Đô Thị [Võ Thuật] Quốc Thuật Hung Mãnh - Tiểu Tử Vô Đảm - Q4 C16

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 4 - Chương 12: Đệ Tử Đầu Tiên Của Hướng Sơn


    Nguồn :VipVanDan





    Trang Phỉ ở một bên đờ ra, mấy cô gái kia liền nhảy dựng lên, tươi cười đi tới, ôm chặt Trang Phỉ, kêu lên: "Cậu đánh ngã hắn rồi..."

    Lúc này, vị thầy giáo người Hàn bị đánh ngã mang theo vẻ không thể tin nổi đứng dậy, cũng khom người với cô gái vừa khóc kia, dùng giọng Trung Quốc cứng ngắc nói: "Xin lỗi!"

    Cô gái kia không hề để ý đến hắn, chỉ là quan tâm nhìn Trang Phỉ hỏi nàng có bị thương hay không.

    Thầy giáo người Hàn kia liền quay người, hai mắt mang theo vẻ oán độc, nhìn Hướng Sơn, giọng cứng ngắc nói: "Anh là ai!"

    Hai bên trái phải hắn, cả trai lẫn gái ào tới, mồm năm miệng mười, nói: "Đúng nha! Anh là ai, tới đây làm loạn cái gì?"

    Hướng Sơn cười tủm tỉm, không nói lời nào, cũng không để ý tới hắn.

    Lúc này cô gái gọi là Trang Phỉ kia đã chạy tới, xoay người nói với những người kia hung hăng nói: "Làm sao? Đây là bạn tôi! Không thể tới sao?" Nói xong quay đầu lại, oán giận nói với Hướng Sơn: "Sao bây giờ mới tới?"

    Hướng Sơn từng trải giang hồ, làm sao không rõ ý tứ nàng, lại không thực sự hiểu được quan hệ của bọn họ lúc này, hơn một chuyện không bằng ít một chuyện, lập tức cười nói: "Có chút việc vướng bận..." Rốt cuộc không nói nữa, thầm nghĩ, nàng hiểu biết mọi chuyện từ đầu tới cuối, chung quy để nàng xử lý vẫn hơn.

    Lúc này thầy giáo người Hàn kia lại nói: "Anh biết võ? Chúng ta đấu một chút."

    Hướng Sơn còn chưa mở miệng, Trang Phải bên cạnh liền cười nói: "Cậu đánh với anh ấy? Cho dù một chấp ba cũng không ăn nổi đâu."

    Nụ cười trên mặt Hướng Sơn cứng lại, cô nhóc kia, thì ra là e thiên hạ không đủ loạn a.

    Thầy giáo người Hàn kia hiện ra vẻ phẫn nộ.

    Thì ra Trang Phỉ không học võ công ở đây, ngày hôm nay đến tìm vị thầy giáo người Hàn Quốc kia để nói chuyện, cô gái vừa khóc kia là bạn nàng, tên là Diệp Tiểu Vân, vốn có học tập tại quyền quán, có xảy ra quan hệ mờ ám với thầy giáo người Hàn này. Kết quả, bạn gái của vị thầy giáo này gần đây đã tới thành phố S, bị Diệp Tiểu Vân phát hiện, vì vậy báo loạn một hồi, bị tạt tai, chạy đi tìm Trang Phỉ khóc lóc.

    Trang Phỉ là loại người thích ra mặt làm việc tốt, liền dẫn nàng tìm tới cửa, bắt đối phương phải xin lỗi, đối phương khẩu khí rất ngông nghênh, vì thế động thủ, nói chỉ cần Trang Phải đánh ngã hắn, hắn liền nhận lỗi.

    Đối phương là cấp bậc đai đen Bát Kinh quyền đạo phổ biến ở Hàn Quốc, cũng thực sự có chút công phu, Trang Phỉ tự nhiên không phải đối thủ, nhưng mà trước sau quật cường liều chết chống lại.

    Vừa rồi không phải Hướng Sơn có con mắt tinh tường, nhìn xu thế di động của đối phương, biết đối phương muốn vung cao chân, mới đánh động nàng, nếu không Trang Phỉ đang bị đám bạn bè ồn ào làm phân tán lực chú ý, chắc chắn sẽ bị đối phương đá trúng một cước đó.

    Võ học truyền thống nói biết cách phán đoán, nói mánh khóe đọc thân pháp, cái nhãn pháp này rất có học vấn.

    Quyền không có mắt, chỉ là trụ cột, chân chính cần là nhãn pháp, đây là kết quả của việc thực chiến kết hợp với luyện tập mà đúc kết ra. Hướng Sơn, Khang Thuận Phong từ nhỏ đã được Hồ Tà Tử huấn luyện, tự nhiên nhãn pháp siêu đẳng.

    Nhãn pháp trong Hồng quyền vốn có: quyền đánh tới vai, cước đá ra ngoài, là phải biết phòng thủ ngực, vung chân.

    Hồ Tà Tử huấn luyện bọn họ, ban đầu là tự mình xuất kích, nhưng chỉ làm một chút xu thế, sau đó hỏi họ phải chuẩn bị động tác gì đón đỡ. Để cho mấy người đệ tử nhập thất bình thường cùng nhau luyện tập, một người đánh với một người, sau đó cùng nhau phân tích.

    Để cho bọn họ tập thành thói quen, trên đường lăn lộn nhìn đối thủ, luôn theo tiềm thức phân tích ra động tác sau của đối thủ, xem sai lầm của đối thủ để tự rút kinh nghiệm bản thân. Hoặc là xem phim điện ảnh võ thuật hiện thời, chú ý nhìn động tác của họ, để ý xem khi diễn viên nâng tay nâng chân thì độ nghiêng của thân thể thế nào, đá cao chân đá thấp chân thì độ cong của thân thể khác nhau thế nào.

    Sau đó từ thực chiến mà sửa chữa.

    Lâu ngày liền hình thành cho họ nhãn pháp được ma luyện, từ bản năng đã suy đoán ra chiêu thức của đối phương, tiên phát chế nhân. Có thể đạt tới cảnh giới địch không động ta không động, địch động, ta phát động trước chiếm tiên cơ.

    Lúc này, thầy giáo người Hàn đều đổ lửa giận lên đầu Hướng Sơn, liên tiếp bày ra biểu hiện khiêu khích hắn.

    Trang Phỉ nhìn Hướng Sơn bị mình kéo xuống nước, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nàng quyết tâm kéo hắn xuống cùng mình.

    Lão quỷ bà nương Hàn Quốc này phải nhận được một bài học! Trên người nhất định phải nhận vài vết bầm tím, nhìn người trước mặt cười tủm tỉm, nhưng theo bản năng nàng cảm giác, khí chất của anh chàng này có một loại bình tĩnh tương tự như người nào đó.

    Hướng Sơn có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ nên cư xử đúng mực, không ức hiếp người, cũng không để người khi dễ mình.

    Vốn hắn cũng có chút đồng tình, chỉ điểm cho Trang Phỉ, còn có chút áy náy với thầy giáo kia. Dù sao người ta đang tỷ thí, người ngoài quan sát không được mở miệng, đây là quy củ! Nhưng nhìn bộ dạng khiêu khích của nàng, trong lòng thực sự hết nhẫn nại.

    Đây là bản năng của con người, dù sao người Trung Quốc luyện võ, nhìn người nước ngoài mở võ quán ở nước mình, thực sự đã không vừa mắt, hơn nữa lại còn khiêu khích mình.

