Huyền Huyễn  Mạt Thế Vĩnh Hằng Quốc Độ - Cô Độc Phiêu Lưu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Quốc Độ
    Tác giả: Cô Độc Phiêu Lưu
    Chương 1: Nghịch chuyển tương lai.

    Dịch giả: ✧๖ۣۜĐại ๖ۣۜHắc ๖ۣۜThủ✧
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới thiệu:


    Truyện thuộc thể loại xây dựng thế lực, khám phá thế giới mới huyền bí, đoạn đầu có một chút mạt thế
    Tốc độ ra chương sẽ không quá nhanh được vì một chương từ 2500-2700 chữ, nên một ngày sẽ chỉ ra 1-3 chương

    Thiên đạo sinh biến, vạn linh dục vọng chấp niệm tràn ngập thiên địa. Thiên đạo không thể chịu đựng, ác niệm hoành hành, chúng sinh ý niệm diễn biến ra các lạoi ảo tưởng thế giới, ác niệm, thiện niệm, chấp niệm, dục vọng dây dưa không ngớt. Thiên đạo không thể chịu đựng, đã đến cực hạn, cực thì lại biến, ảo tưởng giáng lâm, vạn giới hòa vào nhau, vạn vật mịt mờ đua nhau tự do. Đây là kỷ nguyên mới mở ra, là hủy diệt, cũng tân sinh. Kỷ nguyên này vì là vĩnh hằng kỷ nguyên.

    Vạn giới dung hợp, thế giới mới sẽ có những gì?

    Vạn tộc cùng chung sống, như vậy nhân loại yếu ớt nhỏ bé sẽ phải sinh tồn ra sao?

    Dịch Thiên Hành, thân mang đại khí vận, trên lưng mang theo cuộc sống của hàng vạn con người, liệu sẽ phải xoay sở ra sao khi thế giới trước kia đã biến mất, thay vào đó là một thế giới hoàn toàn mới mà không ai biết sẽ có những nguy hiểm gì.

    Hãy theo chân ta đi khám phá một thế giới rộng lớn mà ngay cả Tiên, Thần đều không thể hoàn toàn hiểu rõ, một thế giới tràn ngập kì bí và nguy hiểm qua bước chân của nhân vật chính - Dịch Thiên Hành.







    Keng keng keng!!

    Ở đầu giường, đồng hồ báo thức đang liên tục phát ra từng tiếng chuông chói tai, giống như không đạt đến mục đích của mình thì sẽ không dừng lại.

    "Đồng hồ báo thức kêu, đã đến giờ rồi sao?"

    Cũng không quá xa xỉ, chỉ là loại phổ thông nệm cao su, một thanh niên có dáng vẻ hơi gầy yếu đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, trên gương mặt mang theo một vẻ kinh hoảng cùng với kinh ngạc, khó mà tin nổi, thần sắc mờ mịt.

    Cực kỳ phức tạp.

    Sắc mặt thay đổi liên tục, so với "Xuyên kịch" biến hóa còn thần kỳ hơn!

    "Không đúng, ta tại sao lại ở chỗ này, lẽ nào trước đó là đang nằm mơ, tất cả đều là giả. Ngày tháng... đúng rồi, hôm nay là ngày tháng bao nhiêu?"

    Người thanh niên toát ra vẻ khiếp sợ, lập tức liền mang theo vẻ hoảng loạn nhìn về phía đồng hồ báo thức, bên trên có hiển thị Dương lịch.

    " Ngày 20, tháng 9, năm 2019. "

    " Sao có thể là ngày 20, lẽ nào ta đã quay trở lại ba ngày trước, hoặc là trước đó ta chỉ đang nằm mơ."

    Người thanh niên sắc mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng, miệng tự lẩm bẩm.

    Thanh niên này tên là Dịch Thiên Hành.

    Trước kia là một cô nhi, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, được cô nhi viện Thiên Phúc nhận nuôi, lên năm tuổi thì bị bỏ rơi. Nói đến nguyên nhân thì có chút kì lạ, hắn ta bởi vì thần kinh không bình thường mới bị cha mẹ bỏ rơi, từ lúc mới bắt đầu biết viết, hắn đã kể cho cha mẹ rằng hắn có thể nhìn thấy ma quỷ, quỷ hồn - thứ mà người thường không thể nhìn thấy. Chỉ là một đứa trẻ, không hề biết che giấu, lại toàn nói những chuyện hoang đường vô lý, hơn nữa lại còn nói rằng bên cạnh mình có quỷ, đi trên đường, lại hướng về phía không khí nói rằng có một đại thúc đầu chảy đầy máu đang dọa mình. Một đứa trẻ như thế, cho dù nhìn kiểu gì, đều không thể cho rằng là một đứa trẻ bình thường.

    Sau khi được chẩn đoán bệnh ở bệnh viện tâm thần, hắn cũng ngay lập tức bị bác sĩ nhận định là thần kinh có vấn đề. Ngay cả cha mẹ ruột đều không cách nào chịu đựng được cái kiểu thỉnh thoảng gầm gầm gừ gừ của hắn, cuối cùng đành vứt bỏ, đưa vào cô nhi viện, trở thành một tên cô nhi.

    Hai năm trước, cha mẹ ruột còn thỉnh thoảng lén lút sang thăm một hai lần, nhưng mấy năm sau, có con mới, hơn nữa là con trai, sau đó cũng không tới thăm thêm lần nào nữa.

    Năm lên sáu, bảy tuổi, Dịch Thiên Hành cũng đã bắt đầu hiểu chuyện. Sau mỗi lần nhìn thấy người khác dùng ánh mắt như đang nhìn thấy quỷ cùng với sợ hãi và chán ghét để nhìn mình như thế, hắn càng ngày càng trầm lặng hơn, trở nên lầm lì ít nói, trước mặt người khác cũng không tiếp tục mở miệng nói mình có thể nhìn thấy những chuyện quỷ quái, biểu hiện rất giống với một đứa trẻ bình thường.

    Đến năm tám tuổi, hắn được một cặp vợ chồng tên là Triệu Hải Phong và Hoàng Ngọc vừa ý nhận nuôi, trở thành cha mẹ nuôi của hắn. Con cái ruột chỉ có một đứa con gái, bảy tuổi, tên là Triệu Tử Yên. Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hai vợ chồng sau khi sinh ra Triệu Tử Yên không thể mang thai thêm lần nào nữa, vì vậy liền nhận nuôi Dịch Thiên Hành.

    Sau khi nhận nuôi, hai vợ chồng đối với Dịch Thiên Hành rất tốt, đối xử giống như con ruột, có món gì ăn ngon, có cái gì chơi vui, đều chia đều cho hai đứa con. Không hề có chút thiên vị.

    Trải qua một quãng thời gian được cha mẹ yêu thương, nội tâm lạnh lẽo của Dịch Thiên Hành cũng dần trở nên ấm áp, đối xử với Triệu Tử Yên cũng như anh em ruột thịt, yêu quý có thừa, cảm tình rất sâu đậm. Hắn đã thật sự đem Triệu Hải Phong, Hoàng Ngọc xem như cha mẹ ruột của mình.

    Đối với kí ức về cha mẹ ruột cũ, hắn đã sớm chôn sâu ở đáy lòng, không bao giờ chạm tới .

    Bây giờ, Dịch Thiên Hành đã hai mươi ba tuổi, đã tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, nhưng mà, mặt ngoài chỉ là công việc bình thường, thực ra trong bóng tối là làm nghề trừ tà bắt quỷ để kiếm tiền.

    Hắn có một đôi mắt trời sinh đã không bình thường, có thể nhìn thấu âm dương, một đôi trời sinh Âm Dương Nhãn.

    Mặc dù từ sau khi ra khỏi cô nhi viện, hắn chưa từng nói với người nhà hay thậm chí là bạn bè xung quanh về sự việc liên quan đến con mắt của bản thân. Nhưng tuổi của hắn càng lớn thì Âm Dương Nhãn càng trở nên thần kì hơn, không chỉ có thể nhìn thấu âm dương, nhìn thấy yêu ma quỷ quái, mà còn có thể sử dụng "đồng thuật" thần thông vô cùng huyền diệu, tên là Âm Dương Tỏa.

    Dù vậy thì hiện tại, hắn chỉ có thể cùng lúc sử dụng hai cái Âm Dương Tỏa. Dịch Thiên Hành đã thử thí nghiệm, Âm Dương Tỏa vô cùng lợi hại, sử dụng đối với ác quỷ thì còn lợi hại hơn. Ác quỷ chỉ cần bị Âm Dương Tỏa khóa lại thì lập tức sẽ bó tay chịu trói, không phản kháng được. Mấy năm nay, dựa vào khả năng này, Dịch Thiên Hành được người đời gọi là đại sư, về mặt tiền bạc là không bao giờ thiếu.

    Cũng không thể không nói, Dịch Thiên Hành tiếp tục sinh hoạt như thế thật sự quá thú vị, quá đặc sắc.

    Mặc dù vậy, sau khi trải qua những sự việc trước kia, lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

    "Đúng là ba ngày trước."

    Dịch Thiên Hành mở ti vi lên, bất ngờ, trên màn hình đúng là đang chiếu tin tức mà hắn đã xem qua ba ngày trước . Trưng bày trong nhà cũng giống như đúc so với thời điểm ba ngày trước, không khác nửa điểm.

    Rầm! !

    Kéo màn cửa sổ ra, có thể thấy được bên ngoài là đường phố sầm uất, tiếng còi xe cứu hỏa và tiếng còi cảnh sát đang không ngừng vang lên inh ỏi, một cửa tiệm đang bốc cháy rừng rực.

    Những chuyện này đều nằm trong trí nhớ của Dịch Thiên Hành.

    Tất cả mọi thứ đều khẳng định, đây quả thật là ba ngày trước, chính mình cũng không hiểu tại sao quay trở lại ba ngày trước đó.

