Đô Thị Võ Đạo Tông Sư - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Võ Đạo Tông Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Chương 46: Tri kỷ không biết gì


    Nguồn: iread

    Từ lúc Lâu Thành đến thành phố Viêm Lăng đến nay, cái lạnh của những ngày đầu đã vơi dần. Ánh nắng ấm áp lại dịu dàng chiếu xuống mặt đất, khiến người ta cảm thấy khoan khoái lạ thường.

    Lâu Thành ngâm nga hát. Cậu khoác áo lông bên ngoài và mặc võ phục của Đại học Tùng Thành bên trong. Cậu đi vào võ quán với những bước chân nhẹ tênh. Cậu đứng trước màn hình lớn tìm tên và mã số của mình.

    Vòng đấu loại thứ tư chính là thử thách lớn nhất quyết định bản thân cậu có thể tiến vào vòng tổ đấu hay không!

    Đi được đến bước này, cậu đã trải qua ba thử thách lớn, và từng bước lột xác. Nếu nói suy nghĩ về vòng tổ đấu của cậu vẫn không có thay đổi thì đó chính là nói dối.

    Lúc mới thi đấu, vòng tổ đấu chỉ là một thứ xa vời mà ngay bản thân cậu cũng cảm thấy mình không có nhiều hi vọng lọt vào. Nếu có cũng chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi. Mà trong hi vọng nhỏ nhoi ấy, phần nhiều là tâm lý biết đâu mình sẽ may mắn lọt vào, biết đâu đối thủ gặp được sẽ không mạnh lắm. Bởi vì một khi thần may mắn đã soi sáng bạn thì không ai, không quỷ thần nào có thể ngăn cản bạn may mắn!

    Nhưng bây giờ, vòng tổ đấu chỉ cách cậu một cánh cửa mà vươn tay ra là có thể chạm tới. Điều này quá mức hấp dẫn, khiến người ta nhịn không được mà tưởng tượng, khiến người ta bắt đầu nuôi hi vọng, bắt đầu cảm thấy phấn khởi và kích động và cũng bắt đầu lo được lo mất.

    Đối thủ gặp phải hôm nay nhất định không được là cường giả cấp chín chuyên nghiệp!

    Lâu Thành âm thầm cầu nguyện trong lòng. Ánh mắt cậu dừng số 656 trên màn ảnh.

    “Lôi đài số một, trận thứ sáu, số 656: Lâu Thành, mười tám tuổi, không có cấp võ đạo đấu với số 18: Ngô Thế Thông, mười bảy tuổi, cấp hai nghiệp dư.”

    Hôm nay có vẻ may mắn… Lâu Thành mừng thầm. Nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh táo lại. Lôi đài số một? Đây chẳng phải là lôi đài trung tâm sao?

    Điều này nghĩa là sẽ có rất nhiều người xem cậu thi đấu!

    Dù chưa đến vòng tổ đấu và Top mười sáu, lượng người xem sẽ không nhiều hơn hai ngàn người. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh có mấy trăm ánh mắt đổ dồn về phía mình cũng đủ khiến người ta cảm thấy e ngại và run rẩy. Làm tiêu điểm trong ánh nhìn của người khác, người bị nhìn vừa có cảm giác thích thú, vừa cảm thấy khó mà quen được.

    Hít một hơi thật sâu, Lâu Thành vừa thấy căng thẳng vừa thấy hưng phấn. Cậu lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình và chuẩn bị báo kết quả rút thăm với Nghiêm Triết Kha. Nhưng khi cậu vừa đăng nhập vào QQ thì nhìn thấy ba phút trước cô đã gửi cho một dòng tin nhắn cùng với icon chắp tay trước ngực:

    “Đừng là cấp chín chuyên nghiệp, đừng là cấp chín chuyên nghiệp, đừng là cấp chín chuyên nghiệp…”

    Lâu Thành bị tin nhắn của cô làm cho bật cười. Trong lòng cậu lập tức cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Cậu mỉm cười trả lời: “Tôi còn tự hỏi sao hôm nay may mắn như thế. Hóa ra là thần may mắn cậu đã chiếu sáng tôi! Chờ khi nào vào học lại, tôi sẽ mời cậu một bữa!”

    Đây gọi là đả xà tùy côn (1). Cậu phải tranh thủ đầu học kỳ sau hẹn Nghiêm Triết Kha đi ăn với mình.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon nước miếng chảy ròng ròng: “Vậy tôi sẽ không ngại đâu! Mà đối thủ là cấp hai nghiệp dư hay cấp ba nghiệp dư?”

    Nhìn thấy câu trả lời của cô, Lâu Thành lập tức nắm tay lại và thầm hô “Yes”. Cuối cùng cậu cũng có cơ hội hẹn riêng với Nghiêm Triết Kha rồi!

    Quả nhiên, chỉ có cùng nhau trải qua một số chuyện mới có thể tự nhiên nói chuyện với nhau rồi tiến đến các bước như hẹn ăn cơm và xem phim…

    “Cấp hai nghiệp dư, may mắn hơn nhiều so với tôi nghĩ.” Lâu Thành gửi icon cười to, trả lời cô.

    Nghiêm Triết Kha gửi lại icon đắc ý đẩy kính râm: “Tốt! Không uổng công tôi giúp cậu cầu nguyện. Nhưng mà cậu không được chủ quan. Có thể vào được vòng thứ tư, đối thủ của cậu chắc chắn không phải là kẻ yếu. Hơn nữa, dù sao cũng là cấp hai nghiệp dư, chuyện “lật thuyền trong mương” vẫn có khả năng xảy ra.”

    Lâu Thành cười tủm tỉm trả lời: “Cảm ơn huấn luyện viên Nghiêm đã chỉ bảo!”

    Trong lúc cười cười nói nói với Nghiêm Triết Kha, dòng người xếp hàng trước mặt đã vơi đi, lúc này đã đến lượt cậu. Cậu còn chưa kịp mở miệng thì cô gái trực ở quầy dịch vụ tên Ninh Linh đã mỉm cười nói: “Cậu nhất định phải cẩn thận đối thủ hôm nay. Tôi tin là cậu sẽ giành được chiến thắng.”

    Âm cuối của cô ta hơi lên cao, nghe khá hoạt bát.

    Nhất định cẩn thận? Đối thủ hôm nay có vẻ không đơn giản sao? Lâu Thành mỉm cười trả lời: “Cậu ta có gì đặc biệt?”

    “Cậu ta là đệ tử tục gia (2) của Đại Hành Tự!” Ninh Linh vừa nói vừa đóng dấu vào tờ thông tin chi tiết về Ngô Thế Thông rồi đưa cho Lâu Thành.

    Đệ tử tục gia của Đại Hành Tự? Lâu Thành ngẩn người ra. Sự nhẹ nhõm lúc nãy đã biến mất và thay vào đó là sự căng thẳng. Cậu đưa tay nhận lấy tờ thông tin.

    Đại Hành Tự cùng Thượng Thanh Tông, Thục Sơn Trai, Yên Triệu Đường, Ngô Việt Hội, câu lạc bộ Long Hổ, câu lạc bộ Tinh Hải,… là một trong mười hai thế lực cao nhất. Hơn nữa, Đại Hành Tự còn có sự truyền thừa từ xa xưa, có chân lý của cửa phật.

    Cho nên thực lực của đệ tử tục gia này như thế nào, cậu có thể tưởng tượng ra được!

    “Ngô Thế Thông, người thành phố Viêm Lăng, mười bảy tuổi, là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự…” Lâu Thành đọc thầm thông tin viết trên giấy. Tờ thông tin này không viết Ngô Thế Thông am hiểu về loại võ công gì. Nhưng dựa việc đánh bại được cấp bảy nghiệp dư ở vòng thứ nhất, loại được cấp ba nghiệp dư ở vòng thứ hai, thắng được cấp hai nghiệp dư ở vòng thứ ba, cậu có thể nhận ra cậu ta phát huy thực lực rất ổn định. Hơn nữa, cậu ta chắc chắc không phải là cấp hai nghiệp dư bình thường và còn ẩn giấu tuyệt chiêu của mình!

    Cậu thở sâu rồi đi sang một bên, nhắn thông tin đối thủ cho Nghiêm Triết Kha.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon cún ngốc trừng mắt: “Sao lại là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự. Cơ mà sao cậu ta chỉ đạt được cấp hai nghiệp dư thôi vậy…”

    Bị câu nói sau của cô làm cho bật cười, sự căng thẳng trong Lâu Thành đã vơi đi một chút. Cậu trả lời: “Có lẽ là vì tuổi còn nhỏ, cũng có thể là lúc tham gia thi đấu định cấp không được may mắn lắm.”

    Đây không phải chỉ là lời nói đùa. Thi đấu định cấp cũng tương đương việc so vận may với nhau. Bởi vì từ cấp bốn chuyên nghiệp trở xuống, số người có thể thăng cấp được đều đã được quy định cố định. Dựa vào mười đến mười lăm phần trăm người đăng kí tham gia mà chia ra số lượng tổ đấu nhất định. Hai người mạnh nhất tổ đấu sẽ tiến vào vòng cuối cùng. Nếu như kém may mắn, bị chia vào tổ mạnh, gặp phải những cường giả mạnh hơn mình, bạn chỉ có thể trơ mắt nhìn những kẻ yếu hơn bản thân thành công thăng cấp võ đạo vì được chia vào tổ toàn kẻ yếu, trong khi bản thân thì thăng cấp thất bại.

    Vì thế, Lâu Thành coi Ngô Thế Thông như một cao thủ cấp một nghiệp dư.

    Đương nhiên, Lâu Thành vẫn chưa loại trừ khả năng Ngô Thế Thông chỉ tham gian thi đấu định cấp một lần và sau này chưa tham gia lại. Cho nên thực lực của cậu ta không thể nào dựa vào cấp võ đạo để tính toán được.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon sờ đầu: “Cho dù thế nào thì chắc cậu ta vẫn chưa đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Hôm qua cậu đã đánh bại được Kim Đào nên hôm nay cậu có hi vọng thắng được cậu ta.”

    Nếu là trình độ chuyên nghiệp, như vậy cậu ta tham gia vì… Lâu Thành gửi icon tự tin vỗ ngực: “Huấn luyện viên Nghiêm yên tâm. Qua trận đấu hôm qua, tôi rất có lòng tin ở bản thân, không thấy sợ hãi đâu!”

    Nghiêm Triết Kha gửi icon có dòng chữ “tức giận rồi nha”: “… Võ công Đại Hành Tự rất nhiều. Không biết sở trường của cậu ta là gì nên không thể tính toán đường đi nước bước trước được.”

    Đây là những thông tin thường thấy của võ đạo, Lâu Thành chỉ cần tìm một lát là tìm được điều mình muốn biết. Đại Hành Tự có Phật Thuyết Đại Quang Minh Kinh và hai bộ tuyệt học là Thai Tạng và Kim Cang. Trong đó Thai Tạng giới của Bất Động Minh Vương được khai triển thành các loại đấu pháp thiên về thân thể như Kim Cang Bất Hoại, Kim Chung Tráo,… Kim Cang giới của Trí Quyền Ấn khai triển thành các loại võ công thiên về thiền như La Hán Quyền. Bí pháp Đại Uy Đức khai triển thành các loại tuyệt học mạnh mẽ như Thích Già Trịch Tượng Công. Kim Cang Ấn được khai triển thành các loại công pháp ngoại môn như Đại Khai Bi Thủ, Đại Suất Bi Thủ. Võ công mà đệ tử tục gia có thể học quá nhiều. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể đoán trước được Ngô Thế Thông am hiểu loại võ công nào, có lối tấn công ra sao.

