FULL  Huyền Huyễn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3529: Sinh cơ
    Sắc mặt Viện đại biến, lúc này kiếm kia chưa từng hiện hình, nhưng bạo phát ra uy áp vô cùng đáng sợ, nhưng lại làm tâm thần của hắn lắc lư!

    - Xảy ra chuyện gì?

    Đám người Trọc Khôn đang kịch chiến nhau cũng phải nhìn qua.

    Toàn thân Sí run lên, cả kinh nói:

    - Là kiếm khí kia...

    Lúc trước hắn đánh một trận với Lý Vân Tiêu, mơ hồ cảm nhận được kiếm khí kia ngủ đông, ở ẩn trong người đối phương, cho nên hắn có ưu tư, lúc này mới dừng lại. Hiện tại xem xét, quả nhiên dự cảm của mình đã đúng.

    Kính Long cả kinh nói:

    - Chẳng lẽ là thiên thánh khí?

    Sí gật đầu nói:

    - Chắc thế, trừ thiên thánh khí ra, đương thời nào có huyền khí nào có uy áp như vậy. Nhưng ta nghe nói thiên thánh khí của Thiên Võ Giới không phải Giới Thần Bi sao? Tại sao dùng hình thái kiếm xuất hiện?

    Kính nói:

    - Thiên thánh khí chính là thế giới giới lực sinh ra, có thiên biến vạn hóa cũng không kỳ quái.

    Sí nói:

    - Đích thị là như thế.

    Trọc Khôn mở to mắt, thần thái khó mà tin nổi.

    Hắn nhìn thấy Giới Thần Bi, hơn nữa cũng từng có trao đổi với Giới Vương có nó, hoàn toàn không phải đồ nhà quê như Sí.

    Hắn có thể khẳng định, giờ phút này kiếm trong tay Lý Vân Tiêu sắp hình thành không phải Giới Thần Bi!

    - Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là vật gì?

    Trọc Khôn mở to mắt, nhưng mà kiếm khí kia vô hình lại như hữu hình, căn bản khó có thể xác định, thậm chí không thể xác định nó là thật hay không.

    Thân thể Lý Vân Tiêu bắn ra kiếm quang đang run rẩy, ngày đó bên ngoài thành Viêm Vũ thử kiếm một lần xuất hiện trong đầu, lúc trước thân thể của hắn bị kiếm lực rút cạn, hiện tại sắp sụp đổ tới nơi rồi.

    Hắn phong tỏa kinh mạch, tránh thần dịch lực hao tổn không ngừng.

    Kiếm khí không ngừng bộc phát, hắn cảm giác được kiếm trong đan điền đang chấn động.

    Kinh mạch như bị vạn kiếm xuyên qua, hắn vô cùng thống khổ, đau nhức không chịu nổi.

    Ầm ầm!

    Một tiếng nổ lớn vang lên, ngàn vạn kiếm quang ngưng tụ thành một điểm, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

    - Rốt cuộc là kiếm gì?

    Thân thể Trọc Khôn ngây dại, khi kiếm quang kia tỏa sáng hắn đã kịp phản ứng, khàn giọng hét lớn:

    - Coi chừng! Chạy mau!

    Tiếng kêu cực kỳ có lực xuyên thấu, làm chấn động cả lục đạo không gian.

    Nhưng Viện đắng chát quay đầu nhìn hắn.

    Nàng làm sao không biết nguy hiểm, làm sao không muốn đào tẩu. Nhưng thần thức của Lý Vân Tiêu đã tập trung vào nàng, ngay cả thanh kiếm này cũng tập trung vào nàng, khóa chặc nàng lại.

    Trọc Khôn sững sờ, nhìn thấy thần sắc khổ sở của Viện, lập tức kịp phản ứng, nàng trốn không thoát!

    Chi!

    Trọc Khôn cảm thấy toàn thân lạnh như băng, hắn cách nơi đó khá xa, không cách nào tự mình cảm nhận được uy năng của kiếm. Nhưng hắn dù nghĩ thế nào cũng không rõ, rốt cuộc là huyền khí gì có thể khóa chặt một Ma Tôn không thể bỏ chạy!

    Sắc mặt Trọc Khôn trầm xuống, lập tức tới gần Viện, hắn muốn giúp nàng, Viện vô cùng cảm động.

    - Ngươi tới làm cái gì?

    - Cứu ngươi!

    - Ngươi không thể cứu ta, đi mau, thanh kiếm này rất tà dị.

    - Đừng nói nhảm, đồng tâm hiệp lực!

    Hai người trao đổi ngắn với nhau, toàn thân Trọc Khôn bốc lên hỏa diễm màu xanh, chính là Hoàng Tuyền Minh Hỏa. A Hàm Trảm Cốt Đao trong tay hắn biến lớn gấp đôi, đao khí khủng bố xuất hiện.

    Hai lực lượng khác nhau xuất hiện trên người Trọc Khôn, hình thành hai kết giới khác nhau, phân biệt rất rõ ràng.

    Dưới hai lực lượng này trợ giúp, tâm tình của Viện bình tĩnh trở lại, sợ hãi trong lòng xua tan không ít, sắc mặt bình tĩnh nói:

    - Cảm ơn.

    Trọc Khôn không có biểu lộ gì, nhìn chằm chằm vào thánh kiếm đang hình thành, cắn răng nói:

    - Yên tâm đi, chúng ta sẽ vượt qua! Mặc dù kiếm này cổ quái, thực lực của Lý Vân Tiêu như thế, tuyệt đối không thể giết chúng ta!

    Hắn duỗi tay trái ra, cầm thật chặt tay Viện, mười ngón tay đan vào nhau.

    Dường như sinh ra lực lượng vô cùng lớn, Viện cũng tin tưởng nhiều, kim quang trên tay trái lóe lên, Pháp Thụ Kim Luân xoay tròn thật nhanh, hình thành thế giới.

    Lý Vân Tiêu nhìn hai người bọn họ gắn bó với nhau, bóng kiếm trong đan điền từ từ biến mất, rốt cục xuất hiện trong lòng bàn tay.

    Kiếm này dài ba thước bảy tấc, thân rộng mà trầm trọng, xanh trắng như mặt trăng, chuôi kiếm đen như mực lại tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt.

    - Đây là thánh kiếm của ta, là thánh kiếm ta luyện chế sao?

