FULL  Huyền Huyễn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3534: Phiêu Miểu Vân Trận 2
    Ầm ầm!

    Từng đám mây mù vỡ nát, vô số trận pháp chấn động, lúc này xuất hiện vòng xoáy, hiển nhiên trận pháp có dấu hiệu vỡ vụn.

    Trên thiên cung, sắc mặt đám người Nam Khâu Vũ biến hóa.

    - Tại sao lại nhanh như thế! Vốn bọn họ vào trong trận pháp, tâm thần của ta đã giảm xuống, lại không nghĩ tới bị hắn phá trong nháy mắt...

    - Dù sao cũng là hai tên cường giả Tạo Hóa Cảnh, trận pháp mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được. Trận pháp bị phá chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mà không nghĩ lại nhanh như vậy.

    Trước thủy kính thật lớn kia, rất nhiều trưởng lão nghị luận. Rất nhiều người vô cùng lo lắng, thậm chí có những người hối hận khi ra tay cứu Phi Nghê cùng Tiểu Hồng.

    Phi Nghê cũng lo lắng nói:

    - Đại nhân, làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta bỏ thành rời đi, tiến về thành Viêm Vũ. Chỉ cần trở lại thành Viêm Vũ sẽ an toàn.

    - Không thể! Thiên cung chính là cứ điểm bao nhiêu năm qua của Thiên Tiệm Nhai, cho dù cận kề cái chết cũng không bỏ được.

    Một trưởng lão lập tức bác bỏ. Dư trưởng lão cũng kiên định không đi.

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Chư vị không cần sợ. Thiên Tiệm Nhai dù không hỏi thế sự, nhưng nội tình tích lũy bao nhiêu năm qua cũng không phải tầm thường.

    Hắn lấy một vật ra, đó là một ngọn núi nhỏ, ánh mắt nhìn qua phía Phi Nghê, mỉm cười nói:

    - Trong tay Vân thiếu dường như có một kiện huyền khí, tên là ‘ Thất Sắc Đâu Suất Thiên ’.

    Phi Nghê gật đầu, nói:

    - Đúng vậy, vật kia rất nặng, chính là thổ hệ nguyên tố biến dị cô đọng mà thành.

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Ngọn núi trong tay ta cũng là thổ hệ nguyên tố biến dị, tên là ‘ Vô Ngân ’. Có thể dùng che dấu. Đáng tiếc chỉ là một loại nguyên tố, nếu có thể có Đâu Suất Thiên Phong của Vân thiếu hiệp trợ, có thể làm ít công to.

    Phi Nghê nhìn Lý Vân Tiêu vẫn còn trong hôn mê, lo lắng nói:

    - Sợ là...

    - Ta thử xem.

    Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói một tiếng rất nhỏ.

    - Ah! Phu quân!

    Phi Nghê cả kinh, vội vàng cúi người xuống, xem xét thương thế của hắn. Lý Vân Tiêu hơi mở mắt ra, hắn vô cùng suy yếu, hơi thở mong manh.

    Lý Vân Tiêu miễn cưỡng cười cười, nói:

    - Để ngươi lo lắng.

    Phi Nghê khổ sở lại cao hứng, chua xót nói:

    - Phu quân và Phi Nghê thì không nên nói thế.

    Lý Vân Tiêu nói:

    - Vịn ta đứng dậy.

    Thân thể của hắn hư thoát, hắn giống như chỉ còn túi da, thần dịch lực không còn, kinh mạch như dòng sông khô cạn, đã khô quắt cả rồi.

    Phi Nghê vừa chạm vào liền cảm giác được rõ ràng, nội tâm đau xót, nước mắt chảy dài.

    Tiểu Hồng cũng bị hắn suy yếu làm sợ hãi, nói:

    - Rốt cuộc là thanh kiếm như thế nào, tại sao làm ngươi biến thành như thế?

    - Kiếm? Kiếm gì?

    Nam Khâu Vũ nhíu mày hỏ tới.

    Trong lòng của hắn sinh nghi, hình ảnh thủy kính mất đi, đám người bị cuốn vào lục đạo không gian, cũng không nhìn thấy Lý Vân Tiêu thi triển Thùy Chủ Trầm Phù. Đợi khi hình ảnh khôi phục, cũng đã nhìn thấy Trọc Khôn và Viện trọng thương.

    Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

    - Việc này nói rất dài dòng, ta nên lấy Đâu Suất Thiên Phong ra.

    Nam Khâu Vũ lúc này mới ăn cả kinh, trước kia thấy hắn suy yếu, cũng chỉ cho rằng lực lượng hao hết bình thường. Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn lấy huyền khí cũng khó khăn, giờ mới hiểu được không bình thường.

    Phi Nghê lấy một ít đan dược và thiên tài địa bảo ra, cho hắn nuốt xuống, hi vọng hắn có thể khôi phục một ít. Nhưng đều giống như đá chìm đáy biển, không có phản ứng gì.

    Lý Vân Tiêu trì hoãn một hồi, giơ tay vận chuyển đan điền. Nhưng trong đan điền rỗng tuếch, không có bất kỳ lực lượng nào, ngay cả ma khí cũng không còn.

    Hắn cắn răng một cái, rên một tiếng, cắn nát đầu lưỡi nuốt một giọt máu vào.

    Lúc này cảm giác ấm áp bao phủ, có chút lực lượng chảy vào huyết mạch.

    Lòng bàn tay Lý Vân Tiêu xuất hiện hào quang yếu ớt, Đâu Suất Thiên Phong chậm rãi bay ra.

    Nam Khâu Vũ mừng như điên, nói:

    - Nếu có vật này làm trận nhãn, nhất định có thể vây khốn đám người Dận Vũ một thời gian ngắn!

    Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, lại cắn nát đầu ngón tay vẽ ra vài đạo ấn phù, hắn phong ấn thần thức vào trong đó, liền giao cho Nam Khâu Vũ.

    Lúc này hắn dốc toàn bộ khí lực, vận dụng Giới Thần Bi thả đám người Ba Mộc đi ra.

    Làm xong tất cả, thân thể của hắn xụi lơ, cảm thấy máu trong người khô cạn.

    - Phi Dương ngươi...

