Tiên Hiệp VẠN CỔ TIÊN KHUNG - Tác giả: Quan Kỳ

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 10: Chém Hoàng thái tôn


    Dịch: Wandering Path
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: thienthucac†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Mấy ngày sau ở Tống thành. Trên triều đình nước Tống.

    Hoàng đế Đại Tống ngồi trên ngai rồng, đầu đội mũ bình thiên, sắc mặt già nua, trên mặt đầy những nếp nhăn của tuổi già nhưng đôi mắt vua Tống lại cực kỳ có thần, đôi mắt ấy đang chăm chú quan sát triều thần đứng phía dưới.

    Văn võ bá quan đứng thành hai bên sân rồng, hai vị lão thần đứng đầu cũng đang chăm chú nhìn hai người đứng giữa.

    Một người là Cao Tiên Chi, sắc mặt lạnh băng, cung kính đứng chầu.

    Người còn lại không ai khác chính là Hoàng thái tôn Tống Chính Tây mà cách đây không lâu còn quất ngựa chạy loạn phố xá. Nhưng lúc này lông tóc toàn thân Tống Chính Tây như dựng ngược cả lên, hai mắt tóe lửa hận nhìn Cao Tiên Chi.

    - Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ đã cho điều tra rõ ràng, vừa rồi cũng đã bẩm báo với Hoàng thượng và các vị công thần, tạm thời chưa có chứng cứ rõ ràng chứng minh Hoàng thái tôn liên quan đến việc thân nhân mất tích của mười lăm quân sĩ, nhưng thân thích của Lâm Xung và cả thôn đều bị Hoàng thái tôn và bầy thuộc hạ lang nha giết hết, chứng cứ vô cùng xác thực. Để làm yên quân tâm, xin Hoàng thượng hạ chỉ, dùng mức hình phạt cao nhất để trị tội Hoàng thái tôn! – Cao Tiên Chi lại cao giọng nhắc lại.

    Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, trong số những người nhìn Cao Tiên Chi, có người tán thưởng cũng có kẻ ghen ghét.

    Tống Chính Tây tức giận nhảy ngược lên quát:
    - Cao Tiên Chi ngươi thật to gan, ngươi dám chém ta? Dựa vào đâu? Bọn chúng chỉ là một lũ dân đen phạm thượng, muốn mai phục ta nên ta mới phòng vệ chính đáng!

    Cao Tiên Chi lạnh nhạt đáp:
    - Hoàng thái tôn bây giờ còn nói xạo gì vậy? Người bây giờ can hệ đến quân tâm của tám mươi vạn đại quân nước Đại Tống, người làm sai nên chắc chắn phải chịu hậu quả!

    - Ngươi… ngươi muốn chết đấy! – Tống Chính Tây định ra tay đánh tới.

    - Làm càn! – Vua Tống quát lớn.

    Tống Chính Tây dừng lại quay đầu nhìn Hoàng thượng.

    - Hoàng gia gia, tên Cao Tiên Chi này muốn giết nhi thần, nhi thần biết Hoàng gia gia đã đặt tội trọng hình cho những người xúc phạm đến quân sĩ, nhưng đó là sau khi nhi thần làm ra chuyện mà. Từ khi thánh chỉ của Hoàng gia gia ban ra, nhi thần không hề đi ra khỏi cửa phủ, thưa Hoàng gia gia! – Tống Chính Tây lo lắng phân bua.

    Lúc này một đại thần cất tiếng nói:
    - Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thái tôn trẻ người non dạ, bị đám thuộc hạ dụ dỗ nên chỉ nên xét tội tòng phạm, chỉ giết tên cầm đầu gây tội, xử lý đám thuộc hạ theo mức cao nhất của pháp luật, chém đầu thị chúng, còn Hoàng thái tôn thì tước ngôi vị, giam vào thiên lao để răn đe!

    Tống Chính Tây nhíu mày nhưng gã cũng biết đây là vì mạng mình nên không phản kháng.

    - Thần tán thành!

    - Chúng thần tán thành!

    ……………………….

    ……………………

    …………

    Một số lớn đại thần đứng ra cầu tình cho Hoàng thái tôn.

    Đây có thể coi là kết quả tốt nhất.

    Vua Tống ngồi trên ngai rồng nhìn Tống Chính Tây, đôi mắt cũng ánh lên vẻ yêu thương, thật sự không đành lòng giết cháu.

    Vua Tống nhẹ gật gật đầu như muốn tán thành cách làm của quần thần, trước là bảo vệ mạng sống của cháu nội, sau là mức hình phạt này cũng có thể chấp nhận được.

    Cao Tiên Chi biến sắc, gằn giọng nói:
    - Bẩm Hoàng thượng, thần xin nói thêm lời cuối, đối thủ của chúng ta hiện nay là Cổ Hải. Năm đó Trần Thái Cực quét ngang bảy nước, diệt được hai nước, đó không phải sức mạnh riêng của Trần Thái Cực mà chính là do Cổ Hải âm thầm điều binh khiển tướng, vi thần cố hết sức vì Đại Tống nhưng kết quả thế nào là do trời định!

    Cao Tiên Chi vừa nói, đồng tử đôi mắt vua Tống co rút lại. Hai lão thần đứng đầu hai bên văn võ bá quan cũng biến sắc mặt.

    Một lão thần bỗng cất tiếng nói:
    - Bẩm Hoàng thượng, quốc có quốc pháp quân có quân uy, hôm nay giải vây cho Hoàng thái tôn ngày mai lấy ai giải vây cho Đại Tống chúng ta? Lão thần xin đề nghị chém Hoàng thái tôn để giữ yên lòng quân, giữ lấy quốc uy!

    - Bàng Thái sư ngươi! – Hoàng thái tôn trợn mắt tức giận quát.

    Lão thần còn lại cũng biến sắc mặt nói:
    - Bẩm Hoàng thượng, tội của Thái tôn rất nặng, gieo gió gặt bão, không giết Hoàng thái tôn có thể làm yên lòng quan nhưng lại làm lung lay nền tảng lập quốc, đại họa giáng lên Đại Tống năm đó không nên lặp lại lần thứ hai. Vì Đại Tống ta, thần xin Hoàng thượng hãy sử dụng mức hình phạt cao nhất để giữ vững quốc uy!

    - Lưu Thừa tướng ngươi! – Hoàng thái tôn cả kinh kêu.

    Bàng Thái sư, Lưu Thừa tướng vừa lên tiếng, các đại thần khi nãy còn muốn bảo vệ Hoàng thái tôn liền không dám cất tiếng nữa.



    Hoàng thái tôn lập tức quỳ xuống:
    - Xin Hoàng gia gia hãy cứu lấy nhi thần, nhi thần không đáng tội chết, không phải do nhi thần làm, Cao Tiên Chi hắn không ở quân doanh lãnh binh mà lại chạy về Triều đình tham dự triều chính, Hoàng gia gia…!

    Vua Tống nheo mắt nhìn Hoàng thái tôn, nắm tay dần dần siết chặt, nét hiền tử lúc đầu dần dần tan biến. Không phải tất cả mọi người đều biết đến sự đáng sợ của Cổ Hải, bản thân vua Tống đã trải qua thảm kịch năm đó, khi ấy nước Tống gần lâm vào cảnh diệt vong, phải cầu đến sự viện trợ của Tiên tông mới chấm dứt được chiến tranh, thế không thể đỡ, quốc nạn làm đầu.

    Cháu trai thì có mười mấy đứa, nhưng giang sơn Đại Tống chỉ có một!

    - Chém! – Vua Tống quát lớn một tiếng.

    - Hoàng gia gia, Hoàng gia gia…!

    Bất kể Hoàng thái tôn có cuống cuồng sợ hãi kêu van thế nào thì thị vệ vẫn vô tình kéo tuột gã đi.

    …………………

    Tại chợ buôn bán lớn nhất Tống thành.

    Lúc này ở đó đã tấp nập người qua kẻ lại. Chém đầu Hoàng thái tôn đương triều? Nếu như trước kia thì đó là chuyện không thể, nhưng hôm nay lại có thể đưa gã ra hành hình?

    - Cao Đại soái! Nhìn kìa, đó là Cao Đại soái!

    - May mà chúng ta có Đại soái, tên Tống Chính Tây này đã làm hại không biết bao nhiêu cô nương nhà lành rồi, giết hay lắm, giết hay lắm!