    Thân thể Lý Vân Tiêu dưới kiếm thế này hoàn toàn không thể tự chủ khống chế, chỉ có thể gian nan thôi động thánh kiếm trong tay. Vung vẩy đánh ra một kiếm chém vỡ hư không, lực lượng vô cùng vô tận vượt qua ngàn vạn thế giới.

    - Hỏi đại địa bao la, ai chủ —— chìm nổi! (chìm nổi = trầm phù)

    Ầm ầm!

    Hàng tỉ cột đá sụp đổ dưới thanh kiếm, cả lục đạo không gian chấn động rất mạnh, tất cả mọi người cảm thấy tâm thần hoảng hốt, tất cả mọi thứ nhìn như không thật, hoàn toàn như mộng ảo.

    Hoàng Tuyền Minh Hỏa, A Hàm Đao giới, Pháp Thụ Kim Luân, ba lực lượng khủng khiếp tạo thành ba vòng phòng ngự đau khổ chèo chống kiếm quang, Trọc Khôn cùng Viện đã giác ngộ, không quan tâm sinh tử, dốc toàn bộ lực lượng bạo phát ra ngoài.

    Phốc phốc!

    Hai người bị áp lực thật lớn ép lui ra phía sau, thân thể Viện không ngừng vỡ tung, không ngừng có ma sát xuất hiện, thậm chí còn có thập phương hung hồn sát, nhưng đều bị kiếm khí tiêu diệt.

    - Tại sao lại mạnh như thế?

    Phanh!

    A Hàm Đao biến mất trong tay Trọc Khôn. Hoàng Tuyền Minh Hỏa cũng tiêu tán không thấy.

    Pháp Thụ Kim Luân cũng mất đi kim quang, nó biến thành tấm chắn đơn giản đặt trước người Viện. Mà thân thể Viện run lên rất mạnh, rất nhiều ma sát thoát ra khỏi người nàng.

    Phốc!

    Cách hai người mấy ngàn trượng, thánh kiếm chấn động sau đó biến mất trong tay Lý Vân Tiêu.

    Toàn thân như bị xé thành mảnh nhỏ, đau đớn cực lớn trùng kích, Lý Vân Tiêu phun máu tươi cao vài thước, dường như phun một nửa máu tươi trong người của hắn ra ngoài.

    - Phu quân!

    Phi Nghê khàn giọng kiệt lực kêu một tiếng, lập tức bay tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, ôm hắn vào trong ngực.

    Lý Vân Tiêu cảm thấy thân thể trống rỗng, không chỉ tinh khí thần không còn, ngay cả thần dịch lực cũng mất đi rất nhiều máu huyết, hắn như cái xác không hồn.

    Ba long tử trợn mắt há hốc mồm, đầu óc mất đi năng lực suy nghĩ.

    Lực lượng cường đại vừa rồi vượt qua phạm vi tưởng tượng của bọn họ. Không có người nào hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.

    Trong nháy mắt lục đạo không gian yên tĩnh, cảm giác không chân thật rất quỷ dị.

    Sau đó mọi người chỉ cảm thấy thân thể bị kéo đi, trực tiếp bị đá ra khỏi lục đạo không gian, trở lại vạn linh chi địa.

    - Ah!

    Đột nhiên Viện hét thảm thiết, trên người càng có nhiều ma sát tuôn ra ngoài, không ngừng có thập phương hung hồn sát không ngừng giãy dụa ra khỏi cơ thể.

    Thời điểm ở trong lục đạo không gian, nàng được không gian bảo hộ, mà giờ khắc này mới xuất hiện tại vạn linh chi địa liền bị giới lực áp chế, uy áp giới lực khủng bố không ngừng đánh tan nàng.

    - Viện!

    Toàn thân Trọc Khôn run lên, hắn vội vàng bảo hộ nàng, rung giọng nói:

    - Chịu đựng! Ngươi nhất định phải chịu đựng ah!
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 4 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3530: Vĩnh viễn không chia lìa 1
    Hắn tự tay lấy Pháp Thụ Kim Luân, dốc sức liều mạng rót ma nguyên vào, lại không có bất cứ động tĩnh gì.

    Mặc dù là Trọc Khôn cũng sinh ra rất nhiều ma sát, lực lượng đang chuyển hóa thành ma vật cấp thấp, nhanh chóng thoát ra ngoài.

    - Vô dụng.

    Viện đắng chát, vươn tay ra vuốt mặt Trọc Khôn, nói:

    - Lực lượng của ngươi hiện tại không đủ, không cách nào kích hoạt Pháp Thụ Kim Luân. Buông tha ta đi, hiện tại mau ăn ta, có thể chữa cho thương thế trên người của ngươi. Như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.

    - Không!! Ta nhất định phải cứu sống ngươi!

    Hai mắt Trọc Khôn đỏ thẫm như máu, sắc mặt đầy dữ tợn ôm Viện, nói:

    - Ngươi nhất định phải chịu đựng! Ta hiện tại mang ngươi quay về Ma giới.

    - Không kịp.

    Viện ngăn cản hắn, la lên:

    - Ta đã không thể chèo chống được bao lâu. Ngươi mau ăn ta đi, ăn ta biến thành lực lượng của ngươi, ngươi dễ dàng thu Lý Vân Tiêu cùng Tiểu Hồng. Như vậy ngươi có thể thành tựu Thánh Ma, tương lai trở thành một đời Ma Chủ mới.

    - Đừng nói!

    Trọc Khôn giận dữ hét:

    - Ta nhất định phải cứu ngươi!

    Tay trái của hắn bấm niệm pháp quyết điểm vào ngực Viện, hắn độ ma khí không nhiều của mình cho Viện. Hơn nữa thân ảnh lóe lên hóa thành ma quang.

    Phi Nghê ôm Lý Vân Tiêu, gương mặt vốn đầy tức giận. Nhưng vừa thấy hai người chung tình như thế, nội tâm mềm nhũn, không đành lòng đuổi theo.

    Nhưng thân ảnh Tiểu Hồng lóe lên, luân bảo trong tay nàng xoay tròn, A Ma Luân Bảo ngăn cản trước mặt Trọc Khôn, kiếm chỉ hướng hắn, lạnh lùng nói:

    - Ai cho phép ngươi đi?

    Thân thể Trọc Khôn không ngừng run rẩy, cắn răng nói:

    - Tránh ra!

