Huyền Huyễn  Võng Du Vô Địch Thăng Cấp Vương - Khả Ái Nội Nội

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 101: Có thể nể mặt ta chút được không?

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Động tác của Lâm Phi quá nhanh, khiến cho mọi người hầu như đều không kịp phản ứng, đường đường là thiếu gia của bang Hắc Hùng Kim Vô Nhai lại bị người ta đánh đến mặt mũi cũng biến thành đầu heo, máu loãng chảy xuống từ khóe miệng, bộ dạng vô cùng thê thảm.

    Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, thì lại có chút cố kỵ, nhất là đám tùy tùng của Kim Vô Nhai, mắt thấy người ta túm lấy thiếu gia nhà mình mà đánh, bọn họ sợ ném chuột vỡ bình nên không dám lên cứu. Thế nhưng tỏa ra ánh mắt đầy sát khí, nếu ánh mắt này có thể giết người, sợ là Lâm Phi đã chết không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lúc này bọn họ lại không có biện pháp nào khác ngoài trợn mắt nhìn.

    “Nếu ngươi còn dám mở miệng đại gia ta không ngại đánh gãy hết hàm răng này của ngươi, nghĩ xem một thiếu gia không có răng, chắc sẽ rất thú vị đấy.”

    Thanh âm ngang ngược gần như còn mang theo cả sát khí, Kim Vô Nhai lập tức ngậm miệng,võ giả không thể sử dụng huyền khí không khác gì con hổ mất đi móng vuốt, rất dễ bị nguy hiểm.

    “Vị này, ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?”

    Lý Khánh Phong thật không ngờ, ở thành Quy Nguyên lại có người có gan lớn như vậy, dám ở trước mặt mình đánh thiếu gia của bang Hắc Hùng. Mặc dù quan hệ của bọn họ cũng không phải là rất thân thiết thế nhưng cả thành Quy Nguyên đều biết bang Hắc Hùng là thế lực phụ thuộc vào Lý gia, người bình thường không ai dám đắc tội cả.

    Thế nhưng hôm nay, lại có người to gan dám đánh đàn em của mình ngay trước mặt mình, cơn tức này sao có thể nhịn được, hơn nữa người này còn rất lạ mặt, rõ ràng là vừa từ nơi khác đến.

    Nếu như là một người khác có gia thế, có thế lực, Lý Khánh Phong có thể sẽ có chút chần chừ, nhưng bây giờ ở đây chỉ có một người là bang Huynh Đệ đã sắp chết, một người là tên nhóc con không biết từ đâu chui ra, nếu cơn tức này còn nhịn không xả ra, khi truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt mũi danh tiếng của Lý gia.



    Lâm Phi một tay bóp cổ Kim Vô Nhan, giốn như cầm một khúc gỗ nhẹ tênh không hề có chút áp lực nào, cực kỳ không nể mặt mũi ai, “Ngươi là ai chứ, đại gia ta sao phải để lại mặt mũi cho ngươi, năm đó khi ta đang lăn lộn giang hồ, tên nhóc vắt mũi chưa sạch nhà ngươi vẫn còn đang ngồi nghịch bùn ở khe suối đấy!”

    Quá hả giận.

    Lá gan của Lâm Phi lớn như vậy từ bao giờ!

    La Thiên lúc nãy bị cản lại, giống như đang nhìn một chuyện lạ trên đời, hắn không tưởng tượng được Lâm Phi bạo lực như vậy từ bao giờ, cảm giác giống như tình cảnh năm đó lại hiện lại một lần nữa.

    Nếu như không phải vì có người đang nhìn, La Thiên thật muốn gào to một tiếng ánh mắt nhìn Lâm Phi lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

    Mặt của Lý Khánh Phon lập tức trầm xuống, là đệ tử dòng chính của Lý gia, hắn cũng được coi là một trong những nhân vật đứng đầu thành Quy Nguyên, cho dù là thế gia đang sa sút Lâm gia cũng không dám tùy tiện hô to gọi nhỏ với hắn như thế.

    “Tên kia, ngươi được lắm.” Lý Khánh Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Nếu như trước đây hắn chỉ muốn nhục nhã bọn họ một trận, thì lúc này trong lòng hắn lại tràn ngập lửa giận, mặc kệ chuyện gi xảy ra, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho tên này, “Ta ngược lại khá tò mò, ngươi rốt cuộc là ai, lại dám không coi Lý gia ra gì, từ trước đến giờ không ai dám ngang nhiên khiêu chiến Lý gia như vậy cả!”

    Mà về phía Lâm Phi, nếu hắn đã dám ra tay đương nhiên cũng đã có suy nghĩ cân nhắc kỹ càng rồi.

    Hắn làm vậy tuy có một phần là vì La Thiên, thế nhưng lý do lớn hơn là vì thế cục hiện tại.

    Lâm Phi lắc đầu: “Ta là ai không quan trọng, gia thế bối cảnh đối với ta không có nửa xu quan hệ, quan trọng là… ngươi nên vì chuyện vừa rồi xảy ra mà xin lỗi chúng ta.”

    Lý Khánh Phong nở nụ cười, đến cả Kim Vô Nhai đang bị bắt cũng cố gắng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

    Trong thành Quy Nguyên, thế lực có thể khiến cho Lý gia cúi đầu xin lỗi, có thể đếm trên đầu ngón tay, đã ít lại càng ít, tên nhãi ranh này nếu không phải là ăn nhầm gan hùm gan báo thì khẳng định là chán sống rồi.



    Sự việc lại lớn đến mức này!

    La Thiên cũng không dám mở miệng, Lâm Phi tức giận, cho dù là chính bản thân hắn cũng cảm thấy được một luồng khí tức nguy hiểm tới gần.

    “Ngươi muốn ta xin lỗi?”

    Lý Khánh Phong cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phi giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Đây quả là chuyện cười lớn nhất mà ta từng nghe được, ngươi lại dám muốn người Lý gia chúng ta xin lỗi ư, nhãi ranh, ngươi vẫn còn non lắm.”

    Khóe miệng Lâm Phi nhẹ nhàng nở ra một nụ cười: “Vậy cũng chưa chắc được!”

    “Thình thịch!”

    Kim Vô Nhai đột nhiên cảm thấy mình bị ném ra ngoài, trước mắt hoa lên, chỉ cảm thấy có một bóng người vụt lướt qua rồi biến mất, ngay lập tức bên tai hắn nghe được tiếng quỳ xuống đánh bụp một cái.

    Mà ở cửa, mấy người vừa rồi vẫn đang đứng, lúc này đã ngã ngổn ngang trên mặt đất, mà người trong cuộc là Lý Khánh Phong lúc này hai đầu gối đang khuỵu xuống sàn nhà, mà bốn phía xung quanh các khe nứt giống như mạng nhện đang không ngừng lan rộng, đó là do có lực vô cùng mạnh đánh vào mà xảy ra.

    Một màn này, hoàn toàn xảy ra chỉ trong nháy mắt.

    Tú bà xinh đẹp kia sớm đã bị dọa ngã ngồi dưới đất, không còn là thất thố bình thường nữa, không thể nào tưởng tượng được biến cố xảy ra ở ngay lầu Yên Hoa này, hôm nay ở chỗ này đệ tử dòng chính của Lý gia lại bị ép quỳ xuống, sự việc lớn đến quá mức cho phép rồi.

    Lâm Phi tùy ý đứng một bên, một tay nắm lấy đỉnh đầu của Lý Khánh Phong. Bản thân Lâm phi có thần lực, Lý Khánh Phong sao có thể chống lại được, nếu là ở nơi khác, chỉ cần một bàn tay này Lâm Phi cũng có thể bóp vỡ đầu đối phương, không ai có thể hoài nghi, Lâm Phi có khả năng làm chuyện này hay không.

    “Bây giờ ngươi có thể nói xin lỗi chưa?”

    Hai đầu gối của Lý Khánh Phong quỳ trên mặt đất, từ đầu gối truyền tới cơn đau nhức, rất rõ ràng đang nói cho hắn biết một sự thật, hắn đang quỳ, quỳ gối trước mặt một tên nhãi ranh lạ mặt.

    “Tên kia, ngươi nhất định sẽ phải chết!”

    Lý Khánh Phong nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm Lâm Phi, giống như đang nhìn kẻ thù giết cha vậy.

    Cùng lúc đó, Kim Vô Nhai cũng đang chật vật đứng lên, nhìn thấy đệ tử Lý gia đang quỳ trên mặt đất thì hắn lập tức thấy hoảng sợ: “La mập, mau bảo bạn ngươi dừng tay lại, mau lên.”

    Lâm Phi lại lắc lắc đầu: “Chả lẽ xin lỗi lại khó như vậy hay sao? Xem ra Lý gia các ngươi cũng chỉ có chút năng lực đó mà thôi, thật sự là khiến ta quá thất vọng.”

