Hài  Tiên Hiệp Vũ Luyện Điên Phong - 2694 - (Free 635) - Mạc Mặc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG- 仙国大帝
    Tác giả: Mạc Mặc
    -- o --


    Chương 9: Mộng chưởng quầy.








    Toàn bộ Lăng Tiêu các, Dương Khai chỉ quen biết một người, chính là Mộng chưởng quầy ở trước mặt này. Dù sao mỗi tháng hắn cũng đều đến chỗ này của lão một lần.
    Lão Mộng chưởng quầy này có một biệt hiệu, gọi là Mộng lột da. Trong Lăng Tiêu các, mặc dù lão chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ của Cống Hiến đường, nhưng công việc lão thích làm nhất chính là bóc lột điểm cống hiến của các đệ tử.
    Giá bán Ngưng Huyết Khư Ứ cao vốn là mười điểm cống hiến, lão có thể bán hai lọ với giá ba lọ. Thủ đoạn cũng rất đơn giản, chẳng qua là lấy lượng cao trong hai lọ san ra thành ba lọ mà thôi. Thích thì mua, không mua thì cút!
    Đương nhiên, Mộng chưởng quầy cũng không phải là thường xuyên làm những việc không có đạo lý tình cảm như vậy, chỉ thỉnh thoảng mà thôi. Hơn nữa đối tượng mà lão nhằm vào là những tên đệ tử giàu có, chứ nghèo kiết xác như Dương Khai, lão nhìn mà thấy chướng mắt.
    Điểm cống hiến của các đệ tử trong Lăng Tiêu các đều không dễ mà có được, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng để lão bóc lột như vậy? Cho nên, cơ bản là những đệ tử bị lão bóc lột đều đã bẩm báo lên Hội trưởng lão. Mộng chưởng quầy cũng đã bị Hội trưởng lão cảnh cáo nhiều lần, nhưng lão vẫn cái kiểu chuyện ta ta làm, không chịu thay đổi. Hết lần này tới lần khác nhưng vị trí chưởng quầy của lão không hề bị lay chuyển, không ai có thể thay thế được.
    Vì lý do này mà lão Mộng chưởng quầy này bị vô số đệ tử ở Lăng Tiêu các hận đến tận xương tủy.
    Lão chẳng hề nể nang bất cứ người nào, nhưng riêng Dương Khai thì chẳng còn cách nào khác. Vì có lần trong khi lão đang nhìn chằm chằm vào mông của một nữ đệ tử thì bị Dương Khai bắt tại trận.
    Già mà không mẫu mực! Như này còn gì là thể thống nữa. Bị người khác nắm được điểm yếu, Mộng chưởng quầy tự thấy mình cùng một hội với Dương Khai.
    Cũng chính vì nguyên nhân này, Dương Khai và lão mới quen biết.
    Lão nhân háo sắc, da mặt cũng dày, trong phút chốc lão liền điều chỉnh lại sắc mặt của mình, ánh mắt ngờ vực nhìn Dương Khai nói:
    - Quy tắc cũ?
    - Ừ.
    Dương Khai thành thật gật đầu.
    Mộng chưởng quầy không nói một lời, từ quầy lấy ra mười lượng bạc đặt trước mặt Dương Khai, sau đó lấy sổ sách ra ghi lại.
    Dương Khai đem bạc cất kỹ, mở miệng hỏi:
    - Hiện tại ta có bao nhiêu điểm cống hiến?
    Mộng chưởng quầy trợn mắt:
    - Mỗi tháng ngươi tiết kiệm được bốn điểm cống hiến, mỗi tháng tốn một điểm đổi lấy mười lượng bạc, chỉ còn ba điểm. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới tích lũy được mười hai điểm cống hiến. Thế nào, muốn mua một lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao à?
    - Không, ta chỉ hỏi vậy thôi.
    Dương Khai xua tay, lấm bẩm nói: mới được mười hai điểm à.
    Điểm cống hiến như vậy, ngay cả việc đổi lấy một cây thảo dược có giá trị cũng không đủ.
