Võng Du Vô Địch Hắc Thương - Biên Thành Lãng Tử - C320

  1. Linh Tinh

    Linh Tinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/1/14
    Bài viết:
    123
    Được thích:
    548
    Vô Địch Hắc Thương
    Tác giả: Biên Thành Lãng Tử
    Chương 311: Hai Chu phóng viên.

    Dịch giả: PigPigPig
    Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
    Nguồn: 4vn.eu

    Tiếng súng AUG vang dội lúc trước đã xác định phương hướng cho đại đội phía sau. Tuy nhiên, tiếng nổ sau đó lại khiến cho trong lòng đại đội trưởng trầm xuống. ‘Nguy rồi, chỉ sợ đại sự không ổn.’ Lại nhìn lại danh sách tử vong trong công hội, ID năm người tiểu đội số 1 bất thình lình xám ngoét, vô cùng bắt mắt. Đại đội trưởng hai mắt trợn tròn. Ôi trời ơi! Đây là thương thủ gì vậy? Đơn thương độc mã toàn diệt tiểu đội 1! Mà từ lúc bắt đầu thay đổi kế hoạch tới nay mới bao lâu? Cùng lắm mới hơn 10 phút! Người này không khỏi quá đáng sợ đi?

    Trong lòng đại đội trưởng xẹt qua một bóng ma. Lần này tập đoàn Thần Kiếm đã trêu chọc phải một đại địch trước nay chưa từng có.

    “Tiểu đội tinh anh số 2, 3, 4, 5, tiếp tục đuổi về phía Tây cho ta!” – Đại đội trưởng nổi khùng, không thể không sử dụng tinh nhuệ.

    Giờ phút này Diệp Sảng vẫn cứ chạy trốn về phía Tây. Tất cả các cuộc chiến lúc trước đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng vô luận là kế hoạch tinh vi cỡ nào cũng sẽ có lúc xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

    Bốn tiểu đội tập đoàn Thần Kiếm tiếp thu giáo huấn từ tiểu đội 1, hai tổ hợp một tản ra rất nhanh. Diệp Sảng muốn một mình đánh bại hoặc diệt hết cùng một lúc là một khó khăn rất lớn. Súng bắn chim căn bản không có khả năng tung ra ám thương.

    Diệp Sảng nhìn đồng hồ. Kéo dài cuộc chiến như vậy không phải là cách, nhất định phải hoàn thành trong một khoảng thời gian nhất định.

    Nghĩ tới đây, Diệp Sảng quyết định mạo hiểm hành động, từ ven rừng chạy ra thật xa. Bất ngờ trên màn hình máy cảm ứng xuất hiện một điểm đỏ. Tâm Diệp Sảng lộp bộp một cái. Chuyện gì vậy? Mình vẫn một mực chạy về phía trước, tại sao lại có địch xuất hiện phía trước? Chẳng lẽ đối phương sớm đã biết hướng hành động của mình? Không hợp lý!

    Diệp Sảng lại nhìn màn hình máy cảm ứng nhịp tim. Tần suất lóe sáng của điểm đỏ này rất nhanh, rất rõ ràng là người này đang rất khẩn trương dẫn đến tim đập rộn lên. Diệp Sảng nắm chặt Masada, quyết đoán chạy lên. Thế nhưng điểm đỏ không hề di chuyển.

    Khoảng cách kéo gần hơn một chút, Diệp Sảng đột nhiên gia tốc xông lên. Điểm đỏ vẫn không phản ứng. Nhưng lúc này đối phương có muốn phản ứng cũng không còn kịp nữa bởi xu thế của Diệp Sảng không phải là thứ mà người thường có thể phản ứng nổi.

    Nòng súng Masada cơ hồ là đặt ngay đầu của đối phương. Nhưng may mà Diệp Sảng không nổ súng, nếu không đối phương sẽ thành oan hồn dưới súng của Diệp Sảng.

    “Hà tiên sinh!” – Người nọ nhảy dựng lên, biểu tình hưng phấn muốn chết – “Cậu… cậu… cậu chính là tên sát thủ kia?”

    Diệp Sảng cũng ngây cả người: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu à? Tại sao lại ở chỗ này? Không sợ chết hửm?”

    Cái tên ẩn ẩn núp núp này hóa ra lại là bạn học Chu Tinh Tinh. Chu Tinh Tinh kích động đến suýt ngất: “Oa ha ha, tin hot độc nhất vô nhị, tin hot độc nhất vô nhị a! Lần này ta có thể thăng lên làm chủ biên rồi!”

    Diệp Sảng lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, đi theo tôi!”

    “Được, được, được!” – Chu Tinh Tinh khiêng máy quay đi theo sau mông Diệp Sảng. Hiện tại Diệp Sảng bảo hắn chết hắn cũng nghe. Chuyện tốt ngang trời như vậy tự nhiên rơi xuống đầu hắn, hạnh phúc tới thực sự quá đột ngột!

    “Tôi vẫn một mực ở chỗ này chờ sát thủ. Kết quả không ngờ sát thủ lại chính là anh!” – Chu Tinh Tinh rất cơ trí – “Anh yên tâm, tôi đây không phải là người của Bách Độc radio, không có quay trực tiếp!”

    Nói lời này xong thì ánh mắt của hắn lộ ra nét bi ai: “Thiết bị của chúng tôi không tốt, công hội rất nghèo nên không mua được nhiều thiết bị quay phát trực tiếp, cũng không trả nổi phí quảng cáo. Hơn nữa, chúng tôi lại thường xuyên bị người của Bách Độc gây khó dễ. Tôi cũng thật vất vả được điều đến kinh đô công tác.”

    Diệp Sảng gật gật đầu: “Cậu còn ở đây mà than thở vô nghĩa. Đại đội truy sát phía sau sẽ lập tức tới ngay. Cậu sẽ bị loạn thương mà chết!”

    “Một Chu phóng viên ngã xuống còn có thiên thiên vạn vạn Chu phóng viên đứng lên!” – Bạn Chu Tinh Tinh rất chi là hiên ngang lẫm liệt, theo Diệp Sảng băng xuyên rừng.

    “Tại sao cậu lại tới được đây?” – Diệp Sảng hỏi.

    Chu Tinh Tinh nói: “Tôi ngồi trực thăng của đài truyền hình Sơn Phong tới đây, sau đó ngồi một chiếc cano nhỏ băng qua nhánh sông nhỏ ở phía tây ngoại ô tới chỗ này. Mới đến một lát thì anh tới đây!”

    Diệp Sảng giật mình. Thực TM tuyệt xử phùng sinh!

    [tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong tình cảnh khốn cùng]

    “Vậy người của đài truyền hình Sơn Phong đang ở phía tây ngoại thành hả?” – Diệp Sảng hỏi.

    Chu Tinh Tinh trả lời: “Ừ, người của 5 đài truyền hình đều tìm kiếm ở bên kia. Trợ thủ của tôi cũng ở đó.”

    Diệp Sảng nói: “Bọn họ có quay phát sóng trực tiếp không?”

    Chu Tinh Tinh buồn bực: “Có thì có, nhưng Hà tiên sinh, anh phải chiếu cố anh em của tôi đó nha. Anh qua bên kia cho bọn họ quay trực tiếp. Ngày sau này tôi đây sẽ khổ sở a, trở về sẽ bị ông chủ khấu trừ tiền lương. Đại ca, anh không thể như vậy!!”

    Diệp Sảng cắt lời: “Bây giờ cậu cứ ấn theo lời tôi mà làm. Lát nữa tôi sẽ cho cậu ít tin, đảm bảo ngày mai sẽ thăng quan phát tài tán gái ba ngàn không hết!”

    “Thật không?” – Chu Tinh Tinh vui mừng quá đỗi.

    Diệp Sảng cười: “Đã bao giờ tôi gạt cậu chưa?”

    Chu Tinh Tinh gật đầu thật mạnh: “Được, được được!”

    Diệp Sảng bỗng nhiên biến hóa nhanh chóng, thay bộ quân phục ra, vũ khí cũng cất đi: “Đưa máy quay phim cho tôi!”

    Bên bờ nhánh sông nhỏ phía tây cạnh rừng rậm ngoại thành Bạch Vân toàn là đá cuội. Một đoàn phóng viên đang thảo luận sôi nổi. Bên mép sông còn đậu một đống cano loại nhỏ.

    Thực sự thì đám phóng viên này cũng khá thông minh. Sát thủ sau khi vào rừng rậm thì chỉ có hai nơi để đi. Một là bãi đá phía đông. Còn lại chính là dòng sông nhỏ phía tây ngoại thành này. Thay vì mạo hiểm tiến vào rừng rậm thì chi bằng ngồi ôm cây đợi thỏ ở đây. Dù sao thì hai bên đều có người.

    Bạn Chu Tinh Tinh sau khi tới được bờ cát thì vung tay loạn lên, gào thét: “Tới đây, Em Gái Ngoan Hiền, nhanh lên, tôi tìm được sát thủ rồi! Nhanh lên!”

    Cậu ta cố ý gào thật to khiến đám phóng viên của các nhà khác kinh động, cả đám đều khiêng máy quay chạy tới.

    “Sát thủ ở đâu?”

    “Tiểu Chu, cậu thật không đáng yêu. Muộn rồi mới báo cho mọi người. Ta đây không tóm được hình sát thủ thì tháng này ông chủ sẽ trừ mất 500 điểm của ta. Ta mà thất nghiệp thì sẽ thuê người giết cậu!”

    “Chu nhi, hai nhà chúng ta là hàng xóm. Hay là chúng ta hợp tác. Bên tôi có kênh phát trực tiếp, hợp tác là tốt nhất! Cùng lắm thì tôi trả tín dụng cho cậu.”

    “Các người nói nhiều quá đấy! Sát thủ ở đâu?”

    Chúng phóng viên truy vấn loạn một trận. Khối người uy hiếp rồi dụ lợi khiến Diệp Sảng giả làm lính mới giơ máy quay thầm buồn cười.