    - Nhìn kìa, đến rồi, quả thật là Tống Chính Tây, còn có cả bầy tay sai của gã nữa, hahaha, tốt lắm!

    ………………

    ……………

    ……..

    Trong một thời gian ngắn, nhân dân khắp chợ đã tụ tập lại rất đông, nhiều người vỗ tay hoan hô ủng hộ.

    Quan chủ phán ngồi hướng chính bắc, trước mặt là một đài gỗ cao, trên đó là ba mươi đao phủ chờ đến lúc hành hình.

    Hình đài nằm ở hướng chính nam, nơi tập trung nhiều người dân nhất, Cao Tiên Chi, Lâm Xung và các tướng sĩ đứng ngay phía trước.

    Phía đông hình đài là một đoàn nha dịch đang áp tải bọn Tống Chính Tây đến.

    Tất cả đều tóc tai rối bời, hoảng hốt đến tột độ.

    - Không được giết nhi thần, Hoàng gia gia, không được! – Tống Chính Tây kêu khóc ầm ĩ nhưng tiếng ồn bốn phía quá lớn, nhận chìm hẳn tiếng khóc của gã.

    - Phụ thân, phụ thân, người ở đâu, hài nhi sắp bị giết rồi, phụ thân! – Tống Chính Tây kinh hãi òa khóc.

    - Hoàng thái tôn chúng thần làm sao bây giờ? Huhuhu thần không muốn chết đâu! – Đám tay sai của Tống Chính Tây cũng khóc lóc.

    - Các ngươi không được giết ta, ta là Hoàng thái tôn, cha ta là Thái tử, sau này ta cũng sẽ trở thành Thái tử!!! – Tống Chính Tây hoảng loạn rú lên.

    - Bắt bọn chúng câm miệng lại! – Quan chủ phán quát.

    - Tuân lệnh! – Các nha dịch thưa lại.

    Rồi đem giẻ nhét vào miệng toàn bộ đám Tống Chính Tây.

    - Ư ư ư ư ư! – Bọn chúng nói không thành tiếng, chỉ có thể ư ử gào lên.

    Ngay sau đó, lần lượt từng tên bị úp bao đen lên đầu.

    Ư ư ư ư ư! Đám phạm nhân bị phủ đầu sợ đến mức không nói được thành câu, chỉ có thể ú ớ rên rỉ.

    - Giải bọn chúng lên hình đài! – Quan chủ phán quát lớn.

    - Tuân lệnh!

    Một đám nha dịch áp giải các phạm nhân đi vòng quanh đến mặt bắc hình đài. Đội ngũ này rất dài, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, khi có một số phạm nhân bị che khuất phía sau hình đài thì luôn có những phạm nhân khác ở phía trước hiện ra trước mắt mọi người.

    Ba mươi phạm nhân vòng qua hình đài, chầm chậm leo lên bậc thang.

    Phịch!

    Nha dịch đá vào khoeo chân, ba mươi phạm nhân tức thì cùng quỳ xuống.

    Lâm Xung nhìn chằm chằm vào thân hình Tống Chính Tây, hai mắt đỏ bừng, nắm tay siết chặt.

    Quan chủ phán nhìn thời gian.

    - Giờ Ngọ ba khắc đã đến, chém! – Quan chủ phán ném một tấm lệnh bài.

    Phì!

    Các đao phủ ngậm một ngụm rượu trắng phun lên lưỡi đao.



    Rồi đồng thanh gầm lớn, vung đao chém xuống, ba mươi cái đầu lập tức bay tung ra.

    Phụt!

    Máu tươi vọt ra từ cần cổ, bắn tóe lên ba thước, phút chốc cả hình đài nhuộm đỏ màu máu.

    Dân chúng xôn xao cả lên.

    Thế là xong rồi? Nhưng đây là Hoàng thái tôn đương triều cơ mà, là Hoàng thái tôn đấy!

    - Tiểu Điệp, ta đã báo được đại thù cho nàng rồi, ta có lỗi với nàng! – Lâm Xung bỗng ngã quỵ, khóc không thành tiếng.

    - Đại nhân! – Các tướng sĩ vội vực Lâm Xung dậy.

    Cao Tiên Chi nhìn các tướng sĩ nói:
    - Các ngươi cũng nhìn rõ rồi và cũng hiểu rõ rồi, ngoại trừ gia đình Lâm Xung bị Tống Chính Tây giết hại, thân thuộc các ngươi biến mất đều là vu oan, là mưu kế của Cổ Hải! Gần đây đã lục soát phủ Thái tử, không hề có dấu tích của người thân các ngươi, giờ thì các ngươi đã tin rồi chứ?

    Các tướng sĩ đỏ mắt gật đầu.

    - Chúng tôi tin tưởng Đại soái!

    - Đại soái, là do Cổ Hải làm, chỉ trừ chuyện nhà Lâm Đại nhân!

    - Đại soái, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức chiến đấu ở tiền tuyến, nhất định phải giết được nhiều quân địch!

    ………………..

    ……………

    …….

    Các tướng sĩ lập tức đồng ý.

    - Được, chiều nay nghỉ ngơi một chút, chạng vạng tối chúng ta lập tức xuất phát trở về doanh trại, thông báo rõ ràng cho các huynh đệ, tất cả đều là âm mưu của Cổ Hải! Chúng ta cần đồng tâm nhất trí, đánh đổ ải Hổ Lao, báo ơn tri ngộ của Hoàng thượng! – Cao Tiên Chi khẳng định.

    - Vâng! – Mọi người trả lời.

    - Đa tạ Đại soái, đa tạ Đại soái! – Lâm Xung không ngừng dập đầu tạ ơn Cao Tiên Chi.

    - Lâm Xung ngươi về nghỉ ngơi một chút rồi cùng ta về doanh! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.

    - Vâng, tạ ơn Đại soái đã báo thù, mạng này của Lâm Xung là của Đại soái, dù có chết trên chiến trường cũng cam lòng! – Lâm Xung đỏ mắt cảm kích.

    Cao Tiên Chi nhẹ gật đầu.

    Lần này vì Lâm Xung mà chém Hoàng thái tôn, Lâm Xung nhất định phải hồi doanh để ủng hộ quân sĩ, cũng để chứng minh cho toàn quân thấy quân pháp như sơn, bất kể là ai cũng không được phép làm tổn thương đến thân nhân họ.

    Cao Tiên Chi tin xử chém Hoàng thái tôn là cách thuyết phục tốt nhất, tất cả quân sĩ đều sẽ hiểu ngay cả Hoàng thái tôn cũng có thể chém được thì không còn ai dám ức hiếp gia đình họ nữa. Đến lúc đó, cho dù Cổ Hải có nói dối nhiều đến thế nào thì cũng không còn tác dụng gì nữa!

    Giờ phút này Cao Tiên Chi vô cùng vui vẻ, vì Cao Tiên Chi tin rằng lần này trở về chắc chắn vạn quân đều đồng lòng, chém một Hoàng thái tôn có thể đoàn kết toàn quân, tất nhiên có thể phá sập ải Hổ Lao.

    Điều cần làm bây giờ là phải nhanh, nhanh, nhanh!

    …………

    Chạng vạng tối, Cao Tiên Chi cùng một nhóm tướng sĩ khởi hành đi về ải Hổ Lao.

    Trong bóng đêm, hình đài giữa chợ cực kỳ quạnh quẽ, ban ngày đây là nơi náo nhiệt nhất nhưng ban đêm đây cũng là nơi hiu quạnh vắng vẻ nhất.

    Dù sao đây cũng là nơi xử chém rất nhiều người, không việc gì ai lại đang đêm chạy đến đây?

    Nhưng lúc này lại có người đến thật.

    Quan chủ phán ban ngày đang đứng cạnh một người mặc áo đen, chính là người đang khiến Cao Tiên Chi đau đầu nhức óc – Cổ Hải. Bên cạnh hai người còn có một cỗ xe ngựa.

    - Vị này là… - Quan chủ phán xun xoe nói.

    - Ta là người của Thái tử, biết nhiều quá không có ích gì cho ngươi đâu! – Cổ Hải lạnh nhạt nói.

    - Đúng đúng! Ta không hỏi, ta không hỏi, ngươi đưa cho ta phong thư kia là ta đã tin rồi, dù sao Hoàng thái tôn cũng là con cưng của Thái tử và Hoàng thượng, làm sao có thể nói chém là chém được? – Quan chủ phán lập tức cười nói.

