HOT  FULL Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    BẮC TỐNG PHONG LƯU

    Tác giả: Nam Hi



    [​IMG]
    Văn án:

    Lý Kỳ vốn là đầu bếp đứng đầu của một khách sạn năm sao nổi tiếng thế giới. Bởi vì uống rượu say, lại như kỳ tích xuyên việt tới Bắc Tống những năm cuối. Đi tới một thế giới xa lạ, vô thân vô cố; rơi vào đường cùng, Lý Kỳ đành phải làm lại từ đầu, với một quán ăn sắp phải mang ra bán.

    Lý Kỳ vốn chỉ muốn làm một tiểu đầu bếp an phận. Nhưng vàng tới nơi nào cũng sáng. Nam nhân quá xuất sắc, đôi khi không phải là một chuyện tốt.

    - Cao thái úy muốn ăn bò bít tết? Không thành vấn đề.

    - Thái thái sư muốn ăn lẩu? Bảo ông ta hẹn trước một tháng đi.

    - Lý Sư Sư muốn ăn salad trái cây? Ách...Ban ngày bận rồi, buổi tối hẵng tính.

    - Lý Thanh Chiếu muốn ăn bánh gato? Hỏi nàng ấy đã ly hôn với Triệu Minh Thành chưa?

    - Hoàng thượng muốn thưởng thức Kim Hán Toàn Tịch? Còn đang trong quá trình chuẩn bị, đợi mười năm sau hẵng nói.

    Nếu bạn đã từng thích nhân vật L3 trong “Cực phẩm gia đinh”, thì không thể bỏ qua nhân vật Lý Kỳ trong “Bắc Tống phong lưu”. Hài hước, ranh mãnh, dí dỏm, những màn đấu trí gay cấy, những diễn biến hồi hộp cùng những màn cua gái kinh điển, tạo nên một bộ truyện xuyên việt cực kỳ hấp dẫn. Hãy xem chàng Lý Kỳ của chúng ta dùng tài nấu ăn khiến cho đám gian thần, những công tử ăn chơi trác tác, những tài tử mắt cao hơn đỉnh, những mỹ nữ tuyệt sắc phải cúi đầu xưng thần như thế nào. Hãy đón đọc truyện lịch sử, quân sự đặc sắc này
     
    Last edited by a moderator: 29/1/19
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 28 others like this.
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    BẮC TỐNG PHONG LƯU

    Tác giả: Nam Hi.​

    Nguồn: metruyen
    === oOo ===

    Chương 1: Người Say (1)



    Gió thổi nhẹ, từng hàng dương liễu rì rào reo trong gió.

    Mặt trời treo cao, khí trời ấm áp.

    Sông Biện Hà, nước sông xanh biếc như những dải lụa đào. Trên mặt sông, các du thuyền qua lại như thoi đưa. Trên thuyền, khi thì truyền tới tiếng đàn lượn lờ, khi thì truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ, khi thì truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh. Khung cảnh hết sức náo nhiệt.

    Ở hai bên bờ sông là từng hàng dương liễu. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống những cây dương liễu xanh nhạt, giống như được nước mưa giội qua, trông rất đẹp mắt.

    Càng đi vào sâu hai bên bờ, càng nhiều các loại hoa mọc lên san sát. Người đi đường đông như nước chảy. Có người chọn gánh đi đường, có người dắt lừa chở hàng. Còn có một số văn nhân nhã sĩ nghỉ chân bên dòng sông, vừa thưởng thức cảnh đẹp của Biện Hà, vừa ngẫu hứng ngâm tụng vài câu thi từ. Hai bên đường là những ngôi nhà nối tiếp nhau san sát. Có quán trà, quán ăn, hiệu cầm đồ, các xưởng thủ công.

    Con đường này có tên là Biện Hà Đại Nhai. Có thể coi như là giải đất trung tâm của thành Biện Kinh.

    Ở phía tây của một cây cầu lớn hình vòm, có một toà lầu cao ba tầng lưu diêm phi bích, đình vũ lầu các, khí thế phi phàm.

    Trên mái hiên của tầng hai có treo một tấm biển lớn. Trên đó viết ba chữ to màu đỏ “Túy Tiên Các”.

    Danh như ý nghĩa, hiển nhiên đó là một quán ăn.

    Lúc này, ngay giữa ban ngày ban mặt, có một anh chàng say rượu nằm sấp ở dưới mái hiên. Anh chàng này nằm yên không nhúc nhích, không biết là còn sống hay đã chết. Bởi vì gần đây chiến hỏa nổi lên bốn phía. Vì chạy trốn chiến tranh mà dân chạy nạn càng ngày càng tăng. Cho nên người đi đường đối với tình huống này đã nhìn quen rồi. Cùng lắm bọn họ cũng chỉ cảm thấy có chút hiếu kỳ với anh chàng say rượu mà thôi.

    Chỉ thấy anh chàng say rượu này mặc một bộ quần áo đen có ống tay áo rất nhỏ. Cổ áo thì bẻ ra ngoài, bên trong là một cái áo trắng. Chân đeo một đôi giày đen bóng loáng. Nhưng nếu nói là giày, thì lại không giống giày, rất là kỳ quái.

    Bên ngoài quán ăn, ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt. Nhưng bên trong quán ăn lại vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có rải rác vài người mà thôi.

    Sự đối lập lớn như vậy, khó trách khiến cho người ta cảm thấy hiếu kỳ.

