Tiên Hiệp Yêu Hoàng Thái Tử - Đế Yêu Hoàng (C32)

  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915

    Chương 26: Người trong truyền thuyết.


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn : 5book †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Dịch: Duy-Thien
    Tôn quý, vinh quang, uy nghiêm, thần thánh, vô số khí tức cao quý từ trên hư không đáp xuống, kèm theo vô tận thiên âm, tiên vũ(mưa) sôi trào, một ngón tay kinh khủng từ trong hư không chậm rãi vươn tới, ngón tay tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nơi nơi trên nó đều là vết nứt, phảng phất như một món đồ sứ sắp vỡ nát. Thế nhưng trên ngón tay có từng đạo ký hiệu ám kim sắc đang lưu chuyển, kẻ khác cảm thấy một trận áp lực, khí tức kinh khủng điên cuồng tàn phá vòm trời này, mỗi một đạo khí lưu đều muốn làm bầu trời lung lay sắp đổ!

    Thương khung mênh mông, ngón tay kinh khủng mang theo thanh thế kinh người trực tiếp hướng Lục Thiếu Du tấn công.

    Lục Thiếu Du vành mắt căng tràn, toàn thân yêu nguyên điên cuồng vận chuyển, Đạp Thiên Bát Bộ vận chuyển tới cực hạn, một cước hơn mười dặm, điên cuồng lui về phía sau, thế nhưng Lục Thiếu Du thất vọng phát hiện, ngón tay này dĩ nhiên so với chính mình còn nhanh hơn mấy chục lần! Thẳng tắp hướng mình bay đến, Lục Thiếu Du chợt cảm thấy toàn thân rơi lỏng, thiên tử hư ảnh, xã tắc nhị thần hư ảnh, phật đà, ma ảnh tất cả đều biến thành quang vũ, rơi lả tả mọi nơi, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy toàn thân các đầu khớp xương phảng phất đều bị nổ thành phấn vụn!

    Phốc —— một đạo tiên huyết hung hăng bắn ra, Lục Thiếu Du phảng phất như diều đứt dây rơi xuống.

    "Hả, cư nhiên còn không chết! ? Hừ, đều tại ta hiện tại không phát huy ra thực lực chiêu này!"

    "Tiểu tử, đi tìm chết đi! ——" Huỷ diệt pháp luân hai mắt ngưng tụ, chuẩn bị xuất thủ lần thứ hai, đem Lục Thiếu Du trực tiếp giết chết.

    Ầm —— ngón tay kinh khủng lần thứ hai xuất hiện, mang theo vô thượng khí thế, nhằm hướng Lục Thiếu Du!

    Đinh ——

    Ngay Lục Thiếu Du mắt thấy sẽ bị đập dẹp lép, bên trong đan điền của Lục Thiếu Du, tấm bia đá đột nhiên giật giật, một đạo kim sắc thánh huy bỗng nhiên từ bên trong đan điền của Lục Thiếu Du dũng mãnh phun trào ra, đem Lục Thiếu Du bọc lại.

    Phanh ——

    To lớn ngón tay bỗng nhiên đánh xuống, kịch liệt tiếng nổ vang vọng khắp vòm trời, hầu như làm quần sao rơi! Hầu như làm Viết Nguyệt (*mặt trăng) thất sắc! Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ đi một chút, liền trực tiếp hôn mê.

    Ông —— phía chân trời một trận ông minh, từng đợt tiên âm rơi xuống, từng đợt quang vũ phiêu diêu, chỉ thấy Lục Thiếu Du chậm rãi đứng lên, một đạo hư ảnh thần thánh từ phía sau Lục Thiếu Du chậm rãi nổi lên, người ở chỗ này ai cũng há mồm kinh ngạc, nhất là Huỷ Diệt Pháp Luân, dĩ nhiên toàn thân đều run rẩy, khóe miệng ngoác cả ra, tựa hồ là cực kỳ khiếp sợ, nhìn thân ảnh phách tuyệt thiên địa sau lưng của Lục Thiếu Du, khóe mắt co quắp lại, cổ họng hắn run rẩy: "Truyền —— thuyết —— —— —— —— người —— đó! Là ngươi sao. . . ." Còn chưa chờ Huỷ diệt pháp luân nói xong, đã bị đạo thân ảnh kia dùng mâu quang ngăn lại.

    Mà đạo thân ảnh tôn quý đang cùng Thần Trư đại chiến tôn kia cũng ngừng lại, xoay đầu lại, cách không cùng đạo thân ảnh kia nhìn nhau, hai ánh mắt cứ nhìn nhau chằm chằm, không nói được một lời. Thần Trư cũng chợt nhận thấy được khí cơ khác thường, hắn chậm rãi quay đầu, vừa lúc đụng phải cặp mắt sau lưng của Lục Thiếu Du kia.

    Đây là đôi mắt thế nào? Bao hàm rất nhiều thế giới chi lý! Trí tuệ, dũng khí, lực lượng, nhân quả, số phận, thiên địa, huyễn diệt, sinh tử, khô vinh, âm dương. . . . Vô số đại đạo chi lý ở đôi tròng mắt kia lóe lên rồi biến mất, làm Thần Trư một trận run rẩy, cảm giác như toàn thân đều bị lột sạch, phảng phất tất cả bí mật đều bị đưa ra ánh sáng! Thần Trư nói như thế nào đều là đã từng là tồn tại vô cùng mạnh mẽ ...! Tuy nói hắn hiện tại bị người khác phong ấn hồi lâu, pháp lực bị sinh sinh ma diệt đến cảnh giới vạn cổ cự đầu(niết bàn), nhưng mà bổn nguyên của hắn vẫn chưa bị hao tổn, ánh mắt như trước, nhưng lúc này Thần Trư dĩ nhiên lại sản sinh một loại cảm giác bị người nhìn thấu, trái tim không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

    Đột nhiên, nam tử trung niên tôn quý kia, mở miệng nói: ". . . Quả nhiên là ngươi" miệng của hắn không có một tia tình cảm ba động, lời nói dường như ăn cơm, uống nước như nhau đơn giản.

    "Ta đã biết là ngươi. . ." Trung niên nam tử tuy diện mục không rõ ràng, tuy rằng thấy không rõ, thế nhưng Thần Trư lại cảm giác được nam tử này tựa hồ có loại cảm tình kì quái ba động.

    Chẳng lẽ là tình cảm ấy ấy (*tự hiểu)? Thần Trư tâm trạng hèn mọn suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt hai người như điện nhìn mình, giống như thần kiếm phong duệ! Đâm vào hạ thân Thần Trư làm hắn nhảy lên nhảy xuống, cái mông heo bị bắt lửa (*tới đây tự nhiên thèm heo quay), Thần Trư trực tiếp phún lên ba thước cao, ở trên hư không nhảy loạn, như là đang nhảy múa bằng mông nhìn rất là hài.

    Ánh mắt hai người nhìn vào Thần Trư một lát liền thu hồi lại, hư ảnh trung niên nam tử đang ở trên hư không sau lưng Lục Thiếu Du làm ra một thế thỉnh tay, điều này làm cho Thần Trư không khỏi hít một hơi khí lạnh, xem ra Lục Thiếu Du tiểu tử này trên người nhưng thật ra có một bí ẩn rất lớn a!

    Đạo hư ảnh hơi chút do dự một chút, lắc đầu, mở hai mắt ra, chỉ vào Lục Thiếu Du, liền lần thứ hai rơi vào trầm mặc.