    - Chuyện hôm nay dặn đám thuộc hạ của ngươi giữ mồm giữ miệng, kẻ nào tiết lộ ra ngoài xử tội phản quốc! – Cổ Hải trầm giọng nói.

    Quan chủ phán giật mình, gật đầu lia lịa:
    - Ta biết, ta biết, đều là tâm phúc của ta cả, ngươi hãy yên tâm!

    Lúc này Cổ Hải mới khe khẽ gõ vào hình đài.

    Mặt bắc hình đài bỗng mở ra một cánh cửa nhỏ.

    Ư ư ư ưm! Từ trong cánh cửa vọng ra tiếng ư ử.

    Một người dẫn một phạm nhân lúc ban ngày đi từ phía trong ra.

    - Đại nhân, theo lời ngài dặn, khi Hoàng thái tôn đến gần chúng thần đã dùng một tử tù để thay thế, kẻ bị chết chém trên kia chỉ là một tử tù thôi, Hoàng thái tôn không việc gì! – Người kia cười nói.

    Cổ Hải cúi đầu nhìn thấy đũng quần Tống Chính Tây đang nhỏ giọt nước tiểu, rõ ràng gã đã sợ đến chết đi rồi.

    Soạt!

    Người nọ nhấc chiếc bao đen chụp đầu Tống Chính Tây ra.

    - Ư ư ư! – Tống Chính Tây kinh hãi nhìn Cổ Hải.

    Miếng giẻ nhét miệng vừa được lấy ra, Tống Chính Tây hoảng sợ nói:
    - Ta chưa chết? Ta chưa chết? Rõ ràng là ta chưa chết?

    Cổ Hải khẽ cười nói:
    - Cao đại nhân làm sao dám giết người, người đường đường là Thái tử tương lai, đây chỉ là để che mắt kẻ khác thôi ạ, chờ đến khi nước Trần bị diệt rồi tự nhiên sẽ không việc gì nữa!

    - Hả? Cao đại nhân cứu ta? Cao đại nhân nào? – Tống Chính Tây hoang mang lo sợ hỏi.

    - Là Đại soái Cao Tiên Chi! – Cổ Hải mỉm cười đáp.

     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 11.1: Kế phản gián


    Dịch: Wandering Path
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: thienthucac†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Trong một chiếc xe ngựa đang lao như bay ra khỏi Tống thành.

    Ở trong xe ngựa là Hoàng thái tôn Tống Chính Tây, đến giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn.

    Tống Chính Tây dựa vào cửa sổ xe ngựa, cảm nhận từng cú xóc nảy của xe mà nhớ lại cuộc trò chuyện với nam tử cổ quái lúc trước.

    ……………..

    - Cao Tiên Chi? Không thể nào, hắn muốn giết ta, làm sao lại cứu ta cơ chứ? – Tống Chính Tây trừng mắt nhìn Cổ Hải.

    Cổ Hải mỉm cười, khẽ lắc đầu nói:
    - Hoàng thái tôn còn chưa nhìn rõ sao? Hôm nay chỉ là một màn kịch mà thôi, người đường đường là Hoàng thái tôn, người còn chưa hiểu tình thế ngày hôm nay sao?

    - Tình thế gì?

    - Đương kim Hoàng thượng năm nay thiên tuế bao nhiêu ạ?

    - Hả? Hoàng gia gia ta năm nay tám mươi hai? Ý ngươi là gì? – Tống Chính Tây mờ mịt hỏi.

    - Người có biết đến cuộc chiến Tống – Trần không ạ?

    - Nước Trần chỉ còn một ải Hổ Lao, nhưng bây giờ có một tên Cổ Hải nào đó cầm quân, có vẻ rất lợi hại! Ngay cả Cao Tiên Chi cũng sợ y đến ba phần nên mới đề ra trọng điển? – Tống Chính Tây cau mày nói.

    Cổ Hải khẽ mỉm cười đáp:
    - Tám mươi vạn quân hổ lang đấu với mười vạn quân cừu non, ai có thể đảo ngược được tình thế trận chiến chứ? Chỉ cần một lão già bé nhỏ là được? Cao Tiên Chi là một vị đại danh tướng, cầm quân vô địch, không, cho dù không có Cao Tiên Chi đi chăng nữa, cho dù người cầm quân chỉ là một kẻ ngu ngốc thì chỉ cần tám mươi vạn quân liều chết là được mà? Tại sao lại phức tạp như vậy? Thái tôn nghĩ sao?

    - Phải, phải, ta cũng biết thế. Trước đây Cao Tiên Chi lợi hại như thế sao lại để một lão già cản đường được? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì? – Tống Chính Tây bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

    Cổ Hải chỉ cười mà không nói gì thêm.

    - Có chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết có chuyện gì? – Tống Chính Tây nghĩ mãi không ra hỏi.

    Cổ Hải không trả lời mà nhìn về phía Hoàng cung khẽ thở dài:
    - Hoàng thượng cũng đã già rồi!



    Trong đầu Tống Chính Tây nổ vang một hồi, quan Chủ phán đứng bên cạnh cũng sợ toát mồ hôi hột.

    - Ngươi… ý ngươi là cha ta muốn soán vị? – Tống Chính Tây giật mình hỏi.

    Giật mình không biết là do sợ hãi hay do kích động nhưng Tống Chính Tây vẫn nhìn Cổ Hải chằm chằm.

    Cổ Hải mỉm cười nói:
    - Thần chưa nói gì cả!

    - Ta hiểu rồi, tám mươi vạn đại quân? Phụ thân đi cùng ra tiền tuyến chủ yếu là để nắm được tám mươi vạn đại quân? Chiếm nước Trần chỉ là chuyện nhỏ, phụ thân chưa diệt ngay nước Trần là vì muốn kéo dài thời gian, phụ thân sẽ có hành động quyết liệt?

    Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây, tuy còn rất trẻ nhưng tâm hồn Hoàng thái tôn khá đen tối rồi? Câu chuyện mờ ám này mình chỉ mở đầu, còn gã tự động hình dung ra rồi?

    - Tuy Cao Tiên Chi là Đại soái nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Thái tôn hiểu chứ ạ? – Cổ Hải hỏi.

    - Ta hiểu, Hoàng gia gia không còn tại vị bao lâu nữa, hơn nữa… Cao Tiên Chi đi theo cha ta mới có tiền đồ, đây là Cao Tiên Chi lấy lòng cha ta? Cao Tiên Chi sớm đã là thuộc hạ của cha ta? Ta hiểu rồi, ta hiểu cả rồi!

    - Nhưng tại sao Cao Tiên Chi lại phải quay về Kinh thành bức Hoàng thái tôn? Tại sao lại phải ngụy tạo cái chết? – Quan chủ phán đứng bên biết mình nghe những lời này rồi thì chỉ còn một con đường để đi thôi.

    Tống Chính Tây trừng mắt quát:
    - Đồ ngu, ngay cả điều này mà cũng không hiểu à? Không phải Cao Đại soái đã cứu ta sao? Ý hắn là để ta rời đi, đề phòng sau này khi tám mươi vạn đại quân quay về Tống thành ta gặp phải bất trắc. Nói tóm lại là sớm đưa ta rời khỏi đây mà thôi, làm cách này ta sẽ không bị người ngoài chú ý nữa!

    Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây chằm chằm, tâm người này quả thật đen tối vô cùng.

    - Vị này, ta hỏi ngươi, còn đám Lâm Xung thì sao? – Tống Chính Tây bỗng nhíu mày hỏi.

    Cổ Hải cười lạnh lùng mà rằng:
    - Thái tôn cho rằng bọn chúng còn có thể sống mà trở về?

    - Đúng đúng! Hahaha, Cao Đại soái thật bản lĩnh, còn tìm ra được cớ như thế này nữa! – Tống Chính Tây hưng phấn nói.

    - Hoàng thái tôn, bây giờ người đã ‘chết rồi’, vậy nên người không thể tiếp tục xuất hiện ở Tống thành nữa, thậm chí tin người vẫn còn sống không được phép lộ ra! – Cổ Hải trịnh trọng nói.

    - Ta hiểu rồi, các người đưa ta ra khỏi thành, nhưng ta cần phải trốn ở đâu?

    - Ở đâu cũng không an toàn, đều có thể bị phát hiện, chỉ có một chỗ là an toàn hơn cả! – Cổ Hải trầm giọng nói.

    - Đâu?

