FULL  Huyền Huyễn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Tác giả: Thái Nhất Sinh Thủy
    Chương 3373: Cho ta mượn dùng 1

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Lòng Vân Sinh lão tổ lạnh lẽo, cảnh cáo:

    – Ta khuyên ngươi từ bảo ảo tưởng ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Chân Long đại nhân đi. Dù gì ngươi là nhi tử của đại nhân, chỉ cần van cầu đại nhân thì không khó sống sót.

    – Ha ha ha! Thật khiến ta khó xử.

    Tù cười nói:

    – Ngươi không chỉ thân thể yếu mà chỉ số thông minh cũng bé xíu. Cơ thể như vậy chỉ có thể dùng một lần cho qua thời gian.

    Vân Sinh lão tổ giật mình kêu lên:

    – Cái gì?!

    Khí lạnh lan trản trong lòng Vân Sinh lão tổ, gã chưa kịp phản ứng lại chợt cảm thấy đầu đau nhói.

    – A!?

    Đau đớn đánh thẳng vào hồn phách, Vân Sinh lão tổ chợt mất ý thức.

    Trên đỉnh đầu Tù bay ra đoàn sáng trắng, bên trong mơ hồ có hình rồng bay vào người Vân Sinh lão tổ.

    – Đoạt xá!

    Mọi người xem hiểu cảnh này.

    Dận Vũ nổi giận hành động, trực tiếp thuấn di xuống.

    – Nhi tử ngu xuẩn của ta, bây giờ đoạt xá làm sao đủ thời gian? Đột ngột thay đổi thân hình phế vật kia chỉ càn làm ngươi chết uất ức hơn. Thiếu chỉ số thông minh không phải tên rác rưởi kia mà là ngươi!

    Dận Vũ xuất hiện bên cạnh Vân Sinh lão tổ, vỗ vuốt rồng.

    Bùm!

    Đầu Vân Sinh lão tổ bị đánh nát.

    Giao Nữ đau đớn hét chói tai:

    – Tù đại nhân!

    Giao Nữ liều lĩnh lao qua.

    Đám người Lãnh Đồng ôm quyết tâmp hải chết cùng công kích.

    Dận Vũ cười lạnh một tiếng, mắng:

    – Toàn là cặn bã!

    Một tay Dận Vũ bắt ấn, long vực khuếch tán phủ lên mười trượng như kết giới.

    Đám người Giao Nữ dốc sức công kích, kết giới long vực lung lay nhưng không bị phá.

    Dận Vũ hừ lạnh một tiếng:

    – Hừ!

    Dận Vũ phớt lờ bọn họ, tay còn lại đâm vào người Vân Sinh lão tổ, bóp nát trái tim.

    Người Vân Sinh lão tổ phun ra nhiều vòi máu.

    Mặt Dận Vũ dữ tợn nói:

    – Nhi tử của ta, việc đến hiệ giờ còn đường trốn tránh sao? Ngoan ngoãn bồi bổ cho phụ vương đi!

    Khuôn mặt Dận Vũ âm trầm thè lưỡi đỏ liếm môi.

    Dận Vũ muốn nuốt hồn, của nhi tử, còn nanh tranh hưng phấn như vậy, đám người Thiên Vũ giới và Hải Hoàng Điện tay chân lạnh lẽo, toàn thân sợ hãi.

    Lý Vân Tiêu giật mình, con ngươi co rút, ường như nhận ra cái gì không đúng.

    Dận Vũ liên tục ra hai chiêu, đầu tiên là đánh nát đầu Vân Sinh lão tổ phòng ngừa Tù đoạt xá chạy trốn.

    Dận Vũ bóp nát tim đối phương để thân xác hoàn toàn sụp đổ, giờ Tù kẹt trong người Vân Sinh lão tổ không đường chạy trốn.

    Nhưng Lý Vân Tiêu cứ thấy có gì đó là lạ rồi lại không giải thích được.

    Một tay Dận Vũ đâm vào người Vân Sinh lão tổ lục tìm hồn phách của Tù.

    Chợt Dận Vũ biến sắc mặt hét chói tai:

    – Ngươi…!

    Dận Vũ tìm tòi nhưng trống rỗng không có long hồn trong người Vân Sinh lão tổ.

