Tu Chân Vĩnh Hằng Chi Tôn - Kiếm Du Thái Hư - C210

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 128: Mồ hôi đầm đìa

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    “Nữ nhân này quá mạnh, mặc dù tuổi tác có hạn, không lĩnh ngộ đao ý, nhưng ta chống lại nàng, phần thắng không được năm thành.”

    Vừa rồi thiếu nữ bùng nổ chân khí, làm Lý Phù Trần biết, công pháp Huyền cấp Trung giai của đối phương chỉ sợ đã đạt tới tầng thứ mười ba, hơn nữa, tu vi cao hơn hắn hai trọng, cho nên mới chấn động một cái đã làm hắn bị nội thương không nhẹ.

    Lý Phù Trần không cách nào tưởng tượng được, cho đối phương thêm một thời gian, thì nàng sẽ đạt tới mức độ nào.

    Dĩ nhiên, nếu hắn có thêm thời gian, thì hắn cũng không biết tới mức nào.

    Một năm trôi qua, linh hồn của hắn đã có tám thành chuyển thành màu lam nhạt, một khi linh hồn của hắn biến thành màu lam nhạt hoàn toàn, thì ngộ tính sẽ xuất hiện biến chất lần nữa.

    Tâm niêm loé lên, Lý Phù Trần nhanh chóng mặc quần áo.

    Mặc xong quần áo, Lý Phù Trần thu lại ngọc phật cùng bí tịch, theo đường cũ trở về.

    – Muốn đi hả?

    Yến Khinh Vũ mặc quần áo so với Lý Phù Trần còn nhanh hơn, Lý Phù Trần mới vừa đi tới lối thoát, Yến Khinh Vũ đã từ dưới nước nhảy ra, đuổi theo Lý Phù Trần.

    Hai người một chạy một đuổi, không tới nữa giờ, đã tới động đá vôi nơi ba huynh đệ họ Vương ẩn núp.

    – Ngươi trốn không thoát.

    Thành tựu khinh công của Yến Khinh Vũ mặc dù không bằng Lý Phù Trần, nhưng tu vi cao hơn hắn hai trọng, cho nên khoảng cách giữa hai người, từ đầu đến cuối không có kéo ra.

    – Nếu ngươi muốn đánh thì ta phụng bồi.

    Lý Phù Trần không chạy trốn nữa.

    Hắn muốn chạy trốn, hoàn toàn có thể chạy mất, Phong Ảnh Quyết phối hợp với Vô Ảnh Thối, đủ để hắn kéo dài khoảng cách.

    Nhưng bị một thiếu nữ nhỏ hơn truy đuổi làm hắn khó chịu trong lòng.

    Thu lại Phong Ảnh Quyết, vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, ánh mắt của Lý Phù Trần sắc bén, phong tỏa thân hình của Yến Khinh Vũ.

    Vẻ mặt của Yến Khinh Vũ cũng nghiêm túc, nàng từ trên người Lý Phù Trần cảm nhận được một khí thế bén nhọn.

    – Hắc Nguyệt Chiếu Thế!

    Yến Khinh Vũ ra đao, loan đao màu đen trên tay nàng, giống như một tia chớp đen, giơ lên cao rạch một cái. Hư không trước mắt Lý Phù Trần có hồ quang màu đen hiện lên, giống như một vầng trăng khuyết đen thẫm.

    Keng!

    Lý Phù Trần đâm ra một kiếm, kiếm quang như thiên ngoại lưu tinh, ngang trời xuất thế, trong nháy mắt bộc phát tốc độ cùng ánh sáng kinh người, khiến người khác tê dại da đầu, xương tuỷ phát lạnh.

    Hoả tinh tung toé, hai người tách ra.

    “Kiếm ý?”

    Yến Khinh Vũ nhíu mày.

    Võ đạo chân ý, là tồn tại nàng chưa chạm tới được, không phải ngộ tính của nàng không đủ, mà là nội tình không đủ.

    Vốn lần này trở về, nàng định tìm hiểu đao pháp trăm nhà, tăng cao nội tình, nhất cử lĩnh ngộ Hắc Nguyệt đao ý.

    Một khi ngộ ra Hắc Nguyệt đao ý, thực lực của nàng sẽ tăng lên gấp đôi trong nháy mắt, dưới Địa Sát cảnh không ai có thể chống đỡ nàng một đao, coi như Võ giả Địa Sát cảnh nhất trọng cũng bị nàng chém giết.

    “Quả nhiên.”

    Thực lực của thiếu nữ cực mạnh, nếu như tay không, hắn không phải đối thủ của nàng.

    Nhưng có kiếm trong tay, thực lực của hắn tăng lên mấy lần.

    Chính vì Lưu Tinh kiếm ý khiến Lưu Tinh Kiếm Pháp của hắn nhanh như lưu tinh, uy lực lại lớn, đao pháp nhanh hơn nữa, hắn cũng có thể chống đỡ.

    – Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?

    Yến Khinh Vũ hỏi.

    Lý Phù Trần không trả lời, hỏi ngược lại:

    – Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thiên Sát Môn?

    Thiên Sát Môn, một tông môn cường đại nhất xung quanh trăm ngàn dặm này, thực lực tổng hợp hơi mạnh hơn Thương Lan Tông một bậc, tông môn này, vừa chính vừa tà, duy ngã độc tôn, đệ tử đều bá đạo.

    Hắn vô tình nhìn thấy thân thể của đối phương, không biết đối phương hận mình đến cỡ nào đây.

    – Bây giờ tự phế hai mắt, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

    Yến Khinh Vũ lạnh lùng nói.

    Lý Phù Trần cười nhạt:

    – Chính ngươi cởi hết cho ta nhìn, quan hệ gì đến ta, hơn nữa, dựa vào cái gì mà muốn tha ta một mạng.

    – Đáng chết, ngươi cho là ta không làm gì được ngươi sao? Đi chết đi.

    Yến Khinh Vũ nổi giận, loan đao màu đen trong tay, tung hoành ngang dọc, tốc độ của đao cực nhanh, đao pháp vô cùng chính xác, mỗi một đao đem tốc độ cùng lực lượng phát huy đến cực hạn, giống như từng đạo cầu vồng màu đen xuyên tới Lý Phù Trần.

    Keng keng keng keng keng…

    Trong hư không, hỏa tinh tung tóe.

    Bất kể là thân pháp, kiếm pháp hay đao pháp của hai người, đều sắp đến đỉnh phong, Võ giả Quy Nguyên cảnh Cao giai tầm thường đi tới nơi này, chỉ sợ đường đao và đường kiếm của hai người cũng không thấy rõ, chỉ có đao kiếm va chạm trong nháy mắt mới dừng lại một chút.

    Trận chiến này kéo dài một giờ, hai bên vẫn bất phân thắng bại.

    Yến Khinh Vũ thắng ở thắng ở lực lượng thân thể mạnh, chân khí hùng hậu.

    Lý Phù Trần thắng ở Lưu Tinh kiếm ý siêu phàm nhập thánh.