    - Là quân doanh của Cao Tiên Chi, bên cạnh Thái tử! Cao Đại soái đã chuẩn bị sẵn xe ngực, người cần lập tức rời Tống thành đi về quân doanh, được không ạ? – Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây.

    Tống Chính Tây vui vẻ gật đầu:
    - Được, ta nghe ngươi!

    ………………

    Trên một sườn núi nhỏ ngoài Tống thành. Cổ Hải khoanh tay đứng nhìn xe ngựa chở Tống Chính Tây rời đi, sau lưng còn có Cổ Hán.

    - Thưa nghĩa phụ, tất cả đã sắp xếp xong, ải Hổ Lao sắp có một màn kịch hay để xem rồi! – Cổ Hán cười nói.

    Cổ Hải khẽ gật đầu.

    …………..

    Bên ngoài ải Hổ Lao.

    Tám mươi vạn đại quân quân Tống khí mạnh như nước lũ, hùng tráng vô cùng.

    Chiến ý của quân Tống dâng cao, tuy lúc trước bị âm mưu của Cổ Hải làm xao động nhưng tất cả binh lính đều tin tưởng Đại soái nhất định sẽ đòi lại lẽ công bằng cho mình.

    Hoàng thái tôn đương triều thì đã làm sao?

    Gần đây thư nhà gửi đến cũng nói hết thảy mọi chuyện đều yên lặng bình an.

    Đại doanh chủ soái. Tống Thái tử đang hết sức bực dọc phiền muộn.

    Mình đã đến ngoài ải Hổ Lao, tính thời gian thì đám Cao Tiên Chi sắp về đến nơi rồi, Cao Tiên Chi trở về cũng có nghĩa là….

    Tống Thái tử siết chặt cây bút lông trong tay, một hồi lâu không viết được chữ gì, cố gắng điều hòa nhịp thở để trấn tĩnh lại. Con mình bị xử chém còn mình bất lực không làm gì được?

    - Cổ Hải! – Tống Thái tử căm hận gằn từng tiếng.

    - Thái tử điện hạ! – Bên ngoài có người cung kính thưa.

    - Vào đi! – Tống Thái tử nén chặt lửa hận trong lòng, buông bút lông xuống.

    Một viên quan nhanh chóng bước vào đại trướng, nét mặt vui vẻ hớn hở nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Tống Thái tử liền nghiêm túc lại tức thì, đoán được Thái tử đang đau lòng vì chuyện của Thái tôn, mình tuyệt đối không được biểu hiện vui mừng.

    - Bẩm Thái tử, chúng ta mới đến ải Hổ Lao được hai ngày nhưng đã có ba mươi sáu người trốn khỏi ải Hổ Lao đến hàng rồi ạ! – Viên quan xoa tay nói.

    - Sao? Cổ Hải cho phép chúng trốn ra? – Tống Thái tử nghi ngờ hỏi.

    - Tất nhiên là Cổ Hải không muốn ạ, những người này đều là nhân lúc đêm tối trèo dây thừng xuống khỏi tường thành. Đây mới là đợt đầu tiên, thần nghĩ ngày mai ngày kia sẽ còn nhiều hơn, chúng ta còn chưa tấn công mà bên trong ải Hổ Lao đã rối loạn rồi! Đúng là trời giúp quân ta! – Viên quan không kìm được cười phá lên.

    Nhưng Hoàng thái tôn vừa mất, Thái tử tất không cười nổi. Viên quan kia nhìn thấy thế vội im bặt, trở lại dáng vẻ nghiêm túc.

    - Ba mươi sáu người quy hàng hả? Chúng mang đến những tin gì? – Tống Thái tử trầm giọng hỏi.

    - Dạ vâng, đám người đó đều là con cháu quan lại nước Trần, nếu nước Trần bị diệt thì chúng chẳng còn gì nữa, chúng đến đây chỉ cầu một con đường sống, tất nhiên sẽ dốc hết sức mà nói ra, ví dụ như số lượng quân lính là bao nhiêu, phòng ngự bốn mặt mạnh mạnh yếu thế nào, thậm chí đại doanh Chủ soái ở đâu cũng sẽ lập tức báo ra hết. Thần sẽ chỉnh sửa rồi mang những thông tin chi tiết cặn kẽ nhất đến báo cho Thái tử. Bây giờ sắp xếp đám người kia như thế nào ạ? – Viên quan hỏi.

    - Tạm thời cứ giam lại đã, hỏi cho hết tin tức, đặc biệt là tất cả tình hình của Cổ Hải, nhớ kỹ, ta muốn biết tất cả tình hình! – Tống Thái tử nhấn mạnh.

    - Vâng! – Viên quan đáp.

     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 11.2: Kế phản gián


    Dịch: Wandering Path
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: thienthucac†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Viên quan lui ra rồi, sắc mặt Tống Thái tử lại đen sầm xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía ải Hổ Lao.

    - Cổ Hải, ngươi bức tử con ta, ta muốn ngươi phải diệt tộc! – Tống Thái tử căm hận dằn từng tiếng.

    …………

    Trong một gian đại điện ở ải Hổ Lao.

    Cổ Tần đóng giả Cổ Hải ngồi ở ghế chủ vị xem xét đống tài liệu trước mặt, bên cạnh là Trần Lưỡng Nghi và Trần Thiên Sơn. Tuy hai người này có thân phận cao quý nhưng họ không hề quấy rầy Cổ Tần, cũng không có ý định can dự vào tất cả mọi công việc của Cổ Tần.

    Trước mặt ba người là các quan văn võ, lúc này ai nấy đều bồn chồn nóng nảy.

    Nhưng thấy “Cổ Hải” tóc trắng như mây tâm tĩnh thân nhàn, lửa nóng vội cũng nguội xuống khá nhiều.

    - Bẩm Đại soái, tám mươi vạn đại quân quân Tống đã đến dưới thành, nguy cấp lắm rồi, tuy gần đây chúng ta liên tục chiêu binh nhưng cũng mới chỉ có mười hai vạn người ạ!

    - Đúng thế thưa Đại soái, Đại soái đánh tan mười hai vạn quân rồi tổ chức lại, tuy nhìn có vẻ dũng mãnh hơn nhưng địch có đến tám mươi vạn quân cơ ạ!

    Các quan lo lắng nhìn Cổ Tần.

    Cổ Tần ngừng tay làm việc, ngẩng đầu nhìn các quan, lành lạnh nói:
    - Sợ cái gì, ải Hổ Lao này một người làm quan cả họ được nhờ, có mười hai vạn đại quân ở đây, ta đã gia cố thêm tường thành, trấn giữ ổn thỏa những điểm hiểm yếu bốn bề, tám mươi vạn đại quân thì đã làm sao? Kể cả có đến tám trăm vạn đại quân thì cũng đừng mơ đến chuyện qua được cửa ải! Ngày trước Cao Tiên Chi bại trận tay trắng trở về không phải là ví dụ chứng minh à?

    - Hả? Dạ! – Mọi người gật đầu nói.

    Tuy vẫn còn lo lắng nhưng thấy “Cổ Hải” nói năng nhẹ bẫng như vậy, mọi người cũng bớt sợ đi phần nào.

    - Bẩm Đại soái, khuya hôm trước có ba mươi sáu lính đào ngũ, ba người trong số đó còn là tiểu tướng đã từng nghe Đại soái xếp đặt bố trí công việc, liệu có sợ bọn họ tiết lộ quân cơ của chúng ta không ạ? – Một viên quan áo đỏ hỏi.

    Những người khác cũng xôn xao cả lên.

    - Báo!

    Một viên quan áo xanh chạy vào đại điện, lo lắng nói:
    - Bẩm Đại soái, không xong rồi, vừa nãy Tả tiên phong dẫn theo năm mươi tám người chạy trốn từ góc tường phía Tây Nam, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy, bọn họ chạy về phía đại doanh quân Tống rồi ạ!

    - Sao? – Đại điện lại ồn ào lên.

    - Xong rồi, xong rồi, bây giờ phải làm thế nào?

    - Người bỏ trốn càng ngày càng nhiều, thật là đòn đánh chí mạng với sĩ khí của quân ta!

    - Rồi sau này người trốn đi sẽ càng ngày càng nhiều!

    ……………….

    …………

    ……….

    Các quan bàn tán xôn xao, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ lo lắng.

    - Xong rồi? – Trần Lưỡng Nghi khó chịu nói.

