Huyền Huyễn Vạn Yêu Chi Tổ - Cô Độc Phiêu Lưu (New: C156)

  1. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Vạn Yêu Chi Tổ

    Tác giả: Cô độc phiêu lưu



    Chương 144: Cầm gia Hoa quốc


    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us





    Bất kể là huynh đệ hay phụ tử, nhiều khi chỉ vì ngôi bảo tọa mà cốt nhục tương tàn, huynh đệ phản bội, cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.

    Thường thường, trong chốn cung đình đều diễn ra vô vàn cảnh tượng khác nhau, không khác gì một cái tiểu thế giới, trong đó có đủ loại âm mưu quỷ kế, coi như nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

    Tỷ như Hoa Văn Vũ, bị đệ đệ Hoa Thanh của mình phái người truy sát, mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, chính là chuyện bình thường trong Hoàng gia, tuyệt đối không phải là thiểu số.

    Dọc theo đường đi, Hoa Văn Vũ thấy Đế Thích Thiên đối với tình cảnh trong thế tục dường như rất có hứng thú, bèn đem một số sự tình đơn giản ở vùng lân cận nói qua cho hắn.

    Bạch Hồ khi còn ở Vạn Yêu Cốc nói cũng không sai, các nước phía đông xác thực rất hỗn loạn, giết chóc lẫn nhau không ngừng.

    Mỗi một quãng thời gian, tại đây đều có quốc gia bị diệt vong, cũng có quốc gia mới quật khởi từ trong hỗn loạn.

    Tình cảnh như vậy, đã giằng co ròng rã trong mấy trăm năm, đến bây giờ, số quốc gia còn lại chỉ vẻn vẹn ba nước, tạo thành thế chân vạc hết sức vững vàng.

    Theo thứ tự là Hoa quốc, Tề Quốc và Chu quốc.

    Trong ba nước, Hoa quốc có kinh tế phát triển nhất, quốc lực mạnh nhất, bởi vì nước này có vài thứ đặc sản thịnh hành ở khu vực lân cận, khiến cho chỉnh thể của quốc gia đi lên, vì thế, quốc lực mới chiếm vị trí đầu tiên, mà Tề Quốc lại lấy quân sự xưng danh, dân phong bưu hãn (dân chúng ngưu bức), hơn nữa, tướng lĩnh trong nước đối với nghệ thuật quân sự, đều có chỗ độc đáo.

    Vì thế, về mặt quân sự, có thể nói là số một trong ba nước.

    Còn Chu quốc, lại coi trọng nhất việc đồng áng, hơn nữa, vị trí địa lý trước giờ đều mưa thuận gió hòa, vô cùng phồn hoa. Trong ba nước, nhân khẩu Chu quốc là nhiều nhất.

    Ba quốc gia, mỗi nước một vẻ, không ai vượt qua ai, càng không thể đem hai quốc gia còn lại nuốt chửng.

    Cho nên, chinh chiến qua lại giữa ba quốc gia đã kéo dài mấy trăm năm, ở vùng biên giới tiểu chiến sự xảy ra không ngừng, còn đại chiến thỉnh thoảng lại phát sinh, hầu như năm nào cũng có.

    Mà mỗi lần chiến tranh, trên chiến trường đều có mấy trăm ngàn đến hàng triệu quân lính chém giết lẫn nhau. Quả thực là máu chảy thành sông.

    Mấy trăm năm qua, đại địa dưới chân, tùy tiện bốc lên một nắm đất, đều lẫn màu màu đỏ, đều ngửi thấy từng đợt máu tanh, bởi vì nơi đây từng chồng chất ngàn vạn bạch cốt.

    Phiến chiến trường này, bị người ta xưng là "Hoang Nguyên đẫm máu và nước mắt".

    Đừng nói ở lại bên trong, cho dù chỉ đi ngang qua, cũng cảm thấy từng trận âm phong hàn khí bức người. Nếu thể chất yếu một chút, chỉ sợ sau khi đi qua, sẽ mắc bệnh nặng. Thật sự là một hung địa đáng sợ.

    "Lạch cạch! Lạch cạch!"

    Đế Thích Thiên yên lặng tiến về phía trước. Mặt trời ngã về phía tây, ánh tà dương nhuộm màu đỏ thắm, tựa như một ngọn lửa đem mây nung đến rực rỡ, hình thành nên một cỗ ý cảnh đặc biệt.

    "Văn Vũ, người Hoa quốc các ngươi có am hiểu âm luật, có nhiều người có cầm kỹ cao siêu hay không?"

    Nghe xong vài điểm khái quát về thế cuộc hiện tại, trong đầu Đế Thích Thiên đã hình dung ra đại khái tình huống nơi đây, nhưng cũng không qua mức lưu ý, dù sao, hắn đến đây không phải để đánh nhau, mà là để học âm luật. Học cầm kỹ mới là mục đích chính của hắn lần này.

    Hắn phỏng đoan, Hoa Văn Vũ là hoàng tử Hoa quốc, đối với cao thủ, tông sư âm luật bên trong Hoa quốc khẳng định sẽ tương đối hiểu rõ, cho dù không tinh tường, thì cũng sẽ biết đại khái một chút, nói chung, so với bản thân hắn quen thuộc hơn rất nhiều, nên mới mở miệng hỏi thăm một chút, thử xem có tìm được một vài tin tức hữu dụng hay không.

    "Đế tiên sinh, ngài muốn tìm người hiểu âm luật, muốn tìm nhạc công?"

    Trong giọng nói của Hoa Văn Vũ mang theo thần sắc kinh ngạc, thân phận của Đế Thích Thiên hắn cũng biết, chính là Yêu tộc, ở trong miệng tu tiên giả chính là Yêu quái, từ trước đến nay đều hung ác tàn bạo, gặp người là sẽ tàn nhẫn ăn thịt. Làm sao lại đi hứng thú với những thứ đàn ca phong nhã kia. Cho nên, nghe thấy hắn đột nhiên hỏi đến chuyện âm luật, Hoa Văn Vũ thiếu chút nữa cũng giật mình.

    "Ừm!"

    Đế Thích Thiên hơi khẽ cau mày, toát ra uy thế nồng đậm, lạnh nhạt nói:

    "Thứ không nên hỏi, ngươi tốt nhất đừng hỏi."

    Trong tiếng nói, mang theo ý tứ cảnh cáo nhè nhẹ.

    "Vâng, vâng!"

    Hoa Văn Vũ nghe xong, trong lòng cả kinh, vội vã đáp ứng một tiếng, hắn khó khăn lắm mới tìm được một vị cường giả làm chỗ dựa, sao giám chần chừ thêm nữa, nói:

    "Hoa quốc ta tất nhiên có âm luật đại sư, hơn nữa, bên trong Hoa quốc, có một gia tộc đối với âm luật có trình độ cực cao. Khi biểu diễn, mỗi một khúc đều như thiên tốc chi âm (tiếng trời), vạn kim khó cầu."

    Nói xong, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ say mê, dường như, đang hồi tưởng lại một tình cảnh tươi đẹp nào đó.

    "Ồ! Có thế gia như vậy à?"

    Đôi mắt cô lạnh của Đế Thích Thiên nhất thời bắn ra hai đạo tinh quang khiếp người, trong lòng bắt đầu tập trung lưu ý.

    Hoa Văn Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, dường như sợ Đế Thích Thiên không tin, mới nói tiếp:

    "Đế tiên sinh, đây là thật. Ngài có thể ở trong nội cảnh Hoa quốc tùy tiện hỏi thăm sẽ biết, vãn bối tuyệt không nói dối. Gia tộc này gọi là Cầm gia, truyền thừa đã mấy trăm năm rồi. Người Cầm gia, mỗi đời đều tinh thông đủ loại nhạc khí. Thời điểm sinh nhật phụ hoàng trước kia, vãn bối từng được nghe qua một lần, lúc ấy, toàn bộ cung điện, ngoại trừ tiếng đàn ra, đều không còn một thanh âm nào khác, vang vọng suốt hai ngày không tan. Thiên tốc thanh âm, đúng là thiên tịch thanh âm, chỉ cần nghe qua một lần, cả đời sẽ khó quên."

    Nét mặt Hoa Văn Vũ mang theo vẻ ngóng trông nồng đậm, than thở nói:

    "Nghe nói, đại tỷ thế hệ này của Cầm gia - Cầm Tâm cô nương, một thân cầm nghệ đã siêu phàm thoát tục, đạt tới cảnh giới bất khả tư nghi, cầm âm vang lên, đến hồ điệp nghe được cũng chạy đến, uyển chuyển nhảy múa chung quanh. Đáng tiếc, vãn bối vẫn chưa có cơ hội gặp qua nàng một lần.”

    Từ ngữ khí lẫn thần sắc của Hoa Văn Vũ, có thể nhìn ra, hắn đối với Cầm gia thán phục cỡ nào.

    "Có chuyện như vậy thật à."

    Hai mắt Đế Thích Thiên lấp lánh ánh sáng.

