Hài  Tiên Hiệp Vũ Luyện Điên Phong - 2694 - (Free 635) - Mạc Mặc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG- 仙国大帝
    Tác giả: Mạc Mặc
    -- o --


    Chương 1: Tiểu tư quét rác.



    Giới Thiệu:

    “Đỉnh cao nhất của võ đạo, chính là cô độc , là tịch mịch, là đằng đẵng miệt mài, cao xứ bất thắng hàn.
    Sống trong nghịch cảnh, phát triển trong tuyệt địa, bất khuất không bỏ cuộc, mới có thể phá vỡ được cực đạo của võ thuật.
    Dương Khai- đệ tử thí luyện của Lăng Tiêu Các , kiêm gã quét rác, sai vặt, vì vô tình mặt được một cuốn Hắc thư thần bí, từ đó bước vào con đường võ đạo dài đằng đẵng.”
    Vì sao mà một tên quét rác lại có thể thành anh hùng trứ danh thiên hạ, vì sao mà một tên hàu sai vặt lại chiếm được những mỹ nữ sắc nước hương trời trong thiên hạ???






    Trời mới tờ mờ sáng, Dương Khai đã tỉnh dậy, rửa mặt qua loa rồi cầm cái chổi trong góc bước ra khỏi căn phòng nhỏ đơn độc.
    Đứng ở cửa vươn vai một cái, nhìn thấy phía đường chân trời đã hiện lên chút ánh sáng. Hắn nhắm mắt tập trung để hưởng thụ khoảnh khắc thanh tịnh này rồi lại ngay lập tức mở mắt ra bắt đầu cầm chổi quét dọn, chăm chú dọn sạch đám bụi bặm và lá rụng trước mặt.
    Y phục màu xanh, giản dị mà sạch sẽ. Màu sắc già dặn của bộ trang phục vô tình làm cho cậu thiếu niên già đi mấy tuổi. Lưng Dương Khai thẳng tắp như cây lao. Mặc dù đang làm công việc thấp hèn nhưng thần sắc trên mặt cũng tỏ rõ sự cẩn thận, tỉ mỉ. Động tác rất trầm ổn, hai tay cầm chổi cũng không dùng nhiều lực, cũng không đong đưa người nhiều, chỉ bằng sự chuyển động của cổ tay, cái chổi kia trở nên dễ dàng sai khiến, đưa đi đưa lại, di chuyển theo từng bước chân hắn. Trên mặt đất, từng đám bụi đất và lá rụng chuyển động một cách thần kỳ, dường như bỗng nhiên mọc thêm đôi chân.
    Dương Khai là đệ tử của Lăng Tiêu các, ba năm trước đã gia nhập tông môn bắt đầu tu luyện nhưng cho đến nay vẫn chỉ mới tu luyện đến Thối Thể cảnh tầng ba. Các sư huynh đệ cùng hắn nhập môn đã sớm vượt xa giai đoạn này, có những người còn có được cơ duyên bái nhập các vị cao nhân tọa hạ trong môn phái và thăng tiến rất nhanh. Còn hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.
    Ba năm Thối Thể tầng ba, loại tư chất này không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung ra được mà phải nói là vô cùng bình thường.
    Không còn cách nào khác, Dương Khai chỉ có thể tiếp tục ở lại tông môn quét rác, vừa duy trì kế sinh nhai, vừa khổ sở tu luyện.
    Lăng Tiêu các là một môn phái khá đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ các đệ tử môn hạ phải cạnh tranh tàn khốc. Trong môn phái này, người có năng lực sẽ được thăng tiến, người không có năng lực sẽ bị đào thải. Quy luật cá lớn nuốt cá bé ở Lăng Tiêu các này diễn ra vô cùng thuần thục.
