽ đơn đả độc đấu với lão.
    Mọi người cùng nhìn về phía phát thoại. Là Điền Hồ vừa nói ?
    Đúng là Điền Hồ. Vì Đại ác ma đang lừ mắt, khinh bỉ nhìn Điền Hồ :
    - Một mình ngươi ? Ha... ha... ngươi...đâu còn Thất Linh Tiểu Phi Kiếm ?
    Điền Hồ bước ra :
    - Ta không cần điều đó !
    Đại ác ma khinh khỉnh ra mặt :
    - Ngươi tự thị đã qua ải Sinh Tử Huyền Quan ?
    Điền Hồ gật đầu :
    - Không đủ sao ?
    Đại ác ma cười khùng khục :
    - Chưa đủ, chưa đủ đâu, tiểu nhi tử.
    Trừ phi ngươi có thêm người tiếp lực. Ai ? Là kẻ vô dụng nào trong lũ này ? Ha... ha...
    Nam Cung Phách tiến lên.
    - Tam đệ...
    Điền Hồ xua tay ngăn lại :
    - Nhị ca đừng vội xen vào, mọi người cũng vậy. Chỉ đến lúc thật cần, đệ sẽ kêu gọi sự hỗ trợ, nhưng không phải bây giờ.
    Đại ác ma chợt đanh giọng :
    - Người thật to gan. Được. Bao giờ bắt đầu ? Bây giờ ư ? Hay ngươi muốn một ngày nào đó ? Nói đi !
    Điền Hồ ngẩng đầu nhìn trời đang dần xế chiều :
    - Ngay bây giờ, trừ phi lão sợ !
    - Ta sợ ? Ha... ha...
    Cứ để mặc lão cười, Điền Hồ chợt quay lại là mỉm cười trấn an nhóm người Nam Cung Phách, Đoàn Mộc Huyền đang có nét mặt lo lắng :
    - Đệ đã có chủ trương. Đâu có đáng gì nếu đệ vì đại cục Võ lâm để xả thân ? Đừng quên lời gia phụ từng nói : "Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thiên Xuất U Linh Vong". Đừng quá lo cho đệ.
    Nam Cung Phách lắc đầu và thở dài ngao ngán :
    - Nhưng Bạch Cốt Thần Công...
    Điền Hồ lạnh lùng ngắt lời :
    - Có tận nhân lực mới tri thiên mạng.
    Hãy giúp đệ một điều, nếu Băng muội đến, hay bảo nàng giúp đệ. Đó là điều duy nhất đệ cần. Giờ thì lùi lại đi, đừng làm bất kỳ điều gì khiến đệ phân tâm. Nào !
    Có phần tin tưởng vào Điền Hồ, Nam Cung Phách là người đầu tiên lùi lại.
    Quần hùng lùi theo, tất cả đều nơm nớp lo sợ cho Điền Hồ.
    Quay người lại, Điền Hồ diện đối diện với Đại ác ma Bạch Cốt U Linh :
    - Sẽ có một người tiếp trợ ta, nếu thật sự lão không sợ.
    Đại ác ma vẫn khinh khinh :
    - Ngươi những mong ta sợ ư ? Không bao giờ. Và ta có thể quyết chắc một điều, giả như có Hải Âu Quái Khách hồi sinh, thần công của ta vẫn đủ giúp ta báo thù cho U Linh Môn, như ta từng lập thệ trước khi tiếp nhận di học U Linh. Ngươi rõ chứ ?
    Điền Hồ liền trầm giọng :
    - Dù sao ta vẫn thán phục tôn giá, đúng là trang quân tử Đại trượng phu. Nhưng do chính tà bất lưỡng lập, ta quyết phải đối phó lão. Bắt đầu đi.
    Đại ác ma kinh ngạc :
    - Người nào sẽ tiếp trợ ngươi ?
    Điền Hồ thản nhiên :
    - Đến lúc đó lão sẽ biết. Nào !
    Đại ác ma gật gù :
    - Ngươi cùng là trang nam tử hán đỉnh thiên lập địa lần đầu tiên ta gặp. Dù phải giết ngươi, ta vẫn ngưỡng mộ ngươi. Xuất thủ trước đi !
    Điền Hồ liền vận lực phát kình :
    - Tiếp chiêu ! Đỡ !
    Ào...