    Chu Tinh Tinh như thấy chuyện hay nói: “Tôi bất ngờ thấy có một đám người vật lộn ở trong rừng bên kia. Có người đội mặt nạ chống độc, mặc trang phục đen. Tọa độ là… ta xem đã… đúng, là 309.82 ngoại thành phía tây. Không sai, chính là nơi này! Tam Oa, mang đồ đi theo tôi!”

    Chúng phóng viên vừa nghe tọa độ thật kỹ xong, còn chưa để ý gì, không hỏi Chu Tinh Tinh tình hình thế nào đã nhấc đống thiết bị lên chạy đi, coi bộ còn khẩn trương hơn đại đội truy sát của tập đoàn Thần Kiếm.

    “Tất cả lên hết cho ta!”

    “MB, mi theo ta định cướp hửm? Ta muốn thu tin yên ổn!”

    “Ta chuyên mi MB. Ta tìm hiểu mi MB. Sát thủ người ta sẽ một phát bắn chết mi MB!”

    “Các người đã đủ chưa? Hiện tại là mấy giờ rồi? Không cần ngủ hả?”

    “Cái mụ mập chết bầm, đi nghỉ ngơi đi!”

    Mắt thấy đoàn phóng viên đi xa, Diệp Sảng hỏa tốc thay sang không quân phục SAS, giơ súng lên liền nhảy lên cano.

    Em Gái Ngoan Hiền vừa nhìn thấy Diệp Sảng liền ngây ra: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…”

    Cô nàng nói cả buổi ngoài “ngươi” ra không nói gì khác, không biết là bị dọa sợ hay chỉ giật mình mà thôi.

    Chu Tinh Tinh nói: “Đừng ngốc ngây ra đấy. Hà tiên sinh chính là sát thủ, đồng ý cho chúng ta phỏng vấn. Còn không máu lái cano, đi về phía cửa cảng Bạch Vân!”

    Em Gái Ngoan Hiền không “ngươi” nữa, gạt chân ga liền lái cano ra giữa sông, vọt một cái chạy như mũi tên nhọn. Sau đó, trong trời đêm xuất hiện một chiếc Bumble Bee. Thần Kiếm Vương Tử cùng một hàng những nhân vật cấp cao phi tới. Bọn họ biết các phóng viên mới là binh đoàn trinh sát lợi hại nhất.

    Dù sao Phương Nhã Văn cũng là phụ nữ, tâm vẫn mỏng manh yếu đuối. Kênh phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Sơn Phong rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh Chu Tinh Tinh lừa gạt mọi người vừa rồi.

    “Chậm đã, xem phóng sự trực tiếp của đài Sơn Phong!” – Phương Nhã Văn quyết đoán hô lên.

    Tô Kỳ Nhĩ buồn bực: “Thi tỷ lại làm sao?”

    Phương Nhã Văn chỉ vào màn hình: “Các người xem phóng viên này, một phóng viên sao lại mặc trang phục thế này? Hơn nữa ngay cả thẻ công tác cũng không có?”

    Về mặt này, Phương Nhã Văn quả thực rất mẫn cảm. Vẻ đẹp của cô ta vẫn là đối tượng truy đuổi của các tạp chí lớn. Phóng viên như thế nào? Phỏng vấn thế nào? Đài truyền hình nào? Cô ta chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu.

    Hình ảnh chỉ thoáng đảo qua khuôn mặt Diệp Sảng, Phương Nhã Văn kêu lên: “Phóng viên này chính là do Hà Kim Ngân ngụy trang. Hắn chạy theo thủy đạo!”

    Thần Kiếm Vương Tử hít một hơi lãnh khí: “Thực con mẹ nó giảo hoạt. Tên này thực sự là quá gian xảo. Thông báo cho đội trinh sát mau chóng dẫn chó đến cảng Bạch Vân chặn Hà Kim Ngân lại. Hắn chạy theo nhánh sông phía tây ngoại thành. Mặt khác báo cho đơn vị không quân lần nữa tập hợp tới tiểu cảng Bạch Vân!”

    Mệnh lệnh của Thần Kiếm Vương Tử truyền cũng không kịp, bởi cho dù bọn hắn phát hiện được hành tung của Diệp Sảng nhưng đám đại đội trưởng cũng không có khả năng đuổi tới nơi. Anh ở trong rừng rậm có thể chạy nhanh hơn người ta cưỡi cano lướt trên mặt nước không?

    Nhưng mà cano nhỏ của Chu Tinh Tinh lại không có khả năng tiến về tiểu cảng Bạch Vân phía trước. Vì sao? Là bởi bây giờ Diệp Sảng là siêu cấp đại hồng danh, trong khi đó NPC thủ vệ ở tiểu cảng vùng ngoại ô tuy rằng không chủ động bắt người, nhưng chỉ cần anh dám đi vào sẽ bị giết ngay. Hơn nữa nơi này còn được thiết kế hệ thống phòng ngự, tên nào dám công kích đều sẽ bị oanh tạc. Vì vậy, Diệp Sảng nhất định phải rời cano vào thời điểm thích hợp nhất, vòng qua cảng Bạch Vân sang con sông lớn Bạch Vân ở hướng đông. Chuỗi hành động đó ít cũng tiêu hao hết 10 phút đồng hồ, đủ để đại đội Thần Kiếm đuổi tới.

    Cano đã dừng lại. Cảng Bạch Vân cách 300 mét ở phía trước đèn đuốc sáng trưng giữa trời đêm.

    “Đi!” – Diệp Sảng bưng súng phát lệnh.

    Em Gái Ngoan Hiền nói: “Đợi chút! Cano này là đồ đi thuê, để tôi vào cảng trả, bằng không 10 tín dụng phí thế chấp sẽ mất!”

    Diệp Sảng thật muốn đá cho cô nàng một cước: “So với lợi nhuận tin tức lát nữa hai người thu được đăng vào ngày mai thì cái nào hơn? Cầm số tiền các người kiếm được đủ để mua hơn 10 chiếc cano nát này!”

    Em Gái Ngoan Hiền còn đang do dự, Chu Tinh Tinh đã kéo cô bỏ chạy. Chạy chưa được 3 phút thì vô số người của tập đoàn Thần Kiếm đã mờ mờ dũng mạnh chạy ra từ rừng cây. Đoàn người đông đúc phủ kín một mảng lớn bãi sông. Tuy nhiên Diệp Sảng lại một lần nữa toàn thân trốn ra giữa một đại đội bao vây hơn ngàn người, hơn nữa còn chạy tới bãi sông phía đông trước mắt bao nhiêu người.

    “Đuổi! Đuổi theo cho ta! Hôm nay nhất định phải đuổi chết tên tiểu tử này mới thôi!” – Thần Kiếm Vương Tử phẫn nộ không thôi.
     
  2. Linh Tinh

    Linh Tinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/1/14
    Bài viết:
    123
    Được thích:
    548
    Vô Địch Hắc Thương
    Tác giả: Biên Thành Lãng Tử
    Chương 312: Thiếu Lâm súng máy.

    Dịch giả: PigPigPig
    Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
    Nguồn: 4vn.eu

    Sông Bạch Vân về đêm mất đi cái khí thế bàng bạc ánh lên từ dòng chảy trần trụi. Dẫu vậy, chỉ qua một cái nhìn là có thể cảm nhận được quy mô của con sông lớn này. Độ rộng của nó tính sơ cũng lên tới trăm mét. Dòng nước chậm rì rì đổ về phía đông.

    Tại bãi sông gần cảng Bạch Vân, một chiếc cano cỡ trung màu trắng sớm đã neo ở đây từ lâu. Bắc Thần Tuyết vẫn diện quần short áo chẽn đen nóng bỏng. Hạ Luyến Băng vẫn mặc sườn xám xẻ tà cao cùng quần tất lưới đen khiêu gợi. Hai người đứng ở trên cano, phong tư trác tuyệt đến bất ngờ, phất tay với Diệp Sảng.

    “Hai người này là ai?” – Bắc Thần Tuyết nhíu mày.

    Diệp Sảng thở gấp, nói: “Phóng viên đài truyền hình CAV, bạn của tôi. Nếu không có hai người họ thì tôi không chạy được. Đừng nói nữa, mau lái cano!”

    Bắc Thần Tuyết thản nhiên nói: “OK, nếu là bạn bè của Ngân ca thì cùng lên đây đi!”

    Hạ Luyến Băng nhìn thoáng qua Chu Tinh Tinh: “Ngân ca, cano này khi chở 5 người thì tốc độ sẽ giảm xuống. Bọn họ là phóng viên, mấy thiết bị mang theo quá nặng. Nếu tập đoàn Thần Kiếm thuê cano từ cảng đuổi tới thì có thể chúng ta sẽ bị bắt kịp!”

    Ngụ ý chính là muốn đuổi hai người Chu Tinh Tinh rời cano. Hiện tại Chu Tinh Tinh đã mất khả năng phát ngôn, sớm đã bị hai mỹ nữ gợi cảm này làm cho ngây người, há to miệng nói không ra lời.

    Diệp Sảng nhíu nhíu mày, quyết đoán nói: “Cùng đi hết, không thể bỏ hai người họ lại!”

    Em Gái Ngoan Hiền cảm kích nhìn Diệp Sảng một cái. Gã sát thủ này tuyệt không giống với mãnh nhân vừa mới đại sát tứ phương ở Tử Kim Cung.

    Cano bình bịch chạy đi, rẽ ra một đoàn sóng nước giữa dòng đại giang chạy về phía đông như bay. Tốc độ hiện giờ không kém hơn so với chiếc của Chu Tinh Tinh khi nãy. Chiếc cano này do chính công hội Bắc Đẩu Thất Tinh chế tạo, toàn thân được làm bằng kim thuẫn 2, có khả năng chống ngự rất mạnh. Đồng thời, chân ga đã được cải tạo sinh ra tốc độ nhanh hơn so với cano do cảng cho thuê.

    Bọt sóng bay lên khắp một vùng mặt sông. Gió lạnh tạt vào mặt. Bắc Thần Tuyết điều khiển cano. Hạ Luyến Băng đứng ở phía sau chỗ ngồi dùng ống nhòm quan sát phía sau. Diệp Sảng lại lấy mặt nạ ra đeo: “Bây giờ có thể phỏng vấn rồi!”