    Đám người Khúc Hồng Nhan đi ra, liền nhìn thấy Lý Vân Tiêu suy yếu, lập tức hiểu ra, nội tâm vô cùng giật mình.

    Lý Vân Tiêu hữu khí vô lực nói ra:

    - Ta không sao, chỉ cần khôi phục một thời gian là được rồi.

    Hắn nói rất nhẹ nhõm, nhưng bản thân hiểu muốn khôi phục thần dịch lực dễ dàng, hao tổn tinh khí thần luyện ra Trầm Chủ Trầm Phù mới khó khôi phục.

    Dường như kiếm kia áp lên đan điền của mình, ngăn cản năng lực khôi phục của bản thân.

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Các ngươi trò chuyện đi, ta đi ngăn cản Dận Vũ một hồi.

    Hắn cầm Vô Ngân lên, đánh ra vài đạo ấn phù vào trong đó.

    Trong Phiêu Miểu Vân Trận đầy mây trắng, đột nhiên bầu trời trở nên tối tăm, rất nhiều bụi đất xuất hiện.

    Những bụi đất này không ngừng tụ tập thành ngọn núi.

    Dận Vũ lạnh lùng nói:

    - Cũng chỉ có chút tài mọn này hay sao? Người đang âm thầm ẩn nấp kia, chờ ta xé xác ngươi ra đi.

    Lúc này không có ai đáp lời Dận Vũ, ngọn núi từ trên trời rơi xuống.

    Không khí chấn động rất mạnh, cả biển cả bốc lên sóng thần khủng khiếp.

    Đám người Dận Vũ đứng nhìn ngọn núi cao giáng xuống, tùy ý điên đảo càn khôn, lúc này hàng ngàn hàng vạn ngọn núi xuất hiện.

    Uyên cười nhạo nói:

    - Muốn dựa vào lực lượng ngăn chận chúng ta, hoàn toàn nằm mơ đi!

    Ầm ầm!

    Ầm ầm!

    Từng ngọn núi rơi xuống, bụi mù tung bay, kết giới kết nối với đại địa chi lực, hoàn toàn tăng mạnh.

    Dận Vũ quát:

    - Đánh nát nó!

    Uyên ứng một tiếng, năm ngón tay xiết chặc, Long khí tỏa ra chung quanh, long quang trùng thiên.

    Vào lúc này đột nhiên có hào quang lục sắc giáng xuống.

    Dận Vũ quát lớn "Cẩn thận". Hắn đã từng nhìn thấy Đâu Suất Thiên Phong này, lúc ấy thực lực Chưởng Thiên Cảnh không dám ngạnh kháng, chỉ có Hư Cực Cảnh mới có thể chống lại một hai. Vốn lấy lực lượng của Uyên ngăn cản không thành vấn đề.

    Ầm ầm!

    Uyên đánh một quyền vào Đâu Suất Thiên Phong, lập tức sơn băng địa liệt, vô số đất đá bắn ra tung tóe.

    Uyên lại biến sắc, dường như cực kỳ bất mãn, cắn răng nói:

    - Đồ quỷ gì thế này?

    Hắn cảm giác một quyền này của mình có thể đánh nát cả thiên địa đấy.

    Nội tâm sinh ra suy nghĩ độc ác, Uyên quán chú lực đạo vào trong quyền pháp, lại tăng cường vài phần. Cả ngọn núi lắc lư rất mạnh, vết rạn không ngừng xuất hiện. Ngọn núi cuối cùng không chịu nổi nên sụp đổ, cả thế giới tan vỡ, hào quang lục sắc tỏa ra chung quanh..

    Trong thiên cung, nhìn hình ảnh trong màn nước, Phi Nghê ảo não nói:

    - Lại bị đánh nát.

    Khúc Hồng Nhan nói:

    - Với thực lực của Uyên, một quyền đánh nát núi này cũng là chuyện bình thường, hiện tại nên lo lắng có thể ngăn cản bọn chúng hay không đấy.
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 4 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3535: Tam sơn ngũ nhạc
    Lý Vân Tiêu hơi nhíu mày, tới trình độ của hắn hiện tại, Đâu Suất Thiên Phong đã không còn tác dụng gì, nhưng dù sao cũng là huyền khí làm bạn với hắn nhiều năm, lập không ít công lao. Hiện tại nhìn thấy nó bị hủy, nội tâm cũng khổ sở.

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Chư vị không cần lo lắng, cũng không cần khổ sở. Đâu Suất Thiên Phong bị hủy nằm trong dự liệu của ta, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ. Chỉ có bảy loại nguyên tố phối hợp mới có thể làm cho tam sơn ngũ nhạc phát huy ra uy lực của ‘ khốn thần ’.

    Chỉ thấy trong màn nước, sau khi Đâu Suất Thiên Phong tan nát, rất nhiều nguyên tố vỡ vụn tụ tập quanh các ngọn núi. Bụi mù bao phu thiên địa, đám người Dận Vũ nhíu mày.

    - Xảy ra chuyện gì?

    Uyên Long cả kinh, mặc dù hắn đánh nát Đâu Suất Thiên Phong, nhưng cả khốn cảnh không bị hủy. Ngược lại lực lượng giam cầm càng ngày càng mạnh.

    Lúc này Vô Ngân tỏa sáng, nó không ngừng thu nạp thổ hệ nguyên tố tán loạn của Đâu Suất Thiên Phong, hào quang bảy màu bộc phát.

    - Thất Sắc Đâu Suất Thiên Phong?

    Dận Vũ hơi giật mình, nhưng cảm giác không giống, cũng mặc kệ như thế, hiện tại hào quang bảy màu không khác biệt lúc trước bao nhiêu.

    Uyên tức giận gào to, phi thân lên, liên tục đánh ra mấy quyền vào kết giới bảy màu, đánh tam sơn ngũ nhạc run động không nhỏ.

    - Nam Khâu Vũ đại nhân, ngươi đã sớm tính toán Đâu Suất Thiên Phong của ta?

    Trong thiên cung, Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào màn sáng một hồi, lạnh lùng nói:

    - Nếu không phải gian lận ngay từ đầu, bảy loại thổ hệ nguyên tố làm sao dung hợp hoàn mỹ như thế?

    - Ha ha.