    Lập tức Hướng Sơn có chút áy náy nhìn Trang Phỉ mỉm cười, cảm giác cô gái này không tồi! Có kiên trì, có nhanh trí, tính tình bướng bỉnh không chịu khuất phục, thầm nghĩ: Không thay mặt này trút ít tức giận, phỏng chừng em dâu cả đêm ngủ không yên rồi. Nghĩ xong liền tiến thân vào sàn đấu.

    Thầy giáo người Hàn kia thấy hắn vào sân đấu, không cho hắn thủ thế, hai chân tiến tới, chuẩn bị tung cước.

    Nhưng Hướng Sơn là ai? Từ nhỏ đã được Hồ Tà Tử đưa ra giang hồ, người nào chưa thấy qua, tiểu xảo này chỉ là trò con nít mà thôi.

    Hai chân cô nàng vừa hạ xuống, súc tích lực đang muốn ra chân thì Hướng Sơn đã phóng nhanh lên trước nửa bước, chém một chiêu tói, khiến tư thế tung cước của ả nghẹn chết. Hai chân tiếp tục tiến lên trước, song phách chủy như sóng cuộn tràn tới, đổ ập xuống, sau đó đẩy vai một cái, đánh bay đối thủ.

    Đấu pháp này giống hệt khi Khang Thuận Phong đánh với Lý Kế Tiên.

    Đối phương nằm xuống, cả nửa ngày không đứng lên nổi. Song chưởng của Hướng Sơn có thể cầm được bao tay đất nung nặng bảy mươi cân đánh Vân thủ, lực lượng song thủ lợi hại hơn cả Khang Thuận Phong.

    Lúc này, có người trong quyền quán chạy tới đỡ thầy giáo kia đứng dậy, trên mặt một mảnh sưng đỏ, cũng giống như Lý Kế Tiên, chỉ là nhìn qua nặng hơn một chút.

    Đây cũng là do Hướng Sơn nương tay.

    "A--- đánh người thành như vậy rồi... báo cảnh sát mau!" Tức thì có tiếng thét lên, có người bối rối muốn gọi điện thoại.

    Nhưng thầy giáo người Hàn kia nói nhỏ một tiếng gì đó, mọi người đều ngừng lại.

    Thầy giáo khom người thật sâu với Hướng Sơn, dùng giọng Trung Quốc cứng ngắc nói: "Cảm ơn đã nương tay! Tiên sinh công phu giỏi, tôi muốn nhân danh sư phụ ước chiến với tiên sinh!" Dưới vẻ mặt bầm tím, điệu bộ khách khí của hắn có vẻ dữ tợn.

    Hướng Sơn cười không để ý nói: "Ta còn có chuyện cần xử lý, chắc là còn ở đây hai tuần, nếu như trong vòng hai tuần, sư phụ cậu tới, luận bàn một chút cũng không sao!" Nói xong báo ra số điện thoại của Khang Thuận Phong, nói: "Điện vào số này là có thể tìm được tôi! Tôi là Hướng Sơn..." Nói xong quay sang Trang Phỉ đang ngơ ngác ở một bên cười nói: "Anh đi trước nha."

    Xoay người đi thẳng.

    Mắt thấy bóng lưng hắn rời đi, Trang Phỉ đột nhiên hưng phấn kêu lên một tiếng, không nói một câu từ biệt lập tức đuổi theo. Nàng lúc này mới phản ứng lại, người này nhất định có quan hệ với Khang Thuận Phong, đấu pháp giống nhau như đúc, hơn nữa khẩu âm cũng giống, nói không chừng lại là sư phụ của Khang Thuận Phong ấy chứ.

    Cái này hơi khó, nói không chừng có thể là sư huynh đệ của Khang Thuận Phong.

    Trang Phỉ vừa suy nghĩ miên man, vừa đuổi theo Hướng Sơn.

    Hướng Sơn đột nhiên xoay người, khiến Trang Phỉ đang đuổi theo hoảng sợ, lập tức dừng lại, Hướng Sơn thấy nàng, mới thả lỏng, nói: "Là em?"

    Trang Phỉ lúc này mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, nói: "Ánh mắt anh vừa rồi thật dọa người..." Vừa nói, vừa giống như trẻ con vỗ ngực.

    Hướng Sơn thu lại tâm thần, cười mỉm nói: "Có việc gì sao?"

    Trang Phỉ lắp bắp trả lời: "Anh... anh... võ công rất giỏi..."

    Hướng Sơn thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, có điểm không nhịn được, bởi vì liên quan đến em trai hắn, hắn rất thích mấy cô cậu bé. Mà trên người Trang Phỉ, từ đầu tới chân không thiếu nét trẻ con, thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, Hướng Sơn không thúc giục nàng, chờ nàng nói hết.

    "Em có thể... có thể hay không..." Trang Phỉ vừa nói vừa nhìn sắc mặt Hướng Sơn, cô bé này lần trước theo thầy học võ rất hăng say, lại bị Khang Thuận Phong đả kích không nhẹ, rất sợ Hướng Sơn nói như Khang Thuận Phong: "theo anh học... chút xíu.. võ công được không?"

    Hướng Sơn nghĩ lại bộ dạng quật cường của nàng khi đánh võ, hơn nữa quyền đạo quán hiện tại đang thịnh vượng, lại nghĩ tới võ thuật truyền thống Trung Quốc suy sụp, Hướng Sơn vốn không có dự định thu đồ đệ, nhưng không có cự tuyệt Trang Phỉ, hắn bắt đầu trầm ngâm.

    Trang Phỉ thấy hắn không lập tức từ chối, liền có cảm giác hi vọng, người này khá hơn Khang đầu đất kia nhiều! Nàng nghĩ, không quên bảo đảm: "Em rất chăm chỉ, hơn nữa có thể chịu khổ, cũng rất thông minh."

    Hướng Sơn cười với nàng, lúc này là nụ cười chân thật, hắn bị chọc cho bật cười.

    Bình thường Hướng Sơn làm việc luôn treo nụ cười tủm tỉm trên môi, đó là bởi vì hắn cố tình tạo bộ dạng như vậy, kỳ thực hắn ít khi cười. Nhiều nhất là giấu nụ cười ở trong lòng.

    Trang Phỉ nhìn thấy hắn nở nụ cười, hi vọng dâng lên, chỉ tiếc không rèn sắt khi còn nóng, nói: "Em rất thích võ công truyền thống Trung Quốc, xin anh cho em cơ hội học tập đi..."

    Một câu nói này đả động tới Hướng Sơn, hơn nữa bắt đầu có hảo cảm, Hướng Sơn trầm ngâm một lát, nói: "Được rồi, anh cho em một cơ hội..." Hướng Sơn nói, nhìn quay bốn phía, thấy mọi người qua lại đông đúc, liền hỏi Trang Phỉ: "Ở đây có nơi nào yên tĩnh không?"

    Trang Phỉ thực sự là một cô bé vô tâm, cũng không sợ Hướng Sơn là người xấu, lập tức nói: "Đi theo em.", sau đó dắt Hướng Sơn tới một khu vực nhỏ trong vườn trường.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Q.4 - Chương 13: Âm mưu của Thang gia


    Nguồn :VipVanDan





    Bầu trời tối đen, hoa viên không có ai, nhưng hai bên đường đều có đèn chiếu sáng.

