Dị Giới Vong Linh Ma Pháp Sư - Q1C33 - Nhất Tuyến Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 21: Tang sự (2)
    Đang thoải mái nằm thư giãn trong bồn tắm, tiếng của Lý quản sự đã vọng vào:

    - Thiếu gia, phu nhân đang chờ người ở đại sảnh.

    - Có chuyện gì sao?

    - Phu nhân dặn thiếu gia nhanh lên một chút, người có chuyện cần nói với thiếu gia.

    - Ta ra ngay đây.

    Vân Lăng đang lau mặt thì sờ được chỗ râu mọc lởm chởm dưới cằm, khó hiểu nhìn vào gương.

    Mẹ nó, tu luyện không chỉ đẩy được tạp chất ra khỏi cơ thể mà còn khiến râu mọc nhanh hơn nữa à!?

    Cạo râu, mặc y phục xong xuôi rồi, hắn mới thoải mái đi ra ngoài đại sảnh. Vừa bước vào được mấy bước, hắn đã thấy mẫu thân đang đứng trước mặt phụ thân hắn nói cái gì mà để mấy tháng nữa hẵng tính, còn phụ thân thì vẫn ngồi ở ghế bình thản ngồi uống trà.

    Mẫu thân nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì quay người lại, ôm chầm lấy hắn, sụt sùi nói:

    - Lăng nhi, mẫu thân nhớ con quá...

    Vân Lăng khó hiểu đẩy bà ra, ngạc nhiên hỏi:

    - Tự dưng người lại nhớ con làm gì?

    Mẫu thân hắn rơm rớm nước mắt, đánh lên bắp tay hắn hai cái, vừa khóc vừa nói:

    - Đang yên đang lành lại đi bế quan làm gì, làm ta lo lắng cho con suốt mấy tháng nay.

    Bế quan? Hình như có nghe qua. Nghe nói ma pháp sư bế quan là để tập trung tu luyện, cố gắng đột phá.

    Khoan đã, mấy … mấy tháng!?

    - Mẫu thân, người nói gì thế? Hôm qua không phải con…

    Hắn còn chưa nói dứt câu, phụ thân hắn đã lên tiếng cắt ngang:

    - Mỗi lần bế quan một tháng nửa năm là chuyện bình thường, có gì đáng ngạc nhiên đâu? Có điều, lần sau muốn bế quan thì nói trước với mọi người một tiếng, đừng để mẫu thân con lo lắng như thế nữa.

    Một tháng? Nửa năm!?

    Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thất kinh hỏi mẫu thân hắn:

    - Mẫu thân, con bế quan….bao lâu rồi?

    - Chín tháng! Con có biết chín tháng qua mẫu thân lo lắng cho con thế nào không!?

    Chín tháng…chín tháng….Thì ra để có thể sử dụng được tu vi Ma Đạo Sĩ cấp bảy cần chín tháng thời gian, chẳng trách trước đây Phi Nguyệt bảo hắn phải mấy năm nữa mới làm chủ được khô lâu kia. Càng chưa kể, hắn mới chỉ sử dụng được Hỏa Hệ khô lâu, Thủy Hệ khô lâu hắn còn chưa đụng đến.

    Thông tin đến quá bất ngờ khiến hắn không biết nên phản ứng như thế nào, đứng như trời chồng một chỗ.

    - Lý quản sự, mau bảo nhà ăn chuẩn bị đồ ăn, sắp tới giờ ăn trưa rồi, chuẩn bị nhiều lên chút, để thiếu gia ăn thêm bồi bổ. Còn nữa, các ngươi lui ra hết đi, đóng cửa lại, ta có chuyện muốn nói riêng với Lăng nhi.

    Đến khi hạ nhân lui ra hết, hắn vẫn đứng im ở chỗ cũ, không nhúc nhích. Hiện thực quả nhiên rất khó chấp nhận.

    Ngọc Tâm kéo nhi tử ngồi xuống ghế, thở dài nói:

    - Lăng nhi, mẫu thân không quản chuyện con tu luyện nhưng mà con biết đấy, cấp bậc tu vi càng cao thì tuổi thọ càng cao nhưng đồng thời, muốn có con cũng càng khó. Hơn nữa, tuổi Mẫn nhi cũng không còn nhỏ, hai đứa cũng nên có một đứa đi chứ?

    Hắn còn chưa kịp trả lời, phụ thân hắn đã cắt ngang:

    - Hảo nam nhi chí tại thiên hạ, có gì không tốt? Đợi tu vi nó cao lên, có địa vị đi đã rồi tính tiếp cũng được.

    - Huynh im đi. Nó là nhi tử duy nhất của huynh đấy! Lăng nhi, nghe lời mẫu thân, mau sinh một đứa đi đã rồi thích làm gì thì làm.

    Vân Lăng nghe giọng điệu hấp tấp của mẫu thân, khó hiểu nói:

    - Thực ra con thấy con vẫn còn trẻ mà...

    - Trẻ cái gì mà trẻ, hai mấy tuổi đầu rồi. Mẫu thân nói rồi đấy, nhanh cho ta bế cháu đi!

    Phụ thân hắn ngồi bên cạnh bỗng đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói:

    - Muội đi dạo đi, ta có chuyện muốn nói cùng nó.

    Đợi mẫu thân hắn phàn nàn thêm mấy câu rồi đi ra ngoài, phụ thân hắn mới lấy từ không gian giới chỉ ra một bức thư, bình tĩnh nói:

    - Chín tháng con bế quan xảy ra khá nhiều chuyện, bây giờ ta nói từng chuyện một, con nói xem nên giải quyết thế nào.

    Vân Lăng tiện tay cầm lấy quả táo trên đĩa, cắn nhồm nhoàm:

    - Người nói đi.

    - Thuần Pháp Công Hội yêu cầu con đến đó khảo nghiệm lại thiên phú.

    - Sao con phải đến?

    - Chú ý lời ăn tiếng nói của con đi. Hồi nhỏ ta từng dẫn con đến đó khảo nghiệm, lúc đó trưởng lão của Thuần Pháp nói con là phế linh căn, không cách nào tu luyện. Nhưng mấy tháng trước, không biết là ai để lộ ra tin tức con tu luyện được hỏa ma pháp, để Công Hội biết được nên mới yêu cầu con đến đó một chuyện.

    - Con tu luyện được ma pháp thì có ảnh hưởng gì đến Công Hội đâu?

    - Vấn đề là ở việc phế linh căn. Công Hội muốn tìm hiểu xem tại sao một người từng có phế linh căn lại tu luyện được.

    - Làm sao con biết được!?

    - Công Hội có lẽ đang nghi ngờ con có quan hệ với bậc cao nhân nào đó. Nếu con không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng, e rằng khó mà tránh được rắc rối.

    - Bảo là Sất Vân tiền bối chắc được chứ?

    - Sất Vân tiền bối là nhân vật bậc nào, ai mà tin người lại nhận một đứa như con làm đệ tử chứ?

    - Vậy cứ bịa ra một người là được rồi?

    - Thuần Pháp Công Hội thế lực bành trướng khắp nơi, lại có quan hệ với không ít ma pháp sư cường đại, nhỡ phát hiện con nói dối, Vân gia ta ắt không thoát khỏi một tai kiếp.

    Hắn cố gắng hồi tưởng về những gì Phi Nguyệt từng nói với hắn. Làm sao nàng có thể khiến hắn tu luyện được nhỉ? Hình như có chút quan hệ với lão già tên Diên…Diên Minh. Nhưng mà Diên Minh là vong linh ma pháp sư, nói ra lão, hình như không ổn lắm.

    Một cái tên bỗng chốc nảy ra trong đầu hắn.

    - Phụ thân, Bạch Thiên tông có vai vế thế nào?

    - Đã từng nghe tên, có điều ta không biết thế lực của nó như thế nào. Nếu ta không nhầm, Bạch Thiên tông tông chủ là Phong Hệ Ma Thần Sư Bạch Minh?

    - Phải.

    Trong bức thư Phi Nguyệt để lại có nhắc đến phụ thân nàng là Bạch Minh. Bức thư này hắn đã đọc đi đọc lại đến mức thuộc lòng, sao có thể quen được cái tên này cơ chứ?

    - Bạch tông chủ là một trong những ma pháp sư được tôn kính bậc nhất đại lục phía Bắc, nghe nói còn có chút giao tình với Sất Vân gia. Nếu con đã là đệ tử của Sất Vân tiền bối, có lẽ trong tương lai sẽ có cơ hội gặp được Bạch tông chủ.

    Hắn nghe đến đoạn “đệ tử của Sất Vân tiền bối”, gượng cười lảng tránh. Lúc trước bấn quá nên mới bịa ra cái tên này, ai ngờ phụ thân hắn vẫn còn nhớ?

    - Chẳng nhẽ con định nói là do Bạch tông chủ dạy?

    Vân Lăng suy tính một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra sự thật:

    - Thực ra con chẳng có tý quan hệ nào với Sất Vân tiền bối đâu. Ma pháp của con là do nữ nhi của Bạch tông chủ dạy.

    Vân Tường cau mày.

    - Mỗi lúc nói một kiểu, rốt cuộc ý con là gì?

    - Ý con là, lúc trước người dạy con ma pháp là nữ nhi của Bạch tông chủ, không phải Sất Vân tiền bối gì đó.

    - Thật không?

    - Thật.

    - Đến lúc này con vẫn còn nói dối ta?

    - Dạ!?

    Lúc hắn nói dối thì phụ thân tin, lúc hắn nói thật thì lại không tin!?

    - Một tuần trước Sất Vân gia gửi đến một bức phong thư, nói trong tháng này sẽ đến Vân phủ.

    - Dạ!?!?

    Vân Tường cầm bức thư lúc nãy lấy ở không gian giới chỉ ra đưa cho hắn, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy:

    - Trong thư còn nói, Sất Vân tiền bối sẽ đích thân đến đây.

    - Dạ!?!?

    Cuống cuồng mở phong thư trong tay ra đọc, hắn bắt đầu cảm thấy lo sợ. Sất Vân gia là gia tộc nắm giữ đại lục phía Bắc, lại được hai vị chủ thần là vị chủ thần mang thời không ma pháp và hỏa hệ ma pháp chống đỡ, không cần nói cũng biết là chính thế gia đứng đầu trên toàn bộ năm đại lục hiện nay.

    Nhưng hắn thì có quan hệ gì với Sất Vân gia?

    Cho dù hắn có mượn danh nghĩa của Sất Vân tiền bối dùng tạm nhưng làm sao Sất Vân tiền bối ở tít tận đại lục phía Bắc lại biết được? Hơn nữa, một đại thế gia như thế sao lại đi tìm một tên tiểu tốt như hắn để tính sổ cơ chứ?

    - Phụ…phụ thân, con thực sự không biết Sất Vân tiền bối là ai, đến tuổi tác con còn không biết thì nói gì đến gặp mặt?

    - Đừng giả vờ nữa. Mấy ngày này ta sẽ lo liệu mọi thứ để đón tiếp Sất Vân tiền bối. Con đừng gây ra chuyện gì là được.

    - Phụ thân, con thực sự không biết Sất Vân tiền bối.

    - Theo ta thấy, chi bằng con hãy nhân dịp này nhờ Sất Vân tiền bối đích thân ra mặt giải quyết. Có thế, Thuần Pháp Công Hội mới không dám động đến Vân gia nữa. Cùng lắm cả Vân phủ chúng ta chuyển sang đại lục phía Bắc sinh sống là được.

