Đô Thị Ác Bá - Trí Bạch - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 304: Ướt rồi

    Tác Giả: Trí Bạch
    Nguồn: MeTruyen






    Cáp Mô đi sang, bụm lấy cái mũi, ngồi xuổng xuống kế bên Bùi Đông Lai nói:
    - Nhìn thấy rồi chứ, tôi đã bảo anh đừng xem thường Trác Thanh đế rồi còn gì. Gã kia luôn ra tay ác độc với thuộc hạ của chính mình. Anh cho rằng hắn vẫn còn là thằng bé mông nhỏ nước mũi chảy lòng thòng đi theo đằng sau mông của anh mười mấy năm trước sao? Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, hiện tại đã trưởng thành đến mức có thể một tay ám hại anh rồi.

    Bùi Đông Lai buồn bã mắng:
    - Mẹ nó, sóng to gió lớn cũng đã vượt qua rồi, không nghĩ đến bị ám hại lật thuyền trong khe. Cái này nếu như truyền ra ngoài về sau Bùi gia ta còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ thế nào được, một bước này, tiếng thơm đời nay của ta cơi như bị hủy rồi.

    Cáp Mô che giấu thay cho gã nói:
    - Không sao, đây không phải ngoại trừ mỗi mình tôi nhìn thấy thôi à.

    Bùi Đông Lai vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy một âm thanh cười ha hả đằng sau:
    - Bùi gia, thực sự anh phải cám ơn tôi, nếu như không phải tôi cố ý đặt chiếc bật lửa ở đó, anh thật đúng là không thể nào rơi vào bẫy được.

    Tào Liên cười ha hả từ trong một căn nhà đi ra, vẻ mặt vui vẻ như gió mùa xuân. Đi theo đằng sau gã còn có Đại Hùng cười ngây ngô, khuôn mặt cười căng phồng lên giống như một đóa hoa cức chó nở rộ. Không chỉ riêng có hai người bọn họ, đi theo đằng sau bọn họ còn có thêm mấy chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ. Mấy chiến sĩ này đều cố ý phùng má lên không cười, nhưng vẻ mặt này càng khiến cho Bùi Đông Lai vô cùng xấu hổ.

    - Thật sự có lỗi, quả thật... là chúng tôi cố ý.

    Một chiến sĩ nhịn không được nói một câu.

    Xì một tiếng, chính Bùi Đông Lai cũng nhịn không được bật cười phá lên. Gã chỉ vào Tào Liên cười mắng:
    - Được, tiểu Tào, hôm nay coi như là anh ám hại tôi một lần, lần sau tôi khẳng định lấy lại danh dự.

    Gã quơ một tay cầm lên cái bật lửa có bức hình vẽ cô gái khỏa thân trên mặt đất bỏ vào trong túi, hậm hực nói:
    - Cái này coi như là tiền lãi, thuộc về tôi.

    Tào Liên cười ha hả nói:
    - Thuộc về anh, một cái bật lửa đổi được một lần xấu hổ của anh, đáng giá!

    Mấy chiến sĩ đỡ Bùi Đông Lai đứng lên, tiểu đội trưởng Lý Vĩ vẻ mặt xin lỗi nói:
    - Thực xin lỗi nha, việc này thật không phải do tôi làm chủ. Anh biết đấy, quân đội chúng tôi, quan lớn một cấp đề chết người a...

    Bùi Đông Lai cười mắng:
    - Lúc trước tiểu tử thùi Trác Thanh Đế kia lắc mông đi theo tôi, hiện tại rõ ràng vong ơn phụ nghĩa tính toán chơi tôi. Sớm biết nó tâm lang cẩu phế như vậy, lúc trước khi nó đi tiểu học bị người ta ức hiếp tôi sẽ không đi giúp nó trút giận. Lúc đó đứa bé lớp lớn hơn nó ức hiếp nó, nó cũng chỉ biết khóc nhè.

    Lý Vĩ nói một câu ý vị thâm sâu:
    - Con người nói chung sẽ biến thành...

    Cáp Mô:
    - Hiện tại biết rõ sáng suốt của Cáp Mô ca rồi chưa, nếu như nghe tôi, anh sao nhận lấy mùi thúi toàn thân thế này. Về sau học thêm chút láu cá đi, đi theo đằng sau Cáp Mô ca chói lộ vĩnh viễn là an toàn.

    Bùi Đông Lai kinh ngạc nói:
    - Tôi đúng là nghĩ cũng không hiểu, các cậu núp ở chỗ nào vậy? Tại sao dùng tuệ nhãn của tôi cũng không nhận ra được các cậu?

    Tào Liên nói:
    - Trong cái thôn này trong mỗi căn nhà đều có mật đạo, chúng tôi vừa nãy đã trốn ở bên trong xem cuộc vui. Đây cũng là lý do tại sao Mãi Mãi Đề cho rằng đây là nơi phục kích tốt nhất, vừa nãy tôi nhìn thử, nơi này quả thật không tệ, khá tốt!

    Bùi Đông Lai nói:
    - Trách không được, nơi này quả thật tốt. Chẳng qua tốt thì vẫn cứ tốt, các cậu dù sao cũng phải tìm một chỗ cho tôi rửa... ầy...

    Mọi người cười to.

    Tào Liên cười nói:
    - Tiếp theo chúng ta hãy nhìn xem hai người bọn Cường Tử và Kim Tiểu Chu bị tính kế như thế nào a, tôi cũng có chút không thể chờ đợi được. Từ khi chúng tôi đến bây giờ Trác Thanh Chiến cũng chưa có xuất hiện, vẫn luôn gọi điện thoại điều khiển các anh em này ám toán chúng ta. Đoán chắc hắn đang núp ở chỗ nào đó chuẩn bị ám toán Cường Tử, có trò hay xem rồi.

    Cáp Mô nói:
    - Cường Tử, muốn ám toán hắn cũng thật không dễ dàng nha.

    Bùi Đông Lai nói:
    - Chẳng cần quan tâm nếu như Trác Thanh Đế không thành công, Bùi gia ta bắn một phát súng gãy gà con của Cường Tử trút giận!

    Mọi người cười cười nói nói vào một ngôi nhà, sau đó chui vào trong đường hầm đợi chờ Cường Tử và Kim Tiểu Chu chui đầu vào lưới. Mấy chiến sĩ động tác nhanh chóng dọn dẹp dấu vết một lượt, từ động tác thành thạo của bọn họ, Bùi Đông Lai thậm chí hoài nghi đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ được huấn luyện để làm chuyện này...

    Cường Tử ngồi trên chạc cây giơ ống nhòm lên, vừa nhìn vừa cười:
    - Hiện tại Trác Thanh Chiến vẫn còn chưa lộ diện, khẳng định ẩn núp để chuẩn bị hãm hại hai ta.

    Kim Tiểu Chu nói:
    - Kế tiếp là thời gian chiến đấu của hai người các anh, tôi bỏ quyền chơi.

    Cường Tử nói:
    - Tại sao? Hai ta hiện tại chính là chiến hữu cừng chiến hào, anh bỏ quyền chơi thật là không có đạo đức.

    Kim Tiểu Chu cười nói:
    - Cậu cũng đừng quên, Trác Thanh Đế coi như là sư phụ tôi, tôi không có giúp đỡ hắn một tay ám toán cậu coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu như không phải xem lại việc cậu phát tiền lương cho tôi, tôi sớm đã chế phục cậu từ đằng sau giao cho sư phụ xử lý rồi.

    Cường Tử nói:
    - Biết người biết mặt khó biết lòng.

    Kim Tiểu Chu nói:
    - Đừng bày đặt nói đến đạo đức nữa.

    Cường Tử một cước đạp Kim Tiểu Chu từ trên chạc cây xuống dưới, tự mình tung người nhảy xuống cười nói:
    - Dù sao tôi biết rõ sắp chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, anh phải hợp tác với tôi bơi vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Đi thôi.

    Kim Tiểu Chu cau mày nói:
    - Tôi có thể từ chối không?

    Cường Tử nói:
    - Chắc chắn không được, tôi còn trông cậy vào anh đi phía trước che gió che mưa cho tôi. Anh không thấy phim màn ảnh rộng của Hoa Kỳ sao? Bị mìn nổ chết đều là binh lính Hoa Kỳ dò đường đằng trước, một vị quan chức cũng không có.

    Kim Tiểu Chu nói:
    - Sớm biết như vậy bằng không tôi vừa nãy đánh lén cậu, trói gô cậu lại mang đến sư phụ tôi đó chính là bỏ gian tà theo chính nghĩa.

    Cường Tử nói:
    - Được rồi, chúng ta cũng nên lên đường thôi. Tôi cũng đang tò mò, anh nói Trác Thanh Đế suy nghĩ quỷ kế gì hành hạ hai ta đây?

    Kim Tiểu Chu nghiêm túc nói:
    - Tôi là con người, không thể lý giải suy nghĩ của những sinh vật không phải con người như các người.

    Cường Tử nói:
    - Nếu không thể như vậy, hai ta hiện tại quay lại đi thôi. Dù sao cũng kém hiểu biết, chúng ta đi vào hay là không đi vào cũng không có chút ý nghĩa nào.

    Kim Tiểu Chu nói:
    - Cậu là bàn bạc với tôi hay là bàn bạc với chính bản thân?

    Cường Tử giận dữ nói:
    - Đi thôi! Từ trong ra ngoài của tôi đều phục anh rồi. Lâm trận chạy trốn đây là việc không bằng Hán gian thật đúng là xuất thân cán bộ nhà nước, anh nói con người tôi sao lại quang minh chính đại như vậy được cơ chứ?

    Kim Tiểu Chu:
    - Quang minh chính đại sao? Vậy cậu đi đằng trước nhé!

    Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi về phía trước, bàn bạc một lúc, phương án tốt nhất là dựa theo tuyến đường vào thôn vừa nãy của bọn Cáp Mô và Bùi Đông Lai, như vậy gần như không có nguy hiểm gì. Dù sao Đại Hùng cho dù chất lượng sản xuất cao đến đâu, cũng dùng hết lên người Bùi Đông Lai rồi...

    Kim Tiểu Chu vừa đi vừa nói:
    - Tôi thế nào cũng cảm thấy quái dị, cảm giác hình như có người nhìn chằm chằm vào chúng ta.

    Cường Tử cười nhạo anh ta:
    - Bởi vì cái gì nữa, một đống phân lớn dọa anh sợ thần hồn nát thần tính rồi.

    Kim Tiểu Chu nói:
    - Cậu khoan nói trước, tôi hiện tại bước đi cũng không dám dùng sức giẫm trên mặt đất, chỉ sợ một bước không cẩn thận nối gót theo Bùi gia vĩ đại, vậy thê thảm lắm nha.

    Cường Tử cười nói:
    - Yên tâm đi, sư phụ anh sẽ không đối với anh như vậy, dù sao hắn cũng chỉ có một tên đồ đệ là anh thôi, thật nếu như muốn hành hạ chết anh ai chăm sóc cho hắn khi tuổi già đây.

    Kim Tiểu Chu nói:
    - Cậu không biết sư phụ tôi sao? Nếu như hắn muốn chơi, đừng tôi là đồ đệ hắn, tôi cho dù là sư phụ hắn cũng phải đùa tới chết...

    Lúc này hai người vừa vặn đi ngang qua bên cạnh gò đất ẩn thân của Trác Thanh Đế, lời Kim Tiểu Chu anh ta nghe rõ mồn một không sót từ nào. Nghe Kim Tiểu Chu hình dung như thế về mình, Trác Thanh Đế cười giơ ngón tay cái lên. Vừa nãy anh ta gọi điện thoại chỉ huy bọn Lý Vĩ tính kế chơi Bùi Đông Lai, phải nói là hoàn mỹ đến cực điểm. Anh ta đã bảo Lý Vĩ đào ba cái hố quả thật chính là dựa theo bản lãnh của Bùi Đông Lai mà làm. Bởi vậy cũng đủ biết khả năng tính toán của Trác Thanh Đế hoàn hảo đến cỡ nào.

    Không xa chỗ đằng trước Cường Tử, có một gốc cây, hai người bọn Bùi Đông Lai và Cáp Mô trước đó đã ẩn núp trong bụi cỏ bên dưới gốc cây này. Chỗ này Bùi Đông Lai và Cáp Mô đã đi qua, cho nên Cường Tử và Kim Tiểu Chu cũng không để ý nhiều cho lắm. Cả hai đều dồn hết sức tập trung chú ý vào trong thôn, dù sao người của hai nhóm trước đó đều bị Trác Thanh Đế tính kế ở trong thôn.

    Bọn họ không có phát hiện ra là một sợi dây kim loại rất nhỏ bé xíu không kém hơn cọng tóc bao nhiêu treo trên hai cọng cỏ, nếu như không nhìn kỹ chắc chắn không nhìn thấy được. Đây là một loại mìn chưa được kích hoạt không phải loại mới nhất, dùng sợi tóc làm dây dẫn mìn ở trong các bộ phim chiến tranh cũ đã từng xuất hiện không chỉ một lần. Không ngờ tới được, trước đó Cường Tử nói việc binh lính Hoa Kỳ giẫm phải mìn, giờ sắp diễn ra trên người hắn và Kim Tiểu Chu.

    Cường Tử đi đằng trước, hắn thật đúng là không đành lòng để cho Kim Tiểu Chu hồi hộp sợ hãi đi trước. Dù sao luận về nhanh nhẹn, hắn còn tốt hơn nhiều so với Kim Tiểu Chu. Mặc dù thấy được Bùi Đông Lai rơi vào bẫy như thế nào, Cường Tử có tự tin tuyệt đối sẽ không như Bùi Đông Lai giẫm phải một đống bự sư như vậy. Dù sao phân người không phải phân chó, giẫm cũng không được vận may...

    Cường Tử không chú ý, một cước giẫm trên sợi dây kim loại nhỏ xíu. Hai người chỉ nghe thấy âm thanh vang lên răng rắc cực kỳ nhỏ, lập tức dừng lại bước chân. Ở trong gò đất Trác Thanh Đế nắm chặt bàn tay, hưng phấn tự nhủ:
    - Trúng rồi, mìn bò cạp.

    Sở dĩ gọi là mìn bò cạp, chính là người giẫm mìn sẽ không việc gì, người đằng sau mới gặp xui xẻo... Lúc trước vì để ứng phó mìn của du kích, quỷ Nhật Bản xua dân chúng đi đằng trước giẫm mìn. Để đối phó kẻ địch, một đội viên du kích vĩ đại đã nghĩ ra tuyệt chiêu này. Mìn bò cạp này, dân chúng đi ở đằng trước cho dù có giẫm lên cũng sẽ không có một chút nguy hiểm. Mình sẽ nổ vang ở phía sau rất xa bọn họ, lúc trước quỷ Nhật Bản chịu thiệt hại không ít vì loại mìn này.

    Hiện tại người bị hại đến lượt Kim Tiểu Chu...

    Mìn được Trác Thanh Chiến sửa đổi gần như không có uy lực gì, nhiều nhất cũng chỉ là nổ tung làm té Kim Tiểu Chu ngã lăn. Nhưng Trác Thanh Chiến tại sao lại là người lương thiện như vậy được, nếu như anh ta không có chút thủ đoạn vậy thực xin lỗi không cần tối công mai phục như vậy. Cường Tử và Kim Tiểu Chu vừa nghe thấy tiếng vang rất nhỏ này, chỗ không xa bên cạnh Kim Tiểu Chu mìn bỗng dưng phát nổ...

    Mìn này chôn xuống sâu hơn so với bình thường, làm như vậy chủ yếu bởi vì bên trên quả mìn Trác Thanh Đế còn đặt một vật. Đây là một bình rượu nhựa tìm được trong thôn, là loại bình nhựa bình thường có thể chứa năm cân rượu. Trong cửa hàng ở nông thôn loại bình nhựa như vậy dùng để chứa rượu tự làm, dấm chua hay cái gì khác. Thứ Trác Thanh Đế chứa bên trong phải dùng hết cả một ngày của hai mươi thành viên tác chiến đặc biệt bao gồm cả anh ta, đó chính là nước tiểu...

    Mìn vừa nổ, phải gọi là quả thật lợi hại.

    Mưa đầy trời... mang theo một mùi hương không thể nào tươi mát hơn được.

    Cho dù hành động của Kim Tiểu Chu và Cường Tử nhanh hơn nữa, hai người vẫn phải trúng chiêu. Ngẫm mà xem, một bình chứa năm cân nước tiểu nổ tan tành, đó là một cảnh tưởng hùng tráng cỡ nào... Nhất là trong ánh mặt trời sáng rõ như hôm nay, nước tiểu bay loạn trong không trung thế mà vẫn hiện ra một đường màu hồng nhàn nhạt...

    Trác Thanh Đế núp ở trong gò đất cười phá lên, nụ cười đó phải gọi là rùng gợn

    Cường Tử và Kim Tiểu Chu... ướt rồi.
     
    haihoq, samuraiak and ducvietvtv like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 305: Răng Gấu sắp đến

    Tác Giả: Trí Bạch
    Nguồn: MeTruyen






    Khi Cường Tử và Kim Tiểu Chu ngoài thôn nhỏ vứt đi kia cuối cùng cũng bị Trác Thanh Đế ám hại, ngoài cái thôn dưới chân núi Hạ Lan bọn họ rời đi, một người vừa mới đến. Người này ăn mặc bình thường, có vẻ đi đường mệt mỏi gió bụi. Nhìn từ dáng vẻ bên ngoài đây là một người theo Hồi giáo, dáng người thon gầy xương to bè.

    Người này không có mang theo hành lý, hai tay không đi vào trong thôn. Trên mặt của y tuy rằng hiện lên vẻ mỏi mệt, nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười hiền lành. Hình dáng của y tuy rằng nhìn không vừa mắt, nhưng nét cười vui vẻ ấm áp trên mặt luôn làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái. Một bộ quần áo thể thao hết sức bẩn thiểu, một đôi giầy giành cho quân lính, đơn giản gọn gàng.

    Y lịch sự chào hỏi với người trong thôn, sau đó xin một người phụ nữ lớn tuổi trong thôn một chén trà sữa giải khát. Nhìn có vẻ y thật sự khát, một hơi uống sạch trà sữa sau đó trên mặt hiện ra một loại cảm giác vui vẻ thỏa mãn. Tính hiếu khách của người Mông Cổ cả thế giới đều biết đến, cho nên người phụ nữ lớn tuổi này chuẩn bị một ít thức ăn cho y.

    Không có từ chối, y ăn giống như là lang ngốn hổ nuốt làm sạch sẽ một mâm thịt viên lớn, lại uống cả một bình trà sữa. Sau khi cảm thấy hài lòng y tỏ vẻ cảm ơn chân thành với người phụ nữ lớn tuổi, khiêm tốn và lễ phép. Đại thẩm cười hỏi y:
    - Thằng nhóc, cậu là từ chỗ nào tới đây?

    Y nghĩ ngợi, trả lời thành thật nói:
    - Tôi từ phương bắc tới.

    Đây là một câu trả lời không có ý nghĩ thực tế nào, nhưng hắn lại trả lời vô cùng thành thật. Phương bắc? Phương bắc có rất nhiều nơi, Ngoại Mông Cổ ở phương bắc, Liên Bang Nga cũng ở phương bắc, phương bắc có rất nhiều quốc gia, một câu nói tùy tiện như vậy y lại giống như rất quyết tâm mới trả lời.