    Các tông môn khác có lẽ còn có chút tình bạn đồng môn hay tình nghĩa thủ túc, nhưng ở Lăng Tiêu các này tuyệt đối không có! Nếu muốn thăng tiến chỉ có một con đường duy nhất là đạp lên vai những người gọi là sư huynh đệ, giẫm lên máu tươi của họ, như vậy mới được coi là có tư cách.
    Lăng Tiêu các ra quy định rất nghiêm ngặt, là môn phái danh tiếng lẫy lừng trong Đại Hán triều này. Dù không phải đại môn phái cao siêu gì nhưng sự tranh đấu tàn khốc giữa các môn hạ đệ tử thì đúng là số một, không môn phái nào sánh bằng! Cũng chính vì vậy mà các đệ tử ai nấy đều võ phong dũng mãnh, trên giang hồ không có mấy ai dám trêu chọc.
    Lăng Tiêu các có một quy tắc, các đệ tử dưới mười bốn tuổi bất kể là ai, trong ba năm kể từ khi nhập môn được xem như thời gian thí luyện. Trong vòng ba năm này, việc ăn ở đều do tông môn phụ trách, đệ tử chỉ cần tập trung tu luyện. Trong thời gian ba năm, nếu có thể phá được Thối Thể kỳ thì sẽ có tư cách bái nhập các cao thủ trong tông môn làm đồ đệ, được các vị cao thủ này chỉ dạy tu luyện. Đương nhiên cũng có thể không bái sư mà tự mình tu luyện, nhưng con đường tu luyện có lương sư dạy bảo và tự mình tu luyện cũng hoàn toàn khác nhau. Tới một mức độ nào đó mà nói, quy tắc này của Lăng Tiêu các cũng có một chút tự do.
    Còn những kẻ trong vòng ba năm vẫn chưa phá được Thối Thể kỳ thì hoặc là bị trục xuất khỏi tông môn, hoặc là bị giáng chức xuống thành đệ tử thí luyện.
    Đệ tử thí luyện, đó chính là thân phận hiện tại của Dương Khai! Cũng là nỗi sỉ nhục của Lăng Tiêu các!
    Không giống như các đệ tử khác, đệ tử thí luyện sinh tồn trong một môi trường vô cùng hà khắc. Vì đã lâm vào hoàn cảnh này nên tất cả mọi việc ăn mặc ngủ nghỉ đều phải tự làm, tông môn sẽ không tốn thêm bất cứ thứ của cải tu luyện nào cho đệ tử thí luyện nữa. Một khi đã bị giáng xuống làm đệ tử thí luyện thì cuộc đời này vĩnh viễn không thể có ngày nổi danh được nữa rồi. Trừ phi trong khoảng thời gian ngắn có sự tiến bộ cực lớn, các tông môn khác cảm thấy ngươi có đủ điều kiện để gia nhập.
    Toàn bộ Lăng Tiêu các có ba nghìn đệ tử mà có mấy đệ tử thí luyện? Số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay! Dương Khai may mắn trở thành một trong số đó!
    Đệ tử thí luyện muốn tiếp tục sinh tồn trong Lăng Tiêu các quả thực khó như lên trời. Cứ ví dụ như căn nhỏ mà Dương Khai đang sống bây giờ chính là căn phòng do tự tay hắn dùng từng tấm gỗ dựng nên, mấy cái lỗ trên nóc nhà vẫn chưa có thời gian sửa chữa, mỗi khi trời mưa căn phòng nhỏ liền bị dột, nước không thoát ra được. Y phục cũng là do tự hắn mua, đồ ăn cũng tự hắn làm, tất cả đều tự hắn lo lấy.
    Căn phòng nhỏ cũng nằm ở vị trí hẻo lánh nhất trong Lăng Tiêu các, không hề có người hỏi thăm đến.