    Trình độ âm luật của Cầm gia thế nào, hắn cũng không để ý lắm, mà chỉ muốn từ trên người bọn họ học được thứ mình cần.

    Thầm nói: Nếu như Cầm gia thật sự như Hoa Văn Vũ nói, xem ra, chỗ này chính là nơi học tập cầm kỹ tốt.

    "Đế tiên sinh, ngươi chẳng lẽ đánh chủ ý với Cầm gia?"

    Hoa Văn Vũ sau khi phục hồi lại tinh thần cũng cẩn thận quét mắt nhìn về Đế Thích Thiên một chút, chần chờ nói:

    "Phụ hoàng ta từng nói, bất luận thế nào, cũng tuyệt đối không được động đến Cầm gia, nếu không sẽ rước lấy đại họa."

    Đế Thích Thiên nghe xong, không khỏi liếc mắt nhìn hắn, mơ hồ đoán được, khả năng hắn lo lắng mình sẽ gây bất lợi với Cầm gia mới cố ý nói như vậy.

    Đương nhiên, cũng không phủ nhận hắn đang nói thật. Bên khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lãnh đạm nói:

    "Yên tâm, người không phạm ta, bản Vương cũng không tùy ý đi gây phiền phức với người bình thường. Chuyện Cầm gia, ngươi chớ xía vào, ta tự nhiên sẽ đích thân đi xem xét."

    Từ trong lời nói của Hoa Văn Vũ, hắn nghe được một chút ý nhị không bình thường, thầm nói: Động tới Cầm gia sẽ có đại họa? Lời này lại từ trong miệng một vị Hoàng đế nói ra, có thể khiến một vị Đế vương cảm thấy như vậy, lẽ nào, Cầm gia không phải là thế gia phổ thông, mà là thế gia tu tiên? Nếu không, có thể uy hiếp được hoàng thất, ngoại trừ đám tu tiên giả lẫn trong thế tục ra, thì còn ai khác?

    Trong lòng lóe lên đủ loại ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không hiển lộ mảy may nào.

    Chỉ là, hắn cũng không tự chủ được đối với Cầm gia này nổi lên lòng hiếu kỳ nhàn nhạt. Càng muốn nhìn qua một chút, xem bọn họ đến tột cùng là dạng tồn tại gì.

    Hỏi qua Hoa Văn Vũ, hắn biết được, sơn trang Cầm gia tọa lạc ở Đế đô, cũng chính là thành Kinh Hoa.

    Một đường hỏi dò, bất tri bất giác, đã ra khỏi khu rừng, tiến vào trong một trấn nhỏ tên là Bình An. Lấy danh tự như vậy, ý tứ đã rất thẳng thắn, chính là hy vọng có thể bình an sinh sống chỗ này.

    "Xâu kẹo hồ lô, bán xâu kẹo hồ lô đây, hai văn tiền một chuỗi."

    "Thịt chó. Thịt chó bào chế bằng bí phương tổ truyền đây, tuyệt đối đủ vị, mời vào ăn mấy bát."

    "Mộc Điêu, Mộc Điêu loại tốt nhất đây, chuyên điêu khắc thực nghiệm."

    Vừa vào trấn, đã nghe từng tiếng thét to liên tiếp vang lên, trên đường phố, từng nhóm người túm năm tụm bảy đi lại không ngừng, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.

    Đám hài đồng ngươi đuổi ta chạy, đùa giỡn chung quanh, tiếng nói tiếng cười vô cùng trong trẻo, khiến cho người ta phi thường thoải mái.

    Liễu rũ bên sông, thuyền đung đưa trong nước. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, tạo thành từng mảnh sóng nước chập chờn, trông thật dễ chịu.

    Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đế Thích Thiên có một loại xúc động cảnh còn người mất, trong lòng gợn sóng, nhưng vẫn cảm thấy cùng đoàn người náo nhiệt này, khó có thể dung nhập với nhau, hoàn toàn xa lạ.

    "Đúng á, kiếp trước ta là người, kiếp này đã là Yêu. Yêu tộc mới là bộ tộc của Đế Thích Thiên ta hiện giờ.”

    Trong lòng âm thầm than nhẹ, lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều thêm. Người thì làm sao, mà yêu thì thế nào, cũng đều là sinh linh trong thiên địa mà thôi.

    Người có quyền sinh tồn, yêu cũng vậy.

    "Đế tiên sinh, cái trấn nhỏ này vãn bối từng đi qua, biết một cái khách điếm trong đó, nhìn sắc trời lúc này, không bằng chúng ta trước tiên tạm tới đó nghỉ ngơi một đêm, ăn một chút gì đó, sáng sớm ngày mai lại thuê một chiếc xe ngựa, chạy tới Đế đô."

    Hoa Văn Vũ nhìn đám người qua lại trước mắt, trong lòng không khỏi lộ ra cảm giác cách một thế hệ.

    Đối với hắn, lần này quả thực chính là trở về từ cõi chết.

    "Vừa vặn ta cũng muốn nếm thử một chút mỹ vị trong thế tục."

    Đế Thích Thiên gật gù đáp.

    Hắn quả thật hơi chút hoài niệm những món ăn ngon trước đây, quan trọng nhất là, khách sạn tửu lâu tam giáo cửu lưu như vậy, chính là địa phương ngư long hỗn tạp, tin tức chỗ này thường linh thông nhất, đi vào trong đó ngồi một chút, nói không chừng có thể nghe được một vài tin tức hữu dụng, làm phong phú thêm nhận thức về thế tục của hắn.

    "Ha ha, Đế tiên sinh nếu muốn ăn, thì sau khi quay lại Đế đô, ta sẽ cho ngự trù trong cung làm cơm cho ngài, muốn ăn cái gì cũng được."

    Hoa Văn Vũ nghe xong, ánh mắt chợt lóe sáng, đem điểm này nhớ kỹ trong lòng.

    Vừa nói, một bên vừa đi trước dẫn đường.

    Không lâu lắm, hai người đã đến trước một tòa khách điếm cao ba tầng, tên gọi cũng trùng với tên thị trấn, khách sạn Bình An.


     
    rukuru, dante2k1, tanvuong404 and 9 others like this.
  2. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Vạn Yêu Chi Tổ

    Tác giả: Cô độc phiêu lưu



    Chương 145: Cầm gia chọn rể


    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us


    Khách sạn này kiến tạo hết sức cao minh, phân ra tiền viện và hậu viện. Tiền viện mang dáng dấp cổ xưa, chính là tửu lâu, để cho khách nhân lui tới ăn uống, mà bốn tầng hậu viện lại có chức năng giống như khách sạn, làm nơi dừng chân cho khách nhân.


    Chỗ ăn cơm lẫn chỗ dừng chân, đều đầy đủ cả, nên không thể không nói, chưởng quỹ khách sạn này quả thật là người có đầu óc làm ăn.



    Mới vào khách sạn, một tên tiểu nhị đứng cửa đã lanh lợi tiến lên phía trước, cười bồi nói:


    "Hai vị khách quan muốn ăn cơm hay nghỉ trọ, bản điếm không chỉ có loại phòng tốt nhất, mà còn có tuý kê (gà say) gồm năm hượng vị hảo hạng và rượu thanh tuyền cực ngon. Đảm bảo thoả mản hai vị.”



    Ánh mắt tiểu nhị lưu chuyển trên thân hai người một hồi, phát hiện ra Đế Thích Thiên một thân áo bào đen, tràn ngập uy nghiêm, còn Hoa Văn Vũ thì lại càng không cần phải nói, xuất thân Hoàng tộc, khí chất mang theo quý khí, cẩm y trên người cũng là loại tơ tằm thượng hạng nhất.



    Nhất thời con mắt tiểu nhị càng thêm sáng rực.



    Hoa Văn Vũ đương nhiên ôm lấy chuyện này vào người, gật gật đầu, trầm giọng nói:



    "Vừa ăn cơm lẫn nghỉ trọ. Cho chúng ta hai gian phòng hảo hạng, chỗ các ngươi có món gì ngon, có rượu gì hảo hạng toàn bộ cứ mang hết lên đây.”



    Nói xong, trong tay nhiều thêm một thỏi bạc tầm mười lạng, tiện tay ném cho tiểu nhị.



    "Vâng, vâng. Hai vị khách quan, mời lên lầu ba!"



    Nhận được bạc, khuôn mặt tiểu nhị càng thêm xán lạn, "đông đông đông" đã chạy trước dẫn đường, đưa hai người lên lầu ba.



    Khách sạn này làm ăn cũngkhông tệ, hơn một nửa số bàn đã đầy khách, đủ loại âm thanh, dệt thành âm hưởng hỗn loạn, tiếng cười đùa hi hi ha ha vang vọng khắp nơi.



    Lên tới lầu ba, hai người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, rất nhanh tiểu nhị đã đem thực đơn lên, đồng thời bưng thêm một vò rượu đặt trên bàn, nói: “Đây chính là Thanh Tuyền tửu!”