    Nghe y nói như vậy, người phụ nữ lớn tuổi biết rõ gã này không muốn lộ ra việc của mình. Bà hiền lành vừa cười vừa nói:
    - Nếu như mệt mỏi hãy ở lại chỗ của tôi nghỉ ngơi một chút, cho dù là chim ưng mạnh mẽ đến đâu cũng phải có chỗ dừng cánh nghỉ ngơi.

    Y nhẹ gật đầu, trang trọng nói một câu:
    - Cám ơn!

    Đứng lên, đi ra khỏi căn nhà này, y leo lên một tảng đá rất lớn quét mắt nhìn quanh thôn. Sau khi y thu hết cả thôn vào trong mắt, trên khuôn mặt mới vừa ôn hòa của y đột nhiên xuất hiện một loại vẻ mặt dữ tợn khiến người ta rét run.

    Y, tên là Judas.

    Ngay khi y dùng một loại ánh mắt tàn khốc khiến người ta không dám mở mắt ép hỏi những người trong thôn hành tung của bọn Cường Tử, y mới lộ ra diện mạo vốn có của mình, Sát thủ đệ nhất Châu Âu. Thành viên Liên minh chấp pháp Trung Hoa đều bị Cường Tử mang đi hết, chỉ để lại bốn người, bốn thành viên tinh nhuệ của Liên minh chấp pháp Trung Hoa này không trụ nổi quá hai phút dưới bàn tay của Judas đã bị đánh ngã. Sau đó Judas dùng nửa giờ chậm rãi giết chết cả bốn, nhưng không có ép hỏi ra một chốt tin tức hành tung liên quan tới Cường Tử.

    Căm giận Judas bắt đầu giết người, giết chết từng người một y nhìn thấy trong thôn này, ngoại trừ người phụ nữ lớn tuổi cho hắn thức ăn, vài chục người trong thôn đều bị y dọn dẹp sạch sẽ! Người phụ nữ lớn tuổi kia, bị y khoét đi đôi mắt, cắt mất đầu lưỡi. Đây đã là lòng nhân từ của y, nếu không phải người phụ nữ này cho y một bữa cơm no, y cũng sẽ không chút do dự giết bà ta rồi. Y vẫn luôn cho rằng mình là người có ân phải báo đáp, cho nên y không có giết người phụ nữ Mông Cổ lương thiện kia.

    Một mình, giết sạch gần như tất cả mọi người trong thôn.

    Ngoại trừ vài đàn ông Mông Cổ đi ra ngoài chăn thả gia súc, trong thôn không còn người nào sống sót. Người phụ nữ lương thiện Mông Cổ kia cũng đã chết, bà chịu đựng không nổi đau đớn dùng dao săn đàn ông của mình tự sát. Bà làm như vậy, Judas cảm thấy thật đáng tiếc, dù sao y không có dự định giết bà, bà chết, đây không phải mong muốn ban đầu của y.

    Sau khi dùng dao găm cắt đứt cổ họng của người cuối cùng, không có được một chút tin tức dùng được Judas rất căm tức. Y lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, chỉ nói một câu:
    - Xem ra tin tức rất chính xác, người trong thôn này không một ai biết tên Lâm Cường kia đi chỗ nào.

    Ngắt điện thoại, Judas xoay người rời đi, không có một chút do dự. Trên quần áo của y dính đầy máu tươi, trên tay cũng vậy, thậm chí trên mặt giống thế, nhưng y lại xem như thế là bình thường.

    Mãi Mãi Đề phóng tin tức ra Ngoại Mông Cổ, rất nhanh đã truyền vào trong lỗ tai của Gấu Bắc Cực. Mãi Mãi Đề thật không ngờ tên Judas này có thể hung tàn như thế. Gã đã tung tin rất mơ hồ lộ ra vị trí cái thôn Cường Tử và Thẩm Hổ Thiền ước hẹn gặp nhau, nghĩ thế nào cũng không ngờ được Judas lại tìm đến cái thôn nhỏ dưới núi Hạ Lan kia.

    Nếu như Mãi Mãi Đề biết được, gã sẽ hối hận muốn chết.

    Trong một căn cứ bí mật Gấu Bắc Cực thiết lập ở Nội Mông, bọn sát thủ Răng Gấu đang xoa tay. Bọn chúng mất thời gian hai ngày chia nhau ra từ Liên Bang Nga tiến vào Nội Mông, sau đó tụ tập ở chỗ này. Hai ngày nay sát thủ Răng Gấu liên tục kéo đến căn cứ này đã không dưới bốn mươi người, mà đây cũng không phải là con số cuối cùng.

    Ở trong một căn phòng ánh sáng rất lu mờ, một gã đàn ông có mái tóc vàng ngồi ở trên ghế sa lông bằng da thật im lặng nhấm nháp rượu đỏ. Chai rượu đỏ này là y tự mình mang đến, sản xuất từ trang trại rượu nổi tiếng nhất nước Pháp. Đương nhiên, y sẽ không phí tiền mua chai rượu đắt tiền như vậy để uống. Chai rượu này là y cầm ra sau khi giết chết chủ nhân trước đây của nó, chỉ đơn giản như vậy thôi.

    Hai chân lắc lư qua lại trên cái bàn đằng trước, y nửa nằm nửa ngồi trong sa lông, trông có vẻ rất thoải mái. Vừa mới nhận được điện thoại xác nhận của Judas gọi tới, tâm trạng của y có chút không bình tĩnh.

    Y, gọi là Cherenkov (Chơ-ren-kov) biệt hiệu của y là Sí Thiên Sứ.

    Vẫy tay, một tên thuộc hạ đứng ở cửa ra vào lập tức đi tới. Gã đàn ông vạm vỡ chiều cao chừng hai thước cúi đầu, giọng điệu cung kính nói với Cherenkov:
    - Thủ lĩnh, có gì dặn dò?

    Cherenkov lười nhác nói:
    - Ta đói bụng, đi chuẩn bị thức ăn đi, nhớ kỹ, muốn tươi mới.

    - Ngài yên tâm đi thủ lĩnh, đã chuẩn bị xong.

    Gã đàn ông vạm vỡ này xoay người đi ra khỏi căn phòng, vỗ tay, lập tức hai cô gái ăn mặc gợi cảm, điệu bộ xinh đẹp đi vào. Hai cô gái này cho dù là thân thể hay là dáng người đều gần như hoàn mỹ, khuôn mặt tinh tế, dáng người thướt tha. Phụ nữ Liên Bang Nga bình thường eo lưng đều khá thô to, hai cô gái này đều có vòng eo mảnh khảnh khó có được. Càng khó có được chính là, hai cô ả còn là chị em sinh đôi. Khuôn mặt giống nhau, ngay cả thân thể đều gần như một khuôn mà ra.

    Hai người này đều là sát thủ của Răng Gấu, thậm chí là sát thủ cấp bậc rất cao trong Răng Gấu. Từ ba năm trước đã ra ngoài làm việc, người chết trong tay hai cô ả đã sớm vượt quá con số mười. Nếu như giết một số người bình thường, con số mười có lẽ cũng không thể được coi là việc rất khó khăn gì. Nhưng cần phải biết là, người chết ở trên trong tay hai cô ả, không một người nào không phải là nhân vật có thân phận hiển hách số một số hai ở Châu Âu và Châu Á.

    Trong đó bao gồm cả người sáng lập công ty lớn nào đó của nước Đức, kể cả tay trùm đầu cơ công ty tài chính Liên Bang Nga, còn có chủ tịch công ty điện tử nào đó của Hàn Quốc, còn bao gồm thủ lĩnh tổ chức xuất nhập khẩu Nhật Bản. Hai chị em một người tên là Maxkova (Mac-ko-va), một người tên là Hankova (Han-ko-va). Bản lãnh của hai cô ả, là do một tay Cherenkov dạy dỗ.

    - Thủ lĩnh, thức ăn của ngài đến rồi.

    Trong tay hai cô gái đều bưng khay, trên khay trong tay Maxkova đặt một tảng thịt bò tươi rói, tươi đến mức còn mang theo tơ máu. Thức ăn Cherenkov thích nhất chính là thịt bò, nhưng y yêu thích nhất chính là thịt bò sống, mà không phải thịt bò chín. Khay trên tay Hankova là một miếng gan ngỗng, giống như thịt bò, gan ngỗng này cũng tươi rói.

    Cherenkov vỗ một cái trên vòng mông phổng phao của Maxkova vừa cười vừa nói:
    - Hai thiên sứ đáng yêu của ta, cơm trưa mỗi ngày do hai người các em đưa đến quả thực là một việc vui vẻ đáng thưởng thức.

    Hai cô gái đặt khay trên bàn, sau đó một trái một phải ngồi bên cạnh Cherenkov. Maxkova liếm một vòng trên ngực Cherenkov, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Cherenkov nói:
    - Có thể phục vụ cho ngài, là vinh hạnh lớn nhất của chúng em.

    Hankova dùng dao găm sắc bén cắt lấy một khói thịt bò sống còn máu, dùng dao găm cắm vào đưa đến bên miệng Cherenkov. Y cười nói:
    - Cục cưng, em không có ý định móm cho anh ăn hay sao?

    Hankova cười xinh đẹp, ngay sau đó đặt miếng thịt bò sống vào trong miệng của mình. Cặp môi đẹp đẽ đỏ mọng của ả ngọ nguậy, có một giọt máu từ trên khóe miệng của ả chảy xuống. Cherenkov duỗi ngón tay ra lau máu trên khóe miệng của Hankova, sau đó bỏ vào trong miệng của mình, nhấm nháp theo đó nói:
    - Ực! Quả nhiên rất tươi mới, ta yêu mến hương vị này.

