Tu Chân Vĩnh Hằng Chi Tôn - Kiếm Du Thái Hư - C210

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 138: Lại là kiếm ý

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    – Chỉ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh thất trọng cũng dám lên bêu xấu, theo ta nhìn, hắn không thể hợp cách.

    – Nghe nói hắn cùng Phách Kiếm sư huynh có mâu thuẫn.

    – Vậy thì hắn thảm rồi, Phách Kiếm sư huynh tùy tiện ra một kiếm, là có thể ngược hắn thành chó.

    – Mỏi mắt trông chờ! Ngược lại ta muốn nhìn, hắn lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu.

    Lúc này, Lý Phù Trần được vạn chúng chú mục, nhưng ánh mắt nhìn hắn đều mang theo chất vấn.

    Ngay cả Trần Phương Hoa cũng không quá coi trọng Lý Phù Trần.

    Không phải không coi trọng Lý Phù Trần có thể lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu, mà là không coi trọng Lý Phù Trần có thể toàn thân lui ra trong tay Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng.

    Sau khảo hạch chính là tỷ thí lôi đài, lấy tính cách báo đạo của Liễu Vô Hoàng nhất định sẽ ngăn trở Lý Phù Trần.

    Đi tới trước Huyền Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần đánh giá.

    Trãi qua hơn ba ngàn người khảo hạch, trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện dấu vết chồng chất.

    “Ta còn chưa từng thử nghiệm trên Huyền Thiết Khoáng Thạch, không biết nếu không dùng tới Huyền Long Bí Pháp thì có thể lưu lại dấu vết sâu bao nhiêu.”

    Đối với những chuyện không biết, Lý Phù Trần không quá nắm chắc, hắn chỉ có thể cố hết sức.

    Thoáng lui về sau nửa nước, tìm được cách xuất thủ cho công kích lớn nhất, Lý Phù Trần ra tay.

    Không ai thấy động tác của Lý Phù Trần.

    Chỉ có thể nhìn thấy tay phải của Lý Phù Trần chuyển động một chút, một đạo lưu quang giống như lưu tinh từ trên trời rơi xuống, xuyên vào Huyền Thiết Khoáng Thạch, ý chí trong chớp mắt kia làm tâm thần của người khác dao động.

    Phốc!

    Trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện một lỗ thủng rộng cỡ ngón tay, cát mịm ào ào chảy ra.

    – Đây là… kiếm ý!

    Trần Phương Hoa há to miệng, nửa ngày không khép lại.

    “Kiếm ý thật đáng sợ.”

    Con ngươi của Tiêu Biệt Ly co rút lại.

    Nếu nói Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng Phi là vô địch, thì Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần chính là cực hạn sát thương, cực hạn tốc độ, cái trước làm người khác không cách nào phản kháng, cái sau thì làm người khác không cách nào phản ứng kịp.

    Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn trố mắt nhìn nhau, có một loại cảm giác “người mới thay người cũ” không biết hình dung ra sao.

    – Đây còn là người sao?

    Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trên mặt đau rát.

    – Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý, có thể so với Kiếm Si sư huynh năm đó a.

    – Không sai, Kiếm Si sư huynh cũng ở Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý.

    – Ngộ tính kiếm đạo có thể so với Kiếm Si sư huynh, đây quả thực là yêu nghiệt a!

    Sau khi Lý Phù Trần bộc lộ ra kiếm ý, tất cả mọi người không ai khinh bỉ Lý Phù Trần nữa.

    Bọn họ không có tư cách khinh bỉ Lý Phù Trần.

    Không ai có thể khinh bỉ Lý Phù Trần.

    Muốn khinh bỉ Lý Phù Trần, ít nhất phải lĩnh ngộ kiếm ý, nếu không, ngươi dựa vào cái gì xem thường Lý Phù Trần.

    “Có ý tứ, khó trách không vâng lời ta, nguyên lai là lĩnh ngộ kiếm ý, ngược lại ta xem thường ngươi, nhưng mà, ngươi có kiếm ý, ta cũng có kiếm ý, hơn tu vi của ta, so với ngươi cao hơn hai trọng.”

    Sắc mặt của Liễu Vô Hoàng âm trầm, trong lòng thầm nói.

    “Đáng chết!”

    Sắc mặt của Vũ Văn Thiên còn âm trầm hơn cả Liễu Vô Hoàng.

    Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai của hắn cũng đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nhưng là cách Xuất Thần Nhập Hóa còn chênh lệch cực lớn.

    Lý Phù Trần, một lần nữa vượt lên trước mặt hắn.

    Chấp Sự Nội Tông kinh ngạc một chút, cầm một cây thước dài nhỏ xem xét.

    – Hai tấc… hai tấc chín.

    Chấp Sự Nội Tông run giọng nói.

    Vốn tưởng rằng hai tấc tám đã là cực hạn, không nghĩ tới Lý Phù Trần phá vỡ cực hạn, đạt tới hai tấc chín.

    Hít!

    Trên quảng trường, tiếng hít một ngụm khí lạnh liên tục vang lên.

    Lý Phù Trần mới có tu vi Quy Nguyên cảnh thất trọng a, nếu đạt tới Quy Nguyên cảnh cửu trọng, chẳng phải muốn nghịch thiên.

    – Lý sư đệ, làm sao ngươi làm được vậy.

    Chờ Lý Phù Trần xuống đài, Trần Phương Hoa liền vội vàng hỏi, Triệu Minh Nguyệt cũng mặt đầy đi theo tò mò.

    Coi như Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, công pháp cảnh giới cao đi nữa, nhưng không có lý do vượt qua Liễu Vô Hoàng a.

    Theo Trần Phương Hoa biết, công pháp cảnh giới của Liễu Vô Hoàng đã đạt đến tầng thứ mười ba, chỉ so với Lý Phù Trần thấp một tầng.

    Lý Phù Trần nói:

    – Chờ các ngươi lĩnh ngộ kiếm ý thì sẽ biết.

    Không lĩnh ngộ kiếm ý, thì không biết chênh lệch giữa có và không kiếm ý.

    Nếu như kiếm ý của Lý Phù Trần tương đương với Liễu Vô Hoàng, tối đa Lý Phù Trần chỉ có thể ở khắc trên Huyền Thiết Khoáng Thạch hơn hai tấc mà thôi, không thể nào vượt qua hai tấc tám.

    Nhưng Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần cao siêu hơn Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng.

    Trong mắt Lý Phù Trần, kiếm ý của Liễu Vô Hoàng đang ở tầng thứ “phát ra không thể thu lại”, không tới “tuỳ tâm sở dục”.

    Dĩ nhiên, ngoại trừ cái này, lực lượng thân thể của Lý Phù Trần mạnh hơn so với Liễu Vô Hoàng.

    Lực lượng thân thể 4 vạn cân, cũng thuộc về tầng thứ đứng đầu Thương Lan Tông.

