Huyền Huyễn  Dị Giới Vô Thượng Sát Thần - Tà Tâm Vị Mẫn

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Thượng Sát Thần
    Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
    Chương 1: Tiêu Phàm Trọng Sinh.

    Nhóm dịch: Lục Đạo + Phong Thần
    Nguồn: iread

    Giới thiệu:


    Bác sĩ thiên tài trên địa cầu do có sở thích sưu tầm đồ vật kỳ quái mà bị sét đánh chết. Cục đá màu trắng hắn nắm trong tay lúc hắn chết lại có lai lịch phi phàm. Tỉnh dậy không vào luân hồi mà lại trọng sinh vào "Tiêu Thành đệ nhất phế", Bạch Thạch (cục đá trắng) cùng xuyên không vào trong đan điền của hắn. Ở thế giới này, con người nói chuyện với nhau bằng thực lực. Ở thế giới này, địa vị của ngươi được quyết định bởi Chiến Hồn. Chào mừng ngươi đến Chiến Hồn Đại Lục.







    Chiến Hồn Đại Lục lấy thực lực vi tôn, chỉ có người nắm giữ Chiến Hồn mới có thể bước vào con đường tu luyện, bằng không vĩnh viễn chỉ có thể làm một người bình thường, đồng thời mức độ mạnh yếu của Chiến Hồn cũng đại biểu cho

    tu sĩ đó có thể tiến bao xa.

    Chiến Hồn tổng cộng chia làm Cửu Phẩm, Nhất Phẩm yếu nhất - Cửu Phẩm mạnh nhất, lấy Yêu Thú, Khí Vật, Thực Vật làm chủ. Về phần người nắm giữ Hỏa Diễm, Lôi Điện các loại Chiến Hồn đặc thù thì cơ bản chính làTuyệt Thế Thiên Tài ngàn năm khó gặp!

    Tiêu Thành, Tiêu gia phủ đệ!

    Tiêu Phàm chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm những bóng người lạ lẫm mà quen thuộc trước mắt, trên mặt một vẻ mờ mịt, mình rõ ràng đang ở nhà a làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

    "Phế vật chính là phế vật, đây đã là lần thứ chín thức tỉnh Chiến Hồn rồi vậy mà mém chút đem bản thân giết chết! Hơn nữa còn bị Chiến Hồn Điện chủ động đá ra. Việc này đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy, quả nhiên không hổ là Tiêu Thành đệ nhất phế!"

    "Đâu chỉ Tiêu Thành đệ nhất phế mà còn là đệ nhất ngốc, ngay cả một chút giác ngộ cũng không có, bất luận kẻ nào đều chỉ có ba lần cơ hội thức tỉnh Chiến Hồn, điểm thường thức ấy cũng không biết, cho dù chết cũng đáng đời!"

    Tiêu Phàm nhìn thấy bóng người đứng bốn phía chỉ trỏ không khỏi nhíu mày, trong đầu vô số tin tức tràn vào, hắn trong nháy mắt hiểu rõ bản thân vậy mà trọng sinh vào trên người một thiếu niên trùng tên trùng họ: Tiêu Phàm.

    Nguyên bản Tiêu Phàm là thanh niên tốt thế kỷ 21ở Địa Cầu, hai mươi mấy tuổi dựa vào y thuật do tổ tiên truyền xuống đã trở thành y học thánh thủ số một số hai tại Hoa Hạ. Hắn có hai cái sở thích: thứ nhất là cất giữ một chút đồ vật cổ quái kỳ lạ, thứ hai chính là nghiên cứu y thuật.

    Hắn vừa tình cờ mang về một khỏa Thạch Đầu(cục đá) kỳ dị, lúc ấy trời trong vạn dặm lại vang lên tiếng sấm quỷ dị, nói đến quả thật trùng hợp, một tia sét kia vừa vặn bổ trúng đầu hắn.

    Lúc hắn tỉnh lại đã trọng sinh ở trên người thiếu niên Tiêu Phàm này, việc này mặc dù có chút cẩu huyết nhưng Tiêu Phàm lại không thể không thừa nhận, sự tình đã trải qua không thể nào thay đổi.

    Tiêu Phàm chính là phế vật của Tiêu gia danh phù kỳ thực(người giống như tên), bắt đầu từ lúc thức tỉnh Chiến Hồn năm bảy tuổi cho đến hiện tại đã qua chín năm, vậy mà không thành công lần nào.

    Lần này Tiêu Phàm thức tỉnh Chiến Hồn lần thứ chín, tiến vào Chiến Hồn Điện lại ngoài ý muốn chết ở bên trong, nhờ thế hắn mới có cơ hội phụ thể trọng sinh.

    Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm giác trong đan điền phát ra một cỗ Hồn Lực bàng bạc xông vào bên trong kinh mạch, Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, tựa như đột phá một loại

    trói buộc nào đó.

    Ánh mắt Tiêu Phàm có chút ngốc trệ, kinh ngạc vô cùng, bên trong đan điền có một đạo hắc sắc hư ảnh, cảm giác giống như u linh, Tiêu Phàm biết rõ đây chính là Chiến Hồn mà hắn thức tỉnh.

    "Về sau gọi ngươi là U Linh Chiến Hồn a!" Tiêu Phàm trong lòng lắp bắp nói.

    Trong lúc lơ đãng, một đạo bạch quang lóe qua, tâm thần Tiêu Phàm lại rơi vào chỗ sâu trong đan điền có một viên đá màu trắng đang trôi nổi, viên đá màu trắng tản ra một cỗ khí tức thần bí, tựa như ngay cả Thần Hồn đều sẽ bị hút vào trong đó.

    Tiêu Phàm trong lòng kinh ngạc không thôi, thiếu chút nữa thì hô lên: "Cái này không phải là viên Thạch Đầu kỳ dị trước đó hay sao?"

    "Tam Thiếu Gia đừng ở nơi đây tự làm mất mặt nữa, đi về đi." Đúng lúc này có một người áo đen tách đám người ra hướng về Tiêu Phàm đi tới, trong mắt đều là khinh miệt cùng xem thường.

    Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn hắc y lão giả, liếc mắt liền nhận ra hắn, hắn chính là tên quản gia một mực phụ trách sinh hoạt thường ngày của Tiêu Phàm: Tiêu Trung.

    "Đồ phế vật, còn không đi?" Thấy Tiêu Phàm không để ý tới hắn, thần sắc trong mắt Tiêu Trung càng ngày càng băng lãnh, ngay cả xưng hô Tam Thiếu Gia đều không gọi, trong lòng nổi giận mắng: "Thực không biết vì sao Tộc Trưởng đại nhân lại chiếu cố tên phế vật này như thế, tên này quả thất là sống chật chỗ chết chật đất."
    "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, chậm rãi đứng dậy, con ngươi vô cùng băng lãnh, bản thân cỗ thân thể này mặc dù bị kêu là đồ bỏ đi suốt chín năm, nhưng tốt xấu vẫn là Thiếu Chủ của Tiêu gia, tôn tử của Tộc Trưởng Tiêu gia, há có thể để một tên hạ nhân nhục mạ?