    Bạn học Chu Tinh Tinh lúc này mới khó khăn dời mắt khỏi cặp đùi chỗ sườn xám xẻ tà của Hạ Luyến Băng nhà người ta. Em Gái Ngoan Hiền mở máy.

    Chu Tinh Tinh nhoáng một cái tạo dáng trước ống quay, mỉm cười nói: “Chào mọi người, tôi là ký giả đài truyền hình CAV Chu Tinh Tinh. Chào mừng mọi người đến với bản tin độc nhất vô nhị - “Ngôi sao tiêu điểm” của chúng tôi! Hiện nơi đây chính là trên dòng sông Bạch Vân ngoại thành kinh đô. Vị trí hiện tại của chúng tôi là trên một chiếc cano. Ở ngay bên cạnh tôi lúc này chính là vị sát thủ Tử Kim Cung vừa oanh động toàn kinh đô! Anh ấy – chính là ngôi sao tiêu điểm của tuần này. Sát thủ tiên sinh, ngài khỏe chứ? Thật hân hạnh có thể phỏng vấn ngài! Tôi xưng hô như vậy chắc ngài không ngại chứ?”

    Chị em Bắc Thần Tuyết vừa nghe được liền thầm buồn cười, nhưng Diệp Sảng vẫn quyết định cho bạn học Chu của chúng ta chút mặt mũi, làm bộ thâm trầm: “Tôi để ý!”

    Chu Tinh Tinh ngạc nhiên: “Vì sao?”

    Diệp Sảng nói: “Sát thủ, chẳng qua chỉ là việc tay trái của tôi mà thôi. Thân phận thực sự của tôi thật ra là một nhà nghiên cứu!”

    “Nhà nghiên cứu?” – Chu Tinh Tinh tò mò.

    Diệp Sảng nói: “Làm thế nào để phát huy hiệu quả hành hạ đại liên minh Tịch Tĩnh cùng tập đoàn Thần Kiếm tới chết một cách hữu hiệu nhất!”

    Em Gái Ngoan Hiền không nhịn được cười. Ngày mai khi bản tin độc nhất vô nhị này được CAV truyền ra, lão đại hai nhà chắc hẳn sẽ tức đến hộc máu.

    Chu Tinh Tinh mười phần phối hợp diễn sâu với Diệp Sảng, không ngừng gật đầu: “Cũng đúng! Theo tin tức từ nội thành kinh đô, sát thủ ngài đã nghiên cứu qua hơn 300 game thủ. Kế tiếp ngài có dự định gì với công tác nghiên cứu không?”

    “Có chứ!” – Diệp Sảng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ chỉ đoạn sông phía sau. Trên mặt sông xuất hiện rất nhều đốm sáng lốm đa lốm đốm – “Anh xem, tập đoàn Thần Kiếm cùng đám gà tinh đại liên minh Tịch Tĩnh đang đuổi tới để tôi nghiên cứu!”

    Chu Tinh Tinh cùng Em Gái Ngoan Hiền chuyển hướng ống quay, nhất thời trợn tròn mắt. Ánh sáng đó không phải gì khác mà chính là ánh sáng từ bóng đèn gắn ngay trước cano. Có ít nhất hơn 10 đầu cano. Hiện tại mình cùng một thuyền với Diệp Sảng, thoát sao được tốp truy binh này đây?

    Diệp Sảng làm bộ nghiêm nghị nói: “Nếu chúng ta sử dụng súng máy Thiếu Lâm thì sẽ không phát sinh việc này!”

    “Thiếu Lâm còn có súng máy?” – Chu Tinh Tinh cảm thấy như đang nghe thiên thư.

    Lúc này Hạ Luyến Băng đã ngồi xổm xuống bắt đầu lắp ráp đại thương. Sau một hồi bận rộn, một khẩu kẻ hủy diệt MG3 hạng nặng gác lên chỗ ngồi phía sau. Lần này kẻ hủy diệt còn được trang bị thêm một cái giá tam giác. Bên dưới chỗ ngồi còn có một rương đạn, muốn bắn liên tục hơn 1000 phát cũng không có vấn đề gì.

    Chu Tinh Tinh chưa từng gặp qua đại sát khí bậc này, rung giọng nói: “Thứ này thật sự là sản phẩm của Thiếu Lâm?”

    Diệp Sảng tức giận nói: “Thiên hạ súng máy, nguyên ra Thiếu Lâm, anh chưa từng nghe qua sao?”

    Chu Tinh Tinh cùng Em Gái Ngoan Hiền lại bắt đầu phát mộng: “Sát thủ tiên sinh, chúng tôi thật đúng là chưa từng nghe qua!”

    Hạ Luyến Băng quay đầu lại nhìn Diệp Sảng: “Anh tới hay em tới?”

    Diệp Sảng nói: “Nhân mã hợp nhất!”

    Chu Tinh Tinh vội nói: “Cái gì gọi là nhân mã hợp nhất?”

    Diệp Sảng một bên giải thích, một bên cầm chuôi nắm kẻ hủy diệt: “Nhân mã hợp nhất chính là chính khí trường tồn của vị thương thủ vĩ đại đã qua đời trong lòng ta. Xuân Ca tiên sinh đã từng giải thích, nhưng nếu cậu muốn rõ ngay bây giờ, nếu không ngại thì cùng ta đây học hỏi. Xem trọng rồi!”

    Diệp Sảng nói xong liền đặt ngón tay lên cò súng. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng súng hạng nặng. Khi trước vẫn là nhìn người ta mà thấy thật phong cách, hôm nay rốt cục cũng thấy được Lư Sơn chân diện mục.

    Kẻ hủy diệt MG3 (cấp cường hóa)

    Yêu cầu cấp bậc: 30.

    Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ nhất giai hệ du hiệp.

    Yêu cầu lực lượng: 100.

    Yêu cầu viễn trình: 100.

    Yêu cầu tinh thần: 100.

    Mấy điều kiện này là yêu cầu hà khắc nhất mà Diệp Sảng từng gặp qua trong giới súng ống.

    + Quy cách:

    - Chiều dài toàn thân: 1.25 mét.

    - Sơ tốc nòng súng: 820 m/s.

    - Trọng lượng: 15kg.

    + Thuộc tính:

    - Động năng nòng súng: 250.

    - Đạn dung: không hạn chế.

    - Tầm sát thương: 300 mét.

    - Sức giật: 57%.

    - Đường kính nòng súng: 7.62x57 mm.

    - Tốc độ bắn lớn nhất: 42 phát/s.



    Đừng nhìn kẻ hủy diệt chỉ là đồ cường hóa mà lầm, cũng đừng chỉ thấy kẻ hủy diệt có một đống lớn khuyết điểm. Chỉ riêng đạn dung của nó đã tuyệt đối không phải là thứ mà súng trường, micro SMG gì gì đó có thể sánh bằng.

    Kẻ hủy diệt nháy mắt đã điên cuồng khạc lửa, là điểm đỏ duy nhất trên màn đêm giữa mặt sông. Bởi tốc độ bắn quá nhanh, tiếng súng quá dày đặc nên nghe ra thì chỉ như một tiếng “oanh~~~” liên tục không ngừng nghỉ.

    Chu Tinh Tinh cùng Em Gái Ngoan Hiền thấy rõ ánh sáng kéo theo đường đạn của kẻ hủy diệt vô cùng chói mắt. Đường đạn thẳng tắp, dấy lên một mảng bọt nước khổng lồ trên mặt sông. Mảng bọt nước lao có quy luật về phía đoàn cano truy sát phía sau. Kiểu công kích này rất phí đạn. Nhưng ánh sáng đường đạn cùng bọt nước giúp Diệp Sảng dễ dàng phán đoán điểm rơi.

    Quả nhiên, cano dẫn đầu đã bị bao phủ bởi màn mưa đạn của kẻ hủy diệt. “Đinh đinh đinh đinh…”. Tấm thép phòng hộ phía trước cano chợt tóe lửa khiến người nhìn vào cảm thấy như vô số sao băng đang không ngừng va chạm vào nhau. Người trên cano đều khom người xuống.

    Em Gái Ngoan Hiền cũng đem máy quay lia sang phía súng máy, liều mạng quay chụp cảnh tường hoành tá tràng này.

    Bạn Chu Tinh Tinh cũng nhanh mồm nhanh miệng giải thích: “Thiên hạ cơ thương, nguyên ra Thiếu Lâm. Cho nên mới nói, cơ thương đích thực là…”

    Còn chưa nói xong, một chiếc cano màu trắng đột nhiên tóe ra một đoàn lửa màu trắng kim lóa mắt. Tiếng nổ tứ phân ngũ liệt “ầm ầm”. Sáu người bên trên “oa oa” gào thét, tất cả đều bị nổ bay.

    Diệp Sảng sảng khoái đem hỏa lực cường đại của kẻ hủy diệt bùm bùm quét qua hàng cano. Trên cano cũng bùm bùm nổ. Trên mặt sông dấy lên một đoàn lửa lớn.

    “Oa ha ha ha ha ha…” – Diệp Sảng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, nhịn không được lại thi hứng đại phát:

    Mấy khi có trăng sáng
    Mang súng thăm bằng hữu
    Ai ngờ cano nổ
    Nổ chết mấy bằng hữu
    Ta vọt tới úp thìa
    Lại e đạn không đủ
    Đổi sang dùng súng máy
    Đau đớn đôi tay ta…

    Chu Tinh Tinh lập tức sợ hãi, than rằng: “Ủ uôi, thơ hay! Thơ thật là hay phải không?”

    “Đây người tà gọi là chuyên nghiệp!” – Em Gái Ngoan Hiền liều mạng nhìn vào máy quay. Đêm nay được quay bản tin độc nhất vô nhị, ngày mai đài CAV muốn không đỏ chói một góc trời cũng khó.

    Lại có hai chiếc cano không sợ chết đuổi theo, tốc độ rất nhanh. Hai thuyền toàn là nữ chiến sĩ cầm đại đao, trường kiếm trong tay, đứng vững trên cano, khí thế dọa người.