    Giờ phút này, trong long vực, người đứng cạnh Dận Vũ và Vân Sinh lão tổ là…

    Thân thể Tù chợt mở mắt bắn ra tia sắc bén như sao, lạnh lùng nói:

    – Rốt cuộc là ai khuyết thiếu chỉ số thông minh? Phụ thân đáng xấu hổ!

    – Trúng kế!

    Mọi người đều giật mình. Tù không thi triển đoạt xá, vừa rồi là minh tu sạn đạo.

    Ngũ hành chân cương lại lần nữa ngưng tụ, hai tay Tù nhanh chóng bắt ấn. Ngũ hành long bắn ra khỏi người Tù hóa thành ấn như núi ập đến.

    – Ngũ Hành Chân Cương Ấn!

    Tù dồn lực lượng suốt đời vào chiêu này, cũng là cơ hội duy nhất để gã lật ngược thế cờ.

    Tù gầm rống:

    – Thù hận, khuất nhục, giận dữ bao nhiêu năm đều trả lại cho ngươi!

    Vết thương vốn ngừng khuếch tán lại bị xé rách, thật nhiều máu

    tươi bắn ra từ người Tù, khi cương khí nháy mắt liền bốc hơi.

    Bên ngoài long vực, đám người Giao Nữ mừng như điên công kích điên cuồng hơn, khiến Dận Vũ luống cuống.

    Lòng Dận Vũ rớt xuống đáy cốc, mặt không còn chútm úa.

    Lưng Dận Vũ hoàn toàn lộ ra trước Ngũ Hành Chân Cương Ấn, chỉ có thể dựa vào bản năng long vực phòng ngự!

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Ngũ Hành Chân Cương Ấn đánh vào người Dận Vũ, lực lượng long vực yếu ớt nổ tung, ánh sáng chói lòa bắn tứ phía.

    Đám người Giao Nữ giật mình định thụt lùi nhưng không may bị cuốn vào.

    Mấy vũ sĩ chân linh vốn bị thương lại bị dư ba khủng bố chấn hộc máu chết.

    Phong Yếu Ly giật nảy mình, khi phát hiện Dận Vũ trúng kế gã muốn hỗ trợ nhưng đã muộn.

    Ngũ Hành Chân Cương Ấn kinh thiên động địa, Phong Yếu Ly ước chừng Tù sắp chết đánh một kích dù gã cứng rắn đỡ thì hơn phân nửa cũng ăn đau.

    Nguyên Hải Hoàng Điện lại sụp đổ, chỉ có một tấc đất nhỏ Ba Long bảo vệ là còn nguyên, các kiến trúc khác thành tro bụi.

    Trung tâm chấn động, hai cái bóng trắng bệch dần tách ra.

    Dận Vũ hộc bãi máu, gã như con diều đứt dây bay đi xa.

    Tù cũng không quá dễ chịu, cơ thể hư quang cảnh nổ nát. Trong bát môn có tiếng nổ sấm sét, máu bắn ra.

    Giao Nữ lắc người đáp xuống bên cạnh Tù:

    – Tù đại nhân!

    Giao Nữ nửa quỳ trước mặt Tù, nức nở kêu lên:

    – Đại nhân!

    Lãnh Đồng vội vàng tiến lên trước quỳ xuống.

    Giờ phút này chỉ còn hai thuộc hạ trung thành tận tâm cùng tiến lên.

    Huynh đệ Quỷ Mã tộc sống dở chết dở nằm dưới đất đã bị dư ba công kích vừa rồi cuốn thành tro.

    Tù nhìn chăm chú vào hai người:

    – Lâu ngày gặp lòng người, các ngươi là thuộc hạ trung thành nhất của ta, ta rất vui mừng.

    Giao Nữ tiến lên dìu Tù, khóc kêu:

    – Đại nhân đừng nói nữa, chúng ta hãy rời khỏi đây trước, chờ phục hồi thực lực rồi lại trở về.

    Tù lắc đầu nói:

    – Không đi được, vết thương của ta không quá khỏi. Hơn nữa rời đi rồi có lẽ không còn trở về được nữa. Giao Nữ, sợ chết không?

