Dị Giới Vong Linh Ma Pháp Sư - Q1C33 - Nhất Tuyến Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 26: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (1)
    Sất Vân Long nghe tiếng bước chân vang lên từ bên trong từ đường, đoán rằng mọi người đã đi gần hết nên đứng dậy, định đi ra ngoài rồi vào từ đường. Thế nhưng hắn vừa đứng dậy, cánh cửa của gian phòng này đã được mở ra, một tuyệt thế mỹ nữ chừng hai lăm, hai sáu tuổi bước vào, lạnh lùng lướt qua hắn, ngồi xuống ghế.

    - Cô là….

    Có thể đi lại ngang nhiên như vậy ở Sất Vân phủ, tất nhiên không phải ma pháp sư thông thường. Nói không chừng, mỹ nữ trước mặt này còn là một tuyệt thế cao thủ.

    Nhưng chẳng để hắn phải thắc mắc lâu bởi vì phụ thân hắn ngay sau đó đã bước vào, vui vẻ nhìn tuyệt thế mỹ nữ, nói:

    - Tỷ tỷ, lâu lắm không gặp, tỷ khỏe không?

    Một câu “nhị tỷ” của ông thực khiến cho hắn ngỡ ngàng.

    Sất Vân Long hết nhìn phụ thân hắn lại nhìn sang tuyệt thế mỹ nữ vừa bước vào, không cách nào tin được đây là cô cô của hắn, vì dù nhìn ở góc độ nào, cô cô cũng trẻ hơn phụ thân hắn vài chục tuổi.

    - Vẫn tốt.

    Tiếp đến, mẫu thân hắn và nãi nãi cũng lần lượt tiến vào.

    - Tỷ rốt cuộc cũng quay về rồi!

    - Doanh nhi…

    Sất Vân Doanh lúc nhìn thấy Đoan Mộc Nhan rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, bước đến ôm lấy bà.

    - Mẫu thân, người không sao chứ?

    - Không sao, không sao. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

    Triệu Thanh thấy hắn vẫn đang đứng ngẩn ngơ ở giữa phòng, vỗ vai hắn một cái, nói:

    - Ngẩn ra đấy làm gì? Đến chào cô cô của con đi.

    Hắn giật mình rồi cúi người, lúng túng nói:

    - Tiểu điệt Sất Vân Long, xin ra mắt cô cô.

    Sất Vân Doanh liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng nói băng lãnh lại vang lên:

    - Trúng Đoạt Mệnh Độc mà vẫn chưa chết, xem ra Thanh muội cũng hao tổn không ít tâm tư nhỉ?

    “Thanh muội” đương nhiên là chỉ mẫu thân hắn – Triệu Thanh.

    - Tỷ tỷ, vậy độc của Long nhi…

    - Ta nói rồi. Muốn cứu nó chỉ còn cách đấy thôi. Quyết định thế nào là ở muội.

    - Thực sự không còn cách nào khác sao?

    - Đoạt Mệnh độc là một trong ba tối kịch độc ở nhân gian. Nếu giải được dễ như thế, thật uổng cho hai tiếng “đoạt mệnh”!

    Triệu Thanh đắn đo một hồi, cuối cùng cắn răng nói:

    - Trăm sự trông cậy vào tỷ tỷ.

    Sất Vân Doanh gật đầu đồng ý, đoạn lại quay sang hắn, nói:

    - Muốn làm gì thì làm đi, cuối tháng cùng cô cô đến Thất Tuyết Liên Sơn.

    Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi người đã kéo nhau ra ngoài đi đâu đó, chỉ có mẫu thân là vẫn ở lại bên cạnh hắn.

    - Về phòng đi, ta có chuyện muốn nói với con.

    ……………..

    Từ hôm cô cô trở về đến cuối tháng chỉ có đúng ba ngày. Cô cô nói hắn hoàn thành những việc muốn làm trong mấy ngày này đi, hắn lập tức nghe theo.

    Ngày đầu tiên, hắn cùng mẫu thân thông qua truyền tống trận trở về Vân phủ. Lần đầu tiên sau bốn tháng, hắn gặp lại người đã nuôi nấng hắn suốt hai mấy năm, người mà bây giờ, hắn gọi một tiếng “nghĩa phụ”, “nghĩa mẫu”. Đồng thời, hắn cũng gặp được “Vân Lăng” thực sự, hay còn được gọi với cái tên Sất Vân Khả. Mà người từng là thê tử của hắn, Đinh Mẫn, giờ lại là thê tử của Vân Lăng. Theo lời mẫu thân thì ngay khi bà đón hắn trở về Sất Vân gia, bà đã ra đề nghị với Đinh Mẫn và Vân Lăng. Với Đinh Mẫn, nếu nàng chịu thành thân với Vân Lăng, Đinh Hàn chắc chắn sẽ ngồi lên được Hoàng vị. Còn với Vân Lăng, hắn cùng Vân phủ sẽ có được sự bảo hộ tuyệt đối từ Sất Vân gia. Hai người đều đồng ý. Vậy là, một bức hưu thê được đưa ra từ Sất Vân gia, nói rằng nhị công chúa Đinh Mẫn cùng tiểu thiếu chủ của Sất Vân gia tuy thành hôn nhưng bằng mặt không bằng lòng, trước nay chưa từng sống đúng trọn hai chữ “phu thê”, nay hưu thê âu cũng là sự giải thoát cho cả hai.

    Sất Vân Long quả thật rất khâm phục khả năng của mẫu thân hắn. Vấn đề nan giải này lại được bà giải quyết êm đẹp như vậy, quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt.

    Ngày thứ hai, hắn cùng mẫu thân đến Bạch gia thăm mộ Bạch Phi Nguyệt. Phụ thân của Phi Nguyệt từng cấm hắn đến đây, nhưng lần này hắn đến, ông lại không hề cấm cản, cũng không biết là vì e ngại mẫu thân hắn hay là ông đã nghĩ thông suốt rồi.

    Ngày thứ ba, hắn và mẫu thân trở lại Sất Vân gia. Đến tận lúc này, bà mới nói cho hắn toàn bộ mọi chuyện, từ việc hắn trúng độc thế nào, vết thương là từ đâu mà có…

    Âu Dương gia cùng Sất Vân gia kết thù đã mấy trăm năm này. Mà mối thù không đội trời chúng này lại ngày một sâu sắc. Hai bên luôn theo dõi nhất cử nhất động bên phía đối phương.

    Ngày Sất Vân gia đến Vân phủ định đón hắn trở về gia tộc, Âu Dương gia cũng đã biết mọi chuyện. Đáng tiếc, hắn không ở đó. Âu Dương gia nhanh chân tìm được hắn trước, thông qua Đoạt Mệnh Xà gieo Đoạt Mệnh độc vào người hắn. Đúng lúc này thì người của Sất Vân gia cũng phát hiện ra hắn, hai bên liền xảy ra một cuộc huyết chiến. Sau cùng, viện binh từ Sất Vân gia tới, đem hắn trở về.

    Đoạt Mệnh độc nguyên bản là độc tính của một loài rắn, sau khi cắn sẽ hòa chung với huyết mạch toàn thân, không thể tách ra được, vô phương cứu chữa.

    Cũng may, gia gia của hắn Sất Vân Kiệt trước kia từng kết giao với một lão tiền bối được mệnh danh Thần Y họ Nguyên. Đương nhiên, Nguyên lão tiền bối không thể giải được Đoạt Mệnh độc mà chỉ có thể làm giảm bớt độc tính của nó bằng cách lấy bớt máu từ cơ thể hắn ra. Đoạt Mệnh độc hòa cùng máu, lấy máu ra cũng tức là lấy độc ra. Thế nhưng, máu không thể lấy ra quá nhiều. Cơ thể hắn sau khi trúng độc lại ngày càng suy yếu, vì vậy mà mỗi ngày chỉ có thể lấy ra một ít, ngày này qua ngày khác…Thế nhưng, đây rốt cuộc vẫn chỉ là phương pháp tạm thời, trong khoảng một năm thời gian ngăn chặn độc tính của Đoạt Mệnh độc.

    Phụ thân hắn không còn cách nào khác nên mới đưa thư cầu cứu người tỷ tỷ đã quy ẩn từ lâu trên Thất Tuyết Liên Sơn là Sất Vân Doanh. Vốn ông cũng không đem hy vọng gì nhiều, ai ngờ cô cô của hắn lại hồi âm, nói muốn trị Đoạt Mệnh độc, bắt buộc phải tu luyện Độc Công, bái Độc Sư làm sư phụ. Phụ mẫu hắn không còn cách nào khác, đành đồng ý.

    Mẫu thân hắn vốn chuẩn bị cho hắn không ít đồ đạc, toàn bộ đều nhét vào không gian giới chỉ, vậy mà cuối cùng lại bị cô cô trả lại hết, nói rằng nhập gia tùy tục, trên Thất Tuyết Liên Sơn người ta sống được thì mình cũng sống được, chỉ cho hắn mang theo đúng mười một bộ khô lâu.

    Trước khi xuất phát, mẫu thân hắn bảo mỗi tháng sẽ lên thăm hắn một lần. Cô cô liền nói chỉ cần một người Sất Vân gia xuất hiện ở Thất Tuyết Liên Sơn, cô cô sẽ lập tức ném trả hắn về!

    Bạch Hồ lẽo đẽo đi theo hắn, bị cô cô một chưởng đánh bay ra xa, chẳng mấy chốc đã mất dấu hai người. Thế mới nói, thú sủng của chủ thần cũng chả là gì so với vị cô cô này của hắn.

    Sau đó thì sao? Hắn đành cắn răng dặn mẫu thân hàng năm nhớ đem lễ vật đến mừng sinh thần nghĩa phụ, nghĩa mâũ, thay hắn đến thăm mộ Phi Nguyệt,….