    Nói rồi gỡ con dấu cùng nắp vò ra, một luồng hương tửu từ bên trong nhất thời tràn ra, thập phần đặc biệt. Theo Đế Thích Thiên thầm đánh giá, tựa hồ có thể so sánh với Mao Thai kiếp trước hắn từng uống, thậm chí hương vị có vẻ thanh thuần hơn.



    Nói đến rượu và thức ăn, từ khi đến thế giới này, Đế Thích Thiên vẫn chưa từng thưởng thức qua, cho nên hiện tại nếm vào cảm thấy rất lạ miệng.



    "Vạn trượng hồng trần bất nguyện quy. Thử tâm đương hướng tửu trung túy. Tiệm hành tiệm thâm tùy tâm hành. Hoán lai bách dục triền thân miên. (*)"



    (*) Lược dịch: Vạn trượng hồng trần không nguyện về. Lòng này chìm đắm trong men say. Tựa như đã thấm vào tâm khảm. Đổi lại bách dục quấn triền miên.



    Vừa ăn uống, Đế Thích Thiên vừa không khỏi cảm khái:



    "Chẳng trách có người nói, thế tục chính là một cái chảo nhuộm lớn, chỉ cần tiến vào, muốn thoát thân ra được cũng khó, không phải không thể, mà là không muốn. Thất tình lục dục, dù là ai cũng khó nguyện vứt bỏ."



    Thời điểm hắn lẳng lặng ăn uống, không người nào thấy được, từ bốn phương tám hướng, từng sợi hắc khí màu đen đang dồn dập chui vào nội thể của Đế Thích Thiên, những sợi hắc khí này nếu dùng mắt thường sẽ không cách nào nhìn thấy được. Mà người bình thường cũng không cách nào cảm nhận được, đây chính là thất tình lục dục chi lực vốn tràn ngập trong thiên địa.



    Từ sau khi luyện chế xong Thất Tội Yêu Cầm, bất luận là đang ở trong hay ngoài cơ thể Đế Thích Thiên, yêu Cầm đều tự động hấp thu lực lượng thất tình lục dục trong phạm vi xung quanh, hóa thành sức mạnh của chính nó. Chỉ cần xung quanh có lực lượng thất tình lục dục là sẽ bị hấp dẫn tới một cách tự nhiên.



    Căn bản không cần Đế Thích Thiên khống chế.



    Dù đang dùng cơm, nhưng lỗ tai Đế Thích Thiên vẫn dựng đứng lên, cẩn thận lắng những thông tin hữu dụng từ những câu chuyện tán gẫu của đám người xung quanh, đột nhiên, một cuộc trò chuyện rơi vào trong tầm tai hắn:



    "Đại ca, ngươi nói xem, tin tức truyền đến từ Đế đô là thật hay giả, lẽ nào, Ngọc Cầm tiên tử thật sự muốn tuyển chồng sao?"



    Một câu nói này, nhất thời liền hấp dẫn sự chú ý của Đế Thích Thiên, tầm mắt hắn trong nháy mắt đã hướng về phía phương vị truyền đến âm thanh vừa rồi.



    Vừa nhìn sang, thân thể hắn cũng không khỏi khẽ rung lên, trên một cái bàn khác thuộc lầu ba, thình lình có hai thanh niên đang ngồi, khí chất cùng người bình thường khác biệt rất lớn, một bộ dạng cao cao tại thượng, dường như coi bản thân cùng người bình thường ưu việt hơn rất nhiều.



    Là hai tên tu tiên.



    Lông mày Đế Thích Thiên khẽ nhíu lại, nhưng trong nháy mắt đã lộ ra vẻ lãnh đạm, bởi vì hắn đã nhìn ra, tu vị của hai người này cũng không cao, đại khái đều là Luyện Khí trung kỳ.



    Tu sĩ như vậy, hắn sớm đã không để trong mắt, nếu muốn giết, chỉ cần vẫy tay một cái là xong.



    Có điều, nơi này dù sao cũng là thế tục, hắn không muốn vì giết vài tên tu sĩ mà bị bại lộ thân phận của mình, làm hỏng mục đích đến đây.



    Hơn nữa, cuộc nói chuyện của hai người cũng thu hút sự chú ý của hắn.



    "Ngọc Cầm tiên tử trong miệng bọn hắn hẳn xuất thân từ Cầm gia rồi, xem ra Cầm gia này quả thật không phải là thế gia phổ thông, mà là thế lực tu tiên giả trong thế tục. Mà Cầm Tâm kia lại muốn tuyển chồng, thật có ý tứ."



    Ánh mắt Đế Thích Thiên lấp lánh tinh quang.



    Từ câu nói của gã thanh niên kia, hắn đã phân tích ra rất nhiều sự tình, ít nhất có thể khẳng định, Cầm gia tuyệt đối là tu tiên thế gia. Lúc trước khi nghe Hoa Văn Vũ miêu tả, hắn đã sớm có ấn tượng với cô gái này. Dù sao chỉ đánh đàn đã có thể đưa tới hồ điệp cùng chung vui thì hoàn toàn không giống bình thường nữa rồi.



    Mà màn chiêu phu hiện giờ, cũng khiến hắn sinh ra hứng thú.



    Nghiêng tai tiếp tục lắng nghe.





    “Chuyện này sao giả được, cả Hoa Quốc, Tề Quốc lẫn Chu quốc, tu tiên thế gia cùng tán tu khắp nơi đều hướng về đế đô rồi. Lại nghe nói, Ngọc Cầm tiên tử này lớn lên quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn một mực che mặt, ngoại nhân chưa từng có ai thấy qua dung mạo của nàng, cũng không biết là thật hay giả.”



    Thanh y tu sĩ lớn tuổi còn lại mở miệng chậc chậc than thở.



    Nhưng nét mặt của hắn lại lộ vẻ chờ mong.



    "Đúng rồi, đại ca, lần chiêu thân này đến tột cùng là vì sao? Với thân phận của nàng, chỉ cần mở miệng là sẽ có vô số tuấn kiệt trẻ tuổi chạy ra tuỳ ý cho nàng lựa chọn. Việc gì phải làm thế.”



    Gã thanh niên nhỏ tuổi hơn vừa tò mò hỏi, vừa bưng chén rượu nhấm nháp.

    "Ha ha!!!”



    Thanh y tu sĩ cũng uống một ngụm rượu, đáp:



    “Đơn giản như vậy mà ngươi cũng phải hỏi sao, ta nghe người ta nói, phu quân Ngọc Cầm tiên tử muốn chọn cũng không giống người thường.”



    "Có gì không giống người thường?"



    Nghe đến đây, tinh thần Đế Thích Thiên cũng trở nên tỉnh táo, nói không chừng sẽ nghe được chuyện gì đó trọng yếu nên hắn đều dồn hết tinh thần tập trung lắng nghe.



    Hoa Văn Vũ ở bên cạnh lại không có tu vị như Đế Thích Thiên, căn bản không nghe được đoạn hội thoại giữa hai người kia, thấy bộ dáng chăm chú của Đế Thích Thiên lúc này, cũng đoán ra hắn đang lắng nghe chuyện gì đó, nên cũng thức thời không mở miệng.



    "Nghe nói, sau núi Cầm gia có một cấm địa, chỗ cấm địa này là nơi đám tiền bối Cầm gia bế quan, sâu trong cấm địa có một Cầm cảnh, mà Cầm cảnh này lại vô cùng hung hiểm, đã có rất nhiều tiền bối trong Cầm gia chết ở trong đó. Lần này Cầm gia khảo nghiệm chọn rể, sẽ đặt ra quy định, nếu người nào có thể từ trong Cầm cảnh lấy được cây Lục khinh Cầm, thì sẽ trở thành đạo lữ của Ngọc Cầm tiên tử.



    Thanh y tu sĩ tựa như tuỳ ý đáp, nhưng ai nghe qua cũng biết, đây hoàn toàn không phải là tin tức đơn giản có thể biết được.



    "Lục khinh Cầm?"



    Tên tu sĩ trẻ hơn nghe xong, sắc mặt không khỏi cả kinh, nói:



    “Chính là pháp bảo bổn mạng của vị tổ tiên sáng lập ra Cầm gia sao? Nghe nói, pháp bảo này đã đạt đến bổn mạng linh khí, một khi gảy ra một khúc, có thể khiến cho hơn vạn tên tu sĩ đều đắm chìm trong ảo cảnh, không điều khiển được ý thức mình nữa?”



    Trong mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, tựa như nghe được chuyện gì đó kinh khủng lắm.



    "Đúng vậy, chính là cây Cầm này."



