Huyền Huyễn Vu Sư Chi Lữ - Nhất Hàng Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    [​IMG]
    Vu Sư Chi Lữ
    Tác giả: Nhất Hàng Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên
    Chương 1: Vu sư thế giới.

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Tiếp cận vô hạn tri thức, dựa vào chính bản thân, ta khiêu chiến vô tận thế giới.

    Truyện kể về một tên phù thủy tên Cách Lâm, hắn dựa vào vận may cùng sự thông minh của mình học tập tri thức phù thủy đặc biệt, đi qua nhiều dị vực thế giới, tham gia chiến tranh giữa các văn minh khác nhau.

    Lời nhận xét của một converter bachngocsach:

    Trong tác phẩm, thế giới của nhân vật chính là một thế giới hình thành từ Ma pháp, nhưng Ma pháp lại được xây dựng nên từ tri thức – có logic lý luận hẳn hoi chứ không phải kiểu tri thức chẳng biết đâu mà lần như bao truyện khoa huyễn khác. Nhân vật chính từ từ phát triển lên và cùng những vu sư khác chiến đấu ở nhiều thế giới, gặp gỡ nhiều loại chủng tộc khác nhau.

    Truyện là một tác phẩm khác biệt trong một rừng hỗn tạp các đủ các thể loại văn học mạng TQ hiện đại. Trong khi các tác phẩm khác không yêu cầu người đọc tư duy quá nhiều, đầy rẫy phong cách yy hay tình cảm mướt mát. Truyện mang đầy tính tư duy logic, có thể tác giả miêu tả tình cảm chưa thật sự xuất sắc, còn một chút ngây ngô nhưng tổng thể truyện là một tác phẩm hay.

    Cái thích thú khi đọc truyện không đến dồn dập, nhanh chóng mà từ từ. Nhân vật chính trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ để đạt được thành tựu, hoàn toàn chỉ dựa vào trí tuệ sáng suốt của mình chứ không phải do bảo bối nghịch thiên, thần thú hay chỗ dựa nào. Đọc truyện không giống ngấu nghiến một chiếc bánh kem mà lại như nhâm nhi một tách cà phê nóng, vị ngon chỉ đến ở cuối cùng.

    Đôi lời từ converter của Tàng Thư Viện:

    Truyện tuyệt đối không có chuyện đánh vượt cấp (nếu có thì chắc chỉ áp dụng với Thánh Ngân Vu sư trở lên), gặp thằng cao hơn thì chỉ có nước chạy. Muốn thăng cấp thì phải nghiên cứu để tìm chân lý, chứ không có chuyện ngồi tu luyện hít thở rồi lên cấp.

    Vu Sư là một nền văn minh, thường xâm lược thế giới xung quanh để lấy tài nguyên, nô lệ, đồng thời qua đó thí nghiệm nhằm tăng cường tri thức của mình. Vậy nên không khí trong truyện khá đen tối, tàn khốc. Ngoài văn minh Vu Sư ra còn có các văn minh khác, khi gặp nhau thì sẽ có chiến tranh hàng ngàn năm, cho tới khi một bên bị tuyệt diệt hoặc một bên chấp nhận làm nô lệ. Chiến tranh sống động ý tưởng kì lạ tràn ngập trong từng câu . Mỗi câu tôi đọc đều dẫn dắt tâm trí tưởng tượng ra những bức ảnh sống động mà lối tiếp nhau. Phải nói thế mới là CHIẾN TRANH.

    Trong quan niệm về thời gian hợp lý, mấy người tầng thứ sinh mệnh cao và tầng thứ sinh mệnh thấp có cách nhìn nhận sự việc khác nhau, cùng một vấn đề cũng sẽ có cái nhìn khác nhau, như thế mới thể hiện được những lão gia hỏa sống vạn năm cùng mấy tiểu tử sống trăm năm chênh lệch. Chứ không như mấy truyện khác, mà sẽ thể hiện rõ câu “Gừng càng già thì càng cay”.

    Điểm hay của truyện này còn có, mấy người bạn của Main thì sẽ ko có hưởng đến vầng sáng NVC, mà cũng chết như thường có khi còn chết thảm nữa. Và truyện còn thể hiện muốn có được thì phải trả ra một cái giá hợp lý thì sẽ lấy được, chứ ko có vụ không làm mà hưởng.

    Truyện này sẽ không có YY, xuyên việt, phần mềm hack… Và khi bạn đọc truyện này dù bạn thích hay là ghét thì mình dám chắc nó sẽ có những đoạn tình cảm sẽ làm bạn đọc sẽ im đậm (còn buồn hay vui thì cứ đọc sẽ biết nhá!). Và bạn sẽ có những lúc đau thương vì những cái chết không mong muốn, nhưng dám chắc một đều bạn sẽ không bắt bẻ được vì tác giả tả rất logic cái chết đó.

    Cấp bậc:

    – Vu Sư chia làm Vu sư học đồ, Chính thức Vu sư, Thánh Ngân Vu sư, Chân linh Vu sư.

    + Vu sư học đồ.
    + Chính thức Vu sư: Cấp một Vu sư đến Cấp ba Vu sư.
    + Thánh Ngân Vu sư: Cấp bốn Vu sư đến Cấp sáu Vu sư.
    + Chân linh Vu sư: Cấp 7 Vu sư đến Cấp 9 Vu sư,…. Và có thể còn có cấp cao hơn nữa.

    – Vu sư còn chia thành các loại khác nhau như: Hàm nghĩa Vu sư, Ám Vu sư, Minh Vu sư, Săn ma Vu sư. Nói chung cũng hơi đa dạng, còn có các nhóm: Săn ma chiến tích, Lê minh trí tuệ, Điệp ảnh Vu sư….

    Dịch giả: Lưu Kim Bưu
    Biên: tiểu bất điểm

    Ầm, ầm, ầm! Cánh cửa dày và nặng truyền đến tiếng gõ dữ dội, trong căn nhà tranh nhỏ bé, Grimm* trùm lên mình cái chăn bông cũ nát, đang ngủ ngon lập tức bị đánh thức, cảm giác giá buốt tê dại dưới chân làm hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng cũng không dám chậm trễ, hô lên: “Đến rồi.”

    (*Tên tiếng trung: Cách Lâm, tên tiếng anh: Grimm)

    Không lo được cho đôi chân đã sắp lạnh đến mất đi tri giác, Grimm nhanh nhẹn mặc vào bộ quần áo cũ nát của mình, vớ lấy cái chăn rách làm chiếc áo bông khoác bên ngoài, mở cánh cửa gỗ. Từng đợt gió mùa đông lạnh lẽo thổi tới, xen lẫn những mảnh băng nhỏ làm thân thể hắn khẽ run lên. Ngoài cửa, lão Hán mỗ đang cuộn mình trên chiếc xe ngựa gỗ hư nát, một tay cầm roi da, một tay cầm tẩu thuốc, xe ngựa lưu lại hai vệt dài trên mặt tuyết gồ ghề.

    “Nhanh lên một chút, hôm nay đường không dễ đi, đến muộn có thể sẽ bị ăn mắng.” Lão Hán cầm tẩu thuốc rít mạnh một hơi, cằn nhằn Grimm.

    “À, đã biết.” Grimm đóng cửa lại, tay chân lanh lẹ nhảy lên xe ngựa, mọi thứ tập mãi thành quen, trên cơ bản, từ khi theo Hán đại thúc nhận công việc ổn định này, mỗi ngày hắn đều sẽ được nghe lão cằn nhằn một câu.

    Lão Hán không quá nhiều lời. Sau khi rít nốt một hơi cuối cùng từ tẩu thuốc, lão vung mạnh roi, con ngựa già khẽ rên “ồ ồ”, kéo xe ngựa tiếp tục đi trên mặt tuyết gồ ghề. Mà Grimm thì tựa lên vách ngăn của xe ngựa, liếc nhìn bầu trời đen kịt, lại nhắm mắt vào lần nữa. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm của những lần trước, trời tuyết như thế này, chiếc xe được kéo bởi con ngựa già ít nhất phải tốn hơn nửa canh giờ mới có thể đến phủ Tử tước trong thành, khi đó trời cũng đã sắp sáng.

    Dựa vào thành xe, hắn ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, nội tâm vô cùng cảm kích lão Hán mỗ.

    Thuở nhỏ hắn là một thằng nhóc mồ côi, vẫn thường đi theo đám trẻ không cha không mẹ lăn lộn trong thành Bi Seer, trải qua cuộc sống ăn mày bụng không đủ no. Mãi cho đến một ngày, lão Hán tuổi đã già mà không một mụn con bất chợt nhìn thấy Grimm, vừa nghĩ đến việc bản thân mình không có con cái phụng dưỡng, lão liền nhận Grimm về, cười hắc hắc nói: “Ta chết đi rồi, hai gian nhà tranh và con ngựa già này chính là dành cho con.”

    Thực ra, hai gian nhà tranh ở nông thôn và con ngựa già kéo xe thật sự cũng chẳng đáng mấy đồng, nhưng lại làm Grimm vô cùng cảm kích lão Hán mỗ, coi lão như cha mẹ thứ hai của mình.

    Công việc mưu sinh mà lão Hán mỗ và Grimm có được chính là mỗi sáng trước hừng đông, chạy tới phủ Tử tước trong thành Bi Seer, dọn dẹp toàn bộ rác rưởi sau một đêm cuồng hoan của các quý tộc lão gia cao cao tại thượng, chuyển đến ngoại thành thanh lý, sau đó lại đến lãnh địa của Tử tước chọn mua hết thảy vật tư tốt cho đêm hoan lạc thứ hai.

    Đi một vòng như thế, gần như trôi qua hơn nửa ngày.

    Sau nửa canh giờ, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc, mặt đường bắt đầu được lát đá bóng loáng. Grimm đang ngủ gật trên xe ngựa cũng không cần lão Hán mỗ đánh thức, lập tức tỉnh lại, hắn biết đã đến Bi Seer thành thì chỉ tức khắc là sẽ tới phủ Tử tước, vội vàng quét qua đám tuyết bám trên người, coi như chỉnh đốn lại dáng vẻ một chút.

    Thời điểm Grimm và lão Hán mỗ đến mỗi ngày, phần lớn các quý tộc sau một đêm cuồng hoan ở phủ Tử tước đã rời đi, cho dù tình cờ có một ít người còn chưa đi, thì mấy vị quý tộc lão gia cao cao tại thượng kia cũng không thèm liếc nhìn hai tên đầy tớ thấp hèn này, dáng vẻ gì đó căn bản không có chút tác dụng nào. Nhưng lão quản gia của phủ Tử tước lại là kẻ khó xơi, luôn làm khó dễ công việc của đầy tớ như Grimm, chỉ chực chờ để vơ vét chỗ tốt, lão không chỉ một lần dùng lí do “dáng vẻ thấp hèn không ngay ngắn” để kiếm cớ vơ vét ngân tệ của lão Hán.

    (*đơn vị tiền tệ trong truyện: đồng tệ, ngân tệ, kim tệ)

    Trước cửa của phủ Tử tước, hai tên kỵ sỹ vệ binh cao to vạm vỡ sau khi trải qua một đêm canh gác đã sớm uể oải không tả nổi, liếc nhìn lão Hán mỗ và Grimm một cái, mấy năm qua đã quá quen thuộc nên cũng không thèm để ý đến. Lão Hán mỗ cười làm lành, Grimm thì nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu tiến vào phủ Tử tước, không dám nhìn linh tinh, liền đi thẳng đến đại sảnh xa hoa mà mỗi ngày đều cần phải quét dọn cẩn thận.