    Tiểu Hồng cầm kiếm đứng đó, lạnh lùng nói:

    - Ngươi cảm thấy có khả năng sao?

    - Mau tránh ra!

    Trọc Khôn thống khổ kêu to lên, nếu chậm trễ thêm thời gian sẽ không kịp quay về Ma giới.

    Kiếm thế của Tiểu Hồng lạnh lẽo như sắt đá, nói:

    - Nếu ngươi ưa thích nàng, vì sao không đi theo nàng? Cũng ưa thích ở cùng với ngươi, cũng sẽ không có tiếc nuối gì.

    Xùy!

    A Ma Luân Bảo đâm thẳng tới trước, ma quang như nhận, chém vỡ trời xanh! Dường như là bi ca của người cùng đường, dẫn đường tới chuông tang.

    - Đi mau đi! Ngươi đi mau đi!

    Viện khẩn trương, dốc sức liều mạng đập vào thân thể Trọc Khôn, nhưng tâm tình của đối phương vững như bàn thạch, cũng không di động nửa bước, ngược lại đón lấy kiếm quang kia.

    Xùy!

    A Ma Luân Bảo đâm thủng lồng ngực Trọc Khôn, trực tiếp xuyên thấu qua..

    Bước chân Trọc Khôn dừng lại, đứng trên hư không.

    Tiểu Hồng nhíu mày, lạnh lùng nhìn qua.

    Ba long tử cũng xúc động, từ đầu đến cuối chưa từng nhúc nhích.

    Viện khóc ròng nói:

    - Ngươi mau ăn ta đi, ăn ta là tốt rồi. Mà chúng ta cũng không chia lìa.

    Đột nhiên Trọc Khôn cười cười, gật gật đầu, nói:

    - Tốt, chúng ta sẽ không chia lìa.

    Tiểu Hồng lạnh lùng nhìn tất cả, nói:

    - Nam nhân ác độc, cuối cùng không thể tránh khỏi tâm tư ích kỷ của mình.

    Nàng giơ tay lên, kiếm thế bùng phát.

    A Ma Luân Bảo sắp chém tới, đột nhiên thân thể Tiểu Hồng dừng lại, thân sắc khó tin.

    Viện quát lớn:

    - Ngươi muốn làm gì?

    Chỉ thấy thân thể Trọc Khôn không ngừng nhạt dần, chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể, hắn yêu thương nhìn người trong ngực.

    Viện khẩn trương, dốc sức liều mạng giãy dụa, không ngừng giãy dụa trong ngực hắn, nước mắt chảy dài, khóc rống nói:

    - Mau dừng lại đi, ngươi sẽ chết đấy.

    Trọc Khôn lạnh nhạt cười nói:

    - Ngươi không phải nói muốn dung hợp với nhau sao, vĩnh viễn không chia lìa sao? Như vậy chúng ta sẽ không tách ra.

    Viện khóc ròng nói:

    - Ta bảo ngươi ăn ta! Ngươi còn chưa bước vào Giới Vương cảnh, còn chưa trùng kích cảnh giới rất cao, ngươi sẽ quân lâm thiên hạ, nam nhân ngao du vũ trụ!

    Trọc Khôn nói:

    - Không có ngươi, ta quân lâm thiên hạ làm gì?

    Tiếng nói của hắn nhạt dần, ma nguyên đen kịt rót vào trong người Viện. Thân thể sắp sụp đổ của Viện ổn định lại.

    - Ta không cho phép ngươi làm như vậy.

    Viện tổn thương vừa tốt, lực lượng lại vượt qua Trọc Khôn, lúc này ngăn cản hắn..

    Trọc Khôn nhướng mày, nói:

    - Ta đã tiến vào quá trình suy thoái hoàn toàn, thân là Ma Tôn ngươi phải hiểu rõ, quá trình này là không thể nghịch chuyển. Mặc dù ngươi không quan tâm ma nguyên của ta, ta cũng không có khả năng sống thêm. Làm gì lãng phí chứ? Ta còn hy vọng thông qua thân thể ngươi truy cầu cảnh giới rất cao đấy.

    Hai vai Viện run rẩy lợi hại, đã khóc không thành tiếng.

    Nàng không cách nào ngăn cản Trọc Khôn thoái biến, cũng không phải là không thể, mà không bao giờ như nguyện. Quá trình này không cách nào nghịch chuyển, nàng không muốn lãng ma nguyên nào của hắn, giờ phút này chỉ hi vọng hắn vĩnh viễn ở cạnh mình.

    Viện khóc rống nói:

    - Ta nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi, cho ngươi thông qua thân thể của ta, đi cảm thụ Thánh Ma cảnh, cũng tồn tại cảnh giới rất cao!

    Trọc Khôn yêu thương vuốt ve mái tóc của nàng, mỉm cười.

    Nụ cười này biểu hiện rất tốt, cuối cùng cũng trả lời, vĩnh viễn định dạng, thật lâu không tiêu tan.

    Tiểu Hồng lẳng lặng nhìn qua cảnh tượng này, A Ma Luân Bảo vẫn không chém xuống.

    Nàng thở dài một hơi, ma binh trong tay biến mất không còn.

    Bởi vì lúc này Viện đã khôi phục, nhưng cảm xúc chưa ổn định, nhưng từ ma nguyên chấn động tỏa ra, nàng còn mạnh hơn lúc trước, nhưng nàng không có ý định ra tay.

    Tiểu Hồng và Phi Nghê nhìn nhau, hai người đều có chung tâm tư, không định ở lâu nơi này.

    Hiện tại Viện run rẩy, thân thể Trọc Khôn không ngừng nhạt dần, cũng như mây như khói nhưng chưa tiêu tán nhanh như vậy.

    Viện si mê nhìn hắn, thân thể như hóa đá. Nàng không dám đi đụng vào mây khói này, sợ vừa chạm vào sẽ làm Trọc Khôn tiêu tán, cứ lẳng lặng nhìn như thế, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại.

    Phi Nghê cảm thán một tiếng, nói:

    - Đi thôi. Vốn rất hận nàng, bây giờ nhìn thấy nàng đáng thương như thế, hận ý cũng không còn.

    Tiểu Hồng nhẹ "Ân" một tiếng, nói:

    - Chỉ cần Trọc Khôn kia chưa diệt, có lẽ nàng sẽ không động, chúng ta có đầy đủ thời gian rời đi.