    “Mà trận đấu của tôi có chiếu lại trên màn hình lớn hôm nay…” Lâu Thành gửi icon run rẩy. Đối thủ hôm nay biết cậu có sở trường gì nhưng cậu lại không biết gì về cậu ta.

    Lúc này, Nghiêm Triết Kha trả lời lại mà không dùng icon: “Vậy cậu xem xem trên màn hình lớn có chiếu lại trận đấu của cậu ta hay không? Tôi sẽ truy cập vào trang thông tin của cuộc thi xem sao.”

    Lúc sắp đến chín giờ, Nghiêm Triết Kha gửi icon hai mắt mờ mịt: “Trên trang đó không có võ công gì tương tự. Cậu ta thắng rất dễ dàng, hoặc là đơn giản đến không cầu kỳ…”

    Nhìn cô vì cậu mà bận rộn kiếm tài liệu thông tin, trong lòng Lâu Thành cảm thấy rất ngọt ngào. Lần đi Viêm Lăng này, không chỉ có thực lực và tâm tính cậu thay đổi mà mối quan hệ với Nghiêm Triết Kha cũng đã được kéo gần lại một chút.

    Để cô ấy góp mặt vào sự thành công của mình, cô ấy sẽ dần quan tâm, lo lắng cho cậu hơn. Và hai người không còn chỉ trò chuyện suông trên mạng như trước nữa.

    Đương nhiên, bạn học Tình Thánh đã từng bảo rằng cảm giác “có vẻ như cô ấy thích mình” là ảo giác đứng đầu trong ba ảo giác lớn trong đời. Vì thế, cậu không thể lạc quan một cách mù quáng được.

    “Những trận chiếu lại trên màn hình cũng không có chiếu các loại võ công của đệ tử Đại Hành Tự.” Cậu trả lời rồi gửi thêm icon mỉm cười: “Được rồi, cứ coi đây như một trải nghiệm võ đạo đi. Sống trên đời khó tránh khỏi những lúc không biết đối thủ của mình như thế nào. Điều này sẽ giúp tôi rèn luyện cách đưa ra phán đoán trong trận đấu và cách phát huy thực lực trong trường hợp này.”

    Trải qua mấy ngày vừa rồi, tâm tính của cậu biến hóa rất nhanh. Lúc này, ngược lại cậu lại an ủi Nghiêm Triết Kha.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon gật đầu: “Ừ ừ. Đúng vậy. Dù chúng ta không biết cậu ta có am hiểu loại võ công gì nhưng vẫn có thể phân loại các loại võ công mà các đệ tử tục gia bọn họ có thể học. Nhắm đến các loại võ công có khả năng cậu ta am hiểu, để ý đến các lối tấn công đặc biệt, phải chuẩn bị kỹ càng, như thế lúc đấu, cậu sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.”

    “Huấn luyện viên Nghiêm thông minh!” Lâu Thành thật lòng khen một câu.

    Hai người lập tức thu thập tài liệu và bàn bạc về vấn đề này. Trong lúc đó, Lâu Thành đến quầy dịch vụ để tìm hiểu thêm thì phát hiện các cô trái trực ở đó cũng không rõ Ngô Thế Thông am hiểu loại võ công gì.



    Trên một chỗ ngồi gần lôi đài trung tâm, Lưu Ứng Long lại đến quan sát trận đấu của Lâu Thành. Có vẻ như anh ta mong Lâu Thành sẽ tiếp tục vào được vòng trong. Dù sao thì việc bị bại bởi một người trong Top ba mươi hai cũng nghe xuôi tai hơn!

    Bên cạnh anh ta là các đệ tử của võ quán Bạch Viên. Trải qua vòng thứ tư, tất cả các đệ tử đã bị loại.

    “Ngô Thế Thông, người này không hề đơn giản…” Tần Chí Lâm thở dài. Cùng là người Viêm Lăng nhưng người ta mới mười bảy tuổi đã là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự và là cao thủ cấp hai nghiệp dư. Mỗi lần nghĩ đến điều này, cậu ta đều hâm mộ Ngô Thế Thông muốn chết.

    Lưu Ứng Long: “Đây là trận long hổ tranh đấu…”



    Cách bọn họ không xa, một chàng trai với cơ thể cường tráng mặc một bộ võ phục màu đỏ vàng của đệ tử tục gia Đại Hành Tự, nhìn lên màn hình lớn. Một lúc lâu sau, cậu ta lẩm bẩm:

    “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích…”



    Sau khi trận thứ tư ở lôi đài trung tâm kết thúc, Lâu Thành đã nắm sơ được các loại công pháp của cảnh giới Luyện Thế và Đan Khí của Đại Hành Tự. Và trong lòng cậu cũng đã phác họa sơ ra cách mà cậu sẽ ứng phó.

    “Tôi phải đi tĩnh tâm đây.” Lâu Thành gửi icon phẩy tay.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon nắm tay cổ vũ: “Tôi sẽ cho cậu mượn trí tuệ tuyệt vời và sự may mắn đè ép mọi sự xui rủi của tôi!”

    Sau đó, cô chủ động gửi một đoạn ghi âm cố vũ cậu.

    Lâu Thành cười tủm tỉm, ấn mở đoạn ghi âm. Cậu lập tức nghe được một giọng nói quen thuộc:

    “Tiến lên, chàng trai! Tiến về phía thắng lợi nào!”

    Mọi sự thấp thỏm, lo lắng trong cậu bị giọng nói trong trẻo của cô xua tan đi. Cậu lưu đoạn ghi âm kia lại.

    Lần thứ ba nghe giọng Nghiêm Triết Kha cổ vũ mình, cậu đã không còn cảm giác vui mừng nữa. Mà thay vào đó là cảm giác ấm áp, bình thản, tốt đẹp giống như cảm giác mỗi khi cậu quay về nhà.

    Cậu cất điện thoại lại và đứng dậy. Cậu bước đến lôi đài trung tâm, bước về phía đang thu hút hàng ngàn ánh mắt của người xem. Lúc này, trong lòng cậu đang rực cháy khí thế chiến đấu.

    Đệ tử tục gia của Đại Hành Tự thì sao chứ!

    (1) Đả xà tùy côn: đáng rắn tùy vào côn, gậy.

    (2) Đệ tử tục gia: những phật tử ở và tu hành ngoài chùa. ​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Võ Đạo Tông Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Chương 47: Lôi đài trung tâm


    Nguồn: iread

    Cậu yên lặng nhập “tĩnh”. Cậu dựa vào kim đan, xem xét bên trong cơ thể mình. Cơ bắp cậu nhúc nhích một chút. Cậu điều chỉnh trạng thái của cơ thể lại. Quên đi tất cả mọi chuyện bao gồm cả trận đấu đang diễn ra, cậu tập trung tinh thần và sự chú ý của bản thân lại.

    Trong lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng trọng tài thông báo:

    “Trận thứ năm, Diệp Du Đình thắng!”

    Trận thứ tư và trận thứ năm đã kết thúc… Lâu Thành mở mắt ra. Con ngươi cậu tĩnh mịch tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy. Bước chân di chuyển, cậu không nhanh không chậm đi về phía lôi đài trung tâm, bước lên bậc thang vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

    Một bước, hai bước, ba bước… Cậu đã bước lên hết các bậc thang. Cậu tiến về phía tay phải của trọng tài.

    Trong suốt quãng đường, cậu nhạy bén phát hiện hàng trăm ánh mắt đang đổ về phía cậu. Cậu nghe thấy những tiếng vỗ tay và tiếng hò hét thưa thớt. Mặc dù những thứ này chênh lệch rất lớn với dòng người đông nghịt và tiếng hò hét như trời gầm ở võ quán Đại học Tùng Thành. Nhưng những thứ khi đó thuộc về Trần Trường Hoa và Lâm Khuyết. Còn những cái này thuộc về Lâu Thành cậu!

    Mắt nhìn thẳng, Lâu Thành nhìn thấy đệ tử tục gia của Đại Hành Tự, Ngô Thế Thông. Cậu ta mặc võ phục có hai màu đỏ vàng, tay áo có thêu hoa văn hoa sen. Dáng người cường tráng, chiều cao trung bình và quanh miệng có một lớp râu nhàn nhạt. Tất cả những thứ này không giúp cậu ta tăng thêm sự thành thục cho bản thân, ngược lại nó mang đến một chút sự ngây thơ của các cậu con trai muốn mau chóng trở thành đàn ông.

    Dù sao cậu ta cũng mới mười bảy tuổi… Dòng suy nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, một chút e ngại cuối cùng còn sót lại đối với Ngô Thế Thông đã biến mất tựa như những bông tuyết bị tan chảy dưới ánh nắng mặt trời.

    Ánh mắt cậu chuyển về phía màn hình lớn. Trên đó đang chiếu ảnh cậu và Ngô Thế Thông, và nổi bật trên đó là dòng chữ:

    “Đệ tử Đại Hành Tự và cao thủ thần bí! Thiền Công Phật Môn với Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích!”

    Trên khán đài, ông chú họ Trịnh cùng những người xem Lâu Thành thi đấu đã ngồi ngay ngắn lại. Bọn họ đang rất mong chờ trận đấu sắp bắt đầu này. Khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình lớn, nhiệt huyết trong bọn họ như sôi trào.

    Võ đạo là điểm cực hạn của cơ thể con người trần tục. Nó dấy lên ngọn lửa sùng bái kẻ mạnh trong xã hội loài người từ thuở sơ khai.

    “Mấy người có ai từng xem qua trận đấu của Ngô Thế Thông kia chưa? Cậu ta am hiểu về loại võ công gì vậy?” Ông chú họ Trịnh bất chợt hỏi.

    Ngày thi đấu thứ nhất, dựa theo gợi ý của quầy dịch vụ, ông chú đã đến xem trận của Ngô Thế Thông. Suốt trận đấu đó, dù ông chú có muốn khen hay cũng chẳng tìm thấy điểm gì để khen cả. Ông chú chỉ nhớ mang máng chưởng pháp của tuyển thủ này rất mạnh mẽ và cứng rắn, không cho đối thủ có cơ hội tránh né hay tấn công nào.

    Bạn bè ông chú họ Trịnh nhìn lẫn nhau rồi mờ mịt lắc đầu, nói: “Mấy hôm trước bọn tôi bận đi làm mà. Nếu không phải cậu rủ nhiệt tình quá thì bọn tôi đã không dùng hết ngày nghỉ phép để đến xem đâu.”

    Ông chú họ Trịnh không nói thêm gì nữa. Tay ông chú nắm chặt lại. Không biết tại sao, trong lòng ông chú lại thấy khá lo lắng cho Lâu Thành.

    Lưu Ứng Long nhìn màn hình lớn, nói như thể dò hỏi: “Các em, ai đã xem người tên Ngô Thế Thông này đấu chưa?”

    “Em từng xem một trận. Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ của cậu ta khá lợi hại.” Tần Chí Lâm nhớ lại.