    Sắc mặt của Mộng chưởng quầy trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
    - Tiểu Dương Khai, ta biết ngươi muốn Tẩy Tủy đan đó để nâng cao tư chất, nhưng ngươi cứ tích lũy như vậy thì tích lũy đến lúc nào chứ?
    - Miễn sao có thể tích lũy đủ không phải sao?
    Dương Khai khẽ cười một tiếng.
    Mộng chưởng quầy không có gì để nói, thầm nghĩ cứ theo tốc độ tích lũy của ngươi như vậy, đợi ngươi tích lũy đủ, lão phu cũng chết được trăm năm rồi.
    - Tuy nhiên Mộng chưởng quầy, ta có một việc khó hiểu.
    Dương Khai nhíu mày.
    - Nói!
    Lão làm bộ như số ngươi gặp may, hôm nay tâm tình của ta tốt.
    - Đan dược quý như Tẩy Tủy đan sao lại xuất hiện ở Cống Hiến đường? Hơn nữa lại không bị người khác đổi đi?
    - Ha ha….
    Mộng chưởng quầy cười đắc ý:
    - Bởi vì đan dược này là bảo bối của lão phu, những người khác không hề biết.
    - À, là của lão sao?
    Dương Khai ngạc nhiên. Hắn cứ nghĩ Tẩy Tủy đan là đan dược của Lăng Tiêu các, hóa ra là của lão ta, không trách lão ta ra giá trên trời thế.
    - Ngươi đừng tức giận.
    Mộc chưởng quầy dương dương tự đắc, cầm lấy ấm trà trên quầy nhấp một hớp.
    - Mặc dù là của ta, nhưng cũng không bán rẻ cho ngươi đâu, ngươi muốn thì lấy đủ điểm cống hiến đến đổi. Danh hiệu Mộng lột da này của lão phu cũng không phải là nói không đâu đấy.
    - Ta sẽ tích lũy đủ.
    Dương Khai gật đầu.
    Mộng chưởng quầy đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, nhướn mày, thấp giọng nói:
    - Nghe nói hôm qua ngươi lại bị đánh cho một trận hả?
    Dương Khai trừng mắt nhìn lão, xoay người rời đi.
    Mộng chưởng quầy ở phía sau hét lên:
    - Nói chuyện với lão phu đã, không cần phải vội.
    Cái này thì có gì đáng nói chứ. Mộng lão đầu rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.
    Không đợi Dương Khai rời khỏi Cống Hiến đường, phía sau thần sắc của Mộng lão đầu đột nhiên chùng xuống, nhìn chằm chằm theo bóng của Dương Khai, trầm giọng nói:
    - Tiểu Dương Khai, đến từ đâu thì về lại nơi đó đi, Lăng Tiêu các không phải là nơi ngươi có thể ở lại, sớm muộn gì ngươi cũng bị đánh chết thôi.
    Dương Khai đột nhiên dừng lại, cũng không xoay người, thấp giọng thở dài:
    - Ta không có chỗ để đi.
    Dứt lời, liền rời khỏi Cống Hiến đường.
    Hai tay Mộng lão đầu cầm lấy ấm trà, thở dài:
    - Thật là, sao cứ phải làm khổ mình vậy chứ?
    Tẩy Tủy đan à….haha, lão phu làm gì có loại nghịch thiên bảo bối này chứ? Chẳng qua chỉ là nói dối để ngươi hi vọng mà thôi, nhưng không nghĩ ngươi lại tưởng thật.
    Dương Khai trở về căn phòng nhỏ, để cái chổi xuống, rồi mới vội vàng rời khỏi Lăng Tiêu các.
    Hắn muốn đi tới Ô Mai Trấn cách Lăng Tiêu các mười dặm một chuyến. Hôm nay bất đắc dĩ lấy một điểm cống hiến đổi lấy mười lượng bạc là muốn mua chút lương thực. Đây cũng là việc mà Dương Khai vẫn làm hàng tháng.
    Trên đường đi, Dương Khai không có cảm giác mệt mỏi.