    – Chết đi!

    Đột nhiên, Yến Khinh Vũ hai tay cầm đao, chém xéo ra một đao.

    Vù!

    Trong hư không, phảng phất như có thiểm điện màu đen tán loạn.

    Đó là đao khí, đao khí màu đen.

    Tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai Địa Sát Công tới tầng thứ mười ba, hơn nữa tu vi đạt tới Quy Nguyên cảnh bát trọng, Yến Khinh Vũ đã sớm làm được chân khí ngoại phóng, chỉ là nàng kiêu ngạo, muốn lấy đao pháp đánh bại Lý Phù Trần, mới không dùng tới.

    “Đao khí thật nhanh.”

    Đồng dạng là chân khí ngoại phóng, nhưng có khác biệt, kiếm khí của Liêu Thiên Quân so với đao khí của thiếu nữ đâu chỉ kém gấp đôi.

    Vô Ảnh Thối.

    Vô ảnh vô tung.

    Trong nháy mắt, thân thể của Lý Phù Trần trong suốt, đao khí chém qua, tan rã thành hư vô.

    “Thối pháp thật cao minh?”

    Mặc dù Yến Khinh Vũ hận Lý Phù Trần vô cùng, nhưng cũng phải thừa nhận, Lý Phù Trần so với phần lớn nam tử mà nàng gặp qua ưu tú hơn.

    Nàng tu luyện khinh công Vân Gian Du, hơn nữa đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nhưng cũng không tu luyện thối pháp hay bộ pháp, mà khinh công và thối pháp của Lý Phù Trần rõ ràng cũng đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.

    Đối mặt với đao khí của Yến Khinh Vũ, Lý Phù Trần tránh được thì tránh, nếu không thể tránh thì dùng kiếm chém đao khí tán loạn.

    Chân khí ngoại phóng cũng không phải vô địch, Lưu Tinh kiếm ý của hắn đủ để phòng ngự bất kỳ công kích nào.

    Trừ khi lực công kích của đối phương quá lớn, hắn không ngăn được.

    “Đáng ghét, nếu như Hắc Nguyệt Đao Pháp của ta là đao pháp quần công thì tốt biết mấy.”

    Yến Khinh Vũ cau mày.

    Đao pháp quần công, một đao chém ra, có thể phát ra nhiều đao khí, mà Hắc Nguyệt Đao Pháp, chú trọng lực đạo, đao khí không nhiều.

    Hai giờ trôi qua.

    Ba giờ trôi qua.

    Hai người đã mồ hôi đầm đìa.

    Có Hồi Khí Đan hồi phục chân khí, chân khí của hai người không tiêu hao hết.

    Nhưng kịch liệt chiến đấu như thế này đối với sức chịu đựng của bọn họ là một sự khiêu chiến.

    Cao thủ tỷ thí, tiêu hao gấp trăm lần chiến đấu bình thường cũng không phải chuyện giả, hai người chiến đấu mấy giờ, tương đương với chiến đấu bình thường một hai ngày, nếu không phải hai người đều là Võ giả Luyện Thể, thì đã kiệt lực ngã xuống.

    – Nếu ngươi có thể chống đỡ một đao này, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng.

    Yến Khinh Vũ cả người đầy mồ hôi, tóc dài màu đen dán trên trán, nhiều thêm mấy phần quyến rũ, nếu không phải tuổi nhỏ, phong tình không phát huy được, thì bây giờ đủ để điên đảo chúng sinh.

    – Phóng ngựa tới đây.

    Lý Phù Trần bày trận chờ đợi.

    Oanh!

    Khí thế trên người Yến Khinh Vũ đột nhiên tăng lên, từng cổ chân khí hội tụ đến tay, sau đó chảy vào loan đao màu đen, không ngừng áp súc.

    “Đây là bí pháp?”

    Con ngươi của Lý Phù Trần co rúc một cái.

    Đồ vật có thể tăng phúc thực lực, không phải đan dược, thì chính là bí pháp, đối phương không dùng đan dược, nên hiển nhiên là bí pháp.

    Nhưng không biết là bí pháp mấy tinh?

    – Hắc Nguyệt Chiếu Thế.

    Đao chiêu giống như trước, nhưng uy lực lúc này, so với trước đó lớn hơn mấy thành, một đao chém ra, hắc quang chói mắt bao phủ mười thước, ác liệt, bá đạo không cách nào tưởng tượng được.​
     
    shaoyun, inthenight, buinhi99 and 3 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 129: Bí pháp đáng sợ

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    “Nguy hiểm!”

    Trực giác nói cho Lý Phù Trần biết, một đao này nếu không cản được, nhất định trọng thương.

    Vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công tới cực hạn, Xích Hỏa chân khí mãnh liệt tràn vào Huyền Thiết Kiếm, Huyền Thiết Kiếm lập tức sáng lên, tựa như một thanh kiếm nung đỏ, đâm tới hắc quang.

    Tư tư!

    Đao kiếm giao nhau, dưới mặt đất hai bên Lý Phù Trần như bị cày qua, xuất hiện hai vết nứt lớn.

    Tiếp theo, Lý Phù Trần văng ra ngoài, sau khi hạ xuống, in trên mặt đất mấy dấu chân màu đen.

    “Một đao thật lợi hại.”

    Lý Phù Trần ho khan một tiếng.

    Đao kình của đối phương quá mạnh mẽ, bị kiếm kình của hắn chia đôi, vẫn chém trên mặt đất hai vết nứt sâu hoắm. Có thể tưởng tượng được, nếu một đao này chém chính xác sẽ có hậu quả gì.

    “Không hổ là kiếm ý!”

    Tinh quang trong mắt Yến Khinh Vũ thu liễm.

    Vừa rồi nàng thi triển bí pháp nhị tinh Tụ Dương Thủ, môn bí pháp này có thể hội tụ nhiều chân khí hơn vào tay, sau đó thông qua bàn tay truyền vào loan đao.

    Nàng mới tu luyện Tụ Dương Thủ, nên khống chế không tinh chuẩn, nếu không, một đao vừa rồi, lực đạo sẽ càng tập trung.

    – Hãy sống tốt đi, mạng của ngươi, lần sau ta đến lấy.

    Yến Khinh Vũ bỏ đao vào vỏ, triển khai thân pháp, nhanh chóng biến mất ở lối đi cách đó không xa.

    Phốc!

    Lý Phù Trần phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác thương thế trong cơ thể tăng lên không ít.

    “Không biết Huyền Long Bí Pháp, là bí pháp kiểu gì?”

    Lý Phù Trần đối với Huyền Long Bí Pháp ẩn giấu trong ngọc phật càng tò mò.

    Thiếu nữ vừa rồi triển khai bí pháp làm cho thực lực tăng lên mấy thành, nếu lực đạo không tập trung, hắn tuyệt đối thua dưới một đao này.