    Thanh y tu sĩ gật gật đầu, phấn chấn nói thêm:



    "Tin tức này vừa truyền đi, đã có không biết bao nhiêu tu sĩ đang hướng về phía Cầm gia rồi, nếu thật sự có thể lấy được cây Lục khinh Cầm này, là có thể trở thành đạo lữ của Ngọc Cầm tiên tử rồi. Sau này, cũng sẽ có một chỗ dựa cường đại. Đáng tiếc, Lục khinh Cầm là bổn mạng pháp bảo huyết mạch truyền thừa, ngoại trừ huyết mạch Cầm gia ra, không ai có thể sử dụng nữa.”



    “Vậy sau khi ăn xong, chúng ta cũng mau chóng tới đế đô tham gia náo nhiệt đi.”



    Hai tên tu sĩ nói đến đây cũng không nhiều lời thêm, mà nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, vừa ăn vừa nói, tuy nhiên tốc độ ăn uống của bọn họ đã nhanh hơn trước rất nhiều.



    “Ngọc Cầm Tiên Tử? Cầm gia, Cầm cảnh!!! Tựa hồ sắp có chuyện thú vị phát sinh đây."



    Đế Thích Thiên nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa, vừa rồi hắn cũng nghe được không ít tin tức, đồng thời, sự hứng thú đối với Cầm gia lại càng tăng lên.



    Âm thầm nói: Xem ra, Cầm gia trước kia cũng từng là một tu tiên thế gia cường đại, chuyên tu luyện âm công, hơn nữa trải qua vô vàn tuế nguyệt, phương diện âm công khẳng định cũng có nhiều chỗ độc đáo. Cầm gia, ta muốn không đi cũng không được rồi.



    "Văn Vũ, sơn trang Cầm gia nằm ở nơi nào ngươi biết không?”



    Đế Thích Thiên nhìn về phía Hoa Văn Vũ dò hỏi.



    “Sơn trang Cầm gia? Đương nhiên biết."



    Hoa Văn Vũ nghe vậy, ngây ra một lúc, nhưng sau đó lập tức trả lời:



    “Đế tiên sinh nếu đã có hứng thú với Cầm gia như thế, vậy vãn bối sẽ đưa người đến đó. Lại nói tiếp, vị trí Cầm gia cư ngụ người thường cũng không cách nào thấy được, bọn hắn ở trong Tử Trúc Lân mà Hoa quốc ta vẫn xưng là Nhất tuyệt.”



    "Rất tốt, chờ sau khi đến đế đô hãy nói sau, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”



    Nói xong, Đế Thích Thiên lần nữa giơ đũa lên, nếm qua từng món ngon bày ở trên bàn. Hơn phân nửa rượu ngon và thức ăn đều tiến vào trong bụng hắn.



    Sau khi ăn xong, lại để cho tiểu nhị trực tiếp mang trăm bình "Thanh tuyền tửu” đến phòng mình, sau đó dùng túi trữ vật cất giữ, sau này nếu cần uống có thể lập tức lấy ra, còn chuyện tiền bạc, đương nhiên đều giao cho Hoa Văn Vũ chi trả.



    Sáng sớm hôm sau, hai người mướn một chiếc xe ngựa, chạy về hướng đế đô.

     
    rukuru, dante2k1, thanghe741 and 10 others like this.
  3. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Vạn Yêu Chi Tổ
    Tác giả: Cô độc phiêu lưu

    Chương 146: Dục vọng khôn cùng
    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us




    Vì sự tình Cầm gia, cho nên hai người cũng không có tâm tình ngắm nhìn phong cảnh, một lòng chỉ muốn mau chóng tới đế đô.



    Đế Thích Thiên ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt tĩnh tu, vừa thôi động Yêu Cầm hấp thu thất tình lục dục chi lực vừa vận chuyển công pháp hấp thu Yêu nguyên trong Yêu Phủ. Yêu nguyên theo kinh mạch lưu chuyển, nhưng luôn luôn phân ra một phần dung nhập vào trong Yêu thân của hắn.





    Nhắc tới thất tình lục dục chi lực, sau khi tiến vào thế tục, lượng thất tình lục dục chi lực trong trời đất so với thời điểm ở Nam Man nhiều hơn rất nhiều, xung quanh con đường xe ngựa di chuyển, sau khi tất cả thất tình lục dục chi lực bị hấp thu không còn, sẽ có vô số lượng chi lực cùng loại nhanh chóng từ nơi khác tràn đến.





    Loại thất tình lục dục này, dường như đều vô cùng vô tận.





    Có tư tưởng, thì sẽ có thất tình lục dục.



    Cho nên, trong thiên địa này, ngoại trừ thiên địa linh khí mà tu sĩ có thể cảm nhận ra, còn tràn ngập thất tình lục dục chi lực vô cùng vô tận.





    Chúng sinh đều là nguồn suối sinh ra thất tình lục dục chi lực.





    Cho nên, khắp thiên địa này, chỉ cần nơi nào có sinh linh tồn tại, thì nơi đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ khô cạn thất tình lục dục chi lực.





    “Thất tội Yêu Cầm có thể bằng vào thất tình lục dục vô cực luyện trận mà hấp thu thất tình lục dục chi lực trong thiên địa để tăng cường uy năng của bản thân, tiến tới lột xác tấn chức.



    Nếu như ta có thể tìm được một loại phương pháp nào đó chuyên hấp thu những thất tình lục dục chi lực này để tăng cường tu vị bản thân, đồng nghĩa với việc tạo ra một con đường tu luyện tắt rồi.



    Thất tình lục dục chi lực trong trời đất này đều cường thịnh hơn linh khí gấp nhiều lần, nếu như có thể hấp thu, thì tốc độ tu luyện của ta, sẽ tăng lên một cấp độ mới.



    Nói không chừng khi đó có thể tiến vào vô thượng bí cảnh dưới lòng đất, lấy được đại thần thông cũng nên.”





    Không tệ.





    Đế Thích Thiên đang muốn đánh chủ ý với thất tình lục dục chi lực, chỉ là, thứ lực lượng này hắn căn bản không cách nào hấp thu, coi như hấp thu được vào trong cơ thể, cũng sẽ vô pháp chuyển hoá thành lực lượng cho mình sử dụng.



    Sở dĩ Thất tội Yêu Cầm có thể hấp thu, là bởi vì nó có thất tình lục dục vô cực luyện trận, chẳng lẽ lại phải tạo ra một cái trận pháp trên thân thể mình hay sao?





    Trong đầu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩa này, chuyện như vậy là không thực tế.





    Càng khó khăn, lại càng kích thích sự ngông cuồng của Đế Thích Thiên, hắn tuyệt đối không vì vậy mà lùi bước.



    Thời gian kế tiếp, không lúc nào là hắn không nghĩ tới việc lợi dụng thất tình lục dục chi lực để tu luyện.



    Sáng tạo ra một môn công pháp mới, chuyên môn dùng để hấp thu thất tình lục dục chi lực?





    Ý nghĩ này loé lên, Đế Thích Thiên đã không khỏi âm thầm cười khổ, muốn sáng chế công pháp, tu vị của hắn hiện tại vẫn chưa đủ, lịch duyệt cũng chưa đủ phong phú, mà ngay cả cơ duyên cũng còn thiếu.



    Sáng tạo một môn công pháp, nói dễ hơn làm.



    Trong lúc Đế Thích Thiên đang yên lặng tu luyện cùng suy tư, chiếc xe ngựa đã đi qua vài toà cổ thành, nhưng vẫn một mực không dừng lại, chỉ thỉnh thoảng ghé qua vài chỗ mua một ít đồ ăn, sau đó lại tiếp tục lên đường.





    Không phải Đế Thích Thiên không muốn dùng Ngự Phong Thuật để ngự phong phi hành, mà là, nếu như hắn dùng Ngự Phong Thuật, sẽ phải dùng đến Yêu khí, như vậy, chỉ sợ chưa đến được đế đô, đã dẫn tới vô số đại phiền toái. Cho nên hai người chỉ có thể mượn nhờ xe ngựa, chạy ngày chạy đêm.





    Rốt cục, đến ngày thứ chín, xe ngựa đã đến trước cửa thành đế đô.





    "Răng rắc!!!”



    Xe ngựa dừng lại ngoài cửa thành, một tiếng động từ trong xe vang lên, cửa xe bị đẩy ra, Hoa Văn Vũ từ trong xe bước xuống, đứng trên mặt đất, nói:



    "Đế tiên sinh, có thể đi ra được rồi. Chúng ta đã đến đế đô.”



    Ánh mắt quét qua cổng thành đế đô một lần, nhìn thấy ba chữ “Kinh Hoa thành” trước cổng, vẻ mặt hắn không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp.





    "Nơi này chính là đế đô sao? Quả nhiên so với thành luỹ bình thường lớn hơn rất nhiều.”



    Đế Thích Thiên bước xuống xe, hai mắt đạm mạc nhìn tòa cổ thành trước mắt, quan sát một hồi, cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh thán.





    Hùng vĩ, tang thương, nồng đậm dấu vết thời gian.





    Thành cổ to lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, so với thành cổ bình thường lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa từng khối đá đen trên tường thành đều ngấn dấu vết của đủ loại đao kiếm binh khí.



