FULL  Khoa Huyễn Vô Hạn Thự Quang - Zhttty - FULL 15Q

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 14: Nổ lớn

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Con người làm thế nào để sinh tồn được trong thế giới những phim kinh dị, khoa học viễn tưởng cùng thảm họa này vậy?

    Đầu tiên, trong các bộ phim ấy, lực lượng cá nhân không có ý nghĩa gì lớn, hơn nữa độ khó của chúng cũng không giống nhau. Ví dụ như đều là loại nguy cơ sinh hóa, chỉ cần không gặp phải siêu cấp quái vật như licker, người bình thường vẫn có thể sống sót được trước zombie bình thường vây công. Nhưng nếu gặp một số phim kinh dị mà vật lý không giải thích được như u linh, nguyền rủa, vân vân, một vạn người tiến lên cũng chết chắc, chỉ có thể dựa vào vận khí mới sống sót được.

    Phim khoa học viễn tưởng, thảm họa cũng vậy. Thí dụ như trong loại phim khó nhất là ‘thảm họa’. Chưa nói tới cái khác, chỉ cần mấy viên thiên thạch rơi xuống là đủ diệt thế rồi, người nào nghịch chuyển được chứ? Càng đừng nói tới thứ khủng bố hơn như mặt trời bạo tạc, hay du hành vũ trụ mà gặp lỗ đen…vv, con người căn bản không thể đối kháng được với những thứ này.

    Như vậy… rốt cuộc phải làm sao mới sống sót được trong thế giới luân hồi?

    Từ lúc Sở Hạo xác nhận tính chân thật của thế giới luân hồi cho đến bây giờ, thời gian trôi qua cũng được mấy tiếng, đủ để hắn suy nghĩ cẩn thận một số chuyện, đại loại như ý nghĩa tồn tại của nó.

    Bất cứ chuyện gì đều có ẩn chứa ý nghĩa! Bản thân hắn sáng lập tổ chức kẻ phản nghịch là có mục đích, thậm chí tổ chức C tổ chức X tồn tại cũng vì muốn nhằm đến mục tiêu của họ. Trừ loại tinh thần thất thường hoặc sinh vật không có ý thức tự chủ mới làm ra chuyện vô nghĩa. Người kiến tạo ra thế giới luân hồi hẳn cũng không phải sinh vật thần kinh như vậy.

    Đã thế thì việc kiến tạo ra thế giới luân hồi nhất định có ý nghĩa riêng. Mà những người tham gia như bọn hắn tất nhiên cũng do nguyên nhân nào đó, về phần đấy là gì thì tạm thời chưa rõ, dù sao hắn hiện tại không có tin tức gì cả, muốn cứ thế mò ra ý nghĩa tồn tại thực sự của nơi này thì thật quá khó.

    Nhưng, không phải hắn hoàn toàn chưa thu được manh mối nào, ví dụ như Jenny từng nói việc cường hóa các loại thuộc tính, khí cụ, huyết thống…vv Những thứ ấy tồn tại trong thế giới luân hồi khiến hắn nghĩ tới các trận giác đấu thời cổ, đầu tiên là tập trung rất nhiều nam nhân cường tráng, phát vũ khí cho bọn họ, sau đó để họ giết chóc lẫn nhau hoặc chiến đấu với dã thú. Người thắng có thể sống tiếp, người bại lập tức tử vong.

    Nếu như lại thêm vào một ít chế độ, ví dụ như giết một người sẽ đạt được điểm thưởng, dùng điểm thưởng đổi lấy vũ khí khôi giáp hoặc tọa kỵ người hầu gì đó, hay như 100 điểm sẽ được tự do, 1000 điểm liền thành quý tộc…vv Hình thức như vậy không phải rất giống với thế giới luân hồi trước mặt sao?

    Thế người nhìn bọn họ giết chóc trong thế giới này là ai? Chẳng lẽ thực sự có Thần, Ma sao? Hoặc giả là tồn tại chí cao vô thượng hơn nữa?

    Vô luận thế nào, đã có chế độ, lại có người xem, vây mục đích của bọn hắn khẳng định không phải vì muốn chứng kiến một tràng đồ sát máu tanh, ít nhất không hoàn toàn như vậy. Từ đó có thể đạt được một kết luận trọng yếu, kết luận đó đủ để… Hoặc là nói làm người ta có hy vọng sống sót trong vô số thế giới luân hồi, từ đó cho thấy…

    Thế giới luân hồi không phải muốn bọn họ tất cả tử vong, như vậy tất nhiên sẽ không đưa ra nhiệm vụ hay ném họ vào nơi hẳn phải chết.

    Tất cả phim kinh dị trong thế giới luân hồi đều tồn tại một sinh lộ.

    Sở hạo đem tất cả trình tự phân tích cùng kết quả hồi tưởng lại một lần, tâm tình chậm rãi buông lỏng. Hắn không sợ nguy hiểm, cũng không sợ chết, nhưng hắn sợ nhất là tuyệt cảnh. Bởi như thế, muốn sống sót phải dựa vào vận khí, hắn tuyệt đối không hy vọng đánh cược với vận khí. Chỉ cần có chút xíu hy vọng, hắn cũng sẽ cố gắng tranh thủ. Hành động đánh bạc thuần túy là đang vũ nhục tất cả đồng đội đã thành lập nên tổ chức kẻ phản nghịch, cũng là vũ nhục mỗi một lần sống sót của hắn, mà cái giá phải trả cho nó là những đồng đội không thể cứu bị bỏ lại.

    Trong đường cống thoát nước vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở cùng tim đập của mọi người hỗn tạp lại với nhau khiến bầu không khí càng thêm trầm trọng nguy hiểm, nhưng không một ai dám nói câu nào, có trời mới biết trên đỉnh đầu có người ngoài hành tinh đang lượn lờ hay không. Ngay cả hai nhân vật chính vốn còn mơ hồ cũng không dám hó hé, chẳng phải vì bọn họ e ngại vũ khí sinh vật nào cả mà là Ares và J đang một trái một phải kẹp lấy, tùy thời có thể tấn công những chỗ yếu hại.

    Mọi người chờ đợi ước chừng 10 phút, có lẽ lâu hơn, mà cũng có thể là ngắn, tại nơi tối tăm này không ai có thể nắm chắc thời gian. Bỗng tiếng Sở Hạo thấp giọng truyền tới: “Đã đi rồi, nhưng không biết bọn chúng có để lại thiết bị giám sát gì không, vạn nhất mà có thì sau này sẽ bị chúng tập kích liên tục. Chúng ta một người cũng chạy không thoát.

    Jenny cũng đè thấp thanh âm: “Làm sao có thể, chúng sao tự dưng lại đi bố trí thiết bị giám sát chứ, cũng đâu phải người…”

    Sở Hạo cắt đứt lời nàng: “Là sinh mệnh có trí tuệ cao cấp, cô không nên cho rằng chỉ có nhân loại mới tạo ra thiết bị giám sát. Trong phim cũng có cảnh nhóm nhân vật chính vừa điều khiển hai chiếc xe phóng ra khỏi tòa nhà liền bị một con ‘tinh tinh’ công kích. Trùng hợp? Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy? Nói không chừng bây giờ thiết bị giám sát đã bố trí đầy đường rồi, chúng vẫn cần vô số não người mà.

    Nghe thấy mấy chữ ‘não người’, trừ hai nhân vật phim ra, những người còn lại không khỏi thân thể khẽ run. Chỉ có hiểu rõ sinh vật ngoài hành tinh trong Skyline mới biết được bọn chúng kinh khủng thế nào, mới cảm nhận được sự khủng bố trong đó. Đây không còn là vấn đề tử vong nữa, mà là đến khi ấy muốn chết cũng chẳng thể, cho nên không ai dám mạo hiểm.

    “Nhưng chúng ta cứ ở đây cũng không được, chưa nói tới chuyện có an toàn hay không, chỉ riêng việc tiếp tế đã khó giải quyết rồi. Chúng ta còn phải ở lại đây lâu, cần ăn cơm uống nước, mà hoàn cảnh chỗ này căn bản không thích hợp cho người ở lại…” Sở Hạo khẽ thấp giọng.

    Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc, một lát sau Ares bỗng nói: “Chẳng lẽ cậu định đánh cuộc với vận khí một lần? Chúng ta cùng chạy lên, sau đó một mạch lao tới chỗ trú ẩn? Khoảng cách từ đây đến đấy cũng không còn xa nữa.”

    “Khoảng cách theo đường thẳng chừng ba trăm thước, tính cả quãng đường phải đi tối đa bảy trăm mét, hơn nữa không phải đi qua đường lớn nào…” Sở Hạo cũng không trả lời Ares mà nhàn nhạt tính toán.

    J lúc này cũng xen vào: “Ta có thể mang theo Elaine, tốc độ tuyệt đối không chậm hơn các ngươi.”

    Jenny cũng vội vàng nói: “Tôi có tơ nhện, hơn nữa đã trải qua cường hóa phản ứng thần kinh, chỉ cần các bắt đầu di chuyển thì tốc độ của tôi tuyệt đối là nhanh nhất…”

    Mấy người thấp giọng nói, nhưng không có bất kỳ ai hành động. Cả bọn đều đang đợi Sở Hạo quyết định. Bất tri bất giác, Sở Hạo đã thành đội trưởng của tiểu đội này.

    Sở Hạo suy nghĩ hơn mười giây mới lên tiếng: “Thật có lỗi, có lẽ những gì tôi nói vừa rồi khiến mọi người hiểu nhầm. Tôi xin lỗi trước… Ý của tôi không phải là mau chóng chạy ra ngoài, sau đó đánh cược vào tốc độ và vận khí của mỗi người xem ai có thể sống sót. Hơn nữa chỗ trú ẩn sở dĩ được gọi như vậy là vì nó có thể cung cấp nơi ẩn nấp. Một khi chúng ta vội vàng chạy đến đó sẽ làm lộ vị trí, giá trị sẽ bị hạ thấp đến tương đương cái cống thoát nước này.”

    Mọi người đều im lặng đợi Sở Hạo nói tiếp, không biết vì sao trong lòng mỗi người đều sinh ra một ý tưởng kỳ quái, tựa hồ… Tựa hồ Sở Hạo đã sớm biết sẽ gặp phải cảnh này, bằng không sao hắn có thể trấn định như thế?”

    “BA~”

    Sở Hạo từ trong lòng ngực rút ra một chiếc bật lửa, hắn bật lên rồi nhìn xung quanh một chút, đến khi đến bên cạnh vách tường mới dùng móng tay vạch lên một khắc ngân, đồng thời mở miệng giải thích: “Đây là vị trí hiện tại của chúng ta, vòng tròn này là mục tiêu, chỗ trú ẩn, khoảng cách cùng đoạn đường thực sự phải đi tôi đều chú thích ở trên… Còn đây là bản đồ địa hình đại khái xung quanh nơi này.”

    Sở Hạo thậm chí không dừng lại hay chần chờ chút nào, mọi người đều nhìn theo ngón tay hắn đang khắc khắc gạt gạt trên vách tường, tuy không rõ lắm nhưng chỉ một hai phút sau cả vách tường đã hình thành một bộ địa đồ đơn giản, vừa xem liền hiểu.

    Đột nhiên Ao Saqi chỉ một vị trí bị chấm đen, nằm giữa nơi này và chỗ trú ẩn hỏi: “Đây là đâu? Vì sao anh lại đặc biệt đánh dấu nó?”

    “Nơi này… chính là sinh lộ của chúng ta.”

    Sở Hạo mỉm cười nhìn mọi người: “Đây là một tiệm cơm trong khu người nghèo, hiện tại khẳng định là không có người, về phần lối đi nhỏ phía sau cùng trong phòng bếp thì có rất nhiều thùng dầu cùng đường ống gas, đương nhiên, dưới đất còn trữ tàng rất nhiều bột mỳ, tài liệu…vv

    “Dầu? Ống Gas?”

    Nhãn tình Ao Saqi liền sáng lên, hắn chăm chú vào vị trí được đánh dấu đó: “Nói như vậy, anh là định… làm cái đó sao?”

    “Không sai, là thứ cậu am hiểu nhất đó.”

    Sở Hạo đóng bật lửa lại. Trong bóng tối, mọi người đều không thể nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ có thể nghe được thanh âm lầm bầm.

    “Tôi muốn tạo ra một vụ nổ đủ để ngăn cản truy binh và nhiễu loạn ánh mắt giúp yểm hộ chúng ta thoát tới chỗ trú ẩn…”

    “Nổ thật lớn!”

     
  2. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 15: Kế hoạch

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Đề nghị của Sở Hạo quá mức kinh người.

    Bất luận kẻ nào, chính xác hơn là bất cứ người bình thường nào trong tình huống này trước tiên sẽ nghĩ đến tận hết khả năng để đào tẩu, tìm chỗ an toàn, tuyệt đối không nghĩ tới chuyện làm kinh động đến sinh vật ngoài hành tinh, tốt nhất là dùng cách ‘người nhiều lực lớn’ đi cầu cứu quân đội. Đó mới là ý tưởng của người bình thường.

    Mà những kẻ không phải người thường như Ares, J, Ao Saqi sẽ không cầu cứu đám đông. Bọn họ hiểu rõ đạo lý nhiều người chưa chắc đã tốt, một mình hoặc số ít tinh nhuệ hành động sẽ dễ tới được điểm an toàn hơn.

    Nhưng giờ phút này… quyết định của Sở Hạo lại khiến mọi người kinh ngạc, bởi nó khác hoàn toàn với cách nghĩ của họ. Không phải dùng cách âm thầm chạy trốn mà là ‘gióng trống khua chiêng’… Nổ mạnh? Hắn không sợ dẫn dụ đông đảo người ngoài hành tinh đến sao?

    “Mỗi một sự kiện, mỗi một cá thể, mặc kệ nó có tư tưởng gì thì đều có ý nghĩa của nó…”

    Sau khi Sở Hạo giảng giải cụ thể kế hoạch của hắn, tựa hồ nhận ra nghi hoặc trong lòng mọi người liền dứt khoát nói: “Vấn đề sợ hay không sợ, kỳ thật nói đơn giản chính là những chuyện chúng ta làm rốt cuộc có ý nghĩa gì, có đáng giá hay không… Được rồi, đổi thành cách nói của các vị, chính là lợi ích quyết định hành động, về phần nguy hiểm… Tư bản có thể vì 300% lợi nhuận mà có thể can đảm trực tiếp đối diện với tử vong…”

    “Đầu tiên, chúng ta không thể chờ chết ở đây, nơi này là một tử lộ, đợi càng lâu nguy hiểm càng lớn. Tiếp theo là vấn đề lên mặt đất sẽ không tránh khỏi bị lộ hành tung, vô luận là ngẫu nhiên đụng phải toán tuần tra hay thiết bị giám sát đều sẽ dẫn tới trì hoãn thời gian và đưa đến càng nhiều quái vật hơn nữa. Những nguy hiểm này đều có khả năng xảy ra, mà theo ý tưởng lúc trước của các vị là âm thầm trốn về chỗ tránh nạn, chưa nói xác suất thành công là bao nhiêu, chỉ riêng việc ai trong các vị có thể khẳng định vận khí của mình đột nhiên bạo phát, tất cả mọi người chết hết chỉ mình không sao? Ai cũng không thể, ai trong chúng ta cũng không dám khẳng định chắc chắn điều ấy!”

    “Chính vì như thế, nếu muốn tìm ra biện pháp tốt nhất để đào thoát trong tình huống hiện tại, ta chỉ nghĩ được cách đó… Sinh vật ngoài hành tinh không phải đang tìm kiếm tất cả động tĩnh sao? Chúng không phải đang cần lượng lớn nhân loại à? Chúng ta liền cho chúng nó động tĩnh, đương nhiên, ‘nhiều người’ lại không có. Chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, dẫn dụ tất cả sinh vật ngoài hành tinh đang giám thị đi chỗ khác, chúng ta mới có thể an toàn trốn vào nơi trú ẩn. Kế hoạch của tôi chính là vậy!”

