Tu Chân Vĩnh Hằng Chi Tôn - Kiếm Du Thái Hư - C210

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 98: Đánh bại Quan Tuyết

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Trên đất trống, Quan Tuyết cùng Lý Phù Trần đứng cách nhau mười thước.

    Một người là thiên tài tuyệt thế của Quan gia, có căn cốt tứ tinh siêu phàm.

    Một người là đệ tử không được Lý gia coi trọng, nhưng hôm nay dựa vào ngộ tính phi phàm, thành tựu huy hoàng.

    Cuộc chiến của hai người, phân lượng tương đối nặng.

    Cho dù là sắc mặt của Quan Nhất Long hay Lý Thiên Thạch đều có chút ngưng trọng.

    – Lý Phù Trần, đối với chuyện từ hôn, ta không hối hận, vận mệnh của ta, ta muốn tự mình nắm giữ, không ai có thể thao túng vận mệnh của ta.

    Quan Tuyết chậm rãi nói.

    Lý Phù Trần nói:

    – Nói thật, ta cũng chưa từng thích qua ngươi, Lý Phù Trần muốn gì, ta sẽ tự mình nắm lấy, không cần người khác bố thí, nhất là hôn nhân.

    “Chưa bao giờ thích ta sao?”

    Không biết tại sao, nghe được câu này, Quan Tuyết có chút buồn phiền.

    Nàng đối với thiên phú cùng dung mạo rất tự tin, khi biết được thiếu niên mà mình không để vào mắt, cũng chưa từng đem nàng để trong lòng, đối với bất kỳ người nào cũng cảm thấy không thoải mái.

    – Đã như vậy, trận chiến này, sẽ để ân oán giữa chúng ta chấm dứt đi!

    Hít sâu một hơi, trong mắt của Quan Tuyết chỉ còn lại chiến ý, không có những thứ khác.

    – Thật đáng tiếc, trận chiến này, ta tất thắng.

    Lý Phù Trần vẫn không có dự tính rút kiếm, yên tĩnh nhìn Quan Tuyết.

    Hàn quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, Quan Tuyết rút ra Huyền Thiết Kiếm, phóng tới Lý Phù Trần.

    Tu vi của Quan Tuyết thấp hơn Quan Diễm nhất trọng, nhưng thực lực cao hơn Quan Diễm rất nhiều.

    Nàng không chỉ tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai Bích Ảnh Huyền Công đến tầng thứ chín, mà còn tu luyện một môn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai Huyền Thủy Kiếm Pháp ít nhất đến cảnh giới Tiểu Thành.

    Ngoài ra, Càn Vân Chiến Thể cũng đã viên mãn, lực lượng thân thể đến bảy ngàn cân.

    Ba thứ chồng lên nhau, khiến nàng đủ chiến thắng đệ tử Nội Tông Tam đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng.

    Mà Quan Diễm, cũng chỉ là đệ tử Nội Tông Tam đẳng mà thôi.

    Trong những người ở đây, đệ tử Nội Tông Nhất đẳng chỉ có Quan Tuyết cùng Lý Phù Trần, còn đệ tử Nội Tông Nhị đẳng cộng lại không quá một bàn tay.

    – Huyền Thủy Kích Đãng!

    Một chiêu này chém ra, không khí chấn động, hư không giống như nước chảy, dập dờn lăn tăn.

    Kiếm pháp của Quan Tuyết rất tuyệt diệu, liên miên không dứt.

    – Hồng Ngọc Chiếu Tuyết!

    Đối mặt với một kiếm toàn lực của Quan Tuyết, Lý Phù Trần xuất thủ.

    Đánh ra một chưởng, chưởng lực nóng bỏng làm mấy thước xung quang đỏ bừng, hư không như xếp thành một khối hồng ngọc nóng cháy.

    Rào rào!

    Kiếm pháp của Quan Tuyết gặp phải chưởng lực của Lý Phù Trần, liền như tuyết tan dưới ánh mặt trời vậy, kiếm thế cùng kiếm quang nhanh chóng tan biến.

    “Không tốt.”

    Sắc mặt của Quan Tuyết biến đổi, Lý Phù Trần thi triển rõ ràng là chưởng pháp Hoàng cấp Cao giai – Hồng Ngọc Chưởng của Lý gia, nhưng trên tay của Lý Phù Trần, uy lực của Hồng Ngọc Chưởng quá bá đạo.

    Kiếm thế biến đổi, Quan Tuyết vội vàng biến chiêu.

    – Đón thêm một chưởng của ta!

    Lý Phù Trần lại vỗ ra một chưởng, chưởng phong nóng cháy như hóa thành lò lửa, ép buộc Quan Tuyết lùi về phía sau liên tiếp.

    “Xích Hỏa Huyền Công thứ tầng mười, hay là…?”

    Lý Thiên Thạch kinh hãi, nghi ngờ.

    Đệ tử của Lý gia trên căn bản đều tu luyện Xích Hỏa Quyết hoặc Xích Hỏa Huyền Công, Lý Thiên Thạch tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đến tầng thứ mười một, cảm giác được Chân khí dao động của Lý Phù Trần hết sức quen thuộc, có tám chín phần giống như Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười một.

    Chuyện này làm cho hắn hết sức kinh sợ.

    Ai cũng nói ngộ tính của Lý Phù Trần kinh người, nhưng cái này cũng quá đi!

    – Không để cho hắn chiến thắng Quan Tuyết.

    Sắc mặt của Quan Nhất Long tái xanh.

    Quan Tuyết là tượng trưng của Quan gia, Quan Tuyết bại một lần, đối với đệ tử của Quan gia ảnh hưởng rất lớn, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

    – Quan Diệu, đợi một hồi ngay lúc mấu chốt xuất thủ, nếu như có cơ hội, ngươi không ngãi một chiêu trọng thương hắn.

    Quan Nhất Long nói khẽ với Quan Diệu.

    Hắn coi là nhân vật đứng đầu của Quan gia, không thích hợp làm chuyện này, giao cho Quan Diệu làm, là thích hợp nhất.

    – Yên tâm.

    Quan Diệu cười nhạt.

    Quan Bằng mơ hồ nghe được hai người nói chuyện cũng cười lạnh một tiếng.

    – Chỉ dựa vào chưởng pháp liền chế trụ Quan Tuyết, tên Lý Phù Trần này, sẽ trở thành một tai họa.

    Đệ tử Dương gia mới đầu không thèm để ý, nhưng bây giờ trở nên nghiêm trọng.

    Bất kể căn cốt của Lý Phù Trần như thế nào, ít nhất nhìn tốc độ phát triển của hắn, cũng có uy hiếp quá lớn, mà Dương gia cùng Lý gia mâu thuẫn nhiều năm, một khi Lý Phù Trần lớn lên, Dương gia đừng nghĩ sống tốt.

    Tuy nói khả năng này rất thấp, dù sao một Võ giả Địa Sát cảnh Đê giai cũng không làm khó được Dương gia, lấy thiên phú của Lý Phù Trần có thể trở thành Võ giả Địa Sát cảnh hay không đều là ẩn số.