    Mà khoảng cách giữa ba ngày trước so với ba ngày sau, tưởng chừng như là đường ranh giới ngăn giữa Thiên Đường và Địa ngục.

    "Đó rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ thật sự là tận thế sao. Quái vật, bộ xương, cương thi, bất tử vong linh, quái trùng, quái thú". Dịch Thiên Hành nhìn những người đi đường ở bên ngoài cửa sổ, trong mắt giống như đang nhìn xuyên qua dòng sông thời gian, nhìn thấy tương lai.

    Lúc này, trong đầu Dịch Thiên Hành đang hiện ra những sự việc mà hắn đã trải qua ở ba ngày sau.

    Vào lúc sáng sớm, ngày 23 tháng 9 năm 2019, Dịch Thiên Hành đang đứng ở cao ốc Thiên Đài, ngắm nhìn mặt trời mọc mang đến bình minh, bỗng nhiên, mặt trời chỉ vừa mới ló dạng thì ngay sau đó đã bị một bóng đen kì lạ nuốt chửng, trời đất tối sầm. Sau đó, trong không gian sấm vang chớp giật kèm theo rất nhiều vết nứt đột ngột xuất hiện.

    Dày đặc, rải rác trên toàn Trái Đất.

    Cảnh tượng không gian bị xé rách thành từng vết nứt đó, dường như tận thế buông xuống, theo sau đó, từ bên trong vết nứt lao ra vô số quái vật.

    Các loại kì dị ma thú, quái thú, quái trùng, vong linh, bộ xương... từ trong vết nứt, tuôn ra như mưa. Gặp người là giết, phá hoại như điên cuồng bên trong thành phố, gần như trong chớp mắt đã có lượng lớn nhân viên thương vong, thậm chí bị xé thành mảnh nhỏ. Khắp nơi đều là hỗn loạn. Cảnh tượng đó, cực kì khủng khiếp.

    So với tận thế còn đáng sợ hơn.

    Hơn nữa, từ trong vết nứt, còn bắn ra các loại thần quang, bao trùm khắp nơi trên thế giới.

    Những thần quang đó giống như là sao băng, không biết đang bao quanh món đồ gì.

    Hơn nữa, Dịch Thiên Hành còn tận mắt nhìn thấy, có một cái sao băng bảy màu bay thẳng đến đâm vào chỗ hắn, mặc dù Dịch Thiên Hành có thân thể cực kỳ tốt, thậm chí hắn còn luyện võ, học được Thái Cực Quyền cùng với Âm Dương Nhãn có nhãn lực cực mạnh, cũng không thể né tránh một cái sao băng bất ngờ lao đến.

    Chỉ vừa kịp né một cái, hắn đã bị sao băng đó đập vào trên đầu. Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, hắn mới nhìn thấy rõ đó là một viên hạt châu có bảy màu sặc sỡ, chỉ nhìn qua liền biết đó không phải là vật tầm thường. Sau đó, Dịch Thiên Hành chỉ cảm thấy đau đớn một lúc thì toàn bộ ý thức đã hoàn toàn biến mất, sau khi tỉnh lại thì đã quay lại ba ngày trước.

    Cũng chính là hiện tại.

    Những hình ảnh khi đó, vô cùng rõ ràng in sâu ở trong đầu.

    "Tất cả mọi thứ đều là sự thật, sau ba ngày, chính là lúc tận thế buông xuống, trên trời xuất hiện vô số quái vật, không gian nứt toác, trời đất tăm tối. Nền văn minh của nhân loại sẽ bị phá hủy chỉ trong chốc lát, vô số tính mạng sẽ chết trong tận thế. Đây không phải do con người gây ra, mà là thiên tai, không ai có thể trốn thoát."

    Dịch Thiên Hành âm thầm cười khổ trong lòng.

    Chấn động từ một màn kia không ngừng vang vọng ở trong đầu , hắn cũng biết, chuyện này là không thể tránh khỏi, bởi vì đây không phải do con người gây ra, cũng không phải tai nạn của một khu vực nào đó, mà là thực sự bao phủ toàn bộ thế giới. Thiên tai bao phủ toàn bộ Trái Đất, một khi đã bùng nổ thì không ai có thể tránh khỏi, vô số quái vật che kín bầu trời gần như có thể phá hủy tất cả.

    Đối mặt với thiên tai như vậy, toàn bộ nền văn minh của loài người sẽ bị tổn thương.

    Có lẽ trong ngàn người được một người sống sót cũng đã là rất may mắn.

    Người bình thường nếu như gặp phải những quái vật như thế, tỷ lệ sống sót là vô cùng nhỏ bé.

    Trong tình huống đó, chỉ sợ quân đội cũng không thể chống đỡ được.

    Dịch Thiên Hành hít thở sâu một hơi, sau đó không chút chần chừ, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại quen thuộc nhất đối với hắn.

    "Tại sao gió lớn càng tàn nhẫn, lòng ta càng đung đưa. . . . ."

    Một bài hát nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên bên tai.

    "Ca, sao ngươi đột nhiên gọi điện thoại cho ta, có phải là nhớ ta rồi không." Không lâu sau, điện thoại di động đã được kết nối, ở bên trong phát ra một tiếng cười lanh lảnh dễ nghe, có thể đoán ra, chủ nhân bên kia đang rất vui vẻ.

    "Tử Yên."

    Dịch Thiên Hành nghe thấy tiếng nói phát ra từ điện thoại di động, trên mặt hiện lên một vẻ dịu dàng từ sâu trong lòng, nhưng mà ngay lập tức liền nghiêm mặt, nói: "Bây giờ những gì ta nói, ngươi phải nhớ thật kĩ, đồng thời lập tức làm theo."

    "Chuyện gì thế, ca!!"

    Triệu Tử Yên kinh ngạc dò hỏi.

    "Không nên hỏi quá nhiều, ngươi liên lạc với ba mẹ ngay lập tức, sau đó bằng mọi cách nhanh nhất chạy tới SH , ta ở trong nhà chờ các ngươi tới. Trên đường đi không được nán lại dù là bất cứ chuyện gì. Có chuyện gì, đến khi gặp mặt rồi tính tiếp." Dịch Thiên Hành nói một cách nhanh chóng.

    Triệu Tử Yên nghe xong thì cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, hình như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra. Dù vậy, bởi vì rất tin tưởng anh trai nên cô cũng không hề hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Ca, ba mẹ đang tiến hành nghiên cứu một hạng mục rất quan trọng trong viện nghiên cứu, trước đó qua điện thoại ta đã biết được nghiên cứu đang tiến hành đến giai đoạn quyết định, một khi bắt đầu thì sẽ cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, lần này nghiên cứu chỉ sợ sẽ tốn hai, ba tháng. Bây giờ căn bản không liên lạc được với bọn họ. Vị trí của phòng nghiên cứu cũng là bí mật quân sự, ta cũng không biết ở nơi nào."

    "Đang nghiên cứu?"

    Dịch Thiên Hành nghe được như vậy cũng không biết nên làm sao, vị trí phòng nghiên cứu của cha mẹ là bí mật quân sự, hơn nữa, phòng nghiên cứu không phải ở trên mặt đất mà là được xây dựng ở dưới lòng đất, hệ thống bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, dù cho là đặc công hàng đầu cũng chưa chắc có thể dễ dàng đột nhập vào bên trong, ở trong viện nghiên cứu, toàn bộ thông tin đều sẽ bị che giấu. Khi chưa đến lúc, từ bên ngoài sẽ không có cách nào liên lạc được.

    Ngoài ra, sau khi đi vào phòng nghiên cứu, không có cách nào xác định được sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Bây giờ trong khoảng thời gian này, ngắn ngủi một hai ngày thì chắc chắn là không có cách nào liên lạc được. Cũng may đó là trong quá trình nghiên cứu sẽ cực kỳ an toàn, có thể yên tâm đợi đến sau này lại cứu viện cũng không muộn.

    "Đã như vậy, về phần ba mẹ ngươi không cần để ý đến nữa, sau này rồi nói tiếp, bây giờ ngươi lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, không được quá hai ngày. Nhất định phải trở về." Dịch Thiên Hành cương quyết nói.

    Triệu Tử Yên sau khi nghe xong, mặc dù không hiểu tại sao nhưng cũng đồng ý sẽ mau chóng chạy về.


     
    thanhson thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Quốc Độ
    Tác giả: Cô Độc Phiêu Lưu
    Chương 2: Ngự Long Thiên Kinh

    Dịch giả: ✧๖ۣۜĐại ๖ۣۜHắc ๖ۣۜThủ✧
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau đó, hắn lại nhanh chóng bấm gọi thêm mấy số điện thoại khác để kịp thời nhắc nhở. Những người hắn gọi đều là huynh đệ thân thiết. Mặc dù bạn bè của hắn không nhiều, nhưng chung quy là vẫn có một vài người kết giao huynh đệ.

    Nói chuyện điện thoại xong.

    Dịch Thiên Hành để điện thoại di động xuống, nhìn về phía những người bận rộn ở bên ngoài cửa sổ, những người này vẫn luôn vội vã, sáng năm giờ, tối chín giờ, từng người một đều vì kiếm tiền mà bận rộn, cả một đời cũng không rảnh rỗi, không hề hay biết tận thế tai nạn sắp buông xuống.

    Khả năng cao là ba ngày sau, toàn bộ trật tự trên thế giới đều sẽ hoàn toàn bị hủy hoại trong một ngày, nền văn minh bị hủy diệt, con người bị tàn sát, tất cả mọi thứ đều sẽ bị phá hoại, toàn bộ thế giới sẽ bị vô số quái vật đáng sợ bao phủ. Tỷ phú gia sản ngàn tỷ cũng sẽ trong nháy mắt biến thành bình dân, tận thế sẽ chẳng phân biệt ai với ai, tất cả mọi người đều giống nhau!