    Grimm và lão Hán mỗ vốn đang phờ phạc đột nhiên lại cảm thấy bầu không khí ngày hôm nay dường như không giống bình thường, chỉ thấy trước cửa đại sảnh phủ Tử tước, vẻ mặt lão quản gia âm trầm, đôi mắt thâm độc hình tam giác trợn to về phía Grimm và lão Hán, sau đó đi bộ đến bên cạnh hai người, thấp giọng quát lên: “Nghiêm túc chờ ở đây, bịt lỗ tai, nhắm đôi mắt của các ngươi lại.”

    “Vâng, vâng.” Hắn và lão Hán vội vã ứng phó, nói.

    Tiếng cãi cọ mơ hồ truyền đến từ trong đại sảnh, dù nghe không rõ lắm, nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra là tiếng cãi lộn của một bé gái. Theo bản năng, Grimm và lão Hán biết đây tất nhiên là một đại nhân vật.

    Đứng đợi trong tuyết cũng được gần nửa giờ, trời thì đã sáng hẳn, hắn và lão Hán lạnh đến mức dậm chân không ngừng, run bần bật, lão quản gia vốn đang chờ ngoài cửa đại sảnh lại âm trầm đi tới, khẽ quát: “Không chịu được thì ngày mai đừng đến.”

    Grimm và lão Hán mỗ biến sắc, lão Hán mỗ sau khi do dự mấy lần, liền lấy một đồng ngân tệ từ trong cái áo vải rách, nhét vào tay lão quản gia, liên tục cười làm lành, nói: “Nhận lấy đi, nhận lấy đi.”

    “Hừm.” Lão quản gia nhét tiền vào túi áo của mình một cách thuần thục, không để ý tới hai người nữa, vẻ mặt lo lắng chờ đợi ở cửa đại sảnh, thỉnh thoảng ngó vào bên trong.

    Grimm không chịu được, nói nhỏ: “Đáng ghét, mấy ngày trước vừa mới kiếm lời từ chỗ chúng ta, hôm nay lại muốn thêm!”

    “Ôi, quên đi, nhẫn nhịn một chút, nhiều kẻ muốn có được công việc này đấy, lão quản gia chỉ ước gì chúng ta bỏ đi.” Lão Hán mỗ thở dài một tiếng. Người già rồi, sắp sửa xuống lỗ, cũng không có tính cách nóng nảy giống người trẻ tuổi.

    Đúng vào lúc này, một bé gái chạy vọt ra từ trong đại sảnh, ăn mặc quần áo quý tộc sang trọng, khuôn mặt tinh tế ngập tràn nước mắt, sau khi chạy đến bên người Grimm và lão Hán mỗ thì dừng lại, hét vào trong đại sảnh: “Ta chỉ cần Arron ca ca của ta, ta sẽ không đến Lilith Cabin gì đó, càng không trở thành vu sư!” Nói xong, dường như bé gái còn chưa nguôi giận, hung hăng móc một quyển sách ném ra ngoài, nhanh chân chạy khỏi phủ Tử tước.

    “Phản rồi! Phản rồi! Hai người các ngươi ngơ ra đó làm gì? Còn không đuổi theo nhanh cho ta?” Một tên quý tộc bụng phệ tức đến đỏ cả mặt, gào thét tới hai tên kỵ sỹ mặc áo giáp ở bên người, nhưng để Grimm không dám tin, chính là Tử tước lão gia cao cao tại thượng hàng ngày lúc này lại tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ, cười làm lành với vị quý tộc bụng phệ này, thấp giọng khuyên nhủ gì đó.

    “Hừ, nó thì hiểu được cái gì? Vì một tên tiểu tình lang* lại từ chối vị vu sư mà ta phải trả giá lớn để mời tới? Phải biết, nửa năm sau chính là. . .” Với tâm trạng vô cùng lo lắng, Tử tước đại nhân liền đi theo vị quý tộc bụng phệ này rời phủ, căn bản không thèm liếc qua Grimm và lão Hán mỗ. Còn lão quản gia cũng cực kỳ lo lắng bám theo ra ngoài, trước khi đi còn mang theo hai tên gác cửa đi cùng, biến mất trong tuyết.

    (*người yêu)

    Chỉ nháy mắt, trong sân đã trở nên trống rỗng, không một tiếng động.

    Nhìn quanh không có ai, theo bản năng, Grimm muốn nhặt quyển sách dưới đất lên, nhưng lão Hán lại đi tới một bước, cầm tẩu thuốc gõ vào tay hắn, khẽ quát: “Không muốn sống sao?”

    Grimm nhếch miệng khẽ kêu đau một cái, nói nhỏ: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu? Nếu có người truy hỏi, chúng ta liền nói lúc quét rác vứt đi rồi, ngược lại cũng là do vị tiểu thư kia ném xuống đất.”

    Lão Hán mỗ suy nghĩ một chút, sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai, lão gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý với hắn. Grimm cầm quyển sách nhét vào trong quần áo, sau đó liền như không có chuyện gì xảy ra, đi theo lão Hán quét dọn đại sảnh. Sau một đêm cuồng hoan của các quý tộc, đại sảnh lưu lại lượng lớn rác rưởi, toàn bộ đều được quét sạch đưa vào trong xe ngựa. Mãi cho đến trước khi đi cũng chưa có ai truy hỏi về tung tích của quyển sách kia, mà hắn cũng không để ý tới.

    Dù sao thì từ trước đến nay, trong đống rác sẽ lẫn lộn một số thứ tuy không lọt mắt các quý tộc, nhưng lại là bảo bối khiến đám người hầu vui sướng cực điểm.

    Kẽo kẹt kẽo kẹt, một cỗ xe ngựa chở đầy rác chậm rãi rời khỏi thành Bi Seer, ngồi trên xe, Grimm cũng không buồn ngủ, đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lấy ra quyển sách đã nhặt được mà hắn vẫn giấu trong lòng.

    Cau mày, những người hầu bán sức cho các quý tộc như hắn thông thường đều không biết chữ, nhưng bởi lão Hán mỗ lúc trẻ từng là kế toán học việc cho một quán rượu, tuy sau đó quán rượu kia đóng cửa, nhưng lão cũng đã biết chữ, mấy năm qua đều dạy cho Grimm.

    Bất quá nguyên nhân làm Grimm cau mày là do chữ viết trên bìa ngoài của quyển sách này vốn không thông dụng, nhìn rất lạ, suy nghĩ thật lâu, hắn mới nhận ra mấy chữ này.

    “《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》? Đây là vật gì?” Grimm trợn tròn mắt, vốn tưởng cuốn sách này là một quyển tiểu thuyết hay truyện ký về thi sĩ lang thang, vì đây cũng là loại sách mà những tiểu thư, công tử quý tộc kia thích nhất, nhưng không nghĩ đến tiểu thư quý tộc vừa nãy lại ném một quyển sách có cái tên kì lạ như thế này.

    Chờ chút!

    Grimm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi! Quyển sách này sẽ không phải là một bản ghi chép ma pháp thần bí của vu sư chứ?

    Vu sư là đề tài mà xưa nay chỉ các quý tộc mới có tư cách đàm luận, người thường thậm chí cả đời cũng chưa một lần được thấy vu sư hành tung bí hiểm. Trong mắt người bình thường, vu sư nắm giữ ma pháp thần bí khó lường, tràn ngập sự tà ác và bí ẩn, thường thường đều nghe đồn vu sư tàn sát một mảng lớn dân thường, thậm chí ăn mắt trẻ con, dùng thường dân làm thí nghiệm ma pháp tà ác. Nhưng bởi vì vu sư với sức mạnh phi phàm mà vĩ đại của mình có thể dễ dàng giết chết người bình thường thậm chí là cả kỵ sĩ, khiến người khác phải kính nể.

    Thậm chí Grimm cũng không chỉ một lần tưởng tượng, đám vu sư đó rốt cuộc dựa vào cái gì để nắm giữ được những sức mạnh thần bí mà vĩ đại kia? Tại sao người bình thường không nắm giữ được? Nếu như mình trở thành vu sư, nắm giữ những sức mạnh thần bí vĩ đại đó, liền không cần phải nhìn sắc mặt của những quý tộc lão gia kia chứ? Còn kẻ nào dám nói mình là tiện dân thì trực tiếp giết chết hắn.

    Mang theo vẻ khó tin, Grimm nhanh chóng lật quyển sách《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》, bắt đầu nhẩm đọc từng chữ một, có khi gặp chữ lạ còn phải suy nghĩ cẩn thận một lúc, thậm chí tạm thời nhảy qua, trên mặt hắn dần xuất hiện nét chấn động, phảng phất như mở ra cánh cửa lớn của một thế giới hoàn toàn mới!

    Mùi vị chính là thông qua hệ thống khứu giác của sinh vật để nhận biết được phân tử các vật chất khác nhau bay hơi trong không khí, mà mùi thối, thứ mùi có tính kích thích mạnh nhất đã chiếm một nửa số lượng mùi vị mà sinh vật có thể phân biệt.

    Dựa trên sự giải thích của《 Đồ Phổ Mùi Vị 》, người bình thường ước chừng có thể nhận biết được 30 đến 400 mùi vị khác nhau, ngẫu nhiên một số người có khả năng đặc biệt thì có thể nhận biết khoảng 600 mùi vị, nhưng số lượng mùi vị có thể nhận biết này so với một ít sinh vật khác, đúng là thấp đến đáng thương.

    Ví như Anh Đề Kê (gà Anh Đề), một loại gà có thể phát ra tiếng khóc giống trẻ con, dựa theo thí nghiệm, sinh vật này ít nhất có thể phân biệt được 6500 mùi vị trở lên.

    Lại ví như Âm Điệp (bướm âm), một loại sinh vật thần kỳ chỉ có thể sống nhờ vào việc thu thập mùi thối, có thể phân biệt được 8200 mùi vị trở lên. . .

    Trong sách còn đề cập, sinh vật được biết đến với khả năng nắm giữ nhiều mùi vị trong không khí nhất tên là Tam Đầu Khuyển (chó ba đầu), đây là một loại sinh vật hùng mạnh mà rất nhiều vu sư cũng không dám trêu chọc, nó có thể phân biệt được bất kỳ mùi vị nào mà vu sư có khả năng chia tách từ không khí, tổng cộng 17852 loại, quả thực đã đạt đến một mức độ khó tin.

    Còn thứ mà《 Cải Tạo Khứu Giác 》 giảng giải chính là căn cứ vào tình hình thân thể của vu sư, lợi dụng khứu giác nhạy bén của một số sinh vật để cải tạo bản thân, khiến khứu giác tiến hóa đến mức hoàn hảo, trong đó cái gọi là “thí nghiệm ma pháp” liên quan đến rất nhiều vật liệu kỳ quái, còn có một từ xuất hiện nhiều nhất trong sách mà đến bây giờ hắn vẫn chưa thể làm rõ, “tế bào”?