    Sở Hạo nói đến đây thì dừng một chút mới tiếp tục: “Như vậy, dựa theo đề nghị lúc trước của tôi, đầu tiên, J cùng Ares một tổ, hai anh phụ trách dẫn hai nhân vật phim tới chỗ trú ẩn, đồng thời bảo đảm an toàn cho bọn họ. Đương nhiên, Jerrord, Elaine, tôi cũng phải nói trước, việc này ngoại trừ đảm bảo an toàn cũng là vì giám thị hành động của hai vị, không nên vọng động chạy trốn. Hai người bọn họ có thể giết chết các ngươi rất dễ dàng. Tin ta đi, nhân mạng trong tay bọn họ không mạnh hơn tiểu miêu tiểu cẩu bao nhiêu đâu.”

    “Ta với Ao Saqi một tổ, hai người chúng ta phụ trách chế tạo vụ nổ. Công việc này xem ra rất nguy hiểm, Ao Saqi, cậu nguyện ý hành động cùng tôi không?” Sở Hạo quay sang hỏi.

    Ao Saqi vẫn trầm mặc trước sau như một, đợi gần mười giây mới chậm rãi nói: “Tốt, tôi đồng ý đi với anh, nhưng tôi có một yêu cầu… Tôi hy vọng sau này khi tôi có việc nhờ giúp đỡ, anh phải dùng trí tuệ của mình giúp tôi. Không cần anh phải ra tay, chỉ cần tính toán sắt đặt là đủ rồi. Đó cũng là việc anh thành thạo nhất mà phải không.

    Sở Hạo không chút chần chờ, bình tĩnh trả lời: “Chỉ cần không quá phiền toái, không thành vấn đề.”

    Cho đến lúc này, thanh âm Jenny mới khẽ run run vang lên: “Sở, Sở…Vừa nãy lúc bên trên, tôi không phải muốn trách cứ gì anh đâu. Tôi chỉ là… đột nhiên không quen, dù sao đó cũng là một mạng người, đoàn đội lúc trước của tôi không có trải qua chuyện như vậy, cho nên tôi… Đừng vứt bỏ tôi, van anh đó, tôi không định khiêu chiến vị trí của anh đâu. Tôi biết anh là một trí giả. Tôi đã nghe những người đi trước kể một số chuyện liên quan tới những trí giả trong truyền thuyết. Tôi tin tưởng phán đoán của anh mà. Đừng vứt bỏ tôi…”

    Nói đến đây, Jenny đã sắp khóc đến nơi. Vừa rồi Sở Hạo chỉ sắp xếp cho các thành viên khác trong đội, có mình nàng là không dặn dò gì khiến bản thân cảm thấy kinh hoảng. Không có ai ở đây hiểu được sự khủng bố của thế giới luân hồi hơn nàng. Đừng xem nàng đã trải qua hai bộ phim kinh dị, trên thực tế nàng đều chỉ dựa vào vận khí để sống sót nên điểm thưởng không có bao nhiêu, thậm chí ngay cả chi tiết phụ tuyến là gì cũng không biết. Bảo nàng là người thâm niên, chẳng thà coi nàng như tân nhân mang cái mác thâm niên còn hơn. Nàng hiểu rõ… một khi bị đoàn đội vứt bỏ, phải sống một mình trong thế giới luân hồi sẽ nguy hiểm thế nào, việc đó hầu như đại biểu cho tử vong.

    “Nghĩ gì thế, tôi sao có thể vứt bỏ cô…” Sở Hạo nghe vậy liền lập tức đáp, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy câu nói của mình tựa hồ có gì không đúng. “Nhiệm vụ của cô thực ra quan trọng nhất. Chúng tôi có thể sống sót hay không đều phải dựa vào cô.”

    “Ngay khi tiếng nổ đầu tiên truyền ra, cô phải lập tức rời khỏi đường cống thoát nước và đi đến chỗ thi thể người phụ nữ kia, hẳn là ở vị trí này. Cô đem thi thể cô ta tới địa điểm này.”

    Sở Hạo lại lấy ra chiếc bật lửa chiếu sáng chỗ vách tường hắn vừa khắc dấu: “Cô có được tơ nhện nên khi mang theo vật nặng thì không nên hành tẩu dưới mặt đất mà tận lực lướt đi trên cao. Đưa thi thể đó đến tòa nhà cao tầng chỗ chúng tôi và hội hợp với nhau ở bên trong. Cô phải dùng tốc độ nhanh nhất, bí mật nhất để hành động, tận hết khả năng không để bất cứ người ngoài hành tinh nào phát hiện, đó là nhiệm vụ của cô.”

    Jenny cố gắng nhớ từng lời Sở hạo nói, mãi đến khi nghe xong nàng mới tò mò hỏi: “Vì sao phải để cỗ thi thể ấy ở đó, cái này có tác dụng gì sao?”

    Sở Hạo chợt cười: “Cũng đúng, không bằng như vậy… Cô một đường đi tới, chỉ cần trên đường thấy thi thể nào thì mang theo cái đó. Nếu được thì mang một trăm cỗ tới cũng không sao, thế nào?”

    Sắc mặt Jenny lập tức đen thui, chẳng qua không biết là bị dọa hay đang cân nhắc lời đề nghị của Sở Hạo, nàng trầm mặc không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào dấu khắc trên vách tường, mãi đến khi chiếc bật lửa bị đóng lại, cả đường cống thoát nước lại một lần nữa chìm trong bóng tối.

    Trình tự hành động là như thế, tôi và Ao Saqi đi trước, đợi đến tiếng nổ thứ nhất vang lên, Jenny lập tức xuất phát, khi vụ nổ kịch liệt nhất, những người còn lại sẽ hành động, hơn nữa lộ tuyến của các vị phải thay đổi… Ares, anh còn nhớ rõ chuyện tôi nói với anh chiều hôm qua không?”

    Ares vốn đang sững sờ, lúc này lập tức trả lời: “Ý cậu là chỉ cái kia sao?”

    “Biết rõ là tốt rồi.”

    Sở Hạo và Ares đối thoại làm mọi người chung quanh cảm thấy kỳ quái, chẳng qua bây giờ cũng không phải lúc hỏi kỹ. Sở Hạo bỗng lại lấy bật lửa soi lên con số trên chiếc đồng hồ đeo tay.

    “Ao Saqi, 30 giây sau xuất phát.”

    “10 giây…”

    “5 giây…”

    “Xuất phát!”
     
  3. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 16: Bị lừa

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Đây là…

    Cảm giác trên chiến trường.

    Sở Hạo chui ra ra từ trong cống thoát nước lập tức hít một hơi thật dài, loại không khí tràn ngập mùi khẩn trương, sợ hãi, nghiêm túc, yên tĩnh cùng cảm giác nguy cơ khắp nơi này… hắn quả thực quá quen thuộc, đây là hương vị của chiến trường.

    Có lẽ không phải loại chiến tranh như trong sử thi, cũng không phải đánh nhau nơi nghèo đói. Nhưng mùi vị kia đúng là hương vị của chiến trường. Sở Hạo hít sâu một hơi, toàn bộ tâm tình liền bình tĩnh lại. Lúc trước xây dựng bố cục, hắc có chút chần chờ không quyết nhưng giờ phút này đã chậm rãi bị đánh tan. Hắn mỉm cười nhìn Ao Saqi nói: “Đi thôi, không cần quá gấp, nếu thật sự có thiết bị giám sát vậy vừa vặn để chúng nhìn thấy hai ta.”