    Phi Nghê nói:

    - Mục đích tới đây chưa hoàn thành, Tù cùng cá sấu vẫn không rõ tung tích, có lẽ bọn họ đang ở trong cái gọi là ‘ giới khanh ’. Cũng không biết ‘ giới khanh ’ là thứ gì, lại ở nơi nào. Chúng ta tạm thời quay về thành Viêm Vũ bàn bạc kỹ hơn.

    Hai người định rời đi, đột nhiên thân thể run lên.

    Chỉ thấy cách đó không xa, Dận Vũ, Thủy Long cùng Uyên Long đã đứng đó, hơn nữa còn có vài chục con Chân Linh đứng phía sau, tất cả đang lạnh nhạt quan sát tất cả.

    Sắc mặt Phi Nghê cùng Tiểu Hồng biến hóa, tâm thần không tốt.

    Đám người Sí chấn động, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Dận Vũ, tràn đầy sát khí.

    - Thật sự có chuyện lý thú đấy.

    Dận Vũ cười mà lòng không cười, ngữ khí cực kỳ lạnh như băng, long nhãn màu xanh đầy hưng phấn. Nhịn không được liếm môi, dường như đây là kết quả hắn muốn nhìn thấy nhất.

    Uyên vui vẻ hét lớn:

    - Ba vị ca ca, làm tốt lắm! Lý Vân Tiêu lần này chạy đằng trời.

    Sắc mặt ba long tử tái nhợt, Sí tức giận nói:

    - Ngu xuẩn! Giết hại Tam ca trừ Lý Vân Tiêu ra, còn có Dận Vũ là hung thủ.
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 4 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3531: Vĩnh viễn không chia lìa 2
    Uyên kinh hãi nói:

    - Tứ ca nói cái gì lời ngu xuẩn gì thế?

    Sí giận không có chỗ đánh, biết rõ nói không thông với đồ ngu xuẩn này, lập tức mắng:

    - Sớm biết như thế, thời điểm vạn linh chia địa chưa mở ra ta giết ngươi cho xong, tránh ngươi trợ Trụ vi ngược hiện tại.

    Uyên không vui nói:

    - Tứ ca nói như vậy thật tổn thương tình cảm huynh đệ chúng ta.

    Sí tức giận kêu to, hắn muốn giết người, bị Kính và Mang cản lại. Kính thở dài:

    - Hắn chỉ ngu xuẩn như thế thôi, dù ngươi tức giận thế nào cũng vô dụng. Hiện tại nên nghĩ nên làm thế nào mới tốt.

    Sắc mặt Sí thay đổi, với tình huống của ba người hiện tại cũng không phải đối thủ của Dận Vũ và Thủy Long. Nếu Uyên đào ngũ, cố gắng còn có thể đánh một trận, nhưng đây là việc không thể nào.

    Dận Vũ an ủi Uyên, nói:

    - Ba người bọn họ gần đây hồ đồ, ngươi cũng không phải không biết. Chờ chúng ta giết đám người Lý Vân Tiêu báo thù cho tam ca của ngươi, lại mang ba tên bọn chúng về giáo dục lại.

    Ba người nghe xong liền biến sắc, lập tức lạnh cả người. Nếu bị mang trở về, kết cục có thể nghĩ, hơn phân nửa cũng bị rút sạch Long nguyên, trở thành vật giúp Dận Vũ chống lại thiên nhân ngũ suy.

    Đáng hận là Uyên còn gật đầu, nói:

    - Phụ vương nói đúng!

    Ba người tức giận suýt nữa muốn xông lên đánh chết hắn.

    Phi Nghê và Tiểu Hồng hoảng sợ, tuy hai người đều là hùng chủ, nhưng lúc này chênh lệch quá rõ ràng, căn bản không có cơ hội lật bàn, nội tâm xoắn xuýt.

    Tiểu Hồng trấn định suy nghĩ, truyền âm nói:

    - Ba long tử như lâm đại địch, không bằng liên thủ bọn chúng, như vậy còn có cơ hội.

    Phi Nghê gật gật đầu, đưa mắt nhìn qua.

    Không biết là hữu ý vô ý, lúc này đám người Sí cũng nhìn qua. Ánh mắt hai bên chạm nhau, lập tức hiểu tâm tư lẫn nhau, liền gật đầu.

    Cảnh này không trốn khỏi mắt của Dận Vũ, hắn cười nói:

    - Thật là quái thay. Uyên nhi ah, ngươi nhìn ba tên ca ca không có tiền đồ của ngươi kìa. Giờ này chúng định liên thủ với đám người Lý Vân Tiêu đối phó chúng ta đấy!

    Uyên tức giận quát:

    - Ba vị ca ca, đầu óc các ngươi bị nước vô sao?

    - Oa ah ah!! Ta thật muốn xé ngươi ah!

    Sí tức giận không kìm được, tình cảnh bọn họ bây giờ rất đáng lo, không cẩn thận sẽ chết, đồ ngu xuẩn này còn đi giúp đỡ địch nhân.

    Uyên tức giận nói:

    - Nếu tứ ca giống như phụ vương đã nói, gian ngoan mất linh. Vậy tiểu đệ cũng chỉ có thể liên thủ với phụ vương bắt mấy ca ca trở về rồi nói sau.

    Sí nghiến răng nghiến lợi, nói:

    - Lúc vạn linh chi địa còn chưa mở ra, thật sự nên làm thịt tên này.

    Kính nói:

    - Hiện tại tất cả đều muộn. Liên thủ thiên phượng các nàng thì còn cơ hội lật bàn.

    - Chậc chậc, đám người các ngươi là sỉ nhục của long tộc. Hôm nay bổn vương có trách nhiệm chấm dứt sỉ nhục này.

    Dận Vũ cười lạnh một tiếng, sau lưng có rất nhiều Chân Linh không ngừng lao tới, khí tức trên người tăng vọt rất mạnh.

    Lúc này sát khí tăng lên làm nhiệt độ giảm xuống, mà tất cả mọi người cảm giác khí tức lạnh như băng bao phủ thân thể, dường như trái tim bị đông cứng lại.

    Dận Vũ biến sắc, kinh hãi nhìn về phía Viện.

    Viện từ đầu đến cuối chưa từng nhúc nhích, vẫn nhìn vào cái bóng nhàn nhạt của Trọc Khôn, trên mặt đã bao phủ một tầng sương lạnh, nói:

    - Ai dám lại ồn ào, kẻ đó phải chết.