    Hắn thật sự không biết, quỳ mà xin lỗi, sỉ nhục này không phải lớn bình thường.

    Nếu Lý Khánh Phong thật sự nói xin lỗi, sau này về Lý gia, hắn cũng đừng mong ngẩng được đầu, trừ khi thực lực của hắn đột nhiên không ngừng tăng mạnh, mới có cơ hội cải thiện được tình hình.

    Vậy nên Lý Khánh Phong không có khả năng chấp nhận nói xin lỗi.

    Mà lúc này, điều duy nhất mà Lý Khánh Phong muốn làm chính là cắt tên đáng chết này làm tám khúc để xả giận, không quan tâm thân thế của hắn là gì.

    ….

    “Xin lỗi, ngươi đừng mơ, tốt nhất là bây giờ ngươi thả ta ra, nếu không sẽ có ngày Lý gia ta sẽ đến cửa hỏi tội ngươi. Ta đảm bảo lúc đó ngươi sẽ thảm rất rất thảm!”

    Tay Lâm Phi lại tăng thêm chút lực, cả người Lý Khánh Phong liền cảm nhận được cái gì gọi là thái sơn áp đỉnh (núi đè trên đầu), sàn nhà lại một lần nữa nứt toác ra càng rộng. Trên người Lý Khánh Phong lúc này thậm chí đã bắt đầu phát ra tiếng xương gãy lìa, thân thể hắn không ngừng vặn vẹo, mặt hắn lại vặn vẹo lại càng thêm kinh khủng, chứng tỏ sự thống khổ này vô cùng kinh khủng.

    “Bây giờ ngươi đã chịu nói xin lỗi chưa?”

    Tiếng của Lâm Phi hỏi không nóng không lạnh lại lần nữa vang lên. Đối với Lý Khánh Phong, giọng nói này không khác gì giọng nói của ma quỷ.

    Vào đúng lúc này, một giọng nói khác yên lặng cất lên.

    “Lâm Phi, trẻ con không hiểu chuyện phạm sai lầm, ngươi cần gì phải làm khó bọn họ, nể mặt ta, tha cho hắn một lần này được không?”​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 102: Tứ đại công tử

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Đột nhiên có một tiếng nói đi truyền từ xa đến!

    Người phản ứng đầu tiên không ai khác ngoài Lý Khánh Phong. Mặt hắn trong nháy mắt thay đổi, lộ ra vẻ mặt oán độc: “Tên nhóc thối tha, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”

    “Nói nhảm thật là nhiều!”

    Trên người Lý Khánh Phong một lần nữa lại truyền tới tiếng kêu rên, thì ra chỉ trong nháy mắt này, Lâm Phi đã lại tăng thêm lực đè ép.

    Thế nhưng ngay sau đó, Lý Khánh Phong cùng Kim Vô Nhai hình như nhớ tới điều gì đó, nhất là Lý Khánh Phong, giống như nhìn thấy một chuyện không thể xảy ra vậy, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn về phía Lâm Phi: “Ngươi… ngươi là Lâm Phi năm đó!”

    Nếu là người bình thường, bọn người Lý Khánh Phong có lẽ sẽ thật sự không cần lo lắng, ở thành Quy Nguyên hầu như không ai dám đắc tội bọn họ.

    Thế nhưng không thể ngờ được, bản thân mình lại gặp phải Lâm Phi, chỉ trong nháy mắt, tự mình lại thành thủ hạ bại tướng dưới tay hắn. Hắn không đột nhiên nhớ tới một việc mà trước đây đã được nghe, lúc đó khi Trương Vạn Tùng bị phế đi một cánh tay hắn còn khinh thường không thèm quan tâm, Tam thiếu gia Lâm gia vốn nổi danh là một phế vật, có thể lợi hại đến cỡ nào được, có khi người ra tay là tùy tùng của hắn, bị Lâm Phi giả danh thế thân thôi. Thế nhưng bây giờ thì….. hắn đã biết mình sai lầm rồi, lúc này hi vọng duy nhất là người tới tốt nhất có thể dạy cho Lâm Phi một bài học.

    Lý Khánh Phong ít ra có thể tiếp nhận được thông tin này, nhưng Kim Vô Nhai năm đó cũng rất phách lối, thế nhưng lúc này lại sợ tới nhũn cả tay chân. Hắn không thể tin được, mình lại gặp được tên Lâm Phi phế vật của Lâm gia kia ở đây, hơn nữa bản thân mình còn bị hắn đánh sưng lên giống như đầu heo. Tuy rằng bang Hắc Hùng của hắn hiện tại thế lực đang không ngừng mở rộng, có thể không để vào mắt rất nhiều thế lực nhưng Lâm gia tạm thời bọn hắn vẫn không dám đắc tội.

    Tuy rằng thực lực của Lâm gia đã không còn được như năm xưa, nhưng rốt cuộc lạc đã gầy vẫn lớn hơn con ngựa, bang Hắc Hùng bọn họ vẫn không dám đụng vào.

    Kim Vô Nhai lúc này quả thật là sợ hãi vô cùng.

    Lâm Phi dù có là phế vật thế nào đi nữa, thì cũng là Tam thiếu gia của Lâm gia, thân phận tôn quý, không phải một thiếu gia nho nhỏ của bang phái có thể sánh được. Lúc này hắn thậm chí cảm thấy mình may mắn, rằng Lâm Phi cũng chỉ đánh chứ không hề giết hắn vì cho dù hắn (Lâm Phi) thật sự muốn làm vậy đi nữa thì bang Hắc Hùng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, thậm chí còn không dám trả thù.

    Chênh lệch giữa gia tộc và bang phái chính là ở chỗ này.



    Sau khi nghe được tiếng nói ngoài cửa.

    Sắc mặt La Thiên liền thay đổi, hắn vội vàng đi đến, hạ giọng nói với Lâm Phi: “Sâu bệnh, việc lớn không tốt rồi, nhất định là bọn họ đến!”

    Lâm Phi nhíu mày, từ trên người La mập hắn cảm nhận được rõ ràng sự không tự tin, giống như người vừa mở miệng nói chuyện có thân phận rất lớn vậy, tùy ý hỏi: “Lão mập, mấy năm không gặp, lá gan của ngươi hình như nhỏ đi rất nhiều, không lẽ người đến có thân thế rất lớn sao?”

    Nếu là ngày thường, lúc này La Thiên đã sớm dùng tới chiêu ba mươi sau kế chạy là thượng sách, thế nhưng hôm nay người ra mặt giúp hắn là Lâm Phi. Cho dù đã mấy năm không gặp, hắn vẫn luôn coi Lâm Phi là bạn tốt, nên hắn vẫn kể rõ mọi thứ cho Lâm Phi: “Lâm Phi trong năm năm ngươi không ở đây, thành Quy Nguyên xuất hiện Tứ đại công tử, mỗi người đều có thực lực vô cùng mạnh, trong năm năm này, danh tiếng của bọn họ rất cao, người vừa nói chắc chắn là của Lý Nguyên của Lý gia, một trong Tứ đại công tử.”

    Lâm Phi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chỉ trong năm năm đột nhiên lại nhảy ra Tứ đại công tử, năm đó khi mình ở đây, Tứ đại công tử chó má gì đấy cũng không hề tồn tại, mà bây giờ lại đột nhiên nhảy ra Tứ đại công tử, nghe có vẻ rất có ý tứ.

    Lúc đầu, Lâm Phi cũng chỉ định xử lý tên đệ tử Lý gia này, bây giờ nhảy ra một Tứ đại công tử, thân phận địa vị hoàn toàn khác biệt, khiến Lâm Phi lại càng hứng thú.

    La Thiên thấy Lâm Phi nói như vậy, lời vốn đã ra đến khóe miệng lại nuốt về, kiên định nói: “Sâu bệnh, việc này tất cả là do ta, chút nữa bọn chúng dám làm gì, lão mập ta đây tuyệt đối sẽ xông lên phía trước, lão mập ta một khi đã giận lên, ai ta cũng không sợ.”

    Lâm Phi có thể nhìn ra được, đây hoàn toàn là những lời nói thật tâm của La Thiên, đây có thể coi như là một người bạn tốt, sau này ngược lại có thể lôi kéo một phen, trở thành một cánh tay của mình.

    “Yên tâm, mọi việc đã có ta rồi, Tứ đại công tử thì cũng chỉ có thế, nếu hắn thật sự muốn làm gì, ta đây sẽ phế hắn trước tiên.” Lâm Phi ha hả cười nói.

    La Thiên cũng không nghe lời này của hắn, trong lòng đã sớm quyết định chủ ý, cho dù thế nào đi nữa cũng quyết không để Lâm Phi gặp chuyện không may.