    Vân Lăng thấy phụ thân hắn một mực khẳng định hắn có quan hệ với Sất Vân tiền bối gì đó, bối rối không biết nên làm thế nào.

    - Chuyện đó cứ quyết vậy đi. Phải rồi, ba tháng trước không biết là ai dâng tấu tố cáo Ngũ vương gia kết bè kết đảng, lôi kéo triều thần trong triều đình, Nhị công chúa cũng bị liên lụy. Cũng may sau khi phủ vương gia bị niêm phong, Nhậm thừa tướng lại đưa ra được bằng chứng minh oan cho Ngũ vương gia, nhờ thế mà Ngũ vương gia mới được khôi phục địa vị như cũ.

    - Kết bè kết đảng…!? Sao nghe quen tai thế nhỉ?

    Vân Lăng lẩm nhẩm một hồi, cuối cùng nhớ ra cuộc đối thoại với tên hắc y nam tử ở y quán.*

    *chương 17.

    Lần đó nam tử hẹn gặp Đinh Mẫn ở Vọng Nguyệt lâu, có điều hắn chưa nói cho nàng nơi gặp mặt thì đã bế quan tu luyện mất gần một năm. Có lẽ, họa này của tiểu thê đệ chính là do hắn gây ra!

    - Lần này coi như trong họa có phúc, may mắn thoát được một kiếp nạn.

    Vân Lăng vẫn không dứt ra được chuyện liên quan đến Sất Vân gia, ấp úng nói:

    - Cái đó…Sất Vân tiền bối thực sự bảo sẽ dẫn con đi?

    - Trong thư không phải đã nói rõ rồi sao?

    - Nhưng mà con thực sự không biết Sất Vân tiền bối là ai.

    - Nếu Sất Vân tiền bối không biết con, vậy cớ gì Sất Vân gia lại đến đây?

    - Con không biết…

    Phụ thân thấy hắn một mực khẳng định đi khẳng định lại, dường như trong lòng đã nảy sinh chút nghi ngờ.

    - Con không biết Sất Vân tiền bối là ai sao?

    - Con thực sự không biết.

    - Khẳng định?

    - Khẳng định.

    - Nhưng mà…

    Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu, đến cuối cùng vẫn chẳng đi đến được kết luận nào.

    Đang lúc hai người mải mê suy nghĩ, Lý quản sự gõ cửa tiến vào, cung kính nói:

    - Tướng quân, ngoài phủ có một nam tử xưng là người của Bạch Thiên tông nói muốn gặp thiếu gia.

    Vân Lăng nghe xong lập tức đứng dậy, chạy một mạch ra tận ngoài cổng.

    Nam tử trong lời Lý quản sự không ngờ lại chỉ là một thiếu niên mới chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một bộ hắc y, mặt mũi sáng sủa, đường nét có vài phần tương tự với Phi Nguyệt.

    Nam tử thấy hắn chạy ra, nhìn một lúc, dường như đang cố nhớ lại một điều gì đó, ngập ngừng hỏi:

    - Huynh là Vân Lăng?

    - Phải, là ta. Phi Nguyệt bảo đệ đến à? Nàng ấy có đến cùng không?

    Hắn dáo dác đưa mắt tìm kiếm xung quanh, hy vọng thấy được bóng hình của nàng.

    Phi Nguyệt, gần một năm không gặp, nàng có khỏe không?

    Thiếu niên thần sắc ảm đạm, lấy ra một chiếc không gian giới chỉ, đưa cho hắn:

    - Đây là vật tỷ tỷ bảo đệ đưa cho huynh.

    Vân Lăng đưa tay cầm lấy không gian giới chỉ, cẩn thận quan sát hoa văn trên đó.

    - Đây không phải chiếc nàng ấy hay dùng sao? Sao đột nhiên lại đưa cho ta?

    Không gian giới chỉ trên tay hắn khẳng định là chiếc nàng từng đeo trong suốt mấy tháng hai người ở cạnh nhau. Nhưng nàng đã từng tặng hắn một chiếc không gian giới chỉ, sao bây giờ lại đưa thêm một cái nữa?

    - Tỷ ấy nói trong ấy có một số đồ muốn đưa cho huynh.

    - Cho ta?

    - Đệ cũng không biết là gì. Không gian giới chỉ đó đệ không mở được.

    Hắn tiện tay đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út, cười nói:

    - Vào trong đã, có gì từ từ nói.

    Thiếu niên giơ tay, tỏ ý từ chối, tiếp tục nói:

    - Tỷ ấy nhờ đệ chuyển mấy lời cho huynh. Nói xong, đệ sẽ đi ngay.

    - Nàng ấy nói gì thế?

    - Tỷ ấy nói huynh hãy cố gắng sống thật tốt, đối xử tốt với Đinh Mẫn tỷ tỷ, chăm chỉ tu luyện ma pháp. Còn nữa, nếu rảnh rỗi thì đến công hội mượn sách ma pháp, tiện thể làm một vài nhiệm vụ để quen dần với việc chiến đấu.

    Vân Lăng cười, vui vẻ nói:

    - Ta biết rồi. Nhờ đệ chuyển lời đến Phi Nguyệt, bảo ta vẫn đợi nàng ấy.

    Thiếu niên không nói gì.

    - À phải rồi, Phi Nguyệt từng bảo nàng ấy phải tiến hành nghi lễ trưởng thành của gia tộc, nghi lễ đó đã xong chưa?

    Thiếu niên trầm mặc mất một lúc lâu, giọng nói nhỏ lại, như thể nói cho chính bản thân nghe vậy:

    - Không còn cơ hội nữa rồi…

    - Đệ nói gì cơ? Sao lại không còn cơ hội? Nàng ấy không phải thực hiện nghi lễ đó nữa à? Sao lại thế? Vậy nàng ấy có đến gặp ta sớm hơn không?

    Thiếu niên ngẩng mặt nhìn hắn, chua xót nói:

    - Tỷ ấy chết rồi.

    Trong khoảnh khắc ấy, hai tiếng “chết rồi” đã in đậm vào tâm trí hắn, một khoảnh khắc mà đến mãi sau này hắn vẫn không thể quên.

    - Ch..chết rồi? Không thể nào? Nàng ấy là Ma Thánh Sư, sao có thể nói chết là chết như vậy được? Là nàng ấy bảo đệ nói với ta như vậy phải không? Có phải nàng ấy đang ở gần đây, muốn cho ta một bất ngờ không?

    Hắn vẫn cười, nhưng nụ cười này lại cứng ngắc một cách đáng sợ.

    - Tỷ ấy chết rồi, tang sự cũng gần xong rồi.

    - Sao có thể? Nàng ấy đã hẹn sẽ gặp ở…

    - Huynh quên tỷ ấy đi.

    Thiếu niên để lại một câu nói như thế, định quay người rời đi.

    - Khoan đã!

    Vân Lăng xoay người, giơ tay chụp lấy vai thiếu niên.

    Cổ họng hắn dường như bị thứ gì đó chặn lại, mãi mới cất lên lời:

    - Đưa ta đi. Đến khi tận mắt nhìn thấy, ta mới tin những gì đệ nói.

    - Bỏ tay ra.

    - Đưa ta đi.

    - Đây là sự tôn trọng cuối cùng ta dành cho ngươi. BỎ…TAY…RA!

    Thiếu niên gằn từng tiếng, gân xanh trên tay nổi lên ngày càng rõ.

    - Không phải đệ nói nàng ấy chết rồi sao? Ta không tin!

    - Mặc kệ ngươi có tin hay không. Sau này tốt nhất đừng tìm đến Bạch Thiên tông. Nếu không, cho dù có phải liều cả cái mạng này, ta cũng phải giết ngươi!

    Thiếu niên hất tay hắn ra, trong chớp mắt đã biến mất.

    Hắn không kịp phản ứng lại, đứng như trời chồng ở trước cổng.

    Chết rồi? Không thể nào?

    Không phải nàng từng nói lần sau gặp ta hy vọng ta không còn là một tên công tử bột yếu ớt nữa sao? Bây giờ thực lực ta đã ngang ngửa một Ma Đạo Sĩ cấp bảy, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đạt đến Đại Ma Đạo Sĩ, như vậy, chí ít cũng đủ để xưng bá một phương. Ta cố gắng tu luyện suốt mấy tháng qua là vì cái gì? Chẳng phải là để gặp nàng sao? Nhưng tại sao nàng lại bỏ ta mà đi? Còn lời hẹn của chúng ta thì sao? Phi Nguyệt, chẳng lẽ nàng đã quên rồi?

    Không, nàng nhất định chưa chết. Nàng chỉ đùa thôi đúng không? Ta biết rồi, ta sẽ đi tìm nàng. Phi Nguyệt, đợi ta, ta nhất định tìm được nàng.
     
    inthenight and canthi like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 22: Sất Vân Long (1)
    - Lão đại, làm thế nào bây giờ? Y đã ở đây một tuần rồi, cứ nhất quyết không chịu rời đi.

    - Còn làm thế nào nữa? Kéo ra!

    - Y có vẻ là công tử nhà quyền thế, làm thế có ổn không?

    - Công tử nhà quyền quý lại đi lưu lạc vào nơi khỉ ho cò gáy này làm gì?

    - Nhưng mà đống ngân lượng y đưa đủ để uống thêm một tháng nữa mới hết…

    - Trả lại chỗ tiền thừa, tiện thể thuê vài người kéo y ra. Nhỡ có chuyện không may xảy ra, ta với ngươi không gánh nổi đâu!

    - Tiểu nhân biết rồi.

    Tên mập được gọi là lão đại chỉnh trang y phục, hít một hơi sâu rồi đi ra khỏi phòng bếp, tiến đến cái bàn được kê bên cạnh cửa sổ, lấy hết dũng khí trong người, vỗ vỗ lên vai người đang nằm gục xuống bàn vì say, lên tiếng:

    - Khách quan, ngài đã ở đây tròn một tuần rồi, cũng nên trở về đi thôi.

    Người kia vẫn không có phản ứng gì.

    Tên mập lại vỗ thêm vài cái nữa.

    - Khách quan, tới giờ đóng cửa rồi.

    Người trên bàn rốt cuộc cũng có phản ứng, hơi nhúc nhích người, giọng lè nhè không rõ tiếng:

    - Thêm rượu!

    - Khách quan, trời đã tối rồi, không phục vụ nữa.

    - Thêm r…ượ….

    Nói còn chưa đầy hai câu, người đó đã lại gục xuống.

    Tên gầy lúc nãy chạy đi tìm người đã dẫn theo hai nam tử quay trở lại, hớt hải nói:

    - Lão đại, ta nghe nói Sất Vân gia đang tìm người.

    - Tìm người? Ai thế?

    - Chính là vị tiểu thiếu chủ đã mất tích hơn hai mươi năm của Sất Vân gia.

    - Tiểu thiếu chủ? Sất Vân Khả không phải chính là tiểu thiếu chủ sao? Sao lại xuất hiện thêm một tiểu thiếu chủ nữa rồi!?

    - Nghe nói Sất Vân Khả vốn chỉ là nghĩa tử của phu thê Sất Vân đại nhân, còn nhi tử thực sự của họ đã bị thất lạc trong cuộc chiến với Âu Dương gia hơn hai mươi năm trước, đến nay vẫn chưa tìm thấy.

    - Có chuyện này sao?

    - Có mà.

    - Sao ngươi biết?

    - Hôm trước cả đoàn người Sất Vân gia gồm có Sất Vân tiến bối, phu thê Sất Vân đại nhân và cả tứ hộ pháp đều khởi hành đi đâu đó, đoán chừng chính là đi đón vị tiểu thiếu chủ kia quay lại.