    Đại sảnh của tầng một chỉ đứng hai người. Một người là chưởng quỹ, còn một người là tửu bảo. Vị chưởng quỹ kia tuổi chừng năm mươi, đầu đội nón viên ngoại. Ông ta mặc một bộ trường bào bằng lụa màu vàng, để một bộ râu dài đã có lốm đốm bạc. Ông ta đứng ở trong quầy, một tay cầm bút lông, một tay kia không ngừng gẩy bàn tính.

    Còn tửu bảo chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, rất là trẻ tuổi. Cậu ta mặc một bộ áo dài màu xanh lam, đầu đội mũ quả dưa cũng màu xanh lam. Trên vai vắt một tấm vải trắng, dựa vào lan can, một bộ nửa tỉnh nửa buồn ngủ.

    Lão chưởng quầy ghi được một nửa, bỗng ngừng lại, như nghĩ tới cái gì đó, duỗi thẳng cổ, nhìn ra bên ngoài. Sau một lúc lâu, chỉ thấy ông ta vẫy tay gọi người tửu bảo kia:

    - Lục Tử.

    Vị tửu bảo được gọi là Lục Tử kia, thấy chưởng quầy gọi, vội vàng đi tới, hỏi:

    - Có chuyện gì không chú?

    Lão chưởng quầy ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói:

    - Cháu đi kiểm tra xem anh chàng say rượu kia đã đi chưa? Ban ngày ban mặt mà nằm bất động như vậy?

    Lục Tử không nhịn được nói:

    - Ài, chú à, hiện tại chúng ta ốc không lo nổi mình ốc, quan tâm tới hắn làm cái gì?

    Lão chưởng quầy nghiêm mặt, khua tay nói:

    - Cứ đi kiểm tra xem, nhiều lời làm gì. Muốn ăn đánh phải không?

    - Vâng!

    Lục Tử sợ bị chú mình đánh, liền hữu khí vô lực đáp một câu, rồi đi tới trước người anh chàng say kia. Cậu ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay động hắn, kêu lên:

    - Này, này, đã chết hay chưa?

    - Ừm…

    Anh chàng say này nói mê hai tiếng, lại xoay người về phía góc tường.

    - Hắc, ngủ ngon thật đấy.

    Lục Tử thấy tình cảnh này, vừa bực mình vừa buồn cười, lại gọi vài tiếng. Thấy hắn không có chút phản ứng gì, liền quay lại cửa hàng, nói với lão chưởng quầy:

    - Hắn ta vẫn còn đang ngủ.

    Lão chưởng quầy nghe thấy vậy, thở dài lắc đầu, nói:

    - Thôi kệ hắn, cháu đi làm việc đi.

    - Làm việc?

    Lục Tử nhìn xung quanh. Cả quán ăn đều vắng tanh. Vẻ mặt liền trở nên u sầu. Cậu ta cũng muốn làm việc lắm chứ, nhưng có ai đâu mà làm.

    - Tửu bảo, tửu bảo!

    Đúng lúc này, ở trên tầng hai vang lên tiếng gọi.

    “Linh nghiệm như vậy cơ à?”

    Lục Tử vừa nghe, nhất thời người nổi đầy da gà.

    - Còn đứng đấy làm gì. Mau đi lên tiếp khách đi!

    Lão chưởng quầy thấy Lục Tử còn đang ngẩn người, vội vàng kêu.

    - Vâng, vâng!

    Lục Tử nao nao, vội vàng cầm theo một ấm chè đi lên trên lầu.

    Đi lên tầng hai, tình hình ở nơi này cũng không khá hơn tầng dưới là bao nhiêu. Chỉ có hai người thanh niên ăn mặc theo kiểu thư sinh ngồi một cái bàn gần cửa sổ. Hai người đó, một người mặc bộ áo dài màu trắng, còn một người thì mặc bộ áo dài màu xanh.

    Lục Tử đi tới trước bàn, khom người, tươi cười nói:

    - Hai vị khách quan, xin hỏi có…!

    “Phanh!”

    Chưa đợi Lục Tử nói hết lời, thư sinh áo trắng bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn một cái, đứng dậy, mặt mũi tràn đầy tức giận, chỉ ba đĩa thức ăn trên bàn, nói:

    - Tửu bảo, ngươi được lắm, dám trêu trọc bản đại gia ta phải không? Ta hỏi ngươi, ngươi cho chúng ta ăn cái gì vậy?

    Lục Tử run rẩy vì sợ hãi. Đôi mắt đen liếc nhìn ba đĩa thức ăn trên bàn, nhỏ giọng thì thầm:

    - Canh hạt sen, thịt bò xào tương, rau xanh xào chân vịt.

    Nhíu mày suy nghĩ, không yên hỏi vị thư sinh kia:

    - Tiểu nhân không có nhầm mà. Vừa rồi hai vị gọi đúng là những món này.

    - Hừ, món ăn thì không có mang sai, tuy nhiên.

    Thư sinh áo trắng cười lạnh lùng, lời nói xoay chuyển:

    - Canh hạt sen thì ngọt đến phát ngán. Thịt bò xào tương thì mặn đến không nhai nổi. Còn có, đĩa rau xào chân vịt này, chân vịt còn cứng hơn cả đá. Không chỉ nói là cho người ăn, ta thấy còn không bằng thức ăn cho lợn. Quả thật là buồn cười.

    Thư sinh áo trắng tức giận, nói đến nước miếng tung bay. Lục Tử thì vừa nghe vừa đổ mồ hôi.

    Nếu là mấy năm trước, trong lòng cậu ta nhất định sẽ cho rằng hai vị này tới đây là gây sự. Nhưng hiện tại, vừa nghĩ tới lão hói đầu trong phòng bếp kia, trong lòng liền bất ổn, run rẩy nói:

    - Khách quan, tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ chuyện này chắc có hiểu lầm.