    Trong lúc bọn họ nói chuyện rất nhanh người bên ngoài đã đi tới.

    Người nọ đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn vào Lý Khánh Phong.

    “Nguyên ca ngươi tới thật tốt quá, mau dạy cho tên Lâm Phi khốn khiếp này một bài học!”

    Mấy người ở cửa vừa xuất hiện, Lý Khánh Phong vốn đang quỳ trên mặt đất cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa vững chắc, hung phấn giống như đã nhìn thấy được bộ dạng xui xẻo của Lâm Phi.

    Răng rắc! Răng rắc!

    “A … Đau chết ta rồi.”

    Vừa mới dứt lời thì Lý Khánh Phong cảm nhận được cơn đau nhứuc từ toàn thân truyền đến, chính thức cảm nhận được cái gọi là thái sơn áp đỉnh, nhịn không được hét to, khiến người nghe đến cũng cảm thấy da đầu tê dại.

    “Lâm Phi, ngươi ỷ mình là Tam thiếu gia Lâm gia, ở đây cố ý nhục nhã người Lý gia ta, là có ý gì đây!”

    Lý Nguyên bộ dạng trông rất nho nhã không hề khiến cho người nhìn cảm thấy kiêu ngạo, lại khiến người ta nhìn vào thấy có hảo cảm. Thế nhưng người nào quen hắn đều biết, Lý Nguyên cũng không dơn giản như ngoài mặt hắn tỏ ra, mọi người đặt cho hắn biệt danh là “Hắc công tử” cũng đủ thấy thủ đoạn độc ác của hắn.

    Nếu không phải Lý Nguyên vừa đúng dịp đi ngang qua, làm sao biết được, Tam thiếu gia Lâm gia lại dám ra tay với người của Lý gia bọn họ, là đệ tử dòng chính của Lý gia, không phải ai cũng có thể nhục nhã được.

    Lúc này đi cùng với Lý Nguyên, trừ hắn đều là thiếu gia của các gia tộc hạng hai hạng ba, thế lực cũng không vừa, cùng thuộc một vòng tròn thế lực, đương nhiên cũng coi Lý Nguyên là người dẫn đầu.

    Lâm Phi cũng không buông tay, thản nhiên nói: “Mấy năm không gặp, người của Lý gia các ngươi lá gan càng càng lớn. Đại gia ta ăn uống ở đây, người của Lý gia ngươi lại dám xông vào,ngươi hỏi ta đây có ý gì, ta đây còn muốn hỏi ngược lại, Lý gia các ngươi có phải là nghĩ thành Quy Nguyên thành nhà mình rồi phải không, chỗ nào cũng dám xông vào?”

    Đừng chỉ nhìn Lâm Phi thích ra tay đánh nhau, hắn cũng biết nói đạo lý, mọi việc đều nằm trong một chữ lý này, đặc biệt là đối với những gia tộc này, ai chiếm được đạo lý người đấy có ưu thế.

    Những lời này vừa nói ra, trong lòng Lý Nguyên liền thầm mắng Lý Khánh Phong ngu ngốc, nếu không phải thế cục hiện tại đang trong giai đoạn quan trọng, bọn họ chưa chắc phải sợ Lâm gia, nhưng bây giờ lại không thể gây ra phiền phức gì.

    Tên nhóc Lâm Phi này vừa trở về, trước mặt mọi người phế đi cánh tay trái của Trương Vạn Tùng, việc này trong nội bộ các gia tộc đang lưu truyền sôi sùng sục. Cho dù thân là một trong Tứ đại công tử, Lý Nguyên cũng không thèm để Lâm Phhi vào mắt, thế nưng hôm nay gặp mặt hắn phát hiện Lâm Phi trở nên gian xảo hơn rất nhiều, biết được phải nắm được đạo lý, đặc biệt là cái mũ này một khi đã chụp xuống, nếu như Lý Nguyên dám thừa nhận, tuyệt đối sẽ gây ra phiền toái lớn.

    “Lâm Phi, ngươi chính là phế vật mất mặt xấu hổ năm năm trước đấy hả?”

    Lý Nguyên vẫn chưa mở miệng, mà từ phía sau đi ra một người trẻ tuổi, cả người trông có vẻ tà khí, nghiêng mắt nhìn Lâm Phi chằm chằm, khẩu khí không phải chỉ gây khó chịu bình thường.

    “Ngươi lại là ai nữa?”

    Người kia vừa đi đến, Lâm Phi lập tức cảm nhận được địch ý nồng nặc tỏa ra từ trên người đối phương, nhưng rõ ràng hắn lại chưa từng gặp qua người này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 103: Tại sao ta phải luận võ với ngươi

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Một người xa lạ từ đâu đi tới, cho dù là có địch ý, Lâm Phi cũng không thèm quan tâm đến.

    Vào lúc này, mục tiêu của hắn vô cùng đơn giản, hắn muốn thay đổi thế cục hiện tại trong thành Quy Nguyên, nhất là sau khi biết rõ tình huống lại càng phải đổi.

    Trẻ con đánh lộn, không có gì phải lo.

    Vậy nên Lâm Phi càng không bận tâm gì cả, sự việc năm năm trước, ảnh hưởng đến sự phát triển của Lâm gia, trở thành tâm ma trong người, nếu không xử lý tốt tâm ma này, nhỡ đâu sau này trong lúc tu luyện xảy ra chuyện gì, Lâm Phi cũng không dám chắc chắn mình có thể xử lý được, cho dù là hiện tại hắn thăng cấp đều là nhờ vào hệ thống tăng level, nhưng tâm mà cũng không thể không đề phòng.

    La Thiên bỗng dưng tiến tới gần, nói với Lâm Phi: “Sâu bệnh, ngươi nên để ý đến người này một chút, gia tộc của hắn hiện tại đang là đối thủ khiêu chiến lớn nhất của Lâm gia các ngươi, nếu như lúc này Lâm gia của các ngươi thua cuộc, thì gia tộc bọn họ sẽ là gia tộc được thay vào.”

    Lâm Phi cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao người này lại có địch ý lớn như vậy với hắn, hóa ra là do để ý tới vị trí hiện tại của Lâm gia, à không phải, là để ý tới quyền lợi cùng địa bàn mà vị trí hiện tại đem lại.

    Vấn đề của gia tộc, Lâm Phi không rõ ràng lắm, nhưng cho dù là từ địa cầu chuyển kiếp đến đây, ít nhiều gì hắn cũng biết gia tộc hiện đang có vấn đề, đặc biệt là đại hội bàn luận năm năm một lần, trên thực tế là một đại hội dùng để chia cắt địa bàn và quyền lợi.

    Về điểm này, Lâm Phi lại hiểu rất rõ.

    “Là gia tộc nào?”

    “Gia tộc Bắc Cung, là gia tộc mới nổi trong năm năm nay, hiện tại là một gia tộc có thực lực được tính là có tính khiêu chiến nhất với Lâm gia nhà ngươi, tên này là một đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Cung, Bắc Cung Vô Tình.”



    Bắc Cung Vô Tình là đệ tử dòng chính của gai tộc Bắc Cung, cũng được coi là một trong những nhân vật lớn lối số một, đặc biệt là khi điều kiện đầu tiên là gia tộc Bắc Cung có thể thay thế vị trí của Lâm gia, hắn làm việc càng kiêu căng bá đạo hơn trước.

    “Phế vật nhà ngươi, có gan nói lại một lần nữa? Nếu ta đây không dạy cho ngươi một bài học nhớ đời, cái họ Bắc Cung này của ta sẽ viết ngược lại!” Bắc Cung Vô Tình vẫn chưa xem Lâm Phi để trong lòng, bản thân hắn cũng có thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, Lý Khánh Phong đang quỳ dưới đất kia không thể so với hắn được.

    Một trong Tứ đại công tử Lý Nguyên đứng đó, thân là đệ tử gia tộc, lại là Tứ đại công tử, trước giờ căn bản cũng không coi đám Kim Vô Nhai hay Bắc Cung để trong lòng, ở trong mắt bọn hắn, bọn chúng đều là đám không cần nhớ tên, cũng không xứng đáng đứng cùng một chỗ với mình. Lúc này mắt Lý Nguyên hơi hơi nheo lại, chỉ ước gì Lâm Phi cùng Bắc Cung đấu một trận, còn về phần Lý Khánh Phong đang quỳ trên mặt đất, đơn giản đã ném đi mặt mũi của gia tộc, nếu đã quỳ thì cũng không ngại quỳ thêm một lúc nữa.

    Lâm Phi nở nụ cười, quay sang nói với La Thiên: “Lão mập, ngươi nói xem người này có phải là đầu óc không được bình thường không.”