    Hơn nữa, kiếp trước hắn vốn chính là một người cực kỳ cường thế, bằng không cũng không có khả năng một mình một tay dựng nên cơ nghiệp, ai nhìn thấy hắn cũng đều cung cung kính kính, lão bất tử này vậy mà vô lễ với hắn như thế, hắn không giận mới là lạ

    "Ta nói ngươi là phế vật!" Tiêu Trung cơ hồ gằn từng chữ một, mảy may không đem tam thiếu hắn để trong mắt, một tên phế vật không cách nào thức tỉnh Chiến Hồn, trong gia tộc căn bản không có bất kỳ cái gì địa vị gì.

    "Ba!"

    Vừa dứt lời, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, Trên mặt Tiêu Trung xuất hiện năm dấu tay màu đỏ rực rõ ràng.

    Một tát này không chỉ đem Tiêu Trung đánh cho hồ đồ mà còn đem những người khác dọa cho thất điên bát đảo, hiện tại tên phế vật này cũng dám động thủ với quản gia?

    Quan trọng là tốc độ của Tiêu Phàm vừa rồi đều làm cho bọn hắn nhìn trân trối! Tiêu Trung dù sao cũng là Chiến Linh trung kỳ, hắn lại bị một tên ngay cả Chiến Hồn đều chưa thức tỉnh tát cho một cái.

    Chẳng biết tại sao trong lòng mọi người đều dâng lên hàn ý, ánh mắt Tiêu Phàm vừa rồi làm tim bọn hắn đập nhanh một trận, hắn như hoàn toàn trở thành một người khác vậy!

    "Chiến Hồn thức tỉnh, U Linh Chiến Hồn làm cho ta trong nháy mắt đột phá đến Chiến Linh trung kỳ, tên này trong thời gian chín năm mặc dù được xưng là phế vật nhưng vẫn kiên trì tu luyện, sức mạnh và tốc độ của cổ thân thể này rất nhanh đã thích ứng được với năng lực Chiến Linh trung kỳ!" Tiêu Phàm trong lòng cũng rất kinh ngạc, tốc độ vừa mới bộc phát rõ ràng so với Chiến Linh trung kỳ bình thường nhanh hơn rất nhiều, khó trách Tiêu Trung cũng không kịp chuẩn bị.

    "Làm nô tài phải có bộ dáng của nô tài, chủ tử đánh ngươi một cái, trong lòng ngươi nên cảm kích mới phải." Tiêu Phàm lạnh lùng trừng Tiêu Trung, hắn chuẩn bị phất tay áo đi.

    "Đứng lại!" Tiêu Trung phẫn nộ kêu lên, "Ngươi cài đồ con hoang này, phế vật đi không ai nuôi, ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?"

    Tiêu Phàm không nói, từng bước một đi về hướng Tiêu Trung, con ngươi đen kịt vô cùng băng lãnh, kiếp trước thân nhân hắn mất sớm, một kiếp

    này hắn vẫn không có gặp qua cha mẹ mình. Lời nói của Tiêu Trung không thể nghi ngờ đã động đến nỗi đau trong lòng của Tiêu Phàm, cũng làm lửa giận trong lòng hắn nổi lên.

    Tiêu Trung nhìn thấy con ngươi đen kịt của Tiêu Phàm đang bộc phát khí thế, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, ánh mắt đáng sợ kia của Tiêu Phàm giờ phút này nào giống một kẻ phế nhân.

    "Ngươi bất quá là một tên phế nhân, lẽ nào ta còn sợ ngươi sao?" Tiêu Trung lấy dũng khí, sau lưng hắn đột nhiên hiện lên hư ảnh một đầu Hắc Lang đang há to cái miệng như chậu máu cắn tới hướng Tiêu Phàm.

    "Nhất Phẩm Chiến Hồn Hắc Phong Lang?" Tiêu Phàm trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, ý nghĩ hơi động, sau lưng đột nhiên hiện ra một đạo hư ảnh đen kịt, một cỗ hàn khí cuồng bạo xuất ra.

    Trong chớp mắt, Tiêu Phàm cảm giác lực lượng toàn thân tăng vọt, trong lòng kinh ngạc, mức độ cường đại của U Linh Chiến Hồn vượt qua hắn dự liệu, Tinh Khí Thần của hắn trong nháy mắt tăng đến cực hạn, cho dù Chiến Linh hậu kỳ, thậm chí Chiến Linh đỉnh phong giờ phút này Tiêu Phàm cũng dám chiến một trận.

    U Linh Chiến Hồn ngưng tụ thành một cái lợi trảo to lớn hướng về Hắc Phong Lang gào thét đến, móng vuốt sắc bén dị thường, Hư ảnh Hắc Lang đột nhiên tan vỡ hóa thành một trận hắc vụ tiêu tán trong hư không.

    Tiêu Trung hét thảm một tiếng, máu tươi trong miệng phun ra, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

    "Chiến, Chiến Hồn?" Đám người kinh hãi nhìn bóng đen sau lưng Tiêu Phàm, da đầu có chút tê dại, tên này không phải phế vật sao? Làm sao có thể thức tỉnh Chiến Hồn cường đại như thế!

    Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Trung, khinh thường nói: "Ta biết ngươi là ai, không phải là một con chó sao? D(ộng một cái liền cắn Chủ tử, lưu ngươi lại làm gì!"

    "Hắn là một con chó, nhưng cũng là chó của Tiêu Thiên ta, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, chó của ta khi nào đến phiên phế vật ngươi đến giáo huấn?" Đột nhiên từ phía sau đám người truyền đến một đạo âm thanh.



     
    Vô Ưu, lconle, inthenight and 3 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Thượng Sát Thần
    Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
    Chương 2: Liên Tiếp Đột Phá

    Nhóm dịch: Lục Đạo + Phong Thần
    Nguồn: iread

    Đám người vừa nghe đến cái tên Tiêu Thiên này đều lộ ra vẻ kính sợ, tự giác tách ra một con đường, chỉ thấy một người nam tử mặc bạch sắc cừu bào đi thẳng tới.

    Hắn mặt một bộ áo bào màu trắng mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc quan, tư thế hiên ngang, trong tay quạt xếp nhẹ nhàng vũ động càng là làm nổi bật lên khí chất siêu phàm thoát tục!

    Người tới chính là Tiêu gia đại thiếu gia: Tiêu Thiên, cũng là đệ nhất thiên tài Tiêu gia hiện tại, nắm trong tay Tứ Phẩm Chiến Hồn Truy Phong Lang, hắn hiện tại 18 tuổi đã là cảnh giới Chiến Sĩ hậu kỳ. Trong thế hệ trẻ cùng tuổi bên trong Tiêu Thành cơ hồ không có địch thủ.

    Cảnh giới tu luyện của Chiến Hồn Đại Lục từ thấp đến cao được chia thành: Chiến Linh, Chiến Sĩ, Chiến Sư, Chiến Tôn, Chiến Tông, Chiến Vương, Chiến Hoàng, Chiến Đế, Chiến Thánh các loại, về phần Chiến Thần cơ hồ chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, Chiến Hồn Đại Lục rất nhiều năm qua chưa từng nghe nói qua.

    Trong đó mỗi một cảnh giới lại phân làm tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng đỉnh phong bốn tiểu cảnh giới.

    Toàn bộ Tiêu Thành, Chiến Tôn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, về phần Chiến Tông, trừ phi nắm giữ Ngũ Phẩm Chiến Hồn, bằng không liền không có khả năng trở thành Chiến Tông!