    Hankova thò đầu tới, dùng đầu lưỡi đẩy thịt bò trong miệng của mình vào trong miệng Cherenkov. Y rất hưởng thụ nhấm nuốt, vươn tay nắm chặt một bên ngực của Hankova dùng sức xoa nhè nhẹ. Y dùng rượu đỏ tống thịt bò sống trong miệng xuống, không tự kiềm chế được thốt lên:
    - Thứ mùi vị đẹp nhất trên thế giới này chính là thịt bò cũng chỉ có ăn thịt bò thường xuyên mới sẽ khiến cho đàn ông tràn đầy khí lực.

    Y dùng sức bóp chặt ngực của Hankova, cô ả rên rỉ đau đớn một tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra một loại vẻ mặt rất hưởng thụ, đôi mắt gợi tình nhìn chăm chú Cherenkov. Y cười ha hả, cầm dao trong tay Hankova sang, tay nắm dao vung mạnh lên, sau khi ánh đao trắng như tuyết lóe lên, nút áo trên người Hankova bung ra toàn bộ, bên trong ả không có mặc áo lót, hai bộ ngực no đủ lập tức bật ra.

    Cherenkov nắm gan ngỗng sống trong khay lên, nhai rau ráu. Maxkova thì nâng lên ly rượu của Cherenkov, uống vào trong miệng của mình trước sau đó lại nhả vào trong miệng Cherenkov.

    Tên thuộc hạ vạm vỡ kia dường như rất hiểu rõ thói quen hằng ngày của Cherenkov, gã đợi y ăn xong sau đó dọn dẹp khay, ngay sau đó lui ra ngoài. Gã vừa mới đi ra khỏi phòng đã nghe thấy sau lưng truyền ra âm thanh rên rỉ, hơi chút quay đầu lại dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, gã đã nhìn thấy Hankova đã hòan toàn khỏa thân ngồi phi như ngựa trên người Cherenkov. Gã đàn ông vạm vỡ liếm môi, tự nói với mình:
    - Hai ả đàn bà này, đúng là mạnh.

    Đến lúc chiều, đã có ít nhất năm mươi tên sát thủ Răng Gấu tụ tập ở căn cứ này. Lúc Cherenkov từ căn phòng đi ra, trên lưng y từng vệt máu kéo dài đều là bị móng tay kéo lê đan chéo vào nhau. Cặp đôi sát thủ song thai Hankova và Maxkova thì đã ngồi gục xuống thở hồng hộc trên mặt đất.

    Ở chỗ kín của Hankova, chui dao găm cắt thịt lại chen vào bên trong. Mũi dao sắc bén hướng ra ngoài, chui dao toàn bộ chui vào bên trong khe hở kia. Còn Maxkova, giữa khe mông của ả thì chui vào một khẩu súng ngắn.

    Cherenkov đi ra khỏi phòng lập tức mặc quần áo vào, quét mắt một vòng nhìn bọn sát thủ tụ tập bên ngoài.

    - Các con trai, chúng ta sắp đi làm việc thiện rồi.

    Y dùng giọng điệu lười nhác nói, chỉ là trong con ngươi màu lam của y, lại lộ ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.
     
    haihoq, samuraiak and ducvietvtv like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 306: Nhập cuộc

    Tác Giả: Trí Bạch
    Nguồn: MeTruyen






    Bọn Cường Tử vừa cân nhắc mai phục chi tiết trong thôn nhỏ, sau khi cảm giác không có gì sai lầm chia nhau bắt đầu chuẩn bị. Trác Thanh Đế mang đến hai tay bắn tỉa, tính cả anh ta bên phía đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ có ba tay súng bắn tỉa. Cộng thêm cả Bùi Đông Lai và Kim Tiểu Chu, bọn họ đã có được năm tay súng bắn tỉa!

    Mặc dù là đội ngũ lính đánh thuê giỏi nhất trên thế giới cũng khả năng có được số lượng súng bắn tỉa như thế này, năm tay súng bắn tỉa này đều là tinh anh trong tinh anh! Không nói đến ba người Bùi Đông Lai, Kim Tiểu Chu và Trác Thanh Đế có thể so với yêu nghiệt, chỉ cần hai tay tay súng bắn tỉa đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ, cũng là người nổi bật cả quân khu Thẩm Dương rồi!

    Người không quen thuộc tổ chưa lính đánh thue sẽ không biết, một tay súng bắn tỉa lão luyện là quan trọng cỡ nào đối với một đội lính đánh thuê. Có đôi khi mười người cũng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, một mình tay súng bắn tia có thể thoải mái làm được. Mà một tác dụng quan trọng khác của tay súng bắn tỉa chính là yểm hộ đồng bọn, có hỏa lực của súng bắn tỉa yểm hộ, chấp hành nhiệm vụ nhẹ việc công to.

    Dựa theo sắp xếp của Trác Thanh Đế, năm tay súng bắn tỉa bị chia ra đến các vị trí không giống nhau. Trong đường ngầm trong thôn là chỗ ẩn núp của hai tay súng bắn tỉa đến từ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ, mà chính Trác Thanh Đế thì lần nữa chui vào trong hang động được móc ra có thể chứa được hai người đặc biệt để lại ống nhòm và súng bắn tỉa, tầm mắt chỗ của anh ta và chỗ của Kim Tiểu Chu vừa vặn giao thoa với nhau, cả hai trợ giúp lẫn nhau không có một điểm góc chết.

    Mà Bùi Đông Lai thì cách xa cái thôn này chừng một cây số, do ba gã đại đội tác chiến đặc biệt phụ trách bảo vệ gã. Vị trí gã đang ở là con đường bọn Cường Tử xác định trước đó, bọn Trác Thanh Đế và Bùi Đông Lai nghiên cứu một chút, đều cho rằng xác suất rất lớn sát thủ Răng Gấu sẽ từ hướng này đến. Bởi vì hướng này, cho dù là tiến vào hay là rút lui đều là con đường gần nhất. Một khi sự việc có xảy ra biến cố gì, sát thủ Răng Gấu có thể trong thời gian ngắn nhất rút lui vào trong cánh rừng nào đó ở đây.

    Tất cả dấu vết mọi người từng có mặt trong thôn đều bị lau đi, khi làm những việc này mỗi người đều vô cùng chuyên tâm chăm chú. Bởi vì từng người đều biết, kẻ địch lần này bọn họ đối mặt chính là sát thú còn hung hãn tàn ác hơn so với thành viên tổ chức khủng bố ở Tân Cương. Răng Gấu tổ chức sát thủ có thể xưng hùng xưng bá ở Châu Âu, đúng là thực lực tuyệt đối không dễ dàng xem nhẹ.

    Mãi Mãi Đề làm xong việc gã nên làm ở Ngoại Mông Cổ, sau đó cũng không có đến nơi này tụ họp cùng với bọn Cường Tử, gã khẳng định sẽ bị theo dõi, đây là điều không thể nghi ngờ. Nếu như nhận ra gã và bọn Cường Tử có liên quan với nhau, chỉ sợ tất cả tâm huyết đều trôi sông, trôi biển. Mãi Mãi Đề làm xong việc cũng không có trở về Nội Mông. Làm như vậy là để an lòng tổ chức Răng Gấu, nếu như phát tán tin tức ra ngay sau đó lập tức rút về, cũng sẽ khó tránh khỏi khiến cho đối phương ôm lòng ngờ vực.

    Thực ra, người gặp nguy hiểm nhiều nhất trong bọn Cường Tử ngược lại là Mãi Mãi Đề trông có vẻ không có liên quan gì đến việc này kia. Gã một thân một mình ở Ngoại Mông Cổ, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm chết người. Mà hơn nữa nguy hiểm, cũng chẳng có người nào có thể giúp đỡ gã vượt qua, hoàn toàn đều phải dựa vào chính bản thân mình. Dù rằng phần lớn thành viên Liên minh chấp pháp Trung Hoa Cường Tử mang đến lần này đều phái đi ra hết rải rác bố trí bên cạnh Mãi Mãi Đề bảo vệ gã, nhưng so với thế lực xã hội đen Ngoại Mông Cổ, mấy chục người này của Liên minh chấp pháp Trung Hoa hoàn toàn là như muối bỏ biển.

    May mắn việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Răng Gấu đến.

    Bọn Cường Tử thực ra cũng không xác định được chính xác sát thủ Răng Gấu sẽ đến từ nơi nào, dù sao đây là giả thuyết một phía của bọn họ. Nếu như bọn họ mai phục thời gian rất dài Răng Gấu cũng không có xuất hiện, cũng không phải không có khả năng. Có thể nói bọn họ đang đánh cuộc, đánh cuộc lên dã tâm của muốn leo lên vị trí cao nhất của Cherenkov (Chơ-ren-kov). Chỉ có báo thù cho Aliyev Pavlyuchenko (A-li-dơ Pa-lít-chen-ko), Cherenkov mới danh chính ngôn thuận đón nhận thực lực cả tổ chức Gấu Bắc Cực vào tay.

    Bọn họ dùng chính mình làm mồi câu Cherenkov, câu Judas, câu con cá lớn Răng Gấu này. Thứ bọn họ đánh cuộc chính là dục vọng của Cherenkov.

    Tuy rằng thực lực Gấu Bắc Cực sụt giảm rất nhiều trong đòn tấn công bằng thực lực cả nước Nga, nhưng một khi đón lấy thế lực còn sót lại, vẫn có thể có được đủ thực lực khống chế cả thế giới ngầm nước Nga. Đây là một phần bánh ngọt rất là ngọt ngào, chỉ cần Cherenkov có dục vọng, sẽ tuyệt đối không buông tha.