    Lý Phù Trần cũng biết, công pháp luyện thể của Thương Lan Tôngchỉ có Huyền cấp Cao giai, không có Huyền cấp Đỉnh giai, trong phạm vi trăm ngàn dặm, chỉ có Thiên Sát Môn có công pháp luyện thể Huyền cấp Đỉnh giai, Thương Lan Tông, Cuồng Đao Tông cùng các tông môn khác không có.

    – Lĩnh ngộ kiếm ý, nói dễ như vậy sao.

    Trần Phương Hoa lắc đầu.

    Thông thường mà nói, căn cốt tứ tinh phải đến Địa Sát cảnh mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ có cực ít người lịnh ngộ kiếm ý ở Quy Nguyên cảnh mà thôi.

    – Ngươi đúng là một tên yêu nghiệt!

    Triệu Minh Nguyệt không biết nói gì.

    Một buổi sáng qua đi, khảo hạch tư cách kết thúc.

    Hơn bốn ngàn người chỉ có năm mươi hai người thông qua khảo hạch.

    Trung bình mười người mới có một cái.

    Tỷ thí thủ lôi đài vào buổi chiều, mọi người trước tiên đi dùng cơm trưa.

    Giờ ngọ ba khắc.

    Quảng trường tỷ thí lại náo nhiệt lên.

    Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn cao giọng nói:

    – Tỷ thí thủ đài tổng cộng có mười lôi đài, ai tự nhận có thực lực, thì có thể trực tiếp đứng lên, nghênh tiếp người khiêu chiến.

    – Quy tắc của tỷ thí, mỗi người chỉ có ba lượt khiêu chiên, ba lượt thua, đào thải.

    – Nếu chủ lôi đài có thể thắng mười trận liên tiếp, thì trực tiếp tiến vào top mười Nội Tông, không cần nghênh đón khiêu chiến nữa.

    – Tốt lắm, tỷ thí thủ đài bắt đầu.

    Nói xong, Triệu Vô Tẫn ngồi xuống.

    – Vậy coi như ta là chủ lôi đài số 1 đi!

    Tiêu Biệt Ly đứng trên lôi đài số 1.

    – Ta số 2.

    – Ta số 3.

    Năm mươi hai người, có mười người đứng trên lôi đài.

    Nhưng Liễu Vô Hoàng cùng Lý Phù Trần đều không đứng trên đó.

    Hai người nhìn nhau, chiến ý tràn ngập.

    – Tiêu Biệt Ly, Tào Quang ta tới tiếp ngươi.

    Một bóng người nhảy lên lôi đài số 1.

    Tào Quang, Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng là một căn cốt tứ tinh.

    Trên khảo hạch tư cách, vết kiếm sâu một tấc chín, không hề kém hơn Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn.

    – Tào Quang, ngươi không phải là đối thủ của ta, không cần lãng phí cơ hội.

    Tiêu Biệt Ly nói.

    Tào Quang nói:

    – Chưa chắc, tiếp kiếm.

    – Đã như vậy, Tào Quang, ta sẽ cho ngươi biết một chút về Phi Thiên kiếm ý của ta.

    Tiêu Biệt Ly xuất kiếm.

    Kiếm vừa ra, rung động toàn trường.

    Phi Thiên Kiếm Pháp vô cùng sắc bén, trên tay Tiêu Biệt Ly tựa như sống lại, Phi Thiên kiếm ý mờ mịt ác liệt, trong nháy mắt phá vỡ kiếm pháp phòng ngự của Tào Quang.

    Phốc!

    Tào Quang phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh xuống lôi đài, mặt đầy kinh hoàng,

    – Ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý?

    Tiêu Biệt Ly cười.

    – Trời ạ! Tiêu Biệt Ly sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý.

    – Quả thật núi cao còn có núi cao hơn, vốn cho rằng chỉ có Phách Kiếm sư huynh cùng Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, không nghĩ tới Tiêu sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý, có cái để coi rồi.

    Mọi người kinh hãi.

    “Quả nhiên.”

    Lý Phù Trần âm thầm gật đầu, Tiêu Biệt Ly quả nhiên lĩnh ngộ kiếm ý.

    Phi Thiên kiếm ý, mờ mịt ác liệt, khó phòng bị nhất.

    – Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy.

    Triệu Vô Tẫn gật gật đầu, mặt đầy mỉm cười.​
     
    shaoyun, inthenight, darkntnt and 5 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 139: Bí pháp va chạm

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Sau khi Tiêu Biệt Ly bại lộ kiếm ý thì không ai khiêu chiến hắn nữa.

    Đừng đùa, khiêu chiến Tiêu Biệt Ly đã lĩnh ngộ kiếm ý, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?

    Trong thiên hạ này, chỉ có lĩnh ngộ được kiếm ý mới được coi là một kiếm khách chân chính, nếu không, ngay cả danh tự kiếm khách cũng không xứng, chỉ có thể gọi là một tên kiếm giả.

    – Tiêu Biệt Ly, ta tới lãnh giáo cao chiêu của ngươi.

    Thân hình của Liễu Vô Hoàng chuyển động, rơi vào trên lôi đài.

    Tiêu Biệt Ly kinh ngạc nhìn Liễu Vô Hoàng:

    – Liễu sư đệ, ngươi đánh với ta không có bất kỳ ý nghĩa gì.

    Top mười thì có thể tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, không cần phải liều mạng.

    Liễu Vô Hoàng nói:

    – Ta cho là có ý nghĩa, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, ta sớm muốn đánh với ngươi một trân, xem ai là đệ tử đệ nhất Nội Tông.

    – Thì ra là thế, vậy thì chiến đi!

    Tiêu Biệt Ly không hề sợ chiến, chẳng qua hắn không thích cuộc chiến vô nghĩa mà thôi.

    – Tiêu Biệt Ly sư huynh muốn giao thủ với Phách Kiếm sư huynh.

    – Không biết ai hơn một bậc?

    – Xì, đừng nói chuyện, nghiêm túc xem chiến đi.

    Sự chú ý của mọi người nhất thời bị lôi đài số 1 hấp dẫn.

    “Liễu Vô Hoàng này đúng là đem bá đạo khắc trong xương.”

    Ngược lại Lý Phù Trần có chút thưởng thức Liễu Vô Hoàng, khác với người khác, Liễu Vô Hoàng bá đạo, không phải cố ý ra vẻ, cũng không phải ỷ thế hiếp người, mà bá đạo là tính cách của hắn, đối mặc với ai hắn cũng khinh thường, mặc dù khiến người khác khó chịu, nhưng đây là kiếm đạo của hắn.

    Bất quá, loại kiếm đạo này rất khó điều khiển, đúng như lời nói của đối phương, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, hắn có kiếm đạo của hắn, người khác cũng có đạo của mình, khi kiếm đạo của hắn xâm phạm đến kiếm đạo của người khác, không nghi ngờ chút nào, sẽ bị kiếm đạo của người khác cắn trả.

    Phách Kiếm đạo, là một kiếm đạo chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.

    Đương!