    Nhưng dù thế nào đi nữa thì khả năng này vẫn tồn tại.

    Trong lúc nhất thời, đám đệ tử của Dương gia sinh ra địch ý rất nặng với Lý Phù Trần.

    Giữa đất trống, Quan Tuyết mím chặc môi, liên tục lùi về sau.

    Lý Phù Trần chỉ bằng chưởng pháp liền chế trụ nàng, làm nàng sinh ra hoảng hốt.

    Lúc đầu, nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ cùng xuất hiện đồng thời với Lý Phù Trần.

    Càng chưa từng nghĩ tới sẽ có cục diện như ngày hôm nay.

    Lý Phù Trần tồn tại, ở một trình độ nào đó đã lật đổ tín niệm và kiêu ngạo của nàng.

    – Bại đi!

    Vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, Lý Phù Trần ngang nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong nóng bỏng ngưng tụ thành một đoàn, va chạm vào kiếm pháp của Quan Tuyết.

    Khóe miệng của Quan Tuyết chảy ra máu tươi, Huyền Thiết Kiếm bị đẩy ra, mắt thấy lập tức sẽ thua.

    – Lý Phù Trần, thực lực của ngươi không tệ, Quan Diệu ta tới chỉ điểm ngươi một chút.

    Ngay tại lúc này, một bóng người xuất hiện trước Quan Tuyết, đánh một chưởng tới Lý Phù Trần.

    – Hèn hạ.

    – Vô sỉ.

    Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú giận dữ, bọn họ chưa từng nghĩ, Quan gia lại vô sỉ như vậy, ngay cả chuyện bỉ ổi này cũng làm được.

    Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, bọn họ căn bản cứu viện không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

    Trong mắt của Lý Phù Trần lóe lên hàn quang, không lùi ngược lại tiến lên, một chưởng nghênh đón Quan Diệu.

    Ầm!

    Giống như một đạo thiên lôi nổ vang.

    Kình khí kinh khủng khuếch tán, mặt đất lún xuống ba tấc.

    Sau đó, hai bóng người cùng nhau lui về sau bảy tám bước, mỗi bước in trên mặt đất một dấu chân thật sâu.

    “Làm sao có thể?”

    Quan Diệu kinh hãi.

    Hắn chính là Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, lại không thể dùng một chưởng trọng thương Lý Phù Trần.

    Không chỉ Quan Diệu giật mình, mà tất cả mọi người đều kinh ngạc.

    Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú vừa mừng vừa sợ.

    – Quan Diệu, ai bảo ngươi xuất thủ, cút ngay.

    Sắc mặt của Quan Tuyết biến đổi, thoáng hiện ra vẻ tức giận.

    Quan Diệu nghe vậy, vẻ mặt liền khó coi.

    Không trọng thương được Lý Phù Trần, ngược lại bị Quan Tuyết khiển trách.

    Quả thật hai mặt không phải người.

    Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên phản ứng như thế nào.

    Quan Tuyết kiềm nén tức giận, hít sâu một hơi, nói với Lý Phù Trần:

    – Trận đấu này, là ta thua, ta nhận.

    Nói xong, dứt khoát xoay người rời đi, trực tiếp không nhìn đệ tử Quan gia.

    “Từ nay về sau, giữa ngươi và ta không còn nút thắt nào nữa”

    Lý Phù Trần chậm rãi phun ra một hơi, nội tâm thầm nói.

    Đánh bại Quan Tuyết cũng không làm hắn sảng khoái, hắn truy cầu là Võ đạo đỉnh phong, Quan Tuyết cũng tốt, Vũ Văn Thiên cũng tốt, những thiên kiêu khác cũng tốt, hắn cũng không thèm để ý, đối thủ của hắn chính là bản thân, chỉ cần hắn đào móc tiềm lực của mình, một ngày nào đó, hắn sẽ bước lên đỉnh phong, nhìn xuống chín tầng trời.

    Dĩ nhiên, trên đường theo đuổi Võ đạo đỉnh phong, bất kỳ ai ngăn trở, hắn sẽ không chút lưu tình nghiền ép.​
     
    shaoyun, inthenight, matcodon and 4 others like this.
  2. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 99: Càn quét dưới ngũ trọng

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Quan Tuyết vừa đi, Quan Diệu không còn kiêng kỵ gì.

    – Lý Phù Trần, Tuyết muội lòng dạ rộng rãi, chủ động nhận thua, nhưng mà, ta sẽ không.

    Quan Diệu quyết ý, nhất định phải trọng thương Lý Phù Trần, tốt nhất hung hăng đả kích ý chí chiến đấu của hắn, khiến cho đối phương hoàn toàn chán nản, từ đây về sau trở thành phế nhân không còn ý chí chiến đấu.

    – Quan Diệu, ngươi muốn chiến, ta phụng bồi.

    Lý Cẩm Tú đứng dậy.

    – Lý Cẩm Tú, ngươi là Võ giả Quy Nguyên cảnh bát trọng, lại không biết xấu hổ ước chiến Quan Diệu.

    Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh bát trọng từ trong Quan gia đi ra.

    Lý Thiên Thạch đứng bên cạnh Lý Cẩm Tú, trầm giọng nói:

    – Quan Diệu là Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tại sao hắn không biết xấu hổ ước chiến Phù Trần.

    Quan Nhất Long khinh thường cười nói:

    – Bởi vì, Quan gia ta thế mạnh, cho nên quy tắc do chúng ta lập ra, đệ tử Lý gia ngươi, chỉ có thể phục tùng.

    – Lý Thiên Thạch, Quan Nhất Long nói không sai, Lý gia ngươi đã không còn vinh quang của người xưa, hãy cam chịu đi! Ta tin tưởng Quan Diệu sẽ có chừng mực, không phế bỏ tiểu tử này.

    Dương Ngạo phát hiện, tam gia tiểu đấu trở thành hai nhà đấu, Dương gia hắn hoàn toàn không xen vào được, nhưng mà hắn cũng vui vẻ thấy vậy.

    Dù sao mỗi lần tiểu đấu, bất kể là Quan gia hay Dương gia, đều nghiền ép Lý gia làm thú vui.

    – Dương Ngạo, ngươi.

    Lý Thiên Thạch tức giận.

    – Thiên Thạch ca, nếu hắn muốn chiến, ta phụng bồi, các ngươi không cần nhúng tay vào.

    Lý Phù Trần cũng nổi giận, hắn bây giờ, không cách nào cán quét Quan gia cùng Dương gia, nhưng muốn cần quét Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở xuống vẫn làm được.

    Ngoài ra, Lý Phù Trần tới bây giờ cũng không phải thánh nhân gì.

    Quan gia cùng Dương gia nếu đã phách lối như vậy, không lâu sau, hắn sẽ cho hai nhà này biết cái giá của sự phách lối.

    Lấy ngộ tính của hắn, hắn tin tưởng chỉ cần đột phá tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng, là đủ chiến thắng nhân vật đứng đầu Quan gia cùng Dương gia.

    – Phù Trần, Quan Diệu có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng.