    Trần Lưỡng Nghi biết đây là một chuỗi phản ứng liên hoàn, chỉ cần có một người trốn là sĩ khí sẽ rò rỉ sạch, bây giờ có đến mấy chục người trốn thì không chỉ là vấn đề sĩ khí nữa, căn bản không ngăn được bọn họ trốn nữa, rồi sau này chắc chắn sẽ càng lúc càng nhiều tình huống tương tự. Còn chưa bắt đầu giao chiện mà ải Hổ Lao đã loạn lên, còn đánh gì nữa?

    Trần Thiên Sơn đứng ngồi không yên, lo lắng hỏi Cổ Tần:
    - Đại soái, làm sao bây giờ, không phải ngươi nói cần động viên tinh thần quân sĩ sao? Mau dừng chuyện này lại!

    Tất cả mọi người đều vô cùng bồn chồn lo lắng, riêng Cổ Tần vẫn bình tĩnh thanh thản bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

    Trần Lưỡng Nghi, Trần Thiên Sơn tức muốn điên lên.

    Cổ Tần nhấp xong ngụm trà mới thủng thẳng nói một câu làm cả đại điện im lặng như tờ.

    - Lo cái gì? Bọn họ là do ta sai đi!

    - Hả?

    Tất cả đều im bặt tức thì, vừa kinh ngạc vừa kính sợ nhìn Cổ Tần.

    Các quan vừa rồi còn lo cuống chân tay cùng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt mỉm cười, dường như nỗi lo vừa nãy không phải của mình vậy.

    Nhưng cũng có mấy viên quan biến sắc mặt nín thở.

    ………..

    Ngày thứ hai, ở đại doanh của Tống Thái tử.

    Khoảng thời gian này Tống Thái tử luôn bực dọc phiền muộn, nỗi đau mất con chưa lúc nào nguôi ngoai, bây giờ lại nhận được một bức mật báo.

    Tống Thái tử cầm lên xem, đồng tử mắt bỗng co rút lại.

    Các thuộc hạ đứng phía trước đều tò mò nhìn Tống Thái tử.

    - Bẩm Thái tử, trong thư viết gì thế ạ? – Một thuộc hạ tò mò hỏi.

    - Hừ! – Nỗi bực dọc của Tống Thái tử như tìm được chỗ xả, hừ lạnh một tiếng.

    Chát!

    Tống Thái tử đập mạnh bức mật báo lên mặt bàn.

    - Bẩm Thái tử, đêm qua lại có 86 người đến hàng, đang chờ ở bên ngoài, hơn nữa chúng còn mang đến tin tức mới nhất từ ải Hổ Lao, có cần…? – Một quan hỏi.

    - Đến hàng? Hahaha, Cổ Hải! Ngươi còn cho ta là đồ ngốc sao? Dùng kế này với ta? Hừ, người đâu, trói tất cả đám đến hàng lại, giải đến dưới ải Hổ Lao chém đầu! Mật thám à? Bản Thái tử ghét nhất là đám mật thám, lại còn là mật thám của Cổ Hải! Hừ!

    ……………..

    Phía ngoài ải Hổ Lao.

    - Đừng giết tôi, đừng giết tôi thưa Tống Thái tử, tôi đến đầu hàng mà!

    - Tôi muốn gặp Cao Đại soái, tôi mang tin từ ải Hổ Lao đến, Đại soái đừng giết tôi!

    - Van xin ngài hãy thả tôi ra, tôi đến đầu hàng, còn mang theo tin tình báo, xin đừng giết tôi!

    ………………….

    ……………

    ……..

    Bên ngoài ải Hổ Lao là tiếng than khóc vang trời.

    Tổng cộng 186 người bị trói giải đến gần ải Hổ Lao, dường như để thị uy với Cổ Hải.

    Trên tường thành.

    Cổ Tần đứng chắp tay, phía sau là Trần Thiên Sơn, Trần Lưỡng Nghi và một số quan viên, tất cả cùng nhìn về phía sườn núi gần đấy với vẻ kinh ngạc.

    Xa xa, 500 quân Tống đang áp giải 186 người bỏ trốn gần đây? Thế là thế nào?

    Cổ Tần thản nhiên nói:
    - Chúng tướng sĩ muốn nhìn thì hãy để cho họ lên cổng thành nhìn.

    - Hả? Ừm! – Trần Lưỡng Nghi vội gật đầu.

    Bên trong ải Hổ Lao, vô số quân sĩ đang chờ đợi, vừa nhận được lệnh liền nhanh chóng lao lên tường thành quan sát bốn phía.

    - Hả? Đó là Tả tiên phong? A đó là Vương Bá tước, kia là Trương Đại nhân?

    - Nhìn kìa, hôm qua họ gọi ta cùng bỏ trốn, ta không để ý đến họ, đây là chuyện gì đây?

    - Đó đều là những người bỏ trốn trong hai ngày vừa rồi sao?

    ……………………..

    ……………

    ……..

    Rất nhiều quân Trần kinh ngạc.

    Họ nhìn thấy trên một sườn núi phía ngoài cửa ải có một người ra dáng tướng quân đang giơ tay làm hiệu.

    - Chém!

    - Phập!



    186 cái đầu tức thì bị chém đứt, đầu một nơi người một nẻo.

    Số quân Tống chạy trốn trong vòng hai ngày vừa rồi bị chém chết hết không còn một ai?

    Trong nháy mắt, tất cả quân tướng trên thành ải Hổ Lao đều hít vào một hơi khí lạnh, một số người vốn rục rịch định đào ngũ, bây giờ tâm lý cầu may đã hoàn toàn bị dập tắt.

    Đào ngũ? Đó là đâm đầu vào đường chết!

    Phía xa, năm trăm quân Tống nhanh chóng bỏ đi, để lại 186 thi thể không đầu nằm trong vũng máu. Cả tòa thành im lặng không một tiếng động.

    - Đại soái, người phái bọn họ ra ngoài nhưng…! – Trần Lưỡng Nghi sắc mặt khó coi nói.

    Cổ Tần mỉm cười nói:
    - Bọn họ không phải do ta phái đi đâu, nhưng bây giờ chắc hẳn sẽ không còn tướng sĩ nào định đào ngũ đầu hàng nữa đâu!

    - Hả? – Trần Lưỡng Nghi kinh ngạc.

    …………..

    Hai ngày sau, cuối cùng Cao Tiên Chi đã từ Tống thành về đến đại doanh.

    - Thái tử trúng kế rồi, đó là kế phản gián của Cổ Hải… người không nên giết chúng! Bây giờ tất cả quân tướng còn lại trong ải Hổ Lao đều sẵn sàng liều chết rồi! – Cao Tiên Chi buồn bực nói.

    - Kế phản gián? – Tống Thái tử biến sắc.

    - Cổ Hải từng nói vây ba chừa một, chính là để một đường lùi, để bọn họ có tâm lý mong chờ may mắn rồi tự mình làm loạn quân ngũ lên. Nhưng Thái tử lại đóng sập cả “một” của vây ba chừa một lại, người giết được không phải là hơn một trăm tên phản đồ mà là giết niềm hi vọng, giết tim quân Trần rồi! Lần này bọn họ không còn tâm lý cầu may nữa, tất sẽ liều chết đánh một trận sống còn, quân tướng hổ lang chưa chắc đã qua nổi quân tướng liều mạng! Thần chỉ về muộn hai ngày, có hai ngày thôi! Trời ơi! – Cao Tiên Chi khổ sở nói.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 12-1: Soái uy mất hết


    Dịch: Wandering Path
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: thienthucac†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Bên ngoài Hổ Lao Quan.

    Tám mươi vạn quân Tống đóng quân mười dặm ngoài thành. Đại quân tập trung, giờ phút này đang ăn uống.

    - Không đúng, không đúng. Chuyện gì xảy ra? Phong thư này không phải tiểu muội ta gửi đến?

    Một tiểu binh mặt sẹo nghi hoặc nói.

    - Mặt sẹo, chuyện gì xảy ra vậy?

    Tiểu binh chung quanh cất tiếng hỏi.

    Tiểu binh mặt sẹo tay cầm một phong thư, ánh mắt mở to, nhất thời kinh nghi bất định.

    Mấy tên lính quèn đến gần nhìn xem.

    - Mặt sẹo, bức thư này không phải ghi rất tốt sao? Tiểu muội nhà ngươi gửi thư, nói trong nhà đều khỏe, bảo ngươi không cần lo lắng.

    Chúng tiểu binh nghi ngờ nói.