    Trung niên nam tử kia gật đầu, cũng không cưỡng cầu nữa, hai mắt hắn liếc nhìn Huỷ Diệt pháp luân, chậm rãi nói: "Vật quy nguyên chủ." Nói xong tay áo bào vung lên, Huỷ diệt pháp luân liền biến trở về thành một cái đĩa nho nhỏ, nhẹ nhàng bay về phía Lục Thiếu Du.

    Hư ảnh sau lưng của Lục Thiếu Du gật đầu biểu thị cảm tạ, liền nhìn Huỷ diệt pháp luân rồi chỉ vào Lục Thiếu Du, rót vào một đạo kim sắc khí lưu, sau đó hư ảnh tiêu tán ra, hóa thành một đạo kim sắc lưu quang, lần thứ hai tiến nhập vào đan điền của Lục Thiếu Du. Huỷ diệt pháp luân hít một hơi thật sâu, cũng hóa thành một đạo lưu quang, quyển đại trận đang vây khốn Thần Trư đại trận, cũng không có vào trong cơ thể Lục Thiếu Du, cũng tiêu thất vô tung.

    Nguyên bản trốn ở trong góc chuẩn bị chờ xem hai đại nhân vật điên cuồng tranh đấu thời gian, rồi tranh thủ đào tẩu, không nghĩ tới sẽ là kết cục này, nhưng hắn vẫn cực kỳ mừng rỡ, không khỏi ngửa đầu thét dài một tiếng: "Rống —— bổn trư đại nhân rốt cục đã trở về!" Thần Trư thét dài như cuồn cuộn sấm sét, lệnh khắp bầu trời, đám mây cũng không khỏi sôi trào.

    Lục Thiếu Du hung hăng rơi xuống đất, bị đau nhức và nghe thấy tiếng Thần Trư thét gào chợt giật mình tỉnh giấc, nhìn bốn phía, lại phát hiện cái gì cũng không có! Cái ngón tay to lớn kinh khủng kia, còn có hư ảnh trung niên nam tử kia cũng biến mất không thấy, thạch trụ đàn đang vây khốn con heo ỉn kia và Huỷ Diệt pháp luân đều tiêu thất vô tung, điều này làm cho Lục Thiếu Du không nghĩ ra được điều gì.

    Rốt cuộc là thế nào? Lúc mình bất tỉnh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

    Lục Thiếu Du còn chưa kịp suy nghĩ được gì, đã bị cơn đau đớn toàn thân cắt đứt. Lục Thiếu Du không khỏi nội thị một chút kinh mạch của mình, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thiếu chút nữa hù Lục Thiếu Du chết tươi! Nguyên vốn cho là mình gân mạch không bị nghiền nát toàn bộ, ít nhất cũng phải bị nửa tàn phế, kết quả Lục Thiếu Du kinh ngạc phát hiện kinh mạch của mình không chỉ không bị nghiền nát chút nào, ngược lại so với trước đây càng cứng cỏi hơn gấp mấy lần! Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy toàn thân một trận ấm áp, có một dòng nước ấm màu kim sắc đang chảy trong cơ thể của mình. Lục Thiếu Du mừng rỡ phát hiện gân mạch của mình không biết vì sao bị nới rộng, như vậy khả năng dung nạp yêu nguyên của mình cũng sẽ gia tăng thật lớn! Duy nhất chỗ không tốt, mình tấn thăng độ khó cũng tăng lên rất nhiều!

    "Được rồi, Lục tiểu tử, đừng suy nghĩ, trận pháp này đã gần như sắp tiêu tán rồi! Không đi ra thì tiêu mie! Bổn trư đại nhân cũng không muốn vừa thoát ra được phải anh dũng hy sinh!" Giọng nói trêu chọc của Thần Trư xuất hiện ở bên tai Lục Thiếu Du, thấy qua chuyện vừa rồi, Thần Trư đã nhìn Lục Thiếu Du bằng cặp mắt khác. Xưng hô từ tiểu tử thối biến thành Lục tiểu tử, xưng hô thân thiết như vậy, làm cho Lục Thiếu Du có chút giật mình.

    "Thần Trư, ngươi tới thật đúng lúc, ta đang muốn hỏi ngươi, vừa rồi lúc ta hôn mê, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Lục Thiếu Du toàn thân yêu nguyên vận chuyển, vết thương ngoài da liền nhất nhất khỏi hẳn, thân hình vặn một cái, bước tới Thần Trư hỏi.

    "À, ngươi nói chuyện vừa rồi à" Thần Trư ồ một tiếng, hai cái móng heo gãi gãi vào người, "Đó là đương nhiên là do bổn trư đại nhân thần uy không gì sánh được, anh dũng thiện chiến, trảm yêu trừ ma, sức mạnh bạo phát... Sau đó đem hai tên đó đánh chạy mất dép!" Nói xong, cái đầu heo vểnh lên, làm một bộ mặt rất đáng khinh bỉ (*chắc giống tên nào nó tên có chữ L).

    Thấy Lục Thiếu Du nghi hoặc nhìn mình, Thần Trư nhất thời giận dữ: "Ngươi dám không tin sự thành thực của bổn trư đại nhân ta sao!"

    "Ta phi ——!" Đột nhiên trong cơ thể Lục Thiếu Du truyền đến một tiếng khinh thường hừ lạnh, "Ngươi một con lợn ỉn, cũng muốn đạp trên đầu chủ nhân nhà ta, hừ —— "

    Lục Thiếu Du nhất thời thất kinh, thét to: "Huỷ Diệt pháp luân! ——"
     
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915

    Chương 27: Vi Vân Cốc


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn : 5book †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Dịch: huykhung111222

    “Đầu heo chết bằm này, thực sự không biết xấu hổ!”

    Một giọng nói đột nhiên từ trong người Lục Thiếu du truyền ra, nói Thần Trư với giọng điệu kinh thường.

    Lục Thiếu Du vừa nghe thấy thanh âm này, bỗng nhiên cả kinh nói:” Hủy diệt pháp luân!... …” Giọng nói này làm Lưu Thiếu Du kinh sợ không nhẹ, phải biết rằng Hủy Diệt Pháp Luân thật sự quá kinh khủng, để lại ấn tượng sâu đậm trong Lục Thiếu Du, làm cho Lục Thiếu Du thật sự là khó có thể quên.

    “Nếu chủ nhân ta và vị kia không có ý định động thủ, ngươi đã chết hơn trăm nghìn lần..” Hủy Diệt Pháp Luân tiếp tục khinh thường nói:” Lại còn dám ở chỗ này tự đắc!” Nghe lời này Thần Trư nguyên bản đang dương dương tự đắc biểu tình lập tức xấu xí, tím như cà bầm.

    “ Ngay cả ta cũng không đánh lại, không biết tốt xấu còn ở chỗ này khoe khoang ..!” Hủy Diệt Pháp Luân nói xong câu đó liền trầm mặc lần nữa.

    “ Ngươi làm sao ở trong thân thể của ta…?” Lục Thiếu Du vội vàng hỏi, dù sao đây là đại sự quan hệ đến thể xác và tinh thần của mình! Thế nhưng vấn đề của Lục Thiếu Du như chìm đáy biển, Hủy Diệt Pháp Luân giống như tượng đá, một lời hồi âm cũng không có.

    “Cái tên kia chắc sẽ không hại ngươi.” Thần Trư phiết phủi chủy nói.

    Thần Trư vừa muốn mở miệng đột nhiên có cảm giác lưng như kim đâm, tựa như có một đôi mắt màu vàng nhạt nhìn chằm chằm hắn, hắn liền nghĩ đến chủ nhân của thằng kia, liền vội vàng ngậm mồm lại, nhưng mà vẫn quay về hướng Lục Thiếu Du nói: "Dù sao cũng đã vậy rồi, ngươi cứ yên tâm cmn đi!".