    - Hiểu lầm? Ta thấy có lẽ là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

    Thư sinh áo trắng cười lạnh một tiếng, cầm đôi đũa trước mặt ném xuống dưới chân Lục Tử:

    - Ngươi nếm thử xem.

    - Vâng, vâng, để tiểu nhân nếm.

    Lục Tử cầm đôi đũa dưới chân, nhìn ba đĩa thức ăn trên bàn, âm thầm nuốt nước bọt. Trong mắt cậu ta lộ ra một tia sợ hãi. Đầu tiên cậu ta dùng cái thìa múc một ít nước canh hạt sen cho vào trong miệng. Quả nhiên là ngọt tới ê cả răng. Lục Tử nhíu mày, lại gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Vừa nhấm một chút, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt lại. Cái này đâu phải là thịt bò, mà là muối ăn mới đúng.

    Lục Tử không dám nhai tiếp, cưỡng chế nuốt miếng thịt bò vào bụng. Nhưng vừa nuốt vào, dạ dày bắt đầu kêu réo. Ọe một tiếng, lại phun ra.

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/4/15
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 33 others like this.
  3. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    BẮC TỐNG PHONG LƯU

    Tác giả: Nam Hi.​

    Nguồn: metruyen
    === oOo ===

    Chương 2: Người Say (2)



    Thư sinh áo trắng thấy vậy, cười lạnh nói:

    - Thế nào? Ta không vu hãm các ngươi chứ?

    - Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân lập tức đổi món khác cho hai vị.

    Lục Tử vội vàng khom lưng bồi tội.

    - Vậy thì không cần.

    Thư sinh áo trắng lắc đầu, dùng quạt giấy chỉ về phía ba đĩa thức ăn, cặp môi khẽ nhếch, nói:

    - Chỉ cần ngươi ăn hết số thức ăn này, ta sẽ không so đo.

    Phải ăn ba món này, thật đúng là không bằng cướp thức ăn của heo.

    Nhất thời, Lục Tử sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân phát run.

    Thư sinh áo xanh ngồi bên cạnh thấy tửu bảo này bất quá chỉ là một người thiếu niên, có chút không đành lòng, chắp tay, đứng lên nói:

    - Nguyên Huynh, xin bớt giận. Chúng ta cần gì phải tức giận với một người tửu bảo làm gì. Nếu không, như vậy đi. Để tại hạ làm chủ, lại hẹn thêm mấy người bằng hữu tối đi tới Phỉ Thúy Hiên phía đối diện, nâng cốc ngâm thơ. Không biết ý của Trường Nguyên huynh thế nào?

    Thư sinh áo trắng nghe thấy vậy, cảm thấy cũng có lý. Dù gì y cũng là một người đọc sách, nếu so đo với một tửu bảo, không khỏi quá mất thân phận! Liền chắp tay nói:

    - Vậy thì đa tạ Thiếu Quan huynh.

    Dứt lời, hất ống tay lên, liền cùng thư sinh áo xanh đi xuống lầu.

    Trước khi đi, thư sinh áo xanh còn ném một ít bạc vụn lên bàn.

    Những văn nhân nhã sĩ này, tự cho mình là cao, hơn nữa rất sĩ diện. Dù bừa cơm này, bọn họ không cần phải trả một đồng, cũng không ai trách. Nhưng bọn họ quyết sẽ không vì một bữa tiền cơm, mà làm cho người ta nói ra nói vào.

    Đợi cho bọn họ đi xuống lầu, Lục Tử mới thở phào một tiếng. Kinh ngạc nhìn ba đĩa thức ăn trên bàn, thở dài nghĩ:”Hiện tại mới đúng là vắng tanh vắng ngắt.”

    …..

    Đêm đã khuya, gió lạnh thổi từng cơn. Ngoại trừ những thanh lâu còn mở thâu đêm ra, các quán trà, quán ăn đều đã đóng cửa, từ chối tiếp khách.

    - Ài, đúng là buôn bán ế ẩm.

    Sau khi kiểm tra hết sổ sách, lão chưởng quầy không khỏi than ngắn thở dài. Cả ngày hôm nay, bọn họ mới có hai vị khách, nhưng lại làm cho thực khách tức giận bỏ đi. Sinh ý thảm như vậy, thực khiến cho người ta giận sôi.

    - Sắp canh ba rồi, Lục Tử, chúng ta đóng cửa thôi!

    Lão chưởng quầy vừa phân phó xong, đột nhiên lại nói:

    - Đúng rồi, Lục Tử, cháu đem thức ăn thừa của hai vị khách hôm nay đưa cho anh chàng say rượu kia đi.

    - Vâng!

    Lục Tử đáp một câu, liền đi tới phòng bếp. Trong miệng còn nói thầm “Chú đúng là! Sinh ý đã như vậy rồi, lại để cho một tên say rượu nằm trước cửa, còn ai dám đi vào quán chúng ta nữa?”

    Thanh âm của Lục Tử không lớn, nhưng lão chưởng quầy lại nghe thấy rõ, không khỏi thở dài.

    Lục Tử đi vào phòng bếp, cầm số thức ăn khiến người buồn nôn này đi tới trước anh chàng say rượu, bỏ thức ăn xuống đất, tức giận gọi:

    - Này, này, ăn cơm.

    Người say rượu hoạt động chút thân thể, ngáp vài tiếng, đôi mắt chợt mở lớn, đột nhiên nắm lấy tay của Lục Tử, thần sắc khẩn trương:

    - Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nơi này là nơi nào?