    Ao Saqi trầm ổn nhẹ gật đầu. Hai người đi không quá nhanh nhưng cũng chẳng chậm. Mà thực ra cả hai lúc này đã không thèm quan tâm đến chuyện có gây động tĩnh hay không nữa rồi, ngược lại còn cố ý hất lên một ít đá vụn, tiếng bước chân cứ như vậy vang lên trong hẻm nhỏ. Đoạn đường này kỳ thật cũng không dài, chẳng bao lâu đã đến được mục tiêu. Đứng trước cánh cửa sắt, Sở Hạo quay đầu cười cười nhìn Ao Saqi rồi từ trong túi rút ra một cây kim nho nhỏ, loay hoay trước ổ khóa một chút, cảnh cửa liền bật mở. Hai người không chút chần chừ vọt vào trong, Sở Hạo còn tiện tay đóng sập cửa lại, âm thanh càng thêm vang dội.

    “Bắt đầu đi, chúng ta ước chừng có ba đến năm phút chuẩn bị, tiếp theo là ba phút tìm đường lui.” Sở Hạo vừa vào trong liền tra xét xung quanh tìm kiếm mấy thùng dầu đồng thời nới Ao Saqi.

    Khác với Sở Hạo, Ao Saqi trong phương diện này là người trong nghề, lợi dụng khí cụ đơn giản để chế tạo thuốc nổ là thứ hắn học tập, chớ đừng nói chi đến việc trong phòng có sẵn ống dẫn gas, hắn cũng lập tức chạy đi hỗ trợ. Hai người phân công nhau làm việc, chỉ ngắn ngủi một hai phút là có thể chế tạo thành công mọi thứ đủ để đánh sập tòa nhà này, sau đó chỉ cần mở gas quẹt lửa nữa là xong.

    Ngay khi hai người bắt đầu chế tạo thiết bị, Ao Saqi đột nhiên hỏi: “Sở, anh cho rằng thế giới luân hồi này là thực không? Bên trong thật sự có vô số thuộc tính cường hóa?”

    “Vô số là bao nhiêu? Một trăm triệu? một tỷ? hay một vạn? Cái đó phải dựa vào quyết định chủ quan của cậu, cho nên tính chân thực của việc ‘có vô số thuộc tính cường hóa’ tôi cũng không dám khẳng định, nhưng có một điều tôi dám chắc, nếu không gian chủ thần trong lời Jenny là thật, như vậy thứ tôi muốn cường hóa chắc chắn sẽ có.” Sở Hạo cũng không ngẩng đầu, cứ thế hồi đáp.

    Ao Saqi lại thấy hứng thú hỏi: “Sở, anh là người thông minh nhất tôi từng thấy. Tôi rất hiếu kỳ không biết anh muốn cường hóa cái gì? Là thành người có siêu năng lực như X-Men à? Hoặc là siêu nhân có lực lượng kinh người, không gì không làm được, hay khả năng khống chế không gian, thời gian gì đó?”

    Sở Hạo bấy giờ mới hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng cũng chỉ cười cười: “Không ngờ cậu cũng xem những thứ này, cậu có biết quy tắc Dungeons & Dragons không?”

    Ao Saqi gật đầu khẳng định: “Làm sao có thể không biết, danh tiếng của quy tắc này rất lớn, tôi trong lúc rảnh rỗi cũng sẽ chơi những trò này.”

    Sở Hạo bấy giờ mới cúi đầu làm tiếp: “Không có năng lực nhỏ yếu, chỉ có người dùng nhỏ yếu, những lời này hẳn rất nhiều người đã nói qua, nhưng trên thực tế năng lực bản thân có mạnh có yếu, đây là sự thực không thể trối cãi. Ví dụ như ngươi phun ra ngọn lửa chỉ nhỏ bằng que củi, ta đây phun ra thái dương, mạnh yếu trong đó đã đối lập nhau rồi. Có lẽ hỏa diễm của ngươi vào thời khắc mấu chốt sẽ đốt lên kíp nổ làm nghịch chuyển tình thế, nhưng điều đó không nói lên hỏa diễm của ngươi mạnh hơn thái dương của ta. Lực lượng chính là lực lượng, chân chân thật thật, bất luận nói thế nào cũng không thay đổi được điểm này.”

    “Thế giới điện ảnh trước mắt đã được nghiệm chứng là thật, nếu như chúng ta có thể sống sót, vậy kế tiếp chính là nghiệm chứng cường hóa của chủ thần không gian… Tôi vẫn luôn tin tưởng một điều, muốn đạt được bao nhiêu phải trả giá bấy nhiêu. Chỉ sợ ngươi muốn cường hóa năng lực càng lớn thì điểm số ngươi phải bỏ ra càng nhiều. Ví dụ ngươi muốn một cái huyết thống siêu nhân thì cần mười vạn điểm thưởng, đến lúc đó cũng chỉ đành trợn mắt nhìn mà thôi, không phải sao?”

    “Mà thực ra thì trong đoàn đội của chúng ta không có người thâm niên chính thức, Jenny không thể tính là người thâm niên được, kể từ đó, phim kinh dị, khoa học viễn tưởng, thảm họa đối với chúng ta đều có nguy hiểm rất lớn. Chúng ta không có điểm số dư thừa tích lại để đi cường hóa năng lực cường đại, đây chính là khốn cục, trước mắt tôi nghĩ tới hai biện pháp.”

    “Một là hợp tác đoàn đội, y theo năng lực, chức nghiệp, tính cách, thể chất của mình ở thế giới thật mà quyết định phương hướng cường hóa, hình thành chỉnh thể có thể phối hợp, bổ sung cho nhau. Chẳng qua cái này có độ khó tương đối lớn, một là vấn đề tín nhiệm, hai là số lượng thành viên, ba là ăn ý khi hợp tác, những điều này không phải trong thời gian ngắn mà hình thành được.”

    “Về phần biện pháp thứ hai… Đây là ý định của tôi, tận mọi khả năng cường hóa theo lối vạn năng, có thể lo lắng đến nhiều phương diện mà phối hợp cường hóa hợp lý. Tôi lựa chọn hệ thống ma pháp trong D&D , hoặc là huyết thống ma pháp sư hay cái gì đó tương tự. Tóm lại tôi muốn cường hóa năng lực ở phương diện này. Vấn đề cường đại và nhỏ yếu ngược lại trở thành không quan trọng.”

    Ao Saqi như có điều suy nghĩ, hắn cũng chơi loại trò chơi D&D, hơn nữa còn rất quen nội dung của nó. Trong D&D, ma pháp sư ở thời kỳ đầu thật ra không mạnh, số lần sử dụng phép thuật thì ít, uy lực lại nhỏ, thậm chí còn thua kém các loại vũ khí nóng hiện đại. Là người mới, điểm thưởng chỉ có như vậy, muốn cường hóa ma pháp sư đoán chừng sẽ không có bao nhiêu ma pháp để sử dụng. Nhưng Sở Hạo nói không sai, để thích ứng với mọi tình huống, cường hóa ma pháp sư là tốt nhất, mạnh yếu lại trở thành không quan trọng.”

    “Hơn nữa, hệ thống D&D kéo dài, cuối cùng có thể cường hóa ra cái kia…”

    Sở Hạo không giải thích cặn kẽ nữa, lời đến đó liền thôi, nhưng trong đầu hắn hiện tại không ngừng hiện lên vô số người đã mất, hảo hữu, chiến hữu cùng cô gái hắn đã từng yêu…”

    Nếu như… Bọn họ còn có thể sống, vậy thật tốt biết bao…

    Cả hai không nói chuyện nữa, mãi tới khi thiết bị cho vụ nổ được chế tạo xong, Ao Saqi lẳng lặng nhìn về phía Sở Hạo, hắn muốn biết Sở Hạo rốt cục muốn làm gì. Nhưng sở Sạo lại không để ý tới hắn, cứ lẳng lặng ngồi tại chỗ. Mãi tới khi hai người nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ma sát, Sở Hạo mới lên tiếng: “Quả nhiên là có thiết bị giám sát, nhưng mà tốc độ chậm hơn so với ta tưởng tượng, xem ra thành phố này vẫn cỏn rất nhiều người chưa bị bắt…”

    Ao Saqi nhìn Sở Hạo cầm thiết bị kích nổ, hắn tò mò hỏi: “Nếu như không có thiết bị giám sát thì phải làm thế nào?”