    Nam Khâu Vũ xấu hổ cười cười, nói:

    - Trước kia nhìn thấy Đâu Suất Thiên Phong của Vân thiếu, ta vẫn tự hỏi vấn đề này. Bởi vì Thiên Tiệm Nhai đúng lúc có dị thổ ‘ Vô Ngân ’, hơn nữa là dựa vào tam sơn ngũ nhạc chi trận lưu truyền tới nay. Trong trận từng nói rõ, nếu có thể tề tụ đủ bảy loại dị thổ, như vậy diễn biến ra tam sơn ngũ nhạc chi trận, đủ để khốn thần.

    Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

    - Vạn pháp tương thông, đạo lý này hơn phân nửa giống với Đâu Suất Thiên Phong. Hiện tại từ uy lực của trận thế, có lẽ có thể vây khốn đám người này một thời gian ngắn. Không biết bảy loại dị thủ này có thể thu hồi hay không?

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Khó! Nếu bị đám người Dận Vũ đánh tan, những thổ hệ nguyên tố này mất đi dị lực, sợ rằng sẽ ngưng tụ thành sơn mạch, trụy lạc rơi vào trong biển, biến thành hải đảo.

    Lý Vân Tiêu có chút tiếc hận, thở dài:

    - Mặc dù như nguyện của ngươi, nhưng cũng chỉ có thể như thế.

    Dứt lời, hắn thi triển tứ đại thần quyết khôi phục.

    Hơn nữa hắn cũng không kiêng kỵ cái gì, trực tiếp thi triển trước mặt mọi người, làm cho người Thiên Tiệm Nhai nhìn nhau, đều tập trung quan sát, muốn học được một ít gì đó.

    Tuy bốn thần quyết rất huyền diệu, nhưng trợ giúp với Lý Vân Tiêu cực nhỏ. Từ khi luyện chế Thùy Chủ Trầm Phù thì trạng thái của hắn càng yếu kém.

    - Vô dụng, kiếm kia dung nhập siêu huyền không gian, lực lượng đã siêu thoát thế giới, trực tiếp kéo sụp ngươi. Trừ phi đem ngươi khống chế thần quyết nguyên vẹn, nếu không căn bản không thể làm gì, tương lai trên con đường thần đạo sẽ thành vướng bận của ngươi.

    Vào lúc này bên tai hắn có tiếng nam tử vang lên, tiếng nói xuất hiện đột ngột làm Lý Vân Tiêu kêu to một tiếng, quát trong nội tâm:

    - Ai?

    - Ha ha, ta sao? Ta chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi, cho nên mới sang đây xem một chút.

    Tiếng nói kia cười vang, nói:

    - Ngươi rất không tồi. Nếu có thể vượt qua tai hại của thanh kiếm này, như vậy vô cùng có khả năng lao ra khỏi thế giới này, siêu việt Giới Vương.

    Nội tâm Lý Vân Tiêu vô cùng rung động, nghe đối phương nói thế, hơi hiếu kỳ nhìn xem mà thôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn không có nằm mơ, nội tâm vô cùng khiếp sợ và kinh hãi.

    Dù sao mặc kệ người phương nào, đột nhiên phát hiện có người bởi vì "Hiếu kỳ " mà "Nhìn" tâm thần của ngươi, hơn nữa còn nói chuyện với ngươi, loại cảm giác này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

    Hắn lại quát lên:

    - Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Tới từ nơi đâu? Đừng có lén lút như vậy.

    Tiếng nói kia cười vang, nói:

    - Nếu sau này ngươi có thể lao ra khỏi Thiên Võ Giới, như vậy sẽ biết ta là ai, tới từ nơi nào. Chuôi kiếm nầy vốn không phải ngươi có năng lực luyện chế ra, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp luyện ra, đây là số trời. Đã số trời như thế, ta sẽ không quan tâm chỉ cho ngươi con đường sáng. Dùng lực lượng của ngươi hiện tại, căn bản không có khả năng nắm giữ thần quyết nguyên vẹn. Trừ chuyện này ra, còn có một cách xử lý là áp chế nó, đó là dùng chân long chi hồn làm linh, ngăn chặn kiếm này trói buộc liên lụy ngươi. Nếu không, tiếp tục như vậy ngươi sớm muộn gì cũng chết mà thôi.

    - Chân long chi hồn? Dận Vũ sao?

    Lý Vân Tiêu chấn động.

    Giọng nói kia tiếp tục nói:

    - Tuy thực lực Dận Vũ giảm xuống, nhưng hắn thật sự là chân long, hơn nữa thơi điểm ở đỉnh phong, so với lịch đại chân long, thực lực thật sự đứng đầu. Nếu ngươi ghét bỏ hắn, có thể đợi chân long đời sau xuất hiện, có lẽ cũng không lâu đâu.

    Trong lòng Lý Vân Tiêu khiếp sợ không nhỏ, Bách Luân Kết Y cho hắn tọa độ thời không, thật sự không lâu sau sẽ có chân long xuất hiện, không ngờ người này lại biết.

    - Đại nhân, rốt cuộc ngài là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là cường giả tiền bối của Thiên Võ Giới sao?

    Lý Vân Tiêu trở nên cung kính, nghiêm túc nói:

    - Nếu tiền bối là cường giả của thế giới này, như vậy hiện tại đang gặp ma kiếp, mong rằng tiền bối có thể động thân ra bảo hộ thế giới!

    - Bảo hộ thế giới này? Ha ha.

    Giọng nói cười rộ lên, cũng không có chút tình cảm nào, chỉ thuần túy cười cười, nói:

    - Những chuyện này không quan hệ tới ta, ta cũng không muốn quản. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, căn nguyên của ma kiếp nằm ở Ma giới, nếu ngươi muốn vĩnh viễn tiêu trừ tai họa ngầm của hai giới, chờ ngươi ngăn cản kiếm kia, hơn nữa tu luyện tới Giới Vương cảnh thì nên đi tới Ma giới số một!

    - Ma giới số một?

    Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

    - Tiền bối có thể nói nhiều hơn một ít không?