    Cũng khó trách Tiêu Thiên ngạo khí như thế, Tiêu Thành chỉ là một tòa thành nhỏ ở biên hoang, mạnh nhất cũng chỉ là Tứ Phẩm Chiến Hồn, người nắm giữ Tứ Phẩm Chiến Hồn trong Tiêu Gia đều cực kỳ thưa thớt, mà Tiêu Thiên chính là trong những người ít ỏi đó, hắn chỉ cần không vẫn lạc liền có thể trở thành cường giả Chiến Tôn.

    Thậm chí có tin đồn Tiêu Thiên trong tương lai chính là Tiêu gia Gia Chủ!

    "Đại thiếu gia, ngài nhất định phải thay tiểu nhân làm chủ a, tiểu nhân là chó của ngài làm sao có thể để ngoại nhân khi dễ?" Nhìn thấy Tiêu Thiên đến, Tiêu Trung đột nhiên tỉnh lại, ôm đùi Tiêu Thiên bắt đầu khóc rống lên.

    Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Trung, tên gia hỏa vừa rồi lại giả chết, vả lại giả vô cùng giống, bây giờ lại còn làm ác nhân cáo trạng trước, Tiêu Phàm tự nhiên cũng không khách khí trừng mắt lạnh lùng nói: "Quản tốt chó của ngươi, không nên thả ra để nó tùy tiện cắn người."

    Dứt lời, Tiêu Phàm quay người rời đi, hắn đối với Chiến Hồn của Chiến Hồn Đại Lục cảm thấy cực kỳ hứng thú, hắn muốn biết tình trạng hiện tại trong cơ thể của mình.

    Hơn nữa hắn vừa mới thức tỉnh Chiến Hồn chỉ là Chiến Linh trung kỳ, Tiêu Thiên lại là Tiêu gia đệ nhất thiên tài, sớm đã là Chiến Sĩ hậu kỳ, hắn sẽ không ngốc đến mứứng đối cứng cùng Tiêu Thiên!

    "Ta cho ngươi rời đi sao?" Tiêu Thiên lạnh lùng một tiếng, lách mình chặn trước người Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

    "Chó khôn không cản đường." Tiêu Phàm biết rõ tên này hôm nay chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đã như vậy thì liền cường thế đối mặt.

    Ầm! Vừa dứt lời, Tiêu Phàm cảm giác cảm giác hổ khẩu một trận đau nhức, không đợi hắn phản ứng một cái nắm đấm trùng điệp nện lên bộ ngực hắn, ngũ tạng lục phủ chấn động phun ra một ngụm máu tươi.

    Thân hình hắn lui lại mấy bước, quỳ một chân xuống đất, hai mắt đỏ bừng, khóe miệng máu tươi không ngừng chảy, gân xanh trên trán như là tiểu trùng ngo ngoe.

    "Tiểu tạp chủng, ngươi dám mắng ta là chó!" Con ngươi Tiêu Thiên vô cùng băng lãnh, ánh mắt lóe sát khí.

    Tiêu Phàm che ngực gian nan đứng dậy, hắn rốt cuộc biết Chiến Linh trung kỳ chênh lệch với Chiến Sĩ hậu kỳ, khác biệt như trời với đất, hắn thậm ch còn không thấy Tiêu Thi xuất thủ thế nào.

    " Tiêu Thiên ngươi cũng là dựa vào cảnh giới để đè người, nếu là cùng cùng giai, ta giết ngươi như giết chó!" Tiêu Phàm dữ tợn cười một tiếng lau máu nơi khóe miệng, không có mảy may nhượng bộ.

    "Ngươi là đang nằm mơ à, chỉ bằng phế vật ngươi cũng dám so sánh với Đại thiếu?" Tiêu Trung không nghĩ tới Tiêu Phàm dám nói chuyện như thế với Tiêu Thiên, không khỏi trào phúng lên.

    "Tiểu tạp chủng, hôm nay ta không chấp nhặt với ngươi, nếu như ngươi thật có gan thì niên hội gia tộc một tháng sau liên gặp nhau trên đài, ta chờ ngươi." Gặp Tiêu Phàm không nói, Tiêu Thiên híp mắt cười lên, khoát tay một cái nói, "Chúng ta đi!"

    "Đại thiếu, ngài chậm một chút." Tiêu Trung hấp tấp theo sau lưng Tiêu Thiên, quả thực giống như một đầu chó xù.

    "Phế vật chính là phế vật, ngay cả một quyền của đại thiếu cũng đỡ không nổi, một tháng sau đoán chừng đại thiếu đã đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, phế vật này vừa mới thức tỉnh Chiến Hồn, liền tự cho rằng bản thân tài giỏi, đợi đến lúc đó đại thiếu một cái ngón tay đều có thể bóp chết hắn!"

    "Nói không đúng sao, hôm nay vận khí phế vật này tốt, đại thiếu tâm tình không tệ, bằng không đại thiếu không chỉ đánh hắn thổ huyết, mà cho hắn chí ít nửa năm không rời được giường."

    Đám người nghị luận, ánh mắt cùng nhau tụ tập trên người Tiêu Phàm, tràn ngập châm chọc và khinh thường.

    Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, con ngươi sắc bén vô cùng, trong lòng kiên định nói: "Yên tâm, niên hội một tháng sau ta sẽ tham gia, đến lúc đó ta muốn đem thiên tài trong miệng các ngươi chà đạp ở dưới chân!"

    Trở lại chỗ ở rách rưới của bản thân, Tiêu Phàm cau mày ầm nghĩ thiếu niên Tiêu Phàm mặc dù là một đồ bỏ đi, nhưng dù gì cũng là Tiêu gia tam thiếu, cái địa phương này còn không bằng ổ chó.

    Hắn đối với thiếu niên Tiêu Phàm này ngược lại có chút bội phục, không cha không mẹ, bắt sống một mình từ lúc bảy tuổi, khi đó vẫn chỉ là một đứa bé, thật kh biết làm sao hắn có thể sống đến bây giờ.

    "Thế giới này thực sự là tàn khốc a, thực lực vi tôn, căn bản không hề nói đến bất kỳ tình thân nào." Tiêu Phàm trong mắt lóe qua vẻ khinh miệt.

    Sau đó hắn liền bắt đầu tu luyện, muốn chuẩn bị cho niên hội một tháng sau của gia tộc, đệ tử tu luyện bên ngoài đến lúc đó đều sẽ trở về, rất nhiều người nhất định sẽ vũ nhục hắn!

    Mới vừa rồi bị Tiêu Thiên một kích đánh bay, Tiêu Phàm cũng minh bạch mình cùng Tiêu Thiên có chênh lệch khá lớn, trong một tháng đột phá cảnh giới Chiến Sĩ vẫn không đủ, thời gian đối với hắn mà nói rất trọng yếu!

    Đêm tịch mịch như nước!

    Tiêu Phàm ngồi xếp bằng trong căn phòng rách rưới, sau lưng hắn một đạo hắc sắc hư ảnh hoàn toàn hoà vào bên trong đêm tối, đó chính là U Linh Chiến Hồn.

    Tiêu Phàm phát hiện thời điểm sử dụng U Linh Chiến Hồn, toàn thân Tinh Khí Thần đều sẽ tăng lên tới cực hạn, hắn tốc độ tu luyện cũng tăng lên gấp bội.