    Lý Thiên Thạch nhắc nhở.

    Lý Phù Trần nói:

    – Ta tự có chừng mực.

    – Được rồi! Cẩm Tú, chúng ta lui về phía sau.

    Lý Thiên Thạch đối với Lý Cẩm Tú nói.

    Lý Cẩm Tú đành phải gật đầu, cùng Lý Thiên Thạch lui về sau, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Lý Phù Trần.

    – Ta không nghe lầm chứ! Tiểu tử này muốn đánh với Quan Diệu một trận.

    Đám đệ tử Dương gia đầu tiên sững sốt, sau đó ha ha cười to, giống như mới nghe được chuyện cười nhất trên đời vậy.

    Quy Nguyên cảnh nhị trọng cùng ngũ trọng, chênh lệch gấp năm lần.

    Không khoa trương mà nói, muốn lấy Quy Nguyên cảnh nhị trọng đánh bại Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, độ khó có thể so với lấy tu vi Luyện Khí cảnh nhị trọng đánh bại Luyện Khí cảnh thất trọng, đây là chuyện không thể nào.

    – Ngu xuẩn.

    Dương Khai đã đạt tới Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong phun ra được mấy chữ.

    – Rất ngu xuẩn.

    Dương Chiến cùng Dương Liệt châm chọc.

    Trong đình.

    Đệ tử Thân Đồ gia cũng đang nhìn Lý Phù Trần cười nhạo.

    So với tam gia tiểu đấu mọi năm, tam gia tiểu đấu năm nay rất thú vị, không uổng bọn họ cố công đến xem.

    – Tiểu tử ngu xuẩn, ta thật không biết ngươi đi như thế nào đến bước này, hoặc là ông trời bị mù, để cho ngươi lừa gạt qua quan.

    Quan Diệu nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

    – Ngươi có thể thử xem.

    Tay phải của Lý Phù Trần đặt trên chuôi Huyền Thiết Kiếm.

    Đối phó với đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, hắn không thể nào tay không chiến đấu.

    – Tiểu tử, nằm xuống cho ta.

    Căn cốt ngộ tính của Quan Diệu cũng chưa ra hình dáng gì, nhưng nói thế nào đi nữa cũng tới Thương Lan Tông mười mấy năm.

    Mười mấy năm, để hắn tu luyện Bích Ảnh Huyền Công đến thứ chín tầng, lúc này toàn lực vận chuyện Bích Ảnh Huyền Công, trên Huyền Thiết Kiếm nhô ra lưỡi kiếm Chân khí dài bốn thước, huy một kiếm chém tới Lý Phù Trần.

    Lý Phù Trận vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười một, dùng kiếm nghênh đón.

    Hai kiếm đụng nhau, trên mặt đất liền bị đâm trăm ngàn lỗ, đó là kình khí của Huyền Thiết Kiếm va chạm tạo nên.

    “Mạnh hơn nam tử đeo mặt nạ.”

    Lý Phù Trần nháy mặt liền đoán được thực lực của Quan Diệu.

    Nam tử đeo mặt nạ tu luyện công pháp chỉ có Hoàng cấp Đỉnh giai, coi như tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, cũng tương đương với Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ bảy mà thôi.

    Mà cảnh giới Bích Ảnh Huyền Công của Quan Diệu, phỏng chừng đến tầng thứ chín, cao hơn nam tử đeo mặt nạ hai tầng.

    Nhưng tu vi của nam tử đeo mặt nạ cao hơn Quan Diệu nhất trọng.

    Cho nên Chân khí của hai người không sai biệt lắm.

    Chẳng qua là lực lượng thân thể của Quan Diệu vượt qua nam tử đeo mặt nạ không ít, tự nhiên thực lực cao hơn đối phương một chút.

    “Đáng tiếc, bây giờ ta cũng không phải ta lúc đó.”

    Nếu là đoạn thời gian trước, Lý Phù Trần tuyệt đối không cách nào chính diện chống lại Quan Diệu, chỉ có thể dựa vào thân thể phòng ngự cùng Phong Ảnh Quyết quần nhau, chờ cơ hội đánh bại đối phương.

    Nhưng bây giờ, Xích Hỏa Huyền Công của Lý Phù Trần đã đột phá đến tầng thứ mười một, Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp đều Đại Thành, thực lực tăng lên một cấp bậc.

    Keng keng keng keng…

    Hai người điên cuồng tấn công, tia lửa văng bốn phía, cùng với từng đợt kình khí cuồng bạo.

    “Lại chặn được công kích toàn lực của ta.”

    Quan Diệu không tin tà, thúc giục Chân khí đến cực hạn, duy trì chiều dài của lưỡi kiếm Chân khí, điên cuồng chém tới Lý Phù Trần.

    Chính là một tấc dài một tấc mạnh.

    Hắn muốn lợi dụng ưu thế của chiều dài, đánh bại Lý Phù Trần.

    Nhưng Lý Phù Trần vô cùng có kinh nghiệm, không cho hắn phát huy ưu thế của chiều dài, hoặc là tấn công sát người, hoặc là kéo dài khoảng cách, lợi dụng kiếm pháp tuyệt diệu tiêu trừ lưỡi kiếm Chân khí.

    – Phi Vân Phá Sát Trảm!

    Qua mười mấy hiệp, Quan Diệu nắm lấy cơ hội, đột nhiên chém ra một kiếm, lưỡi kiếm Chân khí cuồng bạo như cây roi, quất tới Lý Phù Trần.

    Phốc!

    Lưỡi kiếm Chân khí xuyên qua thân thể của Lý Phù Trần.

    Nhưng chỉ là tàn ảnh.

    Khi Phong Ảnh Quyết tới cảnh giới Đại Thành, tốc độ của Lý Phù Trần nhanh vô cùng, dễ dàng vòng qua một bên của Quan Diệu.

    – Thiên Ngoại Lưu Tinh.

    Thân hình đang ở giữa không trung, Lý Phù Trần thi triển ra kiếm chiêu cuối cùng.

    Chỉ thấy lưu quang lóe lên trong hư không, Chân khí hộ thể của Quan Diệu không một tiếng động đã bị phá nát, Huyền Thiết Kiếm đâm vào đầu vai của hắn.

    Theo cánh tay của Lý Phù Trần phát lực, trực tiếp đem Quan Diệu nâng lên.

    – Ngươi bại!

    Bàn chân rơi trên mặt đất, Lý Phù Trần treo đối phương trên không trung, lạnh lùng nói.

    Quan Diệu đau đến co quắp, kèm theo vô tận sỉ nhục.

    Bị người khác lấy kiếm treo lên, biết bao nhiêu sỉ nhục.

    – Phù Trần còn là người sao?

    Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú nhìn trợn mắt hốc mồm.

    Vượt qua tam trọng đánh bại Quan Diệu, đây là chuyện bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

    Phải biết rằng Quan Diệu không phải Võ giả giang hồ, không có công pháp bí tịch tốt gì, hắn chính là đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tài nguyên của Quan Diệu so với Võ giả trên giang hồ phong phú không biết bao nhiêu lần.

