Dị Giới Vong Linh Ma Pháp Sư - Q1C33 - Nhất Tuyến Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Quyển 1 - Chương 1: Vân Lăng


    Bỗng nhiên vào một ngày đẹp trời, tên công tử bột sống trong nhung lụa suốt hai mươi năm lại lọt vào mắt xanh của một trong ba vị vong linh pháp sư bậc nhất đại lục.

    Nhưng vừa mới bái sư thì sư phụ của hắn lại gặp phải họa sát thân chỉ kịp truyền cho hắn hai bộ khô lâu tâm đắc của cả đời và một bộ khẩu quyết không đầu không cuối.

    Cuối cùng hắn có nắm được cơ hội trở thành một vong linh ma pháp sư đứng trên vạn người hay tiếp tục làm một tên công tử bột nơi chốn kinh thành xa hoa.


    Trong căn phòng hoa lệ, một nam tử chừng 20 tuổi đang cau có mặt mày lăn lộn qua lại trên giường, cố gắng ngủ tiếp mặc cho tiếng gõ cửa rầm rầm bên ngoài và cả tiếng gọi thất thanh của đám người nô tì, quản sự:

    - Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh dậy, sắp tới giờ đi đón tướng quân rồi.

    - Thiếu gia, nếu người còn không tỉnh dậy sẽ không kịp mất!

    - Thiếu gia…..

    Vân Lăng khó chịu mở mắt, gầm lên:

    - MỚI SÁNG RA ĐÃ LÀM ẦM CÁI GÌ!????

    Tiếng la hét ngoài cửa đột nhiên biến mất, chỉ còn lại giọng nói từ tốn của một người nào đó:

    - Lý quản sự, lão ra ngoài kiểm tra lại mọi thứ một lượt đi. Nó không thức dậy thì kệ nó, hậu quả thế nào thì tự nó gánh lấy.

    Vân Lăng lẩm bẩm mấy câu nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa. Đám nô tì thấy cửa mở liền tiến vào, hầu hạ hắn rửa mặt, thay y phục.

    …………………..

    Vân Lăng ngáp ngắn ngáp dài đi ra đại sảnh, mất hứng nhìn đám nô tài vẫn đang cặm cụi chuẩn bị lễ mừng phụ thân thắng trận, khải hoàn trở về.

    Phụ thân hắn tên Vân Tường, là vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Minh đế quốc tính tới thời điểm hiện tại. Có thể nói, ở đế quốc này, từ già trẻ lớn bé, không một ai không biết đến đại danh của phụ thân hắn.

    Phụ thân hắn năm 24 tuổi đã đạt đến cảnh giới đại kiếm sư cấp 1, một mình tung hoành khắp dọc đế quốc, được không biết bao nhiêu tiểu thư danh môn thế gia để ý. Nhưng người cuối cùng lại chỉ thích một mình mẫu thân hắn, lúc đó là nhị tiểu thư của Ngọc tướng quân - một vị tướng quân không mấy nổi danh ở kinh thành. Hai người bái đường, sau 1 năm thì có hắn. Đúng lúc hắn vừa ra đời thì xảy ra chiến sự, ngoại công thân là tướng quân phải ra ứng chiến, nhưng ông lại trúng bẫy kẻ địch, rơi vào thế thập tử nhất sinh. Mẫu thân lúc ấy nhất quyết đòi ra chiến trường bằng được để cứu ông. Dù mẫu thân hắn cũng là ma pháp sư nhưng lại chỉ là ma pháp sư cấp 4, chẳng thể làm được gì. Phụ thân vì thương mẫu thân nên tức tốc ngự kiếm đến chiến trường, giải cứu nhạc phụ. Nhưng cuối cùng, phụ thân hắn vẫn không cứu được ngoại công. Mẫu thân hắn đau khổ khóc lóc, không ăn uống gì được đến gần nửa tháng, trách phụ thân không cứu được ông. Phụ thân vì cảm thấy áy náy nên quyết định cầm kiếm ra chiến trường, một mình diệt hơn phân nửa đại quân bên địch. Hoàng thượng thấy vậy liền phong phụ thân làm tướng quân. Quả nhiên không đầy 10 ngày sau, quân địch bị quét sạch, quân ta toàn thắng, còn phụ thân được thăng làm đại tướng quân, nắm giữ gần 1/2 quân lực của toàn đế quốc.

    Dù phụ thân là đại kiếm sư danh tiếng lẫy lừng, mẫu thân cũng có thiên phú tu luyện của ma pháp sư nhưng hắn lại không có thiên phú về cả 2 phương diện này. Thể chất hắn vốn không tốt, nghe nói là do lúc mang thai hắn mẫu thân từng không may bị nhiễm phong hàn, ảnh hưởng đến sức khỏe thai nhi, thành ra hắn không thể làm những việc quá nặng, vậy nên tu luyện chiến sĩ gần như là điều không thể. Năm 4 tuổi hắn cũng có khảo nghiệm thiên phú ma pháp sư 1 lần, là phế linh căn, vĩnh viễn không có cách nào tu luyện!

    Không thể làm chiến sĩ, không thể làm ma pháp sư, hắn chỉ có thể làm một người bình thường sống một cuộc sống an nhàn ngày này qua ngày khác.

    Ngọc Tâm thấy nhi tử lờ đờ đứng ở cửa nhìn bọn hậu nhân làm việc, sẵng giọng:

    - Còn đứng đấy làm gì, mau vào đây ăn chút gì đi.

    Vân Lăng chậm rãi chuyển hướng, bước vào đại sảnh, tiến đến đĩa bánh đặt trên bàn, cầm lấy 1 cái bánh bỏ thẳng vào mồm, nhồm nhoàm nhai.

    Ngọc Tâm thấy thế chỉ biết thở dài, rót một chén trà đưa cho hắn:

    - Nhìn bộ dạng của con xem, có khác gì mấy tên ăn mày ở ngoài đường không?

    Vân Lăng tiện tay cầm lấy cốc trà, nhấp một ngụm, tiếp tục nhai, vừa nhai vừa lên tiếng:

    - Ăn mày ít nhất còn tự kiếm được tiền. Mà con thì vẫn tiêu tiền của phụ thân.

    - Biết thế sao không đi kiếm việc mà làm?

    - Con thì làm được cái gì? Văn không thông, võ không thạo, ai thèm nhận? Dù sao đống tiền phụ thân kiếm được, con có ăn chơi mấy đời cũng không hết, còn cần làm việc làm gì?

    Ngọc Tâm rót cho hắn một chén trà khác, ra hiệu bằng mắt cho hắn ngồi xuống ghế. Vân Lăng nghe lời ngồi xuống, vắt chân tiếp tục ăn bánh.

    - Có chuyện này mẫu thân muốn thương lượng với con.

    Vân Lăng nhìn gương mặt nghiêm nghị hiếm thấy của mẫu thân, lắc đầu:

    - Nếu là chuyện liên quan đến hôn sự thì con không nghe đâu.

    - Không nghe cũng phải nghe!

    Ngọc Tâm trợn mắt nhìn nhi tử, hắng giọng:

    - 1 tháng nữa là tới quốc yến. Lần này hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn cho các vị quan tam phẩm trở lên được dẫn gia quyến theo cùng. Nếu trong quốc yên con ưng ý vị tiểu thư nào chỉ cần nói với mẫu thân 1 tiếng, ta cùng phụ thân con sẽ xin hoàng thượng ban hôn…

    Vân Lăng thấy mẫu thân vẫn đang thao thao bất tuyệt, lần nữa lắc đầu:

    - Con vẫn còn trẻ, hôn nhân đại sự cứ để vài năm nữa rồi tính.

    - Trẻ? Người ta 20 tuổi đã có 2,3 hài tử, con thì sao? Cả ngày hết lượn lờ kỹ viện, sòng bạc lại đi trêu chọc con gái nhà lành. Để phụ thân con biết được, cẩn thận đánh gãy 2 chân con!

    - Vậy người đừng để phụ thân biết là được.

    - Không muốn phụ thân con biết cũng được, mau đi lấy vợ đi.

    Vân Lăng đang định phản bác mấy câu, Lý quản sự đã bước vào, nói:

    - Phu nhân, Cửu vương gia và Thừa tướng đại nhân sắp đến rồi ạ.

    - Ta biết rồi. Vân Lăng, mau cùng mẫu thân đi tiếp đón các vị đại nhân.

    ………………………….

    Vân Lăng đứng sau lưng mẫu thân, không nhịn được thở dài mấy cái. Hắn đã đứng ở đây gần nửa canh giờ, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh, rốt cuộc khi nào phụ thân mới trở về?

    Con đường phía trước phủ đệ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường dân chúng đông nghịt, liên tục thò đầu thò cổ trông ngóng cái gì đó. Thủ vệ giữ đường liên tục gào thét, gồng người dùng gậy ngăn cản đám người điên cuồng chen tới.