    Trong lời của nàng mang theo sát ý lạnh giá, làm cho người ta không rét mà run.

    Vừa rồi những Chân Linh cuồng bạo đã làm không gian chấn động, làm cho hư ảnh Trọc Khôn nhạt đi không ít, đã làm cho hai mắt nàng đỏ bừng. Những Chân Linh này đã lọt vào danh sách phải chết của nàng.

    Nếu không phải không muốn rời khỏi Trọc Khôn ôm ấp, hiện tại nàng đã ra tay giết người.

    Nội tâm Dận Vũ cả kinh, cảnh tượng vừa rồi hắn đều nhìn thấy, sau khi Viện dung hợp với Trọc Khôn, không chỉ không còn thương thế, hơn nữa khí tức đã đạt tới cảnh giới đáng sợ.

    Hắn ôm quyền nói:

    - Các hạ là Ma giới Ma Tôn sao. Tại hạ Dận Vũ, năm đó Trọc Khôn đại nhân là hảo hữu chí giao cùng chiến tuyến với ta, cùng vào sinh ra tử, tình như thủ túc. Không thể ngờ mười vạn năm qua đi, lại thiên nhân hai giới, vĩnh viễn không gặp lại nhau.

    Uyên cả kinh nói:

    - Thì ra phụ vương nhận ra người nọ, còn tình thâm nghĩa trọng như vậy.

    Dận Vũ vụng trộm lườm hắn một cái, tiếp tục nói:

    - Nhớ năm đó Trọc Khôn đại nhân tư thế hiên ngang, cơ trí gan dạ sáng suốt không ai không phục. Nói chuyện vui vẻ, giọng nói và nụ cười chỉ điểm giang sơn như mới ngày hôm qua. Mặc dù như giấc mộng Hoàng Lương, lại lưu danh ngàn năm, rầu rĩ mà bi thương.

    Nói đến chỗ động tình, hắn đưa tay lau mắt, nói:

    - Lý Vân Tiêu hại ái tử của ta, nay lại hại Trọc Khôn đại nhân, Dận Vũ ta thề phải giết hắn báo thù cho đại nhân.

    Hắn nói chém đinh chặt sắt, lòng đầy căm phẫn, đầy lửa giận và chính khí.

    Cả không gian an tĩnh lại, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hắn diễn kịch. Dận Vũ vụng trộm lườm Viện, không thấy đối phương có bất kỳ phản ứng nào, nội tâm đang nói thầm gì đó.

    Cũng không biết thái độ của Viện thế nào, chính mình mạo muội ra tay có thể dẫn tới nàng không vui.

    Vào lúc không biết chủ ý, rốt cuộc Viện nói:

    - Cuối cùng nói một lần, người nào ồn ào —— chết!

    - Ngươi...

    Dận Vũ giận dữ, mình giả tình thâm và làm nhiều trò như vậy đã phí công.

    Nhưng tình cảnh lúc này rất tốt, ba long tử và Phi Nghê, Tiểu Hồng liên thủ, miễn cưỡng có thể chống lại Dận Vũ. Tuy Viện cũng muốn giết Lý Vân Tiêu, nhưng lại thành thủ hộ giả yếu thế, làm cho Dận Vũ không dám vọng động.

    - Tốt! Bởi vì cái gọi là người chết là lớn, huống chi Trọc Khôn huynh!

    Dận Vũ tự định giá liên tục, cảm thấy không nên giao thủ với Viện, lập tức nói:

    - Xem mặt mũi của Trọc Khôn huynh, lúc này cho đám người Lý Vân Tiêu sống thêm một lát. Tất cả mọi người nghe đây, mặc niệm cho Trọc Khôn đại nhân.

    Hắn đi đầu cúi đầu xuống, tràn đầy thần sắc bi thương.

    Đám Chân Linh cũng cúi đầu, bộ dáng hữu khí vô lực và thấp giọng rên rỉ.

    Phi Nghê im lặng, mắng:

    - Thật sự là đủ dối trá!

    Tiểu Hồng cũng khẽ lắc đầu, nói:

    - Một đời chân long, không ngờ biến thành bộ dáng này, thật buồn nôn.

    Ba long tử dường như nghe nàng nói thế thì đỏ mặt, không dám nói câu nào.

    Phi Nghê nói:

    - Trọc Khôn tiên sinh chết đi, chúng ta cũng có quá nhiều bất đắc dĩ. Nếu Dận Vũ tiên sinh lúc này mặc niệm, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, chúng ta sẽ rời đi, các vị, cáo từ.

    - Muốn đi? Hừ!

    Dận Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bi thương biến thành đầy sát khí.

    Phi Nghê cười lạnh nói:

    - Đại nhân không phải muốn mặc niệm sao? Ở đây ngươi dám động thủ sao? Trọc Khôn đại nhân lưu lại tàn ảnh sắp biến mất, chọc giận bà cô này, ngươi chịu nổi sao?

    Nội tâm Dận Vũ cả kinh, nhìn về phía Viện, bóng dáng Trọc Khôn thật sự càng ngày càng mờ nhạt. Cảm xúc của Viện bắt đầu chấn động, gương mặt đầy thống khổ, không bỏ, tuyệt vọng.
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 4 others like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3532: Còn cứu được không?
    - Đi!

    Trong nháy mắt Dận Vũ phân tâm, Phi Nghê và Tiểu Hồng nhìn nhau, hóa thành hào quang rời đi.

    - Đuổi theo!

    Dận Vũ ăn cả kinh, đây là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không thể để Lý Vân Tiêu chạy. Thậm chí tạm thời buông tha ba long tử cũng phải lưu Lý Vân Tiêu lại.

    Nhưng lại sợ chọc giận Viện, trầm giọng nói:

    - Đều chú ý một chút, đừng để lực lượng chấn động quá lớn.

    Nếu phần đông Chân Linh đồng thời vọt lên, chấn động sẽ làm hư ảnh Trọc Khôn tan biến, như vậy phiền toái lớn lắm.

    Cả đám người hóa thành hào quang, cố ý bay vòng ra xa, lúc này mới dám đuổi theo đám người Phi Nghê cùng Tiểu Hồng.