    Nếu hắn có thể học được một môn bí pháp, thì chiến lực sẽ gia tăng thật lớn, vô hình chung nhiều hơn một là bài tẩy.

    Dĩ nhiên, việc nghiên cứu ngọc phật trước tiên để một bên, hiện tại cần phải chữa thương trước đã.

    Nuốt xuống một viên đan dược chữa thương, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công.

    Theo Lý Phù Trần vận chuyển chân khí, thương thế trong cơ thể dần dần giảm bớt.

    Một canh giờ trôi qua.

    Thương thế đã khỏi bảy tám phần.

    Hít sâu một hơi, Lý Phù Trần từ trong lòng ngực lấy ra ngọc phật.

    Từ bên ngoài mà nhìn, ngọc phật không có gì khác thường, nhưng khi truyền chân khí vào, Lý Phù Trần thấy bên trong ngọc phật, xuất hiện rất nhiều điểm nhỏ chằng chịt.

    “Đây là huyệt đạo đồ?”

    Lý Phù Trần nhướng mày.

    Trong rất nhiều điểm nhỏ chằng chịt, có mấy điểm nhỏ sáng lên, một sợi dây nhỏ đang nối tiếp bọn chúng.

    “Đây chính là phương pháp tu luyện Huyền Long Bí Pháp tầng thứ nhất.”

    Lý Phù Trần dựa theo chỉ chỉ dẫn, chân khí bắt đầu đả thông từng cái huyệt đạo, theo cái huyệt đạo cuối cùng đả thông, một cái huyệt đạo đồ đơn giản hình thành trong cơ thể Lý Phù Trần.

    Đem chân khí rót vào trong đó, Lý Phù Trần ngạc nhiên phát hiện, huyệt đạo đồ này có tác dụng áp súc chân khí.

    Oanh!

    Chân khí bùng nổ, Lý Phù Trần chém một kiếm xuống mặt đất cách đó không xa.

    Ken két

    Đá vụn bay tán loạn, xuất hiện một vết kiếm thật sâu dài cả trượng, rộng mấy tấc.

    “Lực bộc phát của chân khí ước chừng tăng lên mấy thành, quả thật đáng sợ.”

    Chỉ là tầng thứ nhất đã gia tăng hai thành lực bộc phát, vậy tầng thứ ba, há không phải là năm thành.

    Hơn nữa, quan trọng nhất chính là bí pháp mà thiếu nữ sử dụng chỉ tăng lực bộc phát chân khí của tay, mà Huyền Long Bí Pháp tăng phúc cho lực bộc phát chân khí toàn thân.

    “Lão giả Trịnh gia nói, toàn bộ Trịnh gia, chỉ có hắn tu luyện Huyền Long Bí Pháp tới tầng thứ nhất, tại sao ta tu luyện không khó khăn chút nào?”

    Luyện thành Huyền Long Bí Pháp tầng thứ nhất, Lý Phù Trần ngược lại có chút nghi ngờ.

    Lý Phù Trần không biết chính là, độ khó tu luyện bí pháp thấp hơn Võ học cùng tầng thứ một ít, mà Huyền Long Bí Pháp, yêu cầu đối với khả năng khống chế chân khí tương đối cao, khả năng khống chế không đủ, thì không cách nào tu luyện Huyền Long Bí Pháp tầng thứ nhất đến hoàn mỹ.

    Hết lần này đến lần khác, linh hồn của Lý Phù Trần quá mạnh mẽ, khả năng khống chế chân khí mạnh yếu hơn người khác mấy lần.

    Cho nên, mới tu luyện đã thành.

    Đổi thành người bình thường, phải từ từ rèn luyện khống chế chân khí.

    Luyện thành tầng thứ nhất, Lý Phù Trần bắt đầu nghiên cứu tầng thứ hai.

    Tầng thứ hai khó hơn tầng thứ nhất rất nhiều, huyệt đạo liên quan có đến trăm cái, nếu nhìn toàn thể, huyệt đạo đồ mơ hồ có hình rồng.

    Lúc này, dù có khả năng khống chế chân khí tốt cũng không được, ngộ tính cũng phải đủ mạnh, nhiều huyệt đạo như vậy, nếu bất kỳ cái nào không hoàn mỹ, sẽ ảnh hưởng đến sự áp súc chân khí.

    Cho dù là Lý Phù Trần, cũng phải từ từ thí nghiệm, từng bước nghiên cứu.

    Thoáng cái, một tuần đã qua.

    Lý Phù Trần rốt cuộc bắt được một vài điểm chính.

    “Huyền Long Bí Pháp, trọng yếu nhất chính là liền một mạch, trung gian không thể dừng lại, cho nên hướng đi của huyệt đạo đồ cần nhanh nhất, thông thuận nhất, mà không phải đuổi theo mức độ áp súc chân khí, đem hướng đi của huyệt đạo đồ uống lượn lòng vòng.”

    Tìm được điểm mấu chốt, tốc độ tu luyện Huyền Long Bí Pháp của Lý Phù Trần liền nhanh hơn.

    Tuần thứ hai qua đi, Lý Phù Trần cuối cùng đem Huyền Long Bí Pháp tầng thứ hai tu luyện thành công.

    So với tầng thứ nhất, tầng thứ hai giúp lực bộc phát tăng lên năm thành.

    Lý Phù Trần phỏng đoán, coi như hắn từ Quy Nguyên cảnh lục trọng đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng, thì lực bộc phát chân khí cũng như vậy mà thôi.

    Nói cách khác, một khi vận chuyển Huyền Long Bí Pháp tầng thứ hai, tu vi chiến lực của Lý Phù Trần thực tế là Quy Nguyên cảnh thất trọng, mà không phải Quy Nguyên cảnh lục trọng.

    “Bí pháp quá kinh khủng, có tu luyện bí pháp hay không, khác nhau quá lớn a!”

    Lý Phù Trần cảm khái vạn phần.

    Lấy thực lực của hắn bây giờ, trừ khi chuyển đổi tu luyện công pháp mạnh hơn, hoặc tu luyện kiếm pháp cường đại hơn, nếu không, muốn tăng lên thực lực chỉ có con đường tăng lên tu vi mà thôi. Ai ngờ, một cái Huyền Long Bí Pháp, sẽ làm thực lực của hắn tăng lên năm thành.

    “Thật may có nhiệm vụ lần này, nếu không, có được bí pháp không biết đến năm tháng nào.”

    Lý Phù Trần cảm thấy vui mừng.

    Ở Thương Lan Tông, chỉ có tình huống đặc biệt, đệ tử Nội Tông mới có thể đổi được bí pháp, hơn nữa chỉ là bí pháp nhất tinh.

    Muốn đổi bí pháp nhị tinh, trừ khí ngươi giúp tông môn làm một ít chuyện.

    “Hẳn là nàng đi rồi!”

    Lý Phù Trần tạm thời không tính rời khỏi Phi Tuyết Sơn Mạch, một cái ao tích súc thật nhiều thạch nhũ ngàn năm, hắn còn muốn ngâm đây.