    “Xem ra cậu ta đi theo con đường hàng ma…” Lưu Ứng Long khẽ gật đầu. Ánh mắt anh ta lại chuyển về phía lôi đài. Lúc này, anh ta không nói thêm gì nữa mà chờ đợi trận đấu ác liệt sắp tới.

    Gần khán đài, một chàng trai có tóc hớt sát đầu nhìn lướt qua màn hình lớn và ngạc nhiên nói:

    “Sư phụ, là cậu sinh viên ở cùng khách sạn với chúng ta kìa. Không ngờ cậu ta lại thực sự đến đây tham gia thi đấu.”

    Cậu ta mặc võ phục có màu xanh đen. Trên cổ áo và ống tay có thêu hình ngọn núi.

    Ông lão có vành tai lớn cười nói: “Già cả rồi… Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Cậu ta có thể lọt vào vòng này, thực lực đương nhiên sẽ không yếu.”

    Chàng trai tóc hớt sát đầu đan tay lại, mặt nghiêm túc nói: “Có vẻ như cậu ta có Băng Bộ tuyệt học.”

    “Hèn chi…” Ông lão giật mình: “Tiểu Diệp, trò hãy để ý kỹ vào, biết đâu sau này cậu ta sẽ là đối thủ của trò. Mặc dù bây giờ trò đã đạt được cấp chín chuyên nghiệp nhưng không thể coi thường người nổi bật, xuất chúng trong các võ giả nghiệp dư như thế này.”

    “Vâng.” Chàng trai tóc hớt sát đầu gật đầu thật mạnh. Rồi đột nhiên cậu ta nói với giọng chứa đầy áp lực: “Sư phụ, con nhất định sẽ lọt vào Top bốn. Vì bệnh của cha con, sư phụ, người đã vất vả nhiều rồi.”

    Ông lão cười nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Đây không chỉ là yêu cầu đối với đồ đệ, mà còn là yêu cầu đối với người làm thầy. Đừng nói nữa, cố gắng phát huy hết khả năng đi, hai sư muội trò còn chờ được đãi tiệc đấy.”

    “Vâng!” Chàng trai tóc hớt sát đầu bất giác siết chặt tay lại, ánh mắt cậu ta hướng về phía lôi đài.

    Bởi vì dòng chữ trên màn hình quá bắt mắt nên thu hút không ít ánh mắt của các khán giả khác. Trong phút chốc, Lâu Thành cảm thấy bản thân như thể bị lột trần dưới ánh đèn.

    Những ánh mắt ấy khiến cậu vừa thấy áp lực, vừa thấy phấn khích.

    Đúng lúc này, Ngô Thế Thông mỉm cười và nói:

    “Tôi đã xem trận đấu của cậu. Chỉ có Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích chả có gì hay ho kia!”

    Lần đầu tiên bị đối thủ khiêu khích như vậy, Lâu Thành lập tức cảm thấy tức giận.

    Chả có gì hay ho? Cái thứ không có gì hay ho này sẽ đánh bại cậu đấy!

    Khai triển Ngưng Thủy Trang và nhập “tĩnh”, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu tự nhủ không nên bị lời nói của đối thủ ảnh hưởng đến, không nên bị chi phối cảm xúc khi thi đấu, nếu không sẽ xuất hiện sai lầm.

    Trong thi đấu võ đạo, cảm xúc của bản thân đóng vai trò rất quan trọng. Đấu tinh thần với nhau là một chuyện thường xảy ra trong giao đấu khi lên các cấp võ đạo cao hơn.

    Sau khi bình tĩnh lại, Lâu Thành vững vàng cười nói: “Mấy hôm nay tôi xem rất nhiều trận, cũng khá ấn tượng về cậu. Nhưng mà nếu là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự thì khiêm tốn và từ bi mới phù hợp với yêu cầu của Thiền Công hơn nhỉ?”

    Cậu đang nói dối. Cậu ám chỉ rằng đã xem qua các trận đấu của Ngô Thế Thông, và khá hiểu cậu ta!

    Ngô Thế Thông ngẩn người. Mặt cậu ta hiện lên vẻ bối rối. Nhưng rất nhanh cậu ta đã bình tĩnh lại. Vẻ mặt cậu ta không có bất kỳ gợn sóng nào, nói:

    “Phật cũng có lửa, bên ngoài từ bi là Kim Cang phục ma!”

    Lâu Thành không lên tiếng. Cậu tiếp tục duy trì nụ cười bí hiểm trên môi. Vẻ mặt cậu như thể đang nói với cậu ta rằng “tôi nhìn thấu cậu rồi”.

    Đây là trình độ đấu tinh thần thấp nhất mà bình thường vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.

    Ngô Thế Thông cũng không lên tiếng. Cậu yên lặng điều chỉnh hô hấp của mình. Thời gian chậm rãi trôi qua, áp lực càng lúc càng nặng nề hơn.

    Trọng tài giơ tay lên. Ông ta nhìn lướt qua hai tuyển thủ rồi phất tay xuống:

    “Trận đấu bắt đầu!”

    Trọng tài vừa dứt lời, Lâu Thành lập tức thi triển Xà Bộ, lắc lư trọng tâm, nhanh chóng tiến lại gần Ngô Thế Thông.

    Trên khán đài, khán giả vỗ tay giòn giã khen: “Hay!”

    Bọn họ đang vỗ tay cho lần tấn công đầu tiên của trận đấu này.

    Vẻ mặt Ngô Thế Thông trầm xuống. Có vẻ như vì không đoán ra vị trí mà Lâu Thành sắp tấn công nên cậu ta dứt khoát xuống tấn, bày ra tư thế phòng thủ vững vàng.

    Trọng tâm Lâu Thành đột nhiên thay đổi. Cậu tiến về phía bên phải của Ngô Thế Thông, tay trái tung ra. Chiêu thức mang theo sự âm u và lạnh lẽo nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

    Trong đầu cậu hình dung ra phong cảnh tuyết lớn mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.

    Thế thứ hai của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, Hàn Ý Nhập Cốt!

    Đối mặt với một chưởng nhanh quá mức bình thường như thế này, Ngô Thế Thông không hề có chút hoang mang nào. Cậu ta nhấc khuỷu tay lên, vừa vặn chặn được một chưởng kia của Lâu Thành.

    Bốp!

    Vừa chạm vào Ngô Thế Thông, Lâu Thành lập tức thu chưởng kia lại. Cỗ kình lực chỉ kịp tung ra một nửa đành phải bỏ dở. Cậu mượn thêm lực, tiến về trước mặt Ngô Thế Thông.

    Cậu vừa rời khỏi chỗ cũ thì Ngô Thế Thông tung ra một cú đá ngang về phía ấy. Tất nhiên là cú đá của cậu ta bị rơi vào khoảng không.

    Nắm lấy cơ hội ấy, Lâu Thành lại tung ra một chưởng ẩn chứa một cỗ kình lực mạnh mẽ khác về phía cổ của Ngô Thế Thông.

    Từ đầu đến cuối, cậu đều giữ không ít lực để phòng ngừa đối thủ sẽ tấn công bất ngờ. Lần tấn công này của cậu cũng mang yếu tố thăm dò là chính.

    Ngô Thế Thông vừa thu chân về thì tay phải của Lâu Thành đã đánh tới. Cậu ta hít sâu một cái. Hai tay không cần thời gian tụ lực mà trực tiếp đẩy ngang. Tuy vậy nhưng khí thế của cú đẩy ngang ấy lại rất mạnh mẽ, như mang theo uy lực đập vỡ đá. Vừa chạm vào cậu ta, Lâu Thành liền cảm nhận được nguồn sức mạnh mạnh mẽ của cậu ta. Dựa vào sự tiếp xúc ở tay, cậu dùng tinh thần của mình soi vào bên trong đối phương để xem tình huống biến hóa của các cơ bắp.

    Điều chỉnh cơ thể, thay đổi trọng tâm, Lâu Thành nhanh chóng mượn thêm lực. Cậu vọt đến bên cạnh và khai triển bộ pháp. Đồng thời, cậu tung ra song chưởng và một cú đá thấp. Cậu dần dần tạo nên mạng lưới tấn công dày đặc tràn đầy tính âm nhu. Lượt sau nhanh hơn lượt trước, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, khiến đối thủ không kịp thở lấy sức.

    Trong suốt lượt tấn công này, Lâu Thành đều giữ lại một phần lực để phòng ngừa tình huống bất trắc.

    Dần dần cậu đã có những phán đoán sơ về võ công của Ngô Thế Thông. Có lẽ đối phương lấy chưởng pháp mạnh mẽ, cứng cáp làm chủ, trong đó hẳn là có sở trường về Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ. Nếu cậu bị cậu ta vỗ một cái lên đầu hoặc lên người thì khả năng cao là cậu sẽ không thể kiên trì đấu tiếp được.

    Bộ pháp của Ngô Thế Thông cũng tương ứng như thế. Bộ pháp ấy rõ ràng thuộc về loại ngạnh công, thiếu đi sự linh hoạt và nhanh nhẹn. Cho nên Lâu Thành dùng Hàn Ý Nhập Cốt để tấn công cậu ta. Chiêu này vừa vặn khắc chế được võ công của cậu ta.

    “Nếu như cậu ta gặp phải loại cao thủ có sở trường là Thông Tý Quyền như Lưu Ứng Long, e rằng cậu ta sẽ càng chật vật hơn nữa…” Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lâu Thành. Sau đó, cậu lại suy nghĩ đến thế Cuồng Phong Bạo Tuyết, Hàn Ý Nhập Cốt điên cuồng và hung mãnh. Sự lạnh lẽo tựa như mặt hồ yên tĩnh “lắng nghe” những biến hóa bên trong đối thủ. Cậu mượn một cỗ lực mạnh mẽ rồi liên tục tung ra quyền cước. Quyền sau mạnh hơn quyền trước, cước sau nhanh hơn cước trước. Rất nhanh cậu đã san bằng được điểm yếu về sức mạnh, khiến Ngô Thế Thông không có sức để phản kích lại. Cậu ta phảng phất như một người lữ khách đang cô độc bước những bước chân vô lực tại Bắc Cực lạnh lẽo.

    Lại một trận vỗ tay khen hay vang lên trên khán đài. Bọn họ đang vì lượt tiến công như bão tuyết của Lâu Thành mà vỗ tay khen ngợi.

    Có rất nhiều lần Ngô Thế Thông muốn tung ra chiêu thức có lực bộc phát như Đại Khai Bi Thủ hay Đại Suất Bi Thủ để thay đổi tình thế khó khăn này. Nhưng Lâu Thành – người mới đấu một trận kịch liệt với “Một quyền vô địch” ngày hôm qua – đã có kinh nghiệm đối phó với tình huống này. Không tránh né, cậu khai triển thế Điện Hỏa Trang kết hợp với Đại Tuyết Băng, lấy cứng chọi cứng mà ngăn cản cậu ta. Sự tấn công điên cuồng và hung mãnh của cậu cũng không vì thế mà ngừng lại.

    Lưu Ứng Long thấy thế thì nhíu mày. Anh ta nói khẽ với Tần Chí Lâm ngồi bên cạnh: “Không ngờ Ngô Thế Thông không mạnh như tưởng tượng. Chẳng lẽ thực lực của cậu ta thật sự chỉ tầm cấp hai nghiệp dư?”

    “Chắc là do bị đối thủ khắc chế. Hai môn chưởng pháp kia của anh ta cũng không phải thứ vừa.” Tần Chí Lâm trầm ngâm nói.