    Trong sương mù mờ ảo, trước tấm kính bằng nước thật lớn có hơn trăm võ giả đang ngồi, bọn họ bấm niệm pháp quyết điểm vào mặt kính.

    Nam Khâu Vũ đứng chắp tay, lẳng lặng quan sát, nhưng sắc mặt không tốt.

    Khuy thiên kính ảnh thuật và thủy ảnh thuật bình thường có khác biệt rõ ràng, chính là một môn vô thượng thần thông. Trong phạm vi nhất định, chỉ cần có hào quang tỏa ra sẽ bắt được hình ảnh, hoàn toàn không quan hệ tới tu vị võ giả.

    Mà thủy kính thuật bình thường, chỉ cần người bị quan sát có thực lực mạnh, như vậy sẽ bị chấn động không gian ảnh hưởng, không thể nào nắm được tình hình.

    Mà vừa rồi thủy kính thuật đã bị phế đi, hình chiếu chỉ là tối tăm, tối không thấy mặt trời.

    Loại tình huống này chưa bao giờ gặp qua, làm cho Nam Khâu Vũ cảm thấy nội tâm rất bất an.

    Hình ảnh lúc trước là Lý Vân Tiêu thi triển Tam Thiên Thế Giới, dùng lục đạo ma binh đối kháng mãnh liệt, vậy mà đánh vỡ khuy thiên kính ảnh thuật.

    - Tốt, xuất hiện!

    - Chữa trị!

    Đột nhiên có vài tiếng hô vang lên, lúc này hơn trăm người ồn ào, đều thở ra một hơi.

    Nam Khâu Vũ quát:

    - Không nên lười biếng, vừa mới khôi phục, kính tượng còn chưa đủ ổn định. Tiếp tục dùng lực lượng củng cố!

    Hình ảnh trong đó bất ổn rất mạnh, nhưng lắc lư vẫn trông thấy một ót.

    Những người chữa trị không dám lãnh đạm, tiếp tục đánh ấn quyết vào trong mặt kính.

    Ánh mắt Nam Khâu Vũ bắn ra hào quang, nhìn chằm chằm vào màn sáng trước mặt.

    Sau đó thân ảnh mọi người đã biến mất, chỉ còn lại thân ảnh của Viện đứng cô đơn ở đó. Dường như muốn ôm Trọc Khôn, nhưng cho dù thế nào cũng không thể ôm được cái bóng mơ hồ đó.

    Hào khí trở nên ngưng trọng, tất cả mọi người giữ im lặng, dường như đang chờ Nam Khâu Vũ quyết định.

    - Các ngươi nói... Có nên đi cứu Phi Nghê cùng Tiểu Hồng hay không?

    Thật lâu, rốt cuộc Nam Khâu Vũ mở miệng, ngữ khí thập phần do dự. Hắn xoay chuyển ánh mắt hỏi mấy trưởng lão phía sau.

    - Muốn! Đương nhiên phải cứu!

    Trên bầu trời hư quang pháp tắc chi liên lắc lư, thân ảnh Trác Thanh Phàm xuất hiện, gương mặt tái nhợt đầy tức giận, lạnh lùng nói:

    - Hai người các nàng cứu là Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu chính là minh chủ Thiên Võ Minh, nếu hắn chết ở đây, phiền toái không chỉ có các ngươi, càng có cả Thiên Võ Giới!

    Một trưởng lão áo bào đỏ nói:

    - Về tình về lý là phải cứu, nhưng cứu thế nào? Dận Vũ mang theo hai tên cường giả Tạo Hóa Cảnh và mấy chục Chân Linh đuổi giết các nàng, lực lượng này không phải Thiên Tiệm Nhai có thể ngăn cản.

    Trác Thanh Phàm lập tức nói:

    - Vị trí thiên cung hư vô mờ mịt, dẫn Phi Nghê cùng Tiểu Hồng vào đây, sau đó dùng trận pháp mê hoặc đám người Dận Vũ. Hơn nữa cầu cứu thành Viêm Vũ, như vậy sẽ có cứu binh tới nhanh thôi.

    Tên trưởng lão này cười lạnh, nói:

    - Ngây thơ. Muốn dẫn hai người bọn họ vào thiên cung, như vậy sẽ phải hiện thân. Một khi hiện thân, không có khả năng thoát khỏi Dận Vũ truy tung. Còn nữa, ngươi cũng quá đề cao phòng ngự của thiên cung rồi, còn có cao thủ thành Viêm Vũ hàng lâm sao? Ta xem khả năng quá nhỏ.

    Trác Thanh Phàm lạnh lùng nói:

    - Hôm nay thiên hạ gặp nạn, nếu Ma tộc xâm lấn, chắc chắn sanh linh đồ thán. Thiên Tiệm Nhai các ngươi cầm đầu một đám thế gia lánh đời, không nhận trách nhiệm cũng bỏ đi, còn thấy chết mà không cứu. Huống hồ Lý Vân Tiêu vừa chết, thành Viêm Vũ sẽ oanh động, các ngươi thấy chết mà không cứu sẽ không giấu diếm được, khó bảo toàn thành Viêm Vũ sẽ không giận chó đánh mèo phát tiết lên người các ngươi.

    Tên trưởng lão này quát:

    - Chê cười, chẳng lẽ cho rằng chúng ta sợ thành Viêm Vũ hay sao? Còn nữa, vì sao ta phải cứu hắn? Bởi vì hắn là minh chủ Thiên Võ Minh sao? Thiên Tiệm Nhai không hỏi thế sự đã lâu, hoàn toàn không có hứng thú với việc này. Không cứu chính là không cứu, ngươi không cần giảng nhiều đạo lý với chúng ta như vậy.

    Hiển nhiên hắn thật sự tức giận rồi.

    Trác Thanh Phàm nổi giận mắng:

    - Lão thất phu! Đầu óc heo! Nếu Thiên Võ Minh tan rã, đương thời còn người nào đứng ra chống cự đại quân Ma tộc. Đến lúc đó các ngươi cũng phải quỳ trước Ma tộc cúi đầu gọi ba ba! Còn không hỏi thế sự, còn không có hứng thú, ta thấy ngươi không có đầu óc! Lánh đời lâu như thế, trí thông minh rơi sạch rồi.

    - Ngươi dám mắng ta!

    Tên trưởng lão này đứng lên, sát khí bắn ra, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm vào Trác Thanh Phàm.

    - Ha ha.