    Trong lòng Lục Thiếu Du càng ngày càng hồ nghi, nhìn bộ dạng Thần Trư kể lể, không khỏi lắc lắc đầu, đầu heo này dường như đang sợ cái gì đó, rất ít người có thể uy hiếp được Thần Trư, tuyệt đối là loại nhân vật cái thế cỡ như Vạn Cổ Cự Đầu (Niết Bàn) trở lên.

    Lục Thiếu Du xuyên qua trận pháp hư hỏng, ra sức phi hành về phía trước, chân đạp Đạp Thiên Bát Bộ, điên cuồng chạy ra bên ngoài, Lục Thiếu Du nhìn nhìn Thần Trư, không nhịn được lại nhìn tiếp (wtf tác giả). Thần Trư trông thấy ánh mắt quỷ dị của Lục Thiếu Du, cả người không khỏi run rẩy nói: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Bổn đại nhân không có hứng thú với ngươi, bổn đại nhân còn đang chuẩn bị đem lần đầu tiên cho một trư cô nương mỹ lệ!" (...)

    Lục Thiếu Du vốn đang cấp tốc phi hành, vừa nghe lời này, thiếu chút nữa từ không trung té xuống, hắn hung hăng hướng Thần Trư quát: "Ta cũng không có hứng thú với một đầu heo! Thiếu gia ta vẫn còn rất bình thường!"

    Thần Trư dùng chân nhỏ vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, giống như buông xuống gánh nặng, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút đề phòng, hai mắt nhỏ nhìn Lục Thiếu Du, dường như sợ tiểu tử này xuống tay với mình! Không nhanh không chậm nói: "Bổn trư tung hoành thời Thượng Cổ, rất nhiều người đều yêu thích bổn đại nhân, bổn đại nhân chỉ cần hừ một tiếng, đám người kia liền từng bầy vọt tới!".

    Lục Thiếu Du cảm thấy buồn nôn, toàn thân đều khó chịu, nhìn Thần Trư nói: "Ta rất tò mò, tại sao bây giờ ngươi lại yếu đến như thế!".

    Thần Trư nhất thời khí huyết dâng trào như bị chọt vào chỗ ngứa, bốn chân *quơ quơ, giận dữ hướng Lục Thiếu Du quát lớn: "Bổn đại nhân luôn luôn lợi hại! Bổn trư năm đó là Trường Sinh Bí Cảnh! Là thiên kiêu cái thế trong Đại Năng đương thời! Cho dù là thời đại Thượng Cổ bổn đại nhân vẫn có thể đi ngang! Nếu không vì lão bất tử kia, đem bổn trư vây khốn chỗ này, rơi xuống cảnh giới Niết Bàn Vạn Cổ Cự Đầu! Cho dù bổn đại nhân chỉ có phát huy ra thực lực Vạn Cổ Cự Đầu, nhưng chiến lực của Vạn Cổ Cự Đầu rác rưởi sao có khả năng so với bổn trư? Chỉ cần bổn đại nhân chiếm được nguyên khí đầy đủ, là có thể tấn nhập Đại Năng đương thời! Nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước!".

    Lục Thiếu Du cười ha hả, xem như vừa rồi Thần Trư kể chuyện của mình cũng là một loại báo thù, tiếp tục hướng bên ngoài Yêu Hoàng Tuyệt Vực bay đi.

    Thần Trư xoay đầu heo qua, hừ một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang dung nhập vào thân thể Lục Thiếu Du, truyền âm nói: "Bổn đại nhân mệt rồi, đến thức hải ngươi nằm chơi một chút."

    Nửa ngày sau.

    Một thân ảnh gầy yếu xuất hiện tại một đỉnh núi rậm rạp xanh tươi, chỉ thấy quần áo thiếu niên tuấn mỹ kia toàn thân hắc sắc. Tóc sau lưng tùy ý dùng dây chun cột lên, làm cho người ta cảm thấy có loại cảm giác khoan khoái, người này chính là Lục Thiếu Du vừa thoát ra Yêu Hoàng Tuyệt Vực, Lục Thiếu Du thở dài một hơi: "Hoàn hảo thoát ra được, không thể tin được là địa phương phong ấn Thần Trư còn không phải là khu vực trọng yếu nhất, xem ra, khi mình có đủ thực lực phải quay lại Yêu Hoàng Tuyệt Vực tìm hiểu đến tột cùng!"

    "Tiểu tử, ngươi dẹp cái ý niệm này đi!" Trong óc truyền đến thanh âm lười biếng của Thần Trư, "Chỉ bằng tu vi của ngươi, vẫn là đừng đi chỗ đó là hơn! Bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi, đừng trách ka không nhắc nhở ngươi a....!"

    Lục Thiếu Du cười nói: "Em biết rồi, thưa thánh." Lục Thiếu Du nhìn khắp bốn phía, núi cao đâm thẳng lên trời, nối thành một phiến sơn mạch, giống như cột sống của đại long, xoay quanh mà lên.

    Lục Thiếu Du hít một hơi thật sâu, bấm ngón tay tính toán, còn nửa ngày nữa mình phải từ tiểu thứ nguyên giới đi ra. Cũng không biết Lạc Thanh Âm như thế nào, mong nàng không xảy ra chuyện gì xấu. Lục Thiếu Du suy nghĩ một chút, hiện tại chính là lúc diệt trừ Ngụy lão quỷ và Ưng Văn, tu vi mình bây giờ đã là Luyện Khí bát trọng, chỉ cần tu vi không phải Trúc Cơ kỳ, vô pháp tạo thành thương tổn đối với mình! Lục Thiếu Du hai mắt híp lại, thân hình lắc một cái, liền hóa thành một đạo cầu vồng diễm lệ, nhanh chóng tiêu thất ở chân trời.

    Lục Thiếu Du chân đạp cương phong, thần niệm Trúc Cơ kỳ mạnh mẽ quét ra ngoài, đảo qua phía chân trời.

    "Di, đây là cái gì? Lynk khí nồng nặc như thế?!" Lục Thiếu Du không khỏi nghi hoặc, nơi này nguyên khí tuy rằng tinh thuần, nhưng tuyệt đối sẽ không nồng nặc giống như bây giờ. Lục Thiếu Du lắc đầu, suy nghĩ một chút, hiện tại quay về cũng không tìm được hai người Ngụy lão quỷ và Ưng Văn, dù sao tiểu thứ nguyên thế giới rộng lớn, muốn tìm được hai người này như biển rộng đào sa (Huy: tìm hạt cát trong biển lớn), cực kỳ khó khăn.

    "Tựa hồ là ở phụ cận a." Lục Thiếu Du âm thầm nói, bước tiến lần thứ hai nhanh hơn, hướng chổ lynk khí nồng nặc bay đi.

    Vi Vân Cốc.

    Lạc Thanh Ậm khẽ nhíu mày ngọc, nhìn quét một vòng mọi nơi, không nhìn thấy thân ảnh Lục Thiếu Du, không khỏi thở dài sâu kín, chẳng lẽ Lục đại ca đã xảy ra chuyện gì?

    Bằng vào thực lực Lục đại ca không thể nào xảy ra sự cố a, huống hồ theo tình báo, Lục đại ca thực lực có thể sánh vai tu sĩ cảnh giới Luyện Khí cửu trọng thiên đại viên mãn, hẳn là không gặp sự cố đi? Thế nhưng Lạc Thanh Âm vẫn lo lắng.