    “Grimm, Grimm!” Sau khi lão Hán hô đến hai tiếng, Grimm mới lấy lại tinh thần từ trong quyển sách ma pháp kỳ diệu này, luống cuống tay chân thu lại sách ma pháp, bắt đầu giúp đỡ lão Hán mỗ đổ rác trên xe ngựa. Đổ hết sạch rác trên xe ngựa xong, Grimm theo lão Hán mỗ dựa vào quy củ cũ để thu mua hàng hóa trong lãnh địa Tử tước, dành cho những quý tộc lão gia kia sử dụng vào tối nay.

    Bận bịu đến tận lúc chạng vạng, lão Hán và Grimm mới chuyển hết tất cả hàng hóa đến phủ Tử tước trong thành, sau đó nhận lấy mười mấy đồng tệ, chạy về nông thôn. Trên xe ngựa, Grimm vẫn chăm chú nhìn cuốn《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》 kia.

    Lão Hán quay đầu nhìn hắn một chút, thở dài nói: “Đứa nhỏ này, hôm nay thực sự bị ma nhập, cuốn sách này đẹp đẽ như vậy sao?”

    Grimm cười hì hì, không nói gì thêm, chỉ là trong lòng hắn tràn ngập sự mong ngóng và rung động với thế giới vu sư bí ẩn này. Trên thế giới thực sự có ngọn núi sinh mệnh biết di chuyển? Sông chảy từ trên trời xuống? Những dị vực thế giới kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nguyên lí để vu sư nắm giữ lực lượng ma pháp mạnh mẽ là gì?

    Những vấn đề liên tục hiện ra trong đầu hắn, nhưng không ai có thể trả lời.

    “Ái chà, đảo mắt đã mười bảy tuổi rồi nhỉ? Ừm, sang năm sửa chữa lại nhà một lượt, xem có thể tìm được một nha đầu của gia đình nào đó quanh đây thích hợp cho con làm vợ hay không? Hi vọng lão già này trước khi xuống lỗ có thể nhìn thấy cháu nội.” Lão Hán mỗ nhắc tới.

    Grimm cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý lẩm bẩm: “Ngài nói lung tung cái gì thế? Lão nhân gia ngài sống lâu trăm tuổi, thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ vốn cũng không phải vấn đề.”

    “Ha ha. . .” Lão Hán bị hắn chọc cười, tiếp tục điều khiển xe ngựa quay về con đường quen thuộc kia.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vu Sư Chi Lữ
    Tác giả: Nhất Hàng Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên
    Chương 2: Thẳng đến phủ thành chủ

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau cùng thì lão Hán cũng không đợi được đến ngày Grimm cưới vợ sinh con, lão đã về với đất!

    Lại nói đó là một buổi đầu xuân, cơn gió lạnh buốt đã bắt đầu nhu hòa. Sau khi làm xong công việc một ngày, lão Hán và Grimm mua một thùng rượu mạch nha nhỏ từ trên trấn, cắt mấy cân thịt, chuẩn bị đến ngày mai sẽ bắt đầu kế hoạch lớn năm nay là sửa chữa lại phòng ốc, kế hoạch tìm vợ cho hắn cũng được đề cập đến. Nhưng kết quả thật bất hạnh, sáng ngày thứ hai, lão Hán đã không thể gọi Grimm rời giường làm việc nữa rồi.

    Lão Hán mỉm cười vĩnh biệt. Không biết là bởi rượu thịt ngon lành của tối hôm trước, hay là bởi tất cả nguyện vọng đều được thực hiện trong giấc mơ, trái lại, mãi cho đến tận lúc Grimm thuê mấy nông dân chôn lão Hán, khuôn mặt ông lão này vẫn tràn ngập nét tươi cười, vẫn tự do thoải mái như thường ngày.

    Cái tẩu thuốc mà lão Hán yêu quý nhất cũng được hắn chôn xuống cùng lão.

    Lão Hán đột ngột đi xa khiến Grimm cảm thấy mất mát một thời gian dài, mà ngày tháng thì vẫn cứ trôi.

    Grimm trở thành chủ nhân của hai gian nhà tranh này, còn có con ngựa già và 2 kim tệ 17 ngân tệ nữa, đây chính là số tài sản mà lão Hán mỗ tích góp cả đời, hiện tại chúng đều thuộc về hắn, cũng là toàn bộ tài sản mà hắn có lúc này. Đương nhiên, Grimm đã âm thầm giấu quyển sách ma pháp《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》 ở nơi để kim tệ. Trên cơ bản, buổi tối mỗi ngày nếu không tốn quá nhiều dầu đèn thì hắn đều sẽ xem qua một hai lần.

    Dần dần, mùa hạ đã đến.

    Vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác, trời vừa sáng liền bận rộn với công việc. Grimm phải đổ ra ngoài thành lượng lớn rác thải mà các quý tộc lão gia phủ Tử tước còn thừa lại sau buổi cuồng hoan tối hôm qua, tiếp đó quay về lãnh địa Tử tước, lấy số vật tư được Tử tước chuẩn bị cho hôm nay từ trong tay những gia đình làm thuê. Ngồi trên xe ngựa, Grimm thích ý nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng bay bay.

    Cạnh xe ngựa, một cô bé thôn quê tên là Mary tay chân thoăn thoắt mang vác hàng hóa, thậm chí còn giỏi hơn đám con trai bình thường. Cô nàng này mặc váy làm từ vải lanh, trên mặt có không ít tàn nhang, mái tóc màu vàng óng, tim đập thình thịch. Thỉnh thoảng lén nhìn Grimm đang ngồi thích ý trên xe ngựa, nhìn nam nhân có tướng mạo anh tuấn này, Mary yêu đến muốn chết, ngửi thứ mùi chỉ có trên người hắn, lại thơm ngát như mùi của cỏ Ngải Lan.

    Nhưng Grimm cũng không để ý đến Mary. Năm ngoái, vào một dịp ngẫu nhiên, hắn đã biết cô bé này yêu mình, rốt cuộc vẫn là do lão Hán lén kể cho hắn, thậm chí kế hoạch của lão chính là để Grimm cưới cô bé này làm vợ. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn cũng phải thừa nhận, bản thân thật sự không có cảm giác gì với cô bé chịu khó và thẹn thùng này, tối đa thì hắn chỉ xem là em gái hàng xóm mà thôi. Vì thế nên sau khi lão Hán mất đi, Grimm cũng không chủ động liên lạc với nàng, chỉ có thời điểm chở hàng hóa mỗi ngày mới gặp mặt một lần.

    Cô nàng thấy Grimm không nói lời nào, vừa làm việc, vừa lén lút quan sát hắn, mắt thấy hàng hóa dần dần sắp chuyển hết lên xe ngựa, dựa theo thói quen cũ, Grimm sẽ lái xe ngựa rời đi. Cuối cùng cô bé không nhịn được cắn môi, nói: “Grimm này, lúc sáng sớm có một Vu sư đi qua đây, còn hỏi đường tới thành Bi Seer như thế nào, khi đó mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ta cũng lần đầu gặp được Vu sư trong truyền thuyết đấy.”

    Nàng ta làm bộ dáng cực kỳ vui mừng, lén lút quan sát Grimm.

    Grimm vốn đang ngồi buồn chán trên xe ngựa, nhưng vừa nghe thấy từ “Vu sư” này, tinh thần hắn đột nhiên đã tỉnh táo lại, giọng nói mang vẻ khó tin: “Vu sư? Cô chắc chắn chứ?”

    “Tất nhiên là ta chắc chắn, rất nhiều người ở đây đều nhìn thấy.” Mary thấy Grimm tiếp lời liền vui mừng đáp lại.

    Hắn hơi kích động: “Dung mạo của tên Vu sư đó ra làm sao?” Grimm còn chưa từng thấy Vu sư, truy hỏi.

    “Ừm. . . Vu sư đó khoác lên người bộ áo choàng màu xám rộng lớn, trên đầu đội mũ chóp cao, bộ mặt không nhìn rõ lắm, dường như được che bởi một lớp sương mù, trong tay hắn còn cầm một con chẫu chuộc mắt đỏ. Đúng rồi, lúc đó hắn nói chuyện với Emma ở đầu thôn.”

    Nhìn dáng vẻ kích động của Grimm, Mary liền nói một mạch cho hắn tất cả tin tức mà cô có thể biết.

    “Cảm tạ.” Grimm cực kì kích động. Từ sau khi lấy được quyển sách ma pháp kia vào nửa năm trước, thì đây cũng là manh mối đầu tiên thực sự liên quan tới Vu sư mà hắn có được.

    Grimm chạy nhanh đến nhà Emma ở đầu thôn, Emma là một người phụ nữ 23 đến 24 tuổi, đã có hai con, chồng cô là một thợ săn với cái tên Soujia La, thân thể cường tráng, tính cách lại vô cùng phóng khoáng.

    Soujia La hết sức ngạc nhiên khi thấy Grimm đến: “Ồ, Grimm đến rồi, ha ha, có phải là bị hương vị nơi đây hấp dẫn tới hay không? Đến đến đến, ngày hôm qua ta may mắn đã bắt được lợn núi. . .” Emma đi ra từ trong bếp, còn có cả hai đứa bé đang hiếu kỳ nhìn Grimm.

    Nửa giờ sau, Grimm mang theo vẻ kích động rời khỏi nhà Emma, lẩm bẩm một cách hưng phấn: “Thành Bi Seer, đúng là đi tới thành Bi Seer!” Hắn hùng hổ lái xe ngựa phi nước kiệu vào trong thành, cả quãng đường hắn chỉ sợ con ngựa già sớm tắt thở mà theo lão Hán mỗ lên trời.

    Phủ Tử tước thành Bi Seer.

    Đằng sau lão quản gia ngạo mạn, bốn tên kỵ sĩ cao to vạm vỡ đang đứng chặn trước cửa vào phủ. Ánh mắt của lão quản gia âm lệ nhìn mười mấy nông dân vây quanh trước cửa phủ, gầm lên: “Đất đai của các ngươi là do Tử tước đại nhân ban tặng, Tử tước đại nhân muốn thu thuế như thế nào, liền thu thuế như thế đó! Các ngươi định tạo phản sao? Nói cho các ngươi. . .”

    Grimm lo lắng chờ đợi ở đằng xa, trên cơ bản, vào thời điểm này hằng năm đều sẽ có rất nhiều nông dân gây sự trước cửa phủ Tử tước. Sau khi bị vài tên kỵ sĩ chỉnh đốn một phen, bọn họ liền tản đi, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.

    “Tiện dân! Tiện dân! Còn dám mạnh miệng!” Lão quản gia hét lên: “Đánh đuổi bọn chúng cho ta!”

    Chỉ trong chốc lát, bốn tên kỵ sĩ vạm vỡ đấm đá một hồi liền đánh đuổi toàn bộ mười mấy người nông dân. Lão quản gia cũng bị tức giận không nhẹ, lão thổi ria mép, trợn trừng mắt.

    Grimm không dám lề mề, thận trọng lái xe ngựa tiến vào phủ Tử tước, lão quản gia gầm lên: “Đứng lại!” Lão nhìn lướt qua hắn một chút, lật giở tùy ý hàng hóa trên xe ngựa, quát lớn: “Sao lại chậm chạp như thế? Có muốn làm tiếp nữa hay không?”

    Grimm nhếch mép một cái, trong lòng của hắn sớm đã nín nhịn đầy bụng tức giận. Tháng này lão già quản gia đã thu hai ngân tệ hối lộ của mình, một tháng làm ở phủ Tử tước có thể được ba đến bốn ngân tệ, tuy tiền công cao, nhưng cũng không chịu được sự chèn ép như thế chứ.