    Tiếng nói kia nói:

    - Ta đã nói rất nhiều, nếu không phải thấy hậu bối ngươi không tệ, sinh lòng vui sướng, cũng không chủ động liên hệ với ngươi. Ta nói chỉ thế thôi, tự giải quyết cho tốt, trước khi ngươi vượt qua Giới Vương cảnh, chúng ta hơn phân nửa sẽ không liên hệ với nhau.

    Lý Vân Tiêu nghe ra hắn phải đi ý tứ, vội vàng nói:

    - Tiền bối chậm đã, ta còn có việc muốn hỏi, tiền bối tới từ nơi nào, tại sao xuất hiện trong nội tâm của ta?

    Tiếng nói kia im lặng một hòi, Lý Vân Tiêu cho rằng hắn đã rời đi, lúc này lại nói:

    - Đây chỉ là một đám thần niệm của ta, lúc ngươi trong lục đạo không gian đánh ra một kiếm kia, lúc đó mới khiến cho ta chú ý, nói thế thôi, không nói, không nói.

    Rốt cuộc tiếng nói im lặng triệt để, tùy ý Lý Vân Tiêu gọi thế nào cũng không hồi âm.
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 4 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3536: Viện binh đã đến 1
    Lý Vân Tiêu cảm thấy nội tâm không khỏe, giống như có người đang nhìn hắn. Loại cảm giác này giống như Xa Vưu năm đó, nhưng lại có khác.

    Ít nhất hắn biết rõ chi tiết và chân tướng của Xa Vưu, mà người này hoàn toàn thần bí, không có chút manh mối nào.

    Con đường duy nhất là lục đạo không gian, nếu muốn gặp lại cũng phải đi vào lục đạo không gian mới được, hơn nữa nghe hắn nói như vậy, dường như mình vào lục đạo không gian cũng chưa chắc gặp mình.

    Mà thực lực của người này vô cùng có khả năng đã siêu việt Giới Vương cảnh, cũng không rõ là tồn tại thế nào.

    Lý Vân Tiêu có cảm giác hướng tới cảnh giới chí cao kia, trong nội tâm nghĩ tới mình phải đi con đường còn rất dài, nguy cơ trước mắt còn chưa thuận lợi vượt qua đấy.

    - Kiếm linh à... Chân long chi hồn...

    Ánh mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hào quang, máu trong người sôi lên, nói:

    - Cuối cùng đã tìm ra cách đối phó kiếm kia... Chỉ là hồn của Dận Vũ... Làm sao mới lấy được đây?

    Hiện tại Dận Vũ đang ở bên ngoài, đừng nói ra ngoài rút hồn của hắn, chỉ cần hắn không vào đã tạ ơn trời đất rồi.

    - Phi Dương, ngươi như thế nào rồi?

    Khúc Hồng Nhan nhìn thấy hắn âm tình bất định, thần sắc cả kinh, lập tức ân cần hỏi thăm.

    Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

    - Không có việc gì. Ta suy nghĩ làm sao đối phó Dận Vũ.

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Bọn họ có hai cường giả Tạo Hóa Cảnh, Dận Vũ bản thân cũng cách Tạo Hóa Cảnh không xa, tăng thêm bên cạnh có nhiều Chân Linh như thế, Thiên Tiệm Nhai nhất định gánh không được. Chỉ có thể tận lực kéo dài, chờ đợi viện binh thành Viêm Vũ tới.

    Giờ phút này, trong tam sơn ngũ nhạc có hào quang cường đại bộc phát, ánh sáng lóe lên rất nhiều, không biết phải có thể kiên trì bao lâu.

    Đột nhiên Lý Vân Tiêu hỏi:

    - Nam Khâu Vũ đại nhân, lúc trước Trác Thanh Phàm vẫn ở bên cạnh ngươi sao?

    Nội tâm Nam Khâu Vũ chấn động, nói:

    - Như thế nào?

    Các trưởng lão Thiên Tiệm Nhai còn lại biến sắc.

    Những người này lánh đời đã quen, chỉ biết tu luyện, đạo lý đối nhân xử thế có Nam Khâu Vũ ứng phó. Đám Dư trưởng lão nhao nhao biến sắc, lập tức bị người Thiên Võ Minh nhìn ra dị thường.

    Lý Vân Tiêu bất động thanh sắc nói ra:

    - Trác Thanh Phàm đi ra ngoài hồi lâu chưa từng liên hệ, ta phi thường lo lắng.

    Nam Khâu Vũ phiền muộn, biết rõ bọn họ đã nhìn ra cái gì, nhưng cũng không thể giải thích, nhân tiện nói:

    - Vân thiếu không cần lo lắng. Hư Không đại nhân vừa rồi thật ở chỗ ta, trò chuyện với nhau thật vui đấy. Hiện tại đã đi thành Viêm Vũ tìm viện binh rồi.

    Lý Vân Tiêu nói:

    - Như thế rất tốt, cuối cùng vẫn làm ta yên lòng.

    Tuy hắn biết rõ trong đó có ẩn tình, nhưng chỉ cần Trác Thanh Phàm bình yên vô sự thì không sao cả.

    Nam Khâu Vũ cũng thở ra một hơi, việc này dường như đã bỏ qua như thế, nói:

    - Chư vị an tâm chữa thương đi, cho dù cứu binh thành Viêm Vũ không đến, có chư vị ở đây, cũng không có việc gì.

    Đám người Bắc Quyến Nam hơi gật đầu, bắt đầu nhập định, bắt đầu tăng cường khôi phục.

    Lý Vân Tiêu lấy một viên thần đan ra, chính à viên đan dược còn sót lại trong Đế Đan Lâu.

    Với tình hình của hắn hiện tại, muốn khôi phục lực lượng không có ba năm năm năm là không làm được, chỉ có thể nghĩ biện pháp dựa vào ngoại lực.

    Đan dược vào miệng liền hóa thành năng lượng, nó chảy khắp kỳ kinh bát mạch, không ngừng khôi phục và chữa thương.

    Sắc mặt Lý Vân Tiêu đỏ lên, khôi phục một ít khí sắc.

    Giờ phút này trong tam sơn ngũ nhạc.

    Rất nhiều công kích như mưa đánh lên kết giới bảy màu, núi cao chung quanh xuất hiện cái khe sâu không thấy đáy, hào quang không ngừng biến ảo.

    - Đáng chết! Chúng ta bị vây khốn.