    Trong Vi Vân cốc, chúng cường tề tụ, Diệp Khổ vẻ mặt đau khổ, lúc này cả người tản mát ra một loại khí tức sắc bén như đao, khí tức giết chóc nhè nhẹ từ trong ánh đao ẩn hiện, hắn nhìn chằm chằm trên một trái cây màu lửa đỏ. Tuyệt mỹ nữ tử vẻ mặt lạnh lùng cùng đứng trên một khối quái thạch, ống tay áo màu trắng phiêu phiêu, như là Nghê Thường tiên tử trên mây, chính là Lý Vũ Thần. Sắc mặt nàng lãnh đạm quan sát chúng yêu (để chúng yêu đúng hơn là lũ yêu nha Lynk ka - ta lại thích bầy yêu), tựa hồ một khi có người chuẩn bị hái trái cây màu lửa xuống, lập tức sẽ xuất thủ đánh chết.
     
  3. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915

    Chương 28: Tranh đấu


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn : 5book †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Dịch: ngkhtoan131

    Trong Vi Vân Cốc, ánh nắng tươi sáng, thế nhưng lũ yêu ở đây cảm thấy lạnh người, quét qua " Nghê thường tiên tử" Lý Vũ Thần, lại nhìn vẻ mặt đau khổ của Diệp Khổ, nhất thời nảy sinh thối ý.

    Lạc Thanh Âm cước đạp Thanh Lăng, thần sắc lãnh đạm, nhìn Hỏa Long Quả sắp thành thục, lông mày đen hơi nhăn, cũng không biết Lục đại ca cuối cùng đi nơi nào, đến bây giờ còn không xuất hiện, còn có một khắc chung (15 phút) nữa Hỏa Long quả sẽ thành thục, ở đây lũ yêu đều đưa ánh mắt tập trung đến Hỏa Long quả, bởi vì Hỏa Long quả cực kỳ trân quý, lũ yêu từ trong Viêm Võ Lệnh biết được loại linh quả này đạt đến hai ngàn điểm công lao! Nhất thời làm lũ yêu mê tít mắt vô bì (vô cùng), đây chính là nguyên do vì sao mà bầy yêu lại tụ tập ở Vi Vân Cốc.

    Nửa khắc sau, một đạo ánh sáng từ bên trong Hỏa Long quả phun ra, không biết là ai trong lũ yêu đột nhiên hét lớn một tiếng:" Chư vị huynh đệ lên a, mỗi người mỗi bản lĩnh, ta cũng không tin, hai người này có thể chống đỡ được chúng ta!"

    Lũ yêu bị hắn mê hoặc, nhất thời rục rịch, dường như bị hắn thuyết phục, nhưng lũ yêu như cũ có chút do dự, nhưng vào lúc này, trong Hỏa Long quả lại lần nữa phun ra một đạo hỏa hồng sắc quang mang(lửa đỏ) sáng mờ, so với tia sáng lúc trước càng thêm cường thịnh, càng kịch liệt, khiến cho lũ yêu lại xao động đứng lên, khí thế nhất thời nổ ra dày đặc. Lý Vũ Thần cùng Diệp Khổ nhất thời biến sắc, thân hình cùng một hành động, hướng hỏa long quả điện xạ nhi khứ (bắn tới như điện).

    Trong lũ yêu nhất thời lại có người kêu lên: "Không tốt, hai người này muốn ăn một mình! Chúng ta mau mau lên a, nếu không sẽ không có cơ hội!" Lũ yêu nhịn không được nữa, nhao nhao hét lớn một tiếng dũng mãnh tiến đến.

    Diệp Khổ sắc mặt ngưng tụ, tay không ngừng, Mạch Đao mang theo hàn quang, mấy tên Yêu Tộc xông lên đầu tiên nhất thời cảm thấy một cổ hàn ý đáng sợ, nhất thời tâm trạng đại chấn, vừa định xoay người đào thoát, Mạch Đao đã mang theo lực lượng khủng bố tiến đến.

    "Xoẹt --" Mấy cái đầu lâu trực tiếp bị chém bay ra ngoài, Diệp Khổ sắc mặt lạnh lùng, há miệng hút hít, hấp lực kinh khủng trong miệng truyền tới, mấy tên Yêu Tộc toàn thân tinh huyết bị thôn phệ không còn gì, Diệp Khổ huyết bồn đại khẩu (miệng to như cái loa kaka) tựa mãnh hổ Thương Long, tại lũ yêu tung hoàng tự tại, mỗi lần giết một Yêu Tộc, vẻ mặt hồng hào nhất phân (ko hỉu - lại hồng hào thêm một chút), khí tức đau khổ trên thân liền cường hoàng nhất phân.(@@ kiểu phân chia hay giống nhau đây - cường hoành một chút).

    Lý Vũ Thần giống như Quảng Hàn tiên tử, không ăn khói lửa, ra tay cũng hung tàn, sát khí dày đặc, bàn tay vũ động thanh trường kiếm, tỏa định lũ yêu, lại là một kiện tuyệt phẩm pháp khí, không khỏi một trận chột dạ, chém giết mình dĩ nhiên là một kiện trung phẩm pháp khí, trong ánh mắt đẹp của Lý Vũ Thần sát khí trải rộng, kiếm pháp vũ động, từng đạo hàn quang nương theo sau hàng băng khí(không khí lạnh) gào thét quét qua.

    "Rống ——" Lý Vũ Thần lay động thân kiếm, tay kết kiếm quyết, từng đạo hàn khí điên cuồng vũ động dâng lên, giống như con Đại Băng Long, cuộn quanh Lý Vũ Thần, kình khí khổng lồ quét qua, Vi Vân Cốc liền nổi lên một trận cuồng phong, vô số băng tuyết như đao kiếm điên cuồng quét ngang qua sơn cốc.

    "Tu Di Chu Thiên, phá vọng Quy Nguyên, vạn thiên nguyên khí, quy nhập ngã thân (*nhập vào thân ta - được câu đó thôi hả =)) )!" Lý Vũ Thần khẽ quát một tiếng, nguyên khí khủng bố bị đoạt lấy, trực tiếp biến thành Tinh Nguyên, giống như Trường Giang đại hà cuồn cuộn(Trường Giang là của Đại Nam --- - ???), hung hăng rót vào trong kiếm Lý Vũ Thần, chỉnh chuôi kiếm thình lình bộc phát ra cỗ lăng lệ phong mang (*mũi bén sắc nhọn), chém về phía Yêu Tộc.

    "Oành ——" tiếng gầm khổng lồ dội vào trong gió lạnh, khiến cả Vi Vân Cốc đều sản sinh ô ô hồi âm.

    Lý Vũ Thần cùng Diệp Khổ kề vai sát cánh, hai người đều không nói một lời, tựa hồ đạt thành thỏa thuận, hai người cứ như vậy quan sát lũ yêu đang trốn chạy, sắc mặt lãnh đạm, giống như vừa làm một việc rất bình thường.

    "Hừ ——" ngay khi Lý Vũ Thần cùng Diệp Khổ sắc mặt thả lỏng một chút, trong hư không đột nhiên vù vù một tiếng, một hắc sắc Quỷ Thủ lặng yên xuất hiện, cuốn theo kình phong khủng bố hướng về hai người đánh úp.