    Thừa biết đây chỉ là chiêu thăm dò, Đại ác ma dù cao ngạo cũng muốn tham dò thực lực của Điền Hồ, một nhân vật trẻ tuổi quá trẻ, nhưng lại ngang nhiên dám công khai cùng lão khiêu chiến. Đại ác ma vẫy nhẹ một kình :
    - Đối với ngươi, ta tạm thời nhượng ngươi ba phần ở chiêu đầu. Xem đây !
    Bùng...
    Đại ác ma thoáng lắc lư, trợn mắt nhìn Điền Hồ bị chấn lùi :
    - Quả nhiên tiểu nhi tử người cũng có đôi chút tựu thành, thảo nào Thượng Quan Du đã bị ngươi đả bại, không chỉ về Thất Linh Tiểu Phi Kiếm mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, hãy dốc hết toàn lực nếu ngươi muốn chi trì sinh mạng. Đỡ chiêu !
    Tiếng lão quát như tiếng sấm động, Điền Hồ hiểu việc lão nhân nhượng là không còn nữa, và trận sinh tử đấu đã thật sự bắt đầu. Điền Hồ đàn dốc toàn lực phát chiêu :
    - Ta không cần lão nhắc nhở đâu. Hãy đỡ !
    Bùng... Bùng...
    Kết quả còn tệ hại hơn cho Điền Hồ, bản thân vừa bị chấn lùi thì đã thấy Bạch Bào của Đại ác ma phấp phới trước mặt :
    - Kể ra ngươi cũng không tệ, nhưng muốn là đối thủ của ta, e ngươi phải chờ đến kiếp khác. Đỡ nào. Ha... ha...
    Chỉ một hai lần chạm chiêu Điền Hồ đã thấy sờn lòng. Đại ác ma quả có nội lực không tưởng, hầu như cao minh hơn Điền Hồ bội phần. Và Điền Hồ chỉ còn cách trông chờ vào nguồn nội lực liên miên bất tuyệt của bản thân. Nhờ đã khai thông Sinh tử Huyền Quan, Nhâm Đốc Nhi Mạch.
    Hi vọng sẽ cùng Đại ác ma chi trì một lúc lâu, chờ cơ hội đến, nếu có lúc Đại ác ma giảm suy chân lực. Và muốn thế, Điền Hồ phải cùng Đại ác ma chạm chưởng, trực diện chạm chưởng, miễn sao bản thân đừng để Đại ác ma đả thương nghiêm trọng là đủ. Điền Hồ bắt đầu vận dụng Phi Thiên Vô Lượng Chưởng, một hợp thức giữa Phi Thiên công phu và Vô Lượng quang Minh Chưởng.
    Bùng...
    Bùng...
    Đại ác ma thủy chung vẫn chiếm thượng phong nhưng dường như kết quả tạm thời này đã bắt đầu làm Đại ác ma phật ý. Lão quát.
    - Nếu Võ lâm đương đại có thêm một người như ngươi nữa, ta làm sao hoàn thành bá nghiệp ? Hãy xem Bạch Cốt Thần Công của ta !
    Ào...ào...
    Điền Hồ thầm chấn động. Vì dường như tình thế càng lúc càng diễn ra không đúng với tâm trạng mong đợi của Điền Hồ. Đã thế, Thần Công Bạch Cốt lại được Đại ác ma vận dụng, một diễn biến tuy sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng như thế này thì quá sớm. Điền Hồ vận lực hú vang, thi triễn một lúc những năm chiêu Phi Thiên Chưởng :
    - Hu... u... ú...
    Ào... ầm...ầm...
    Vù... Bùng... Bùng...
    Bạch Cốt Thần Công quá ư lợi hại, năm chiêu Phi Thiên Chưởng của Điền Hồ đã bị hóa giải dễ dàng và bản thân Điền Hồ còn bị bức lùi liên tục, không sao gượng nỗi.
    Đại ác ma cười sằng sặc :
    - Có thế chứ. Bằng không sẽ uổng phí hơn hai mươi năm ta âm thầm khổ luyện thần công Xem này ! Ha... ha...
    Ào...
    Chợt, trong mơ hồ, dường như thính lực của Điền Hồ vừa bắt gặp âm hưởng của một tiếng hú khác từ xa vang vọng lại.
    Đến rồi. Điền Hồ nghĩ, Bách Lý Băng cuối cùng cũng đến, cũng nghe tiếng Điền Hồ hú và đang đáp lại cũng bằng tiếng hú. Điền Hồ phấn khích, quát ầm vang :
    - Lão bảo đã khổ luyện hai mươi năm, vậy chuyện xảy ra cho Phi Thiên Bảo mười tám năm trước, lão không nhúng tay vào ư ? Tiếp chiêu !