    Đấu đến lúc này thì tay phải Lâu Thành run lên một cái. Nắm đấm của cậu tựa như mũi thương tung ra ngoài, đấm trúng tay trái đang đưa lên ngăn cản của Ngô Thế Thông.

    Bốp!

    Một âm thanh nặng nề vang lên. Cánh tay phải của Ngô Thế Thông lại bị Lâu Thành đấm mạnh vào, thế phòng ngự của cậu ta bị phá vỡ. Hai cánh tay cậu ta đưa ra hai bên, lộ ra sơ hở trước ngực.

    Lâu Thành được thế tiến tới. Cậu lại mượn lực rồi tung một quyền trái ra. Quyền trái xé gió lao đến tựa như một con giao long mạnh mẽ tấn công vào ngực Ngô Thế Thông.

    Cộp!

    Ngực của Ngô Thế Thông bị đánh trúng nhưng Lâu Thành không hề có cảm giác như đánh vào da thịt. Cảm giác ấy như thể cậu đang đánh vào một khúc gỗ và phát ra âm thanh kỳ quái.

    Mặt Lâu Thành biến sắc. Cậu muốn lui ngay ra sau để tránh né nhưng đã không kịp. Cậu bị một bàn tay vững chắc, có màu vàng hiện ra bắt lấy.

    Kim Chung Tráo!

    Công pháp căn bản của Ngô Thế Thông là Kim Chung Tráo!

    Cậu ta dùng thời gian giao lưu đầu trận để khiêu khích đối thủ, dùng tình huống bị động ban đầu, dùng những lúc nguy khốn tung Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ để khiến cậu tin vào sự thật trước mắt, tin rằng đệ tử tục gia của Đại Hành Tự giỏi về chưởng pháp!

    Cậu ta làm điều này nhằm khiến cậu mất sự phòng bị và dần dần tung toàn lực để điên cuồng tấn công.

    Mà cuối cùng, mọi chuyện sẽ đảo ngược lại!

    Lâu Thành nhìn thấy khóe miệng Ngô Thế Thông khẽ nhếch lên, vẻ mặt lộ ra ý cười. Sự ngây thơ trên mặt cậu ta đã biến mất hoàn toàn. Vẻ mặt cậu ta lúc này như nói với cậu rằng: “Anh từng xem trận đấu của tôi thì sao? Bọn họ đâu có đủ khả năng để ép tôi phải khai triển Kim Chung Tráo đâu!”

    Tay phải của cậu ta nắm chặt lấy cổ tay trái Lâu Thành.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Võ Đạo Tông Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Chương 48: Trong gang tấc ấy, bản lĩnh thật sự mới lộ ra


    Nguồn: iread

    Lâu Thành cảm thấy cổ tay mình như bị một cái kìm sắt khóa chặt lại. Cơn đau đớn từ cổ tay truyền đến đại não. Đáy mắt cậu phản chiếu nụ cười ung dung và tràn đầy tự tin của Ngô Thế Thông. Trong chớp mắt, cậu không có cách nào đè nén được sự kinh hoảng trong lòng xuống.

    Nhưng cũng trong chớp mắt đó, cậu đã xác định được một chuyện. Khuyết điểm của Ngô Thế Thông chính là không đủ linh hoạt và nhanh nhẹn. Hơn nữa, cậu ta không giỏi đối phó với đối thủ có lối đánh du đấu và bị thế Hàn Ý Nhập Cốt – có cùng loại đấu pháp với Thông Tý Quyền – khắc chế. Nếu không cậu ta đã không phải chỉ dừng chân ở cấp hai nghiệp dư. Vì thế, cậu ta mới trăm phương ngàn kế, kiên nhẫn thả một mồi câu trong có vẻ ngon lành cho cậu đớp lấy.

    Khi Lâu Thành đã rơi vào cái bẫy mà Ngô Thế Thông bố trí, cổ tay bị cậu ta bắt được, mọi điểm yếu của cậu ta sẽ biến mất. Cậu ta sẽ không cần phải lo lắng được cái này mất cái kia. Nếu Lâu Thành bị Tráo Môn đánh trúng hoặc bị tấn công liên hoàn kích thì hàng phòng ngự của cậu sẽ bị phá vỡ. Sau đó, mọi chuyện sẽ nằm trong phạm vi lĩnh vực mà Ngô Thế Thông giỏi nhất. Thêm vào thế mạnh là cậu ta đang giữ chặt cổ tay của Lâu Thành, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp lại, lấy cứng đối cứng trong phạm vi nhỏ, kết quả tiếp theo không cần nghĩ cũng biết.

    Đây là tình huống nguy khốn nhất mà Lâu Thành từng gặp phải!

    Chẳng lẽ đây là trận cuối cùng của giải đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng sao?

    Trên hàng ghế khán giả, nhìn thấy một quyền kia của Lâu Thành dù đánh trúng đối thủ nhưng không mang đến kết quả như tưởng tượng, người lại còn bị Ngô Thế Thông bắt lấy cổ tay, ông chú họ Trịnh liền cảm thấy da đầu tê rần. Theo bản năng, ông chú đứng bật dậy để thấy rõ ràng hơn. Miệng ông chú bất chợt phát ra vài tiếng sợ hãi.

    Tình hình thay đổi quá đột ngột, Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm và các đệ tử của võ quán Bạch Viên đều trợn mắt há mồm. Bọn họ không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng vừa nãy Lâu Thành mới chiếm ưu thế mà chớp mắt lại rơi vào tình thế nguy hiểm. Khi tay trái bị đối thủ bắt được, khi nằm trong phạm vi bị đối phương hạn chế, khi đối thủ có sở trường là Kim Chung Tráo, Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ, kết cục của Lâu Thành ra sao, bọn họ có thể đoán trước được!

    Ánh mắt chàng trai tóc hớt sát đầu nghiêm túc lại, hai tay ánh lên ánh đồng nhàn nhạt. Cậu ta nói:

    “Kim Chung Tráo!”

    Những tiếng sợ hãi bật thốt lên trên khắp khán đài. “Đường đến lôi đài” vừa mới đấu thắng, đang định cùng “Một quyền vô địch” Kim Đào chọn xem trận đấu nào trông có vẻ hay hay thì bị động tĩnh không bình thường này hấp dẫn ánh mắt. Anh ta đưa mắt nhìn về phía khán đài, sau đó tập trung nhìn về màn hình lớn.

    “Lâu Thành?” Đối với võ giả này, “Một quyền vô địch” và “Đường đến lôi đài” đều có ấn tượng sâu sắc. Lúc này, khi nhìn thấy cậu bị lâm vào cảnh nguy khốn, ánh mắt của bọn họ bất giác tập trung nhìn vào màn hình

    Có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, bối rối có, sợ hãi có mà bản năng muốn giãy giụa cũng có.

    Tay trái cậu run lên, muốn hất tay của Ngô Thế Thông ra. Nhưng tay cậu ta tựa như bị còng sắt khóa cứng cổ tay lại. Cứ lôi kéo như vậy, xương cổ tay Lâu Thành càng đau đớn hơn. Khoảng cách giữa Lâu Thành và đối thủ chỉ còn vẻn vẹn một nửa chiều dài cánh tay.

    Kim đan dưới bụng chỉ xoay chuyển tinh vân mà không có bất kỳ biến hóa gì. Nếu không phải vẫn còn trong trạng thái Ngưng Thủy Trang thì chắc Lâu Thành đã bối rối đến mức không thể suy nghĩ gì và sẽ phản kháng lại trong vô thức.

    Đúng lúc này, mặt hồ trong tâm Lâu Thành thoáng gợn sóng và rọi vào bên trong cơ thể Ngô Thế Thông. Thông qua cổ tay bị đối phương tóm lấy, cậu “lắng nghe” từng chuyển động nhỏ bên trong đối thủ!

    Cơ bắp ở cánh tay phải của Ngô Thế Thông khẽ động đậy. Sức mạnh truyền đến eo và truyền thẳng xuống đùi phải... Lâu Thành nhạy cảm phát giác ra sự biến hóa này. Trong lòng khẽ động, không kịp nghĩ nhiều, đầu cậu xuất hiện một tia sét trắng bạc từ trên trời giáng xuống, làm bùng cháy cả không gian quanh đó.

    Bùng!

    Một luồng nhiệt trào dâng lên, dáng vẻ Lâu Thành như sắp bộc phát ra lực. Cậu đá chân phải ra.

    Cậu vừa đá chân thì đùi phải của Ngô Thế Thông nâng lên và tấn công về phía cậu tựa như một cây nhuyễn tiên rắn chắc, phát ra âm thanh giòn vang, khí thế mạnh mẽ khác thường. Nhưng trong chớp mắt, Lâu Thành đá trúng mặt bên của đùi phải Ngô Thế Thông. Một âm thanh nặng nề vang lên. Mọi thứ diễn ra như một kịch bản được sắp xếp sẵn.

    Tay phải của Ngô Thế Thông làm động tác kéo về sau tựa như đang tụ lực về phía tay trái… Lâu Thành lại “nghe” động tĩnh trong cơ thể đối thủ. Cậu đưa ra phán đoán theo bản năng. Cậu hạ thấp thắt lưng xuống tấn. Gió lạnh như được đẩy ra từ tay phải cậu, nhanh chóng mà không hề có bất kỳ tiếng động nào.

    Ầm! Chưởng phải cậu mới tung ra một nửa, đối thủ đã tung tay trái ra với khí thế vỡ bia nứt đá. Ngô Thế Thông có vẻ như cố ý “phối hợp” với cậu. Cậu ta cứng rắn dùng cổ tay va vào tay phải Lâu Thành. Chớp mắt, kình lực bị đánh tan.

    “A…” Khán giả ngồi xem khi nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt đầy mờ mịt. Bọn họ cảm thấy người tên Lâu Thành này thật may mắn. Trong hai lần hoảng hốt và lúng túng vừa rồi, chiêu thức cậu tung ra đều vừa vặn chặn được những đòn công kích trí mạng của Ngô Thế Thông.

    Đứng bên cạnh chàng trai tóc hớt sát đầu và hai tay có ánh đồng nhàn nhạt, ông lão có vành tai rộng khen:

    “Hay!”

    Dứt lời, ông lão nhìn sang chàng trai tóc hớt sát đầu nói: “Tiểu Diệp! Công phu Thính Kình của cậu ta xem ra mạnh hơn con khá nhiều đấy.”

    “Thính Kình?” Chàng trai tóc hớt sát đầu có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó.

    Lúc chàng trai tóc hớt sát đã hiểu ra điều gì đó, Lâu Thành đã bình tĩnh lại sau hai đợt ngăn cản đòn tấn công của Ngô Thế Thông thành công. Mặt hồ trong tâm tựa như một mặt kính trong suốt, thông qua những nơi hai bên tiếp xúc mà rọi vào bên trong đối phương, dự báo trước động tác mà đối phương sắp thực hiện.

    Sao biết Tái ông mất ngựa (1) không phải là phúc? Cổ tay bị đối phương bắt được chưa hẳn là chuyện xấu!

    Tay trái của tôi không động đậy được, tay phải của cậu cũng như thế! Đã vậy, tôi còn thông qua nó để phán đoán hành động tiếp theo của cậu!

    Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!