    Diệp Khổ thần sắc căng thẳng, ngưng thanh nói : "Luyện Khí thập trọng thiên! !" Khí tức khổ nan toàn thân điên cuồng vận chuyển, phía sau chậm rãi xuất hiện một thô bố ma y tăng nhân, tăng nhân cực kỳ trẻ tuổi, bộ dáng mặt mũi hiền lành, toàn thân toát ra khí độ bể khổ, khí tức cứu vớt thiên hạ, từng đợt nguyệt bạch sắc (*màu xanh nhạt) Bảo Quang như pháp luân xuất hiện phía sau Diệp Khổ. Quỷ Thủ thoáng dừng lại một chút, dường như không thể tin được Diệp Khổ dĩ nhiên là truyền nhân của Phật Môn, dường như là một tên truyền đạo giả (người truyền đạo).

    "Bảo Quang Bồ Tát!" Lạc Thanh Âm vẫn chưa tham gia lần tranh đoạt này, chỉ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, chỉ muốn xem hết trận đấu này, không nghĩ tới trên đường lại giết ra một tên Trình Giảo Kim, càng làm Lạc Thanh Âm giật mình, là Diệp Khổ không ngờ là thượng cổ đại năng truyền đạo giả! Truyền đạo giả, cũng như là một loại đồ đệ một loại xưng hô, nhưng truyền đạo giả địa vị cao hơn một chút, bởi vì truyền đạo giả nhận sự bảo vệ, thí dụ như Diệp Khổ, Diệp Khổ đúng là truyền đạo giả, mà Bảo Quang Bồ Tát dùng vài thủ đoạn nhỏ bảo vệ truyền đạo giả, hoặc là bí pháp, hoặc là đan dược, hoặc là một luồng thần niệm vân... vân. Mà hắc sắc cự thủ xuất hiện đúng thời điểm nên Diệp Khổ mới đưa khí thế hoàn toàn bộc phát ra.

    Luyện Khí Cửu Trọng Thiên đại viên mãn!

    "Không thể tưởng được cư nhiên là Bảo Quang Bồ Tát truyền đạo giả!" Trong hư không lặng yên xuất hiện một vị lão đầu, khoác một bộ khoan dung hắc sắc bào tử (*đồ đen), hai mắt lóe quỷ hỏa (*ma trơi lân tinh gì đó ), đúng là Ngụy lão quỷ, "Luyện Khí Cửu Trọng Thiên cảnh giới! Không nghĩ tới aa, tiểu tử, nếu cắn nuốt tinh huyết của ngươi, thực lực của ta nhất định sẽ tiến lên một bậc ! Bảo Quang Bồ Tát công pháp, cũng thuộc về ta!"

    Vừa nghe lời Ngụy lão quỷ nói, Diệp Khổ không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhưng khí tức độ hóa chúng sinh phật quang thâm sâu trên người, đem Ngụy lão quỷ đẩy ra hơn một trượng.

    Mọi người đưa ánh mắt toàn bộ tập trung trên 2 người một lúc, một đạo lãnh quang mãnh nhiên từ không gian một bên thình lình xẹt qua, giống như đệ nhất sát khí trong hắc ám(bóng đêm), hướng đến Hỏa Long quả thành thục mà tới.

    Lũ yêu nhất thời một trận kinh hô, Lý Vũ Thần lông mày dựng đứng, mặt phấn đầy sát khí, trong tay hàn băng kiếm trực tiếp quét qua, một đạo kiếm quang trực tiếp cắt đứt đạo lãnh quang.

    Mắt thấy đạo lãnh quang đến gần bị Lỹ Vũ Thần chặn lại, đạo lãnh quang mãnh liệt đình trệ, thế nhưng đột nhiên cực tốc hướng Lý Vũ Thần vọt tới, Lý Vũ Thần đang muốn toàn lực bay đi, chưa kịp phản ứng thì ngay lúc này, thanh phi kiếm bỗng nhiên bạo tạc!

    Oành —— Ba động khủng bố nháy mắt tràn ngập Vi Vân Cốc, cổ bạc tạc khủng bố này nháy mắt cuốn sạch cả Vi Vân Cốc, Lý Vũ Thần vẻ mặt nhếch nhác lui về sau, mặt cười sát khí ngưng tụ thành sướng(wtf). Mặc dù kiên pháp khí này cấp bậc không cao, nhưng tự bạo, liền có thể so với một kích toàn lực của cường giả Luyện Khí thập trọng thiên! Nghĩ đến bản thân bị một người đánh lén, Lý Vũ Thần nhất thời giận dữ, toàn thân khí tức băng hàn đột nhiên tăng vọt gấp đôi, Luyện Khí Cửu Trọng Thiên đại viên mãn, thậm chí là nửa bước Luyện Khí thập trọng, chỉ kém đúng nửa bước!

    Xoẹt —— Hỏa Long quả lần thứ hai phun ra đạo hà quang(thứ ba chứ nhỉ?), lúc này đây so với vài lần trước đều mạnh hơn nhiều, dày đặc linh khí cơ hồ ngưng kết thành thể lỏng, khiến lũ yêu một trận kích động.

    Mà đúng lúc này, một bóng đen sẫm bỗng nhiên thoát ra, đúng là nam tử dẫn bạo phi kiếm, Lý Vũ Thần mắt phượng đảo qua, nổi giận quát nói : "Ưng Văn! —— ngươi dám!" Nói xong, toàn thân một trận bắn nhanh, hướng về Ưng Văn phóng tới nhanh như điện.

    Ưng Văn đứng nhìn Hỏa Long quả ngay trước mắt, nhất thời mừng rỡ, đang muốn đem hai tay vươn đến bên cạnh Hỏa Long quả, bỗng nhiên một đạo âm thanh trong trẻo của một Yêu tộc vang vọng bên tai: "Nơi này thật đúng là náo nhiệt a ——" Tim Ưng Văn nhất thời đóng băng.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thanh Âm nhất thời vui mừng, kêu lên: "Lục đại ca —— "

    Hà Lội trời lóng cháy da, Hôm Lay ngoài đường chảy nhựa, Hỏi rằng khi nào tận thế, Để ta tính kế trốn chạy @@

    xuất khẩu thành thơ chút khi đang ngồi điều hòa mát lạnh muahhahhha!!

    Ta thấy ngươi giống người điên

    Thơ kia như thế cũng liền đăng lên

    Thấy ta cũng đừng gọi tên

    Để người ta biết quen tên như mày!! (~ . ~ !)
     
  4. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915

    Chương 29: Bảo Quang bí tàng, Vạn kiếm quy nhất


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn : 5book †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Dịch: Duy-Thien

    "Nghĩ không ra a, ở đây cư nhiên lại náo nhiệt như thế ——" một đạo âm thanh trong trẻo đột ngột xen vào cuộc chiến gian khổ của lũ yêu, "Nghĩ không ra còn có thể ở nơi này gặp được lão bằng hữu, thực sự là nhân sinh hữu hạnh a, ha hả —— "

    Lũ yêu chỉ thấy một đạo thân ảnh thon gầy đứng ở trên thân cây Hỏa Long Quả, trên tay nhẹ nhàng nâng một quả Hỏa Long Quả đã chín mùi.

    "Á đù ——? Nghĩ không ra Ưng Văn ngươi đã tấn chức đến rồi Luyện Khí cửu trọng? Ngụy lão quỷ càng tiến đến Luyện Khí thập trọng rồi! ?" thanh niên tuấn lãng khẽ cười nói, "Nghĩ không ra a, các ngươi muốn chính là cái trái cây này sao?"