    Chính xác là tất cả mọi người đều sẽ bình đẳng như nhau.

    "Tuy rằng không biết đoạn kí ức kia là thật hay giả, sau ba ngày có thật sự sẽ xảy ra tận thế hay không, nhưng dù vậy vẫn nên chuẩn bị trước một bước. Một khi trật tự thế giới tan vỡ, toàn bộ thế giới sẽ rối loạn, tiền bạc đều sẽ hóa thành hư không, thứ thực sự có giá trị lúc ấy là đồ ăn, vật tư. Còn có ba ngày, có thể chuẩn bị được càng nhiều càng tốt. Đây là một cơ hội để nhanh tay chuẩn bị trước khi kiếp nạn xảy ra một bước."

    Trong ánh mắt của Dịch Thiên Hành chợt ánh lên một sự tinh ranh, nhanh chóng làm ra quyết định.

    Những năm vừa qua, trải qua nhiều chuyện đã khiến Dịch Thiên Hành hiểu được đạo lí "thỏ khôn có ba hang", mọi chuyện đều cần được chuẩn bị, phòng ngừa một cách chu đáo.

    Dịch Thiên Hành đã dùng số tiền tự mình kiếm được, ở vùng ngoại thành mua một mảnh đất, trên mặt đất xây một cái xưởng dự trữ, dưới lòng đất cũng xây một cái căn cứ cỡ lớn. Bên trong thiết kế có đầy đủ tất cả các loại thiết bị, có thể chứa một lượng lớn vật tư được thả trong căn cứ ở dưới mặt đất để đề phòng mọi trường hợp, cho dù có thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thì với số vật tư dự trữ kia hoàn toàn có thể để cho hắn sinh tồn trong khoảng mười năm.

    Những thứ này chính là để phòng ngừa mọi trường hợp có thể xảy ra. Dù cho có xảy ra chuyện lớn gì ví dụ như biến động thế giới thì vẫn có chỗ dung thân. Hắn đã từng cho rằng, những thứ này chỉ là chuẩn bị cho chu toàn, có khi cả đời đều sẽ không dùng đến. Đơn giản chỉ là vì sau khi ra khỏi cô nhi viện, hắn vẫn chưa từng có được cảm giác an toàn nên mới chuẩn bị trước tất cả mọi thứ, cảm giác sẽ tốt hơn.

    Đúng là không thể ngờ tới, bây giờ những thứ này lại phát huy tác dụng.

    "Nhưng mà, bây giờ nhìn lại những vật tư đã chuẩn bị trước đó, có vẻ còn thiếu rất nhiều."

    Dịch Thiên Hành dường như đang suy nghĩ điều gì, trong mắt ánh lên một vẻ tinh anh, tự lẩm bẩm.

    Lập tức sau đó hắn liền lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho mấy số điện thoại khác nhau, một lượng lớn tiền bạc nhanh chóng bị sử dụng để mua sắm một số vật tư, lương thực, dược phẩm thậm chí là nước sạch, mỗi loại đều tiêu phí một lượng lớn tiển bạc.

    Toàn bộ những hàng hóa này, đều sẽ trong vòng hai ngày vận chuyển đến nhà xưởng chứa hàng phía bên trên căn cứ. Sau khi toàn bộ hàng hóa được vận chuyển tới, Dịch Thiên Hành bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới để đem vật tư trực tiếp đưa vào trụ sở dưới mặt đất bởi vì bên trong căn cứ có thiết bị đặc biệt có khả năng vận chuyển tất cả hàng hóa cùng một lúc.

    Đơn đặt hàng lần này của Dịch Thiên Hành quả thực là một con số không nhỏ.

    Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Dịch Thiên Hành mới có thời gian để kiểm tra kĩ càng về sự thay đổi của bản thân.

    "Theo như ta nhớ thì sau ba ngày, bên trong vết nứt bay ra một số lượng lớn thần quang, trong đó một thần quang bao bọc xung quanh một viên bảo châu có bảy màu sặc sỡ đập vào trên đầu ta, không biết hạt châu đó bây giờ có còn ở trên người ta hay không."

    Dịch Thiên Hành âm thầm nghi ngờ.

    Hắn có thể khẳng định một điều, nguyên nhân chính khiến hắn có thể quay ngược trở lại ba ngày trước chính là cái viên châu này.

    Như vậy suy ra, bảo châu này tuyệt đối không phải phàm vật!

    Mặc dù hắn chưa từng tu luyện công pháp gì cả, nhưng Dịch Thiên Hành vẫn có khả năng tự quan sát bên trong cơ thể mình. Bản thân hắn còn có một đôi mắt không bình thường, sau khi trải qua nhiều chuyện thì tâm trí của hắn trưởng thành hơn nhiều so với người bình thường.

    Không có chút nào lo lắng, tâm thần của Dịch Thiên Hành âm thầm tập trung, bắt đầu quan sát bên trong cơ thể.

    "Quả nhiên, nó thật sự nằm ở trong đầu ta."

    Lần quan sát này khiến cho tâm thần của Dịch Thiên Hành run lên. Sau khi nhìn vào bên trong cơ thể, hắn lập tức cảm giác được, tại một chỗ bí mật trong đầu có một viên linh châu bảy màu đang xoay tròn.

    Viên linh châu đó có bề ngoài cực kì thần bí, trong lúc xoay tròn, bề mặt của linh châu hiện ra từng kí tự cổ đại thoạt nhìn giống như từng con Chân Long tí hon đang liên tục biến hóa. Những kí tự này vô cùng bí ẩn mang theo một sức mạnh thần bí nào đó.

    "Ngự Long Thiên Kinh ."

    Trong đầu Dịch Thiên Hành hiện ra một đoạn thông tin, bên trong linh châu tự mình hiển thị ra một đoạn công pháp viết bằng những kí tự cổ xưa, cùng lúc đó còn có một phần tin tức được truyền thẳng đến trong đầu của hắn.

    Bên trên linh châu hiện ra một bản công pháp cổ xưa và thần bí, tên là Ngự Long Thiên Kinh có nguồn gốc không tầm thường. Bản công pháp này là do trời đất sinh ra, hoàn toàn không phải do con người tạo nên.

    Bên trong công pháp có ghi chép lại hệ thống cảnh giới tu hành một cách khái quát.

    Cảnh giới thứ nhất, được gọi là Thần Hải cảnh. Thực ra, cảnh giới này còn được nhiều người gọi là Khí Hải cảnh hay Luyện Khí cảnh, và dù là cách gọi nào thì cũng đều có chung một mục đích, đó là mở ra Khí Hải của bản thân. Hiểu được nguồn gốc của sức mạnh, mở ra cánh cổng sức mạnh.

    Trong truyền thuyết, cao thủ võ lâm có thể thi triển khinh công để chạy cực nhanh, nhảy qua sông núi, có thể dùng kiếm khí, là bởi vì đã mở ra được "thần tàng" Khí Hải, trở thành một Thần Hải cảnh võ giả.

    Thần Hải cảnh cường giả, có thể làm cho người trở nên nhẹ nhàng như chim én, có thể làm cho sức mạnh tăng lên gấp đôi, có thể bắn ra cương khí, thậm chí là sử dụng cương khí để bảo vệ thân thể. Bên cạnh đó, họ còn có thể tu luyện võ học, kiếm pháp, chưởng pháp, tạo cho bản thân một sức chiến đấu không hề tầm thường chút nào.

    Thần Hải cảnh, mở ra "thần tàng" Khí Hải, đả thông toàn bộ Kỳ Kinh Bát Mạch chạy khắp cơ thể, giống như là một bậc thang nối liền giửa trời và đất. Khí Hải là biển, kinh mạch là sông lớn, biển lớn thì có thể chứa trăm sông, tạo nên một vòng tuần hoàn không ngừng sinh sôi. Người bình thường hay gọi những người đạt đến cấp độ đại thành là Tiên Thiên cao thủ.

    Khí Hải không phải là được mở ra ở trong đan điền.

    Thực ra mà nói, mở ra Khí Hải trong đan điền cũng là một loại phương pháp, nhưng mà, đó là "hậu thiên" phương pháp. Từ xa xưa đã tương truyền rằng, con người sau khi sinh ra, thì bên trong cơ thể sẽ có một luồng khí, mang theo từ cơ thể mẹ. Nhưng sau khi lớn lên, ăn uống các loại thực phẩm làm cho "tiên thiên" chi khí biến mất, chuyển thành "hậu thiên".

    Luồng khí này sẽ tồn tại ở bên trong đan điền.

    Ở thời cổ đại đã từng có rất nhiều ghi chép về việc đan điền có thể tụ khí, nhưng đó chỉ là một loại phương pháp tu luyện thấp kém nhất, hay có thể gọi là loại phương pháp đơn giản nhất. Phương pháp này nhập môn khá đơn giản và yêu cầu rất thấp, chỉ cần tư chất đạt đến một mực độ nào đó thì sẽ có thể từ từ cảm nhận được "khí", luyện tinh hóa khí. Sau đó tích lũy từng chút một mở ra Khí Hải bên trong đan điền. Mặc dù cũng được gọi chung là Khí Hải nhưng không phải là Thần Hải.

    Thần Hải thực sự nằm ở mắt rốn.

    Mắt rốn có thể được xem là một đường nối trực tiếp từ cơ thể mẹ đến thai nhi, có tác dụng truyền chất dinh dưỡng thông qua cuống rốn. Tiên thiên chi khí cũng đi theo các chất dinh dưỡng này, từ bên trong cuống rốn của mẹ truyền vào cơ thể thai nhi.

    Do đó, mắt rốn có nhiệm vụ vận chuyển chất dinh dưỡng, bảo vệ và chăm sóc xoay quanh vị trí của "Thần Tàng" . Tất cả mọi hoạt động trao đổi dinh dưỡng đều xoay quanh vị trí này.