    “Vậy rất đơn giản… đi ra khỏi đường cống nước, một đường chạy trốn tới nơi trú ẩn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng không phải rất thoải mái sao? Sở Hạo cười cười. Hắn nhìn kỹ cái nơi đang phát ra tiếng ma sát kia rồi tìm một khe hở nhỏ ném thiết bị kích nổ vào trong.

    Bành! Tiếng nổ lớn khiến hai người cảm giác như cả căn nhà đều đang run rẩy nhẹ. Chẳng qua uy lực cũng không lớn như trong tưởng tưởng, hiển nhiên, bằng vào ít công cụ thô sơ muốn tạo ra vụ nổ lớn là điều không thể. Trừ phi bọn họ mở hết đường ống gas, đem cả căn phòng thành thùng thuốc nổ, như vậy mới tạo thành uy lực mà Sở Hạo chờ mong.

    “Hiện tại chỉ cần lẳng lặng chờ đợi thôi.”

    Lẳng lặng đợi… Ở nơi nào đó, một cô gái bị lừa đang ra sức nguyền rủa…

    Jenny đã không phải muốn mắng người nữa rồi, trên thực tế nếu Sở Hạo đứng ở đây bây giờ thì nàng nhất định đánh cho hắn một trận, được rồi, ít nhất cắn hắn một miếng cũng được…

    Y theo lời Sở hạo, hắn vào Ao Saqi làm mồi nhử, còn nàng đi vận chuyển thi thể sẽ rất an toàn, nhưng trên thực tế... an toàn quái gì! Sở Hạo thuần túy là lừa nàng! Cái này cũng gọi là an toàn à, nàng thật sự không biết chỗ đó mới là nơi nguy hiểm!

    Ngay khi Jenny nghe thấy tiếng bạo tạc đầu tiên, nàng sợ hãi, lo lắng, còn mang theo chút hưng phấn mơ hồ chui ra từ đường cống thoát nước, sau đó lại chạy vội đến chỗ người phụ nữ trung niên gặp chuyện không may, tiếp đến phải chịu đựng cơn buồn nôn mang thi thể đó tới chỗ mục tiêu được chỉ định. Kế hoạch thì là thế, nhưng vừa đi được nửa đường, tâm nàng liền nguội lạnh. Nàng nhìn thấy chỗ đó có ít nhất ba con bạch tuộc máy cỡ nhỏ, một ‘tinh tinh’, còn trên bầu trời, tàu ‘mực bay’ đang lượn vòng. Đây là trạng thái bao vây tiêu diệt à?

    Chẳng qua Jenny đã đến chỗ này thì không thể dừng được, nàng vội vàng xông tới, nhưng một con chương ngư máy cũng đã phát hiện ra nàng. Tuy nàng dùng tơ nhện để tung mình giữa không trung nhưng con chương ngư máy kia cũng linh hoạt vô cùng, những xúc tu của nó cắm trực tiếp lên tường, dùng đó để tăng tốc độ đuổi theo.

    Lần này thật sự là tiến lùi không được rồi, Jenny gấp đến độ hai mắt giăng đầy tơ máu, dường như sắp khóc đến nới, chẳng qua nàng chỉ thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn cắn răng dùng tơ nhện bọc lấy thi thể người phụ nữ kia rồi tháo chạy.

    Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, hiện tại Jenny cách tòa cao ốc mục tiêu chỉ khoảng hơn ba mươi mét, còn chương ngư máy phía sau cách nàng chừng hai mươi mét, hai bên một trước một sau lao tới phía trước. Mà ở bên trên, tàu ‘mực bay’ không ngừng đánh xuống các loại công kích ý đồ ngăn cản bước tiến của nàng, chỉ cần hơi chậm một chút là chết chắc.

    Trong lúc nguy cấp, Jenny cũng kích phát máu liều, chỉ thấy hai tay nàng khẽ rung, trong thời gian 1s, trên không con đường nhỏ phía sau xuất hiện mạng nhện chi chít. Khi phi thân tới điểm cao nhất, nàng không buông tay ra mà mượn lực bắn về phía sau. Xúc tu của con bạch tuộc máy cách nàng chưa tới 5~6m, mắt thấy sắp bị bắt, nàng bỗng lay động tơ nhện, mượn lực rơi để kéo căng dây và phóng mạnh về phía trước, tốc độ quả thực nhanh kinh người. Đối diện chính là tòa cao ốc mục tiêu rồi.

    Trước sau chỉ diễn ra trong nháy mắt, Jenny đã vượt qua còn bạch tuộc máy truy cản, thậm chí xúc tu của con phía trước cũng không bắt được nàng. Cả người xuyên qua một tầng cửa kính, chỉ thấy kim quang trên người chớp động, cả người không tổn thương gì, song bên hông xuất hiện vài tia sương mù màu trắng. Jenny vừa lọt vào phòng, người còn chưa rơi xuống đất, hai tay đã điên cuồng phóng tơ bịt kín cửa sổ. Xong xuôi, thân thể nàng mới tiếp đất trong tiếng vang trầm đục.

    “Đau a, thiệt là đau a…”

    Trong mắt Jenny mang theo hơi nước, phản ứng đầu tiên của nàng là đưa tay sờ tới bên hông, đến khi một chút hắc bột rơi ra, nước mắt rốt cục nhịn không được tuôn trào như mưa, cái gì cũng mặc, còn chẳng thèm để ý chỗ cửa sổ đang bị xúc tu đánh lõm vào, giống như bản thân vừa mất đi thứ gì đó trọng yếu vậy.

    “Được rồi, không phải chỉ là một đạo cụ phòng hộ cấp thấp thôi sao?”

    Thanh âm Sở Hạo bỗng vang lên phía sau nàng, cùng với đó là một bàn tay vỗ nhè nhè lên vai, khiến tâm trạng ủy khuất thoáng cái với đi rất nhiều.

    “Về sau tôi trả lại cho cô mười cái…”
     
  4. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 17: Điểm thưởng

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    “Anh biết cái đó giá bao nhiêu không? 2000 điểm đấy! Tôi cũng chỉ có một cái đấy thôi! Vừa có thể phòng ngự thương hại vật lý vừa chống được linh thể nguyền rủa. Anh làm sao có thể đưa tôi mười cái được chứ? Đem anh bán đi cũng không mua nổi một cái đâu!”

    Jenny vừa quệt nước mắt, vừa hung hăng nói với Sở Hạo: “Còn điều này nữa, không phải anh nói là các anh sẽ làm mồi sao? Thế quái nào mà khi tôi đi ra lại gặp nhiều quái vật như vậy? Anh có biết không hả? Vừa rồi thiếu chút nữa là tôi đã bị bắt rồi, sau đó bị cắt não, như vậy liền…”

    “Ân, tin tôi đi, không có chuyện gì đâu.”

    Sở Hạo cúi xuống nghiên cứu cụ thi thể người phụ nữ trung niên, toàn bộ phần sọ bị tách ra vô cùng chỉnh tề, bên trong cũng không có bất kỳ óc hay tổ chức thần kinh nào sót lại. Thủ đoạn thật chuyên nghiệp, mấy tay phẫu thuật não đỉnh cấp mà thấy cảnh này chắc xấu hổ cắn lưỡi mất.

    Jenny trong lúc vội vã chỉ kịp cầm lấy thi thể chứ chưa từng nhìn kỹ, bây giờ thấy vậy, thiếu chút nữa nôn luôn, cũng may khắc chế còn tốt, chưa đến mức mất mặt trước mọi người.

    “Rất tốt, tuy cần gia công cẩn thận thêm một chút, chẳng qua cũng không tệ.”