    Ưng Văn hai mắt bỗng nhiên trừng ra ra ánh mắt oán độc, toàn thân kình khí điên cuồng phun ra nuốt vào, phía sau lưng tóc đen bay lượn, trong miệng bộc phát ra tiếng cười kiệt kiệt quái dị: "Lục —— Thiếu—— Du ——! Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi! Trời xanh có mắt a! Rốt cục làm ta tìm được ngươi! —— Hiện tại ta đã tấn chức đến Luyện Khí cửu trọng cảnh giới rồi, ta xem ngươi lấy cái gì có thể so với ta! Ta muốn lấy cái mạng *gâu gâu của ngươi! Ta muốn đem ngươi trừu hồn luyện phách, cho ngươi nhận hết dằn vặt trước khi chết!"

    "Ha hả, phải không?" Lục Thiếu Du trên mặt lộ ra một nụ cười cợt nhã, khinh bỉ, "Vậy phải xem là ngươi có bản lãnh này hay không —— "

    Ưng Văn toàn thân bộc phát ra hận ý điên cuồng, giống như một thanh trường kiếm xỏ xuyên qua trời cao, nhất là trong đôi mắt chứa đựng vô cùng hận ý: "Ngươi làm ta nhận hết vũ nhục! Ta cũng muốn làm như ngươi vậy cũng phải nhận hết vũ nhục!" Ưng Văn quanh thân khí huyết bạo tăng, hung tàn khí tức giống như Hoàng Hà sôi trào, làm cho cả Vi Vân Cốc đều khẽ run lên, mãnh liệt khí lưu giống như cự xà cuộn mình, ngưng tụ thành một sợi roi khổng lồ hướng về phía Lục Thiếu Du mạnh mẽ quét tới.

    Lục Thiếu Du trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, nhìn roi xà đang hướng tới mình, trong con ngươi một mảnh hờ hững: "Chỉ bằng điểm này thủ đoạn mà cũng muốn giết ta sao?"

    Không cần suy nghĩ, quanh thân Lục Thiếu Du bỗng bất ngờ bộc phát ra một khí tức kinh khủng, phía sau lưng hắn hiện ra hư ảnh một pho tượng màu vàng, ngồi cao trên chín tầng trời, con ngươi của lũ yêu nhất thời co rụt lại, sắc mặt Diệp Khổ lại càng thêm đau khổ hơn, đôi mắt đẹp của Lạc Thanh Âm lóe ra những tia sáng kỳ dị, Lý Vũ Thần khép nhẹ đôi lông mày đen, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.

    Hư ảnh kinh khủng nhẹ nhàng chậm chạp vươn ra một kim sắc cự chưởng, lũ yêu nhất thời cảm thấy hít thở không thông, so với khí thế của Diệp Khổ, Ngụy lão quỷ, và Lý Vũ Thần vừa rồi còn mạnh hơn gấp đôi nhiều! Kim sắc cự chưởng giống như một Đại Ma Bàn (*thớt tròn lớn), đem khí thế của Ưng Văn bộc phát ra toàn bộ ma diệt.

    "Luyện Khí bát trọng! —— WTF!!! Mấy ngày trước ngươi vẫn chỉ là Luyện Khí lục trọng thiên đỉnh mà thôi!" Đứng ở trong hư không, Ngụy lão quỷ bỗng nhiên thét to, "Thế éo nào! Ngươi làm sao có thể ở trong thời gian ngắn như vậy liền tăng hai cấp!"

    "Sao lại không có khả năng! ——" Lục Thiếu Du hai mắt bắn ra thần quang kinh người, ưng thị lang cố (*diều hâu quan sát sói), toàn thân đều nổi lên một sự hung lệ, giữa hai lông mày thanh tú lộ ra sát khí."Ưng Văn, lần trước, cho ngươi chạy thoát, nhưng lúc này đây, ngươi chỉ có thể chịu chết thôi—— "

    "Không không không —— ngươi không thể giết ta ——! Bằng không sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi! ——" Ưng Văn nhất thời thét to, "Sư phụ ta là đại yêu Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, gần bước vào đại yêu cảnh giới Thuế Phàm! Đồng thời vừa là chấp sự ngoại tộc của Viêm Ô tộc! Ngươi giết ta, hắn sẽ không tha cho ngươi! —— "

    Ưng Văn luống cuống tâm thần, chỉ có thể nói ra sư phụ của mình, tuy rằng là rất uất ức, nhưng chỉ cần có thể sống sót thì còn có hy vọng, Ưng Văn ở trong lòng an ủi bản thân tự nói, chỉ cần mình vừa ra khỏi đây, liền nói sư phụ thông nát hắn!

    Lục Thiếu Du vừa nghe đến có đại yêu Trúc Cơ kỳ đại viên mãn làm tấm chắn, không khỏi liếm môi một cái, cười gằn nói: "Ưng Văn a Ưng Văn, ngươi so với đệ đệ của ngươi não càng muốn teo hơn, ta ngay cả đệ đệ ngươi đều giết, thì hiện tại nếu thả ngươi, với tính cách bẩn bựa của ngươi chắc chắn quay lại tìm ta trả thù. Bản thiếu gia ghét nhất nuôi hổ gây họa. Ngươi nhẹ nhàng đi hoàng tuyền bồi đệ đệ của ngươi đi a!"

    "Không ——" Ưng Văn nhất thời ngực cảm thấy lành lạnh, "Ngươi không thể giết ta —— a —— "

    Lục Thiếu Du chân cưỡi gió, Đạp Thiên Bát Bộ nhất bộ bỗng nhiên bước ra, kim sắc hư ảnh phía sau bỗng nhiên bộc phát ra cuồn cuộn mênh mông uy năng, bàn tay to cuồn cuộn nổi lên một đạo nguyên khí tinh hoa, trực tiếp một quyền đánh ra, ba động khủng bố làm lũ yêu trong sơn cốc cảm thấy rùng mình.

    "Lục Thiếu Du! Ngươi sẽ không được chết tử tế a ——" kim sắc cự chưởng trực tiếp đem Ưng Văn nắm ở trong tay, hung hăng nắm chặt lại, Vi Vân Cốc nhất thời huyết vũ bay tán loạn.

    "Ngươi ngươi ngươi ——" Ngụy lão quỷ nhất thời sợ vỡ mật, "Ngươi dám đem hắn giết! Ngươi sẽ hối hận ——" nói xong thân thể run lên, như con chuột điên cuồng lủi bay ra.

    "Lão bằng hữu, nếu tới rồi, chẳng thà nên lưu lại a ——" Lục Thiếu Du khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nét hồn nhiên ngây thơ, người không biết còn nghĩ hai người là hảo hữu lâu ngày chưa gặp.

    "Diệp Khổ tiểu huynh đệ, có thể hay không cùng lão hủ liên thủ, chỉ cần ngươi có thể giúp ta vượt qua một kiếp này, ta đã đem hai tay dâng lên Hỏa Long Quả, đồng thời nói ra Bảo Quang Bồ Tát một đại bí mật!" Ngụy lão quỷ bỗng nhiên quát to, trên mặt biểu tình cực kỳ đau lòng, tựa hồ hạ hết vốn gốc "Đó chính là bí mật Bí Tàng Bảo Quang! Chỉ cần ngươi giúp đỡ lão hủ, lão hủ sẽ đem bí mật này nói cho ngươi biết!"