    “Đúng, không nhập “tĩnh” thành công, không tinh thông Ngưng Thủy Trang và Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích thì công phu Thính Kình của cậu ta sẽ không đạt đến trình độ này. Xem ra, Ngô Thế Thông khéo quá hóa vụng rồi.” Ông lão cười tủm tỉm và giải thích cho chàng trai tóc hớt sát đầu.

    Lúc ông lão nói chuyện cũng là lúc Ngô Thế Thông phát hiện ra mọi việc đang thoát khỏi dự tính của cậu ta. Đối phương như có thần linh trợ giúp, nhìn thấu được chiêu thức tiếp theo của cậu ta.

    Cậu ta không nỡ từ bỏ ưu thế khi bắt được cổ tay của đối phương. Trong lòng cậu đưa ra một quyết định hung ác. Tay phải cậu ta vặn lại, tính bẻ gãy xương cổ tay của Lâu Thành. Dù quyết định này của cậu ta không thành thì cũng khiến Lâu Thành nhận lấy sự đau đớn bù cho thứ đã đạt được.

    Tay phải Ngô Thế Thông vừa nhúc nhích thì Lâu Thành đã nhạy bén phát hiện ra. Cơ thể cậu xoay theo hướng cổ tay bị vặn để hóa giải tình thế ngặt nghèo này. Cậu mượn một chút lực, lúc cơ thể xoay đến tư thế nằm ngửa trên không thì đùi phải đá ra. Tựa như một cây nhuyễn tiên mạnh mẽ, đùi cậu vung mạnh về phía huyệt Thái Dương bên trái của Ngô Thế Thông.

    Tại cảnh giới Luyện Thể và Đan Khí, đây là Tráo Môn của toàn bộ Ngạnh Công!

    Những tài liệu mà Nghiêm Triết Kha tìm được cũng nói rõ rằng Kim Chung Tráo cũng thuộc loại này!

    Ngô Thế Thông không dám sơ suất. Cậu ta hạ thấp thắt lưng xuống, khuỷu tay trái dựng thẳng bên tai để ngăn chặn đòn tấn công của Lâu Thành. Lúc cậu ta sắp phản kích, Lâu Thành giằng cánh tay trái bị cậu ta tóm lại về phía mình. Sau đó, cậu mượn lực mà Ngô Thế Thông giằng co kéo tay cậu lại để điều chỉnh trọng tâm cơ thể, khôi phục lại thăng bằng. Đồng thời, cậu thuận thế hướng về phía trước, kéo gần khoảng cách của hai bên lại. Cậu lại mượn lực và lên gối. Gối trái cậu hung hăng vọt về phía hạ bộ (2) của cậu ta.

    Tôi không tin, cảnh giới của cậu có thể luyện được đến nơi này!

    Sắc mặt Ngô Thế Thông thay đổi. Cậu ta không kịp đá chân tấn công địch, chỉ có thể nghiêng chân phải về phía trước một bước, dùng đùi chặn đòn tấn công hướng đến chỗ hiểm yếu kia.

    Khi đòn tấn công bị chặn lại, Lâu Thành điều chỉnh trọng tâm. Cậu lại mượn lực một lần nữa. Tuyết sơn (3) ngàn năm trong đầu cậu ầm ầm sụp đổ. Tuyết trắng tựa như cơn lũ cuốn lấy mọi thứ mà nó đi qua. Tay cậu nắm lại thành quyền và đánh về phía huyệt Thái Dương của Ngô Thế Thông.

    Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, Đại Tuyết Băng!

    Cánh tay trái đã vận sức chờ phát động của Ngô Thế Thông vội vàng đưa dọc theo huyệt Thái Dương để ngăn cản.

    Bốp! Cánh tay trái của Ngô Thế Thông bị Lâu Thành đánh đến mức không còn giữ vững thế phòng thủ nữa. Tình thế giữa hai bên thay đổi. Ngô Thế Thông vội vàng thay đổi chiêu thức.

    Trên khán đài, Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm và các đệ tử của võ quán đều không thốt nên lời. Ông chú họ Trịnh, cặp tình nhân và các khán giả khác đều lặng ngắt như tờ. Ánh mắt bọn họ tràn đầy sự mờ mịt. Bọn họ không rõ tại sao Lâu Thành vừa mới rơi vào đường cùng, trong chốc lát đã chiếm lại ưu thế và áp chế gắt gao Ngô Thế Thông.

    Biến hóa này vượt qua trình độ nhận biết võ đạo của bọn họ!

    “Hay!” “Đường đến lôi đài” và “Một quyền vô địch” vô thức vỗ tay. Bọn họ bị Thính Kình bộc phát ra trong gang tấc kia làm chấn động.

    Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích không hổ là loại võ công lấy Thính Kình làm nền móng, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng.

    Muốn đạt được trình độ Thính Kính như thế này, công phu nhập “tĩnh” của Lâu Thành đã vượt qua dự đoán của họ không biết bao nhiêu lần. Nếu không thì ở đầu trận đấu, vị đệ tử tục gia của Đại Hành Tự kia đã không dám đưa cơ hội tương tự như vậy!

    Sau khi đỡ một chiêu công kích, Lâu Thành lại mượn lực. Tay trái cậu bỗng nhiên rút về. Dưới tình huống Ngô Thế Thông cứ nắm chặt lấy cổ tay cậu, cậu dùng sự đau đớn ở cổ tay mình để đánh đổi lại việc khiến đối thủ mất trọng tâm và lảo đảo về phía trước.

    Trọng tâm chưa kịp được điều chỉnh lại nên rất khó để phát lực, Ngô Thế Thông chỉ có thể chật vật phòng thủ. Cậu ta lại một lần nữa đưa cánh tay lên để ngăn đòn tấn công đánh vào chỗ hiểm.

    Tuyết lở trong đầu Lâu Thành đã đạt đến đỉnh điểm. Ngàn vạn mảng tuyết lớn đổ ầm xuống. Không gian bị che phủ bởi một màu trắng xóa. Màu trắng ấy còn che lấp cả ánh mặt trời.

    Bốp! Một quyền của Lâu Thành đánh vào cánh tay của Ngô Thế Thông, khiến cánh tay ấy đập ngược vào huyệt Thái Dương của cậu ta.

    Ong! Trong chốc lát, đầu Ngô Thế Thông như có hàng ngàn cái trống làm bằng kim loại bị gõ cùng một lúc. Tai cậu ta bị ù, ánh mắt trở nên mơ hồ, năm ngón tay tay phải thả lỏng ra.

    Tay trái của Lâu Thành tóm ngược lại cánh tay cậu ta. Người cậu hơi nghiêng rồi mạnh mẽ quật ngã cậu ta.

    Rầm!

    Cơ thể cường tráng của Ngô Thế Thông bị Lâu Thành hung hăng quật ngã. Đầu óc cậu ta trở nên quay cuồng. Lâu Thành thừa thế xông lên. Cậu tiến lên, nhấc chân đặt sát trên huyện Thái Dương của cậu ta và vận sức chờ phát động chiêu thức.

    “Trận thứ sáu, Lâu Thành thắng!” Trọng tài nhìn thoáng qua rồi cao giọng tuyên bố.

    “Hay!”

    “Đánh rất hay!”

    Đến lúc này, khán giả xem trận đấu trên khán đài mới sực tỉnh lại. Bọn họ nhìn thấy Lâu Thành xoay chuyển tình thế từ nguy khốn đến thắng lợi trong chớp mắt. Bọn họ không khỏi chấn động rồi lớn tiếng khen hay vì những biến hóa bất ngờ trong trận đấu. Bọn họ reo hò vì Lâu Thành mạnh đến mức khiến người ta hâm mộ.

    Nghe khán giả nhiệt liệt vỗ tay và hò hét khen hay, trong lòng Lâu Thành có trăm loại cảm xúc đan xen vào nhau. Đây là vinh quang thuộc về bản thân cậu.

    Lúc tay trái bị đối phương bắt được, cậu còn tưởng rằng mình sẽ thua. Không ngờ rằng công phu Thính Kình có thể phát huy tác dụng lớn đến như vậy.

    Trong khoảnh khắc ấy, bản lĩnh thật sự mới được bộc lộ ra!

    Cậu thu chân phải lại, vươn tay ra và kéo Ngô Thế Thông đứng dậy. Cậu cười nói: “Cảm ơn.”

    Lâu Thành rất muốn đáp trả lại lời khiêu khích ở đầu trận của cậu ta rằng: “Có thể khiến tôi lâm vào tình cảnh nguy khốn trong chốc lát, có thể khiến tôi chật vật như vậy, cậu đã làm rất tốt.” Nhưng nghĩ lại, làm người vẫn nên khiêm tốn thì hơn.

    Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô hòa quyện vào nhau. Ngô Thế Thông nhìn Lâu Thành nói:

    “Không ngờ dù tôi có phát huy toàn bộ thực lực của mình cũng không thắng được anh.”

    Dứt lời, cậu ta đi về phía bậc thang, để lại cho Lâu Thành bóng lưng cô đơn.

    Vòng đấu loại thứ tư, Lâu Thành thắng!

    (1) Tái ông mất ngựa: một câu chuyện cổ của Trung Quốc. Ngựa của ông già ngoài biên ải bị mất, nhưng một tháng sau con ngựa của ông đã quay lại và dẫn theo một con ngựa hoang khác, con ông thấy thích thú con ngựa mới, cưỡi nó và ngã gãy chân. Một thời gian sau triều đình mộ quân, con ông bị gãy chân nên may mắn không bị bắt lính.

    (2) Hạ bộ: bộ phận sinh dục nam.

    (3) Tuyết sơn: núi tuyết. ​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Võ Đạo Tông Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Chương 49: May mắn soi sáng

    Dịch:
    Nguồn: iread

    Sau khi Ngô Thế Thông rời đi, lôi đài như trở thành mảnh đất thuộc về riêng Lâu Thành. Cậu nhận lấy mọi tràng vỗ tay, mọi lời khen từ khán giả. Nền đá xanh dưới chân phản chiếu ánh nắng chiếu xuyên qua mái vòm trong suốt. Cả không gian nhuộm đầy sắc vàng rực rỡ.

    Lâu Thành cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cậu học theo các cường giả cảnh giới Ngoại Cương trong ngũ đại hàm tước chiến, lần lượt thi lễ về bốn phía. Một tràng vỗ tay và reo hò lại vang lên.

    Cậu hít sâu một hơi rồi quay người bước đến đường biên. Cậu lấy lại áo khoác, điện thoại và các vật tùy thân từ tay giám sát viên rồi bước dọc xuống bậc thang.

    Đúng lúc này, ánh mắt cậu chợt tập trung nhìn về một người. Diệp Du Đình mặc võ phục màu phấn trắng đang đứng gần lôi đài. Gần đấy còn có Bạch Tùng vừa đấu thắng và những võ giả cấp chín chuyên nghiệp mà mấy ngày nay cậu hay xem trận đấu của bọn họ. Phía xa xa là chàng trai ở cùng khách sạn với cậu, người đã dùng Thiết Sa Chưởng đánh bại nhiều đối thủ - Vương Diệp.

    Tư thế bọn họ đều khác nhau nhưng điểm chung là ánh mắt bọn họ đều tập trung vào cậu!

    Nháy mắt, Lâu Thành như bị điện giật. Sau một hồi tê dại, cậu cảm thấy rất vui. Đồng thời, trong lòng cậu còn xuất hiện một loại cảm giác như đạt được một thành tựu rất lớn. Võ giả cấp chín chuyên nghiệp cũng chú ý đến trận đấu của cậu sao?