    - Thế tức là tìm được rồi còn gì? Ngươi còn bảo tìm cái gì nữa?

    - Nhưng mà khi bọn họ đến nơi, vị tiểu thiếu chủ kia không biết đã đi đâu, đến nay vẫn chưa tìm thấy.

    Tên mập trầm ngâm một lúc rồi như chợt ngộ ra điều gì đó, đánh bốp một tiếng vào đầu tên gầy, cáu kỉnh nói:

    - Thế thì liên quan gì đến chúng ta? Mau làm việc của ngươi đi!

    Tên gầy xoa xoa cái đầu trọc lóc của y, vừa xoa vừa hỏi:

    - Kéo y đi đâu bây giờ? Chẳng lẽ để y nằm ngoài đường!?

    Tên mập đắn đo một hồi, cuối cùng quả quyết nói:

    - Lôi y ra căn hẻm nhỏ phía cuối đường, vứt lại cho y thêm cái chăn là được.

    - Rõ rồi lão đại.

    …………….

    Thần trí hắn nửa tỉnh nửa mê, chẳng phân biệt nổi bây giờ là ngày hay đêm. Hắn chỉ biết, hắn phải uống. Uống rồi mới có thể say, say rồi mới có thể trốn tránh được hiện thực tàn khốc trước mắt. Thế nên cứ vừa tỉnh được một lúc, hắn lại uống, uống đến khi không gượng dậy nổi nữa.

    Hắn mơ hồ cảm thấy có người khiêng hắn đi đâu đó, đặt hắn ở một nơi ẩm ướt, lạnh lẽo. Hắn muốn tỉnh dậy, đi đâu đó uống tiếp nhưng lại nhận ra bản thân chẳng còn chút sức lực nào, ngủ thiếp đi. Thật lâu sau, hắn cảm giác được một vật gì đó đang cắn mạnh lấy cổ hắn. Nhát cắn này có lẽ rất sâu, đủ để một người say khướt như hắn trở nên tỉnh táo, ý thức được chuyện gì xảy ra xung quanh. Nhưng cũng giống như lúc trước, hắn không thể cử động cơ thể theo ý mình, thậm chí còn không mở nổi mắt ra quan sát xung quanh. Tiếng ầm ầm của gạch vỡ và âm thanh đinh tai nhức óc của binh khí va vào nhau vang lên, tiếp đó, lại có một nhóm người khác đến khiêng hắn đi. Nhưng lần này, bọn họ lại đặt hắn ở một nơi ấm áp.

    Hắn cứ thế ngủ một giấc dài, đến khi mở mắt tỉnh dậy, trời đã sáng, thật không biết hắn đã ngủ qua bao ngày.

    Không còn những bình rượu ngổn ngang trước mặt, cũng không còn là quán rượu lúc trước, mà trước mặt hắn đây là một gian phòng cực kỳ ấm áp.

    Hắn đặt tay lên trán, cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Thế nhưng, tất cả những gì hắn nhớ chỉ là Phi Nguyệt đã rời xa hắn.

    Thân đệ đệ của Phi Nguyệt đến Vân phủ bảo hắn nàng đã chết rồi bỏ đi. Hắn không tin, phi một mạch đến Thuần Pháp Công Hội, dùng truyền tống trận ở đó đi đến đại lục phía Bắc, đi tìm suốt một ngày mới đến được Bạch Thiên Tông.

    Thì ra, nàng thực sự đã chết.

    Lúc hắn đến, tang sự của nàng đã kết thúc. Người của Bạch Thiên tông không cho hắn vào, cũng may nhờ có một nữ tỳ giúp đỡ, hắn mới có thể thuận lợi đi đến ngọn núi phía sau Bạch Thiên tông, tận mắt chứng kiến ngôi mộ được dựng lên cho nàng.

    Chuyện cuối cùng hắn nhớ được chính là khi đệ đệ của nàng xuất hiện. Y xuất hiện, không nói không rằng lao đến, đòi đánh nhau một mất một còn với hắn. Động tĩnh quá lớn khiến Bạch Thiên tông tông chủ Bạch Minh - phụ thân của Phi Nguyệt cũng phải xuất đầu lộ diện. Ông ra tay ngăn nhi tử lại nhưng đồng thời cũng hạ lệnh trục khách, cảnh cáo hắn không được bước chân đến Bạch Thiên tông lần thứ hai.

    Những chuyện sau đó, hắn đều không nhớ được.

    Quay đầu sang phải nhìn gian phòng xung quanh, hắn cố cử động người để ngồi dậy. Nhưng vừa cử động, ngực, tay và cổ lập tức truyền đến những cơn đau thấu xương, khiến hắn không nhịn được mà cắn chặt răng vào nhau. Còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, một tiểu nữ hài chừng chín, mười tuổi đã chạy đến bên giường, tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn hắn rồi vội vàng hét lên:

    - Mẫu thân, mẫu thân, ca ca tỉnh lại rồi!

    Hắn đưa mắt nhìn đứa bé, nén đau, lên tiếng hỏi:

    - Đây là đâu?

    Đứa bé vui vẻ vỗ vỗ tay, nhìn hắn cười thật tươi, sau đó lại hào hứng nói:

    - Ca ca, phụ thân, mẫu thân khó khăn lắm mới tìm được huynh đấy! Bây giờ huynh quay lại rồi, rốt cuộc muội cũng có người chơi cùng!

    Cơn ho sặc sụa ngay sau đó khiến hắn không cách nào mở miệng. Càng ho, vị máu tanh trong miệng càng rõ.

    Trong phòng không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai người. Hắn chỉ loáng thoáng thấy được bóng của hai người, chưa kịp mở mắt ra nhìn cho rõ, cảm giác đau đớn bỗng từ gáy lan rộng ra khắp cơ thể, cứ mỗi khắc trôi qua, cơn đau lại càng lan rộng hơn, giống như thể có ai đó đang dùng dao róc thịt hắn, đau đớn đến tột cùng. Hắn nhanh chóng mất đi ý thức, chỉ nghe được loáng thoáng giọng nói của hai người mới đến kia vang lên:

    - NGƯỜI ĐÂU! Mau đi mời Nguyên lão tiền bối!

    - Long nhi, Long nhi, có mẫu thân ở đây rồi, con đừng sợ, mẫu thân nhất định tìm cách cứu con!

    “Long nhi? Chẳng lẽ là gọi hắn?” Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn ngất đi.

    …………….

    Lần thứ hai hắn tỉnh dậy, hắn vẫn nằm trong căn phòng đó. Chỉ là lúc này đây, một mỹ phụ với vẻ mặt lo lắng ngồi bên giường, vừa thấy hắn mở mắt liền dịu dàng hỏi:

    - Long nhi, con thấy thế nào rồi?

    Hắn cử động vai định ngồi dậy nhưng một lần nữa, cơn đau lại kéo đến.

    - Đừng cử động, vết thương của con còn chưa lành đâu.

    Đợi cơn đau dịu đi, hắn mới khó nhọc mở mắt, nhìn mỹ phụ trước mặt, ngờ vực hỏi:

    - Bà là…

    - Long nhi, ta là mẫu thân của con, Triệu Thanh.

    - Mẫu thân? Xin lỗi, bà nhận lầm người rồi.

    Nói xong, hắn nghiến răng, nén đau ngồi dậy. Thế nhưng, cơ thể hắn như bị một luồng lực vô hình nào đó cản lại, không cách nào di chuyển.

    Ánh mắt mỹ phụ đượm buồn, nhìn hắn nói:

    - Long nhi, là mẫu thân không tốt. Đáng lẽ năm đó ta không nên để con lại một mình, càng không nên tráo con với Khả nhi, hại con chịu khổ mất bao năm nay.

    Thần hải của hỏa hệ của khô lâu được chuyển sang người hắn, hỏa hệ ma pháp bắt đầu vận chuyển trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng thích ra ngoài hóa giải luồng lực vô hình kia.

    - Long nhi, đừng cố nữa, con không hóa giải nổi ma pháp của ta đâu.

    - Vị phu nhân này, ta thực sự không biết bà là ai. Bà nhận lầm người rồi. Ta không phải Long nhi mà bà nói, ta là Vân Lăng, nhi tử của đại tướng quân Đại Minh quốc. Ta rất biết ơn bà đã chăm sóc cho ta, nhưng ta phải đi rồi. Nếu có cơ hội ta nhất định quay lại báo đáp ân tình này cho bà.

    Mỹ phụ thở dài.

    - Con đừng cố nữa. Cho dù con có triệu hồi ra cả mười một khô lâu kia thì cũng không thể phá giải được đạo ấn này đâu.

    Hắn ngây người mất một lúc, mãi mới phản ứng lại được.

    - Bà…bà… là ai? Sao lại biết ta là vong linh ma pháp sư?

    - Long nhi, con nghe ta nói hết đã.

    - Phu nhân, rất cảm ơn người đã giúp ta, nhưng ta phải đi rồi.

    - Con muốn đi đâu? Vân Lăng thực sự đã trở về Vân phủ. Nơi đó bây giờ đã không còn là nhà của con nữa rồi!

    - Bà nói gì thế? Ta không hiểu.

    - Ta biết sự thật này đối với con rất khó chấp nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Con không phải là Vân Lăng. Con là Sất Vân Long, là nhi tử của ta, là tiểu thiếu chủ của Sất Vân gia.

    - Vị phu nhân này, ta nói rồi, ta không phải là nhi tử của bà. Nếu bà muốn tìm nhi tử, ta có thể giúp bà.

    - Long nhi, con nghe ta nói, được không?

    - Phu nhân, thỉnh tự trọng.

    Hắn gồng người ngồi dậy, nhưng đành bất lực trước ma pháp vô hình của mỹ phụ tư xưng là “mẫu thân của hắn”.

    Một lần nữa, cơn đau thấu xương lại xuất hiện, cũng giống như lần trước, là từ gáy lan ra. Mồ hôi lạnh thoáng chốc đổ đầy người. Hai tay nắm chặt lấy ga trải giường, cơ thể căng cứng, oằn người lên chống chịu. Lồng ngực phập phồng lên xuống, mồ hôi chẳng mấy chốc đã thấm đẫm hết y phục. Hắn gồng người chịu đựng, răng cắn vào môi đến bật máu, cơ thể không ngăn được liên tục co giật.

    Mỹ phụ hốt hoảng đứng dậy, hai tay giữ chắc lấy vai hắn.

    - NGƯỜI ĐÂU! Mau mời Nguyên lão tiền bối! Long nhi, con cố chịu đựng một lát. Không sao đâu, có mẫu thân ở đâu, nhất định không để con xảy ra chuyện gì.

    Sau đó, hắn không còn ý thức được mọi chuyện nữa.

    …………….

    Hắn có lẽ đã hôn mê rất lâu.

    Cơn đau kéo đến rồi lại kéo đi, cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Hắn cũng đã mệt mỏi với việc phải chống chịu với nó, mặc dù trong phần lớn thời gian, hắn thậm chí còn không đủ tỉnh táo để ý thức điều đó.

    Cho đến một hôm, hắn cảm giác như bản thân đang chìm vào một hồ nước lạnh như băng. Hắn nhìn thấy xung quanh, nhìn thấy một màn tối đen trước mắt hắn.

    Hắn tỉnh lại rồi sao? Hay đã chết rồi?

    Bóng đen lạnh lẽo bao trùm lấy thân hình hắn. Thật lâu sau, một tia sáng yếu ớt xuyên qua làn nước tối om, lọt vào tầm nhìn của hắn. Tia sáng dần trở nên rõ ràng hơn, màn đen cũng nhạt đi, mau chóng bị thay thế bởi một không gian sáng chói.