    Đang mải mê nói chuyện, cô cô hắn đã quay lưng bước đi, hắn vội quỳ xuống, dập đầu một cái trước gia gia, nãi nãi cùng phụ mẫu hắn rồi cùng cô cô rời khỏi.

    ……………..

    Sất Vân Long nhìn chằm chằm thứ mà cô cô hắn gọi là “nơi ở của hắn”, không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, chột dạ nói:

    - Cô…cô cô, đây thực sự là nơi…nơi ở của cháu…sao?

    Sất Vân Doanh nhìn hắn, bình tĩnh nói:

    - Không thích à?

    Hắn liếc mắt nhìn khối băng lấp ló phía sau đống cành cây chắn trước cửa hang, rùng mình một cái rồi lắc đầu:

    - Cháu…cháu không ở được…

    Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, thắc mắc hỏi:

    - Cô cô, người ở đâu vậy?

    Cô cô không trả lời hắn, tiếp tục leo lên đỉnh núi. Sất Vân Long đành đi theo.

    Không khí lạnh, loãng và cả cơn gió tuyết khiến hắn khó khắn lắm mới đuổi kịp cô cô.

    Trong cơn gió tuyết, hắn mơ hồ nhìn thấy ba bóng người đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.

    - Trên này…còn có nguời sống sao?

    Sất Vân Doanh nhẹ nhàng bước lên đỉnh Tuyết Sương, tới cạnh hai người kia, ngồi xuống:

    - Cháu muốn ở đây cũng được.

    - Ở đây!? Giường, chăn, gối đâu ạ?....

    Hắn còn đang thao thao bất tuyệt, cô cô đã nhắm mắt.

    - Ơ, cô cô, cô cô…cháu phải làm gì bây giờ?

    - Cô cô, thực sự không có chỗ nào để ở ạ?

    - Cô cô, đồ đạc của cháu để lại phủ đệ hết rồi, cháu phải mặc gì bây giờ?

    Hắn hỏi liên tiếp mười câu, cô cô hắn vẫn không trả lời, hắn đành im lặng, quan sát xung quanh.

    Ba người ngồi cạnh cô cô hắn đều là nữ nhân. Người ngồi đằng trước nhìn có vẻ đứng tuổi, mái tóc bạc trắng, có điều da dẻ lại vẫn mịn màng, không chút nếp nhăn gây ra do tuổi tác, khiến người khác khó mà đoán được tuổi chính xác của bà. Hai người ngồi phía sau ngang hàng với cô cô hắn, đường nét cực kỳ thanh tú, da dẻ trắng trẻo, mịn màng, mày ngang lá liễu, mũi cao, rõ ràng là một cặp song sinh mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ đáng tiếc, trên má mỹ nhân ngồi ngoài cùng bên phải lại có một vết sẹo lồi, kéo dài từ thái dương đến tận xương hàm, phá vỡ cấu trúc hoàn mỹ của gương mặt.

    Điều ngạc nhiên nhất là, ba người họ và cả cô cô hắn chỉ mặc một bộ y phục mỏng tang, giống như y phục mà thiếu nữ khuê các thường mặc vào trời hè oi ả. Đã vậy, y phục của bốn người đều chỉ có một màu duy nhất, là trắng!

    Sất Vân Long hết nhìn bốn người lại nhìn khung cảnh hoang sơ trên đỉnh núi, thở dài.

    Thất Tuyết Liên Sơn, đúng như tên gọi của nó, gồm bảy đỉnh núi xếp gần nhau, trong đó có một đỉnh núi ở trung tâm, còn sáu đỉnh còn lại ở xung quanh, ôm lấy ngọn trung tâm. Mà đỉnh núi trung tâm cũng là đỉnh cao nhất, đứng ở đó có thể quan sát được cả một vùng rộng xung quanh. Thậm chí, vào những ngày lạnh giá, mây mù còn phủ kín cả Thất Tuyết Liên Sơn, cực kì hạn chế tầm nhìn.

    Thất Tuyết Liên Sơn chỉ có duy nhất hai mùa, đó là mùa lạnh và mùa lạnh hơn! Ở đây, tuyết phủ quanh năm, bão tuyết xảy ra một tuần vài lần là chuyện hết sức bình thường. Chính vì thời tiết khắc nghiệt như vậy nên ở đây cực kì ít động thực vật có thể sinh sống. Hắn đi suốt một đoạn đường dài mà chỉ gặp được đúng vài loại linh dược thân thấp cùng với vài con thỏ, chồn trắng,…

    Sất Vân Long chán nản nhìn xung quanh, nhìn bốn người đang tĩnh tâm ngồi xếp bằng, rồi lật đật trở về “chỗ ở” được cô cô chỉ cho từ trước.

    “Chỗ ở” đó thực ra chỉ là một chỗ lõm vào bên sườn ngọn núi thứ sáu, được che bởi cành cây. Bên trong chỉ có duy nhất ba thứ, đó là củi, một tảng băng lớn và hai bộ y phục trắng tinh. Có lẽ, tảng băng kia chính là giường sau này của hắn.

    Hắn thử đặt mông ngồi lên tảng băng, giật bắn người vì cái lạnh tê tái của nó. Hắn lại đưa tay với lấy bộ y phục ở một góc nhỏ, ngây người vì chất liệu vải thô ráp nhưng lại mỏng tang của nó. Cuối cùng, hắn đành nhặt lấy vài cành củi rồi lôi từ không gian giới chỉ ra bộ Hỏa hệ Pháp Thánh Sư khô lâu, để nó châm lửa.

    Hắn nằm xuống nền đá lạnh toát, lấy hai bộ y phục kia đắp lên người, nhìn ánh lửa bập bùng trước mặt, khó khăn lắm mới chìm được vào giấc ngủ.

    Thật lâu sau, cô cô của hắn mới xuất hiện, dẫn hắn trở lại đỉnh núi.
     
    inthenight thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 27: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (2)
    Người edit: cuuvy + phong

    Sất Vân Long quì gối trên tuyết lạnh, không dám ngẩng đầu lên nhìn bốn người trước mặt, chỉ có thể lặng im nghe bọn họ đàm luận:

    - Doanh nhi, đây chính là đứa nhỏ mà con nhắc tới sao?

    - Dạ vâng, thưa sư phụ. Đứa bé đó chính là nhi tử của tiểu đệ Sất Vân Tuyến, tên chỉ có độc nhất một chữ Long.

    - Sất Vân Long? Cái tên này cũng không tồi. Được rồi, Y nhi, lại xem tình trạng của nó trước đi.

    - Có gì đáng xem? Trúng Đoạt Mệnh độc mà chưa chết, khẳng định đã bị trích ra không ít máu. Cách cầm cự này, ai mà chẳng biết? Đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi, cùng lắm thì duy trì được một năm nữa.

    - Vậy theo con phải làm thế nào?

    - Muốn sống, cách duy nhất là luyện Độc Công. Nhưng đệ tử đã từng nói sẽ không nhận đệ tử nữa. Mà Độc Công, không thể truyền cho ngoại nhân.

    - Ta thấy đứa nhỏ này cũng không tồi, con thử suy nghĩ lại xem?

    - Một Kiếm Sư cấp bốn cỏn con, đệ tử còn chẳng thèm để vào mắt.

    - Tỷ tỷ, lần này tỷ sai rồi. Đứa bé đó là một vong linh ma pháp sư. Hơn nữa còn là một trong bốn vong linh ma pháp sư trong truyền thuyết – Cửu Vong Tứ Thánh Chủ.

    - Thánh Chủ thì sao? Muội cũng từng là Thánh Chủ còn gì? Cuối cùng thì sao?

    - Thần lực có linh tính, ắt sẽ tìm được chủ nhân thích hợp của nó, đâu phải cứ cưỡng cầu là được?

    - Nói tóm lại, ta không nhận đệ tử nữa. Thằng nhóc này, hai muội muốn làm gì thì làm.

    - Sư tỷ khoan hẵng quyết định. Muội có mấy điều muốn nói với tỷ. Nghe xong, tỷ quyết định cũng chưa muộn.

    - Sư muội mời nói.

    - Thánh Chủ thuộc Cửu Vong Thần xưa nay đều có Thuận Thiên chi thể, cực kì thích hợp cho việc hấp thu thiên địa linh khí. Đứa bé này trúng Đoạt Mệnh độc, được Nguyên lão tiền bối trích bớt máu huyết toàn thân, lại uống thêm hai mươi loại thảo dược khác nhau. Mới vậy thôi mà đã ngăn chặn được Đoạt Mệnh độc phát tác trong bốn tháng…

    - Ý sư muội là, thể chất của đứa nhỏ này thích hợp luyện Độc Công của ta?

    - Độc Công của sư tỷ là một trong bảy môn tuyệt kỹ duy nhất trong thiên hạ chỉ dựa vào thể chất, không phải sao?

    - Phù hợp thì có ích gì? Tử Độc Nhị Vương cũng phù hợp đấy thôi?

    - Sư tỷ có biết tại sao muội từng ngăn cản tỷ nhận hai đứa nó làm đồ đệ không?

    - Muội nói xem.

    - Là tâm cơ.

    - Tâm cơ?

    - Phải. Tỷ nhận hai đứa nó làm đồ đệ, một là vì thể chất của hai đứa nó hoàn toàn phù hợp với Độc Công, hai là vì tâm cơ. Người có tâm cơ đương nhiên sẽ dễ dàng phát huy được nét tinh túy của Độc Công, điều này muội không phủ nhận. Thế nhưng, sư tỷ cũng quên mất rằng, những đứa trẻ mưu mô luôn là những đứa trẻ không nghe lời. Điều này có lẽ sư tỷ cũng đã nhận ra, chỉ là tỷ không muốn thừa nhận mà thôi.