    Một lần nữa đi tới bờ ao, Lý Phù Trần không có đường đột xuống nước, mà ném xuống một hòn đá.

    Tiếng vang qua đi, thấy không có động tĩnh gì, Lý Phù Trần mới bắt đầu cỡi quần áo xuống nước.

    Thời gian ngày qua ngày, lực lượng thân thể của Lý Phù Trần gia tăng không có nhanh như lần ngâm đầu tiên.

    Ba vạn một ngàn cân.

    Ba vạn hai ngàn cân.

    Ba vạn ba ngàn cân.

    Ba vạn năm ngàn cân.

    Mấy ngày trôi qua, lực lượng thân thể của Lý Phù Trần khó khăn lắm mới tăng lên ba vạn năm ngàn cân.

    “Nhanh đến cực hạn rồi, khí huyết trong cơ thể bắt đầu hỗn tạp, cần thuần hoá khí huyết mới tiếp tục ngâm nữa.”

    Lý Phù Trần cảm giác lực lượng của cơ thể hết sức tán loạn, có rất nhiều thạch nhũ ẩn chứa trong máu thịt, xương cốt, chưa được chuyển hoá.

    “Trước tiên trở về đi, sau này có cơ hội lại tới.”

    Ăn quá nhiều cũng không tốt, lực lượng ba vạn năm ngàn cân, ít nhất có hai ba ngàn cân là giả, chỉ dựa vào dược lực của thạch nhũ chống đỡ, giống như một người bình thường, uống thuốc đại bổ, lực lớn vô cùng, loại lực lượng này, không hoàn toàn thuộc về bản thân, một thời gian sẽ tiêu tán.

    Lý Phù Trần rời đi hang động đá vôi và Phi Tuyết Sơn Mạch, chạy về Lâm Sát Thành.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 130: Mã gia phách lối

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Trịnh gia.

    Một tháng chờ đợi để cho cao tầng của Trịnh gia rất khó chịu.

    Ngọc phật là bảo vật gia truyền của Trịnh gia, Huyền Long Bí Pháp là bí pháp truyền thừa của Trịnh gia, không thể để mất được, nếu Lý Phù Trần thất bại, bọn họ thật sự không biết làm như thế nào cả.

    – Không biết Lý thiếu hiệp có tìm được ba huynh đệ họ Vương không?

    Trên một toà nhà cao bảy tầng của Trịnh gia, Trịnh gia chủ cùng lão giả Trịnh gia nhìn về phương xa, hy vọng có thể nhìn thấy được bóng người của Lý Phù Trần.

    – Aizz!

    Nhìn hồi lâu, lão giả Trịnh gia lắc đầu, đang chuẩn bị đi xuống.

    – Nhị bá, ngươi nhìn, hình như là Lý thiếu hiệp?

    Trịnh gia chủ kích động, tay chỉ về phương xa.

    – Ta nhìn một chút.

    Lão giả Trịnh gia vội vàng trở về.

    – Là Lý thiếu hiệp, ha ha, chúng ta nhanh đi nghênh đón hắn.

    Lão giả Trịnh gia cười ha hả nói.

    Ngoài cửa lớn Trịnh gia, cao tầng của Trịnh gia chia thành hai hàng, đứng ở cửa ngênh đón.

    – Lý thiếu hiệp, không biết ngọc phật…

    Trịnh gia chủ cẩn thận hỏi.

    Lý Phù Trần từ đối diện đi tới, cười nói:

    – May mắn không làm nhục mệnh.

    Nói xong, hắn móc ngọc phật từ lồng ngực ra.

    – Đa tạ Lý thiếu hiệp, đa tạ Lý thiếu hiệp.

    Trịnh gia chủ kích động không thôi, từ trên tay Lý Phù Trần tiếp nhận ngọc phật.

    Bởi vì tu luyện Huyền Long Bí Pháp, cần dùng đến ngọc phật, nên Lý Phù Trần không thể làm gì khác hơn là tạm trú tại Trịnh gia.

    Hắn định đem Huyền Long Bí Pháp tu luyện tới thứ ba tầng rồi mới trở về.

    Tránh cho lần sau lại tới.

    – Lý thiếu hiệp, bữa trưa của ngài.

    Bên ngoài, hai thị nữ bưng thức ăn vào.

    – Để trên bàn đá bên ngoài đi, một hồi nữa ta sẽ ăn.

    Trong phòng, truyền ra âm thanh của Lý Phù Trần.

    – Lý thiếu hiệp đúng là khắc khổ, một tuần nay, mỗi ngày đều không bước chân ra khỏi nhà, khắc khổ luyện công, khó trách có thức lực như vậy.

    – Aizz, nếu Lý thiếu hiệp là phu quân của ta thì tốt biết mấy.

    – Đừng có nằm mơ, tiểu thư Trịnh gia ta còn không xứng với Lý thiếu hiệp, ngươi dẹp ý niệm này đi!

    – Ta chỉ nói một chút thôi.

    Để thức ăn xuống, hai tên thị nữ thấp giọng cười nói rời đi.

    Lý Phù Trần cười khổ, lắc đầu một cái.

    Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba, rất khó luyện, nửa tháng trôi qua, hắn còn chưa tìm được thời cơ đột phá, phỏng chừng, không có một hai tháng thì không thể nào luyện thành.

    Một ngày nọ, Lý Phù Trần vẫn đang tu luyện như cũ.

    Trên đường lớn cách Trịnh gia mười mấy dặm, một nhóm người cưỡi Yêu Huyết Mã chạy như bay tới Trịnh gia.

    – Khánh Dương thiếu gia, tên Trịnh gia chủ này thật đúng là không thích uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt, Khánh Dương thiếu gia vừa ý tiểu thư Trịnh gia Trịnh Vi, là phúc phận của Trịnh gia bọn chúng, bọn chúng lại dám cự tuyệt.

    – Không sai, tiểu thư của tiểu gia tộc Lữ gia đó không theo Khánh Dương thiếu gia, đến cuối cùng không phải vẫn làm tiểu thiếp cho Khánh Dương thiếu gia sao.

    Cưỡi Yêu Huyết Mã Nhị cấp đi đầu chính là một tên thanh niên chừng ba mươi tuổi, một khuôn mặt ngựa, mũi hình củ tỏi, hình dáng không xấu xí, nhưng làm người khác không dễ chịu.

    Hai tên hán tử bên cạnh không ngừng nịnh nọt thanh niên này.

    Thanh niên gọi là Mã Khánh Dương, hắn âm ngoan nói:

    – Tiểu thư Lữ gia không chịu theo ta, ta hành hạ nàng một tháng, tiểu thư Trịnh gia này không theo ta, đợi ta bắt nàng về, nhất định hành hạ nàng ba tháng.

    Mã gia hắn là một trong ba gia tộc của Lâm Sát Thành, trong gia tộc có ba vị Võ giả Địa Sát cảnh, không ít đệ tử Mã gia tiến vào Thương Lan Tông, toàn bộ Lâm Sát Thành, ngoại trừ hai gia tộc lớn còn lại, không ai dám đắc tội Mã gia.

