Hài  Huyền Huyễn Vũ Cực Đỉnh Phong - Chương 746 - Vũ Thần Vũ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    [​IMG]
    Vũ Cực Đỉnh Phong
    Tác giả: Vũ Thần Vũ
    Chương 1: Xuyên , phế tài tiêu chuẩn. (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn


    La Dật, vốn là một trạch nam (xử nam) đang ngồi nhà chờ việc. Công việc giết thời gian và cũng làm hắn hứng thú nhất chính là suốt ngày đêm ngồi đọc truyện huyền huyễn trên mạng, từ đó tự ngồi tưởng tượng đến các thế giới kỳ thú mà hắn đọc được.

    Bỗng nhiên ngoài ý muốn, hắn xuyên qua … một thế giới mà ở đây nhân loại kịch chiến với yêu thú trải qua vô số năm. Thân thế mới của La Dật là một phế sài, con trai của tội nhân gia tộc, thế nhưng người xuyên qua được trời thương, linh hồn cả hai chồng chất lên nhau khiến tinh thần lực La Dật trở nên cường đại hơn thường nhân biến hắn trở thành một kẻ yêu nghiệt.

    “Thế giới này thật sự có quá nhiều điều phấn khích, ông trời đã cho ta sinh ra lần nữa vậy hãy để ta đứng trên đỉnh cao thế giới này xem cảnh trí “trên đó” có gì đặc sắc”


    – Dật thiếu gia, Dật thiếu gia!… Ô ô…

    Nước Đại Hoa, bên trong một tòa phủ đệ tráng lệ tại phủ Thiên Đô, vang lên một trận khóc than bi thương của một phụ nhân.

    Tòa phủ đệ này chiếm diện tích cực rộng, chỉ sợ không dưới vạn mẫu. Đình viện san sát, đầm hồ giả sơn, mái quỳnh lâu uốn cong đầy khí thế, cây cối xanh tươi um tùm… Nhưng chỗ thanh âm phát ra lại phát ra từ trong một căn phòng cũ nát, nhỏ bé.

    Toàn bộ người trong phủ Thiên Đô, sợ rằng cũng chẳng xa lạ gì với chỗ phủ đệ này. Chỉ vì chủ nhân tòa phủ đệ này chính là La gia, một trong ba đại thế gia của phủ Thiên Đô.

    Đại Hoa quốc “mười tỉnh, ba đô, mười hai phủ”. Phủ Thiên Đô chính là một trong số mười hai phủ kể trên, nằm tại phía nam Đại Hoa quốc, thuộc tỉnh Nam Bình, là một tòa trọng thành tiếp giáp với Ô Hầu quốc.

    Mà danh xưng “Thiên Đô tam gia” chính là chỉ ba nhà Đường gia, Tống gia và La gia.

    Ba gia tộc đều là những đại thế gia truyền thừa vượt trên nghìn năm, nội tình thâm hậu, căn cơ vững mạnh, cả ba nhà hầu như khống chế trong tay quá bảy thành các loại mậu dịch bên trong phủ Thiên Đô, khiến người người đỏ mắt.

    Chỉ như vậy đã đủ khẳng định địa vị La gia trong lòng người dân phủ Thiên Đô lớn tới mức nào.

    – Dật thiếu gia, Dật thiếu gia… Ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi… Ngươi nếu như có chuyện gì, ta biết ăn nói với tiểu thư làm sao… Ô ô…

    Tiếng than khóc thảm thiết của người phụ nhân được phát ra từ trong một khu nhà trệt thấp bé. Từng làn khói thuốc đông y nồng nặc tràn ngập bốn phía không khỏi khiến người ta cảm thấy gay mũi.

    Cách đó không xa, đám người hầu La gia nghe được tiếng thanh âm này cũng lộ ra vài phần mỉa mai trào phúng, ánh mắt nhìn về phía căn nhà trệt có phần hả ha, miệng cười nhạt.