    La Thiên lúc đầu còn chưa hiểu được, thế nhưng chỉ một giây sau đó liền cười phá lên, động tác khoa trương vô cùng, có thể coi như là ôm bụng cười lớn: “Ha ha, tên nhóc này nhất định là tai không được tốt cho lắm, ta nghĩ khuyên ngươi nên đi khám đại phu, nếu không sau này trở thành người điếc thì lại không tốt rồi.”

    Sắc mặt của Bắc Cung Vô Tình nhất thời trở nên vô cùng khó coi, ở trong thành Quy Nguyên này, gia tộc Bắc Cung của hắn hiện đang là gia tộc có khả năng lớn nhất thay thế vị trí Lâm gia, đại hội còn chưa bắt đầu, đã sớm có vô số gia tộc nhở đến nịnh bợ, nên tự nhiên đệ tử của gia tộc Bắc Cung cũng rất lớn lối.

    “Hai người các ngươi thật to gan, nhất là tên mập chết tiệt kia, không có sự giúp đỡ của Lâm gia, ta đây chống mắt lên nhìn xem cái bang Huynh Đệ của các ngươi làm sao sinh tồn được!” Lửa giận thiêu đốt Bắc Cung Vô Tình, hắn chỉ vào La Thiên mắng, lại quay về phía Lâm Phi khôn chần chừ vạch mặt: “Lâm tam thiếu gia, ta nghe nói mấy ngày trước ngươi ra tay dạy dỗ Trương Vạn Tùng, ta ngược lại khá tò mò phế vật như ngươi, dùng thực lực gì để dạy dỗ được Trương Vạn Tùng, Bắc Cung ta cũng rất muốn hiểu biết một chút!”

    Từ đây rõ ràng có thể thấy được Bắc Cung Vô Tình không vô cùng giận dữ đến như vậy. Đương nhiên đây không đơn giản chỉ là giận giữ như vậy, gia tộc Bắc Cung của hắn đang muốn đoạt vị trí hiện tại của Lâm gia, nếu hôm nay hắn có thể nhục nhã được Lâm gia Tam thiếu gia, đồng nghĩa là tăng lê ndanh vọng cho gia tộc Bắc Cung, đá đi được Lâm Phi, là chứng minh cho mọi người thấy được, một đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Cung cũng có thể đá bay được thiếu gia của Lâm gia.

    Đừng nghĩ rằng mọi đệ tử gia tộc đều rất ngu ngốc, Bắc Cung Vô Tình vừa khéo sao lại là một người khá thông minh, hắn sẽ không tự nhiên mà đứng ra, hai bên đều là thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, Bắc Cung Vô Tình cũng không thật sự lo lắng lắm, chỉ cần đá bay được Lâm Phi, trưởng lão gia tộc chắc chắn sẽ phải nhìn mình với con mắt khác, có thể lấy đến được càng nhiều tài nguyên tu luyện.

    Lý Nguyên đứng bên cạnh vừa nghe được, trong mắt lóe lên ánh sáng ngoài ý muốn, trông có vẻ không dược cao hứng lắm, vốn định để cho bọn hắn chó cắn chó một cái, kết quả lại phát hiện do chính mình sơ suất để mất đi một cơ hội tốt.

    Lâm gia bây giờ đã không được như năm đó, nếu như lúc này mình thêm vào một chân,thì danh hiệu Tứ đại công tử này của mình cũng có thể cao thêm một bậc, vượt qua cả ba đại công tử còn lại.

    Lý Nguyên hối hận rồi, vô cùng hối hận, vì bản thân đã bỏ qua một cơ hội rất tốt.

    ….

    Muốn lừa ta! Không có cửa đâu!

    Lâm Phi cũng không phải là “Lâm Phi” trước kia, là dạng người chỉ toàn cơ bắp chỉ biết đánh nhau.

    “Đại gia ta đây không cần thiết phải cùng ngươi bàn luận bất cứ cái gì cả!” Lâm Phi cự tuyệt.

    Bắc Cung Vô Tình cười nhạt, trong nụ cười còn mang theo cả khinh bỉ: “Ta cũng biết là ngươi không dám! Nói không chừng là Trương Vạn Tùng đánh bại ngươi cũng nên!?”

    Lâm Phi lắc đầu một chút cũng không tức giận: “Ngươi muốn ta luận võ chỉ bảo cho ngươi một chút, nhưng dựa vào đâu mà ta phải cùng ngươi so chiêu, phải biết ta đây rất bận bộn rất nhiều việc, mỗi giây mỗi phút đều đáng giá cả nghìn lượng bạc, làm gì có thời gian cùng ngươi luận võ!”

    Trên trán Lý Nguyên cùng Bắc Cung Vô Tình đều chảy xuống vô số vạch đen.

    Lâm gia Tam thiếu gia này rốt cuộc hắn nghĩ mình là ai vậy chứ, chả lẽ hắn là thương nhân sao, còn dám mở miệng nói mỗi giây mỗi phút mình đều kiếm được mấy ngàn lượng.

    Hắn muốn tiền cược!

    Bọn họ ngay lập tức rõ ràng Lâm gia vì sao không chịu ra tay.

    Tên này thật quá gian xảo.

    Thật vất vả mới có được cơ hội này, Bắc Cung Vô Tình đương nhiên không chịu bỏ qua, hắn tự tin bản thân có thể một bước lên trời, cho dù có không được, địa vị của gia tộc mình trong mắt mọi người nhất định cũng sẽ tăng cao. Chưa nói đến, hắn vẫn luôn biết, Lâm Phi vẫn là phế vật tu luyện, năm năm trôi qua thực lực vẫn luôn dừng ở cấp Võ đạo thấp nhất gần đây mới đột nhiên tăng mạnh, nên hắn một chút cũng không lo lắng.

    Bắc Cung Vô Tình từ trong người lấy ra hai tấm ngân phiếu, nếm lên trên mặt bàn: “Đây là một nghìn lượng bạc, ngươi đã hài lòng chưa?” Hắn nghĩ ngần này chắc là đủ rồi.

    Lâm Phi nhìn thoáng qua rồi xì một tiếng khinh thường: “Bản thân ta đường đường là Lâm gia Tam thiếu gia, ngươi nghĩ rằng với một nghìn lượng bạc này cũng đủ cho ta ra tay sao? Đại gia ta chướng mắt thứ này của ngươi, nếu như ngươi không đưa ra được thứ gì tốt, thì ta đây cũng không muốn ở lại lâu đâu.”

    Bắc Cung Vô Tình giận quá hóa cười: “Lâm tam thiếu gia, nếu ngươi đã nói vậy, vậy thì Bắc Cung ta đây không mang ra đồ tốt cũng không được rồi, vậy thứ này không biết người thấy có được không!”

    Không biết Bắc Cung Vô Tình làm động tác gì, mà trên bàn lại có thêm một vật nữa.

    Mọi người vừa nhìn thấy vật này liền trở nên náo động.

    Bắc Cung Vô Tình cũng không nhanh không chậm mà giới thiệu.

    “Đây là bùa chú cấp ba,Chân Dương Hỏa phù, là chân dương huyền khí được hỏa hệ huyền giả để lại, nếu thi triển ra, cho dù là Võ Đạo thất trọng thiên cũng đỡ không nổi một chiêu, vật này của Bắc Cung ta ngươi thấy sao, nếu ta đã đưa đồ ra thì Lâm tam thiếu gia, ngươi cũng phải đưa ra đồ vật nào đấy có giá trị tương đương chứ?”

    Bắc Cung Vô Tình phản kích.

    Thế nhưng, hắn vừa dứt lời, bên ngoài một lần nữa lại truyền đến thanh âm.

    “Hôm nay là ngày tốt hay sao vậy, sao mọi người đều lại đây cả thế này!” ​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 104: Ta làm nhà cái, các ngươi ai dám thử?

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Bắc Cung Vô Tình lấy ra một cái hỏa phù cấp ba, vốn định để ra vẻ khoe khoang một phen. Hắn muốn dùng nó để nói với tất cả mọi người, gia tộc Bắc Cung có khả năng thay thế Lâm gia, nhà hắn cũng không thiếu đồ tốt, vừa vô hình gia tăng uy vọng của gia tộc Bắc Cung lại đồng thời hung hăng giẫm lên mặt mũi của Lâm gia. Hắn không tin, Lâm Phi có thể đưa ra đồ gì tốt.

    Ở Huyền Thiên đại lục, bùa chú là một tồn tại vô cùng đặc biệt, phải từ cấp huyền giả trở lên mới có thể chế tạo được. Hỏa phù là một trong những loại đó, bên trong ẩn chưa năng lực công kích của huyền giả.

    Một cái hỏa phù cấp ba, thật sự khiến cho người ta đỏ mắt thèm thuồng, mọi người đều thét giá rất cao, ít nhất cũng là mấy vạn lưỡng bạc.