    “Quản gia đại nhân, tiểu nhân đã đến từ trước, chẳng qua là do những nông dân kia chặn đường nên mới chưa tiến vào.” Grimm không phải là lão Hán mỗ, cũng không được tốt tính như lão.

    Nhất thời, lão quản gia như bị chọc vào tổ ong vò vẽ, nét mặt già nua trở nên đỏ chót, lão chỉ vào mũi của Grimm, hét lên: “Khốn nạn! Tiện dân như ngươi còn dám mạnh miệng? Xem ra Tử tước đại nhân đã nuôi không các ngươi rồi! Được! Được. . . Ngày mai ngươi không cần phải đến nữa, cút đi cho ta!” Nói xong, lão quản gia thở hổn hển đi vào trong sân, quát lên với mấy tên kỵ sĩ bên người: “Ngày mai tên tiện dân này mà trở lại, liền đánh gãy chân hắn cho ta, nếu không thì các ngươi cũng không cần phải đến nữa.”

    Grimm đứng bên cạnh xe ngựa, tức đến phát điên. Trong lòng hắn không ngừng nguyền rủa lão già này sẽ đi gặp lão Hán mỗ vào ngày mai.

    Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì đó. Sau khi lẩm bẩm một tiếng, hắn liền đặt xe ngựa ở dưới cây đại thụ cách đó không xa, rồi chạy đến một cửa hàng rèn trong thành nhỏ.

    “Ê, Lục ca!” Grimm bắt chuyện với một tên thợ rèn học đồ.

    Ngày xưa, khi hắn còn đi ăn xin trong thành Bi Seer, vẫn luôn là chín tên ăn mày đi ăn xin cùng lúc, hắn xếp hạng lão Bát. Sau này, mỗi người có kỳ ngộ riêng, Grimm được lão Hán mỗ nhận nuôi, lão Lục thì làm học đồ trong cửa hàng rèn này, nghe nói lão Nhị đi làm thuê ở nông thôn, còn những người khác đều không có tin tức.

    “Lão Bát!” Sau khi tên thợ rèn học đồ này nhìn thấy Grimm, ánh mắt liền sáng lên, bước nhanh tới, vỗ vỗ hắn: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”

    Lão Lục cao trên mét tám, cả người toàn mùi chua của mồ hôi, hơi thở đàn ông tràn ngập. Hiện tại lão Lục đã khỏe hơn Grimm nhiều, râu quai nón rậm rạp, gò má bị hun nướng đến ửng hồng do quanh năm làm việc bên cạnh lò lửa, bàn tay thô ráp vỗ yêu lên người hắn.

    “Lục ca, cho ta hỏi ngươi vấn đề này. Nghe nói có một tên Vu sư đến thành?” Grimm hỏi nhỏ.

    Lão Lục biến sắc: “Làm sao ngươi biết được? Xác thực là có một Vu sư đến thành, nghe đồn là hắn đến thu học sinh có tư chất làm Vu sư, nhưng để giám định xem có tư chất làm Vu sư học đồ hay không thì cũng cần tốn đủ một kim tệ.” Nói xong, lão Lục lặng lẽ bĩu môi giận dữ về phía sau, chỉ vào lão thợ rèn kia, nói: “Ông lão kia cũng bắt chước mang con trai đi đến, lại giám định được là không có tư chất làm Vu sư, bây giờ còn đang đau lòng vì một kim tệ kia đấy.”

    Grimm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Tên Vu sư đó ở đâu?”

    Sắc mặt lão Lục hơi đổi một chút, khiếp sợ nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi ư? Một kim tệ không phải là khoản phí nhỏ, chúng ta cũng không có nhiều tiền để lãng phí như vậy.”

    Do dự trong chốc lát.

    Nếu thật sự tốn một kim tệ, đối với người chỉ có hơn hai kim tệ như hắn mà nói, đúng là một đả kích không hề nhỏ, nhưng nếu mất đi cơ hội lần này, có lẽ tương lai cũng không còn cơ hội như vậy nữa. . .

    Rốt cuộc, Grimm gật đầu kiên định. Lão Lục sau khi khiếp sợ hơn nửa ngày trời, mới mở miệng nói: “Tên vu sư đó đang ở trong phủ Thành chủ, nghe đồn cô con gái bảo bối của Thành chủ đại nhân đã được giám định là nắm giữ tư chất làm Vu sư. Đương nhiên, nàng cũng là người duy nhất như vậy trong cả thành Bi Seer.”

    “Cảm ơn Lục ca.” Grimm cực kì hưng phấn, thậm chí hắn bỏ hết qua một bên những chuyện trước đó về lão quản gia phủ Tử tước, trong đầu hắn bây giờ toàn là chuyện liên quan tới Vu sư. Hắn chạy thục mạng về phía hai gian nhà tranh nhỏ của mình, lấy ra một cái rương từ nơi vô cùng bí ẩn, bên trong chứa lượng lớn ngân tệ và đồng tệ.

    “Nhất định phải trở thành một Vu sư! Nhất định phải thế!”

    Sau khi kiểm kê ra được 100 ngân tệ, hắn suy nghĩ một chút, liền mang theo cuốn sách ma pháp 《 Đồ Phổ Cải Tạo Khứu Giác và Mùi Vị 》 kia, giấu kỹ cái rương, hắn lại chạy đến thành Bi Seer một lần nữa.

    Do đã đến mùa hè, ngày dài đêm ngắn, may mà trời còn chưa tối.

    Thành chủ đại nhân là quý tộc cao quý nhất ở thành Bi Seer, nghe đồn cũng là Hầu tước đại nhân duy nhất ở khu vực này. Trừ phi đến khu vực mà những thành thị khác thống trị, bằng không thì trong khu vực Bi Seer, Thành chủ đại nhân nói cái gì liền là cái đấy, dù là Tử tước đại nhân cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

    Grimm mới chỉ nhìn qua phủ Thành chủ mấy lần từ chỗ rất xa. Ngày xưa nơi đây được bảo vệ nghiêm ngặt, luôn có bảy, tám kỵ sĩ canh gác, vậy mà hiện tại, phủ Thành chủ lại có không ít người ra ra vào vào. Grimm liếc sơ qua, những người ra ra vào vào phần lớn là chủ cửa hàng trong thành hoặc là quý tộc, bọn họ còn mang theo con cháu bên người, thường thường đều lộ ra vẻ thất vọng.

    Hắn biết Vu sư đại nhân đang ở ngay bên trong, không lo được cho chuyện khác, lập tức lao vào.

    “Đứng lại, giao ra phí dụng là một kim tệ.” Lúc này, một thằng con trai không quá chênh lệch so với Grimm quát lớn về phía hắn.

    Grimm đau xót đưa một túi ngân tệ cho đối phương, tên kia liếc nhìn hắn khinh thường, sau đó liền trực tiếp ném túi ngân tệ vào cái rương ở đằng sau, ngay cả đếm cũng không thèm. Grimm hơi sửng sốt, nhìn qua khí chất và trang phục của đối phương, cũng mang dáng dấp của một thằng con trai nhà nông, phỏng chừng không biết làm sao lại gặp vận lớn, chẳng rõ phần kiêu ngạo đó đến như thế nào.

    Grimm cũng liếc mắt xem thường gã một chút, rồi đi theo đám người trước mặt tiến vào phủ Thành chủ.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vu Sư Chi Lữ
    Tác giả: Nhất Hàng Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên
    Chương 3: Quỷ Dị

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Phủ thành chủ đương nhiên phải xa hoa hơn nhiều phủ Tử tước rồi, Grimm thầm nghĩ trong lòng như thế.

    Đại sảnh có rất nhiều nhóm người. Hắn không thể chờ đợi được mà nhìn vào bên trong, chỉ thấy một gã Vu sư mặc áo choàng rộng màu xám đang ngồi ở chỗ cao nhất trong đại sảnh, giống như những gì Mary đã nói, khuôn mặt gã phảng phất được bao phủ bởi một tầng sương mù, không thể nhìn rõ.

    Trên cái bàn trước mặt gã Vu sư này, đặt một quả cầu thủy tinh trong suốt, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, toàn bộ đại sảnh được bao phủ bởi một luồng khí tức thần bí. Một con chẫu chuộc mắt đỏ da xanh đang ngồi chồm hỗm bên cạnh quả cầu thủy tinh, liên tục kêu ục ục ục.

    Đây chính là sự thần kỳ của Vu sư sao?

    Grimm có chút kích động, dù sao đây cũng là lần thứ nhất mà hắn nhìn thấy Vu sư nắm giữ lực lượng ma pháp thần bí trong truyền thuyết. Phía trước quả cầu thủy tinh, có một bé gái tóc nâu béo ị đang nhắm mắt, vẻ mặt căng thẳng áp hai tay lên quả cầu thủy tinh. Mọi người trong đại sảnh đều ngừng hô hấp, nửa ngày không có tiếng động nào vang lên. Hiện tại, Grimm mới nhìn về phía ba đứa bé không khác mình là mấy đang đứng phía sau gã Vu sư kia.

    Là nàng?

    Nàng là bé gái mà Grimm nhìn thấy trước trong ba đứa bé kia, lúc này cô nàng đang quệt mồm, vẻ mặt không tình nguyện. Cô nàng này chính là người đã ném quyển sách ma pháp《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》 ở phủ Tử Tước lúc trước. Hơn nửa năm qua, Grimm cũng đã biết được rằng nàng chính là con gái duy nhất của Thành chủ thành Bi Seer, nắm giữ huyết thống và quyền lực cao quý, có lẽ tên quý tộc bụng phệ lúc ấy chính là Thành chủ đại nhân vĩ đại.

    Còn hai người khác, dường như là huynh muội, cũng có thể là tỷ đệ, Grimm không nhận ra, nhưng nhìn qua tướng mạo như đúc từ một khuôn mẫu, liền dễ dàng biết được họ có quan hệ máu mủ. Đứa bé trai tỏ rõ sự kiêu ngạo, dù đứng ở sau gã Vu sư kia mà vẫn ngẩng cao đầu, khi nhìn những đứa trẻ đến đây để giám định tư chất Vu sư học đồ, cậu ta chỉ cười lạnh, khá giống thằng con trai thu phí ở cửa vào phủ Thành chủ. Còn bé gái lại có chút thẹn thùng, có lẽ là do cô rất ít khi bị nhiều người chú ý như thế.

    “Chẳng lẽ bọn họ đã được giám định là có tư chất làm Vu sư học đồ?” Grimm thầm suy đoán.

    Grimm đoán không sai, hai huynh muội này chính là hai đứa bé đã được gã Vu sư kia giám định ra là nắm giữ tư chất làm Vu sư học đồ ở một thành thị khác. Có thể bộc lộ tài năng từ trong hàng trăm đứa bé, đồng thời còn được những quý tộc lão gia hàng ngày cao cao tại thượng lại đi nịnh bợ chính mình, đây quả thật là điều khiến người ta có khoái cảm ‘‘Một bước lên trời”.

    Đứa bé trai tên là York Rees, bé gái tên là York Liana, vốn sinh ra trong gia đình săn bắn phổ thông. Sau khi cả hai người đều được phát hiện có tiềm lực trở thành Vu sư, lập tức những quý tộc cao cao tại thượng hàng ngày lại như những con chó đi nịnh bợ hai người. Điều này nhất thời đã làm York Rees có một cảm giác mình là trung tâm thế giới, bản thân mình chính là con cưng của trời.