    Hướng Sơn nói: "Nhìn cơ sở quyền đạo của em, luyện thối pháp tương đối thích hợp, anh dạy cho em một cái thối pháp nha! Xem đây!" Nói xong, liền hạ bàn, hai tay thu quyền vào eo, tạo thành một thế kim kê độc lập, sau đó chân duỗi liền thân, tiếp đó tung một chiêu Tước Địa Long quét ngang hạ bàn, thân thể sấp xuống, hai tay chuyển thành chủy thế, Tước Địa Long liền chuyển thành Phô Địa Cẩm, toàn thân thể to lớn trở thành như một tấm vải trải dài ra mặt đất, sau đó đột nhiên đứng lên, một thức thiên thối đá thẳng lên trời.

    Chuyển thế như nước chảy mấy trôi, biến chiêu bất ngờ, vững chãi như một gốc tùng, vững vàng không lay động.

    Sau đó thu lại cước, hai tay trở về thế Kim kê độc lập, lại tiếp tục làm một lần chân ngược lại, để Trang Phỉ nhìn rõ ràng.

    Một thức thiên thối, là thối pháp bí truyền của Hồ Tà Tử, đem nhu nhuyễn cùng trường lực với khởi phục binh pháp hợp vào một chỗ, Hướng Sơn biết, loại này là công phu dài nhất, cũng mất thời gian khổ luyện nhất, lại không sợ người khác học lén được. Mặt khác, hiện tại tuy rằng không có từ chối dạy Trang Phỉ, nhưng còn chưa chân chính thu Trang Phỉ làm đệ tử, còn cần xem nàng luyện thiên thối này thế nào, nếu có thể luyện thành, là một nhân tài có thể đào tạo, Hướng Sơn cũng không ngại thu một cô bé làm đệ tử.

    Hắn là truyền nhân của Hồ Tà Tử, một chi của Hồ Tà Tử phải dựa vào hắn truyền xuống, khác với những đệ tử khác của Hồ Tà Tử, hắn có trách nhiên phát dương quang đại môn phái. Hơn nữa, hôm nay tiếp xúc thời gian tuy ngắn, nhưng thái độ làm người cùng tính cách của Trang Phỉ không tồi, đương nhiên, tâm tính cụ thể còn phải quan sát một thời gian.

    Trang Phỉ không chỉ có cơ sở tốt, về phương diện khác, cũng thực sự thông minh, Hướng Sơn mới luyện hai lần, nàng đã có thể bắt chước thành công, hơn nữa cùng một khuôn dạng. Đúng lúc này, điện thoại của nàng vang lên, thì ra là mấy người bạn không thấy nàng, liền gọi điện thoại.

    Trang Phỉ nhận điện, bảo đám Diệp Tiểu Vân chờ nàng ở gần đó, sau đó cúp điện thoại. Đôi mắt to nhìn Hướng Sơn, sợ chọc cho sư phụ mới tức giận.

    Hướng Sơn nhìn nàng luyện hai lần, đánh giá xong, sửa chữa cho nàng vài chỗ, liền cười nói: "Cứ như thế đã, em trước tiên luyện tập đi, chờ em luyện được căn cơ, sẽ cảm giác được có khác biệt!"

    Trang Phỉ nhu thuận gật đầu, hoàn toàn thu lại hình tượng nha đầu điên.

    Dạy đơn giản học đơn giản, hai người liền trở về, Hướng Sơn vừa đi, nói với Trang Phỉ: " Không thể mất cảnh giác với người lạ, em không biết anh là ai, lại đi với anh tới nơi yên tĩnh thế này, cũng là quá sơ sẩy! Nếu như anh có ý xấu, vậy chẳng phải em xong rồi sao.."

    Trang Phải thè lưỡi trong bóng tối, nói: "Em biết sư phụ là người tốt mà!"

    Trang Phỉ tuy rằng có vẻ bồng bột, nhưng không phải sơ ý như vậy, nàng là từ khẩu âm cùng công phu của Hướng Sơn mà suy đoán, hắn chắc chắn quan hệ với Khang Thuận Phong, cho nên mới đi theo Hướng Sơn tới nơi hẻo lánh này.

    Hai người vừa đi trên đường, Hướng Sơn chuẩn bị đi, Trang Phỉ đột nhiên gọi to: "Sư phụ..."

    Hướng Sơn quay đầu nhìn nàng.

    Trang Phỉ bày ra bộ dạng thương cảm nói: "Anh không chỉ định dạy em một chiêu này thôi chứ? "

    Hướng Sơn vẻ khó hiểu, không rõ ý nàng.

    "Anh không cho em cách liên lạc, em tìm anh thế nào?" Trang Phỉ đảo mắt nói.

    Hướng Sơn đột nhiên rung động, con mắt đen láy của Trang Phỉ phản chiếu ánh đèn đường, hiện ra một loại mông lung, giờ khắc này, ánh mắt nàng rất giống em trai Hướng Sơn mỗi khi hi vọng hắn làm chuyện gì.

    Hướng Sơn thu liễm tinh thần, thoát ra từ trong hồi ức, giọng nói nhu hòa hơn nhiều: "Anh tạm thời ở tại khách sạn Hâm Thành phòng 1307, em nhớ số điện thoại này, gọi tìm Hướng Sơn là được rồi!" Nói xong liền báo ra số điện thoại Khang Thuận Phong.

    "Đây là số của anh?" Trang Phỉ cũng không có số của Khang Thuận Phong, vì thế cũng không biết đây là số của Khang Thuận Phong, tưởng đây là số của Hướng Sơn.

    "Không phải, đây là số của sư đệ anh, anh không có điện thoại..." Hướng Sơn đáp.

    Trang Phỉ sửng sốt, không rõ sư phụ là một người ngưu như vậy sao lại không có điện thoại, đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa điện thoại trong tay cho Hướng Sơn, nói: "Sư phụ, anh dùng điện thoại của em đi!"

    "Không cần..." Hướng Sơn nói: "Em cứ gọi số anh vừa cho đi, bọn anh ở cùng nhau."

    Nhưng Trang Phỉ không giải thích, kiên quyết nhét điện thoại vào tay Hướng Sơn, Hướng Sơn không dám tiếp xúc da thịt với cô bé này, vừa giật tay đã bị Trang Phỉ nhét điện thoại vào tay, không đợi hắn nói gì, liền xoay người bỏ chạy.

    Hướng Sơn nhìn điện thoại nữ tính xinh xắn trong tay, cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ: cô gái này tâm tư thật đơn thuần, thật không sợ mình là kẻ xấu sao. Mắt thấy thân ảnh nàng biến mất sau ngọn đèn, hắn cất điện thoại đi, xoay người quay về khách sạn, vừa đi vừa nhớ lại tình hình hôm nay, một lần nữa cười rộ lên.

    Thì ra trong phồn hoa đô thị, cũng có rất nhiều chuyện hay ho.

    Hướng Sơn trở lại gian phòng thì Khang Thuận Phong đang chìm trong suy tư, trên bàn trà còn bày phân nửa cơm nước, Khang Thuận Phong vừa luyện đấu pháp, đột nhiên mở rộng ra ngoài, nghĩ lại quyền pháp từ nhỏ luyện, từ trong chiêu thức để ý chút đặc điểm, tiếp tục trở lại luyện đấu pháp, có lẽ ngộ ra được đấu pháp trong đấu pháp.