    Diệp Sảng lại tiếp:

    Trên nước lạnh khôn thấu
    Sương giăng đến lạc hướng
    Lại quay đầu
    Chuyển nòng súng
    Đổi băng đạn
    Không được run
    Ca này khó
    Trăng có tròn có khuyết
    Người có cao, mập, gầy
    Chỉ mong không bao lâu
    Muốn PK phải hét!

    Hắn vừa ngâm thơ xong, người chơi nữ trên cano bên trái quả nhiên bắt đầu hét toáng lên. Cano loại bé như thế này không thể chịu được hỏa lực càn quét của súng hạng nặng. Đừng nói là cano bé, cho dù là chiến tàu bự như U Linh cũng không chịu được mưa đạn mãnh liệt như vậy.

    Lại là một tiếng vang thật lớn. Mặt sông lại xuất hiện một đoàn lửa lớn. Một đám game thủ nữ rơi xuống nước.

    Lần này Em Gái Ngoan Hiền cảm thấy thật vui vẻ. Tập đoàn Thần Kiếm cứ đuổi cứ chết. Đến bao nhiêu cano, Diệp Sảng liền cho nổ bấy nhiêu. Súng máy kẻ hủy diệt này quả thực là một thiên hoàng đại pháo đồng. Ta là pháo đồng, sợ đách gì bố con thằng nào? Ai muốn đuổi ta, ta bắn nổ thằng đó!
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Vô Địch Hắc Thương
    Tác giả: Biên Thành Lãng Tử
    Chương 312: Thiếu Lâm súng máy

    Dịch giả: PigPigPig
    Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
    Nguồn: 4vn.eu

    Sông Bạch Vân về đêm mất đi cái khí thế bàng bạc ánh lên từ dòng chảy trần trụi. Dẫu vậy, chỉ qua một cái nhìn là có thể cảm nhận được quy mô của con sông lớn này. Độ rộng của nó tính sơ cũng lên tới trăm mét. Dòng nước chậm rì rì đổ về phía đông.

    Tại bãi sông gần cảng Bạch Vân, một chiếc cano cỡ trung màu trắng sớm đã neo ở đây từ lâu. Bắc Thần Tuyết vẫn diện quần short áo chẽn đen nóng bỏng. Hạ Luyến Băng vẫn mặc sườn xám xẻ tà cao cùng quần tất lưới đen khiêu gợi. Hai người đứng ở trên cano, phong tư trác tuyệt đến bất ngờ, phất tay với Diệp Sảng.

    “Hai người này là ai?” – Bắc Thần Tuyết nhíu mày.

    Diệp Sảng thở gấp, nói: “Phóng viên đài truyền hình CAV, bạn của tôi. Nếu không có hai người họ thì tôi không chạy được. Đừng nói nữa, mau lái cano!”

    Bắc Thần Tuyết thản nhiên nói: “OK, nếu là bạn bè của Ngân ca thì cùng lên đây đi!”

    Hạ Luyến Băng nhìn thoáng qua Chu Tinh Tinh: “Ngân ca, cano này khi chở 5 người thì tốc độ sẽ giảm xuống. Bọn họ là phóng viên, mấy thiết bị mang theo quá nặng. Nếu tập đoàn Thần Kiếm thuê cano từ cảng đuổi tới thì có thể chúng ta sẽ bị bắt kịp!”

    Ngụ ý chính là muốn đuổi hai người Chu Tinh Tinh rời cano. Hiện tại Chu Tinh Tinh đã mất khả năng phát ngôn, sớm đã bị hai mỹ nữ gợi cảm này làm cho ngây người, há to miệng nói không ra lời.

    Diệp Sảng nhíu nhíu mày, quyết đoán nói: “Cùng đi hết, không thể bỏ hai người họ lại!”

    Em Gái Ngoan Hiền cảm kích nhìn Diệp Sảng một cái. Gã sát thủ này tuyệt không giống với mãnh nhân vừa mới đại sát tứ phương ở Tử Kim Cung.

    Cano bình bịch chạy đi, rẽ ra một đoàn sóng nước giữa dòng đại giang chạy về phía đông như bay. Tốc độ hiện giờ không kém hơn so với chiếc của Chu Tinh Tinh khi nãy. Chiếc cano này do chính công hội Bắc Đẩu Thất Tinh chế tạo, toàn thân được làm bằng kim thuẫn 2, có khả năng chống ngự rất mạnh. Đồng thời, chân ga đã được cải tạo sinh ra tốc độ nhanh hơn so với cano do cảng cho thuê.

    Bọt sóng bay lên khắp một vùng mặt sông. Gió lạnh tạt vào mặt. Bắc Thần Tuyết điều khiển cano. Hạ Luyến Băng đứng ở phía sau chỗ ngồi dùng ống nhòm quan sát phía sau. Diệp Sảng lại lấy mặt nạ ra đeo: “Bây giờ có thể phỏng vấn rồi!”

    Bạn học Chu Tinh Tinh lúc này mới khó khăn dời mắt khỏi cặp đùi chỗ sườn xám xẻ tà của Hạ Luyến Băng nhà người ta. Em Gái Ngoan Hiền mở máy.

    Chu Tinh Tinh nhoáng một cái tạo dáng trước ống quay, mỉm cười nói: “Chào mọi người, tôi là ký giả đài truyền hình CAV Chu Tinh Tinh. Chào mừng mọi người đến với bản tin độc nhất vô nhị - “Ngôi sao tiêu điểm” của chúng tôi! Hiện nơi đây chính là trên dòng sông Bạch Vân ngoại thành kinh đô. Vị trí hiện tại của chúng tôi là trên một chiếc cano. Ở ngay bên cạnh tôi lúc này chính là vị sát thủ Tử Kim Cung vừa oanh động toàn kinh đô! Anh ấy – chính là ngôi sao tiêu điểm của tuần này. Sát thủ tiên sinh, ngài khỏe chứ? Thật hân hạnh có thể phỏng vấn ngài! Tôi xưng hô như vậy chắc ngài không ngại chứ?”

    Chị em Bắc Thần Tuyết vừa nghe được liền thầm buồn cười, nhưng Diệp Sảng vẫn quyết định cho bạn học Chu của chúng ta chút mặt mũi, làm bộ thâm trầm: “Tôi để ý!”

    Chu Tinh Tinh ngạc nhiên: “Vì sao?”

    Diệp Sảng nói: “Sát thủ, chẳng qua chỉ là việc tay trái của tôi mà thôi. Thân phận thực sự của tôi thật ra là một nhà nghiên cứu!”

    “Nhà nghiên cứu?” – Chu Tinh Tinh tò mò.

    Diệp Sảng nói: “Làm thế nào để phát huy hiệu quả hành hạ đại liên minh Tịch Tĩnh cùng tập đoàn Thần Kiếm tới chết một cách hữu hiệu nhất!”

    Em Gái Ngoan Hiền không nhịn được cười. Ngày mai khi bản tin độc nhất vô nhị này được CAV truyền ra, lão đại hai nhà chắc hẳn sẽ tức đến hộc máu.

    Chu Tinh Tinh mười phần phối hợp diễn sâu với Diệp Sảng, không ngừng gật đầu: “Cũng đúng! Theo tin tức từ nội thành kinh đô, sát thủ ngài đã nghiên cứu qua hơn 300 game thủ. Kế tiếp ngài có dự định gì với công tác nghiên cứu không?”

    “Có chứ!” – Diệp Sảng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ chỉ đoạn sông phía sau. Trên mặt sông xuất hiện rất nhều đốm sáng lốm đa lốm đốm – “Anh xem, tập đoàn Thần Kiếm cùng đám gà tinh đại liên minh Tịch Tĩnh đang đuổi tới để tôi nghiên cứu!”

    Chu Tinh Tinh cùng Em Gái Ngoan Hiền chuyển hướng ống quay, nhất thời trợn tròn mắt. Ánh sáng đó không phải gì khác mà chính là ánh sáng từ bóng đèn gắn ngay trước cano. Có ít nhất hơn 10 đầu cano. Hiện tại mình cùng một thuyền với Diệp Sảng, thoát sao được tốp truy binh này đây?

    Diệp Sảng làm bộ nghiêm nghị nói: “Nếu chúng ta sử dụng súng máy Thiếu Lâm thì sẽ không phát sinh việc này!”

    “Thiếu Lâm còn có súng máy?” – Chu Tinh Tinh cảm thấy như đang nghe thiên thư.

    Lúc này Hạ Luyến Băng đã ngồi xổm xuống bắt đầu lắp ráp đại thương. Sau một hồi bận rộn, một khẩu kẻ hủy diệt MG3 hạng nặng gác lên chỗ ngồi phía sau. Lần này kẻ hủy diệt còn được trang bị thêm một cái giá tam giác. Bên dưới chỗ ngồi còn có một rương đạn, muốn bắn liên tục hơn 1000 phát cũng không có vấn đề gì.

    Chu Tinh Tinh chưa từng gặp qua đại sát khí bậc này, rung giọng nói: “Thứ này thật sự là sản phẩm của Thiếu Lâm?”

    Diệp Sảng tức giận nói: “Thiên hạ súng máy, nguyên ra Thiếu Lâm, anh chưa từng nghe qua sao?”

    Chu Tinh Tinh cùng Em Gái Ngoan Hiền lại bắt đầu phát mộng: “Sát thủ tiên sinh, chúng tôi thật đúng là chưa từng nghe qua!”

    Hạ Luyến Băng quay đầu lại nhìn Diệp Sảng: “Anh tới hay em tới?”

    Diệp Sảng nói: “Nhân mã hợp nhất!”

    Chu Tinh Tinh vội nói: “Cái gì gọi là nhân mã hợp nhất?”

    Diệp Sảng một bên giải thích, một bên cầm chuôi nắm kẻ hủy diệt: “Nhân mã hợp nhất chính là chính khí trường tồn của vị thương thủ vĩ đại đã qua đời trong lòng ta. Xuân Ca tiên sinh đã từng giải thích, nhưng nếu cậu muốn rõ ngay bây giờ, nếu không ngại thì cùng ta đây học hỏi. Xem trọng rồi!”