    Trước kia, mỗi lần đến Ô Mai Trấn, đi hết mười dặm đường là mặt mày đỏ bừng, tim đập không ngừng, thở hổn hển, nhưng hôm nay lại không hề có cảm giác đó, chỉ thấy người hơi nóng, vẫn tràn đầy sức lực. Dương Khai tin là có đi thêm trăm dặm nữa e là mình cũng sẽ không có cảm giác mệt mỏi.
    Lại là do Kim Thân sao? Dương Khai đột nhiên nhớ ra một việc, buổi sáng lúc quét dọn, bị sư đệ không biết tên kia đụng phải, kết quả là mình vẫn đứng vững, còn người kia thân thể cường tráng thì lại bị ngã xuống đất.
    Lúc đó cũng không nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên có chút khó tin. Với thân thể gầy yếu của mình, làm gì tới lượt mình đánh ngã được người khác? Trước giờ toàn bị người ta đánh bay ra ngoài thôi.
    Càng nghĩ lại càng hưng phấn, sự thay đổi mà Kim Thân mang đến cho mình cũng không phải nhỏ. Loại thay đổi này ban đầu còn chưa rõ ràng, chỉ đến sau này dần dần phát triển mới có thể từ từ khám phá ra sự lớn mạnh của Kim Thân.
    Mãi nghĩ ngợi, đến Ô Mai Trấn rồi Dương Khai mới hồi phục tinh thần lại.
    Nhìn chung quanh một chút rồi men theo con đường bên tay trái đi tới. Dương Khai muốn đi tới một cửa hàng gạo. Cửa hàng gạo không lớn, ông chủ họ Hà, là dân bản địa, làm ăn buôn bán nhỏ, hàng thật giá thật, không lừa gạt ai. Đây cũng là lí do Dương Khai luôn mua hàng tại đây.
    Những cửa hàng nhỏ giống như vậy, ở trong Ô Mai Trấn chỗ nào cũng có. Ô Mai Trấn cũng là nơi phồn hoa náo nhiệt, nếu lấy Ô Mai Trấn làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm ngoại trừ Lăng Tiêu các, còn có hai môn phái cũng được coi là lớn là Phong Vũ lâu và Huyết Chiến bang. Những tiểu môn phái, tiểu bang hội khác lại càng đếm không hết. Nhưng những tiểu bang hội, tiểu môn phái này chỉ là kéo bè kéo cánh, tập hợp đám tàn binh mất tướng, chứ không hề có địa bàn riêng giống ba đại môn phái như Lăng Tiêu các.
    Do khí hậu thổ nhưỡng nơi đây đã dưỡng dục nên nhiều người luyện võ như thế này, vậy nên Ô Mai Trấn mới phồn hoa náo nhiệt như vậy. Đương nhiên là không thể so sánh được với Trung Đô rồi.
    Trung Đô là thủ phủ của vương triểu Đại Hán!
    Đang đi, Dương Khai vô tình phát hiện có vài người đang tụ tập trong một ngõ hẻm. Mấy người kia đang lén lút mưu đồ gì đó. Một tên trong số đó cũng vô cùng cảnh giác, nhận thấy ánh mắt của Dương Khai ở phía sau, lập tức trừng mắt, tỏ ra vô cùng hung ác.
    Dương Khai khẽ cười một tiếng, nguyên tắc vốn là người không phạm ta, ta không phạm người, nên không hề để ý đến. Tuy nhiên điều khiến hắn có chút hoài nghi là trong số đó có một tên nhìn quen quen, hình như là đệ tử của Lăng Tiêu các.
     
  2. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG- 仙国大帝
    Tác giả: Mạc Mặc
    -- o --


    Chương 10: Của đi thay người.








    Tuy nhiên Dương Khai cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nơi này là Ô Mai trấn, cách Lăng Tiêu các gần như vậy, các đệ tử xuống đây vui chơi một chút cũng là chuyện bình thường.