    Nói chung hắn đem toàn bộ những thứ đã học được trong hai mươi năm qua, tiến hành vô số tổ hợp, phân giải.

    Hướng Sơn không quấy nhiễm hắn, đi ra khỏi căn phòng, đi tới phòng Hồ U. Hồ U cùng Vương Mi đang nói chuyện phiếm trong phòng, thấy hắn tới, Hồ U liền đứng lên, một quyền đánh tới Hướng Sơn, Vương Mi cười, rót cho hắn một tách trà, ở một bên xem họ giao chiến.

    Hướng Sơn đã từng ở tại nhà Hồ U nửa năm, cũng nhận chỉ điểm của ông nội Hồ U, cả ngày giao chiến với anh trai Hồ Tôn Ngọc của nàng, rất quen thuộc với Trạc Cước. Hơn nữa hắn đi giao du nhiều với Hồ Tà Tử, đối với nhiều loại quyền đều có chút nhận thức, vì thế cũng không biết cái gì là đấu pháp hay quyền pháp cực hạn.

    Hướng Sơn giao chiến với Hồ U, vừa chỉ điểm một chút cho nàng, Hồ U thỉnh thoảng dừng lại, tập luyện chỗ Hướng Sơn chỉ điểm.

    Hướng Sơn nói ra những kinh nghiệm này, chính là một ít tự mình ngộ ra, một ít là Hồ Tà Tử truyền cho, đây đều là thực lòng, Vương Mi ở bên cạnh cũng thu được lợi ích không ít.

    Bên này khách sạn Hâm Thành, Bưu Thịnh Đường mời mọi người tới chuẩn bị bốn ngày sau đấu quyền. Dương Chấn Lâm của Hòa Tín đường, Thịnh tỷ cùng Trần Bàn tử ngồi một chỗ, ba nhà đều có kinh doanh hắc ám, đều có sòng bạc, lần này đấu quyền, chính là một lần đấu quyền lớn nhất thành phố S, bởi vậy Dương lão đầu muốn mở một cuộc cá cược, vì thế gọi hai người tới bàn bạc.

    Hơn nữa bên kia Trung Nghĩa đường đã truyền tin tới, yêu cầu Thịnh tỷ bên này đem tài liệu về võ sư tham dự chuyển sang, cũng muốn bắt đầu đàm phán phiên giao dịch. Ý của Dương Chấm Lâm, ai cũng đều có tiền không có cừu, không bằng mọi người cùng thực hiện phiên giao dịch.

    Hơn nữa mấy người ở thành phố S mở đường khẩu, đều hứng thú lớn với việc này, trong lúc nhất thời các con đường tài lộ đều tụ tập tới, trong lúc nhất thời mạch nước ngầm cuồn cuộn dâng lên. Người tham dự nhiều, chuyện trở nên phức tạp, vì thế sớm phải có kế hoạch, đến lúc đó tránh bởi vì lợi ích, mà làm ra cạm bẫy gì.

    Bên Nam Kinh bang, Bưu Thịnh Đường cùng Hòa Tín Đường bàn bạc, bên kia Trung Châu dạ của Hà Nam bang, Bạch Nhãn Lang lúc này vẻ mặt tức giận cùng bất đắc dĩ, ở trước mặt hắn, ngồi trước mặt hắn là lão nhị Thang Thần Hổ cùng Phòng Tam, còn có vài khuôn mặt xa lạ.

    Bạch Nhãn Lang trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn tiên hạ thủ vi cường, mời hết các cao thủ ở xung quanh thành phố S, rất nhiều danh thủ đều vang danh toàn quốc, hắn cũng không tin Thịnh tỷ kia có thể xoay chuyển, còn có thể mời được nhân vật còn lợi hại hơn bên này. Rõ ràng chính là chuyện mười phần nắm chắc, Thang gia hết lần này tới lần khác muốn nhúng tay, muốn hắn ký vài bản hiệp nghị, ý tứ là muốn mấy chỗ sản nghiệp quan trọng của Hà Nam bang chuyển nhượng sang tên Trung Nghĩa đường.

    Ý của Thang gia, nếu như Hà Nam bang có thể thắng là hay nhất, mọi người đều trở về trạng thái an nhàn, vô sự, hiệp nghị của họ sẽ không có hiệu lực. Nhưng nếu Hà Nam bang thất bại, bọn họ không muốn thấy một cái Bưu Thịnh đường khuếch trương thế lực, vì thế vần Bạch Nhãn Lang ký một phần hiệp nghị chuyển nhượng sản nghiệp, đến lúc đó vạn nhất Hà Nam bang thua, Trung Nghĩa đường căn cứ vào hiệp nghị này, khống chế sản nghiệp quan trọng của Hà Nam bang, không để tiện nghi cho Bưu Thịnh đường, khi Bưu Thịnh đường chiến thắng, bọn họ sẽ bồi thường cho Hà Nam bang chút chi phí.

    Đương nhiên, trên hiệp nghị... giá trị những sản nghiệp này đều rất nhỏ, kém xa giá trị thực tế.

    Bạch Nhãn Lang đang suy nghĩ, hắn không biết vạn nhất lúc mình ký hiệp nghị này, đến lúc Hà Nam bang không bại, Trung Nghĩa đường đưa ra hiệp nghị này, hắn nên làm cái gì?

    Thang Thần Hổ cùng Phòng Tam tự nhiên biết tâm tử của hắn, trực tiếp đem một bản hiệp nghị do Thang Thần Long ký, đem mấy chỗ sản nghiệp có giá trị của Trung Nghĩa đường chuyển nhượng cho Hà Nam bang, cũng làm hiệp nghị tương tự với Bạch Nhãn Lang.

    Phòng Tam lên tiếng: "Đến lúc đó Hà Nam bang không thua, nếu như Trung Nghĩa đường chúng ta bắt các anh chấp hành hiệp nghị, thì anh có thể xuất ra hiệp nghị này, đến lúc đó không ai thiệt cả. Nếu như thua, Trung Nghĩa đường chuyển cho chút tiền, anh ra mặt đưa hiệp nghị ra nhượng tài sản cho Trung Nghĩa đường, khi đó, chúng tôi cũng không sợ anh tác quái." Phòng Tam nói rất rõ ràng, nếu như Bạch Nhãn Lang thua, còn muốn đưa hiệp nghị của Thang Thần Long ký tên ra, Trung Nghĩa đường một đường khẩu cũng không sợ một người đơn độc như Bạch Nhãn Lang.

    Biện pháp tốt! Bạch Nhãn Lang cuối cùng ký tên mình lên hiệp nghị, nhất là hắn hiện tại không có tiền vốn đắc tội với Trung Nghĩa đường, về phương diện khác, biện pháp này với hắn mà nói, có trăm lợi mà không hại.

    Khi hắn cúi đầu ký tên thì hắn không có thấy, Thang Thần Hổ nhếch miệng cười nhạt, Phòng Tam ánh mắt lóe lên hàn quang.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Quyển 4 - Chương 14: Cơn giông trước trời mưa

    Nguồn :VipVanDan





    Ngày quyết đấu giữa Hà Nam bang cùng Bưu Thịnh Đường ngày càng gần, toàn bộ thế lực ngầm ở thành phố S đều thay đổi bộ mặt hẳn, ngay cả Nam Kinh bang đang ầm ĩ với Thanh Trúc bang cũng yên tĩnh hơn nhiều.