    - Ôi, ôi, trước buông tay ra, đau chết mất.

    Lục Tử bị đau, liên tục kêu lên.

    Tiếng kêu của Lục Tử đã đánh thức người say. Hắn vội vàng buông tay ra, đôi mắt vốn đỏ bừng đánh giá Lục Tử một cái, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên ảm đạm.

    Lục Tử một bên xoa cánh tay, một bên nhíu mày, bất mãn nói:

    - Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Nơi này là Đông Kinh Biện Lương. Hôm nay là ngày mùng bảy tháng hai, năm Tuyên Hòa thứ tư.

    Từ bé đến giờ cậu ta còn chưa từng gặp một người say kỳ quái như vậy. Mỗi lần uống rượu đến say mèm, sau khi tỉnh lại, lại giống như một kẻ điên vậy, gặp người liền hỏi “Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nơi này là nơi nào?”. Đợi khi người khác nói cho hắn biết, hắn lại có vẻ rất thất lạc, sau đó lại điên cuồng muốn uống rượu.

    Lúc này, lão chưởng quầy nghe thấy tiêu kêu của Lục Tử, vội vàng đi tới nhìn. Thấy người say chính đang cúi đầu, thân thể lung la lung lay, trong miệng không ngừng thì thào tự nói.

    Lão chưởng quầy đầu tiên là phất tay hướng Lục Tử, ý bảo cậu ta đi vào trước.

    Lục Tử liếc mắt nhìn người say kia một cái, rồi mới đi vào.

    Đợi cho Lục Tử rời đi, lão chưởng quầy mới gọi nhỏ:

    - Này.

    Người say nao nao, nhìn qua lão chưởng quầy, hỏi:

    - Đại thúc, thúc gọi tôi à?

    Một tiếng đại thúc này khiến cho lão chưởng quầy nở nụ cười, gật đầu nói:

    - Lão hủ mạo muội hỏi một câu, cậu tên gì? Nhà ở nơi nào?

    - À, đại thúc, tôi tên là Lý Kỳ, nhà ở…

    Nói tới đây, Lý Kỳ bỗng ngẹn ngào, hốc mắt trở nên ẩm ướt.

    Lão chưởng quầy thấy thần sắc của Lý Kỳ rất bi thương, như là có lời khó nói, liền hỏi:

    - Tiểu huynh đệ, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, vì sao lại đau thương như thế?

    Lý Kỳ nhắm mắt, lắc đầu.

    Không phải là hắn không muốn nói, chỉ là hắn không biết nên nói bắt đầu từ đâu. Huống hồ cho dù hắn có nói ra, chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng.

    Thực ra hắn là người của 900 năm sau xuyên việt tới. Năm nay 25 tuổi, là sinh viên tài cao của đại học Thanh Hoa. Tuổi còn trẻ nhưng đảm nhiệm bếp trưởng cùng quản lý hành chính của một khách sạn năm sao hàng đầu. Lương một năm hơn triệu. Còn sắp cưới một mỹ nhân về làm vợ. Có thể nói là sự nghiệp và gia đình đang trên đà tiến triển, thuận buồm xuôi gió. Nhắc thêm một câu, ông chủ của hắn cũng chính là cha vợ của hắn.

    Nhưng tiếc rằng, thiên không hề trắc phong vân, người có sớm tối họa phúc.

    Đúng cái hôm hắn kết hôn, hắn uống rượu với vài người bạn tới bất tỉnh nhân sự. Kết quả là khi tỉnh lại, thì phát hiện mình đã tới Kinh thành của Bắc Tống. Lúc ấy dọa hắn thiếu chút nữa lại ngất đi.

    Dù ở niên đại của hắn, xác thực có không ít người mong muốn được xuyên việt. Nhưng hắn ngàn vạn lần không muốn như vậy. Hắn còn chưa có động phòng, hắn còn có người nhà, còn có một người vợ tướng mạo đẹp như hoa đang chờ hắn. Đây tuyệt đối không phải là điều hắn muốn.

    Bởi vậy hắn mới nghĩ tới việc lấy độc trị độc, thử xem uống say liệu có thể trở về không. Đầu tiên hắn tìm một hiệu cầm đồ, cầm đồ tấm ngọc Phật tổ truyền của mình. Sau đó dùng bạc mua một vò rượu, uống đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng “Nữ thần may mắn” lại không chiếu cố hắn một lần nữa. Chờ khi hắn tỉnh lại, thì vẫn y nguyên ở đây.

    Hắn không cam lòng, đem toàn bộ số bạc còn lại để mua rượu. Cứ thế, uống rượu nằm ngủ, tỉnh lại tiếp tục uống. Liên tục mấy ngày, nhưng vẫn không được như ý nguyện.

    Lão chưởng quầy thấy Lý Kỳ không muốn nói, thì cũng không hỏi nhiều. Lấy một vài xâu tiền từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt Lý Kỳ:

    - Tiểu huynh đệ, cầm số tiền này coi như là lộ phí, về nhà đi.

    Ông ta thấy Lý Kỳ ngủ trên đường cái mấy ngày liền, cũng không có người thân gọi hắn trở về. Cộng thêm khẩu âm đặc biệt của Lý Kỳ, tự nhiên cho rằng Lý Kỳ là người từ bên ngoài tới. Bởi vậy muốn dùng một ít ngân lượng để đuổi hắn đi.

    Dù sao ông ta còn muốn buôn bán. Suốt ngày có một người say nằm trước cửa, cũng không phải là điều tốt đẹp gì.