    Sự đãi ngộ tồi tệ như vậy, người bình thường rất khó có thể tiếp tục chịu đựng. Đây cũng là lý do khiến cho số lượng đệ tử thí luyện của Lăng Tiêu các vô cùng ít. Về cơ bản các đệ tử không phá nổi cảnh giới trong Thối Thể kỳ đều chọn con đường rời khỏi Lăng Tiêu các, nhưng Dương Khai lại lưu lại nơi đây.
    Đã bị người ta đuổi ra khỏi nhà một lần, lần này sao có thể lại như thế nữa được chứ?
    Mấy tháng trước, sau khi bị giáng xuống làm đệ tử thí luyện, Dương Khai liền ở trong tông môn quét rác kiếm sống.
    Có thể nói bây giờ Dương Khai là đệ tử thí luyện của Lăng Tiêu các, cũng là tiểu tư quét rác trong Lăng Tiêu các. Nhưng công việc quét rác cũng không làm Dương Khai ấm no được. Hắn khi đói khi no, lúc bị phong hàn cũng không có ai thăm hỏi, sống cuộc sống đau thương sầu khổ đến cô độc. Ngay cả như thế, Dương Khai cũng chưa từng muốn lùi bước. Con người sinh ra trên đời, tính ra có mấy chục năm, bản thân đã lựa chọn con đường này thì sẽ tiếp tục đi đến cùng, bỏ dở giữa chừng là chuyện mà nam nhân không thể làm được.
    Dương Khai có bản tính bền bỉ, không gặp ngõ cụt thì quyết không quay đầu lại!
    Trời dần sáng, Dương Khai đã quét dọn được một hồi, nơi đây đã sạch sẽ, không còn bụi bẩn nữa.
    Quét rác tuy rằng không tiêu hao khí lực gì nhưng sáng sớm chưa ăn gì mà đã phải làm việc lâu như vậy, Dương Khai mệt đến toàn thân mồ hôi đầm đìa. Điều này không phải vì thực lực có vấn đề mà hoàn toàn là vì thể chất quá kém.
    Ba bữa cơm thì có hai bữa đói, cho dù ai ở vào trong hoàn cảnh của Dương Khai thì thể chất cũng không thể tốt được.
    Dần dần có mấy đệ tử Lăng Tiêu các vây quanh hắn, những đệ tử này đều dậy rất sớm, không đi tu luyện mà lại vây quanh Dương Khai. Rất nhiều người còn hăng hái đánh giá Dương Khai, cũng có những người ánh mắt tham lam xem Dương Khai bây giờ như một mỹ nữ đang trần như nhộng, toàn thân tỏa ra hương thơm như chiếc bánh thơm ngon.
    Nhưng trong số những đệ tử vây quanh Dương Khai, cũng có một bầu không khí cạnh tranh căng thẳng đang bao trùm, cảnh giác quan sát các sư huynh đệ bên cạnh, sắc mặt người nào người nấy đều không tốt.
    Trong đám đông có một người lộ rõ vẻ không đành lòng, hạ giọng nói:
    - Nhiều người như vậy, đúng là có phần quá đáng rồi!
    Lập tức liền có người trả lời:
    - Nếu ngươi cảm thấy nhiều người thì có thể rời đi, không ai cần ngươi lưu lại.
    Một câu khiến cho tên kia ngượng ngùng không nói. Tất cả mọi người đều biết vì sao lại tụ tập ở đây, đều biết vì sao lại nhìn chằm chằm vào Dương Khai. Hiện tại chính là đang chờ đợi thời khắc đó đến. Thời khắc đó đã sắp đến rồi, bây giờ mà bỏ đi chẳng phải là rất đáng tiếc sao? Nếu như có thể đoạt vị trí đứng đầu thì hôm nay đúng là bội thu.
    Mọi động tĩnh xung quanh, Dương Khai tất nhiên đều biết, chỉ là thần sắc hắn vẫn luôn không thay đổi. Cứ năm ngày hắn lại trải qua một trận chiến như vậy, một tháng sáu lần. Thực sự bây giờ cũng không có gì đáng kinh ngạc, hơn nữa thấy những người trước mắt cũng có ít đi, chắc là họ chưa đến đủ.