    Giao Nữ sửng sốt, cười thảm đáp:

    – Đương nhiên không, vì đại nhân vượt lửa qua sông, không tiếc!

    Tù gật đầu nói:

    – Rất tốt, còn ngươi, Lãnh Đồng?

    Lãnh Đồng kiên quyết nói:

    – Vượt lửa qua sông, không tiếc!

    Lý Vân Tiêu nói:

    – Thế thì đa tạ ngươi.

    Tù khom lưng nhìn Lãnh Đồng, trong mắt lộ ra cảm kích.

    Lãnh Đồng ngạc nhiên, cảm giác kỳ kỳ:

    – Đại nhân người…

    Tù lắc đầu vươn tay đắp trên vai Lãnh Đồng, dịu dàng nói:

    – Ta không cần ngươi vượt lửa qua sông, chỉ muốn ngươi cho ta mượn thân thể của ngươi dùng một chút, thân xác hiện tại của ta sắp hoàn toàn không được.

    Bát môn nổ, cơ năng thân thể nhanh chóng xói mòn. Tù không phải người máu nữa mà là máu thịt bầy nhầy.

    – A!?

    Lãnh Đồng rùng mình, đã hiểu ý của Tù.

    Lãnh Đồng run cầm cập:

    – Đại nhân người… Người…

    Ánh mắt Tù lạnh lùng hỏi:

    – Như thế nào? Lời ngươi vừa nói chẳng lẽ toàn là lừa ta?

    – Thuộc hạ không dám!

    Mặt Lãnh Đồng đầy bi thương và sầu thảm, giọt mồ hôi lạnh ứa trên trán.

    Tù nói:

    – Ta cưỡng ép cướp ngươi cũng được, nhưng ta không muốn làm trái ý muốn của ngươi. Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi phải hiểu rằng nếu ngươi từ chối thì hôm nay chúng ta đều phải chết tại đây. Nếu ngươi đồng ý, ta còn một đường sống rời đi, báo thù cho ngươi.

    Lãnh Đồng cảm giác cổ họng khô khốc không phát ra tiếng được.

    Lựa chọn khó khăn nhất đời đặt trước mắt Lãnh Đồng, khiến gã đi chết còn đỡ khó xử hơn chuyện này.

    Tù lạnh nhạt nói:

    – Ngươi nhanh chóng quyết định đi, nếu thời gian đến thì đã muộn.

    Vẻ mặt Tù bình tĩnh không hề ép buộc, trong lòng thì nóng nảy phun lửa.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Tác giả: Thái Nhất Sinh Thủy
    Chương 3374: Cho ta mượn dùng 2

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Có thể cưỡng ép đoạt xá nhưng cần tốn thời gian xóa bỏ ý chí Lãnh Đồng, lại còn phải thích ứng thân thể mới, khó làm xong trong thời gian ngắn.

    Nếu đối phương tự nguyện hiến thân thì khác hẳn.

    Miễn đối phương thật lòng thật dạ, dùng linh hồn dẫn đường Tù vào người thì có thể tiếp nhận thân hình này trong thời gian nhanh nhất.

    Lãnh Đồng đặt quyết tâm, thở hắt ra lạy dài hướng Tù:

    – Được, ta đồng ý! Vì đại nhân nguyện óc não đổ đầy đất!

    Tù thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

    – Ngươi vĩnh viễn là thuộc hạ trung thành nhất của ta, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với thân thể của ngươi.

    Tù đưa tay qua, hai ngón tay khép lại điểm nhẹ vào con mắt dựng đứng của Lãnh Đồng.

    Lãnh Đồng cảm giác ngón tay Tù lạnh lẽo dính mồ hôi dán lên.

    Tù nói:

    – Vứt bỏ hết thảy tạp niệm, nghênh tiếp long hồn của ta!

    Lãnh Đồng nhắm đôi mắt lại, từng luồng sáng trắng từ người Tù bay lên đều ùa vào cơ thể Lãnh Đồng.

    Giao Nữ đứng một bên hộ pháp, cẩn thận đề phòng mọi người, đặc biệt là Dận Vũ.

    Dận Vũ cứng rắn đỡ một kích làm vảy rồng rơi một mớ, giờ người đầy máu từ xa gượng đứng dậy, sắc mặt âm trầm và giận dữ.