    Diệp Khổ hai mắt khép hờ, thế nhưng lúc nghe được Ngụy lão quỷ nói về đại bí mật Bí Tàng Bảo Quang, nhất thời hai mắt thần quang tăng vọt, tựa hồ như bị Ngụy lão quỷ thuyết phục, nhưng thân hình như trước không chút cử động, chậm rãi nói: "Làm thế nào ta tin được ngươi đây—— "

    Ngụy lão quỷ tựa hồ như bị ép, vội vàng hướng Diệp Khổ bí mật truyền âm một trận, Diệp Khổ vừa nghe, nhất thời cả người chấn động, hai mắt khép hờ chợt lộ ra ánh sáng: "Hảo! Một lời đã định!" Ngụy lão quỷ vừa thấy đã thuyết phục Diệp Khổ, nhất thời mừng rỡ, liền nghiêng đầu qua chỗ Lý Vũ Thần cười nói: " Lý tiên tử. . . ? Có hay không cũng muốn. ."

    Còn chưa chờ Ngụy lão quỷ nói xong, Lý Vũ Thần hai mắt phun ra quang mang hiếu chiến: "Vừa lúc này đem hắn làm đá mài đao cho ta! Để cho ta tiến vào vô thượng đại đạo!" Ngụy lão quỷ nhất thời tâm trạng rất là vui vẻ, mượn hơi hai người minh hữu có thể tin tưởng, đem lòng hắn thoái mái không ít.

    "Ta tới trước! ——" Lý Vũ Thần giữa hai lông mày toát ra biểu tình nhu nhược, hai mắt lộ anh khí, dường như chỉ có cùng Lục Thiếu Du đánh một trận mới là điều nàng muốn.

    "Cẩn thận, cô gái này dường như có chút thủ đoạn, trên người hình như có một vũ khí cường đại, dường như là. . . Cho ta cảm giác hình như là, đạo khí! ——" Lục Thiếu Du bình tĩnh nhìn Ngụy lão quỷ, dường như không quan tâm điều gì, ngay lúc Lục Thiếu Du chuẩn bị xuất kích, Thần Trư đột nhiên nhắc nhở.

    Đạo Khí! Đắc Đạo Pháp Khí! Thảo nào cô gái này dám lớn lối như vậy! Lục Thiếu Du trong lòng rùng mình, trong lòng từ từ nhìn thẳng vào nữ tử có khuôn mặt băng sơn trước mắt.

    "Cà ——" Lý Vũ Thần nhẹ giơ tay lên, tuyệt phẩm pháp kiếm(pháp khí là kiếm nên gọi là pháp kiếm --- ) khí thế tăng vọt, khí tức khổng lồ tràn đầy thiên địa, từng trận hàn phong mang theo từng trận phi tuyết(tuyết bay), đem nhiệt độ Vi Vân Cốc giảm xuống, một ít yêu thú tu vi hơi thấp cảm thấy run rẩy.

    "Ông ——" Lý Vũ Thần hai tay liền kết kiếm quyết, "Kiếm Bá Thiên Hạ! Tuyết Táng Chúng Sinh!" Kiếm khí ngút trời sắp hình thành, giống như một cây ngân châm (*giống côn).

    Lúc này Lý Vũ Thần lại có loại khí thế một kiếm nơi tay, ta có cả thiên hạ, tuy rằng chỉ là một ít da lông, nhưng rõ ràng Lý Vũ Thần đã nắm giữ chân ý của bộ kiếm quyết này. Vô số đạo kiếm khí điên cuồng bắn phá ra, muốn đem Lục Thiếu Du đánh thành cái sàng.

    "Lục đại ca, cẩn thận!" Lạc Thanh Âm không khỏi lên tiếng nói.

    "Ầm ——"Kim sắc hư ảnh sau lưng Lục Thiếu Du, chợt mở hai mắt ra, mắt hổ quét nhìn băng hàn kiếm khí đang phóng tới , song quyền hòa với Lục Thiếu Du cùng nhau vũ động.

    Thiên Tử thần quyền!

    "Thiên Tử Nhất Nộ, Thiên Hạ Lưu Huyết!" Lục Thiếu Du tay phải giống như Thương Ưng duệ trảo (*vuốt chim ưng), hung hăng một trảo, đạo kiếm khí bị bóp vỡ thành bột phấn. "Vô dụng, dùng hết khả năng đi, Lý Vũ Thần." Lục Thiếu Du vẻ mặt lãnh đạm nói

    "Vạn Kiếm Quy Nhất! Kiếm Khí Sinh Liên!"
     
  5. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915

    Chương 30: Như Ý Tuyết Liên, Công Đức Thủ Ấn.


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn : 5book †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Dịch: nham12

    Lý Vũ Thần nhanh như thiểm điện, hai tay vũ động, từng đạo Băng Tuyết kiếm khí bí mật mang theo từng đạo tử lôi nhàn nhạt, Lục Thiếu Du sừng sững ở trên hư không, sắc mặt dễ dàng, song quyền chấn động, từng đạo phong tuyết, lôi điện, kiếm khí đều tránh lui, Lục Thiếu Du dường như chủ tể phiến thiên địa này, nắm trong tay hết thảy trật tự vận hành! Vạn Kiếm Quy Nhất pháp môn bị trực tiếp phá vỡ!

    Đây cũng là uy năng của Thiên Tử thần quyền! Thiên tử, thiên tử, từ ý chỉ trời cao mà sinh ra trên đời, hắn là người phát ngôn của trời, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho thiên địa uy năng! Căn cứ lời Thần Trư nói, nếu là có cơ hội đem Thiên Tử thần quyền tu luyện tới cực hạn, mình là có thể hoàn toàn thay trời hành đạo, khi đó mình liền có thể ngôn xuất pháp tuỳ, miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Có thể tùy ý cải tạo quy tắc bên người mình, thậm chí sáng tạo ra không gian của mình, mình là chúa tể mảnh không gian này. Đương nhiên, đây chỉ là Thần Trư nói, dù sao Lục Thiếu Du cách cảnh giới này còn quá xa.

    Thế nhưng ngay cả như vậy, Lục Thiếu Du dù sao cũng là thiên tài, lại có tấm bia đá thần bí bên trong đan điền tương trợ, Lục Thiếu Du đối với Thiên Tử thần quyền lĩnh ngộ vẫn có độ sâu nhất định, điểm này là điểm Thần Trư tán thưởng.

    "Ầm ——" Lục Thiếu Du một quyền đánh ra, dường như thiên hà chảy ngược, lực lượng cuộn trào mãnh liệt mênh mông đem cơn lốc kiếm khí của Lý Vũ Thần hung hăng đánh nát.

    Phanh ——khóe miệng Lý Vũ Thần bắn ra một đạo vết máu, toàn bộ thân thể hung hăng bay ra ngoài, tựa như giấy vụn.

    Cà —— Ngụy lão quỷ và Diệp Khổ hai mắt nhướn một cái, nhất tề hướng Lục Thiếu Du tiến lên trước một bước, khí tức hai người điệp chung vào một chỗ, hung hăng hướng Lục Thiếu Du đè tới, hai người đều từ trên người của Lục Thiếu Du cảm nhận được khí tức cường đại, thậm chí là sinh ra uy hiếp với hai người. Hai người nhất thời cùng xuất thủ, muốn đem Lục Thiếu Du liên thủ diệt trừ.

    Xa xa Lý Vũ Thần ngã ngồi trên đất, khó khăn lắm mới ngừng lại thân hình, trên mặt một trận ửng hồng, thế nhưng hai mắt cũng sáng rực, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta cảm thấy cánh cửa Luyện Khí thập trọng thiên! —— ta cảm thấy, ta sẽ đột phá! tiếp tục cùng hắn chiến đấu, công pháp của ta nhất định có thể tiến thêm một bước!"