    Cho nên hắn vẫn cứ quét rác, mặc kệ không hỏi han đến những người xung quanh, vừa đi vừa quét.
    Thời gian cứ trôi qua, số lượng người tụ tập bên cạnh Dương Khai càng ngày càng nhiều, phỏng chừng ít nhất cũng có trên ba bốn mươi người.
    Dương Khai đột nhiên dừng lại, cứ ngồi giữa đường như vậy, chậm rãi hít một hơi, khôi phục thể lực hắn đã tiêu hao từ sáng sớm tinh mơ đến giờ.
    Vừa thấy động tĩnh này, những kẻ vây quanh Dương Khai liền tản ra, bao vây hắn vào giữa. Bầu không khí cạnh tranh căng thẳng bỗng nhiên vụt đến một cảnh giới mới, dường như ngay cả không khí cũng trở nên đông cứng lại.
    Mọi người ai cũng thấy không vừa mắt, tuy nhiên đều nhìn Dương Khai với ánh mắt vô cùng trông đợi.
    Nếu để cho người không rõ chân tướng chứng kiến cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng người đang bị vây bủa trong đám đông kia chính là một tuyệt đại cao thủ, bằng không tại sao lại điều động nhiều người như vậy để đối phó với hắn? Nhưng trên thực tế, Dương Khai chỉ là đệ tử thí luyện của Thối Thể cảnh tầng ba mà thôi, mọi người ở đây đều lợi hại hơn Dương Khai.
    - Dương Khai, ngươi đừng phí tâm sức vô ích nữa, đợi lát nữa ngoan ngoãn để ta đánh gục, mọi người cũng tiết kiệm thời gian đúng không nào?
    Có người nhìn thấy bộ dạng Dương Khai như vậy lập tức có chút khinh thường nói.
    Có mỗi cái Thối Thể tầng ba còn khôi phục làm gì nữa? Dù sao cũng phải thua, chi bằng rõ ràng một chút, hà tất phải kéo dài hơi tàn đó nữa?
    - Đúng vậy, đúng vậy. Dương Khai, ngươi cũng nên thông cảm một chút với các chư vị sư huynh đệ, ngươi không giống với chúng ta, đánh xong trận này chúng ta còn phải đi tu luyện nữa.
    Lời nói này giống như là Dương Khai nên nhanh chóng bại dưới tay chúng. Như vậy, việc Dương Khai đang khôi phục thể lực cũng tức là một hành động bất kính với họ rồi.
    Dương Khai làm lơ, giống như lão tăng ngồi thiền.
    Thời gian tiếp tục trôi qua, bỗng nhiên một tiếng chuông du dương mênh mông vang lên, đó là tiếng chuông buổi sáng của Lăng Tiêu các. Tiếng chuông truyền đến tai mọi người, các đệ tử đang vây quanh Dương Khai nhất tề tinh thần chấn động.
    Chín tiếng chuông vang lên, mặt trời đã mọc, một ngày mới lại đến!
    Hơi thở của mọi người đột nhiên chùng xuống, đôi mắt trông mong nhìn vào Dương Khai đang bị vây ở giữa. Dương Khai chậm rãi đứng dậy, cầm theo cái chổi trên tay, thản nhiên nhìn lướt qua một lượt những người đang vây quanh mình.
    - Chọn ta đi Dương sư huynh!
    Có người cao giọng nói.
    - Ta xuống tay rất nhẹ thôi, cam đoan sẽ không làm ngươi đau!
    - Nói xạo! Chọn ta đi, ta sẽ xử lý nhanh thôi, một quyền là xong, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian của mọi người.
    - Chọn ta!