    - Muội muốn nói đứa bé này không có tâm cơ, cho nên nếu ta nhận nó làm đệ tử, ít nhất sẽ không lo bị nó phản bội sao? Nực cười! Dẫu Tử Độc Nhị Vương đã khi sư diệt tổ nhưng ít nhất chúng cũng khiến Độc Công giương danh thiên hạ!

    - Nhưng trong mắt người đời, họ lại chỉ thấy Độc Sư là một sư phụ bất tài, bị chính đệ tử của mình đánh bại!

    - SẤT VÂN DOANH! Để ý thân phận của muội đi!

    - Muội chưa nói điều gì sai cả. Tử Độc Nhị Vương đã phản bội tỷ, tỷ cho rằng chúng vẫn sẽ nghe lời đi trả thù giúp tỷ ư? Huyết hải thâm thù chưa trả, tỷ cam lòng sao?

    - Cam lòng? Ta sao có thể cam lòng!?

    - Hay tỷ muốn nhờ người khác báo thù giùm tỷ? Để Yến sư tỷ chăng?

    - Doanh Doanh, muội thừa biết tại sao ta tu luyện Độc Công, cớ gì phải cố tình nói khích ta!?

    - Sư tỷ vẫn còn nhớ nguyên nhân tỷ tu luyện Độc Công sao?

    - Trước giờ Liễu Y ta chưa từng quên.

    - Vậy cớ gì tỷ lại từ chối nhận nó làm đồ đệ?

    Hắn nghe bốn giọng nói thay nhau vang lên, lờ mờ đoán được thân phận của ba người còn lại.

    Người lên tiếng đầu tiên là sư phụ của cô cô hắn, cũng là sư phụ của hai mỹ nhân còn lại.

    Người kiên quyết không chịu nhận hắn làm đệ tử chính là Độc Sư đại danh đỉnh đỉnh, tên Liễu Y.

    Muội muội song sinh của Độc Sư Liễu Y có lẽ tên Liễu Yến, nghe nói từng là Thánh Chủ…

    Thánh Chủ…Hình như cái danh hiệu này hắn từng nghe mấy trại chủ và phụ thân hắn nói qua, có chút quan hệ gì đó với nghi thức Kế Thừa…

    Đang mải mê suy nghĩ, giọng nói của cô cô hắn lại vang lên:

    - Long nhi, ngẩng đầu lên.

    Hắn theo lời cô cô ngẩng đầu, nhưng lại ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào bốn người họ.

    - Cháu nói thử xem, cháu biết gì về Độc Sư?

    Vẫn là cô cô hắn nói.

    Sất Vân Long đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng.

    Trước đây đến đại quan triều đình hắn còn chẳng phân biệt được ai với ai, nói gì đến những ma pháp sư, chiến sĩ nổi danh? May ra hỏi người chết rồi thì hắn còn biết! Vì hắn có sở thích sưu tầm đồ cổ mà!

    - À…Độc Sư…dùng độc….

    - Gì nữa?

    - Trị được…Đoạt Mệnh độc…và…và….và….

    Hắn còn đang ấp úng không biết nói gì, mỹ nhân bên mặt có vết sẹo đã lên tiếng, cắt lời hắn:

    - Đến mấy điều cơ bản còn không nói được, hy vọng gì nữa?

    Song sinh mỹ nhân lên tiếng:

    - Không nói được mới là tốt.

    - Muội nói gì vậy?

    Mỹ nhân mặt sẹo nhíu mày, tỏ vẻ không tán đồng.

    - Chính vì chưa biết gì nên mới dễ uốn. Tỷ nói xem có phải không?

    - Tử Độc Nhị Vương trước kia cũng nghe lời ta còn gì?

    - Nhưng chúng đâu có thật tâm nghe lời tỷ? Chúng nghe lời tỷ chỉ vì muốn moi được tâm pháp từ tỷ còn gì?

    - Ta cũng đâu biết được thằng nhóc này nghĩ gì? Biết đâu sau này nó cũng giống hai tên khi sư diệt tổ kia thì sao?

    - Muội thấy đứa bé này là đơn thuần thực sự đấy. Tuy là Kiếm Sư nhưng ma pháp của cơ thể lại lưu chuyển ở dạng đơn thuần nhất, chứng tỏ chưa từng luyện qua võ kĩ nào. Hay nói cách khác, đứa bé này vốn không muốn so bì hơn kém với người khác, càng không muốn đánh nhau với mọi người.

    - Như vậy lại càng không được. Không có chí cầu tiến, không nhẫn tâm làm hại người khác thì sao học được Độc Công?

    - Tỷ không thử sao biết? Nó tuy không có tâm cơ như hai đồ đệ trước của tỷ nhưng lại có Thuận Thiên Chi Thể, cũng coi như là bù đắp vào khuyết điểm, biết đâu lại có thể đánh bại hai đứa kia, thậm chí là báo thù giùm tỷ?

    Mỹ nhân có vết sẹo trầm lặng hồi lâu.

    Cô cô đột nhiên đưa mắt ra hiệu với hắn, hướng về phía mỹ nhân có vết sẹo.

    Hắn ngớ người, không hiểu cô cô muốn nói gì.

    Mỹ nhân có vết sẹo đột nhiên thở dài, chán nản nói:

    - Ra hiệu cái gì? Có ra hiệu mười năm nữa nó chưa chắc đã hiểu!

    Cô cô hắn thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói:

    - Sư tỷ thấy rõ rồi chứ? Muội cũng chỉ là muốn khẳng định thêm lời nói của Yến sư tỷ mà thôi.

    - Được rồi, được rồi, đơn thuần thì đơn thuần! Nhưng ta phải nói trước, nếu nó dám phản bội ta như hai thằng nhóc kia, ta quyết không tha cho nó!

    - Sư tỷ yên tâm. Điều này muội có thể bảo đảm!

    Song sinh mỹ nhân dường như vừa phát hiện ra điều gì đó, nhìn hắn hỏi:

    - Ngươi có quan hệ thế nào với Diên Minh?

    Hắn ngây người, cố lục lọi trong kí ức xem đã từng gặp qua người nào tên Diên Minh chưa.

    - Diên Minh…!? À…Phải rồi! Lão ta là người đã cho tiểu bối hai khô lâu Pháp Thánh!

    - Ngươi có bái lão làm sư phụ không?

    - Không có!

    - Bây giờ lão ở đâu?

    - Lão chết rồi.

    Song sinh mỹ nhân gật đầu, tỏ ý hài lòng:

    - Như vậy được rồi. Nếu ngươi thực sự là đệ tử của lão, ta không thể nào nhận ngươi là đồ đệ được.

    “Đồ đệ”? Chẳng lẽ song sinh mỹ nhân này cũng muốn thu hắn làm đồ đệ?

    Hắn còn đang mù mờ không hiểu sự tình ra sao, cô cô hắn đã nhanh chóng lên tiếng:

    - Long nhi, mau dập đầu bái sư.

    Sất Vân Long theo lời dập đầu chín cái.

    - Đệ tử Sất Vân Long bái kiến hai vị sư phụ!

    Mỹ nhân có vết sẹo “hừ” một tiếng, còn song sinh mỹ nhân lại cười nhẹ.

    Sất Vân Doanh vội nhắc:

    - Mau bái kiến thái sư thúc tổ!

    - Đệ tử Sất Vân Long bái kiến thái sư thúc tổ!

    - Hảo hài tử, đứng dậy đi.

    Hắn và mỹ nhân có vết sẹo cùng lúc đứng dậy.

    - Đi theo ta!

    Cô cô hắn cũng gật đầu:

    - Đi theo đại sư phụ của cháu đi.

    - Dạ.

    ………………..

    Hai canh giờ sau, trên đỉnh núi thứ ba.

    - Nói lại xem.

    - Cơ thể người có hai mươi đường kinh mạch gồm mười hai đường chính kinh và tám kỳ kinh bát mạch.

    - Kỳ kinh bát mạch gồm những mạch nào?

    - Nhâm mạch, đốc mạch, trùng mạch, đái mạch, âm khiêu mạch, dương khiêu, âm duy và…và….

    - Dương duy! Học có mấy cái kinh mạch cơ bản cũng không xong thì còn làm ăn được gì?

    - Đại sư phụ, người cứ bình tĩnh đã…

    - Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh? Với tốc độ này, năm năm nữa ngươi cũng chẳng bắt mạch nổi cho người khác, nói gì đến học Độc Công!?

    - Bắt mạch? Sao tu luyện Độc Công lại phải học bắt mạch thế sư phụ?

    - Ngươi thì biết cái gì? Độc Công chỉ có hai điểm cơ bản. Một là cải tạo cơ thể, bách độc bất xâm, hai là hạ độc người khác. Hạ độc xong mà chữa trị được thì còn nói làm gì? Thế nên mới phải học y thuật trước, suy ngược lại để biết điểm yếu của độc dược mình sử dụng mà phối hợp các loại độc dược với nhau, có như vậy mới nắm chắc phần thắng được!

    - Thì ra là vậy…Thế phần cải tạo cơ thể thì phải làm sao?

    - Ta vừa đưa cho ngươi bốn cái bình còn gì? Mỗi lần uống bốn viên, một viên từ mỗi lọ

    - Cách bao lâu thì uống một lần thế sư phụ?

    - Thích uống lúc nào thì uống. Uống càng nhiều hiệu quả càng cao, càng nhanh luyện thành chứ sao.

    Sất Vân Long hồ hởi lấy ra bốn viên từ mỗi lọ, nuốt từng viên một.

    Viên màu đỏ đầu tiên có vị tanh nồng, viên thứ hai màu vàng có vị chua, chát, viên thứ ba màu tím có vị cay xè và viên cuối cùng màu đen có vị đắng ngắt. Mỗi viên một loại hương vị khác nhau nhưng tựu chung đều rất khó uống. Hắn khó khăn lắm mới nuốt được bốn viên thuốc xuống, nhăn nhó mặt mày vì dư vị đọng lại.