    York Rees nhìn về phía những đứa trẻ đang chen lấn xô đẩy để đến chỗ kiểm tra tiềm lực Vu sư, ánh mắt gã mang đầy vẻ miệt thị.

    Nếu có thể nắm giữ tư chất làm Vu sư học đồ dễ dàng như thế, vậy tại sao ba thành thị trước đó chỉ có hai huynh muội bọn họ và tên ngu xuẩn ngoài cửa thông qua cơ chứ? Trong thành thị này có thể có một người là con gái Thành chủ đã may mắn lắm rồi, hơn nữa còn phải thông qua việc hối lộ Vu sư mới đạt được danh ngạch.

    “Tinh Thần lực 6, không đủ tiêu chuẩn! Người tiếp theo.” Đúng vào lúc này, gã Vu sư thần bí lên tiếng, cùng lúc đó, vẻ mặt của bé gái béo ị đang chạm vào quả cầu thủy tinh cũng chuyển từ căng thẳng thành tái nhợt, người ở đằng sau hối thúc cô bé rời khỏi quả cầu.

    “Ôi, lại không đủ tiêu chuẩn!”

    “Đúng vậy, xem ra chúng ta không có chút hi vọng nào rồi!”

    Đám người vốn đang ngừng thở đều thở dài dồn dập, trải qua một ngày kiểm tra tư chất, ngoại trừ con gái Thành chủ là người đầu tiên thông qua, vẫn chưa có ai giám định ra được là nắm giữ tư chất làm Vu sư. Nếu không phải do đã giao nộp một kim tệ, những người còn lại hầu như đã sớm từ bỏ.

    “Tinh Thần lực 5, không đủ tiêu chuẩn. Tiếp theo!” Đứa bé trai đằng trước quả cầu thủy tinh mếu máo tiếc nuối, ảo não rời đi.

    Người này tiếp nối người kia rời đi. Dần dần, Grimm càng ngày càng đến gần, đáy lòng hắn cũng từ từ dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, xem ra muốn làm Vu sư cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Grimm biết bé trai đứng trước hắn, nó là con trai ông chủ quán rượu Loan Nguyệt, tên là Wade. Quán rượu Loan Nguyệt chính là chỗ sang trọng nhất thành Bi Seer, cho nên chắc chắn kim tệ trong nhà tên này nhiều đến mức đếm không xuể.

    Wade căng thẳng ngồi ở phía trước quả cầu thủy tinh, đưa tay sờ lên, theo ánh sáng dìu dịu mà quả cầu tỏa ra, gã cũng nhắm đôi mắt lại.

    “Tinh Thần lực 9, không... Hả?”

    Ánh mắt sắc bén của Grimm đã nhìn thấy, Wade lặng lẽ đưa một cái túi cho gã Vu sư kia, trong túi vậy toàn những viên đá kỳ quái, có khoảng hai mươi, ba mươi viên. Tâm tư nhanh nhẹn của hắn lập tức đã nghĩ tới một khả năng, là hối lộ?

    “Hừm, Tinh Thần lực 10, đứng ra phía sau ta đi.” Vu sư nhận lấy túi, thay đổi lời nói.

    Wade hưng phấn: “Cảm tạ đại nhân.” Nói xong, gã kích động đứng ở phía sau gã Vu sư.

    Sắc mặt Grimm khó coi, hắn không có thứ gì có thể hối lộ đối phương, tin chắc rằng gã Vu sư vĩ đại này cũng không thèm để mắt đến một kim tệ còn lại của mình đâu? Với tâm tình bối rối, Grimm đi tới phía trước quả cầu thủy tinh, không biết làm thế nào cho phải.

    “Đặt tay lên quả cầu, nhắm mắt lại.” Grimm bản năng làm theo lời gã Vu sư. Nhất thời, trong cảm quan của hắn thì đại sảnh dường như đã trở nên yên tĩnh, phảng phất toàn bộ thế giới bị một cái lồng lớn úp lên.

    “Hả? Xảy ra chuyện gì?” Grimm mở mắt ra, chỉ thấy mọi người trong đại sảnh lại giống như những hình ảnh ngắt quãng, đứng bất động.

    Cô con gái thành chủ còn đang quệt mồm thút thít, nước mắt rơi giữa không trung. York Rees thì cười lạnh, lộ ra hai cái răng khểnh. Grimm xoay người lại, cái tên thu phí ngoài cửa khiến người ta chán ghét vẫn đang tùy ý vứt một kim tệ ra phía sau, lúc này kim tệ lại dừng ở giữa không trung.

    Tất cả mọi người trong đại sảnh phảng phất bị đóng đá vậy, họ như đang đứng yên giữa một thời không bất động?

    Hả? Không đúng!

    Grimm chú ý tới cái bàn nằm ở một nơi hẻo lánh trong đại sảnh, trên bàn có mấy cái mâm, trên mâm in hoa văn tinh xảo, nhà bình dân căn bản sử dụng không dùng nổi cái mâm xa xỉ như thế.

    Trên mâm đặt bánh ngọt được làm tinh xảo cùng với hoa quả, chúng là thức ăn mà thành chủ đại nhân chuẩn bị cho những người đến kiểm tra tư chất Vu sư. Nhưng không một ai thực sự muốn đến ăn, bởi vậy nó có tác dụng trang trí hơn là ăn uống. Song vào lúc này, trên đống hoa quả lại có hai sinh vật mọc ra xúc tu mềm mại với đủ mọi màu sắc, toàn thân chúng là những con mắt lít nha lít nhít đếm không hết. Chúng giống như con sứa đang bồng bềnh nô đùa, lay động lắc lư giữa không trung.

    Chuyện này... Chuyện này quả thật khó mà tin nổi! Đây là con gì?

    Grimm có thể cảm giác được thân thể mình đang run rẩy, sắc mặt hắn lúc này nhất định rất khó coi. Mặc dù hắn đã rất nhiều lần ngóng trông về thế giới Vu sư thần bí, nhưng bây giờ, thế giới đó mới chỉ lộ ra một góc nhỏ của tảng băng chìm, đã mang đến cho bản thân hắn một cảm giác cực kỳ khó hiểu và sợ hãi. Đây là một thế giới khác hẳn so với thế giới hiện thực mà hắn nhận thức.

    Grimm đánh bạo, cẩn thận từng li từng tí đi về phía hai sinh vật quỷ dị không rõ kia. Nhưng khi vừa mới tới gần cái bàn, hai sinh vật này dường như lại bị kinh sợ, liền bơi đến vách tường. Lúc này, vách tường lại như sóng nước, hai sinh vật quỷ dị đó ung dung nhập vào vách tường, biến mất không còn tăm hơi.

    Hơi sửng sốt, đầu óc của Grimm đang choáng váng bởi việc biến mất vào trong vách tường của hai sinh vật quỷ dị kia, nhưng bởi vì tới gần bàn ăn, hắn đột nhiên phát hiện, ngoại trừ bốn ngọn nến bình thường trên bàn ăn, còn có một ngọn nến dường như rất bất thường. Dù ngọn nến này đang bốc cháy, thế nhưng bản thân ngọn nến lại không phải sản phẩm tinh xảo xa xỉ của quý tộc, mà là một đầu heo bị nướng chín đến đỏ rực.

    Grimm cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao lúc vừa mới bắt đầu, bản thân hắn cũng nhìn thấy ngọn nến này, lại cảm thấy rất bình thường, nhưng sau khi tới gần đột nhiên lại cảm thấy trái với sự thực tế nhỉ? Thật quỷ dị. Hai con mắt trên đầu heo chậm rãi giật giật, nhìn chằm chằm vào Grimm, đối diện với đôi mắt của hắn.

    Một bầu không khí quỷ dị sởn cả tóc gáy tràn ngập.

    “Ha ha! Cuối cùng thì ta cũng đột phá đến cảnh giới chí cao rồi! Bầu trời! Mặt đất! Ác Long! Cũng không thể ngăn nổi ta!” Thình lình, một tiếng cười lớn ngạo nghễ vang lên trong thế giới yên tĩnh đáng sợ này. Cũng không biết có phải do năng lực phản ứng tư duy của Grimm trở nên chậm chạp hay không, mà hắn tuy cảm thấy đột ngột, nhưng cũng không có cảm giác sợ hãi, liền quay đầu lại nhìn về chỗ phát ra tiếng cười.

    Đó là một quyển bút ký tiểu thuyết của người ngâm thơ rong mà lúc quý tộc cảm thấy tẻ nhạt thì sẽ lôi ra đọc. Câu chuyện bên trong đại khái là về một tiểu tử nghèo và một tiểu thư quý tộc yêu nhau, nhưng lại bị gia đình đối phương ngăn chặn, tiểu tử nghèo tức giận, sau đó hắn phấn đấu từng bước một, trải qua vô số kỳ ngộ, cuối cùng đánh bại Ác Long tà ác và mạnh mẽ nhất trên thế giới, chứng minh được bản thân, cưới được người mình yêu. Tổng thể mà nói, chính là một câu chuyện nhạt nhẽo, trong tiểu thuyết này cũng có một ít tranh minh hoạ, tranh minh họa miêu tả hình ảnh nhân vật chính đánh bại từng kẻ địch tà ác.

    “Gặp... Gặp quỷ rồi.” Grimm nhìn quyển tiểu thuyết kia, lắp ba lắp bắp nói.

    Một người tí hon bằng giấy đang cố giãy giụa ra khỏi quyển sách, sau đó gã chậm rãi đứng lên. Người tí hon này có tất cả bộ phận của con người, nét mặt giống y như thật, gã đang vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn bốn phía.

    Người tí hon bằng giấy này chính là hình minh họa của nam chính trong quyển tiểu thuyết kia. Chỉ là lúc này mặc dù gã không còn thô sơ như trong bức tranh minh hoạ, đã có nét mặt tinh xảo như nhân loại, nhưng đây chẳng qua là nhìn chính diện, chứ bàn về bản chất thì gã vẫn là một tờ giấy mỏng manh đang dựng đứng, hơn nữa trên lưng của gã còn in đầy chữ trên trang sách.

    “Quái lạ, đây là đâu? Không phải ta đã trở thành Thần linh rồi sao?” Người tí hon hô lên kinh hoàng, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đột nhiên, dường như gã nhìn thấy Grimm, khuôn mặt nhỏ bất chợt hiện lên vẻ nghiêm túc, rút ra một thanh trường kiếm bằng giấy, chỉ về phía hắn: “Ngươi là ai? Là Thần linh ở Thần Giới sao?”

    “Ngươi là ai, là Thần linh ở Thần Giới sao? Ngươi là ai? Là Thần linh ở Thần Giới sao? Ngươi là ai?...” Thình lình, mấy viên gạch trên sàn nhà nứt ra, tổ hợp lại thành một vết nứt rất dài, vết nứt mở ra đóng vào, giống như một cái miệng đang nói vậy. Mặc dù Grimm và những quý tộc bất động trong đại sảnh đang đứng trên vết nứt, nhưng lại không rơi xuống, dường như vết nứt này chỉ là ảo giác, mà lời nói của người tí hon thì cứ lặp lại liên tục.