    - Chọn ta!
    Trong sân ồn ào hẳn lên, giống như các lái thương đang tích cực mời chào rau quả được trồng trong chính vườn nhà mình, lại còn liều mạng so sánh xem của ai tươi ngon hơn.
    - Dương Khai, ngươi đừng phá vỡ quy định mà mình đã đặt ra!
    Có người lên tiếng nhắc nhở.
    Dương Khai khẽ cười, tiện tay ném chổi lên trời. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng lên nhìn, tràn đầy mong chờ, đợi thời điểm cái chổi rơi xuống đất, mọi người trong lòng đều đang cầu nguyện:
    - Chọn ta, chọn ta đi!
    Thời gian dường như chậm lại, cái chổi xoay vài vòng trên không trung rồi chợt rơi xuống, nảy lên trên mặt đất rồi bất động.
    Cán chổi chỉ vào một thiếu niên thân hình khôi ngô cường tráng.
    Một loạt những âm thanh oán hận vang lên, tràn đầy u oán và không cam lòng. Ngược lại thiếu niên khôi ngô kia cười ha hả từ trong đám đông kia đi ra, chắp tay làm lễ với mọi người cười nói:
    - Chư vị sư huynh đệ, trận đấu ngày hôm nay tiểu đệ đã nắm được rồi, mong rằng các vị sư huynh đệ chớ trách mắng.
    - Chết tiệt, chó ngáp phải ruồi!
    Có người đố kỵ không ngớt.
    - Tại sao lại không chọn ta chứ, cứ năm ngày ta đều tới một lần, đến đây đã tròn một tháng rồi, là Dương Khai ngươi cố ý đúng không?
    - Đừng nói nữa, ta đến đây ba tháng rồi, còn chưa được chọn lấy một lần!
    - Sư huynh, huynh còn thảm hơn đệ nữa.
    - Không thảm không thảm, là xem kịch vui mới đúng.
    Hai sư huynh đệ liếc nhau, ngầm hiểu rồi cười.
    Giữa sân, những người khác đã tản ra, chỉ để lại Dương Khai và thiếu niên khôi ngô đang nhìn nhau.
    - Đệ tử thí luyện Dương Khai, Thối Thể tầng ba!
    Dương Khai nhìn đối phương nói.
    - Đệ tử phổ thông Chu Định Quân, Thối Thể tầng năm!
    Thiếu niên khôi ngô tự giới thiệu.
    Các đệ tử Lăng Tiêu các cũng được phân cấp theo trình tự, từ dưới lên trên đó là năm cấp bậc: đệ tử thí luyện, đệ tử phổ thông, đệ tử tọa hạ, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm. Chu Định Quân nói hắn là đệ tử phổ thông, đó là do hắn vẫn chưa bái nhập cao thủ môn hạ trong tông môn, tức là chưa được lương sư chỉ dạy. Nếu là phá được Thối Thể kỳ, bái nhập cao thủ môn hạ trong tông môn, tức là một đệ tử tọa hạ. Cao thêm một cấp nữa đó là đệ tử tinh anh, đều là những người xuất chúng, được tuyển chọn từ đệ tử tọa hạ lên.
    Còn đệ tử hạch tâm là hy vọng đời sau của Lăng Tiêu các. Trong tông môn, những người này được bồi dưỡng để trở thành người kế nghiệp tương lai.
    Chế độ nhiều cấp bậc đệ tử, dường như là không hợp tình hợp lý nhưng lại có thể phát huy tâm huyết và ý chí cạnh tranh của người trẻ tuổi, đây cũng là căn cơ của chế độ tàn khốc trong Lăng Tiêu các.
    Còn nguyên nhân cơ bản khiến cho Dương Khai bị vô số người tranh giành lại là một quy tắc khác của Lăng Tiêu các, quy tắc khiêu chiến.