    Thai nhi sau khi được sinh ra thì cuống rốn bị cắt đứt, biến thành mắt rốn. Mà mắt rốn cũng biến thành điểm yếu trên thân thể con người, thậm chí còn có thể cảm nhận được có một luồng khí chuyển động quanh mắt rốn. Ví dụ như bị cảm lạnh, con người thường sẽ bị đau bụng.

    Mà người tu hành lại có khả năng mở ra Thần Hải ở mắt rốn, xóa đi nhược điểm. Bên cạnh đó, mắt rốn cũng là tiếp điểm giữa cơ thể với môi trường ngoài, mở ra Thần Hải tại vị trí này khiến cơ thể có khả năng thông qua mắt rốn hấp thụ nguyên khí đất trời, giúp cho bản thân trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.

    Những người mở ra đan điền Khí Hải, sẽ không thể có được khả năng nghịch thiên như vậy. Họ chỉ có thể luyện tinh hóa khí, tu luyện từng chút từng chút một, khiến cho việc tu luyện không những rất chậm, mà khi tu luyện tới giai đoạn cuối cùng, vẫn phải mở ra Thần Hải tại vị trí đan điền. Phương pháp như vậy đã đi một đường vòng dài so với những người ngay từ đầu mở ra Thần Hải, lãng phí rất nhiều thời gian.

    Mặc dù nói như thế, nhưng những người chỉ có tư chất tầm thường thì dù cho có dựa theo phương pháp chính xác để mở ra Thần Hải, từ lúc bắt đầu cho đến lúc sinh ra "khí cảm", cũng phải trải qua một quá trình dài đằng đẵng. Có thể là trôi qua mấy chục năm cũng chưa chắc sinh ra khí cảm, bước lên con đường tu hành. Đối với những người có thiên tư xuất xắc thì lại khác, họ có thể chỉ dùng hai, ba ngày đã có thể sinh ra khí cảm, hay là chỉ dùng vài canh giờ đã có thể nhập môn.

    Tư chất chênh lệch ngay từ lúc xuất phát thì không cách nào bù đắp được, bởi vậy mới nói, một người có tư chất bình thường thì tốt nhất nên đi theo phương pháp đan điền Khí Hải, hi vọng sẽ lớn hơn một chút.

    Phương pháp mở thẳng ra Thần Hải từ mắt rốn đã thất truyền từ lâu, mà cho dù không có thất truyền thì trời đất đã thay đổi khiến cho nguyên khí gần như biến mất, chỉ còn sót lại một chút mỏng manh. Vì nguyên nhân này nên có rất nhiều môn phái bị sa sút, võ công dần dần chỉ còn trong truyền thuyết, tiên pháp đạo thuật chỉ còn trong thần thoại. Trừ phi là trời sinh ra đã có năng lực đặc biệt, nếu không rất khó có thành tựu, đồng thời tốn rất nhiều thời gian.

    Ngày rộng tháng dài!!

    Giống như Dịch Thiên Hành mặc dù biết pháp thuật xua đuổi ma quỷ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là sử dụng các loại pháp khí, hoặc là dựa vào đồ vật do sư môn lưu lại, dùng bùa chú, hoặc là đan dược do tổ tiên truyền lại, tu luyện ra một chút tu vi. Ở thời hiện đại này, mặc dù hắn chỉ có một chút khả năng như thế nhưng cũng đã được công nhận là đại sư, được rất nhiều nhà sang giàu tôn sùng là khách quý.

    Dịch Thiên Hành dựa vào Âm Dương Nhãn, tuy rằng hắn không có tu vi nhưng vẫn có thể dễ dàng trừ ma hàng quỷ. Ngoài ra, Âm Dương Nhãn có thể mạnh lên nhờ vào việc đàn áp hoặc cắn nuốt hồn phách của ác quỷ. Qua một thời gian dài tích lũy, Âm Dương Nhãn đã có sức mạnh rất lớn, vì vậy mà Dịch Thiên Hành cũng có được tiếng tăm rất lớn.

    Trong giới "khu ma", Dịch Thiên Hành cũng có thể được coi là một người có tiếng tăm lừng lẫy.

    Ngự Long Thiên Kinh là một bản siêu cấp công pháp, bắt đầu tu luyện sẽ phải hấp thụ long khí. Long khí có rất nhiều loại, có thể là long khí trong long mạch, có thể là long khí của chân long, cũng có thể là long khí của vương triều. Nhưng không có long khí thì sẽ không có cách nào nhập môn, mở ra Khí Hải, mở ra Thần Hải. Do đó, mấu chốt nhất khi tu luyện Ngự Long Thiên Kinh là "long khí".

    Chỉ cần có một ít long khí dùng để làm hạt giống, sau đó mở ra Thần Hải. Về sau, hạt giống có thể thu nạp nguyên khí đất trời, ôn dưỡng long khí làm cho Thần Hải dồi dào hơn. Nếu như không có long khí, bản công pháp này chẳng khác nào đồ trang trí, không thể tu luyện.

    Do đó, nếu như muốn tu luyện, chỉ có cách tìm kiếm nơi có long mạch, rút lấy long khí, hoặc là giết rồng cướp đoạt long khí, hoặc là bản thân từ khi sinh ra đã có số mệnh của một "Chân Long Thiên Tử", mới có thể tu luyện.

    Nhập môn rất khó, nhưng một khi đã nhập môn thì Thần Hải sẽ không phải Thần Hải bình thường, mà là Chân Long Hải, có thể tu luyện ra chân long khí, mạnh hơn nhiều so với phổ thông linh khí.

    Không chỉ riêng Ngự Long Thiên Kinh là như vậy, còn rất nhiều siêu cấp công pháp khác đều có những yêu cầu đặc biệt. Ví dụ như có một vài công pháp yêu cần người tu luyện phải hấp thu Hỏa nguyên khí đưa vào trong cơ thể, mở ra Khí Hải, sinh ra Hỏa linh khí thần lực.

    Mỗi bản công pháp đều có chỗ huyền diệu khác nhau.
     
    thanhson thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Quốc Độ
    Tác giả: Cô Độc Phiêu Lưu
    Chương 3: Tổ Long Khí

    Dịch giả: ✧๖ۣۜĐại ๖ۣۜHắc ๖ۣۜThủ✧
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Phải đi tìm Long mạch? Đế vương khí, Chân Long khí? Ta không thể lấy được dù chỉ một cái. Muốn Long mạch, ta không biết thuật dò tìm Long mạch, ta cũng không phải Chân Long Thiên Tử, Đế Vương huyết mạch. Như vậy, Ngự Long Thiên Kinh đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì cả."

    Dịch Thiên Hành suy nghĩ về các vấn đề trong Ngự Long Thiên Kinh xong, chỉ có thể bất đắc dĩ cười một cái.

    Rõ ràng trong tay có siêu cấp công pháp nhưng hết vấn đề này đến vấn đề khác khiến mình không thể tu luyện được. Nhìn thấy được nhưng lại không dùng được, cái cảm giác này giống như bản thân làm bảo vệ cho một đại gia có tài sản ngàn tỷ, mắt thấy tay sờ tới được, nhưng lại không xài được. Thực sự là rất khó chịu!

    Thà rằng bản công pháp này là loại tầm thường, chỉ tu ra được Khí Hải không có thuộc tính, mà coi như là có thuộc tính thì cũng chỉ cần trực tiếp hấp thu trong trời đất Nguyên khí chứa thuộc tính tương ứng là được. Trải qua một quá trình gọi là quan tưởng là đủ để hoàn thành.

    Quan tưởng, là bước khởi đầu của hầu hết mọi loại công pháp.

    Thông thường đối với mỗi bản công pháp, quan tưởng chính là từ bên trong đan điền có một đoàn khí vô hình. Sau đó sinh ra "khí cảm". Bởi vì, mỗi người trong cơ thể đều có khí, lúc mới sinh ra được gọi là Tiên Thiên khí, sau khi lớn lên, là Hậu Thiên khí. Đến hơi thở cuối cùng, đại biểu chính là sinh mạng. Cái này một hơi chính là sinh mệnh. Thượng thừa công pháp, quan tưởng vô cùng đa dạng, ví dụ như quan tưởng ngọn đèn, quan tưởng nước, quan tưởng sông lớn, vân vân... Dùng ý chí và tinh thần của bản thân để quan tưởng, tưởng tượng ra bản thân biến thành ngọn đèn, biến thành nước, biến thành sông lớn. Đem khí trong cơ thể dẫn ra.

    Đây chính là khí cảm, một khi dẫn ra là có thể cảm ứng được đan điền, mở ra Thần Hải.

    Bên trong Ngự Long Thiên Kinh, cũng có phương pháp quan tưởng, là một bộ Tứ Hải Tổ Long Đồ. Chỉ cần đến nơi có Long khí, sau đó tiến hành quan tưởng là lập tức có thể hấp thu Long khí, ngưng tụ ra hạt giống Long khí, mở ra Thần Hải. Khổ nỗi là, công pháp này dù tu luyện kiểu nào thì cũng đều yêu cầu phải có Long khí!

    "Chỉ còn không tới ba ngày là tận thế, khả năng cao là sự thật chứ không phải là ta nằm mơ, hạt châu này có thể đem ta quay ngược thời gian về lại ba ngày trước, tại sao hết lần này tới lần khác không để cho ta bước lên con đường tu hành, số phận của ta quả thực là trớ trêu a."

    Dịch Thiên Hành âm thầm cười khổ.

    Hình ảnh ba ngày sau lại hiện lên trong tâm trí hắn, bầu trời xuất hiện vô số Yêu Ma Quỷ Quái, hung thú ập đến như thủy triều, nếu như không đủ năng lực, chỉ sợ bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, chẳng biết còn có thể sinh tồn được không.

    Cảnh tượng đó, thật đáng sợ.

    Còn kinh khủng hơn cả tận thế.