    – Khánh Dương thiếu gia, đến Trịnh gia.

    – Xông vào

    Tốc độ của Mã Khánh Dương không giảm, cả người lẫn ngựa xông vào Trịnh gia.

    Nhiều người ngựa xông vào như vậy, làm Trịnh gia lòng người bàng hoàng.

    Trịnh gia chủ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đi tới Mã Khánh Dương đang cưỡi Yêu Huyết Mã ôm quyền nói:

    – Khánh Dương thiếu gia, không biết hôm nay tới Trịnh gia, là có chuyện gì?

    Mã Khánh Dương không nói gì, hán tử bên cạnh hắn hừ lạnh nói:

    – Mang con gái của ngươi ra ngoài, Khánh Dương thiếu gia nhà ta, phải dẫn nàng trở về Mã gia, ngoài ra, chuẩn bị mười vạn kim tệ làm sính lễ, nếu không, ngươi tự biết.

    Trịnh gia chủ kềm chế lửa giận trong lòng, thấp giọng nói:

    – Khánh Dương thiếu gia có thể vừa ý tiểu nữ, theo đạo lý mà nói, là phúc phận của tiểu nữ, nhưng mà tiểu nữ đã sớm có người yêu, cho nên…

    – To gan, ngươi có biết, Khánh Dương thiếu gia nhà ta là cháu trai duy nhất của lão tổ, còn dám dài dòng, thì diệt Trịnh gia ngươi.

    Một tên hán tử khác rút ra trường kiếm, phẫn nộ quát.

    Dù sao Trịnh gia chủ là người đứng đầu một gia tộc, lúc này cũng tức giận, hắn cứng rắn nói:

    – Mã gia ngươi làm xằng làm bậy, Thành chủ có biết chuyện này?

    Đệ nhất gia tộc của Lâm Sát Thành không nghi ngờ chút nào là gia tộc của Thành chủ Hứa gia.

    Mã Khánh Dương nghe vậy, trong mắt lóe lên sát khí:

    – Dám dùng Thành chủ áp ta, ngươi muốn chết phải không?

    – Không dám, nhưng cũng không cần uy hiếp ta.

    Trịnh gia chủ còn không tin Mã gia dám diệt Trịnh gia hắn, Thương Lan Tông là tông môn chính đạo, trong phạm vi thống trị tương đối hoà bình, một đại gia tộc diệt một tiểu gia tộc, trừ khi âm thầm làm việc, hơn nữa khiến người khác không hay biết, nếu không, Thành chủ nhất định sẽ quản, dù sao trong thành thị mình quản hạt xảy ra chuyện này, sẽ tổn hại uy tín của hắn.

    – Ha ha, diệt Trịnh gia ngươi, ta không ngu như vậy, nhưng đem ngươi về tra hỏi, thì có thể làm được. Tất cả nghe lệnh, Trịnh gia chủ âm thầm mưu hại một thành viên của Mã gia ta, bây giờ lấy được tang vật, lập tức bắt hắn về thẩm vấn, người kháng cự, đánh tàn phế cho ta.

    Mã Khánh Dương vung tay lên, âm tàn nói.

    – Các ngươi dám!

    Lão giả Trịnh gia đi ra đại sảnh, cả giận nói.

    – Có gì không dám, Mã gia ta chính là trời của Lâm Sát Thành này, không tuân theo Mã gia, thì phải bắt lại.

    Theo Mã Khánh Dương ra lệnh, trên Yêu Huyết Mã sau lưng hắn, bốn tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng nhảy xuống, vây Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia lại.

    Sắc mặt của Trịnh gia chủ âm trầm vô cùng, thật ngông cuồng, thật vô pháp vô thiên.

    – Phụ thân.

    Ngay lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp lo lắng chạy tới.

    – Vi nhi, làm sao ngươi đi ta, mau trở vào đi.

    Vẻ mặt của Trịnh gia chủ đại biến.

    – Nếu đã đi ra thì cần gì phải vào, Trịnh Vi, phụ thân ngươi phạm lỗi, phải đi tới Mã gia ta một chuyến, tốt nhất ngươi nên đi theo, nói không chừng có thể giảm cho phụ thân ngươi một ít tội, nếu hầu hạ ta tốt, thả ra phụ thân ngươi cũng không phải không thể.

    Mã Khánh Dương háo sắc như mệnh, há mồm cười nói.

    – Ta cùng các ngươi trở về, nhưng phải bỏ qua phụ thân ta.

    Trịnh Vi cam chịu nói.

    – Vi nhi, không thể.

    Trịnh gia chủ nóng nảy nói.

    – Phụ thân ngươi nói năng lỗ mãng, đã phạm vào đại kỵ của ta, nhưng ta có thể cho hắn một cơ hội, để cho hắn quỳ xuống cầu xin ta.

    Mã Khánh Dương một mực không xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống.

    – Đáng ghét.

    Trịnh gia chủ muốn liều mạng.

    – Khẩu khí thật lớn, ai cho ngươi gan chó giễu võ dương oai nơi này.

    Ngay lúc này, một bóng người đi ra tiền viện Trịnh gia.

    – Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết phải không? Dám mắng Khánh Dương thiếu gia là chó.

    Một hán tử rút kiếm chém về phía Lý Phù Trần.

    Lý Phù Trần loé lên hàn quang, đánh ra một chưởng.

    Hồng quang chói mắt, trong nháy mắt, tên hán tử này hoá thành than đen, văng ra ngoài.

    Mọi người Mã gia thấy vậy đều trợn tròn mắt.

    Lại dám giết người của Mã gia bọn họ, tên này đã phạm vào sai lầm không thể bù đắp, ai cũng không cứu được hắn, Thành chủ tới, bọn họ đều có lý.

    – Rác rưởi từ đâu nhô ra, làm thịt hắn cho ta.

    Mã Khánh Dương hét lên.

    – Giết!

    Rất nhiều người của Mã gia giết tới Lý Phù Trần.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 131: Cái gì gọi là bá đạo

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Bịch bịch bịch bịch…

    Một chuỗi tiếng va chạm vang lên, những tên Mã gia xống tới Lý Phù Trần đều văng ra ngoài, gãy xương đứt gân, lồng ngực nám đen.

    – Ngươi chết chắc rồi, giết người của Mã gia ta, lão thiên cũng không cứu được ngươi, bây giờ ta cho ngươi có cơ hội quỳ xuống nhận tội, nếu không, chờ ta bắt được ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết.

    Mã Khánh Dương âm tàn nói.

    – Coi như tông môn cũng không dám nói những lời này, chỉ một cái Mã gia mà dám nói xằng nói bậy lão thiên.

    Lý Phù Trần căn bản không để ý Mã gia là cái gì, lấy địa vị và thực lực hiện tại của hắn, loại gia tộc cấp bậc thành thị này, hắn đã sớm không coi vào đâu, cũng chỉ có Võ giả Địa Sát cảnh sau lưng bọn chúng mới khiến Lý Phù Trần hơi kiêng kỵ mà thôi.