    Cứ như vậy, bọn Cường Tử tiến vào địa điểm ẩn núp mai phục của mình, một lần chui vào là hai ngày hai đêm. May mắn bọn họ đều là người có đầy đủ sức lực và kinh nghiệm. Các thành viên đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ đối với việc ẩn núp thế này đã như đi xe trên đường mòn, ẩn núp ở một chỗ hai ngày hai đêm đối với bọn họ chẳng qua là việc con nít. Trong vô số nhiệm vụ bọn họ chấp hành, lần này chẳng qua là một lần rất bình thường, không hề có khó khăn gì đáng kể.

    Bọn họ có thể ứng biến được, bọn Cường Tử tự nhiên cũng có thể quen thuộc. Bao gồm cả Đại Hùng, đám người bọn họ đều là người có sức bền bỉ rất lớn. Nói thí dụ như Cáp Mô, muốn luyện được thuật theo dõi đến mức như vậy không có kiên trì bền bỉ chắc chắn không có khả năng làm được. Thuật theo dõi cơ bản nhất chính là che giấu bản thân.

    Trong đường ngầm nhỏ hẹp, tất cả thay phiên nghỉ ngơi ngược lại cũng không cảm giác được mệt nhọc quá lớn. Chỉ có điều có chút nhàm chán mà thôi.

    Bọn họ đang đánh cuộc Cherenkov chắc chắn đến chỗ này!

    Bọn họ đánh cuộc đúng rồi!

    Ngay sáng tinh mơ ngày thứ ba, một bóng người lén lén lút lút xuất hiện trong tầm mắt Trác Thanh Đế, vị trí của chỗ của anh ta cách ít nhất bốn trăm thước bên ngoài thôn, nếu có người tiến vào anh ta là người đầu tiên có thể nhìn thấy. Người này vừa xuất hiện, Trác Thanh Đế lúc đầu đang nheo mắt quan sát trong nháy mắt mở trừng to đôi mắt!

    Đây là một người chắc chắn có đủ kinh nghiệm phong phú tác chiến ngoài thực chiến, cho dù là động tác nhanh nhẹn như linh miêu, ẩn núp di chuyển lặng im không một tiếng động, hay là vẻ mặt bình tĩnh của y đều có thể nhìn ra được. Người này mặc một bộ quân phục tác chiến màu xanh lá, quần áo như vậy quả thật chính là màu sắc thích hợp che giấu thành công nhất trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ. Cho dù là y cúi người nằm sát ở trong bụi cỏ vận động chậm chạp, chỉ cần không tận lực chú ý gần như không thể nào phát hiện ra y.

    Người này cách thôn mấy trăm thước thì dừng lại, cầm lấy ống nhòm nằm sấp trong bụi cỏ quan sát động tĩnh trong thôn. Mà vị trí người này nằm sấp trên mặt đất vừa may gần sát hang động Kim Tiểu Chu ẩn núp! Nếu như đo thẳng theo tầm mắt khoảng cách Kim Tiểu Chu và người này chắc chắn sẽ không vượt quá năm thước. Bởi vì nguyên nhân góc độ, khi Kim Tiểu Chu nhận ra người này ngược lại chậm hơn một chút so với Trác Thanh Đế.

    Người này nằm sấp trên đất sau đó dùng ống nhòm quan sát kỹ càng thôn, y thật giống như một khối nham thạch tự nhiên, một mảng cỏ tự nhiên, hoàn toàn hòa lẫn vào trong cảnh sắc đại thảo nguyên. Ngoại trừ thay đổi chậm rãi ống ngòn, thân thể của y gần như không nhúc nhích. Chỉ từ điểm này có thể nhìn ra được, người này được huấn luyện rất tốt. Đừng nói đặt trong đội ngũ lính đánh thuê, cho dù đặt trong quân đội đặc chủng chính quy cũng được xếp vào loại ưu tú.

    Kim Tiểu Chu hết sức hưng phấn, người này cách anh ta gần như thế, anh ta thậm chí không cần mở kính ngắm cũng có thể một phát súng gọn gàng sạch sẽ bắn nát đầu người này, anh ta tuyệt đố nắm chắc như vậy. Nhưng, anh ta không thể làm như vậy. Kim Tiểu Chu mở to hai mắt, nhìn chăm chú mỗi một cử động nhỏ của người này, ngay cả một động tác khẽ nhích người cũng không lọt qua được ánh mắt của anh ta.

    Mà cũng giống như vậy, nếu như Trác Thanh Đế muốn, hắn cũng hoàn toàn có thể dễ dàng xử lý người này.

    Thực ra trước khi người này xuất hiện, Trác Thanh Đế và Kim Tiểu Chu còn có tất cả người mai phục trong thôn này đều biết đã có người đến. Bùi Đông Lai mai phục cách thôn một cây số đã thông qua máy bộ đàm đặc biệt thông báo tin tức cho bọn họ biết, mà kịch tính nhất chính là, nhân mã đại đội Răng Gấu đã dừng lại ở cách địa điểm Bùi Đông Lai mai phục không xa.

    Người này là kẻ dò đường của tổ chức Răng Gấu, chẳng qua y chỉ phụ trách thăm dò tình hình trong thôn. Người này nằm sấp trên mặt cỏ chừng nửa giờ không có một chút cử động, Kim Tiểu Chu và Trác Thanh Đế cũng giống như vậy cũng đầy đủ kiên nhẫn!

    Sau nửa giờ, xác định trong thôn không có bất kỳ nguy hiểm gì, tên sát thủ Răng Gấu phụ trách xem xét này dùng bộ đàm báo tín hiệu an toàn cho đại đội bên ngoài một cây số, sau đó, rất nhiều sát thủ tổ chức Răng Gấu bắt đầu di chuyển về hướng trong thôn! Bởi vì dựa giẫm khá nhiều vào thời gian ước định của Mãi Mãi Đề về cuộc hẹn gặp của Cường Tử và Thẩm Hổ Thiền, sát thủ tổ chức Răng Gấu có rất nhiều thời gian tới nơi trước tiến hành bố trí bên trong phạm vi chỗ này!

    Đây cũng là việc Cường Tử và Mãi Mãi Đề bàn bạc kỹ lưỡng, như vậy càng có khả năng dẫn dụ sát thủ Răng Gấu tiến vào. So sánh giữa tấn công mạnh liệt và mai phục, rất rõ ràng cái sau tổn thất sẽ nhỏ hơn. Bọn Cường Tử chiếm cứ được thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội tất cả nhân tố có lợi đều ở bên phía bọn họ, cuộc chiến này gần như từ lúc bắt đầu không có gì cần lo lắng, nhưng, mọi việc có phải sẽ thuận lợi như vậy hay không ai cũng không nắm chắc được.

    Thực lực Răng Gấu tất cả đều biết rõ, một tổ chức sát thủ được xưng là Đệ nhất Châu Âu, nếu như không có thực lực chân chính gì đã sớm bị các thế lực sát thủ khác của Châu Âu diệt sạch. Từ xưa đến nay, cho dù là nghề nghiệp gì, "Đệ nhất" cái tên gọi này đều rất quyến rũ con người ta.

    Răng Gấu lần này có hơn năm mươi tên sát thủ đến, đây cũng là một hành động quy mô lớn nhất từ trước đến nay kể từ khi tổ chức Răng Gấu thành lập, rất ít khi có quá năm người cùng nhau hành động. Đối với mục tiêu bình thường, kêu một sát thủ tiêu chuẩn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù là đối phó mục tiêu làm chính trị, nhiều nhất cũng sẽ không dùng đến quá năm sát thủ trở lên. Bởi vì sát thủ nếu như nhiều người quá, ngược lại càng không có lợi cho hành động ám sát và rút lui.

    Lần này sở dĩ tổ chức Răng Gấu gần như dốc ra toàn bộ lực lượng, nguyên nhân chủ yếu nhất lần này không được coi là một cuộc ám sát mà là một cuộc tấn công tầm xa phô trương thanh thế lần đầu tiên, Cherenkov không cho phép có một chút việc gì bất ngờ xảy ra. Cho dù là Cường Tử hay Thẩm Hổ Thiền lần này đều phải chết!

    Sau khi sát thủ Răng Gấu phụ trách dò xét mở đường phát ra tín hiệu cũng không có hành động tiếp theo, vẫn không nhúc nhích nằm sấp trong bụi cỏ. Ống nhòm trong tay y cũng không buông xuống, ánh mắt của y tập trung toàn bộ chú ý vào trong thôn, hai bên đều tiến vào thời gian chờ đợi.

    Cách đó một cây số, Cherenkov ngồi trên nửa cọc gỗ, dùng ống nhòm nhìn thôn nhỏ không đáng để vào mắt cách một cây số kia, khóe miệng cong lên một nét cười nhạt. Cái thôn này, trong mắt gã, là mộ phần của Cường Tử và Thẩm Hổ Thiền. Khiến cho gã bỏ đi một chút nghi ngờ sau cùng trong lòng chính là một tin tức đến từ phía Tân Cương, sát thủ Răng Gấu phía Tân Cương gửi đến tin tức nói Thẩm Hổ Thiền đã lên đường đi đến Nội Mông!
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 307: Biến cố

    Tác Giả: Trí Bạch
    Nguồn: MeTruyen






    Cherenkov (Chơ-ren-kov) đứng lên, vung tay một cái nói:
    - Các con thân yêu của ta ơi, phía trước không có nguy hiểm, mấy đứa con nên đi làm ổ cho mình, sau đó thoải mái thư giãn chờ mục tiêu của chúng ta xuất hiện, sau đó nữa thật giống như bóp chết một con kiến bóp chết bọn nó, chỉ đơn giản vậy thôi!

    Ấu dè!