    Người dân từ già trẻ lớn bé đều xuất hiện, ngay cả tiểu thư, phu nhân các danh gia vọng tộc cũng xuất môn, ngồi kín các trà lâu, tửu điếm.

    Ngay lúc này, tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập vang lên.

    - Vân đại tướng quân đã về rồi!

    - Vân tướng quân về rồi!

    Người dân phấn khích hét lên, chen lấn ngày càng mãnh liệt, chỉ khổ cho đám thủ vệ, người nào người nấy gồng mình, gân xanh hiện rõ trên trán, khó khăn lắm mới giữ vững được tư thế.

    Tiếng vó ngựa ngày càng gần.

    Một đoàn hổ lang kị binh tiến đến. Đi đầu là 2 lá cờ, 1 màu vàng kim thêu 2 chữ “Đại Minh”, 1 màu đỏ thêu chữ “Vân”. Cách 2 lá cờ khoảng chừng nửa trượng là một nam tử khí vũ hiên ngang đang cưỡi một con bạch mã to lớn. Nam tử thoạt nhìn mới chỉ ngoài tam tuần, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ khải giáp khắc hình đầu thú, bên tay còn cầm theo một thanh trường thương dài đến gần nửa trượng. Nam tử sống lưng thẳng tắp, thần thái nghiêm nghị tiến về phía trước.

    Người này không thể nghi ngờ chính là Vân Tường, Vân đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng của Đại Minh quốc.

    Vân Lăng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của phụ thân, không khỏi giật mình một cái, vội vàng chỉnh trang y phục, nghiêm túc đứng đằng sau mẫu thân.

    Ngọc Tâm thấy được động tác này của hắn, nhịn cười hạ giọng hỏi:

    - Biết sợ rồi à?

    Vân Lăng đứng thẳng người, tay phải cầm lấy cổ tay trái để phía trước, mấp máy môi nói thầm:

    - Ngộ nhỡ phụ thân biết được sự thật, mẫu thân người nhất định phải nói đỡ cho con đấy!

    - Nói đỡ cho con mẫu thân được gì không?

    Vân Lăng hết nhìn vẻ mặt đắc ý của mẫu thân lại nhớ đến cây roi tổ truyền trong bảo thất, cuối cùng đành thấp giọng thương lượng:

    - 3 tháng. Sau 3 tháng con lập tức kiếm cho người 1 nàng dâu.

    - 1 tháng, không mặc cả. Không đồng ý thì thôi.

    Vân Lăng dù không muốn nhưng vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi gật đầu. Dù sao bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn.

    Tai mắt phụ thân có ở khắp nơi, làm gì có chuyện không biết hắn đã làm những gì!?

    Vân Tường cưỡi ngựa đến cách cổng chừng 3 trượng thì dừng lại, xoay người nhảy xuống.

    Trong mắt người ngoài, Vân Tường giống như một chiến thần vừa hạ thế, còn trong mắt Vân Lăng, Vân Tường lại giống như Diêm Vương tái thế.

    Vân Tường bước lên phía trước mấy bước, khom người hành lễ với Cửu Vương Gia và Thừa Tướng.

    Mẫu thân cũng nhanh chóng tiến về phía phụ thân hắn.

    Đoạn đối thoại giữa 4 người lúc sau Vân Lăng không để ý lắm, chỉ mải suy nghĩ xem sau này lúc bị phụ thân chất vấn nên nói những gì.

    Đang trong dòng suy nghĩ, đột nhiên một cảm giác ớn lạnh không biết từ đâu truyền đến khiến hắn rùng mình một cái. Hắn theo bản năng nhìn về phía phụ thân, quả nhiên bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông.

    Vân Lăng bị ánh mắt này của ông dọa đến mức lông tóc dựng ngược, vội vàng cúi đầu, giống hệt như một đứa bé vừa làm chuyện gì sai trái.

    Mãi đến lúc phụ thân, Cửu vương gia, Thừa tướng đi lướt qua người hắn vào trong, Vân Lăng vẫn chưa kịp hoàn hồn, chôn chân đứng tại chỗ.

    Ngọc Tâm đang vui vẻ định bước vào thì thấy vẻ mặt mất hồn của nhi tử, khó hiểu hỏi:

    - Sao nữa thế?

    Vân Lăng khóc không ra nước mắt, đau khổ nhìn mẫu thân:

    - Mẫu thân, lần này con chết chắc rồi…

    - Còn mẫu thân ở đây thì lo cái gì? Chẳng phải vừa thỏa thuận xong à? Con chỉ cần hoàn thành việc con hứa, những thứ khác cứ để mẫu thân lo!

    Nghe được câu nói này của mẫu thân, tâm trạng căng như dây đàn của Vân Lăng mới được nới lỏng phần nào, rầu rĩ bước theo, đi vào sảnh chính.

    Quan lại kéo nhau đến ngày càng đông, quan thất phẩm, lục phẩm, ngũ phẩm,…ngay đến cả nhị phẩm cũng có. Người nào người nấy dâng tặng rất nhiều bảo vật, từ ngân lượng, vàng ròng cho đến tơ tằm, vải vóc, không thứ gì không có.

    Vân Lăng đứng ở cửa tiếp hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã qua 4 canh giờ.

    Hai chân cứng đờ, vừa đau vừa nhức nhưng hắn lại không dám kêu ca nửa lời.

    Ngộ nhỡ đang kêu ca bị phụ thân bắt gặp thì làm thế nào!?
     
    thedino, lethanhtrung2000 and canthi like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 2: Đại nạn hay vận may
    Vân Lăng đang ủ rũ đứng ngoài cửa thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

    - Thiếu gia, phu nhân dặn ngài ra ngoài một lúc, khoảng 3 canh giờ nữa hẵng trở về.

    Vân Lăng quay đầu nhìn dáng người gầy gòm, ốm yếu của Lý quản sự, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt:

    - Thật à?

    - Nô tài đâu dám có nửa lời dối trá.

    Vân Lăng như vớ được lệnh đại xá, lập tức chạy liền một mạch ra đường phố. Đang hớt ha hớt hải chạy, một giọng nói khác lại vang lên:

    - Vân đệ định đi đâu mà vội vàng thế?

    Hắn theo phản xạ nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra.

    - Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nhậm đại công tử.

    Người vừa lên tiếng là Nhậm Đạt, nhi tử duy nhất của Thừa tướng đương triều.

    Cùng là nhi tử các quan đại thần trong triều, phủ đệ lại gần nhau, hắn đương nhiên biết Nhậm Đạt.

    Vân Lăng thường ngày không có việc gì làm, hở ra một cái là chạy ra ngoài chơi bời lêu lổng cùng đám công tử kinh thành. Mà đám người này, người nào người nấy gia thế hiển hách, nếu không phải có phụ thân là quan tam phẩm, nhị phẩm thì cũng là vương gia đương triều. Nhậm Đạt cũng có trong số đó. Cho nên, thỉnh thoảng 2 người bọn họ cùng cũng đi với nhau vài lần.

    - Vân tướng quân vừa trở về, tên tiểu tử ngươi sao không ở nhà mà chạy ra ngoài này làm gì?

    Nghe câu hỏi của Nhậm Đạt, Vân Lăng chỉ biết thở dài, xua xua tay:

    - Nhậm huynh biết rõ tại sao rồi còn hỏi. Tiểu đệ mãi mới nhân được lúc phụ thân đang bận rộn tiếp khách mà lẻn ra ngoài, có lý nào lại quay về chịu trận?

    Nhậm Đạt cười lớn, vui vẻ nói:

    - Ta đây cũng là nhân lúc phụ thân đến chúc mừng Vân tướng quân nên mới được ra ngoài đấy!

    Vân Lăng hai tay chống lên đầu gối, đứng thở hổn hển.

    Nhậm Đạt như nhớ ra gì đó, đến gần hắn thần thần bí bí nói:

    - Nghe nói Di Hồng Viện vừa có một mỹ nhân mới đến cực kỳ xinh đẹp, muốn đi không?

    Di Hồng Viện là 1 trong 5 kỹ viện lớn nhất kinh thành, nổi tiếng với dàn mỹ nhân tuyệt sắc và ca kỹ hạng nhất.

    Vân Lăng nghe đến 3 từ “Di Hồng Viện”, trong lòng đã ngứa ngáy đến mức khó tả, nhưng...khổ nỗi phụ thân hắn vừa trở về.

    Nếu đi, để phụ thân hắn phát hiện thì chết chắc!

    Nếu không đi thì lại mất mặt với Nhậm Đạt.

    Rốt cuộc,

    Đi hay không đi?

    Kết quả:

    - Đi!

