FULL  Huyền Huyễn Vô Tận Đan Điền - Hoành Tảo Thiên Nhai

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Tận Đan Điền
    Tác giả: Hoành Tảo Thiên Nhai
    Chương 3606: Hồng Hà Đại Đế

    Dịch:
    Nguồn: Truyen.org

    - Hắc hắc, xuất hiện rồi sao? Đã như vậy, tất cả các ngươi đều chết đi!

    Đối thoại của hai người còn không có kết thúc, cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong ở trên không trung lộ ra vẻ dữ tợn, lòng bàn tay có một cỗ lực lượng hội tụ, tạo thành một mảnh mây đen to lớn.

    - Ngươi không phải nói, chỉ cần giao ta ra, liền có thể tha những người khác sao?

    Nhìn thấy cử động của đối phương, trong lòng đám người Điêu Vịnh lạnh lẽo, Uyển Nhi nhịn không được ngẩng đầu hô.

    Trước đó vị cường giả này nói, chỉ cần giao mình ra, liền có thể tha Thanh Sơn bộ, làm sao bây giờ mình đi ra, hắn còn muốn động thủ?

    - Ta chỉ là không muốn có cá lọt lưới mà thôi!

    Ánh mắt của trung niên nhân lóe lên:

    - Một đám không biết chết sống, làm tổn thương nhi tử của ta, phải vì thế trả một cái giá cực đắt!

    - Là Thanh Sơn bộ chúng ta gây ra họa, giết chúng ta không có lời oán giận gì, nhưng ba vị này chỉ là du khách đi ngang qua, có thể để bọn hắn rời đi hay không?

    Biết lần tai kiếp này khó thoát, Điêu Vịnh cắn răng một cái chỉ đám người Nhiếp Vân nói.

    - Du khách? Muốn trách thì trách mạng bọn họ không tốt, ai bảo bọn họ tới nơi này?

    Trung niên nhân dữ tợn nói:

    - Toàn đều chết đi cho ta!

    Ầm ầm!

    Khí tức trong người lan tràn ra, bầu trời xuất hiện đám mây màu đỏ, tựa như lực lượng dòng sông bao trùm xuống.

    Hô!

    Ngay thời điểm đám người Điêu Vịnh cho rằng lần này hẳn phải chết không nghi ngờ, lực lượng đầy trời đột nhiên ngừng lại ở trên không trung, giống như đụng phải một vách ngăn không nhìn thấy, không cách nào tiến lên mảy may.

    - Ân?

    Thấy lực lượng của mình dừng lại, trung niên nhân nhịn không được sững sờ, con ngươi lập tức co rụt lại.

    Người ngu đi nữa giờ phút này cũng biết gặp phải cao thủ!

    - Coi như Uyển Nhi cô nương tổn thương con trai của ngươi, cũng là hắn làm ác trước, đừng nói chỉ bị thương, coi như giết, cũng là có tội thì phải chịu! Ngươi lại còn đến tìm phiền phức, lá gan thật rất lớn!

    Nhiếp Vân lắc đầu.

    Hắn tự nhiên không thể nhìn Thanh Sơn bộ bị người tiêu diệt, nên trực tiếp ra tay.

    - Ngươi... là người nào?

    Người trung niên thấy Nhiếp Vân bất động thanh sắc chặn lại một đòn toàn lực của mình, biết mình không phải là đối thủ, sắc mặt trầm thấp hỏi.

    - Ta là ai không cần ngươi quan tâm, nếu cho ta gặp phải, muốn giết người, liền phải làm tốt chuẩn bị bị giết!

    Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.

    - Ngươi muốn giết ta?

    Trên mặt trung niên lộ ra vẻ trào phung:

    - Ngươi dám giết ta? Ngươi biết ta là ai không?

    - Ồ? Lẽ nào sau lưng ngươi còn có thế lực gì hay sao?

    Trong mắt Nhiếp Vân lộ ra cân nhắc.

    Nếu là chuyện của hắn, căn bản không nói thêm một câu, trực tiếp chém giết người trước mắt, thế nhưng không thể vĩnh viễn bảo vệ Thanh Sơn bộ, tốt nhất là hỏi ra người sau lưng, nhổ cỏ tận gốc, thay bọn họ triệt để tiêu trừ mầm họa.

    - Ha ha, ta là Trưởng lão Hồng Hà Vực, sau lưng ta là Hồng Hà Đại Đế, ngươi dám động ta một cọng tóc gáy, coi như chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ bị Đại Đế một niệm chém giết!

    Người trung niên cười to.

    - Trưởng lão của Hồng Hà Vực?

    Nhiếp Vân hơi nhướng mày.

    Hắn đã không phải tân binh mới tới Thần giới, đối với địa lý của Thần giới biết rất rõ ràng, vị trí của Loa Kế Sơn là ở Hỏa Thần vực, mà Hỏa Thần vực cùng Hồng Hà Vực tuy thuộc về Thập Địa, lại liền nhau, nhưng quan hệ chỉ có thể nói bình thường, thậm chí còn thường thường chiến tranh.

    Thế lực song phương thường thường chiến tranh, Trưởng lão của Hồng Hà Vực chạy đến phạm vi Hỏa Thần vực làm gì?

    - Tựa hồ Hồng Hà Đại Đế đã sớm biến mất rồi, không ở Hồng Hà Vực a?

    Trong lòng kỳ quái, Nhiếp Vân nói.

    Thời điểm vừa tới Thần giới, hắn đi qua Hồng Hà Vực, thậm chí còn tiến vào sào huyệt của Hồng Hà Môn.

    Chính là ở đây, lần thứ nhất gặp phải Đa Ba vương tử, còn bị Duyên Khô Môn chủ cùng Hồng Nguyên Trưởng lão đối xử không công bằng.

    Lúc đó tuy Hồng Hà Môn nói có Hồng Hà Đại Đế tọa trấn, nhưng chưa bao giờ xuất hiện, chẳng lẽ... vị Đại Đế này trở về?