    Bắc Cung Vô Tình đang ra vẻ giàu có được một nửa, thì đột nhiên xuất hiện một màn, phá vỡ không khí lúc này, hắn xoay người tức giận nói: “Người nào? Cút ra đây cho ta!”

    “Đùng đùng!”

    Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì có một thân ảnh loáng một cái bay qua liền có hai tiếng thanh thúy vang lên, nhìn xuống một chút, hai bên mặt trái phải của Bắc Cung Vô Tình có hai dấu tay đỏ tươi, rõ ràng, hắn vừa bị người khác tát cho hai cái bạt tai.

    “Nhãi con Bắc Cung kia, miệng của ngươi từ bao giờ thì thối như vậy hả?”

    ….

    Bắc Cung Vô Tình cứng đờ người, mặt lúc đỏ lúc xanh, vừa định mở miệng nói thì ở đầu hành lang thấy ba người đi tới, khiến hắn lại một lần nữa sững sờ tại chỗ.

    “Sâu bệnh, việc này có chút phiền phức rồi, hai người khác trong Tứ đại công tử đến đây.” Sắc mặt La Thiên thay đổi, “Người vừa ra tay là Trương Càn của Trương gia, đứng đầu trong Tứ đại công tử, còn người cao cao đi phía sau hắn là Ngô Tịch của Cực Hạn võ quán, không ngờ hôm nay hai người họ lại cùng xuất hiện ở chỗ này.”

    Lâm Phi hơi ngẩn ra, trong thâm tâm hắn cũng có chút tò mò, mình mới ra cửa có một ngày thì đã gặp được ba người trong Tứ đại công tử, thuộc về ba thế lực khác nhau, chuyện càng ngày lại càng thú vị hơn.

    “Chúng ta cứ yên lặng mà theo dõi mọi sự biến hóa là được.” Lâm Phi một chút cũng không khẩn trương, Tứ đại công tử thì sao chứ, cùng lắm thì đánh nhau một trận thôi, bản thân Lâm Phi hắn rất thích chiến đấu “Để cho bọn họ tự cắn xé nhau là được rồi.”

    “Ừ, ngươi nói rất đúng, tuy Lý gia và Trương gia nhìn qua quan hệ có vẻ không tồi, nhưng thực ra bọn họ không ai phục ai, lúc này cứ để bọn họ chó cắn chó là tốt nhất.” Lúc nói ra lời này, cơn tức của La Thiên không nhỏ chút nào.

    “Trương Càn, ý ngươi là gì hả?”

    Bắc Cung Vô Tình tức đến bốc khói, nhưng lại không dám ra tay với thiếu gia Trương gia, chỉ có thểmang theo oán khí, yêu cầu đối phương đưa ra một lời giải thích hợp lý.

    Vẻ ngoài của Trương Càn cũng không tính là đẹp trai, ngược lại có lại đen sẫm khỏe mạnh, nói thẳng ra là hắn lớn lên là mặt đen, chỉ hơi trầm xuống một chút, sẽ có vẻ không giận mà nghiêm, gây áp lực tương đối lớn.

    “Không có ý gì cả, chỉ là bản thiếu gia nhìn ngươi thấy khó chịu mà thôi!”

    Trương Càn nói vô cùn đơn giản, trong giọng nói tràn ngập khí phách, ý tứ trong câu cũng vô cùng đơn giản trực tiếp, ông đây nhìn ngươi thấy rất khó chịu, đánh ngươi thì sao chứ, ngươi chỉ là một gia tộc nhất lưu, muốn đấu cùng với Trương gia sao, có tin ông đây sẽ diệt gia tộc Bắc Cung nhà ngươi luôn không.

    “Trương thiếu gia, sao ngươi lại lấy cớ này. Ngươi cũng là vô tình thôi mà đâu có cố ý.”

    Lý Nguyên lên tiếng tuy mặt ngoài là nghe có vẻ là khuyên can, nhưng thực chất lại vô tình gia tăng mâu thuẫn, một chút ý tốt cũng không có.

    ….

    “Các ngươi có đanh cược hay không, nếu không phải tới đánh cược thì đi đi, ta không có thời gian lãng phí ở đây với các ngươi!”

    Lâm Phi thực sự muốn lấy hỏa phù cấp ba kia, nó là đồ rất tốt, thẳng thắn cắt đứt lời nói của bọn họ, hắn không có tâm tình ở đây lãng phí thời gian.

    “Ai nói là không đánh cược, nhưng ngươi chuẩn bị đưa ra vật gì đây? Hỏa phù cấp ba của ta là đồ tốt đấy!”

    Bắc Cung Vô Tình không dám động tay động chân với Trương gia, thế nhưng một bụng tức giận lại không có chỗ xả, mà Lâm Phi vừa mở miệng thì lập tức liền có chỗ để nói, ai bảo thực lực hiện tại của Lâm gia yếu kém,nếu không khi dễ ngươi thì khi dễ ai đây.

    Lâm Phi nhìn thoáng qua: “Hỏa phù cấp ba này của ngươi, bán ra bên ngoài cùng lắm là tám vạn lượng bạc, vậy ta trước tiên dùng tám van lượng bạc đánh cược với ngươi!” vừa dứt lời liền lấy ra tám vạn lượng bạc ném lên bàn.

    Thứ tốt hắn không có, nhưng mà Lâm Phi bây giờ không thiếu nhất chính là bạc.

    Tám vạn lượng bạc, hắn lấy ra vô cùng dễ dàng.

    Mọi người hơi ngẩn ra, Lâm Phi này cũn thật là giàu có, vừa mở miệng đã lên tới tám vạn lượng, cho dù bọn họ có là Tứ đại công tử, muốn đưa ra được tám vạn lượng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

    Bắc Cung Vô Tình vừa nhìn thấy tám vạn lượng này mắt liền sáng lên, giống như bộ dạng nam nhân nhìn thấy nữ nhân vậy, thân là đệ tử dòng chính, để lấy được hỏa phù cấp ba cũng rất vất vả, gần như tiêu hao hết toàn bộ tài sản. Nếu như bây giờ mìn thắng Lâm Phi, có được tám vạn lượng này, mình có thể giảm bớt tình huống xấu hổ do ví tiền rỗng tuếch này.

    “Không hổ là Lâm gia Tam thiếu, tám vạn lượng này ta cá với ngươi!”

    Hỏa phù cấp ba và tám vạn lượng bạc, hai bên tá lạng nửa cân giá trị cũng không sai biệt lắm, nếu nói không động lòng là giả.

    “Lâm tam thiếu, ngươi không ngại ta cũng vào đánh cược một lần chứ!?”

    Trương Càn bỗng nhiên ngắt lời, không đúng phải nói là nhúng tay.

    Đối với Lâm tam thiếu này, Trương Càn nghe tiếng đã lâu, lúc đó hắn cũng không quan tâm lắm đến tên hoa hoa công tử này, nhất là sau vụ việc kia, hắn càng xem thường tên này. Thế nhưng không ngờ là, năm năm sau đó, tiểu tạp chủng Lâm Phi này trở về lại dám đánh bị thương người của Trương gia bọn họ, thân là một trong Tứ đại công tử, lại là người của Trương gia, hắn nhất định phải xả cơn giận này.

    Từ chỗ đệ tử phía dưới biết được, thực lực hiện tại của Lâm Phi đúng là Võ Đạo thất trọng thiên, vì vấn đề địa vị không đủ, vẫn không biết Lâm Phi đã trở thành đệ tử nội môn của Thần Vũ môn hay chưa.

    Lâm Phi nhíu mày: “Thật ngại quá, đánh cược này chỉ có ta với Bắc Cung Vô Tình thôi, nếu ngươi cũng muốn cược thì chỉ có thể cược thắng thua thôi!”

    Từ sau khi Trương Càn xuất hiện, Lâm Phi liền cảm thấy được một cỗ sát khí mờ ảo như có như không, sát khí này lại nhằm vào mình. Sau khi được Hắc Thủy sơn mạch rèn luyện, Lâm Phi tự tin rằng mình nhạy cảm hơn người thường rất nhiều trong việc phát hiện ra sát khí.

    “Ta thích cái này.” Trương Càn không nghĩ rằng, Lâm Phi lại không nể mặt hắn như vậy, “Vậy ta cá mười vạn lượng bạc đi, Lâm tam thiếu ngươi thấy sao?”

    Được lắm, hắn rõ ràng là muốn đào hố cho chính mình nhảy vào đây mà.

    Lâm Phi đương nhiên là nhìn ra mờ ám trong này, nếu mình thua, lúc đó chắc chắn mình không thể trả nổi mười vạn lượng bạc, đến lúc đó hắn có thể quang minh chính đại đến cửa Lâm gia gây chuyện, đến lúc đó thì không ai có thể nói gì được cả.