    Trong tia nắng ban mai chiếu xuống, toà tường thành màu đen, đã hơi nhuộm sắc đỏ, chính là do dấu vết huyết dịch lưu lại.





    Hiển nhiên, toà thành cổ này đã tồn tại qua vô số tuế nguyệt, tuyệt đối không ngắn.





    "Ân. Đế tiên sinh, nơi này chính là Kinh Hoa thành - đế đô Hoa quốc ta, đợi sau này vào thành, vãn bối nhất định sẽ đưa ngài đi thăm thú khắp nơi một phen.”



    Ngữ khí Hoa Văn Vũ lộ vẻ cung kính, những ngày này, hắn vẫn một mực cố gắng kéo gần khoảng cách với Đế Thích Thiên.





    Đôi khi, trong lòng cũng loé lên một ý nghĩ: Xem ra Đế tiên sinh rất để ý đến tin tức của Cầm Tâm tiểu thư, nói không chừng hắn rất ưa thích mỹ nữ, nếu như ta có thể đem tỷ tỷ gã cho hắn, như vậy thì…



    “A!!! Ý ngươi là, chúng ta không cần vào thành?"



    Đế Thích Thiên nhíu mày lại, Vương vân màu tìm trên trán hơi lập loè một chút, một cổ uy áp từ đó tràn ra, khiến không khí xung quanh cũng bị chùng xuống.



    Từ trong lời nói của Hoa Văn Vũ, hắn cũng nhìn ra được hàm nghĩa trong đó.





    Hoa Văn Vũ gật gật đầu, nói:



    "Đế tiên sinh quả nhiên trí tuệ.”





    Sau khi vuốt mông ngựa một câu, hắn lại nói tiếp:



    “Tiên sinh muốn đến Cầm gia, nhưng mà, Cầm gia tuy rằng mang tiếng cự ngụ trong đế đô, nhưng thực tế lại ở trong Tử Trúc Lâm bên ngoài đế đô. Cho nên nếu như ngài muốn tới Cầm gia, thì không cần phải tiến vào đế đô.”





    "Thì ra là thế!!!”



    Đồng tử Đế Thích Thiên chợt lóe lên, đột nhiên nhìn về phía Hoa Văn Vũ, trầm giọng nói:



    "Chuyện Cầm gia ta sẽ tự nghĩ biện pháp, không cần ngươi dẫn đường, giờ ngươi quay về đế đô trước đi, sau khi ta thu xếp xong xuôi mọi chuyện, ta sẽ đến đế đô tìm ngươi.”



    "Đế tiên sinh đã nói như vậy, vãn bối cũng chỉ có thể tuân theo, chỉ là, thân thể phụ hoàng ta trước giờ vẫn không tốt, hi vọng ngài có thể nhanh chóng vào thành, vãn bối sẽ ở cửa thành an bài người, chỉ cần tiên sinh muốn vào thành, sẽ có người nhanh chóng tiếp đón.”



    “Yên tâm, chuyện đã đáp ứng ngươi, bổn vương nhất định sẽ không nuốt lời. Huống chi, ta cũng cần nhờ ngươi thay ta làm một việc.”



    Đế Thích Thiên thâm ý liếc nhìn hắn một cái, sao không lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Hoa Văn Vũ cơ chứ.





    Sau khi nói xong, hắn không để ý tới Hoa Văn Vũ nữa, mà con mắt quét qua những tu sĩ vừa xuất hiện trong tầm mắt, nhìn theo hướng di chuyển của bọn họ, rồi nhanh chóng tiến vào rừng.





    “Có thể hấp dẫn những tu tiên giả ẩn cư trong đế đô cũng chỉ có đại hội chọn rể của Cầm gia mà thôi, nếu Hoa Văn Vũ đã nói Cầm gia ở bên ngoài đế đô, như vậy chỉ cần đi theo những tên tu sĩ này, khẳng định sẽ đến được Tử Trúc Lâm mà Cầm gia đang ngư ngụ.”





    Đế Thích Thiên trước khi rời khỏi Vạn Yêu Cốc, Bạch Hồ đã từng truyền cho hắn một môn bí pháp gọi là “Linh xà quy tức thuật”, chuyên môn dùng để thu liễm Yêu khí bản thân, bình thường, sau khi đi vào thế tục, chỉ cần dựa theo bí thuật này, nếu không vận dụng Yêu nguyên, coi như là tu sĩ Kết đan cũng sẽ rất khó phát hiện ra thân phận của hắn.



    Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đế Thích Thiên lại không sợ chạm mặt tu sĩ như vậy.





    Một đường đuổi theo.





    Ven đường, nguyên một đám tu sĩ thanh niên, hoặc là độc hành, hoặc là tụ lại thành tốp năm tốp bảy, tất cả đều hướng về một phương vị, chỉ là, những tu sĩ này sau khi chạm mặt nhau, trong mắt đều loé lên thần sắc cảnh giác.





    "Xem ra, những người này đều tới tham gia đại hội chọn rể của Cầm gia rồi. Cầm gia lúc này hẳn là đang vô cùng náo nhiệt.”





    Trong đầu Đế Thích Thiên vừa âm thầm trầm tư, vừa nhanh chóng bước về phía trước, ẩn ẩn phía sau những cây cổ thụ trên đường.





    Liên tiếp đi qua vài ngọn núi.



    Bỗng nhiên, cảnh sắc trước mắt chợt thình lình biến đổi.





    “Sơn cốc thật lớn. Đây là Tử Trúc Lâm sao, quả nhiên trong đó có càn khôn.”





    Đế Thích Thiên vừa sợ hãi vừa thán phục, hắn theo sau những tu sĩ kia, bay qua vài ngọn núi, tầm mắt càng lúc càng mở rộng, cuối cùng, một toà sơn cốc cự đại hiện ra trước mắt, cơ hồ bằng phân nửa Vạn Yêu Cốc, trong cốc lấp lánh tử sắc (tím) của trúc lâm.



    Cây trúc bên trong Tử Trúc Lâm đều vừa to vừa thô, hung hung ác ác, đón gió phất phới, phân bố khắp cốc.



    Nhưng mà, vị trí phân bố của chúng, dường như đều có huyền cơ trong đó.



    Mà giờ phút này, trên một khoảng đất trống trong cốc, đã tụ tập không dưới mấy trăm tu sĩ thanh niên, những tu sĩ này có một số lấy ra da thú, trải trên mặt đất, còn bày ra một đống linh phù và đan dược các loại.



    Choáng nha, vậy mà lại trực tiếp bày hàng mua bán ở đây luôn. Số người làm vậy cũng không ít.





    Đồng thời, cũng có vài người tụ tập trò chuyện với nhau, tiếng nói đều nhỏ nhẹ, dường như đang sợ quấy nhiễu cái gì đó.



    "Có ý tứ!”



    Khoé miệng Đế Thích Thiên không khỏi cong lên, thì thào một câu.





    "Hắc hắc, vị tiểu huynh đệ này, thế nào? Nếu lão hủ không nhầm, thì ngươi chính là vì Ngọc Cầm tiên tử mà đến nha? Có muốn biết những sự tình liên quan đến nàng hay không? Đến đây, chúng ta tới bên này tâm sự nào.”



    Đế Thích Thiên nghe vậy đưa mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy một lão đạo sĩ mặt mũi tươi cười đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, kéo cánh tay của hắn hướng về một bên đi tới.


     
    Last edited by a moderator: 9/9/15
    rukuru, dante2k1, thanghe741 and 11 others like this.
  4. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Vạn Yêu Chi Tổ

    Tác giả: Cô độc phiêu lưu


    Chương 147: Vạn Sự Thông

    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us


    “Ta chính là Vạn Sự Thông.
    Chuyện trên trời thông chín phần, chuyện dưới đất thông bảy phần.
    Sự tình trên đại lục này không có chuyện gì mà ta không biết.
    Vạn Sự Thông ta tuyệt đối không chỉ có hư danh, chuyện liên quan đến Cầm gia, cứ hỏi ta là đảm bảo chính xác”


    Lão nhân này, vừa kéo tay Đế Thích Thiên, vừa lải nhải không ngừng, bộ dáng đầy vẻ tự ngạo.

    Đế Thích Thiên thấy cánh tay bị lão nhân này nắm, theo bản năng có ý giãy giụa, nhưng sau khi nghe thấy những lời này, không tiếp tục phản kháng nữa mà đi theo lão nhân này đến một góc hẻo lánh.

    Lão nhân tìm một tảng đá rồi ghé mông ngồi xuống.

    "Ngươi là Vạn Sự Thông? Chuyện trên trời thông chín phần, chuyện dưới đất thông bảy phần?"

    Ánh mắt Đế Thích Thiên lộ ra vài phần khác thường, nét mặt đạm mạc nhìn về phía lão gia hoả bổng nhiên xuất hiện trước mắt này, thoáng đánh giá cẩn thận trên dưới hắn một chút.