    – Hắc, nghe nói vị Dật thiếu gia này ngay hôm nay tiến vào tu võ ngoại điện bị tổng quản La Tam đánh cho thổ huyết, lấy thể trạng không ra gì của hắn, lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi…

    – Cũng là hắn không may… Trước đó vài ngày, vị tổng quản La Tam có người con vốn thiên tư xuất chúng, đặc biệt được tiến vào trong tu võ nội điện chuyên môn đào tạo, vậy mà tại chuyến lịch lãm Vân Khê Đảo lần trước gặp phải ưng thứu thú tập kích… Tuy được cứu trở về nhưng người cũng bị tàn phế, tâm tình đang lúc không tốt, tự nhiên muốn tìm chỗ phát tiết một phen.

    – Phải nói lại… Không biết vị Dật thiếu gia kia đến tột cùng đã làm ra chuyện gì lại khiến tổng quản La Tam tức giận tới bực này?

    – Tổng quản La Tam còn chưa nguôi lòng việc bị tàn phế, lại nhìn thấy vị Dật thiếu gia không biết sống chết, dám lui tới ngoại điện, trong lòng vốn tức giận, liền nói: “Con ta thiên tư ngút trời lại phải chịu sống tàn tật, người này là tên phế vật sao có tư cách được chân tay lành lặn? Ngay sau đó tổng quản liền ra tay đả thương hắn.

    Lời này vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người phải há miệng kinh ngạc. Chỉ vì nhi tử mình tàn tật, liền vô duyên vô cớ đánh một người chân tay lành lặn tới thổ huyết, tính mệnh nguy kịch. Người như vậy bá đạo tới mức nào? Nhưng có một điều, trong lời nói chuyện của những người này, ngữ khí không có nửa phần tức giận, ngược lại còn tràn đầy một cỗ cảm giác hả hê.

    – Vậy chẳng phải tai bay vạ gió rồi… Nói đến cũng đáng thương cảm cho vị Dật thiếu gia, sinh ra đã yếu ớt, gân mạch không thông, hoàn toàn không có nửa phần thiên tư tu hành…

    – Lời này của ngươi ta cũng không dám đồng tình. Tuy có thương cảm nhưng vẫn có chỗ đáng trách… Phụ thân La Dật là La Thiên Phong, ngày trước phong quang vô hạn, trong phủ Thiên Đô có ai dám khinh thường? Nếu hắn vẫn còn tiếp tục sống tới nay, chỉ sợ La gia chúng ta đã trở thành thế gia đệ nhất phủ Thiên Đô từ lâu!… Hừ, nhưng người này lại không biết phải trái, làm bạn với yêu ma kia, cuối cùng dẫn tới hai nhà Đường, Tống liên thủ, khiến La gia ta mất đi ít nhiều? Tới khi La Thiên Phong bị chúng cao thủ liên hợp đánh chết tại Thiên Giản Bích Chướng, thi cốt không còn, khi đó La gia mới giữ lại được chút căn cơ, nhưng thực lực lại rơi xuống thấp nhất trong ba nhà… Hiện tại có ra ngoài phủ, gặp phải đám người của hai nhà kia, ai cũng như đám yêu ma đến mở giọng mỉa mai trào phúng… Hừ, cũng vì tộc trưởng niệm tình mới kéo dài hơi tàn của La Dật cho tới nay… Đổi lại là ta, chỉ sợ đã sớm giết đi cho xong chuyện!

    – Nói là vậy… Nhưng La Dật cũng đâu có tội gì? Khi chuyện ngày đó xảy ra, hắn mới chỉ vừa chào đời, tội lỗi người đời trước đổ xuống đầu hậu nhân chung quy vẫn có chút không thỏa đáng.

    – Không thỏa đáng chỗ nào? Hừ, cho hắn được sống là vì tộc trưởng đã nhân từ rồi. Cha mẹ thiếu nợ con cái bù là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao trong miệng nhà ngươi lại thành một ý khác? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tộc trưởng xử trí như vậy là không thỏa đáng?