    Kỳ lạ là, hắn không hề thấy chói mắt.

    Không biết vì sao, ở trong không gian này, hắn cảm thấy cực kì thanh thản.

    Hắn cứ thế thả lỏng cơ thể, để bản thân chìm đắm trong không gian kỳ lạ ấy một lúc lâu.

    - Chủ nhân, đến lúc rồi, ngài cũng nên thức tỉnh đi thôi!

    - Ai, là ai đang nói chuyện với ta?

    Trước mặt vẫn là không gian ấy, sáng chói một cách ảo diệu, không một bóng người.

    - Chủ nhân, ta là thú sủng của ngài, Bạch Hồ đời thứ hai mươi lăm.

    - Thú sủng sao? Trước nay ta chưa từng có.

    - Chủ nhân, ngài là Cửu Vong Thần, là vị chủ thần cuối cùng trong số chín vị chủ thần.

    - Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải là thần, ta chỉ là một người dân bình thường.

    - Chủ nhân, ta mất hai trăm năm mới tìm được ngài, sao có thể nhầm lẫn được?

    Mọi người dạo này làm sao thế, nhận lầm hắn hết từ lần này đến lần khác, lúc thì bảo hắn là tiểu thiếu chủ của Sất Vân gia, lúc thì bảo hắn là Cửu Vong Thần. Hắn rốt cuộc phải nhắc lại bao lần nữa, hắn là Vân Lăng, là nhi tử của Vân Tường? Hắn chỉ là một ma pháp sư quèn ở đại lục phía Đông, tại sao mọi người cứ phải tìm đến hắn để gây rắc rối?

    - Chủ nhân, thần vị bỏ trống đã hai trăm năm, đến lúc ngài trở lại rồi.

    Hắn không nói gì, hay đúng hơn là không còn gì để nói.

    - Chủ nhân, ta còn phải giải quyết một số việc, đợi ngài khỏe lại, ta sẽ đến tìm ngài. Đến lúc đó, dù ngài không muốn, ta cũng phải ép bằng được ngài kế thừa thần vị!

    Không gian bỗng trở lại yên ắng như lúc trước, có vẻ như “thú sủng” đã rời đi.

    Một điểm đen xuất hiện trên phông nền trắng xóa, chậm rãi lan ra xung quanh, ý thức của hắn cũng theo đó dần mất đi.
     
    inthenight and canthi like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 23: Sất Vân Long (2)
    Hắn tỉnh lại. Nhưng lần này, hắn không nhìn thấy vị mỹ phụ kia đâu nữa, chỉ thấy mẫu thân hắn đang ngồi bên giường, lo lắng nhìn hắn.

    Tâm tình hắn bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, yếu ớt cười.

    - Mẫu thân, để người lo lắng rồi.

    - Lă..n…Con sao rồi? Có cảm thấy đau ở đâu không?

    - Con không sao.

    - Đi mà cũng không nói một tiếng, báo hại ta và phụ…lo lắng bao lâu.

    Hắn cảm thấy hôm nay mẫu thân hắn rất kì lạ.

    - Mẫu thân, người không sao chứ?

    Một màn nước mỏng bao phủ mắt mẫu thân hắn. Bà đưa tay áo lên lau đi giọt nước mắt, cố không để nó rơi xuống.

    - Mẫ…u thân, người sao thế? Con biết lỗi rồi mà. Người đừng khóc nữa.

    - Phải rồi…con tỉnh lại, ta nên vui mới đúng chứ nhỉ?

    - Mẫu thân, con không sao rồi, chúng ta quay về thôi. Con không muốn ở đây.

    Căn phòng này rõ ràng vẫn là căn phòng lúc hắn tỉnh dậy lần trước.

    Mẫu thân hắn không nói gì, tiếp tục lau đi những giọt nước mắt bên khóe mắt. Chỉ có điều, nước mắt chảy xuống ngày càng nhiều, dù bà có lau thế nào cũng không kịp.

    - Mẫu thân!?

    Hắn vội vàng ngồi dậy. Trước ngực lập tức truyền đến cơn đau như thể rách da rách thịt khiến hắn đau đớn “hự” lên một tiếng, đưa tay đặt lên ngực.

    - Long nhi!

    Giọng nói của mỹ phụ lúc trước lại vang lên.

    Mỹ phụ mở cửa bước vào, vừa lúc thấy được cảnh này liền bước nhanh đến, quan tâm đặt tay lên má hắn, dịu dàng nói:

    - Long nhi, không sao đâu, thương thế của con mẫu thân đã tìm ra cách chữa trị rồi.

    Hắn nghiêng người, né tránh bàn tay của mỹ phụ kia.

    Bàn tay của mỹ phụ rơi vào khoảng không, từ từ thu lại.

    Mỹ phụ nhìn mẫu thân hắn, từ tốn nói:

    - Vân phu nhân, mục đích ta mời bà đến đây, chắc bà vẫn nhớ chứ?

    - Sất Vân phu nhân yên tâm, ta…ta…sẽ nói với nó.

    - Vậy thì tốt, ta đợi phu nhân ở bên ngoài.

    Mỹ phụ chỉ nói mấy câu như thế rồi đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

    Hắn lật chăn, định xuống giường. Thế nhưng, mẫu thân lại cản hắn.

    - Mẫu thân!?

    Bà nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ u buồn, ảm đạm nói:

    - Con nghe ta nói trước đã.

    - Mẫu thân, chúng ta về phủ đã được không? Con không muốn ở đây. Về phủ rồi, con nhất định ngoan ngoan nghe lời người.

    - Con nghe ta nói đã!

    - Mẫu thân…

    Ngọc Tâm thở dài, đặt tay hắn tay bà, ấm áp nắm chặt lấy.

    - Có chuyện này con nhất định phải biết…

    Hắn nghe ngữ khí kiên quyết của bà, biết không thể nào ngăn nổi, đành ngồi lặng im nghe bà nói tiếp.

    - Con…không phải… là con trai ta….

    Bà khó khăn lắm mới nói được trọn vẹn một câu này.

    - Mẫu thân, người nói gì thế? Con không hiểu người đang nói gì? Con…con là con trai người, từ…từ trước đến nay vẫn thế, sao có thể không phải được chứ?

    Hắn lắp ba lắp bắp nói, từ ngữ bắt đầu trở nên lộn xộn. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:

    - Con biết rồi! Là bà ta nói với người phải không? Mẫu thân, người nhất định đừng tin những gì bà ta nói! Người đợi con một lát, con đi tìm bà ta nói chuyện cho ra nhẽ!

    Hắn khó khăn lết chân xuống giường, nén đau đi về phía cửa.

    - Đứng lại!

    - Mẫu thân?

    Trong ánh nhìn sợ hãi của hắn, bà bước đến, dìu hằn trở lại giường, cười một cách yếu ớt nói:

    - Con yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn là Lăng nhi của ta, là đứa con bé bỏng ta nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.

    - Khô..ng, không, không đúng, con là con trai người mà, phải không? Người mau nói đi, con là con trai của người! NGƯỜI NÓI ĐI!

    Hắn điên cuồng hét lên, vết thương ở ngực lần nữa rỉ máu, nhưng hắn không còn tâm trí để có thể nhận ra điều đó.

    - NGƯỜI TRẢ LỜI CON ĐI! Sao người lại tin lời bà ta? Sao người lại không tin con!?

    - Con…bình tĩnh lại đi, đợi ta nói hết đã…

    - KHÔNG! Con không muốn nghe!

    - Ta….

    - Mẫu thân, con không muốn nghe gì hết, chúng ta đi thôi!

    Hắn lần nữa đứng dậy, kéo tay bà muốn rời đi. Thế nhưng, bà cứ lẳng lặng ngồi đó, không động dậy, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

    - Mẫu thân…con xin lỗi, là con không đúng, con không nên to tiếng với người. Con đưa người rời khỏi đây trước đã, được không? Trở về Vân phủ rồi, con nhất định ngồi im nghe người nói. Người muốn con làm gì, con đều sẽ làm.

    Hắn quỳ một gối xuống đất, khẩn khoản nhìn bà.

    - Con còn coi ta là mẫu thân con không?

    - Mẫu thân, người nói gì thế? Người là mẫu thân con mà, điều đó sao có thể thay đổi được?

    - Con ngồi lên đi.

    Hắn ngoan ngoãn ngồi lên giường, gắng gượng nở ra một nụ cười, nói:

    - Người nói đùa thôi phải không? Sao người có thể tin lời bà ta nói được? Phải không?

    - Hai mươi mốt năm trước, lúc ta và Vân Tường đang quay trở về Đại Minh thì trở dạ, đành phải dừng lại ở một tiểu trấn vùng phía Bắc của đại lục…

    Hắn đưa tay lên che tay, nhắm mắt.

    Hắn chỉ nghe thấy một tiếng thở dài của bà, tiếp đó, bà kéo hai tay hắn ra, bất lực nói:

    - Lăng nhi, coi như đây là lời yêu cầu của ta với con, con nhất định phải nghe ta kể hết, nhé?

    Thế rồi, bà lại tiếp tục kể, kể lại câu chuyện của hơn hai mươi năm trước:

    - Chúng ta dừng chân ở một quán trọ nhỏ. Ta lâm bồn, nhưng chẳng may lại bị băng huyết. Cũng may…đứa bé được sinh ra hoàn toàn khỏe mạnh. Bà đỡ tắm rửa cho nó xong thì đưa sang căn phòng bên cạnh. Lúc đó, ta vẫn chưa qua cơn nguy kịch, còn Tường ca thì lo lắng đứng ngoài cửa, căn bản là không chú ý đến nhi tử của chúng ta…

    Bà kể đến đây thì nấc lên một tiếng, lấy tay áo lau nước mắt, khó khăn kể tiếp:

    - Đúng lúc đó…Sất Vân phu nhân bế…bế con…đi ngang qua. Vì phu nhân phải chạy trốn kẻ địch…sợ làm liên lụy đến con nên….nên…khi nghe được tiếng trẻ con khóc…bà ấy đã lẳng lặng tiến vào, tráo đổi….tráo đổi con với…con trai ta.

    - KHÔNG! Sự thật không phải thế, NGƯỜI NÓI DỐI!

    Hắn như phát điên, gào lên trong vô vọng.

    - Trước đó, Sất Vân phu nhân đã để trên người con bộ Sất Vân Tứ Ấn. Bốn bộ ấn đó vẫn tồn tại cho đến bây giờ. Hôm trước Sất Vân tiền bối đã đích thân kiểm tra…Bốn bộ ấn đó…quả thực nằm trên người con. Cho nên…

    - KHÔNG! KHÔNG PHẢI THẾ!!!

    Mỹ phụ mở cửa bước vào, không nhanh không chậm bước đến.

    - Vân phu nhân, như vậy là được rồi, bà có thể rời đi. Ta sẽ sai người đưa bà trở về Vân phủ.

    Ngọc Tâm buồn bã đứng dậy, nặng nề bước đi từng bước.

    Hắn vội vàng nhảy xuống giường, hớt hải đuổi theo.

    Mỹ phụ nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản hắn.

    Hắn cái gì cũng không để ý, hỏa hệ ma pháp bùng lên dữ dội, lấy tay gạt tay mỹ phụ.

    - TRÁNH RA!

    Hắn gạt được tay mỹ phụ ra nhưng luồng ma pháp vô hình đã thành công ngăn cản được hắn. Hắn nhìn theo bóng lưng người mà hắn từng gọi là mẫu thân hai mươi mấy năm, khản giọng gào lên:

    - MẪU THÂN, ĐỢI…ĐỢI CON!!!