    Sắc mặt tiểu binh mặt sẹo rất khó coi:

    - Không đúng. Tiểu muội của ta chưa bao giờ gọi ta là ca. Chưa bao giờ.

    - Ặc!

    Mọi người lộ ra vẻ mờ mịt.

    - Tiểu muội của ta là bào thai song sinh với ta. Muội ấy lúc nào cũng gọi ta là đệ đệ, hoặc trực tiếp gọi tên của ta. Cho tới bây giờ cũng chưa từng khách khí như vậy. Gọi ta là ca? Muội ấy làm sao mà gọi ta là ca? Thư này dường như không phải muội ta gửi tới.

    Mặt sẹo vẫn nghi ngờ.

    - Mặt sẹo, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.

    Mọi người nhất thời cười nói.

    Mặt sẹo vẫn lộ ra vẻ mờ mịt như trước. Chỉ có mặt sẹo biết rõ, tiểu muội của mình vĩnh viễn không có khả năng gọi mình là ca ca. Nhưng....

    - Ồ?

    Bỗng nhiên, một người kêu lên.

    - Làm sao vậy?

    Mọi người nhìn về phía hắn.

    - Mặt sẹo, thư này là của ta. Ngươi cầm nhầm phải không? Ặc, không đúng. Thư của ta nằm trong ngực của ta, như thế nào...

    Một tiểu binh đầu trọc kinh ngạc nói.

    - Đầu trọc, ngươi nói cái gì thế?

    Mọi người nhìn về phía gã đầu trọc.

    Đầu trọc lấy ra một phong thư. Sau khi mở ra, mọi người cùng nhìn vào. Chỉ thấy lá thư của đầu trọc và mặt sẹo giống nhau như đúc. Một chữ cũng không kém. Thậm chí ngay cả bút tích cũng giống nhau.

    Mọi người chung quanh nhất thời yên tĩnh. Những người đang ăn uống cũng ngừng lại.

    - Là giả? Cái này căn bản không phải tiểu muội ta gửi tới. Là có người phỏng theo sao?

    Mặt sẹo lập tức biến sắc.

    Tất cả mọi người là từ trong đống người chết bò ra. Một chút đầu óc vẫn phải có.

    - Đạo soái nói, để cho chúng ta liên lạc qua thư với người nhà. Nhưng, tại sao lại có thư giả như thế này? Điều đó không có khả năng.

    Đầu trọc cả kinh kêu lên.

    - Có lẽ, có lẽ là âm mưu của Cổ Hải?

    Một tên lính quèn nhỏ giọng kêu lên.

    - Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi. Đạo soái biết hết thảy gia đình quân lính ở đây. Như vậy khẳng định đưa tới là thư nhà. Như thế nào là âm mưu chứ? Chẳng lẽ người nhà của ta cũng bị Cổ Hải khống chế? Bằng không, thư của nhà ta làm sao mà làm giả được?

    Đầu trọc lập tức giận dữ hét lên.

    Đầu trọc rống to một tiếng, dẫn tới sự chú ý của nhiều tướng sĩ khác.

    Ngay lúc đó, chuyện thư nhà bị làm giả lập tức lan truyền. Bởi vì tất cả mọi người đều chú ý đến tin tức này. Cho nên tốc độ lan truyền cực kỳ nhanh. Rất nhiều tướng sĩ không ngừng mở thư của mình.

    - Ồ, của ta cũng là giả?

    - Của ta là thật. Nhưng....nhưng....

    ......................

    .......................

    .......................

    Tin tức giống như sóng biển, thổi bốn phương tám hướng. Tám mươi vạn đại quân trong thời gian ngắn nhất, rất nhiều nghi vấn nổi lên.



    Tống thành!

    Cổ Hải đứng trên lầu Điền phủ, nhìn về phương bắc, sắc mặt ngưng trọng.

    Cổ Hán đừng đằng sau ông.

    - Nghĩa phụ, hai ngày này, cần phải quyết chiến mạnh hơn.

    Cổ Hán cảm thán nói.

    Cổ Hải nhẹ gật đầu:

    - Nhanh thôi. Lòng quân có bị mất hay không thì phải xem lần này. Ta bảo con sửa thư nhà của quân Tống, có vấn đề gì không?

    - Nghĩa phụ yên tâm. Cao Tiên Chi lần này chẳng khác nào vác đá đập chân mình. Chúng ta phái phú thương tiến hành đảo loạn. Cao Tiên Chi vì muốn tỏ vẻ trong sạch, cho phép phú thương mang thư đến. Y cho rằng làm vậy thì chứng tỏ mình trong sạch rồi sao? Haha, nghĩa phụ, tiền tuyến truyền đến tin tức, tùy cơ hội lấy ra tám trăm phong thư, cải biến một chút trong đó.

    Cổ Hán nói.

    - Cải biến một chút là đủ rồi. Tám trăm phong thư, chỉ cần có khoảng mười phong thư được cho là giả, cũng đủ cho bọn họ chú ý rồi. Khi đó rất nhanh sẽ dẫn đến tám trăm phong thư bị làm giả lộ ra.

    Cổ Hải khẽ cười nói.

    - Tám mươi vạn đại quân, tám trăm phong thư, chênh lệch cả một nghìn lần.

    - Chỉ cần một tia lửa cũng có thể tạo thành một đám cháy. Sự thật thì làm sao? Ai nói thư thì phải có một hình thức cố định. Một khi nhân tâm sinh ra hoài nghi, để cho bọn họ tin tưởng lại là rất khó. Tin tức giả xuất hiện bốn phía, cho dù có tin lá thư trên tay mình là thật, cũng có thể tìm ra được khuyết điểm nhỏ nhặt nhất. Đến lúc đó, tin thật cũng biến thành tin giả. Theo thứ tự tăng lên, chi tâm bất an sẽ không ngừng lây lan.



    Đại doanh Cao Tiên Chi. Đại trướng chủ soái.

    Cao Tiên Chi mang theo đám người Lâm Trùng phong trần mệt mỏi chạy về Tống thành. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, chợt nghe nói Tống thái tử giết chết 186 quân Trần đào binh.

    - Cổ Hải từng nói, vây tam khuyết một chính là để cho bọn họ tránh được, để cho bọn họ có tâm lý may mắn, còn mình thì loạn thành một bầy. Nhưng, ngài dùng vây tam khuyết một, giết không phải hơn một trăm phản đồ mà là diệt đi may mắn của quân Trần. Cái mà ngài giết chính là quân tâm. Lần này, bọn họ không có tâm lý may mắn, tất nhiên liều mạng một lần. Hổ lang tướng sĩ cũng không so được với tướng sĩ liều mạng. Ta về trễ hai ngày, chỉ hai ngày...Haiz!

    Cao Tiên Chi khổ sở nói.

    Tống thái tử biến sắc, nhưng trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.

    - Nguy rồi, đám mật thám ngu xuẩn lại truyền về cho ta tin tức ngu xuẩn như vậy.

    Sắc mặt Tống thái tử đột nhiên thay đổi.

    - Được rồi, thái tử. Ngài không cần tự trách mình. Cổ Hải đúng là lợi hại. Sau khi hắn thống lĩnh quân Trần, chúng ta không còn những ngày yên tĩnh. Mau chóng chấm dứt chiến tranh đi. Ta lo rằng kế tiếp sẽ có chuyện không tốt phát sinh. Binh quý thần tốc, phải nhanh phá Hổ Lao Quan, bắt Cổ Hải. Hết thảy sẽ giải quyết dễ dàng.

    Cao Tiên Chi an ủi.

    - Đúng vậy, bắt được Cổ Hải, ta sẽ chém hắn thành muôn mảnh.

    Sắc mặt Tống thái tử còn khó coi hơn.

    Về phần chuyện của con mình, Tống thái tử giờ phút này chỉ có thể giấu trong lòng. Nhìn biểu hiện của đám người Lâm Trùng cũng đoán được, con của mình lành ít dữ nhiều.

    - Con của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho con.

    Nội tâm Tống thái tử gầm thét.

    - Báo, đại soái, không xong rồi. Các tướng sĩ bất ngờ làm phản. Lần này lại thêm nhiều người nữa. Đại soái!

    Một tên lính quèn lập tức chạy vào đại trướng.

    - Cái gì?

    Tống thái tử cả kinh kêu lên.

    Bất ngờ làm phản? Tại sao lại bất ngờ làm phản? Cổ Hải rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Mới qua được bao lâu, tám mươi vạn hổ lang quân lại bất ngờ làm phản? Trận chiến này còn đánh như thế nào đây?