    - Khà khà, các ngươi những tiểu nhân vật này biết cái gì? Đại Đế vẫn luôn bí mật làm việc! Tiểu tử, chuyện ngày hôm nay, ngươi không nhúng tay vào, ta có thể để cho ngươi sống sót rời đi, bằng không, cũng đừng nghĩ đi nữa!

    Xoay cổ tay một cái, lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọc bài, tuy rằng chưa sử dụng, lại làm cho người ta có một loại cảm giác kinh thiên động địa.

    - Đại Đế phù lục?

    Nhiếp Vân hơi nhướng mày.

    Hắn thân là cường giả Đế Cảnh, tự nhiên có thể cảm nhận được ngọc bài này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả Đại Đế lưu lại.

    Một cường giả Hoàng cảnh trong tay lại có phù lục mà cường giả Đại Đế ban tặng, thật để hắn có chút kỳ quái.

    Loại phù lục này, ẩn chứa lực lượng của cường giả Đại Đế, chỉ cần bóp nát, người không đạt đến Đế Cảnh, cho dù Thiên Đạo Cửu Châu cảnh cũng không nhất định chống đỡ được, tuyệt đối là bảo vật bảo mệnh mạnh mẽ nhất dưới Đế Cảnh!

    Cường giả Đế Cảnh tự giữ thân phận, phù lục trình độ như thế này bình thường rất ít luyện chế, hơn nữa bởi vì bị Thiên Đạo quy tắc hạn chế, cũng không cách nào luyện chế quá nhiều, ngay cả bọn người Đa Ba vương tử, Lưu Mộc vương tử, Ma Nghiêm lúc trước cũng không có một cái, đủ thấy quý giá!

    Người trước mắt này, nghe khẩu khí bất quá là một Trưởng lão phổ thông của Hồng Hà Vực, lại cầm ra một cái, hơn nữa nhìn dáng dấp còn không đau lòng, hẳn là không ít... Thực sự có chút quái dị!

    - Khà khà, không nghĩ tới ngươi lại nhận thức, như vậy tốt nhất!

    Người trung niên không nghĩ tới Nhiếp Vân có thể nhận ra vật này, cười lạnh:

    - Nếu nhận thức thì lập tức cút đi! Chớ ép ta động thủ!

    - Đại Đế phù lục?

    Đám người Điêu Vịnh mặt xám như tro tàn.

    Tuy bọn họ không biết Đại Đế phù lục đại biểu ý tứ gì, nhưng liên lụy đến Đại Đế, là bọn họ căn bản vô lực phản kháng.

    Chỉ nghe tên cũng làm trong lòng người ta sinh ra cảm giác vô lực nồng đậm.

    Dù khiếp sợ Nhiếp Vân mới rời hơn hai năm ngăn ngắn liền có thể chống lại Hoàng cảnh đỉnh phong, như vẫn biết, liên lụy đến Đại Đế, cho dù thiên phú lại mạnh gấp trăm lần, cũng không có cách nào chống lại.

    - Một phù lục mà thôi! Dù Hồng Hà Đại Đế tự mình đến, cũng không là cái gì!

    Nhiếp Vân lắc đầu.

    - Ha ha, khẩu khí thật lớn, Đại Đế tự mình đến cũng không là cái gì, ngươi cho rằng ngươi là ai? Hiên Viên Đại Đế? Hay Đế Huyền đại nhân? Không biết sống chết, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành ngươi!

    Trung niên sững sờ, lập tức cười lớn, bàn tay đột nhiên sờ một cái.​
     
    inthenight and thailam0809 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Tận Đan Điền
    Tác giả: Hoành Tảo Thiên Nhai
    Chương 3607: Hồng Hà Đại Đế sợ mất mật (1)

    Dịch:
    Nguồn: Truyen.org

    Ầm ầm!

    Đại Đế phù lục nổ tung, một bóng mờ từ trong đó bốc lên.

    Một đạo ý niệm của Hồng Hà Đại Đế!

    - Kính xin Đại Đế ra tay giết chết người này!

    Nhìn thấy bóng mờ, trung niên cung kính nói.

    - Hừ!

    Đại Đế ý niệm hừ một tiếng, cũng không xoay người, trở tay một chưởng vỗ tới đám người Nhiếp Vân.

    Ầm ầm!

    Không gian phạm vi trăm vạn dặm bị phong tỏa lại, lực lượng mạnh mẽ như Thiên Địa đổ nát bao phủ xuống, nhìn dáng dấp một khi chưởng lực rơi vào trên núi, toàn bộ sơn mạch sẽ hóa thành bột mịn.

    Cường giả Đại Đế quá mạnh mẽ, cho dù chỉ là một đạo ý niệm, cũng không phải Hoàng cảnh, thậm chí cường giả Thiên Đạo có thể chống lại.

    - Xong... lần này xong!

    - Có thể chết ở trong tay Đại Đế, cũng coi như đáng giá!

    - Chỉ tiếc liên lụy ba vị bằng hữu này, vốn là muốn về nhà, hiện tại trở về không được...

    Nhìn thấy lực lượng giống như Thiên Địa đổ nát, đám người Điêu Vịnh, Quán Lăng, Uyển Nhi sắc mặt trắng bệch.

    Ở bọn họ xem ra, cho dù không trung chỉ là một đạo Đại Đế ý niệm, cũng không phải bọn họ có thể chống lại.

    Thời điểm bọn họ cho rằng lần này chắc chắn phải chết, con mắt nhắm lại, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

    - Định!

    Cùng với âm thanh này vang lên, lực lượng đầy trời như trong nháy mắt bị người dùng bàn tay định trụ, lực lượng lơ lửng ở giữa không trung, không cách nào rơi xuống được.

    Một câu nói để công kích của Đại Đế dừng lại?

    Chuyện này...

    Đám người Điêu Vịnh trừng lớn con ngươi nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa, sắp điên rồi.

    Thật hay giả?