    Ma pháp vô hình bức hắn lùi lại phía sau, ngồi xuống giường. Hắn nhìn bóng lưng bà khuất dần ở phía xa, nước mắt không ngăn được lã chã chảy xuống, điên cuồng gào rú:

    - TRÁNH RA! TA MUỐN ĐI TÌM MẪU THÂN TA!

    - MẪU THÂN, ĐỢI CON!!!

    - MẪU THÂN….MẪU THÂN, NGƯỜI ĐỪNG BỎ CON! ĐỪNG BỎ CON LẠI MỘT MÌNH MÀ…

    Hắn gồng người, vận hết sức lực toàn thân muốn đứng lên, chân tay không ngừng cào cấu vào không gian trước mặt.

    - SẤT VÂN LONG!

    Mỹ phụ tức giận quát lên.

    Uy áp cường đại như mạnh lên mấy lần, ép đến mức hắn không thể cử động được nữa.

    - Con nghe cho rõ đây, con là nhi tử của ta, không phải của bà ta!

    - TRÁNH RA! TA PHẢI ĐI TÌM MẪU THÂN!

    Mỹ phụ phất tay áo.

    Hắn bị luồng ma pháp đánh lùi về phía sau, nặng nề đập lưng vào thành giường, hự một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.

    - Con đừng cho rằng ta không dám làm gì con!

    Trong miệng hắn toàn vị máu tanh. Chỗ máu nóng còn lại mắc ở cổ lập tức bị hắn cắn răng nuốt xuống. Hắn nghiến răng, gần như là rít từ trong kẽ răng ra để nói:

    - TA…KHÔNG…PHẢI…CON…TRAI…BÀ…

    - Sự thật sẽ vì con đau khổ mà thay đổi sao? Sự thật dẫu cho tàn khốc thì vẫn là sự thật! Nhớ kỹ, con là Sất Vân Long, là con trai ta!

    - TA KHÔNG PHẢI!

    - Đừng thách thức giới hạn chịu đựng của ta!

    Mỹ phụ giơ một ngón tay lên không trung, không hề tạo thủ thế, quét về bên phải một đường.

    Chỉ là một động tác đơn giản, thế nhưng, toàn bộ đồ đạc nằm trên đường quét ấy lại vô thanh vô tức bị cắt ra làm đôi, thi nhau đổ xuống nền đất.

    ẦM ẦM ẦM ẦM…

    - Bà cho rằng ta sẽ sợ bà sao? Đừng mơ! Ta không phải là con trai bà, vĩnh viễn không phải! Ta là VÂN LĂNG! LÀ VÂN LĂNG!!!!

    Hắn gần như mất hết ý thức, rống to. Vết thương trên ngực rách ra, máu nóng thấm đẫm, tràn cả xuống tấm đệm phía dưới. Thế nhưng, chỗ hắn cảm thấy đau đớn nhất, không phải là ngực nơi vết thương vừa vỡ ra, không phải là cổ nơi cơn đau đớn bắt đầu xuất hiện, mà là tim!

    Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy? Để hắn hưởng thụ mọi thứ rồi lại tàn nhẫn cướp đi mọi thứ từ hắn!

    Cướp Phi Nguyệt đi từ tay hắn còn chưa đủ sao? Sao ngay cả đến phụ mẫu hắn ông cũng không tha? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Hắn đã làm gì sai sao!?

    Mỹ phụ đột nhiên lo lắng bước tới, giọng nói mềm mỏng đi phần nào.

    - Long nhi, con đừng cử động…

    Đoạn lại hướng về phía cửa, ra lệnh:

    - Mau đi mời Nguyên lão tiền bối!

    Hắn ngửa mặt lên cười. Phải, là cười.

    Người ta thường nói, khi đạt đến tột cùng của hạnh phúc, một người sẽ khóc, khóc vì hạnh phúc. Còn khi đạt đến tột cùng của sự đau khổ, người đó lại sẽ cười. Câu nói tưởng chừng là nghịch lý này không ngờ lại đúng trên người hắn.

    Nước mắt hắn lặng lẽ chảy xuống, tiếng cười nhỏ dần, ý thức lần nữa trở nên mơ hồ.

    …………….

    - Nãi nãi, sao Long ca ca mãi không tỉnh lại vậy? Có phải vì huynh ấy không thích chơi với Ly nhi không?

    - Tiểu Long thân dính trọng thương nên mới hôn mê, âu cũng là chuyện bình thường.

    - Nãi nãi mau tính giúp Ly nhi đi, xem xem ca ca bao giờ có thể tỉnh lại?

    - Người tính sao bằng trời tính? Mọi chuyện vẫn là để thuận theo ý trời thì hơn.

    - Mọi người ai ai cũng nói người tinh thông thời không, sao có thể không tính ra được chuyện cỏn con này chứ? Người chỉ là không muốn giúp cháu thôi, phải không?

    Giọng nói tiểu nữ hài đến đoạn cuối bắt đầu nghèn nghẹn, rõ ràng là chuẩn bị khóc đến nơi.

    - Tiểu a đầu, rảnh rỗi thì đi tìm mẫu thân cháu đi. Mẫu thân cháu đang buồn lắm đấy.

    Đứa bé “hứ” một tiếng, bất mãn nói:

    - Phụ thân nói thương thế của Long ca ca nặng lên là vì mẫu thân, cháu mới không thèm đi khuyên nhủ mẫu thân đó!

    - Đi đi. Tiểu a đầu ngươi ở đây chỉ làm phiền nó dưỡng thương thôi.

    - Nhưng mà…thôi được rồi, cháu nghe lời nãi nãi vậy.

    Tiếng bước chân huỳnh huỵch của đứa bé vang lên. Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người.

    - Đã tỉnh rồi, há cớ phải cố gắng ngủ tiếp?

    Hai mắt hắn vẫn như cũ nhắm chặt, không hề di chuyển dù chỉ là một li.

    - Cháu muốn chạy trốn khỏi thực tại, muốn chìm vào giấc ngủ sâu để quên đi hiện thực tàn khốc. Nhưng rồi sau đó thì sao? Cháu có ngủ mãi được không? Có thể thay đổi được hiện thực hay không?

    Hắn nhắm mắt, nhưng hai bàn tay đã nắm chặt lại dưới lớp chăn dày.

    - Ta biết cháu đang rất đau khổ. Cảm giác đau đớn đó, ta hiểu rõ mà.

    - Kh..ô…ng, không…ai hiểu được…đâu…

    Hắn rốt cuộc mở mắt, nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, chậm rãi lên tiếng.

    - Cảm giác mất đi người mình yêu nhất, thương nhất là cảm giác thế nào, ta hiểu, bởi vì ta cũng từng mất đi một đứa con. Cháu yêu Phi Nguyệt cũng giống như ta yêu đứa con của mình vậy. Nỗi đau tê tâm phế liệt đó quả thực không dễ để vượt qua…

    - Sất Vân gia quả nhiên không hổ là đại thế gia đứng đầu đại lục, đến cả chuyện này cũng không qua nổi mắt các người.

    Hắn nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

    - Cháu không tò mò xem ta là ai sao?

    - Điều này có quan trọng sao?

    - Những điều ta biết, mọi người chưa chắc đã biết. Nhưng những điều người khác biết, ta chắc chắn sẽ biết. Ta biết, chưa chắc Sất Vân gia đã biết.

    Hắn nghiêng đầu, nhìn người đang nói chuyện với hắn.

    Hóa ra, người đang nói chuyện với hắn là một lão bà khoảng chừng ngoài bảy mươi tuổi, trên đầu đã lấm tấm hoa rơm. Lão bà thoạt nhìn vô cùng hiền lành thế nhưng dáng vẻ lại mang theo sự uy nghiêm khó che giấu, khiến người nhìn không nhịn được mà cảm thấy sùng bái thêm mấy phần.

    - Cháu có lẽ cũng lờ mờ đoán ra rồi, phải không?

    - Chủ thần…

    - Phải. Ta là vị chủ thần đầu tiên trong số chín vị chủ thần, Nhất Không Thần, đồng thời cũng là nãi nãi của cháu, Đoan Mộc Nhan.

    Hắn cười nhạt, yếu ớt nói:

    - Chủ thần đại nhân tôn quí như vậy, tiểu bối quả thực không dám trèo cao, gọi người một tiếng nãi nãi.

    - Cháu không gọi ta là nãi nãi cũng chẳng sao. Người ngoài gọi ta một tiếng thượng thần, nếu cháu muốn thì gọi như thế cũng được.

    - Thượng thần nếu đã nói xong thì có thể ra về được rồi. Vết thương của tiểu bối còn chưa khỏi hẳn, cần phải nghĩ ngơi tĩnh dưỡng thêm.

    - Ta có một câu chuyện nhỏ này muốn kể cho cháu nghe, không biết cháu có hứng thú không?

    Hắn lặng im không nói gì, nhắm mắt lại.

    - Ngày xưa ở bìa rừng nọ, có một con nhím nhỏ không may bị thương, đau đớn lăn lộn trên nền đất. May mắn sao lúc đó có người thợ săn đi qua. Người thợ săn thấy con nhím đáng thương nên định tiến lại băng bó vết thương giúp nó. Có điều, con nhím kia lại không biết được điều này, xù gai nhọn lên ngăn cản người thợ săn. Hành động này của con nhím nhìn qua thì giống như để tự bảo vệ chính mình nhưng nó nào biết, hành động này đã làm hại cả nó và người thợ săn kia. Người thợ săn thì bị gai đâm, con nhím thì lại không được chữa trị. Đến cuối cùng, hóa ra đôi bên lại cùng có hại…

    Bà nói đến đây thì ngừng lại, lẳng lặng ngồi như chờ đợi một điều gì đó.

    Hắn mở mắt, nhìn vào trần giường, mơ hồ nói:

    - Ý của thượng thần là, tiểu bối bây giờ cũng giống như con nhím kia, xù gai để dọa người nhưng thực chất là đang hại chính mình?

    - Cháu không tò mò sao? Rõ ràng cháu đang đi mượn rượu giải sầu, đến khi tỉnh lại thì lại dính trọng thương đến mức này?

    Hắn im lặng.

    - Ta biết cháu không muốn nghe những chuyện này. Nhưng có điều này ta buộc phải nhắc cháu: từ bỏ ý định kết liễu cuộc đời mình đi.

    - Tính mạng của tiểu bối bây giờ chẳng lẽ là do Sất Vân gia quyết định hay sao?

    - Người quyết định số mệnh của cháu đương nhiên là cháu. Nhưng trên đời này, đâu phải chuyện nào cháu cứ muốn là làm được? Câu chuyện trên vẫn còn một đoạn ngắn nữa, cháu muốn nghe tiếp không?

    Hắn trầm mặc một lúc lâu.

    - Thượng thần mời kể.

    - Người thợ săn thấy con nhím quá đáng thương, không đành lòng để nó ở lại tự sinh tự diệt nên đã nghĩ ra một cách để cứu nó. Cháu đoán xem là gì?

    - Mang thuốc đến để bên cạnh nó?

    - Không. Người thợ săn quay về nhà, cầm theo một tấm vải, một ít thuốc với một cái kéo đến. Y cắt hết gai nhọn của con nhím rồi tỉ mỉ đắp thuốc, băng bó cho nó. Câu chuyện đến đây mới thực sự kết thúc.

    Trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu dụng ý của bà, hắn quay đầu, tò mò hỏi:

    - Ý của thượng thần là…

    - Hành động cuối cùng của người thợ săn, xét về mặt nào đó, đã làm tổn thương con nhím do làm mất đi khả năng tự vệ của nó nhưng xét về mặt khác, hành động đó lại đã cứu con nhím một mạng. Đây cũng là một đạo lí cơ bản trong cuộc sống. Đôi khi, cháu sẽ phải tổn thương một ai đó để bảo vệ họ.

    - Tiểu bối vẫn không hiểu.

    Bà nhìn hắn, cười nhẹ nhàng, nói:

    - Bây giờ là thời điểm hoa nở đẹp nhất trong ngày đấy, cháu muốn đi dạo không?

    Nói rồi, bà cũng không đợi hắn trả lời, đứng dậy đi ra ngoài.

    - Áo choàng ở trên móc. Nếu cháu muốn thì mặc vào rồi theo ta ra ngoài đi dạo.
     
    inthenight and canthi like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 24: Sất Vân Long (3)
    Mùa đã chuyển, trong không gian tràn ngập không khí lạnh đặc trưng của mùa đông, tuy chưa đến mức lạnh cắt da cắt thịt nhưng cũng khiến người khác phải rùng mình.

    Có lẽ vì đã lâu không ra ngoài, hắn đột nhiên cảm thấy không khí ngoài trời thật dễ chịu, tham lam hít sâu một hơi.

    Hắn đi sau lưng người vừa trở thành nãi nãi của hắn, bần thần nhìn những bông hoa nở rộ giữa thời tiết lạnh giá.

    - Cháu không tò mò sao, lần này cháu tỉnh dậy không thấy mẫu thân cháu đâu nữa?

    Hắn nhớ đến hình bóng của người mỹ phụ, cười nhạt:

    - Tiểu bối nào để ý được nhiều chuyện như thế?

    - Nhưng chuyện của phu thê Vân tướng quân, chắc cháu để ý chứ?

    - Bà ta đã làm gì họ!?

    Hắn nhớ đến ma pháp khủng khiếp của mỹ phụ, rồi lại nhớ đến tu vi yếu ớt của mẫu thân hắn, à không, là của Vân phu nhân mới phải…

    - Cháu không cần lo. Mẫu thân cháu chỉ tới Vân phủ giúp cháu thu dọn một số đồ đạc thôi.

    - Vâ..n phủ…

    Hắn lẩm bẩm hai tiếng này trong miệng, chợt nở ra một nụ cười cứng ngắc. Ngủ một giấc dậy, phụ mẫu không còn, Vân phủ cũng không còn, Vân Lăng cũng không còn. Quả nhiên là một giấc ngủ dài.

    - Mẫu thân cháu vốn là thiên kim đại tiểu thư của một thế gia có tiếng ở đại lục, hơn nữa phụ thân của nó cũng có vai vế không nhỏ trong hội đồng ma pháp sư của năm đại lục, thành ra từ nhỏ đã được nuông chiều. Đứa bé này ấy hả, cái gì cũng tốt, chỉ trừ một điểm duy nhất, đó là muốn cái gì thì nhất định phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đạt được cái đó.

    - Thứ lỗi cho tiểu bối vô lễ, nhưng đây không phải là những điều tiểu bối muốn biết.

    - Quay lại đạo lí lúc nãy ta nói, đôi khi ta phải tổn thương một người để bảo vệ người đó. Mẫu thân cháu cho rằng cháu là một đứa bé cần phải được bảo vệ, nhưng giống như con nhím kia, cháu lại từ chối sự bảo vệ đó từ mẫu thân cháu. Cháu giương gai để bảo vệ bản thân, nhưng mẫu thân cháu lại cho rằng cháu làm thế là tự hại bản thân mình, đương nhiên, mẫu thân cháu sẽ cố cắt đi những gai nhọn đó, để cháu không còn sức kháng cự, buộc phải chấp nhận sự bảo hộ từ nó.

    - Gai nhọn của cháu?

    - Cháu nghĩ lại xem, gai nhọn của cháu, nguyên nhân là từ đâu?

    - Nguyên nhân sao…

    Đoan Mộc Nhan cười, quay đầu nhìn đứa cháu bảo bối đang trầm tư suy nghĩ:

    - Có lẽ chính bản thân cháu cũng không hiểu tại sao cháu lại giương gai nhọn đó lên với mẫu thân cháu, phải không?

    Hắn không nói gì.

    - Nếu cháu đã không biết, vậy để ta nói cho cháu nghe nhé. Gai nhọn đó của cháu, thực tế không nhắm vào mẫu thân cháu. Gai nhọn đó chẳng qua chỉ là sự cứng đầu của cháu. Cháu không chịu chấp nhận thực tại, không chịu chấp nhận sự thật. Cháu vẫn muốn níu giữ lại quá khứ, níu giữ lại khung cảnh gia đình đầm ấm trước kia của cháu. Cháu muốn giữ chúng ở lại, bảo vệ chúng trước những người muốn cướp chúng đi từ cháu. Mà trong tiềm thức của cháu, mẫu thân cháu lại nằm trong số những người đó.

    - Cứng đầu? Níu giữ quá khứ? Không…không phải như thế…Những thứ đó vốn thuộc về cháu, không phải sao? Níu giữ những thứ thuộc về mình thì có gì sai chứ?

    Hắn không nổi giận. Hắn chỉ cảm thấy bất lực, bất lực trước thực tại nghiệt ngã. Những giọt nước mắt không ngăn được, tiếp tục chảy xuống.

    - Bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh của cháu cũng sẽ phản ứng như vậy thôi, không ai trách cháu cả. Nhưng mẫu thân của cháu sẽ có suy nghĩ khác. Có lẽ bây giờ nó cũng đã nghĩ ra nguyên nhân tại sao cháu không chấp nhận nó.

    Bà hơi ngừng lại, thở dài, tiếp tục nói:

    - Phu thê Vân tướng quân dù đã thay mẫu thân cháu nuôi nấng cháu nên người nhưng cũng chính họ đang ngăn cản tình mẫu tử của cháu với mẫu thân cháu. Nếu ta đoán không sai, mẫu thân cháu bây giờ chắc chắn đang phân vân không biết có nên động thủ với bọn họ không…

    Hắn nghe được hai từ “động thủ”, trong đầu như có tiếng nổ, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Đoan Mộc Nhan, vội vàng nói:

    - Ở đâu? Truyền tống trận ở đâu? Cháu phải đi tìm họ!

    - Cháu đi thì có ích gì? Muốn thêm dầu vào lửa chăng? Yên tâm, mẫu thân cháu không phải là người không biết tính toán, nó tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vô ích đâu. Có điều, nếu cháu vẫn cứ một mực kiên quyết không chấp nhận nó, e rằng phu thê Vân gia sẽ gặp nguy hiểm đấy.

    Hắn vô lực ngồi phệt xuống đất, cười một cách đau khổ.

    - Bà đang uy hiếp cháu, phải không?

    - Đứng trên cương vị của cháu, ta đúng là đang nói những lời uy hiếp cháu. Nhưng đứng trên cương vị của một người nãi nãi, những lời ta vừa nói, là lời cảnh tỉnh cháu. Hy vọng cháu có thể mở rộng suy nghĩ ra một chút, đừng làm những chuyện hại người hại mình nữa.

    - Tại sao? Tại sao không tìm ra cháu sớm hơn? Tại sao lại để cháu sống ở đó hai mươi mấy năm, để cháu sống trong một gia đình hạnh phúc rồi bây giờ lại cướp nó đi, TẠI SAO???

    - Cháu tưởng rằng bao lâu nay, phụ mẫu cháu không đi tìm cháu sao? Lúc mẫu thân cháu quay lại đón cháu, phu thê Vân tướng quân đã đi mất, không để lại chút dấu vết gì, không một ai biết họ là ai, đi về đâu. Mẫu thân cháu điên cuồng đi tìm cháu suốt mấy tháng trời nhưng không tìm được, cuối cùng vì Sất Vân gia gặp nạn mới quay lại ứng chiến. Mấy chục năm nay, hai đứa nó vẫn luôn tìm cháu.

    - Còn người thì sao? Người không phải là chủ thần tinh thông thời không sao? Người đã làm gì trong suốt thời gian đó?

    - Hôn mê. Ta đã hôn mê trong suốt gần ba mươi năm.

    Hắn ngẩng mặt lên nhìn bà. Nét mặt của bà rất bình thản, tựa như vừa nói ra một điều gì đó rất hiển nhiên.

    - Kể ra, nếu ta không gặp phải tai kiếp đó, Sất Vân gia đã không rơi vào hiểm cảnh, mẫu thân cháu cũng không cần phải chạy trốn, làm cháu lưu lạc mất bao lâu nay. Nếu cháu muốn trách thì hãy trách ta, đừng trách mẫu thân cháu. Nó cũng chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.

    Bà ngẩng đầu nhìn sắc trời, thong thả nói:

    - Trời cũng gần tối rồi, cháu nên quay lại phòng nghỉ đi. Dưỡng thương cho tốt, khỏe lại rồi thì bảo mẫu thân cháu cháu muốn đi thăm Vân phu nhân, nó sẽ không phản đối đâu. Ta đi đây.

    Hắn vẫn ngồi bệt dưới đất, đợi bà đi được một đoạn rồi mới ngẩng đầu lên, hỏi:

    - Nãi nãi, nếu cháu muốn nói chuyện với người thì sao?

    Bước chân của bà hơi ngừng lại, nghiêng đầu, từ tốn nói:

    - Ta ở tiểu viện phía Đông, bảo nha hoàn dẫn cháu sang đó. Bất cứ lúc nào cháu muốn, ta đều có thể nói chuyện cùng cháu.

    …………….

    Hắn quay trở lại phòng. Một nha hoàn chừng mười ba mười bốn tuổi ngay tức khắc đi theo, giúp hắn cởi áo khoác, rót trà, đóng cửa sổ,…Đến tận khi hắn bảo lui ra, nha hoàn đó mới dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

    Bài trí căn phòng mới này của hắn giống hệt như căn phòng trước đây hắn tửng ở trong Vân phủ, từ vị trí cái giường, cái tủ, kệ sách,…tất cả mọi thứ đều y hệt. Là muốn hắn có được cảm giác như trước đây sao?

    Không. Vĩnh viễn không thể.

    Hắn đi ra gian phòng ngoài cùng, ngẩn người khi thấy chiếc không gian giới chỉ mà Phi Nguyệt từng đeo nằm trên mặt bàn.

    Phải rồi, đệ đệ của nàng từng đưa hắn thứ này. Lúc đó hắn tiện tay đeo lên tay. Có lẽ trong lúc trị thương, người của Sất Vân gia đã tháo nó ra.

    Hắn cầm chiếc nhẫn lên, cẩn thận quan sát từng hoa văn trên đó, tựa như muốn ghi nhớ tất cả, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất.

    Thiếu niên kia cũng từng nói, Phi Nguyệt muốn đưa một vài món đồ cho hắn. Thế nhưng khi hắn truyền ma pháp của hắn vào, chiếc nhẫn lại không chút suy chuyển.

    Một lần, hai lần, ba lần,…vẫn không có gì xảy ra.

    Đang lúc hắn chưa biết nên làm thế nào, cửa phòng đột nhiên bị mở toang ra, một thân hình nhỏ bé chạy tót vào, vui vẻ chạy tới bên bàn gỗ. Tiểu nữ hài mở to mắt nhìn hắn, vui vẻ nói:

    - Long ca ca, huynh tỉnh rồi à?