    Bốp bốp bốp! Diệp Du Đình thản nhiên đối diện với cái nhìn chăm chú của Lâu Thành, rồi cô vỗ tay ra hiệu rằng cậu đã đấu rất khá. Bạch Tùng và các võ giả khác khẽ vuốt cằm để biểu thị sự tán dương của bản thân với cậu.

    Đây là sự chấp thuận của cường giả, chấp nhận rằng cậu đã tiếp cận được cấp bậc võ đạo của bọn họ!

    Cảm giác đạt được thành tựu càng lớn hơn. Cậu lần lượt làm động tác chào hỏi với họ rồi đi về hướng khán đài thưa người. Cậu muốn nhanh chóng chia sẻ tin chiến thắng này cho Nghiêm Triết Kha nghe.

    Cậu vừa mới bước lên bậc thang, tìm kiếm một chỗ không người thì đột nhiên có người gọi cậu:

    “Lâu Thành.”

    Ai vậy? Người quen nào vậy? Lâu Thành vừa sợ vừa kinh ngạc. Cậu mờ mịt nhìn sang nhưng chỉ thấy một gương mặt xa lạ, không quen biết.

    Một chàng trai trẻ tuổi dựng ngón cái với cậu rồi nói:

    “Cậu đánh khá lắm!”

    Những người xem bên cạnh cũng hùa theo:

    “Tên nhóc cậu lợi hại đấy!”

    “Tốt, tốt, đây là một trong những trận đấu hay nhất giải đấu này!”

    Nhìn những gương mặt xa lạ tươi cười chúc mừng cậu, thân thiết gọi tên cậu, khen cậu đánh hay, trong đầu cậu chợt nảy ra hai câu thơ: “Chớ sợ đường đời không tri kỷ, biết đâu ở nơi xa có người biết đến ta.”

    Trong một thành phố xa lạ, nơi cách quê nhà cả ngàn cây số, vậy mà cậu lại có cảm giác ấm áp như khi trở về quê cũ. Sự nhiệt tình của những người ở đây đã khiến cậu còn vui hơn cả khi giành được chiến thắng trên lôi đài.

    “Hèn gì Long Vương lại nói rằng khi bản thân đã nếm được vị ngọt của chiến thắng, thì sẽ không bao giờ muốn nếm lại vị đắng chát của sự thất bại...” Cậu nghĩ.

    Trước sự nhiệt tình của những người xa lạ ấy, Lâu Thành ngại ngùng như cô dâu sắp về nhà chồng. Cậu cười đáp lại rồi nhanh chóng lủi đến một khu khán đài hẻo lánh.

    Mở khóa màn hình điện thoại, cậu đăng nhập QQ. Vốn định giả vờ ủ rũ để trêu Nghiêm Triết Kha nhưng sự vui sướng trong lòng dâng tràn khiến cậu chỉ muốn lập tức nói cho cô biết. Cậu gửi ngay icon chống nạnh cười to cho cô: “Đã không phụ kỳ vọng của tổ chức đối với tôi.”

    Nghiêm Triết Kha gửi icon đắc chí cười to: “Tốt, tốt! Nhưng mà, tổ chức là ai?”

    “Tổ chức họ Nghiêm, tên Kha. Thật may khi cậu đã truyền may mắn cho tôi, suýt chút nữa là thua rồi!” Lâu Thành gửi icon cười xấu xa và trả lời.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon nắm tay reo hò: “Biết thì tốt! Trận đấu rất cam go sao?”

    Cô cực kỳ có hứng thú với các trận đấu của Lâu Thành.

    Câu này của cô khiến Lâu Thành nhớ đến lời bạn học Tình Thánh từng nói. Điều quan trọng khi nói chuyện với con gái chính là cả hai phải hợp ý hoặc có cùng sở thích. Mà cậu và Nghiêm Triết Kha có cùng đam mê dành cho võ đạo.

    “Ngô Thế Thông nhỏ tuổi thế mà thâm thật. Cậu ta tận dụng lợi thế tôi không biết rõ về loại võ công của mình mà cố ý tạo ra một cái bẫy. Cậu ta chỉ dùng Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ để kéo dài thời gian. Cậu ta còn đánh đổi chuyện bản thân ở thế bị động để khiến tôi mất cảnh giác. Sau đó cậu ta nắm lấy cơ hội tôi đánh vào ngực mình mà tóm lấy tay tôi. Lúc đó tôi mới phát hiện ra nền móng của võ công cậu ta chính là Kim Chung Tráo. Và ngay ở đầu trận, cậu ta đã tạo ra cái bẫy để tôi từ từ nhảy vào.” Lâu Thành miêu tả đơn giản ký ức mới mẻ vừa rồi cho Nghiêm Triết Kha nghe.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con khiếp sợ: “Làm tôi sợ muốn chết! Thú thật, nếu không phải biết rõ cậu thắng thì tôi không nghĩ rằng cậu có thể lật ngược được tình thế một cách ngoạn mục vậy đâu.”

    Thấy cô kinh ngạc, sự vui sướng trong lòng Lâu Thành lại tăng thêm gấp bội: “Vẫn còn may là công phu nhập “tĩnh” của tôi khá tốt, luyện Ngưng Thủy Trang cũng khá thành công. Sau khi cậu ta bắt được cổ tay tôi, thông qua nơi tiếp xúc ấy, tôi lại có thể dùng Thính Kình để “lắng nghe”, dự đoán chiêu thức tiếp theo của đối phương. Từ đó tôi có thể dễ dàng ngăn cản đòn tấn công của cậu ta hoặc công kích Tráo Môn cậu ta, và từng bước đi tới chiến thắng.”

    “Thính Kình của cậu mạnh như vậy sao?” Nghiêm Triết Kha gửi icon củ cà rốt kinh ngạc đến ngây người.

    Ngừng một chút, cô lại nhắn tiếp: “Tôi vừa mới vào trang thông tin của giải đấu cậu tham gia. Trên trang đấy có đăng đoạn video giao đấu của cậu. Giờ tôi xem video trước đã, lát lại nói chuyện.”

    Trận đấu đặc sắc ở lôi đài trung tâm đương nhiên sẽ được ban tổ chức quan tâm đến.

    “Ha ha, xem xong nhớ lưu lại nha. Khi nào tôi về khách sạn thì cậu gửi cho tôi.” Mặt Lâu Thành đầy ý cười, nhắn lại cho cô. Sau đó, cậu dời ánh mắt về phía lôi đài trung tâm. Cậu quan sát và phân tích thật kỹ từng chiêu thức của hai bên rồi mô phỏng lại cách mà cậu sẽ ứng phó với chiêu thức ấy.

    Hồi lâu sau, tiếng báo tin nhắn QQ vang lên. Nghiêm Triết Kha gửi icon bé ngây thơ ôm một đống đồ ăn vặt: “Dù đã nghe cậu nói sơ qua một lần, nhưng khi xem video, tôi vẫn thấy đổ mồ hôi hột thay cho cậu. Đúng là căng thẳng muốn chết! May mà công phu Thính Kình của cậu lợi hại, nếu không thì chắc cậu đã bị đối thủ đánh bại. Cam à, cậu thoáng cái đã mạnh lên như thế... Cuối cùng là khi nhìn cậu dùng Thính Kình đánh giáp lá cà, tôi có cảm giác về mặt này, cậu không hề thua kém anh họ tôi chút nào đâu.”

    “Thính Kình được luyện thành dựa trên trình độ nhập “tĩnh” và Ngưng Thủy Trang. Tôi khá có tài trong phương diện này. Mà lão Thi chẳng phải cũng bảo cậu cũng có khả năng này sao.” Lâu Thành lại thừa cơ tâng bốc Nghiêm Triết Kha.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon liên tiếp gật đầu: “Nghe nói, khi luyện Ngưng Thủy Trang và công phu nhập “tĩnh” đến trình độ cao nhất sẽ luyện ra được một chiêu cực mạnh trong Băng Bộ tuyệt học. Đó chính là Động Địch Băng Tâm. Chiêu này có thể giúp cậu khi khai triển sẽ nhận ra tâm trạng tiêu cực của đối thủ, soi rõ từng hành động xung quanh và phân tích ra sơ hở của đối phương...”

    “Sao cậu nói giống như những gì sách viết thế nhỉ... Có phải vừa tra tìm rồi sao chép sang không?” Lâu Thành gửi icon cười trộm.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon kinh ngạc: “Đừng có nói toạc ra như thế chứ...”

    Hai người đùa giỡn một hồi, Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười: “Tôi phải đi ra ngoài rồi.”

    “Ra ngoài ăn cơm à?” Lâu Thành định xem hết trận đấu cuối cùng ở lôi đài trung tâm rồi mới rời võ quán và tìm một quán nào đó lấp đầy bao tử. Chiều nay võ quán còn có vòng đấu loại thứ năm.

    “Không phải, tôi phải về nhà tổ để làm bánh mật với bà ngoại. Ngoại tôi luôn cảm thấy bánh bán ở ngoài không ngon bằng mình làm nên luôn tự làm. Còn ăn thì chắc là trên đường đi đến nhà tổ, tôi sẽ ăn đại cái gì đó.” Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con ngây ngô vẫy đuôi.

    “Làm bánh mật...” Lâu Thành gửi icon hai mắt sáng rực. Bản thân cậu cũng hay nhìn thấy bánh mật được bán tại siêu thị và các cửa hàng.

    “Đây là phong tục ăn tết của nhiều nơi ở bên này. Ở Tú Sơn không có cái này, tôi biết là cậu sẽ không biết chuyện này đâu.” Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con cười lăn ra đất.

    Lâu Thành gửi icon đỏ mặt: “Phong tục ăn tết ở Tú Sơn là ăn bánh ngọt gạo nếp và làm lạp xưởng thịt. Đúng rồi, hôm nay cậu dùng loại icon mới ra à?”

    “He he, có phải trông rất ngây ngô và ngốc nghếch không? Loại icon nào thú vị tôi đều tải về cả. Lúc dùng mấy icon này, tôi tự cảm thấy mình cũng ngây ngô theo.” Nghiêm Triết Kha dùng icon khỉ vỗ tay cười ha ha.

    Cậu vừa xem trận tranh tài, vừa trò chuyện câu được câu không với Nghiêm Triết Kha. Hết trận đấu, cậu đến một quán gần đó ăn một bữa ăn đơn giản, rồi trở lại võ quán chờ lịch thi đấu của vòng đấu loại thứ năm.

    “Buổi chiều phải tập võ nên tôi không thể biết ngay kết quả thi đấu chiều nay của cậu rồi.” Nghiêm Triết Kha gửi icon đáng thương.

    “Yên tâm, dù hôm nay có đấu hai trận, nhưng với sức chịu đựng của tôi và chỉ cần không gặp phải cấp chín chuyên nghiệp, tôi chắc chắn sẽ thắng.”

    Nghiêm Triết Kha gửi icon cười trộm: “Nhưng trực giác của tôi mách bảo tôi rằng chiều này cậu sẽ được vào thẳng vòng tổ đấu. Thời gian thi đấu chắc đã sắp xếp xong trong hôm nay rồi nhỉ? Tôi còn phải sắp xếp xem nên luyện võ vào buổi sáng hay buổi chiều.”