    – Ta nào có nói như vậy? Chỉ là hiện tộc trưởng và Nhất Kiền trưởng lão vừa bế quan, tổng quản La Tam liền đả thương La Dật… Mặc dù La Dật chính là con trai La Thiên Phong, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tộc trưởng. Nếu tộc trưởng biết được… Chỉ sợ tổng quản La Tam khó thoát được trách phạt…

    – Hừ, thiển cận… Hiện tổng quản La Tam đã sớm đạt được Hậu Thiên tầng tám, là hạng cao thủ hàng đầu, tại La gia, ngoại trừ mấy vị trưởng lão và vài vị khách khanh, tu vi hắn có thể xếp trong hạng mười… La Dật kia tuy là ruột thịt dòng tộc trưởng, nhưng thiên sinh là một tên phế vật. Nếu đổi là ngươi, ngươi sẽ vì một phế vật mà trách phạt một gã cao thủ sao?

    – Ách… Điều này cũng đúng…Ai…

    Than nhẹ một tiếng, nhưng giọng điệu mỉa mai trào phúng cùng thứ ánh mắt hả hê vẫn nhìn về phía gian nhà trệt cũ nát, nơi có tiếng khóc than của người phụ nhân như trước.



    Bên trong nhà trệt, nồng nặc mùi dược thảo khiến người ta gay mũi. Trong gian phòng lờ mờ ánh sáng, những thứ đồ đạc cũ kỹ được bày biện giản đơn. Tại góc tường, trên một chiếc giường gỗ cũ nát, một thiếu niên đang nằm hấp hối.

    Dáng dấp thiếu niên này ước chừng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, vóc người thấp bé gầy yếu, quần áo cũ kỹ. Nằm trên giường, hơi thở mong manh, trên khuôn mặt thanh tú là một mảnh trắng nhợt, không màu huyết sắc, tùy thời đều có thể chết.

    Bên cạnh người hắn là một vị phụ nhân, chính là người đang gào khóc bi thương, bàn tay thô gầy đang run run vuốt ve trên trán người thiếu niên.

    – Dật thiếu gia…Ô ô… Ngươi tỉnh lại đi… Ngươi nếu có chuyện gì, dù có chết ta cũng không dám đối mặt với tiểu thư và nhị gia…Ô ô…

    Thanh âm phụ nhân bi thương, tiếng khóc nức nở. Nhưng người thiếu niên nằm trên giường căn bản không thể nghe được, khí tức càng lúc càng yếu ớt, cận kề tử vong.

    Nhưng vào lúc này, trên không trung gian nhà trệt đột nhiên nổi trận gió thổi mây bay. Chỉ trong khoảng khắc, bầu trời trong vạn dặm không một gợn mây đã bị phủ kín bởi mây đen, trận trận gió lạnh, một đoàn mây đen tựa như lốc xoáy nhất thời xuất hiện tại tít trên không trung, sâu trong mây đên mơ hồ lấp lóe từng đạo sấm sét…
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vũ Cực Đỉnh Phong
    Tác giả: Vũ Thần Vũ
    Chương 2: Xuyên , phế tài tiêu chuẩn. (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn



    – Sắc trời quỷ quái này, bỗng dưng thay đổi thất thường? … Xem ra trời muốn mưa going, tản đi thôi, đều trở về nhà mau.

    Sắc trời biến đổi thất thường, người bên ngoài đều lầm rầm, nhanh chóng thu lại công việc đang làm, bước nhanh về chỗ trú mưa… Bên ngoài gian nhà trệt nhất thời trở nên yên tĩnh, trừ tiếng khóc của phụ nhân cũng không còn gì khác nữa.

    Xoẹt! Ầm ầm…

    Một tiếng sét nổ tung trời, quang điện màu lam nhất thời bổ đôi tầng tầng mây đen ngay trên không trung gian nhà trệt. Ngay sau đó, trận trận những tiếng sấm rền liên tiếp vang lên, kéo dài chưa hết…

    Một đạo sấm sét này khiến cho gian phòng cũng bị rung lên. Phụ nhân đang khóc thảm thiết bên trong gian nhà trệt cũng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn.

    Hai mắt đẫm lệ, hiển nhiên người phụ nhân này đã khóc không ít, đôi mắt sáng sớm đã chuyển thành đỏ. Trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, da ngăm đen, vừa nhìn liền biết là con nhà nghèo, trong lúc nhất thời cũng bị vẻ kinh hãi che lấp đi nét bi thương.