    Hắn nhìn đứa bé. Đây chính là đứa bé hắn nhìn thấy lần đầu tiên tỉnh dậy. Lần đó, đứa bé gọi hắn một tiếng “ca ca”, gọi…mẫu thân hắn, Triệu Thanh, một tiếng “mẫu thân”, cũng tức là, đứa bé này là thân muội muội của hắn.

    Hắn đeo không gian giới chỉ lên ngón áp út, quỳ một chân xuống đất, hạ người ngồi thấp xuống, mặt đối mặt với đứa bé, nhẹ nhàng hỏi:

    - Muội tên gì?

    Đứa bé tuy còn nhỏ nhưng đường nét trên gương mặt trông vô cùng thanh tú, tương lai nhất định sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

    - Muội là Sất Vân Uyển Như, là muội muội của huynh đó.

    Hắn nhìn gương mặt có đến tám phần tương tự như Triệu Thanh của đứa bé, gượng cười:

    - Ta biết muội là muội muội của ta.

    Đứa bé đột nhiên nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:

    - Ca ca, huynh vừa khóc phải không? Mắt huynh đỏ hết lên kìa. Mẫu thân từng nói với Khả ca ca, nam tử hán đại trượng phu không thể rơi nước mắt. Nếu để mẫu thân nhìn thấy huynh khóc, mẫu thân sẽ không thích đâu. Nhưng huynh yên tâm, bí mật này muội sẽ giữ cho huynh, không để mẫu thân biết đâu.

    Hắn cười trừ, không biết nói gì hơn.

    - Ca ca, muội giữ bí mật giúp huynh rồi, huynh cũng phải giúp muội một chuyện nhé?

    Vẻ mặt của đứa bé rất chân thành, nhưng lại hiện lên chút ranh mãnh, đắc ý.

    - Muội muốn ta làm gì?

    Có thể nói, hắn không hề bài xích tiểu muội muội mới này của hắn.

    - Muội muốn đi chơi.

    - Đi chơi?

    - Vâng!

    Đứa bé gật đầu liên tục, tiếp đó lại bĩu môi nói:

    - Mẫu thân cả ngày cứ bắt muội tu luyện này tu luyện nọ, muội nghe đến phát ngán rồi. Gia gia, phụ thân dạo này lại bận việc, chẳng ai dẫn muội đi chơi cả.

    - Muội nhờ ai đó đi cùng là được rồi, không phải sao?

    - Không được. Mẫu thân cấm muội ra ngoài. Người còn nói, ai dám dẫn muội ra ngoài sẽ đuổi người đó khỏi phủ.

    Hắn nhìn vẻ mặt phụng phịu của Sất Vân Uyển Như, không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu nó:

    - ¬Huynh vừa mới trở về, muội đã muốn huynh bị đuổi sao?

    Thực tế mà nói, hắn muốn bị đuổi khỏi nơi này. Có lẽ như thế, hắn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Thế nhưng, hắn phải đi đâu? Trở về Vân phủ chăng? Nơi đó liệu còn có chỗ cho hắn không? Có lẽ phụ mẫu hắn đang cùng với nhi tử thực sự của họ vui vẻ đoàn tụ, ấm áp cùng ăn một bữa cơm…

    Uyển Như lắc lắc đầu.

    - Không phải. Huynh thì khác.

    - Khác? Ta khác chỗ nào?

    Đứa bé làm ra vẻ thần thần bí bí, ghé sát tai hắn, thì thầm:

    - Huynh không biết đâu. Sáng nay, muội nghe thấy mẫu thân ra lệnh cho hạ nhân, bảo rằng nhất định phải hầu hạ huynh thật tốt, không được xảy ra sơ xuất gì, còn nữa, không được làm trái ý huynh!

    - Vậy thì…

    - Nếu huynh dẫn muội ra ngoài, bọn họ đương nhiên không dám cản huynh rồi! Với lại, mẫu thân thương huynh như vậy, nhất định không đành lòng trách mắng huynh!

    - Thương ta?

    - Ừm. Huynh không biết đâu, mấy tháng huynh hôn mê, ngày nào mẫu thân cũng túc trực bên giường huynh. Có lần chất độc phát tác, Nguyên lão tiền bối nói tính mạng của huynh ngàn cân treo sợi tóc, mẫu thân còn…còn…

    Đứa bé làm ra vẻ thần thần bí bí, ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn dịch lại rồi ghé sát tai hắn, thì thầm to nhỏ:

    - Mẫu thân còn khóc đấy!

    - Bà ấy…khóc sao?

    - Đương nhiên rồi. Mẫu thân khóc rất nhiều. Muội nói cho huynh biết, từ nhỏ đến giờ, muội chỉ thấy mẫu thân khóc đúng ba lần thôi. Huynh đoán xem là những lần nào?

    - Ta không đoán được. Muội nói đi.

    - Lần đầu tiên là khi muội năm tuổi. Lúc ấy có một ả hồ ly tinh đến Sất Vân gia, bảo là mang trong mình cốt nhục của phụ thân, đòi phụ thân nạp bà ta làm thiếp bằng được. Mẫu thân cũng vì chuyện này mà khóc.

    Hắn nghe ba từ “hồ ly tinh” từ trong miệng muội muội mới chín tuổi, không nhịn được bật cười, hỏi:

    - Sau đó thì sao?

    - Sau đó…sau đó…muội không biết. Nhưng muội không gặp bà ta thêm lần nào nữa.

    Sất Vân Uyển Như gãi gãi đầu, đoạn lại chu môi bất mãn nói tiếp:

    - Còn hai lần còn lại ấy hả. Một lần là khi nãi nãi dùng ma pháp tìm được huynh. Lần còn lại là khi huynh hôn mê. Mẫu thân khóc ba lần thì hai lần là vì huynh, người chẳng bao giờ khóc vì muội cả!

    Hắn “ồ” lên một tiếng, vẩn vơ suy nghĩ lung tung.

    Đứa bé đột nhiên ôm lấy cánh tay hắn, phụng phịu nói:

    - Long ca ca, huynh đưa muội đi chơi đi mà. Muội ở nhà gần một tháng nay, người sắp mốc đến nơi rồi!
     
    inthenight and canthi like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 25: Sất Vân Long (4)
    - Muội muốn đi đâu?

    - Tiểu Hổ Trại!

    - Tiểu Hổ Trại?

    - Ừm. Tối nay là lễ Thất tịch. Muội nghe nói các cô nương ở đó sẽ trang điểm, ăn vận lộng lẫy, hy vọng tìm được lang quân như ý. Ngoài ra còn có rất nhiều đoàn ca kỹ đến biểu diễn, rồi cả lễ thả đèn….

    Sất Vân Long nhìn tiểu muội muội thao thao bất tuyệt, không có ý định ngừng lại, bất đắc dĩ ngắt lời:

    - Muội muốn đi đến thế à?

    - Ca…ca….

    Sất Vân Uyển Như lắc lắc tay hắn, phồng má xin xỏ.

    - Được rồi. Ta đi với muội là được chứ gì?

    Uyển Như hô lên một tiếng, vui vẻ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

    - Ca ca mau đi thay đồ đi, muội đợi huynh ở ngoài!

    Hắn nhìn theo bóng lưng nhỏ bé lon ton, bất giác nở một nụ cười, chậm rãi đi về phía căn phòng để y phục.

    Toàn bộ y phục treo bên trong đều mới tinh, rõ ràng là chưa được sử dụng bao giờ. Hắn lấy đại một bộ màu đen, bắt đầu thay y phục.

    Khi cởi áo ngoài ra, ánh mắt hắn chạm vào vết thương đang được băng bó kỹ càng trước ngực, vô vàn mối nghi ngờ bỗng xuất hiện.

    Hắn nhớ khi đó, hắn đang uống rượu, rồi hình như bị chủ quán kéo ra ngoài, bị con gì đó cắn…sau đó thì có người mang hắn đi. Vậy thì vết thương này hình thành khi nào? Thậm chí lúc nãy Uyển Như còn nói gì đó liên quan đến độc tố trong người hắn…Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là sao!?

    Hắn thay xong thì đi ra ngoài. Còn chưa kịp nhìn xem tiểu muội muội ở đâu, một nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi đã tiến đến trước mặt hắn, quỳ gối, cung kính nói:

    - Tiểu thiếu chủ, thuộc hạ phụng mệnh thiếu phu nhân đến đây bảo hộ sự an toàn cho ngài.

    - Không cần, ta tự đi được rồi. Ngươi cũng không cần gọi ta là tiểu thiếu chủ.

    - Thiếu phu nhân căn dặn, thuộc hạ không dám trái lời, hy vọng tiểu thiếu chủ đừng làm khó thuộc hạ.

    - Tránh ra, đừng đi theo ta.

    Hắn đang định triệu hồi ra hai Pháp Thánh khô lâu thì sực nhớ ra hắn vẫn chưa tìm lại được chiếc không gian giới chỉ đợt trước hắn sử dụng. Bình thường do không thể ngang nhiên triệu hồi khô lâu nên hắn chỉ có thể để nó vào trong không gian giới chỉ, khi nào cần thì chuyển thần hải của khô lâu sang sử dụng, trước giờ chưa bao giờ lấy hai bộ khô lâu ra khỏi không gian nhẫn giới.

    Không có khô lâu hỗ trợ, hắn chỉ là một Kiếm Sư cấp bốn, e rằng còn không đánh lại được tên hộ vệ trước mặt.

    Một bóng trắng đột nhiên xuất hiện, nhanh như gió lướt đến bên cạnh hắn.

    Tên hộ vệ kia tức tốc rút kiếm, chém về bóng trắng kia.

    - Tiểu Bạch!? Dừng tay!

    Con đại khuyển tiểu Bạch không ngờ lại xuất hiện đúng lúc này.

    Thanh kiếm đang giơ lên của tên hộ vệ khựng lại. Tiểu Bạch thừa cơ phi về phía hắn.

    Sất Vân Long đưa tay xoa xoa đầu tiểu Bạch, thẫn thờ nói:

    - Nhớ ta không?

    Nó vẫy vẫy đuôi.

    - Xin lỗi nhé, tiểu Bạch. Ta không thể bảo vệ được Phi Nguyệt…ta….

    Hắn cười một cách bất lực. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng trở nên đông cứng bởi vì Tiểu Bạch vừa lên tiếng trả lời hắn!

    - Chủ nhân, ta là Bạch Hồ!

    Bàn tay đang xoa đầu nó của hắn khựng lại.

    - Chủ nhân, ta không phải chó, ta là Bạch Hồ, là thú sủng của ngài.

    - Tiểu Bạch đâu?

    - Chủ nhân, ta là Tiểu Bạch, từ trước đến nay vẫn thế.

    - Ngươi…không phải là thú sủng của Phi Nguyệt sao…

    - Mấy năm trước ta đi tìm tung tích của ngài, đúng lúc bị Thú Thần làm bị thương, may nhờ có Bạch cô nương giúp đỡ mới có thể hồi phục nên từ đó mới nguyện ý làm thú sủng của Bạch cô nương. Thật không ngờ cũng nhờ tiền chủ nhân mà ta mới tìm được ngài.

    Hắn chậm rãi thu tay lại.

    Nực cười.

    Ngủ một giấc dậy, Phi Nguyệt không còn, Vân gia cũng không. Bây giờ đến con chó cũng biến thành hồ ly, thế gian rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?

    - Chủ nhân, đây không phải là bản thể thật của ta…Đây…mới là bản thể thật.

    Hình dạng Tiểu Bạch nhanh chóng biến đổi, thân hình cao lớn thu nhỏ lại, vóc dáng thon dài, hai tai vểnh lên, nhọn hoắt, chỉ riêng có cặp mắt đỏ rực là vẫn không đổi.

