FULL  Khoa Huyễn Vô Hạn Thự Quang - Zhttty - FULL 15Q

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 19: Lai lịch

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Lời Sở Hạo thốt ra hết sức điên cuồng, săn giết sinh vật ngoài hành tinh ư?

    Mọi người nhất thời cả kinh, đây là chuyện chẳng ai nghĩ tới, không ngờ lại có kẻ muốn đi săn người ngoài hành tinh? Dựa vào đâu chứ? Chẳng nhẽ bảo cả đám tay không đi đánh? Được rồi, chỗ này do Ares sắp xếp, nên trước khi tiến vào đây hắn đã thông qua gia tộc chuẩn bị rất nhiều vũ khí, bao gồm một khẩu súng bắn tỉa quân dụng, cùng với mấy khẩu súng lục, nhưng trong đó không hề có lựu đạn, chất nổ hay vũ khí uy lực lớn nào. Dù sao Ares cũng chỉ là đệ tử phú hào, không phải tay buôn lậu súng, trong một ngày mà chuẩn bị được thế là tốt lắm rồi.

    Nhưng… bằng chút đồ đó mà đòi đi săn bắt người ngoài hành tinh? Đang đùa à?

    “Tôi không nói đùa.”

    Sở Hạo tống liền mấy miếng thịt bò vào miệng, thêm một ngụm rượu vang thấm giọng mới phủi phủi tay: “Tôi làm việc không dựa vào vận may. Chuyện đó nghe có vẻ khó tin nhưng xin hãy tin tôi, đây là kết luận thu được sau khi cân nhắc cẩn thận. Chúng ta sẽ đi săn giết người ngoài hành tinh.”

    Mấy người nhìn nhìn lẫn nhau, hơn nửa ngày sau Ares mới rót tiếp cho Sở Hạo một ly vang đỏ: “Nếu vậy hãy nói cho chúng tôi biết tại sao cậu lại nghĩ tới việc săn bắt người ngoài hành tinh… Không, chính xác hơn là làm sao cậu cho rằng chúng ta sẽ an toàn khi làm việc đó? Tôi rất muốn biết nguyên nhân.”

    “Không có gì ngoài lợi ích động lòng người.”

    Sở Hạo lại mỉm cười, chẳng qua không phải loại kéo dãn cơ mặt máy móc như mọi khi, hắn phát hiện Ares đúng như hắn dự liệu, đúng về cả hình thức suy nghĩ lẫn ngữ khí cùng trạng thái… Mặc dù Ares lúc ở thế giới trước kia tuyệt đối không phải như hắn bây giờ.

    “Jenny, có biện pháp nào để rời khỏi thế giới luân hồi không? Ý tôi là, giữ lại trí nhớ về thế giới luân hồi cùng các loại kỹ năng thuộc tính, sau đó không cần trải qua các bộ phim kinh dị nữa mà bình yên trở về hiện thực?” Sở Hạo đột nhiên hỏi Jenny.

    Jenny lập tức gật gật đầu: “Có, tất nhiên là có, tôi đã xem qua rồi, chỉ cần trả 50k điểm là có thể rời khỏi thế giới luân hồi, hơn nữa còn có thể giữ lại tất cả mọi thứ mình đã đổi. 50k điểm… đoán chừng phải ở trong này rất rất lâu…”

    Sở Hạo phẩy tay: “Vậy không phải là xong rồi sao? Chưa nói tới việc chúng ta có thể thông qua 50 bộ phim kinh dị hay không, chỉ riêng chuyện… chẳng lẽ các vị thật sự không hứng thú với thuộc tính cường hóa sao? Trước tiên nói về cô đi, Jenny, cô có hi vọng trở thành siêu nhân hoặc là một vị thần như cô nói không? Được rồi, cái đó thì hơi quá, vậy nói về con pokemon đó vậy. Mang nó về thế giới thật nuôi, cùng với đó là mấy thứ thuốc vạn năng chữa bách bệnh. Còn thừa lại đổi vài thứ linh tinh khác. Có khi tuổi thọ lại kéo dài được mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm không biết chừng. Cô cảm thấy hứng thú không?”

    Dung mạo Jenny quả thực xinh đẹp, lúc này đỏ lựng càng thêm mê người, nàng không ngừng gật đầu.

    Sở Hạo lại quay sang nhìn Ares: “Còn anh thì sao? Người kế thừa trực hệ của gia tộc Emma Burns, tựa hồ anh cái gì cũng có rồi…. Nhưng theo tôi biết thế hệ này của các anh có tổng cộng bốn người thừa kế? Một là người em trai có quan hệ huyết thống với anh, một người là cháu gái của kẻ nắm quyền thứ hai trong tộc, còn một tên được ẩn giấu nữa. Tựa hồ vị trí của anh không bền chắc cho lắm? Chẳng lẽ anh không muốn có lực lượng vượt qua bọn họ?”

    Ares vốn đang cẩn thận lắng nghe, nhưng khi đến đoạn bốn người thừa kế tức thì sắc mặt đọng lại, trong mắt chớp động hung quang nhưng rất nhanh liền tản đi, cuối cùng nhẹ thở dài: “Cậu đã thuyết phục được tôi, chỉ cần xuất ra kế hoạch hợp lý, tôi sẽ nhất nhất nghe theo, thế nào?”

    Sở Hạo cười ha ha nhìn J “Cậu vẫn tiếp tục nghe theo tôi đấy chứ?”

    J cúi đầu ăn bò bít tết, nghe vậy liền gật đầu: “Ta nói rồi, ngươi giúp ta bảo mệnh, ta nghe lời ngươi, những lời này vẫn một mực hữu hiệu.”

    Sở Hạo thoáng nhìn Ao Saqi, chẳng qua cũng không nói gì mà nhìn chằm chằm chòm râu dài của hắn.

    Ao Saqi cũng rất nghiêm túc, tựa hồ hắn đang suy nghĩ cái gì đó: “Tôi rất hứng thú gia nhập kế hoạch của anh. Sở, hành động lúc trước đã chứng minh được trí tuệ của anh. Thái độ của tôi cũng giống Ares, chỉ cần kế hoạch có thể thực thi vậy chúng ta tại sao không kiếm thêm chút điểm thưởng chứ?”

    Sở Hạo cười phẩy tay nhắc: “Tuy rằng có nguy hiểm nhưng chúng ta vẫn thừa nhận được, mà chuyện gì chẳng có mạo hiểm chứ? Nói không chừng nhỡ vận khí chúng ta quá kém, đang ngồi thế này bỗng một bàn chân máy của con tinh tinh khổng lồ đạp xuống thì không phải cả đám thành bùn nhão hết mà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra hay sao? Chẳng qua tôi có thể cam đoan, tôi không bao giờ đánh bạc với vận khí. Bởi tôi đã gặp phải rất nhiều sự tình sinh tử vì cái đó rồi. Cho nên tôi làm việc không dựa vào vận khí.”

    “Còn về chuyện săn giết người ngoài hành tinh, trước hết phải nói đến vì sao tôi lại chọn chỗ này làm nơi trú ẩn… Cơ mà bây giờ còn đang ăn, mọi người không phiền thì giải quyết cho xong bữa này đã. Dù sao việc này không gấp, hơn nữa cá nhân tôi cho rằng, hôm nay vừa mới giết hai con bạch tuộc máy, trong vòng 24h không nên làm gì khác nữa. Trước tiên mọi người cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, điều chỉnh trạng thái và thể lực, ngày mai chúng ta sẽ hành động, còn hôm nay hãy dành thời gian cho việc thương thảo kế hoạch.”

    Nói đến đây, Sở Hạo liền tập trung vào miếng bít tết trong đĩa, thậm chí một phần còn chưa đủ, báo hại Ares phải thêm cho hắn suất nữa. Về phần rượu vang, hắn tất nhiên cũng không buông tha. Xem ra trong cả đám chỉ mình hắn là không chịu ảnh hưởng của tâm tình cùng hoàn cảnh xung quanh, ăn rất nhiệt tình thoái mái, như thể bản thân đang ngồi trong đại sảnh của khách sạn năm sao chứ chẳng phải chỗ tránh nạn.

    Nhưng mọi người chung quanh nhìn thấy biểu hiện của hắn như thế, trong lòng liền an tâm. Ở tình huống căng thẳng như vầy mà có một điểm tựa tâm lý, ai cũng sẽ bị cảm nhiễm. Nếu như người người cảm thấy bất an thì chỗ trú ẩn dù có an toàn hơn nữa cũng khó tránh khỏi tâm thần tan vỡ.