    Trên lôi đài số 1, kiếm của Tiêu Biệt Ly và kiếm của Liễu Vô Hoàng đụng nhau.

    Kiếm pháp của Tiêu Biệt Ly mang theo phiêu dật ác liệt, tựa như cuồng phong từ chín tầng trời thổi tới, tiêu sái, tinh tế.

    Kiếm pháp của Liễu Vô Hoàng thì vô cùng bá đạo, tựa như vân hải sụp vỡ, nghiền ép từ chính diện, thế như chẻ tre.

    Trận chiến này của hai người, vừa là chiến đấu giữa kiếm khách, vừa là chiến đấu giữa kiếm ý.

    Kiếm ý của người nào hơn một bậc, rất nhanh sẽ thấy rõ.

    – Lý Phù Trần, ngươi cho là ai thắng?

    Triệu Minh Nguyệt hỏi.

    Lý Phù Trần nói:

    – Chỉ sợ là Liễu Vô Hoàng.

    – Kiếm ý của Tiêu Biệt Ly cũng rất mạnh, chưa chắc đâu!

    Trần Phương Hoa nói lên ý kiến của mình.

    Lý Phù Trần giải thích:

    – Lĩnh ngộ kiếm ý mặc dù không có quan hệ lớn tới ý chí, nhưng sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý cùng ý chí sẽ dần dần xuất hiện cùng lúc, ý chí bá đạo nhìn người bằng nửa con mắt của Liễu Vô Hoàng cùng Phi Vân kiếm ý cũng bá đạo như thế, kiếm cùng người hợp, phát huy ra uy lực rất lớn.

    Đúng như Lý Phù Trần đoán, sau một trăm chiêu, Tiêu Biệt Ly dần rơi vào hạ phong.

    – Tiêu Biệt Ly, tiếp ta một chiêu Phi Vân Xế Điện.

    Huyền Thiết Kiếm trong tay Liễu Vô Hoàng giống như một tia chớp, tia chớp phá vỡ tầng mây, ngang ngược khó tả, một kiếm chém tới Tiêu Biệt Ly.

    “Một kiếm thật bá đạo.”

    Tiêu Biệt Ly gắng sức ngăn cản.

    Keng một tiếng!

    Tiêu Biệt Ly bị chấn bay ra ngoài, suýt nữa rơi xuống lôi đài.

    Tiêu Biệt Ly không xuất thủ nữa nói:

    – Liễu sư đệ, ngươi thắng, ta tâm phục khẩu phục.

    Phi Thiên kiếm ý của hắn cuối cùng cũng không bằng Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng.

    Liễu Vô Hoàng không có trả lời, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn về phía Lý Phù Trần.

    Lý Phù Trần nói:

    – Ngươi mới đấu qua một trận, bây giờ đánh với ngươi, thắng không anh hùng.

    – Máu ta đang nóng, lên đánh một trận đi! Chẳng lẽ ngươi không dám.

    – Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!

    Lý Phù Trần thi triển thân pháp, nhảy lên lôi đài.

    – Một trăm chiêu.

    Liễu Vô Hoàng đưa ra một ngón tay.

    – Một ngàn chiêu cũng không được.

    Lý Phù Trần lắc đầu nói.

    Hắn biết Liễu Vô Hoàng nói có ý gì.

    Ý của đối phương là trong vòng một trăm chiêu, đánh bại mình.

    – Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, một trăm chiêu, ngươi cút xuống lôi đài.

    Liễu Vô Hoàng xuất kiếm, một kiếm vừa ra, uy thế bá đạo, không thể đón đỡ, tốc độ lại cực nhanh, nhưng không tỏ ra trầm trọng vô cùng.

    – Tiêu sư huynh không thể phá Phi Vân kiếm ý của ngươi, vậy thì ta tới phá!

    Huyền Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, Lý Phù Trần lăng không đâm một kiếm, kiếm quang sáng chói, tựa như lưu tinh sáng lạn.

    Keng keng keng keng keng…

    Kiếm của hai người cực nhanh, trong nháy mắt, không biết giao kích bao nhiêu lần, làm người xem cũng ngẩn ra.

    – Kiếm nhanh như vậy, nửa chiêu ta cũng không tiếp nổi.

    – Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, Kiếm Yêu Lý Phù Trần, đây mới là chiến đấu đỉnh phong a, không được, ta cảm giác tim mình đập thật nhanh.

    Mọi người ngừng thở, không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

    Danh hiệu Kiếm Yêu này của Lý Phù Trần là do một tên đệ tử Nội Tông khởi xướng.

    Quy Nguyên cảnh thất trọng liền nắm giữ kiếm ý, đã so được với Kiếm Si, có thể dùng yêu nghiệt để hình dung, một chút cũng không quá đáng, danh hiệu này vừa ra, không ít người đồng ý.

    Dĩ nhiên, cũng có người không thừa nhận.

    Danh hiệu là đánh ra, không phải nói là được.

    Lý Phù Trần muốn giữ cái danh hiệu Kiếm Yêu này, đầu tiên phải có thực lực giống như yêu nghiệt, không nói có thể đánh bại Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng hay không, ít nhất cũng phải đánh với Liễu Vô Hoàng trên trăm chiêu mới được.

    – Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, cùng bọn họ so với, Mai Kiếm Trần Phương Hoa ta, bất quá cũng như vậy mà thôi.

    Trần Phương Hoa cười khổ.

    Nàng nhìn Lý Phù Trần từng bước lớn lên.

    Lúc ở Thú Huyết Trấn chống đỡ thú triều, thực lực của Lý Phù Trần còn không cách nào đối kháng Yêu thú Nhị cấp Cao giai Thiết Bối Tinh Tinh, mới qua bao lâu, Lý Phù Trần đã có thực lực vượt qua nàng.

    Điều này khiến nàng cảm thấy không chân thật.

    Triệu Minh Nguyệt nói:

    – Trần sư tỷ, gia gia từng nói, thế gian này vô số thiên tài, cũng có một ít thiên tài không cách nào đuổi theo, chỉ có thể ngưỡng vọng. Lúc còn trẻ, hắn từng trãi qua những thứ này, sau đó từ từ thả lỏng, cho nên ngươi cũng đừng quá nản chí.

    Trần Phương Hoa cười nói:

    – Ta làm sao nản chí, Triệu sư muội, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thán mình quá mức nhỏ bé mà thôi, Thương Lan Tông ta rất nhiều thiên tài, nhưng dõi mắt toàn thiên hạ, Thương Lan Tông ta chỉ là một hạt thóc trong biển mà thôi. Một người muốn bước lên Võ đạo đỉnh phong, phải cạnh tranh với vô số thiên tài, dù sao ta cũng không chịu được áp lực như thế này, loại áp lực này, để Lý sư đệ chịu đi!

    Trong lúc hai người nói chuyện, thì trận đấu trên lôi đài đã đi vào giai đoạn ác liệt.

    Thực lực của Liễu Vô Hoàng quá mạnh mẽ.

    Không dùng tới Huyền Long Bí Pháp, Lý Phù Trần muốn chiến thắng đối phương thì không dễ chút nào.