    Mới dò xét qua, đã thấy lão nhân này khuôn mặt xấu xí, thân cao chỉ cao chừng mét sáu, cánh tay khi duỗi ra cũng không đủ nửa lượng thịt, khô gầy như củi, thoạt nhìn giống như một lão nhân sắp chết, nếu không phải nhìn thấy hai mắt hắn rất có thần, trên người không có dấu hiệu thọ nguyên cạn kiệt, chỉ sợ Đế Thích Thiên đã cho rằng người này chỉ là một lão giả bình thường.

    Đạo bào trên người hắn bị nhàu lại, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười toe toét, thoạt nhìn, chính là bộ dạng của một kẻ bất cần đời.

    "Hì hì, không giả được.
    Không phải thổi phồng chứ trên khắp Tử Kim đại lục này, chuyện ta không biết cũng không nhiều, ngươi nếu muốn biết gì, ta sẽ nói cho ngươi nghe, nhưng mà…”

    Vạn Sự Thông cười hắc hắc, trong mắt lộ ra thần sắc giảo hoạt, cười hì hì nói:

    "Ngươi cũng biết, ta muốn có được những tin tức này cũng không dễ dàng gì, mà phải bỏ ra rất nhiều phí tổn.”


    Đế Thích Thiên nhíu mày lại, người này nói nhiều như vậy, tất cả cũng chỉ vì câu cuối cùng này.

    "A, phí tổn gì?
    Hơn nữa, ta làm sao biết được những tin tức của ngươi đến tột cùng là thật hay giả đây, nếu ngươi lấy tin tức giả lừa gạt ta, ta chẳng phải sẽ bị thiệt thòi hay sao.”


    Đế Thích Thiên tuy nói vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu lời người này đều là thật, thì nói không chừng, ta có thể từ trong miệng hắn biết được một vài tin tức trọng yếu nha.

    "Chậc chậc tiểu huynh đệ, lời này của ngươi sai rồi.
    Vạn Sự Thông ta từ trước đến nay đều không lừa già gạt trẻ, chỉ cần có đủ tiền, muốn tin tức gì cũng có.
    Cho dù ngươi muốn hỏi tình lang mà Nguyệt Thần trong Nguyệt Cung thường tưởng niệm là ai, ta cũng có thể nói cho ngươi nha…”


    Vạn Sự Thông nói thổ mạt hoành phi, phi tinh đuổi nguyệt, nói đến mức kích động khua tay múa chuân, mặt mày hớn hở, lộ ra vài phần phấn chấn.


    Chính lúc này, không biết một quả hạnh nhân đột nhiên từ đâu rơi trúng đầu hắn, hắn vội vàng che đầu, khoa trương hét lên tựa hồ rất đau đớn lắm.


    Vốn đang nói hăng say, trong nháy mắt đã ngừng lại, không tự giác được giương mắt liếc nhìn lên đỉnh đầu.


    "Tóm lại, ngươi muốn biết cái gì, ta cũng có thể nói cho ngươi, đương nhiên, giá tiền cũng không thấp, tin tức càng trân quý, giá tiền càng cao, ví dụ như, ngươi nếu muốn biết sự tình liên quan đến Ngọc Cầm tiên tử, hắc hắc, không đắt, chỉ cần cho ta một cây bách niên linh dược, hoặc một ngàn khối linh thạch là được.


    Thế nào, có hứng thú nghe một chút hay không.


    Nhìn ngươi cũng thuận mắt, sau khi nói xong ta sẽ tặng ngươi một bức hoạ của nàng cũng không chừng.”


    Vạn Sự Thông nói xong, cười hắc hắc không ngừng, bộ dạng này rơi vào trong mắt Đế Thích Thiên, như thế nào lại cảm thấy sao mà hèn mọn bỉ ổi như vậy.


    “Chuyện Ngọc Cầm tiên tử không cần vội, nếu như ngươi thật sự có thể làm được như đã nói, ta đây cũng muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết nơi hạ lạc của Tử kim ngọc tằm hay không? Có biết ở đâu có thể tìm thấy Tử kim thần thiết hay không? Còn nữa, ở đâu thì có Huyền thiên tạo hoá ngọc?”


    Đế Thích Thiên đạm mạc cười cười, đột nhiên mở miệng, liên tục hỏi ba câu.


    Sau khi nói xong, hai con mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Vạn Sự Thông, không bỏ sót bất kỳ biến hoá nào trên người hắn.

    “Ồ!!! Khá lắm tiểu huynh đệ. Ngươi thật đúng là chịu chơi nha."


    Vạn Sự Thông nghe xong ba câu này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kinh ngạc chỉ chỉ vào Đế Thích Thiên, hai con mắt xoay tròn quét đi quét lại trên người hắn, tựa hồ rất hứng thú.

    "Xem ra ngươi cũng không biết rồi."

    Đế Thích Thiên thấy vậy, bình thản phun ra một câu.

    "Hắc hắc!!!”



    Vạn Sự Thông nghe thế, cười quái dị một tiếng, nói:

    “Tiểu huynh đệ không cần khích ta, ba vấn đề ngươi hỏi, ta cũng không phải là không biết, chỉ là, không biết ngươi có trả nổi giá tiền hay không."

    Hắn chậc chậc thêm một tiếng, lại hứng thú kêu lên:



    "Ngươi hỏi những vấn đề thật đúng là không giống với người bình thường nha.

    Tử kim ngọc tằm chính là thánh phẩm tơ tằm. Tùy tiện lấy ra một ít, đều có thể khiến cho đại lục này nổi lên mưa tanh gió huyết, nếu như biết rõ tung tích của nó, chỉ sợ toàn bộ đại lục này cũng sẽ bị chấn động vài cái.

    Tử kim thần thiết sao. Khá lắm, ngươi thật đúng là dám nói, đây chính là Tử kim thần thai nghén lắng đọng hơn ngàn vạn năm mới thành, lượng tinh hoa tụ tập trong đó, có khả năng ngưng tụ ra vô thượng thần thiết, tùy tiện một khối, đã là báu vật vô thượng rồi.

    Về phần Huyền thiên tạo hóa ngọc, chậc chậc, thứ này lại càng là thánh vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”

    Vạn Sự Thông lại cười cười quái dị vài tiếng, nói tiếp:

    “Bảo vật như vậy, ngươi phải biết rằng, muốn có được tin tức về chúng, hắc hắc, thì giá tiền cho dù bán ngươi đi, cũng sẽ không mua nổi, ta khuyên ngươi nên hỏi câu khác đi.”


    Đế Thích Thiên nghe xong, trong mắt loé lên vài đạo tinh quang, thần sắc nhanh chóng nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía Vạn Sự Thông lập tức trở nên bất đồng.

    Nửa ngày sau, hắn mới trầm giọng nói:

    "Nếu như ta nhất định muốn biết, thì phải trả giá như thế nào?”

    Trong nội tâm đã mờ mờ ảo ảo đoán ra, chỉ sợ vị Vạn Sự Thông trước mặt này, có lẽ là một vị dị nhân, phải biết rằng, tên của Tử kim ngọc tằm, là hắn từ trong sách cổ biết được, về phần Tử kim thần thiết và Huyền Thiên tạo hóa ngọc, hắn chỉ mới nghe qua gần đây, nhưng cũng minh bạch được độ trân quý và hiếm thấy của chúng.

    Có thể nói ra đặc điểm của những thứ này, hiển nhiên, cái tên Vạn Sự Thông này đúng là không chỉ nói chơi.

    "Hắc hắc, giá tiền sao, hầu nhi tửu vạn năm, ngươi trả nổi không? Lâu Đào ngươi có sao? Nhánh cây bên trong Thế Giới Thụ, ngươi cũng có sao? Những thứ khác, lại càng không cần phải nói."


    Vạn Sự Thông lắc đầu, nghiền ngẫm nhìn Đế Thích Thiên.

    Tựa hồ muốn nhìn thấu hắn, cũng biết rõ hắn tuyệt đối sẽ trả không nổi giá tiền này.


    Đế Thích Thiên lập tức nhíu mày.

    Trong những thứ này, hắn chỉ biết hầu nhi tửu, bất quá, đây là vạn năm nha, là thứ hắn hiện tại không có khả năng có được.


    Còn những thứ khác, đến tên gọi hắn còn chưa từng nghe qua, thì làm sao mà có đươc.


    "Đinh đông, đinh đông, đinh đông!!!” (Tiếng trúc đung đưa.)


    Lúc này, tại một chỗ sâu bên trong trúc lâm, có một tòa sơn trang do tử trúc tạo thành, trước sơn trang treo một bảng hiệu, chính giữa viết:



    "Cầm gia sơn trang.”



    Bốn chữ cổ này, đều như rồng bay phượng múa, chứa một loại ý vị hàm súc, khiến cho người ta khi chứng kiến, đều có cảm giác bất đồng với nhau.



    Trong hậu viên sơn trang.