    Trung Nghĩa đường, Hòa Tín Đường, Bưu Thịnh Đường, Hà Nam bang, Nam Kinh bang đã đạt thành hiệp nghị, mở cuộc đánh cược. Tất nhiên mở cuộc tỷ thí này, mồng một pháo phóng không xong, ai nói rằng ngày rằm không thể phóng chứ, đã mời nhiều võ sư quyền thủ như vậy, chỉ đánh mười một trận chắc chắn không có lời, cũng không phù hợp với xu thế hiện tại.

    Vì thế Trung Nghĩa đường công bố ra ngoài, mười một trận đầu là Bưu Thịnh Đường đấu với Hà Nam bang, quyết định chuyện của bọn họ. Những trận đấu phía sau, dùng tiền thưởng kếch xù hấp dẫn quyền sư, nhân cơ hội này, có khả năng khôi phục bảng xếp hạng quyền sư ở thành phố S.

    Vài năm gần đây, vùng duyên hải Chiết Giang cá cược đấu quyền đang dần phát đạt, đổ quyền (cá cược đấu quyền) chính quy hay không chính quy đều rất nhiều, dù ở trung tâm thành phố S, nhưng ở phương diện này lại rất lạc hậu, nhìn sàn đổ quyền mỗi ngày thu vào lượng lớn tiền bạc, những lão đại chuyên kinh doanh hắc ám đều đỏ hồng con mắt, thế nhưng thoáng cái đưa ra số lượng tiền lớn mời quyền thủ, đối với những lão đại kinh doanh hôi hắc bạch tam sắc (*) hiện đại mà nói, cũng không phải dễ dàng như vậy. Hiện tại vừa vặn Bưu Thịnh Đường quyết đấu cùng Hà Nam bang, không tiếc động tới căn cơ mời quyền thủ tư về, mọi người chỉ cần xuất ra chút tiền thưởng, tiến theo dòng nước, cớ sao lại không làm chứ?

    Về phần sàn đấu quyền, Trung Nghĩa Đường vốn có sẵn sàn đấu, đồng ý cung cấp, nhưng mọi người đều không muốn, nếu cứ như vậy, lần này đấu quyền kết thúc, chẳng phải bị người ta quản chế sao! Liền có người đưa ra ý kiến mọi người cùng xây dựng một sàn đấu mới, nhưng mà thời gian không kịp, Thang Thần Long không hổ bản sắc kiêu hùng, lập tức đưa ra sàn đấu quyền, mời mọi người đánh giá giá trị, phân chia cổ phần, mời mấy nhà thu mua.

    Trung Nghĩa Đường tự nhiên chiếm ba mươi lăm phần trăm, bốn mươi phần trăm khác do Hòa Tín đường, Nam Kinh bang, Bưu Thịnh Đường, Hà Nam bang chia làm ba. Hòa Tín Đường và Nam Kinh Bang chiếm một phần, nhân vật chính Bưu Thịnh đường cùng Hà Nam bang chiếm phần thứ hai, còn phần còn lại bên nào thắng đấu quyền liền là của bên đó. Còn hai mươi phần trăm còn lại, để phân chia cho các thế lực khác.

    Sự tình bàn bạc xong, mọi người nhận đủ lợi ích đều nhất trí, vận dụng quyền lực cùng tài chính hấp dẫn tiền thưởng cái nơi đổ vào thành phố S.

    Hà Nam bang bên kia thế nào thì không biết, Bưu Thịnh Đường bên này, Dương gia mời tới ba người, tự nhiên có người của Dương gia, còn có Trần Nhị Trụ của Nam Kinh bang, Bạch lão gia tử, hai người này cũng coi như người trong nhà của Bưu Thịnh đường, chỉ có người Hướng Sơn mời tới, Thịnh tỷ từ đạo nghĩa phải nói chuyện với Hướng Sơn một chút.

    Khang Thuận Phong vẫn đang từ luyện tập cảm một một tầng đấu pháp mới, đem hai mươi năm học đấu pháp quyền thuật dung hợp một chỗ, cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa là trước đại chiến một đêm. Bất giác, đấu pháp của hắn đã dung nhập một chút thái cực, cũng là thời kỳ chuyển biến, cảm ngộ lần này gia tăng độ khó lớn.

    Từ ngày hôm qua vào phòng, hắn đã không ra ngoài, ăn uống đều do Hướng Sơn gọi tới phòng cho hắn, ngay cả khi đi tắm, đi vệ sinh hắn cũng suy tư, có thể tự nhiên luyện ra mấy chiêu thủ pháp.

    Tiểu thuyết võ hiệp thời cổ nói bế quan, cũng không có lửa thì làm sao có khói, giai đoạn này chính là võ công, đấu pháp đến thời kỳ dung hợp nhất định, hoặc là thời kỳ đột phá bình cảnh.

    Hướng Sơn cũng không quấy rối hắn, đi ra ngoài luyện quyền với đám bạn bè, bớt chút thời gian chỉ điểm cho Hồ U một chút. Hắn chỉ điểm cho Hồ U rất tận tình, có chút ý tứ hoàn nghệ (trả lại tri thức), lúc trước ông nội, cha của Hồ U đã chỉ điểm Trạc Cước cho hắn.

    Chạng vạng, Thịnh tỷ đi tới khách sạn Hâm Thành, để Hùng Tử mời Hướng Sơn tới gặp.

    Hâm Thành kỳ thực là một trong những sản nghiệp của Bưu Thịnh đường, Thịnh tỷ vốn có một phòng làm việc luôn để sẵn ở đây, tuy rằng nàng không làm việc ở đây, nhưng vẫn có người quét dọn sạch sẽ mỗi ngày. Sau nàng có cảm giác lãng phí, liền cho quản lý khách sạn Hâm Thành ở phòng này.

    Lúc này nàng tới, quản lý tự giác đem phòng làm việc trả lại, để nàng dùng.

    Hướng Sơn lần đầu tiên chăm chú quan sát Thịnh tỷ, lần đầu gặp mặt trên bàn rượu, hắn chỉ cảm giác cô gái này có hào khí, nhưng mỗi người nói một khác, nhân cơ hội này quan sát nàng một chút. Mờ ám giữa nàng và Khang Thuận Phong không giấu nổi con mắt hắn, Hướng Sơn cũng giống như Khang Thuận Phong, có năng lực mẫn cảm với biến hóa xung quanh, có thể từ động tác thường ngày đoán ra được bản năng hành động của toàn bộ thân thể.

    Hồ Tà Tử huấn luyện hai người không khác gì nhau, nhưng năng lực quan sát của Hướng Sơn sâu sắc hơn Khang Thuận Phong nhiều.

    Hướng Sơn nhìn một lát, phát hiện Thịnh tỷ này mày dài mặt rộng, trán thẳng quyền nặng, đi mà không rung động, đẹp mà không yêu dị, là một cô gái khẳng khái. Võ sư ba phần tín mệnh, đều có thể từ tướng pháp mà biết được một, hai...

    Tướng pháp này tuy rằng không đầy đủ cũng không căn cứ chính xác, nhưng thống kê từ trăm nghìn người tổng kết thành một bộ học vấn, quan sát khí, hình biết bản chất, tính cách.