    “Được thôi, nếu ngươi có thể đưa ra được mười vạn lượng bạc, ta đương nhiên không ngại để các ngươi cá cược một lần!” Lâm Phi nhìn quanh một vòng “Hôm nay ta làm nhà cái, các ngươi thắng được bao nhiêu, Lâm Phi ta sẽ trả bấy nhiêu.”

    Nếu lúc Trương Càn đưa ra số tiền mười vạn lượng bạc đã khiến mọi người thất kinh, thì bây giờ khi nghe Lâm Phi nói những lời này, mọi người có cảm giác hoàn toàn khác, ai cũng cảm thấy hắn đang nói khoác mà không biết ngượng hơn nữa còn kiêu căng vô cùng.

    “Lâm tam thiếu, nếu chúng ta thắng, nhỡ ngươi không giữ lời quỵt nợ thì sao?”

    Rõ ràng trong này đã bắt đầu có người động lòng rồi, nhưng đương nhiên cũng đã nghĩ đến chỗ thiếu sót.

    Lâm Phi đảo mắt một vòng: “Ha ha, nếu mọi người sợ ta quỵt nợ, vậy tìm một người làm chứng không phải là được sao. Ta nghe nói Ngô công tử luôn làm việc công chính liêm minh, vậy ta mời ngươi là người làm chứng đi có được hay không?”

    Ngô Tịch vẫn luôn quan sát Lâm Phi, vốn chỉ định đứng ngoài xem kịch, hắn cũng chỉ là vừa đúng lúc đi ngang qua, tiện thể đi lên xem một chút. Không thể ngờ, Lâm Phi này lại gian xảo như vậy, kéo cả mình vào trong ván bài này.

    Ánh mắt mọi người cũng nhìn sang, ai cũng mong một người trong Tứ đại công tử như hắn đứng ra làm chứng, chưa kể đến, Cực Hạn võ quán lại là thế lực đơn độc không dựa vào ai lại có thực lực, hắn đúng là lựa chọn tốt nhất cho người làm chứng. ​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 105: Lâm phi điên rồi?

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Đây đúng là nằm cũng trúng đạn mà.

    Mặt Ngô Tịch lập tức đen xạm lại….

    Thế cục tại thành Quy Nguyên hiện tại thế nào, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, vòng xoáy hỗn độn này không thể nhúng tay vào được.

    Cực Hạn võ quán là một thế lực đơn độc, cũng có thể nói là một thế lực trung lập, tuyệt đối không thể đặt chân vào vòng xoáy luẩn quẩn của mấy thế lực lớn được, nhất là trong tình thế hiện nay.

    Lâm tam thiếu gia quả nhiên là không vừa, căn bản không hề giống như trong lời đồn, khí phách như này, hắn không chỉ phải làm người làmchuwsng mà còn muốn tìm hiểu một phen, xem Lâm Phi có thực sự vô dụng như lời đồn năm năm trước hay không.

    “Nếu đã được Lâm tam thiếu gia cất nhắc, vậy ta đây là người làm chứng này ta xin nhận vậy, các vị có ý kiến gì không!?”

    Nếu người ta đã lên tiếng, Ngô Tịch cũng không có khả năng từ chối, còn không bằng trực tiếp đồng ý, bán cho người ta một cái nhân tình, thế lực ở thành Quy Nguyên thay đổi như thế nào, Cực Hạn võ quán không muốn quan tâm, bán cho người ta một ân huệ cũng không có gì đáng trách cả.

    ….

    Nếu một trong Tứ đại công tử đã lên tiếng, thì mọi người cũng không ai có ý kiến gì nữa.

    Tứ đại công tử, đại diện cho bốn thế lực, mà trong đó Cực Hạn võ quán lại là một thế lực riêng lẻ, bối cảnh mạnh mẽ, vượt xa các thế lực trong thành Quy Nguyên, hoàn toàn là một đẳng cấp khác.

    Có người làm chứng Ngô Tịch này, ai cũng không thể có ý kiến gì.

    “Ngô công tử đã làm chứng, chúng ta không có ý kiến gì!”

    “Chúng ta cũng không có ý kiến!”

    Lúc này không còn ai dám phản đối nữa, bọn họ không đắc tội nổi Ngô công tử này, cho dù có là Lý gia, Trương gia hay là gia tộc Bắc Cung…. Những gia tộc này cũng không dám xem nhẹ Cực Hạn võ quán.

    Ở đây có Ngô công tử làm chứng, những người khác liền bắt đầu rục rịch suy nghĩ xem mình có nên tranh thủ dịp này kiếm một mớ tiền lớn hay không

    Lâm gia bây giờ là mặt trời phía tây đã sắp lặn, không đủ sức gây sợ hãi, thế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu là có thể tranh thủ kiếm bộn tiền, cũng là việc tương đối khá.

    Kiếm bộn!

    Ai cũng vậy, không ai có thể không động tâm với tiền tài!

    “Một vạn lượng, ta đặt Bắc Cung Vô Tình thắng!”

    “Ba vạn lượng, Bắc Cung Vô Tình thắng!”

    Người ở đây, ngoại trừ Tứ đại công tử, thì những người còn lại, cho dù không phải đệ tử dòng chính, cho dù là dạng người gió chiều nào theo chiều đấy chuyên vuốt mông ngựa, trong tay đều có một lượng tiền tài nhất định.

    Cơ hội tốt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, quan trọng hơn là ….ai cũng nhìn ra được, mọi người đều muốn gạt Lâm Phi ra, thừa dịp có cơ hội tốt như vậy, nếu bọn họ không tranh thủ nịnh bợ,chắc chắn sẽ bỏ qua một cơ hội tốt.

    ….

    Một đám ngu ngốc, sau đó sẽ có lúc các ngươi phải!

    Trên mặt Lâm Phi nhìn qua thì có vẻ nghiêm trọng, trên thực tế nội tâm hắn đang không ngừng cười lớn, vui vẻ chưa từng có, hắn vốn chỉ định kiếm một khoản từ Bắc Cung Vô Tình, không ngờ lại dẫn đến chuyện lớn như vậy.

    Tính toán sơ sơ, trên bàn bây giờ đã có khoảng hai trăm nghìn lượng bạc, một con số khá khổng lồ.

    Hai trăm nghìn lượng bạc, nhìn qua thì có vẻ là một con số lớn, thế nhưng nếu dùng đến thì cũng không khác gì muối bỏ biển. Một tấm hỏa phù hết tám vạn lượng, nếu đổi ra hai nghìn lượng nhiều nhất cũng chỉ đổi được ba tấm hỏa phù mà thôi.

    “Lý công tử, ngươi không định đặt cược ư?”

    Lâm Phi nhìn lướt ra phía sau, một đá đem Lý Khánh Phong đá ra ngoài. Đối với hắn Lý Nguyên ngược lại là một khách hàng lớn, nếu không lấy được một khoản lớn từ hắn thì thật quá đáng tiếc.

    Vì vậy, Lâm Phi mới có lời này.

    “Nguyên ca, mau trừng trị hắn, trừng trị hắn!”

    Lý Khánh Phong chật vật đứng lên, vô cùng nóng lòng muốn báo thù. Hôm nay hắn ngã một vố thật đau đớn, chính mình lại thua trong tay phế vật năm năm trước, còn ở trước mặt mọi người quỳ xuống, đây cũng không còn là mất mặt bình thường nữa rồi.

    Lý Nguyên thật sự muốn một tát đánh chết Lý Khánh Phong, quá mất mặt xấu hổ, lại không thể không bội phục Lâm Phi, hắn dùng biện pháp này đến ép chính mình, làm mình biết rõ là bị ép nhưng vẫn phải làm.

    Cục tức này hắn không thể không xả, mặt mũi của Lâm gia quan trọng hơn.

    “Câm miệng, cút sang một bên!”

    Lý Nguyên một chút cũng không khách khí, lớn tiếng quát, Lý Khánh Phong làm mất mặt đệ tử nội môn nào còn dám nói gì, trực tiếp đứng sang một bên, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Phi.

    “Lâm tam thiếu gia. Ngươi không phải đang lo mình sẽ thất bạn chứ?” Lý Nguyên giễu cợt nói.

    Lâm Phi cười ha hả, tự rót cho mình một chén rượu, một ngụm uống cạn: “Có gì mà phải lo lắng cơ chứ, thắng thì ta lấy tiền, thua thì ta trả tiền, ngươi cho rằng ta sẽ quỵt nợ sao? Từ bao giờ thì nhân phẩm của ta không đáng giá như vậy? Mặt mũi Lâm gia coi bộ cũng không đáng bao nhiêu tiền?”