    Trên quảng trường không có bất cứ thanh âm, hết thảy thinh lặng.

    Trừ Lý Vân Tiêu và số ít người ra đa số không biết chuyện Tù với Lãnh Đồng, tò mò nhìn bọn họ dính sát vào nhau, cảm giác thú vị.

    Phi Nghê nhỏ giọng hỏi:

    – Phu quân, Tù đã chết sao?

    Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

    – Đang đoạt xá thân thể của tên mắt dựng đứng.

    – Cái gì?!

    Mấy người xung quanh hết hồn,d dã hiểu.

    Sắc mặt Dận Vũ âm trầm lau máu dính khóe môi, lạnh lùng nói:

    – Đòn vừa rồi coi như ta thua, bây giờ ngươi đoạt xá còn kịp không?

    – Đứng lại, đừng tới đây!

    Tay Giao Nữ lại hiện ra roi bạc, tư thế bảo vệ che trước mặt Tù và Lãnh Đồng, bộ dạng quyết tâm sống chết.

    Dận Vũ thật sự nghe lời đứng yên không nhúc nhích.

    Vì một kích vừa rồi làm Dận Vũ bị thương khá nặng, nếu chỉ đối phó một Giao Nữ thì có phần thắng, nhưng nếu Tù chơi thêm chiêu nào vậy khó nói.

    Dận Vũ chỉ vào Giao Nữ và Tù, nhờ Phong Yếu Ly:

    – Yếu Ly huynh có thể giết mấy người kia giúp ta không?

    Phong Yếu Ly nhíu mày nói:

    – Ngươi đã yếu ớt đến mức không ứng đối được với đám rác này sao?

    Dận Vũ thầm giận nhưng vẫn bình tĩnh nói:

    – Tất nhiên không phải, nhưng nghịch tử này xảo trá đa đoan, ta sợ hắn lại giở trò gì nữa. Yếu Ly huynh trực tiếp thi triển Thái Cực Phong Thiên Ấn khóa chân nguyên bên trong cơ thể của bọn họ lại rồi chém một kiếm là xong.

    – Được rồi, nếu đã đồng ý hợp tác với ngươi thì bản quân không ngại phiền phức.

    Phong Yếu Ly cầm bảo kiếm nhấc chân đi tới.

    Giao Nữ giật nảy mình vội giơ roi chĩa hướng Phong Yếu Ly, từng vòng sáng bạc khuếch tán.

    Phong Yếu Ly cười khẩy nói:

    – Dưới kiếm của ngô ai chặn đường thì chết!

    Người Phong Yếu Ly phát ra khí lạnh chém kiếm xuống.

    ‘Lãnh Đồng’ đột nhiên mở mắt ra tùy tay chộp người Tù làm bih khí ném qua.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Cơ thể rơi xuống kiếm quang nổ cái bùm, chấn động lớn làm không gian run rẩy.

    Tuy cơ thể nổ nhưng chấn động cường đại vậy không làm nó nát bấy mà chỉ vỡ thành từng mảnh rơi đầy đất.

    Thân thể hư quang cảnh quá mạnh.

    Giao Nữ thụt lùi nhanh trở về bên cạnh ‘Lãnh Đồng’, kinh kêu:

    – Đại nhân?

    ‘Lãnh Đồng’ gật đầu, khí chất hoàn toàn khác hẳn, toát ra phong độ bề trên:

    – Ừm!

    Giao Nữ mừng rỡ reo lên:

    – Chúc mừng đại nhân!

    Tù nói:

    – Lãnh Đồng rất tốt, chẳng có một chút chống cự, làm theo ta sai bảo. Giờ phút này ta đã hoàn toàn tiếp quản thân hình này.

    Dận Vũ nổi giận:

    – Đừng lừa mình dối người! Dù là hoàn toàn chiếm cứ thì thânh ình này vốn bị thương, chỉ là tu vi hư cực, chưa chắc chứa nổi linh hồn của ngươi! Hiện tại ngươi còn vài phần lực lượng?