    Dù sao Liễu Vô Hoàng cũng cao hơn hắn hai trọng.

    – Lý Phù Trần, nếu ngươi chỉ có bản lĩnh như vậy thì bại đi! Mông Lung Chiến Khí.

    Bóng người của Liễu Vô Hoàng mơ hồ, chân khí chấn động, khí thế kinh khủng phóng lên cao, sau đó, Liễu Vô Hoàng bằng tốc độ kinh người chém một kiếm tới Lý Phù Trần, kiếm quang mơ hồ, tựa như mấy chục kiếm hội tụ lại.

    – Đây là bí pháp nhị tinh Mông Lung Chiến Khí.

    – Ở Nội Tông, chỉ có căn cốt ngũ tinh mới đổi được bí pháp trước thời hạn, Lý Phù Trần nguy hiểm rồi.

    Trong đệ tử Nội Tông, có không ít người nghe qua danh tiếng của Mông Lung Chiến Khí, cho nên biết môn bí pháp này hết sức đáng sợ, có thể khiến chân khí chấn động với tốc độ cao, tăng phú uy lực.

    – Lý sư đệ, phải bại.

    Tiêu Biệt Ly lắc đầu nói.

    – Liễu Vô Hoàng, chỉ có ngươi có bí pháp sao? Ta cũng có.

    Kích thích Huyền Long Bí Pháp, khí thế của Lý Phù Trần phóng lên cao, khí thế kinh khủng trong nháy mắt liền chế trụ khí thế của Liễu Vô Hoàng.​
     
    shaoyun, darkntnt, matcodon and 3 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 140: Kiếm Yêu

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    – Đây là… bí pháp tam tinh?

    Triệu Vô Tẫn có chút chần chờ.

    Kích hoạt Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba, Xích Hỏa chân khí hoá thành Huyền Long chân khí, khí thế phóng lên cao mang theo một cổ “long uy”, chấn nhiếp hư không.

    Dưới khí thế của Lý Phù Trần bao phủ, vẻ mặt của Liễu Vô Hoàng kịch biến, thậm chí ảnh hưởng đến kiếm pháp.

    – Hừ, nhất định là chỉ có vẻ bề ngoài, thực lực chân thật không thể nào vượt qua ta.

    Có một vài bí pháp tăng phúc khí thế rất nhiều, nhưng không làm thực lực gia tăng bao nhiêu.

    – Bại cho ta!

    Vận chuyển bí pháp quá mức, kiếm tốc của Liễu Vô Hoàng không chậm ngược lại nhanh hơn, mang theo khí tức ngang ngược bá đạo, chém tới Lý Phù Trần.

    – Bại chính là ngươi.

    Lại cảm nhận được dòng chảy chân khí như nham tương, Lý Phù Trần cảm thấy trong cơ thể bị chôn xuống một ngọn núi lửa, không bùng nổ thì rất khó chịu.

    Thi triển kiêm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh, kiếm của Lý Phù Trần trong nháy mắt vượt qua thị giác và phản ứng cực hạn của mọi người, cho dù một vài Chấp Sự Nội Tông có tu vi Địa Sát cảnh cũng không thể thấy quỹ tích của một kiếm này, chỉ có thể nhìn thấy trong hư không xuất hiện một đạo lưu tinh huy hoàng, toả sáng, đẹp như ảo mộng.

    Kiếm khí xuyên qua người, thân hình của Liễu Vô Hoàng khựng lại đó.

    Hắn thất bại!

    Phách Kiếm đạo của hắn bị đánh bại, thất bại bởi một người hắn không muốn bại nhất.

    – Đến cùng là sai ở chỗ nào?

    Ánh mắt của Liễu Vô Hoàng mờ mịt.

    Lý Phù Trần thấy vậy, lắc đầu một cái, Phách Kiếm đạo chính là như vậy, một khi bị đánh bại, tâm linh sẽ sinh ra kẽ hở, kiếm ý suy yếu.

    – Phách Kiếm đạo của ngươi quá mức cương liệt, sớm muộn sẽ bại thôi.

    Lý Phù Trần lãnh nhạt nói.

    Hai tên Chấp Sự Nội Tông mang Liễu Vô Hoàng xuống. Dưới lôi đài, hoàn toàn sôi trào.

    – Ngay cả Phách Kiếm sư huynh cũng thua, ta có phải đang nằm mơ hay không.

    – Quá ảo diệu, còn chuyện nào ảo diệu hơn chuyện này chứ? Trước kia chúng ta trần trụi giễu cợt, đây chính là tự đánh vào mặt mình, mà chúng ta cũng không biết.

    – Ai biết được, một căn cốt phổ thông lại yêu nghiệt như vậy, ta cũng phải hoài nghi căn cốt của hắn có phải căn cốt biến dị hay không, khiến Căn Cốt Thạch đo không ra.

    – Kiếm Yêu Lý Phù Trần, danh hiệu này không phải của hắn thì là của ai.

    – Kiếm Yêu, Kiếm Yêu, không biết Kiếm Yêu này có thể xuất ra kỳ tích trong Bách Thảo Bí cảnh ba tháng sau không, giết hết thiên tài các tông môn khác bỏ chạy thục mạng, giương cao uy danh của Thương Lang Tông ta.

    Lúc này, mọi người đều thừa nhận danh hiệu Kiếm Yêu của Lý Phù Trần.

    Hiện tại, Lý Phù Trần dùng thực lực siêu tuyệt để chứng minh, sau này, không ai dám chỉ trích hắn.

    Bởi vì danh hiệu Kiếm Yêu không cho chỉ trích.

    – Đại trưởng lão, Lý Phù Trần không biết từ đâu có được bí pháp tam tinh, có muốn tra hỏi một chút hay không.

    Một tên Nội Tông Trưởng Lão nói với Triệu Vô Tẫn.

    Triệu Vô Tẫn quét nhìn đối phương một cái:

    – Ai cũng có cơ duyên của mình, cho dù hắn thi triển bí pháp ngũ tinh thì thế nào.

    – Bí pháp tam tinh cũng không thấy nhiều trong Thương Lan Tông chúng ta, bị một tên đệ tử Nội Tông nắm trong tay, có phải quá phí của trời hay không.

    – Đến lúc đó tự ta sẽ hỏi một chút, ngươi không cần quan tâm.

    Triệu Vô Tẫn biết vị trí Đại trưởng lão này của mình, có rất nhiều người đang ngó chừng, Lý Phù Trần là người hắn xem trọng, tự nhiên thành cây đinh trong mắt mọi người.

    Nhưng, Lý Phù Trần quá ưu tú, ưu tú đến mức hắn sinh ra cảm giác không chân thật..

    Đây là căn cốt phổ thông sao?

    Có lẽ, tương lai của hắn, không ai có thể dự đoán.

    Theo Lý Phù Trần trở thành chủ lôi đài số 1, lôi đài số 1 trong mắt mọi người, nhất thời trở thành thành trì không thể công phá, đừng nói đi khiêu chiến, ngay cả chiến ý cũng không dậy nổi.