    Trên một đình viện đứng sửng sửng giữa hồ nước, xung quanh từng đoá hoa sen đua nhau nở rộ, toả ra mùi hương thơm ngát, theo gió tràn ngập khắp nơi.



    Hai vị nữ tử thình lình ngồi ngay ngắn ở đó, trong đó có một người khoảng chừng ba mươi, mang theo phong vị thuỳ mị của thiếu phụ, thoạt nhìn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, mà mị lực của nàng cũng tuyệt đối không thua kém những vị tuyệt đại giai nhân ngoài kia.



    Hơn nữa, trên người nàng còn toát ra một cỗ khí tức phong nhã tự nhiên, càng tăng thêm ba phần yêu mị.



    Người còn lại, chính là một thiếu nữ mặt che lụa mỏng, thiếu nữ này, một thân cung trang màu trắng, dáng người thanh tú hoàn mỹ, hai toà núi đôi cao ngất, mười ngón tay trắng như bạch ngọc, thon dài mĩ miều, thoạt nhìn phi thường hoàn mỹ.


    Mặc dù dung mạo của nàng được che bởi lụa mỏng, nhìn không rõ lắm, nhưng tuyệt đối không giống bình thường, ít nhất cũng không xấu xí.


    Khí tức thanh nhã từ trên người nàng cũng tràn ra một cách tự nhiên.


    Thiếu nữ ngồi trong đình viện, trước người ngọc bày thêm một cây thất huyền cầm màu xanh, hai bàn tay nàng đang đặt lên dây đàn, nhè nhẹ lướt qua, hoặc nặng hoặc nhẹ, tiếng đàn rung lên, từng âm từng âm kết hợp với nhau, tạo thành một khúc thiên tốc chi âm (tiếng trời).

    Từng con cá trong hồ nghe thấy tiếng đàn chợt đua nhau nhao nhao trồi lên mặt nước, nguyên một đám đầu đều hướng về phía đình viện. Thập phần thần dị.

    Tiếng Cầm động lòng mọi sinh linh.

    Chỉ là, bên trong tiếng đàn, dường như mang theo một nỗi ưu thương nhàn nhạt, khiến cho người nghe không tự giác được âm thầm nhớ đến những chuyện đau buồn giấu kín trong lòng. Tâm tình, cũng theo tiếp đàn mà phập phồng lên xuống.

    "Đinh!!!”


    Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại không báo trước.

    "Tâm nhi, ngươi quyết định như vậy có phải hơi qua loa rồi không, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngươi, theo mẫu thân, ngươi cũng không cần phải vì Cầm gia mà trả giá lớn như vậy.”



    Mỹ phụ khẽ thở dài một hơi, nhìn về phía thiếu nữ, khuyên nhủ nói.

    "Mẫu thân!"

    Thiếu nữ ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói:

    "Ngài không cần khuyên ta nữa, không ai bức ta cả, đều là con gái tự nguyện.

    Công pháp chí cao của Cầm gia ta đều giấu trong Lục khinh Cầm, chỉ cần lấy được nó là có thể chấn hưng được Cầm gia, trợ giúp cho gia tộc chúng ta thoát khỏi đại kiếp nạn sắp tới, nếu không, với thực lực hiện tại của chúng ta, chỉ sợ sẽ bị diệt vong.”

    Thiếu nữ nói xong, nhìn về phía hoa sen trong hồ, cười nhạt một tiếng, nói:

    "Huống chi, lần này nếu ai có thể lấy được Lục khinh Cầm từ trong Cầm cảnh ra, thì tuyệt đối chính là nhân trung chi long, con gái cũng sẽ không phải chịu uỷ khuất đâu.

    Có lẽ, đây chính là duyên phận của ta.

    Hi vọng lần này có thể lấy được di vật của tổ tiên.”

    "Ai, hi vọng là thế.”

    Mỹ phụ hơi lắc lắc đầu.

    Nàng biết rõ con gái mình một khi đã quyết tâm, thì rất khó thay đổi chủ ý, nên chỉ nói thêm:

    "Hiện trong cốc đã có không ít tu sĩ trẻ tuổi, xem ra, thời điểm bắt đầu thử thách, nhân số ít nhất sẽ đạt hơn một ngàn.

    Chỉ là Cầm cảnh hung hiểm muôn phần, đi vào thì dễ, nhưng đi ra lại khó.

    Không biết cuối cùng còn có bao nhiêu người có thể sống sót đi ra."

    Trong cốc, mỗi một ngày, đều có một lượng lớn tu sĩ chạy tới, liên miên bất tận, những tu sĩ này đều là thanh niên tu sĩ, vẻ ngoài đều không quá bốn mươi, dù sao thì thọ nguyên của tu tiên giả so với người bình thường dài hơn rất nhiều, bốn mươi xem như là tuổi trẻ rồi, về phần hơn bốn mươi, cũng không nằm trong phạm vi chọn rể lần này.



    Cho nên, số lượng cũng rất thưa thớt.
     
    Last edited by a moderator: 9/9/15
    rukuru, dante2k1, thanghe741 and 9 others like this.
  5. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Vạn Yêu Chi Tổ
    Tác giả: Cô độc phiêu lưu

    Chương 148: Chu Tước Đan Quyết

    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us





    Lúc này, lượng tu sĩ thanh niên tụ tập trong cốc ngày một tăng, tuy rằng phần lớn đều có tu vị Luyện Khí kỳ, nhưng cũng không thiếu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn có cả một ít tu sĩ thế hệ trước tới đây hoặc tham gia náo nhiệt, hoặc muốn mua bán một ít vận phẩm mình cần hoặc không cần.



    Cũng có không ít người đến đây với đủ loại mục đích khác.



    Lúc này, trong cốc đã bày ra thương phố thẳng tắp chứa đủ loại vật phẩm.



    Có điều, những tu sĩ này tuy bày ra sạp hàng, nhưng cũng không la hét inh ỏi như đám tiểu thương trong thế tục, mà ngồi im trước quầy hàng của mình, chỉ khi có người tới muốn mua thứ gì đó, thì mới mở miệng mặc cả, dù sao tu tiên giả đều tự coi mình cao quý hơn thường dân, làm sao có thể dung tục như đám dân chợ búa đó được.



    "Vạn năm Hầu Nhi Tửu, Hôn Đào, cành cây Thế Giới Thụ?"



    Đế Thích Thiên khi nghe Vạn Sự Thông báo giá tiền, trong lòng không khỏi dâng lên sóng to gió lớn, lắc đầu một cái, trầm ngâm một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, trầm giọng nói:

    "Những thứ này ta đều không có, có điều, nếu một ngày nào đó ta tìm được, thì làm sao tìm được ngươi?"



    Mấy thứ Vạn Sự Thông muốn, hắn cũng đoán được đều là trân bảo chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, Hôn Đào, đương nhiên chắc không phải là hạt đào bình thường, nói không chừng cùng loại với hạt đào trong vườn đào của Vương Mẫu nương nương trong thần thoại kiếp trươc giống nhau, còn Thế Giới Thụ, hắn chưa bao giờ nghe qua loại kỳ thụ như vậy, nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đã đoán ra được hẳn là thánh vật không tầm thường.



    Có điều, trong lòng hắn đã âm thầm quyết định, những thứ này, dù hiện tại không chiếm được, nhưng không có nghĩa là tương lai cũng không chiếm được, nếu đoạt được đến tay, như vậy có thể có được tin tức về những thứ mình cần rồi.



    Hắn đại khái đã nhìn ra, tên Vạn Sự Thông này có lẽ là một vị dị nhân thích du hý hồng trần.



    Vạn Sự Thông nghe thấy Đế Thích Thiên nói vậy, lại hứng thú quan sát hắn một lần nữa, hai mắt xoay tròn, cười đùa nói:

    "Tuy rằng lão nhân gia ta không tin ngươi có thể kiếm được những bảo vật này, có điều năm trăm năm sau, Vạn Giới Chi Nguyên vạn năm mới xuất hiện một lần sẽ mở ra, ngươi nếu có thể tiến vào đó, nói không chừng sẽ có cơ hội lấy được chúng từ trong đó cũng nên. Được rồi, nơi này có một đồng Tử Kim, là tín vật của ta, ngươi nếu thực sự tìm được thứ ta nói, chỉ cần truyền chân nguyên vào đây, ta sẽ biết được, tự nhiên sẽ đến tìm ngươi."



    Vạn Sự Thông nói xong, tiện tay ném cho Đế Thích Thiên một đồng tử sắc kim đồng lấp lánh ánh tím, cũng không đợi hắn quan sát, thân hình Vạn Sự Thông đã nhảy vọt khỏi tảng đá, kêu lên:

    "Tốt rồi, xem ra tiểu tử ngươi cũng không muốn mua tin tức của Ngọc Đế Thích Thiên tiên tử, vậy lão nhân gia ta không tốn thời gian với ngươi nữa, phải đi tìm con dê béo khác đây, hắc hắc.”