    “Vậy thì tôi không nói thêm gì nữa, nếu không xui xẻo của tôi lại lây sang lời tiên đoán của cậu.” Lâu Thành đưa sẵn ra cái cớ cho cô để phòng ngừa trường hợp lời cô nói không thành hiện thực.

    Thời gian chậm chạp trôi qua.

    Một giờ rưỡi chiều, lịch thi đấu vòng loại thứ năm được công bố lên trên màn hình lớn. Thời gian thi đấu bắt đầu từ hai giờ rưỡi và kết thúc vào lúc năm giờ. Số lượng lôi đài chiều nay chỉ còn lại ba cái.

    Lâu Thành tập trung nhìn lên màn hình lớn, tìm kiếm tên và mã số của mình.

    “Số 656: Lâu Thành, trực tiếp tiến vào vòng trong…” Lâu Thành vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, rồi đứng bật dậy. Cậu nhanh chóng nhắn tin cho Nghiêm Triết Kha: “Cảm ơn miệng ngọc răng ngà của huấn luyện viên Nghiêm với lời tiên đoán cực kỳ chính xác. Sự may mắn của cậu đã soi sáng cuộc đời tôi!”

    Vậy nghĩa là cậu ấy đã được vào thẳng vòng tổ đấu.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon khỉ con vui mừng đốt pháo: “He he, định làm gì để báo đáp tôi đây?”

    “Lấy thân báo đáp…”

    Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài cậu lại dùng icon đỏ mặt mỉm cười: “Lúc trước đã thiếu cậu một chầu đi ăn, nếu giờ lại mời đi ăn nữa thì không đủ thể hiện lòng thành.”

    “Đúng vậy, đúng vậy.” Nghiêm Triết Kha gửi icon quái thú nhỏ gật đầu.

    Lâu Thành lập tức cảm tạ trời đất, cảm tạ vận mệnh đã cho cậu cơ hội này. Hai tay cậu lướt nhanh trên bàn phím điện thoại: “Có muốn tôi mời cậu đi chơi khắp Tùng Thành và tìm ăn những món ăn ngon và độc đáo không?”

    “A, cái này khó nói lắm. Học kỳ sau còn phải tham gia huấn luyện đặc biệt nữa…” Nghiêm Triết Kha gửi icon đỉnh đầu có dấu chấm hỏi.

    Lâu Thành nhìn thấu được sự do dự của cô. Cậu cố ý chuyển đề tài: “Vậy cứ để đó xem thế nào đã, đến lúc đó hãy nói tiếp. Mà cậu có muốn học kỳ mới, tôi mang đặc sản Tú Sơn lên cho cậu không? Kỳ nghỉ đông này không về, chắc cậu nhớ đặc sản Tú Sơn lắm.”

    “Muốn muốn muốn! Cực kỳ muốn! Chờ tới hè, tôi sẽ về ăn hết cả Tú Sơn luôn!”Nghiêm Triết Kha gửi icon hai mắt sáng lóe lên. Sau đó, cô lại gửi icon thở dài: “Tôi muốn ăn trứng chim cút kho bán bên cạnh tiệm sách Tân Hoa, cà nướng của ông Lưu, bánh kẹp thịt bò chưng phía sau trường... Mấy món này không thể nào mang lên được…”

    Lâu Thành mỉm cười. Cậu im lặng lưu lại những món ngon mà Nghiêm Triết Kha nhắc đến vào danh mục ghi chú trên điện thoại.

    Lúc sắp đến hai giờ, Nghiêm Triết Kha phải đến phòng luyện võ của nhà tổ. Lâu Thành vì được tiến thẳng vào vòng tổ đấu nên cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Cậu khoanh tay lại, lang thang trong võ quán, dùng thái độ nhàn nhã đi xem các tuyển thủ khác thi đấu. Thỉnh thoảng cậu quay lại vài đoạn video ngắn để tối về bàn luận với Nghiêm Triết Kha.

    Lúc rảnh rỗi, cậu bỗng nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bốn ngày vừa rồi. Cậu cảm thấy mọi chuyện cứ như một giấc mộng đẹp đẽ không có thật.

    Cậu thật sự đã tiến vào vòng tổ đấu!​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Võ Đạo Tông Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Chương 50: Người châu âu khác người châu phi

    Dịch:
    Nguồn: iread

    Lâu Thành muốn gọi điện thoại cho sư phụ để báo cáo sự bứt phá trong võ thuật gần đây của mình. Nhưng sau khi ngẫm lại, cậu quyết định chờ khi kết thúc các trận tranh tài của bản thân sẽ nói sau. Lúc đó, cậu có thể tổng kết lại kinh nghiệm rồi xin sư phụ chỉ điểm thêm.

    Khi xem các trận đấu của các tuyển thủ khác, cậu tựa như một miếng bọt biển không bao giờ biết đủ là gì. Cậu hấp thu tinh hoa võ công và kinh nghiệm đấu pháp của bọn họ một cách đói khát. Khi các tuyển thủ giao lưu trước trận đấu hoặc trong thời gian nghỉ ngơi, cậu nhàn nhã lên diễn đàn lướt xem tin tức.

    Một bài viết mới được đăng lên diễn đàn câu lạc bộ Long Hổ. “Một quyền vô địch” đăng đoạn video trận đấu của Lâu Thành lên diễn đàn. Sau đó cậu ta gửi icon thở dài, viết: “Tôi càng ngày càng xem không thấu cậu ta. Thính Kình cậu ta thể hiện hôm nay đủ khiến tôi cảm thấy bản thân không theo kịp bước chân cậu ta rồi.”

    Lại là một trận chua xót xen lẫn sự thoải mái, Lâu Thành lướt xuống dưới, xem các bình luận của người khác.

    Đối với giải đấu có trình độ chuyên nghiệp không cao như giải đấu lôi đài tiểu Võ Thánh này, một khi không có những người bạn ảo tham gia bình luận như “cò mồi”, những người khác sẽ không thấy hứng thú và chú ý đến nó lắm. Video đã được đăng ba tiếng nhưng có rất ít người xem và bình luận. Đa số mọi người đều bình luận cho có như gửi icon và nói dăm ba câu không mấy liên quan đến nội dung video.

    “Thủy quản công ăn nấm” hiếm khi nào xem hết một đoạn video được đăng lên. Anh ta bình luận: “Thính Kình lợi hại đấy. Tôi đã từng gặp rất nhiều cấp chín chuyên nghiệp, một vài đệ tử đích truyền của các môn phái lớn cũng có trình độ như vậy. Người này… nếu cậu ta tham gia giải đấu để khắc phục điểm yếu của bản thân thì ít nhất là nửa năm, nhiều nhất là một năm, cậu ta có thể thông qua thi đấu định cấp, bước chân vào hàng ngũ cấp chín chuyên nghiệp.”

    Cảm ơn đã khích lệ… Lâu Thành cố ghìm sự vui mừng trong lòng lại.

    “Thật đáng chờ mong câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành! Nhưng trong bảng đấu của họ lại có hai ngọn núi lớn là Sơn Bắc và Tam Giang. Trừ khi hai trường này đấu với nhau, nếu không, Tùng Thành khó có hi vọng tiến vào vòng đấu cả nước.” “Long Vương cái thế” cũng đồng ý với ý kiến của “Thủy quản công ăn nấm”.

    Admin “Kỵ sĩ cưỡi heo” cũng bình luận: “He he, không chừng chúng ta đang xem những bước chân ngây ngô đầu tiên của một cao thủ thuộc cảnh giới Ngoại Cương trong tương lai đấy (lấy tay che miệng cười).”

    Cô bé “Huyễn Phạn” vừa thi xong, đang trong kỳ nghỉ cũng hào hứng bình luận lại: “Đánh rất đẹp! Em đang nghĩ có nên xin chữ ký của chú Lôi Đài hay không? Không chừng giống như chú “Kỵ sĩ cưỡi heo” nói cũng nên. Nếu thế thì sau này, chữ ký đầu tiên sẽ rất đặc biệt đấy.”

    “Đừng mà. Tôi không gánh nổi cái danh này đâu. Cao thủ cảnh giới Ngoại Cương dễ gì mà luyện thành? Bành Nhạc Vân và Nhậm Lý mười tám tuổi bước chân vào cảnh giới Đan Khí, đạt được cấp tám chuyên nghiệp, đấy là còn chưa kể đến vị hòa thượng nghe đồn là Phật chuyển thế kia của Đại Hành Tự.” “Đường đến lôi đài” không chút do dữ đập nát mơ mộng hão huyền của “Huyễn Phạn”.

    Bành Nhạc Vân… Nhậm Lý… Từ khi tiếp xúc võ đạo cho đến nay, hai cái tên này lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Lâu Thành, cũng khiến cậu có cảm giác tiếc nuối. Tiếc là năm nay câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành gặp phải Hứa Vạn Niên, nên cậu không thể tận mắt trông thấy Bành Nhạc Vân thi triển thân thủ.

    Xem hết các bình luận, Lâu Thành tiếp tục tập trung vào các trận đấu trên lôi đài. Đến vòng thứ năm, khắp nơi đều có tiếng va chạm mạnh mẽ của các đòn tấn công. Thậm chí có bốn vị cao thủ cấp chín chuyên nghiệp gặp nhau trong một tổ đấu. Bọn họ đánh rất đã mắt, khán giả xem đến đã ghiền.

    Điều này cũng giúp Lâu Thành thu hoạch thêm không ít điều bổ ích. Trong đầu cậu tràn ngập những hình ảnh giao đấu của bọn họ. Nhiệt huyết của cậu lại sôi trào, hận không thể lập tức tìm đến một nơi vắng vẻ để luyện võ. Đáng tiếc, khi một tổ đấu kết thúc, lập tức có một tổ đấu khác tiến lên đấu với cách thức thi đấu tương tự. Các tuyển thủ vào thẳng vòng trong không được rời khỏi võ quán nên cậu đành đè nén khát khao muốn luyện võ lại mà tiếp tục quan sát các tuyển thủ khác thi đấu.

    Cuối cùng, cậu nhìn “Đường đến lôi đài” thi đấu. “Đường đến lôi đài” đấu với một võ giả cấp một nghiệp dư. Trận đấu của họ phải rất lâu mới phân được thắng bại bằng chiêu Hô Hình Bát Khiếu của “Đường đến lôi đài”. Nhưng qua trận đấu này, Lâu Thành phát hiện quyền cước của “Đường đến lôi đài” đã không còn cứng nhắc và rời rạc, lực phát ra cũng đúng lực hơn. Thực lực của anh ta đã khôi phục lại bảy, tám phần thực lực ban đầu. Nhưng thể lực của anh ta vẫn thế. Vấn đề trong thể lực của anh ta bộc lộ rõ khi đấu hai trận một ngày. Nếu không, trận đấu này đã không rơi vào thế khó phân thắng bại đến như thế.

    Bốn giờ năm mươi phút, vòng đấu loại thứ năm kết thúc. Ba mươi hai vị trí đứng đầu của giải đấu Tiểu Võ Thánh đã lộ diện.

    Đây là ba mươi hai người mạnh nhất trong tám, chín trăm tuyển thủ tham gia thi đấu. Và Lâu Thành nằm trong số bai mươi hai người đó!

    Lâu Thành, người có tỉ lệ thắng chưa đến năm mươi phần trăm, tràn đầy tự hào. Mặc dù được vào thẳng vòng trong, có kim đan gia tăng sức chịu đựng, nhưng điều quan trọng nhất chính là thực lực của cậu ngày càng tăng cao. Tâm tính và thực lực của cậu từ khi tham gia giải đấu Tiểu Võ Thánh này đã có sự thay đổi rất lớn.