    Thực ra lão chưởng quầy này coi như là tốt tính. Gặp phải những chưởng quầy có lòng dạ hiểm độc kia, thì đã sớm sai người dùng gậy gộc đuổi Lý Kỳ đi rồi.

    - Về nhà? Về nhà nào? Đi đâu để về? Tôi không về được.

    Lý Kỳ càng nói càng đau khổ. Nói hết câu liền khóc nức nở.

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/4/15
  4. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    BẮC TỐNG PHONG LƯU

    Tác giả: Nam Hi.​

    Nguồn: metruyen
    === oOo ===

    Chương 3: Người Say (3)



    Lão chưởng quầy thấy hắn đường đường một người nam nhân lại khóc như vậy, hơn nữa khóc rất thê lương, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Nhưng thấy hắn khá đáng thương, không khỏi nghĩ tới tình hình hiện tại của Túy Tiên Các. Trong lòng bỗng có một cảm giác đồng bệnh tương liên, thở dài, nhẹ giọng nói:

    - Tiểu huynh đệ, cậu khoan hãy khóc. Nếu cậu không chê tiểu điếm đơn sơ, thì có thể ở đây tạm mấy ngày. Về sau lại chậm rãi tính.

    Lý Kỳ nghe thấy vậy, ngừng khóc, trong lòng rất cảm động. Ở thời của hắn, cho dù có người say chết trên đường, cũng không có ai ngó tới. Kinh ngạc ngước nhìn lão nhân, hỏi:

    - Đại thúc, sao ngài lại tốt với tôi như vậy?

    Lão chưởng quầy mỉm cười, nói:

    - Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, vào đi thôi.

    Lúc này, Lục Tử chính đang mệt mỏi nằm bò xuống bàn. Bỗng nhìn thấy lão chưởng quầy và người say kia cùng nhau đi vào, liền đứng, há hốc miệng, kinh ngạc hỏi:

    - Chú, chú dẫn hắn vào đây làm gì?

    Lão chưởng quầy trừng mắt nhìn Lục Tử một cái, nói:

    - Vị này chính là Lý Kỳ, Lý công tử. Cháu mau dẫn Lý công tử tới phía sau sắp xếp chỗ ở đi. Rồi đưa bộ quần áo mới. Ta đi xuống phòng bếp bảo Chu sư phó chuẩn bị chút thức ăn.

    Lý Kỳ nhìn về phía Lục Tử, cười xin lỗi:

    - Làm phiền rồi.

    “Còn công tử? Như ngươi mà là công tử, thì ta đây chẳng phải là vương công quý tộc, hoàng thân quốc thích rồi.”

    Lục Tử bĩu môi, tức giận nói:

    - Lý-công-tử, đi thôi!

    Lục Tử dẫn theo Lý Kỳ tới sân sau của Túy Tiên Các. Sân này không lớn không nhỏ, tổng cộng có bảy tám gian phòng. Tuy nhiên lại rất đơn sơ. Xem ra nơi này trước là nơi ở của tiểu nhị và người sai vặt.

    Lý Kỳ đi theo Lục Tử tới một căn phòng nhỏ phía bên trái. Trong phòng đặt những dụng cụ tắm rửa. Một cái thùng gỗ, một cái bầu nước, một tấm vải bố không biết đã bao nhiêu người dùng qua. Còn có một cục đen sì gì đó, nhìn không ra là thứ gì. Về sau qua lời của Lục Tử, Lý Kỳ mới biết được thứ đó gọi là lá lách. Có tác dụng giống như là xà phòng đời sau.

    “Má! Như vậy cũng được coi là nhà tắm sao?”

    Khuôn mặt Lý Kỳ tràn đầy vẻ kinh ngạc và bất đắc dĩ. Trong lòng hắn, nơi này nhiều nhất chỉ coi là phòng chứa củi.



    Một lát sau, Lý Kỳ tắm rửa xong đi ra, mặc trên người một bộ áo vài dài màu xám. Bộ áo này là của tiểu nhị lúc trước lưu lại. Có chút hơi ngắn, cộng thêm mái tóc ngắn ngủn của hắn, quả thực có vẻ nửa dơi nửa chuột. Ngược lại có chút giống giống mấy tay chạy cờ.

    Lý Kỳ quay lại đại sảnh, thì thấy ngoài lão chưởng quầy và Lục Tử ra, còn có một vị lão nhân vừa hói vừa bẩn. Ba người ngồi chung một cái bàn, đang nói chuyện phiếm. Trên mặt bàn có đặt ba đĩa thức ăn. Một đĩa rau xanh xào măng, một đĩa lạc rang, một đĩa đậu xào hành, cùng với một bát cơm tẻ.

    Lão chưởng quầy thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng ngoắc hắn:

    - Tiểu huynh đệ, mau ngồi xuống ăn, không thức ăn lại nguội mất.

    Lý Kỳ mỉm cười đi tới phía trước, ngồi xuống bên cạnh Lục Tử. Chắp tay hướng lão chưởng quầy, cảm kích nói:

    - Ngô đại thúc, cảm ơn ngài.

    Vừa nãy Lý Kỳ thừa dịp Lục Tử đun nước cho hắn, đã hỏi rõ ràng. Thì ra lão chưởng quầy này họ Ngô, tên Phúc Vinh. Là chưởng quầy của điếm. Mà Lục Tử nguyên danh là Ngô Tiểu Lục. Là tiểu nhị của điếm, cũng là cháu trai của Ngô Phúc Vinh. Trong tiệm này, ngoại trừ hai chú cháu ra, còn có một vị Chu sư phó, là đầu bếp của tiệm. Chắc hẳn chính là lão đầu đang ngồi đây.