    – Tự tìm đường chết, lão phu đến dạy ngươi thế nào làm người.

    Một lão già trong đám người Mã gia có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng rút ra trường kiếm, một chiêu kiếm pháp sắc bén tấn công tới Lý Phù Trần.

    Phanh!

    Lão già tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trực tiếp bị Lý Phù Trần vỗ một chưởng văng ra ngoài.

    – Ba người các ngươi cùng tiến lên, giết cho ta.

    Mã Khánh Dương dử tợn nói.

    Trước mặt mọi người, Mã Khánh Dương tuyệt đối nuốt không trôi khẩu khí này.

    – Giết!

    Ba tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng liên thủ giết tới Lý Phù Trần.

    Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng ở Mã gia cũng không nhiều, nhưng cũng có mười mấy tên, Mã Khánh Dương mang đến bốn tên để phòng ngừa vạn nhất.

    Tên xuất thủ trước đó, chỉ là tên yếu nhất.

    – Không biết tự lượng sức mình.

    Lý Phù Trần cũng không ra tay, vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công một tầng chân khí từ trong cơ thể phóng ra tạo thành hộ thể chân khí.

    Ba người dừng lại trên không trung, trường kiếm trong tay, căn bản không thể xuyên thủng hộ thể chân khí của Lý Phù Trần.

    – Không thể nào?

    Trong ba người, một người hoảng sợ nói, không dám tin tưởng vào mắt của mình.

    – Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?

    Một người khác tựa như nghĩ tới điều gì, hoảng sợ nói.

    Chỉ có đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông mới mạnh như vậy, chỉ bằng vào hộ thể chân khí, là có thể chống lại công kích của ba người, nếu là Võ giả Quy Nguyên cảnh lục trọng tầm thường đã sớm chết rồi.

    – Cút!

    Lý Phù Trần phun ra một chữ, chân khí bùng nổ, Xích Hỏa chân khí cuồng bạo lập tức chấn bay ba người ra ngoài, phun máu xối xả.

    – Thật mạnh!

    Đám người Trịnh gia, từng cái đều ngây ra, trợn mắt há mồm.

    Đồng thời, trong lòng sinh ra kính sợ cùng hâm mộ.

    Nếu bọn họ mạnh như thế, thì Mã gia làm sao có thể khi dễ bọn họ.

    – Ngươi, ngươi…

    Mã Khánh Dương chỉ vào Lý Phù Trần, nói không ra lời.

    – Ngươi cái gì mà ngươi, lăn xuống ngay đi.

    Lý Phù Trần vung tay lên, Mã Khánh Dương từ trên Yêu Huyết Mã lăn xuống, vô cùng chật vật.

    Hắn không ưa nhất là loại đệ tử gia tộc bá đạo ngang ngược, ban đầu ở Vân Vụ Thành, đệ tử của Thân Đồ gia, Dương gia cùng với Quan gia, tên nào cũng như vậy, tên Mã Khánh Dương này không khác bọn chúng bao nhiêu.

    – Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết, gia gia ta là lão tổ Mã gia, Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng, biểu ca ta là đệ tử Chấp Sự Nội Tông, đại bá ta là Chấp Sự Nội Tông của Thương Lan Tông, ngươi chết chắc rồi.

    Mã Khánh Dương luôn luôn cao cao tại thượng, lúc nào bị người khác đối đãi như thế này, nhất thời tức giận đến hồ đồ, hai mắt đầy tơ máu.

    Ầm!

    Lý Phù Trần đá vào bụng của Mã Khánh Dương một cái, đá hắn bay lên, hơn nữa, một cổ Xích Hỏa chân khí xâm nhập vào trong đó, tổn thương kinh mạch hạ thể của Mã Khánh Dương.

    Không có linh đan diệu dược, hoặc cao thủ chữa trị cho hắn, cả đời này của hắn, đừng mong có hứng thú với phụ nữ nữa.

    – Còn không đi, ta sẽ tháo đầu của ngươi xuống.

    Lý Phù Trần lạnh lùng nói.

    Khánh Dương thiếu gia, chúng ta đi.

    Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng bị Lý Phù Trần đánh trọng thương đứng dậy đỡ Mã Khánh Dương, vội vàng nói.

    Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, bằng thực lực của bọn họ, căn bản không làm gì được Lý Phù Trần.

    Bọn họ rất sợ Mã Khánh Dương chọc giận Lý Phù Trần, đưa tới sát tâm.

    Lưu lại núi xanh, không sợ hết củi đốt, trước tiên trở về Mã gia rồi nói sao.

    – Ngươi cứ chờ đó.

    Mã Khánh Dương cảm thấy hạ thể đau đớn, bỏ lại một lời độc ác, dắt Yêu Huyết Mã vội vã rời khỏi Trịnh gia.

    Chỉ trong chốc lát, đám người Mã gia đã mất bóng, chỉ để lại một cổ thi thể chấy đen.

    – Đa tạ đại ân đại đức của Lý thiếu hiệp.

    Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia cúi người cảm ơn, nhi nữ của Trịnh gia chủ Trịnh Vi cũng cúi người, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tò mò cùng sùng bái.

    Mỹ nữ yêu anh hùng.

    Đây là định lý ngàn năm không đổi.

    Ở thế giới người mạnh làm vua này, ai không hy vọng phu quân mình là một đại anh hùng cái thế, mới có thể bảo vệ cuộc đời nàng.

    Lý Phù Trần khoát tay nói:

    – Ta còn ở thêm nơi này một đoạn thời gian, các ngươi cho chút thức ăn ngon là được.

    Nói xong, hắn xoay người trở về tiểu viện của mình.



    “Huyệt đạo đồ của Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba, rõ ràng có hình dáng một con rồng, chẳng lẽ ẩn chứa một tia bí ẩn của rồng sao?

    Nhìn mấy trăm cái huyệt đạo đang sáng lên trong ngọc phật, Lý Phù Trần rơi vào trầm tư.

    Rồng, là Yêu thú cường đại nhất trên thế giới này, hô phong hoán vũ, có thể lớn có thể nhỏ, trên có thể ngao du thái hư, ngang dọc hoàn vũ, dưới có thể thông xuống cửu u, câu thông quỷ thần, gần như không gì không thể.

    Thậm chí Yêu thú đã không thể hình dung rồng, hẳn là dùng Thần thú để hình dung.

    Chẳng qua là, cho tới bây giờ không ai thấy rồng, thậm chí có rồng hay không cũng không biết, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong thần thoại.

    Lý Phù Trần rất khó đem bí pháp tam tinh Huyền Long Bí Pháp này liên hệ với rồng.

    Dù sao hai bên chênh lệch quá xa, nếu bí pháp cửu tinh thì không sai biệt lắm.

    Ba ngày trôi qua, Lý Phù Trần vẫn không thể hiểu Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba.