    Dận Vũ bắt đầu có chút lo lắng, vốn cho rằng rất dễ dàng phá kết giới, cố sức oanh kích một phen chỉ làm kết giới rung động.

    Uyên vẫn hăng hái, lớn tiếng nói:

    - Phụ vương không cần lo lắng, tuy trận pháp cường đại, nhưng chỉ cần kiên trì bền bỉ công kích, tất nhiên có thể phá!

    Dận Vũ tức giận mắng hắn ngu xuẩn, nếu oanh kích kiệt sức, bị những tên gia hỏa ẩn nấp kia đánh lén thì làm thế nào?

    Nhưng hắn vẫn phải dựa vào Uyên quá nhiều, cũng không tiện mắng quá lợi hại, nói:

    - Uyên nhi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút. Sau đó có lẽ sẽ có chiến đấu lợi hại hơn, chuyện phá trận cho bọn chúng làm đi.

    Ánh mắt của hắn nhìn chung quanh, nhìn qua ngọn núi đen kịt, nói:

    - Tập trung toàn lực công kích núi này, tất cả cùng công kích vào một điểm.

    Uyên sững sờ, nói:

    - Đa tạ phụ vương quan tâm.

    Đồng thời hét to, nói:

    - Nghe phụ vương ta nói, tất cả mọi người đều làm đi! Nếu không đánh vỡ trận này, các ngươi sẽ biết tay của ta.

    Đám Chân Linh kêu khổ, phiền muộn oanh kích ngọn núi.

    Uyên dừng tay, cả trận thế chấn động cũng nhỏ xuống, những Chân Linh đang dốc sức liều mạng cũng chỉ làm hắc sơn chấn động mà thôi, còn lại sáu ngọn núi là ảnh hưởng nhỏ nhất.

    Uyên lo lắng nói:

    - Phụ vương, nếu cứ kéo dài như thế, đám người Lý Vân Tiêu có cơ hội thở dốc thì sao?

    Dận Vũ nói:

    - Thở dốc nhất định là có, nhưng bọn họ bị thương nặng như thế, căn bản không phải mười ngày nửa tháng có thể khôi phục. Thở dốc có gì sợ. Ta và ngươi muốn giữ lại thực lực, chờ xé xác đám người kia.

    Ánh mắt của hắn bắn ra sát khí, hắn hận người bày trận thấu xương, nói:

    - Ta hiện tại lo lắng nhất chính là đám cứu viện của Thiên Võ Minh, nếu như đám người Huyền Ly đảo cũng tới thì phiền toái lớn.

    Hắn tính toán, nói:

    - Từ thành Viêm Vũ chạy tới mà không có truyền tống trận, nhanh nhất cũng muốn bốn năm ngày. Cho các ngươi hai ngày, trong vòng ba ngày phải đánh nát hắc sơn này, nếu làm không được, các ngươi cũng không cần tồn tại nữa.

    Những Chân Linh kia sợ hãi, liều mạng công kích hắc sơn. Cường độ còn tăng lên mấy lần, hắc sơn chấn động, không ngừng có đất đá rơi xuống.

    Uyên vừa thấy thấy, lập tức nổi giận mắng:

    - Một đám đê tiện, không cho các ngươi chút áp lực, các ngươi ra công không ra sức đúng không?

    Những Chân Linh này vừa sợ vừa đắng chát, cảm nhận được sát ý trên người Dận Vũ, nào dám thư giãn, càng ra sức nhiều hơn.

    Cái này hắc sơn chính là bảy tòa dị đất ngưng tụ ngọn núi

    Ầm ầm!

    Hai ngày sau, Dận Vũ nhìn thấy hắc sơn bị đánh tổn thất rất lớn, đưa tay đánh ra một đạo kiếm quang!

    Chân Ngã Vô Tướng kiếm thế hóa rồng, rốt cuộc hắc sơn trên bầu trời sụp đổ, ánh sáng bảy màu bùng phát.

    Ầm ầm!

    Rất nhiều đất đá nứt vỡ, hắc mang không ngừng thu nhỏ lại, cả kết giới tam sơn ngũ nhạc dần dần biến thành màu xanh.

    Những Chân Linh kia mở to mắt, không dám tới gần.

    Bọn chúng gần như kiệt lực, trận thế trước mặt bị phá, rốt cục thở ra một hơi, cả đám nằm xuống thở dốc.

    Trong thiên cung, đám người Nam Khâu Vũ đều cảm giác được, đều nhìn qua thủy kính.

    Vào thời điểm đang lo lắng, đột nhiên có tiếng cười vang vọng quảng trường.

    - Ha ha, cuối cùng đã đi tới.

    Một thân ảnh xuất hiện, Trác Thanh Phàm hiện thân, tràn đầy vui vẻ.

    Tất cả mọi người vui mừng, Nam Khâu Vũ vội hỏi:

    - Cứu viện đến?
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 5 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Tác giả: Thái Nhất Sinh Thủy
    Chương 3537: Viện binh đã đến 2

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Trác Thanh Phàm gật đầu nói:

    – Nhanh mở truyền tống trận, hai canh giờ trước đã truyền tống tới đảo Đại Luân.

    Nam Khâu Vũ phái người tới khu vực truyền tống nghênh đón cường giả của Thiên Võ Minh.

    Đám người Khúc Hồng Nhan vô cùng vui mừng, lúc này thở ra một hơi.

    Phi Nghê nói:

    – Sẽ không biết là người nào tới.

    Nàng nhìn Lý Vân Tiêu, thấy hắn đang ngồi nhập định ở đó, vẫn đang tiêu hóa lực lượng thần đan, cũng không bị bên ngoài quấy nhiễu quá nhiều.

    Trác Thanh Phàm cười nói:

    – Nghe nói Lý Vân Tiêu gặp nạn, cả thành Viêm Vũ đều nổ tung, Huyền Ly đảo bốn vương, Yêu tộc, còn có một ít cường giả trong thành Viêm Vũ đều chạy tới. Giờ phút này nội thành chỉ có Linh Mục Địch đại nhân đang lưu lại tọa trấn mà thôi.

    Phi Nghê đại hỉ nói:

    – Quá tốt! Đợi mọi người đều đến, chúng ta lập tức mở thiên cung ra, nghênh đón đám người Dận Vũ chạy tới!