    ……………………….

    5 phút sau,

    Di Hồng Viện.

    Nhậm Đạt cùng Vân Lăng vừa bước chân lên thềm đá, một tú bà son phấn lòe loẹt đã ỏng ẻo bước tới, hớn hớn hở hở lên tiếng:

    - Ai da, thì ra là Nhậm công tử cùng Vân công tử. Lâu lắm rồi mới thấy hai vị công tử giá lâm. Mời vào mời vào…

    Tú bà cười đến mức làm hai tảng thịt trên má cũng rung theo, thoạt nhìn vô cùng khó coi.

    Tú bà một mặt đon đả đưa hai người vào trong, một mặt ra lệnh cho đám hạ nhân chuẩn bị bàn ghế cẩn thận.

    Nhậm Đạt liếc mặt một vòng nhìn quanh tầng một Di Hồng Viện, nhướng mày nhìn tú bà:

    - Nghe nói có một mỹ nhân mới tới, không biết….

    - Ý công tử là Liễu cô nương chăng? Thật ngại quá, Liễu cô nương lại đang có hẹn với một vị khách khác, Nhậm công tử có thể chọn một vị cô nương khác được không?

    Nhậm Đạt tỏ rõ vẻ khó chịu trên mặt, ném 2 thỏi vàng nặng chích lên mặt bàn:

    - Ta muốn gặp ngay bây giờ!

    Tú bà nhìn thấy 2 thỏi vàng, mắt sáng lên, vội vàng cầm lấy, nhét vào tay áo:

    - Có ngay, có ngay…Ta lập tức đi sắp xếp để Liễu cô nương ra gặp công tử.

    Vân Lăng thấy Nhậm Đạt rõ ràng muốn cùng Liễu cô nương vui vẻ, cũng chẳng buồn tranh giành với hắn, đảo mắt một vòng nhìn quanh Di Hồng Viện. Hắn còn chưa chọn được ai ưng ý, cánh tay đã bị ai đó ôm lấy.

    Nhìn rõ người ôm mình là ai, Vân Lăng đưa tay ôm lấy eo kỹ nữ kia, kéo sát vào lòng:

    - Nhớ ta không?

    Một tay ôm eo, nhưng tay kia hắn lại không hề khách sáo đặt lên ngay ngọn nhũ phong bên phải, nắn nắn bóp bóp.

    Kỹ nữ ôm tay hắn vừa mới tới Di Hồng Viện nửa tháng trước, ngoại hình khá ưa nhìn, cũng được coi là 1 trong những kỹ nữ nổi tiếng ở đây.

    Nửa tháng trước Di Hồng Viện đột nhiên mở đấu gia, hắn tò mò nên đến xem thử. Lúc hắn đến thì đấu giá đã bắt đầu, hơn nữa nhìn trên bục ngoài tú bà thì không còn ai. Thấy đám người xung quanh hào hứng hét giá, hắn cũng thử ra giá 1 lần, cao hơn người trước hắn 50 ngàn lượng. Cũng không biết là do đám người kia ngại cái danh Vân công tử của hắn hay là thực sự không nỡ bỏ ra món tiền lớn nên không ai dám trả giá cao hơn. Kết quả, hắn đấu giá thành công vật mà hắn chẳng biết là gì.

    Không ngờ vật đấu giá lại là đêm đầu tiên của một kỹ nữ mới đến Di Hồng Viện.

    Nhưng Vân Lăng thực sự không ngờ đó lại là lần đầu tiên của kỹ nữ kia, bởi vì khi sáng dậy hắn nhìn thấy vết lạc hồng trên đệm.

    Vân Lăng hào phóng chi tiền bao toàn bộ thời gian kỹ nữ kia một tuần. Hắn gần như ở luôn Di Hồng Viện 1 tuần đó.

    Không thể phủ nhận, kỹ nữ kia quả thực có sức hấp dẫn với hắn.

    So với phần lớn kỹ nữ ở đây, kỹ nữ kia chủ động hơn rất nhiều: chủ động câu dẫn hắn, chủ động cởi quần áo, chủ động đổi tư thế,…

    Nhưng kỹ nữ suy cho cùng vẫn là kỹ nữ.

    Kỹ nữ kia dần dần học theo cách làm việc của đám kỹ nữ đã ở đây lâu năm, vòi vĩnh hắn hết cái này đến cái kia, càng ngày càng ỏng ẻo, khiến hắn không còn hứng thú gì với ả nữa.

    Vân Lăng hết bóp nhũ phong bên phải lại chuyển sang bóp nhũ phong bên trái, trong lòng không ngừng so sánh với trước kia.

    Quả nhiên là đã bị sử dụng nhiều lần, không còn đàn hồi như trước, bất quá vẫn là hàng tốt so với đám kỹ nữ ở đây.

    Hắn cũng chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều nữa, quay sang ra hiệu ánh mắt với Nhậm Đạt rồi cùng kỹ nữ kia bước lên tầng 3 chọn phòng.

    Phòng ở tầng 3 chia làm 2 khu. Một khu 5 lượng 1 giờ, một khu 50 lượng 1 giờ. Chỉ nghe giá cũng đã biết chất lượng không như nhau.

    Vân Lăng đương nhiên đi về khu 50 lượng 1 giờ. Do là khu chỉ dành cho quý tộc nên có khá ít người, hắn vì thế mặc nhiên vừa đi vừa sờ soạng hết chỗ này đến chỗ kia trên người kỹ nữ.

    Nhưng khi đi đến gần cuối khu này, lúc định rẽ vào phòng, hắn lại nhìn thấy 2 bóng người bước vào căn phòng cuối cùng.

    Căn phòng cuối cùng tầng 3 trước nay chưa từng cho khách vào ở, hơn nữa cả 2 căn phòng bên cạnh cũng không cho sử dụng. Hắn cũng từng thắc mắc vấn đề này với tú bà nhưng lại bị lơ đi.

    Càng kỳ lạ hơn là hai bóng người vừa bước vào kia đều là nữ nhân.

    Nữ nhân ở Di Hồng Viện đương nhiên chỉ có kỹ nữ.

    Nhưng đời nào kỹ nữ lại mặc y phục đen rộng thùng thình như thế, hơn nữa còn đeo mạng che mặt?

    Lúc nữ nhân đầu tiên đi vào, mạng che mặt phía bên trái của nàng bỗng dưng bị gió thổi bay lên, làm lộ ra gương mặt trắng noãn, da dẻ mịn màng, hồng hào cùng với bờ môi đỏ mọng. Nhưng hắn còn chưa kịp ngắm nhìn, thân hình nàng đã biến mất đằng sau cánh cửa.

    Nữ nhân đi phía sau thì ngược lại hoàn toàn, vừa lùn vừa mập, trang phục ăn mặc thì lòe loẹt, son phấn dày cộp. Chẳng phải là tú bà thì là ai?

    Đáng nói là, tú bà dường như rất e ngại nữ tử đi trước. Vẻ mặt niềm nở đón khách đã bị thay thế bởi nét nghiêm túc hiếm thấy.

    Hắn tuy thấy điều này có hơi bất thường nhưng cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục đưa kỹ nữ vào trong phòng hành sự.

    Vân Lăng ngồi dựa lưng vào thành giường, buông thõng hai tay để kỹ nữ kia thỏa sức khiêu khích trên người hắn.

    Kỹ nữ ngồi trên đùi hắn, thuần thục cởi từng lớp y phục của hắn ra. Hai tay ả còn đang xoa xoa ngực hắn, tiếng cửa phòng bị mở ra đột nhiên truyền đến, kèm theo đó là một giọng nói nữ nhân:

    - Vị công tử này bây giờ do ta tiếp, ngươi đi ra ngoài.

    “Ngươi” ở đây tất nhiên là ám chỉ kỹ nữ trước mặt Vân Lăng.

    Vân Lăng qua lớp rèm mờ che trước giường, đại khái cũng thấy được dáng người nữ tử vừa đến.

    Cao khoảng 1m7, dáng người quyến rũ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đặc biệt là khuôn mặt có thể liệt vào hàng tuyệt sắc.

    Kỹ nữ trước mặt hắn dường như rất ái ngại nữ tử vừa đến, tuy mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn nhanh chóng trèo xuống khỏi người hắn, đi ra ngoài.

    Nữ tử vừa vào phòng lập tức đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước tới bên giường, vém rèm đi vào.

    Vân Lăng lập tức đình trệ hô hấp.

    Trong đầu hắn bây giờ chỉ hiện lên 3 từ “hồ ly tinh”.

    Nữ nhân trước mắt quả thực rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn rất nhiều so với những nữ tử mà hắn từng gặp.

    Nữ tử mỉm cười, nhẹ nhàng tháo từng kiện y phục trên người xuống…

    ……………………..