    - Sư phụ, thực sự phải uống mấy thứ này à?

    - Người ta muốn uống còn không được, ngươi còn chê nữa à?

    - Đệ tử không có ý đó, chỉ là…thuốc này khó uống quá!

    - Muốn ăn sơn hào hải vị thì về Sất Vân phủ! Hôm nay đến đây thôi, về ôn kỹ lại là được.

    Đại sư phụ nói rồi liền quay đầu đi thẳng, mặc cho hắn gọi với thế nào cũng nhất định không quay lại.

    Đang đứng ngẩn người không biết làm gì tiếp theo thì cô cô hắn đã xuất hiện, nói:

    - Yến sư tỷ đang chờ con ở đỉnh núi thứ tư.

    Thế là hắn lại lật đật trèo xuống sườn núi, di chuyển sang sườn ngọn núi thứ tư rồi lại trèo lên đỉnh.

    - Nhị sư phụ, người tìm con à?

    Rõ ràng đại sư phụ cùng nhị sư phụ là một cặp sinh đôi, cớ gì tính cách lại khác nhau đến thế?

    - Tỷ tỷ dạy con được những gì rồi?

    - Cũng không có gì nhiều ạ. Đệ tử mới chỉ học thuộc được các kinh mạch trên cơ thể thôi.

    - Vậy là được rồi. Con triệu hồi mấy bộ khô lâu của con ra đây.

    Hắn theo lời lôi mấy bộ khô lâu từ không gian giới chỉ ra.

    Liễu Yến bật cười, từ tốn nói:

    - Sau này đừng để khô lâu vào không gian nhẫn giới, dễ bị người khác phát hiện lắm. Tạo vài cái ấn chú trên khô lâu rồi sau này triệu hồi ra là được.

    - Để trong không gian nhẫn giới cũng bị phát hiện sao sư phụ?

    - Thực ra chỉ có vong linh ma pháp sư mới phát hiện được thôi, nhưng dẫu sao cẩn thận vẫn hơn.

    - Sư phụ, ấn chú là thế nào thế?

    - Để ta dạy con vài đạo ấn cơ bản nhé.

    Trên đỉnh núi thứ tư, giọng nói ấm áp của nữ nhân liên tục vang lên, giảng giải hết từ vấn đề này sang vấn đề khác. Mà người đang nghe kia lại cực kì chú tâm, không để ý đến bất cứ vấn đề gì khác.
     
    inthenight thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 28: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (3)
    - Nghi thức Kế Thừa diễn ra một ngàn năm một lần, khi đó, chín chủ thần đương thời sẽ cùng lúc từ bỏ thần lực, truyền lại cho thế hệ sau. Thánh Chủ là những người có cơ hội được kế thừa thần lực. Mỗi thần vị có bốn Thánh Chủ nhưng chỉ có một Thánh Chủ duy nhất được thừa kế thần lực, trở thành Chủ Thần chân chính, ba người còn lại trở thành tam hộ vệ, phò tá Chủ Thần.

    - Nhị sư phụ, người từng là Thánh Chủ phải không?

    - Phải, vi sư từng là Thánh Chủ.

    Sất Vân Long khó tin nhìn nhị sư phụ Liễu Yến của hắn, nghi ngờ hỏi:

    - Vậy người cũng hơn ngàn tuổi rồi!?

    - Ừ.

    Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

    - Chuyện này có gì phải ngạc nhiên đâu? Doanh Doanh chẳng phải cũng mấy trăm tuổi rồi đấy ư?

    - Cô cô của đệ tử đã mấy trăm tuổi!?

    - Doanh Doanh là nữ nhi của hai vị Chủ Thần. Hai người họ đã hơn ngàn tuổi, Doanh Doanh mới mấy trăm tuổi, có gì khó hiểu sao?

    - Vậy thái sư thúc tổ…

    - Sư phụ ấy hả, hình như cũng gần ba ngàn tuổi rồi.

    - Ba…ba ngàn!?!?

    - Con không biết sao? Thái sư thúc tổ của con chính là người đầu tiên trong lịch sử được thần lực lựa chọn hai lần liên tiếp.

    - Thái sư thúc tổ là vị chủ thần nào thế sư phụ?

    - Thứ bảy.

    - Chính là vị chủ thần sở hữu ma pháp hắc ám – quang minh, phán quyết sự sống – cái chết sao?

    Liễu Yến cười, từ tốn nói:

    - Cũng không hẳn là phán quyết. Sinh mệnh của con người là do họ quyết định, đâu thể nào do một câu nói của người khác mà thay đổi? Cho dù người đó có là Chủ Thần đi nữa.

    - Vậy thần lực của thái sư thúc tổ là sao thế sư phụ?

    - Quang minh ma pháp là dạng ma pháp chữa trị, còn hắc ám ma pháp là dạng ma pháp thiên về công kích trong đêm. Giết người hay cứu người, chẳng qua chỉ là một ý niệm của Chủ Thần nắm giữ thần lực. Nếu Chủ Thần mang ác tâm, thần lực sẽ được sử dụng để giết người. Còn nếu Chủ Thần mang thiện tâm, thần lực sẽ được sử dụng để cứu người.

    - Thái sư thúc tổ….

    - Một nửa giết người, một nửa cứu người.

    - Thế nghĩa là sao ạ?

    - Nửa đời đầu đi ám toán người khác, nửa đời còn lại hành y cứu người.

    Hắn “ồ” lên một tiếng.

    - Vậy y thuật của đại sư phụ là do thái sư thúc tổ dạy sao sư phụ?

    - Y thuật của tỷ tỷ trước kia là do tiên phụ dạy. Sau này khi bái sư, sư phụ liền chỉ dạy thêm vài điều.

    - Nhưng sao ba người cùng cô cô con lại lên nơi âm u lạnh lẽo này thế? Sống ở kinh thành không tốt hơn à?

    Liễu Yến như hồi tưởng điều gì đó, cười nói:

    - Thế gian hiểm ác, càng là nơi phồn hoa càng nguy hiểm.

    Sất Vân Long chú ý giọng điệu của nhị sư phụ, ngập ngừng hỏi:

    - Người…đã gặp phải…chuyện gì chăng?

    - Đại sư phụ con thì có, nhưng ta thì không. Ta chỉ là không muốn sống ở nơi có quá nhiều người thôi.

    - Đại sư phụ…

    Hắn chưa kịp hỏi tiếp, bà đã cắt lời hắn:

    - Để tỷ tỷ trực tiếp nói với con thì hơn. Dẫu sao sắp tới con cũng phải học thuộc tôn tính đại danh của vài ngàn cường giả, đến lúc đó tỷ tỷ ắt sẽ nói qua một chút.

    - Vài…vài ngàn!?

    - Ừ. Thế gian có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Không có kiến thức thì sao tồn tại được trong cái thế giới này?

    - Đệ tử hiểu rồi, sư phụ.

    - Hiểu được là tốt. Được rồi, quay lại việc chính nào. Diên Minh đã dạy con những gì rồi?

    Hắn vội vàng xua tay:

    - Lão ta chưa dạy gì đệ tử cả. Đệ tử cũng chưa bái lão ta là thầy.

    Liễu Yến cười.

    - Ta không nghi ngờ con. Ta chỉ muốn xem xem con biết gì về tu luyện vong linh ma pháp mà thôi.

    - À. Đệ tử biết dùng cơ thể làm vật dẫn giúp khô lâu hấp thụ linh khí, dùng thần hải của khô lâu…

    - Hết rồi?

    - Đệ tử chỉ biết mấy điều đó.

    - Con cảm thấy ưu thế của vong linh ma pháp sư là gì?

    Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói:

    - Chắc là có thể sử dụng nhiều loại ma pháp khác nhau?

    - Không.

    - Ỷ đông hiếp yếu?

    Nhị sư phụ lắc đầu, từ tốn giảng giải:

    - Ma pháp sư, chiến sĩ khi bị thương sẽ ảnh hưởng đến khả năng vận chuyển ma pháp trong cơ thể cũng như sử dụng võ kĩ. Nhưng khô lâu thì không có ý thức, không cảm nhận được đau đớn, cho nên dẫu cho bị thương, đối với chúng chẳng có chút ảnh hưởng nào, trừ khi thần hải bị phá hủy. Hơn cả là, chúng chỉ làm theo lệnh một người duy nhất, là chủ nhân của chúng. Muốn trở thành một vong linh ma pháp sư chân chính, con nhất định phải tận dụng được hai ưu điểm này của khô lâu!

    - Không có ý thức…chỉ nghe lệnh chủ nhân….

    Hắn lẩm bẩm.

    - Xưa kia Cửu Vong Thần đầu tiên chế tạo ra tám khô lâu đặc biệt có khả năng tăng cấp, sau này chia ra truyền cho bốn Thánh Chủ đời hai, mỗi người hai bộ khô lâu. Theo lời ông, khô lâu này chỉ được phép truyền cho Thánh Chủ. Thế nhưng, trải qua mấy ngàn năm, năm bộ khô lâu đã thất lạc, mãi đến lần nghi thức Kế Thừa ngàn năm trước mới tìm lại được một bộ, còn bốn bộ thời gian hệ, không gian hệ, hắc ám hệ và phong hệ vẫn lưu lạc trong nhân gian. Bốn bộ còn lại là hỏa, thủy, thổ, quang minh ngàn năm trước do ba trong bốn Thánh Chủ đời trước là ta, Diên Minh và Cửu Vong Thần Vũ Ưng nắm giữ. Diên Minh giữ hai bộ hỏa và thủy, ta giữ bộ quang minh và Vũ Ưng giữ bộ thổ. Thông thường, khi khô lâu đổi chủ, toàn bộ tu vi tích lũy được dưới thời chủ nhân trước kia sẽ biến mất. Con có thể trong thời gian ngắn như vậy nâng được khô lâu lên Pháp Thánh, điều này quả thực không dễ dàng.