    Nhưng khi mọi người ăn xong, Sở Hạo cũng không lập tức giảng thuật kế hoạch của hắn mà nhàn nhã ngồi trên ghế hút xì gà, thậm chí còn bàn luận vui vẻ với Ares về xuất xứ của chúng. Tiếp đến hắn lấy ra một bộ bài rủ tất cả cùng chơi. Cứ như vậy nhàn nhã hết một buổi chiều, ngoại trừ cứ một giờ lại đổi người giám sát thiết bị theo dõi ra, những người còn lại đều tiêu tốn thời gian vào giải trí. Cũng bởi đồ ăn ở nơi trú ẩn sung túc, các loại thiết bị hoàn hảo nên sau mấy canh giờ, vẻ mệt mỏi vì chạy trốn đều tiêu tan hết.

    Sau khi ăn cơm chiều xong, mọi người đều về lều của mình nghỉ ngơi, Ares bỗng hướng Sở Hạo nói: “Cậu nhất định là đã từng quản lý rất nhiều người, rất có kinh nghiệm về mặt này, hơn nữa còn quen thuộc với việc tổng hợp chiến đấu, dự phòng cùng trị liệu… Tôi rất tó mò muốn biết cậu rốt cục là ai, đến từ nơi nào.”

    Sở Hạo vừa cười vừa trả lời: “Tôi từ chỗ nào đến, có nói ra anh cũng không biết. Đơn giản thì đó là một cái tổ chức. Loại hình, cứ cho là tổ chức khủng bố đi. Tổng hợp thực lực… ước chừng hơn gia tộc anh bốn năm lần. Ừ, tất nhiên bao gồm mấy cái át chủ bài ẩn giấu của nhà anh nữa. Chúng là gì nhỉ, hai tổ chức lính đánh thuê công khai, một cái dong binh ngầm, hai căn cứ quân sự. Đây hẳn là thế lực dự bị để vùng lên khi gia tộc gặp chuyện không may phải không. Tất cả chỗ đó nhân bốn năm lần lên sẽ tương đương với toàn bộ thực lực của tổ chức chỗ tôi.”

    Ares sửng sốt nhìn kỹ Sở Hạo, xác nhận hắn không có nói đùa mới lắc lắc đầu: “Không thể nào, thế giới nhìn như trật tự nhưng thực ra tương đối hỗn loạn, song trong loạn lại có trật tự lớn bao trùm… Cậu cho rằng những gia tộc phú hào như bọn tôi không muốn thế lực của mình trở nên cường đại hơn sao? Từ thời trung cổ, thậm chí sớm hơn, ở thời cổ đại đã có rất nhiều gia tộc tồn tại. Đương nhiên gia tộc Emma Burns không lâu đời được như thế, nhưng cũng quật khởi từ trong trăm năm chiến tranh giữa Anh Pháp. Ở giai đoạn đó, cậu tưởng không có gia tộc nào ý đồ phát triển thế lực, mở rộng ra mấy quốc gia, thậm chí mấy đại lục khác? Không phải có, mà là có rất nhiều.”

    “Sớm nhất là quân đoàn thập tự đông chinh, chiến tranh tôn giáo, văn hóa phục hưng, tất cả đều do các gia tộc đứng sau đạo diễn, nhưng kết quả thế nào? Không có bất kỳ gia tộc nào đạt đượcc mục tiêu bá quyền kia, đến cuối cùng hoặc là tiêu tán mai một, hoặc là mạnh hơn các gia tộc khác một chút mà thôi. Nếu thế lực mà cậu nói thật sự tồn tại, vậy đã sớm bị các phe phái liên hợp đuổi giết rồi.”

    Sở Hạo vừa lúc dọn dẹp xong cái bàn, hắn vơ lấy bộ bài nghịch nghịch trong tay: “Từ lịch sử mà nói thì quả thật như vậy, thế nhưng… tình huống của tôi khác với các anh. Mà sự thực thì tôi cũng luôn nghi hoặc chuyện đó, vì sao mà tổ chức của tôi vẫn có thể tiếp tục tồn tại, mãi đến khi tiến nhập thế giới luân hồi này mới thu được một ít đáp án.”

    “Ares, nếu như anh có thể sống sót qua nhiều bộ phim kinh dị, dùng lượng điểm lớn cường hóa chính mình đến… ack, cường độ của siêu nhân trong phim, một mình đủ sức đương đầu với cả đại lục. Sau đó trở lại thế giới hiện thực, vậy anh có thể giúp gia tộc Emma Burns trở thành bá chủ thống trị toàn thế giới được không?”

    Ares sửng sốt, theo bản năng mở miệng: “Vậy thì đương nhiên…”

    Đương nhiên cái gì, Ares không nói tiếp, thoáng trầm tư một lát mới tiếp tục: “Đương nhiên là được, hết thảy đều là hư ảo trước lực lượng tuyệt đối. Nếu quả thực có sức mạnh như siêu nhân trong phim, vũ khí hạt nhân cũng thành đồ bỏ, thậm chí tôi có diệt thế cũng không ai dám nói gì. Tôi sẽ chính thức thành thần, một vị thần sống. Các vị thần trước kia để lại con thuyền cứu nạn Noah rồi diệt thế, vậy thì tôi cũng làm được tương tự. Hết thảy mọi trật tự đều theo bản ý của tôi mà sửa đổi. Vậy tại sao tôi không thể thành hoàng đế sau màn khống chế toàn bộ thế giới?”

    “Tôi cũng nghĩ như vậy…”

    Ánh mắt Sở Hạo hơi hơi phiêu hốt, một lát sau mới lên tiếng: “Tôi cũng nghĩ như anh, cho nên, rất có thể kẻ địch mà tôi luôn muốn tiêu diệt kia cũng là…”

    “Đội viên của thế giới luân hồi!”
     
  2. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 20: Điên cuồng

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    “Khoảng cách… hướng gió… tốc độ gió… độ ẩm… nhiệt độ… ánh sáng mặt trời…”

    Sở Hạo nằm bò trên nóc một tòa nhà cao tầng, trên người mặc trang phục ngụy trang màu xanh đen, chung quanh đặt không ít chậu cây, cả thân hình miễn cưỡng ẩn trong đó. Trên tay hắn cầm một khẩu súng bắn tỉa, chỉ là đường kính nòng súng hơi nhỏ, nhưng nó cũng là vũ khí hạng nặng duy nhất trong tay mọi người.

    “Thiểm điện đã vào vị trí, bắt đầu quan sát.”

    “Hướng bảy giờ phát hiện vũ khí sinh vật ‘tinh tinh’ khổng lồ đang di chuyển về hướng tám giờ, tiểu tổ nhền nhện ngừng lại tại chỗ, không nên cử động, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.”

    “Tiểu tổ gây nổ, phạm vi 3000m trước mặt các ngươi không xuất hiện vũ khí sinh vật nào, các ngươi có 5 phút để đi đến trạm xăng, ta sẽ thông báo nếu có tình huống mới, tính từ bây giờ, sau 10 giây nữa bắt đầu hành động luyện tập.”

    Sở Hạo nhẹ giọng liên tục nói vào thiết bị liên lạc, chỉ chốc lát sau, từ trong ống ngắm của súng bắn tỉa, hắn có thể thấy J cùng Ao Saqi chui ra từ một tòa nhà, đồng thời chạy tới chỗ trạm xăng gần đó. Trên đường đi không một bóng người, thay vào đấy là rất nhiều ô tô rách nát, càng khiến hai người không bị chú ý nên an toàn hơn rất nhiều.

    Sau khi hai người xuất phát, Sở Hạo bắt đầu tập trung cao độ. Tuy đây chỉ là một đoàn đội tạm thời lại còn là miễn cưỡng kết hợp. Nhưng đã là đoàn đội, hắn nhất định phải phụ trách cho mọi thành viên. Đây chính là điều hắn vẫn một mực kiên trì, hiện tại cũng như vậy.

    Kỳ thật có rất ít người biết, trong tổ hợp bắn tỉa, người quan sát còn mệt hơn người bắn rất nhiều. Mà hắn là người duy nhất trong đoàn có kỹ năng bắn tỉa, nên phải đồng thời gánh vác trách nhiệm của cả quan sát lẫn bóp cò, huống hồ nơi ẩn thân lại là nóc nhà, là chỗ cực dễ bị phát hiện Hắn chính là kẻ chịu nhiều nguy hiểm cùng cực khổ nhất trong năm người.