    Vừa nhìn, Hướng Sơn cũng thu lại ba phần chú tâm, hắn chỉ sợ Khang Thuận Phong nghĩ hắn lợi dụng tình nhân của cậu ta.

    Tuy rằng trong lòng hắn coi Khang Thuận Phong như em trai, nhưng dù sao Khang Thuận Phong cũng là một người hành động độc lập, chuyện của Khang Thuận Phong hắn chỉ có thể lưu tâm, âm thầm giúp đỡ, cũng không tiện can thiệp, nhất là quan hệ nam nữ.

    Yêu thương hắn cũng không có lý do can thiệp vào chuyện riêng của hắn, rất nhiều bạn bè tốt đều quên mất điểm này, can thiệp quá nhiều vào chuyện bạn bè, thay đổi tới quyết định cùng tư tưởng của bạn mình, vô tình lại khiến tình cảm tan vỡ, khi bạn bè thực sự cần hắn giúp đỡ, thì lại không thực sự hết lực mà làm, đổi lấy là giọt lệ hối hận của bạn bè, có lúc dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn sinh tử của bạn bè, thậm chí có kẻ còn nhân bạn gặp họa bỏ đá xuống giếng.

    Khi Thịnh tỷ kể lại toàn bộ sự tình từ đầu tới cuối cho Hướng Sơn nghe, Hướng Sơn thở dài, nhưng không nói cái gì.

    Hắn biết trận đổ quyền này mở ra, không biết có bao nhiêu hảo quyền thủ sẽ bị rơi vào vũng bùn này, nhưng hắn không biết nói cái gì, tuy rằng người là do hắn mời tới, nhưng có tham gia mười một trận đầu tiên hay không, mọi người đều tự nguyện.

    Hắn cũng không tiện can thiệp tới người khác.

    Hơn nữa, luyện võ thuật truyền thống, nếu như không phải phòng thân, ra ngoài vô luận cần dùng võ thuật làm cái gì, cũng không phải đều động tới sống chết chứ? Sống chết không nhìn ra, luyện công phu cũng không dùng tới nhiều, cũng không tham gia vào loại đổ quyền thế giới ngầm này! Nhìn thấu sống chết, người chết lên trời, người sống vui vẻ, chết có gì sợ, sống cũng chỉ là tiếp tục một vòng luân hồi sống chết mà thôi.

    Thường có rùa vương ngàn năm không chết, còn sống trăm năm chính là người bất tử!

    Người luyện võ thường truyền miệng một câu như vậy!

    Bên này đang nói chuyện, đột nhiên truyền tới tiếng điện thoại, Hướng Sơn vẫn ngồi yên lặng, Thịnh tỷ không nhịn được nhắc nhở: "Điện thoại của anh!"

    Hướng Sơn lúc này mới phản ứng, nhớ tới bản thân cũng có một cái "điện thoại di động", hắn còn tưởng là điện thoại của Thịnh tỷ chứ.

    Lập tức xấu hổ cười, lắng nghe một chút, từ túi quần trái lấy ra một cái điện thoại, xinh xắn nhỏ nhắn, hồng hồng, trên mặt còn dán một ảnh nhân vật hoạt hình. Thịnh tỷ sửng sốt, thực sự không ngờ Hướng Sơn cầm một chiếc điện thoại ngộ như vậy.

    Hướng Sơn cầm điện thoại, không biết điện thoại này nghe ở chỗ nào, không khỏi ngại ngùng nhìn Thịnh tỷ cười nói: "Phiền cô giúp tôi nhận điện, tôi không biết nhận."

    Thịnh tỷ kinh ngạc nhướng mày, cầm điện thoại nhận máy, sư ca này của Khang Thuận Phong, thực sự khiến người khác bất ngờ.

    Hướng Sơn nhìn vẻ buồn cười cố nén của nàng, giải thích nói: "Hôm qua có người đưa điện thoại cho tôi sau đó chạy mất, thứ này vô dụng quá với tôi."

    Thịnh tỷ nhận điện xong liền trả lại, Hướng Sơn đưa điện thoại lên tai, bên trong truyền tới giọng Trang Phỉ: "Sư phụ, anh ở đâu, em đang ở đại sảnh khách sạn Hâm Thành, hôm nay mua cho anh một cái điện thoại mới..."

    Hướng Sơn sửng sốt, nói: "Anh ở đây không quen ai, không cần điện thoại di động..."

    Trang Phỉ bên kia cười khanh khách nói: "Em liên hệ với anh cho tiện mà! Anh mau xuống nha, cầm điện thoại của em, vạn nhất mẹ em gọi điện, anh nhận thì lại phiền phức to..."

    Hướng Sơn thầm nghĩ: đúng thế! Nghĩ tới đây nói với Trang Phỉ: "Em ở đó chờ chút, anh xuống ngay."

    Nói xong, nói với Thịnh tỷ: "Chuyện này tôi đã biết, nhưng mà hiện tại không phải lúc nói chuyện này, chờ tới lúc gặp bọn họ, cô tự mình nói với họ đi, tham gia tự nguyện, quay lại tự do, đúng chứ?" Nói xong lời này, hắn chăm chú nhìn Thịnh tỷ, chuyện này không thể ép buộc mọi người, tất cả mọi người đều đại diện cho Hướng Sơn hắn, nếu bị ép lên đài, trừ phi Hướng Sơn hắn chết trước.

    Thịnh tỷ cười: "Đương nhiên!"

    Hướng Sơn gật đầu, cười nói: "Vậy xin lỗi, tôi có chuyện phải xuống dưới một chút..."

    Thịnh tỷ nhìn điện thoại nữ tính hắn vừa dùng, lại nghe khẩu khí nói chuyện của hắn không lạnh lùng như bình thường với người khác, trong lòng khẽ động, nói: "chờ chút!" Sau đó gọi điện nội bộ nói: "Tôi là Thịnh tỷ, mời Tôn quản lý tới!"

    Hướng Sơn thấy Thịnh tỷ mời quản lý, tuy rằng không biết có chuyện gì, nhưng vẫn kiên trì chờ đợi.

    Chỉ chốc lát, quản lý khách sạn Hâm Thành tới, Thịnh tỷ phân phó hắn: "An bài cho vị tiên sinh này một căn phòng."

    Hướng Sơn thế mới biết ý của Thịnh tỷ, liền cười nói: "Không cần, tôi ở cùng Thuận Phong một phòng là được rồi."

    Thịnh tỷ cười nói: "Có thêm một phòng, chuyện gì cũng tiện hơn a..."

    Hướng Sơn nghĩ tới chuyện Thuận Phong đang thời cảm ngộ đấu pháp, quấy rối hắn ít sẽ tốt hơn, vì thế gật đầu đáp ứng: "Vậy cảm ơn cô! Vừa lúc Thuận Phong đang cảm ngộ công phu cần thanh tĩnh!" Nói xong gật đầu bắt chuyện với Tôn quản lý một chút, nói phải đi tới đại sảnh gặp Trang Phỉ. Tông quản lý thấy hắn tới đại sảnh, nếu bình thường, hắn tự nhiên điện thoại cho nhân viên tới là được, nhưng vừa thấy tiên sinh này là khách nhân quan trọng của Thịnh tỷ, vội hỏi: "Hướng tiên sinh chờ một chút..." sau đó quay lại nói với Thịnh tỷ: "Tôi tiễn Hướng tiên sinh xuống, thuận tiện an bài phòng một chút."