    Tù mắt lạnh liếc Dận Vũ, cười khẩy nói:

    – Về đoạt xá, cơ thể tu vi hư cực tất nhiên không sánh bằng thân thể hư quang cảnh, dù sao ta cần thân thể chứ không phải tu vi. Nhưng trong chiến đấu này có thể tùy ý chọn sao?

    Lý Vân Tiêu cười nhạt:

    – Dù tên mắt dựng đứng này không nguyện ý bị ngươi đoạt xá thì ngươi vẫn sẽ cưỡng ép đúng không?

    Tù không thèm giấu diếm gật đầu nói:

    – Đúng rồi, nhưng làm vậy thì ta trước tiên phải đánh tan hồn phách của hắn, không thể thuận lợi như bây giờ.

    Lý Vân Tiêu nói:

    – Tức là lúc trước ngươi nói mấy lời đó toàn lừa e?

    Giao Nữ lên tiếng:

    – Lãnh Đồng trung thành vì chủ, chết có ý nghĩa.

    Tù không hề kiêng dè thản nhiên cười nói:

    – Tự nhiên là lừa, vào lúc đó làm gì theo ý hắn được?

    Lý Vân Tiêu giơ hai ngón cái lên khen:

    – Đôi phụ tử kỳ lạ các ngươi cho ta mở rộng tầm mắt.

    Lý Vân Tiêu làm động tác mời:

    – Mời tiếp tục giết, đừng ngừng.

    Tù thu lại tầm mắt nhìn Dận Vũ, Phong Yếu Ly đứng gần đó, mặt gã lạnh băng.

    Dận Vũ tức giận quát:

    – Nghịch tử, ngươi tưởng đoạt xá một thân thể rác rưởi là có thể lật ngược thế cờ sao?

    Tù nói:

    – Đúng là khó nhưng hiện tại các ngươi muốn giết ta cũng không dễ. Nếu không phải tiểu nhân tồi tệ nhà ngươi đánh lén thì ta không đến nỗi rơi vào tình cảnh hiện giờ.

    Dận Vũ cười lạnh nói:

    – Binh bất yếm trá, tập kích có là gì? Vì cho ngươi một kích đó mà ta và Yếu Ly huynh trả cái giá khá lớn, không ngờ vẫn chẳng lừa được Ba Mộc.

    Dận Vũ e dè liếc Ba Mộc, gã có thể lừa cả thuật thần chi quang của Lý Vân Tiêu nhưng vẫn bị Ba Mộc phát hiện.

    Dận Vũ thầm hối hận, gã không kiềm được xúc động muốn giải quyết Tù trước nên từ giữa hư không đi ra tập kích.

    Nếu biết trước thì Dận Vũ đã để Tù và người Thiên Vũ Minh giết nhau lưỡng bại câu thương rồi mới ra.

    Hiện tại không chỉ chính mình trọng thương, không giết được Tù, người Thiên Vũ Minh và Hải Hoàng Điện không mất cọng lông, Dận Vũ trở nên cực kỳ bị động.

    Ba Mộc mỉm cười nói:

    – Tuy ta nhắc nhở Tù nhưng hắn không tin ta. Phụ tử các ngươi tiếp tục đi, cứ mặc kệ chúng ta.

    Tù thở dài nói:

    – Ba Mộc, xin lỗi.

    Ba Mộc nói:

    – Cũng không phải lần đầu tiên, có lẽ là bẩm sinh long tộc các ngươi đa nghi. Ngày xưa nếu ngươi tin ta đã không có chuyện hôm nay.

    Tù im lặng, đáy mắt tràn đầy hối hận:

    – Ba Mộc, ta thật lòng xin lỗi ngươi. Hy vọng chúng ta còn có thể trở về tình bạn ngày xưa, tin tưởng nhau.

    Ba Mộc kinh ngạc nói:

    – Trước kia có tin tưởng nhau sao? Hết hồn, Tù đại nhân chưa từng tin ta sao?

    Tù nghiêm mặt nói:

    – Tất nhiên là có, nếu không ta đã chẳng tìm ngươi phong ấn thân thể của ta, cũng không đưa Thái Dương chân quyết quý giá cho ngươi. Những cái này toàn là chứng minh cho tin tưởng, tình bạn với nhau. Nhưng cuối cùng ta bị mờ mắt tạo thành sai lầm lớn.