    Đồng tử Cao Tiên Chi co rụt lại:

    - Cổ Hải, ta biết ngay mà, ta biết ngay mà. May mà ta thống lĩnh tám mươi vạn đại quân đến đây, lập tức đại chiến. Bằng không, cho ngươi thêm thời gian, toàn quân ta sẽ bị tan tác ngay.

    - Chuyện gì xảy ra vậy?

    Lâm Trùng hỏi tên tiểu binh kia.

    - Các tướng sĩ phát hiện, thư nhà của mình đều là giả.

    Sắc mặt tiểu binh kia vô cùng khó coi.

    - Thư nhà? Thư nhà? Phú thương? Ta khinh! Ta biết ngay mà, âm mưu của Cổ Hải không đơn giản như vậy. Vốn còn có độc kế này? Rút củi dưới đáy nồi? Ta sớm nên giết chết đám phú thương đó.

    Vẻ mặt Cao Tiên Chi vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, lập tức hiểu ra hết thảy.

    Xoạt!

    Bên ngoài lại ầm ĩ một trận. Một lượng lớn thanh âm phẫn nộ, nhục mạ từ bên ngoài đại trướng truyền tới. Hơn nữa lần này, thanh thế ngập trời.

    Tống thái tử đứng trong đại trướng, một hồi kinh hồn táng đảm.

    Cao Tiên Chi mắt co rúm lại, hít một hơi thật sâu, nói:

    - Đi, chúng ta cùng đến đó.



    Hổ Lao Quan. Cổng thành.

    Cổ Tần mái tóc bạc trắng, tay vịn tường thành, hai mắt nhìn về phương nam.

    Đứng đằng sau là Trần Thiên Sơn và Trần Lưỡng Nghi.

    - Đại soái, đại quân quan nội đã chỉnh đốn xong. Bây giờ làm gì đây? Vừa rồi, thám tử báo lại, Cao Tiên Chi đã quay về đại trướng. Tám mươi vạn đại quân lập tức tổng tiến công.

    Trần Lưỡng Nghi nói.

    - Yên tâm đi, nghĩa phụ đã an bài tốt hết thảy. Cao Tiên Chi có trở về đại trướng cũng vô dụng. Chỉ cần phối hợp với nghĩa phụ là được. Tám mươi vạn đại quân? Lập tức loạn ngay thôi.

    Cổ Tần mỉm cười khẽ nói.

    - Sao? Cổ Hải đã an bài? An bài cái gì?

    Trần Lưỡng Nghi lập tức truy vấn.

    Nhưng Cổ Tần vẫn không giải thích, cứ nhìn chằm chằm về phía nam.

    Trần Thiên Sơn đứng một bên khẽ cau mày, nói:

    - Ta nhớ rồi. Ba ngày trước, ngươi đã phái một đám người đến Hổ Lao Quan, khoảng chừng bốn mươi người. Đều là gia vệ Cổ gia ngươi hay là thân tín? Ngươi phái ra Hổ Lao Quan làm gì? Tu vi của bọn họ cũng không phải cao tuyệt chi nhân?

    Cổ Tần khẽ mỉm cười nói:

    - Bọn họ? Làm sơn tặc thôi. Lát nữa sẽ có tín hiệu pháo hoa truyền tới.

    - Sơn tặc?

    Trần Thiên Sơn và Trần Thiên Nghi đều lộ vẻ mờ mịt.



    Đại doanh Cao Tiên Chi.

    Sự việc thư nhà của tám mươi vạn đại quân, công tác thẩm tra vô cùng lớn. Nhưng Cao Tiên Chi lợi dụng uy tín và sự cố gắng không ngừng của mình. Rốt cuộc sau một ngày cũng tra ra được đại khái.

     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 12-2: Soái uy mất hết


    Dịch: Wandering Path
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: thienthucac†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Soái đài đại doanh.

    Cao Tiên Chi cùng với Tống thái tử, Lâm Trùng đứng trên soái đài. Phía dưới là tám mươi vạn đại quân. Nguyên một đám mắt đỏ bừng. Tuy đã được trấn an, nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn còn nóng nảy.

    Nhưng, uy tín của Cao Tiên Chi cuối cùng cũng khiến cho bọn họ yên tĩnh lại, đều nhìn về phía Cao Tiên Chi.

    - Các tướng sĩ, ta đã trở lại. Chuyện của các ngươi ngày hôm qua, ta cũng đã điều tra xong. Ta biết giờ phút này các ngươi tâm loạn như ma, nôn nóng bất an. Nhưng ta vẫn muốn nói, hết thảy đều là âm mưu của Cổ Hải. Cảm ơn mọi người đã nguyện ý nghe ta nói tiếp.

    - Những tướng sĩ ban đầu phát hiện thư nhà của mình có vấn đề nên hiểu rằng, thư của mọi người là do đám phú thương mang đến. Bên trong đám phú thương có người của Cổ Hải. Cho nên, thư nhà của các ngươi đều bị làm giả. Mục đích chính là mượn các ngươi làm loạn quân tâm của ta.

    Cao Tiên Chi hét lớn một tiếng.

    - Thư của bọn họ là đến từ phú thương, nhưng thư của ta lại do quan binh vận chuyển. Vì sao thư của ta cũng bị làm giả?

    Có người hét to.

    Phía dưới có người muốn sôi trào.

    - Hỏi thật hay!

    Cao Tiên Chi quát to một tiếng, cắt đứt sự phẫn nộ của mọi người.

    Cao Tiên Chi nhìn chằm chằm vào người kia:

    - Ngươi xác định thư của ngươi là giả? Người nhà của ngươi không thể viết ra được loại thư như thế sao? Vì sao ngươi khẳng định nó là giả? Ta đoán, ngươi thấy người khác nói là giả, nên mới sinh ra hoài nghi?

    - Ạch! Ta...

    Người nọ bị Cao Tiên Chi chất vấn, lập tức cau mày. Hình như là có chuyện như vậy.

    - Vậy nó chính là thư nhà của ngươi. Đúng vậy, ngươi chỉ là hoài nghi mà thôi. Đừng bảo sao hay vậy chứ?

    Cao Tiên Chi nói.

    - Ta?

    Người nọ cau mày, lâm vào khó xử.

    Đạo soái nói rất hay, rất có đạo lý. Nhưng....

    Cao Tiên Chi nhìn chung quanh một chút, nói:

    - Các tướng sĩ, cũng là bản soái sơ suất, không nên cho đám phú thương kia có cơ hội. Cao Tiên Chi ta hướng tất cả mọi người cam đoan, người nhà của các ngươi khẳng định an toàn. Tuyệt đối không bị thương hại. Ai cũng đừng nghĩ tổn thương bọn họ. Ai cũng đừng nghĩ!

    Chúng tướng sĩ nghe Cao Tiên Chi nói, nhất thời thần sắc có chút phức tạp.

    - Ta biết, các ngươi muốn về nhà. Nhưng thắng lợi đang ở trước mắt, các ngươi có nhìn thấy không? Ngoài mười dặm chính là Hổ Lao Quan. Chỉ cần phá được Hổ Lao Quan, hết thảy liền xong. Một bước thắng lợi cuối cùng, chẳng lẽ các ngươi muốn dừng lại sao?

    - Cũng bởi vì âm mưu của Cổ Hải, các ngươi lựa chọn buông tha cho? Lựa chọn về nhà? Đào binh chính là nhu nhược. Chờ sau khi các ngươi về nhà, làm sao đối diện với cha mẹ, vợ con của các ngươi? Vì sao các ngươi lại sợ hãi như thế?

    Cao Tiên Chi hét lớn một tiếng.

    - Chúng ta...

    Các tướng sĩ đều lộ ra vẻ mặt khó xử.

    - Ta xin cam đoan với mọi người, chỉ cần đánh hạ Hổ Lao Quan, ta sẽ cho các ngươi về thăm nhà. Chỉ cần đánh hạ Hổ Lao Quan là được.

    Cao Tiên Chi quát to.

    Tuy rất nhiều tướng sĩ tâm loạn như ma, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm.

    Cao Tiên Chi nhìn chúng tướng sĩ, thầm kêu may mắn. Cũng may mà mình còn uy tín và tài năng phục chúng. Bằng không, giờ phút này khẳng định đại loạn rồi.