    Ngô Phúc Vinh gật đầu cười, chỉ về phía lão hói đầu, giới thiệu:

    - Vị này chính là Chu sư phó,đầu bếp của tiệm chúng ta. Số thức ăn này đều là do Chu sư phó vừa làm cho cậu.

    Đầu bếp?

    Lý Kỳ hơi sững sờ. Hiện tại hắn rất mẫn cảm với hai từ ‘Đầu bếp’. Vô ý thức liếc nhìn vị Chu sư phó, thấy ông ta ít nhất cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi, răng cũng không còn vài cái. Trong lòng thực sự hiếu kỳ. Ở thời của hắn, tới tuổi này đã sớm về hưu dưỡng lão.

    Đầu bếp là một nghề nghiệp yêu cầu rất cao về độ tuổi. Một người lớn tuổi như vậy, cho dù thân thể vẫn mạnh khỏe đi chăng nữa. Nhưng vị giác, xúc giác, cùng với sự nhanh nhẹn đã bị giảm đi đáng kể. Hơn nữa ở thời cổ đại, người sống đến tuổi này, sức khỏe càng không bằng những người ở thời hiện đại. Tuổi càng lớn, nấu ăn sẽ làm hương vị bị giảm xuống. Nói thẳng ra, không có một khách sạn nào mời một người già hơn sáu mươi tuổi làm đầu bếp.

    Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lý Kỳ vẫn rất cảm tạ lão nhân này, mỉm cười nói:

    - Chu sư phó, làm phiền ngài nghỉ ngơi, vãn bối thực sự băn khoăn.

    Chu sư phó thấy Lý Kỳ mi thanh mục tú, hào hoa phong nhã, nói chuyện cũng khiêm tốn hữu lễ, trong lòng liền sinh hảo cảm, vui cười hớn hở nói:

    - Có phiền gì đâu. Mau ăn cơm thôi, món ăn nguội lại mất ngon.

    - Vâng!

    Lý Kỳ nhẹ gật đầu. Nghĩ tới mình cùng bọn họ chẳng thân cũng chẳng quen. Thậm chí có thể nói là người của hai thời đại. Nhưng bọn họ lại đối xử với mình tốt như vậy, trong lòng hắn rất cảm động. Cầm lấy đôi đũa, nhìn vài món thức ăn trên bàn, trong bụng bỗng réo vang. Lúc này hắn mới nhớ ra, hình như cả ngày hôm nay mình còn chưa có gì vào bụng. Đang chuẩn bị chén, chợt phát hiện ba người đều nhìn mình. Hơn nữa trước mặt bọn họ cũng không đặt bát đũa, hiếu kỳ hỏi:

    - Mọi người không ăn à?

    Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nói:

    - Ngươi cứ ăn đi, ta và chú đã ăn rồi.

    Ngô Phúc Vinh cũng gật đầu cười:

    - Kệ chúng tôi, cậu ăn đi.

    - Vâng!

    Hiện tại Lý Kỳ rất đói, nên cũng không khách sáo nữa, liền cầm đũa bỏ một miếng cơm lớn vào miệng. Sau đó gắp ăn vài miếng măng. Vừa nhai mấy cái, lông mày liền nhíu lại.

    “Má ơi! Khó ăn thế!”

    Lý Kỳ sinh ra trong một gia đình có truyền thống nấu ăn. Cho nên từ bé đến lớn còn chưa từng nếm qua một món khó ăn như vậy. Nếu không phải Chu sư phó là có ý tốt, thì hắn đã sớm phun ra rồi. Chỉ đành phải cúi đầu, nhắm chặt mắt, gắp từng miếng cơm bỏ vào mồm. So với ba món ăn kia, bát cơm trắng này quả thực như sơn con mẹ nó trân hải vị!

    Chu sư phó thấy Lý Kỳ ăn hết cơm mà không ăn thức ăn, liền hiếu kỳ hỏi:

    - Sao? Tiểu huynh đệ, mấy món này không hợp khẩu vị của cậu à?

    - Khái, khái!

    Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó. Lý Kỳ mãnh kinh, nhất thời ho sặc sụa.

    - Cậu cứ ăn từ từ, có ai tranh ăn với cậu đâu. Lục Tử, nhanh rót một chén trà cho Lý công tử.

    Ngô Phúc Vinh phân phó cho Ngô Tiểu Lục đang một bên cười trộm.

    Lý Kỳ uống một ngụm trà mới thấy đỡ hơn, đỏ mặt, hướng Chu sư phó nói:

    - Chu sư phó cứ nói đùa. Vãn bối có thể được ăn món ăn do đích thân ngài nấu, chính là tam sinh hữu hạnh. Chỉ là hiện tại vãn bối rất đói, cho nên muốn ăn no cơm trước, sau đó thì cẩn thận nhấm nháp tài nấu nướng của Chu sư phó.

    “Đứa nhỏ này đúng là khéo mồm!”. Chu sư phó nhất thời mặt mày hớn hở:

    - Ra là vậy. Như thế thì cậu cứ ăn cơm cho no bụng đi. Tuy nhiên cậu phải ăn hết số thức ăn này đấy nhé.

    Lý Kỳ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống, trong lòng không ngừng kêu khổ.

    Ăn hết? Đây chẳng phải là muốn lấy mạng của mình sao?

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/4/15
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 33 others like this.
  5. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    BẮC TỐNG PHONG LƯU

    Tác giả: Ân Tầm.​

    Nguồn: metruyen
    === oOo ===

    Chương 4: Cúc Hoa Tàn



    Hôm sau.