    – Kiếm Yêu, danh hiệu này đúng là thích hợp với hắn.

    Triệu Minh Nguyệt nói.

    Trần Phương Hoa cười nói:

    – Cũng không phải à, một cái căn cốt phổ thông lại yêu nghiệt như thế, còn chừa cho người khác sống không.

    Có mười lôi đài, lôi đài số 1 không thể khiêu chiến thì còn lôi đài khác.

    Ba cơ hội, mỗi cơ hội đều vô cùng trân quý, cho nên lựa chọn đối thủ hết sức thận trọng, không dám khiêu chiến tuỳ tiện.

    Thực lực cơ sở của Vũ Văn Thiên thuộc về gần cuối, nhưng hắn cũng giống như Liễu Vô Hoàng, tu luyện một môn bí pháp nhị tinh, sau khi thi triển bí pháp, thực lực nhất thời tăng lên một tầng thứ, mượn cái này chiếm cứ một lôi đài.

    Thực lực cơ sở của Trần Phương Hoa mạnh hơn Vũ Văn Thiên một ít, hai lần khiêu chiến, một lần thành công, nhưng nhanh chóng bị người khác đánh bại, nàng chỉ còn lại một lần.

    Còn Liễu Vô Hoàng, một tên Nội Tông Trưởng Lão đang chữa thương cho hắn.

    Bất kể như thế nào, Liễu Vô Hoàng cũng là đệ tử Nội Tông đứng sau Lý Phù Trần, không thể vì nguyên nhân bị thương, mà làm hắn vô duyên với Bách Thảo Bí cảnh.

    Chữa thương được một nửa, Liễu Vô Hoàng mở mắt ra, ánh mắt bá đạo hội tụ.

    – Trưởng lão, đủ rồi.

    – Ngươi mới khôi phục được ba thành, chưa thích hợp động thủ.

    – Khôi phục ba thành là đủ rồi.

    Liễu Vô Hoàng đứng lên, đi tới một lôi đài.

    – Là ngươi xuống, hay ta đem ngươi đánh bay ra ngoài.

    Đi lên lôi đài, Liễu Vô Hoàng nhàn nhạt nói.

    Chủ lôi đài là Bạch Đào, hắn nói:

    – Bây giờ ngươi bị thương, chưa chắc là đối thủ của ta, muốn không chiến mà thắng là chuyện không thể nào.

    – Vậy thì thử một chút đi.

    Liễu Vô Hoàng xuất thủ.

    Sau mười chiêu, Bạch Đào thảm bại.

    – Phách Kiếm sư huynh không hổ là Phách Kiếm sư huynh, cho dù bị thương, Bạch Đào sư huynh cũng không thể so sánh.

    – Đáng tiếc, có một Kiếm Yêu Lý Phù Trần đè hắn, bằng không, nổi bậc nhất chính là hắn.

    Mọi người thấp giọng nghị luận.

    Đánh bại Bạch Đào, ánh mắt của Liễu Vô Hoàng nhìn về phía Lý Phù Trần:

    – Nếu ngươi cho rằng như vậy liền dễ dàng đánh bại ý chí của ta, vậy thì ngươi sai lầm rồi, Phách Kiếm đạo của ta vừa là kiếm đạo bá giả, cũng là kiếm đạo kiên cường không khuất phục, không ai có thể ngăn trở kiếm đạo của ta, ngươi cũng không thể.

    – Đi theo phía sau ta, ngay cả bụi bặm ngươi ăn cũng không được.

    Lý Phù Trần nói.

    – Ngươi.

    Da mắt của Liễu Vô Hoàng muốn rút sách

    Quá bá đạo.

    Làm sao cảm giác Kiếm Yêu Lý Phù Trần so với Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng còn muốn bá đạo hơn.

    Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.

    – Liễu Vô Hoàng bá đạo, là cương liệt, Lý Phù Trần bá đạo, là sâu trầm nội liễm.

    Có người đánh giá.

    – Người này đúng là thú vị.

    Triệu Vô Tẫn cười lên.

    Cuối cùng, top mười Nội Tông đã được định ra.

    Vận khí của Trần Phương Hoa cực tốt, sau lần thứ ba khiêu chiến thành công, lại chống đỡ được đến cuối cùng.

    Chủ yếu là, cơ hội ba lần của rất nhiều người đã dùng hết.

    Như vậy, tóp mười Nội Tông theo thứ tự là Lý Phù Trần, Liễu Vô Hoàng, Tiêu Biệt Ly, Lạc Nhất Sơn, Bạch Đào, Tào Quang, Vũ Văn Thiên, Trần Phương Hoa cùng với hai tên đệ tử Nội Tông căn cốt tứ tinh có tu vi Quy Nguyên cảnh đỉnh phong.

    Tổng cộng tám nam hai nữ.

    Triệu Vô Tẫn đứng lên, hất tay một cái, mười khối lệnh bài rơi vào mười người:

    – Đây là lệnh bài đổi bí pháp nhị tinh, chỉ có thể sử dụng một lần, ba tháng này, các ngươi tu luyện thật tốt, tốt nhất phải luyện thành bí pháp nhị tinh. Đối thủ của các ngươi trong Bách Thảo Bí cảnh là thiên tài của tông môn khác, hơi lơ là thì chết ở bên trong là chuyện bình thường, bây giờ nếu buông tha thì còn cơ hội, ta sẽ cho người khác thay thế.

    Mọi người nghe vậy cũng không ai thối lui.

    Che cười, cơ duyên và nguy hiểm cho tới bây giờ đều tồn tại cùng nhau, một chút nguy hiểm thì tính gì.

    – Lý Phù Trần, ngươi cùng ta nói chuyện một chút.

    Tỷ thí thủ lôi đài kết thúc, Triệu Vô Tẫn truyền âm cho Lý Phù Trần.​
     
    shaoyun, inthenight, darkntnt and 4 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 141: Lựa chọn bí pháp

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    – Có phải ngươi thi triển bí pháp tam tinh không?

    Ở một nơi vắng vẻ, Triệu Vô Tẫn hỏi.

    Lý Phù Trần gật đầu:

    – Đúng vậy.

    Triệu Vô Tẫn không hỏi bí pháp đến từ nơi nào, mà nói thẳng:

    – Bây giờ ngươi có hai đường để chọn, một là cự tuyệt giao ra bí pháp, thứ hai là giao ra bí pháp, lấy được một lượng lớn điểm cống hiến, ngươi chọn đường nào?

    – Đường thứ hai

    Lý Phù Trần không chút do dự.

    Trịnh gia cần mượn ngọc phật mới tu luyện được Huyền Long Bí Pháp, nhưng hắn đã luyện thành Huyền Long Bí Pháp, có thể trực tiếp viết xuống bí pháp, cung cấp người khác tu luyện.

    – Thông minh.