    Không lâu sau, Dương Khai đã đi đến hàng gạo của Hà thị. Hàng gạo chiếm hai gian phòng ở bên đường, làm ăn buôn bán rất phát đạt, một tiểu nhị chạy ra chạy vào bận rộn không ngừng, ông chủ hàng gạo đang tính toán ở trên quầy, bà chủ cũng đang chào hỏi khách hàng.
    Đợi một hồi lâu, người đến mua gạo dần dần ít đi, lúc này Dương Khai mới đi vào bên trong.
    - Bà chủ.
    Dương Khai chào hỏi một tiếng, bà chủ độ chừng hơn bốn mươi tuổi ngẩng đầu lên nhìn, liền mỉm cười:
    - Tiểu huynh đệ, lại đến mua gạo à.
    - Vâng.
    Dương Khai lập tức đi đến chỗ túi gạo lức rẻ nhất trước mặt, chỉ vào túi gạo, nói:
    - Cho ta một túi.
    Bà chủ đáp một tiếng, vừa lấy túi vải đựng gạo, vừa làu bàu:
    - Tiểu huynh đệ, mỗi tháng ngươi đến mua một lần, như thế này đủ ăn sao?
    Dương Khai nói:
    - Cơ bản là đủ.
    - Nói dối!
    Bà chủ liếc mắt nhìn Dương Khai,
    - Nhìn ngươi xem, chân tay gầy yếu như vậy, nếu không phải là do ăn không đủ no thì còn là gì nữa?
    Dương Khai cười xấu hổ:
    - Ta cũng lên núi săn thú, vì vậy cũng không đói.
    Ông chủ đang chuyên tâm tính sổ sách trên quầy không ngẩng đầu lên mà nói:
    - Bà nó à, bên kia có ít gạo cũ, để đó cũng chẳng làm gì, đem cho tiểu huynh đệ này đi.
    - Tất cả nghe theo chủ nhà.
    Bà chủ cười đáp.
    - Như vậy sao được, các người cũng là buôn bán kinh doanh nhỏ thôi mà.
    Dương Khai vội vàng xua tay.
    Bà chủ sầm nét mặt:
    - Có gì mà không được, đằng nào số gạo cũ ấy cũng sinh mọt, bán cũng không được. Ông chủ cũng nói rồi, gạo có mọt vẫn có dinh dưỡng hơn gạo trắng. Đợi chút, ta đi lấy cho ngươi.
    Vừa nói, vừa đi ra phía sau.
    Dương Khai cảm giác lẫn lộn, cũng không biết nên nói như thế nào. Thời gian này, đến đây mua gạo, ông chủ và bà chủ đều tốt bụng đưa thêm cho mình một chút, hơn nữa họ cũng tìm cớ này cớ nọ, chẳng hạn như gạo có mọt. Thật ra đó toàn là loại gạo trắng tốt nhất. Điều này khiến cho Dương Khai cảm thấy chua xót khi đã nghĩ rằng trên thế gian này không còn tồn tại chân tình nữa.
    - Cảm ơn Hà thúc!
    Dương Khai run run nói.
    Ông chủ ngẩng đầu lên cười:
    - Một thân một mình, ai mà không có lúc nghèo túng? Sau này nếu đói, cứ đến đây, hàng gạo của chúng ta thứ khác thì không nhiều, nhưng gạo thì cũng đủ ăn.
    - Vâng.
    Dương Khai cúi đầu. Trên đời này vẫn còn có người tốt như vậy sao.
    Trong lúc đang cảm xúc bùi ngùi, lại có hai người đến hàng gạo, tiểu nhị ở trong quán nhiệt tình chào đón, còn chưa kịp mở miệng nói, thì đã bị một người trong số đó đá ngã lăn xuống đất.
    - Chao ôi…
    Tiểu nhị ca ngã phịch xuống đất, lần ngã này thật đau, hồi lâu mà vẫn không đứng lên được.
    - Sao vậy?
    Ông chủ Hà vội vàng từ chỗ quầy chạy tới, Dương Khai cũng đỡ tiểu nhị lên, nhìn về phía hai người đó. Chỉ thấy hai người đó mặt đầy sát khí, trong đó có một người sắc mặt trắng xanh, tay ôm bụng, có vẻ là vô cùng suy yếu, người còn lại thì đang đỡ lấy y, đúng là eo gấu lưng hổ, chính là người đã đạp tiểu nhị một cước.