    “…Đã qua năm phút, số nhiên liệu còn lại không cần lấy nữa, lần sau tiếp tục. Bài tập buổi sáng dừng ở đây, nhân viên hai tổ trở về khu vực an toàn, yên tĩnh chờ đợi 30 phút rồi lui lại chỗ trú ẩn. Lặp lại, nhân viên hai tổ lui về khu vực an toàn, yên tĩnh chờ đợi 30 phút rồi trở về chỗ trú ẩn.”

    Sở Hạo nói xong cũng không đứng dậy, hắn lẳng lặng nằm nguyên tại chỗ cho đến khi không thấy thân ảnh thành viên hai tổ nữa mới vụt bật lên, cúi người xoay hông, toàn bộ thân thể vọt nhanh về phía trước, bảy tám giây sau đã chui vào trong cánh cửa trên tầng thượng, tiếp đó theo cầu thang chạy vội xuống.

    Quá trình trở về không cần nhắc, đến khi mọi người vào được chỗ trú ẩn, Elaine đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho bọn họ.

    “Vất vả cho cô.” Sở Hạo tựa hồ vĩnh viễn ôn hòa như vậy, mỗi lần đều là hắn nói cảm tạ Elaine đầu tiên, nhưng người được cảm tạ lại luôn trầm mặc. Tuy đến bây giờ, nàng cũng biết đám người Sở Hạo muốn bảo hộ hai người mình, song tư vị bị bắt cóc thật sự là không thể nào tốt được.

    Đương nhiên, Sở Hạo cũng không yêu cầu nàng và Jerrord phải làm gì, ngoại trừ không thể rời khỏi chỗ trú ẩn ra, hai người không bị hạn chế gì cả. Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa là bọn họ sẽ rời khỏi thế giới Skyline, có lẽ sau này cũng không bao giờ gặp lại.

    “Chúng ta bị theo dõi.”

    Sau khi kết thúc bữa trưa, vốn mọi người đang định tiếp tục bài luyện tập buổi chiều, bỗng Sở Hạo lên tiếng: “Trên thực tế, tôi đã phát hiện ra trong buổi luyện tập chiều qua, nhưng mãi đến sáng nay tôi mới xác thực được điều đó. Chúng ta đang bị theo dõi.”

    “Là người nào?”

    Ngoại trừ Ares, ba người còn lại trăm miệng một lời hỏi.

    “Còn có thể là ai?” Sở Hạo mỉm cười nói: “Tôi đã sớm nói mà, không nên xem thường người ngoài hành tinh, văn minh của bọn chúng hơn xa chúng ta. Tuy rằng không phải cứ có văn minh cao là sẽ theo phương thức suy luận của nhân loại, nhưng cũng phải đối đãi với họ như những sinh vật có trí tuệ. Chúng ta đã bị người ngoài hành tinh theo dõi, đoán chừng chúng đang chờ chúng ta dẫn ra nhiều người hơn nữa.”

    Mọi người lập tức hoảng sợ, Ares liền hỏi: “Vậy là sao? Người ngoài hành tinh tại sao không lập tức bắt chúng ta mà lại làm như thế?”

    “Trực tiếp bắt giữ và mấy thứ khác chẳng qua chỉ lúc đầu mới phải làm vậy.”

    Sở Hạo cầm lấy điếu xì gà, cắt lấy một đầu mới tiếp tục mở miệng: “Ngay từ đầu trong thành phố sẽ rất loạn, một bộ phận chạy thoát, một phần bị bắt, còn lại số ít thì ẩn trốn, thí dụ như nhóm bạn của Jerrord trong phim đó. Đến lúc này, người ngoài hành tinh sẽ không bắt ‘số ít’ nữa, mà muốn dẫn dụ để tóm lấy cả đoàn, so với việc đi tìm trong phế tích sẽ đỡ tốn sức hơn nhiều.”

    Sắc mặt Jenny phát xanh: “Ý anh là, chúng ta hiện trở thành mồi nhừ cho người ngoài hành tinh rồi hả? Vậy thì nguy hiểm rồi, may mà anh phát hiện ra, bằng không chúng ta sẽ bị tóm mà còn chẳng biết gì mất… lần hành động đi săn này chẳng lẽ kết thúc ở đây à?”

    “Tất nhiên là không, chúng ta khổ cực bao nhiêu ngày không phải vì thời khắc ấy sao?”

    Sở Hạo cười ha ha: “Có phải trong hai ngày này mọi người luôn thấy nghi hoặc phải không? Tôi vẫn luôn nói đi bắn, đi bắn… Nhưng mỗi ngày ngoại trừ cảnh giới cùng thoáng thu hút kẻ địch ra thì không ngừng chuyển xăng dầu, song lại để chúng ở những địa phương khác nhau.”

    “Kỳ thật tất cả đều là kế hoạch của tôi.”

    Sở Hạo day day trán: “Có lẽ các vị cho rằng đi săn là mỗi ngày giết một hai con bạch tuộc máy gì đó hả? Làm gì có chuyện đơn giản như thế… Cái khác không nói, trừ thủ đoạn gây nổ ra, chúng ta không còn vũ khí hạng nặng nào khác để đối phó với kẻ địch. Dùng súng ngắm để bắn vào đại não điều khiển ư, thoáng nhìn thì đây là điểm yếu của chúng, nhưng trên thực tế không phải. Từ trong phim cũng có thể thấy, khi đại não tử vong cùng hư thối, vũ khí sinh vật vẫn có thể hành động như cũ, chắc là bên trong chứa chíp dự phòng gì đó khiến chúng có thể tự sửa chữa. Cho nên không thể đi săn bằng cách đó. Các vị nghĩ hơi đơn giản rồi.”

    Lời này vừa ra, trong lòng mọi người nặng trịch, vốn luôn nghĩ mỗi ngày được một hai ngàn điểm, giờ liền nhạt đi trông thấy. Mà nỗi hoài nghi đối với Sở Hạo cũng theo đó trôi đi không ít, nhưng tâm tình lại có chút không cam lòng, dù sao cũng đã cố gắng vất vả một phen, kết quả thu được vậy mà không theo ý muốn.

    “Tôi chưa có nói là không đi săn nữa.”

    Sở Hạo cười hắc hắc nhưng biểu lộ lại rất nghiêm túc: “Hoàn toàn trái lại, chẳng những đi săn, hơn nữa còn là săn lớn… Chắc hoàn cảnh hiện tại thế nào mọi người cũng đã rõ. Lực lượng quả thực rất yếu, nếu không có thủ đoạn gây nổ thì chúng ta chỉ là tầng thấp nhất trong chuỗi thức ăn ở Skyline. Hơn nữa, chúng ta mà không kiếm được điểm thưởng trong bộ phim này để cường hóa bản thân thì tới khi gặp phải thế giới phim không thể dùng khoa học giải thích, chúng ta càng chẳng khác gì con sâu cái kiến…”

    “Cho nên… Các vị có muốn cùng tôi liều một trận hay không? Trận này sẽ rất lớn đó…”

    “Còn nhớ vụ nổ hạt nhân trong phim không, chúng ta thừa dịp đó mà tiêu diệt một cái vũ khí sinh vật ‘tinh tinh’.”
     
  3. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 21: Bắt đầu

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Điểm A bố trí xong, Điểm B bố trí xong, Điểm C hoàn thành, Điểm D còn thiếu một chút…”

    Đêm khuya trước ngày hôm đó, khi mọi người còn đang chìm trong giấc ngủ, Sở Hạo ngồi một mình cầm bút tính toán, chỉ thấy trên giấy tràn ngập các loại đường cong kỳ dị rườm rà, người bình thường nhìn vào chỉ nghĩ hắn đang vẽ loạn gì đò mà thôi.

    Bỗng bên tai truyền đên tiếng sột soạt, Sở Hạo thu bút quay người nhìn lại. Cách đó không xa, hai người một nam một nữ chui ra khỏi lều, đúng là nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính của Skyline.

    Sở Hạo tựa hồ không chút ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhìn hai người ngồi vào chỗ đối diện, hắn khẽ cười: “Tôi còn tưởng hai vị sẽ tìm tôi nói chuyện vào hôm qua kia, không ngờ bây giờ mới đến, là do kiên nhẫn hay là vẫn còn sợ?”