    Liên tục sử dụng U Linh Chiến Hồn đối với Hồn Lực của hắn tiêu hao cực lớn, bất quá hắn vẫn một mực kiên trì, nếu ông trời đã cho hắn cơ hội trọng sinh, hắn tự nhiên muốn hảo hảo sống tốt một lần.

    Thiên địa linh khí cuồn cuộn mà chảy vào bên trong đan điền, Bạch Thạch tỏa ra quang mang yếu ớt, thương thế trong cơ thể nhanh chóng phục hồi như cũ, Bạch Thạch thần bí kia đối với trị thương lại có trợ giúp rất lớn, điều này làm Tiêu Phàm ngạc nhiên vô cùng.

    Tiêu Phàm tâm thần khẽ động, thiên địa linh khí liền rót vào cơ thể hắn, ngưng tụ thành Hồn Lực càng to lớn, so sánh với Hồn Lực trước đó càng thêm tinh thuần, mặc dù Hồn Lực tiêu hao rất nhanh, nhưng Tiêu Phàm rõ ràng cảm thụ được khí tức bản thân đang không ngừng mạnh lên.

    Tiêu Phàm hô hấp đều đặn, hơi thở tinh tế, sắc mặt bình tĩnh tường hòa, Hồn Lực trong cơ thể không ngừng lưu động rửa sạch gân cốt cùng kinh mạch.

    Lúc này thân thể hắn giống như một cái động không đáy điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh, sau một hồi cỗ khí tức này mới hài hòa trở lại.

    Đôi mắt hắn từ từ mở ra, một tia tinh quang lóe lên rồi biến mất, hắn chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, trong một đêm hắn liên tiếp đột phá, bây giờ đã là Chiến Linh hậu kỳ!

    Bất quá hắn còn chưa có ý định dừng lại, Chiến Linh cảnh chỉ mới là nhập môn tại Chiến Hồn Đại Lục, Tiêu Thiên cũng không phải mục tiêu cuối cùng của hắn.

    Cường giả chân chính thân lượn cửu thiên, hô phong hoán vũ, đó mới cảnh giới chân chính mà hắn hướng đến.

    Sau khi Tiêu Phàm tỉnh lại cũng đã đến giữa trưa ngày hôm sau, hắn hít một hơi tự nhủ: "Đột phá Chiến Linh cảnh hậu kỳ cũng nên đi Chiến Kỹ Các chọn lựa chiến kỹ."​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Thượng Sát Thần
    Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
    Chương 3: Vô Tận Chiến Điển

    Nhóm dịch: Lục Đạo + Phong Thần
    Nguồn: iread

    Chiến Kỹ Các, hậu nhân Tiêu gia thức tỉnh Chiến Hồn đều có thể đi vào, tuy nhiên chiến kỹ bên trong đều vô cùng bình thường, tuyệt học chân chính dĩ nhiên không thể nào để ở đây.

    Huống chi lấy tu vi Chiến Linh hậu kỳ của Tiêu Phàm cũng chỉ có thể quan sát một chút chiến kỹ bí tịch phổ thông mà thôi.

    "Xin chào Đại Trưởng Lão." bên ngoài Chiến Kỹ Các, tại cửa ra vào có một lão giả tóc trắng đang ngồi xem một quyển sách đến nhập thần, người Tiêu gia tiến vào Chiến Kỹ Các đều cung kính chào hỏi hắn.

    Tiêu Phàm đi tới cửa chỉ muốn tìm hiểu một chút nhưng mà lão giả tóc trắng lại trực tiếp ném cho Tiêu Phàm một tấm thẻ bài bằng gỗ, nói: "Ngươi có thể chọn ba loại chiến kỹ rồi đem ra đây đăng ký."

    "Đa tạ Đại Trưởng Lão." Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ, tiếp nhận tấm bảng gỗ đi vào Chiến Kỹ Các.

    Chiến Kỹ Các có ba tầng, Tiêu Phàm rất kinh ngạc phát hiện tàng thư ở Tiêu gia đúng là không ít, tầng thứ nhất có ba hàng giá sách, mỗi một hàng đều có đến mấy trăm bản thư tịch.

    Đọc lướt qua vài bản thư tịch liền trực tiếp đặt xuống, bất đắc dĩ lắc đầu:

    "Những thứ này đều không phải Chiến Kỹ a, chắc Chiến Kỹ đặt ở tầng hai."

    Thư tịch ở tầng hai Chiến Kỹ Các không nhiều, cũng chỉ có chừng một trăm quyển, Tiêu Phàm Hồn Lực đảo qua cuối cùng rơi vào một quyển Chiến Kỹ Nhị Phẩm tên Mê Tung Bộ.

    "Mê Tung Bộ, Chiến Kỹ Thân Pháp Nhị Phẩm, tổng cộng chia làm tứ trọng, luyện tới đỉnh phong, Quỷ Ảnh Mê Tung..." Tiêu Phàm mở ra thư tịch, trong miệng thì thầm vài câu.

    Đối với chiến kỹ hắn cũng biết một chút, công pháp ngoại trừ chia thành Cửu Phẩm còn phân thành các loại công pháp như: công kích, phòng ngự, trị liệu, thân pháp. Mê Tung Bộ này chính là một loại Chiến Kỹ về thân pháp, Nhị Phẩm mặc dù không quá mạnh nhưng chiến kỹ trị liệu cùng chiến kỹ thân pháp đều là thập phần thưa thớt, cho nên quyển Nhị Phẩm Mê Tung Bộ này cũng coi như hiếm thấy.

    "Chọn nó vậy, Thân Pháp Chiến Kỹ so với Phòng Ngự Chiến Kỹ càng thêm khó có được, tiếp theo lại chọn một bộ Chiến Kỹ Công Kích và một bộ Chiến Kỹ Phòng Ngự vậy. Còn Chiến Kỹ Trị Liệu xem chừng cả tòa Tiêu Thành này cũng chẳn có." Tiêu Phàm âm thầm trầm tư nhanh chóng lật xem bí tịch, hắn đem toàn bộ nội dung Mê Tung Bộ ghi nhớ vào trong đầu.

    Cũng có lẽ là bởi vì quá mức chú tâm nên bất tri bất giác đã khởi động U Linh Chiến Hồn, sau một nén nhang Tiêu Phàm đột nhiên tỉnh lại, dưới chân vừa động ngay lập tức tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi khác, Hồn Lực trong người lập tức tiêu hao một phần ba.

    Tiêu Phàm ngốc trệ tại chỗ, lắp bắp nói: "Không thể nào, đã luyện đến đệ tứ trọng?"

    Cũng khó trách hắn khiếp sợ như vậy, tu luyện Nhị Phẩm Chiến Kỹ đối với những cường giả mà nói thì rất đơn giản, nhưng hắn chỉ là Chiến Linh hậu kỳ, tu luyện Nhị Phẩm Chiến Kỹ nhất định sẽ có chút khó khăn.

    Nhưng lúc này mới qua bao lâu? Hắn lại đem Chiến Kỹ Nhị Phẩm: Mê Tung Bộ luyện đến đệ tứ trọng, nếu như không phải chính hắn vừa mới thi triển thì hắn còn tưởng bản thân mình đang nằm mơ.

    "Chẳng lẽ ta chính là kỳ tài võ học trong truyền thuyết? Gặp qua một lần liền nhớ, vô sự tự thông?" Tiêu Phàm trong lòng có chút tự luyến, mắt lộ ra tinh quang nói: "Thử lại thử một lần nữa."