    Bên trong bóng tối vô tận dưới khe nứt, một cái lưỡi đỏ thẫm trồi ra, đầu lưỡi đang nhô lên từ dưới chân Grimm, thậm chí hắn có thể thấy rõ đầu lưỡi này được tổ hợp từ vô số con rắn nhỏ bé ngọ nguậy. Đột nhiên, nó cuốn lấy người tí hon đang đứng ngây ra trên trang sách, trong tiếng kêu gào thảm thiết, nó đã biến mất vào chỗ sâu ở vết nứt trên mặt đất.

    “Đây không phải là sự thật...” Grimm kinh ngạc đến ngây người, run rẩy tại chỗ.

    Bỗng nhiên, quả cầu thủy tinh trên bàn dường như phát ra một đợt sáng chói mắt. Cùng lúc đó, Grimm đang hoảng hốt lại bị kéo đến sát bên cạnh quả cầu thủy tinh. Trong nháy mắt khi hai tay hắn chạm vào quả cầu thủy tinh, thế giới không còn bất động như trước nữa, âm thanh cũng được truyền vào trong tai hắn.

    “Tinh thần lực 12. Không tệ, đứng sau lưng ta đi!” Sắc mặt Grimm tái nhợt, hắn ngẩng đầu lên, theo bản năng mà bước đến phía sau gã Vu sư.

    Hắn nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi chuyện quỷ dị đều biến mất, thậm chí quyển tiểu thuyết kia cũng không có bất cứ sự dị thường nào, trên bàn cũng chẳng có ngọn nến đầu heo, mà sàn nhà thì vẫn hoàn hảo. Dường như hết thảy mọi chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác hoặc mộng cảnh mà thôi.

    “Chết tiệt! Tên này gặp được vận may gì mà lại có tư chất làm Vu sư?”

    “Xong rồi xong rồi, con của ta đã từng bắt nạt hắn, mong hắn sau này đừng quay lại trả thù nha!”

    Đại sảnh nhốn nháo trong chốc lát, sau khi gã Vu sư hừ lạnh một tiếng thì không gian lại yên tĩnh như cũ. Bên cạnh Grimm, Wade và cô con gái thành chủ kinh ngạc nhìn qua hắn một chút. Nhưng khi nhìn thấy bộ trang phục người hầu của hắn, bọn chúng lại bĩu môi khinh miệt, không còn tâm tư nói chuyện.​
     
    anhemvankiep, thienta, canthi and 7 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vu Sư Chi Lữ
    Tác giả: Nhất Hàng Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên
    Chương 4: Mỹ Nhân Bối gào khóc

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trên bàn ăn, mùi thơm rượu vang nồng nàn bốc lên từ trong cái ly tinh xảo. Bây giờ trước mặt Grimm toàn là những đồ ăn nhìn có vẻ tương tự như gan ngỗng và các loại gia vị hoa lá cành,… Nhìn sơ qua thì chúng đã có tới gần bảy mươi, tám mươi loại, càng không cần phải nói tới món chính là thịt nướng mà Grimm chưa từng gặp qua bao giờ.

    Đây là lần đầu tiên Grimm đến phủ thành chủ, mà lại có may mắn được ăn chung với thành chủ đại nhân, tuy nhiên lúc này hắn đang ngồi bên cạnh gã đại vu sư vĩ đại kia.

    “Grimm!” Người vu sư thần bí đột nhiên kêu lên.

    Đặt dĩa xuống, Grimm vội vàng thưa: “Đại nhân!””Ừm. Điều ta muốn nói chính là, Tinh Thần lực vu sư học đồ tự nhiên chỉ lớn đến mười. Thông thường thì việc giám định bằng quả cầu thủy tinh sẽ cảm ứng được thiên phú của chính mình. Chuyện này rất trọng yếu đối với sự phát triển trong tương lai khi trở thành vu sư của các ngươi, không nên quên những chuyện đã phát sinh lúc giám định. Tương lai của ngươi nếu có thể thăng cấp lên vu sư, thì cần phải lợi dụng thiên phú của mình để thăng tiến.” Thanh âm gã vu sư có chút trung tính, đồng thời còn có chút khàn khàn, tựa hồ cổ họng gã xuất hiện một vài vấn đề, tựa như có một con vẹt Anh Vũ đang nói chuyện thay cho gã vu sư kia.

    “Vâng, đại nhân!” Grimm cung cung kính kính đáp lại.

    Thiên phú của chính mình? Chẳng lẽ đó là những hiện tượng quỷ dị và ngổn ngang kia? Grimm cũng không cho rằng những hiện tượng quỷ dị kia sẽ giúp đỡ mình được gì, thậm chí hắn cho rằng xét về mức độ quái dị thì khả năng chúng trở thành kẻ địch của hắn còn lớn hơn ấy chứ.

    Tiếp theo, gã vu sư quay đầu về phía Rafi và Wade, cũng là cô con gái thành chủ và con trai ông chủ quán rượu Loan Nguyệt mà nói: “ Tinh Thần lực của hai người các ngươi chưa đến mười. Vốn là không có quyền lợi trở thành Vu sư học đồ, nhưng các ngươi đã đưa ta lễ vật coi như không tệ, vậy thì cùng đi theo ta đi. Mặc dù các ngươi dựa vào sự giúp đỡ của ta, sau này vẫn có thể trở thành vu sư học đồ có Tinh Thần lực là mười, bất quá lại không có thiên phú ma pháp. Đương nhiên, đối với vu sư thì tri thức mới là thứ quan trọng nhất, không phải là thiên phú.””Vâng, đại nhân!” Hai người đồng thanh đáp.

    “Ha ha, vu sư đại nhân đường xa khổ cực, ngày hôm nay hãy để cho ta chiêu đãi ngài thật tốt. Đến đến đến đây! Mời đại nhân nếm thử những trân thế mỹ vị được tìm từ phía Nam Vô Tận hải (biển Vô Tận).” Thành chủ đại nhân mặc một thân lễ phục quý tộc long trọng, khuôn mặt tươi cười vẫy tay, xa xa tám tên hầu gái xinh đẹp lập tức bưng tới tám cái mâm, phân biệt đặt ở trước mặt thành chủ đại nhân, vu sư và sáu gã vu sư học đồ.

    Grimm nhìn cái mâm trước mặt, trong cái mâm đặt một cái vỏ sò nhìn như rất bình thường, cau mày, đây là trân thế mỹ thực? Ăn như thế nào?

    “Mỹ Nhân Bối? Ha ha, từ một trăm hai mươi năm trước, sau khi thi hành nhiệm vụ ở phía Nam Vô Tận hải thì ta ngẫu nhiên thưởng thức qua một lần trân thế mỹ thực này, sau này cũng không còn gặp lại nó nữa. Không nghĩ tới lần này ở quần đảo Đông san hô này vậy mà lại được thưởng thức nó lần nữa. Thành chủ đại nhân thật có lòng!” Gã vu sư tựa hồ đối với Mỹ Nhân Bối rất có tình cảm, từ giọng nói có thể thấy gã rất cao hứng.

    “Ha ha, mời!” Ngoại trừ thành chủ đại nhân, Rafi, còn có vu sư đại nhân, năm gã vu sư học đồ còn lại đều giương mắt nhìn. Vì bọn họ căn bản không biết nên thưởng thức Mỹ Nhân Bối như thế nào.

    Grimm nhìn chăm chú mỗi một động tác của thành chủ đại nhân, chỉ thấy trên đôi tay béo phì của lão vậy mà có đeo bảy chiếc nhẫn sáng chói, đôi tay ấy nhẹ nhàng nâng lên Mỹ Nhân Bối, không khó khăn gì tách vỏ sò ra, cứ thế vỏ sò bị mở ra. Nhưng một màn tiếp theo lại khiến Grimm trợn to đôi mắt.

    Ấy vậy mà trong vỏ sò thật sự có một mỹ nhân nho nhỏ trông rất sống động, nhưng tiểu mỹ nhân đó lại không mặc quần áo, toàn thân giống như không xương vậy. Đây là một con sinh vật nhuyễn thể, nó đang cuộn người lại mà ngủ say trong vỏ sò. Bất quá, khi vỏ sò bị mở ra, tiểu mỹ nhân ngủ say trong vỏ sò tự nhiên chậm rãi tỉnh lại, nghi hoặc mà nhìn xung quanh.

    “Khà khà.” Trên khuôn mặt béo ú của vị thành chủ đại nhân nở nụ cười hiểm, lão lập tức nâng lên vỏ sò đưa đến bên mép, cùng lúc đó hé ra đôi môi dày, tựa hồ sắp hút “Mỹ nhân” vẫn còn mơ mơ màng màng ở trong vỏ sò vào trong miệng.

    Bất quá lúc này, “Mỹ nhân” đó đã ý thức được tình cảnh của mình, thân thể mềm mại liều mạng bò hướng ra xa, miệng phát ra tiếng khóc sợ hãi, nhìn qua cứ giống như tiếng của một con chuột nhỏ vừa ra đời. Bất quá theo vịệc bị thành chủ đại nhân tàn nhẫn hút một hơi, tiếng khóc chói tai tức khắc truyền ra từ miệng thành chủ đại nhân, sau đó trong bụng lão cũng mơ hồ phát ra tiếng kêu gào.

    “Ah... Thật là tuyệt vời !” Thành chủ tùy ý ném vỏ sò trên tay đi, nhắm lại đôi mắt mà thích ý hưởng thụ.

    Vu sư đại nhân và Rafi cũng hút Mỹ Nhân Bối y như vậy. Khuôn mặt Rafi hiện lên vẻ say sưa, gã Vu sư nhìn về phía năm gã vu sư học đồ đang do dự chưa quyết định, lắc đầu nói: “Đối với vu sư, mỹ vị vẫn là thứ yếu, công dụng quan trọng nhất của Mỹ Nhân Bối chính là tinh lọc Hỏa nguyên tố. Tương lai trong các ngươi nếu ai có hứng thú nghiên cứu về Hỏa nguyên tố, Mỹ Nhân Bối có thể giúp các ngươi bớt không ít việc. Đương nhiên, các ngươi cũng sẽ bị nguyền rủa bởi biển cả, nghe nói sau khi ăn Mỹ Nhân Bối thì cơ nhục của các ngươi sẽ tỏa ra một loại khí tức nào đó có sức hấp dẫn đặc biệt với một ít hải yêu nào đó.”Nghe vậy, người động thủ đầu tiên lại là Grimm. Chỉ thấy Grimm nhắm lại đôi mắt và nâng lên vỏ sò đặt ngang miệng, không hề liếc mắt nhìn tiểu mỹ nhân ở trong vỏ sò mà cứ thế cho vào miệng. Tiếp đó nó theo yết hầu trượt xuống bụng, Grimm thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc chói tai cùng tuyệt vọng phát ra từ bụng của mình.

    Khống chế lại cảm giác quái dị và từng đợt cảm giác muốn ói của chính mình, Grimm làm như không có chuyện gì xảy ra mà bắt đầu dùng thịt bò tươi chấm tương gan ngỗng.

    Sắc mặt mấy người York Rees, Wade, Ji Langmu (là tên thu kim tệ khi giám định tư chất làm vu sư) có chút khó coi, bất quá bọn họ cũng đều ngửa đầu nuốt xuống Mỹ Nhân Bối. Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh không ngừng vang lên tiếng khóc chói tai phát ra liên tiếp từ trong bụng của mấy người đó. Chỉ có York Liana là em gái của York Rees, trên mặt còn do dự chưa quyết định, nhưng rốt cuộc cô không có hút Mỹ Nhân Bối, lắc lắc đầu rồi đẩy nó sang một bên.