    Coi như là một đạo ý niệm của Đại Đế, lực lượng vừa nãy cũng là cường giả Đế Cảnh mới có thể phát ra, một câu liền định ở trên không trung...

    Làm sao có khả năng làm được?

    Thiếu niên này đến cùng đạt đến thực lực như thế nào?

    - Cái gì?

    Đám người Điêu Vịnh khiếp sợ, trung niên kia thì suýt chút nữa bị dọa chết tươi.

    Hắn sứ dụng tới phù lục, tự nhiên biết uy lực của phù lục, chỉ cần hư ảnh Đại Đế động thủ, không có gì không phá, không có gì có thể chống đối, nhưng bị thiếu niên này nói định, đến cùng phát sinh cái gì?

    Bất quá để hắn phát rồ còn ở phía sau.

    Định xong lực lượng ở trên không trung, Nhiếp Vân nhìn về phía hư ảnh trong phù lục, khẽ mỉm cười.

    - Hồng Hà Đại Đế... ngươi thật to gan, cũng dám động thủ với ta? Nếu như vậy, ngươi xuống đây cho ta!

    Cùng với thiếu niên nói, cũng không thấy hắn có động tác gì, hư ảnh trôi nổi trong không trung trực tiếp bay tới, rơi vào lòng bàn tay của Nhiếp Vân, như một con châu chấu muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

    - Nhiếp Vân Đại Đế!

    Lúc này hư ảnh rơi vào lòng bàn tay Nhiếp Vân mới thấy rõ bộ dáng của thiếu niên, dọa đến xém chút nữa ngất đi.

    Trung niên nhân cấp bậc quá thấp, không biết Nhiếp Vân, nhưng Hồng Hà Đại Đế làm sao không nhận biết?

    Đây chính là nhân vật ngay cả Đế Huyền, Hiên Viên Đại Đế cũng có thể đánh, vừa rồi mình làm cái gì, ra tay với hắn!

    Toàn thân run rẩy, một sợi ý niệm này của Hồng Hà Đại Đế không sai biệt lắm hận chết trung niên nhân kia rồi.

    Nếu như không phải tên thất đức này, làm sao có thể đụng tới nhân vật mà tất cả Đại Đế nghe đến đã biến sắc!

    - Nói cho ta biết, tay của Hồng Hà vực các ngươi cắm vào Hỏa Thần vực làm gì?

    Nhìn hư ảnh ở trong lòng bàn tay, Nhiếp Vân nhàn nhạt hỏi.

    - Không có gì a.

    Hư ảnh run rẩy.

    - Ngươi chắc chắn chứ?

    Nhiếp Vân lạnh lùng nhìn qua.

    - Ta ta… bẩm Nhiếp Vân Đại Đế, thực sự không có gì! Đơn giản là tranh đoạt địa bàn mà thôi.

    Hư ảnh vội vàng giải thích.

    - Tranh đoạt địa bàn? Xem ra ngươi không muốn thành thật!

    Thấy hắn ngôn ngữ bất tường, trong ánh mắt mang theo vẻ bối rối, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, nhíu mày:

    - Đã như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là không khách khí a!

    Ầm ầm!

    Thanh âm kết thúc, không gian trước mắt phảng phất như bị phá hủy, bàn tay của hắn kéo dài ức vạn dặm, đưa ra ngoài, tiến nhập hư không vô tận.

    Tê lạp!

    Bàn tay co lại, một bóng người bị nắm cổ kéo tới.

    Nhẹ nhàng lắc một cái, quẳng xuống đất.

    - Hồng Hà Đại Đế!

    Thấy cảnh này, trung niên nhân ở trên không trung lảo đảo một cái, xém chút nữa từ trên trời rơi xuống.

    Người trước mắt này hắn làm sao có thể không biết, chính là người sáng lập Hồng Hà môn, là chỗ dựa lớn nhất, Hồng Hà Đại Đế!

    Hồng Hà Đại Đế không phải ở chỗ sâu trong thời không bế quan tu luyện sao? Làm sao sẽ bị nắm qua

    Người trước mắt này rốt cuộc là ai?

    - Đó là Đại Đế?

    - Nhiếp Vân tiện tay nắm cổ một Đại Đế tới?

    Không chỉ trung niên nhân điên rồi, đám người Điêu Vịnh, Uyển Nhi cũng đứng không yên.

    Bọn hắn nhìn thấy cái gì?

    Đại Đế, ở trong trí nhớ của bọn hắn, là tồn tại cường đại nhất Thần giới, bị một tay tùy tiện nắm cổ qua, giống như nắm con gà.

    Mới hơn hai năm không gặp, thực lực của hắn làm sao tăng lên nhiều như vậy?

    Chẳng lẽ hắn cũng đột phá Đại Đế?

    Nghĩ đến loại khả năng này, đám người Điêu Vịnh không khỏi lộp bộp một cái.

    Nhất là Uyển Nhi, trực tiếp bị đả kích đến hai mắt không ánh sáng, sắp khóc.

    Nàng tự nhận thiên tư không tệ, trong hai năm qua cũng rất cố gắng, nhưng cũng chỉ mới vừa đạt tới Vương cảnh, vốn nghĩ thiếu niên này không hơn nàng bao nhiêu, hai người chí ít còn có khả năng chiến đấu, bây giờ mới biết, ở trước mặt đối phương, chỉ là tiểu nhân vật không bằng sâu kiến mà thôi!

    Hắn trưởng thành đến loại tình huống hiện tại, đệ đệ của hắn thì sao?

    Uyển Nhi không nhịn được nhìn Nhiếp Đồng, vừa xem xét, không khỏi giật nảy mình.

    Nếu như không phải tận mắt thấy trước mắt có người, bằng cảm giác, linh hồn lực, là không thể phát hiện!

    Hơn nữa, thiếu niên này thấy ca ca nắm cổ Hồng Hà Đại Đế tới, ánh mắt không thay đổi chút nào, nói rõ cái này với hắn mà nói là chuyện bình thường!

    Chẳng lẽ… cũng là Đại Đế?