    Lý Kỳ nghỉ chân ở đầu cầu, cúi đầu nhìn chăm chú cái bóng của mình ở dưới nước. Dù xưng không được phong lưu phóng khoáng, nhưng cũng là mi thanh mục tú, ôn văn nhĩ nhã. Chỉ tiếc rằng hắn đang mặc là một cái áo dài bằng vải bố, còn thủng vài lỗ nhỏ, nhìn có vẻ keo kiệt.

    Hắn bị đưa tới đây, không chỉ mất đi vợ, mất đi người thân. Còn bị xuống cấp từ một người giàu có thành một người bần cùng. Không chỉ nói những tài tử giai nhân đi qua đi lại, mà ngay cả một vài nha hoàn đứng bên cạnh tiểu thư khuê các cũng xì mũi coi thường hắn.

    Xem ra dù ở bất kỳ triều đại nào, địa phương nào, người ti tiện mãi mãi cũng là chỉ là phụ trợ cho đám nhà giàu mà thôi.

    Tuy nhiên, đối với những thanh âm giễu cợt kia, Lý Kỳ ngược lại không thèm quan tâm. Trong lòng chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Cho dù chuyên môn của hắn không phải là lịch sử, nhưng hắn vẫn biết một chút về lịch sử thời nhà Tống. Một trong những số ít thần tượng lịch sử của hắn cơ hồ đều sinh ra ở thời Tống. Chẳng hạn như trung thành yêu nước Nhạc Phi, Nhạc nguyên soái. Cùng với vị tài nữ thiên cổ, viết ra câu thơ “Thanh thanh mạn, tầm tầm mịch mịch”, Lý Thanh Chiếu, cũng làm cho hắn rất khâm phục. Có thể được nhìn thấy hai danh nhân lớn này, là nguyện vọng đầu tiên của Lý Kỳ khi bị đưa tới đây.

    Lý Kỳ biết thời Tống là thời kỳ trọng văn khinh võ. Người của thời này đều thích vũ văn lộng mặc, ngâm thơ làm phú. Tuy nhiên điều này cũng khó trách. Thời cổ không có TV, không có máy tính, ngay cả quán bar, phòng khiêu vũ, cũng không có. Ngoại trừ có thể viết chữ làm thơ, đùa giỡn giai nhân, dạo chơi kỹ viện, bọn họ còn thể tiêu khiển bằng cái gì?

    Chỉ có điều lúc này đã là Tuyên Hòa bốn năm, hay là công nguyên năm 1122. Chỉ bốn năm nữa thôi, sẽ xảy ra “Tĩnh Khang sỉ nhục” nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Cũng là thời khắc u ám, khuất nhục của người Hán trong lịch sử.

    Đến lúc đó quân Kim nhập thành, dân chúng tự nhiên tránh không được sinh linh đồ thán, cửa nát nhà tan.

    Lý Kỳ thầm nghĩ:”Thực sự hy vọng, đến lúc đó các ngươi có thể dùng bút lông trong tay đâm chết đám quân Kim kia. Dùng thi từ để cảm hóa những kẻ như lang như hổ kia.”

    Nghĩ tới đây, Lý Kỳ không khỏi thở dài. Xuyên việt tới lúc nào không tới, tới ngay vào lúc mấu chốt. Thực đúng là con mẹ nó thiên tai nhân họa!

    Móa, lão thiên, có phải lão chủ tâm muốn chơi đùa ta phải không?

    Càng nghĩ càng giận, Lý Kỳ tung cước đá bay một hòn đá xuống dưới sông.

    ‘Tùm’ một tiếng, mặt sông vốn bĩnh tĩnh tạo thành từng gợn sóng. Vừa bĩnh tĩnh lại, bỗng nhiên hiện lên bóng hình của một nữ tử xinh đẹp. Lý Kỳ thay đổi sắc mặt, la lên:

    - Tinh Đình!

    Âm thanh vừa dứt, bóng hình xinh đẹp đó lại biến mất.

    Thì ra tất cả chỉ là ảo giác. Dù hắn đã được nghỉ ngơi cả đêm, cũng đã nghĩ thông suốt. Nếu hắn muốn quay lại 900 năm sau, cơ hồ là bất khả thi. Vậy thì cứ cho rằng đây là một chuyến du lịch. Nói không chừng một ngày nào đó, khi mình tỉnh lại, có thể được trở về. Dù sao sự đời ai mà biết trước được. Nhưng đôi khi, hắn vẫn không nhịn được nhớ lại vợ và cha mẹ của hắn.

    Lý Kỳ thở dài, lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, nhẹ giọng ngâm xướng bài hát đậm chất Trung Quốc của Chu Đổng, ‘Cúc Hoa Đài’.

    “Nước mắt của em

    Nhu nhược mang theo đau thương

    Trăng khuyết nhàn nhạt ôm quá khứ

    Đêm dài dằng dặc

    Ngưng kết thành sương

    Là ai tuyệt vọng trên lầu các lạnh như băng

    Mưa phùn rơi nhẹ

    Cửa sổ màu đỏ thắm

    Cả đời ta bị thổi loạn trên giấy

    Mộng ở phương xa

    Hóa thành một đám hương

    Theo gió phiêu tán thành hình của em

    Hoa cúc tàn rơi đầy đất

    Nụ cười của em đã ố vàng

    Hoa rơi, người đoạn trường

    Tâm sự của ta lẳng lặng trôi

    Gió bắc thổi, đêm còn dài

    Bóng dáng của em, cắt không dứt.