    Trác Thanh Phàm cười nói:

    - Đại nhân thật là lợi hại, ta rất sợ hãi nha.

    - Ngươi...!

    Tên trưởng lão này giận dữ, đang muốn động thủ, lập tức bị người bên cạnh kéo lại, an ủi khuyên can hắn.

    Trác Thanh Phàm cười lạnh nói:

    - Nếu sợ ngươi, ta cũng sẽ không chửi, mắng ngươi, đã dám mắng thì không cần quan tâm tới con sâu cái kiến như ngươi.

    Nam Khâu Vũ đau đầu, nói:

    - Được rồi, đừng nói nữa. Thời điểm này còn xung đột cái gì, nhanh nghĩ lại có cứu hai nàng hay không. Nói sai, là cứu hai nàng, còn có Lý Vân Tiêu và rất nhiều cường giả trong Giới Thần Bi nữa.

    Hữu Cầm Phi nói:

    - Ta cho rằng có thể cứu. Trác Thanh Phàm đại nhân nói có lý, Lý Vân Tiêu không thể chết được.

    Đám người Dư trưởng lão cũng nghị luận, bọn họ nói ý kiến của mình, đều không chung ý kiến.

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Đừng thảo luận, hiện tại bỏ phiếu đi, cứu hay là không cứu.

    Rất nhanh, tất cả trưởng lão bày tỏ thái độ, vậy mà đa số bỏ quyền, cho rằng không sao cả. Những người còn lại bỏ phiếu cứu nhiều hơn một ít.

    Tên trưởng lão chủ trương không cứu sắc mặt tái nhợt, có chút không nhịn được, tức giận nói:

    - Chư vị thật nghĩ rõ ràng? Cứu Lý Vân Tiêu không chỉ là vấn đề có thực lực hay không, còn vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến đại sự của bổn phái.

    Nam Khâu Vũ nói:

    - Đã có kết quả, Trương trưởng lão cũng không cần nhiều lời nữa. Về phần kết quả như thế nào, hết sức là được. Lý Vân Tiêu mà chết, đừng nói là môn phái, cho dù là cả Thiên Võ Giới cũng bị ảnh hưởng to lớn.

    Trương trưởng lão tức giận hừ một tiếng, lúc này phẩy áo rời đi.

    Trác Thanh Phàm đại hỉ, nói:

    - Nam Khâu Vũ, quen ngươi nhiều năm như thế, đây là lần ngươi làm ta vui vẻ nhất.

    Nam Khâu Vũ cười khổ nói:

    - Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách mà thôi. Ta thả Hư Không đại nhân ra ngoài, ngươi lại đi tới thành Viêm Vũ, bảo người tới cứu viện. Bên phía này ta tận lực kéo dài thời gian.
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 4 others like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Chương 3533: Phiêu Miểu Vân Trận 1
    Dứt lời hắn đánh ra vài đạo ấn quyết lên trời, pháp tắc hư liên lập lòe, lập tức biến mất trên trời cao.

    Trác Thanh Phàm không nói hai lời, lập tức biến mất trên trời cao.

    Nam Khâu Vũ nhìn hình ảnh to lớn, Phi Nghê và Tiểu Hồng đang liều mạng bỏ chạy, nói:

    - Mở cửa thiên cung ra, mở Phiêu Miểu Vân Trận.

    Sau khi ra lệnh, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, hắn muốn đích thân đi đón hai nàng.

    Trên không trung của phiến hải vực này, trong đó mây trắng quay cuồng, bầu trời quang đãng lại bị sương mù che khuất.

    Phi Nghê cùng Tiểu Hồng đột nhiên ngất lịm, lúc này giật mình quan sát chung quanh.

    Phi Nghê cả kinh nói:

    - Tại sao đột nhiên bầu trời biến hóa chẳng lẽ phía trước có mai phục?

    Tiểu Hồng cười cười, nói:

    - Làm sao có thể. Chúng ta mới từ vạn linh chi địa đi ra, nơi này vẫn thuộc bắc hải. Đừng nói không có khả năng có mai phục, cho dù là có thì chúng cũng tìm chết. Huống hồ bốn bề là biển, thời tiết biến hóa vô thường, lại có hiện tượng thiên văn kỳ quái cũng không có gì lạ.

    Phi Nghê xấu hổ, lúng túng nói:

    - Thì ra là thế, vẫn là muội muội kiến thức rộng lớn, tỷ tỷ rất ít đi biển, cho nên cảm thấy quái dị, như vậy chúng ta đi thôi. Hơn nữa những mây mù này thật kỳ lạ, có thể ngăn cản Dận Vũ một lúc.

    Tiểu Hồng cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói:

    - Một ít mây mà thôi, làm sao có thể chống đở được chân long? Đừng nói, tiếp tục đi thôi.

    Hai người nói chuyện với nhau một phen, hơi khôi phục khí lực liền bay đi.

    Vừa đi một lúc, hai người biến sắc.

    Tiểu Hồng cả kinh nói:

    - Làm sao có thể?

    Bọn họ vừa đi vào trong đám mây liền mất đi cảm giác phương hướng.

    Phi Nghê trầm giọng nói:

    - Quả nhiên có mai phục. Nhưng mà thật kỳ quái, chắc có lẽ không phải là người Dận Vũ, người này là ai?

    Tiểu Hồng nói:

    - Trên bắc hải này có bản lĩnh vây khốn ta và ngươi, không có ai mới đúng.

    - Ha ha, không dám nói vây khốn. Chỉ là tiểu kế mà thôi, hai vị không nên bận tâm.

    Trong mây mù mờ ảo, một đạo kim mang xuất hiện, Nam Khâu Vũ xuất hiện, hắn vuốt chòm râu cười nói.

    Phi Nghê cả kinh, đại hỉ nói:

    - Nam Khâu Vũ đại nhân!

    Nam Khâu Vũ cười nói:

    - Đúng là lão hủ, nghe hai vị gặp nạn, cố ý đón chào.

    Ánh mắt của hắn nhìn Lý Vân Tiêu trong ngực Phi Nghê, nói:

    - Vân thiếu không có sao chứ?

    Phi Nghê vui vẻ nói:

    - Đa tạ đại nhân viện thủ. Phu quân chỉ thoát lực bất tỉnh mà thôi, cũng không đáng ngại.

    Nam Khâu Vũ lúc này mới yên tâm, nói:

    - Như thế thuận tiện, đi theo ta.