    Sáng hôm sau,

    Vân Lăng miễn cưỡng mở mắt, đưa tay trái lên bóp bóp vùng cổ phía sau lưng.

    Hình như hắn ngủ hơi lâu thì phải?

    Ngủ đến mức cơ thể mỏi nhừ như thế này, hẳn là đã qua khoảng 13 tiếng?

    Vân Lăng đưa mắt nhìn nữ tử nằm bên cạnh mình.

    Nữ tử này không chỉ xinh đẹp mà kỹ thuật trên giường cũng rất điêu luyện, hơn nữa nhu cầu còn đặc biệt cao. Mỗi lần hắn làm đều khiến nàng lên đỉnh 2 lần mà nàng còn đòi hỏi hắn đến tận 3 lần, tính ra, nàng cũng tiết thân đến tận 6 lần…

    Nữ tử bên cạnh không ngờ đã tỉnh dậy trước hắn. Lúc này nàng đang ôm chăn che lấy 2 ngọn nhũ phong cao vút, nửa cười nửa không nhìn hắn:

    - Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên sau khi làm chuyện này với ta mà chưa chết đấy.

    Vân Lăng tưởng mình vẫn còn đang mơ ngủ, đưa tay lên dụi mắt mấy cái, vừa ngáp vừa nói:

    - Gì cơ?

    - Bạch Phi Nguyệt.

    - Gì cơ?

    - Tên của ta.

    Nữ tử đột nhiên ngồi dậy.

    Phần chăn che trước ngực nàng cũng theo đó tụt xuống, lộ ra cặp bạch thỏ cao vút cùng với 2 điểm nhỏ hồng phấn trên đỉnh.

    Vân Lăng lập tức đưa tay đặt lên bầu ngực căng tràn kia, xoa xoa nắn nắn.

    Bạch Phi Nguyệt để mặc hắn làm bậy trên ngực nàng, cười nói:

    - Mặc y phục vào đi, bổn tọa đưa ngươi đến 1 nơi.

    Vân Lăng nghe từ được từ mất, vô thức hỏi lại:

    - Đi đâu?

    - Ta tặng ngươi một lễ vật. Là đại nạn hay vận may, đó tùy thuộc vào số phận ngươi.

    Câu trả lời hoàn toàn không ăn khớp với câu hỏi khiến Vân Lăng có phần khó hiểu.

    Hơn nữa, từ trước đến nay, đã bao giờ có chuyện kỹ nữ tặng quà cho khách quan?
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 3: Đại nạn hay vận may (2)
    Vân Lăng ngồi trong xe ngựa cùng Bạch Phi Nguyệt, trợn mắt hết nhìn nàng ta lại nhìn đám dây rợ đang trói trên người mình, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh ú ớ không rõ tiếng.

    Rõ ràng nói là tặng quà, tại sao lại phải trói hắn lại? Hơn nữa, chẳng phải hắn đã bảo phải hồi phủ gặp phụ thân hay sao? Phụ thân hắn là Vân đại tướng quân đại danh lừng lẫy, khắp kinh thành ai ai cũng biết. Vậy mà nữ tử trước mặt này, khi nghe hắn nhắc đến hai từ “phụ thân” lại chỉ cười khẩy, nói cái gì mà một tên đại kiếm sĩ nhỏ nhoi không đáng để bổn tọa để tâm?

    Bạch Phi Nguyệt rốt cuộc để ý đến hắn, tiện tay rút chiếc giẻ đang nhét trong miệng hắn ra, nhướng mày:

    - Cho ngươi nói 3 câu.

    - Mẹ kiếp! Đợi bổn thiếu gia hồi phủ nhất định sai người đánh chết ngươi!

    Hắn còn chưa bắt đầu nói câu thứ 3, chiếc giẻ đã lại bị nhét vào.

    Bạch Phi Nguyệt khoanh tay, ánh mắt quét mấy vòng trên người hắn, lộ rõ vẻ khinh bỉ. Nàng ta không biết lấy từ đâu ra một mảnh giấy nhỏ, đọc lên:

    - Đại thiếu gia Vân phủ Vân Lăng, 20 tuổi, phế thể chất, phế linh căn, văn không thông võ không thạo. Hàng ngày không phải ở kỹ viện thì là ở sòng bạc, mười ngày nửa tháng lại ra ngoài trêu chọc con gái nhà lành một lần. Tháng vừa rồi đánh bị thương 3 bổ đầu, 6 lính canh, 12 dân thường,…

    Bạch Phi Nguyệt nhếch môi, đem tờ giấy ném ra phía ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên đưa tay giật lấy miếng ngọc bội bên hông hắn, đưa cho ai đó phía ngoài:

    - Chuyển đến Vân phủ, bảo Vân đại tướng quân Hợp Hoan phái có việc mượn quý công tử dùng tạm 1 tháng. Sau 1 tháng sẽ hoàn trả hắn, đảm bảo không có chút tổn thất nào.

    Vân Lăng nghe đến cái tên Hợp Hoan phái, mắt cắt không còn một giọt máu. Phụ thân từng nói, trên đời này, phàm là trong tên có 1 trong 5 chữ “phái”, “học viện”, “môn”, “cung”, “công hội” thì gần như chắc chắn có liên quan đến ma pháp sư và chiến sĩ, hắn nhất định phải tránh xa.

    Tình hình hiện tại là rốt cuộc là thế nào? Tại sao hắn lại liên quan đến Hợp Hoan phái!?

    Nhưng mà nói đi nói lại, cái tên Hợp Hoan phái…có vẻ không trong sáng lắm!?

    Bạch Phi Nguyệt vừa quay đầu liền thấy được vẻ mặt hoảng sợ của hắn, cười cười:

    - Đúng như ngươi nghĩ đấy. Hợp Hoan phái chủ yếu dùng nam nhân để tu luyện. Ta là 1 môn đồ của Hợp Hoan phái, tất nhiên cũng sẽ cần 1 người để tu luyện. Mà ngươi, lại vừa hay phù hợp với những tiêu chí của ta.

    Bạch Phi Nguyệt hơi dừng lại một chút rồi bỗng nhiên ngồi xích lại, bàn tay không an phận trực tiếp đặt lên hạ bộ của hắn, tà mị nói:

    - Cao ráo, trắng trẻo, mặt mũi ưa nhìn, hơn nữa thứ này còn đặc biệt to. Nếu không phải vì thứ này, bổn tọa đã sớm tiễn ngươi xuống hoàng tuyền rồi.

    Bàn tay thon dài qua lớp vải nhẹ nhàng nắn bóp lấy tiểu huynh đệ của hắn, chẳng mấy chốc đã khiến đũng quần hắn u lên một cục.

    Vân Lăng hô hấp dồn dập, trong lòng đang thầm kinh hãi không thôi. Nữ tử trước mặt tự xưng là môn hạ Hợp Hoan phái, cũng tức là nàng ta là một ma pháp sư. Nếu hắn chẳng may đắc tội, vậy chẳng phải cái mạng nhỏ này của hắn không giữ được sao?

    Bạch Phi Nguyệt dường như đọc được tâm tư của hắn, ghé sát tai hắn thì thầm:

    - Bổn tọa đã nói rồi, bổn tọa đặc biệt thích thứ trong quần ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn tọa đảm bảo ngươi sẽ không mất một cọng tóc nào cả. Nhưng nếu như để ta biết được ngươi ở sau lưng ta tìm cách trốn đi hoặc là giở trò, đừng trách bổn tọa biến ngươi thành thái giám, treo lên giữa cổng thành!

    Vân Lăng nghe xong, lông tóc không nhịn được dựng hết lên, nhanh chóng gật đầu.

    Bạch Phi Nguyệt dường như rất hài lòng với hành động của hắn, vòng tay ra sau cởi nút thắt của dây thừng, sau đó lại rút chiếc giẻ ở trong miệng hắn ra, vứt sang một bên.

    Vân Lăng vội tháo hết đám dây thừng trên người, vứt xuống sàn. Hắn nhìn sang Bạch Phi Nguyệt, thấy nàng ta đang giang tay, đầu hơi ngửa lên, nói:

    - Biết phải làm gì rồi chứ?

    Vân Lăng cắn cắn môi, cuối cùng nhoài người về phía nàng ta, đặt môi hắn áp lên môi nàng, cật lực mút lấy. Hai tay hắn hướng về cái đai trên eo nàng, thuần thục tháo ra. Tiếp đó, vén vạt áo nàng sang một bên, cởi tiếp lớp y phục thứ hai màu trắng.