    - Ai là ông chủ?
    Người đang đỡ hét to lên.
    - Là ta, là ta.
    Ông chủ Hà khẩn trương đáp. Ông chỉ là một thương hộ bình thường, trước mặt là hai tên mặt hằm hằm sát khí, đao kiếm dắt lưng, tỏ vẻ hung ác, vừa nhìn là biết không dễ đối phó này, nào dám đón tiếp không chu đáo.
    - Rất tốt, ông chủ này lòng dạ hiểm độc, không ngờ lại bán gạo có độc cho huynh đệ ta, ngươi xem huynh đệ ta bây giờ đi, một thân thể cường tráng sau khi ăn gạo của ngươi thì biến thành như vậy đây. Huynh đệ ta ngày thường đánh quyền mãnh hổ đều không nói chơi, nhưng bây giờ thì đang bất tỉnh nhân sự. Ông chủ này lòng dạ hiểm độc, chỉ vì kiếm tiền, thực là coi mạng người như cỏ rác.
    Sau một hồi tức giận quở mắng, dọa cho ông chủ Hà sợ tới mức mặt mày xám ngoét:
    - A, làm sao có thể, làm sao có thể như vậy được?
    Người đó lại quát lên:
    - Ta làm sao biết được? Huynh đệ của ta sáng nay đến chỗ ngươi mua gạo, nấu một nồi cháo, sau khi ăn xong thì thành ra thế này, may mà lúc đó ta chưa ăn, không thì cũng xuống dưới hoàng tuyền cùng với huynh đệ của ta luôn rồi.
    Trán ông chủ Hà đổ mồ hôi lạnh, không ngừng lấy ống tay áo lên lau, miệng nói:
    - Vị tráng sỹ, trong chuyện này e là có gì đó hiểu lầm.
    - Hiểu lầm? Hiểu lầm cái mẹ ngươi! Nếu như không phải là ăn gạo của ngươi, thì huynh đệ ta có ra nông nỗi này không?
    Tên kia không chút nhượng bộ gào lên đầy căm phẫn.
    Dương Khai thờ ơ lạnh nhạt chỉ đứng quan sát. Bản tính của ông chủ Hà như thế nào, Dương Khai lại không hiểu rõ sao. Luôn luôn giúp đỡ, cho không những đồ vật của mình, người tốt như vậy sao có thể làm việc đó được? Không nói đến việc ông chủ Hà căn bản không phải là người lòng dạ hiểm độc như vậy, cho dù là có lòng dạ hiểm độc, thì cũng không thể tự mình bán gạo có độc.
    Nếu như việc này truyền ra ngoài, sau này ông ấy làm sao mà làm ăn buôn bán? Còn có ai dám đến mua gạo nữa?
    Hai người này tìm lấy một cái cớ thật là thô không chịu được, căn bản không chịu cân nhắc đắn đo.
    Cho nên, hai tên đồ tể này nhất định là bọn lừa bịp, có điều thủ đoạn này có chút nham hiểm, quả thực là muốn chặn con đường sinh sống của người khác đây mà.
    Dương Khai mặc dù thân thể gầy yếu, nhưng dù sao cũng là người luyện võ, thiếu niên tâm huyết, ông chủ Hà lại có ân tình với mình, làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Lập tức nghiêm mặt đứng dậy giọng lạnh lùng:
    - Hai vị….
    - Cái gì?
    Một tên trong số đó trừng mắt nhìn Dương Khai, tính tình cáu kỉnh.
    Dương Khai còn chưa mở miệng nói, ông chủ Hà đã vội vàng chạy đến trước mặt chặn hắn lại, làm thủ hiệu, chậm rãi lắc đầu.
    - Hà thúc…
    Dương Khai ngạc nhiên.
    - Của đi thay người!
    Ông chủ Hà hạ giọng nói.