     
    Last edited by a moderator: 21/2/17
  2. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG- 仙国大帝
    Tác giả: Mạc Mặc
    -- o --


    Chương 2: Gặp ngõ cụt không quay đầu.










    Quy định thứ nhất của Lăng Tiêu Các: các đệ tử Lăng Tiêu Các mỗi ngày có cơ hội khiêu chiến một lần, mỗi năm ngày có cơ hội được khiêu chiến một lần! Thực lực chiến đấu tay đôi không được phép thấp hơn ba cấp độ, không được trốn tránh chiến đấu, không được e sợ chiến đấu. Những người vi phạm sẽ bị đuổi ra khỏi Tông Môn. Bên thắng sẽ căn cứ vào cấp bậc của đối thủ để được thưởng điểm số tương ứng, bên thua sẽ tùy thuộc vào cấp bậc đệ tử của bản thân mà bị khấu trừ số điểm cống hiến tương ứng.

    Điểm số cống hiến, cũng được gọi là điểm cống hiến Tông Môn!

    Đây chính là điểm đặc sắc của Lăng Tiêu Các. Nói đơn giản hơn một chút, điểm cống hiến ở Lăng Tiêu Các tương đương với tiền vàng. Chỉ cần có đầy đủ điểm cống hiến thì có thể đổi được bất cứ thứ gì ở phòng Hậu cần. Đan dược, bí tịch, binh khí, bảo giáp, hễ là đồ có liên quan đến việc tu luyện thì tất cả đều có thể đổi. Đương nhiên cũng có thể đổi lấy vàng hay bạc trắng. Nhưng thông thường, điểm cống hiến Tông Môn không phải dễ mà có, thường thì các đệ tử không nỡ đổi lấy tiền bạc.

    Cách thức để đạt được điểm cống hiến Tông Môn cũng rất nhiều, nộp cho Tông Môn bảo vật mình đoạt được, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ của Tông Môn giao cho..., đều có thể đạt được điểm cống hiến của Tông Môn.

    Một trong những cách thức bình thường nhất đơn giản nhất để đạt được điểm cống hiến đó là khiêu chiến! Khiêu chiến với đệ tử đồng môn kém mình không quá ba bậc, nếu thắng sẽ đạt được điểm cống hiến.

    Cho nên sáng sớm như thế này mới có nhiều người như vậy đến vây quanh Dương Khai. Tất cả đều nhìn chăm chăm vào quả hồng chín nhũn này.

    Tên tuổi của Dương Khai khắp xa gần Lăng Tiêu Các này đều biết, không chỉ bởi hắn là một trong số rất ít những kẻ mang thân phận đệ tử thí luyện, cũng là bởi vì từ khi hắn vào Lăng Tiêu Các đến nay chưa thắng được trận nào! Lần nào bị khiêu chiến cũng đều thua cuộc.

    Những kẻ để ý nhất định sẽ nhớ rõ lần trước Dương Khai bị khiêu chiến là lúc nào. Hôm nay cách lần trước đó năm ngày, theo quy định Tông Môn lại có thể tiếp tục khiêu chiến hắn. Có ai lại không thèm cái điểm cống hiến tùy tiện cũng có thể lấy được này chứ. Tuy rằng đánh thắng Dương Khai cũng không có nhiều điểm cống hiến nhưng “thịt muỗi cũng là thịt”. Huống chi, những đệ tử có thể khiêu chiến Dương Khai cũng không phải là hạng người giàu sang cao quý gì, bọn họ tất nhiên sẽ không chê số điểm cống hiến ít ỏi ấy.

    Dương Khai và Chu Định Quân đã đứng ở tư thế sẵn sàng, cùng kêu lên:
    - Xin chỉ giáo!

    Tuy là nói như vậy nhưng ai cũng đều biết rằng Dương Khai hôm nay lại không tránh khỏi một trận no đòn!

    Lời nói vừa phát ra, Dương Khai liền vượt lên tấn công trước, thân hình gầy gò ốm yếu bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, nắm đấm hướng về phía trước ngực Chu Định Quân. Công kích đơn giản trực tiếp, nắm quyền mạnh mẽ sinh gió, dường như khí lực toàn thân đều dồn cả vào đó.

    Quyền này là trường quyền mà tất cả các đệ tử Lăng Tiêu Các đều đã được luyện qua, bộ quyền pháp này cũng không quá sâu sắc, huyền bí, chỉ dùng để các đệ tử luyện tập thân thể, chiêu thức tự nhiên, đơn giản.