    Sất Vân Long ngây người.

    - Sư phụ, từ lúc lão ta đưa đệ tử hai bộ khô lâu này, hai bộ đó đã có tu vi Pháp Thánh rồi.

    - Con nói gì? Hai bộ khô lâu Diên Minh truyền cho con kia lại không hề mất tu vi!?

    - Phải, sư phụ.

    - Con triệu hồi hai bộ khô lâu đó ra đây.

    Hắn y lời bà triệu hồi ra hai bộ khô lâu.

    Liễu Yến nhìn chằm chằm hai viên thần hải một đỏ một xanh bên trong khô lâu, trầm ngâm một lúc lâu, rồi bỗng cười nhạt:

    - Diên Minh, ta biết ngươi vẫn chưa chết. Suýt nữa để ngươi đắc thủ rồi. Có điều, bây giờ đứa nhỏ này đã là đệ tử của ta. Ngươi đừng hi vọng lợi dụng được nó giúp ngươi trả thù! Ta cho ngươi nửa canh giờ thời gian, nếu hai bộ khô lâu này vẫn còn ở Thất Liên Tuyết Sơn, đừng trách ta không khách khí!

    Ánh sáng của hai viên thần hãi bỗng dưng sáng lên một cách đột ngột, chói mắt mà diễm lệ. Tiếp đó, một giọng nói từ bộ hỏa hệ khô lâu vang lên:

    - Hahahahaaaa, kế hoạch ta chuẩn bị kỹ lưỡng không ngờ lại bị ngươi vạch trần dễ dàng đến thế. Lần này, Diên Minh ta thua tâm phục khẩu phục!

    - Tại sao ngươi lại phải lợi dụng một đứa trẻ chưa biết gì như nó?

    - GIẾT VŨ ƯNG!

    Hắn nghe được cái tên Vũ Ưng, giật mình nói:

    - Sư phụ, đệ tử nhớ rồi, trước khi chết lão có bảo đệ tử nhất định phải giết Vũ Ưng giùm lão!

    Không chỉ là giết Vũ Ưng, lão còn từng gọi ra tên hắn – Sất Vân Long. Thì ra, lão mới là người đầu tiên phát hiện ra thân phận của hắn.

    - Vũ Ưng đã là Cửu Vong Thần, đến ngươi còn đánh không lại lão ta, cớ gì lại đặt hy vọng này lên một đứa trẻ?

    - Ngươi thì biết cái gì!? Thằng nhãi đó là Thánh Chủ, đến khi cử hành nghi lễ Kế Thừa sẽ có cơ hội tiếp cận Vũ Ưng!

    - Đến ta còn nhìn ra là ngươi chưa chết, ngươi còn đòi lừa được Vũ Ưng?

    - Hahaahaha…Nếu không phải thằng nhãi kia nói ra việc khô lâu không mất tu vi, ngươi làm sao phát hiện được!? Nhưng chuyện đã ra nông nỗi này rồi, ta đành phải thương lượng với ngươi vậy.

    - Ta không có hứng thú. Đem khô lâu của ngươi ra khỏi đây đi.

    - Chỉ cần Liễu Yến ngươi đồng ý giúp ta giết Vũ Ưng, hai bộ khô lâu này, Diên Minh ta sẽ hai tay dâng tặng ngươi!

    - Ta đếm đến ba. Một….hai….

    Liễu Yến còn chưa nói hết, giọng nói Diên Minh đã vang lên cắt ngang:

    - Tin tức của tiểu Phi Phi thì sao?

    - NGƯƠI NÓI GÌ!??

    Sắc mặt của Liễu Yến đại biến, hốt hoảng cất lời.

    - Kế hoạch của ta vẫn như cũ, để thằng nhóc này giết Vũ Ưng ở nghi lễ Kế Thừa. Ngươi yểm trợ cho nó. Để thể hiện thành ý, bây giờ ta lập tức hủy bỏ quan hệ chủ nhân với hai bộ khô lâu này, tặng nó cho ngươi. Muốn giữ, muốn bỏ, tùy ngươi. Sau khi Vũ Ưng chết, ta sẽ nói tin tức của tiểu Phi Phi cho ngươi, coi như là hậu lễ vì đã giúp ta!

    - Không thể nào! Làm sao ngươi biết được!?

    - Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh! Lời Diên Minh ta nói ra nhất định sẽ làm được. Lần thương lượng này, đối với cả ngươi và thằng nhãi kia đều không có gì nguy hại. Chỉ là giết một người mà thôi, có gì ghê gớm đâu?

    - Làm sao ta tin được lời ngươi nói?

    - Các ngươi lạc mất nó mấy chục năm nay, đến một chút hành tung của người bắt nó đi cũng không tìm được. Muốn tìm đứa bé đó, hy vọng duy nhất của các người là ta! Suy nghĩ kỹ đi!

    Hai tay Liễu Yên bỗng nhiên nắm chặt lại.

    - Tại sao ngươi cứ nhất định phải giết Vũ Ưng? Trận chiến năm đó có ai là không chịu tổn thất?

    - Nực cười. Hắn nhân cơ hội đó ám hại thê tử ta, giết con ta. Thù này không báo, ta còn là con người sao?

    - Ngươi muốn báo thù, ta có thể hiểu được. Nhưng dẫu sao ngươi cũng là nhất đại tông sư một phương, cớ gì lại phải dựa dẫm vào một đứa bé để trả thù?

    - Vũ Ưng tên tiểu nhân đó nhân cơ hội ta không để ý ám toán gia đình ta, sao ta phải quân tử với hắn?

    - Nhưng đứa bé đó không hề liên quan đến chuyện này!

    - Nó không liên quan, nhưng không có nó, ta không thể trả thù được! Khô lâu của Vũ Ưng đã đột phá Pháp Thần, thổ hệ lại thiên về phòng thủ, cho dù ta có dùng tận sở học cả đời cũng không thể phá được tầng phòng thủ kiên cố đó! Nghi thức Kế Thừa diễn ra, chủ thần từ bỏ thần lực, đó là lúc hắn ta suy yếu nhất, nhưng xung quanh lại có rào cản ngăn ma pháp sư khác tiến lại. Cho nên, muốn tấn công được hắn ta, chỉ có thể là Thánh Chủ!

    - Hỏa thủy khô lâu chắc chắn vẫn mang theo khí tức của ngươi, nhỡ bị phát hiện thì sao?

    - Ban đầu ta định mạo hiểm một phen, nhưng xem ra chuyện này không đơn giản đến thế. Nếu bây giờ ngươi và thằng nhóc này đã chịu giúp ta, vậy thì kế hoạch đương nhiên sẽ thay đổi. Ta tặng thằng nhóc này khô lâu, để nó tu luyện, rồi dùng khô lâu giết chết Vũ Ưng. Về phần ngươi, ngươi hiểu rõ về khô lâu hơn ta, cũng hiểu rõ về cách khai thác sức mạnh của khô lâu hơn, nên ta hi vọng, ngươi có thể dốc lòng dạy dỗ nó. Bù lại, ngay khi kế hoạch thành công, ta sẽ nói cho ngươi tin tức của đứa nhỏ năm xưa, thế nào?

    Sất Vân Long nghe cuộc đối thoại của hai người, mờ mịt nhìn Liễu Yến. Mà nhị sư phụ của hắn cũng trầm ngâm nhìn chằm chằm hắn, thở dài hỏi:

    - Long nhi, vi sư biết sự việc này không hề liên quan đến con…

    Hắn thấy bà có vẻ khó mở lời, vội vàng nói:

    - Sư phụ, người đã nhận con làm đệ tử, cho nên chỉ cần người muốn, đệ tử sẽ làm bất cứ việc gì vì người!

    Liễu Yến nở nụ cười một cách gượng gạo:

    - Cảm ơn con.

    Đoạn, bà lại nhìn khô lâu kia, gật đầu:

    - Quyết định vậy đi.

    - Được. Vậy ba ngày nữa ta sẽ giải trừ quan hệ chủ nhân với khô lâu. Trong thời gian ba ngày này, ta cần làm một số việc quan trọng. Ngươi tạm thời cứ dạy cho nó vài điều cơ bản trước đi.

    - Được!
     
    inthenight thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 29: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (4)
    Trên đỉnh núi thứ ba ngày hôm sau.

    - Nói lại, đọc to lên!

    - Cơ thể người có… h..hai mươi… đường… kinh mạch gồm mười …hai đường… chính kinh… và tám kỳ kinh bát mạch…. là nhâm mạch,… đốc mạch, trùng mạch…, đái mạch, âm…. khiêu…. mạch, dương… khiêu, âm duy và dương… duy!

    - Đọc lại!

    - Cơ…cơ….thể…..Sư…sư phụ, hôm nay lạnh…quá, để…để hôm khác…

    - ĐỌC LẠI!

    - Như…ng đệ…tử….lạnh….

    - ĐỌC LẠI!

    - Hắt xì!

    Sất Vân Long hắt xì đến mức gập cả người lại, cảm giác như thể lục phủ ngũ tạng vừa bắn hết ra ngoài. Vừa ngừng lại, hai hàm răng lại không tự chủ được va lập cập vào nhau, dù cố thế nào cũng không dừng lại được.

    - Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, chút lạnh cỏn con này đã tính là gì!?

    - Đệ…tử…không….cần làm…nam tử hán!

    - Mới thế này đã không chịu được, sau này ngươi làm sao vượt qua Cửu Môn!?

    Phân nhánh thứ nhất của Độc Công là cải tố cơ thể, bách độc bất xâm. Theo như công pháp, muốn đạt được thể trạng như thế, người tu luyện phải vượt qua được chín cổng gọi là Cửu Môn. Vượt qua chín cổng coi như luyện thành phân nhánh thứ nhất, cơ thể chống mọi loại độc trên thế gian.