    Hai nhân vật chính liếc mắt nhìn nhau, Jerrord hít sâu một hơi mới từ từ mở miệng: “Các vị… không phải người của thế giới này, mà giống như kiểu Matrix phải không? Mà được rồi, cái đó không liên quan tới chúng tôi. Tôi chỉ muốn biết, khi các vị rời khỏi đây thì định xử trí chúng tôi như thế nào?”

    Sở Hạo nhìn thần sắc lo âu trên mặt hai người, hắn nhẹ cười, thuận tay lấy từ bên cạnh ba lon bia đưa cho bọn họ rồi mới tự mình mở ra uống một hớp: “Chẳng lẽ hai vị cảm thấy tôi sẽ tra tấn hai vị sao? Hay là đồng đội tôi sẽ hành hạ gì đó? Cái khác không dám cam đoan, nhưng ít nhất có thể khẳng định là chúng tôi sẽ rời đi mà không gây thương hại gì các vị.”

    Thế nhưng hai nhân vật chính không nghĩ thoải mái như Sở Hạo, trái lại Elaine càng thêm nghiêm túc hỏi: “Vậy sau khi các ngươi anh đi… chúng tôi nên làm gì? Hai ngày sau các anh có thể rời đi, rời xa chỗ nguy hiểm này, còn chúng tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ bị vây khốn tại tại đây mãi sao?”

    Trong thời gian này, Jenny nói chuyện với Elaine rất hợp ý, cũng đã đem nội dung cốt truyện Skyline kể cho nàng nghe, đặc biệt còn nhấn mạnh chuyện con người có sử dụng vũ khí hạt nhân cũng không đấu lại người ngoài hành tinh. Kết cục trong phim không hề nhắc tới chuyện người ngoài hành tinh có thất bại hay không mà chỉ nói khi hai nhân vật chính lâm vào tuyệt cảnh, Jerrord bị cải tạo thành vũ khí sinh vật nhưng vẫn còn ý thức tự chủ. Lúc Elaine sắp bị rút đứa bé trong người ra, Jerrord liền lao lên ngăn cản nhưng bọn họ cũng bị bao vây trong phi thuyền.

    Hiện trong lòng hai người còn chút hoài nghi nhưng cái đó không ngăn trở bọn họ tìm cách sinh tồn. Qua mấy ngày quan sát, bọn họ đã hiểu vị trí của Sở Hạo trong đoàn đội nên tối nay mới tìm hắn nhờ nghĩ kế.

    Sở Hạo vẫn cười cười như vậy nhưng lại một mực trầm mặc không nói, mãi tới khi hai nhân chính bắt đầu khẩn trương mới thở dài: “Trước tiên tôi phải nói câu xin lỗi hai vị. Đối với tình cảnh hai người cũng như tương lai của thế giới này tôi hoàn toàn bất lực. Lực lượng của chúng tôi còn quá nhỏ bé, căn bản không thể ảnh hưởng tới Skyline. Cho nên tôi không có đề nghị tuyệt đối an toàn nào cả, điều duy nhất tôi có thể khuyên… là khi chúng tôi rời khỏi đây, các vị hãy đợi ở chỗ này chừng nửa tháng đến một tháng, cứ tiếp tục theo dõi màn hình giám thị, nếu phát hiện ra mật độ quái vật hạ thấp thì hãy lập tực chạy khỏi thành phố này. Còn như đi đâu? Chỗ càng ít người càng tốt, như rừng rậm, sa mạc, núi cao đầm lầy, chỉ cần các vị muốn sống sót thì ngàn vạn lần không nên đến chỗ đông người, cũng đừng tới mấy khu mà quân đội gọi là an toàn gì đấy. Những chỗ đó ngược lại cực kỳ nguy hiểm.”

    Jerrord và Elaine đều dụng tâm lắng nghe, nhưng nói đến đây thì Sở Hạo không thêm gì nữa, Elaine mới lại hỏi: “Còn cần chú ý gì nữa không? Anh giúp chúng tôi cho chót, anh biết tôi đang mang thai mà, tôi không muốn nó còn chưa ra đời đã phải chết yểu… Hãy giúp chúng tôi đi.”

    Sở Hạo khẽ thở dài: “Những đề nghị tôi có thể đưa ra có hạn. Bởi lượng tài nguyên các vị có thể dung hiện tại quá ít. Đầu tiên các vị không biết bất cứ kỹ năng quân sự gì, tiếp đến là năng lực sinh tồn dã ngoại, chữa bệnh, trinh sát ẩn núp đều khuyết thiếu. Thật sự rất xin lỗi. Đề nghị của tôi thật sự chỉ có vậy, trốn đến nơi nào càng vắng vẻ càng tốt.”

    “Chúng tôi có thể….”

    Elaine định nói tiếp, nhưng Jerrord bỗng kéo tay nàng: “Xin lỗi, tôi biết anh đã giúp hết sức. Nếu quân đội thực sự không có biện pháp đối phó với sinh vật ngoài hành tinh vậy có cưỡng cầu anh nghĩ cách cũng không được gì cả. Cảm ơn anh! Tuy là bị bắt cóc, nhưng chuyện đó quả thực đã cải biến vận mệnh của chúng tôi.”

    Jerrord nói xong liền kéo Elaine về phía lều của mình, chỉ để lại Sở Hạo im lặng ngồi tại chỗ. Một lát sau, Sở Hạo mới cười khổ lắc lắc đầu, hắn lại tiếp tục tập trung vào tờ giấy trước mặt.

    Đến khi hoàn thành đã là hai giờ sáng, nhưng Sở Hạo vẫn không đi ngủ mà bước vào phòng tắm. Nhìn bản thân mình trong gương, hắn đưa tay sờ sờ vết tụ máu đỏ bầm trên vai cùng trước ngực, khẽ chạm một cái liền truyền ra cơn đau thấu tâm, nếu dùng sức thêm chút nữa sẽ lập tức bật vỡ, dường như huyết nhục bên trong cũng bắt đầu phân hủy vậy.

    “Đây là hậu quả của việc cưỡng ép mở cơ nhân tỏa sao? Nếu không có biện pháp chữa trị phù hợp, thân thể sẽ tan vỡ trong thời gian ngắn.”

    Sở Hạo nhớ lại những gì Jenny nói về cơ nhân tỏa. Đó là cách những người thâm niên đề thăng thực lực, chỉ có trong lúc sống chết mới cởi bỏ được cơ nhân tỏa. Trong những lần đầu sử dụng sẽ gây ra gánh nặng rất lớn cho kẻ đó, nếu thân thể không đủ mạnh mẽ và được cứu chữa tạm thời, chắc chắn mười người chết chín.

    Như trong bộ phim Skyline này, ánh sáng lam của người ngoài hành tinh kia có thể giúp cưỡng ép cởi bỏ cơ nhân tỏa nhưng đoán chừng gánh nặng với thân thể cũng rất lớn. Trong phim nguyên gốc, cơ thể nhân vật nam chính dần dần tan vỡ chắc là vì lý do này. Sở Hạo cũng chú ý quan sát những người thoáng nhìn qua lam quang, hắn, J, Jerrord, Elaine, thân thể bốn người đều bị ảnh hưởng ở những mức khác nhau.

    Nhưng đó cũng là điều khiến hắn tò mò nhất. Trong những người đã nhìn qua lam quang, thân thể J bị ảnh hưởng nhẹ nhất, các vết thương hầu như đã khép lại hoàn toàn. Tiếp đến là Elaine, tuy trên người vẫn còn dấu vết sưng tấy nhưng tình trạng không hề xấu đi.

    Chỉ có hắn và Jerrord là thân thể tiến vào trạng thái dần tan vỡ. Quá trình đó nhìn có vẻ chậm nhưng không hề dừng lại chứ đừng nói gì đến nghịch chuyển.

    “Như vậy, đây là do vấn đề về thể chất sao? Hay là do thời gian nhìn trực tiếp vào lam quang dài ngắn khác nhau? Mà quả thực hai người kia bị lam quang chiếu trong thời gian rất ngắn, nói khồng chừng cả hai đều chưa mở được cơ nhân tỏa?”

    Sở Hạo khẽ lắc đầu, không có biện pháp, số liệu cùng chứng cớ đều chưa đủ để suy luận tiếp. Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, dù sao chỉ còn hai ngày là quay về chủ thần không gian, hy vọng những gì Jenny nói là thật, có thể tiến hành chữa trị toàn thân ở đó.