    – Không thể nào.

    Quan Nhất Long lần đầu tiên thất thố, miệng rút lại.

    Đám đệ tử Quan gia sau lưng hắn đều trố mắt nhìn nhau, thậm chí có người dụi mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

    – Có cơ hội, nhất định phải diệt trừ hắn.

    Dương Ngạo gặng từ câu từng chữ từ kẽ răng.

    Có Lý Phù Trần tồn tại, Dương gia rất nguy hiểm, nếu như Lý Phù Trần tiếp tục trưởngt thành, chỉ cần hắn đột phá Địa Sát cảnh, sợ rằng Thành chủ Vân Vụ Thành Thân Đồ Kiếm Hà đều không thể áp chế hắn.

    – Các ngươi nói, Vân Vụ Thành là Thân Đồ gia ta độc chiếm tốt, hay là có gia tộc cùng Thân Đồ gia ta phân chia tốt.

    Thân Đồ Kiếm Minh đứng lên, híp mắt lại.

    – Dĩ nhiên là Thân Đồ gia ta độc chiếm tốt hơn.

    Có đệ tử Thân Đồ gia đáp lại.

    – Tìm cơ hội, phế bỏ hắn.

    Thân Đồ Kiếm Minh lạnh lẽo nói.​
     
    shaoyun, inthenight, matcodon and 3 others like this.
  3. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 100: Đứng đầu tỷ thí

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Đùng!

    Lý Phù Trần huy kiếm hất Quan Diệu ra, giũ sạch vết máu trên Huyền Thiết Kiếm, nhàn nhạt nói:

    – Còn người nào.

    Trong đệ tử của Quan gia trừ Quan Tuyết ra, những người khác không vượt qua Quy Nguyên cảnh ngũ trọng thì Lý Phù Trần nắm chắc chiến thắng.

    Thậm chí Quy Nguyên cảnh lục trọng, hắn cũng có thể dựa vào phòng ngự cường hãn của thân thể đánh một trện, dĩ nhiên, hắn sẽ không làm chuyện tốn sức như vậy.

    Đệ tử Quan gia tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

    Trong bọn họ, Quy Nguyên cảnh ngũ trọng chỉ có hai người, một người khác tự nhận rằng không mạnh hơn Quan Diệu bao nhiêu, đều không thể là đối thủ của Lý Phù Trần.

    – Lý Phù Trần, rất tốt, xem ra chúng ta xem thường ngươi, nhưng đối với tiền bối, ngươi phải tôn trọng một chút.

    Dương gia Dương Liệt đi ra.

    Trong Thiên Tài Chiến lần trước của Vân Vụ Thành, bốn gia tộc đều có đệ tử Nội Tông chạy về.

    Đệ tử Nội Tông của Dương gia chạy về chính là Dương Liệt cùng Dương Chiến.

    Dương Liệt năm nay hai mươi sáu tuổi, Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, bàn về thiên phú, thì so với Quan Diệu hai mươi bảy tuổi mạnh hơn không ít.

    Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn tới Lý Phù Trần tràn đầy ghen tỵ và âm trầm.

    Trong Thiên Tài Chiến tại Vân Vụ Thành, đối phương chỉ là một tên tiểu tử, mới qua hai năm thời gian, đối phương lại lớn mạnh đến mức này.

    Phải biết Dương Liệt khí đó, một ngón tay cũng có thể nghiền chết Lý Phù Trần.

    – Tiền bối, chỉ bằng các ngươi cũng xứng.

    Lý Phù Trần lạnh nhạt.

    – Đúng là một tên trong mắt không có tôn trưởng.

    Ánh mắt của Dương Liệt híp lại.

    Trước đó Lý Phù Trần có thể chiến thắng Quan Diệu, chủ yếu dựa vào Lưu Tinh Kiếm Pháp, không khéo chính là, hắn đã từng so tài với đệ tử Nội Tông tu luyện Lưu Tinh Kiếm Pháp, cho nên đối với Lưu Tinh Kiếm Pháp có chút hiểu biết.

    Lưu Tinh Kiếm Pháp chỉ có một chiêu, một chiêu này rất cực đoan, không chỉ tốc độ nhanh kinh người, lực sát thương cũng vô cùng lớn.

    Muốn chống lại Lưu Tinh Kiếm Pháp, chỉ có thể lấy chiêu phá chiêu, không thể để đối phương bắt được sơ hở mà vận dụng tiếp.

    Vèo!

    Vèo! Vèo!

    Nhưng đến lúc giao thủ, Dương Liệt biết mình đã đánh giá thấp Lý Phù Trần.

    Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần, thời gian hồi khí quá ngắn, trong chốc lát có thể phát ra kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.

    Hắn ứng phó vô cùng khó khăn, không thể phát ra phản kích hữu hiệu.

    – Ngươi tu luyện Lưu Tinh Kiếm Pháp tới cảnh giới Đại Thành sao?

    Dương Liệt cả kinh nói.

    – Ngươi không cần biết.

    Lý Phù Trần tất nhiên là tu luyện Lưu Tinh Kiếm Pháp tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh.

    Thông thường mà nói, võ công Hoàng cấp đối ứng với Võ giả Luyện Khí cảnh cùng Quy Nguyên cảnh.

    Võ công Huyền cấp đối ứng với Võ giả Địa Sát cảnh cùng Thiên Cương cảnh.

    Cho nên, Võ giả Quy Nguyên cảnh thi triển võ công Huyền cấp phải cố hết sức, cần phải có thời gian hồi khí nhất định, không thể phát động liên tục.

    Còn nếu muốn tu luyện võ công Huyền cấp tới cảnh giới Đại Thành, thì thời gian hồi khí sẽ được rút ngắn rất nhiều.

    Xuy!

    Lưu quang thoáng qua, ngực của Dương Liệt trúng một kiếm, nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, một kiếm này đủ làm hắn mất sức chiến đấu.

    – Dương Liệt, trở lại đi!

    Dương Ngạo đột nhiên nói.

    – Quả nhiên có chút thực lực, lãnh giáo.

    Dương Liệt đang không có cơ hội xuống đài, nghe vậy, vội vàng nhảy ra vòng chiến, chẳng qua sắc mặt rất khó coi.

    – Còn có ai?

    Ánh mắt của Lý Phù Trần liên tục quét nhìn đệ tử Quan gia và đệ tử Dương gia.

    Đệ tử hai gia tộc vẻ mặt giật giật một cái.

    – Rất càn quấy.

    Đệ tử Thân Đồ gia có chút nhìn không được.

    Dĩ nhiên, địa vị của bọn họ cao cả, ngược lại không nguyện ý giẫm vào ao nước đục này.

    – Ha ha!

    Lý Thiên Thạch lớn tiếng cười:

    – Phù Trần, ngươi cũng trở lại đi, theo ta nhìn, từ Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở xuống, không người nào là đối thủ của ngươi, mà từ Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên, ta nghĩ không có ai mặt dày đi khiêu chiến ngươi đâu.