    Văn Lăng luồn tay qua 2 lớp y phục, hướng về phía sau lưng nàng cởi nốt chiếc áo lót bên trong. Theo thói quen, hắn lấy ra chiếc áo lót, vứt sang một bên. Hai tay hắn cũng ngay tức khắc đổi vị trí, một cởi bỏ y phục bản thân, một đặt lên nhũ phong nàng nắn bóp. Nhưng hắn sau khi biết được thân phận của nàng, trong lòng vẫn còn sợ sệt nên không dám nắn bóp mạnh mà chỉ dám nhẹ nhàng như đang xoa mà thôi.

    Bạch Phi Nguyệt đột nhiên tách môi hắn ra, cau mày:

    - Ngươi sợ cái gì? Cứ như bình thường đi!

    Trong đầu Vân Lăng không ngừng suy nghĩ, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm, chết thì chết, dù sao trước khi chết hắn cũng được cùng 1 mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mây mưa, có chết cũng là 1 con quỷ phong lưu.

    Tâm vừa quyết, lực ở bàn tay liền mạnh lên.

    Nhưng ngay lúc này, từ phía ngoài cửa sổ bỗng dưng truyền đến một giọng nói nữ nhân:

    - Chủ nhân…

    Sắc mặt Bạch Phi Nguyệt lập tức trầm xuống, hạ giọng:

    - Chuyện gì?

    - Vân tướng quân nhờ thuộc hạ chuyển lời rằng nếu trong 2 tiếng nữa chủ nhân không thả người, Vân tướng quân sẽ trình báo lên Thuần Pháp Công Hội…

    Vân Lăng nghe thấy từ “Vân tướng quân”, lập tức dỏng tai lên nghe ngóng.

    - Nói tiếp đi.

    - Thuần Pháp Công Hội đang ở thời kỳ đỉnh phong, thế lực bành trướng khắp nơi, chỉ riêng ở kinh thành đã có đến gần 30 đại ma đạo sĩ cung 4 ma thánh sư. Nếu bọn họ thực sự nhúng tay vào, e rằng….

    - Ý ngươi là bổn tọa phải thả người?

    - Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ chỉ cho rằng vấn đề này nên giải quyết cẩn thận, nếu không sẽ gây ra rắc rối lớn cho chúng ta.

    Bạch Phi Nguyệt dựa lưng về phía sau, một mặt dùng tay cởi y phục của hắn, một mặt lại ra lệnh cho nữ tử đứng phía ngoài:

    - Truyền tin vào kinh thành, nói rằng Vân công tử được một cao nhân quy ẩn lâu năm thu làm đồ đệ, đang đi tu luyện ma pháp. Tiện thể chuyển lời cho Vân đại tướng quân, nói rắng nếu muốn nhi tử tu luyện được ma pháp thì để hắn theo bổn tọa 1 tháng.

    - Thuộc hạ tuân lệnh.

    Đám quần áo trên người Vân Lăng nhanh chóng bị lột ra, vứt vung vãi trong xe.

    Hắn cao đến hơn 1m9, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi sáng sủa, là điển hình của một công tử bột trong kinh thành. Thân hình tuy cao nhưng lại hơi gầy, thành ra không cần tập cũng có chút cơ bụng nổi lên.

    Vân Lăng lần nữa dính lấy môi Bạch Phi Nguyệt, mạnh mẽ tách môi nàng ra, đầu lưỡi tiến sâu vào trong cùng lưỡi nàng quấn quit không rời.

    Không thể phủ nhận, nữ nhân trước mặt hắn thực sự rất quyến rũ.

    Vân Lăng cầm tay nàng đặt lên tiểu huynh đệ đang ngẩng đầu phía dưới, nàng liền lập tức nắm lấy, vuốt ve lên xuống. Hắn thu tay lại, chuyển hướng luồn vào trong quần nàng, khẽ vuốt ve địa phương tối mật kia.

    Bụng dưới càng lúc càng căng lên khiến hắn có chút khó chịu.

    Bạch Phi Nguyệt tách môi hắn ra, thấy được vẻ mặt đỏ ửng của hắn thì hơi cười, dùng ngón tay xoa xoa trên đỉnh đầu tiểu huynh đệ, hỏi:

    - Muốn không?

    Vân Lăng không nói gì, thô bạo lột quần nữ tử trước mặt.

    Nhưng hắn đang định đè Bạch Phi Nguyệt xuống, một vấn đề khác lại nảy sinh: không gian trong xe ngựa vốn không đủ để hắn nằm ra!

    Vân Lăng suy nghĩ một lúc, cuối cùng ngồi xuống chỗ mép ghế ngồi, ngả người ra sau tựa đầu vào thành xe. Hắn lấy tay kéo Bạch Phi Nguyệt, chỉ chỉ vào tiểu huynh đệ đang ngóc đầu, ý bảo nàng ngồi lên.

    Bạch Phi Nguyệt hiểu ý, lập tức khom người đứng lên, bước đến trước mặt hắn xoay người lại, để lưng nàng hướng về phía hắn, từ từ ngồi xuống.

    Tay trái hắn vòng qua eo nàng luồn xuống dưới, dùng ngón tay xác định vị trí lối vào, tay phải lại cầm lấy tiểu huynh đệ, điều chỉnh để nó nằm đúng hướng.

    Nhưng hắn lại cố tình dùng đầu tiểu huynh đệ quẹt qua quẹt lại địa phương kia của Bạch Phi Nguyệt, khiến nàng ta vặn vẹo mãi không thôi, cũng chẳng thèm quan tâm xem nàng ta có vì thế mà tức giận hay không.

    Mới quẹt được mấy lần, Bạch Phi Nguyệt đã cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn, tự tay điều chỉnh

    Vân Lăng lập tức rút tay lại, hai tay vòng qua eo nàng chờ thời cơ.

    Nữ nhân trước mặt coi khinh hắn như vậy, đương nhiên hắn phải nhân lúc nàng ta không để ý để trả thù!

    Hắn nhớ rõ ràng hôm qua lúc hắn đút vào, nàng ta có kêu đau, bảo hắn không được vào sâu hết cỡ. Hôm qua hắn nghe lời, không có nghĩa bây giờ cũng thế!

    Vân Lăng đợi lúc tiểu huynh đệ vào được 1 ít, đột ngột dùng lực mạnh kéo nàng ta ngồi xuống.

    - Aaa..aaaa.aaa!

    Nơi ấm áp mềm mại kia hoàn toàn bao phủ lấy tiểu huynh đệ, nhẹ nhàng co bóp.

    Vân Lăng nhíu mày. Dựa vào kinh nghiệm đi kỹ viện gần 5 năm của hắn, địa phương tư mật kia của Bạch Phi Nguyệt rõ ràng giống với một nữ tử vừa bị thất thân, vừa khít lại vừa đàn hồi, không có chút nào giống với cái bị sử dụng nhiều lần của kỹ nữ.

    Hai tay hắn chuyển hướng lên trên, cầm lấy đôi bạch thỏ cao vút, nắn nắn bóp bóp.

    Vân Lăng lại lần nữa nhíu mày.

    Nữ nhân trước mặt, chắc chắn mới chỉ thất thân mấy ngày trước thôi!

    Câu nói mơ hồ lúc trước của Bạch Phi Nguyệt đột nhiên hiện lên trong đầu hắn:

    - Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên sau khi làm chuyện này với ta mà chưa chết đấy.

    Nếu những điều nữ nhân này nói là thật, dựa theo tư duy của hắn, có lẽ có ai đó đã phá thân nàng ta, bị nàng ta giết ngay trước hôm hắn gặp nàng. Mà hắn, là người thứ 2 cùng nàng làm việc kia.

    Nếu thực sự là vậy, liệu có thể coi Vân Lăng hắn là nam nhân của nàng!?

    Hắn còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, giọng nói trong trẻo của Bạch Phi Nguyệt đã lại vang lên:

    - Suy luận tốt đấy!
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 4: Đại nạn hay vận may (3)
    - Nhưng tiếc là không đúng. Ngươi là người thứ 7.

    Trưa hôm đó.

    Vân Lăng ở trong thư phòng của Bạch Phi Nguyệt, nhìn phải ngó trái, chạy qua chạy lại hết chỗ này đến chỗ khác.

    Mẹ nó, ai bảo chỉ làm quan mới giàu?

    Bình gốm 300 năm, đĩa sứ 400 năm,…Hơn hết là cây đao truyền thuyết của Lã chiến thần 1000 năm tuổi!

    Mẹ nó, bán đống đồ cổ này đi chắc cũng đủ để hắn đi đánh bạc cả đời ấy chứ!

    Vân Lăng đứng trước thanh đao đang nằm im trong vỏ, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ nọ. 1000 năm tuổi, bán bét nhất chắc cũng được 1 ngàn vạn lượng.

    1 ngàn vạn lượng….

    Hắn đang mải mê suy nghĩ thì nghe được giọng nói của Bạch Phi Nguyệt:

    - Muốn lấy thì lấy đi.