    Dùng sức xoa xoa hai bàn tay, con mắt Vạn Sự Thông toả sáng nhìn về một đoàn người mới xuất hiện trong cốc, dẫn đầu là một nam tử toàn thân tuyết trắng, phong độ ngời ngời, trong tay cầm một cái quạt xếp phong cách cổ xưa, mặt bên vẽ một bức tranh sơn thuỷ, tràn ra linh khí nhàn nhạt, cũng không phải do giấy chế tác thành, mà là do một loại tơ tằm đặc biệt dệt thành, hiển nhiên cũng không phải là một cây quạt giấy bình thường mà chính là pháp khí hoặc pháp bảo của người tu hành.



    Sau lưng người này dẫn theo bốn thị nữ, chính là hai đôi song bào thai, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, tất cả đều dung mạo như hoa, vô cùng mê người, y phục phân biệt đỏ vàng lam lục bốn màu khác nhau, đáng lưu ý hơn, trên cổ tay các nàng, đều có một cái chuông đeo tay màu vàng, một khi lay động, sẽ phát ra tiếng kêu thanh thuý dễ nghe.



    Hơn nữa, ánh mắt tứ nữ, đều thuỷ chung dính chặt trên người nam tử phía trước, tựa hồ ngoại trừ hắn ra, trong mắt không còn ai khác, khiến cho một đám thanh niên trong cốc đều lộ vẻ hâm mộ.



    Vạn Sự Thông hấp tấp vọt tới trước mặt tên nam tử này, nước bọt trong miệng văng tứ tung, cùng thanh niên thương lượng với nhau, thanh niên kia mặt mày lập tức trở nên hớn hở, tựa hồ bị hắn khơi lên hứng thú.



    Đế Thích Thiên nhìn thoáng qua, trên mặt lộ vẻ dị sắc, cúi đầu nhìn đồng tiền trong tay, chỉ thấy, đồng tiền này rặt một màu tử kim, rất cứng rắn, không biết dùng chất liệu gì chế thành, một mặt in hình một cây đào, trên cây kết rất nhiều quả, nhìn rất sống động.



    Một mặt khác thì in bốn chữ “Muôn đời đều thông”



    “Khẩu khí thật lớn!!!”



    Đế Thích Thiên không khỏi hít một hơi lạnh, ý tứ trong đồng tiền cổ này rất rõ ràng, sự tình muôn đời hắn đều thông hiểu, Vạn Sự Thông đã dám nói như vậy, nếu không phải là một kẻ ngu ngốc thì chính là một dị nhân thân mang đại thần thông.



    Lại cẩn thận hướng về phía Vạn Sự Thông nhìn lướt qua, rồi mới thận trọng đem đồng tiền cất đi.



    Quét mắt nhìn lại túi trữ vật bên hông, trong đầu Đế Thích Thiên chợt loé lên ý định tìm một túi trữ vật cao cấp hơn. Lúc trước hắn đoạt được mấy trăm cái túi trữ vật, nhưng diện tích đa phần đều không đáng kể, chứa được không bao nhiêu vật phẩm.



    Hiện tại lại càng có cảm giác, loại túi trữ vật này vừa không an toàn lại vừa bất tiện, nghe nói, trong tu tiên giới có loại giới chỉ không gian trữ vật, vừa lớn lại vừa có thể đeo trên ngón tay, đáng tiếc, loại bảo vật như vậy, không phải là tu sĩ bình thường có thể sử dụng.



    Nghĩ lại đại hội kén rể chắc còn vài ngày nữa mới bắt đầu, cho nên bộ pháp dưới chân Đế Thích Thiên liền động, muốn tranh thủ đi dạo tiểu phường thị trước mắt một vòng.



    Sau khi tiến vào trong tiểu phường thị, hắn bắt đầu đánh giá cẩn thận từng vật phẩm bày ra trên từng quầy hàng.



    Có đủ loại thú cốt, những xương cốt này đều tràn ra chấn động nhàn nhạt, tuyệt đối không phải là thú cốt bình thường, ngoài ra còn có linh phù, nhưng phẩm chất đều không cao.



    Một vài sạp hàng còn có pháp khí, đan dược, thậm chí có người còn xuất ra cổ tịch ngọc giản bày bán, hiển nhiên, trong đó đều cất giấu công pháp tu luyện. Còn có một vài vật phẩm ký lạ và hiếm có, cũng được mang ra trao đổi.



    Dọc đường đi, trong lòng Đế Thích Thiên cũng không khỏi âm thần sợ hãi thán phục, lần này xem ra được mở mang kiến thức rồi.



    Từng bước một đi khắp phường thị một vòng, bước chân hắn bổng nhiên ngừng lại, đứng trước một quầy hàng.



    Chủ nhân sạp hàng này, là một tiểu cô nương tầm mười bảy mười tám tuổi có tu vị luyện khí trung kỳ, cũng hơi thanh tú, trên sạp hàng của nàng bày bán mấy loại cổ tịch ngạc giản, cùng một vài cuốn trục và tiểu đỉnh mang phong cách cổ xưa, bên cạnh còn có không ít bình ngọc.



    "Tiền bối, ngươi có phải muốn mua đan dược hay không, ở đây ta có tụ khí đan, dùng để phụ trợ tu luyện, đối với tu sĩ luyện khí kỳ rất hữu dụng, còn có hồi nguyên đan, có thể khiến tu sĩ Trúc cơ mau chóng phục hồi chân nguyên, còn có Phá chướng đan, dùng để tập trung tư tưởng. Đều là đan dược tốt, nghe nói lần chọn rể này của Cầm gia được tổ chức trong Cầm cảnh, mà trong đó lại nguy hiểm trùng trùng, mang thêm một chút đan dược cũng không sai.”



    Tiểu cô nương nháy nháy đôi mắt mấy cái, thấy Đế Thích Thiên ngồi xổm xuống trước sạp hàng của mình, vội vàng ra sức giới thiêu.



    Phá chướng đan có thể khu trừ chướng khí, chỉ cần phục dụng, đại bộ phận chướng khí bình thường đều bị khu trừ, có thể tập trung tránh phân tán tư tưởng khi tu luyện, là một loại đan dược không tệ.



    "Ta đến không phải để mua đan dược. Những sách cổ và ngọc giản này ghi lại cái gì?”



    Vẻ mặt Đế Thích Thiên lạnh nhạt, chỉ chỉ những cổ tịch và đan dược trước mắt, hỏi.



    Muốn nói đan dược, sau khi diệt sát đám tán tu trước kia, trên người hắn thu được không ít, những gì bày bán trên quầy hàng này, trong túi trữ vật hắn cũng có, tất nhiên không muốn tốn thêm thời gian nên nói thẳng ra mục đích của mình.



    Đan dược!



    Mặc dù hắn có Thiên phẩm Yêu phủ, những linh dược thu được cũng không cần luyện chế, cứ trực tiếp dùng Luyên Yêu đỉnh tinh chế lực lượng ẩn chứa bên trong để hấp thu, thế nhưng thuật luyện đan cũng có không ít điểm thần diệu.



    Có thể trộn lẫn nhiều loại linh dược bất đồng với nhau, luyện chế ra đủ loại đan dược khác nhau, có thể đem dược lực ẩn chứa bên trong linh dược phát huy ra một trăm phần trăm, thậm chí là hai trăm phần trăm công hiệu, có thể nói là thần kỳ.



    Hắn trước kia dựa vào tụ linh đan để bước lên con đường Yêu tu, cho nên trong lòng đối với thuật luyện đan rất có hứng thú. Chỉ là, lúc còn ở Nam Man, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với phương diện này.



    Hiện tại nhìn thấy những vật phẩm dùng để luyện đan bày trước quầy hàng, trong đầu không khỏi loé lên ý nghĩ muốn mua một quyển điển tịch luyện đan, về sau nếu có thời gian sẽ nếm thử một chút, biết đâu lại có thể luyện ra vài loại đan dược tăng cường tu vị cho bộ hạ trong Vạn Yêu Cốc.



    "Tiền bối nói những sách cổ này sao?”



    Tiểu cô nương nghe vậy, hiếu kỳ nhìn hắn một cái, nói:

    "Những sách cổ này là “Luyện đan sơ giải”, dành cho người mới học luyện đan, còn những ngọc giản này là “Chu Tước Đan Quyết”, bên trong Chu tước đan ấn đặc biệt, khi luyện đan nếu dùng có thể tăng cường xác xuất thành đan. Ngài muốn học luyện đan sao?"



    Nói xong câu cuối cùng, tiểu cô nương lại hiếu kỳ hỏi thêm một câu. Nhưng hỏi xong mới lập tức chột dạ, biết mình vừa hỏi điều không nên hỏi. Vội vàng le lưỡi.





    “Uhm. Nếu như ta muốn mua những thứ này, phải trả bao nhiêu linh thạch?"



    Đế Thích Thiên cũng không để ý, trực tiếp mở miệng hỏi giá.


     
    Last edited by a moderator: 10/9/15
    rukuru, dante2k1, thanghe741 and 10 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)