    Hắn đúng thật là sợ Quy Nguyên cảnh lục trọng đi khiêu chiến Lý Phù Trần, đến lúc đó không tốt thu tay.

    Lý Phù Trần không phải không biết đạo lý này, yên lặng lui trở về trận doanh của Lý gia.

    – Lý Thiên Thạch, không nên cao hứng quá sớm, trước đó chỉ là món khai vị, tiếp theo mới là bữa chính.

    Quan Nhất Long âm u nói.

    – Quan huynh nói không sai, Lý Thiên Thạch, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi.

    Dương Ngạo nhìn chằm chằm Lý Thiên Thạch.

    – Phóng ngựa tới đi, người của Lý gia, cho tới bây giờ không sợ chiến.

    Lý Thiên Thạch khí khái nói.

    Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên của Lý gia chỉ có ba người, một người là Lý Thiên Thạch, Quy Nguyên cảnh bát trọng, Lý Cẩm Tú, Quy Nguyên cảnh bát trọng, Lý Huyền Thổ, Quy Nguyên cảnh lục trọng.

    Mà Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên của Quan gia có chừng sáu người, Dương gia là năm người.

    Sau mấy trận chiến, Quan gia cùng Dương gia ngang bằng, Lý gia muốn ảm đạm không ít.

    Cũng may là Lý Cẩm Tú đánh bại một tên đệ tử Quan gia cùng một tên đệ tử Dương gia, không khiến Lý gia quá mức khó coi.

    – Lý Thiên Thạch, đi ra đi! Ngươi và ta phải phân cao thấp.

    Cuối cùng, chỉ còn lại ba người Quan Nhất Long, Lý Thiên Thạch cùng với Dương Ngạo không xuất thủ.

    Quan Nhất Long chỉ Lý Thiên Thạch, ngạo nghễ nói.

    – Phụng bồi tới cùng.

    Lý Thiên Thạch đi ra ngoài.

    Oanh oanh oanh oanh…

    Quy Nguyên cảnh bát trọng kịch chiến quá kinh khủng, lưỡi kiếm Chân khí trên Huyền Thiết Kiếm kéo dài chừng bảy tám thước, cộng thêm chiều dài của Huyền Thiết Kiếm, chính là mười mấy thước.

    Nói cách khác, hai người đứng cách nhau mười mấy thước, là có thể chém chết Võ giả yếu hơn họ.

    – Huyền Thủy Kiếm Pháp!

    – Quang Mang Kiếm Pháp!

    Trên Huyền Thiết Kiếm của Quan Nhất Long, Chân khí đại phóng, ngưng tụ thành một cái thủy cầu, một kiếm đánh về phía Lý Thiên Thạch.

    Mà trên Huyền Thiết Kiếm của Lý Thiên Thạch cũng giống như vậy, ngưng tụ thành một ma bàn (cối xay) sáng chói mắt, nghênh đón Lý Thiên Thạch.

    Ầm!

    Một trận rung chuyển, mặt đất dưới chân hai người nổ ra một cái hố to, đá vụn văng tung tóe, giống như vô số ám khí vậy.

    Cuối cùng, hai người cũng không phân ra thắng bại.

    Lý gia mặc dù suy yếu, nhưng cũng là chuyện mười mấy năm gần đây.

    Mấy khóa của Lý Thiên Thạch, Lý gia đanh ở đỉnh phong, thế hệ trẻ không thua kém Quan gia cùng Dương gia.

    Sau khi đại chiến với Quan Nhất Long, Lý Thiên Thạch lại cùng Dương Ngạo đại chiến một trận.

    Không khỏi không thừa nhận, thiên phú của bọn họ tương đương, trừ khi có ai đột phá, bằng không trong thời gian ngắn không thể chiến thắng đối phương.

    – Tỷ đấu rất đặc sắc, làm cho ta ngứa tay.

    Trong đình, nhân vật dẫn đầu thế hệ trẻ của Thân Đồ gia Thân Đồ Kiếm Minh đứng lên, ha ha cười nói.

    – Để cho Kiếm Minh huynh cười rồi.

    Quan Nhất Long cùng Dương Ngạo hướng Thân Đồ Kiếm Minh ôm quyền.

    Thân Đồ Kiếm Minh, ba mươi hai tuổi, Quy Nguyên cảnh cửu trọng, hắn có căn cốt tam tinh, có nhiều hy vọng đột phá Địa Sát cảnh trước ba mươi lăm tuổi nhất, trở thành đệ tử Chân Truyền của Thương Lan Tông.

    Phải biết rằng trong bốn đại gia tộc, trước mắt không có đệ tử Chân Truyền nào.

    Một khi trong gia tộc xuất hiện đệ tử Chân Truyền, thì đủ chấn nhiếp ba gia tộc khác.

    Còn nếu Thân Đồ gia xuất hiện một tên đệ tử Chân Truyền, có thể làm cho địa vị của Thân Đồ gia càng vững chắc hơn.

    Lý Thiên Thạch bỉu môi, không nói gì.

    Những năm này, đệ tử của Lý gia bị đệ tử Thân Đồ gia ức hiếp không ít, đối phương là đệ tử của gia tộc Thành chủ, vênh mặt hất hàm sai khiến, hơn nữa âm thầm trợ giúp Quan gia cùng Dương gia.

    Lý Thiên Thạch hắn mới không đi lấy lòng đối phương.

    Ánh mắt rơi vào Lý Phù Trần, Thân Đồ Kiếm Minh nói:

    – Ngươi rất tốt, không biết ngươi có hứng thú làm tùy tùng của ta.

    Hắn muốn Lý Phù Trần phục tùng, bất kể đối phương có căn cốt như thế nào, ở Quy Nguyên cảnh tầng thứ, tuyệt đối là một nhân vật cường hãn.

    – Xin lỗi, ta không có hứng thú.

    Lý Phù Trần trực tiếp cự tuyệt.

    Thân Đồ Kiếm Minh cười nhạt nói:

    – Hy vọng ngươi sẽ không hối hận, chúng ta đi.

    Nói xong, hắn liền mang đám đệ tử Thân Đồ gia rời đi.​
     
    shaoyun, inthenight, matcodon and 4 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 101: Sự tích

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    – Phù Trần, hôm nay ngươi quá múc chói mắt, chỉ sợ Quan gia cùng Dương gia sẽ không tha cho ngươi, Thân Đồ gia cũng sẽ kiêng kỵ ngươi.

    Chờ tất cả mọi người rời khỏi, Lý Thiên Thạch nói với Lý Phù Trần.

    Lý Cẩm Tú lưu lại cũng gật đầu một cái:

    – Sau này ngươi tận lực không rời khỏi tông môn, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ phải cẩn thận.

    Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

    Căn cốt phổ thông của Lý Phù Trần quá quỷ dị, nói thật, hai người cũng hoài nghi, căn cốt của Lý Phù Trần có phải là căn cốt vô cùng yêu nghiệt hay không, chỉ là Căn Cốt Thạch đo không ra mà thôi.

    Nếu không, tại sao một căn cốt phổ thông lại yêu nghiệt như thế.

    – Ta biết, sau này ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội.