    Trong mắt nàng bắn ra sát khí, nghĩ đến hai ngày trước bị đuổi giết, trong nội tâm sinh ra tâm trả thù.

    Không lâu sau, đám người Lý Mang Sơn đều tới, mọi người vui vẻ.

    Lý Vân Tiêu cũng phục hồi tinh thần, đi chào hỏi mọi người.

    Phi Nghê mang chuyện xảy ra nói kỹ càng với mọi người biết, kể cả chuyện trong lục đạo không gian. Dù sao Lý Vân Tiêu luyện chế Thùy Chủ Trầm Phù, người Thiên Võ Minh cũng biết, chỉ nghe dưới kiếm suýt nữa là mạng của hai Ma Tôn, tất cả vẫn chấn động.

    Hơn nưa trong đó có Ma Tôn là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, khoảng cách Thánh Ma chỉ còn một bước ngắn.

    Lý Mang Sơn trầm giọng nói:

    – Không thể ngờ khu vực chi chủ năm xưa còn sống, thật sự làm người ta thổn thức không thôi.

    Bắc Quyến Nam nói:

    – Đáng tiếc Mục Địch đại nhân không có tới, nếu không hắn càng cảm khái chiến hữu mười vạn năm trước, người và vật không còn, nay thành địch nhân, thật sự làm người ta khó chịu.

    Khúc Hồng Nhan nói:

    – Nếu Trọc Khôn đã nhập ma, bị Phi Dương giết chết cũng cũng không đáng tiếc. Đường là do mình chọn, ta hiện tại lo lắng duy nhất là nữ Ma Tôn kia, hấp thu Trọc Khôn xong, thực lực sẽ…

    Nội tâm mọi người đều trầm xuống, giống như có tảng đá áp lên ngực.

    Khúc Hồng Nhan nói còn chưa dứt lời, nhưng ai cũng biết kết quả của việc này, nữ ma kia sợ rằng đã bước vào Thánh Ma!

    Dù sao Trọc Khôn còn cách Thánh Ma một bước ngắn, thực lực của Viện không tầm thường, hai người hợp nhất chắc chắn là Thánh Ma không nghi ngờ.

    Nhưng mà không ai muốn nói ra, miễn làm hào khí tăng thêm vài phần áp lực.

    Lý Vân Tiêu nói:

    – Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Địch nhân cường đại hơn chúng ta, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi. Mặc dù là Thánh Ma cũng không có gì là đáng sợ.

    Người ở đây gật đầu, trái tim rung động. Cùng lắm là chết mà thôi, nhưng mà bị tên tuổi Thánh Ma hù sợ một chút.

    Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hào quang, cười nói:

    – Thánh Ma trước mặc kệ, ngoài cửa có mấy tên long tộc cần chúng ta thu thập đấy. Long nguyên chính là đồ tốt.

    Hắn thè lưỡi ra liếm môi, trong mắt bắn ra hào quang tàn nhẫn, nói:

    – Ta muốn long hồn của Dận Vũ, còn có long nguyên của ba người này, đây chính là vật đại bổ, đủ để bù vào tổn thất thần dịch lực của ta.

    Mạch nói:

    – Long nguyên này ta cũng muốn một chút, ta chỉ lấy một ít, còn lại cho ngươi. Ngươi chỉ cần ở trong thiên cung quan sát là được rồi, chờ chúng ta lột da rút gân của chúng…

    Lý Vân Tiêu cười nói:

    – Long nguyên đủ nhiều, ta không độc chiếm. Mọi người chia đều.

    Những người còn lại mừng rỡ. Long nguyên là thứ ai cũng mơ ước, chỉ không tiện mở miệng, nếu Lý Vân Tiêu nói như vậy, lập tức làm mọi người tích cực.

    Đặc biệt là người Thiên Tiệm Nhai cười không ngậm miệng được. Vốn với thực lực của bọn họ, đời này đừng mong có được long nguyên.

    Còn có La Thanh Vân cũng ở trong đó, nội tâm của hắn nóng lên. Nếu như có thể đạt được chân long hoặc là long tử long nguyên chi lực, hắn có thể đột phá bình cảnh bước vào Hư Cực.

    Nam Khâu Vũ vuốt vuốt chòm râu cười nói:

    – Mở cửa thiên cung ra, nghênh đón chân long đại nhân và hai long tử vào.

    Lúc hắn dứt lời, cách đó không xa có tiếng nổ ầm ầm vang lên, giống như từ trong hư không sinh ra, đó là cửa thiên cung.

    Trong tam sơn ngũ nhạc, hắc sơn sụp đổ, trận thế rất mạnh.

    Sắc mặt Dận Vũ phát lạnh, lập tức đánh ra hơn trăm đạo kiếm quang, chém về phía ngọn núi màu đỏ kia.

    Mất đi lực phòng hộ, ngọn núi màu đỏ kia xuất hiện rất nhiều vết rạn, hơn trăm đạo kiếm khí màu đỏ đánh xuống như mưa.

    Oanh! Oanh! Oanh!

    Trên trăm kiếm khí màu đỏ không ngừng sụp đổ, càng có sơn thể bị kiếm quang xuyên thấu.

    Rất nhanh, trận pháp ảm đạm đi rất nhiều, cuối cùng biến mất. Nhưng lúc này kết giới năm màu phóng thẳng lên trời, lộ ra vẻ đơn bạc như tuổi xế chiều.

    Ầm ầm!

    Uyên và Thủy Long cũng ra tay, hai người là Tạo Hóa Cảnh cho nên lực công kích dễ dàng phá hủy kết giới.

    Đến tận đây, cả tam sơn ngũ nhạc bị phá hủy, bụi bậm đầy trời, trời đất lờ mờ.

    Chân Linh Vưu Tuyên hét lớn, cương phong màu xanh bắn ra bụi đất mờ mịt, con đường thông thiên rộng mấy trăm trượng nối thẳng trong mây.

    Trên biển mây có kim quang mờ mịt, dường như có thể nhìn thấy kiến trúc ở trên đó.

    Uyên đại hỉ, cuồng tiếu nói:

    – Ha ha, cuối cùng cũng đi ra! Là ai bố trí trận này, đi ra để ta xé xác cho hả giận.