    "Ngươi nói không sai, chỉ cần chủ nhân tiếp tục cùng hắn chiến đấu , ràng buộc trên người của ngươi nhất định sẽ từ từ buông lỏng, sau đó bước vào Luyện Khí thập trọng thiên cảnh giới!" Trong cơ thể Lý Vũ Thần đột ngột truyền ra một đạo thanh âm non nớt, "Thế nhưng, chủ nhân cẩn thận, người kia rất mạnh, trong cơ thể tựa hồ ẩn chứa 1 cổ lực lượng kinh khủng, tiểu tuyết sợ."

    Lý Vũ Thần gật đầu, hai mắt nổ bắn ra quang mang nóng bỏng, chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh nhìn như thon gầy kì thực vĩ ngạn đang sừng sững trên không trung kia.

    Nàng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Diệp Khổ và Ngụy lão quỷ đang chuẩn bị đồng loạt ra tay đối phó Lục Thiếu Du, đôi mắt đẹp nhất thời dựng lên. Ứng tiếng nói: "Hắn là đối thủ của ta! Ta muốn cùng hắn nhất phân thắng bại!"

    Nói xong, hai tròng mắt Lý Vũ Thần ngưng lại, một đạo khí tức lạnh như băng đột nhiên phủ xuống, mưa đá bao phủ toàn bộ vi vân cốc đều, lực lượng lạnh như băng như bóng với hình, như Câu Hồn sứ giả hướng tất cả sinh mệnh đánh tới. Lý Vũ Thần tay trái cầm trường kiếm, trong tay phải chậm rãi nâng lên một gốc cây tuyết liên thai. Hai tròng mắt Lý Vũ Thần chỉ một thoáng biến thành bảo thạch màu lam, giống như một hàn đàm sâu không thấy đáy. Lũ yêu quan chiến nhìn tuyết liên trong tay Lý Vũ Thần, không khỏi sắc mặt đại biến, uy áp kinh khủng như vậy, chỉ là vừa thả ra ngoài thì có uy năng như vậy, nếu là hoàn toàn đầu nhập trong chiến đấu sẽ có lực lượng thế nào?

    Trong lũ yêu quan chiến một ít lão yêu kiến thức rộng rãi, vừa thấy được tuyết liên này, nhất thời kinh khủng hét lớn: "Đạo khí! đây là đạo khí! Như Ý Tuyết Liên Thai! chạy mau a bằng không sẽ không còn kịp rồi!" lão yêu vừa nói ra, lũ yêu nhất thời náo động, đạo khí! Cái gì là đạo khí! Ở trong Hồng Hoang, đạo khí là tượng trưng đại môn phái, một hoàng triều, một đầu sỏ yêu tộc!

    Hiện tại lại có đạo khí xuất hiện ở trên chiến trường, khiến lũ yêu không khỏi tâm kinh, có chút kẻ tu vi nhược tiểu càng trực tiếp hôn mê. Tưởng tượng một chút uy năng hủy thiên diệt địa của đạo khí vô thượng, lũ yêu không khỏi sợ, mình vừa công kích quá Lý Vũ Thần! Những yêu tộc hận không thể lập tức tát mình mấy cái bạt tai!

    "Ngươi rốt cục đã lấy ra" Trên mặt Lục Thiếu Du vẫn vân đạm phong khinh như trước, tựa hồ một điểm cũng không kinh ngạc, "Tuy rằng đạo khí rất mạnh, thế nhưng cũng phải nhìn ngươi có hay không thực lực phát huy được uy năng đạo khí."

    Hai mắt Lý Vũ Thần rừng rực quang mang, nàng bình tĩnh nhìn Lục Thiếu Du, một chữ một cái nói: "Ngươi, đã, sớm, biết, rồi, sao?"

    Lục Thiếu Du nhẹ nhàng gật đầu.

    Hai mắt Lý Vũ Thần phụt ra quang mang bén nhọn đâm về phía Lục Thiếu Du, chỉ thấy nàng nhân kiếm hợp nhất, đáp xuống, giống như một đạo thần hồng sắc bén, kiếm khí kinh khủng tựa hồ có thể xé rách thiên địa, đông lại Càn Khôn, Lục Thiếu Du có điểm biến sắc, người chưa đến, thanh tới trước, kiếm khí kịch liệt hướng Lục Thiếu Du kéo tới. Lục Thiếu Du chấn động toàn thân, một hư ảnh pho tượng phật đà mặt mũi hiền lành xuất hiện ở dưới chân phải thiên tử hư ảnh, bên chân trái lại là tiếng huýt gió kinh khủng liên tục không dứt, tứ cực đại ma vẻ mặt dử tợn hiện ra ngang hàng với phật đà hư ảnh

    Lục Thiếu Du sắc mặt bình thản quay sang Diệp Khổ và Ngụy lão quỷ đạo đang xem cuộc chiến: "Các ngươi cùng lên đi!" giọng nói bình thản, lại làm cho mỗi một một yêu tộc ở đây cảm nhận được một loại cuồng ngạo!

    Ngụy lão quỷ và Diệp Khổ song song liếc nhau, gật đầu, song song bước ra một, hướng Lục Thiếu Du đánh tới. Nhưng vào lúc này, Lý Vũ Thần đã dắt kiếm khí kinh khủng hướng về Lục Thiếu Du lao xuống mà đến, kiếm khí khổng lồ đoạn kim phân thạch, hung hăng nện ở trên người của Lục Thiếu Du.

    Ầm —— quanh thân Lục Thiếu Du kình lực vừa phun, liền đem kiếm khí khắp bầu trời toàn bộ đều nhất nhất hóa giải, hai chân nhẹ bước, Đạp Thiên Bát Bộ! Lục Thiếu Du không lùi mà tiến tới, chuyển thủ vi công, bốn trăm long mã lực bỗng nhiên đánh ra, chưởng lực hùng hồn trực tiếp đánh về phía Lý Vũ Thần, Lý Vũ Thần đồng dạng không lùi, toàn thân bộc phát quang hoa lam sắ , đem nàng bảo hộ ở bên trong, Lục Thiếu Du kinh ngạc phát hiện chưởng lực của mình như đánh vào tường đồng vách sắt! khiến bàn tay của hắn dĩ nhiên mơ hồ có chút cảm giác đau, mà màn sáng màu xanh nhạt chỉ là hơi lắc lư vài cái mà thôi!

    "Vô dụng! Như Ý Tuyết Liên của ta là phòng ngự tuyệt đối, ngươi không có khả năng công phá!" Lý Vũ Thần bình tĩnh nói, nàng bây giờ vẻ mặt bình tĩnh không gì sánh được, nhưng thực tế ở trong lòng đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn, pháp bảo phòng ngự của mình thế nhưng đạo khí! Mặc dù mình chỉ có thể phát huy ra một tia uy năng, nhưng là tuyệt đối không phải một Luyện Khí bát trọng thiên có thể rung chuyển! Thế nhưng nàng ở ngoài miệng vẫn đả kích sự tin tưởng của hắn, "Ngươi hãy nhận thua đi! Ở trước mặt của ta, tất cả công kích của ngươi đều là phí công!"

    Cùng lúc đó, một bàn tay to màu đen hướng Lục Thiếu Du đánh tới, hai mắt Lục Thiếu Du hiện lên một tia lệ mang, chỉ thấy kim thân phật đà vẻ mặt đau khổ bước ra, phật quang quanh thân nhộn nhạo, phổ độ chúng sinh, tay phải thô ráp chậm rãi vươn ra, sâu kín nói: "Công Đức Bất Hủ Đại Thủ Ấn! "
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)