    Lý Phù Trần gật đầu.

    Hiện tại, hắn không có sức tự vệ, ngộ tính yêu nghiệt như thế nào đi nữa cũng vô dụng mà thôi.

    Chỉ có khi trở thành Võ giả Địa Sát cảnh, hắn mới có tư cách chống lại ba đại gia tộc.

    Sau khi tạm biệt Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú, Lý Phù Trần đi tới Võ Học Đại Điện của Nội Tông.

    Hai lần làm nhiệm vụ cho Lý Phù Trần có thêm 9 ngàn 8 trăm điểm cống hiến.

    Cộng thêm điểm cống hiến trước kia lưu lại, Lý Phù Trần hiện có 42 ngàn điểm cống hiến.

    Điểm cống hiến này quá ít, chỉ có thể đổi một quyển bí tịch Võ học Huyền cấp Trung giai.

    Lý Phù Trần suy nghĩ một chút, quyết định đổi hai loại Võ học Huyền cấp Đê giai.

    Kiếm khách chủ tu Kiếm pháp, nhưng những Võ học khác cũng phải hiểu.

    Nếu không có kiếm, sức chiến đấu của kiếm khách sẽ hạ xuống rất thấp.

    Đi tới Võ Học Đại Điện, Lý Phù Trần quanh quẩn ở khu vực Võ học Huyền cấp Đê giai.

    Lúc đi ra, Lý Phù Trần lựa chọn hai quyển.

    Là một môn Chưởng pháp và một môn Thối pháp.

    Chưởng pháp là Luyện Thiết Thủ.

    Thối pháp là Vô Ảnh Thối.

    Luyện Thiết Thủ hết sức bá đạo, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, tay không có thể hòa tan sắt thép, tinh luyện tạp chất, dùng công kích địch nhân chính là một cực hình.

    Vô Ảnh Thối là một môn Thối pháp có sở trường tốc độ, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, tốc độ ra cước rất kinh người.

    Quan trọng nhất chính là, chỉ cần là Thối pháp, phối hợp với khinh công đều có tác dụng, cụ thể tăng thêm bao nhiêu, phải xem hỏa hầu của khinh công cùng Vô Ảnh Thối.

    Bởi vì hắn là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, hai môn Võ học đáng lẽ 30 ngàn điểm cống hiến, chỉ lấy bảy thành, cần 21 ngàn điểm cống hiến.

    Làm Lý Phù Trần tiết kiệm được 9 ngàn điểm cống hiến.

    Cuộc sống tiếp theo, Lý Phù Trần một mực khổ luyện Vô Ảnh Thối cùng Luyện Thiết Thủ.

    Dĩ nhiên, đối với Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp, Lý Phù Trần cũng không chậm trễ chút nào.

    Nhưng sau khi Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Đại Thành, quan trọng là ở lĩnh ngộ, ngược lại không cần luyện tập nhiều.

    Thoáng một cái, Lý Phù Trần trở thành đệ tử Nội Tông đã một năm.

    Trong băng thiên tuyết địa, thiếu niên thúc giục Xích Hỏa Chân khí, đánh ra một chưởng, hồng quang rực rỡ, xung quanh mấy thước, tất cả băng tuyết đều bị hòa tan.

    – Không hổ là Luyện Thiết Thủ, lại khiến Xích Hỏa Chân khí có thể phát huy đến trình độ như vậy.

    Lý Phù Trần hết sức hài lòng với uy lực của Luyện Thiết Thủ, khó miệng nhếch lên.

    Thu lại Xích Hỏa Huyền Công, Lý Phù Trần vận chuyển Phong Ảnh Quyết, thân hình nhảy thật cao, sau đó lóe lên, đá vào một khối Tinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ một người.

    Trong một hô hấp, cũng không biết Lý Phù Trần đá bao nhiêu cước vào Tinh Thiết Khoáng Thạch.

    Bởi vì tốc độ quá nhanh, giống như có ba bốn Lý Phù Trần đang đá vào Tinh Thiết Khoáng Thạch vậy.

    Đáng sợ nhất là, trừ âm thanh phát ra khi khoáng thạch bị đá vào, thì Lý Phù Trần không có phát ra một chút xíu động tĩnh nào, cả người giống như quỷ mị, hữu hình vô chất

    Ầm!

    Một cước cuối cùng, thân hình của Lý Phù Trần chớp động, như một luồng khói xanh rơi trên mặt đất.

    Ngoài năm thước, Tinh Thiết Khoáng Thạch đã bể tan thành bày tám khối.

    Mấy tháng tu luyện, Luyện Thiết Thủ cùng Vô Ảnh Thối đều bị Lý Phù Trần tu luyện tới cảnh giới Đại Thành.

    So với Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp, Luyện Thiết Thủ cùng Vô Ảnh Thối dễ tu luyện hơn một chút.

    Còn Linh hồn màu xanh, Lý Phù Trần rất ung dung.

    Tâm thần chìm vào Thức Hải, Lý Phù Trần thấy quang cầu màu xanh đại biểu Linh hồn của mình, đã có hai thành chuyển thành màu lam nhạt.

    – Tốc độ chuyển biến rất chậm, xem ra cần phải một thời gian dài sau đó mới hoàn toàn chuyển thành màu lam nhạt.

    Mặc dù không biết làm sao, nhưng Lý Phù Trần cũng không có biện pháp nào, đối với hắn hiện tại mà nói, thì Linh hồn màu xanh đã đủ dùng.

    – Là lúc đi kiếm điểm cống hiến.

    Trở thành đệ tử Nội Tông đã một năm, Lý Phù Trần chưa từng đi Thương Lan Hồ lần nào.

    Đối với hắn mà nói, nếu vì kiếm điểm cống hiến, hy sinh thời gian và không gian tu luyện Võ học, có chút bỏ vốn lấy vụn.

    Dù sao thì kiếm điểm cống hiến cũng chính vì mạnh mẽ hơn.

    Bây giờ tất cả Võ học Kiếm pháp của hắn đều Đại Thành, không cần dốc sức tu luyện, chỉ cần từ từ tìm hiểu là được.

    Cho nên đi tới Thương Lan Hồ cũng không ảnh hưởng đến hắn.

    Một ngày này, trên Điếu Ngư Đài của Thương Lan Hồ, xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.

    Một tên đệ tử Nội Tông lại chạy đến Thương Lan Hồ câu cá.

    Phải biết rằng đệ tử Nội Tông có rất nhiều con đường kiếm điểm cống hiến, tùy tiện hoàn thành một cái nhiệm vụ, thì có một hai ngàn thậm chí mấy ngàn điểm cống hiến.

    Mà ở câu cá ở Thương Lan Hồ, vận khí tốt, một tháng có thể câu được Bảo Ngư giá trị hơn ngàn điểm cống hiến.

    Nhưng nếu vận khí kém, một tháng chỉ câu được Bảo Ngư giá một hai trăm điểm cống hiến là chuyện bình thường.

    – Thật là kỳ quái, đệ tử Nội Tông lại chạy tới cùng chúng ta tham gia náo nhiệt.