    Triệu Vô Tẫn tán thưởng nói:

    – Điểm cống hiến khi đổi bí pháp cùng nộp lên bí pháp không giống nhau, đổi bí pháp nhất tinh, chỉ cần 5 ngàn điểm cống hiến, bí pháp nhị tinh là 5 vạn, bí pháp tam tinh là 50 vạn, nếu nộp lên bí pháp thì nhận được gấp đôi điểm cống hiến, tức là ngươi nộp lên Huyền Long Bí Pháp sẽ nhận được 100 vạn điểm cống hiến.

    “100 vạn điểm cống hiến sao?”

    Lý Phù Trần nhíu mày.

    100 vạn điểm cống hiến quá ngoài dự tính của hắn, như vậy hắn đã chiếm tiện nghi của Trịnh gia.

    Ở Thương Lan Tông, tu vi càng cao, càng nhiều chỗ cần điểm cống hiến.

    Ví dụ như hắn tu luyện Xích Hỏa Huyền Công sắp đạt tới cảnh giới tối cao, đến lúc đó phải đổi một môn công pháp cao hơn.

    Ở Thương Lan Tông, công pháp Huyền cấp Cao giai có giá trị trên 20 vạn điểm cống hiến, công pháp Huyền cấp Đỉnh giai giá trị trên 100 vạn điểm cống hiến, nếu là hai tuyệt học Thương Lan Chân Công và Phần Thiên Chân Công thì giá trị phải trên 150 vạn điểm.

    Ngoài ra, đổi bí tịch Võ học khác cần rất nhiều điểm cống hiến.

    Bây giờ hắn tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai thì không cách nào gia tăng nội tình kiếm đạo nữa, một trăm loại kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai cơ hồ bao hàm kiếm pháp cơ sở và kỹ xảo.

    Cho nên, tiếp theo hắn định đổi kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai để tăng lên nội tình kiếm đạo của mình, sau này còn phải đổi kiếm pháp Hoàng cấp Cao giai, Hoàng cấp Đỉnh giai nữa.

    Còn đan dược, bì giáp, vật phẩm bảo vệ tính mạng cần dùng điểm cống hiến để đổi.

    Điểm cống hiến chính là tiền tệ trong tông môn, không có tiền, nửa bước khó đi.

    Mà hắn cũng không nghĩ thường xuyên đi câu cá, câu cá lãng phí quá nhiều thời gian và tinh lực của hắn.

    “Trịnh gia, sau này có cơ hội sẽ giúp một tay.”

    Lý Phù Trần thầm nói trong lòng.

    Ngày thứ hai, Lý Phù Trần đi tới Võ Học Đại Điện.

    Bí pháp cũng ở trong Võ Học Đại Điện, chỉ là được để trong một gian mật thất rộng rãi mà thôi.

    Lúc Lý Phù Trần đi vào mật thất, đám người Tiêu Biệt Ly, Liễu Vô Hoàng cũng đã đến.

    Mọi người đang chọn lựa bí pháp nhị tinh cho bản thân.

    Thấy Lý Phù Trần, Liễu Vô Hoàng hừ một tiếng.

    Lý Phù Trần không thèm để ý, cầm lên một quyển trục chứa bí pháp nhị tinh nhìn.

    “Thần Hành Thối, bí pháp nhị tinh, sau khi luyện thành, tốc độ di chuyển tăng lên rất nhiều, hai chân có cương phong vờn quanh.”

    “Bí pháp này không tệ, là bí pháp chạy thoát thân!”

    Ánh mắt của Lý Phù Trần sáng lên.

    Mặc dù Vô Ảnh Thối cũng không tệ, nhưng dù sao cũng là một môn Thối pháp, không cách nào so sánh với sở trường của Thần Hành Thối.

    “Phí Huyết Công, bí pháp nhị tinh, đốt cháy khí huyết, gia tăng tư chất toàn diện, nhất là tốc độ phản ứng thần kinh.”

    “Bí Văn Công, bí pháp nhị tinh, vẽ bí văn lên người, sau khi kích thích bí văn, có thể gia tăng lực bộc phát của chân khí, nâng cao phòng ngự của nhục thân, giảm tổn thương.”

    “Quỳ Hoa Kiếm Khí, bí pháp nhị tinh, trồng một hạt giống Quỳ Hoa kiếm khí vào trong cơ thể, ôn dưỡng kiếm khí này, thời khắc mấu chốt, có thể kích hoạt kiếm khí đả thương địch thủ.”



    Tổng cộng có hai mươi bảy môn bí pháp nhị tinh, Lý Phù Trần đều xem qua một lần.

    Cuối cùng, Lý Phù Trần lựa chọn Thần Hành Thối.

    Ngược lại không phải bởi vì Thần Hành Thối có tốc đọ chạy trốn nhanh, ít nhất không đúng hoàn toàn.

    Thế giới rất lớn, tốc độ nhanh, là một chuyện tốt, bất kể chạy thoát thân hay đi đường, hay hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt, Thần Hành Thối có thể tạo nên tác dụng rất lớn.

    Dù sao hắn đã có Huyền Long Bí Pháp, không cần bí pháp tăng phúc thực lực nữa.

    Sau khi chọn xong bí pháp, Lý Phù Trần lại đổi ba mươi môn bí tịch kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai.

    Trở lại tiểu viện.

    Lý Phù Trần lập tức nghiên cứu bí pháp Thần Hành Thối.

    Bí pháp Thần Hành Thối cũng giống như Huyền Long Bí Pháp, cần đả thông nhiều huyệt đạo trên đùi.

    Bất quá Thần Hành Thối chỉ có hai tầng.

    Tầng thứ nhất là Lưỡng Thối Sinh Phong.

    Thứ hai tầng là Thần Phong Thối Ảnh.

    Có kinh nghiệm tu luyện Huyền Long Bí Pháp, Lý Phù Trần tu luyện Thần Hành Thối nhanh như bay, ước chừng ba ngày, liền luyện thành Thần Hành Thối tầng thứ nhất.

    Trên đất trống ngoài tiểu viện, thân thể của Lý Phù Trần nghiêng về trước.

    Không một tiếng động.

    Một lát sau, Lý Phù Trần mang theo bão táp chạy vội ra ngoài, bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến Lý Phù Trần đổi hướng đơn giản cũng khó khắn.

    “Thật là nhanh, tầng thứ nhất liền nhanh hơn Vô Ảnh Thối rất nhiều, thứ hai tầng chỉ sợ nhanh hơn Vô Ảnh Thối gấp đôi.”

    Lý Phù Trần coi như thấy được bí pháp chạy trên đường là gì rồi.

    Một khi kích hoạt bí pháp này, chân khí trong hai chân sẽ hô ứng cùng khí lưu ở bên ngoài, sinh ra một tầng gió, dưới sự trợ giúp của khí lưu, Lý Phù Trần chạy nhanh như bay, cơ hồ không cảm giác được lực cản, giống như đi thuận theo chiều gió vậy.