    Tiêu Phàm lại chọn lựa một loại Chiến Kỹ Công Kích Nhất Phẩm: Tam Trọng Lãng, Tam Trọng Lãng có Tam Trọng, luyện đến tầng thứ ba liền có uy thế như sóng biển.

    Nhưng thời gian lần này lại vô cùng nhắn, chỉ vẻn vẹn không đến nửa chén trà nhỏ mà hắn đã tu luyện tới tầng thứ ba, mỗi một chi tiết đều được hắn xem xết cực kỳ kỹ lưỡng, thậm chí còn có một chút lĩnh ngộ mới.

    Mặc dù hắn đã có phỏng đoán nhưng vẫn bị chấn kinh như cũ, ánh mắt hắn lại quét về các Chiến Kỹ khác trên giá sách, trầm ngâm nói: "Ở đây có hơn một trăm bộ chiến kỹ, ta hiện tại không có thời gian luyện thành tất cả, trước tiên ghi nhớ nội dung sau đó ra ngoài từ từ luyện vậy."

    "Phá Lãng Thủ, Thanh Phong Đao Quyết, Phi Hồng Thất Kiếm, Kim Cương Chỉ..."

    Hơn một trăm loại chiến kỹ, quyền pháp có chừng 50 loại, kiếm pháp cùng đao pháp có nhiều hơn 20 loại, thối pháp cùng chưởng pháp cũng có 7 ~8 loại, ít nhất chính là chỉ pháp, chỉ có 4 loại.

    Phá Lãng Thủ, bàn tay nhất định phải cương nhu dung hòa mới có thể đạt tới cảnh giới lấy nhu thắng cương, Thanh Phong Đao Quyết yêu cầu rất cao đối với lực lượng cùng thân pháp. Chỉ có năm chiêu thế nhưng mỗi một chiêu đều cần có lực lượng bá đạo cùng thân pháp nhẹ nhàng phối hợp, Phi Hồng Thất Kiếm yêu cầu bản thân phải có tốc độ cực cao bằng không căn bản không thể thi triển ra được uy lực...

    Tiêu Phàm nhớ kỹ những chiến kỹ này trong lòng lại càng chờ mong, nhưng nữa ngày sau đó hắn cũng chỉ chọn được thêm mười bản chiến kỹ nữa mà thôi.

    "Vô Tận Chiến Điển?" Ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào một bản bí tịch cực kỳ cũ nát ở chỗ thấp nhất trên giá sách.

    Mở ra xem, Tiêu Phàm nhíu mày, bí tịch này không có giới thiệu cái gì, chỉ có miêu tả chiêu thức, nhìn qua vô cùng đơn giản, nếu như không phải danh tự tương đối bá khí thì Tiêu Phàm cũng không thèm nhìn một cái.

    "A?" Tiêu Phàm mém chút kêu lên thành tiếng, vào lúc ánh mắt của hắn nhìn vào Vô Tận Chiến Điển liền phát hiện một điều quỷ dị, tranh minh hoạ

    giống như sống lại, những bức tranh như như đang diễn luyện trong mắt hắn.

    Tiêu Phàm lắc lắc cái đầu, tưởng mình xem nhiều chiến kỹ quá nên bị mờ mắt, thầm nghĩ: "Chiến kỹ này khẳng định không đơn giản, muốn mang ra ngoài xem ra có chút phiền phức, vạn nhất không được vậy phải nghĩ biện pháp sao chép lại."

    Hắn lên tầng ba nhìn một chút cũng không còn thấy thứ gì hấp dẫn nữa liền cầm bí tịch Vô Tận Chiến Điển đi tới chỗ Đại Trưởng Lão để đăng ký.

    "Vô Tận Chiến Điển? Ngươi chọn bản chiến kỹ này?" Đại Trưởng Lão nhíu mày, "Vô Tận Chiến Điển này nhiều năm như vậy đều bị phủ đầy bụi bặm ngươi lẽ nào không hoài nghi ư? Người khác không cách nào tu luyện, ngươi cảm thấy ngươi có thể sao? Ta cho ngươi một cơ hội nữa vào chọn lại ba quyển bí tịch khác, tránh làm lãng phí thời gian tu luyện của ngươi."

    Tiêu Phàm biết rõ Đại Trưởng Lão có ý tốt, cung kính thi lễ, ngữ khí thập phần kiên quyết nói: "Đại Trưởng Lão, ta muốn chọn bản bí tịch này!"

    Đại Trưởng Lão nhìn thấy Tiêu Phàm tự tin như vậy, lại lắc lắc đầu nói: "Nếu ngươi đã không nghe ta khuyên bảo vậy ta cũng không còn gì để nói, bản sách nát này không cần đăng ký, ngươi cầm đi đi."

    Tiêu Phàm sững sờ, vội vàng nói: "Đa tạ Đại Trưởng Lão."

    Tiêu Phàm thu hồi Vô Tận Chiến Điển rời đi Chiến Kỹ Các, trong lòng nghi ngờ không thôi, bất quá rất nhanh liền bị kích động thay thế.

    Đại Trưởng Lão nhìn theo thân ảnh Tiêu Phàm đang biến mất, thở dài nói: " Người tu luyện Vô Tận Chiến Điển đến cuối cùng đều đem mình luyện đến điên điên khùng khùng, ngươi cầm đi cũng được, tốt nhất là đừng trả lại."

    Tiêu Phàm tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Đại Trưởng Lão, hắn đắc ý ôm Vô Tận Chiến Điển trở lại trong sân liền bắt đầu điên cuồng tu luyện.

    So sánh với chiến kỹ khác thì Vô Tận Chiến Điển này xác thực quỷ dị hơn, trong một đêm hắn đều không hiểu, bất quá hắn cũng không phải không có thu hoạch được gì, hắn cảm thấy như hiểu như không.

    Nếu là chiến kỹ khác, hắn đã sớm thành thạo rồi, còn nếu không hiểu, hắn cũng dứt khoát mặc kệ, thời gian còn có không đến một tháng, gia tộc niên hội sắp đến, đối với Tiêu Phàm mà nói điều quan trọng nhất hiện tại là nâng cao thực lực lên.

    Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm mang theo một chuôi kiếm thép, chuẩn bị một chút lương khô, mang theo Vô Tận Chiến Điển hướng thâm sơn bên ngoài Tiêu Thành mà đi.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Thượng Sát Thần
    Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
    Chương 4: Đoạt Thức Ăn Trong Miệng Cọp

    Nhóm dịch: Lục Đạo + Phong Thần
    Nguồn: iread

    Lạc Nhật Sơn Mạch kéo dài mấy trăm dặm, các dãy núi hằng năm đều bị mây mù che khuất phiêu miểu vô cùng, thiên địa linh khí cũng mong manh đến cực điểm, tu luyện ở đây hiệu quả vô cùng kém.

    Nơi này so với tưởng tượng lại càng nguy hiểm hơn nhiều, trong dãy núi có rất nhiều Hồn Thú, còn là Hồn Thú có chiến lực cực kỳ cường đại, ngay cả cường giả Chiến Tôn đều vô cùng kiêng kỵ.