    Diệp Sảng nói xong liền đặt ngón tay lên cò súng. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng súng hạng nặng. Khi trước vẫn là nhìn người ta mà thấy thật phong cách, hôm nay rốt cục cũng thấy được Lư Sơn chân diện mục.

    Kẻ hủy diệt MG3 (cấp cường hóa)

    Yêu cầu cấp bậc: 30.

    Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ nhất giai hệ du hiệp.

    Yêu cầu lực lượng: 100.

    Yêu cầu viễn trình: 100.

    Yêu cầu tinh thần: 100.

    Mấy điều kiện này là yêu cầu hà khắc nhất mà Diệp Sảng từng gặp qua trong giới súng ống.

    + Quy cách:

    - Chiều dài toàn thân: 1.25 mét.

    - Sơ tốc nòng súng: 820 m/s.

    - Trọng lượng: 15kg.

    + Thuộc tính:

    - Động năng nòng súng: 250.

    - Đạn dung: không hạn chế.

    - Tầm sát thương: 300 mét.

    - Sức giật: 57%.

    - Đường kính nòng súng: 7.62x57 mm.

    - Tốc độ bắn lớn nhất: 42 phát/s.



    Đừng nhìn kẻ hủy diệt chỉ là đồ cường hóa mà lầm, cũng đừng chỉ thấy kẻ hủy diệt có một đống lớn khuyết điểm. Chỉ riêng đạn dung của nó đã tuyệt đối không phải là thứ mà súng trường, micro SMG gì gì đó có thể sánh bằng.

    Kẻ hủy diệt nháy mắt đã điên cuồng khạc lửa, là điểm đỏ duy nhất trên màn đêm giữa mặt sông. Bởi tốc độ bắn quá nhanh, tiếng súng quá dày đặc nên nghe ra thì chỉ như một tiếng “oanh~~~” liên tục không ngừng nghỉ.

    Chu Tinh Tinh cùng Em Gái Ngoan Hiền thấy rõ ánh sáng kéo theo đường đạn của kẻ hủy diệt vô cùng chói mắt. Đường đạn thẳng tắp, dấy lên một mảng bọt nước khổng lồ trên mặt sông. Mảng bọt nước lao có quy luật về phía đoàn cano truy sát phía sau. Kiểu công kích này rất phí đạn. Nhưng ánh sáng đường đạn cùng bọt nước giúp Diệp Sảng dễ dàng phán đoán điểm rơi.

    Quả nhiên, cano dẫn đầu đã bị bao phủ bởi màn mưa đạn của kẻ hủy diệt. “Đinh đinh đinh đinh…”. Tấm thép phòng hộ phía trước cano chợt tóe lửa khiến người nhìn vào cảm thấy như vô số sao băng đang không ngừng va chạm vào nhau. Người trên cano đều khom người xuống.

    Em Gái Ngoan Hiền cũng đem máy quay lia sang phía súng máy, liều mạng quay chụp cảnh tường hoành tá tràng này.

    Bạn Chu Tinh Tinh cũng nhanh mồm nhanh miệng giải thích: “Thiên hạ cơ thương, nguyên ra Thiếu Lâm. Cho nên mới nói, cơ thương đích thực là…”

    Còn chưa nói xong, một chiếc cano màu trắng đột nhiên tóe ra một đoàn lửa màu trắng kim lóa mắt. Tiếng nổ tứ phân ngũ liệt “ầm ầm”. Sáu người bên trên “oa oa” gào thét, tất cả đều bị nổ bay.

    Diệp Sảng sảng khoái đem hỏa lực cường đại của kẻ hủy diệt bùm bùm quét qua hàng cano. Trên cano cũng bùm bùm nổ. Trên mặt sông dấy lên một đoàn lửa lớn.

    “Oa ha ha ha ha ha…” – Diệp Sảng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, nhịn không được lại thi hứng đại phát:

    Mấy khi có trăng sáng

    Mang súng thăm bằng hữu

    Ai ngờ cano nổ

    Nổ chết mấy bằng hữu

    Ta vọt tới úp thìa

    Lại e đạn không đủ

    Đổi sang dùng súng máy

    Đau đớn đôi tay ta…

    Chu Tinh Tinh lập tức sợ hãi, than rằng: “Ủ uôi, thơ hay! Thơ thật là hay phải không?”

    “Đây người tà gọi là chuyên nghiệp!” – Em Gái Ngoan Hiền liều mạng nhìn vào máy quay. Đêm nay được quay bản tin độc nhất vô nhị, ngày mai đài CAV muốn không đỏ chói một góc trời cũng khó.

    Lại có hai chiếc cano không sợ chết đuổi theo, tốc độ rất nhanh. Hai thuyền toàn là nữ chiến sĩ cầm đại đao, trường kiếm trong tay, đứng vững trên cano, khí thế dọa người.

    Diệp Sảng lại tiếp:

    Trên nước lạnh khôn thấu

    Sương giăng đến lạc hướng

    Lại quay đầu

    Chuyển nòng súng

    Đổi băng đạn

    Không được run

    Ca này khó

    Trăng có tròn có khuyết

    Người có cao, mập, gầy

    Chỉ mong không bao lâu

    Muốn PK phải hét!

    Hắn vừa ngâm thơ xong, người chơi nữ trên cano bên trái quả nhiên bắt đầu hét toáng lên. Cano loại bé như thế này không thể chịu được hỏa lực càn quét của súng hạng nặng. Đừng nói là cano bé, cho dù là chiến tàu bự như U Linh cũng không chịu được mưa đạn mãnh liệt như vậy.

    Lại là một tiếng vang thật lớn. Mặt sông lại xuất hiện một đoàn lửa lớn. Một đám game thủ nữ rơi xuống nước.

    Lần này Em Gái Ngoan Hiền cảm thấy thật vui vẻ. Tập đoàn Thần Kiếm cứ đuổi cứ chết. Đến bao nhiêu cano, Diệp Sảng liền cho nổ bấy nhiêu. Súng máy kẻ hủy diệt này quả thực là một thiên hoàng đại pháo đồng. Ta là pháo đồng, sợ đách gì bố con thằng nào? Ai muốn đuổi ta, ta bắn nổ thằng đó!
     
    Kenshin8995 thích bài này.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Vô Địch Hắc Thương
    Tác giả: Biên Thành Lãng Tử
    Chương 313: Định luật tử vong của ma quỷ

    Dịch giả: PigPigPig
    Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
    Nguồn: 4vn.eu

    Hạ Luyến Băng đầu tư kẻ hủy diệt giúp bạn Sảng Sảng được một phen thật phong cách. Một ưu thế lớn của khẩu súng này chính là lượng đạn cơ bản như vô hạn. Thứ hai chính là tầm bắn 300 mét của nó. Với tốc độ di chuyển cao của cano trên sông, đại đội của tập đoàn Thần Kiếm căn bản không còn cách nào để đuổi lên kịp. Đừng nói là không lên tới nơi được, ngay cả nguyên tố sư, cung thủ, thương thủ cũng không phát kích được.

    Trên mặt sông không ngừng bùng cháy. Không ít cano bị lật. Trọn một khúc sông Bạch Vân trên cơ bản chỉ còn lại mỗi tiếng bùm bùm không ngừng của kẻ hủy diệt.

    Diệp Sảng quét loạn một lúc, không nhắm vào cano mà chọn người.

    Đường đạn của kẻ hủy diệt tuy rất hỗn loạn, bắn liên tục đối với súng trường mà nói, diện tích che phủ của đường đạn quả thực quá to lớn, nhưng đối với bắn trên sông thì lại như một cây thiết côn, quét kẻ nào liền ngã kẻ đó, còn nếu tập trung vào một mục tiêu nhất định thì xong, mục tiêu sẽ ăn liền bảy, tám viên kẹo!

    Truy binh trên cano phía sau cứ liên tiếp rơi xuống nước. Nếu cano bị nổ tung thì người sẽ trực tiếp bị chết.

    Trên đoạn đường truy kích này, tập đoàn Thần Kiếm tiền mất tật mang. Suốt dọc sông, hơn 50 người đã chết trong tay Diệp Sảng. Xem ra Diệp Sảng đừng mơ rửa sạch được hồng danh.

    Hiện tại Thần Kiếm Vương Tử đã không đơn giản chỉ phát hỏa mà đã mất luôn cả lý trí. Lúc này hắn giống như một con bạc thua đỏ mắt, không tiếc gì mang toàn bộ tính mạng của người phe mình ra đặt lên bàn. Đêm nay, vô luận là phải trả cái giá đến độ nào cũng nhất định phải giết chết Diệp Sảng.

    Cano vẫn chạy băng băng trên mặt sông. Bắc Thần Tuyết nhìn chằm chằm về phía trước: “Ngân ca, phải kiên trì được 10 hút. 10 phút sau chúng ta mới có thể tiến vào cảng lớn.”

    Lúc này Diệp Sảng không muốn làm loạn nữa. Thứ khó đối phó thật sự đã tới! Trong trời đêm lóe lên không ít ánh đèn. Phi cơ Bumble Bee của tập đoàn Thần Kiếm rốt cục cũng tập trung được mục tiêu, bay nhanh đuổi theo. Chuyện bị bắt kịp chỉ còn là chuyện vài phút nữa. Nhưng phán đoán của Bắc Thần Tuyết lại hơi sai. Bởi, trong hơn 10 chiếc phi cơ trên trời có phân nửa là của các tạp chí, đài truyền hình trong kinh đô. Phi cơ chính chủ Thần Kiếm chỉ có 5 chiếc.

    Trong đầu Phương Nhã Văn cuối cùng cũng vỡ nhẽ. Cô biết quy mô truy sát của đám truy binh tập đoàn Thần Kiếm dù lớn, nhìn qua tuyệt đối oai phong, trang nghiêm túc mục, khí thế ngồn ngộn, nhưng trên thực tế, ngoại trừ cái thế bên ngoài thì căn bản là chẳng tạo nên được tác dụng gì. Cao thủ chân chính, dù là đứng bất động một chỗ cũng có thể lật đổ thiên quân vạn mã của mi.