    Nuốt nước miếng một cái, lần nữa nhìn về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt.

    - Chẳng lẽ người này chính là người hắn muốn tìm sao?

    Một cái ý niệm hiện lên trong đầu.

    Lúc trước Nhiếp Vân đến bộ lạc của bọn hắn, từng chuyên môn hỏi thăm có người tới qua hay không, nàng liền biết hắn muốn tìm người, chỉ là nằm mơ cũng không nghĩ đến, người muốn tìm lại xinh đẹp như vậy.

    Nàng vốn cho là mình cũng rất xuất chúng, nhưng so với đối phương mới hiểu được mình chỉ là con cóc xấu xí!

    Khó trách lúc trước ở hội lửa trại, thiếu niên minh xác cự tuyệt nàng, đổi lại bất luận kẻ nào có hồng nhan tri kỷ như vậy, cũng sẽ không muốn người khác a!

    Không thèm quan tâm đám người Điêu Vịnh chấn kinh, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm Hồng Hà Đại Đế, thần sắc đạm nhiên:​
     
    inthenight and thailam0809 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Tận Đan Điền
    Tác giả: Hoành Tảo Thiên Nhai
    Chương 3608: Hồng Hà Đại Đế sợ mất mật (2)

    Dịch:
    Nguồn: Truyen.org

    - Ta muốn nghe lời thật! Tin tưởng ngươi biết rõ nói như thế nào, nếu không Long Dương Đại Đế, Âu Dương Ma Thiên chính là kết quả của ngươi!

    Tu vi đạt tới cấp bậc như hắn, sớm đã có một loại phán đoán tối tăm, nhìn thấy trung niên nhân nhúng tay đến Hỏa Thần vực, hắn đã cảm thấy không đúng, cho rằng Hồng Hà Đại Đế này khẳng định không nói thật!

    - Nhiếp Vân Đại Đế, ta…

    Thấy là vị sát tinh này, toàn thân Hồng Hà Đại Đế run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

    Biết chiến tích của hắn, chỉ sợ tất cả Đại Đế ở Thần giới đều không nguyện ý đối mặt người trước mắt này.

    - Là Đế Huyền muốn ta làm, chuyện không liên quan đến ta, thực không liên quan đến ta…

    Hồng Hà Đại Đế biết không nói thật, nhất định sẽ bị chém giết, lúc này không dám do dự, vội vàng cầu xin tha thứ.

    - Đế Huyền?

    Nhiếp Vân nhướng mày.

    Hắn không nghĩ tới tùy tiện hỏi một chút, lại dính đến Đế Huyền, nhịn không được có chút kỳ quái.

    Đế Huyền ở Thần Nữ phong, cùng nàng có quan hệ gì?

    - Hẳn ngươi cũng biết ta gọi Hồng Hà Đại Đế, cũng gọi là Hồng Hà Quân, vốn chỉ là một tiểu tử chăn dê ở bên cạnh Hồng Hà, có thể trở thành Đại Đế, là bởi vì được Đế Huyền ân huệ.

    Hồng Hà Đại Đế vội vàng giải thích.

    Hồng Hà Đại Đế, chính là Hồng Hà Quân ban đầu ở Hồng Hà vực trong truyền thuyết, điểm ấy Nhiếp Vân đã sớm biết, truyền thuyết là tiểu tử chăn dê cũng đã nghe nói.

    Lúc trước bởi vì truyền thuyết này, mới có vô số người mạo hiểm đi Hồng Hà mật cốc, tìm kiếm cơ duyên.

    Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng chính vì vậy, mới được Đế Huyền truyền thừa, trở thành chân truyền đệ tử của nàng.

    Nói như vậy, vị Hồng Hà Quân này, hoàn toàn chính xác có quan hệ với Đế Huyền.

    - Chính bởi vì được ân huệ của nàng, ta đối với nàng luôn nói gì nghe nấy.

    Hồng Hà Đại Đế nói ra sự tình mình biết:

    - Hôm qua nàng tìm tới ta, nói muốn bồi dưỡng truyền nhân mới, cần tìm một chút nữ tử linh hồn tinh khiết, ta liền phái người tìm kiếm khắp nơi! Đại Đế cũng biết Hồng Hà vực chúng ta phạm vi không lớn, số lượng nàng muốn lại quá nhiều, cho nên ta liền truyền xuống ý niệm, để tất cả trưởng lão của Hồng Hà môn đi ra tìm, đồng thời ban cho bọn hắn một đạo ý niệm, lúc gặp được nguy hiểm có thể sử dụng, không nghĩ tới liền gặp được ngươi, cái khác ta thực không biết gì cả!

    Vẻ mặt của Hồng Hà Đại Đế cầu xin.

    Động tác của bọn họ không lớn, chỉ lặng lẽ hành động, theo lý thuyết, hẳn là sẽ không gây nên bất luận người nào chủ ý, nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ bị Nhiếp Vân phát hiện!

    - Tìm kiếm nữ tử linh hồn tinh khiết?

    Nhiếp Vân nhướng mày.

    Lúc này Đế Huyền tìm kiếm người truyền thừa làm cái quái gì?

    Sắp tới Đế Vẫn Hạo Kiếp, coi như tìm được người truyền thừa, cũng không còn biện pháp tiếp tục bồi dưỡng a!

    Chẳng lẽ bởi vì Đạm Đài Lăng Nguyệt rời đi, để cho nàng tâm cảnh đại biến, có chút không lý trí rồi?

    Hoặc là bị mình vạch trần bản thể, tâm tính mất cân bằng?

    - Nàng ở đâu?

    Không biết dụng ý của đối phương, Nhiếp Vân cũng không nghĩ nhiều, nhìn về phía Hồng Hà Đại Đế.

    - Nàng ở đâu ta cũng không biết, mỗi lần đều là nàng liên hệ ta, hôm qua ta mới vừa đưa một nhóm nữ tử qua, về phần nàng muốn làm gì, ta thật không biết.

    Hồng Hà Đại Đế này sợ, nói hết tất cả sự tình mình biết.