    Thịnh tỷ gật đầu, nói: "Chúng ta cùng đi, tôi xong việc rồi." Thịnh tỷ vốn muốn gặp Khang Thuận Phong, nhưng thấy Hướng Sơn nói Khang Thuận Phong cần yên tĩnh, sẽ không quấy rối hắn.

    Tời phòng khách, Trang Phỉ đang ngồi ở ghế sô pha chờ, con mắt đánh giá xung quanh, thấy Hướng Sơn tới, nhảy dựng lên, gọi: "Sự phụ, ở đây!"

    Giọng nói hơi lớn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

    Hướng Sơn gật đầu với Thịnh tỷ ý từ biệt, đã đi qua, đưa điện thoại di động trong tay đưa tới.

    Thịnh tỷ nhìn bộ dạng trẻ con của Trang Phỉ, lại nghe nàng gọi tiếng sư phụ, buồn cười xóa bỏ ý nghĩ lúc trước trong đầu, cùng A Bình đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, vừa ra khỏi khách sạn, đã có mấy người từ trên xe xuống đón.

    (*): Hôi, hắc, bạch tam sắc: xám, đen, trắng ba màu, chỉ ba phương thức kinh doanh của xã hội đen, màu xám là dung hợp của màu trắng và màu đen


     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quốc Thuật Hung Mãnh
    Tác giả: Tiểu Tử Vô Đảm
    Quyển 4
    Chương 15: Hẹn Thịnh Thư ra nói chuyện.

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn







    Trang Phi nhận điện thoại Hướng Sơn đưa cho, nhưng lại đưa một cái điện thoại trong tay ra.

    Hướng Sơn liền khua tay nói: “Tạm thời mình không dùng tới thứ này” Không từ chối được, Trang Phi ắt không lần lữa nữa, chỉ nói là đã mua rồi, không cần cũng không thể trả lại được.

    Hướng Sơn nghĩ, cũng đúng là chuyện này, liền hỏi bao nhiêu tiền.

    Trang Phi liền cười hi hi không nói giá tiền, nói: “Coi như là học phí của mình đi!”

    Trang Phi tuy không xinh đẹp nổi bật, nhưng lại có đôi mắt duyên, đen láy, rất có thần, Hướng Sơn nhìn mà bất giác nhớ đến đôi mắt của em trai.

    Giám đốc Tôn bên đó liền lên đài, đòi cho Hướng Sơn một phòng, đồng thời đưa cả thẻ khóa phòng cho Hướng Sơn.

    Thấy giám đốc Tôn tới, Hướng Sơn không nói gì, liền rút điện thoại lại, hiện hai người vẫn chưa quen lắm, Trang Phi tặng quà, chẳng qua là sợ mình dạy bảo không tốt. Hơn nữa, ở đại sảnh đông người, đẩy tới đẩy lui không hay, thầm nghĩ: Có cơ hội thích hợp thì đưa tiền cho Trang Phi.

    Rồi nhận lấy thẻ phòng, nói một tiếng cảm ơn giám đốc Tôn.

    Trang Phi thấy hắn đã nhận điện thoại liền vui vẻ lại, nói liến thoắng không ngừng. Hướng Sơn chỉ cười nghe cô nói, đối với một người luôn thích trẻ con như Hướng Sơn mà nói, không hề cảm thấy bị tính trẻ con của Trang Phi làm phiền.

    Trang Phi vốn là một người nói nhiều, bình thường ở nhà, mọi người đều sợ, mỗi khi ‘đến giờ’ là đến một người chị gái có cùng ngôn ngữ với cô như Trang Nghiên cũng không thể chịu đường, phải tìm cách tránh vội. Nhưng Hướng Sơn thì không, hắn chăm chú nghe, thấy thú vị, nghe không hiểu thì hỏi lại.

    Nhân viên phục vụ thấy giám đốc Tôn cũng tôn trọng người đàn ông ăn mặc quê mùa mà khí thế bất phàm này, liền mang hai tách trà đến. Trang Phi nói nhiều đang khát, liền cảm ơn rồi uống sạch, rồi lại bắt đầu nói như máy.

    Đang nói thì Hùng Tử đi từ thang máy ra, hắn theo lệ mang cơm cho Khang Thuận Phong, gọi Hướng Sơn ăn cơm, nhưng không thấy hắn, vô tình hỏi đúng giám đốc Tôn nên mới đến đại sảnh tìm Hướng Sơn.

    Hùng Tử ngắt hứng nói chuyện của Trang Phi, khiến cô lần đầu tiên chú ý đến thời gian, thấy đã hơn một tiếng rồi, cô liền thè lưỡi nói: “Đã hơn một tiếng rồi sao? Có lỗi quá!”

    Hướng Sơn liền cười nói: “Tại sao lại có lỗi!?”

    Trang Phi ngần ngại nói: “Nghe em nói mãi thế, thầy chắc cảm thấy chán lắm!”

    Hướng Sơn vui vẻ đáp: “Đâu có? Nghe em nói thú vị lắm, thế mà đã một tiếng rồi …”

    Trang Phi thấy hắn cười tít mắt, chợt cảm thấy thân thiết nói: thầy, thầy thật tốt!”

    Hướng Sơn ngạc nhiên nhìn cô.

    Trang Phi liền đỏ mặt, giọng bỗng nhỏ đi: “Mọi người đều không thích nghe em nói, đến cha mẹ nghe cũng kêu là phát chán rồi!”

    Hướng Sơn thấy cô có vẻ bị tổn thương, liền an ủi: “Sao lại thế được? Không có ai chán con cái mình cả, cha mẹ em chắc chắn rất bận đúng không?”

    Trang Phi nghiêng đầu nói: “Cũng không hẳn!”

    Hướng Sơn liền cười nói: “Thầy là người nhàn nhã …”

    Trang Phi liền cười khanh khách nói: “Vậy về sau khi nào muốn nói thì đến tìm thầy!” Sau đó thấy Hùng Tử đứng bên cạnh, nói: “Thầy, không làm phiền thầy ăn cơm nữa, em ra ngoài đi loanh quanh, lát nữa thầy lại dạy hai chiêu” Cô nhận ra Hướng Sơn ở đây rõ ràng được người khác tiếp đãi, tuy chưa hết hứng nói, nhưng không dám làm phiền nữa. Trang Phi tuy trẻ con những cũng có mắt quan sát.

    Hướng Sơn nhìn Hùng Tử, hùng Tử cũng là người tinh ý, liền nói: “Tiểu sư muội cùng lên dùng cơm đi!” Nói rồi giải thích với Hướng Sơn: “Tôi cũng coi như là em trai anh Khang!”

    Hướng Sơn liền nhớ tới bốn người mà Khang Thuận Phong nhắc đến, liền cười, không phản đối chuyện Hùng Tử bắt quàng người thân.

    Trang Phi liền nhìn Hướng Sơn, nhỏ tiếng nói: “Em có thể đi không?”

    Hướng Sơn liền thấy xót lòng, lại nhớ đến em trai Tảo Yêu, nhiều hành động của Trang Phi rất giống thằng em trai nghịch ngợm, từ lời nói, sự nhõng nhẽo, rồi bộ dạng tỏ ra đáng thương. Trước kia hắn cũng chê em trai nói nhiều, nhưng khi một ngày không được nghe âm thanh trẻ thơ đó nữa, hắn mới biết đó là âm thanh tự nhiên hắn đáng nghe nhất một đời.