    Dận Vũ cũng mỉm cười, nhưng hắn không có lỗ mãng như thế, nói:

    – Tất cả cẩn thận một chút. Môn phái có thể bố trí đại trận như vậy, hơn phân nửa cũng có chút thực lực, cẩn thận có thể đi thuyền vạn năm.

    Uyên nói:

    – Phụ vương quá mức cẩn thận. Nếu bọn chúng có biện pháp đối phó chúng ta, cũng không cần phải dùng trận pháp vây khốn chúng ta.

    Dận Vũ nói:

    – Chỉ mong thế, cẩn thận vẫn không sai.

    Nội tâm của hắn sinh ra áp lực khó hiểu, nhưng không thể nói là chuyện gì, nhưng Lý Vân Tiêu đang ở trong cung điện trước mặt, dù thế nào hắn cũng phải đạt được tọa độ chân long mới ra đời.

    – Đi thôi.

    Dận Vũ nói một tiếng, liền hóa thành long quang bay thẳng lên trời.

    Đột nhiên có năng lượng lăng lệ tới cực điểm xuất hiện, nó lớn như chong chống, nhanh chóng cắt bầu trời thành nhiều khối.

    Xuy xuy!

    Vài tiếng xé rách vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy toàn bộ đám Chân Linh bị chém thành mảnh vỡ.

    Uyên và Thủy Long phản ứng khá nhanh, đầu tiên thi triển thân pháp né tránh, liền lùi lại mấy trăm trượng mới thoát khỏi lực xé rách kia.

    Đột nhiên Dận Vũ hít khí lạnh, hàn ý bao phủ tâm thần, pháp thân hơi động, lập tức tránh né công kích.

    Đám thủ hạ Chân Linh đều bị cắt thành thịt nát, máu tươi rơi xuống như mưa.

    Trên bầu trời đầy máu tươi, rất nhiều người lạnh lòng khi nhìn cảnh tượng này.

    – Là ai?

    Dận Vũ hoảng sợ kêu một tiếng, đột nhiên toàn thân run lên, nói:

    – Là ngươi!

    Chỉ thấy trăm trượng trước mặt chẳng biết lúc nào xuất hiện một thân ảnh áo đen, chính là Viện.

    Gương mặt bị áo đen che khuất, không thấy rõ gương mặt, nhưng khí tức âm lãnh tới mức làm người ta sợ hãi.

    – Thì ra là Viện đại nhân.​
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 5 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Tác giả: Thái Nhất Sinh Thủy
    Chương 3538: Thánh Ma

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Dận Vũ cung kính ôm quyền chào hỏi, lúc này vừa sợ vừa giận nói:

    – Không biết đám thủ hạ của ta làm gì đắc tội đại nhân, lại muốn đưa bọn chúng vào chỗ chết.

    Viện lạnh lùng nói:

    – Trước đó ta bảo các ngươi không được ồn ào, chúng lại có mắt không tròng. Làm cho thời gian giữa ta và Trọc Khôn giảm nhiều, chúng tan xương nát thịt như thế là quá nhân từ rồi.

    Ọt ọt!

    Dận Vũ gian nan nuốt nước bọt, nội tâm thầm mắng tên điên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ khách khí, giật mình nói:

    – Thì ra là thế. Nói như vậy là bọn chúng không đúng, quả nhiên chết chưa hết tội. Viện đại nhân trừng phạt thật đúng, nhớ năm đó ta và Trọc Khôn huynh tình như thủ túc, không thể nhìn hắn lần cuối cùng, ta cảm thấy hối hận cả đời.

    Nội tâm của hắn lại sợ hãi người điên này sau khi giết Chân Linh sẽ ra tay với ba người bọn họ, tranh thủ nói mát, bắt đầu nói tới cảm tình giữa mình và Trọc Khôn.

    Trên thực tế hai người vào mười vạn năm trước chưa nói với nhau bao nhiêu câu.

    Viện cũng không biết là xúc động hay là không có ý định giết ba người bọn họ, lạnh lùng nói:

    – Lý Vân Tiêu đâu?

    Nội tâm Dận Vũ khẽ động, vừa vui vừa lo, vui là nữ ma đầu này đối phó Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Lo là nếu như Lý Vân Tiêu chết, như vậy tọa độ chân long ra đời biến thành hư ảo.

    Nhưng trong nháy mắt hắn do dự, sát khí lăng lệ tới cực điểm bao phủ tâm thần của hắn, còn chưa đợi hắn phản ứng đã cảm thấy uy hiếp tử vong, trong lòng chấn động mãnh liệt, rốt cuộc bất chấp nghĩ nhiều, vội vàng chỉ vào phía trên nói:

    – Ở trong nội cung trên trời.

    Vừa mới nói xong, sát khí kia tiêu tán không còn bóng dáng.

    Dận Vũ đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

    – Phụ vương!

    Uyên run rẩy kêu một tiếng, nói:

    – Nữ ma đầu kia…

    Dận Vũ lau mồ hôi trán, nhìn qua thiên cung trên cao, nói:

    – Lý Vân Tiêu chết chắc!

    Hắn nói mang theo oán khí và lửa giận.

    Uyên hít khí lạnh, run rẩy nói:

    – Chẳng lẽ nữ ma đầu kia…

    Dận Vũ gật gật đầu, cắn răng nói:

    – Đúng thế, đây là lực lượng Thánh Ma! Nữ ma đầu này đã bước vào Thánh Ma rồi!

    Nội tâm của hắn cực kỳ không cam lòng và phẫn hận. Bản thân mình trằn trọc vô số năm, bao giờ cũng muốn đạt tới đỉnh phong, thực lực của mình lại càng ngày càng yếu. Mà nữ ma đầu này chỉ thôn phệ Trọc Khôn là bước vào Thánh Ma.

    Uyên đã giật mình, cả kinh nói:

    – Tại sao đơn giản như thế? Không chỉ là ăn Ma Tôn khác sao? Nếu dễ dàng như vậy, chẳng lẽ Thánh Ma quá nhiều sao?