    Đương nhiên cũng bởi vì như thế mà nơi này cũng là một nơi lý tưởng dành cho tu sĩ, rất nhiều cường giả tiến vào nơi đây săn giết Hồn Thú để lấy Hồn Tinh bên trong.

    Hồn Tinh là tài nguyên trọng yếu để tu sĩ tu luyện trên Chiến Hồn Đại Lục, bên trong Hồn Tinh ẩn chứa Hồn Lực, hấp thu Hồn Lực bên trong Hồn Tinh là con đường nhanh nhất để tăng lên Hồn Lực.

    "Uống!"

    Bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch truyền đến tiếng hét của Tiêu Phàm, chỉ thấy hắn xông ra như là Mãnh Hổ, vung quyền đánh lên một tảng đá lớn.

    “Rầm!” Tảng đá kia liền bị đánh thành từng mảnh vụn.

    Tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch Tiêu Phàm liền bắt đầu tu luyện, Tiêu Phàm điên cuồng tu luyện, thoáng chốc đã qua mấy ngày.

    Sau khi tu luyện, Tiêu Phàm đã đạt tới Chiến Linh cảnh đỉnh phong.

    " Uy lực của Chiến Kỹ Nhị Phẩm: Phá Lãng Thủ quả thực không tồi, cương nhu hòa hợp cho dù không thi triển lực lượng Chiến Hồn cũng có thể tuỳ tiện đánh

    bại Chiến Linh cảnh đỉnh phong, nếu tăng thêm lực lượng Chiến Hồn thì cho dù Chiến Sĩ tiền kỳ ta cũng có thể đánh một trận." Tiêu Phàm nhìn hai tay mình, hài lòng cười một tiếng.

    Trong mấy ngày nay hắn đã tu luyện thành công mười tám loại chiến kỹ khác nhau, trong đó có sáu loại Nhị Phẩm Chiến Kỹ, mười hai loại Nhất Phẩm Chiến

    Kỹ, nếu người khác nghe thấy chắc chắn sẽ tưởng ngươi là người si nói mộng.

    " Bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch không phải có Hồn Thú sao? Làm sao mấy ngày nay đến một con cũng không thấy." Tiêu Phàm cau mày tiếp tục hướng phía trước đi tới.

    Đi được một đoạn, Tiêu Phàm cuối cùng cũng thấy được một đầu Hồn Thú, đó là một con Hỏa Linh Điểu Nhị Giai Sơ Giai, hơn nữa có vẻ như nó bị thương nặng, nếu như không phải đang bay trên trời thì Tiêu Phàm cũng muốn so một trận với nó.

    Đột nhiên Tiêu Phàm dừng bước, Hồn Lực tản ra, lỗ tai rung động nhè nhẹ một cái.

    "Là tiếng đánh nhau, hơn nữa hẳn là người cùng Hồn Thú đang chiến đấu."

    Tu giả cùng với người bình thường có khác biệt to lớn, đó chính là do tu luyện Hồn

    Lực nên ngũ giác cực kỳ cường đại, cho dù không dùng mắt nhìn cũng có thể phát hiện động tĩnh xung quanh, hơn nữa còn có thể tìm chính xác nơi phát ra tiếng động.

    Tiêu Phàm cẩn thận đi về phía phát ra âm thanh, thanh

    âm càng lúc càng lớn, lúc này, mấy đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn.

    Cách ba bốn chục mét có một con hổ màu đen giống như Hắc

    Ngọc, thân thể dài bốn mét uy phong lẫm lẫm khiến người khác có cảm giác bị áp bách.

    " Hồn Thú Nhị Giai đỉnh phong: Hắc Ngọc Hổ!" Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra con hổ màu đen kia, thực lực của nó có thể so với Chiến Sĩ đỉnh phong, lấy thực lực hắn bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của nó.

    Đối diện có bốn đạo thân ảnh, hai nam hai nữ, từ bốn phương tám hướng vây công Hắc Ngọc Hổ, thực lực bốn người này cũng không tính là cao, bất luận một người đều không có khả năng một mình chống lại Hắc Ngọc Hổ.

    Nhưng bốn người này phối hợp hết sức ăn ý, xem ra đã cùng nhau luyện tập một thời gian, bằng không cho dù bốn người cũng chưa chắc có thể thu phục Hắc Ngọc Hổ.

    "Tô gia Tô Tuấn, Lâm gia Lâm Triều Dương?" Tiêu Phàm hơi híp mắt, trong nháy mắt nhận ra hai người trẻ tuổi trong đó.

    Tên thiếu niên áo đen đại khái mười bảy mười tám tuổi, bên hông

    cắm một cây chủy thủ, cho dù không dùng vũ khí nhưng công kích của hắn vẫn là mạnh nhất trong bốn người, người này chính là Tô Tuấn.

    Lâm Triều Dương mặc hắc sắc trang phục, trong tay cầm một chuôi đại đao, lúc xuất lúc thu bức cho Hắc Ngọc Hổ liên tục lùi về phía sau, tại trên người Hắc Ngọc Hổ lưu lại vài đạo vết thương.

    Tô gia, Lâm gia và Tiêu gia chính là Tam Đại Gia Tộc ở Tiêu Thành, luận thực lực thì Tiêu gia là đệ nhất, nhưng hai đại gia tộc kia một mực liên hợp cùng một chỗ làm cho Tiêu gia cũng có chút kiêng kị.

    Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương chính là Thiếu Chủ của hai đại gia tộc này, cùng với Tiêu gia Tiêu Thiên được xưng là Tiêu Thành Tam Tiểu Thiên Tài, chiến lực mà hai người biểu hiện ra lúc này đều chính là Chiến Sĩ hậu kỳ.

    "Rống ~" Hắc Ngọc Hổ gào thét, hiện tại nó đã thấm mệt, móng vuốt sắc bén không còn uy hiếp được bọn Tô Tuấn.

    Nhị Giai đỉnh phong nó bị bốn tên Nhân Loại áp chế, trong lòng biệt khuất vô

    cùng, mặc dù muốn chạy trốn nhưng đối phương căn bản sẽ không cho nó cơ hội.

    "Chết đi!" Tô Tuấn gầm lên một tiếng ánh mắt như điện, thân hình như là đại bằng, xông lên dùng một chưởng hung hăng đập vào đầuHắc Ngọc Hổ.

    “Răng rắc”, một tiến tiếng xương cốt vỡ ra, Hắc Ngọc Hổ rên một tiếng, thân hình khổng lồ như con diều đứt dây bay ra ngoài.

    "Tô huynh thật lợi hại, lấy thực lực bây giờ của ngươi đoán chừng ngay cả Tiêu Thiên cũng chưa chắc là đối thủ." Lâm Triều Dương cười cười, trong mắt lại lóe lên một tia quang mang hung ác nham hiểm.

    "Lâm huynh khiêm tốn, một khỏa Nhị Giai Hồn Tinh này ta cần để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, một viên tiếp theo liền thuộc về ngươi, như thế nào?" Tô Tuấn thản nhiên nói, ngữ khí dứt khoát.

    "Tô huynh, ta cũng cần nó để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, hay là vậy đi, ta lấy một khỏa này đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong xong liền lập tức cùng ngươi đi tìm Nhị Giai đỉnh phong Hồn Thú khác." Lâm Triều Dương cũng không chịu thua, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh này bọn hắn phải phí rất nhiều công phu mới có thể đạt được, lại làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế.