    - Cút đi! Nếu như ta biết ngươi tiếp tục làm như vậy, cũng đừng nghĩ sống!

    Nhiếp Vân khoát tay.

    - Vâng vâng!

    Nghe lời tràn đầy vũ nhục này, Hồng Hà Đại Đế không những không có sinh khí, còn như nghe được tiên nhạc, hưng phấn đến liên tục gật đầu, thân thể xoay chuyển, thuấn di biến mất.

    - Hồng Hà lão tổ, lão tổ...

    Trung niên nhân kia thấy núi dựa của hắn nhìn thấy thiếu niên thì bị dọa như chó kẹp đuôi, triệt để mất đi lực lượng, trơ mắt nhìn Hồng Hà Đại Đế biến mất, hy vọng có thể mang hắn đi.

    Bất quá đáng tiếc, Hồng Hà Đại Đế chính mình cũng không gánh nổi, làm sao có thể bảo đảm hắn!

    - Uyển Nhi, người này xử lý như thế nào?

    Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang.

    - Uy hiếp tính mạng của cả tộc ta, ta muốn hắn chết, chẳng những hắn chết, con của hắn cũng phải chết!

    Uyển Nhi cắn chặt răng.

    Trải qua tuyệt vọng, nàng đã từ thiếu nữ đơn thuần không rành thế sự, hiểu được không thể nhân từ với kẻ địch.

    - Được!

    Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, tinh thần khẽ động, trung niên nhân lập tức nổ tung, tựa như pháo hoa, sau một khắc, không gian phía trước xuất hiện gợn sóng, một bóng người bị hắn vồ tới.

    Chính là con trai của trung niên nhân.

    Biết trung niên nhân, thông qua huyết mạch của hắn, tìm kiếm con của hắn vô cùng đơn giản, ban đầu ở Phù Thiên đại lục liền có thể làm được, thực lực bây giờ mạnh hơn, thời gian nháy mắt liền triệt để tìm tới.

    - Các ngươi làm cái gì? Biết ta là ai không?

    Người này còn không biết bắt hắn là dạng tồn tại gì, thấy mình bị chế trụ, lên tiếng quát lớn.

    - Nói cho các ngươi biết, dám đụng đến ta một cọng tóc gáy, cha ta nhất định sẽ giết các ngươi, để cho các ngươi chết...

    - Kẻ đáng thương mà thôi!

    Nhìn thấy trước khi chết cũng không tự biết, Nhiếp Vân lắc đầu.

    Bành!

    Gia hỏa này trực tiếp bước theo gót cha hắn, nổ thành thịt nát, thần hồn câu diệt.

    - Ca ca, Đế Huyền kia tìm thiếu nữ linh hồn thuần khiết, có phải muốn tu luyện tà thuật gì hay không? Tại sao ta cảm giác không thích hợp?

    Ba người tiến lên, Nhiếp Đồng lặng lẽ truyền âm.

    Xử lý xong nguy cơ của Thanh Sơn bộ, ở dưới đối phương thịnh tình giữ lại, ba người chờ đợi gần nửa ngày mới rời đi.

    - Là không thích hợp, chờ từ Hỗn Độn Hải Dương trở về lại tra! Đến lúc đó, ngươi tự mình đi tra, đừng để Đạm Đài Lăng Nguyệt biết!

    Nhiếp Vân truyền âm.

    - Ân!

    Nhiếp Đồng gật đầu.

    Hắn biết Đế Huyền là sư phụ của chị dâu, mặc dù ngoài miệng một mực không nói, nhưng vẫn có tình cảm rất sâu.

    Hô!

    Rất nhanh phía trước xuất hiện thông đạo.

    Lúc trước Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng từ trong này rời đi, còn chuyên môn ngụy trang một chút, thời gian mới qua hơn hai năm, hết thảy đều giống như hôm qua.

    - Đi vào đi!

    Trong mắt Nhiếp Vân cũng sinh ra hưng phấn, đi vào trước.

    Một trận xoay tròn mất khống chế, sau một khắc đã xuất hiện ở địa phương quen thuộc.

    Tam Giới chiến trường!

    Nơi này phong ấn vẫn là lúc trước Đạm Đài Lăng Nguyệt lưu lại, trước kia không có nàng luyện chế phù lục đặc thù, là không cách nào trở về, mà bây giờ, bằng vào thực lực của hắn, địa phương nào đi không được?

    Nhiếp Đồng, Đạm Đài Lăng Nguyệt theo sát ở phía sau.

    - Ân, không đúng!

    Vừa xuất hiện Nhiếp Đồng đột nhiên nhíu mày.

    - Tốc độ thời gian trôi qua không đúng?

    Nhiếp Vân nói.​
     
    inthenight and thailam0809 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Tận Đan Điền
    Tác giả: Hoành Tảo Thiên Nhai
    Chương 3609: Lại về Hỗn Độn Hải Dương

    Dịch:
    Nguồn: Truyen.org

    - Đúng vậy!

    Nhiếp Đồng tràn đầy kỳ quái.

    Trước đó bọn hắn từ trong này tiến vào Thần giới, cũng không cảm thấy hai thế giới tốc độ thời gian trôi qua có khoảng cách, mà bây giờ có thể rõ ràng cảm nhận được, hai thế giới thời gian hoàn toàn không giống.

    - Một so với một ức lần!

    Nhiếp Vân nói.

    Trước đó thực lực quá yếu, không cảm thụ được, nhưng bây giờ trở thành tồn tại cao nhất Thần giới, tốc độ chảy thời gian của hai thế giới, vẫn là rất dễ dàng có thể cảm thụ được.

    Một so với một ức!

    Nói cách khác, Thần giới qua một năm, Tam Giới qua trên triệu năm!

    - Đoán chừng bọn hắn cũng chờ sắp tuyệt vọng...

    Nhớ tới thân nhân của mình đợi bọn hắn vượt qua hai ức năm, trong lòng Nhiếp Vân liền sinh ra cảm giác áy náy nồng nặc.