    – Chẳng lẽ lăn lộn ở Nội Tông quá kém hay sao.

    Có đệ tử Ngoại Tông thấp giọng nghị luận.

    – Các ngươi biết cái gì, hắn chính là Lý Phù Trần sư huynh, đã từng là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, làm sao có thể lăn lộn kém được.

    Có đệ tử Ngoại Tông biết Lý Phù Trần liền nói.

    – Nguyên lai hắn chính là Lý Phù Trần sư huynh?

    Nghe vậy, mọi người kinh ngạc.

    Lý Phù Trần lưu lại sự tích ở Ngoại Tông quá sâu sắc, chỉ là thành tích sáu khắc độ ở Thí Luyện Tháp, cũng đủ mọi người tôn kính.

    – Lý Phù Trần sư huynh còn có một ngoại hiệu, gọi là Vương giả câu cá.

    – Vương giả câu cá, có ý gì?

    Đệ tử Ngoại Tông mới tới hỏi.

    – Người khác câu Bảo Ngư, một tháng tối đa chỉ câu được một hai ngàn điểm cống hiến, còn Lý Phù Trần sư huynh, một tháng có thể câu được Bảo Ngư giá trị hơn một vạn điểm cống hiến.

    – Không thể nào, điều này sao có thể.

    – Một tháng hơn một vạn? Ta nghe nói điểm cống hiến chức vị của phần lớn Trưởng Lão Ngoại Tông, một năm cũng chỉ một hai vạn mà thôi.

    – Lừa ngươi làm gì, ai quen thuộc Lý Phù Trần sư huynh, người nào mà không biết.

    – Quá kinh khủng, một tháng hơn một vạn, cái này có thể đổi bao nhiêu đan dược thối thể Hoàng cấp Trung giai chứ?

    Lý Phù Trần xuất hiện, trong nháy mắt liền trở thành vạn chúng chú mục, sau khi nghe được sự tích của hắn, mọi người kính nể và hâm mộ.

    Đối với chuyện này, Lý Phù Trần cười nhạt, không có nói gì.

    Cuộc sống câu cá rất khô khan, cũng rất nhàm chán, thời gian cứ như vậy qua đi.

    Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua…

    Chớp mắt, chín tháng trôi qua.

    Lý Phù Trần đã câu cá chín tháng, điểm cống hiến từ 21 ngàn, tăng lên 150 ngàn, lấy thân phận đệ tử Nội Tông Nhắt đẳng của hắn, có thể đổi một môn công pháp luyện thể Hoàng cấp Cao giai rồi.

    Nhưng trước đó hắn phải hoàn thành nhiệm vụ của tông môn năm nay.​
     
    shaoyun, inthenight, matcodon and 3 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 102: Đi Thú Huyết Trấn

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh, đánh chết tội phạm truy nã Triệu Đại Hổ.

    Triệu Đại Hổ, Quy Nguyên cảnh thất trọng.

    Tu luyện công pháp, Hoàng cấp Cao giai, Mãnh Hổ Công.

    Tu luyện Võ học, Mãnh Hổ Quyền, Mãnh Hổ Kiếm Pháp.

    Nhiệm vụ khen thưởng, 5 ngàn điểm cống hiến.

    Lý Phù Trần không tiếp nhận nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn, mà chỉ nhận một cái nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh.

    Đồng dạng là nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh, nhưng khen thưởng sau khi đánh chết Triệu Đại Hổ thấp hơn rất nhiều so với tiêu diệt Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, nhiệm vụ sau khen 8 ngàn điểm cống hiến.



    Đây là một thị trấn nhỏ yên tĩnh.

    Con đường của trấn nhỏ gồ ghề, luôn luôn có thể thấy phân trâu phân ngựa, bốc mùi nồng nặc.

    Giữ trấn nhỏ có một tửu lâu đơn sơ.

    Một tên đại hán hung ác đang ăn uống một cách thô lỗ, bên tay phải đặt một thanh kiếm to không vỏ, nhìn qua rất có lực sát thương.

    Cộp cộp.

    Một người thiếu niên đi vào.

    Ánh mắt của thiếu niên đảo qua, phát hiện đại hán.

    – Triệu Đại Hổ.

    Lý Phù Trần mở miệng nói.

    Triệu Đại Hổ ngẩng đầu nhìn Lý Phù Trần:

    – Ngươi tới đuổi giết ta?

    – Không sai.

    – Chỉ bằng ngươi.

    – Chỉ bằng ta.

    – Nằm mơ!

    Loảng xoảng!

    Triệu Đại Hổ hất bàn, thứ ăn bay tung tóe, cả người giống như mãnh hổ, chạy ra đường nhỏ, sau đó khuỵu gối bắn ra, nhảy lên mái hiên, bắt đầu chạy như bay.

    Trong tửu lâu.

    Bóng người của Lý Phù Trần đã sớm biến mất không thấy, bên ngoài tửu lâu, thỉnh thoảng có thể thấy một ảo ảnh đang chớp động.

    Trên sườn núi ngoài trấn nhỏ, Triệu Đại Hổ ngừng lại, phía trước hắn, Lý Phù Trần lẳng lặng đứng nơi đó.

    – Ngươi không trốn được.

    Lý Phù Trần nhàn nhạt nói.

    Lệ khí trên người Triệu Đại Hổ bùng nổ:

    – Thằng nhóc con, ngươi thật cho là ta sợ người sao, ta chỉ sợ giết ngươi rồi đưa tới Thương Lan Tông đuổi giết mà thôi.

    Đánh chết đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, không thể nghi ngờ gì sẽ bị Thương Lan Tông chú trọng, Triệu Đại Hổ không hy vọng có đệ tử Nội Tông lợi hại hơn đuổi giết.

    – Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được một chưởng của ta, ta tha cho ngươi một mạng.

    Lý Phù Trần gác tay trái sau lưng, tay phải buông lỏng.

    – Nhận lấy cái chết.

    Triệu Đại Hổ nắm lấy kiếm to bằng thép, điên cuồng chém tới Lý Phù Trần, Chân khí xé rách không khí tạo thành âm thanh như mãnh hổ gầm thét.

    Thân hình của Lý Phù Trần lóe lên, tránh đi một kiếm điên cuồng của Triệu Đại Hổ, tay phải như tia chớp vỗ trúng bả vai của Triệu Đại Hổ.

    Hồng quang chói mắt hiện ra, một chưởng này của Lý Phù Trần có lực sát thương kinh người.

    Bả vai của Triệu Đại Hổ trong nháy mắt nám đen, sụp xuống, cả người giống như rơm rạ, bay ra ngoài.

    Trong nháy mắt liền chết đến không thể chết lại.

    – Mười ba tháng, thực lực của ta tăng thêm ít nhất hai lần!

    Một chưởng đánh gục Triệu Đại Hổ, Lý Phù Trần không chút nào kinh ngạc.

    Không ai có thể hiểu rõ thực lực của hắn hơn bản thân hắn.

    Mười ba tháng, Linh hồn của hắn đã có năm thành chuyển thành màu lam nhạt.