    Lý Nguyên nghe ra được mùi vị phản kích trong lời Lâm Phi, không khỏi cười nói: “Lâm tam thiếu gia, ngươi nói như vậy, họ Lý ta nếu không đặt tiền thì cũng không được rồi, vậy ta cũng đặt mười vạn lượng đi.”

    Mấy người khác mặt biến sắc, tài lực của Lý gia thật không đơn giản lại cũng đặt mười vạn lượng bạc.

    Hiện tại trên bàn đã chồng chất khoảng ba mươi vạn lượng bạc.

    Lâm Phi nếu như thua, thì con số ba mươi vạn này là con số thiên văn không hề nhỏ.

    La Thiên đứng bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Nếu như Lâm Phi thua trận này, ba mươi vạn lượng, là con số không nhỏ, nếu Lâm gia biết được khả năng sẽ giận dữ.”

    ….

    Lời nói của Lý Nguyên còn chưa có nói xong hết.

    “Lâm tam thiếu gia, đệ tử Lý gia ta không phải ai cũng có thể dạy dỗ được. Vậy nên ta cũng muốn nhờ người chỉ bảo một phen, giống như vậy ta cũng đặt cược mười vạn lượng bạc. Nếu như ngươi thua, vậy ngươi phải quỳ xuống nói câu, ta là phế vật, mọi người trong Lâm gia đều là phế vật, không biết Lâm tam thiếu gia có gan đồng ý với điều kiện này hay không?”

    Quả nhiên Tứ đại công tử chính là Tứ đại công tử, đầu tiên mọi người không ai nhìn ra tính toán là gì, chân sau hắn đã ném ra một quả lựu đạn lớn, nổ cho mọi người không kịp hoàn hồn.

    Ý tưởng này của Lâm Nguyên không phải là độc bình thường!

    Đầu tiên là nếu quỳ xuống nhận sai, Lâm Phi sẽ không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn là đại diện cho mặt mũi của Lâm gia.

    Còn nếu như không được hạng nhất, thì cũng là đánh cược với danh vọng của Lâm gia.

    Năm năm trước, Lâm Phi chật vật rời khỏi.

    Năm năm sau, nếu lại bị Lâm Phi làm xấu mặt, trong Lâm gia sẽ không biết có bao nhiêu người phát điên, hơn nữa bây giờ còn đang trong thời điểm quan trọng.

    Quả nhiên, công tử thế gia không mở miệng, vừa mở miệng là một tên trúng đích.

    “Không thể đồng ý được, đây là một cái bẫy.”

    La Thiên vội vàng ngăn cản, hắn lo Lâm Phi sẽ rơi vào cái bẫy của người ta, mà hắn tuyệt đối không muốn thấy loại chuyện này xảy ra.

    Lâm Phi khoát khoát tay: “Không sao đâu, ta đã nắm chắc tâm lý rồi, ta không còn là Lâm Phi năm đó nữa, không làm nên trò trống gì!”

    “Chỉ có mười vạn lượng, ngươi cho là ta sẽ đồng ý sao?” Lâm Phi nói.

    Lý Nguyên chẳng qua lấy một cái cớ, ở đây không phải đơn giản chỉ là đồng ý. Năm năm trước Lâm gia vì Lâm Phi mà tổn thương nguyên khí nặng nề, năm năm sau nếu lại vì Lâm Phi mà Lâm gia bị ảnh hưởng Lâm Phi chắc chắn sẽ thành tội nhân, tội nhân không thể tha thứ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến địa vị tộc trưởng của phụ thân hắn.

    Lâm gia xảy ra mâu thuẫn, Lý Nguyên là người đầu tiên vô cùng nguyện ý nhìn thấy. Trong mắt hắn, cho dù đệ tử của Lý gia có vô dụng đi chăng nữa thì cũng không phải người Lâm Phi có thể giáo huấn, hơn nữa còn là giáo huấn trước mặt mọi người. Nếu không dạy cho Lâm Phi một bài học, Lý Nguyên cũng nuốt không trôi được cũ tức này.

    Cục tức này, phải xả, hơn nữa còn phải hung hăng xả!

    Mà Lâm Phi vừa mở miệng, Lý Nguyên liền biết Lâm Phi vẫn là Lâm Phi năm đó, không biết trời cao đất dày, vừa đúng có thể ra tay.

    “Vậy ngươi muốn cá thế nào? Cục tức này của Lý gia, ta nhất định phải ra.”

    Lý Nguyên vô cùng trực tiếp.

    Bắc Cung Vô Tình đương nhiên cũng sẽ không ngắt lời, một số người khác cũng là như vậy, đều không dám mở miệng nói gì. Ai lớn hơn người đó có quyền nói, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ lắng nghe một chút thôi.

    Trương Càn lúc này trong lòng thầm mắng một tiếng cáo già. Thủ đoạn này của Lý Nguyên có chút hơi ác độc, thế nhưng hắn cũng không tiện mở miệng, chỉ ở một bên xem náo nhiệt, thật ra mà nói, hắn là người muốn dạy dỗ Lâm Phi hơn ai hết.

    Một đệ tử thực lực Võ Đạo thất trọng thiên cứ như vậy bị phế, tay trái bị hủy, đồng thời thực lực cũng bị tổn hại, hơn nữa còn là cả đời. Nếu Trương Càn không nổi giận vậy khẳng định là giả.

    Cơ hội tốt như vậy bị Lý gia cướp đi, ít nhiều hắn có chút tiếc nuối, có điều nếu nghĩ lại, nếu trong lúc bàn luận võ thuật mà Lý Nguyên đánh trọng thương Lâm Phi, chắn hẳn sẽ vô cùng thú vị, chính mình lại không cần nhúng tay vào, xem ra vẫn là xem náo nhiệt tương đối thú vị hơn.

    ….

    Mười vạn lượng bạc này, nếu là ba tháng trước chắc chắn sẽ làm Lâm Phi động lòng.

    Thế nhưng bây giờ không giống như vậy, mười vạn lượng này, Lâm Phi thực sự không thèm để trong lòng.

    “Một triệu bạc đi, nếu vậy ta sẽ cùng ngươi chơi một lúc, ta đây không có hứng thú gì khác, chỉ thích cá cược lớn, một triệu bạc khá hợp khẩu vị ta,Lý công tử đừng nói với ta ngươi không có gan này nhé?” Lâm Phi khiêu khích nhìn thoáng qua Lý Nguyên, ánh mắt vô cùng rõ ràng, ngươi có dám hay không!

    Mặc dù mới trở về không lâu, nhưng đối với việc xảy ra năm đó, Lâm Phi phát hiện không ít manh mối, đặc biệt là từ mấy lời mà La Thiên nói, hắn ý thức được một việc, chuyện xảy ra năm năm trước, vô cùng có khả năng là do có người gài bẫy.

    Mà người bày ra cái bẫy này, nếu không phải là Lý gia thì cũng là Trương gia.

    Nếu năm đó các ngươi đã có thể gài bẫy ta, vậy hôm nay ta cũng sẽ bày ra một cáci bẫy cho các ngươi.

    Mười vạn lượng bạc, đây vẫn chưa là gì cả!

    Vậy thì một triệu lượng bạc lại hoàn toàn khác biệt, cho dù là Lâm gia, Lý gia hay Trương gia thì con số một triệu này cũng là một con số vô cùng khổng lồ.

    Lâm Phi không mở miệng vừa mở miệng đã gây nên cơn tức ngập trời.

    Một triệu lượng bạc, tất cả mọi người ở đây đều vô thức trợn mắt há miệng, rõ ràng là không dám tin tưởng, Lâm Phi này có phải bị điên rồi hay không, lại dám công phu sư tử ngoạm như thế, một triệu lượng cũng không phải là mười vạn lượng, người này chả lẽ vẫn coi mình là Lâm gia Tam thiếu gia năm năm trước sao? Một triệu lượng bạc, quá phá của đi.

    Nếu thực lực của hai bên ngang bằng nhau, có lẽ bọn họ còn có chút tin tưởng. Thế nhưng hiện tại chênh lệch về thực lực của hai người quá lớn, một người mới đang là Võ Đạo thất trọng thiên, còn một người là Lý Nguyên đã lên Võ Đạo bát trọng thiên.

    Sự chênh lệch này giống như chênh lệch giữa trời và đất vậy.

    Muốn phá sản cũng không phải phá bình thường mà.

    ….

    Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lý Nguyên là đây là một cái bẫy.

    Lâm Phi đang đào bẫy để lừa mình nhảy xuống.

    Nếu chỉ là mười vạn lượng bạc, Lý Nguyên còn có thể làm chủ, thế nhưng một triệu lượng bạc, đã đủ để ảnh hưởng đến sự phát triển của gia tộc, Lý Nguyên đương nhiên nghĩ đến vấn đề này.