    Sở Hạo nâng cỗ thi thể lên, nghĩ nghĩ một chút rồi quay đầu mỉm cười nhìn Jenny nói: “Cô không cần phải xem tôi gia công thế nào, cứ đợi ở đây là được rồi, công cụ gây nổ đã chuẩn bị xong, đường lui của chúng ta cũng đã có, cô không nên lộn xộn với mấy thứ xung quanh, chúng có thể khiến cả đám tan thành cặn bã đấy.”

    Jenny rất tự giác gật gật đầu nhìn theo Sở Hạo và Ao Saqi đi vào phòng bếp, còn nàng ngoan ngoãn đứng lại trong hành lang. Toàn bộ mặt đất đều được đặt đầy thùng dầu cùng một số thứ khác, chẳng qua nàng xem không hiểu, nhưng theo bản năng với nguy hiểm cũng khiến nàng không dám táy máy.

    Đợi không bao lâu, Jenny liền thấy Sở Hạo cùng Ao Saqi đi ra, chẳng qua khiến nàng kỳ quái là Sở Hạo vẫn tươi cười như mọi khi nhưng sắc mặt Ao Saqi thì xanh mét, miễn cưỡng làm ra bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

    “Như vậy, kế tiếp là lộ tuyến chạy trốn của chúng ta.”

    Sở Hạo mỉm cười nói: “Kỳ thật chỉ cần vụ nổ bắt đầu, chúng ta muốn chạy trốn rất đơn giản.”

    “Đơn giản chỗ nào!” Jenny cảm thấy răng mình cực ngứa, rất muốn cắn Sở Hạo một cái. Nàng hét lớn: “Chúng ta bị vây ở chỗ này, bốn phía đều là vũ khí sinh vật, nơi đây lại bày đầy thiết bị gây nổ, thấy thế nào cũng giống đánh bom liều chết! Chạy trốn chỗ nào chứ, đơn giản chỗ nào?”

    “Yên nào, tin tưởng tôi.”

    Sở Hạo quay đầu nói: “Tôi sẽ không gạt cô.”

    Jenny cũng đành thở dài: “Hy vọng anh không nên gạt tôi… Nhưng mà vì sao tôi lại cảm thấy bất an như vậy?”

    “Ha ha ha ha….”

    Sở Hạo bật cười: “Vụ nổ phân làm ba bộ phận, bộ phận thứ nhất mở ra sinh lộ, bộ phận thứ hai chế tạo cơ hội chạy trốn, bộ phận thứ ba mới là tiết mục cuối cùng, chúng ta sẽ mở màn khói lửa cho thế giới Skyline, thấy sao?”

    Jenny cùng Ao Saqi đều không cười nổi, chuyện này liên quan đến cái mạng nhỏ của bọn họ mà, con sâu cái kiến còn muốn sống, huống chi là người? Tình huống trước mắt chính là tuyệt cảnh, bọn hắn bức thiết muốn biết mình sẽ chạy trốn kiểu gì.

    “Từ nơi này đi đến chỗ trú ẩn ước chừng chúng ta phải chạy chừng ba trăm thước. Nếu nơi đây xảy ra nổ lớn, như vậy chỉ cần chúng ta rời phòng sẽ bị phát hiện, cho nên không thể trực tiếp để lộ tuyến đường, tình huống như vậy đã được dự đoán trước.” Sở Hạo vẫn khẽ cười.

    Ao Saqi lập tức phát hiện ẩn ý trong lời nói này: “Các ngươi? Anh và Ares?”

    Sở Hạo tiếp tục mỉm cười: “Tôi phụ trách chọn lựa, hắn phụ trách xuất lực. Bố trí bên trong đều do tôi thiết kế… vị trí, tình huống chung quanh, có dễ tiến vào hay không, mấy con đường xuất nhập, đồ đạc sinh hoạt, cùng với có hay không thiết bị giám sát và điều khiển ngoại giới. Ares chuẩn bị hết những thứ này. Trong thời gian ngắn mà làm được như vậy không dễ đâu.”

    Ao Saqi gật gật đầu nhưng không nói gì, Sở Hạo cũng lơ đễnh: “Tôi có thể nói cho hai người biết, chỗ trú ẩn có tổng cộng 3 đường xuất nhập, ngoại trừ con đường bình thường dùng bên ngoài ra còn có hai lối đi thoát hiểm khác. Mà thực ra, sinh lộ của chúng ta chính là một cái trong đó.”

    Hiện tại cẩn thận nghe tôi nói, lần nổ đầu tiên sẽ chấn vỡ hoặc chí ít là đánh rách hai mặt tường, một mặt là giao lộ chúng ta sắp chạy trốn, mặt kia là chỗ vách tường Jenny tiến vào. Tôi đã cẩn thận quan sát tuyến đường thoát đi rồi, liên tục qua mấy tòa nhà nằm cạnh nhau, một tòa trong đó có tầng dưới cùng là mục tiêu của chúng ta.”

    “Sau đó thì sao?”

    Jenny cùng Ao Saqi hầu như đồng thời hỏi.

    “Sau đó… Hai vị cảm thấy ở phía mặt tường bị phá kia, người ngoài hành tinh sẽ án binh bất động sao? Không, hiện tại chúng đã đang tìm cách để tiến vào đây rồi. Khi chúng phá được vách tường kia sẽ dẫn phát vụ nổ thứ hai, trùng kích đó sẽ giúp chúng ta lao ra, đương nhiên lúc đó sẽ chịu chút thương tích, chẳng qua đấy là phương thức chạy trốn duy nhất.”

    Nói đến đây, Sở Hạo chỉ chỉ một cái giường lớn kê trên mặt đất: “Hai vị dựng đệm lên ngăn ở phía sau, mặt quay ra kia, OK, cứ như vậy, sau đó, hết thảy đều đã xong, chuẩn bị tốt cho va chạm nè.”

    “Va chạm?”

    Jenny cùng Ao Saqi trăm miệng một lời.

    Đang khi nói, hai người liền chứng kiến Sở Hạo chạy vội ra ngoài, cũng không biết hắn làm trò gì bởi ánh mắt đã bị chiếc đệm che lại. Đến khi Sở Hạo quay về, hai người liền kinh ngạc thấy hắn đang cầm một sợi dây thừng từ đằng sau buộc qua, đồng thời cột cả ba vào chiếc đệm, mặc dù chỉ là buộc một vòng nhưng tình cảnh như thế cũng khiến cả hai cả kinh.

    Hai người đang định hỏi bỗng hào quang mãnh liệt dâng lên, tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Tuy rằng vụ nổ không quá mạnh nhưng vẫn khiến hai người phải nhắm tịt mắt lại. Không đợi họ kịp định thần, từ đằng sau lại truyền đến lực đẩy, đồng thời còn có tiếng nổ khủng bố hơn lúc nãy đi kèm. Bởi vì uy lực lần này khá lớn nên cả căn phòng đều chấn động không ngừng.

    Chiếc đệm bị xung kích mãnh liệt đẩy bắn về phía trước, ba người thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị tốc độ siêu nhanh áp tới vách tường đối diện, nơi vừa bị vụ nổ thứ nhất tàn phá. Chỗ đó vẫn đang tràn ngập hỏa diễm cùng bụi mù. Chợt nghe một tiếng trầm đục, ba người lưng dựa vào đệm trực tiếp đụng lên vách tường, cả mảng chỗ đó liền bị bung ra, đập lên vách tường đối diện, chỉ để lại đằng sau một cái động lớn.

    Khi ba người đánh vỡ vách tường, bên kia cũng bị mở ra một cái lỗ lớn, hai cái bạch tuộc máy lập tức vọt vào bên trong, men theo hành lang mà đi. Nhưng chúng còn chưa di chuyển được bao xa, vụ nổ đầu tiên đã dẫn lửa trên mặt đất gây ra hỏa hoạn khắp nơi, bao gồm cả vị trí gây nổ trong hành lang… mà đường ống gas tựa hồ cũng ở đó…

    Oanh Oanh Long Long

    Âm thanh ầm vang kéo dài suốt mấy phút đồng hồ. Căn phòng đối diện với nơi gây nổ vừa rồi tựa hồ là một cái nhà kho. Lúc này nó đã trong tình trạng bán phế, xunh quanh lộn xộn toàn gạch vụn, đất đá và mùi hóa chất. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy bên trong đang có gì đó ngọ nguậy, vài giây sau thứ ngọ nguậy đó nhanh chóng trồi lên, lộ ra thân hình ba người. Cả ba vừa thoát ra liền hít lấy hít để, bộ dáng vô cùng chật vật, trên người lưu lại không ít máu tươi.