    Mà lúc này, đám người Mã Khánh Dương đã trở lại Mã gia.

    – Gia gia, ngài nhất định phải làm chủ cho ta.

    Mã Khánh Dương quỳ xuống khóc lóc trước mặt một lão già mặc quần áo xa xỉ, khuôn mặt chảy đầy nước mắt, nước mũi.

    Lão già mặc quần áo xa xỉ đỡ Mã Khánh Dương dậy, lạnh lùng nói:

    – Thật to gan, coi như đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông thì như thế nào, Mã gia ta ở Thương Lan Tông không phải không có người nào.

    Lão giả mặc quần áo xa xỉ chính là lão tổ của Mã gia Mã Thái Xung, Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng.

    – Gia gia, ta bị hắn đá một cước, bây giờ cảm thấy hạ thể chết lặng, mơ hồ căng đau.

    Mã Khánh Dương nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nói.

    – Ta nhìn một chút.

    Mã Thái Xung đưa tay đè bụng của Mã Khánh Dương.

    Qua chốc lát, trong mắt Mã Thái Xung loé lên sát cơ:

    – Tiểu súc sinh thật độc ác, lại dám làm tôn tử duy nhất của ta đoạn tử tuyệt tôn, thù này không báo, thề không làm người.

    Mã Thái Xung dùng chân khí do xét cơ thể của Mã Khánh Dương, hắn cảm ứng được, kinh mạch hạ thể của Mã Khánh Dương đều khô héo, một cổ khí tức nóng bỏng làm tổn thương cơ quan bên trong, muốn khôi phục hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, dù sao đi nữa, kinh mạch dưới hạ thể rất yếu ớt, không thể chịu nổi một tia tổn thương.

    – Gia gia, ta mất đi năng lực của đàn ông sao?

    Mã Khánh Dương nghe vậy thì đần ra.

    – Đừng nóng, không phải không có hy vọng chữa khỏi, trước tiên theo ta đi Trịnh gia, ta muốn tìm tên tiểu súc sinh tính sổ một trận.

    Mã Thái Xung cắn răng nghiến lợi, gia tộc trọng yếu nhất là truyền thừa huyết mạch, thế hệ này không được, có thể dựa vào thế hệ tiếp theo, đoạn truyền thừa huyết mạch chính là đoạn truyền thừa của gia tộc, thù này không thua gì thù giết cha, đoạt vợ.

    Ba ngày sau.

    Ầm!

    Cửa chính của Trịnh gia nát bấy, Mã Thái Xung đi đầu, mười mấy người tiến vào Trịnh gia:

    – Tiểu súc sinh ở nơi nào, mau cút ra đây cho ta.

    Âm thanh như sấm, truyền khắp Trịnh gia, cũng truyền đến tiểu viện của Lý Phù Trần.

    – Thế gian này, sao nhiều người ngu như vậy?

    Lý Phù Trần bước ra tiểu viện.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 132: Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Mọi người Trịnh gia bị khí thế của Mã Thái Xung bao phủ, run lên bần bật, ngay cả sắc mặt của Trịnh gia chủ cùng lão giả Trịnh gia đều nhợt nhạt, không dám nói một câu.

    Cảnh giới Võ đạo, giữa hai cảnh giới lớn chính là một con sông rộng.

    Nhất là, đến Địa Sát cảnh thì có thể vận dụng khí thế.

    Khí thế là khí tức của tu vi và tâm linh ý chí hỗn hợp lại, thành hai tầng áp chế.

    Không khoa trương chút nào, dưới tình huống bình thường, bảy tám tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng cũng không đấu lại một tên Võ giả Địa Sát cảnh nhất trọng, không phải thực lực không đủ, mà là chiến ý không đủ, dưới khí thế của Võ giả Địa Sát cảnh, mười thành thực lực có thể bộc phát sáu bảy thành đã coi như không tệ rồi.

    Dĩ nhiên, nếu có nhiều Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng hơn liền khó nói, người nhiều, khí thế cũng mạnh, đối mặt với thiên quân vạn mã, cho dù Võ giả Thiên Cương cảnh cũng không dám lấy khí thế chống lại.

    – Tiểu súc sinh ở nơi nào.

    Mã Thái Xung chất vấn Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia.

    – Tuổi tác lớn như vậy, không ở nhà hưởng phúc, chạy đến đây phun c*t bậy bạ làm gì.

    Lý Phù Trần thản nhiên đi ra.

    – Tiểu súc sinh, miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay ta thay mặt cha mẹ dạy dỗ ngươi.

    Mã Thái Xung lấy khí thế áp bức Lý Phù Trần.

    Đối mặt với khí thế của Mã Thái Xung, Lý Phù Trần coi như không, nói:

    – Khí thế của ngươi quá yếu, chỉ có chút khí thế này, cũng chạy đến đây ném mặt.

    Căn cứ vào khí thế của Mã Thái Xung, Lý Phù Trần đoán, đối phương tu luyện hẳn là công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai.

    Có lẽ, khi còn trẻ, đối phương đã tiến vào Thương Lan Tông.

    Dĩ nhiên, đối phương lúc còn trẻ, hơn phân nữa chỉ là đệ tử Tạp Dịch, hoặc là đệ tử Chấp Sự Ngoại Tông mà thôi, không có cơ hội tiếp xúc với công pháp Huyền cấp.

    Muốn tu luyện công pháp Huyền cấp, hoặc là trở thành đệ tử Nội Tông, lấy điểm cống hiến đổi, hoặc là gia nhập Thương Lan Quân, tóm lại, không có nhiều đường tắt.

    Mã Thái Xung cũng không trông cậy vào khí thế chén ép Lý Phù Trần, chỉ muốn dò xét đối phương một chút mà thôi, thấy khí thế không có tác dụng, chân khí bạo phát chuẩn bị động thủ.

    “Lão cẩu, vừa vặn thử nghiệm uy lực của bí pháp, lấy ngươi khai đao đi.”

    Vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn.

    Huyền Long Bí Pháp tầng thứ hai mở ra.

    Oanh!

    Khí thế của Lý Phù Trần phóng lên cao, nhìn qua không yếu hơn Mã Thái Xung, phẩm chất của khí thế tựa hồ còn trên cả Mã Thái Xung, ẩn chứa một cổ uy nghiêm không diễn tả được bằng lời.

    “Cái gì? Hắn tu luyện Huyền Long Bí Pháp tới tầng thứ hai?”

    Lão giả Trịnh gia trợn mắt hốc mồm, trong lòng rung động.

    Tu luyện Huyền Long Bí Pháp, khí thế sẽ ẩn chứa một loại uy nghiêm đặc thù, loại này uy nghiêm này có thể tăng phúc cho khí thế.

    Hắn chỉ tu luyện Huyền Long Bí Pháp tới tầng thứ nhất, cho nên loại uy nghiêm đặc thù này rất nhạt, tác dụng rất nhỏ.