    Ầm...Ầm...Ầm...
    Đại ác ma cũng nghe tiếng hú thanh thoát từ xa vọng lại. Lão cười ngạo nghễ :
    - Kẻ tiếp trợ ngươi đang đến ? Cũng là người Phi Thiên Bảo như ngươi và muốn đòi ở ta một món nợ mà ta không vay ? Nhưng không sao, mũi dại lái chịu đòn, mọi việc do Thượng Quan Du gây ra, tội thuộc hạ bất nghiêm đương nhiên ta có phần trách nhiệm. Giờ thì đỡ ! Ha... ha...
    Ầm... Ầm... Ầm...
    Khí huyết Điền Hồ chực nhộn nhạo. Tuy nhiên, tiếng hú kia dù sao cũng đến gần, Điền Hồ vẫn phấn khích cùng Đại ác ma đối chiêu :
    - Chuyện ở Bát Quái Môn, ở gia trang Cầu Đại Hiệp và tất cả những chuyện còn lại cũng là do một tay Thượng Quan Du gây ra ? Lão bảo lão vô can ư ? Đỡ ! Đỡ !
    Bùng... Bùng...
    Đại ác ma vẫn cười hăng hắc :
    - Ngươi muốn tính hết cho ta cũng được, cho dù ta không hề tán thành nhất là chuyện thu nhận một lũ tham sống sợ chết là Nhất Tăng Nhị Đạo và Tam Lão Hoa Sơn. Nhưng liệu ngươi có cơ hội đó không ? Ha... ha...
    Bách Lý Băng đã đến. Tiếng nàng thất thanh vang lên :
    - Điền Hồ ca...
    Điền Hồ khẩn trương ngắt lời :
    - Băng muội đến là tốt rồi. Xúc Cốt Thu Cân, mau. Hãy giúp ta đối đầu Bạch Cốt U Linh ! Lão ác ma, thời khắc cáo chung của lão đến rồi. Đỡ !
    Ầm...Ầm...
    Không cần hỏi han gì thêm, chỉ cần nhìn thấy kết quả của lần chạm chiêu làm cho duy nhất một người bị chấn lùi là Điền Hồ, Bách Lý Băng cũng hiễu đối phương là hạng cao thủ thượng thừa như thế nào.
    Nàng lập tức cởi bỏ toàn bộ y phục bên ngoài, vận dụng Đại tuyệt pháp Xúc Cốt Thu Cân làm cho thân hình vụt nhỏ lại vừa vặn với bộ y phục quái kỳ mặc bên trong và thần tốc lao vào cuộc :
    - Muội đến đây, Điền Hồ ca ?
    Vút...
    Đại ác ma thoáng khựng lại nhìn một nữ lang chỉ có vóc dáng thu nhỏ như một đứa bé đang lao đến :
    - Xúc Cốt Thu Cân ? Thủy Phương Cung ư ? Nha đầu ngươi là thế nào với Bách Lý Phong ? Còn Nhuyễn Ty Giáp kia ở đâu ngươi có ? Nói mau !
    Điền Hồ không bỏ lỡ cơ hội, nhân lúc đại ác ma khựng lại đã vội gọi Bách Lý Băng :
    - Hay vận dụng Di Hoa Tiếp Một. Ta và Băng muội tiền hậu giáp công. Nào !
    Và Điền Hồ phát kình tung chưởng.
    Ào...
    Bách Lý Băng với vóc dáng thu nhỏ cũng thần tốc lao vào phía hậu Đại ác ma. Nàng kêu lanh lảnh :
    - Bách Lý Phong là gia tổ. Lão quen sao ? Còn bộ y phục kỳ quái này, lão chưa vào U Linh Thất, Lãnh Hỏa Nhị Thất và Tàng Binh Thất sao ? Hãy đỡ !
    Ào...
    Đại ác ma chợt động nộ, không phải vì bị tiền hậu giáp công mà vì duyên cớ khác. Đại ác ma quát :
    - Nhị Thất Lãnh Hỏa làm sao ngươi có thể vào ? Nghĩa là ngươi đã chiếm mất Nhị Linh Khí của ta ? Ngươi thật đáng chết.
    Cho dù có là hậu nhân của Bách Lý Phong cũng phải chết ! Đỡ ! Đỡ !
    Đại ác ma xoay Tư Mã ngang người, ung dung phân khai song thủ, cùng một lúc chạm kình với Điền Hồ và Bách Lý Băng.