    Chỉ còn lại ta cô đơn

    Làm bạn với bóng trên hồ”.

    Tình cảnh này đúng là hợp với bài hát.

    - Thơ hay, hát cũng hay. Một câu “Chỉ còn lại ta cô đơn, làm bạn với bóng trên hồ” đúng là diệu! Đúng là diệu!

    Một thanh âm thanh thúy vang lên ở phía sau Lý Kỳ. Thanh âm kèm theo tiếng đập quạt tỏ vẻ tán thưởng.

    Lý Kỳ bị một tiếng khen này làm cho sợ hãi. Vội vàng xoay người nhìn lại, thì thấy một công tử ca tuấn tú chính đang mỉm cười nhìn mình.

    Ta chửi vào! Đi cứ như ma ấy!

    Nhưng thấy vị công tử này, mặt trái xoan, da trắng như tuyết, đôi mắt ngập nước, môi hồng răng trắng. Tay cầm một cái quạt gấp, mặc một bộ áo dài màu trắng, gọn gàng mà ưu nhã, mười phần một bộ tiểu sinh mới cai sữa.

    Người Hàn Quốc?

    Không hay xem phim Hàn, nhưng Lý Kỳ cũng biết người Hàn Quốc thích cái kiểu nam không ra nam, nữ không ra nữ này, không có chút khí khái của nam tử nào. Đi đường uốn éo như con gái vậy.

    Phía sau vị công tử kia còn có một gã sai vặt cầm kiếm ngắn trong tay, bộ dạng cũng chẳng khắc gì nữ nhân.

    Lẽ nào thời Tống cũng có dân đồng tính?

    Vị công tử kia tiến lên một bước, chắp tay khen:

    - Tài văn chương của huynh đài thật cao. Tại hạ bội phục, bội phục.

    Lý Kỳ hơi sững sờ, học theo, chắp tay đáp:

    - Không dám, không dám.

    Ánh mắt của vị công tử kia lộ ra hiếu kỳ, nói:

    - Nhưng không biết ca khúc mà huynh đài vừa xướng có tên là gì, có thể chỉ giáo cho tại hạ không?

    Lý Kỳ lắc đầu, mỉm cười nói:

    - Không dám nói chỉ giáo. Tên ca khúc đó gọi là “Cúc Hoa Tàn”.

    Cô giáo tiểu học đã dạy, sao chép của ai cái gì đó, không nên chép toàn bộ. Cần thêm sáng ý của mình vào đó. Dù chỉ thay đổi một chữ, nhưng hàm nghĩa lại cách xa ngàn dặm.

    Đương nhiên, Lý Kỳ sẽ không cho rằng vị công tử này biết được hết ý nghĩa của Cúc hoa.

    - Cúc Hoa Tàn?

    Vị công tử kia nhỏ giọng đọc lại một lần, bỗng nhiên đập quạt, kích động kêu lên:

    - “Cúc Hoa Tàn”, tên hay, lời cũng hay. Huynh đài đúng là cao nhân bất lộ diện!

    Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một tia không vui. Cái gì mà cao nhân bất lộ diện? Không phải là ám chỉ ta ăn mặc nghèo nàn đấy chứ. Nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, nói:

    - Cao nhân gì đâu, tại hạ chỉ là một kẻ áo vải mà thôi. Ca khúc vừa nãy cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, lung tung mà hát. Công tử không nên coi là thực tài.

    Nói lời này, Lý Kỳ coi như đã ăn cắp bản quyền bài “Cúc Hoa Đài”. Tuy nhiên, như vậy cũng không coi là đạo văn. Phải biết rằng Chủ Đổng sáng tác ca khúc đó vào năm 2006. Mà hắn thì ngâm xướng ở công nguyên năm 1122. Cách nhau chỉnh 900 năm. Cho dù ngươi có đưa lên tòa án, tin rằng quan tòa chắc chắn sẽ phán ngươi cái tội vu cáo.

    Lý Kỳ càng nói như vậy, trong lòng vị công tử kia càng thêm khâm phục. Lại cẩn thận thưởng thức một lần thủ “Cúc Hoa Tàn”, sắc mặt bỗng trở nên ảm đạm. Giống như là bị ca khúc này làm cho cảm động, khẽ thở dài nói:

    - Chắc hẳn vừa rồi huynh đài đang tưởng niệm tới giai nhân.

    “Má! Nếu Chu Đổng đại gia xuyên việt tới nơi này, khẳng định cũng là một vị đại tài tử. Tùy tiện ghi một ca khúc, cũng khiến người của thời đại này cảm động tới rối tinh rối mù. Lão thiên a, lão thực sự chọn lầm người xuyên việt rồi.”

    Lý Kỳ cũng không phủ nhận, chỉ cười khổ nói:

    - Đã khiến công tử chê cười.

    - Không dám, không dám. Huynh đài, chữ chữ như châu ngọc, tại hạ Triệu Tĩnh thụ giáo. Xin hỏi tên họ đại danh.

    Triệu Tĩnh chắp tay nói, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bóng đều nhanh chảy ra nước.

    Lý Kỳ thấy y khiêm tốn như vậy, trong lòng cũng sinh ra mấy phần hảo cảm. Dù sao ở nơi này, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, liền cười nói:

    - Tiểu nhân họ Lý, tên một chữ Kỳ.

    - Nguyên lai là Lý huynh, thất lễ, thất lễ!

    Triệu Tĩnh thở dài nói.

    Lý Kỳ thấy y thở dài, nhất thời đầu có chút lớn. “Trời ạ, lẽ nào người cổ đại nói vài câu, cũng mất sức thở dài như vậy?”

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)