    Nói tóm lại, bữa tiệc tối này vẫn xem như thuận lợi. Grimm cũng được kiến thức được sự xa hoa chân chính của giới quý tộc.

    Grimm phỏng chừng, chỉ riêng những món nguyên liệu chính để nấu ra một bữa tiệc như vậy chí ít cũng phải hơn 200 kim tệ. Còn chưa tính tới Mỹ Nhân Bối, món “Trân thế mỹ vị” như thế thì tuyệt đối là có tiền cũng không thể mua được.

    Ngày thứ hai, Grimm nhanh chóng chạy về phủ Tử tước để lấy xe ngựa của mình. Rafi ở nơi xa xa, Wade đứng ở phía sau gã vu sư thì mắt trợn trắng. Y thầm nghĩ : Cái tên này đúng vào lúc này lại vì một chiếc xe ngựa cũ kỹ mà làm lỡ thời gian của mình và những người khác? Chiếc xe ngựa cũ kỹ đó thì có giá mấy kim tệ cơ chứ?

    “Tên nhóc khốn nạn ! Ngày hôm qua mày không có nghe tao nói sao? Trở về thì tao sẽ đánh gãy chân mày!” Đúng lúc này, khi lão quản gia nhìn thấy Grimm thì mắng chửi. Bất quá từ trong lòng, lão vẫn hy vọng lúc này Grimm có thể tỏ ra nhu nhược, giao ra chỗ tốt. Bởi ngày hôm qua lão quản gia bận bịu cả ngày nên đã quên tìm người thay thế công việc, nếu như yến hội buổi tối hôm nay không chuẩn bị tốt thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

    “Ây...” Grimm quét mắt nhìn về sân phủ Tử tước, nhìn thấy chiếc xe ngựa của chính mình, ngày hôm qua rõ ràng là xe ngựa đỗ ở bên ngoài phủ mà. Có lẽ là người của phủ Tử tước đã kéo vào đây.

    “Quản gia đại nhân, ta chỉ lấy xe ngựa rồi lập tức đi ngay.” Có thể trở thành vu sư học đồ đã là thiên đại kỳ ngộ, thậm chí còn một kim tệ ở trong nhà thì Grimm cũng không muốn nữa. Nhưng hắn vẫn có chút luyến tiếc về con ngựa già này, dù sao đó cũng chính là con vật mà lão Hán lưu lại.

    “Hả... !” Lão quản gia sững sờ, tựa hồ không ngờ rằng Grimm sẽ nói như vậy, tiếp theo lão nổi giận, mắng: “Vô liêm sĩ! Tiện dân! Tên nhà quê mày... Muốn cút thì cút đi, không xe ngựa xe hiếc gì hết. Sijia Da, đuổi hắn ra ngoài cho ta.” Thực ra điều lão quản gia muốn chính là bán đi chiếc xe ngựa này.

    Nhìn tên to con cường tráng như con trâu đi về phía mình, Grimm nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh từ phương xa truyền đến: “Tôn nghiêm vu sư là thứ không thể xâm phạm!”

    Chỉ thấy một đạo hắc quang (luồng sáng màu đen) trực tiếp bắn về tên to con đang đi tới. Tên to con kia thân là kỵ sĩ, phản ứng cực nhanh, chật vật tránh thoát được, vì thế mà đạo hắc quang bắn lên khung cửa phủ Tử tước, biến thành một đám lớn côn trùng màu đen.

    Mỗi một con côn trùng chỉ lớn bằng móng tay, lại mọc ra một đôi cánh trong suốt, đôi hàm mạnh mẽ hung tàn. Số lượng ước chừng bảy, tám ngàn con.

    Tên kỵ sĩ nhìn thấy tình cảnh như thế, tức khắc nghĩ tới điều gì, hoàn toàn biến sắc hô lớn: “Vu sư đại nhân tha mạng!”

    “Hừ!” Gã vu sư căn bản không để ý đến, đối với một vu sư bình thường thì kỵ sĩ chỉ là một con côn trùng lớn một chút mà thôi. Trừ phi tên kỵ sĩ này có thể tiến thêm một bước trở thành kỵ sĩ truyền kỳ, có lẽ sẽ mang đến chút phiền phức cho gã vu sư. Sau khi gã vu sư âm thầm đọc chú ngữ, dùng tay chỉ một cái thì thân thể tên kỵ sĩ hoảng hốt lo sợ xin tha bất chợt chậm rãi biến ảo, biến thành một con heo con!

    Grimm đang đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức cằm suýt chút nữa là rơi trên mặt đất, y thật sự biến thành heo?

    Bảy, tám ngàn con côn trùng màu đen cùng nhau bay đến, trong tiếng hét thảm thiết, tên kỵ sĩ bị biến thành heo đã bị thôn phệ hầu như không còn gì cả.

    Mà bên này, lão quản gia chưa từng gặp qua cục diện này. Bình thường lão cũng chỉ bắt nạt và thu lợi ích từ thuê hộ, nông hộ, người hầu mà thôi. Tình cảnh trước mắt đã hù dọa lão đếm mức hoảng hồn, lão ngơ ngác nhìn con heo đang la hét. Đúng vào lúc này, một đầu lưỡi thật dài và nhanh như thiểm điện cuốn lấy lão quản gia, chỉ trong nháy mắt thì lão đã biến mất, nhanh đến tận cùng.

    “Ục ục ục...”Một con ếch lớn có đôi mắt đỏ chót dần dần biến từ cao bảy, tám mét lại thành nhỏ như lòng bàn tay. Nó nhảy đến trong tay gã vu sư.

    Đám người ở nơi xa nhìn thấy những sức mạnh siêu việt lạ thường đó thì kinh ngạc đến ngây người, thần tình khi nhìn gã vu sư thần bí thì tràn ngập sự sợ hãi. Grimm cũng hốt hoảng nửa ngày mà nói không ra lời. Đây là đầu tiên Grimm nhìn thấy người khác giết người, còn là cách giết người quỷ dị như vậy nữa chứ! Thế nhưng lúc này hoàn cảnh xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh.

    Đây chính là vu sư sao? Tôn nghiêm vu sư là thứ không thể xâm phạm? Xác thực, đối với người bình thường thì việc vu sư nắm giữ Ma pháp là chuyện thực quá khủng bố đi!

    Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, chính mình sẽ trở thành vu sư chân chính. Đến lúc đó thì còn ai dám mạo phạm mình thì trực tiếp xóa sạch, giết sạch. Trong lòng Grimm hung tợn nghĩ như thế.

    Phục hồi lại tinh thần, Grimm nuốt ngụm nước bọt, nỗ lực bình ổn tâm tình, vội vã kéo xe ngựa của mình đi đến cửa hàng rèn. Lúc này hắn phải nói lời ly biệt cuối cùng với Lục ca còn đang trợn mắt ngoác mồm.

    “Này, này, tiểu Bát, đây có phải là sự thật không? Ngươi thật sự phải trở thành một vu sư à?” Lão Lục không dám tin tưởng hỏi đến lần thứ bảy.

    Grimm cười khổ: “Chỉ là vu sư học đồ...””Tốt tốt, vu sư học đồ... Chẳng lẽ ngươi đã trở thành một gã vu sư sao?” Lão Lục hỏi lần thứ tám.

    Grimm chỉ có thể thầm cười khổ.​
     
    anhemvankiep, thienta, canthi and 8 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vu Sư Chi Lữ
    Tác giả: Nhất Hàng Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên
    Chương 5: Tri thức?

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trải qua một ngày đi đường, Grimm rốt cuộc đã biết người vu sư thần bí kia tên là Arrow Wards, mà chuyến đi lần này, chỗ mà mấy người bọn hắn sắp phải tới chính là một tòa trụ sở Vu Sư Học Viện có tên là Lilith. Lộ trình đi đến tòa trụ sở Vu Sư Học Viện này vô cùng xa xôi, chí ít cần phải đi thuyền trên biển hai tháng.

    “Trước khi đến hải cảng Then Rato thì chúng ta còn phải viếng thăm hai tòa thành thị khác. Bây giờ, các ngươi có thắc mắc gì về Ma pháp cơ bản, ta có thể miễn phí giải đáp cho các ngươi một lần.” Trên con đường nhỏ, một nhóm bảy người đang đi, bỗng nhiên vu sư Arrow Wards chậm rãi nói.

    Trải qua một ngày quan sát, Grimm phát hiện trong sáu tên vu sư học đồ thì kẻ thân cận nhất với gã vu sư vĩ đại kia chính là Ji Langmu. Chẳng qua đây cũng là chuyện đương nhiên, cái tên đó quả thực đã trở thành người hầu của Arrow Wards. Ji Langmu bận bịu tối mặt, chạy trước nhìn sau, ngoan ngoãn hầu hạ Arrow Wards rất chu đáo, nên y được rất nhiều chỗ tốt từ Arrow Wards.

    Bất quá, tên đó lại bị năm tên vu sư học đồ khác vô cùng căm ghét. Bởi vì trên khuôn mặt của y đã biểu lộ ra vẻ tiểu nhân đắc chí, xem thường miệt thị khi nhìn những người khác, tựa như y so với mấy người vu sư học đồ khác còn cao hơn một đẳng cấp vậy.”Đại nhân, ngài thật là quá vĩ đại, vừa vặn có nhiều chỗ quá mức thâm ảo tối nghĩa trong phương pháp tinh thần minh tưởng (thiền định) mà ngài đã dạy vào ngày hôm trước, đến bây giờ tiểu nhân vẫn chưa tìm hiểu được...” Ji Langmu xách đến một túi đồ to, tất cả đồ vật bên trong đều là tạp vật vu sư. Bởi vì có khoảng cách gần Arrow Wards nhất, nên y chính là người thứ nhất thỉnh giáo gã.

    Wade tương tự cũng có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Arrow Wards, thấy vậy, Wade thầm mắng: “Đồ chó, thật là một con chó mệnh nô tài!” Bĩu môi, Wade lặng lẽ đi theo ở phía sau.

    York Rees cùng với muội muội York Liana đi ở phía sau. Khi nhìn về hai người đang tranh nhau chen lấn muốn tới gần cùng vu sư đại nhân để thỉnh giáo ở đằng trước mình, York Rees chỉ khinh thường nói: “Hừ, hai tên ngu xuẩn không có thiên phú Ma pháp đó, đợi đến khi vào Học Viện, lúc ta đã trở thành vu sư vĩ đại thì bọn chúng đều phải liếm chân cho ta.”York Liana không nói tiếng nào, dường như cô là một người con gái hoàn toàn không có chủ kiến.

    Grimm cũng không có đi lên phía trước để tranh giành thỉnh giáo Arrow Wards, bởi có hai vấn đề mà Grimm chân chính muốn hiểu, nhưng Grimm lại chú ý đến một điểm trong lời vừa nói của Arrow Wards. Gã đã nói là chỉ cho thỉnh giáo miến phí một vấn đề; nói cách khác, điều này có nghĩa là vào lúc bình thường, nếu vu sư học đồ muốn thỉnh giáo vu sư đại nhân thì đều phải trả phí sao?

    Vì quý trọng cơ hội miễn phí này, suy nghĩ một lát, Grimm đưa mắt nhìn chăm chú về phía Rafi còn đang rầu rĩ không vui ở cuối đội ngũ.