    Hắn chợt mềm lòng buột miệng nói: “Đương nhiên có thể!”

    Trang Phi liền hoan hô, chi chi cha cha nói: “Có nhiều người ăn cùng không? Có phải đều là cao thủ võ lâm như thầy không? Họ có thể đánh thẳng thầy không?”

    Hướng Sơn hết sức kiên nhẫn trả lời từng câu một, cùng cả hai người đi lên tầng.

    Trời tối dần, ánh đèn sáng lên, khiến tòa kiến trúc ban ngày không lấy gì làm nổi bất thêm vài phần hoa lệ.

    Trấn béo đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, nơi đây là nhà của hắn ở S thị.

    Ở S thị, Trung Nghĩa đường, Bân Thịnh đường, Hòa Tín đường, Nam Kinh bang chỉ là cách xưng hô, thực ra không tồn tại được loại đường khẩu hắc đạo đó. Hầu hết đều nhờ mấy tập đoàn chính đáng mới xuất hiện được trước mặt mọi người, chỉ là nuôi một đống đệ tử, cũng tiến hành một số kinh doanh mờ ám, nhiều lúc vì tranh chấp thực lực không chính đáng. Căn nhà này chính là mua dưới danh nghĩa tập đoàn Kim Lăng do Nam Kinh bang thao túng.

    Trần Béo sở dĩ ở đây, là vì công tác bảo an tiểu khu, là do công ty an ninh của Nam Kinh bang sắp xếp.

    Phía sau hắn, Trần Nhị Trụ ngồi trên sofa với thái độ ung dung mặc đời.

    Hắn từng giới thiệu cho Khang Thuận Phong Đinh Hạ và Hồ Lai, cũng đều là mỗi người một thái độ, Hồ La dựa vào một cái sofa khác, nhìn ngón tay mình, dường như trên đó có bí kíp gì vây, Đinh Hạ thì đứng cạnh bể cá, trêu đùa mấy con cá loăng quăng trong bể.

    Một người phụ nữ đi ra, rót nước cho Trần Nhị Trụ.

    Mấy người đều nghiêm túc hơn, mang theo chút thần sắc tôn trọng.

    Người phụ nữ đó không đẹp lắm, khoảng hơn 30, cặp kính trên sống mũi khiến cho cô trông trí thức, đó chính là người phụ nữ của Trần Béo, hai người không kết hôn, nhưng cô đã sinh cho Trần Béo một người con trai.

    Nghe nói cô còn là giáo sư một trường đại học, nhưng không ở trong thành phố này, cô cùng con trai sống ở thành phố cô dạy học. Nhân dịp nghỉ lễ quốc khánh, cô cùng con trai về thăm Trần Béo, tuy đã hết phép, nhưng khi đến là muốn nghỉ vài ngày, nên xin nghỉ thêm.

    Cha mẹ cô đều ở trong thành phố này, con đang ở với ông bà ngoại, cô vốn muốn cùng ở với Trần Béo một đêm trong thế giới của hai người, không ngờ Trần Béo nửa đêm quay về, mang theo mấy người Trần Nhị Trụ.

    Người phụ nữ này rót nước cho Trần Nhị Trụ, nói với Trấn Béo: “Vậy để em quay về chỗ cha mẹ”

    Trần Béo quay đầu lại, ánh mắt có chút ấm áp, hắn tiến lại gần, cũng kệ bọn Trần Nhị Trụ, ôm chặt hôn người phụ nữ này.

    Người phụ nữ đỏ lựng mặt lên, nhưng vẫn ôm lấy hắn. Sau đó Trần Béo nói: “Để Mã Long đưa em về!” Cô gật đầu, quay người gật đầu chào ba người Trần Nhị Trụ, rồi xách vali lên xuống lầu.

    Trần Béo lưu luyến nhìn theo bóng cô.

    Trần Nhị Trụ liền nói: “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, đã cùng nhau mấy ngày rồi, còn chưa chán … bao nhiêu năm chỉ có một lư hương, anh đúng là kì lạ!” Hắn nói là ánh mắt đầu vẻ ghen tỵ.

    Mặt Trần Béo liền giãn ra cười, cũng quay lại trêu Trần Nhị Trụ: “Cậu thì hiểu cái gì! Cậu tưởng ta chưa từng ăn vụng chắc, nhưng sau khi ở cùng Hương Hinh, ở cùng với người khác không có vị gì cả” Nói rồi cầm quả táo lên cắn một miếng.

    “Bọn Thanh Trúc bang làm lão tử mấy ngày này không hầu hạ phu nhân tốt được” Trần Béo cắn quả táo, nói rít qua răng, gương mặt trở nên hung hãn.

    Trần Nhị Trụ thì cười nói: “Em thì lại cảm thấy anh nên cảm ơn Thanh Trúc bang, không làm anh chết trong bụng vợ!”

    Trần Béo thuận tay ném quả táo vào hắn, nhưng hắn lại tóm được.

    “Rõ ràng là cậu ghen tỵ” Trần Béo tóm lại trong một câu.

    Trần Nhị Trụ ăn quả táo Trần Béo ném vào hắn nói: “Hương Hinh là năm đó anh quen trước, bị anh kéo vào tròng …”

    Trần Béo cười ha ha, ngồi phịch xuống: “Ai bảo cậu có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, năm đó biết cùng lúc cả hai, cậu lại đi theo đuổi Hà Ngọc có mặt đẹp … Nhưng cô ấy cũng vì cậu mà rất thảm!”

    Trần Nhị Trụ liền hừ một tiếng không nói gì nữa.

    Hồ Lai thì vẫn ngắm nghía bàn tay mình, Đinh Hạ vẫn chơi với cá, giống như không nghe thấy gì vậy.

    Trần Nhị Trụ và Trần Béo đều không nói nữa, lát sau, Trần Nhị Trụ thở dài nói: “Không nói mấy chuyện này nữa, hai ngày nay Thanh Trúc bang có vẻ im ắng hơn nhiều”

    Trần Béo liềm hậm hực nói: “Đúng vậy, nên ta mới nhẹ nhàng hơn chút, vốn hôm nay nói đưa Hương Hinh đi chơi, ai dè các cậu lại đến!”

    Trần Nhị Trụ lúc này không làm loạn nữa, mà nghiêm túc nói: “Hiện Bân Thịnh Đường cùng Hà Nam bang đấu quyền, thực lực các bên đều theo đấu quyền, Thanh Trúc bang hoành hành từng đó thời gian, cũng đến lúc mệt mỏi rồi, chúng ta thà rằng thừa cơ …”

    Trần Béo nheo mắt lại nói: “Đúng là tới lúc giải quyết chúng rồi, nghe cậu nói, đúng là thời cơ tốt! Nhưng Bân Thịnh Đường đấu quyền, Thịnh Thư có cho người ra không?”

    Trần Nhị Trụ liền lườm hắn nói: “Đúng là tẩu tẩu về! Lo lắng nhiều vậy làm gì, giờ hẹn Thịnh Thư ra nói chuyện, không phải sẽ biết ngay sao!”

     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quốc Thuật Hung Mãnh
    Tác giả: Tiểu Tử Vô Đảm
    Quyển 4
    Chương 16: Hồ Tĩnh Thủy, luyện Thiếu Lâm.

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan

    [​IMG]
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)