    - Các vị, ta xin khẳng định lại một điểm. Hết thảy đều là âm mưu của Cổ Hải. Không ai dám khinh nhục gia đình quân nhân. Cho dù là Hoàng Thái Tôn cũng không được. Chuyện còn lại, ta không nhiều lời. Để cho Lâm Trùng nói với mọi người. Lâm Trùng, mọi người chắc hẳn đều là biết. Trước đây không lâu, không ít người vì y chờ lệnh.

    Cao Tiên Chi nói.

    Chúng tướng sĩ cùng nhìn về phía Lâm Trùng và một đám người đang tiến về Tống thành.

    Lâm Trùng tiến lên phía trước, gật đầu nói:

    - Các huynh đệ, đại soái là người như thế nào, các ngươi chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa rõ sao? Đại soái nói là làm. Các nơi đã phát xuống hoàng lệnh. Người nào làm khó xử gia đình quân nhân, dùng tội lớn luận xử. Đại soái nói được sẽ làm được.

    Cảm tạ các chư vị huynh đệ đã chờ lệnh của ta thời gian trước. Ta muốn nói với mọi người, đại soái quân lệnh như núi, nói là làm. Hoàng Thái Tôn Tống Chính Tây đã bị giết trước mặt ta. Lúc ấy, cũng có rất nhiều huynh đệ nhìn thấy.

    - Hoàng Thái Tôn thật sự bị giết rồi sao?

    - Đã bị trảm?

    - Hoàng Thái Tôn còn có thể trảm, người đó có thể không trảm sao? Đại soái nói là làm.

    - Không tin nghi ngờ đại soái.

    - Không được nghe theo âm mưu của Cổ Hải. Ta tin tưởng đại soái.

    - Ngay cả Hoàng Thái Tôn còn có thể trảm. Đại soái sẽ không gạt chúng ta.

    - Chém Hoàng Thái Tôn, đại soái nói cái gì, ta cũng tin.

    .........

    ...........

    ............

    Phía dưới sôi trào khắp chốn.

    Chúng tướng sĩ tin tưởng, Lâm Trùng chắc chắn không nói dối. Lúc trước liều lĩnh bất ngờ làm phản, cả nhà của y đều bị Tống Chinh Tây giết. Nếu Tống Chinh Tây còn sống, Lâm Trùng không có khả năng kiên định như vậy.

    Đại soái giết Tống Chinh Tây, chúng ta còn lo cái gì nữa chứ?

    Bên cạnh Lâm Trùng, Cao Tiên Chi hô to khẩu khí. Rốt cuộc, tâm các tướng sĩ cũng được kéo về. Giết một Hoàng Thái Tôn, được tám mươi vạn tướng sĩ tin tưởng. Hết thảy đều đáng giá.

    Cao Tiên Chi hiểu được, tám mươi vạn người, một khi loạn cả lên, sẽ là tình huống kinh khủng đến cỡ nào.

    - Được, bây giờ cơm nước đã xong, lập tức chỉnh quân, công sát Hổ Lao Quan.

    Cao Tiên Chi hét lớn.

    Rống! Các tướng sĩ rống to một tiếng.

    - Cái gì? Nhanh như vậy? Đại soái, người mới trở về, còn chưa nghỉ ngơi? Có cần nghỉ ngơi một đêm rồi mới hành quân đánh chiếm Hổ Lao Quan?

    Tống thái tử kinh ngạc hỏi.

    Cao Tiên Chi mệt mỏi trở về, cả người đều tiều tụy. Ngày hôm qua ngựa không ngừng vó nghiên cứu nguyên nhân mọi người làm phản, cũng chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Tâm lực lao lực quá độ, hiện tại còn muốn phát động tổng tiến công?

    - Không, ta đang thi chạy với âm mưu của Cổ Hải. Âm mưu của Cổ Hải quá nguy hiểm, quá độc ác. Từng đợt từng đợt khiến cho chúng ta mệt mỏi. Cho nên nhất định phải nhanh. Ta muốn thắng được âm mưu của hắn, nhất định là không thể chậm. Nếu không, hậu quả khó mà lường được.

    Cao Tiên Chi cười khổ nói.

    Từ lúc y biết rõ Cổ Hải sẽ trở thành thống soái quân Trần, y liền biết phiền toái sẽ không ngừng. Nhưng Cao Tiên Chi như thế nào cũng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn, phiền toái lại làm cho mình thê thảm như vậy.

    Cho nên, không thể đợi được nữa, nhất định phải nhanh, nhanh và nhanh. Ăn cơm xong, sẽ là đại quyết chiến. Ăn xong bữa cơm này, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

    - A, nhìn kìa. Đó là Hoàng Thái Tôn?

    - Cái gì? Ngươi có nhìn lầm không? Đại soái nói Hoàng Thái Tôn đã bị giết rồi mà.

    - Đúng vậy, khẳng định không phải Hoàng Thái Tôn. Lâm Trùng chẳng lẽ lại gạt chúng ta?

    - Đại soái không có khả năng gạt chúng ta.

    - Nhưng ta đã nhìn qua Tống thành, người đó chính là Hoàng Thái Tôn. Là Hoàng Thái Tôn đấy.

    .....................

    ....................


    ...................
    Mới vừa rỗi, sĩ khí các tướng sĩ còn đang trùng thiên, bỗng nhiên có một bộ phận dao động.

    Bởi vì, xa xa trên sườn núi nhỏ đang có một người chạy xuống, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới.

    Nếu là trước đó, đã có tướng sĩ xông đến giết chết hoặc bắt lại người này.

    Nhưng giờ phút này, các tướng sĩ người nào cũng mở to mắt, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin. Hơn nữa còn rất nhanh nhường ra một con đường.

    Nguyên nhân chính là, cái người đàn ông chật vật kia không phải người ngoài, là người mà mọi người đều cho rằng đã chết, Hoàng Thái Tôn Tống Chính Tây.

    Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng?

    Các tướng sĩ vừa rồi hứng trí cao độ, bỗng nhiên giống như con sóng, không ngừng yên tĩnh.

    Tống Chính Tây?

    Không phải đã bị đại soái giết rồi sao? Tại sao lại như vậy?

    Biến hóa của tám mươi vạn đại quân cũng thu hút sự chú ý của những người trên soái đài.

    Lâm Trùng quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy rõ dung mạo của Tống Chính Tây, cả người run lên.

    - Không thể nào, không thể nào?

    Ánh mắt Lâm Trùng mở lớn, không ngừng sợ hãi rống lên.

    Tống Chính Tây? Cho dù có hóa thành tro, Lâm Trùng cũng nhận ra. Gã không phải đã bị chém đầu rồi sao? Tại sao lại còn xuất hiện?

    A! Tống thái tử cũng kêu lên một tiếng sợ hãi.

    Những ngày gần đầy, nội tâm Tống thái tử đều là hận ý trùng thiên, hận Cổ Hải, hận Cao Tiên Chi, hận Lâm Trùng. Con trai yêu quý nhất của mình bị giết chết, bản thân mình lại bất lực. Nếu ông trời có thể trả lại con cho y, y thà rằng giảm thọ mười năm. Nhưng hết thảy đều khó có khả năng.

    Nhưng bây giờ, Tống Chính Tây lại bỗng nhiên xuất hiện.

    Tống thái tử dụi mắt. Đây là sự thật sao? Con còn sống?

    Cao Tiên Chi nhìn thấy Tống Chính Tây, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc:

    - Không thể nào? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có người giống người như vậy? Cổ Hải từ chỗ nào tìm được người giống như thế?

    Tống Chính Tây nhìn thấy Tống thái tử, lập tức chạy tới.

    - Cha, hài nhi rốt cuộc tìm được người rồi. Thiếu chút nữa là bị chết trong tay sơn tặc. Nhanh qua bên kia giúp con bắt đám sơn tặc đó lại. Bọn chúng muốn giết con.

    Tống Chính Tây kêu to một tiếng.

    Tống thái tử, Cao Tiên Chi gần như đồng thời giật mình, bỗng nhiên cảm thấy tay chân lạnh buốt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

    Thật là Tống Chính Tây?

    Giờ khắc này, chúng tướng sĩ còn đồng tâm hiệp lực, đột nhiên mặt không thay đổi nhìn Cao Tiên Chi.

    Biểu hiện của tám mươi vạn quân sĩ đã nói lên hết thảy. Uy tín của Cao Tiên Chi đã không còn sót lại chút nào trong lòng mọi người.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)