    Thế nhưng, ngay cả người sáng tạo ra Độc Công cũng mới chỉ vượt qua Đệ Ngũ Môn, tức là cổng thứ năm trong số tổng chín cổng. Những cổng còn lại, y chưa hề vượt qua, chỉ dựa vào sở học, kinh nghiệm cả đời mà viết ra công pháp các tầng trên.

    Còn đại sư phụ hắn Liễu Y, năm nay đã gần ngàn tuổi, tu luyện Độc Công gần ba mươi năm. Nghe nhị sư phụ nói, đại sư phụ hắn đã từng lập lời thề sẽ không rời khỏi Thất Tuyết Liên Sơn cho đến khi chết, còn nguyên nhân tại sao thì nhị sư phụ không nói.

    - Đến người còn không vượt qua được cả chín cổng, làm sao đệ tử vượt qua được chứ!?

    - Ta không làm được đâu có nghĩa là con cũng không làm được? Ta nói trước cho con biết, muốn giải trừ tận gốc Đoạt Mệnh Độc, ít nhất cũng phải vượt qua Đệ Ngũ Môn! Con có thời hạn mười năm. Sau mười năm, nếu Độc Công của con không thể đột phá, chết là cái chắc!

    - Thực ra chết cũng chẳng sao, dù sao kiếp này đệ tử sống cũng chẳng có mục đích gì.

    Trước đây lúc còn ở Vân phủ hắn sống vô tư lự, vốn không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc. Bản thân hắn lại thích chơi bời, lêu lổng, cả ngày chỉ đi gây chuyện với người khác, chẳng chút để ý đến công danh lợi lộc. Đến khi gặp Phi Nguyệt, hắn mới thấy cuộc sống của mình có chút thay đổi. Nàng rời đi, nàng nói nàng muốn hắn thay đổi, hắn liền thay đổi. Hắn cố gắng từng chút, từng chút một để trở thành người mà nàng có thể dựa vào. Thế rồi, hắn lại được Đinh Hoàng ban hôn. Hoàng mệnh khó tránh, mà hắn cũng không muốn làm phật ý phụ mẫu. Thành hôn rồi, hắn lại nhận được tin Phi Nguyệt đã chết. Sau đó, thân phận hắn trong phút chốc lại trở thành tiểu thiếu chủ Sất Vân gia. Phi Nguyệt không còn, Vân phủ cũng không còn, hắn cứ thế sống một cuộc sống vô nghĩa ở Sất Vân phủ, ai nói gì thì làm nấy.

    Đại sư phụ dường như không bị bất ngờ trước câu nói này của hắn, thong dong ngồi xuống nền tuyết bên cạnh hắn, nói:

    - Vậy bây giờ tự đặt cho mình một mục đích đi.

    Hắn ngẩn người nhìn bà.

    - Đâu phải ai sống trên đời cũng vì điều gì đó? Họ chỉ sống vì họ muốn sống, thế thôi. Thế nhưng, mỗi người lại có một hoàn cảnh riêng. Nhưng dẫu thế nào, một khi đã dấn thân vào thế giới ma pháp thì không thể quay đầu được nữa. Con muốn rút lui, nhưng người khác có để con toại nguyện không? Chỉ có trở thành cường giả, con mới làm được những điều mình muốn!

    - Đệ tử cũng không luyến tiếc gì cuộc sống hiện tại.

    - Sao ta lại nhận một đứa đệ tử như ngươi nhỉ!?

    Hắn trầm ngâm, đột nhiên hỏi ngược lại bà:

    - Sư phụ, mục đích sống của người là gì?

    - Ta à?

    Bà ngửa mặt lên trời một lúc lâu, rồi đột nhiên nở một nụ cười ấm áp:

    - Tìm lại hài tử của ta.

    Hắn ngạc nhiên nhìn bà.

    - Có gì đáng ngạc nhiên sao? Kẻ yếu bị ức hiếp, đây là điều hiển nhiên. Chỉ trách bản thân ta quá mức nhu nhược, ngay cả hài tử của mình cũng không bảo vệ được.

    - Sư phụ, hài tử của người là nam hay nữ?

    - Là một nữ hài tử. Lần cuối cùng ta nhìn thấy nó, nó mới ba ngày tuổi.

    Bà cúi mặt, ánh mắt nhìn vào vô định, nét mặt đượm buồn.

    - Vậy sao người không đi tìm tỷ ấy mà lại ở lại nơi đây?

    Liễu Y nhìn hắn hồi lâu, thở dài.

    - Nói cho con biết cũng chẳng sao. Nhưng trước tiên, ta muốn con hứa với ta một chuyện.

    - Chuyện gì vậy sư phụ?

    - Sau khi có được tin tức của nó từ Diên Minh, con nhất định phải giúp ta tìm lại nó, được không?

    Thì ra, tiểu Phi Phi mà Diên Minh nhắc đến trước đó lại chính là hài tử của đại sư phụ hắn Liễu Y. Hèn gì nhị sư phụ hắn lại đáp ứng cuộc thương lượng với Diên Minh.

    - Được, con hứa với người.

    Bà chống hai tay ra sau lưng, tưởng như hồi tưởng về quá khứ, chậm rãi kể:

    - Người ta tu luyện ma pháp một là để có được quyền lực, địa vị, hai là muốn kéo dài thọ mệnh. Ta cũng vậy. Còn nhớ năm đó phụ mẫu ta mất vì bệnh dịch, ta và Y nhi lưu lạc đến chốn kinh thành xa hoa, không ngờ lại lọt vào nhãn quang của một ma pháp sư. Ông đưa bọn ta về môn phái, định nhận bọn ta làm đệ tử, nhưng bái sư chưa thành thì môn phái đó đã bị đệ nhất sát thủ thời bấy giờ đồ sát.

    - Đệ nhất sát thủ đó…chính là thái sư thúc tổ sao?

    Nhị sư phụ từng nói, thái sư thúc tổ trước kia giết người không chớp mắt, là một đẳng cấp sát thủ.

    - Phải. Không hiểu vì sao lúc đó thiện tính trong sư phụ lại trỗi dậy, không những tha mạng cho hai đứa trẻ là ta và Y nhi mà còn nhận bọn ta làm đệ tử, truyền dạy ma pháp. Mãi sau này ta mới biết, thì ra là sư phụ nhận ra Y nhi có Thần Hư chi thể, lại thấy bọn ta gắn kết với nhau nên mới thu nhận cả hai. Sư phụ thời đó vẫn là sát thủ, hàng ngày giết không biết bao nhiêu cường giả, tất cả đều đem cho Y nhi tế luyện khô lâu. Đợi Y nhi có được hắc ám, quang minh khô lâu, người lại truyền cho Y nhi toàn bộ sở học cả đời của người. Còn ta, ta tuy không có Thần Hư Chi Thể nhưng lại may mắn có được thiên phú về hắc ám ma pháp nên vẫn được sư phụ truyền dạy ma pháp và một ít y thuật. Dẫu vậy, ta cũng chỉ là phàm linh căn, vĩnh viễn không thể so sánh được với người khác, trải qua gần chục năm dưới sự dạy dỗ của sư phụ cũng chỉ dừng lại ở Đại Ma Pháp Sư cấp bảy. Ta chán nản, bỏ đi du ngoạn, không ngờ lại gặp được cơ duyên ăn được Vạn Thọ đan, kéo dài tuổi thọ đến mấy ngàn năm. Lúc đó ta nghĩ, ông trời không cho ta thiên phú nhưng lại cho ta thời gian nên lại quay lại, dốc sức tu luyện. Đến tám năm sau thì Y nhi tham gia nghi lễ Kế Thừa, đáng tiếc là nó không được kế thừa thần lực mà chỉ có thể trở thành tam hộ vệ. Sư phụ lần nữa trở thành Thất Song Thần, cùng các Chủ Thần lúc bấy giờ bắt đầu phân chia lại lãnh địa. Còn ta và Y nhi cùng nhau ngao du tứ hải. Y nhi tuy không có Vạn Thọ đan nhưng lại là Thánh Chủ, thọ mệnh hơn ngàn năm. Ta cùng nó đi đây đi đó suốt mấy trăm năm, trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Về sau, đúng là ai cũng không ngờ một nữ nhân đã mấy trăm tuổi như ta lại mê luyến Âu Dương Chính Phong – hậu nhân của Âu Dương gia. Ban đầu, hắn không nói cho ta biết hắn là ai, ta cũng không nói cho hắn biết ta là ai. Hai người chúng ta cứ thế ở bên nhau hai năm. Đến lúc ta có mang, hắn mới nói cho ta thân phận thực của hắn, rằng hắn đã có phu nhân, rồi bỏ mặc ta, chạy trốn. Hắn đi, nhưng phu nhân của hắn lại đến tìm ta, sống chết đòi giết đứa bé trong bụng ta. Sư phụ lúc đó đã bặt vô âm tín, Y nhi có việc phải giải quyết nên ta chỉ có một mình, vật vã chống chọi với thiên binh vạn mã từ Âu Dương gia! Ngày ta sinh đứa bé, ả đàn bà đó không hiểu tại sao lại biết được nơi ở của ta, đến tận nơi truy lùng, cướp đứa bé từ tay ta. Y nhi lúc đó đột nhiên xuất hiện, cứu được ta một mạng nhưng không thể cướp lại đứa bé. Ả không giết được ta, lại biết ta là đệ tử của Thất Song Thần, sợ uy danh của sư phụ nên hạ nước, yêu cầu ta phải lên Thất Liên Tuyết Sơn, cả đời vĩnh viễn không được rời khỏi đây nửa bước, nếu không, ả sẽ giết hài tử của ta. Ả rời khỏi, còn ta và Y nhi đến ngọn núi này. Ta nhớ tới cuốn công pháp Độc Công có được trong sơn động ngày trước vô tình nhặt được, vì muốn báo thù nên đã tu luyện nó. Ta tu luyện Độc Công mười năm thì vượt qua Đệ Tứ Môn. Sau này, ta lại nhận hai đứa trẻ họ Lý có thể chất tốt làm đồ đệ, truyền Độc Công cho chúng, hy vọng sau này chúng có thể giúp ta trả thù, đồng thời tìm lại nữ nhi của ta. Hai huynh đệ nó dùng bảy năm thời gian, tu luyện Độc Công vượt qua cả ta là Độc Sư, chạm đến Đệ Ngũ Môn trong truyền thuyết. Đáng tiếc, vượt cấp thất bại, bị công pháp phản phệ, cả hai đứa nó cùng lúc rơi vào cảnh sống dở chết dở, buộc phải dựa vào tinh huyết của người khác để duy trì sự sống. Mà ở trên Thất Tuyết Liên Sơn, ngoài sư phụ là ta ra cũng chỉ còn thái sư thúc tổ Dương Hoa cùng hai sư thúc là Liễu Y và Sất Vân Doanh. Thái sư thúc tổ Dương Hoa là Thất Song Thần, tuy giờ đã quy ẩn nhưng năm xưa đã từng giết qua không ít người, chưa một lần thất bại. Sư thúc Liễu Y là Thánh Chủ đời thứ hai mươi tư, trên tay nắm giữ không dưới mười khô lâu có tu vi Pháp Thần, tuyệt không thể động vào. Còn có sư thúc Sất Vân là nữ nhi duy nhất của Nhất Thông Thần Đoan Mộc Nhan và Lục Hỏa Thần Sất Vân Kiệt, cho bọn chúng mười mạng chúng cũng không dám động vào. Vậy nên, huynh đệ nó cuối cùng chọn hạ độc thủ ta là sư phụ của chúng, hút tinh huyết của ta suốt một ngày liền. Lúc sư phụ phát hiện ra ta, hai đứa nó đã rời khỏi, mà ta lại rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, may mắn nên mới sống sót. Huynh đệ Lý gia sau khi rời khỏi Thất Tuyết Liên Sơn liền tự xưng Tử Độc Nhị Vương, đi khắp nơi bắt người sống để hút tinh huyết, sau lại hành hạ người ta đến chết, chẳng mấy chốc đã thành đối tượng bị truy lùng khắp cả đại lục. Các ma pháp sư, chiến sĩ thay nhau nhận nhiệm vụ giết Tử Độc Nhị Vương nhưng chẳng một ai thành công, tất cả đều bị hai huynh đệ nó họ hành hạ bằng độc đến chết. Từ đó, cái tên Tử Độc Nhị Vương và Độc Công cùng lúc vang danh thiên hạ.