    Cứ như vậy, Sở Hạo về tới lều của mình, dần dần chìm trong giấc ngủ yên tĩnh. Ước chừng năm rưỡi sáng, hắn đúng giờ thức dậy, còn gọi tỉnh những người khác. Sau khi mọi người rửa mặt ăn sáng, thời gian vừa vặn 6h, năm người đứng dậy rời khỏi chỗ trú ẩn. Hôm nay… chính thức bắt đầu kế hoạch đi săn!

    “Nhớ kỹ những gì tôi dặn đó, nếu ai cảm thấy mình không thể thích ứng được với nguy hiểm, không thể hoàn thành nhiệm vụ, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà quyết định từ bỏ, vậy phải lập tức dùng bộ đàm thông báo cho tôi. Tôi sẽ đưa ra cho kẻ đó lộ tuyến chạy trốn tương ứng, nhưng….!”

    Sở Hạo nhìn sâu vào mắt bốn người, trên mặt hắn không còn mỉm cười như mọi khi mà hết sức đạm mặc: “Nhưng không nên làm ra bất cứ hành động gì gây nguy hại tới đoàn đội, ý tôi là những hành động tự ý tự phát, ví dụ như đột nhiên rống to gây lộ vị trí của mình và đồng đội chẳng hạn, hoặc là bỏ chạy một mình. Đó là những việc tôi tuyệt đối không thể tha thứ, tin tôi đi… Tôi sẽ giết kẻ đó mà không để cho hắn cảm nhận được nỗi đau của đạn súng bắn tỉa, tôi tuyệt đối có thể làm được.”

    Bốn người thoáng kinh ngạc nhìn Sở Hạo, mọi người chưa từng thấy biểu lộ nghiêm túc thế này của hắn trong mấy ngày qua, hơn nữa vẻ mặt đó còn tạo ra cảm giác vô cùng khắc nghiệt. Mãi 7 8 giây sau, J mới trầm ổn nói: “Chỉ cần ngươi làm theo ước định giữa chúng ta, ta tuyệt đối nghe theo lời ngươi.”

    Ares cũng mở miệng: “Yên tâm đi, chuyện như vậy tuyệt đối không xảy ra, tôi tất nhiên hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó.”

    Mỗi Jenny là bị dọa đến gật đầu liên tục, còn Ao Saqi chỉ trầm mặc khẽ đồng ý. Đến lúc này, Sở Hạo mới dẫn đầu bước ra khỏi chỗ trú ẩn, đi tới vị trí thuộc về hắn.

    “Tiểu tổ gây nổ đã vào vị trí.”

    “Tiểu tổ nhền nhện đã đến địa điểm dự định.

    Sở Hạo vẫn nằm tại chỗ bắn tỉa của ngày hôm qua, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới hô: “Tia chớp đã vào vị trí, mọi người yên lặng chờ đợi…”

    Thời gian lẳng lặng trôi qua, thỉnh thoảng lại có vài đội sinh vật ngoài hành tinh tuần tra qua nhưng mọi người đều ẩn nấp rất khá, không gây ra bất cứ động tĩnh gì. Thẳng đến chín giờ, từ phía chân trời xuất hiện rất nhiều máy bay chiến đấu, hẳn là phi đội mang đạn hạt nhân như trong phim nhắc đến. Quân đội muốn dùng vũ khí này để phá hủy phi thuyền của người ngoài hành tinh, mà đó cũng là tín hiệu hành động Sở Hạo một mực chờ đợi.

    “Hành động bắt đầu, danh hiệu là…”

    “Thu hoạch!”

     
  4. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 22: Thu hoạch lớn và... tung tích!

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Sau khi phi đội công kích, một quả tên lửa mang theo đạn hạt nhân sẽ bắn trúng tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh. Nhưng đây chỉ là biểu hiện mặt ngoài, theo như trong phim, con tàu đó sẽ tự động tiến hành sửa chữa rất nhanh, hơn nữa hầu như không xây xước gì. Vũ khí hạt nhân của con người đứng trước khoa học kỹ thuật đó chả khác gì đống rác.

    Nhưng vụ nổ ấy cũng là mục tiêu mà Sở Hạo một mực chờ đợi!

    Bởi khoảng thời gian từ lúc tàu vũ trụ trúng đạn đến khi khôi phục hoàn toàn khá dài, đủ cho quân đội loài người nhảy dù xuống và tiến hành tác chiến. Người ngoài hành tinh cũng bị hấp dẫn lại những chỗ đó. Còn bọn Sở Hạo có thể lợi dụng hỗn loạn tiêu diệt một ít vũ khí sinh vật.

    Chứ không thì một khi tấn công, đám vũ khí sinh vật đó sẽ ồ ạt tràn đến, có chắp cánh cũng khó thoát.

    “Tiểu tổ nhền nhện bắt đầu hành động, mục tiêu hướng chín giờ, cách các ngươi 600m, đang di động về điểm A.”

    “Tiểu đội gây nổ bắt đầu hành động. Các ngươi có ba phút để cài đặt thiết bị, sau đó lập tức chạy đến điểm D, hội hợp với tiểu tổ nhền nhện, sau đó tất cả rút về địa điểm an toàn.”

    Ngay khi Sở Hạo đưa ra mệnh lệnh, Jenny và Ares từ chỗ ẩn nấp nhảy ra, mau chóng chạy tới điểm A.

    Cùng lúc đó, trong tầm quan sát của Sở Hạo, cách hai người 600m một con ‘tinh tinh’ khổng lồ quả nhiên quay đầu về phía bên này, nó dừng lại vài giây rồi lập tức đuổi theo. Cũng không biết nó làm trò gì, từ hai bên đường bỗng xuất hiện lượng lớn bạch tuộc máy. Sở Hạo đếm sơ qua thấy chí ít có tới 7 8 con. Chúng theo sau ‘tinh tinh’, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn một chút.

    “Không sao cả, đừng có ngừng, cẩn thận dưới chân kẻo vấp, Jenny hãy tận lực phóng tơ nhện để kéo dãn khoảng cách với bạch tuộc máy… Còn 20 giây, các ngươi sẽ tiến vào điểm A. Ta cho các ngươi 10 giây để thoát khỏi đó, tránh xa vụ nổ, cổ gắng lên.”

    Sở Hạo nhìn chăm chú vào ống ngắm. Vừa nhìn hai người chạy trốn vừa mở miệng nói, cùng lúc đó ngón tay đặt hờ trên cò súng, tùy thơi bắn yểm trợ cho bọn họ.

    Chẳng qua khá tốt, hai người một đường thông suốt, không gặp phải tình huống ngã sấp mặt như mấy cảnh máu chó trong phim. Khi hai ba con bạch tuộc máy tiếp cận đều bị Jenny dùng tơ nhện ngăn cản, một lát sau đã tới được điểm A. Khu vực này được bố trí mấy chiếc xe hỏng nằm ngổn ngang giữa con đường hai người phải qua.

    “Rất tốt, tiếp tục đi tới, không được quay đầu lại, cẩn thận lực đẩy của vụ bạo tạc đằng sau…”

    Sở Hạo nhìn vào kính ngắm hết sức chăm chú, khi hai người chạy qua điểm A 10 giây, con ‘tinh tinh’ còn cách chỗ đó một đoạn nhưng đã có bảy tám bạch tuộc máy vọt tới, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn hai người. Mắt thấy chúng đã sắp vượt qua, tiếng súng bắn tỉa trên tay Sở Hạo lập tức vang lên.

    Trong thời gian điện quang hỏa thạch, viên đạn bắn trúng một thùng xăng, ngay sau đó điểm A chìm trong tiếng bạo tạc ầm ầm, từng cỗ xe cũng lần lượt nổ tung, mấy con bạch tuộc máy đi đầu lập tức bị ánh lửa nuốt hết.

    “Giết chết ba con bạch tuộc máy nhỏ, mỗi con được 1500 điểm.”

    “Tổng cộng… 4500 điểm!”

    Rất tốt!

    Hai mắt Sở Hạo mờ mịt, không ngờ hắn lại sử dụng cơ nhân tỏa. Lần này nổ súng quan hệ đến thu hoạch và tính mạng của cả đoàn, hắn không dám khinh suất chút nào.

    “Tiếp tục đi tới… Các ngươi đã nghe được tiếng điểm thưởng rồi, 4500 điểm, đây chỉ là thu hoạch bước đầu mà thôi.”