    Bùng... Bùng...
    Ở ngoài, Nam Cung Phách vụt kêu :
    - Lãnh Hoa Nhị Linh. Tam đệ, như lão ma khắc kỵ Lãnh Hỏa Nhị Linh ? Hãy vận dụng đi, Tam đệ !
    Cùng lúc đó, Bách Lý Băng cũng kêu :
    - Điền Hồ ca còn chờ gì nữa ? Càng Khí Nhị Linh của Điền Hồ ca đâu ?
    Đương nhiên Điền Hồ phải hiểu vì sao Đại ác ma vừa nghe Bách Lý Băng đề cập đến Lãnh Hoa Nhị Thất ngay lập tức tỏ ra động nộ ? Hoặc lão ma có sự khắc kỵ như Nam Cung Phách phát giác, hoặc đây là thứ Đại ác ma cần nhưng vì chưa tìm thấy nên chuyện bị mất đi đã làm phẫn nộ.
    Điền Hồ bật gầm lên :
    - Người vào Lãnh Hoả Nhị Thất, hưởng dụng Lãnh Hỏa Nhi Linh là ta. Hãy xem đây !
    Vận dung ngay tâm pháp hợp nhất của ba loại tâm pháp : Phi Thiên Hồi Chuyển và U Linh, Điền Hồ dù chưa biết kết quả thể nào vẫn tận lực hất chiêu.
    Ào...
    Lập tức từ tâm chưởng Điền Hồ vụt thoát ra một đạo kình phong có hai sắc trắng hồng lẫn lộn.
    Thoạt nhìn thấy, Đại ác ma rú vang.
    - Lãnh Hỏa Nhị Linh ? Ai cho phép ngươi hưởng dụng những gì đáng lý thuộc về ta ?
    A... Ta phải giết ngươi. Đỡ !
    Ầm...
    Đại ác ma cố ý bỏ qua Bách Lý Băng, chỉ nhắm vào một mình Điền Hồ là người đã chiếm đoạt Lảnh Hỏa Nhị Khí của lão.
    Bách Lý Băng thêm lo lắng vì thấy Điền Hồ dù đã vận dụng Cang Khí Nhị Linh vẫn bị Đại ác ma kích lùi. Nàng vội tìm cách giúp Điền Hồ.
    Kịp lúc đó, Điền Hồ quát bảo nàng.
    - Di Hoa Tiếp Mộc, mau. Di Hoa Tiếp Mộc.
    Đây là lần thứ hai, Điền Hồ cứ khẩn trương kêu gọi nàng dùng công phu Di Hoa Tiếp Mộc. Nàng không hiểu. Vì dùng để làm gì nếu Bách Lý Băng hoàn toàn không cố đối tượng để vận dụng sự huyền nhiệm của công phu đó ? Không lẽ Điền Hồ muốn nàng chuyển hướng chưởng kình của Đại ác ma và cho cũng ngọn chưởng đó quật mạnh thêm vào bản thân Điền Hồ ? Làm như vậy có khác nào càng thêm gây phương hại cho Điền Hồ ? Nàng nghĩ mải vẫn không hiểu.
    Trong khi đó, Đại ác ma vẫn lồng lộn như hung thần, quật hết kình này đến kình kia vào Điền Hồ, liên tu bất tận.
    - Đỡ !
    Ầm...
    - Đỡ !
    Dù đang lầm cảnh thất điên bất đảo. Điền Hồ vẫn có chống trả và cần sự nhờ vào công phu Cang Khí Nhị Linh, động thời một lần nữa Điền Hồ vẫn hô hoán.
    - Di Hoa Tiếp Mộc, mau, Băng muội !
    Bối rối khôn xiết, Bách Lý Băng định vận dụng công phu Di Hoa Tiếp Mộc đánh vào.
    Vù...
    Đó là lúc Đại ai ma chẳng biết là lần thứ bao nhiêu cứ hùng hục quật kình Bạch Cốt vào Điền Hồ.
    Ào...
    Điền Hồ vẫn mỗi một thức có hai sắc màu trắng hồng lần lộn quật tung ra.
    Vù...
    Và khi phát hiện công phu Di Hoa Tiếp Mộc của Bách Lý Băng sắp cùng Cang Khí Nhị Linh chạm vào Bạch Cốt Thần Công của Đại ác ma, Điền Hồ đanh giọng quát :
    - Hướng lên không trung. Nào. Băng muội !