    Năm mươi mấy tên sát thủ rống lên một tiếng, bọn họ thật lâu rồi chưa có giết người phô trương như thế này. Làm sát thủ, bọn họ là một đám người sống lén lút trong bóng tối. Mặc dù là khi không có nhiệm vụ, bọn chúng cũng sẽ như một đám chuột đồng chờ đợi lo lắng. Trong thế giới của bọn chúng là không có ánh sáng.

    Đây là một đám người xem tính mạng kẻ khác như cỏ rác, giống như vậy, tánh mạng của bọn chúng cũng không có an toàn như người bình thường. Có thể nói, cuộc sống không có ngày mau chính là cuộc sống củ bọn chúng. Đương nhiên, cũng có một phần rất lớn là bởi vì thích thú theo đuổi bạo lực mà đi trên con đường sát thủ. Nhưng cho dù suy nghĩ ban đầu của bọn chúng là gì, cuối cùng có được kết cục tốt vô cùng ít.

    - Gấu Đen, con mang một nhóm, Maxkova và Hankova hai người các em cũng mang một nhóm, tách ra tiến vào trong thôn. Từ ba hướng đi vào, cho quen thuộc hoàn cảnh ven đường.

    Gã đàn ông vạm vỡ cao lớn người Nga kia cung kính đáp một tiếng, mang theo mười mấy người đi về một hướng. Hai chị em sinh đôi Maxkova và Hankova cũng chia nhau ra mỗi người một nhóm đi về hai hướng khác nhau nhanh chóng di chuyển vào trong thôn. Lúc này sát thủ Răng Gấu đứng bên cạnh Cherenkov khoảng chừng hai mươi mấy người, cho dù là đội hình như vậy cũng có thể nói là khủng bố. Nghĩ mà xem, dốc toàn bộ lực lượng cả tổ chức Răng Gấu, việc như vậy nếu như xảy ra ở Châu Âu chỉ sợ cả thế giới ngầm Châu Âu sẽ chấn động cỡ nào.

    - Lưu lại mười người ở đây, ta đoán tên Lâm Cường kia và Thẩm Hổ Thiền đều sẽ từ nơi này tiến vào.

    Cherenkov tự tin cười, lập tức vẫy tay một cái.

    Mười tên sát thủ lập tức chia nhau ra xung quanh, rất nhanh đã hòa nhập vào trong thảo nguyên cũng không nhận ra chút xíu vết tích nào nữa. Ẩn núp như vậy đối với bọn chúng là việc rất đơn giản. Được mệnh danh là sát thủ đủ tiêu chuẩn, nếu như không thể che giấu kín đáo ở một địa điểm bất kỳ nào đó, vậy hẳn chi có thể đón tiếp cái chết đến với mình.

    Cherenkov cười, rất hài lòng tốc độ hành động thuộc hạ của mình. Gã là một người máu lạnh và nghiêm khắc, không cho phép thuộc hạ của mình có chút vi phạm mệnh lệnh của mình phát ra. Khi thủ hạ nhìn lại gã hỏi gã nguyên nhân tại sao là khiêu khích uy nghiêm của gã. Gã ở Răng Gấu chính là người đứng ở vị trí cao nhất.

    Mệnh lệnh của gã đã ra chỉ có thể theo đó mà làm vô điều kiện. Gã thật giống như một tên chủ nghĩa quân phiệt trời sinh, theo đuổi quyền lực vượt quá mức tưởng tượng. Cho nên gã đến đây, gã phải giết chết Lâm Cường, giết chết Thẩm Hổ Thiền, như vậy bọn lão già thiếu tư cách Gấu Bắc Cực kia mới sẽ ngậm mồm lại, mới không thể phủ nhận gã trở thành lãnh tụ Gấu Bắc Cực mới. Dù những lão già kia chẳng qua là dựa dẫm vào thâm niên trong tổ chức để sống mà thôi, nếu như gã sẵn lòng có thể bất cứ lúc nào trừ sạch những lão đó khỏi thế giới này. Nhưng vì danh chính ngôn thuận có được cả Gấu Bắc Cực, gã không cho rằng tạm thời thỏa hiệp là việc rất tủi nhục. Chỉ cần cho gã một ít thời gian, để cho gã đăng lên vương vị Gấu Bắc Cực. Vậy gã có thời gian và cơ hội diệt trừ sạch những lão già chướng mắt kia, đây là điều chắc chắn làm được.

    Dẫn đầu mười tên thuộc hạ còn lại, đi về hướng cái thôn kia. Hướng này là phương hướng Cường Tử nhận xét chắc chắn rằng Cherenkov sẽ xuất hiện. Mà vào lúc này, chính Cherenkov cũng nhận định rằng bọn Cường Tử sẽ xuất hiện ở hướng này. Đây là một quan điểm giống nhau, là một loại kinh nghiệm và tài trí.

    Mà lúc này, Bùi Đông Lai nhịn rất nhiều lần mới áp chế được dục vọng một phát súng bắn nát đầu Cherenkov. Anh ta cảm thấy rằng trong thời gian nháy mắt như thế, thậm chí trong lúc vội vã đã định tự mình bắn một phát súng rồi. Khoảng cách này, anh ta có tự tin nắm chắc trăm phát trăm trúng giết chết Cherenkov. Nếu như giết gã rồi, vậy nhiệm vụ lần này có phải đã xong rồi hay không? Bùi Đông Lai biết rất rõ đáp án dĩ nhiên là không. Cho dù anh ta hiện tại giết chết Cherenkov, anh ta cũng không nắm chắc được giết chết cùng một lúc năm mươi tay sát thủ Răng Gấu. Càng huống chi, vị trí hiện giờ của anh ta là một cái hố móc ra trên gò cao, chỗ này tuy rằng dễ dành ẩn núp và đánh lén, nhưng nếu bị vây công kết cục chắc chắn sẽ là bị người ta dùng súng bắn thành cái sàng gạo.

    Bùi Đông Lai không sợ chết, anh ta sợ là để lại cái họa về sau này.

    Cho dù Cherenkov chết, nhưng Răng Gấu vẫn còn, tên Judas kia vẫn còn. Phải biết rằng chỉ mỗi một Judas được xưng là Sát thủ đệ nhất Châu Âu kia cũng là một phiền phức khiến cho người ta đau đầu, người như vậy nếu không chết cuộc sống sau này sẽ vĩnh viễn rơi vào trong lo sợ bị người ta ám sát. Còn có những sát thủ Răng Gấu kia, mỗi tên đều là người có thực lực không tầm thường. Một tên trong số đó nếu như để sổng khỏi lưới, đều là một tai nạn về sau.

    Cho nên Bùi Đông Lai nhịn, phải nhịn.

    - Qua bên kia, bố trí một tay bắn tỉa!

    Cherenkov phát ra mệnh lệnh, một tay súng bắn tỉa dựa theo chỉ thịt của gã nhanh chóng tìm được vị trí tốt nhất ẩn núp xong. Cherenkov đi về phía trước theo đó không ngừng phát ra mệnh lệnh chỉ huy. Một tay súng bắn tỉa khác theo chỉ huy của gã tiến vào vị trí lý tưởng nhất nằm sấp xuống, hai vị trí này có thể nắm toàn cuộc cả thôn. Chỉ cần có người từ bên ngoài vào, đều sẽ nằm trong phạm vi hỏa lực của hai tay bắn tỉa này.

    Trùng hợp nhất chính là, vị trí hai gã bắn tỉa này ẩn núp vừa vặn là vị trí lực chọn đầu tiên của hai tay súng bắn tỉa đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ. Sở dĩ trùng hợp như vậy bởi vì đây là kinh nghiệm và phán đoán của súng bắn tỉa tiêu chuẩn cho ra kết quả như nhau. Nhãn lực của Cherenkov thật tinh tế, gã so với thuộc hạ của mình càng biết nên như thế nào để đặt súng bắn tỉa và chỗ bọn chúng ẩn thân. Về mặt ám sát, Cherenkov quả thật đúng là một thiên tài!

    Biệt hiệu Sí Thiên Sứ, cũng không chỉ là một loại biểu tượng.

    Cherenkov tiếp tục đi về phía trước, khi gã đến đầu thôn khoảng chừng bốn năm thước, tên sát thủ Răng Gấu phụ trách điều tra hoàn cảnh trong thôn tới nơi này trước đó vọt tới.

    - Báo cáo thủ lĩnh, tôi đã cẩn thận quan sát kỹ càng, đây là một cái thôn bị bỏ hoang, không có người nào bên trong.

    Cherenkov hỏi:
    - Có chính xác không?

    Tên sát thủ Răng Gấu đó gật đầu nói:
    - Chức trách của con là điều tra, con có lòng tin với chính mình.

    Cherenkov vỗ bờ vai của y nói:
    - Tốt lắm con của ta, nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành thuận lợi, ta nghĩ ta sẽ cho con một thời gian dài nghỉ ngơi và một số tiền lớn. Con nghĩ kỹ xem nên đi nơi nào để hưởng thụ?

    Tên sát thủ Răng Gấu này vừa cười vừa nói:
    - Không cần nghĩ ngợi, thủ lĩnh của con, ngoại trừ phụ nữ con thật sự không biết mình còn có thể hưởng thụ cái gì.

    Cherenkov cười ha hả nói:
    - Được rồi, nếu như con không ngại, Hankova và Maxkova con có thể thích người nào thì chọn người đó.

    Vẻ mặt tên sát thủ Răng Gấu này chợt biến đổi màu sắc, y như có chút không tin vào lỗ tai của mình. Có chút run rẩy lặp lại một lần lời của Cherenkov sau đó hỏi:
    - Thủ lĩnh, ngài thật sự nói như vậy sao?

    Cherenkov nhìn y nói:
    - Ta cho con lựa chọn thì hãy chọn đi, không cần nghi ngờ trong lòng chân thành của ta.