    Hủy diệt thực sự, vạn vật đều bị tàn phá.

    Dù Dịch Thiên Hành có một đôi Tiên Thiên Âm Dương Nhãn, cũng chẳng cảm thấy an toàn chút nào. Mà Dịch Thiên Hành không chỉ muốn tự vệ, hắn còn muốn bảo vệ an toàn cho tiểu muội Tiệu Tử Yên và cha mẹ của mình. Nhưng mà, muốn bảo vệ người nhà, với thực lực của hắn lúc này thì vẫn chưa đủ.

    Sức mạnh, hắn cần nhiều sức mạnh hơn nữa.

    Đã từng một lần mất đi cha mẹ và gia đình, hắn thực sự không muốn lại mất đi thêm một lần nào nữa.

    Hắn hi vọng tất cả những người mình quan tâm đều có thể sống sót!

    Mà để làm được như vậy thì phải có sức mạnh to lớn, một sức mạnh đủ để thay đổi số phận, ít nhất cũng phải tu luyện thành công bước đầu.

    Do đó, trong mắt hắn, Ngự Long Thiên Kinh là một chiếc thang bắc thẳng lên trời, giúp hắn đạt được những gì hắn muốn.

    "Thôi kệ, cho dù như thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải thử một lần. Nếu không thử mà đã từ bỏ, ta thực sự không cam lòng."

    Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, hắn không cam lòng từ bỏ Ngự Long Thiên Kinh một cách dễ dàng như vậy. Tuy rằng yêu cầu rất cao, nhưng hắn không chịu được cái kiểu chưa thử một lần mà đã từ bỏ. Vả lại, cho dù sau khi thử xong vẫn không thể tu luyện thì chắc chắn cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

    Khoảng thời gian này Dịch Thiên Hành cũng không có nhiều việc phải làm.

    " Quyết định Quan tưởng Tứ Hải Tổ Long Đồ! "

    Dịch Thiên Hành không do dự nữa, lập tức bắt đầu quan tưởng.

    Ở mặt trên của viên linh châu tự nhiên bắn ra vô số ánh sáng, sau đó đan xen vào nhau tạo nên một bức tranh thần bí. Bên trong bức tranh đó là tứ hải với từng cơn sóng lớn, có một con Tổ Long ở trên bầu trời bay xuyên qua tứ hải, ngao du trời đất. Thân rồng khổng lồ, dài mấy vạn dặm, bên dưới bụng có chín móng vuốt (cửu trảo). Rồng có đầu, có râu vô cùng sống động, đồng thời tỏa ra một sự uy nghiêm khó tả, ở trên cao nhìn xuống tứ hải.

    Tựa như là Chúa Tể trong trời đất này, là Đế Hoàng bên trong tứ hải.

    Thống lĩnh toàn bộ đất trời, không ai dám ngỗ nghịch!

    "Đây chính là Tổ Long chỉ có trong truyền thuyết, là chúa tể đất trời, khinh thường chúng sinh."

    Trong lòng Dịch Thiên Hành lúc này cảm thấy vô cùng chấn động.

    Dù vậy, hắn vẫn không có tự tin mình sẽ thành công trong việc tu hành bản công pháp này.

    Xoạt!!

    Trong lúc Dịch Thiên Hành đang quan tưởng Tứ Hải Tổ Long Đồ thì tinh thần đã biến thành con Tổ Long đó một cách tự nhiên, hắn tưởng tượng bản thân mình chính là Tổ Long, phun ra nuốt vào Long khí trong đất trời. Tổ Long há miệng phun ra nuốt vào, nếu như xung quanh có Long Mạch khí hoặc là Chân Long khí thì sẽ bị Tổ Long hút vào trong cơ thể, rèn luyện ra hạt giống Long khí. Sau đó đưa đến mắt rốn, mở ra Khí Hải, chính thức bước vào Thần Hải cảnh.

    Nếu như xung quanh không có Long khí, vậy thì sẽ không có gì để hấp thu.

    "Ồ, đây là cái gì?"

    Dịch Thiên Hành tiếp tục quan tưởng, bản thân hóa thành Tổ Long, há mồm nuốt vào một cái. Bản đầu hắn cũng không ôm ấp quá nhiều hi vọng, chỉ là theo bản năng thử một cái mà thôi, nhưng không ngờ sau khi nuốt một cái lại cảm giác được rõ rệt một luồng khí thần bí bị nuốt vào trong cơ thể của Tổ Long. Sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại.

    "Đây là...Long khí!"

    Dịch Thiên Hành giật mình, vội vã kiểm tra lại. Sau khi phun ra nuốt vào lần thứ hai thì hắn phát hiện được cái viên châu ở trong đầu mình thình lình có một luồng khí thần bí bay lên, sau đó tự nhiên hóa thành một loại Long khí nào đó.

    Thì ra Long khí mình vừa hấp thụ là từ bên trong hạt châu bay ra.

    "Quá tốt rồi, quả thực không nghĩ tới bên trong hạt châu lại có Long khí, chỉ cần hấp thu đủ Long khí là có thể tạo ra hạt giống Long khí, mở ra Khí Hải, tiến vào Thần Hải cảnh. Hoàn thành bước đầu tiên của tu luyện, sau này chỉ cần dựa vào hạt giống là đủ, không cần phải đi tìm tinh khiết Long khí, dùng thiên địa nguyên khí nuôi dưỡng hạt giống là có thể tu luyện, khiến bản thân mạnh hơn.

    Dịch Thiên Hành vô cùng mừng rỡ.

    Hắn vốn vẫn nghĩ rằng bản công phái này không tu luyện được, nhưng hắn lại không muốn từ bỏ dễ dàng nên mới cố gắng thử một lần, ai ngờ bên trong bảo châu lại có chứa Long khí, vừa được bảo châu lại vừa được Long khí, đúng là mua một tặng một, giúp người đúng lúc.

    Tổ Long liên tục hấp thu chín lần Long khí bên trong bảo châu, chỉ sau một lát thì đã hết sạch, không còn sót chút nào.

    Ngaoo!!

    Tổ Long há ra phun một cái, đột nhiên có một viên Long châu từ trong miệng bay ra. Viên Long châu này là hạt giống được tạo ra từ số Long khí mới vừa hấp thu, gọi là Chân Long hạt giống.

    Long Châu bay thẳng một đường, xuyên qua tầng mười hai tầng, lọt vào mắt rốn phía dưới bụng.

    Vị trí này không hề bình thường chút nào.

    Mắt rốn thông thường đều ở trạng thái Hỗn Độn, bế tắc, bị " Hậu Thiên " làm cho ô nhiễm.

    Long Châu đột nhiên xuất hiện, sau khi tiến vào trong đan điền thì phát ra từng luồng ánh sáng thần bí, chiếu sáng bốn phía Hỗn Độn, thần quang chiếu tới nơi nào thì Hỗn Độn ở nơi đó sẽ bị hòa tan, cố gắng mở ra một vùng không gian. Cảnh tượng này trông giống như một luồng thần quang đầu tiên trong trời đất đang xóa đi bóng đêm.

    Mặc dù vậy, việc làm này cũng có cái giá của nó, sau khi Hỗn Độn bị hòa tan ngày càng nhiều, Long Châu cũng từ từ thu nhỏ lại. Đến khi Long Châu hoàn toàn biến mất thì ở trong mắt rốn đã được mở ra một vùng Khí Hải Thần Hải có diện tích khoảng chín trượng. Cùng lúc đó có thể thấy được một luồng khí thể có màu giống Hỗn Độn đang xoay tròn bên trong Thần Hải. Luồng khí thể này nếu như nhìn kỹ lại, thì sẽ thấy giống như một con Chân Long đang ngao du bên trong Thần Hải.

    Mỗi một luồng khí thể là một luồng Long khí, tỏa ra áp lực mạnh mẽ.

    "Ta mở ra Thần Hải chín trượng, không biết là nhỏ hay lớn. Nhưng dù thế nào đi nữa thì dựa theo ghi chép bên trong Ngự Long Thiên Kinh, sau này ta sẽ liên tục hấp thu thiên địa nguyên khí, luyện hóa ra Long khí, đến khi Long khí đủ nhiều để tràn ngập toàn bộ Thần Hải, chính là lúc ta đạt đến tầng thứ nhất của Thần Hải cảnh. Sau đó còn phải dùng Long khí đả thông toàn bộ thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch."

    Dịch Thiên Hành nội thị nhìn vào bên trong cơ thể là có thể thấy rõ ràng Khí Hải rộng khoảng chín trượng, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên hắn tu hành nên không hề biết Khí Hải rộng chín trượng là lớn hay nhỏ so với các tu sĩ cùng cấp khác. Nhưng hắn vẫn biết, quá trình một Thần Hải cảnh tu sĩ tu hành chính là tích góp chân khí, đả thông kinh mạnh trong cơ thể. Mở ra một sức mạnh mới cho cơ thể, tạo ra một cây cầu nối liền giữa trời với đất, nhất phi trùng thiên, sau đó sẽ có thể bước vào cảnh giới tiếp theo.

    Lúc này Dịch Thiên Hành chỉ mới vừa tu luyện ra luồng chân khí thứ nhất, nếu như muốn đả thông kinh mạch toàn thân, quả thực là chuyện không thể nào.

    Do đó không cần phải suy nghĩ nhiều.

    "Thật đáng tiếc, thời gian quá ngắn, căn bản không kịp để ta yên tĩnh tu luyện, đại kiếp nạn sắp đến, tuy rằng mở ra Khí Hải, đột phá đến Thần Hải cảnh, trở thành một người tu sĩ, nhưng mà, thực sự tu vi vẫn quá thấp, một chút Chân Long khí không đủ để thay đổi thế cục, nếu ta có thể tĩnh tâm tu luyện một quãng thời gian có lẽ sẽ có thêm chút cơ hội sinh tồn trong tận thế. Thứ giúp ích lớn nhất cho ta lúc này là Tiên Thiên Âm Dương Nhãn."

    Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, từ bên trong tinh thần nội thị trở ra lại bên ngoài.

    Mặt hắn lúc này ánh lên một vẻ kiên định, hắn vô cùng rõ ràng thực lực của mình đạt đến đâu, tuy rằng đã mở ra Khí Hải nhưng đó cũng chỉ là bước đầu tiên trên con đường tu hành mà thôi.

    Ở bên trong tận thế, thứ có khả năng lớn nhất giúp đỡ Dịch Thiên Hành là Tiên Thiên Âm Dương Nhãn.

    Sau khi suy nghĩ một chút, hắn bắt đầu tập trung nghiên cứu năng lực của Âm Dương Nhãn. Sau khi nội thị vị trí đôi mắt, hắn phát hiện ra bên trong mắt có một luồng khí màu trắng đen đan xen nhau, hay còn được gọi là Âm Dương khí, hơn thế nữa, đó không chỉ là Âm Dương khí bình thường, mà là tiên thiên Âm Dương khí, cặp mắt của hắn chính là do trời đất tạo nên. Bổn nguyên Âm Dương bên trong hai con ngươi là giống nhau.

    Bên trong mỗi con ngươi đều có một không gian, chứa đựng Âm Dương khí. Hai luồng Âm Dương khí ở trong con người quấn vào nhau, tạo thành một loại đồ án gọi Âm Dương Thần Đồ. Có điều, Dịch Thiên Hành bây giờ vẫn chưa tự mình điều khiển được Âm Dương Thần Đồ, chỉ đành để nó tự vận chuyển.

    Trước đây, Dịch Thiên Hành không có pháp môn dành cho tu luyện, chỉ có thể tự mình tìm tòi nghiên cứu về khả năng của Âm Dương Nhãn. Thậm chí, hắn đã tìm hiểu rất nhiều thông tin từ trên internet, sau đó tự đúc kết ra một loại phương pháp, đó chính là hấp thu tinh hoa của mặt trời, mặt trăng để tăng cường sức mạnh của Tiên Thiên Âm Dương Nhãn, mặt trời là Chí Dương chi lực, mặt trăng là Chí Âm chi lực.

    Vào ban ngày, hắn dùng mắt nhìn thẳng vào mặt trời, hấp thu Thái Dương lực, vào buổi tối lúc trăng rằm, hấp thu Nguyệt Hoa lực. Mặc dù, Dịch Thiên Hành không biết phương pháp tu hành, không có cách nào để sử dụng Âm Dương Thần Đồ bên trong con mắt, nhưng Âm Dương Thần Đồ lại có thể tự mình hoạt động, rút lấy tinh hoa nhật nguyệt, chuyển hóa thành Âm Dương nhị khí.

    Hơn nữa còn là tiên thiên Âm Dương nhị khí, nhưng hiệu suất rất thấp, cho đến bây giờ, tốc độ tăng trưởng vẫn rất chậm.
     
    thanhson thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Quốc Độ
    Tác giả: Cô Độc Phiêu Lưu
    Chương 4: Hoàng Điểu

    Dịch giả: ✧๖ۣۜĐại ๖ۣۜHắc ๖ۣۜThủ✧
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nếu không đi qua phố Phúc Lộc hay ngõ Đào Diệp, Trần Bình An có lẽ cả đời không nhận ra rằng ngõ Nê Bình của hắn nhỏ hẹp tối tăm thế nào. Có điều, thiếu niên giày rơm chẳng những không cảm thấy buồn tủi mà lại cảm thấy thêm yên tâm. Thiếu niên cười duỗi hai tay ra, đưa hai bàn tay áp nhẹ chạm lên vách tường bằng bùn đất, nhớ lại mới chừng ba bốn năm trước thôi, Trần Bình An lúc ấy chỉ có thể chạm đầu ngón tay tới đỉnh tường đất này.

    Khi đi tới trước nhà mình, mắt thấy cửa trước sân mở toang, nghĩ rằng có trộm, thiếu niên vội vã chạy vào trong sân, kết quả chỉ thấy một thiếu niên cao lớn đang ngồi trước bậu cửa, tựa lưng vào cửa phòng, miệng ngáp ngắn ngáp dài. Thiếu niên cao lớn thấy Trần Bình An xong liền nhấc mông bật dậy nhanh như bị lửa đốt đít, đoạn chạy tới trước người Trần Bình An, nhanh nhẹn tóm cổ tay Trần Bình An, kéo mạnh hắn về phía phòng, nén giọng nói: “Mau mau mở cửa, có chuyện rất quan trọng cần nói với ngươi!”

    Trần Bình An không thể giãy thoát khỏi bàn tay tên gia hỏa kia, đành chịu bị kéo đi mở cửa phòng. Tên thiếu niên cường tráng lớn hơn hắn hai tuổi vào phòng xong liền thả tay Trần Bình An ra, rón ra rón rèn rõ ván gỗ trên giường Trần Bình An, xong lại áp sát vào vách tường, nghe ngóng coi có tiếng gì từ sát vách vang lên không.

    Trần Bình An tò mò hỏi: “Lưu Tiễn Dương, ngươi đang làm gì đó?”

    Thiếu niên cao to kia bơ luôn câu hỏi của Trần Bình An, qua thời gian đốt nửa nén nhang, Lưu Tiễn Dương mới trở lại bình thường, ngồi xuống ván gỗ chỗ mép giường, nét mặt phức tạp, vừa có chút thoải mái lại có vẻ như tiếc nuối.

    Lưu Tiễn Dương giờ mới phát hiện Trần Bình An đang ở cửa làm hành động rất cổ quái. Hắn đang ngồi xổm trong cửa, người nghiêng ra phía ngoài, tay cầm một một đoạn nến đã chỉ dài còn cỡ ngón tay cái đốt một lá bùa màu vàng, tro đều để rơi ra ngoài cảnh cửa, nhìn qua thì Trần Bình An còn đang lẩm bẩm gì đó, có điều Lưu Tiễn Dương không ngồi cạnh nên không nghe ra là nói gì.

    Lưu Tiễn Dương này chính là quan môn đệ tử của lão Diêu, chủ của một tòa hầm lò lâu đời, còn về Trần Bình An tư chất có phần trì độn thì lão từ đầu chí cuối cơ bản không chính thức nhận hắn làm đệ tử. Thực tế, đồ đệ mà không dâng trà bái sư hoặc sư phụ chưa uống chén trà kia thì chẳng khác nào không tồn tại danh phận thầy trò. Trần Bình An và Lưu Tiễn Dương không phải hàng xóm, cả hai ở cách nhau khá xa, sở dĩ Lưu Tiễn Dương giới thiệu Trần Bình An với lão Diêu là vì lúc xưa y từng có một đoạn ân tình với người thiếu niên này. Lưu Tiễn Dường từng là thiếu niên bất hảo có tiếng ở trấn này, khi ông nội y còn sống, tốt xấu gì cũng còn người nhà trông coi y, sau khi ông nội y qua đời, tên thiếu niên mười hai, mười ba tuổi nhưng thân hình không khác gì thanh niên to khỏe đã trở thành Hỗn Thế Ma Vương khiến xóm giềng phải đau đầu. Về sau cũng chẳng biết vì sao, Lưu Tiễn Dương đi chọc giận một đám đệ tử của Lô gia, kết quả là bị người ta vây chặt ở ngõ Nê Bình, hung hăng ra sức đánh cho một trần. Đối phương khi ấy đều là thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, ra tay không biết nặng nhẹ, đánh cho Lưu Tiễn Dương chẳng mấy chốc đã liên tục ói máu, mà hơn mười hộ gia đình trong ngõ Nê Bình đều là thợ thuyền cấp thấp nhất trong những hầm lò loại nhỏ, nào còn tâm trí mà dây vào vũng nước đục đó.

    Tống Tập Tân khi đó không sợ chút nào, trái lại còn cảm thấy vui mừng hả dạ, ngồi xổm trên tường xem náo nhiệt, chỉ lo thiên hạ không loạn.

    Đến cuối cùng, chỉ có một đứa bé gầy choắt như que củi, sau khi lén lút chuồn khỏi sân nhỏ liền chạy ra khỏi ngõ, gào hét muốn đứt hơi ra ngoài đường: “Chết người rồi, chết người rồi…”

    Nghe thấy hai tiếng ‘chết người’, đám đệ tử Lô gia mới lạnh người tỉnh táo, mắt thấy Lưu Tiễn Dương mình đầy là máu đăng nằm trên đất, bộ dáng sắp chết tới nơi, những thiếu niên nhà giàu mới thấy sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau xong liền nhanh chóng chạy trốn khỏi ngõ Nê Bình.

    Nhưng sau sự việc đó, Lưu Tiễn Dương chẳng những không cảm ơn đứa bé đã cứu mạng mình, trái lại hay tới nơi này trêu đùa bỡn cợt, đứa nhỏ mồ côi kia cũng bướng bình, cứ mặc kệ Lưu Tiễn Dương trêu đùa thế nào cũng không chịu khóc khiến gã thiếu niên càng bực tức. Thế như sau đó, có một năm Lưu Tiễn Dương thấy bộ dáng đứa bé mồ côi họ Trần kia thực sự khó qua nổi mùa Đông, cuối cùng mới phát chút thiện tâm. Gã thiếu niên đã bái sư học nghệ ở hầm lò liền dẫn đứa bé mồ côi đi, bảo sẽ đưa nó tới hầm lò bên suối kia. Từ phía Tây trấn đi ra, hơn mười dặm đường núi lại đúng ngày trời mưa tuyết nặng hạt, tới giờ Lưu Tiễn Dương vẫn không hiểu được, thằng nhóc cả người trông như than, hai chân thì chẳng khác cây sậy là mấy kia làm thế nào lại đi tới được hầm lò? Chỉ có điều cuối cùng lão Diêu cũng chịu cho Trần Bình An ở lại nhưng đối xử với hai đứa trẻ thì đúng một trời một vực. Lão với Lưu Tiễn Dương tuy rằng có đánh có mắng nhưng đến con muỗi còn nghe ra dụng tâm lương khổ trong đó, thí dụ như có lần lão nặng tay, đánh đến nỗi trán Lưu Tiễn Dương máu chảy ròng ròng, tên thiếu niên to cao da dày thịt béo chẳng thấy sao, trái lại người đánh lại vô cùng hối hận. Vị lão đầu chuyên tỏ vẻ uy nghiêm thần bí trước mặt học trò đến người ta phát bực, nay vì sĩ diện mà mở lời cũng khó, kết quả là cứ đi đi lại lại trong phòng đến tận nửa đêm mà không thôi lo lắng cho Lưu Tiễn Dương, cuối cùng lão đành phải gọi Trần Bình An tới, đưa cho hắn một lọ cao thuốc, dặn đưa tới cho Lưu Tiễn Dương.