    Bất quá, nỗi kinh hãi này cũng chỉ trong chớp mắt liền tán đi. Nỗi bi thương một lần nữa lộ ra, nước mắt theo đó chảy dài, miệng tiếp tục cất lên những tiếng khóc thổn thức bi thương cho người thiếu niên nằm hấp hối trên giường.

    – Dật thiếu gia suốt đời cực khổ, hắn vốn có thân phận tôn quý lại bị đám hạ nhân lăng nhục, cái chết có khi là một loại giải thoát không chừng…

    – Nhưng lão phụ được tiểu thư nhắc nhở ngay lúc lâm chung, chiếu cố tới cuộc sống của Dật thiếu gia… Có điều, hôm nay…

    Nghĩ đến nỗi bi thương, phụ nhân rất buồn, âm thầm rơi lệ, rồi lại khóc lên nức nở.

    Phụ nhân cúi đầu rơi lệ, dáng dấp thê lương. Nhưng ngay tại phía sau, bên ngoài cửa sổ đột nhiên bắn ra một đạo quang mang kim sắc, mạnh mẽ chui vào mi tâm người thiếu niên, vùng lông mày của hắn nhất thời nhíu chặt lại, phảng phất như đang chịu nỗi thống khổ nào đó. Kim sắc quang mang chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt rồi lập tức bao trùm lên toàn bộ thân thể, lập lòe phát sáng.

    Mà phụ nhân lúc này còn đang đau khổ khóc than, hơn nữa kim sắc quang mang còn bị lớp chăn đệm che mất, không hề hay biết…

    Kim mang lóe ra, biến hóa không ngớt, đủ qua một lúc lâu…

    – Oa! …

    Một ngụm máu đen đột nhiên phun ra từ trong miệng người thiếu niên, bay thẳng lên người phụ nhân đang ngồi thất thần bên cạnh. Cả người phụ nhân run lên, ngẩng mạnh đầu, sợ hãi hô lên: – Dật thiếu gia, Dật thiếu gia…

    Trong lòng phụ nhân nóng như lửa đốt, vội vàng đỡ lấy thân thể người thiếu niên, nước mắt càng đua nhau lăn xuống…

    Phun ra một ngụm tiên huyết này, khuôn mặt đang trắng bệch của người thiếu niên cũng nhanh chóng khôi phục lại chút huyết sắc. Hai tròng mắt vẫn khép chặt chậm rãi mở ra…

    Khi hắn thấy phụ nhân trước mặt, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ mơ hồ, lẩm bẩm nói: – Ngươi là…

    Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trong đầu “ong” lên một tiếng, phảng phất như có thứ gì bị vỡ tan. Một cỗ tin tức không lồ đột nhiên dâng lên từ tận sâu trong bộ não, người thiếu niên không nhịn được, sắc mặt một lần nữa trở nên tái nhợt, thống khổ kêu lên một tiếng rồi nghiêng đầu, rơi vào hôn mê…

    – Dật thiếu gia, Dật thiếu gia…

    Trong lòng phụ nhân chết lặng, nước mắt nhạt nhòa, kinh hô lên…



    Không biết đã hôn mê bao lâu, La Dật mới dần dần tỉnh lại. Mờ mịt mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

    Đồ đạc rách nát cũ kỹ, gian nhà trệt thấp bé, tối tăm… Tựa hồ đang trong gian phòng hoàn toàn xa lạ.

    – Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này?

    Trong mắt La Dật hiện lên tia nghi hoặc, đang muốn chống tay đứng dậy nhìn xung quanh, đột nhiên trên ngực tê rần, cơ thể như không còn chút lực nào hết. Hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống trên giường, nằm thở dốc, mồ hôi đầy mình.

    – Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta lại thụ thương? Vì sao lại ở chỗ này?