    Sát thủ Răng Gấu nghĩ ngợi kỹ càng, lập tức gật đầu thật nhanh:
    - Nếu như ngài thật sự ban thưởng cho con như vậy, thủ lĩnh, con cam lòng tình nguyện giao mạng sống của mình vào trong tay ngài, ngài lúc nào cũng có thể lấy đi. Đương nhiên, hai người Hankova và Maxkova đều là vật quý gợi cảm nhất, một ai trong hai người đều sẽ khiến cho người ta vui vẻ như điên.

    Cherenkov nheo mắt nhìn y dò hỏi:
    - Chắc chắn không? Nếu như ta thật cho con hai người đẹp nóng bỏng, con sẽ giao mạng sống của mình cho ta?

    Sát thủ Răng Gấu nói chắc chắn"
    - Chính xác!

    Cherenkov ngay lập tức lộ ra khuôn mặt cười như ánh mặt trời nói:
    - Vậy được rồi, mạng của con thuộc về ta.

    Lập tức, một con dao găm không một tiếng động đâm vào trái tim sát thủ Răng Gấu này. Ngoài miệng y thậm chí còn mang nét cười mỉm, trong ánh mắt toàn bộ đều là ước mơ và chờ mong. Nhanh, quá nhanh, nhanh đến y không ngờ không có cảm giác được một chút đau đớn! Tay Cherenkov còn nắm chuôi dao găm chui vào trái tim vẫn còn đang đập lên của y!

    - Ngu ngốc, con tại sao không từ chối ta?

    Vẻ mặt Cherenkov tiếc nuối nói.

    - Nếu như con từ chối ta, ta sẽ cho rằng con là một thuộc hạ trung thành nhất, không chừng ta thật sự sẽ cho con một số tiền lớn, tặng cả hai ả đó cho con. Nhưng tại sao con không từ chối hả? Ngu ngốc!

    Vẻ mặt tên sát thủ Răng Gấu này lập tức biến thành sợ hãi, y cảm giác được dao găm đang chui vào trong trái tim của mình còn đang chuyển động vô tình. Đó là một loại đau đớn tan nát cõi lòng, là sợ hãi mạng sống dần rời xa khỏi cơ thể. Y tưởng tượng qua vô số cách mình sẽ chết. Có lẽ là sẽ bị cảnh sát bắn chết, có lẽ sẽ bị kẻ thù giết chết, thậm chí có lẽ sẽ tự sát, nhưng y không ngờ được đến có một ngày y sẽ chết ở trong tay thủ lĩnh.

    Đây là một loại tuyệt vọng đến cùng cực, một loại đau buồn đến cùng cực.

    - Tại sao!

    Tên sát thủ này cuối cùng chỉ hỏi được câu này, tại sao?

    - Tại sao?

    Cherenkov lặp lại một lần, ngay sau đó rút dao găm trong tay ra. Máu từ trên trên ngực tay sát thủ kia chảy ra, theo thân thể của y rơi trên bãi cỏ. Cherenkov lau sạch máu trên dao găm vào người tay sát thủ đó, trả lời thật nghiêm túc:
    - Bởi vì mày là thằng ngu!

    - Người đâu! Dọn dẹp sạch nơi này!

    Cherenkov đẩy trán tên sát thủ kia, sát thủ lập tức té ngửa ra sau mang theo vẻ mặt không cam chịu. Y trước khi chết mới hiểu được, Cherenkov sở dĩ giết y, vì chỉ cần nếu như là đồ của Cherenkov, y đều không có tư cách hưởng thụ.

    Tên sát thủ này chẳng qua là một nhân vật ven rìa của tổ chức Răng Gấu, cho nên y cũng không hiểu rõ tính cách của Cherenkov, Nếu như là Gấu Đen, gã đàn ông vạm vỡ cao lớn kia, y nhất định sẽ từ chối ngay lập tức đề nghị của Cherenkov, thậm chí sẽ biểu lộ ra dánh vẻ rất hoảng sợ.

    Cherenkov nhìn thuộc hạ của mình kéo tay sát thủ đã chết kia đi, gã quét mắt một vòng chỉ một chỗ gò đất cao nói:
    - Hãy chôn ở đó đi!

    Hai gã sát thủ lập tức mang cái xác đi về hướng gò đất cao kia, Cherenkov đi về hướng thôn nhỏ. Mà chính lúc này, Kim Tiểu Chu và Trác Thanh Chiến sắc mặt cùng lúc biến đổi!

    Hỏng rồi!

    Chỗ gò đất hai tay sát thủ kia kéo cái xác đi tới, chính là chỗ Kim Tiểu Chu ẩn núp! Gò đất này đã được thành viên đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ đào rỗng, nếu như sát thủ Răng Gấu đào hố ở chỗ này, vậy Kim Tiểu Chu chắc chắn sẽ lộ ra không gì có thể cứu vãng! Đây là một biến cố vượt ra ngoài tất cả dự đoán của bọn Cường Tử, thậm chí ảnh hưởng đến việc thực hiện cả kế hoạch! Nếu như Kim Tiểu Chu lộ mặt, một cuộc chiến tất nhiên nổ ra. Ở trên thảo nguyên trống trải đụng mặt nhau đều là một cuộc chiến khó khăn cho cả hai bên!
     
    haihoq, samuraiak and ducvietvtv like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 308: Tao muốn giết mày!

    Tác Giả: Trí Bạch
    Nguồn: MeTruyen






    Ẩn núp ở trong hang động Kim Tiểu Chu gần như theo bản năng muốn nổ súng, hai tay sát thủ Răng Gấu đi đến trước mặt anh ta khoảng chừng hai thước. Khoảng cách này nổ súng không có khả năng sai trật, nhưng, nếu như một khi nổ súng tâm huyết chuẩn bị trước đó đều sẽ phó mặc trôi thành nước. Lúc này, không chỉ có Kim Tiểu Chu, Trác Thanh Đế nhìn thấy cảnh tượng này cũng cả mặt kinh hãi hốt hoảng.

    Kim Tiểu Chu đặt súng bắn tỉa trong tay xuống, cầm một khẩu Desert Eagle lên. Súng bắn tỉa khoảng cách giữa hai lần bóp cò quá chậm. Khoảng cách này có thể bắn nát hông một tay sát thủ Răng Gấu thành hai đoạn, nhưng nổ súng liên tục ngược lại linh hoạt không bằng súng lục.

    Một thước, hai sát thủ Răng Gấu kéo xác chết kia đã đến trước mắt Kim Tiểu Chu. Một tên sát thủ từ bên hông lấy ra một xẻng công binh muốn đào hố, Kim Tiểu Chu xiết chặt cò khẩu súng trong tay!

    - Chờ tí!

    Cherenkov (Chơ-ren-kov) bỗng quay đầu lại kêu một tiếng.

    - Không cần phải chôn ở chỗ này, mang vào trong thôn.

    Cherenkov bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

    Sát thủ Răng Gấu lập tức thay đổi phương hướng, tốc độ rất nhanh. Giờ khắc này, Kim Tiểu Chu đã mồ hôi đầm đìa! Không riêng gì anh ta, Trác Thanh Đế phía đối diện trong lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi! Cạm bẫy lớn nhất ở trong thôn, nếu hiện tại mà bắt đầu cuộc chiến ưu thế hoàn toàn bị biến mất. Không cần nói tới người dưới đường ngầm trong thôn không thể mau chóng kịp thời đến trợ giúp, từ trong đường ngầm chui ra đánh nhau chính diện phía bên bọn họ cũng không chiếm được ưu thế tuyệt đối.

    Chiến đấu trên bình nguyên, nai chết về tay ai thật sự khó nói được.

    Cherenkov không biết tại sao, hai mắt nhìn chằm chằm gò đất đang ẩn núp của Kim Tiểu Chu, sau đó lắc đầu. Gã chỉ huy thuộc hạ của mình không ngừng lựa chọn địa điểm mai phục, những sát thủ này huấn luyện chuyên nghiệp đến mức khiến cho người ta khiếp sợ. Cherenkov thật giống như một nhà chỉ huy tài ba, từng âm tiết đều đang bay múa trên đầu ngón tay của gã. Mà những âm tiết kia, chính là từng bước tạo thành một tên sát thủ.

    Những sát thủ này thật giống như quân nhân chuyên nghiệp, chấp hành mệnh lệnh của Cherenkov không có một chút do dự, động tác gọn gàng, không chút nào lôi thôi lết thết. Từng tên một vào địa điểm mai phục thích hợp, sát thủ Răng Gấu động tác nhanh nhẹn ẩn núp xong. Mà ngay cả trên chạc cây Cường Tử và Kim Tiểu Chu ngồi ở đó xem trò vui, cũng có một tay sát thủ ẩn núp trong táng lá rậm rạp không nhúc nhích.

    Khi đi đến đầu thôn, Cherenkov đứng bên một mảng tường vây bốn phía thôn thấp bé đánh giá qua một lượt, lập tức nhẹ nhàng cười nói:
    - Các con nhận ra điều gì không?

    Gã chỉ vào thôn nhỏ trước mặt nói:
    - Nơi này, thật là ngôi mộ hoàn mỹ!

    Gã vừa cười vừa nói:
    - Nếu như có một ngày ta chọn lựa đất làm mộ cho mình, nơi này cũng là một chỗ rất tốt. Các con xem, cảnh sắc nơi này quả thật rất đẹp. Thảo nguyên mênh mông, trời xanh mây trắng, rất sạch sẽ, rất yên lặng. Nếu như có thể an nghỉ ở một chỗ như thế này, cũng là một loại hạnh phúc.

    Một thân tín của gã nói:
    - Thủ lĩnh, rất không may, chỗ này là phần mộ của kẻ địch của ngài.