    Cao thủ chỉ có thể cho cao thủ đi đối phó. Trên 5 chiếc Bumble Bee đều là tinh nhuệ, chính là đám người Thần Kiếm Vương Tử, Phương Nhã Văn, Nhất Chưởng Sát Nhân!

    “Đàn ông đích thực, nhìn ngực đầu tiên, dám có gan đối mặt với nhân sinh!” – Diệp Sảng hăng hái, điều khiển nòng súng kẻ hủy diệt nhắm lên trời, miệng nói chắc nịch – “Đàn ông chưa từng bắn (trực thăng) thì không thể coi là đàn ông đích thực!”

    Nghe nói thế, ba nàng Bắc Thần Tuyết, Hạ Luyến Băng cùng Em Gái Ngoan Hiền đều ửng đỏ cả người, cảm giác nóng như lửa đốt.

    “Rầm rầm rầm phanh…!” – Đạn của kẻ hủy diệt phi như vũ bão lên trời.

    Nhưng mà, trực thăng đâu có dễ bắn như thế. Loại hàng cao cấp do chủ thành cho thuê sẽ không thèm so sánh với cano dã ngoại cùi. Nếu muốn chọi đầu thì trừ phi anh có siêu vũ khí hạng nặng hay kĩ năng siêu cấp, nếu không thì sẽ chẳng làm nên chuyện gì.

    Chỉ thấy kính chắn gió trước khoang điều khiển binh binh bang bang tóe lửa. Nhưng một vết xước cũng không thấy. Nếu muốn bắn rơi trực thăng thì chỉ có hai khả năng. Một là phải có đạn của SVD trong đại chiến trên biển. Một thương xuyên thủng kính cường lực, hạ gục người điều khiển. Thứ hai là học theo Demon, một thương bắn trúng thanh xoắn ốc trục cánh quạt. Nhưng với tình hình di chuyển trên mặt nước thế này, đừng nói là với thương pháp siêu sao của Diệp Sảng, cho dù là Demon đang ở đây cũng chỉ có thể vọng cơ than thở.

    “Kiên trì 8 phút!” – Khẩu khí của Bắc Thần Tuyết lạnh lùng dị thường.

    5 chiếc Bumble Bee xếp ngang trên tầng thấp lướt đến. Ngón tay Diệp Sảng bóp cò đến phát đau.

    Cano tựa như con sâu nhỏ đang trốn chui trốn nhủi trên mặt sông. Bumble Bee trên bầu trời tựa như diều hâu đánh úp. Cửa hai bên trên mỗi chiếc đều đã mở ra, ngay đó xuất hiện thương thủ vác súng các loại.

    “Gục xuống!” – Bắc Thần Tuyết mạnh mẽ vặn tay lái một cái. Cano rẽ vào đoạn cua gấp.

    Vừa mới cua xong, vô số đạn lập tức nối gót đánh bọt nước bắn lên tứ phía mặt sông. Hơn hai mươi cỗ hỏa lực tuyệt đối mạnh hơn kẻ hủy diệt rất nhiều cùng ra tay, không may bị quét trúng thì toi đời.

    “Chị!” – Hạ Luyến Băng kinh hô.

    “Chịu được!” – Áo chẽn nhỏ của Bắc Thần Tuyết đỏ một mảng lớn. Thế nhưng, cô nàng cư nhiên không xoay người gục xuống. Nhưng trên thực tế thì cô cũng không dám. Nếu cô không điều khiển cano thì mấy chục chiếc phía sau sẽ đuổi kịp trong khoảnh khắc.

    Hạ Luyến Băng vỗ nhẹ một bó thuốc lên lưng Bắc Thần Tuyết, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

    Năm chiếc Bumblebee xoay một vòng, sau quay đầu lao thẳng đến. Thương hỏa ở cửa khoang lại bắt đầu nhảy múa.

    “Ba ba ba ba ba…”

    Vô số đạn kéo theo lửa đánh úp lại, quả là hoành tráng, quả là khốc liệt.

    “Cẩn thận!” - Bắc Thần Tuyết hô. Lần này cô không thể không chúi xuống, ghé vào sau tấm thép, một tay nắm tay lái.

    “Đinh” một tiếng giòn vang. Kính chắn gió của cano lập tức biến mất không thấy tăm hơi, đủ thấy hỏa lực mạnh tới nhường nào.

    Vận khí cức chó của Chu Tinh Tinh tốt vô cùng. Hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ nằm xuống cũng chậm vô cùng. Một viên đạn bắn chiếc mic trên tay hắn thành nửa đoạn sắt vụn bốc khói, thành ra dụng cụ bắn rap của hắn không còn nữa. Hắn thầm nghĩ, nếu đạn chỉ cần lệch nửa li thì hắn chắc chắn sẽ phó thác cho hậu thế: “Ta chết rồi sẽ còn có người nối dõi!”

    “Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!” – Hạ Luyến Băng nóng nảy, đứng lên quơ lấy kẻ hủy diệt, điều chỉnh hướng xong điên cuồng bắn phá phía sau. Cano trên sông bị hỏa lực mạnh áp chế, nhưng đa số đều đã tiến vào phạm vi 250 mét nên thương thủ bắt đầu đánh trả. Vô số đạn bắn vào tấm chắn của kẻ hủy diệt. Tay của Hạ Luyến Băng dần mỏi nhừ.

    “Cứ như vậy chúng ta sẽ bị bắt kịp!” – Bắc Thần Tuyết hét lớn.

    Chu Tinh Tinh hiên ngang lẫm liệt đứng lên: “Không sao, tôi có cách!”

    Diệp Sảng mở to hai mắt nhìn. Một phóng viên như cậu thì có cách gì?

    “Em Gái Ngoan Hiền, chúng ta cũng đã quay chụp đủ rồi. Đem trang bị lên, chúng ta đi!” – Chu Tinh Tinh tràn đầy tự tin.

    Em Gái Ngoan Hiền có chút không cam lòng, nhưng tình hình lúc này thật sự rất nguy hiểm, nếu còn không đi thì chỉ sợ hai cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ ra đi ở đây.

    “Ha ha, tin hot độc nhất vô nhị, tin hot độc nhất vô nhị a!!!” – Bạn Chu Tinh Tinh vung tay hô to. Mỗi lần hắn vớ phải phi vụ quay phim tại hiện trường nguy hiểm nào đó, bản thân hắn cũng sẽ gặp chuyện không may theo. Nhưng lần này, hắn thật sự tin chắc rằng bản thân có thể toàn thây trở về.

    “Tùm”.

    Chu phóng viên khiêng theo một bao nghĩa vô phản cố trên lưng nhảy xuống sông. Em Gái Ngoan Hiền lặn sâu xuống nước theo bạn Chu khiến trọng lượng của cano giảm đi một lượng lớn, tốc độ lập tức nhanh hơn rất nhiều.

    *nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

    “Anh em tốt, rất nghĩa khí!” – Diệp Sảng cảm thán – “Quả nhiên là phóng viên có đạo đức. Cầu thượng đế phù hộ người anh em lên bờ thành công!”

    Diệp Sảng còn chưa cảm thán xong thì 5 chiếc Bumble Bee trên không lại lần nữa quay đầu. Súng máy bùm bùm quét xuống. Phóng viên Chu ở một chỗ âm thầm cảm khái may mà mình cuối cùng cũng không chết, ai ngờ đạn của ít nhất 3 khẩu FN xẹt qua mặt sông. Mặt sông nổi lên một mảng máu loãng.

    Bả vai bạn Chu bị bắn thành tổ ong vò vẽ, ít cũng trúng 10 viên đạn. Bạn Chu Tinh Tinh lại lần nữa chết vô cùng hiên ngang.

    Em Gái Ngoan Hiện lặn xuống nước rất sâu, may mắn nhặt về một cái mạng, nhìn lại liền không nhịn được mà thở dài: “Chu ca ơi Chu ca, thật đúng là anh dính cái dớp vận xui ma quỷ rồi. Cứ mỗi lần đi thực nghiệm hiện trường liền chết không tránh được. Nếu anh có khinh công hay thuật độn nước thì đã không xảy ra chuyện như vậy!”

    Hai phóng viên nhảy sông, ba người Diệp Sảng lại bắt đầu điên cuồng chạy trốn.

    Tuy nhiên, lúc này viện quân đã tới. Không trung phía đông đồng thời xuất hiện một loạt tia sáng lóe lên. 3 chiếc Bumblebee gào thét lao đến, phi sát mặt sông, mỗi chiếc cửa khoang đều mở ra. Yến Vân oai hùng cầm SVD của Diệp Sảng trong tay, đứng ở cửa la lớn:

    “Diệp tử, ngại quá, đến hơi muộn một chút. Nơi này cứ giao cho bọn tui, ông đi trước đi!”

    Diệp Sảng ngẩng đầu nhìn lên. Trên ba chiếc trực thăng toàn là người của mình. Yến Vân, Cầm Nữ Vương, Nhị Bức Hỷ Hỷ, Hỏa Thương Thiêu Dược, Chơi Xong Chưa… tất cả đều là mãnh nhân hệ du hiệp đang đứng ở cửa.

    Bắc Thần Tuyết thấy Yến Vân xuất hiện lập tức sáng ngời hai con mắt. Cô biết lần này đến lượt đối phương kêu khổ rồi. Dù sao thì cao thủ cũng có bản lĩnh siêu nhân.

    Hiện tại Yến Vân tràn đầy sinh lực, chờ Diệp Sảng cũng đến sốt ruột. Hắn lo lắng cho Diệp Sảng, nhưng bây giờ thấy Diệp Sảng vẫn an toàn nên hắn không lo nữa mà ngược lại rất an tâm ngẩng đầu: “Cờ Lê, lên đi!”

    Hiện tại tình hình đã loạn tới cực hạn. 3 chiếc Bumblebee nghênh diện thẳng tới 5 chiếc của đối phương, nhìn qua tựa như 8 con diều hâu đâm nhau. Đương nhiên là không có khả năng 8 chú sẽ húc nhau thật mà chỉ đan xen lẫn nhau. Tuy nhiên, trong nháy mắt đó, tiếng SVD liên kích vang lên giữa tiếng rít gào lặng lẽ của Desert Eagle. Trên phi cơ của Thần Kiếm có người phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó có mấy cái bóng đen từ trên trời rơi xuống sông nghe tùm tùm.