    Khuyết điểm duy nhất chính là, Thần Hành Thối không thể đổi hướng “tuỳ tâm sở dục”, không giống như Vô Ảnh Thối, giống như quỷ mị, có thể tùy ý đổi hướng, kiến địch nhân không cách phán đoán.

    Sau khi quen thuộc Thần Hành Thối tầng thứ nhất, Lý Phù Trần bắt đầu tìm hiểu tầng thứ hai.

    Độ khó của tầng thứ hai không nghi ngờ gì cao hơn gấp mấy lần.

    Nó không chỉ cần chân khí trong hai chân hô ứng với khí lưu bên ngoài mà còn từ trên hai chân sinh ra cương phong.

    Một khi cương phong hình thành, Lý Phù Trần thậm chí có thể lăng không bay thấp trên mặt đất một thời gian ngắn, căn bản không cần mượn lực từ mặt đất.

    Tầng này, Lý Phù Trần ước chừng dùng hơn nửa tháng mới luyện thành.

    Một ngày này.

    Trên đường núi, một bóng người lăng không chạy như bay, tốc độ nhanh đến nổi chỉ nhiền thấy cước ảnh, ngay cả bóng người cũng không thấy, tựa như đạp gió mà đi, không thể tưởng tượng nổi.

    “Quá nhanh!”

    Lý Phù Trần nhìn hai bên, lúc trước khi chạy nhanh, có thể cảm ứng được tình huống xung quanh rõ ràng, hiện tại cảm giác mơ hồ.

    Phải biết rằng nhãn lực của hắn rất lợi hại, lúc thi triển Vô Ảnh Thối cũng có thể cảm giác tình huống xung quanh rất rõ ràng.

    Nhưng khi thi triển Thần Hành Thối, không có biện pháp nào cảm ứng.

    Chờ lúc cảm ứng được rõ ràng thì người không biết ở nơi nào.

    “Tốc độ không sai biệt lắm hơn gấp đôi Vô Ảnh Thối.”

    Hít sâu một hơi, Lý Phù Trần vận chuyển Phong Ảnh Quyết, hắn muốn nhìn xem, Phong Ảnh Quyết phối hợp với Thần Hành Thối, tốc độ nhanh cỡ nào.

    Tiếng xé gió nhỏ bé truyền ra, bóng người cùng cước ảnh của Lý Phù Trần đều biến mất, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người trong suốt qua lại trong không gian.

    “Có âm thanh truyền ra, xem ra là tốc độ quá nhanh, Phong Ảnh Quyết cùng Thần Hành Thối cũng không cách nào tiêu trừ lực cản.”

    Lý Phù Trần thầm nói.

    Lúc này nhìn lại hai bên, chỉ thấy được ánh sáng vặn vẹo, hết thảy cảnh vật dung hợp lại với nhau, tựa như một đoàn hồ dán vậy, căn bản không phân biệt được cái gì.

    Nhắm mắt lại, mở ra lần nửa, một tia sáng màu lam mang theo chút xanh chợt loé lên trong mắt.

    Theo ánh sáng này loé lên, Lý Phù Trần cuối cùng có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.​
     
    shaoyun, inthenight, darkntnt and 4 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 142: Xích Hỏa công ý

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Trong quá trình tu luyện Thần Hành Thối, Lý Phù Trần cũng tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai.

    Có thể bởi vì nội tình kiếm đạo tăng lên, không tới một tháng, Lý Phù Trần liền tìm hiểu sáu môn kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, nếu là trước kia, thì chuyện này tuyệt đối không thể.

    “Kiếm pháp Hoàng cấp đều là kiếm pháp cơ sở, nhưng kiếm pháp cơ sở cũng có phân chia cao thấp, kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai là kiếm pháp cơ sở Sơ giai, kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai là kiếm pháp cơ sở Trung giai, một môn kiếm pháp cơ sở Trung giai cơ sở kiếm pháp thật ra là nhiều môn kiếm pháp cơ sở Sơ giai dung hợp lại tạo thành, một môn kiếm pháp cơ sở Trung giai lợi hại, thậm chí bao gồm mười mấy môn kiếm pháp cơ sở Sơ giai hợp thành.”

    Lý Phù Trần có cảm giác, nếu có một ngày hắn tham ngộ được một ngàn môn kiếm pháp Hoàng giai, nói không chừng hắn có thể sáng tạo ra kiếm pháp Huyền cấp.

    Sáng tạo ra kiếm pháp Huyền cấp, đây là một chuyện rất giỏi, người có thể tự sáng tạo ra kiếm pháp Huyền cấp, có thể được gọi là đại sư kiếm đạo rồi. Ở Thương Lan Tông, rất nhiều Võ giả Thiên Cương cảnh, nhưng có đủ tư cách trở thành đại sư kiếm đạo, không có mấy người.

    Chín môn.

    Hai mươi bốn môn.

    Ba mươi môn.

    Cũng giống như tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai lúc trước vậy, tốc độ tu luyện kiếm pháp của Lý Phù Trần càng lúc càng nhanh, tháng thứ nhất chỉ luyện chín môn kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, tháng thứ hai lập tức nhảy lên mười lăm môn, tháng thứ ba mới qua một nửa, ba mươi môn kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai đều đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.

    Trong tiểu viện, kiếm ý trên người Lý Phù Trần phóng ra.

    Lưu Tinh kiếm ý giống như một con quái vật, không ngừng hấp thu tinh hoa kiếm đạo, tự lớn mạnh bản thân.

    “Chẳng lẽ kiếm ý cũng có thể thăng cấp sao?”

    Lý Phù Trần thầm nghĩ.

    Ba mươi môn kiếm pháp Hoàng cấp Trung giai đều đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, Lý Phù Trần cũng không đi đổi nữa.

    Đầu tiên là không đủ thời gian, thứ hai là hắn cảm thấy Xích Hỏa Huyền Công có dấu hiệu đột phá.

    Xích Hỏa Huyền Công tiếp tục đột phá, chính là cảnh giới tối cao, tầng thứ mười lăm.

    Đây là một chuyện cực kỳ quan trọng, trình độ còn quan trọng hơn lĩnh ngộ kiếm ý.

    Bởi vì, Xích Hỏa Huyền Công có cấp độ Huyền cấp Trung giai, Lưu Tinh Kiếm Pháp chỉ là Huyền cấp Sơ giai mà thôi.

    Mặt trời nóng rực chiếu sáng.

    Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trên núi giả, không nhúc nhích, trên người tràn ngập tia lửa.

    Nếu như có người có thể nhìn xuyên thấu, thì sẽ thấy trong cơ thể của Lý Phù Trần giống như đang dựng dục một lò lửa, lò lửa giống như vật sống, không ngừng phụt ra hấp vào chân khí.

    Chân khí từ trong lò lửa phụt ra vô cùng bá đạo, mang theo từng tia tinh hoả.

    “Thật may là ta tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công, nếu không, kinh mạch huyết nhục không thể chịu đựng được chân khí nóng bỏng như thế này.”