    Thanh âm Sở Hạo truyền đến, Jenny và Ares chạy đã có chút hổn hển. Nhưng kỳ thật đoạn đường bọn họ đi qua chưa được bao nhiêu, chỉ vì cảm giác sinh tử khủng bố theo đuổi đằng sau, một khi dừng lại sẽ không toàn mạng nên khiến bọn họ chìm trong sợ hãi cực độ, dẫn đến tiêu hao thể lực nhanh chóng.

    Nhưng thanh âm của Sở Hạo như một liều thuốc trợ tim, khiến cơ thể hai người bỗng dưng như tràn đầy lực lượng. Mà đây cũng chẳng phải ảo giác. Khi con người trong trạng thái hưng phấn cực độ, cơ thể sẽ xuất hiện một loại phản ứng kỳ lạ, dẫn xuất ra rất nhiều năng lượng cùng thể lực… 4500 điểm! Là 4500 điểm đó! Tương đương với số điểm sau khi trải qua bốn bộ phim rưỡi...

    Cước lực hai người trở nên nhanh hơn, một phút sau đã vọt vào trong khu siêu thị hai tầng, trước sau đều có thể thông hành. Đường ống khí đốt của khu nhà này đã được mở ra trước đó, đồng thời khắp nơi đều rải đầy xăng dầu…

    Khi hai người chạy ra khỏi siêu thị được một lát, phía sau truyền đến tiếng bạo phá kịch liệt cùng sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bọn họ đều cảm nhận được mặt đất đang run rẩy lắc lư, lưỡi nhiệt thè ra liếm sát lưng, đồng thời trong đầu lại truyền đến một thanh âm.

    “Giết chết bảy con bạch tuộc máy cỡ nhỏ, mỗi con 1500 điểm”

    “Tổng cộng… mười ngàn năm trăm điểm.”

    4500 điểm cộng thêm số điểm lần này nữa là… 15000 điểm!

    Ngoại trừ Jenny, những người còn lại đều chưa từng tiến vào chủ thần không gian, cũng chưa từng chứng kiến vô số thuộc tính cường hóa bên trong, nhưng số điểm 15000 đủ để bọn họ khiếp sợ. Mỗi lần vượt qua một bộ phim chỉ được ban thưởng 1000 điểm, vậy mà ở chỗ này bọn họ đã kiếm được 15000, tương đương với sống sót sau 15 bộ phim kinh dị!

    Có lẽ những ngươi kia chỉ thấy kinh hỉ, nhưng Jenny đã sắp vui đến hôn mê rồi. Sắc mặt đỏ bừng, nàng vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Trời ạ, quá tuyệt, phát tài rồi, Sở Hạo thật lợi hại, chắc chắn hắn là trí giả mà những người thâm niên kia nói rồi. Chỉ có trí giả mới làm được chuyện như vậy. Lần này trở về ta nhất định phải đổi lấy thật nhiều, trước tiên lấy huyết thống tinh linh, sau đó ôm pikachu béo ú về nhà, không, Thunder hill tốt hơn, oa, ta còn muốn đổi lấy thời gian quay về thế giới thực để đưa thuốc chữa ung thư cho mẹ, còn có còn có…”

    Ares lập tức phát hiện chi tiết quan trọng trong lời này, hắn vội hỏi: “Không phải ngươi nói phải cần năm vạn điểm mới có thể trở về thế giới thực sao? Chúng ta mới chỉ kiếm được 15000 thôi, còn lâu mới đủ.”

    Jenny lập tức trả lời: “Cái đó là để trở về thế giới thực hoàn toàn, còn như tôi nói là dùng một ít điểm thưởng để đổi lấy một khoảng thời gian ở thế giới thực, dài ngắn bao nhiêu tùy vào số điểm.”

    “Như vậy cũng tốt…”

    Lời Jenny nói, chẳng những Ares nghe được mà mọi người thông qua bộ đàm cũng vậy, trong lòng nhất thời kinh hỉ, sĩ khí vô tình bạo trướng. Cùng lúc đó, khi hai người thoát khỏi điểm B chừng bốn năm trăm mét, phía ấy lại vang lên tiếng nổ kịch liệt, từ bên trong lao ra một con ‘tinh tinh’ cự đại. Nhưng nó rõ ràng chịu ảnh hưởng bởi vụ bạo tạc nên toàn thân bị thiêu đốt, nhiều nơi rách nát lộ ra huyết nhục đỏ lòm cùng máy móc linh kiện không biết chế tạo từ thứ gì.

    “Có tác dụng, nhưng uy lực của vụ nổ vẫn chưa đủ…”

    Thanh âm Sở Hạo bình thản vang lên. Hiện tại hắn đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, cả người như biến thành kẻ khác, ngữ khí không chút dao động, thậm chí khiến người nghe phát lạnh.

    “Tình huống đại khái như vậy… Tiến tới điểm C, sau đó lui vào chỗ trú ẩn, tiểu đội gây nổ chuẩn bị tiếp nhận trạng thái mồi nhử, tiến hành giai đoạn cuối cùng.”

    Hai mắt Sở Hạo mờ mịt nhìn về chỗ sâu trong thành phố. Máy bay của nhân loại bắt đầu giao chiến với phi thuyền ngoài hành tinh, chiếc chiến đấu cơ mang theo đạn hạt nhân cũng dần tiếp cận với mục tiêu… Xem ra vụ nổ hạt nhân sắp bắt đầu.

    Cùng lúc đó, hai người tiểu tổ nhền nhện đã chạy tới khu C. Đây là một quảng trường nhỏ trống trải, khắp nơi là xe cộ hư hỏng, trên mặt đất rõ ràng có vết xăng dầu quấn quanh những chiếc xe này.

    Sau lưng hai người, con tinh tinh cự đại vẫn đang bám chặt không tha, khoảng cách chỉ chừng trăm mét, với tốc đó thì chỉ cần thêm chút thời gian nữa là sẽ bị bắt kịp.

    “Khu C bùng nổ sau 20 giây nữa…”

    Hai người vừa chạy vào trong quảng trường, bỗng bên tai nghe thấy lời này nhất thời vừa sợ vừa giận. Jenny lập tức rống lên: “Chờ chút Sở Hạo, thời gian 20 giây làm sao đủ để chúng ta chạy khỏi khu C. Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?”

    Thanh âm Sở hạo vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc: “10 giây đủ để các ngươi chạy tới khoảng cách an toàn. Khu vực này đã được ta cố ý sắp xếp, mỗi một lần nổ mạnh sẽ không lan đến vành đai tiếp theo, khoảng cách giữa hai vụ nổ ước chừng 5 đến 7 giây. Từ vị trí các ngươi hiện tại mà xét thì 20 giây là quá đủ rồi…”

    “Đã đủ rồi!”

    Tiếng nói dần hạ thấp, khẩu súng bắn tỉa trong tay Sở Hạo lại một lần nữa khạc đạn. Chiếc xe phía ngoài rìa quảng trường bỗng nhiên bùng nổ, vừa vặn chắn trước mặt cản trở con tinh tinh một lát. Tuy chỉ 2 3 giây nhưng cũng giúp hai người Ares chạy xa thêm một chút, để lại con tinh tinh đang bạo nộ lật tung mấy cỗ xe đằng sau.

    “Thật sự nổ rồi, thật sự nổ rồi, thật sự…” Jenny dường như bị dọa choáng, nàng cứ thì thào lẩm bẩm mấy chữ này mà sắc mặt Ares bên kia cũng xanh mét. Chẳng qua tốc độ hai người lại nhanh thêm vài phần, dù sao chỗ này tùy thời sẽ biến thành địa ngục, nếu không muốn chết thì phải vắt giò mà chạy.”

    Cùng lúc đó, con tinh tinh phía sau lại tiếp tục đuổi theo, nhưng nó còn chưa đi được vài bước, chiếc ô tô trước mặt tiếp tục nổ tung che chắn đường đi, theo đó từng chiếc từng chiếc…

    Khi nó thật vất vả mới đuổi tới giữa sân, ô tô bốn phía liên tiếp bùng nổ, cả khu vực liền sa vào hải dương hỏa diễm, tinh tinh cự đại hoàn toàn bị ngọn lửa che phủ…

    Hai người tiểu tổ nhền nhện…

    Bọn họ hoàn toàn thoát lực nằm dài trên mặt đất, mặc kệ chỗ này là đường cống thoát nước dơ bẩn, hai người đều thở gấp kịch liệt. Ngay cả phú gia công tử hào hoa như Ares cũng chẳng ngại không khí bụi bặm ẩm ướt xung quanh, miễn nơi này an toàn. Bọn họ còn sống, rõ ràng còn sống sau vụ nổ khủng bố kia mà không bị thương chút nào. Ngay khi vụ nổ truyền đến, bọn họ đã nhảy xuống đường cống ngầm được bố trí trước. Nhưng khoảnh khắc sinh tử đó vẫn khiến cả hai cảm giác như vừa bước ra khỏi địa ngục.