    Bà kể xong thì thở dài lần nữa, cười khổ nói:

    - Vậy nên, thù của ta vẫn chưa báo được mà nữ nhi thì cũng chẳng thấy.

    Hắn nghe đại sư phụ kể chuyện, không nhịn được lẩm bẩm:

    - Lại là Âu Dương gia…

    Âu Dương gia chính là đầu sỏ hạ Đoạt Mệnh Độc vào người hắn, sao hắn quên được cơ chứ?

    - Vi sư quên mất, Âu Dương gia cũng có thù với Sất Vân gia của ngươi. Chắc là ngươi ghét họ từ bé rồi nhỉ? Cũng đỡ mất công ta khiến ngươi ghét chúng.

    - Thực ra đệ tử từ bé không sống ở Sất Vân gia, cho nên…

    - Ngươi không phải là tiểu thiếu chủ Sất vân gia sao, sao lại không sống ở Sất Vân gia!?

    - Thực ra, chuyện là thế này…

    Thế là, Sất Vân Long lại ngồi kể cho sư phụ nghe về cuộc đời hắn.

    Hắn đem đầu đuôi câu chuyện kể lại xong, ngạc nhiên hỏi:

    - Cô cô đệ tử không nói cho người chuyện này sao?

    - Doanh Doanh ấy hả? Nó đi theo sư phụ từ lúc mới có hai, ba tuổi, trước nay rất ít khi trở về Sất Vân phủ, có khi đến nó cũng chẳng biết chuyện này.

    - Ngay từ lúc ba tuổi cô cô đệ tử đã đi theo thái sư thúc tổ!?

    - Ừ. Nghe sư phụ kể năm xưa có một tuyệt thế cao thủ đột nhiên xuất hiện, đánh bị thương cả Bát Thú Thần, khiến người đời kinh hãi. Các vị chủ thần đã quyết định tụ hợp lại, cùng nhau đàm luận cách giải quyết chuyện này. Lúc đó Nhất Thông Thần lại đem theo Doanh Doanh mới ba tuổi cùng đến. Doanh Doanh vừa nhìn thấy sư phụ liền chạy theo, nhất quyết không rời, sư phụ thấy thế liền nhận nó làm đệ tử, mà Nhất Thông Thần cũng yên tâm giao nó cho sư phụ. Thế là Doanh Doanh đi theo sư phụ từ đó.

    - Vậy cô cô đệ tử tu luyện dạng ma pháp gì vậy? Hắc ám hay quang minh?

    - Nó á? Băng hệ.

    - Ơ?

    - Kể cũng lạ, người ta trước nay đa phần chỉ nhận đệ tử có cùng thiên phú ma pháp với mình, rõ ràng sư phụ biết Doanh Doanh không có thiên phú về hắc ám, quang minh nhưng vẫn nhận nó làm đệ tử, hơn nữa còn tốn không ít công sức thu thập các loại băng hệ công pháp khác nhau. Hầy, thật không hiểu lão nhân gia người nghĩ gì.
     
    inthenight thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 30: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (5)
    Tối đến,

    Sất Vân Long ngồi trong hang động bên sườn núi, tay cầm thanh que gỗ xiên một con gà, hơ trên lửa. Vừa hơ, hắn vừa không nhịn được mà rung đùi, co ro người lại bên đống lửa.

    Thất Tuyết Liên Sơn quả nhiên rất lạnh, lạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Cái lạnh có thể khiến một Kiếm Sư cấp bốn khốn đốn như thế, chắc cũng chỉ có ở mỗi đỉnh núi này.

    Hắn nhìn con gà nướng chỗ hồng hồng chưa chín, chỗ lại đen nhẻm vì cháy, không nhịn được liên tục thở dài. Hắn từ bé đến lớn sống trong cảnh vinh hoa phú quý, có bao giờ phải tự tay làm đồ ăn? Hôm nay là lần đầu tiên hắn tự tay đi bắt gà, lại tự tay vặt lông, cắt tiết,…

    Sất Vân Long nhìn con gà xộc xệch xiên trên que, nhịn không được xé lấy phần thịt nhìn bắt mắt nhất, nhét hết vào mồm, nhai nhồm nhoàm.

    - Nhạt quá….

    Thế nhưng bụng đã bỏ đói hai ngày, ngoài con gà này ra hắn còn có thể ăn gì khác? Thế là, con gà dẫu nhạt thếch, chẳng ngon lành gì vẫn nhanh chóng biến mất.

    Lúc chiều hắn có hỏi nhị sư phụ thường ngày mọi người ăn gì, kết quả nhận được câu hỏi ma pháp sư cần gì ăn uống của sư phụ. Điều này cũng có nghĩa là, nếu hắn muốn ăn thì tự đi mà làm, chẳng nhẽ bắt người khác nấu cho hắn ăn!? Trên Thất Tuyết Liên Sơn này ngoài hắn đúng là có bốn nữ nhân, thế nhưng….bốn người này người nào người nấy thân phận cao quí, không phải Chủ Thần thì cũng là nữ nhi của Chủ Thần, Thánh Chủ rồi Độc Sư nổi tiếng thiên hạ, hắn sao dám nhờ họ!?

    Ngày hôm sau, hắn nhân thời gian rảnh sau khi tu luyện cùng nhị sư phụ chạy xuống một tiểu trấn nhỏ cách Thất Tuyết Liên Sơn khoảng hơn hai mươi cây số mua một vài gia vị cần thiết và hai cái chăn. Do lúc trước không đem theo ngân lượng cùng đi, hắn đành bán miếng ngọc bội đợt trước mẫu thân đưa hắn, hy vọng sau này lúc hắn mang ngân lượng đến chuộc, ngọc bội vẫn còn ở đó.

    Lão già Diên Minh y như lời hứa giải trừ khế ước với khô lâu, đem tặng hai khô lâu đó lại cho nhị sư phụ, nhị sư phụ liền hướng dẫn hắn cách lập khế ước với khô lâu. Thế là, hắn trở thành chủ nhân của hai vong linh khô lâu trong truyền thuyết. Chỉ có một điểm khiến hắn không vui, đó là hai vong linh khô lâu đã mất hết tu vi, giờ chỉ là hai bộ xương không hơn không kém. Nhị sư phụ nghe hắn nói thế thì cười, nói sở dĩ mỗi lần khô lâu đổi chủ đều mất đi tu vi là vì nếu khô lâu vẫn giữ nguyên sức mạnh từ chủ nhân trước, chủ nhân mới sẽ rất khó điều khiển, khai thác được hết sức mạnh khô lâu, phần vì sức mạnh của khô lâu quá lớn, phần vì sức mạnh đó vốn không phải do người đó “ban” cho khô lâu. Thế nên, khô lâu mất đi tu vi cũng chẳng phải điều gì bất lợi.

    Hắn vẫn phải dùng bản thân làm vật dẫn, giúp khô lâu hấp thụ linh khí. Nhưng không giống như đợt trước, nhị sư phụ hàng ngày đều dạy hắn công pháp, võ kĩ, để hắn học đến khi nhuần nhuyễn mới chịu chuyển sang công pháp, võ kĩ khác. Người còn kể cho hắn nghe không ít các cuộc chiến kinh thiên động địa giữa các cao thủ tiền thời được sử sách ghi lại, đương nhiên phần lớn đều có liên quan đến vong linh ma pháp sư.