    Không sai, tiếng SVD chính là do Yến Vân. Chỉ có hắn mới thực hiện ra thương pháp có độ khó cao như vậy. Yến Vân không khỏi cười lạnh một cái: “Giết loại hàng này thực con mẹ nó lãng phí đạn!”

    Cầm Nữ Vương đặc biệt thích cái sự ngoan độc này của Yến Vân: “Cậu có bản lĩnh giết nhiều người như vậy, lần sau ra khơi ta sẽ khuyên Cơ ca cho người thành tàu phó!”

    Yến Vân cười nhạt: “Chuyện này có đáng gì. Cờ Lê, quay đầu!”

    Dùng sa ưng chính là Chơi Xong Chưa. Con hàng này dám dùng súng lục bắn người, hơn nữa lại chuẩn như vậy, hiển nhiên cũng mang tới hàng tốt. Dám đơn thân độc thương với nó, bét cũng là cấp truyền kỳ.

    Chơi Xong Chưa cùng Lạc Hoa Lưu Thủy kết thù kết oán đã lâu, lúc này còn có phần càn rỡ hơn cả Diệp Sảng và Yến Vân. Không biết hắn kiếm được cái loa bự ở đâu ra, đứng gầm thét giữa trời đêm: “Thi Phi Vũ, đồ đũy đê tiện, theo Ma Lạt Trư Đầu đi bán hoa ở kinh đô có thấy mất mặt không hả? Loại đàn bà dâm đãng như cô có cho ta chích ta cũng không thèm. Gia đang ở ngay đây, thằng nào không sợ chết thì tới đây. Gia đây hôm nay sẽ dùng súng chơi chết chúng bây…”

    Phương Nhã Văn tức điên đến muốn nổ phổi. Trước giờ chưa có kẻ nào dám dùng thứ ngôn ngữ cấp thấp như vậy để mắng ả. Nhưng hiện tại ả chỉ có thể đứng nhìn người ta. Đã là chiến sĩ lại còn NB, không thể bay lên trời giết người ta được.

    Thần Kiếm Vương Tử rít lên với phi công: “Không cần để ý tới bọn chúng, đuổi theo Hà Kim Ngân!”

    Yến Vân cũng gào lên: “Túy Hoa, em đi bảo hộ sư phụ mình đi. Chúng ta sẽ đối phó với bọn tinh trùng xông não trên đám cano phía sau. Thật đúng là trong núi không lão hổ, hầu tử xưng bá vương. Năm đó lúc tiểu gia ta đây tiếu ngạo giang hồ, chúng mày con mẹ nó còn đang nhặt ve chai đi bán ở thôn tân thủ. Cờ Lê, quay đầu!”

    Cơ Lê lái trực thăng vung đuôi một cái. Bumblebee lao xuống phía mấy chục chiếc cano phía sau.
     
    rocklina, Soulhunter and Kenshin8995 like this.
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Vô Địch Hắc Thương
    Tác giả: Biên Thành Lãng Tử
    Chương 314: Tiếu Tam Thiếu

    Dịch giả: PigPigPig
    Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
    Nguồn: 4vn.eu

    Em Gái Ngoan Hiền lên bờ sau đó tiếp tục khiêng máy quay phim điên cuồng quay quay chụp chụp. Hai chiếc bumblebee vô cùng ảo diệu duy trì tốc độ dí sát theo hai chiếc cano ở không xa phía trước. Sau 10 giây, cảnh tượng hoành tráng hơn xuất hiện. Mặt nước phía trước cano bị nổ không ngừng dâng sóng cao cả chục mét. Nhìn kỹ lại thì ra trên trực thăng như có người đang không ngừng ném mìn xuống sông. Thực ra cũng không hẳn là mìn mà là vô số lựu đạn được ném xuống. A Nhuế ở trên trực thăng, cấp 20 rương lựu đạn cho Nhị Bức Hỷ Hỷ. Vì giúp Diệp Sảng mà lần này Nhuế Nhuế coi như đã hạ cả vốn gốc.

    Nhị Bức Hỷ Hỷ ở trên trực thăng ném lựu đạn vô cùng sảng khoái. Trực thăng hoàn toàn biến thành một cái máy ném bom. Không ngừng có cano bị nổ cháy, nhanh chóng chìm nghỉm dưới nước. Đa số người của tập đoàn Thần Kiếm bị nổ chết ngay tại chỗ.

    Cục diện này thật sự là hiếm thấy trong Đệ Nhị Thế Giới. Em Gái Ngoan Hiền kích động đến phát cuồng. Đài truyền hình của bọn họ coi như là đi theo Diệp Sảng được một đêm thành danh.

    Lúc này ba người Diệp Sảng đã được cứu trợ. Nơi không xa phía trước đã xuất hiện dãy núi. Sông Bạch Vân chảy vào trong rặng núi. Dòng sông dần dần trở nên chật hẹp. Dòng nước cũng chảy xiết hơn. Đây là khe núi lớn Kinh Phong nổi tiếng nhất khu Long Đằng. Hai bên bờ sông là vách núi cao chừng hơn trăm mét rất nguy nga. Hẻm núi cắt ngang mặt nước tạo thành thế chữ “bát”. Ba người Diệp Sảng lại an toàn tiến vào thủy đạo dài đến 10km giữa hẻm núi này.

    Bắc Thần Tuyết dừng cano: “Ngân ca, chúng ta chỉ có thể đưa ca đến đây. Tiếp theo phải dựa vào chính ca rồi. Vạn sự cẩn thận!”

    Hạ Luyến Băng vứt cho Diệp Sảng một cái rương kim loại nhỏ: “Công ty chúng em có chút tâm ý nhỏ. Bên trong chứa đủ vốn cho ca đánh du kích mấy ngày đêm!”

    Diệp Sảng nhận rương, nhảy lên bờ, ha ha cười: “Đa tạ hai đại mỹ nữ đã hỗ trợ. Hai người cũng cẩn thận. Lần sau có việc gì nhất định phải nhớ gọi ca!”

    Chị em Bắc Thần Tuyết quyến rũ hôn gió với Diệp Sảng sau đó điều khiển cano chạy về phía bên kia hẻm núi.

    Địa hình đại hạp cốc Kinh Phong phần lớn là loạn thạch, kéo dài liên tiếp mấy trăm km, là biên giới chung của ba khu Long Đằng, Phi Hổ và Đan Phượng. Nơi này là chốn người bình thường không thể tới, người có thể cũng không dám đến.

    Thủy đạo ngược lại lại không có gì, nhưng càng đi vào sâu thì địa thế lại càng hiểm hóc, quái vật lại càng thêm hung mãnh. Nghe nói một tiểu quái kém nhất ở đây cũng đã level 40 trở lên. Súng Cơ để Diệp Sảng đi bộ ở trong này thực ra cũng vì hắn nghĩ rằng cái nơi quỷ quái này là thiên đường hiếm hoi dành cho kẻ hồng danh. Rửa đỏ rất nhanh!

    Lôi Lôi chờ đã lâu: “Sư phụ, con ở đây. Bây giờ chúng ta đi thế nào?”

    Cô ở trong này đương nhiên là có nguyên nhân. Thầy trò hai người cùng tu luyện sẽ có rất nhiều lợi ích.

    Diệp Sảng cười nói: “Đi như thế nào? Đương nhiên là tiến về phía trước chờ bọn chúng tới tìm chết!”

    Lôi Lôi buồn bực: “Còn muốn đánh tiếp?”

    Diệp Sảng nói: “Chế cho rằng mị còn muốn đánh há? Bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo. Đã tới nước này nếu bọn họ còn chưa chết thì chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua!”

    Lôi Lôi cầm chuôi kiếm. Rốt cục thì lần này mới gọi là kề vai sát cánh chiến đấu cùng Diệp Sảng theo đúng cái nghĩa của nó!

    Hai người chậm rãi chạy theo đường nhỏ hướng lên dãy núi. Lôi Lôi không thể không bội phục sự trấn định của Diệp Sảng. Đã bị người ta truy sát tới tận đây rồi ấy vậy mà hắn vẫn đi không nhanh không chậm, đã thế còn vừa đi vừa ăn bò khô. Dáng vẻ hắn trông như không phải đang bị người ta đuổi giết mà nom giống thi sĩ đang đi du ngoạn sơn thủy hơn. Tuy nhiên, cô đương nhiên không hiểu rằng cái này người ta gọi lã dĩ dật đãi lao. Thay vì tự làm mình mệt mỏi thì chi bằng ngồi chờ người khác đưa đồ ăn tới có phải hơn không.

    Sự tình quả nhiên giống như Diệp Sảng đã sở liệu. Sau khi Bumblebee lao tới khoảng không trên hẻm núi thì thấy cano cũng theo sau đi ra. Nhưng trên cano chỉ có hai chị em nhà Bắc Thần Tuyết còn Diệp Sảng đã không thấy tung tích nữa.

    Phương Nhã Văn cau mày nói: “Nhất định là hắn đã lên bờ đi rồi!”

    Thần Kiếm Vương Tử cười lạnh, nói: “Hắn còn dám lên bời! Lần này hắn thực sự muốn chết rồi! Mọi người, sau khi xuống lập tức phân tán ra hành động. Chỉ cần phát hiện ra hắn lập tức báo tọa độ!”

    “Được!”

    Mọi người đồng thanh trả lời. Bumblebee chậm rãi đậu xuống khoảng trống bên bờ sông. Đoàn người nhanh chóng tản ra, thân ảnh lẫn vào trong bóng đêm.

    Kế hoạch của Thần Kiếm Vương Tử quả thực là hay, nhưng hắn lại không biết rằng trong tay Diệp Sảng có máy cảm biến nhịp tim nghịch thiên cỡ nào. Diệp Sảng đi tuy chậm, nhưng luôn mang súng để bên người nên xung quanh có người hay không hắn rõ ràng hơn ai hết. 10 phút sau hai thầy trò Diệp Sảng giáp mặt một triệu hoán sư ở ngay phía trước. Cũng chỉ có triệu hoán sư mới có thể tiếp cận Diệp Sảng đầu tiên. Dù sao thì triệu hoán sư cũng có khả năng “đánh hơi” bét cũng bằng nửa cái máy cảm biến nhịp tim.