    “Tiểu tổ gây nổ, xuất phát!”

    Đúng lúc này, bên tai hai người truyền đến thanh âm băng lãnh của Sở hạo, ngay sau đó bọn họ cảm nhận được chấn động kịch liệt truyền đến từ bên trên, dường như có con cự thú nào đó đang gầm thét chạy qua. Hai người không dám hó hé chút gì, thậm chí cả tiếng hít thở kịch liệt cũng bị đình chỉ.

    Trên mặt đất, con ‘tinh tinh’ kia đang điên cuồng xông tới phía trước, nó không hề chú ý tới bất cứ thứ gì trên mặt đất, chỉ muốn nhanh chóng chạy theo hướng hai nhân loại vừa rồi đào vong. Đây là một khoảnh đất bằng, ngoại trừ con tinh tinh này ra, trước mặt nó chỉ có một trạm xăng cỡ lớn chứ không hề xuất hiện bất cứ cao ốc nào. Vừa xem là hiểu ngay, hai tên kia không có chỗ nào để trốn, chỉ cần tiếp tục đi tới… Khoảng cách giữa tinh tinh và trạm xăng càng ngày càng gần, cuối cùng nó cũng bước vào bên trong.

    Trong giây lát, toàn bộ thiên địa dường như tối sầm lại…. Không, là do ánh sáng quá chói mắt khiến mặt trời trên cao cũng phải lu mờ. Một đám mây hình nấm dâng lên tại phía sâu trong thành phố, bao trùm lên cả chiếc phi thuyền ngoài hành tinh. Cơ hồ cùng lúc ấy, tại trạm xăng dầu này cũng đang dâng lên một đóa hắc vân tương tự…

    “Giết chết vũ khí sinh vật tinh tinh, đạt được 5000 điểm thưởng, một chi tiết phụ tuyến cấp B.”

    Thanh âm máy móc lại vang lên trong đầu mọi người, vài giây sau, tiếng nói băng lãnh của Sở Hạo truyền ra từ bộ đàm.

    “Nhiệm vụ hoàn thành, rút về địa điểm an toàn, đợi nửa giờ rồi trở về chỗ trú ẩn.”

    Cùng thời gian đó, tại một kho hàng âm u thuộc khu vực khác trong thành phố, ba người, một nam hai nữ đang đứng nói chuyện bên một đống xương khô.

    “Khốn khiếp, quái vật tinh tinh nơi này thật kiên cố, căn bản đánh không chết còn khiến ta bị thương, may mà tài nguyên ‘con người’ nơi này vẫn còn phong phú, bằng không phải đợi rất lâu nữa vết thương mới khép lại.”

    Nam nhân mặt mũi tái nhợt hung dữ nói: “Thế nào, vẫn không tìm thấy trong khu này sao?”

    Một nữ nhân lắc đầu: “Không thấy, trừ phi đối phương cũng có người khống chế tinh thần lực che giấu, bằng không tinh thần tảo miêu của ta quét qua tuyệt đối có thể tìm ra bọn họ.”

    “Còn hai khu vực nữa…”

    Người nam thoáng trầm tư, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút nói: “Còn hai ngày, Trung châu đội khủng bố kia sẽ xuất hiện, tiến hành đại chiến giữa ba đội. Chúng ta đã giết bảy người, hiện tại đang dương bảy, tương đương với 14000 điểm thưởng. Vậy cứ tìm thêm một ngày rưỡi nữa, nếu hai khu vực kia cũng không thấy thì chúng ta liền rút khỏi đây, cách đám kinh khủng kia càng xa càng tốt…”

    “Hành động đi, còn hai khu!”

     
  5. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 23: Vết rách cùng lấp đầy

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Sở Hạo trở về còn chậm hơn hai tổ kia gần nửa giờ. Khi hắn bước vào nơi trú ẩn, thoạt nhìn khá chật vật, khắp người đầy bụi bặm, quần áo bị tổn hại nhiều chỗ, thậm chí thấy cả vết máu, dường như vừa mới trải qua một hồi ác chiến.

    Mọi người vội vàng vây lại, nhưng ngoài J cùng Ao Saqi cất lời hỏi han ra, Jenny chỉ trầm mặc không nói mà Ares cũng chỉ nhăn mày kiểm tra vết thương chứ không tao nhã ân cần như mọi khi.

    Giờ phút này, Sở Hạo lại khôi phục nụ cười ôn hòa thường ngày: “Tôi ngủ một lát đã, thân thể chịu tải quá nặng, đợi tôi tỉnh lại rồi nói sau.” Vừa dứt lời hắn liền lăn ra ngất xỉu, chỉ còn mọi người hai mắt nhìn nhau.

    Vài giây sau J mới lên tiếng: “Ares, hay là trước tiên băng bó cho Sở đã, có chuyện gì đợi hắn tỉnh lại rồi nói.”

    Ares trầm mặc gật đầu, hắn cầm lấy bông băng bắt đầu chữa trị cho Sở Hạo, còn Jenny vẫn hậm hực: “Băng bó, băng bó… Chúng ta không máu lạnh như hắn, nhất định sẽ băng bó trị liệu cho hắn, nhưng vừa rồi hắn rất quá đáng phải không? Tình huống lúc đó các anh cũng thấy rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, lúc ấy chỉ kém mấy giây hoặc là bọn tôi chạy chậm một chút, bị ngã hay cái gì đó tương tự là chết chắc rồi. Chuyện như vậy…”

    “Thôi đi, ngươi còn kêu là không muốn nhiều lời, cái này là ‘không muốn nhiều lời’ của ngươi đó hả?” Sắc mặt J đạm mạc cất tiếng.

    Jenny dường như con mèo bị dẫm phải đuổi, nếu mặt nàng có chút râu ria chắc giờ cũng dựng cả lên. Nàng lớn tiếng hô: “Này, cái này không làm rõ không được, người thiếu chút nữa mất mạng là bọn tôi chứ không phải các anh. Huống hồ các anh ở xa, muốn chạy là được, còn chúng tôi thì sao, anh nghĩ bọn tôi lúc đó thế nào? Tôi phải chạy liên tục ba vị trí, xuyên qua mấy khu gài thuốc nổ, nguy hiểm như vậy…”

    J trừng mắt nhìn lại, hắn vốn thân hình cao lớn, vừa trừng mắt liền rất giống hung thần. J cất giọng lành lạnh: “Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi chịu nguy hiểm hay sao? Ngươi cho rằng tiểu tổ gây nổ bọn ta không làm gì chỉ ngồi chơi à? Ngươi dám làm việc bên cạnh một đống xăng dầu không? Chỉ một tia lửa thôi cũng nổ tan xác rồi. Ngươi cứ làm thử đi rồi hẵng nói.”

    Jenny hơi co lại một chút rồi mới miễn cưỡng nói: “Tôi không nói các anh không gặp nguy hiểm, nhưng mà… hắn thì làm gì chứ? Chúng ta đều ở trong tình cảnh nguy hiểm, vậy mà hắn lại ở chỗ an toàn nhất. Ta thật không nghĩ ra, mọi người đều bị giày vò, nhưng hắn chỉ nằm một bên ra lệnh, hơn nữa hôm nay còn…”

    “Đủ rồi.”

    Ares vừa băng bó xong cho Sở Hạo, sắc mặt hắn âm trầm đột nhiên lên tiếng: “Cô nói sai rồi, Jenny, tình cảnh của hắn còn nguy hiểm hơn chúng ta nhiều. Chúng ta ở bên dưới, tùy thời đều có chỗ để tránh né. Nhưng một mình hắn nằm trên sân thượng. Chỉ cần một con quái vật ngoài hành tinh ngang qua là phải liều mạng rồi, hơn nữa hắn một mực ở trong trạng thái quan sát qua súng ngắm, còn mệt hơn chúng ta nhiều… Nhìn những vết thương này đi, cô nghĩ chúng đến từ đâu? Hắn còn mạnh hơn nhiều so với tất cả chúng ta cộng lại. Tình trạng của hắn thế này hẳn là vừa rồi gặp phải bạch tuộc máy, thậm chí còn đáng sợ hơn… Chuyện này dừng ở đây đi.”