    Dương Khai bất đắc dĩ đành thở dài, ông chủ Hà có thể nói ra những lời đó, rõ ràng là đã nhìn ra tâm ý của hai tên kia. Nhưng mở rộng cửa làm ăn buôn bán, hòa khí sinh tài, vừa rồi cãi nhau ầm ĩ đã gây chú ý cho không ít người, dây dưa nữa, sợ rằng danh tiếng của hàng gạo sẽ bị tổn hại.
    Ngay cả khi biết bọn chúng là kẻ lừa bịp, ông chủ Hà cũng không thể không chiều theo ý bọn chúng, chỉ vì muốn nhanh chóng đuổi hai tên ôn dịch đó đi.
    Rơi vào đường cùng, ông chủ Hà cũng chỉ có thể mang vẻ mặt tươi cười, mở miệng nói:
    - Độc tố trong cơ thể người huynh đệ này không liên quan tới gạo của ta.
    Vừa nghe vậy, hai tên kia lập tức nổi giận, ông chủ Hà lại nói:
    - Tuy nhiên ngay cả khi không có quan hệ gì, nhưng đã đến hàng gạo của ta, Hà mỗ ta cũng không thể buông tay mặc kệ. Người huynh đệ đã khổ như vậy, người khác nhìn thấy cũng không đành lòng, hay là khẩn trương đi hỏi thần y xem bệnh. Đương nhiên, nếu hai vị không có tiền, Hà mỗ tôi sẽ trả thay cho hai vị một ít.
    Lời này nói ra, rõ ràng là muốn của đi thay người. Nếu thực sự hai người này là phường lừa bịp đòi tiền thật, thấy được cũng sẽ chấp nhận thôi. Hơn nữa ông chủ Hà lấy lý do thoái thác như vậy cũng là để cho người đứng ngoài quan sát có thể suy ra chân tướng sự việc, không lo danh dự cửa hàng gạo bị tổn hại, có thể nói là chẳng mất mát gì.
    Vậy mà hai tên đối diện nghe xong lại không có chút ý muốn thỏa hiệp, tên đang đỡ kia lập tức giận dữ:
    - Người này lòng dạ hiểm độc, nghĩ hai huynh đệ của tôi là trộm cướp của bọn thổ phỉ lục lâm hay sao? Thật là nực cười, hai huynh đệ ta ngay thẳng, cuộc đời này không hổ thẹn với lương tâm, ông chủ này thật là người lòng dạ hiểm độc, bán gạo có độc, lương tâm ở đâu hả?
    Lời nói có lý lẽ chính nghĩa, nói năng có khí phách, Dương Khai đứng bên cạnh vừa nghe thấy liền bĩu môi. Đức hạnh này còn còn là ngay thẳng, không chút hổ thẹn với lương tâm sao?
    Ông chủ Hà cũng ngây người tại chỗ. Là sao? Hai tên này không phải đến lừa bịp đòi tiền sao?
    Đang lúc không biết nên xử lý như thế nào thì trong đám đông đang vây quanh xem có một thiếu niên đi ra. Người thiếu niên này cũng tầm tuổi với Dương Khai, nhưng khôi ngôi tuấn tú, môi hồng răng trắng, vừa thấy là biết cuộc sống có điều kiện hơn Dương Khai gấp trăm ngàn lần.
    Người thiếu niên này thản nhiên đi đến gần hai người bên cạnh, có chút hăng hái đi quanh chúng một vòng, vừa đi vừa không ngừng chậc miệng, phát ra thành tiếng.
    Mọi người đều không rõ cho lắm, riêng Dương Khai nheo mắt lại, hắn đột nhiên nhớ ra, vừa rồi trên đường đi có nhìn thấy ba người này, chính là trong con hẻm đó.
    Tên đang đỡ đó vừa rồi còn trừng mắt nhìn mình, mà người thiếu niên trước mắt này cũng có mặt lúc đó.
    Ba tên này không phải cùng một phe sao? Dương Khai đột nhiên ngửi được mùi mánh khóe lừa đảo.
     
    Holy, congadk124, Vô Ưu and 13 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)