    “Xin chào!” – Triệu hoán sư này vừa mở miệng đã bất ngờ nói năng rất lễ độ. Điều này khiến Diệp Sảng không dám khinh thường. Bát đại liên minh không có tố chất tốt gì nhưng không có nghĩa là đại tập đoàn kinh đô cũng vậy.

    Có đôi khi trò chơi cũng như cuộc sống thực, tố chất quyết định tất cả. Anh có phẩm chất tốt bao nhiêu liền quyết định tương lai anh có thành tựu lớn lao bấy nhiêu.

    Diệp Sảng cười: “Xin chào!”

    Triệu hoán sư này không mang theo bất kỳ thứ vũ khí nào, chỉ có một đôi găng tay da màu đen có ánh sáng lòe lòe. ID là “Tiếu Tam Thiếu - Tập đoàn Thần Kiếm”.

    Diệp Sảng ha ha cười, chắp tay nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Hóa ra là tiểu ca Tiếu Tam Thiếu! Lúc còn ở khu Tịch Tĩnh ta đã từng nghe nói qua đại danh của tiểu ca!”

    Diệp Sảng chỉ nói một nửa thì dừng lại bởi hắn thấy thứ ở phía sau Tiếu Tam Thiếu. Sắc mặt hắn liền thay đổi, trở nên sợ hãi. Rõ ràng là sau lưng Tiếu Tam Thiếu còn có người.

    Tiếu Tam Thiếu nghĩ cũng không nghĩ mà xoay người lại nhìn. Phía sau đến một con Quỷ Ảnh Tử cũng không có. Hắn lập tức biết mình đã bị lừa. Hắn đã chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Diệp Sảng mà xem nhẹ tình hình phía sau. Lấy trình độ triệu hồi đại sư nhất giai của hắn, phía sau có người hay không cớ gì lại không biết.

    Tiếu Tam Thiếu phản ứng rất nhanh. Đã xoay người ra sau là xoay luôn, không quay người lại nữa, đồng thời nhanh chóng chạy lên bảy – tám mét. Nhưng động tác và phản ứng của Lôi Lôi cũng không chậm. Một thanh trường kiếm phát ra lam quang hướng về sau lưng hắn mà chém.

    Lôi Lôi hiện đã là đại kiếm khách nhị giai level 33, độ nhanh nhẹn cao hơn 400 điểm, động tác dịch chuyển quả thực là nhanh không thấy rõ, chỉ nhác trông một tia cường quang màu lam xẹt qua mà kiếm đã tới sau lưng đối phương. Tiếu Tam Thiếu tập trung toàn bộ cảm giác ở sau lưng, nghe được tiếng gió lợi khí phá không đánh úp lại hắn cũng không dám quay đầu lại xem, thân mình uốn éo khó khăn tránh được trường kiếm đánh lén của Lôi Lôi, thầm nghĩ hai người này quả nhiên gian trá.

    Nhưng nhanh hơn cả Lôi Lôi vẫn là Diệp Sảng. Lôi Lôi đánh ra đồng thời Diệp Sảng cũng nối gót động tay. Tiếu Tam Thiếu đột nhiên cảm thấy tầm nhìn mờ đi, đầu óc mê muội, sau đó hắn cảm thấy trời sao và mặt đất như ép lại. Hắn biết mình đã trúng chiêu.

    Diệp Sảng đoán được hướng tránh né của hắn, sau đó lấy mấy “mét khối” sức lực bật chạy theo. Báng súng Masada nối bước hạ cánh trên cái ót của hắn. Kỹ năng “Bình nguyên du kích thủ” trực tiếp khiến hắn “sao trên trời không nói lời nào, trẻ trên đất oa oa gọi mẹ”.

    “Vèo vèo vèo…” - Lôi Lôi dí sát lao đến.

    Tả thứ hữu khiêu, thượng đánh hạ thiết, kiếm vũ nhảy nhót. Tư thế của Lôi Lôi trông qua đẹp mắt vô cùng. Là một khinh giáp chiến sĩ nên lực công kích của cô tương đối yếu kém, tuy nhiên mỗi kiếm cũng tạo được hơn 170 điểm thương tổn. Tốc độ tay của Lôi Lôi rất nhanh, trong vỏn vẹn 5 giây đã tung ra 12 kiếm.

    Tiếu Tam Thiếu ngã xuống giữa một mảnh huyết quang. Thời điểm hắn ngã xuống vô cùng rúng động. Bởi, hắn coi như cũng là cao thủ hạng 3 của tập đoàn Thần Kiếm, tùy tiện thu phục một tên trên dưới cấp 30 cũng không thành vấn đề, thế mà hiện tại trước mặt hai thầy trò cường đại Diệp Sảng hắn thậm chí chưa tung ra được chiêu nào đã trực tiếp bị đốn ngã. Chuyện như vậy đến nghĩ hắn cũng chưa từng dám, nhưng hiện tại chuyện đã phát sinh, hắn đang phải xem TV dòng trắng đen trong hình thức u linh.

    Diệp Sảng hết sức bất mãn: “Ta nói này đồ đệ, gần đây mi đã tiến bộ quá nhèo, động tác cư nhiên nhanh không kém vi sư là bao. Cứ tiếp tục như vậy chẳng phải là muốn xuất sư sao?”

    Lôi Lôi lại càng bất mãn, nghĩ thầm sư phụ lão nhân gia à người quả thực là không đáng yêu tí nào, không thèm nhìn xem ta đây là ai. Ta đây chí ít cũng đã từng là lập trình viên đó nha, nếu còn không biết rõ kỹ xảo chiến đấu thì còn ai biết nữa?

    Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Lôi Lôi lại không dám nói thế: “Sư phụ, gần đây con thường cùng Đầu Heo đại ca học tập võ nghệ, thực lực cũng tiến bộ chút đỉnh!”

    Diệp Sảng lại bị lời nói dối của cô làm cho mông lung. Đám Ma Lạt Trư Đầu kia nếu có kiếm pháp vi diệu bậc này chỉ e đã tự hò hét thổi phồng mình vô địch thiên hạ rồi.

    “Vậy vì sao mới giết một tên mà nha đầu mi đã hồng danh rồi?” – Diệp Sảng nghi hoặc.

    Lôi Lôi vô cùng tức giận: “Ta là đồ đệ, mi là sư phụ, mi ra biển chém giết nhiều người như vậy, hồng danh cùng giá trị tà ác cao đến mức nào hả? Ta đây còn đang muốn luyện giá trị chính nghĩa rửa thành bạch danh để hai bên triệt tiêu đi đấy!”

    Diệp Sảng bừng tỉnh đại ngộ, thầm khen cô đồ đệ thật hiểu chuyện. Đương nhiên, ngoài miệng hắn sẽ không nói ý như vậy: “Đồ đệ con ơi, ta còn đang định chuẩn bị bồi dưỡng con thành đại hiệp vạn người kính ngưỡng đệ nhất đó. Được, tự mình đi giết người thành hồng danh là do con không đúng. Giết thằng nào không giết lại đi giết rác rưởi…”

    Trong hình thức u linh Tiếu Tam Thiếu nghe nói thế liền lăn ra hôn mê.

    Hai người tiếp tục hướng lên trên mà đi, bộ dáng nghênh ngang không đem người ta đặt vào mắt. Vì thế, Dữ Dội Tướng Quân đang chắn đường phía trước vừa nhìn thấy bộ dạng nói nói cười cười của hai người liền tức giận cắn răng: “Hà Kim Ngân, lần trước ở Tiên Tung Lâm là mày có vận khí cức chó, nhưng lần này đừng mong có mạng lớn thế nữa! Mày xấu xa phá chuyện tốt của chúng ta, mày phải trả giá thật đắt!”

    “Ơ a… hóa ra là Dữ Dội huynh. Đã lâu không gặp! Thật là hoài niệm!” – Diệp Sảng lại bắt đầu pha trò.

    Dữ Dội Tướng Quân không dám chậm trễ. Hắn hiểu Diệp Sảng luôn luôn quỷ kế đa đoan, tiếu lý tàng đao.

    “Hây!” – Lôi Lôi giơ kiếm liền lên, tốc độ dị thường quỷ mị.

    Đính chính là Lôi Lôi không có quỷ dị cái gì cả, chỉ là gần đây thực lực quả thực đã tăng cao, chuôi Lam Ma Kiếm Vũ này vừa tới tay liền quả nhiên như Thiên Nữ Tán Hoa, chẳng những đẹp mắt mà tốc độ tay cũng rất nhanh.

    “Đinh đinh đinh đinh đinh đinh!” – Áo giáp toàn thân Dữ Dội Tướng Quân nhấp nhoáng hỏa tinh, trông còn dày đặc hơn cả trúng đạn. Nhưng Dữ Dội Tướng Quân không nhúc nhích một cái nào, tùy ý để Lôi Lôi loạn kích trên người. Thương tổn không cái nào vượt quá 5 điểm. Một thân bọc thép kia vẫn cứ sinh mãnh. Hơn nữa, lúc này hắn mới chính thức thể hiện ra sự lợi hại của một thân bọc thép là không thể xuất hiện bạo kích. Cái bọc giáp kia rõ ràng là có thể miễn dịch bạo kích. Ngược lại, Lôi Lôi chém được nửa đường thì đại quan đao của Dữ Dội Tướng Quân lao ra.

    “Keng keng~~”

    Trường kiếm Lam Ma của Lôi Lôi bị đánh bay.

    Dữ Dội Tướng Quân cười ha ha: “Các ngươi vẫn chưa tiến bộ tới nửa điểm. Hôm nay lão tử nhường ngươi ba kiếm. Hà Kim Ngân, ta sẽ nhường ngươi ba phát đạn…”
     
    rocklina, binhdn and Kenshin8995 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)