    Ba kẻ này đúng là Sở Hạo, Jenny, Ao Saqi. Sở Hạo là người đầu tiên nhảy ra ngoài, hắn cẩn thận kiểm tra thân thể cùng tay chân mình một chút, lại sờ sờ vết cắt trên đầu, lúc này mới vừa cười vừa nói: “Rất tốt, không có gì nghiêm trọng, kế hoạch rất thuận lợi.”

    “Tôi… chân tôi bị gãy rồi, đau quá, cái này mà rất tốt sao?” Jenny ngồi dưới mặt đất bưng lấy bắp chân, vừa khóc vừa nói.

    So với nàng, Ao Saqi vừa rồi bị đập vào đầu, vết thương đang chảy máu ròng ròng, nhất thời không nói gì được, thoạt nhìn rất dọa người.

    “Tình huống so với dự tính còn tốn hơn.”

    Sở Hạo nhìn kỹ hai người, mỉm cười, một tay bế Jenny lên, đồng thời vỗ vỗ vai Ao Saqi nói: “Anh bạn, đi thôi, không nên thất thần ở đây, cậu hình như bị chấn động não rồi. Cố chống đỡ đến được chỗ trú ẩn là sẽ an toàn.” Vừa nói hắn vừa chạy đi.

    Ý thức Ao Saqi có chút mơ hồ, nhưng giờ phút này cũng đành cắn răng kiên trì đi theo sau lưng Sở Hạo. Ba người khó khăn vượt qua đống hàng hóa, bàn ghế, miễn cưỡng ra khỏi nhà kho. Trước mặt là một đoạn hành lang, xem ra giống tầng trên của một căn nhà trọ.

    Đúng lúc này, từ sau lưng mọi người chợt truyền đến sóng xung kích càng thêm mãnh liệt, cường độ của nó thậm chí vượt qua lúc trước mấy lần, mọi người bước đi tập tễnh té lăn trên mặt đất.

    “Nổ aaaaah…”

    Lúc Sở Hạo ngã xuống đất, hắn miễn cưỡng hướng xoay lưng xuống dưới, cuối cùng không có đè lên Jenny. Nhưng vì tư thế hắn ngã không đúng nên mắt cá chân truyền đến một tiếng giòn vang. Sở Hạo khẽ nhíu mày nhưng không nói thêm gì.

    Bỗng, một âm thanh vang lên trong đầu ba người, tiếng nói đột ngột đó truyền lại một đoạn tin tức…

    “Giết chết hai vũ khí bạch tuộc loại nhỏ, mỗi cái thưởng 1500 điểm.”

    “Tổng cộng… 3000 điểm!”
     
  5. nhoctaxx

    nhoctaxx Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/3/11
    Bài viết:
    768
    Được thích:
    2,510
    VÔ HẠN THỰ QUANG
    Tác giả: Zhttty
    Nguồn: Bachngocsach



    Quyển 1: Skyline
    Chương 18: Nơi trú ẩn

    Dịch và biên: Phuthuyhog




    Sau khi rời khỏi nhà kho, đoạn đường tiếp theo không còn nguy hiểm gì nữa. Vụ nổ kịch liệt vừa rồi đã hấp dẫn hầu hết vũ khí sinh vật ở phụ cận, ít nhất ba người Sở Hạo sẽ có 10 phút an toàn.

    Trong khoảng thời ấy, Sở Hạo rốt cục mang theo hai người Ao Saqi và Jenny tiến vào tòa nhà có tầng hầm như đã định. Vừa tới nơi, hắn đập đập gõ gõ vài chỗ, không bao lâu liền tìm thấy mục tiêu. Hai người phía sau đối với Sở Hạo càng cảm thấy cao thâm mạt trắc. Bởi khi Sở Hạo nói cho bọn họ biết phía sau bức tường này là một đường cống thoát nước dẫn thẳng đến chỗ trú ẩn, hai người liền nhìn xung quanh xem có côn sắt gì gì đó không, nhưng không ngờ Sở Hạo lại thả Jenny xuống, còn thuận tay cầm chiếc thùng sắt chứa rác bên cạnh lên, đồng thời hai mắt hóa thành mờ mịt.

    “Ta khi còn trong tổ chức, vì một chút nguyên nhân mà tạo ra phương pháp tự thôi miên. Không biết các ngươi có từng nghe qua vài truyền lưu trong hiện thực, rằng con người tối đa chỉ sử dụng được một phần lực lượng cực nhỏ của cơ thể, chỉ trong tình huống đặc biết mới bộc phát ra tiềm lực chân chính. Thí dụ như người mẹ vì cứu con mà nhấc bổng cả xe ô tô. Người bình thường không thể làm được những việc như thế vì cơ thể có một hệ thống tự bảo vệ, một khi sử dụng lực lượng vượt quá sức chịu đựng của bản thân sẽ dẫn đến tổn thương không thể vãn hồi. Hệ thống tự thôi miên của tổ chức bọn tôi có thể cởi bỏ hệ thống rào cản này, dù gãy xương, cơ bắp đứt gãy cũng không thể ngăn cản thân thể triển khai lực lượng. Đấy chẳng lẽ là mở cơ nhân tỏa sao?”

    “Có lẽ cái đó đúng là cởi bỏ một loại gông xiềng…”

    Trong khi tiếng nói còn vang lên, Sở Hạo đã cầm thùng sắt đánh mạnh vào vách tường. Hai người bên cạnh trợn mắt há mồm ngây ngốc nhìn. Máu tươi loang lổ trên tay Sở Hạo, còn thùng sắt tất nhiên đã bị biến dạng, nhưng vách tường cũng theo đó mà nứt vỡ. Cuối cùng hai người nhìn thấy Sở hạo dùng một cước đạp đổ bức tường, để lộ một thông đạo tối đen như mưc.

    Sở Hạo tùy ý vứt bỏ thùng sắt đi rồi bất chấp máu tươi trên tay mình: “Đi thôi hai vị, chúng ta tới chỗ trú ẩn.”

    Mà sau đó, hai người liền ù ù cạc cạc bước theo Sở Hạo bảy ngoặt tám vòng, xuyên qua cánh cửa sắt đã mục nát một nửa, tiếp đến lại trải qua thông đạo kéo dài hướng lên trên, cuối cùng đi tới một phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên bảo hành sửa chữa điện nước. Lúc bọn họ tiến vào liền phát hiện bên trong đã sớm có người ngồi, chính là bọn Ares, J cùng hai nhân vật chính.

    Bốn người trong phòng tự nhiên cũng nhìn thấy mấy kẻ tiến vào này, đặc biệt là dáng vẻ máu tươi đầm đìa trên người liền khiến họ khẩn trương, vội bước lên đỡ. Ares còn định đưa ba người bị thương tới một phòng chữa bệnh cỡ nhỏ, ý muốn băng bó cho họ.

    Sở Hạo nhìn kỹ không gian xung quanh, bên trong chất đầy các loại rương hòm, còn có mấy lều vải dã ngoài và ánh đèn sáng ngời, đến lúc này hắn mới thở phào một hơi: “Chỉ cần chỗ trú ẩn an toàn, thương thế trên người chúng ta chỉ là ngoài da, tình huống các ngươi thế nào, lúc tiến vào có bị theo dõi không?”

    Ares lập tức lắc đầu: “Không có, dựa theo phân phó của cậu và cảm giác của Jerrord, không có bất cứ sinh vật ngoài hành tinh nào phát hiện ra bọn ta, hơn nữa trước khi đi vào, bọn ta đã đợi bên ngoài ít nhất ba phút, lúc đến đây lại mở thiết bị giám sát kiểm tra khu vực xung quanh, không có binh khí sinh vật nào xuất hiện cả.”