    Hơn nữa, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Thú thập phần khó tìm, tại bên ngoài Lạc Nhật Sơn Mạch xem như hiếm thấy, nhưng bên trong lại không thiếu, chỉ có điều lỡ như xuất hiện một đầu Hồn Thú Tam Giai thì sao?

    Trước mắt đã có một khỏa Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong, là kẻ ngu mới bỏ qua.

    "Lâm Triều Dương, ngươi không nên quên một kích cuối cùng là ta

    giết chết Hắc Ngọc Hổ." sắc mặt Tô Tuấn âm trầm bất định, viên nhị giai đỉnh phong Hồn Tinh này hắn nhất định phải có.

    "Nếu như không có chúng ta hỗ trợ, ngươi có thể giết chết nó sao?" Lâm Triều Dương lại nói, thân thể dường như muốn động thủ.

    Vào lúc này, trong bụi cỏ cách đó không xa có một đạo thân ảnh đang lặng lẽ tới gần thi thể Hắc Ngọc Hổ, Tiêu Phàm cách Hắc Ngọc Hổ chỉ có vài mét, lúc đầu còn làm cho hắn kiêng dè một chút, hắn tính quay người chuẩn bị rời đi nhưng lại không nghĩ tới Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương vậy mà chó cắn chó.

    "Đây chính là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?" Tiêu Phàm nín thở

    ngưng thần tận lực thu liễm khí tức, dùng một tay mò vào trong đầu của Hắc Ngọc Hổ.

    Lúc này, một khỏa tiểu tinh thạch hắc sắc to cở nắm tay xuất hiện ở trong tay hắn, đây chính là Hồn Tinh của Hồn Thú, ẩn chứa Hồn Lực khổng lồ, đối với việc tu luyện Hồn Lực có chỗ tốt cực lớn.

    "Đồ vật tốt, có viên Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh này ta có thể đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ rồi." Tiêu Phàm trên mặt vui vẻ, lặng lẽ thối lui.

    Răng rắc! Thanh âm nhánh cây bị gãy vang lên, Tiêu Phàm thầm hô không tốt, quả nhiên đúng lúc này, bốn cặp mắt âm u quét đến làm Tiêu Phàm phát lãnh một trận.

    Tiêu Phàm biến sắc, chân đạp Mê Tung Bộ xoay người chạy, đối diện với bốn tên Chiến Sĩ hậu kỳ, chắc chắn hắn không thể thủ thắng.

    "Một tên tiểu tử Chiến Linh cảnh đỉnh phong cũng dám đoạt thức ăn trong miệng cọp?" Tô Tuấn cười lạnh, nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, chân đạp một cái cả thân ảnh đều như một đạo kiếm quang bắn ra ngoài.

    "Truy!" Lâm Triều Dương cũng không chút do dự đuổi theo, Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong rất trân quý, đồ vật tới tay làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.​
     
    Vô Ưu, inthenight, rocklina and 2 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Thượng Sát Thần
    Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
    Chương 5: Họa Thủy Đông Dẫn

    Nhóm dịch: Lục Đạo + Phong Thần
    Nguồn: iread

    Nhìn viên Hồn Tinh trong tay, Tiêu Phàm hít sâu một cái, thì thầm: "Đồ vật đã đến tay thì không có lý nào lại nhả ra."

    Sau đó quay đầu nhìn phía sau thấy nhóm bốn người Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương truy theo không bỏ, hai người kia giờ phút này đã nổi lên sát tâm, cùng thống nhất một lần nữa đối phó với ngoại nhân, về phần thi thể Hắc Ngọc Hổ đã sớm bị bọn hắn ném ra khỏi đầu rồi, so với Hồn Tinh thì thi thể của Hồn Thú lại không có đáng tiền.

    Cũng may nơi này là rừng rậm, nêu không thì không biết Tiêu Phàm đã bị giết bao nhiêu lần rồi.

    Mê Tung Bộ được thi triển đến cực hạn, trong rừng chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh, Tiêu Phàm lướt đi ngay cả một chiếc lá cũng không hề đụng phải.

    "Bỏ mẹ rồi! Hình như ta đang tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch a." Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương hai cái gia hỏa này vì một viên Hồn Tinh bé xíu lại truy sát hắn không thôi.

    Sau nửa canh giờ Tiêu Phàm đã cực kỳ mỏi mệt, Mê Tung Bộ là nhị phẩm chiến kỹ nên tiêu hao đối với Hồn Lực là rất lớn, đây còn là dưới tình huống hắn đã khống chế cực kỳ chuẩn xác đối với Hồn Lực, nếu đổi lại là một tên tu sĩ Chiến Linh khác thì đã sớm bị hư thoát.

    Mà trong nủa canh giờ này tinh thần của hắn cũng căng thẳng đến cực điểm, không chỉ phải đề phòng bọn người truy sát mà còn phải đề phòng Yêu thú nữa.

    "Không được, nhất định phải lập tức bổ sung Hồn Lực, bằng không bọn hắn sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp." Tiêu Phàm thầm nghĩ, ánh mắt tàn nhần nhìn chằm chằm vào viên Hồn Tinh trên tay.

    Sau một khắc, Tiêu Phàm trực tiếp đem Hồn Thạch nuốt xuống, Hồn Lực trong cơ thể đột nhiên biến thành Hôn Lưu(dòng chảy hồn lực), trực tiếp tiến vào bên trong kinh mạch của Tiêu Phàm.

    Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong chứa Hồn Lực đủ để bạo thể bất kỳ tên tu sĩ Chiến Linh cảnh nào dám hấp thu nó, điểm này Tiêu Phàm hoàn toàn chưa nghĩ đến, hắn chỉ cảm thấy đan điền giống như muốn nổ tung, truyền đến một trận đau đớn tê tâm liệt phế.

    Ngay tại lúc này U Linh Chiến Hồn đột nhiên động, điên cuồng cắn nuốt Hồn Lực bên trong đan điền, điều trùng hợp là thân thể của Tiêu Phàm cũng vừa đạt đếm cực hạn.

    Ầm ầm! Âm thanh giống như một con sóng lớn xô vào bờ, Hồn Lực bên trong cơ thể Tiêu Phàm cuồn cuộn tựa sông lớn tràn ra, khí thế Tiêu Phàm trong nháy mắt đại tăng.

    "Chiến Sĩ sơ kỳ!" khóe miệng Tiêu Phàm chảy ra một dòng máu đỏ, bất quá lại là cười bản thân cuối cùng đã cược đúng, một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong thật sự làm cho hắn đột phá lên Chiến Sĩ sơ kỳ.

    Bất quá hắn cũng phát hiện một sự tình kỳ quái, chính là trong lúc U Linh Chiến Hồn hấp thu Hồn Lực dư thừa, vậy mà trở nên càng thêm thâm thúy, hơn nữa còn có từng tia Hồn Lực thẩm thấu ra không ngừng cọ rửa kinh mạch hắn.

    Loại tốc độ này rất chậm nhưng Tiêu Phàm lại chân thực cảm nhận được, nói cách khác, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều đang tu luyện, trong thời gian ngắn có lẽ không nhìn thấy hiệu quả nhưng nếu tích lũy theo năm tháng thì thế nào đây?

    Nghĩ đến điều này, Tiêu Phàm trong lòng kích động không nói nên lời, vào lúc hắn đang suy nghĩ lại có một tiếng gầm của Yêu thú vang lên.