    Bao năm qua, Trần Bình An vẫn luôn rất hâm mộ Lưu Tiễn Dương.

    Không phải hắn hâm mộ Lưu Tiễn Dương có thiên phú cao, sức lực lớn, nhân duyên tốt mà là hâm mô Lưu Tiễn Dương không sợ trời không sợ đất, tới đâu cũng không tim không phổi, chưa bao giờ cảm thấy việc phải sống một mình là chuyện gì đáng buồn, đáng thương cả. Bất kể là tới đâu, ở với ai, Lưu Tiễn Dương đều hòa đồng đồng rất nhanh, chả mất mấy lúc đã có thể kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, uống rượu chơi bài. Lưu Tiễn Dương vì nguyên do sức khỏe ông nội y không tốt nên từ khi rất nhỏ đã tự lực cánh sinh, trở thành vua trong đám nhỏ, bất kỳ trò nào, từ đào hang bắt rắn tới xuống sông mò cá đều làm rất giỏi, cây cung hay cần câu, ná thun hay lồng chim, y cũng đều làm tốt, đặc biệt là hai trò bắt bắt lươn ở bờ ruộng với câu lươn thì y chắc chắn là đứa giỏi nhất trong đám nhỏ trấn này. Kỳ thực, năm đó khi Lưu Tiễn Dương còn theo học ở trường tư thục, Tề tiên sinh còn cố ý tới nói với người ông nội ốm nằm giường của Lưu Tiễn Dương rằng có thể cho y theo học miễn phí nhưng y lại sống chết từ chối, nói y chỉ muốn kiếm tiền, không muốn học hành gì. Tề tiên sinh còn nói có thể bỏ tiền thuê y làm thư đồng riêng, những Lưu Tiễn Dương vẫn không chịu gật đầu. Trên thực tế, Lưu Tiễn Dương đó giờ vẫn luôn sống rất tốt, dù lão Diêu qua đời, hầm lò bị phong cấm thì y cũng chẳng mất mấy ngày là liền được thợ rèn ngõ Kỵ Long tuyển vào, kế đó liền dựng nhà tranh, xây bếp lò sống ở phía Nam trấn, thực rất bận rộn.(Bạn đang đọc Kiếm Lai bản dịch từ .)

    Lưu Tiễn Dương chờ Trần Bình An thổi tắt ngọn nến, đặt nó lên bàn xong mới nhỏ giọng hỏi: “Ngày thường lúc sáng sớm ngươi có từng nghe thấy âm thanh kỳ quái kiểu như…”

    Trần Bình An ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ y nói tiếp.

    Lưu Tiễn Dương do dự một lúc, mặt có vẻ xấu hổ mà lần đầu tiên Trần Bình An thấy, nói tiếp: “Kiểu giống như tiếng mèo động đực ấy.”

    Trần Bình An hỏi: “Là Tống Tập Tân nhại tiếng mèo kêu, hay là Trĩ Khuê?”

    Lưu Tiễn Dương liếc mắt nhìn hắn, cảm giác đúng là đàn gảy tai trâu. Y chống hai tay xuống ván giường, từ từ dùng sức cong khuỷu tay xong duỗi thẳng hai tay ra, nhấc mông rời giường đồng thời nhấc hai chân khỏi mặt đất. Y cứ giữ tư thế treo mông trên không trung, bĩu môi châm chọc: “Trĩ Khuê gì chứ, rõ ràng gọi là Vương Chu. Họ Tống kia từ nhỏ đã thích khoe mẽ, chẳng biết thấy ở đâu hai chữ Trĩ Khuê xong liền dùng lung ta lung tung, có khi còn chẳng biết ý nghĩa hai chữ đó. Vương Chu phải hầu hạ loại công tử như vậy, thực sự không biết là kiếp trước phạm tội gì, nếu không cũng không đến nỗi phải ở cạnh Tống Tập Tân chịu khổ.”

    Trần Bình An không hề tiếp lời thiếu niên cao lớn.

    Lưu Tiễn Dương vẫn giữ tư thế kia, hừ lạnh nói tiếp: “Ngươi vẫn không biết gì thật sao? Vì sao ngươi chỉ giúp nha đầu Vương Chu kia xách thùng nước một lần, sau đó nha đầu đó ngày thường không bao giờ còn nói chuyện với ngươi nữa? Tin chắc là do Tống Tập Tân kia bụng dạ hẹp hòi, ghen ăn tức ở xong liền dọa dẫm Vương Chu, không cho phép mắt qua mày lại với ngươi, nếu không sẽ phải chịu gia pháp trừng phạt, chẳng những đánh gãy chân nàng, còn ném vào trong cống của ngõ Nê Bình này…”

    Trần Bình An thực nghe không nổi nữa, lên tiếng cắt ngang lời Lưu Tiễn Dương: “Tống Tập Tân không xử tệ với nàng thế đâu.”

    Lưu Tiễn Dương thẹn quá hóa giận, vặc lại: “Ngươi thì biết cái gì tốt, cái gì xấu?”

    Trần Bình An ánh mắt thanh tịnh, nhẹ giọng đáp: “Có mấy lần, khi nàng làm việc trong sân, Tống Tập Tân ngồi trên ghế đẩu xem cái cuốn Phương Huyện Chí của hắn, lúc nàng nhìn hắn thường nở nụ cười.”

    Ánh mắt Lưu Tiễn Dương trở nên ngốc trệ.

    Đột nhiên tấm gỗ dát giường chịu không nổi trọng lượng của Lưu Tiễn Dương, gãy đôi hai mảnh, kéo theo Lưu Tiễn Dương rớt thẳng mông xuống mặt đất.

    Trần Bình An ngồi xổm trên mặt đất đưa hai tay ôm mặt, miệng than thở, thực sự có hơi đau đầu.

    Lưu Tiễn Dương gãi gãi đầu đứng dậy, không nói cái gì kiểu áy náy mà chỉ đạp nhẹ Trần Bình An một cái, nhếch miệng cười, nói: “Được rồi, chỉ là phá hỏng một cái giường bé tí thôi sao. Hôm nay ta đến là để mang cho người một tin cực kỳ tốt, so thế nào thì cũng hơn cái giường hỏng này.”

    Trần Bình An ngẩng đầu nhìn lên.

    Lưu Tiễn Dương đắc ý nói tiếp: “Nguyễn sư phụ nhà ta sau khi ra khỏi trấn, ở chỗ thượng nguồn con suối phía Nam trấn đột nhiên muốn đào mấy cái giếng, có điều không đủ nhân thủ nên cần thêm người hỗ trợ, ta thuận tiện nói tên ngươi, nói có một quả bí lùn, sức lực cũng tạm được. Nguyễn sư phụ cũng đã đồng ý, cho ngươi hai ngày sắp xếp rồi tự mình qua đó.”

    Trần Bình An đứng bật dậy, đang tính nói lời cám ơn thì Lưu Tiễn Dương đã vung tay lên, nói trước: “Dừng dừng! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Ghi ở trong lòng là được rồi.”

    Trần Bình An há mồm trợn mắt.

    Lưu Tiễn Dương đưa mắt quan sát khắp nhà, ở góc tường hơi nghiêng có đặt một cái cần câu, trên cửa sổ đặt một giàn ná, thêm một cây cung treo trên tường, y ngập ngừng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không có mở miệng.

    Y đi nhanh ra khỏi cửa, giày rõ ràng cố ý đảo quanh chút tro tàn của lá bùa khi nãy Trần Bình An mới đốt.

    Trần Bình An trông theo cái bóng lưng cao lớn kia.

    Lưu Tiễn Dương đột nhiên xoay người, đối mặt với Trần Bình An đang ở trong cửa, y xuống tấn, hai chân không động, cứ thế bật nhảy mấy bước rồi mạnh mẽ đấm ra một quyền, tiếp đó liền thẳng lưng thu quyền, cười ha hả nói: “Nguyễn sư phụ bí mật nói với ta, ta chỉ cần luyện quyền pháp này một năm là có thể đánh chết người!”

    Lưu Tiễn Dương dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại làm thêm động tác đá chân khá kỳ quái rồi cười nói thêm: “Cái này gọi là Chân Hay Tất Trúng Háng, Đá Chết Con Lừa Thối!”

    Sau cùng, Lưu Tiễn Dương bật ngón cái chỉ chỉ vào ngực mình, cao giọng nói: “Lúc Nguyễn sư phụ dạy ta quyền pháp, ta có sẵn chút ý tưởng tâm đắc liền phiếm luận với ông ấy, thí dụ như cảm ngộ của ta với độc môn tuyệt học chế tạo gốm sứ ‘Khiêu-Đao’ của ông già Diêu, Nguyễn sư phụ nghe ta nói xong liền khen ta là kỳ tài luyện võ, trăm năm có một. Sau này ngươi chỉ cần tập trung cùng ta lăn lộn, đảm bảo không thiếu phần nổi tiếng cho ngươi.”