    Chu Định Quân không hoảng hốt, khuôn mặt ẩn chứa nụ cười, thật sự là cảnh giới của hắn cao hơn Dương Khai hai cấp độ, trận chiến này vốn không còn gì phải hoài nghi. Lúc đường quyền của Dương Khai sắp lao đến, cậu ta mới nhàn nhã uốn người, thân thể khôi ngô cường tráng giờ phút này lại có vẻ có chút linh động.

    Đường quyền chạm vào quần áo, Chu Định Quân không hề mảy may bị tổn thương. Không đợi Dương Khai thu quyền, Chu Định Quân đã dùng khuỷu tay thục xuống cánh tay Dương Khai, đồng thời đầu gối hơi nhấc lên phía trên, nhằm trúng vào bụng Dương Khai.

    Dương Khai kêu rên, cố nén sự đau đớn trong toàn thân, bước chân xê dịch, vội vàng lui về phía sau, trong gang tấc tránh được đòn thứ ba của Chu Định Quân.

    - Hả?
    Chu Định Quân kinh ngạc, hắn không ngờ sư huynh mới chỉ có Tôi Thể tam tầng này lại có thể liệu địch tiên cơ, biết mình tiếp theo sẽ đối phó như thế nào với hắn, Dương Khai đã làm loạn kế hoạch của cậu ta rồi.

    Nhưng sai lầm nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến đại cục, một suy nghĩ vụt qua trong đầu Chu Định Quân, muốn thừa dịp Dương Khai còn đang thở hổn hển để dốc toàn lực chấm dứt trận đấu này.

    Nào biết chân trước hắn vừa mới cử động, Dương Khai từ phía sau lại mạnh mẽ lao tới, hình bóng hai người nhanh chóng áp sát nhau. Chu Định Quân thấy được ý chí chiến đấu mạnh mẽ và tinh thần bất khuất trong mắt Dương Khai, Dương Khai nắm chặt tay lại, lại là một trường quyền.

    Nguy rồi! Chu Định Quân thầm giật mình, biết đã trúng quỷ kế của đối phương. Thực lực bản thân tuy rằng cao hơn sư huynh này hai bậc, nhưng luận về kinh nghiệm chiến đấu, cậu ta lại không bằng.

    Nhưng dù trúng kế thì đã sao? Chu Định Quân dồn khí Nhược Uyên, không trốn tránh nữa, cùng lúc đó lấy lại uy lực của trường quyền.

    Hai tiếng nhỏ binh binh vang lên, Dương Khai bay tới, Chu Định Quân thân hình vụt qua, rồi đứng lại như cũ, sắc mặt có chút ngưng đọng. Vừa rồi nếu như là một đối thủ ngang cấp với cậu ta ra đòn ấy thì người bay ra kia chắc chắn sẽ là cậu ta.

    Người khác có thể không biết hai quyền huyền bí này nhưng mình đã cảm nhận được rõ ràng. Đường quyền của sư huynh này không ngờ lại nhanh hơn cậu ta đôi chút, nói cách khác là hắn đánh trúng mình trước, mình mới đánh trúng được hắn.

    Chỉ có điều là quyền của hắn ta, lực thua xa mình, hơn nữa thân thể mình lại cường tráng, trái lại đối phương gầy gò yếu ớt, sắc mặt xanh xao, rõ ràng ăn uống không đầy đủ, năng lực kháng đòn vốn cũng không ngang bằng cho nên kết quả trước mắt mới như vậy.

    - Dương sư huynh, đa tạ!
    Chu Định Quân tâm lý không mấy thoải mái, bị đối thủ kém mình hai bậc đánh trúng thật không phải là sự tình đáng kiêu ngạo gì. Tuy rằng trận đấu này mình đã thắng nhưng không có chút hương vị chiến thắng.

    Bên cạnh có tiếng xì xào bàn tán truyền đến:
    - Người này cho là mình thắng sao?