    "Ngao ô ~~ "

    Cách phía trước hơn hai mươi mét có một đầu cự lang cao hai mét, dài gần bốn mét đang đứng tru lên, một đôi nhãn cầu huyết sắc lộ ra bản chất hung tàn, toàn thân nó huyết hồng giống như từng cây gai nhọn, trông hết sức sắc bén.

    Hắn đoán công kích và phòng ngự của đầu Yêu thú này nhất định rất cường hãn.

    Tiêu Phàm vội vàng đình chỉ thân hình, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: "Không phải chứ, vừa mới may mắn đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ vậy mà lập tức gặp

    phải Tam Giai Huyết Văn Lang."

    Mặc dù hắn không biết thực lực đầu Huyết Văn Lang Tam Giai này như thế nào, nhưng Tiêu Phàm có thể cảm nhận được đầu Huyết Văn Lang này so với Hắc Ngọc Hổ trước đó bọn Tô Tuấn giết càng cường đại hơn nhiều.

    Chênh lệch giữa Tam Giai Hồn Thú cùng Nhị Giai Hồn Thú giống như Chiến Sĩ so với Chiến Sư vậy.

    "Tên khốn kiếp, xem ngươi còn chạy đi đâu!" Cũng đúng lúc này, tiếng mắng chửi của Tô Tuấn vang lên.

    "Tình huống hiện tại quả đúng như câu trước gặp sói sau gặp hổ." Tiêu Phàm trong mắt lóe lên một tia vẻ âm tàn, nhặt một cục đá ném về hướng Huyết Văn Lang.

    Hắn hai chân phát lực, dùng sức đạp một cái, thân thể lập tức đằng không mà lên, trong phút chốc liền trốn vào bên trong một bụi cỏ.

    "Ngao ô" nhìn thấy có người dám khiêu khích nó, Huyết Văn Lang ngửa mặt lên trời gào thét, Hai con mắt to như cái lồng đèn chứa đầy huyết tính nhìn về hướng đám người Tô Tuấn..

    "Tam Giai Hồn Thú Huyết Văn Lang?" Vào lúc Tô Tuấn nhìn thấy Huyết Văn Lang thì hắn đồng thời cũng nhìn thấy anh mắt châm chọc của Huyết Văn Lang, Tô Tuấn gian nan nuốt nước miếng một cái.

    Một đầu Hắc Ngọc Hổ Nhị Giai đỉnh phong cũng đã khiến bọn hắn thập phần gian nan huống chi là một đầu Huyết Văn Lang Tam Giai trước mặt, trong lòng hắn sớm đã đem tổ tông mười tám đời của Tiêu Phàm ân cần chào hỏi một trăm lần.

    "Thiếu gia, chạy mau!" người nam tử bên cạnh Tô Tuấn khó khăn nuốt vài ngụm nước miếng, trong mắt có chút sợ hãi.

    "Tô Tam, thay ta ngăn nó lại, ta nhất định sẽ không bạc đãi người nhà của ngươi." thấy nam tử trung niên kia xông lên, Tô Tuấn gật đầu hài lòng.

    Tiêu Phàm cách đó không xa thấy cảnh này liền cười lạnh không thôi, nếu như có thể thì nam tử trung niên gọi là Tô Tam kia tuyệt đối sẽ chạy, chỉ là hắn một khi hắn chạy thì người nhà của hắn sẽ phải chết tuyệt không nghi ngờ.

    Huyết Văn Lang gầm nhẹ một tiếng, thân hình to lớn nhảy lên trực tiếp nhào về phía Tô Tam, ngay một tích tắc liền đã cắn nát đầu của Tô Tam.

    "Đồ phế vật, ngay cả mấy hơi thở đều không chống đở nổi!" Tô Tuấn tức giận mắng một tiếng sau đó cấp tốc lách mình biến mất trong rừng, Huyết Văn Lang thực lực mặc dù cường đại nhưng thân hình to lớn của nó lại hạn chế sự linh hoạt, vì vậy mà Tô Tuấn lúc này mới may mắn trốn.

    "Tu sĩ cấp thấp thật đáng buồn, đều là chết đi một cách vô ích như vậy." Tiêu Phàm lắc đầu thở dài, hắn trong lòng có chút tiếc hận, vậy mà lại để cho Tô Tuấn trốn thoát.

    Đây đúng là một thế giới nhược nhục cường thực, chỉ cần cảnh giới ngươi yếu một chút liền sẽ trở thành pháo hôi cho người khác.

    Vừa nhìn một kích vừa rồi Tiêu Phàm cũng nhận thức được sự cường đại của con Huyết Văn Lang Tam Giai này, tuyệt đối không phải Yêu thú Tam Giai bình thường mà có thể chính là Tam Giai hậu kỳ, thậm chí Tam Giai đỉnh phong.

    Sau nửa ngày, Huyết Văn Lang chậm rãi lui về địa phương lúc trước, Tiêu Phàm không khỏi lộ ra vẻ cổ quái, một đầu Hồn Thú mặc dù có lãnh thổ riêng nhưng bọn chúng cũng rất ít khi ở lại đó quá lâu.

    Đột nhiên mắt Tiêu Phàm sáng lên, cái mũi ngửi ngửi, ánh mắt rơi vào một gốc thảo dược bên cạnh Huyết Văn Lang, cái nụ hoa của gốc thảo dược kia đã hơi mở, tùy thời liền có thể nở rộ.

    "Long Tiên Thảo? Nhìn thế này nhất định đã trên trăm năm rồi a." Tiêu Phàm chấn động vô cùng.

    Long Tiên Thảo mặc dù chỉ là thảo dược Tứ Phẩm, nhưng lại là chủ dược của rất nhiều loại thuốc khác, trong Lạc Nhật Sơn Mạch cũng thập phần hiếm thấy, một gốc trăm năm này lại càng cực kỳ hiếm.

    Nếu đem đi bán thì giá trị ít nhất cũng được mấy vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, đủ để hắn tu luyện cho tới cảnh giới Chiến Sư.

    Bất quá Tiêu Phàm cũng biết có Tam Giai Huyết Văn Lang thủ hộ ở đây thì hắn căn bản không thể nào lấy được Tứ giai Long Tiên Thảo.

    "Xem ra Long Tiên Thảo này không có duyên với ta." Tiêu Phàm lắc đầu nằm rạp trên mặt đất chậm rãi bò ra khỏi lùm cây, ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía Long Tiên Thảo.

    Đột nhiên, Huyết Văn Lang ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, Tiêu Phàm toàn thân run một cái nhìn sang để chuẩn bị toàn lực né

    tránh.

    Nhưng mà để cho hắn kinh hãi chính là một đầu hắc sắc cự mãng to lớn đang treo ngược phía trên cổ thụ, con mãng xà này duỗi dài chí ít chừng hai mươi thước, hắc sắc lân giáp bao trù toàn thân giống như chiến giáp, tản ra u quang khủng bố đang nhìn chằm chằm Huyết Văn Lang, lưỡi rắn liên tục phun ra nuốt vào.

    Tiêu Phàm chỉ liếc nhìn một cái liền nhận ra lai lịch của con cự m này: " Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong: Hắc Giáp Cự Mãng!!!"​
     
    Vô Ưu, inthenight, rocklina and 3 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)