    Vân Lăng tròn mắt, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi đọc một đống phong thư trên bàn:

    - Thật không?

    Bạch Phi Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu, tùy ý nói:

    - Thật. Bổn tọa cần cây đao rách đấy làm gì?

    Đao rách..!? Một ngàn vạn lượng đấy!

    - Đúng rồi, cô không thích cái gì?

    Bạch Phi Nguyệt ngẩng đầu lên, nhướng mày:

    - Cô!?

    Vân Lăng chột dạ, vội sửa lại:

    - À, tỷ tỷ.

    - Bình thường người ta hay hỏi nữ nhân thích cái gì, chỉ có ngươi hỏi bổn tọa không thích cái gì để tránh.

    Bạch Phi Nguyệt tỏ vẻ coi thường, cúi xuống tiếp tục đọc phong thư.

    - Ngươi không làm gì quá đà, bổn tọa tự khắc sẽ không làm gì ngươi.

    Câu trả lời kiểu này, có cũng như không. Hắn làm sao biết được thế nào mới là quá đà?

    Vân Lăng lượn lờ thêm một lúc, đột nhiên nhớ ra một điều, quay người hỏi:

    - Không phải cô…à… tỷ bảo tặng ta lễ vật sao? Lễ vật đâu?

    Một ngàn vạn lượng còn cho đi nhẹ nhàng như vậy, khẳng định lễ vật không hề nhỏ!

    - Lễ vật này không đổi ra được ngân lượng, đừng mơ tưởng nữa.

    Vân Lăng ỉu xìu à một tiếng, không nói gì nữa.

    Khoan đã, sao nữ nhân này biết hắn nghĩ gì thế?

    - Bổn tọa là ma pháp sư tinh thần hệ.

    Vân Lăng lập tức ngớ người. Nói vậy, nữ nhân này biết cả việc hắn cố tình trả thù nàng lúc trước?

    - Nhưng việc ngươi nghĩ trong đầu, bổn tọa đều biết.

    Mặt Vân Lăng méo mó đến mức khó tả. Nếu đã không giấu được, vậy thì cứ thoải mái thể hiện ra ngoài thôi, đỡ mất công hắn suy nghĩ.

    - Ta lấy cái này nhé? Cả cái này, cái này nữa.

    Vân Lăng được thể làm tới, đòi hết cái này đến cái khác.

    Nhưng vừa chỉ xong đám đồ muốn lấy, hắn lại cảm thấy bản thân thật ngu.

    Vân Lăng đi đến trước bàn gỗ nơi Bạch Phi Nguyệt đang viết viết gì đó, chống khủy tay lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn nàng:

    - Không phải tỷ từng nói ta phù hợp với yêu cầu của tỷ sao?

    - Ừ.

    - Tỷ cũng phù hợp với yêu cầu của ta. Cho nên…ta muốn lấy tỷ.

    Bạch Phi Nguyệt bỏ bút lông trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn:

    - Ta được lợi gì?

    Vân Lăng mặt dày đưa tay chỉ vào đũng quần mình, chắc như đinh đóng cột nói:

    - Cái này để tỷ tùy ý sử dụng.

    Bạch Phi Nguyệt liếc mắt khinh thường, ngả người dựa vào ghế:

    - Cũng không phải mình ngươi có.

    - Nhưng không phải ai cũng có cùng kích thước.

    - Đại lục nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ có người giống ngươi.

    Vân Lăng nhìn trần suy nghĩ mất một lúc vẫn không đưa ra được ý tưởng gì hay, cứ thế đứng đơ tại chỗ.

    Bạch Phi Nguyệt khoanh tay ngồi nhìn hắn, được khoảng 5’ thì đứng dậy, nói:

    - Đi thôi.

    - Đi đâu?

    - Tặng ngươi lễ vật.

    …………………………

    Mật thất.

    Vân Lăng đứng sau lưng Bạch Phi Nguyệt, nhìn đám nam tử bị buộc vào cột gỗ, mặt tái xanh, nuốt nước bọt liên tục. Đám nam tử kia, người nào người nấy bị lột sạch đồ, miệng nhét giẻ, mắt bị bịt, trên người loang lổ những hình thù kỳ lạ nào đó được vẽ bằng nước màu xanh.

    Hắn chẳng lẽ cũng sắp trở thành như vậy?

    Vân Lăng lấy tay khẽ giật giật lấy góc áo Bạch Phi Nguyệt, cúi đầu ghé sát tai nàng nói:

    - Ta không cần lễ vật nữa….Ta muốn quay lại.

    Thế nhưng Bạch Phi Nguyệt lại chẳng để ý đến hắn, khó chịu nhìn vào một góc tối trong mật thất:

    - Rốt cuộc lão già ngươi muốn thế nào? Đây đã là đám người thứ 79 rồi. Ngươi tưởng tìm được người giống như yêu cầu của ngươi dễ lắm à!?

    - Đám phàm thể này, căn bản không thể lĩnh hội được tinh túy trong ma pháp của lão phu.

    - Nếu không phải bổn tọa nợ lão già ngươi 1 ân tình, ngươi có chết ta cũng chẳng thèm quan tâm!

    Bạch Phi Nguyệt tức giận chửi thêm mấy câu, sau đó đưa tay cầm lấy ống tay áo hắn, kéo hắn đến trước mặt nàng, ẩn lên phía trước, vừa hay đối diện với góc tối kia.

    - Người cuối cùng ở đây, không được nữa thì kệ ngươi.

    Tim hắn hẫng mất một nhịp, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước.

    Bạch Phi Nguyệt lần nữa dùng tay đẩy hắn lên, lực đạo mạnh hơn lúc trước mấy lần:

    - Bổn tọa còn ở đây, ngươi sợ cái gì?

    Vân Lăng đứng cách góc tối kia khoảng 2m, nheo mắt cố nhìn xem bên trong có ai. Hắn chỉ lờ mờ thấy ai đó đang ngồi xếp bằng, tóc dài rối bù che kín mặt.

    Mắt lão híp lại, chắc là đang quan sát hắn.

    Lão già đột nhiên mở to mắt, vồ thẳng về phía hắn.

    Vân Lăng kinh hãi lùi lại, nhưng lại mất đà, ngã ngửa về phía sau.

    Một bóng trắng lướt tới trước mặt hắn, vừa vặn ngăn cản lão già kia tiến lên. Bóng trắng kia, không ai khác chính là Bạch Phi Nguyệt.

    - Lão già, làm gì thế?

    Mãi đến lúc lão già kia ra khỏi góc tối, hắn mới nhìn thấy chân diện mục của lão. Dưới ánh đèn mập mờ của mật thất, mắt lão trợn tròn, hai tay quờ quạng về phía hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm:

    - Thần hư chi thể…thần hư chi thể…

    Vân Lăng vẫn đang hoảng sợ, lết về phía sau thêm mấy bước.

    Bạch Phi Nguyệt cau mày, nhìn hắn tỏ vẻ không tin:

    - Ngươi có thần hư chi thể!?

    Lão già tóm lấy tay áo Bạch Phi Nguyệt, run run nói:

    - Mau, mau bảo hắn cởi đồ, lão phu cần xác nhận lại.

    - Cởi…đồ!?

    Vân Lăng mấp máy môi nhắc lại, tròn mắt nhìn Bạch Phi Nguyệt. Không phải bảo tặng hắn lễ vật sao, sao cuối cùng lại đối xử với hắn giống đám nam tử kia?

    Bạch Phi Nguyệt khó chịu gạt tay lão già ra, day day thái dương nhìn hắn nói:

    - Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy. Bổn tọa nợ lão già này 1 ân tình, đương nhiên phải hoàn thành ý nguyện cuối đời của lão. Cởi ra đi.

    - Mau, mau cởi…

    Vân Lăng nhìn lão già đang cười như khóc kia, da gà nổi lên khắp người. Lão chẳng lẽ là ông già thỏ*?

    *ý chỉ nam nhân bị gay.

    Bạch Phi Nguyệt thở dài, phất tay áo, một màng sáng màu trắng lập tức hiện ra, ngăn giữa lão già kia với hắn.

    - Cởi ra đi, lão không qua được màng chắn này đâu.

    Vân Lăng nuốt nước bọt, sợ hãi chỉ tay về phía lão già:

    - Ngươi, nhắm mắt lại.

    Lão già dường như nhớ ra điều gì, bỗng dưng xua xua tay, hướng Bạch Phi Nguyệt nói:

    - Không, không cần cởi nữa. Lão phu chỉ cần xác nhận vị trí một vết bớt màu đỏ trên người tiểu tử này thôi, ngươi giúp ta là được.

    Bạch Phi Nguyệt dường như cũng dần mất kiên nhẫn với lão già này, giọng điệu tỏ vẻ khó chịu:

    - Ở đâu?