    Hắn nhắm mắt lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

    - Cút hết đi!! Ta không phải tiểu thiếu chủ của các người, cũng không phải chủ thần! Ta là Vân Lăng, là Vân Lăng, các ngươi có hiểu không??

    Hắn gầm lên rồi chạy đi. Hắn không biết mình phải chạy đi đâu, hắn cứ nhằm phía trước mà chạy.

    Một cánh cổng, hai cánh cổng, ba cánh cổng,…

    Hắn không rõ hắn đã chạy bao lâu. Hắn chỉ biết, đến khi trước mặt không còn đường chạy nữa mà là một bức tường trắng xóa, hắn mới bất lực ngồi phịch xuống, ngờ nghệch cười như một kẻ điên.

    - Tiểu thiếu chủ, thiếu phu nhân đã căn dặn, người không thể đi ra ngoài, mời tiểu thiếu chủ quay trở lại.

    Hắn lần nữa nhắm mắt.

    Tiếng bước chân ngày càng nhiều, tiếp đó, giọng nói của hàng chục người đồng loạt vang lên:

    - Tiểu thiếu chủ mời quay lại!

    Hắn cứ thế ngồi im, không động đậy cũng không nói năng gì.

    - Các ngươi lui ra đi!

    - Tuân lệnh thiếu phu nhân!

    Hắn nghe đến ba từ “thiếu phu nhân”, hai bàn tay không nhịn được nắm chặt vào nhau.

    Bà nhẹ nhàng bước đến phía sau hắn, bình tĩnh hỏi:

    - Con không ở trong phòng dưỡng thương mà chạy ra đây làm gì?

    Hắn không trả lời.

    - Về phòng đi. Đợi con khỏe lại rồi muốn làm gì thì làm.

    - Ta chỉ muốn cuộc sống của ta giống như trước kia…

    - Thân phận tiểu thiếu chủ của Sất Vân gia không phải tốt hơn Vân công tử hay sao?

    - Đó không phải vấn đề về thân phận…Ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường như bao người, không được sao?

    - Con muốn từ bỏ thân phận tiểu thiếu chủ?

    - Phải!

    - Sau đó thì sao? Con định đi đâu? Trở về Vân phủ?

    - Không…đó không còn là nhà của ta nữa rồi.

    - Ai nói thế?

    - Nhi tử của họ đã quay lại, họ còn cần ta sao…

    - Hóa ra con khúc mắc ở chuyện này? Tình cảm hơn hai mươi năm đâu có dễ phai nhòa đến thế? Cho dù con thực sự không phải là nhi tử của phu thê Vân đại kiếm sư, họ vẫn sẽ coi con là nhi tử của họ thôi.

    Hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên, mù mờ nhìn vào bức tường trước mặt, nhìn hình bóng của mẫu thân thực sự in trên vách, ngờ vực hỏi:

    - Ý của bà là…

    - Mặc dù ta không thích con đối xử với họ tốt hơn ta nhưng dẫu sao phu thê hai người họ cũng đã nuôi nấng con suốt hai mươi mấy năm, tình cảm giữa con với họ không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được. Ta sẽ không cấm con gặp họ, cũng không cấm con gọi họ là phụ thân, mẫu thân. Đổi lại, con hãy thích ứng dần với Sất Vân phủ đi. Cuộc sống ở đây không quá tệ như con nghĩ đâu.

    - Những điều người vừa nói…là thật sao?

    - Ta nói dối con làm gì?

    Hắn quay đầu, ngẩng mặt nhìn mẫu thân.

    Hóa ra, bà cũng không đáng sợ như hắn nghĩ.

    - Thực ra ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc nên làm thế nào với con, với phu thê hai người họ…

    Bà hơi ngừng lại một lúc rồi bỗng thở dài, cười nói:

    - Thôi được rồi, con quay về phòng đi.

    Bà nói rồi quay người bước đi.

    - Khoan…khoan đã!

    - Có chuyện gì sao?

    - Uyển Như nói muốn đi chơi, con…con muốn dẫn muội ấy đi…

    ……………..

    Thời gian lặng lẽ trôi qua. Chẳng mấy chốc, hắn đã ở Sất Vân phủ được tròn bốn tháng. Tuy hắn vẫn chưa thích ứng được hoàn toàn với cuộc sống ở đây nhưng tâm tình đã thả lỏng hơn rất nhiều, dần dần chấp nhận “gia đình mới này”.

    Phải, hắn là Sất Vân Long, là tiểu thiếu chủ của Sất Vân gia. Phụ thân hắn là Sất Vân Tuyến, thiếu chủ của Sất Vân gia. Đương nhiên, phụ thân hắn nếu tính ra năm nay cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng dẫu sao vẫn chưa kế vị gia chủ, thế nên, người ngoài vẫn gọi ông một tiếng “thiếu chủ”. Mẫu thân hắn tên Triệu Thanh, thiên kim đại tiểu thư của Triệu gia – một thế gia có tiếng ở Bắc đại lục.

    Nhắc đến Sất Vân gia tất nhiên phải nhắc đến gia gia Sất Vân Kiệt cùng với nãi nãi Đoan Mộc Nhan của hắn. Hai người họ, một người thì là chủ thần nắm giữ thời không pháp tắc, một người lại nắm giữ hỏa hệ pháp tắc, cùng nhau cai quản đại lục phía Bắc. Tính ra, hai người họ chắc cũng gần ngàn tuổi rồi…Đương nhiên, do nắm giữ thần lực nên ngoại hình của hai người chỉ khoảng hơn bảy mươi một chút. Thế mới nói, trong cái thế giới này, nhìn ngoại hình thì chả biết được cái gì.

    Mấy tháng này, hắn sống chẳng khác nào một tiểu hoàng đế. Ăn, uống, ngủ, nghỉ đều có người hầu hạ. Hơn nữa còn không ai dám làm phiền hắn, để mặc hắn thích làm gì thì làm, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, muốn dậy lúc nào thì dậy,…Kể ra, cuộc sống thế này tuy có nhàm chán nhưng vẫn khá ổn.

    Mẫu thân hắn ngày nào cũng đến thăm hắn vài ba lần, thỉnh thoảng đề cập đến những chuyện liên quan đến tình hình hiện tại của Sất Vân gia. Hắn vốn không thích những chuyện phức tạp như thế nên bỏ ngoài tai, một chút cũng chẳng nhớ được mẫu thân nói cái gì.

    Mẫu thân đi rồi, hắn sẽ lại chạy đến chỗ nãi nãi.

    Nãi nãi hắn ở tiểu viện phía Đông, là một nơi cực kỳ yên tĩnh. Xung quanh trồng không biết bao nhiêu loại thảo mộc, hoa cỏ khác nhau, lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm. Còn từ đường nơi nãi nãi hắn hay ngồi, không gian còn tĩnh lặng hơn gấp mấy lần bên ngoài. Theo như hắn đếm được, lời nói dài nhất của hạ nhân hầu hạ nãi nãi dám nói trong từ đường là mười một từ, chính là “Lão phu nhân, tiểu thiếu chủ đang chờ ở bên ngoài”. Ngày nào khi hắn đến đây, nãi nãi hắn cũng đang nhắm mắt, tay cầm chuỗi hạt, ngón tay đẩy đẩy mấy hạt châu trên chuỗi hạt, lẩm bẩm gì đó. Hắn cũng không làm phiền người, chờ người dừng lại rồi mới hỏi mấy chuyện linh tinh.

    Nói xong, hắn sẽ đi ăn trưa. Chiều rảnh rỗi thì đi lang thang chơi với tiểu muội muội của hắn, tất nhiên là với sự bảo hộ của Bạch Hồ và vài hộ vệ.

    Lại nói, bốn tháng này, hắn mới chỉ gặp phụ thân và gia gia hắn đúng một lần. Mà lần đó còn chưa được một chén trà thời gian. Thời gian còn lại, nghe nói là hai người phải đi giải quyết nhiều chuyện.

    Không gian giới chỉ chứa khô lâu hắn cũng đã hỏi mẫu thân nhưng bà chỉ bảo bây giờ hắn chưa thể tu luyện, đợi khi nào vết thương hắn khỏi hẳn sẽ trả lại cho hắn.

    Hắn cũng mấy lần hỏi về việc tại sao hắn bị thương nhưng không ai trả lời, chỉ hời hợt bảo sau này sẽ biết…

    Không tu luyện, không vận động, cả ngày chỉ ngủ, ăn và chơi. Bốn tháng, hắn tăng tròn mười cân, nhìn người to lừng lững, chẳng khác nào một con đại hùng.

    ……………..

    Như mọi ngày, hắn đi đến tiểu viện nơi nãi nãi Đoan Mộc Nhan đang ở. Chỉ khác là, hôm nay có rất nhiều người đang tập trung ở đây, bao gồm cả gia gia, phụ mẫu và rất nhiều người khác. Đếm sơ qua, trong từ đường đã có đến gần hai mươi người, chưa kể hạ nhân hầu hạ. Đã vậy, hắn còn không được vào bên trong, chỉ có thể ngồi ở gian phòng bên cạnh chờ.

    Âm thanh thảo luận từ phía trong từ đường liên tục vang lên, thu hút sự chú ý từ hắn.

    - Bảy năm nữa là tới nghi thức Kế Thừa, không biết thượng thần và chủ thần đại nhân có dự định gì không?

    - Còn có thể có dự định gì nữa đây? Tiệc vui nào mà chẳng phải kết thúc? Vị trí độc tôn mà Sất Vân gia chiếm giữ gần ngàn năm nay cũng nên đổi chủ rồi!

    Giọng nói đằng sau, nếu hắn không nhầm, chính là của Sất Vân Kiệt – gia chủ Sất Vân gia đương thời.

    - Gia chủ, chẳng nhẽ ngài cứ để mặc Âu Dương gia lộng hành như vậy sao?

    - Gia chủ, tuyệt đối không thể đầu hàng Âu Dương gia!

    - Chúng thuộc hạ một lòng trung thành với chủ thần đại nhân, dẫu có chết cũng không một lời oán thán. Chỉ cần ngài lên tiếng….

    - ĐỦ RỒI! Bảy năm nữa mới đến nghi thức Kế Thừa, các ngươi vội cái gì?

    - Các vị trang chủ cứ bình tĩnh. Ba mươi sáu Thánh chủ dẫu sao cũng chỉ có chín người được chọn để kế vị Chủ Thần. Âu Dương gia cùng lắm cũng chỉ có được một phần cơ hội. Chúng ta hà tất phải lo lắng như vậy?

    Hai giọng nói cuối cùng, một là của gia gia hắn, một là của phụ thân hắn.

    - Thiếu chủ! Tình hình giữa hai gia tộc thế nào, không phải ngài không biết. Chưa kể, gần đây Âu Dương gia lại có thêm một người được chọn làm Thánh chủ. Ba thánh chủ thuộc cùng một gia tộc, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, há có thể xem nhẹ được?

    - Chẳng nhẽ ý trang chủ là muốn gây chiến với Âu Dương gia?

    - Sất Vân gia dẫu có xuống dốc thì Âu Dương gia vẫn không phải là đối thủ của chúng ta!

    - Trang chủ muốn mang mười vạn mạng sống của Sất Vân gia ra đánh đổi hay sao?

    - ĐỦ RỒI! Bản thần còn đang ở đây, các ngươi làm loạn cái gì!? Đánh hay không đánh, bản thần tự có quyết định. Lui ra đi!
     
    inthenight and canthi like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)