    Jenny há to miệng, dường như còn muốn nói gì nữa, thế nhưng thấy sắc mặt mọi người đều âm trầm như nước nên cũng đành thôi, lúc này chỉ đành giận dỗi trở về lều của mình, cũng mặc kệ không muốn biết mọi người bàn tiếp chuyện gì.

    Mà thực ra mấy người bên ngoài cũng chỉ trầm mặc, ngoại trừ đưa Sở Hạo vào lều của hắn, mọi người đều lẳng lặng làm việc của mình chứ không thốt một câu.

    Cứ như vậy, mãi tới khi chạng vạng tối, Sở Hạo mới từ trong lều chui ra. Trên môi hắn vẫn là nụ cười muôn thủa, hơn nữa thoạt nhìn rất ôn hòa chân thành, bất cứ ai tiếp xúc cũng có thể cảm nhận được. Nhưng chính như thế lại khiến hai người tiểu tổ nhên nhện không thể chấp nhận được.

    “Còn chưa ăn cơm sao?”

    Đây là câu đầu tiên khi hắn thấy mọi người, sau đó lập tức chạy vào toilet rửa mặt, vừa ra liền trực tiếp ngồi xuống bàn, đồng thời hướng Ares hỏi: “Không phải đều đang đợi ta đấy chứ, chẳng lẽ muốn làm tiệc chúc mừng? Mang lên đi nào?”

    Mọi người nhất thời trầm mặc, nhưng không biết vì sao vừa thấyvẻ mặt Sở hạo như thế, bọn họ lại cảm thấy trong lòng buông lỏng. Được Elaine và Ares hỗ trợ, mọi người lần lượt đưa đồ ăn lên, hơn nữa còn là món những món Pháp cực kỳ phong phú.

    “Như vậy…”

    Đợi khi tất cả được mang lên, Sở Hạo vừa nói được hai chữ này, Jenny đã tức giận ầm ầm: “Trước chớ có ăn. Các ngươi đều trầm mặc như vậy, là vì sĩ diện hay muốn nói chuyện ơn huệ gì đó ta mặc kệ, ta có lời phải nói… Sở Hạo, ngươi là trí giả không ai nghi ngờ, nhưng hôm nay ngươi thật quá đáng. Ta muốn ngươi xin lỗi! Đúng vậy, ngươi phải cho ta và Ares một lời xin lỗi. Hôm nay ngươi khiến chúng ta suýt nữa mất mạng, ngươi có biết lúc đó nguy hiểm thế nào không?”

    Sở Hạo vẫn một bộ mỉm cười, hơn nữa còn hớn hở với tay lấy một chiếc Croissant {một loại bánh mỳ nhìn giống con ốc} nhưng bị Jenny hất ra. Hắn cũng không tức giận, chỉ cầm lấy bánh mà không ăn, song lại vuốt vuốt chỗ tay bị đánh, đồng thời mở miệng: “Là chuyện nguy hiểm… Uhm, nếu như các vị bị nguy hiểm vậy tôi xin lỗi các vị. Xem ra tôi chưa nói rõ về những nguy hiểm trong đó...”

    “Ngươi biết ý ta không phải như vậy.”

    Jenny tức giận đến nỗi hai má đỏ bừng, nàng lớn tiếng hét lên: “Ta đang nói chuyện ngươi bán đứng chúng ta trên chiến trường, ngươi…”

    “Bán đứng?”

    Thanh âm Sở Hạo bỗng nhiên lớn hơn một chút, chẳng qua hắn chỉ hít sâu một hơi liền thu hồi, vẫn tiếp tục ôn hòa giải thích: “Tôi không bán đứng bất cứ ai, cũng không có ý định đó, nếu tôi thật sự muốn bán đứng các vị thì đã không mất công tính toán nhiều như thế… Thật xin lỗi đã khiến các vị phải trải qua nhiều nguy hiểm. Nhưng vẫn câu nói kia, làm chuyện gì mà không có nguy hiểm chứ? Ngay cả ăn cơm uống nước đều có thể gặp phải nguy hiểm. Tôi không phải thần, tôi chỉ có thể làm những chuyện trong khả năng của mình, chính là dùng nguy hiểm nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất cho đoàn đội. Tình huống lúc đó đã rất nguy cấp rồi, nếu tôi chậm thêm mấy giây nữa, tuy các vị có thể chạy vào đường cống thoát nước trước vụ nổ 10 giây thậm chí còn nhiều hơn, nhưng đồng dạng, con tinh tinh kia cũng sẽ không rơi vào địa phương bạo tạc kịch liệt nhất, quan trọng là nó sẽ nhìn thấy tung tích của hai người, đến lúc đó các ngươi chỉ có chết.”

    “Tôi không biết các vị đã từng trải qua những nguy hiểm như thế nào…”

    Sở Hạo cầm lấy miếng bánh mì khẽ cắn một miếng, nuốt xong mới chậm rãi tiếp tục: “Tôi từng nói tôi không làm chuyện đánh bạc, bởi tôi đã chứng kiến rất nhiều cái chết chỉ vì dựa vào vận khí. Cho nên tôi không đánh bạc, làm bất cứ chuyện gì đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng nguy hiểm là nguy hiểm, chết là chết, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hai vị thử bình tâm ngẫm lại đi, khi hai vị ở khu vực đó chẳng nhẽ rơi vào kết cục chắc chắn phải chết sao?”

    Bấy giờ ngay cả Jenny cũng rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Ares mới lên tiếng: “Không bị. Trước khi làm ra kế hoạch này, cậu đã cho chúng tôi chạy thử cự li xa, từ kết quả khảo nghiệm thì vô luận như thế nào chúng tôi nên có khoảng 15 giây hòa hoãn để tiến vào đường cống thoát nước chứ?

    “Chính xác là năm đến mười giây.”

    Sở Hạo chậm rãi nói: “Tổng hợp tất cả số liệu, tôi đã tính toán các vị khi đang sợ hãi thì có tốc độ thế nào, khả năng bị ngã thì tốc độ ra sao. Kết quả cuối cùng là trong khoảng 5 đến 10 giây các vị tuyệt đối an toàn. Có thể sẽ cực kỳ nguy hiểm nhưng nguy hiểm không có nghĩa là tử vong. Nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi các vị.”

    “Thật xin lỗi.”

    Sở Hạo nói rất nghiêm túc: “Tôi thật tâm xin lỗi, tôi đã đem tiêu chuẩn trong tổ chức của tôi ra áp dụng với các vị. Sau này khi bố trí kế hoạch, tôi sẽ điều chỉnh lại. Nhưng mãi mãi không xảy ra chuyện bán đứng đứng các vị hay bất luận kẻ nào. Tôi đã giải thích hết thảy với mọi người rồi, bây giờ nguy hiểm có thể đổi lấy cơ hội sinh tồn trong những phim kinh dị về sau. Nếu như chuyện thế này phát sinh thêm lần nữa, các vị hãy đặt tay lên ngực tự hỏi mình, các vị nguyện ý thực hiện kế hoạch của tôi chứ?”

    Mọi người nhất thời trầm mặc, một lát sau Ares mới lên tiếng: “Mặc dù đã trải qua, nhưng nếu như phải lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn nguyện ý để bây giờ chịu nguy hiểm… Được rồi, Sở, cậu đã thuyết phục được tôi. Tôi kỳ thật cũng nghĩ rất nhiều, nhưng có thể xác định một điều là cậu thực sự không có ác ý với mọi người, cũng không có lý do để làm việc đó. Chỉ khi mọi người còn sống mới đem đến trợ giúp lớn nhất cho cậu, đúng chứ? So với việc chờ đợi đám tân nhân tiếp theo, ít nhất cậu đã hiểu rõ con người cùng năng lực của bọn tôi. Dưới tình huống đó, bọn tôi càng thêm trọng yếu với cậu. Cho nên chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, cũng bởi vì chúng tôi chạy chậm hơn so với dự đoán của cậu một chút nên mới vậy, cho nên tôi tha thứ cho cậu.”

    Ngoại trừ Jenny, sắc mặt những người còn lại cũng dần hòa hoãn xuống, bắt đầu ăn uống. Jenny nhìn chung quanh một lát, vừa vặn thấy Sở Hạo đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng nhất thời còn tức khí, liền hừ một tiếng rồi chui vào lều của mình.

    Thật trẻ con.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)