    Không chờ hắn hồi phục lại tinh thần, một lượng tin tức khổng lồ lại nổ tung trong đầu. Sắc mặt hắn tái đi, thống khổ nhíu mày. Thời gian, lặng lẽ trôi qua…

    Cũng không biết thời gian bao lâu, trên giường đột nhiên vang lên một tiếng than nhẹ…

    – Xuyên qua… Không nghĩ tới, chính mình cư nhiên gặp được…

    La Dật dở khóc dở cười nằm trên giường. Là người của thế kỷ mới, thế kỷ hai mươi mốt, chuyện xuyên qua như này ngược lại cũng từng nghe qua nhiều lần. Tuy rằng đại bộ phận là do đám tác giả viễn tưởng nói bừa rồi làm ra, nhưng cũng không ngăn cản người ta có thêm nhận thức về loại chuyện này.

    Đơn giản mà nói, chính là một người xuyên qua không gian, linh hồn nhập vào một cỗ thân thể hoàn toàn xa lạ, sống tại một thế giới hoàn toàn xa lạ…

    La Dật cúi đầu nhìn thoáng qua tình trạng hiện tại của chính mình, lại hồi tưởng một chút những ký ức xa lạ như ẩn như hiện trong đầu, kết quả cho hắn biết… Hắn đã xuyên qua rồi, là linh hồn xuyên qua…

    La Dật dở khóc dở cười nằm trên giường, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý lại cỗ ký ức xa lạ trong đầu kia…

    La Dật… Tên người này thật ra lại giống với mình, không biết trong minh minh, có hay không có gì liên quan, hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

    Đại Hoa quốc, phủ Thiên Đô, đệ tử đích hệ đời thứ ba của La gia.

    Phụ thân La Thiên Phong, thiên tài tuyệt thế, mất sớm…

    Phế tài trời sinh, tinh thần lực và thân thể đều cực kỳ yếu nhược…

    Gia gia là tộc trưởng, nhưng do bản thân thiên tư không tốt, không được coi trọng…

    Địa vị trong gia tộc, không giống như nô bộc, nhưng thậm chí còn kém hơn. Do một thị nữ của mẫu thân nuôi nấng, cảm tình sâu đậm…

    Tin tức cứ từng cái từng cái hiện ra trong đầu. Chuyện này khiến cho La Dật cũng phải lắc đầu cười khổ… Đây quả thực là tiêu chuẩn phế vật trong các cuốn tiểu thuyết dạng dị giới…

    Tới khi biết được nguyên nhân bị thụ thương, La Dật cũng hơi ngây người, lông mày không khỏi nhíu lại.

    Trong đầu, một bộ hình ảnh dần dần hiện lên…

    Một gã trung niên nhân có thân hình cao lớn, khuôn mặt lành lạnh, dùng vẻ cao cao tại thượng nhìn bao quát chính mình, thản nhiên cất lời xúc phạm.

    – Con ta thiên tư ngút trời, lại phải chịu sống cả đời tàn phế. Ngươi nửa người nửa phế, nào có tư cách chân tay nguyên vẹn?

    La Dật nhíu mày.

    – Chỉ vì nhi tử mình trọng thương thân tàn, liền vô cớ đánh người khác thành trọng thương? … Còn có thể bá đạo hơn này được không?

    Nhưng ngay lập tức, một cỗ lửa giận đột nhiên không chút dấu hiệu bùng phát tại tận sâu trong linh hồn, sắc mặt La Dật nhất thời hơi tái, phải qua một lát sau mới có thể khôi phục được bình tĩnh…

    – Xem ra, tên xấu số này có oán niệm sâu đậm với người kia a…

    La Dật thở dài ra một hơi, vừa hơi trở mình, lại động tới vết thương, nhịn không được ho khan một trận kịch liệt.

    – Dật thiếu gia, Dật thiếu gia…

    Thanh âm lo lắng truyền đến từ bên ngoài cửa. La Dật không khỏi cố ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vị phụ nhân từ cửa đi tới.

    Khi nàng tới bên giường thì La Dật đã tính táo lại, nhưng vẫn còn ho khan, thân thể giống như bị sét đánh rã rời. Khuôn mặt người phụ nhân mừng rỡ, kìm lòng không được quỳ gối trên mặt đất, gào khóc lên: – Thần thánh phù hộ, tạ ơn thần thánh phù hộ.

    Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: http://truyen247.vn/vu-cuc-dinh-phong.html
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)