    Khi hắn hỏi nhị sư phụ rằng tại sao khi hồi bé khi hắn khảo nghiệm ma pháp lại bị cho mà phế linh căn, phế thể chất, nhị sư phụ nói Thần Hư chi thể là một dạng cơ thể đặc biệt mà chủ thể không thể ngưng kết được thần hải, do đó không tích lũy được ma pháp, nên được gọi là “phế linh căn”, còn về phần thể chất, người sở hữu Thần Hư chi thể khi bé cực kì yếu đuối, dần dà qua thời gian mới trở nên khỏe mạnh, thể chất tốt hơn người thường.

    Khi hắn hỏi nhị sư phụ làm cách nào mới tận dụng được hết ưu thế của khô lâu, người nói hắn phải tăng cường thực chiến, tăng cường linh hồn lực để có thể kiểm soát được toàn bộ cử chỉ, hành vi của khô lâu. Người còn nói, khô lâu càng nhiều chưa chắc đã là ưu thế, bởi vì muốn điều khiển được thành thạo, nhuần nhuyễn một khô lâu là điều không hề dễ dàng, vậy nên, muốn điều khiển nhiều khô lâu một lúc, tinh thần phải đủ tập trung, đủ linh hoạt, đủ thành thạo…Thế là từ hôm đó, ngày nào nhị sư phụ cũng đối chiến cùng hắn, đánh đến khi hắn không đứng dậy được nữa mới thôi.

    Hắn có đủ các khô lâu gồm các hệ hỏa, thủy, phong, thổ, hắc ám, quang minh, băng, lôi hệ, tinh thần hệ nhưng hắn chỉ tu luyện bốn loại là hỏa, thủy, quang minh và hắc ám. Còn các khô lâu còn lại, nhị sư phụ bảo hắn hủy đi. Thế nhưng, mấy bộ khô lâu này là món quà cuối cùng mà Phi Nguyệt tặng hắn, hắn sao có thể vứt đi được? Cuối cùng, hắn chọn lưu lại, cất trong không gian nhẫn giới làm vật kỉ niệm. Người ta tu luyện một loại ma pháp đã không dễ dàng, hắn lại tu luyện cả bốn loại, đương nhiên khó khăn chồng chất khó khăn. Công pháp và võ kĩ thông thường chỉ chuyên dùng cho một loại ma pháp, cũng tức là nếu tu luyện bốn loại ma pháp, hắn phải học gấp bốn lần số công pháp, võ kĩ mà ma pháp sư, chiến sĩ thông thường phải học. Đối với một kẻ lười biếng như hắn, điều này quả thực là cực hình. Cực hình thì cực hình, nhưng hắn vẫn cố gắng học hết. Nhị sư phụ cũng không thúc giục hắn, bình tĩnh giảng giải, để hắn luyện tập đến khi thành thạo mới thôi.

    Còn về Độc Công, hắn phải chịu không ít khốn khổ khi tu luyện môn công pháp này. Độc Công, như tên gọi của nó, là công pháp tu luyện các loại độc. Nói là công pháp cũng không hẳn đúng vì Độc Công nói đúng ra là cách dùng độc, hạ độc người khác phụ thuộc vào ma pháp. Thế nào gọi là phụ thuộc vào ma pháp? Chính là khi chiến đấu, ma pháp sư thông thường dùng ma pháp đánh nhau, mà Độc Công thì lại nhân cơ hội hạ độc đối thủ trong khi đối chiến, mà trong phần lớn các cách, độc lại được hạ trong chính công kích ma pháp! Đại sư phụ nói, ma pháp sư học Độc Công, cấp bậc tu vi có thể không cao, công kích có thể không mạnh mẽ, nhưng hạ độc thì phải đạt đến cảnh giới “thần không biết, quỷ không hay”! Đau khổ nhất là, đại sư phụ vì muốn hắn hiểu rõ điều này nên đã đích thân ra tay, mỗi ngày dùng một cách nào đó hạ độc hắn trong lúc đối chiến. Độc mà người sử dụng tuy không phải là dạng chí độc nhưng cũng khiến hắn chịu không ít khổ cực. Theo lời đại sư phụ, người làm thế là vì muốn hắn “biết điều mà cố gắng”.

    Phân nhánh hạ độc là như vậy, phân nhánh cải tạo cơ thể cũng không khá hơn là bao. Mỗi lần uống bốn viên thuốc, uống càng nhiều hiệu quả càng cao. Thời gian đầu hắn còn hào hứng, nhắm mắt nhắm mũi uống cho bằng hết. Đến khi hết sạch bốn lọ, đại sư phụ lại đổi cho hắn bốn lọ khác, mà bốn lọ này, so với bốn lọ trước thì vị của chúng khủng khiếp hơn cả chục lần! Chỉ cần hắn nuốt một viên, vị hoặc tanh nồng hoặc chua hoặc hoặc đắng ngắt nhất định sẽ khiến hắn nôn thốc nôn tháo tất cả những gì trong bụng, khó chịu không bút nào tả xiết. Thế là, hắn giảm từ một ngày uống mười lần xuống còn một ngày một lần, rồi lại tăng lên ba lần do bị đại sư phụ thúc ép.

    Dần dần, hắn cũng quen với nhịp sống hàng ngày ở đây: sáng tu luyện với đại sư phụ, chiều với nhị sư phụ, tối đi săn, mua đồ ở tiểu trấn, học đầu bếp ở đó cách làm vài món rồi chạy về làm đồ ăn. Càng ngày, số lượng bữa ăn trong một ngày càng tăng lên, từ một lên hai, lên ba rồi lên…sáu, phần vì tay nghề hắn đã hơn trước, đồ ăn ngon hơn, phần vì tu luyện quá khổ cực. Hắn cảm thấy ăn thêm là điều tất yếu. Ba tháng sau, khi mà hắn cảm thấy tay nghề của bản thân không tồi, trong một hôm đẹp trời với cơn “bão tuyết” nhè nhẹ băng qua, hắn liền nấu thêm hai phần nữa mang đến cho đại sư phụ và nhị sư phụ vào buổi tối. Cả hai người đều ngạc nhiên, hết nhìn hắn lại nhìn đồ ăn, như thể cố xác định xem đồ ăn có ăn được không, hắn phải nói hết nước hết cái, hai người mới chịu đụng đũa. Kết quả, đại sư phụ gật đầu một cái, nói hắn không đến mức vô dụng như bà nghĩ, nhị sư phụ thì khen hắn hai ba câu. Thế là, từ hôm đó, ngày nào tối đến hắn cũng mang đồ ăn đến cho hai người. Lại nói, đại sư phụ và nhị sư phụ tuy là tỷ muội nhưng lại không ở chung chỗ, một người ở bên sườn ngọn núi thứ ba, một người ở bên sườn ngọn núi thứ tư, thỉnh thoảng nhị sư phụ mới sang ở cùng đại sư phụ hai, ba hôm.

    Hàng ngày hắn đều gặp đại sư phụ và nhị sư phụ, nhưng phải đến mãi gần bốn tháng sau, hắn mới gặp được thái sư thúc tổ và cô cô lần hai. Đó là vào một buổi tối khi hắn mang đồ ăn đến cho đại sư phụ, thấy cả bốn người đều ở đó. Hắn mang hai phần đồ ăn, mà ở đó lại có tận bốn người nên đành lật đật chạy về mang thêm phần đồ ăn còn lại vốn để cho bản thân sang. Hắn bình thường ăn gấp ba lần người thường, cho nên số thức ăn mang sang phải đủ cho năm người ăn! Thái sư thúc tổ thấy thế liền bảo hắn ăn cùng. Sau đó, thái sư thúc tổ nói đồ ăn không tệ, có thể sánh được với mấy quán ăn ở kinh thành, cô cô nói tạm nuốt được. Từ đó, hắn liền biết thân biết phận mỗi tối làm bốn phần đồ ăn, mang đến cho mọi người. Cũng vì thế mà hắn mới phát hiện ra một điều, đó là cô cô gần như không hề rời khỏi thái sư thúc tổ nửa bước. Bất cứ lúc nào hắn thấy thái sư thúc tổ, cô cô cũng ở bên cạnh người, từ sáng sớm, tối muộn hay buổi trưa! Hắn đem điều nghi vấn này hỏi nhị sư phụ, người nói cô cô hắn từ bé đã đi theo sư phụ, lúc bé cả ngày được người bế đi giải quyết công chuyện, lớn rồi lại theo người chu du khắp nơi, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo như cái đuôi không rời, so với mẫu tử nhà người ta còn gắn bó hơn gấp trăm lần!

    Bỗng một tối nọ, thái sư thúc tổ nói muốn dạy hắn một bộ võ kĩ cho chiến sĩ, nếu có thể phối hợp được với hắc ám ma pháp từ khô lâu thì càng tốt, coi như là hồi lễ vì ngày nào cũng mang đồ ăn sang cho bà. Thái sư thúc tổ sử cho hắn xem bộ võ kĩ một lần, rồi trung bình cứ một tháng lại dạy hắn một chiêu, giảng giải kĩ từ cử động cơ thể, vị trí cánh tay, góc độ xoay của cổ chân cho đến lực sử dụng, lượng ma pháp đánh ra. Chiêu thức của bộ võ kĩ này lúc thì đơn giản, lúc thì phức tạp. Những lúc hắn cảm thấy mình luyện tập khá ổn rồi, thái sư thúc tổ đều lắc đầu, chỉnh cho hắn đến khi bà cảm thấy được rồi mới thôi, dạy cho hắn chiêu thức khác.

    Hắn, Sất Vân Long vô cùng thích cuộc sống ở đây - một cuộc sống đơn giản, không lo nghĩ, không bon chen, không thị phi,…
     
    inthenight thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)