    - Hạ bộ.

    - Vị trí chính xác?

    - Lão phu cũng không rõ. Ngươi dùng Thánh Quang mới nhìn thấy được. Tìm thấy rồi thì mô tả hình dạng vết bớt đó cho lão phu.

    Bạch Phi Nguyệt đi đến chỗ Vân Lăng, tiện tay kéo hắn đi sang một gian mật thất khác.

    Hắn vừa bước chân vào trong, đuốc xung quanh gian phòng liền được thắp sáng, cửa mật thất cũng được đóng lại.

    Vân Lăng còn chưa kịp hoàn hồn, đai y phục đã bị Bạch Phi Nguyệt cởi ra.

    - Đừng làm mất thời gian của bổn tọa, cởi quần ra đi.

    Chỉ còn có hắn và Bạch Phi Nguyệt, đương nhiên hắn không còn gì phải ngại ngùng, lập tức cởi ra.

    Bạch Phi Nguyệt chẳng biết kiếm từ đâu ra một cái ghế, ngồi xuống, vừa vặn đối mặt với tiểu huynh đệ của hắn. Hai ngón tay nàng cầm tiểu huynh đệ lên, nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, đến cả đám lông cũng bị nàng vạch ra soi xét. Được một lúc thì nàng cúi người, ngửa đầu lên nhìn nửa dưới tiểu huynh đệ.

    Bạch Phi Nguyệt như tìm được gì đó, nheo nheo mắt cố nhìn.

    Vân Lăng từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến việc có vết bớt hay không, hắn chỉ biết tiểu huynh đệ lại đang ngóc đầu đòi quyền lợi rồi!

    Bạch Phi Nguyệt khó hiểu ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm:

    - Ấn chú xếp thành hình chữ S, lẽ nào là Sất Vân Bắc Huyền Ấn?

    Đứng ở vị trí này, Vân Lăng vừa vặn nhìn thấy đôi bạch ngọc thỏ cao vút của nàng. Tiểu huynh đệ vốn đã cứng lên nay lại càng bành trướng hơn nữa. Hôm nay lúc ở trên xe hắn mới chỉ cùng nàng làm đúng 1 lần, vẫn còn chưa thỏa mãn…

    Hắn hết nhìn đôi bạch thỏ cao vút lại nhìn bờ môi đỏ mọng của nàng, cuối cùng tay cầm tiểu huynh đệ, không chút lo lắng dí nó vào môi nàng.

    Bạch Phi Nguyệt có lẽ bị hành động này của hắn làm đứt dòng suy nghĩ, giật mình nhìn tiểu huynh đệ của hắn.

    Hành động tiếp theo của nàng mới thực sự khiến hắn ngạc nhiên!

    Nàng không những không đẩy hắn ra mà còn mở miệng, dùng đầu lưỡi chạm vào tiểu huynh đệ khiến nó run lên.

    Hắn thấy nàng không phản đối liền được nước làm tới, dùng lực hòng đẩy tiểu huynh đệ vào sâu hơn trong miệng nàng.

    Thế nhưng, Bạch Phi Nguyệt đã kịp lùi lại, đứng thẳng lên.

    - Mặc y phục vào đi, bổn tọa ra ngoài nói chuyện với lão già kia.

    Vân Lăng mặt dày tiến đến, định ôm lấy nàng nhưng lại bị Bạch Phi Nguyệt tránh được, khổ sở nói:

    - Ít nhất tỷ cũng phải chịu trách nhiệm làm nó xuống đi chứ?

    - Bổn tọa cho ngươi hết đống đồ cổ trong thư phòng đấy.

    Vân Lăng không nói gì nữa, ngay tức khắc mặc lại y phục.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vong Linh Ma Pháp Sư
    Quyển 1 - Chương 5: Đại nạn hay vận may (4)
    Lúc hắn đi ra ngoài đã thấy Bạch Phi Nguyệt đang cãi nhau với lão già kia, nhưng do khoảng cách quá xa, hắn chỉ loáng thoáng nghe được mấy câu:

    - Lão già ngươi mau nói cho bổn tọa biết, tại sao Sất Vân Bắc Huyền Ấn lại có trên người hắn?

    - Thứ lỗi cho lão phu không thể trả lời. Còn nữa, một cô nương như ngươi không nên suốt ngày xưng bổn tọa này bổn tọa nọ.

    - Mẹ nó, ngươi không nói thì đừng hòng truyền được tu vi cho hắn.

    Vân Lăng đi đến bên cạnh Bạch Phi Nguyệt, kéo kéo ống tay áo nàng, nói nhỏ:

    - Đi được chưa?

    Hắn liếc lão giả một cái, đột nhiên thấy mắt lão sáng lên, hai tay chập vào nhau tạo thủ ấn kỳ lạ nào đó, hét lên:

    - Long Phục Trận, Thành!

    Xung quanh hắn và Bạch Phi Nguyệt đột ngột xuất hiện 12 bộ xương khô, bộ nào bộ nấy cầm vũ khí, nào là kiếm, đao, thương, chủy thủ,…

    Vân Lăng còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, cổ áo đã bị ai tóm lấy, lôi ra sau.

    Người lôi hắn, không ai khác chính là lão già kia.

    Lão lôi hắn đến góc tối lúc ban đầu, rồi lại tạo thủ ấn kỳ quái lấy ra mấy bộ khô lâu chắn trước mặt.

    Vân Lăng sợ hãi đứng áp chặt lưng vào tường, lùi sang một bên.

    Lão già quay người, đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhìn hắn nói:

    - Chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, ta lập tức đem tu vi của ta truyền cho ngươi, để ngươi kế thừa y bát của ta.

    Vân Lăng đương nhiên nghe không hiểu gì, tiếp tục lùi về.

    Lão già đang yên đang lành tự nhiên phun ra một ngụm máu, dính cả lên y phục hắn.

    Vân Lăng thấy vậy lại càng hoảng sợ, quay đầu sang phải thì thấy được khe hở dưới chân khô lâu, vội ngồi thụp xuống, bò nhanh tới chỗ khe hở. Lối thoát chỉ còn cách gang tấc, cổ áo lần nữa bị lão túm lấy. Tiếp đến, đầu hắn bị đập vào tường đá không thương tiếc, mắt tối sầm lại không nhìn được gì nữa. Hắn chỉ cảm nhận được lão đánh một chưởng rất nặng vào ngực trái hắn, sau đó lại nhét vào tay hắn thứ gì đó, thều thào nói:

    - Sất Vân Long….nhất… định….tu luyện….báo thù….ta…giết…Vũ Ưng.

    Lúc Vân Lăng mở mắt ra, Bạch Phi Nguyệt đã ở trước mặt hắn, chăm chú nhìn ngực trái của hắn.

    Vân Lăng vội vàng cúi đầu.

    Ngực trái bị lão già kia đánh 1 chưởng, áo thì rách nhưng lại không hề làm sao cả, đến cả đau cũng không thấy nữa.

    Quay đầu nhìn lão già nằm co quắp bên chân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay bám lấy tay Bạch Phi Nguyệt, lấy đà đứng lên.

    Bạch Phi Nguyệt chăm chú nhìn hắn, híp mắt nói:

    - Vân công tử, bổn tọa vừa suy nghĩ lại về việc làm thê tử của ngươi.

    Vân Lăng mãi mới hoàn hồn, nhìn đám xương khô lăn lóc dưới đất, rùng mình mấy cái.

    - Ngươi nghe thấy bổn tọa nói gì không thế?

    - Gì cơ?

    - Bổn tọa nói muốn làm thê tử của ngươi.

    Bao nhiêu hoảng sợ bỗng chốc tan biến, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn hình ảnh mấy ngàn vạn ngân lượng sắp có được, vui vẻ nói:

    - Không được rút lời đâu đấy.

    ………………….

    Thư phòng.

    Vân Lăng mệt mỏi nằm vật ra giường, úp mặt vào gối không nhúc nhích. Nằm được một lúc, hắn mới chán nản ngồi dậy, nhìn Bạch Phi Nguyệt vẫn đang tiếp tục đọc đống phong thư, than vãn:

    - Tiểu nương tử, nàng định đọc đến bao giờ nữa?

    Bạch Phi Nguyệt rốt cuộc đặt bức phong thư cuối cùng xuống, ngẩng đầu nói:

    - Ngươi không định thắc mắc lúc nãy lão già kia làm gì ngươi à?

    - Làm gì cơ?

    Cúi đầu nhìn ngực trái không có chút vết xước nào, hắn có chút khó hiểu.

    - Lão già lúc nãy là Diên Minh, 1 trong 3 vong linh ma pháp sư cường đại nhất đại lục, đồng thời là 1 hỏa hệ Pháp Thánh Sư. Ngươi cho rằng lão liều mạng tiếp cận ngươi chỉ để đánh ngươi 1 cái à?