    Bách Lý Băng sực tỉnh. Nàng bèn chuyển hướng ngọn kình của Đại ác ma đi.
    Vù...
    Đại ác ma cũng vỡ lẽ, vội tăng thêm chân lực để giữ lại. quyết không cho ngọn kình đi sai phương hướng vì bị công phu Di Hoa Tiếp Mộc tác động vào.
    Nhưng phản ứng này của lão có phần chậm, đủ cho ngọn kình của Điền Hồ quật vào lão.
    Bùng...
    Lần đầu tiên Đại ác ma thất chiêu. Lão động nộ gầm vang :
    - Ta chấp cả hai. Ta giết cả hai. Đỡ !
    Ào...Ào...
    Điền Hồ hô hoán :
    - Lùi mau. Cứ linh hoạt vận dụng. Ắt sẽ có cơ hội đúng lúc. Nào !
    Cả hai đồng loạt nhảy lùi, Điền Hồ lùi bên tả, Bách Lý Băng lùi bên hữu.
    Vút... Vút...
    Đoán biết toàn bộ ý đồ và mưu đồ của Điền Hồ. Đại ác ma cười vang và cật lực lao đuổi theo một mình Bách Lý Băng :
    - Nếu nha đầu không còn, ha... ha...một mình tiểu nhi tử ngươi rồi sẽ ra sao ? Đỡ ! Ha... ha...
    Ào...
    Bách Lý Băng hoàn toàn bối rối, không biết phải phản ứng thế nào. Huống chi, dù nàng có phản ứng đối lộc, nàng đâu phải Điền Hồ, nàng đâu thể đương đầu nổi.
    Tuy nhiên, nàng nghe Điền Hồ cười vang, có lẽ là lần đầu cho đến lúc này :
    - Chính ta đang chờ đợi điều này. Lão lầm kế của ta rồi. Hãy xem kiếm Lệnh Phi Thiên. Ha... ha...
    Soẹt !
    Điền Hồ cho xạ một tia kim quang, lúc này trông khá rõ vì trời đã về chiều, chiếu ngay vào hậu tâm Đại ác ma.
    Tiếng rít gió quá ư thần tốc làm cho Đại ác ma buộc phải tạt bộ tránh qua một bên, vô tình bỏ qua cơ hội hạ thủ Bách Lý Băng trong gang tấc.
    Vút...
    Khi đã nhảy tránh, Đại ác ma quay lại nhìn thì không hề phát hiện có bất kỳ điều gì khác lạ. Trên tay Điền Hồ không có kiếm, vậy cái gì gọi là Phi Thiên Kiếm Lệnh ?
    Lão không biết. Và lão ngỡ lão đã bị Điền Hồ lừa. Lão phẫn nộ quật một kình vào Điền Hồ :
    - Ngươi dám hí lòng ta ? Đáng chết !
    Ào...
    Điền Hồ dùng Cang Khí Nhị Linh chống trả, và cũng là lúc Bạch Lý Băng lướt đến với một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc.
    Ào... Vù...
    Diển biến như lúc nãy lại xảy ra, ngọn kình của Đại ác ma bị chiêu Di Hoa Tiếp Mộc tác động, làm cho uy lực suy giảm không ít.
    Bùng...
    Lần thứ hai Đại ác ma bị thất chiêu. Lão phẫn nộ lại hùng hỗ lao bám theo chỉ một mình Bạch Lý Băng, tác nhân duy nhất khiến lão thất chiêu là tình huống chưa hề có.
    Điền Hồ cũng vội bám theo lão với một tia kim quang Phi Thiên Kiếm Lệnh được thần tốc xạ ra :
    - Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thiên Xuất U Linh Vong ! Đỡ !
    Soẹt...
    Vẫn đinh ninh Điền Hồ không hề có kiếm, tiếng rít gió kia dù lợi hại đến mấy theo lão nghĩ, thì cũng chỉ là một vài ngọn ám khí vô hại. Lão vẫn quyết liệt quật kình vào Bách Lý Băng, chỉ hờn sẵn tả thủ để đến lúc cần sẽ ngoặt lại chộp vào ngọn ám khí nọ.
    Lão làm như thế thật. Và do tia kim quang xạ đến quá nhanh nên lão đánh chộp tả thủ về phía sau trước. Và khi ngọn kình của lão chưa kịp quật trúng Bách Lý Băng thì tả thủ lão vụt nhói lên thật đau. Lão buột miệng kêu :
    - A...