    Tâm tình Dận Vũ vốn không tốt, nghe vậy càng tức giận, quát:

    – Ngươi biết cái gì! Trọc Khôn vốn là cường giả Giới Vương cảnh, sau khi mất đi thân thể nên chuyển tu ma đạo. Tình huống có phần giống phụ vương, xem như cảnh giới giảm xuống, sau khi chuyển tu ma đạo lại khó đạt tới đỉnh phong. Huống hồ hắn hiện tại có lục đạo ma binh, bản thân chính là nửa Thánh Ma. Mấu chốt trong đó là hai người tâm ý tương thông, là hắn cam tâm tình nguyện dung hợp vào cơ thể Viện, như thế mới có thể giúp lực lượng dung hợp triệt để. Nếu như chỉ là thôn phệ đơn giản, Trọc Khôn không ngừng phản kháng, tuy có bổ ích nhưng uy năng không có gì sánh nổi.

    Uyên giờ mới hiểu được, nói:

    – Thì ra là thế. Trọc Khôn thật ngốc mà, rõ ràng có thể ăn Viện, hết lần này tới lần khác lại muốn Viện ăn mình.

    Dận Vũ cười lạnh nói:

    – Thứ này tên là ‘ tình cảm ’, mặc dù Trọc Khôn anh hùng cả đời, cuối cùng vẫn rơi vào nữ nhi tình trường. Ngươi vừa nói như vậy, ta thật sự nhớ một việc. Tuy Viện bước vào Thánh Ma, nhưng mà vi tình mà khổ sở, cũng không phải là không có nhược điểm.

    Uyên cả kinh nói:

    – Phụ vương có biện pháp đối phó nàng sao?

    Dận Vũ nói:

    – Vi phụ tung hoành thiên hạ trên trăm vạn năm, biện pháp gì không có? Hừ, chỉ là chúng ta vì sao phải đối phó Viện? Cứ để nàng đối phó đám người Thiên Võ Minh kia không tốt sao? Chỉ cần Thiên Võ Minh chết, một đời chân long mới xuất thế, tất có thiên địa cảm ứng, cũng không có người tranh đoạt với ta, chẳng phải tốt hơn việc đạt được tọa độ trong miệng Lý Vân Tiêu hay sao?

    Uyên bừng tỉnh đại ngộ, cao hứng nói:

    – Phụ vương anh minh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

    Dận Vũ nói:

    – Không làm gì cả, lẳng lặng chờ là tốt rồi. Chờ ngày thiên cung bị hủy diệt, chúng ta lại đi vào nhặt thi thể Lý Vân Tiêu là được rồi.

    Ba người đứng trên trời cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tình huống phía trước.

    Vào lúc này trong thiên cung rối loạn không chịu nổi.

    Vừa rồi hơn mười Chân Linh lập tức bị giết làm bọn họ kinh hãi, rất nhiều trưởng lão Thiên Tiệm Nhai bị dọa ngốc.

    Thực lực của đám Chân Linh này đều cao hơn bọn họ, nhưng tất cả chưa kịp phản ứng đã bị hủy diệt.

    Nếu hóa thành bọn họ, sợ rằng không còn thi thể, không còn mảnh vụn nào cả, liền chết cũng không biết chết như thế nào.

    – Nhanh! Mau đóng cửa thiên cung lại.

    Lập tức có trưởng lão kịp phản ứng, kinh hãi vội vàng kêu đóng cửa.

    Sắc mặt đám người Lý Vân Tiêu cũng không dễ nhìn, lo lắng cái gì sẽ tới cái gì. Hơn nữa chuyện bọn họ quan tâm nhất chính là Viện có bước vào cảnh giới Thánh ma hay không.

    Nếu như còn dừng lại ở Ma Tôn, mặc dù thôn phệ Trọc Khôn có thể ngăn cản giới lực, nhưng bọn họ vẫn có thể địch lại. Nhưng nếu như bước vào Thánh Ma thì…

    Mặc dù là đám người Lý Mang Sơn cũng không thể làm được gì.

    Thánh Ma là tồn tại cường đại hơn cả Giới Vương, hơn nữa còn vượt qua giới lực áp chế, trình độ khủng khiếp của nó có thể nghĩ.

    Nam Khâu Vũ lớn tiếng nói:

    – Tất cả mọi người trấn định, hiện tại đóng cửa cũng không kịp, còn nữa đóng lại cũng vô dụng. Tất cả mọi người tán ra các nơi, có thể lui thì lui, cường giả ngoài Hư Cực lưu lại kháng địch.

    Lúc này cả quản trường bỏ chạy tán loạn, lưu lại cũng không có mấy người.

    Ngược lại cũng không thể trách bọn họ sợ chết, cả Thiên Tiệm Nhai này, thực lực Hư Cực chỉ có hai người, Nam Khâu Vũ và một thái thượng trưởng lão.

    Còn có vài tên trưởng lão cũng lưu lại, sắc mặt già nua và bình tĩnh, hoàn toàn không rời đi.

    Nam Khâu Vũ nói:

    – Mấy vị trưởng lão!

    Trong đó một gã trưởng lão mở miệng nói:

    – Tông môn gặp nạn, chúng ta không muốn rời khỏi.

    Một trưởng lão khác nói:

    – Thọ nguyên của chúng ta đã tới, sống lâu mấy ngày cũng vô ít. Vừa vặn lưu lại xem thực lực Thánh Ma là thế nào, có thể giải quyết một cọc tâm sự.

    Nam Khâu Vũ nghe xong, cũng không tiện miễn cưỡng.

    Lý Mang Sơn nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:

    – Minh chủ cũng lui ra đi, chờ lát nữa sẽ là thiên băng địa liệt, dùng trạng thái của minh chủ hiện tại sẽ không thể ứng phó.

    Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

    – Gây phiền toái cho các vị rồi. Là ta giết Trọc Khôn, nhưng bây giờ họa tới cửa. Nếu các vị không địch lại, kính xin kịp thời rời khỏi, chỉ cần ta đi ra ngoài tùy ý cho nàng xử trí là được, chắc hẳn cũng không giận chó đánh mèo lên các vị.

    Lý Mang Sơn nói:

    – Minh chủ nói mê sảng gì thế?

    Phi Nghê nói:

    – Phu quân, theo ta đi thôi.​
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 6 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 3)