    - Ha ha, chẳng lẽ hắn lại chưa từng nghe qua đại danh Dương Khai mà đã chạy đến khiêu chiến sao?

    - Đúng là rất thú vị!

    Lông mày Chu Định Quân nhíu lại, hắn quả thật không hiểu rõ Dương Khai, chỉ có điều thường thường nghe nhắc tới vị sư huynh này, hôm nay đi ngang qua thấy rất nhiều người vây quanh liền tiến vào tham dự, lại không nghĩ rằng vận khí lại tốt như vậy, được Dương Khai chọn làm đối thủ.

    Nhưng đây chẳng lẽ không đúng là thắng rồi sao? Một quyền mình đã đánh bay được sư huynh này, đã có ưu thế áp đảo rồi. Theo quy định Tông Môn mà xử lý, đối phương nên nhận thua mới phải, bởi vì đã không có lực để tiếp tục chiến đấu rồi.

    - Lại nữa đi!
    Khi hắn còn đang nghĩ ngợi, Dương Khai đã ngã nhào trên mặt đất không ngờ lại đứng lên bay tới, trong mắt chẳng những không có chút nổi giận, mà ngược lại ý chí chiến đấu càng mạnh mẽ hơn, chỉ có điều sau một quyền kia, gương mặt xanh xao đã tái nhợt đi đôi phần.

    Không đợi Chu Định Quân trả lời, Dương Khai bất ngờ lao tới, ở khoảng cách cách Chu Định Quân chưa đầy ba thước đột nhiên hơi bật ra, hai chân giống như chiếc roi dài quét qua, đánh úp về phía Chu Định Quân.

    Đá ngang! Cùng là các đệ tử bậc thấp của Lăng Tiêu Các, mỗi người đều tu luyện qua công phu cơ sở, chỉ có điều giờ này khi Dương Khai ra đòn lại đạt được đến trình độ của rất nhiều đồng môn cao hơn của hắn.

    Hóa ra đòn đá ngang này còn có thể lợi hại như vậy đấy.

    Không đợi mọi người cảm thán, một tiếng va nhẹ truyền ra, Dương Khai một lần nữa lại bay lên.

    Hai cấp độ cảnh giới chênh lệch, thân thể tố chất chênh lệch khiến Dương Khai căn bản không thể chống đỡ lại Chu Định Quân. Quyền này của Chu Định Quân đánh vào xương cẳng chân Dương Khai, đợi đến khi Dương Khai lại đứng lên, bước từng bước có chút hơi khập khễnh, thì rõ ràng là xương cốt đã bị đả thương.

    - Tiếp nữa đi!
    Dương Khai cắn răng, trong mắt dường như có lửa cháy hừng hực thiêu đốt.

    - Binh….
    Dương Khai bay ra.

    - Tiếp nữa đi!

    - Binh…
    Dương Khai lại bay ra.

    Đã có người không đành lòng xem nên bỏ đi trước, cũng có người thổn thức không ngừng:
    - Tên Dương Khai này đúng là bản tính quá cố chấp, lần nào khiêu chiến mà không đánh hắn ngất xỉu, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!

    Lời nói này truyền đến tai Chu Định Quân, trong lòng hắn chua xót không ngừng, không ngờ rằng đối thủ mà mình khiêu chiến là là kẻ điên cuồng đến như thế này.

    Dương Khai ước chừng bị đánh bay ra ngoài đến bảy tám lần, hai má sưng to, ngay cả hốc mắt cũng bị tím đen, bước đi lảo đảo, nhìn như gió cũng thổi ngã, tuy nhiên vẫn ngoan cố như bàn thạch, ngã lên ở đâu sẽ đứng lên ở đó, hô một tiếng tiếp tục xông lên về phía trước.

    Cứ lặp lại như vậy, Chu Định Quân rốt cuộc biến sắc:
    - Ngươi điên rồi? Nếu còn chưa nhận thua ngươi sẽ chết đấy!
     
    Last edited by a moderator: 21/2/17
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)