    Do quá đau, lão quay lại, một lần nữa bỏ qua cơ hội hạ sát Bách Lý Băng. Và lão thấy tả thủ lão như bị một vật gì đó rất sắc bén, đủ tiện đứt gần một nửa cánh tay tả của lão.
    Lão ngỡ ngàng nhìn Điền Hồ :
    - Phi Thiên Kiếm lệnh ?
    Ở bên ngoài, Đoàn Mộc Thu bật hô to :
    - Phi Thiên Xuất U Linh Vong ! Phi Thiên Xuất U Linh Vong...
    Nghe thế, bốn Tử Y Nhân đã hồi tâm chuyển ý cũng rập ràng hô theo, làm cho quần hùng cùng phấn khích hô vang :
    - Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thân Xuất U Linh Vong ! Tử Y Loang..
    Điền Hồ mỉm cười, nhìn lão và bất ngờ bật lao vào lão :
    - Lão muốn thấy Phi Thiên Kiếm Lệnh ? Vậy xem đây !
    Vút... Soẹt...
    Nhìn tia kém quang bật lóe, lão bàng hoàng nhảy lùi :
    - Hoá ra...
    Thì ở phía sau, lão bị Bách Lý Băng quật cho một kình :
    - Đỡ !
    Ầm...
    Lão thật sự cuồng nộ, dùng cánh tay duy nhất còn lại, quật một kình cấp tập vào Điền Hồ :
    - Nạp mạng !
    Ào...
    Lão quá động nộ trên quên công phu Di Hoa Tiếp Mộc của Bách Lý Băng đang chiếu vào.
    Vù...
    Ngọn kình của lão liền bị hướng lên không trung, tạo cơ hội cho Điền Hồ tận lực bình sinh quy vào lão một kình Càng Khí Nhị Linh.
    Ầm...
    Lão loạng choạng.
    Điền Hồ lướt đến :
    - Phi Thiên Xuất U Linh Vong ! Trúng !
    Soẹt... Phập...
    Bị tia kim quang lia ngang, thủ cấp lão Đại ác ma vụt đứt lìa. Lão chết giữa tiếng hô hoán của quần hùng vẫn rập ràng vang lên :
    - Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thiên Xuất U Linh Vong.
    LỜI KẾT
    Dù bằng những cách và những cử chỉ hết sức nhẹ nhàng, Điền Hồ và Bách Lý Băng vẫn không thể vượt qua tàng cây quái mộc với điều kiện không để quái mộc phóng xuất mùi hương làm thất tán công phu. Cả hai nửa mừng nửa áy náy quay trở lại chỗ Nam Cung Phách và mọi người đang đứng chờ.
    Chỉ cần nhìn sắc mặt cả hai. Nam Cung Phách cùng hiểu :
    - Vậy là ổn. Bất kỳ kẻ nào có mưu đồ giải cứu cho mẫu tử gã Khương Hoàng cùng phải chịu chung cảnh ngộ. Trừ phi có ai đó trong số bảy người chúng ta tiết lộ cách khôi phục công phu bằng việc đừng dùng mọi vật thực ở đó. Nhưng mỗ tin chắc điều này không bao giờ có.
    Bách Lý Băng gật đầu :
    - Muội cùng không ngại điều này. Chỉ mong cách xử lý của chúng ta đối với gã Khương Hoàng không làm Đoàn Bội Cơ ở chốn cửu tuyền thất vọng. Nghĩ lại, Bội Cơ thật đáng thương.
    Đoàn Mộc Huyền nhìn Cầu Phi Thuý, Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt :
    - Bội Cơ tuy đáng thương, nhưng cũng mãn nguyện là được tự tay báo thù. Có ai trong số những người đứng đây đạt được điều đó ? Thượng Quan Du đâu phải do chúng ta xử trị ?
    Điền Hồ mỉm cười :
    - Ai xử trị cũng thế thôi. Hay Đại tỷ áy náy vì Bạch Cốt U Linh đã lỡ do phu thê Điền Hồ này hạ sát ? Nếu là vậy, đệ xin cùng nương tử Bách Lý Băng thoái ẩn, nhượng lại mọi việc cho Côn Luân phái ?
    Mọi người lắc đầu phản kháng :
    - Như thế sao được ? Đã là Minh Chủ Võ lâm, Điền Hồ thiếu hiệp đâu thể lẩn tránh, giao mọi việc cho người khác cáng đáng ? Không được đâu.
    Điền Hồ và Bách Lý Băng bật cười, làm mọi người cùng cười theo.

    HẾT
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)