    Lưu Tiễn Dương thoáng liếc mắt thoáng nhìn thấy cô bé nha hoàn sát vách đã đi vào phòng, tức thì hết hứng đóng vai anh hùng hảo hán, y đưa mắt nhìn Trần Bình An, thuận miệng nói thêm: “Phải rồi, lúc ta qua chỗ cây Hòe già thấy chỗ đó xuất hiện một lão đầu nhi tự xưng mình là ‘Người Kể Chuyện’, khi ấy lão còn đang lúi húi dựng sạp hàng, miệng bảo lão ấy tích được một bụng những chuyện kỳ nhân thú sự, muốn kể với chúng ta, ngươi nếu rảnh có thể qua đó xem.”

    Trần Bình An gật nhẹ đầu.

    Lưu Tiễn Dương sải bước rời khỏi ngõ Nê Bình.

    Về vị thiếu niên bướng bỉnh ưa độc lại độc vãng nay, trấn nhỏ lưu truyền rất nhiều cách nói, có điều thiếu niên rất thích tự xưng rằng mình có tổ tiên là tướng quân dẫn binh đánh giắc, vì thế nhà y mới có bộ bảo giáp truyền qua nhiều đời.

    Trần Bình An từng thấy cái thứ gọi là bảo giáp kia, thực tế trông bộ dáng xấu xí, trông như mụn cóc mọc trên người con khỉ hoặc tựa như đám sẹo kết trên gốc cây già vậy.

    Có điều đám đồng lứa với Lưu Tiễn Dương lại không nói vậy, chỉ nghe rằng tổ tông Lưu Tiễn Dương là một gã đào binh chạy trốn tới trấn này, sau ở rể nhà người ta, may mắn mới thoát khỏi sự truy bắt của quan phủ. Nói sao thì chuyện cũng là quá khứ rồi, dù có tận mắt thấy tổ tông Lưu Tiễn Dương chạy trốn khỏi chiến trường rồi một đường lang bạt kỳ hồ tới trấn này thì thế nào chứ.

    Trần Bình An suy nghĩ một chút, người ngồi xổm bên cánh cửa, cúi đầu thổi bay đám tro tàn kia.

    Tống Tập Tân chẳng biết từ khi nào đã đứng ở bên kia tường bao sân, dẫn theo tỳ nữ Trĩ Khuê đứng cạnh, miệng hô: “Có muốn đi cùng chúng ta tới chỗ cây Hòe chơi không?”

    Trần Bình An ngẩng đầu đáp: “Không đi.”

    Tống Tập Tân khóe miệng giật giật: “Nhạt nhẽo.”

    Y quay đầu cười nói với nha hoàn nhà mình: “Trĩ Khuê, chúng ta đi! Mua cho ngươi một bình phấn hoa đào chính hiệu Tướng Quân.”

    Cô bé ngượng ngùng đáp: “Ống đựng dế nhỏ là được rồi.”

    Tống Tập Tân chắp tay sau lưng xong ưỡn ngực ngẩng đầu, bước nhanh về phía trước: “Ta, người Tống gia, cuộc sống xa hoa, bao đời trâm anh thế phiệt, sao có thể keo kiệt bủn xỉn, thế há chẳng phải làm nhục gia phong sao?!”

    Trần Bình An ngồi ở bậu cửa, tay vuốt vuốt trán, tên Tống Tập Tân này thực ra lúc không nói những lời nhảm nhí kia, người khác sẽ thấy y cũng không tệ, thế nhưng những lúc như vừa rồi, nếu Lưu Tiễn Dương có ở đây, kiểu gì gã cũng muốn phang hòn gạch vào gáy y.

    Trần Bình An nghiêng người tựa vào cửa phòng, nghĩ tới cảnh tượng ngày mai, quá nửa là lại như hôm nay, tình cảnh ngày sau đó lại sẽ giống như ngày mai, cứ thế lặp đi lặp lại, nếu thế thì đời này của Trần Bình An sẽ cứ xuống dốc không thôi, thẳng đến cuối cùng sẽ chẳng khác gì lão Diêu kia.

    Người ăn đất cả đời, đất ăn người mấy lúc.

    Cuối cùng nhắm mắt rồi mở mắt ra, có thể chính là chuyện của kiếp sau rồi.

    Thiếu niên cúi đầu nhìn đôi giày rơm ở chân, đột nhiên lại nở nụ cười.

    Giẫm lên phiến đá xanh với giẫm vào bùn nhão, cảm giác thấy không đồng nhất.

    ----

    Lưu Tiễn Dương rời ngõ nhỏ, khi y đi qua sạp hàng của thầy tướng số, vị đạo nhân trẻ tuổi liền mời gọi: “Tới tới tới, bần đạo nhìn khí sắc người như lửa nóng rừng rực, tuyệt không phải điềm lành a, có điều cũng không cần phải sợ, bần đạo có một cách có thể giúp người trừ họa…”

    Lưu Tiễn Dương hơi kinh ngạc, y nhớ rõ vị đạo sĩ này trước chuyên làm thấy tướng đoán xâm cho người khác, không bàn tới việc đúng hay không nhưng người này trước giờ chưa bao giờ chủ động câu kéo kiếm ăn, hầu như đều là người ta tự mắc câu. Không lẽ hiện giờ quan lại triều đình đóng cửa hầm lò, đến đạo sĩ kia cũng chịu vận đen cùng, giờ đói rồi nên thà giết lầm chứ không bỏ sót? Lưu Tiễn Dương cười mắng: “Pháp môn của người là giải xui trừ họa đúng không? Lừa con bà ngươi ấy, muốn lừa tiền từ túi ta, kiếp sau đi!”

    Đạo nhân trẻ tuổi cũng không tức giận, miệng còn cao giọng giảng giảng với thiếu niên cao lớn: “Trông chờ năm nay trăm sự thuận lợi, ai ngờ số mạng có tai ươn. Vô sự không chịu niệm thần tiên, muốn được an ổn phải thắp hương…Nên thắp hương a... ”

    Lưu Tiễn Dương đột nhiên quay người, chạy như bay về phía sạp hàng của đạo sĩ, vừa xoa tay vừa hét lớn: “Thắp hương phải không? Ta trước tiên đốt sạp hàng của người đã!”

    Đạo nhân hiển nhiên bị dọa cho kinh hãi, đứng bật dậy xong liền bỏ mặc gian hàng, co giò chạy trối chết.

    Lưu Tiễn Dương đứng cạnh sạp hàng, mắt trông bóng dáng chật vật của đạo nhân mà cười ha hả, y đảo mắt nhìn qua ống thẻ trên bàn, tiện tay hất đổ, theo đó những cây thăm trúc rầm rầm trôi ra khỏi ống, xòe thành hình rẻ quạt.

    Lưu Tiễn Dương đưa tay chỉ về đạo nhân đang dừng chân ở phía xa xa, dọa dẫm: “Sau này gặp người một lần đánh một lần!”

    Đạo nhân trẻ tuổi ôm quyền thở dài, cầu tình xin tha.

    Lưu Tiễn Dương bấy giờ mới chịu bỏ qua.

    Đạo nhân đợi tới lúc thiếu niên cao lớn đi xa mới trở về ngồi xuống, than thở: “Thế đạo gian khổ, lòng người không còn thuần hậu như cổ nhân, hại bần đạo sống tạm cũng khó a.”

    Nhưng đúng lúc này, hai mắt đạo nhân tỏa sáng, tiếp đó rất nhanh nhắm lại, miệng cao giọng nói: “Hồ nước ngập tràn, Ếch con kêu loạn. Đâm người chính là lòng người. Công danh nơi này, bèo trên nước. Một làn gió thổi, khắp bốn phương!”

    Lớn tiếng vậy hiển nhiên thiếu niên thiếu nữ đều nghe được lời đạo nhân nói, đang tiếc là chẳng ai có ý dừng bước.

    Đạo nhân khẽ hé mắt ra, thấy lại sắp mất mối làm ăn, đành phải vỗ bàn một cái, hô lớn: “Trạng Nguyên vốn là con nhân gian, Tể tướng chỉ là người trên đời. Học thấu thiên nhân danh chấn thành, đắc ý dương dương tinh thần khí!”

    Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê tiếp tục đi về phía trước.

    Đạo nhân chán nản thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thời gian này không có cách nào qua a.”

    Thiếu niên không dấu hiệu báo trước quay đầu lại, ném về phía đạo nhân phía xa xa một đồng tiền, mặt cười sáng lạng, nói: “Cho mượn cát ngôn của ngươi!”

    Đạo nhân vôi vàng bắt lấy đồng tiền, xòe tay ra nhìn qua, mặt mày lại ủ rũ, hóa ra chỉ là đồng tiền mệnh giá nhỏ nhất.

    Thế nhưng, đạo nhân đặt nhẹ đồng tiền xuống bàn, thoáng chốc lại có một con hoàng tước nhanh đáp xuống mặt bàn, chúc đầu xuống mổ nhẹ lên đồng tiền kia, tiếp đó nó cắp đồng tiền kia, ngẩng đầu nhìn đạo nhân. Đôi mắt hoàng tước rất linh động, không khác gì con người.

    Đạo nhân khẽ nói: “Đi đi, nơi này không tiện ở lâu.”

    Hoàng tước lóe lên rồi biến mất.

    Đạo nhân trẻ tuổi ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng ở một một ngôi đên cao cao phía xa, vừa vặn nhìn đúng tấm biển ghi bốn chữ ‘Khí Trùng Đấu Ngưu’, miệng cảm khái: “Đáng tiếc.”

    Sau cùng, đạo nhân nói thêm một câu: “Nếu có thể bắt được bán ra ngoài, thế nào cũng có không một ngàn thì cũng tám trăm lượng bạc nhỉ?”
     
    thanhson thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)