    Hai người đại hỉ, theo sau Nam Khâu Vũ tiến vào trong mây mù.

    Phi Nghê nói:

    - Trong Giới Thần Bi có không ít cường giả Thiên Võ Minh, nhưng hiện tại phu quân hôn mê, bọn họ tạm thời ra không được. Chỉ cần phu quân tỉnh lại liền có thể cùng bọn họ kháng địch.

    Nam Khâu Vũ gật đầu nói:

    - Như thế rất tốt.

    Kỳ thật nội tâm của hắn vẫn có một điều lo lắng, dù sao cũng là hắn dẫn Lý Vân Tiêu vào vạn linh chi địa, nếu như bị hắn biết được, cũng không biết sẽ dẫn ra bao nhiêu phong ba.

    Lý Vân Tiêu khống chế Giới Thần Bi xưa đâu bằng nay, nếu là trước kia, dám người Đoan Mộc Hữu Ngọc thật sự có thể đi ra ngoài, nhưng hiện tại đã là thế giới nguyên vẹn vững chắc, không có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, thật sự không thể ra được.

    Thân ảnh ba người đi vài bước trong mây mfu, liền hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

    Nhưng qua một lát, đám người Dận Vũ đã chạy tới, nhìn thấy đám mây mù này thì sắc mặt âm trầm.

    Uyên cả kinh nói:

    - Phụ vương, đám mây này dường như có vấn đề!

    Dận Vũ cười lạnh nói:

    - Một đám vô tri, cho rằng chút tài mọn này có thể ngăn cản được ta sao? Nhưng mà bổn tọa thật sự cảm thấy kỳ quái, hai nha đầu kia không có thời gian bày trận, là người phương nào làm ra?

    Uyên nói:

    - Mặc kệ là kẻ nào, dám đối nghịch với ta, đó là tìm chết, để hài nhi phá trận!

    Dận Vũ gật đầu nói:

    - Làm cho nhanh, lúc này sơ ý để hai nha đầu chạy đi. Mà trận pháp này có phần độc đáo, lại ẩn giấu khí tức của hai nha đầu, người bày trận có chút tài năng.

    Hai mắt Uyên phát lạnh, long khí bùng nổ ngưng tụ phong bạo trên người, sau đó hóa thành đao ảnh chém xuống.

    Ầm ầm!

    Bầu trời bị chém thành hai nửa, mây trắng trước mặt bị chém thành hai nửa, ở khu vực trung ương là cái khe sâu không thấy đáy. Mây trắng quay cuồng, từ trong khe hở trào ra ngoài.

    Nhưng qua một thời gian ngắn thì dừng lại. Mây trắng vẫn bất động, chỉ hóa thành hai nửa mà thôi.

    Sắc mặt Dận Vũ và Uyên khó nhìn.

    Uyên quát:

    - Vưu Tuyên, ngươi chính là tụ phong chi linh, thổi tan mây mù cho ta.

    - Vâng!

    Sau lưng có một Chân Linh ứng tiếng. Đó là một tiểu lão nhân dáng người khô gầy, sau lưng còn mọc gai xương bén nhọn.

    Vưu Tuyên tiến lên, vận chuyển nguyên công, trên người xuất hiện hư tráo màu xanh, miệng như mỏ chim, gai xương sau lưng dựng thẳng, hắn nhanh chóng kết ấn!

    Vù vù!

    Trong thiên địa sinh ra cương phong, hóa thành trăm cơn vòi rồng quét qua Phiêu Miểu Vân Trận.

    Hai đám mây này bị thổi bay ngàn trượng nhưng không tiêu tán, nhưng cương phong tiến vào trong mây mù lại biến mất không còn bóng dáng.

    Gương mặt Vưu Tuyên đầy mồ hôi, hắn đã hết sức, hiệu quả hết sức nhỏ bé, sợ bị Uyên trách tội.

    Uyên hét lớn:

    - Thứ này giống như kẹo đường, làm thế nào cũng không thổi đi, phụ vương, làm sao bây giờ?

    Dận Vũ âm trầm nói:

    - Đám mây này có trận pháp cường đại chèo chống, lúc này mới có thể không tiêu tan. Đã như vầy, chúng ta đi vào trong trận, ta cũng không tin chỉ là mê trận có thể làm khó ta.

    Hắn bước vào trogn trận pháp, chợt cảm thấy mình mất đi phương hướng, thần thức khó phân biệt.

    Uyên trầm giọng nói:

    - Đáng tiếc thần thức đại ca không rõ, nếu không dùng thần thông Ngũ Long Tê Không Khiếu của hắn có thể phá tan mê trận này rồi.

    Hai người đi theo sau Thủy Long sắc mặt bình thản, dường như không nghe thấy.

    Dận Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên trong mắt bắn ra hào quang, nói:

    - Ngũ Long Tê Không Khiếu sao?

    Dường như Thủy Long nhận được mệnh lệnh, thân thể hơi động, bay lên bầu trời.

    Lập tức long vực mở ra bao phủ mây mù.

    Long quang lập lòe trong long vực, đột nhiên xuất hiện năm long ảnh, giống như từ trên trời giáng xuống, khí thế rất đáng sợ.

    Uyên vừa mừng vừa sợ, kêu lên:

    - Đúng là chiêu này!

    Năm con quang long phun long ngữ, hóa thành hào quang mỹ lệ, nhưng long ngữ biến thành hạt châu, sắp xếp chỉnh tề sau đó vỡ vụn ra.

    Từng tiếng long ngâm cao vút, cả bầu trời chấn động dữ dội, long ngâm như đao cắt phá không gian.

    Sắc mặt đám Chân Linh hoảng hốt, dốc sức liều mạng bị tai lại.

    Thân thể Vưu Tuyên run rẩy lợi hại, hào quang màu xanh bao phủ thân thể xơ xác.

    Nhưng lúc này trong hào quang bay ra ngàn vạn đạo kiếm quang, đồng loạt chém thẳng vào năm con quang long này!

    Nhưng kiếm quang mặc dù bén vẫn không thể tới gần long thân, liền trực tiếp bị sóng âm đánh nát.

    - Hừ! Cuối cùng vẫn ra tay sao?

    Dận Vũ cười lạnh một tiếng, thả người bay lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, một đạo long ấn từ trên bầu trời ấn xuống.
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)