    Cherenkov cười ha hả nói:
    - Con nói không sai!

    Lúc này, sát thủ ba đường khác đã tụ tập lại. Gấu Đen lắc lư thân hình vạm vỡ đi đến trước người Cherenkov nói:
    - Thủ lĩnh, theo dặn dò của ngài, đã đặt xong điểm quan sát, chỉ cần có người đến gần nơi này chúng tôi lập tức có thể nhận được thông báo.

    - Làm không tệ, Gấu Đen, nếu như là con, con sắp xếp nhiều người thế này ẩn núp ra sao?

    Cherenkov hỏi.

    Gấu Đen nghĩ ngợi lắc đầu nói:
    - Thủ lĩnh, ngài đã biết, con là người đầu óc quá ngu dốt. Ngài chỉ con đi chỗ nào, con đi đấy.

    Cherenkov cười ha hả nói:
    - Gấu Đen, ta thích thuộc hạ như con vậy!

    - Maxkova, Hankova hai con tới đây!

    Cherenkov nói:
    - Hai con mang người vào thôn, khống chế tất cả các căn nhà. Tốt nhất sắp xếp nhiều điểm phục kích hai bên đường, nếu như có thể làm gọn bọn chúng ở trong xe, ta cho rằng đó là một việc rất tuyệt vời. Đương nhiên, nếu bọn chúng không phải đến cùng nhau, cũng chỉ có thể đợi thôi.

    Maxkova vâng một tiếng, lập tức của cô chị của mình dẫn theo phần lớn sát thủ tiến vào trong thôn.

    - Lâm Cường, ta sẽ sắp đặt nơi này thành cuồng phong bão tố, nghênh đón mày đến.

    Cherenkov tự nói với mình, lập tức từ trên tường đất nhảy xuống, đi về hướng trong thôn. Gã vừa đi vừa cẩn thận quan sát hình dạng thôn, gã đi vô cùng chậm, làm như muốn gom hết tất cả chi tiết thôn này vào trong mắt. Ở trước một căn nhà Cherenkov đứng lại, chỉ căn nhà nói:
    - Nếu như có thể giấu mình trong hốc tường này, đó đúng là một việc rất hay.

    Gấu Đen cười nói:
    - Cách nghĩ của ngài rất tốt, nhưng thể hình con như vậy, chui vào tường không được. Ngài xem vách tường mỏng manh thế này, căn bản không chứa nổi thân thể của con.

    Cherenkov cười, vừa muốn nói chuyện bỗng sắc mặt biến đổi ngay lập tức!

    - Không đúng!

    Sắc mặt của gã trở nên rất khó coi, giơ tay đo thử độ dầy của vách tường nói:
    - Tường này có vấn đề!

    Gấu Đen nheo mắt lại ra sức nhìn chăm chú bức tường nói:
    - Con không thấy được có vấn đề gì?

    Pằng!

    Một tiếng súng vang lên truyền tới, gần trong gang tấc!

    Đầu Gấu Đen bị một viên đạn không biết từ chỗ nào chui ra xuyên thẳng qua! Viên đạn bắn từ trán vào trong đầu Gấu Đen, sau đó trong nháy mắt chui ra từ sau ót! Một luồng máu tươi từ sau đầu Gấu Đen bắn ra tung tóe, thân thể cao lớn của y ngửa ngược về đằng sau, ngay sau đó ngã xuống thật nhanh!

    Thân thể Gấu Đen ngã xuống đất vang lên tiếng động thật to, đột biến này xảy ra ngoài dự đoán của tất cả người có mặt!

    Một tiếng vang động, thân thể Gấu Đen nằm sóng xoài trên mặt đất, thân thể cao lớn của y ngã trên mặt đất tung lên một mảnh bụi đất. Ánh mắt của gã vẫn còn mở trừng, như nghĩ không rõ tại sao mình ngã xuống đất. Đây là một cách chết rất sung sướng, sảng khoái không có một chút đau khổ!

    Âm thanh gấu Đên ngã xuống đất, thật giống như thổi lên một hồi kèn chiến đấu. Đột nhiên, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng súng! Trong nháy mắt, chỉ trong một cái nháy mắt, sát thủ Răng Gấu tiến vào trong thôn chết bị thường thê thảm! Từng tên sát thủ bị bắn chết đang lúc chẳng biết chuyện gì, bọn chúng thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Từng cái xác tiếp theo một cái xác khác ngã trên mặt đất, rất mau đã nhuộm đỏ từng tấc đất.

    Viên đạn bắn ra từ trong các góc, thật giống như lửa giận của tử thần, cùng lúc mỗi một viên đạn gào thét bắn ra, đều sẽ có một sát thủ Răng Gấu trúng đạn chết đi. Nói thì rất dài, nhưng đây chỉ là trong thời gian một cái nháy mắt. Trong lúc ánh mắt của Cherenkov vẫn còn đang dừng ở trên thân Gấu Đen, sát thủ Răng Gấu tiến vào trong thôn đã có sáu phần bị bắn chết!

    - Súng bắn tỉa! Tìm ra bọn chúng!

    Maxkova la lên vào trong máy bộ đàm, sắc mặt của ả cũng trở nên vô cùng trắng bệch. Ả và Hankova trốn vào một góc nhỏ, ngay cả đầu cũng không dám thò ra! Trước đó vài giây hai ả còn đang còn nói cười nghị luận sau khi trở về sẽ được ban thưởng bao nhiêu, còn có bộ dạng tên Lâm Cường sắp bị các ả giết chết là gì. Nụ cười trên mặt hai ả thậm chí còn chưa có tan đi, từng tên thuộc hạ đã ngã xuống đất.

    - Tại sao lại thế này!

    - Chúng ta bị tính kế rồi!

    - Mẹ nó, bọn trung quốc xảo trá!

    Âm thanh không cam lòng vang lên bốn phía, hai ả sát thủ máu lạnh lòng như rắn rết trong lúc này cũng hoàn toàn hoảng loạn rồi. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hai ả tính kế chu toàn ám sát người khác, lần đầu tiên bị người ta đánh cho chật vật thế này!

    - Súng bắn tỉa! Tụi mày đang làm gì đó!

    Maxkova rống to, tinh thần cu ả hung hãn đến cực điểm!

    Không có âm thanh!

    Không có tiếng trả lời!

    Tại sao lại như vậy?

    Lúc này, sát thủ Răng Gấu mai phục ngoài thôn trước đó, bao gồm cả hai tay súng bắn tỉa, đã được Kim Tiểu Chu và Trác Thanh Đế dọn dẹp trong thời gian cực ngắn! Vị trí hai tay súng bắn tia của tổ chức Răng Gấu kia, hoàn toàn lộ ra trong tầm ngắm của Trác Thanh Đế và Kim Tiểu Chu. Cho dù bọn chúng ẩn núp vô cùng tốt, nhưng đó chỉ là việc vô nghĩa đối với hai người bọn họ!

    Viên đạn súng bắn tỉa gào thét, sát thủ Răng Gấu núp bên ngoài thôn từng tên nối tiếp từng tên bị dọn dẹp.

    - Chị ơi! Chúng ta phải rời khỏi nơi này!

    Maxkova trong tiếng gầm thét của đạn gào to:
    - Đây là một cái bẫy! Chị, chúng ta phải mau rời khỏi, bằng không chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này! Em còn chưa muốn chết.

    Ả dùng sức kéo một tay Hankova, nhưng kẻ kia dựa vào tường sắc mặt trắng bệch, một đôi mắt đã mất đi ánh sáng. Maxkova muốn kéo chị của ả dậy, nhưng ả phí hết sức lực mới kéo nổi thân thể của Hankova nghiêng ngã đi về phía trước!

    Một mảnh máu đỏ thẫm đáng sợ xuất hiện trên lưng Hankova, miệng vết thương hẹp dài, là vết đao. Một con dao khá chính xác đâm vào từ sau lưng Hankova, sau đó xuyên qua tim của ả! Một dao kia thật sự quá chính xác, hơn nữa nhanh đến cực hạn. Maxkova vốn cũng không nhận ra chỗ khác lạ của chị ả, một dao kia chia hẳn trái tim của chị ả thành hai nửa!

    - Không! Chị ơi!

    Maxkova giống như bị điên rồi lôi kéo xác Hankova, nhưng thân thể đã mất đi sức sống trở nên nặng nề. Maxkova đã hoảng hốt không cách nào kéo ả đi được!

    Một tiếng thở dài, dường như từ cõi rất xa xăm truyền đến, hoặc có lẽ là gần trong gang tấc.

    Pằng!

    Một tiếng súng vang lên!

    Sau ót Maxkova đang lôi kéo xác chị mình bùng lên một đám mưa máu! Thân thể của ả lảo đảo, còn muốn quay đầu nhìn lại, nhưng đã không còn cơ hội này nữa rồi. Thân thể của ả đổ sập về đằng trước, bổ nhào lên trên người của Hankova chị của ả. Cặp đôi chị em nữ sát thủ ở trong giới sát thủ Châu Âu khiến cho người ta nghe tên đã sợ, đôi chị em từng khiến cho cả thế giới ngầm Châu Âu đều coi như rắn rết, cứ như thế chết đi đầy uất hận ở trong thôn hoang phế này.

    Hai con mắt Cherenkov đều trở nên đỏ vằn lên, gã quét mắt nhìn một vòng người bên cạnh, thuộc hạ còn sống đã chỉ còn rải rác mấy người. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, những sát thủ này đã dần dần bị người ta bắn chết! Gã không ngừng xoay người nhìn thuộc hạ của mình, mỗi hướng đều có người trên mình bùng lên một đám hoa máu sau đó bổ nhào xuống đất.

    - Tao muốn giết mày!
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)