    Vốn cho rằng hai thế giới tốc độ thời gian trôi qua tương đương, bọn hắn cũng đợi hơn hai năm, dù sao đối với tu luyện giả mà nói, hai năm không tính là gì, ai ngờ nằm mơ cũng không nghĩ đến để bọn hắn đợi hơn hai trăm triệu năm.

    Khó trách hắn ở thế giới này sống hơn ba vạn tuổi, tiến vào Thần giới, vô luận người lợi hại như thế nào nhìn, hắn cũng không đến hai mươi, có loại tốc độ chảy kém này, hơn ba vạn tuổi, ở Thần giới cũng chỉ là mấy ngày mà thôi, đương nhiên không nhìn ra.

    - Bọn hắn ở đó, đi qua đi!

    Đình chỉ cảm khái, tinh thần khẽ động, linh hồn cường đại bao phủ toàn bộ Tam Giới ở bên trong, ba người đồng thời phát hiện đám người Nhiếp Khiếu Thiên, Lạc Khuynh Thành, nhẹ nhàng cười một tiếng, thuấn di biến mất.

    - Đã nhiều năm như vậy, không biết bọn hắn như thế nào!

    Trong đại điện, trong mắt Nhiếp Khiếu Thiên tràn đầy lo lắng.

    Hơn hai trăm triệu năm đi qua, hiện tại Nhiếp Khiếu Thiên cũng đạt tới Phong Vương cảnh, mặc dù chỉ là sơ kỳ, nhưng ở Tam Giới, đã là tồn tại đỉnh phong nhất.

    - Phụ thân, ngài yên tâm đi, bọn hắn sẽ không có chuyện gì, Nhiếp Vân phân thân vẫn còn, nói rõ chắc chắn sẽ không có việc!

    Lạc Khuynh Thành cười nói.

    Lúc trước khi Nhiếp Vân rời đi, dùng Nhất Khí Hóa Tam Thanh lưu lại một phân thân, bởi vì vách ngăn quá mạnh mẽ, phân thân cùng bản tôn căn bản không cảm ứng được, bất quá nếu phân thân còn, nói rõ bản tôn sẽ không có chuyện gì.

    - Chỉ hy vọng như thế, thế nhưng mà những dị tộc kia ngươi cũng thấy, lợi hại như vậy, ta sợ bọn hắn đi qua, sẽ gặp được nguy hiểm!

    Nhiếp Khiếu Thiên lắc đầu.

    Không phải không tin tưởng nhi tử, mà là theo bọn hắn nghĩ, người dị giới thật quá đáng sợ, từng cái cường đại làm người ta hoảng hốt.

    Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, Đạm Đài Lăng Nguyệt đi thế giới như vậy, ai có thể cam đoan an toàn?

    Ai cũng cam đoan không được!

    - Ta tin tưởng Tu La cùng Nhiếp Vân, vô luận bên kia là dạng thế giới gì, bọn hắn cũng có thể ứng phó!

    Một thanh niên ngồi ở phía sau đám người cười nói.

    Thanh niên này khuôn mặt có chút lạ lẫm, nhưng thực lực lại giống như Nhiếp Khiếu Thiên, đã đạt tới Phong Vương cấp.

    - A Dục Vương, ta tin tưởng phán đoán của ngươi, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, làm sao không hề có một chút tin tức nào? Theo lý thuyết, hơn hai trăm triệu năm, vô luận bên kia như thế nào, cũng phải có tin tức truyền về a!

    Mẫu thân Nhiếp Linh ở một bên nói.

    Người thanh niên này lại là A Dục Vương năm đó hóa thân phong ấn, lại phục sinh sống lại!

    Mặc dù dung mạo có biến hóa, lại lờ mờ có thể nhìn ra là A Dục Vương anh dũng quả cảm năm đó.

    - Nếu như thực quá lo lắng, ta liền đi qua nhìn một chút, năm đó đám người Nhiếp Vân có thể đi qua, ta cũng có thể!

    Lạc Khuynh Thành kiên định nói.

    Thực lực của nàng cũng đạt tới Phong Vương, thậm chí cao hơn đám người A Dục Vương, Nhiếp Khiếu Thiên một bậc.

    - Không cần đi, chúng ta đã trở về!

    Lạc Khuynh Thành vừa dứt lời, một tiếng cười vang lên, lập tức không gian trước mắt lắc lư, ba bóng người đột ngột xuất hiện.

    - Nhiếp Vân? Nhiếp Đồng... Đạm Đài Lăng Nguyệt, các ngươi đã trở về!

    Nhìn thấy ba bóng người, đám người trong đại điện hốc mắt phiếm hồng, mãnh liệt đứng lên, từng cái lộ ra tiếu dung.

    Ấm áp tình huống kéo dài mấy tháng, lúc này đám người Nhiếp Vân mới nói cho đám người Nhiếp Khiếu Thiên sự tình đi vào Thần giới.

    Không có quá nhiều do dự, đám người Nhiếp Khiếu Thiên vui vẻ đồng ý.

    Thực lực của bọn hắn ở Hỗn Độn Hải Dương đã đạt đến đỉnh phong, không cách nào tiến bộ nữa, muốn trở nên mạnh hơn, chỉ có thể tiến vào Thần giới.

    Chuẩn bị sẵn sàng, trở về thì đơn giản nhiều, Nhiếp Vân phất tay, thu người nguyện ý đi vào thế giới nạp vật, chạy về Thần giới.

    Không có đạt tới Chúa Tể cảnh, căn bản không chống lại được áp lực của Thần giới, Nhiếp Vân liền thu bọn hắn vào thế giới nạp vật, chậm chạp cải biến áp lực của thế giới, để cho bọn hắn chậm rãi thích ứng.

    Có người giàu có nhất Thần giới như Nhiếp Vân trợ giúp, thiên tài địa bảo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tốc độ đám người Nhiếp Khiếu Thiên tấn cấp cực kỳ tấn mãnh, tăng thêm thế giới nạp vật gia tốc thời gian, không đến mười năm, đám người Lạc Khuynh Thành liền trước sau đột phá Hoàng cảnh.