    “Vậy thì tốt rồi…”

    Sở Hạo ngã trồi trên mặt đất, hắn hít sâu vài hơi cố gắng đè nén cảm giác đau đớn, vội vàng nói: “Trong thời gian tôi ngất đi, hết thảy mọi chuyện do anh làm chủ, điều kiện tiên quyết là không nên để bại lộ, còn nữa, tôi có chút ý tưởng, đợi tôi tỉnh rồi bàn lại…”

    Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng Sở Hạo ngã lăn trên mặt đất…

    Đến khi tỉnh lại, Sở Hạo còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thịt bò bít tết cùng thanh âm kích động của Jenny.

    “…Thật sự được thưởng 3000 điểm! 3000 ah! Phải sống qua 3 bộ phim kinh dị mới được thưởng ngần đó. Bây giờ chỉ mất một cái công cụ phòng ngự 2000 đã đổi được 3000 điểm… Tôi đã sớm muốn đổi lấy một con Pokemon rồi, nhưng rẻ nhất cũng phải 3000, lần này, ha ha ha ha….”

    Jenny xem chừng là đang hưng phấn quá mức, nói đến cuối cùng đã bắt đầu cười ngây ngô, hơn nửa ngày sau cũng chỉ nghe thấy tiếng khúc khích.

    Thanh âm Ao Saqi cũng vang lên: “Đúng vậy, tôi có thể chứng mình, lúc đó đột nhiên xuất hiện một tiếng nói vang lên trực tiếp trong đầu tôi, ký ức vẫn còn khắc sâu, tiêu diệt hai con bạch tuộc máy, điểm thưởng tổng cộng 3000, không sai đâu.”

    Nghe đến đây, Sở Hạo rốt cục mở mắt nhìn nhìn chung quanh, phát hiện mình đang nằm trong lều, bản thân được tẩy rửa và băng bó chính quy. Xem ra Ares tuy xuất thân quý tộc nhưng cũng đã trải qua đào tạo của trường Y, phương diện này rất chuyên nghiệp.

    Mọi người bên ngoài bỗng nghe thấy trong lều truyền ra tiếng sột soạt, cuối cùng tấm vải che chắn được kéo lên lộ ra thân hình Sở Hạo. Hiện tại cả đám đang ngồi quanh bàn, trước mặt mỗi người đều có một đĩa bít tết cùng với salad và một ly rượu vang, đây rõ ràng là bộ dáng nhân sinh đắc ý mà.

    “Tỉnh chưa?”

    Jenny là người đầu tiên hưng phấn buông dao dĩa xuống: “Mau lại đây nếm thử đi, Ares làm đó, không ngờ tay nghề của hắn lại tốt như vậy, đây chính là bít tết thượng đẳng, còn rượu vang hắn nói là loại được cất giữ hơn 40 năm, nhưng tôi không tin lắm.”

    Không biết vì sao khi nghe lời nói đầy sức sống của Jenny, trong lòng Sở Hạo có chút ấm áp, hắn cũng không khách khí đi tới ngồi xuống. Ares bưng lên một phần bít tết cùng một ly rượu vang. Sở Hạo nhè nhẹ nhấp một hớp nhỏ, xong mới lên tiếng: “Ares không lừa cô đâu, chai rượu vang này có giá trị tương đương với một năm tiền lương của cô trong thế giới trước kia đó… Tình huống bây giờ thế nào.”

    Ares vẫn ôn hòa ngồi cắt bít tết, không nhanh không chậm mở miệng: “Tình hình rất tốt, chỗ trú ẩn không bị bại lộ, tuy rằng ở phụ cận cũng xuất hiện binh khí sinh vật, cũng có rất nhiều người ý đồ trốn vào cao ốc bên trên, nhưng dưới này lại chả có ai ngó ngàng tới.”

    Sở Hạo gật đầu, hắn còn chưa nói gì, J đã lên tiếng: “Sở, bọn họ nói thật chứ? Diệt hai con bạch tuộc máy liền được 3000 điểm.”

    “Đúng vậy, cái đó tôi có thể làm chứng.”

    Sở Hạo mỉm cười vừa cắt bít tết vừa nói: “Mỗi một bạch tuộc máy đều trị giá 1500 điểm, hiện tại tôi, Jenny, Ao Saqi đều có 3000 điểm, nếu như bọn tôi lại an toàn hoàn thành bộ phim kinh dị lần này nữa thì sẽ có 4000 điểm để sử dụng.”

    Ares cùng J liếc nhìn nhau, trên mặt hai người có chút hâm mộ. Hiện tại cả hai đã không còn nghi ngờ gì với thế giới luân hồi nữa rồi, nên tất nhiên cũng rất mong chờ với những thuộc tính cường hóa ở chủ thần không gian.

    Có người nào mà chưa từng ước mơ?

    Có lẽ bất cứ kẻ nào khi còn bé đều hi vọng mình đặc biệt, như trở thành thánh kỵ sĩ đồ long, siêu nhân bảo vệ thế giới, hoặc là các nhân vật võ hiệp, ai mà không muốn mình sở hữu một dị năng nào đó? Trở thành người có siêu năng lực, thậm chí siêu nhân với sức mạnh bài sơn đảo hải, trường sinh bất tử, vĩnh hằng bất hủ…

    Vậy mà ở nơi này, bọn họ lại có thể tiến tới rất gần những giấc mơ khi còn bé đó. Dù là ai cũng kích động vạn phần, cho nên trong lòng Ares và J đều rất để ý.

    “Đây chính là những gì tôi muốn nói trước khi hôn mê.”

    Sở hạo xiên miếng thịt bò vào trong miệng, phần bít tết này được nấu quả thực rất đúng tiêu chuẩn, non mà không sống, hương vị đậm đặc khó tan, thêm các loại gia vị bên trên… thật sự rất không tồi. Sau khi thỏa mãn cái dạ dày, Sở hạo mới tiếp tục: “Đạt được điểm thưởng mới là trọng yếu nhất.”

    “Quê ta có câu ngạn ngữ: Việc binh, đại sự quốc gia, vùng đất sinh tử, đạo lý tồn vong, không thể không xem xét.”

    Sở Hạo trực tiếp dùng tiếng hán đọc lại đoạn văn này, dù sao đây cũng là điểm hay của thế giới luân hồi, không cần phiên dịch mà vẫn có thể hiểu chuẩn xác ý nghĩa. Hắn nói tiếp: “Đối với quốc gia đã thế thì với cá nhân sao có thể ngoại lệ? Trong thế giới hiện thực, tiền là quân lính của mỗi người, cái gọi là quyền và lực không phải cũng nhờ tiền cả sao? Đối với chúng ta, điểm thưởng chính là binh. Chúng ta rất may mắn khi gặp phải bộ phim Skyline này. Nó là một phim khoa học viễn tưởng còn người ngoài hành tinh chỉ hơi lợi hại một chút mà thôi. Nhưng nếu chúng ta dính phải những thế giới không thể dùng khoa học giải thích thì sao? Thí dụ như loạt phim nổi tiếng The Grudge, hay một số các phim điện ảnh liên quan đến quỷ hồn, bằng thực lực chúng ta bây giờ mà đụng phải mới thực sự là cửu tử nhất sinh, kế hoạch tính toán có tinh vi hơn nữa cũng vô dụng.”

    “Chuyện mỗi một lần không chết trong phim kinh dị sẽ được thưởng 1000 điểm chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, vận khí có tốt cũng đến lúc dừng lại. Cho nên, việc chúng ta phải làm bây giờ là tận hết khả năng kiếm điểm thưởng để đề thăng thực lực trước khi gặp phải những phim kinh dị không có lời giải. Tôi hy vọng mọi người có thể…”

    “ Đi săn giết binh khí sinh vật ngoài hành tinh!”


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)