    Nhưng khí thế của Lý Phù Trần ẩn chứa một loại uy nghiêm đâu chỉ gấp mười lần hắn.

    Rõ ràng đã tu luyện Huyền Long Bí Pháp đến tầng thứ hai.

    “Tuyệt thế thiên tài a!”

    Lão giả Trịnh gia hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác choáng váng.

    Con ngươi của Mã Thái Xung co rúc một cái, trong lòng có dự cảm xấu.

    Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, trước tiên bắt lại đối phương rồi nói sau.

    Mã Thái Xung rút kiếm ra, một chiêu Liệt Phong Kiếm Pháp tấn công Lý Phù Trần.

    – Thiên Ngoại Lưu Tinh.

    Lý Phù Trần đâm tới một kiếm.

    Keng!

    Tiền viện của Trịnh gia, cuồng phong sậu khởi, quần áo của tất cả mọi người bay vù vù.

    “Lại có thể chống đỡ một kiếm của ta, tiểu súc sinh này rốt cục là ai.”

    Mã Thái Xung da đầu tê dại.

    Hắn đường đường là Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng, bình thường đối ph với Võ giả Quy Nguyên cảnh lục trọng cũng không cần xuất thủ, vung tay lên, kình khí đã đem đối phương văng ra ngoài.

    “Không hổ là Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng.”

    Không nói tới cảnh giới tu vi, tư chất về những phương diện khác của Lý Phù Trần mạnh hơn đối phương nhiều lắm.

    Cho dù tu luyện công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai tới cảnh giới tối cao đi nữa, thì cũng tương đương với công pháp Huyền cấp Trung giai mà thôi, Lý Phù Trần so với đối phương cao hơn bảy tầng.

    Bàn về lực lượng thân thể, lực lượng của đối phương nhiều nhất là một hai ngàn cân, mà hắn có 35 ngàn cân.

    Luận kiếm pháp, đối phương tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, hắn tu luyện chính là kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai, lại đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, sinh ra kiếm ý.

    Nhưng ưu thế như vậy cũng chỉ có thể đền bù khuyết điểm tu vi của Lý Phù Trần mà thôi.

    Dù sao, tu vi hai người chênh lệch tới năm trọng, mà Quy Nguyên cảnh đến Địa Sát cảnh mà một cửa ải lớn.

    Keng keng keng keng!

    Hai bóng người liên tục đan xen, song kiếm giao kích, nhan đến nỗi, không ai thấy rõ.

    – Liệt Phong Chi Vũ!

    Đột nhiên, trường kiếm của Mã Thái Xung xoay tròn, từng đạo kiếm khí giống như bão táp cuốn tới Lý Phù Trần.

    – Nhìn ngươi làm sao ngăn cản!

    Ra một kiếm này, Mã Thái Xung cười nhạt.

    Hắn không phải mãng phu, chiến đấu chi đạo, phải hiểu dùng sở trường tránh sở đoản, mặc dù Lý Phù Trần cường đại, nhưng không thể làm chân khí ngoại phóng, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.

    “Mặc dù ta có thể chân khí ngoại phóng, nhưng không mạnh bằng đối phương, dùng cũng chỉ lãng phí chân khí.”

    Mở ra Huyền Long Bí Pháp tầng thứ hai, Lý Phù Trần đã có thể làm được chân khó ngoại phóng, nhưng hắn không làm vậy.

    Thi triển Vô Ảnh Thối, Lý Phù Trần giống như một cái bóng, tránh được kiếm khí.

    Hơn mười chiêu qua đi, ai cũng không làm gì được ai.

    Trong đám người Mã gia, Mã Khánh Dương hoàn toàn sững sờ.

    – Tại sao có thể như vậy, không nên a!

    Hắn không cách nào hiểu thế giới của thiên tài, càng không cách nào hiểu, thế giới của yêu nghiệt.

    Chiến đấu bừng bừng khí thế, Lý Phù Trần như lâm vào trạng thái tâm cảnh kỳ quái.

    Hắn cảm giác được trong cơ thể như đang thai nghén cái gì.

    Chiến đấu càng kịch liệt, cảm giác này càng mãnh liệt.

    “Là Huyền Long Bí Pháp?”

    Lý Phù Trần rất nhanh tìm được nguyên nhân.

    Huyền Long Bí Pháp là bí pháp chiến đấu, chỉ có chiến đấu, mới nhanh chóng hiểu rõ, nhất là tầng thứ hai đến tầng thứ ba, phải trãi qua hàng trăm trận chiến mới có thể.

    Nhất tâm nhị dụng, Lý Phù Trần vừa chiến đấu cùng Mã Thái Xung, vừa lấy tâm thần chìm vào trong cơ thể.

    Mấy trăm huyệt khiếu trong cơ thể, liên tục loé lên.

    Huyền Long Bí Pháp không giống với công pháp, nó không cần lúc nào cũng vận chuyển, chỉ cần kích hoạt huyệt đạo, để cho chân khí chảy vào đó, sẽ tự động lưu chuyển, tự nhiên tăng phúc chân khí bạo phát.

    Dĩ nhiên, như vậy thì chân khí tiêu hao cũng tăng lên gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần.

    “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng.”

    Không biết tại sao, trong lòng của Lý Phù Trần đột nhiên loé lên một câu nói cổ xưa.

    – Thằng ranh, mặc dù ta không biết ngươi thi triển bí pháp gì, thực lực đại tăng, nhưng môn bí pháp này tất nhiên tiêu hao rất nhiều chân khí, ta nhìn ngươi có thể chịu đựng tới khi nào.

    Mã Thái Xung cũng không gấp gáp.

    Gấp không dùng được, trọng yếu là kết quả.

    – Phải không?

    Lý Phù Trần thần bí cười.

    Ngộ tính của hắn phi phàm, chỉ một trận chiến đã khiến hắn ngộ ra điều then chốt của Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba.

    Dĩ nhiên, thời gian tìm hiểu lúc trước có tác dụng rất lớn.

    Ngâm!

    Loáng thoáng, có một tiếng thú rống uy nghiêm vang lên.

    – Âm thanh gì?

    Mã Thái Xung sợ hãi.

    – Đây là âm thanh ngươi thất bại.

    Lý Phù Trần cười to, khí thế kinh khủng phóng lên cao, dưới cổ khí thế này, mọi người giống như nhìn thấy một con cự long du ngoạn, tâm linh ý chí nhất thời hoảng hốt, không dám động đậy.

    “Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba?”

    Lão giả Trịnh gia há to mồm, không cách nào khép lại.

    – Bại đi!

    Lý Phù Trần cảm giác chân khí của mình như muốn cháy lên, biến thành từng cổ nham tương, di chuyển trong cơ thể như dòng nước.

    Thi triển Thiên Ngoại Lưu Tinh, như một đạo lưu tinh bắn ra.

    Trong nháy mắt, ánh sáng rực rỡ, làm thời gian tại tiền viện của Trịnh gia giống như ngừng lại.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)