    Lại tu luyện không đến trăm năm, đám người đều đạt đến cấp bậc Thiên Đạo Cửu Châu cảnh.

    Không phải đám người thiên phú quá cao, mà là trong tay Nhiếp Vân có thiên tài địa bảo thực quá biến thái, tăng thêm hắn thân là truyền nhân của Thần Nông, đối với thân thể con người tấn cấp như thế nào không bị ảnh hưởng, là rõ như lòng bàn tay, giúp mọi người tấn cấp dễ như trở bàn tay.

    Bất quá, hắn tạm thời không có để đám người trùng kích Đế Cảnh.

    Chỉ cần trùng kích Đế Cảnh khẳng định có nguy hiểm, những người này không phải phụ mẫu chính là chí thân hảo hữu của hắn, Nhiếp Vân không bốc lên nổi cái nguy hiểm này, không bằng chờ lực lượng góp đủ, trực tiếp đột phá ở trong thế giới nạp vật a.

    Dù sao ở trong thế giới nạp vật hắn là chưởng khống giả, muốn cho ai thành Đại Đế, người đó liền có thể trở thành Đại Đế, hơn nữa không có Thiên Kiếp.

    Thần giới.

    Đám người tụ tập dưới một mái nhà, trước đó Liên Nguyệt các vô cùng trống trải, giờ phút này kín người hết chỗ, khắp nơi mang theo hương vị vui mừng.

    - Vân nhi, ngày mai Liên Nguyệt các yến khách, đã như vậy, không bằng làm luôn hôn sự của ngươi cùng Bích Lạc tiên tử, cũng nên sinh cháu trai cho ta a!

    Mẫu thân Nhiếp Linh nhìn ba nữ tử mỹ lệ ở trong phòng, nhịn không được cười nói.

    Ba con dâu này, nàng từng cái đều rất hài lòng, hơn nữa còn là loại hài lòng tới cực điểm kia.

    - Ây...

    Nghe được lời của mẫu thân, nhìn thấy tam nữ mang theo ánh mắt thu thuỷ, Nhiếp Vân xấu hổ, gãi đầu một cái:

    - Cái này...​
     
    inthenight and thailam0809 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Tận Đan Điền
    Tác giả: Hoành Tảo Thiên Nhai
    Chương 3610: Hơn ngàn tế đàn

    Dịch:
    Nguồn: Truyen.org

    Đang muốn nói chuyện, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng đập cửa.

    - Tiến đến!

    Nghe được thanh âm này, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng quay mặt đi.

    Đi vào là Nhiếp Đồng.

    - Ca ca!

    Nhiếp Đồng do dự một chút, muốn nói lại thôi.

    - Nương, ta còn có việc trước đi ra ngoài một chút!

    Thấy bộ dáng của đệ đệ, Nhiếp Vân vội vàng đi ra ngoài.

    Nhìn thấy dáng vẻ của hắn chật vật, tam nữ đồng thời cười một tiếng.

    Đường đường Thần giới đệ nhất nhân, thế mà lại xấu hổ như vậy, không tận mắt nhìn thấy, truyền đi tuyệt đối không ai dám tin tưởng.

    - Thế nào?

    Ra khỏi phòng, Nhiếp Vân sầm mặt lại, truyền âm với Nhiếp Đồng.

    - Ta cẩn thận tra xét một chút, Đế Huyền hoàn toàn chính xác khắp nơi tìm kiếm nữ tử linh hồn tinh khiết, về phần làm chuyện gì thì không ai biết! Bất quá...

    Vẻ mặt của Nhiếp Đồng nghiêm túc:

    - Ta truy xét sửa sang ba ngày, rốt cuộc tìm được địa phương những cô gái bị bắt đi kia xuất hiện qua!

    - Địa phương xuất hiện sau khi bị bắt? Có ý tứ gì?

    Nhiếp Vân nhìn qua.

    - Nói đúng là sau khi ta tới, những cô gái kia đã biến mất rồi, về phần là tử vong hay chuyện gì xảy ra, ta không biết, chỉ để lại một chút dấu vết!

    Nhiếp Đồng giải thích.

    - Mang ta nhìn xem!

    Nhiếp Vân nhíu mày.

    Đế Huyền này thoạt nhìn có chút cổ quái.

    Thần Nữ phong bị mình đánh tan, theo lý thuyết nàng đã biến thành chó nhà có tang không nhà để về, biện pháp tốt nhất chính là đầu nhập vào Vô Biên Hải.

    Ai ngờ nàng không có làm như vậy, lại biến mất vô ảnh vô tung, lặng lẽ ẩn núp, tìm kiếm nữ tử linh hồn tinh khiết.

    Rốt cuộc muốn làm gì?

    - Vâng!

    Nhiếp Đồng gật đầu, thân thể khẽ động, thuấn di rời đi, Nhiếp Vân theo sát ở phía sau.

    Sau một khắc xuất hiện ở trên biển rộng vô biên.

    - Vô Biên Hải?

    Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng.

    - Là Vô Biên Hải, bất quá không phải phạm vi Hiên Viên Đại Đế quản hạt, cẩn thận nói đến, phạm vi của Vô Biên Hải vô biên vô hạn, coi như Đại Đế cũng không tìm tới cuối cùng, chính vì vậy mới có danh tự này! Thế lực Hiên Viên Đại Đế nắm giữ, chỉ là tới gần Cửu Châu mà thôi!

    Nhiếp Đồng giải thích:

    - Nơi này cách Cửu Châu, chí ít có tới mười châu, vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sinh linh ở Cửu Châu cũng không biết!

    - Khoảng cách mười châu?

    Nhiếp Vân nhướng mày.

    Đế Huyền đưa người đến địa phương xa như thế, xem ra là sợ bị người khác phát hiện!

    Bí ẩn như thế, đến cùng muốn làm gì?

    - Ca ca, ngươi xem!