    Liều mạng? Vong linh ma pháp sư? Pháp Thánh Sư? Cái gì thế!???

    Bạch Phi Nguyệt bất lực thở dài, tiện tay vứt cho hắn một quyển sách.

    - Trong ngày hôm nay đọc hết đi.

    “Thời không biên niên sử”.

    Vân Lăng tay cầm quyển sách, tùy ý mở vài trang.

    Mẹ ơi, toàn chữ!

    Dựa theo tốc độ đọc sách thường ngày của hắn, 10 năm cũng chẳng xong được cuốn này.

    - Từ giờ đến tối bắt buộc phải xong.

    Vân Lăng khổ não nhìn Bạch Phi Nguyệt, nhăn mày nhăn mũi nói:

    - Không phải ta không cố nhưng thực sự là không xong được. Trong này dùng chủ yếu là ngôn ngữ thời xưa, ta không đọc được.

    Bạch Phi Nguyệt hết nhìn hắn lại nhìn quyển sách trong tay hắn, ánh mắt rõ ràng hiện lên 3 chữ “đồ vô dụng”.

    Bạch Phi Nguyệt bước khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt hắn, cúi đầu để trán nàng chạm vào trán hắn.

    Còn chưa kịp hỏi nữ nhân này định làm gì, một luồng khí ấm áp đã truyền đến trán hắn, kèm theo đó là cảm giác mềm mại bao trùm toàn bộ thân mình. Tiếp đó, trong đầu liền xuất hiện thêm 1 loạt thông tin kỳ lạ.

    Thưở sơ khai, vũ trụ là một mảng hỗn độn, không hề có quy luật. Trải qua hàng triệu năm, âm dương hợp nhất, xuyên qua thời không vô tận, hình thành nên thiên địa vạn vật và pháp tắc.

    Lại trải qua thêm mấy triệu năm nữa, những sinh vật đầu tiên mới xuất hiện. Sinh vật đầu tiên tồn tại, không phải là con người mà là ma thú. Mà trong đó, long tộc lại xuất hiện sớm nhất, làm chủ thế giới trong mấy ngàn năm, độc bá thiên hạ, không có đối thủ. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, loài người xuất hiện. Chỉ mấy năm sau, trong loài người xuất hiện 1 thiên tài tuyệt thế kinh diễm, mang trong mình khả năng hấp thu, chuyển hóa thiên địa linh khí. Mà nhân loại này, tốc độ tu luyện vượt xa cả long tộc, qua hơn ba chục năm đã vượt qua của Long Vương, trở thành thiên hạ đệ nhất. Chứng kiến cảnh nhân loại bị chà đạp bởi ma thú, y quyết định dùng sức mạnh của mình, thiết lập lại trật tự thế giới, đưa nhân loại lên vị trí chí tôn trong các loài. Người này thu tổng cộng chín người đệ tử. Mà chín đệ tử này, người nào người nấy thiên tư xuất chúng, là con cưng của trời (nguyên văn: thiên chi kiêu tử).

    Thiên địa nguyên khí càng lúc càng đậm đặc, pháp tắc cũng càng lúc càng rõ ràng, hòa vào nhau, tạo nên chín luồng thần lực trên thế gian.

    Chín đệ tử lúc trước không ngờ lại lĩnh ngộ được sự biến ảo của thiên địa vạn vật, được chín luồng thần lực kia nhận chủ, trở thành chín vị chủ thần:

    Vị chủ thần thứ nhất sở hữu ma pháp thời không, thấy được tương lai, quá khứ, có quyền phán xét tính đúng sai của vạn vật trong thiên địa.

    Vị chủ thần thứ hai là một chiến sĩ, tự xưng Chiến Thần, nắm giữ đại lục ở trung tâm.

    Vị chủ thần thứ ba sở hữu ma pháp thổ hệ, nắm giữ đại lục phía Đông.

    Vị chủ thần thứ tư sở hữu ma pháp thủy hệ, nắm giữ đại lục phía Tây.

    Vị chủ thần thứ năm sở hữu ma pháp phong hệ, nắm giữ vùng đại lục phía Nam.

    Vị chủ thần thứ sáu sở hữu ma pháp hỏa hệ, nắm giữ vùng đại lục phía Bắc.

    Vị chủ thần thứ bảy sở hữu ma pháp hắc ám – quang minh, phán quyết sự sống – cái chết.

    Vị chủ thần thứ tám vốn là ma thú tu luyện viên mãn thành người, tự xưng Thần Thú, cai quản các loại ma thú.

    Vị chủ thần cuối cùng, cũng là chủ thần cuối cùng, là vong linh ma pháp sư.

    Chín vị chủ thần cùng nhau cai quản, đưa thế giới vào trật tự nhất định, đồng thời truyền lại ma pháp cho nhân loại, nhờ vậy mà con người mới có thể trấn át được ma thú hoành hành.

    Cứ mỗi ngàn năm, chín vị trí chủ thần lại thay đổi một lần, truyền cho thế hệ sau. Tính đến nay đã được 24 lần chuyển đổi.

    Mà ma pháp, đến ngày nay cũng đã tồn tại được hơn 24000 năm.

    Tu luyện chủ yếu chia thành hai con đường là ma pháp tu luyện và chiến sĩ tu luyện. Nhưng dù là con đường nào thì cũng chia thành 6 bậc, mỗi bậc 9 cấp.

    Với ma pháp sư là Ma Pháp Sư, Đại Ma Pháp Sư, Ma Đạo Sĩ, Đại Ma Đạo Sĩ, Ma Thánh Sư và Ma Thần Sư.

    Còn với chiến sĩ là Chiến Sĩ, Đại Chiến Sĩ, Kiếm Sư, Đại Kiếm Sư, Chiến Thánh và Chiến Thần.

    Chiến sĩ chủ yếu hấp thu thiên địa linh khí để cải tổ cơ thể, nâng cao sức mạnh thể chất. Linh khí hấp thu là hỗn tạp, bao gồm tất cả các hệ.

    Ma pháp sư cũng hấp thu thiên địa linh khí nhưng hấp thu một cách chọn lọc một hoặc hai hệ tùy thuộc vào thiên phú hệ của linh căn.

    Linh căn đại diện cho khả năng tu luyện của một người, gồm phế linh căn, phàm linh căn và thượng linh căn. Các hệ có thể có bao gồm các hệ mà chủ thần sở hữu gồm thời gian, không gian, hỏa, thủy, phong, thổ, hắc ám, quang minh cộng với băng hệ, lôi hệ, tinh thần hệ là ba hệ mới được hình thành gần đây.

    Nhưng còn có một dạng ma pháp sư nữa là vong linh ma pháp sư. Tư liệu về vong linh ma pháp sư thực sự rất ít, chỉ giới hạn trong khoảng hai, ba trang của biên niên sử, giới thiệu hết sức chung chung.

    Hiện nay trên cả năm đại lục, số lượng vong linh ma pháp sư còn chưa đến hai mươi người! Mà ba người cường đại nhất trong số đó đều đã có sức mạnh tương đương với ba Pháp Thánh Sư cộng lại từ chục năm trước!

    Lão già trong mật thất chính là một trong ba người đó.

    ………………

    Đại não bỗng chốc xuất hiện thêm một đống thông tin khiến Vân Lăng có chút bối rối, không biết nên đọc từ đâu, đờ người mất một lúc. Mãi khoảng gần mười phút sau, hắn mới sực tỉnh, mơ mơ hồ hồ nhìn Bạch Phi Nguyệt:

    - Đây là gì thế? Tóm tắt lịch sử đại lục hay truyện tưởng tượng?

    Bạch Phi Nguyệt trợn mắt, ném cho hắn một cái nhẫn, làu bàu nói:

    - Đến mức này mà còn không hiểu, ngươi đúng là thua cả mấy tên đầu đất trong bếp.

    Vân Lăng không thèm đấu khẩu với nữ nhân trước mặt, cầm lấy chiếc nhẫn đưa lên mặt, săm soi từng chi tiết nhỏ một.

    - Soi gì nữa, đấy là không gian giới chỉ, có tiền cũng không mau được đâu. Nhỏ máu nhận chủ đi.

    Đang định ngẩng đầu lên hỏi nàng nhỏ máu vào đâu, một bàn tay đã tóm lấy cổ áo hắn, kèm theo đó là âm thanh cấp bách của Bạch Phi Nguyệt:

    - Đi thôi, bị phát hiện rồi.

    Vân Lăng ngơ ngác nhìn Bạch Phi Nguyệt, phát hiện gì cơ? Đây không phải là thư phòng của nữ nhân này à? Bị phát hiện trong thư phòng của mình sao lại phải trốn?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)