    Công pháp nóng cháy là một trong những loại công pháp bá đạo nhất, đối với tố chất thân thể yêu cầu thật cao.

    Nếu tố chất thân thể không được, thì đừng nói tới đột phá tầng thứ mười lăm, coi như tầng thứ mười ba hoặc tầng thứ mười bốn đều phải bị dục hoả đốt chết, nhẹ hơn một chút thì kinh mạch khô héo, trở thành phế nhân.

    Nghe nói một trong hai tuyệt học của Thương Lan Tông là Phần Thiên Chân Công, có yêu cầu đối với tố chất thân thể gấp mấy lần, nếu không, căn bản không cách nào luyện Phần Thiên Chân Công tới cảnh giới cao thâm.

    Toàn bộ Thương Lan Tông, tựa hồ không có ai luyện Phần Thiên Chân Công tới cảnh giới tối cao, tầng thứ hai mươi mốt.

    Không phải ngộ tính không đủ mà là không thể, không dám.

    Lấy tố chất thân thể hiện tại của Lý Phù Trần hiện giờ, coi như đưa Phần Thiên Chân Công cho hắn tu luyện, tối đa cũng chỉ luyện tới tầng mười bốn, mười lăm mà thôi, muốn đột phá tới cảnh giới cao hơn, đầu tiên phải tăng lên tu vi.

    Tu vi cao thâm, thân thể được bảo hộ tăng lên nhiều.

    Thời gian từng ngày qua đi.

    Mỗi ngày mặt trời dâng lên, Lý Phù Trần sẽ ngồi xếp bằng trên núi giả luyện công, mặt trời xuống núi, Lý Phù Trần mới dừng lại.

    Cách Bách Thảo Bí cảnh mở ra còn lại mười ngày cuối cùng.

    Một cổ nhiệt ý kinh khủng điên cuồng phóng lên.

    Cổ nhiệt ý này, vô hình vô chất, nhưng tồn tại chân thực, bao trùm tới chỗ nào, chỗ đó sẽ nám đen. Trong lúc nhất thời, trong tiểu viện của Lý Phù Trần, mặt đất nứt nẻ, vách tường rạn nứt, cây cối bị cháy, nước trong suối bốc hơi. Cổ nhiệt ý này tựa hồ đang hấp thu nguyên khí nóng cháy trong thiên địa, nó bao phủ tới chỗ nào thì rất nhiều nguyên khí nóng cháy tụ lại, thiêu đốt mọi thứ.

    Bùng!

    Hồng quang chói mắt bùng nổ, núi giả dưới thân Lý Phù Trần lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng hoà tan, tựa như một cây nến vậy.

    Lý Phù Trần chậm rãi mở hai mắt ra, tinh quang đỏ lửa chợt loé trong hai con ngươi.

    “Đây chính là Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười lăm?”

    Lý Phù Trần xoe ra tay phải, Xích Hỏa chân khí tuôn trào, tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.

    Ngọn lửa như có ý chí của bản thân, dưới cổ ý chí này gia trì, nhiệt độ của ngọn lửa cực cao, cao không thể tưởng tượng được, thấm chí khiến hư không sinh ra vặn vẹo.

    “Xích Hỏa chân khí không có nhiệt độ như thế này, nhưng khi có Xích Hỏa công ý gia trì liền kinh khủng, giống như có linh hồn thật sự vậy.”

    Lý Phù Trần hít sâu một hơi.

    Hắn đi tới trước một khối Huyền Thiết Khoáng Thạch, nhấc hai tay lên, Xích Hỏa chân khí hừng hực bao phủ.

    Thời gian một chung trà qua đi, khối Huyền Thiết cao cỡ một người bị luyện hóa thành một khối Huyền Thiết bằng chậu rữa mặt.

    Mặc dù khối Huyền Thiết này tạp chất vẫn còn rất nhiều, nhưng ít ra cũng tinh luyện thành công.

    “Xích Hỏa công ý, danh bất hư truyền.”

    Tuy Lý Phù Trần lĩnh ngộ ra Lưu Tinh kiếm ý, nhưng lúc này cũng có chút hoảng sợ.

    Hắn phát hiện mình vẫn xem thường sự chênh lệnh của chân ý Huyền cấp Trung giai và chân ý của Huyền cấp Sơ giai, Lưu Tinh kiếm ý hấp thu rất nhiều tinh hoa kiếm đạo, nhưng so với Xích Hỏa công ý, vẫn có chút không bằng.

    “Chân ý Huyền cấp Trung giai bá đạo như thế này, không biết chân ý Địa cấp, sẽ đạt tới trình độ nào, còn có chân ý Thiên cấp trong truyền thuyết, thật sự giống như trong ghi chép, có thể can thiệp thiên địa vận chuyển.

    Võ đạo, Võ đạo.

    Trong Võ học có Đạo.

    Mà lớn nhất chính là Thiên đạo, Đại đạo.

    Võ học Thiên cấp công tham tạo hoá, không nghi ngờ chút nào tiếp cận Thiên đạo.

    Mà chân ý Võ đạo, chính là bản chất của Võ học, là Võ học thăng hoa, cách Thiên đạo gần hơn.

    Không suy nghĩ những chuyện xa xôi như thế này, Lý Phù Trần bây giờ phải cân nhắc củng cố Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười lăm.

    Trình trạng bây giờ của hắn, Xích Hỏa công ý không bị khống chế, tuỳ ý khếch tán, hết sức bá đạo.

    Đây là hiện tượng Xích Hỏa công ý còn chưa đủ ổn định.

    Trong mắt Lý Phù Trần, lực lượng không bị khống chế, là lực lượng không thuộc về mình.

    Hắn cần chính là lực lượng bị khống chế.

    Ba ngày trôi qua, Xích Hỏa công ý ổn định lại.

    Chỉ cần hắn không tận lực vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười lăm, Xích Hỏa công ý sẽ không hiện ra.

    Ngoài ra, Xích Hỏa công ý liên quan đến tâm tình.

    Tâm tình của hắn chập chờn, thì Xích Hỏa công ý cũng sẽ sinh ra chập chờn.

    “Xem ra chân ý Huyền cấp Trung giai, càng nhiều liên quan đến ý chí của người tu luyện, Xích Hỏa công ý nóng cháy vô cùng, một khi ta giận lên, Xích Hỏa công ý hẳn sẽ mạnh hơn.”

    Nhìn tiểu viện một mớ hỗn độn, Lý Phù Trần cười khổ.

    Tiểu viện thì không có chuyện gì, nhưng có chút khó coi, đồ dùng trong phòng đều đã biến thành tro bụi, nếu không phải tiểu viện được xây bằng nham thạch cứng rắn, thì nói không chừng cũng sẽ bốc cháy.

    Ngày tiếp theo, có Chấp Sự Nội Tông tới đưa tin, muốn Lý Phù Trần đi Nội Tông Đệ Tử Đại Điện.

    Lý Phù Trần đoán chừng, thời gian đi Bách Thảo Bí Cảnh đã đến.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)