    Nhiếp Đồng chỉ.

    Nhiếp Vân thuận tay hắn nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa đứng sừng sững một hòn đảo không lớn, phía trên bố trí giống như tế đàn, chừng hơn ngàn cái.

    Những tế đàn này số lượng rất lớn, nhưng kích cỡ không lớn, mỗi cái đường kính chỉ ba bốn mét, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.

    - Những tế đàn này dùng làm cái gì?

    Nhiếp Vân nhíu mày.

    Tế đàn, bình thường đều là dùng tế thiên, nhưng bình thường đều xây dựng vô cùng rộng lớn, có thể để mấy trăm, hơn ngàn con súc vật đồng thời giết, trước mắt loại tế đàn này chỉ có vài mét, còn là lần đầu tiên gặp.

    Thậm chí nghe cũng chưa nghe nói qua.

    - Đi xuống xem một chút!

    Trong lòng kỳ quái, thân ảnh nhoáng một cái, hai người đồng thời xuất hiện ở trên một tế đàn.

    Bề mặt tế đàn sáng bóng trơn trượt, không có thứ gì, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có.

    Tế tự, tất nhiên phải giết chóc sinh linh, không có máu, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, tế đàn mới xây dựng xong, còn chưa bắt đầu tế tự, thứ hai... là nghi thức cúng tế đặc thù nào đó, không cần chém giết sinh linh.

    Cúi đầu nhìn lại tế đàn, mặt ngoài khắc hoạ một chút minh văn đặc thù, những đường vân này quỷ dị khó lường, coi như thực lực của Nhiếp Vân bây giờ cũng xem không hiểu.

    - Ngươi nói... Đế Huyền đưa các nữ tử có được linh hồn tinh khiết đến nơi này?

    Nhìn một hồi, tìm không ra nguyên nhân, Nhiếp Vân hỏi.

    - Ân!

    Nhiếp Đồng gật đầu.

    - Đưa đến nơi này làm gì?

    Nhiếp Vân nhíu mày, có chút không hiểu rõ.

    - Có thể nàng muốn dùng những cô gái này tế tự hay không?

    Nhiếp Đồng đột nhiên mở miệng.

    - Tế tự? Nàng tế tự thế nào? Thân là cường giả Đại Đế, bình thường đều là người khác tế tự nàng, khẩn cầu nàng trợ giúp, nàng hẳn là không cần đến tế tự a, hơn nữa... coi như tế tự, lại muốn tế tự ai?

    Nhiếp Vân nghi hoặc.

    Cường giả Đại Đế đã đứng ở đỉnh phong nhất của Thần giới, chỉ có người khác cúng tế, còn cần thông qua tế tự xin giúp đỡ?

    Lại nói, người nào có thể giúp đỡ nàng?

    Con ngươi co rụt lại, Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng đồng thời nghĩ tới một loại khả năng, con mắt trợn tròn nhìn nhau:

    - Chẳng lẽ là... Thiên Đạo Thần giới? Nàng tế tự Thiên Đạo Thần giới?

    - Vô cùng có khả năng!

    Hai huynh đệ đồng thời gật đầu.

    Đế Huyền thân là nhân vật đứng đầu Thần giới, đã quen cao cao tại thượng, đột nhiên bị Nhiếp Vân đánh từ trên trời xuống đất, tựa như rơi vào phàm trần, trong lòng hận ý có thể nghĩ!

    Nhưng nàng lại không phải đối thủ của Nhiếp Vân, chỉ sợ cũng chỉ có thể ký thác Thiên Đạo, tìm kiếm trợ giúp!

    - Nếu như tế tự Thiên Đạo, nói rõ... giống như Tâm Ma Đại Đế, đã phản bội sinh linh!

    Trong lòng Nhiếp Vân băng lãnh.

    Tâm Ma Đại Đế phản bội sinh linh, không tiếc sử dụng thủ đoạn, muốn hại chết Phổ Thiên Đại Đế cùng Nguyên Dương Đế Quân, thủ đoạn hiểm ác, làm cho người giận sôi.

    Nếu như Đế Huyền cũng phản bội sinh linh, có thể giống như hắn, làm ra sự tình cực đoan gì hay không?

    - Chuyện này tạm thời đừng nói cho Nguyệt Nhi!

    Nhiếp Vân lắc đầu.

    Hắn lo lắng cũng không phải Đế Huyền có thể xảy ra chuyện gì hay không, mà là lo lắng Đạm Đài Lăng Nguyệt biết sư phụ nàng kính trọng, vậy mà đầu phục Thiên Đạo, trong lòng nên có bao nhiêu khó chịu!

    - Vâng! Bất quá... Tẩu tử sớm muộn gì cũng sẽ biết...

    Nhiếp Đồng nói.

    - Có thể giấu diếm bao nhiêu hay bấy nhiêu!

    Nhiếp Vân khoát tay, ánh mắt lộ ra sự tự tin mạnh mẽ:

    - Đi về trước đi, mặc kệ nàng là đầu nhập vào Thiên Đạo, hay nguyên nhân gì khác, tìm không thấy người đều không có cách nào! Bất quá, chỉ cần nàng dám xuất hiện, động thủ với sinh linh, ta ắt có niềm tin chém giết!

    Coi như ngươi vì tăng thực lực lên, đầu nhập vào Thiên Đạo cũng vô dụng!

    Thần giới, ta là thứ nhất, bất kỳ người nào cũng không có khả năng thắng!

    Hô hô!

    Hai huynh đệ trở lại Liên Nguyệt các.

    Không có quá nhiều ngoài ý muốn, đã đến ngày thứ hai.

    Hôm nay là ngày Liên Nguyệt các thành lập, trời vừa mới sáng, thì có không ít Đại Đế đến đây chúc mừng, cực kỳ náo nhiệt.

    Mặc dù Nhiếp Vân chỉ nói với bọn người Hiên Viên Đại Đế, nhưng tân tấn Thần giới đệ nhất nhân khai phủ, ai dám không đến?​
     
    inthenight thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)