    Cô chính là con gái của thành chủ đại nhân thành Bi Seer, lại bị thành chủ đại nhân bức bách đi tới trụ sở Lilith. Trong sáu tên vu sư học đồ, cô là người duy nhất không tự nguyện trở thành vu sư học đồ, có lẽ so với những người khác thì cô nàng biết nhiều hơn một số chuyện về Vu Sư Học Viện.

    Lúc này Grimm cảm thấy hứng thú nhất về hai vấn đề. Một là rốt cuộc thế giới vu sư có hình dáng như thế nào? Một vấn đề khác chính là vì sao vu sư có thể nắm giữ lực lượng Ma pháp thần bí? Vấn đề thứ hai có chút thâm ảo, nhưng còn vấn đề thứ nhất thì cô con gái vị thành chủ đại nhân kia có lẽ biết đôi chút.

    Thế nên, Grimm lập tức lặng lẽ lui lại gần Rafi.

    “Thế giới vu sư ư?” Rafi đang thương tâm lại kinh ngạc đưa mắt nhìn Grimm. Lúc vừa rồi khi Grimm tới gần, Rafi đã tưởng rằng Grimm đang muốn tiếp cận mình (với ý đồ không tốt). Dù sao thì trong giới quý tộc thì chuyện như vậy rất là bình thường, mà cô chính là con gái thành chủ, từ nhỏ đến lớn đã trải qua rất nhiều tình cảnh tương tự nhìn có vẻ như là chuyện bất ngờ ngẫu nhiên.

    Chỉ là, Rafi mặc dù không thích quý tộc tiếp cận, nhưng lại càng không thích kẻ dân đen có địa vị thấp. Nếu là lúc bình thường, Rafi tuyệt đối sẽ không cư xử nhã nhặn với Grimm, bất quá khi nghĩ lại sinh hoạt sau này mà cô sắp phải đối mặt thì...

    Cắn chặt môi, nhìn khuôn mặt Grimm mang vẻ khát khao chừ đợi, khuôn mặt nhỏ tinh xảo xuất hiện vẻ đau thương, Rafi thở dài nói: “Kỳ thực, thế giới vu sư cũng không tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu! Điểm thứ nhất, hết thảy địa vị mà hiện tại ngươi nắm giữ đều không có một chút tác dụng nào ở đó, đo đó e rằng cả đời này ngươi cũng không có cách nào trở về.”Grimm giật nảy mình, cả đời cũng không có cách nào trở về? Chẳng lẽ là bị giam cầm?

    Nhìn ra được Grimm đang hiểu lầm, Rafi nhẹ giọng nói: “Trái lại, trước khi trở thành vu sư chính thức thì chúng ta sẽ vĩnh viễn sinh sống ở nơi tên là đại lục vu sư. Đó là một địa vực vô cùng bao la, không cần nghĩ nó lớn từng nào, nói chung so với trí tưởng tượng của ngươi thì lớn hơn rất nhiều. Ở nơi đó, vu sư là tồn tại chí cao vô thượng, hoặc là nói vu sư nắm giữ lực lượng chí cao vô thượng. Tất cả mọi người vì muốn trở thành vu sư mạnh mẽ cho nên họ sẽ không từ một thủ đoạn nào, lạnh lùng và tàn nhẫn mới là khuôn mặt thật của của một Vu sư chân chính...”Gần nửa ngày sau, Grimm khiếp sợ thật sâu bởi những lời của Rafi. Nếu thế giới vu sư thật sự giống như lời Rafi nói, e rằng nơi đó xác thực không có tốt đẹp như tưởng tượng của mình trước đây...

    “Nói chung, ở thế giới vu sư, nếu ngươi không có sức mạnh, không có ma pháp thạch, không có bối cảnh thì tốt nhất là ngươi nên vĩnh viễn cụp đuôi làm người đi. Bằng không thì ‘CHẾT’ chính là kết quả thường thấy nhất.” Rafi lạnh lùng nói.

    Grimm nuốt một ngụm nước bọt. Nửa ngày sau, rốt cuộc hắn bắt đầu chậm rãi tiếp thu sự thật tàn khốc này, thậm chí còn có chút do dự, hắn có nên rút lui hay không đây?

    Dù sao thì, Rafi miêu tả thế giới vu sư thực sự quá khủng bố, mạng người ở đó tựa như cỏ rác vậy. Ví dụ: Hắn chỉ là một vu sư học đồ nho nhỏ, không biết chừng vào một ngày “Đẹp trời” (đen đủi) nào đó, thì hắn sẽ bị một tồn tại cường đại nào đó tiện tay xóa đi mọi dấu vết sự sống ở trên thế giới này.

    Bản thân hắn chẳng qua là một kẻ bình dân căn bản chưa từng nhìn thấy các mặt xấu xa của cuộc đời mà thôi.

    Khi nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ đó của Grimm, Rafi cũng không muốn đả kích thêm lần nữa, lắc lắc đầu nhân tiện nói: “Đương nhiên, thế giới vu sư cũng không khủng bố như ngươi tưởng tượng như vậy. Ở đó có bản thân quy tắc vận hành riêng, mà thế lực nắm giữ những quy tắc đó chính là những Vu Sư Học Viện nắm giữ sức mạnh cao cấp nhất mà ngươi không thể nào tưởng tượng ra đâu!”Cứ lặng lẽ theo tiểu đội tiến lên, sau khi đã trầm mặc rất lâu, rốt cuộc Grimm cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt toát ra vẻ kiên định. Nếu như thật sự bởi vì hoảng sợ mà lùi bước, dù sau này hắn sẽ có cuộc sống an nhàn, nhưng cũng đánh mất cơ hội duy nhất chân chính nhìn thấy thế giới kỳ diệu đó a!

    Hơn nữa, vừa nhớ lại vẻ mặt trước đây của lão quản gia ở phủ Tử tước, tình cảnh hắn và lão Hán bị những tên kỵ sĩ bắt nạt, mà hiện tại hắn đã trở thành vu sư học đồ thì đến ngay cả thành chủ đại nhân cao cao tại thượng cũng phải chiêu đãi cẩn thận. Nhìn vào đó đã biết khác biệt như thế nào rồi...

    Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Grimm, lúc này Rafi mới cười nhạt một tiếng nói: “May mà ngươi đã lựa chọn chính xác. Ta dám đánh cuộc, nếu như ngươi dám nói lời rút lui với đại nhân Arrow Wards, thì ngài ấy nhất định sẽ tiện tay giết ngươi luôn ấy chứ. Ừ, xem xem, giống như bên kia kìa!”Grimm và Rafi đi ở cuối đội ngũ. Khi nhìn về hướng Rafi chỉ, tức thì Grimm cực kỳ kinh hãi. Ở ngay phía trước đội ngũ, bảy tám tên cướp mặc quần áo rách nát đang cầm lưỡi búa loan đao trong tay đã là thi thể nằm ngổn ngang bừa bộn. Trong con ngươi của chúng hiện lên vẻ hoảng sợ tột độ, thậm chí bởi vì gã vu sư ra tay quá nhanh, Grimm còn chưa kịp ý thức được kẻ địch tập kích đội ngũ thì bon chúng đã chết mất rồi.

    Ầm!

    Con ếch xanh mắt đỏ cao bảy, tám mét rơi xuống từ trên cao, vừa khéo đè lên trên người tên cướp cuối cùng đang chạy trốn ở đằng xa. Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, tên cướp đó đã trở thành một đống máu thịt bừa bộn. York Ress đang đứng bên cạnh Arrow Wards để thỉnh giáo vấn đề còn thắc mắc thì cũng bị dọa sợ đến ngây người, hai chân không ngừng run rẩy.

    Grimm cũng cảm giác hai chân như nhũn ra, không cần nhìn cũng biết, sắc mặt hắn lúc này chắc chắn khó coi vô cùng, cũng không tốt hơn sắc mặt của York Rees ở phía trước được bao nhiêu. Ngược lại là Rafi, mặc dù sắc mặt cũng khó coi, nhưng vẫn xem như là còn điềm tĩnh.

    Ục ục ục...

    Con ếch lại thu nhỏ một lần nữa, nhảy lên tay Arrow Wards. Gã vu sư này hờ hững như không, rồi gã cứ tiếp tục dẫn đội ngũ tiến lên như trước.

    Hơn nửa canh giờ sau, Grimm cung cung kính kính đứng ở bên người Arrow Wards, hắn đang thỉnh giáo gã.

    “Nguyên lý nắm giữ lực lượng Ma pháp của vu sư? Ừ, câu hỏi rất hay!” Chuyện mà Grimm không ngờ đến là Arrow Wards lại tán thưởng hắn một câu, sau đó gã còn bổ sung: “Vô cùng tốt!”Grimm có chút giật mình nhìn gã vu sư kia.

    “Ta từng hướng dẫn qua không ít vu sư học đồ, 90% trong số đó đều thỉnh cầu ta dạy cho bọn họ cách dùng Ma pháp để giết người, lại lơ là mất bản chất của vu sư. 10% còn lại đều hỏi về một ít vấn đề thượng vàng hạ cám (hỗn tạp) không có chút quy luật nào. Còn người giống như ngươi có thể nhìn thấu bản chất vấn đề, thì căn bản một tên cũng không có.”Nhìn thấu bản chất? Bản thân hắn nào có nhìn thấu bản chất gì đâu?

    Grimm không biết cho nên mới nghĩ thế.

    Tiếp đó, Arrow Wards trực tiếp ném cho Grimm một quyển sách, nói: “Mượn dùng một câu nói của một vu sư vĩ đại để trả lời câu hỏi của ngươi: ‘Cho ta vô tận tri thức, ta lợi dụng bản thân làm điểm tựa, khuấy động thế giới vô tận’. Đúng, chính là câu nói này. Do đó, đối với vu sư thì sức mạnh chân chính là nắm giữ tri thức và Ma lực bản thân. Chẳng qua là, cuối cùng ngươi sẽ phát hiện ra, hết thảy ngọn nguồn lực lượng của vu sư vẫn là nắm giữ tri thức. Quyển sách《 Minh Tưởng Dẫn Dắt 》 này xem như là lễ vật ta tặng cho ngươi, trong đó có một ít tâm đắc của ta.”Grimm ngơ ngác nhận lấy quyển《 Minh Tưởng Dẫn Dắt 》, ánh mắt hắn lộ ra vẻ khó mà tin nổi.

    “Lấy Ma lực bản thân làm điểm tựa, dùng nguồn tri thức vô tận làm đòn bẩy, khuấy động thế giới vô tận? Nếu Ma lực bản thân và việc nắm giữ tri thức đều là cơ sở lực lượng của vu sư, tại sao Arrow Wards lại còn nói tri thức mới là ngọn nguồn hết thảy lực lượng nhỉ?”

    Lại thêm một vấn đề xuất hiện khiến cho Grimm có chút choáng váng. Chỉ là khi nhìn Arrow Wards đã đi xa, tựa hồ gã chỉ trả lời mỗi người một vấn đề mà thôi, gã không muốn nhiều lời, cho nên Grimm lại không có can đảm đuổi theo để hỏi tiếp.

    Grimm lại không có ý thức được rằng, nghi vấn đó, nếu có thể giải đáp được thì đó chính là tri thức của thế giới vu sư.​
     
    binhdn, anhemvankiep, thienta and 8 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)