    Nhân viên bận rộn dọn dẹp và sắp xếp lại lôi đài trung tâm. Một hòm rút thăm được đặt giữa lôi đài. Người dẫn chương trình và các ca sĩ, vũ đoàn được mời tới để tạo sự sôi động cho bầu không khí ở võ quán.

    Một lúc sau, người dẫn chương trình mời khách quý lên rút thăm. Khách quý có tổng cộng ba người: Một là Thị trưởng của thành phố Viêm Lăng, một là Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng – đã từng là cường giả cấp bốn chuyên nghiệp, một người là người đứng ra tài trợ giải đấu này – Chủ tịch Lưu Tôn Dụ của tập đoàn Viêm Dụ. Lưu Tôn Dụ là đệ tử ngoại môn của thế lực võ đạo cấp cao Không Động Viện, cũng là một người yêu võ đạo đến cuồng nhiệt. Tất cả sản nghiệp của ông ta đều có dính dáng rất sâu đến Không Động Viện. Lĩnh vực kinh doanh của Viêm Dụ trải dài từ y dược đến an ninh, nhà đất,…

    Dựa vào quy tắc so tài của giải đấu Tiểu Võ Thánh, đầu tiên ban tổ chức sẽ xác định ra tám hạt giống của mùa này. Tám hạt giống này được chọn ra dựa trên cấp bậc võ đạo và biểu hiện thi đấu. Quy định này được đặt ra nhằm tránh trường hợp tám tuyển thủ mạnh nhất chạm mặt nhau trong cùng một tổ đấu khiến các trận Top mười sáu, Top tám và Top bốn thiếu đi sự hấp dẫn.

    Không có gì bất ngờ, hai cao thủ cấp tám chuyên nghiệp thuộc cảnh giới Đan Khí là Hoàng Chấn Trung và Khương Lan cùng với vài tuyển thủ nổi bậc trong các võ giả cấp chín chuyên nghiệp Diệp Du Đình, Bạch Tùng, Vương Diệp,… trở thành tuyển thủ hạt giống. Khán giả bên dưới nhiệt liệt vỗ tay để biểu thị sự đồng ý của mình với danh sách các hạt giống. Sau đó, Thị trưởng bắt đầu rút thăm. Đầu tiên là rút thăm người, tiếp đến là rút thăm tổ đấu để xác định bọn họ ở tổ đấu nào.

    “Hoàng Chấn Trung, tổ thứ hai…”

    “Khương Lan, tổ thứ năm…”

    “Diệp Du Đình, tổ thứ ba…”

    “Bạch Tùng, tổ thứ tám…”

    “Vương Diệp, tổ thứ tư…”

    “Lịch Hiểu Viễn, tổ thứ sáu…”



    Theo từng lời thông báo, từng màn hình lớn trong võ quán mở lại những trận đấu đặc sắc của tám tuyển thủ đầu tiên để lôi cuốn khán giả.

    Lâu Thành xem không kịp, cậu thở dài dùng điện thoại để quay những trận đấu đó.

    Lại một màn ca múa sôi động đi qua, Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng bước lên lôi đài tiếp tục rút thăm ở hòm có chứa tên sáu cường giả cấp chín chuyên nghiệp còn lại. Vẫn quy trình cũ, đầu tiên là rút tên tuyển thủ, sau đó là tổ đấu.

    Cấp chín chuyên nghiệp chỉ còn lại sáu võ giả, như vậy có nghĩa là có hai tổ đấu tương đối yếu. Và võ giả nghiệp dư có cơ hội lọt vào Top mười sáu!

    Lâu Thành cảm thấy điều này không liên quan đến bản thân lắm nên cậu nhàn nhã nghe Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng thông báo từng tên tuyển thủ và tổ đấu của họ:

    “Cố Gia Kiệt, tổ thứ ba…”

    “Tề Phi, tổ thứ sáu…”

    “Chu Viễn Ninh, tổ thứ tư…”



    Sau khi hòm chứa tên của sáu tuyển thủ cấp chín chuyên nghiệp đã được rút thăm hết, mọi người lập tức biết được tổ thứ nhất và tổ thứ bảy là hai tổ yếu nhất. Tất cả võ giả nghiệp dư đều khẩn cầu mong bản thân được lọt vào hai tổ đấu ấy.

    Lâu Thành cũng thấy hơi căng thẳng. Lúc đầu, bản thân cậu không có hi vọng lọt vào Top mười sáu, lấy được tiền thưởng. Nhưng đã tiến được vào vòng này, sao cậu không muốn bản thân tiến xa hơn được? Chưa biết chừng may mắn lọt vào hai tổ đấu yếu nhất thì sao? Người châu Phi (tay đen) khác người châu Âu (tay trắng) mà!

    Năm mươi ngàn đồng tiền thưởng rất có sức hấp dẫn với một người giật gấu vá vai như cậu. Đây có thể so sánh với chuyện một tên ăn mày bị đói nhiều ngày bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt thơm, hai mắt phát ra ánh sáng xanh lè. Mặc dù tiền riêng của cậu vẫn còn, nhưng năm ngàn đồng này cũng có thể lấy làm ngân sách để hẹn hò!

    Hội trưởng Hiệp hội võ đạo Viêm Lăng lại rút hai lá thăm từ hòm thăm cuối cùng. Một vị cấp một nghiệp dư và một vị cấp hai nghiệp dư lần lượt tiến vào hai tổ còn lại.

    Vừa có kết quả, Lâu Thành nghe được có vài tiếng reo hò ở gần cậu. Cậu không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

    Sau đó lại một màn ca múa sôi động nữa. Màn hình lại chiếu các đoạn giao đấu đặc sắc của tám vị tuyển thủ vừa được bốc thăm. Với suy nghĩ rằng tám người bọn họ có thể là đối thủ của mình, Lâu Thành xem rất chăm chú.

    Vòng bốc thăm cuối cùng bắt đầu. Chủ tịch Lưu Tôn Dụ của tập đoàn Viêm Dụ lên đọc một bài văn chào mừng rồi mới đưa tay vào hòm thăm rút thăm.

    Tim Lâu Thành khẽ đập “thịch” một cái. Cậu cảm thấy lúc này còn căng thẳng hơn cả khi cậu thi đấu.

    “Số 656, Lâu Thành…” Lưu Tôn Dụ đọc lá thăm rút ra đầu tiên. Bởi vì số lượng võ giả nghiệp dư nhiều hơn võ giả chuyên nghiệp, khán giả cũng ít biết đến hơn nên ông ta cố ý đọc kèm theo số báo danh.

    Thịch thịch thịch. Tim Lâu Thành đập nhanh. Không ngờ người thứ nhất lại là cậu. Cậu sẽ lọt vào tổ đấu nào đây?

    Tên của cậu vừa được đọc lên, trên khán đài lập tức phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, giống như vỗ tay cho một tuyển thủ cấp chín chuyên nghiệp.

    Lưu Tôn Dụ mỉm cười. Ông khá hài lòng với phản ứng của khán giả. Ông rút lá thăm ở một hòm khác:

    “Tổ thứ tư!”

    Tổ thứ tư? Hai tay đặt ngang trên gối như Thiết Sa Chưởng của chàng trai tên Vương Diệp khẽ siết chặt, cậu ta nhíu mày lại. Mặt của “Đường đến lôi đài” Chu Viễn Ninh cũng trở nên nghiêm túc hơn.

    Tổ thứ tư? Lâu Thành ngạc nhiên trừng mắt. Cậu không tin vào những gì mình vừa nghe được.

    Đây có được xem như oan gia ngõ hẹp không? Cậu lại gặp người bạn quen qua mạng của mình.

    Người còn lại trong tổ đấu lại là người ở cùng khách sạn với mình. Tổ này đúng là “tổ đấu của duyên phận”!

    Kết quả rút thăm này ngoài việc khiến cậu kinh ngạc còn khiến cậu có một chút vui mừng. Mặc dù không tốt bằng việc được lọt vào tổ thứ nhất và tổ thứ bảy, nhưng đây không phải là một kết quả tồi. Trong các tuyển thủ cấp chín chuyên nghiệp, “Đường đến lôi đài” là người yếu nhất!

    “Một quyền vô địch” lo lắng nhìn “Đường đến lôi đài”:

    “Đường gia, Lâu Thành này khó đối phó đấy.”

    “Anh biết, anh sẽ thận trọng.” “Đường đến lôi đài” thả lỏng nắm đấm.

    Dứt lời, nhìn thấy sắc mặt “Một quyền vô địch” vẫn trầm trọng và đầy sầu lo như cũ, anh ta khẽ mỉm cười:

    “Yên tâm, chỉ cần anh cẩn trọng thì Lâu Thành không phải là đối thủ của anh.”

    Ở một phía khác, Lâu Thành nhịn không xuống nỗi xúc động muốn gửi ngay kết quả rút thăm cho Nghiêm Triết Kha. Cậu chờ đợi vị tuyển thủ cuối cùng của tổ đấu để tránh việc bản thân đắc ý quá mức, vui quá hóa buồn.

    Từng tuyển thủ lại được rút tên ra và thêm vào mỗi tổ đấu. Qua một hồi lâu, cuối cùng Lâu Thành cũng nghe được mấy chữ “tổ thứ tư”.

    “Số 245, Đường Việt…” Lâu Thành lẩm bẩm tên và số báo danh của võ giả cuối cùng. Cậu nhìn thật kỹ các pha giao đấu đặc sắc được chiếu lại trên màn hình lớn và thông tin của Đường Việt.

    “A, là cao thủ cấp một nghiệp dư…” Lẩm bẩm một câu, cậu thu lại sự mừng rỡ của mình. Tổ đấu này tương đối khó khăn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, ví dụ như việc cậu và “Đường đến lôi đài” lưỡng bại câu thương.

    Đương nhiên, tổ đấu này so với năm tổ kia vẫn khá hơn rất nhiều.

    Quay lại đoạn phim thi đấu của Đường Việt, Chu Viễn Ninh, Vương Diệp, Lâu Thành gửi tin nhắn cho Nghiêm Triết kha kèm theo icon che miệng cười trộm: “Nữ thần may mắn cậu lại tiếp tục soi sáng tôi. Tôi lọt vào một tổ đấu tương đối yếu. Trong tổ có một cấp chín chuyên nghiệp, một cấp một nghiệp dư và một cấp chín chuyên nghiệp đã mấy năm không động đến võ.”

    Gửi tin xong, cậu đến quầy dịch vụ lấy thông tin chi tiết của ba tuyển thủ kia và lịch thi đấu những ngày tiếp theo. Sáng mai cậu đấu với Vương Diệp, sáng hôm kia đấu với Đường Việt, chiều ngày kia đấu với Chu Viễn Ninh.

    “Lâu Thành cố lên! Chúng tôi đều mong cậu lọt vào Top mười sáu.” Mấy cô gái trực ở quầy dịch vụ cổ vũ cậu.

    Lâu Thành cười cười, ôn hòa nói:

    “Tôi sẽ cố hết sức để các cô không thất vọng.”

    Đúng vậy, đã đến vòng này, cậu đã được xem như một võ giả, sao có thể tùy tiện nhận thua được! ​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)