    Xích Hỏa Huyền Công đột phá đến tầng thứ mười ba.

    Tu vi đạt tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng.

    Ngoài ra, Phong Ảnh Quyết, Lưu Tinh Kiếm Pháp, Luyện Thiết Thủ cùng với Vô Ảnh Thối, liên tục đột phá đến cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.

    Các loại đột phá này làm bản thân hắn cũng không biết thực lực đang ở tầng thứ nào, cho nên hắn mới nhận một nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh thử một chút.

    Đúng như dự đoán, thực lực của Triệu Đại Hổ tương đương với nam tử đeo mặt nạ, ngay cả một chưởng của hắn cũng không tiếp được, trực tiếp bị miểu sát.

    Phải biết rằng mười ba tháng trước, Lý Phù Trần phải phí hết tâm tư mới đánh chết nam tử đeo mặt nạ được.

    Từ trên người Triệu Đại Hổ lấy được mấy tấm kim tạp một ngàn kim tệ, Lý Phù Trần chặt đầu đối phương, lặng lẽ rời đi.



    Nhiệm Vụ Đại Điện.

    – Hả, nhiệm vụ cần nhiều người?

    Sau khi giao nộp nhiệm vụ, Lý Phù Trần cũng không rời khỏi, hắn muốn tiếp nhận một nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn.

    Làm nhiệm vụ của tông môn tuy không kiếm được nhiều điểm cống hiến như câu Bảo Ngư, nhưng có thể nhận được nhiều kim tệ.

    Ở trong tông môn, giá trị của kim tệ không bằng điểm cống hiến, nhưng ở bên ngoài, điểm cống hiến hầu như không có tác dụng gì, kim tệ mới là tiền tệ lưu thông.

    Nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn rất nhiều, Lý Phù Trần chọn một hồi, chợt phát hiện một nhiệm vụ cần nhiều người.

    Nhiệm vụ này là giúp Cuồng Thú Thành, Thú Huyết Trấn chống đỡ thú triều.

    Khen thưởng là 10 ngàn điểm cống hiến.

    “Chống đỡ Yêu thú sao?”

    Lý Phù Trần đối với nhiệm vụ này thật tò mò.

    Vân Vụ Thành đã từng bùng nổ nhiều lần thú triều, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua.

    – Vị sư đệ này, ta khuyên ngươi không nên nhận nhiệm vụ này.

    Kế bên, một tên đệ tử Nội Tông mặt vuông lớn tuổi hơn Lý Phù Trần tốt bụng nói.

    Lý Phù Trần nói:

    – Vì sao?

    – Chống đỡ thú triều, vô cùng vất vã dài lâu, hơn nữa hết sức nguy hiểm, nhận nhiệm vụ này, hoặc là đệ tử Nội Tông có tu vi đạt tới Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên, hoặc là đệ tử Nội Tông có thiên phú luyện thể kinh người.

    Lý Phù Trần nói:

    – Không nguy hiểm, ta cũng không nguyện ý tiếp nhận.

    Đệ tử Nội Tông mặt vuông lắc đầu nói:

    – Thú triều không có đơn giản như ngươi nói vậy, không chỉ cần thực lực mạnh mẽ, mà còn yêu cầu Chân khí hùng hậu, phỏng chừng thực lực mạnh mà Chân khí không đủ hùng hậu, sợ rằng đến lúc đó cũng không kịp nuốt Hồi Khí Đan. Nếu Chân khí đủ hùng hậu, mà thực lực không cao, sơ hở một chút là nguy hiểm tới tính mạng, đệ tử Nội Tông chết trong nhiệm vụ này hằng năm không có mười cái cũng có tám cái.

    – Đa tạ sư huynh nhắc nhở, nhưng ta đối với mình có lòng tin.

    Lý Phù Trần từ chối khéo ý tốt của đối phương.

    – Ta chỉ khuyên ngươi một câu mà thôi, có nghe hay không là do ngươi.

    Đệ tử Nội Tông than thở rời đi.

    Hôm nay hắn có ý tốt muốn khuyên Lý Phù Trần, tránh cho đối phương bỏ mạng ở Thú Huyết Trấn.

    Không nghĩ đến đối phương khăng khăng một mực, không để ý đến khuyên bảo.

    Xem ra những tên đệ tử Nội Tông mới lên này, không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.

    Nếu nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn có thể dễ dàng hoàn thành, thì còn gọi là nhiệm vụ Khó khăn sao?

    Tốn hơn nửa tháng, Lý Phù Trần mới chạy đến Cuồng Thú Thành, Thú Huyết Trấn.

    Cuồng Thú Thành được gọi là Cuồng Thú Thành, bởi vì nơi này gần Cuồng Thú Sơn Mạch, Yêu thú trong Cuồng Thú Sơn Mạch vô cùng điên cuồng, hằng năm sẽ tàn phá Cuồng Thú Thành một lần, mỗi mười năm sẽ bộc phát một lần thú triều quy mô lớn.

    Thú Huyết Trấn, là trọng trấn đệ nhất của Cuồng Thú Thành.

    Nghe nói đã từng có một con Yêu thú Ngũ cấp rơi máu tại Thú Huyết Trấn, làm thiên địa linh khí nơi này hết sức nồng nặc, tu luyện ở đây, làm chơi ăn thật.

    Nhưng cũng vì nguyên nhân này, làm cho Thú Huyết Trấn trở thành một trong những mục tiêu tấn công chủ yếu của Yêu thú trong Cuồng Thú Sơn Mạch.

    Lúc mới đến, Lý Phù Trần không khỏi cảm thán kích thước của Thú Huyết Trấn.

    Thú Huyết Trấn so với thị trấn khác lớn hơn gấp mấy lần, tường rào bao quang cao tới hai mươi thước, dầy mười thước, đều do khoáng thạch đúc thành, vô cùng cứng rắn.

    Dù Lý Phù Trần cũng không có biện pháp một đòn phá vỡ tường rào này, mấy chục đòn cũng không được, kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh của hắn, một kiếm có thể xuyên qua một lỗ sâu một thước, coi như liên tục mấy chục kiếm, cũng chỉ có thể làm tường rào thủng thành tổ ong mà thôi.

    Thú Huyết Trấn tổng cộng có hai cửa trấn, Lý Phù Trần cửa tây đi vào.

    Trong Thú Huyết Trấn, có rất nhiều Võ giả, từng đội từng đội đi qua đi lại tuần tra.

    Những đội binh này chính là quân lính của Thú Huyết Trấn, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí cảnh cửu trọng.

    Ngoài ra, Lý Phù Trần còn thấy không ít đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cũng giống như lời của đệ tử Nội Tông mặt vuông, đều có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên.

    – Lý Phù Trần.

    Một âm thanh trong trẻo gọi Lý Phù Trần, Lý Phù Trần quay đầu nhìn lại, là Ô Thanh Mai, nàng mặc một bộ trang phục đệ tử Nội Tông màu xanh, nhìn qua rất quyến rũ, trong đám người hết sức nổi bật, hấp dẫn vô số ánh mắt ái mộ.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)