    “Lâm tam thiếu gia, ngươi nghĩ là là đứa trẻ ba tuổi sao, ngươi chỉ cần quỳ xuống xin lỗi còn ta lại phải đưa ra tận một triệu lượng bạc, ngươi không cảm thấy thế này là quá mức sao?” Lý Nguyên trầm mặt xuống nói.

    Lâm Phi lại một lần nữa cười lớn: “Quá mức? Không ngờ ngươi là một Võ Đạo bát trọng thiên lại đi sợ ta một người mới đến Võ Đạo thất trọng thiên, ta thấy ngươi nên về nhà đi thôi, coi như mấy năm nay tu luyện của ngươi đều uổng phí cả rồi, vẫn là tên Bắc Cung kia có gan, không nói hai lời liền muốn cùng ta bàn luận chỉ giáo!”

    Khinh bỉ, đây rõ ràng là khinh bỉ mà lại còn không phải là khinh bỉ bình thường.

    Bình thường tâm tư Lý Nguyên cũng rất tinh tế tỉ mỉ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại vì mấy câu nói của Lâm Phi mà ảnh hưởng tới phán đoán. Trên thực tế, một Võ Đạo bát trọng thiên quả thật không có khả năng sợ một người Võ Đạo thất trọng thiên.

    Nếu lời nói hôm nay được truyền đi, đường đường một trong Tứ đại công tử như hắn lại đi sợ một tên phế vật năm năm trước cho dù hắn không xấu hổ, Lý gia cũng sẽ xấu hổ đến không ngóc nổi đầu lên. Suy đi nghĩ lại, Lý Nguyên liền cho rằng Lâm Phi chẳng qua chỉ đơn thuần là đang dọa người, người có thể chiến đấu vượt cấp tuy là có nhưng tên Lâm Phi này có thể sao? Lý Nguyên không nghĩ vậy.

    “Hừ, ngươi không cần dùng phép khích tướng với ta, không có tác dụng đâu!” Lý Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi đã không sợ đương nhiên Lý Nguyên ta đây cũng sẽ không sợ ngươi. Có điều tuy ta đã đồng ý với điều kiện của ngươi rồi, thế nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi trong lúc bàn luận võ đạo sẽ có lúc không khống chế được lực đạo, ngươi cũng đừng nên trách ta không nói trước!”

    “Đương nhiên rồi.” Lâm Phi cười nói, thực ra trong lòng lại một lần nữa đang nở hoa, đại gia ta hôm nay nhất định bẫy chết nhà ngươi.

    Đánh cược một triệu bạc, mọi người liên tục chậc lưỡi, không ai nghĩ rằng Lâm Phi sẽ thắng mà ngược lại mọi người đều nghĩ lần này Lý Nguyên nhất định sẽ ra tay rất nặng. Lâm Phi lần này chắc chắn sẽ rất thảm, không chừng còn bị trọng thương, mà có người của Cực Hạn võ quán làm chứng ở đây, cho dù Lâm gia muốn gây sự sợ cũng không chiếm được đạo lý.

    ….

    Trong Yên Hoa lầu đương nhiên là không thích hợp để luận võ.

    Vì vậy tất cả mọi người di chuyển đến Cực Hạn võ quán, không có chỗ nào thích hợp hơn so với chỗ này.

    Cực Hạn võ quán, được mệnh danh là một vương triều vô hình, một thế lực đặc thù. Cực Hạn võ quán trải dài suốt mười quận, thế lực khổng lồ, đệ tử tinh anh vô số kể, thế lực bình thường cũng không dám chọc đến.

    Cực Hạn võ quán, hai chữ “cực hạn” đã bao gồm toàn bộ những gì tinh túy bên trong nó.

    Đây là một địa phương vượt qua cực hạn con người.

    Ngô Tịch là người làm chứng, nên đã vì mọi người lựa chọn một sàn đấu, chỉ là khôn biết vì sao, tin tức này lại được truyền ra ngoài. Bản thân Cực Hạn võ quán đã có rất nhiều người sinh sống, tin tức vừa truyền ra liền thu hút sự chú ý của vô số người.

    Bản thân Cực Hạn võ quán đã là nơi để phá tan cực hạn, ngoại trừ việc công kích phá tan Cực Hạn, mọi người có thể dùng bạc để mua các loại huyền công bí tịch đan dược, nói theo cách khác, Cực Hạn võ quán chính là một địa phương liều mạng.

    “Ê, ngươi đã nghe gì chưa, Lâm tam của Lâm gia đang so tài với Tứ đại công tử đấy!”

    “Tin tức này của ngươi không đúng rồi, nghe nói là Lâm Phi giáo huấn đệ tử Lý gia, sau đó gặp phải Lý Nguyên trong Tứ đại công tử, lần này có trò hay để xem rồi”

    “Là tên Lâm Phi năm năm trước sao? Xem ra lầ này thật sự có trò hay xem rồi, Lý Nguyên thế nhưng là một trong Tứ đại công tử đấy, mà nghe nói thực lực của Lâm Phi hình như lại là do sử dụng đan dược gì đó để tăng lên. Lần trước hắn đã bị lộ con bài tẩy này rồi, Lâm Phi lần này sẽ không có gì ngon ăn đâu. Nếu ta là Lâm Phi, ta đã sớm chịu thua không phải là được rồi sao, làm thế này không phải là đang tự tìm mất mặt sao?”

    “He he, cái này ai mà biết được, ngược lại là Lâm gia vẫn luôn đối đầu với Lý gia và Trương gia. Vừa nãy hình như ta có thấy người của Trương gia và Lý gia, thậm chí còn có cả người của gia tộc Bắc Cung nữa, các ngươi nghĩ xem đây chắc chắn là có ý gì đó!”

    ….

    Không thể không nói, ở thành Quy Nguyên trong mắt mọt người hai nhà này đại diện cho lực ảnh hưởng.

    Tại Cực Hạn võ quán, sàn đấu số bảy.

    Không biết vì nguyên nhân gì, vốn là nơi hạn chế người ra vào, hôm nay lại đột nhiên mở ra cho người ngoài. Thật ra ai cũng hiểu được, đây là do có người cố ý làm ra, mục đích rất đơn giản đó là muốn cho Lâm Phi mất mặt.

    “Sâu bệnh, tình huống này hình như có gì đó không đúng, bọn họ rõ ràng là muốn cho ngươi mất mặt mà!”

    La Thiên quay đầu nhìn một vòng, nhịn không được mà giận dữ, sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, hắn không phải không tức giận mà là hết lần này đến lần khác không giúp được gì.

    Lâm Phi bình tĩnh mà đứng, liếc mắt nhìn một cái cũng không có. Thật ra từ lúc bọn họ chọn nơi này để luận võ, hắn đã hiểu được là có ý gì, đóng cửa tỳ võ, khác rất nhiều so với cho tất cả mọi người biết được. Tâm tư này không phải là độc ác bình thường, hắn lại một lần nữa hiểu thêm về các công tử thiếu gia của các gia tộc, thủ đoạn còn lợi hại hơn hắn nghĩ.

    Nếu hôm nay mình thua ở đây, Lâm gia nửa lý do để tranh cãi cũng không có, ngược lại còn được lưu truyền rộng khắp, trực tiếp ảnh hưởng đến danh vọng của Lâm gia.

    Lâm Phi vỗ bả vai La Thiên, tùy ý nói: “Ha ha, nếu bọn họ đã chuẩn bị cho ta một bữa tiệc lớn như vậy, ta đương nhiên sẽ không để họ thất vọng, ta cam đoan với ngươi sẽ để bọn họ cả đời cũng không quên được.” trong lúc nói câu này từ khóe mắt Lâm Phi lóe ra một tia sáng lạnh băng.

    Sức mạnh của La Thiên không đủ, bang Huynh Đệ trước giờ lại đi lại khá gần gũi với Lâm gia. Bây giờ lo nhất là sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng mắt thấy Lâm Phi nói gì, La Thiên tự nhiên cũng không còn gì để nói, hắn hiểu rất rõ tính tình của Lâm Phi. Nhìn qua thì tính tình Lâm Phi vẫn không khác gì năm năm trước cả, một chút cũng không nhận ra Lâm Phi bây giờ đã là một người khác không còn là “Lâm Phi” năm xưa nữa.

    Cùng lúc đó, có một người tuổi trung niên đi cùng Ngô Tịch đến.

    Người trung niên này vừa xuất hiện, không ít người liền lộ ra vẻ mặt cung kính, hiển nhiên có thể thấy địa vị của người này ở trong Cực Hạn võ quán không hề thấp,từ thái độ của mọi người xung quanh liền có thể hiểu được một… hai….

    “Lâm tam thiếu gia, ta là quán chủ của Cực Hạn võ quán Trần Đức Thắng, người làm chứng mà ngươi nói, có thể để Trần mỗ làm được không?”​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)