    Đám người Lý Vân Tiêu giật mình nghe, Ba Long cũng hết hồn.

    Chẳng ngờ Thái Dương chân quyết tương truyền đời đời của Ba gia là chân long tam tử, nam nhân trước mắt cho.

    Biểu tình mọi người quái dị. Nói vậy là trước kia quan hệ của hai người không tầm thường, có lẽ là chiến hữu thân thiết, nhưng không biết vì sao về sau trở mặt.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Tác giả: Thái Nhất Sinh Thủy
    Chương 3375: Thân phận của Ba Mộc

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Ba Mộc mỉm cười nói:

    – Thái Dương chân quyết chỉ là thù lao giúp ngươi, hai bên trao đổi đồng giá, không nói gì dến tình cảm. Dù có thì khi ngươi đánh lén ta cũng đã thành mây khói.

    Tù gật đầu nói:

    – Được rồi. Lúc trước ngươi bị Ma Chủ Phổ kiềm chế, thành nô thành phó, nếu ta không cho ngươi Thái Dương chân quyết để ngươi thoát khỏi thân nô thì đã không có Hải Thần ngày xưa, và truyền thừa của Ba gia. Ngươi vì ta phong ấn thân thể, bảo quản đến nay xem như thực hiện khế ước. Bây giờ trả thân thể cho ta được chưa?

    Lời thốt ra khiến người xung quanh kinh sợ.

    Mọi người nhìn hướng Ba Mộc.

    Lòng Lý Vân Tiêu dậy sóng thần. Hải Thần ngày xưa lại là nô của Ma Chủ, cứu Hải Thần là Thái Dương chân quyết và chân long tam tử.

    Đầu óc Lý Vân Tiêu xoay chuyển nhanh, vừa kinh sợ vừa mừng như điên, kích động đôi tay run rẩy.

    Nếu Ba Mộc có thể thoát khỏi thân phận ma nô vậy Hoa Thiên Thụ cũng có thể, những vũ giả bị ma công tiêm nhiễm càng khỏi phải nói!

    Vẻ mặt Dận Vũ, Phong Yếu Ly quái dị, bọn họ không biết bên trong còn có ẩn tình này.

    Ba Mộc cười nói:

    – Nãy đã nói rồi, sau khi ngươi đánh lén ta thì hiệp ước hai bên ký cũng mất. Nhưng bây giờ ta vẫn có thể cho ngươi con đường nà, đi tham gia Thiên Vũ Minh, lập tâm thề theo Lý Vân Tiêu.

    – Không thể nào!

    Tù tức giận nói:

    – Ta đường đường là long tộc, cường giả số ít xuyên suốt xưa nay. Ngươi kêu ta nghe lệnh một nam nhân loại, đi theo làm tùy tùng hầu hạ thì táoóng còn ý nghĩa gì?

    Ba Mộc nói:

    – Thôi thì cho lời thề này một kỳ hạn thì sao? Chỉ năm trăm năm.

    Lý Vân Tiêu biết Ba Mộc xem trọng hắn cũng vì ma kiếp, Ba Mộc hy vọng lung lạc thêm lực lượng. Lý Vân Tiêu tăng nhiều hảo cảm với Ba Mộc.

    Tù lạnh lùng nói:

    – Năm ngày cũng không được!

    Ba Mộc thở dài, lắc đầu nói:

    – Nếu vậy thì không còn gì để nói. Phụ tử các ngươi tiếp tục đi.

    Tù biến sắc mặt, nếu Hải Hoàng Điện và Thiên Vũ Minh khoanh tay đứng nhìn thì gã chỉ có đường chạy trốn. Có thể thoát khỏi tay Dận Vũ hay không còn chưa biết, e rằng Tù khó thể lấy lại pháp thân.

    Tù vội nói:

    – Nếu có thể thương lượng thêm một chút thì được.

    Ba Mộc từ chối:

    – Không bàn nữa, ta tuyệt đối không sửa điều kiện.

    Tù nói:

    – Để ta nghe lệnh ắn năm trăm năm cũng được, nhưng phải kèm thêm một điều, đó là giết Dận Vũ thay ta. Khi nào giết chết Dận Vũ thì khi đó ta bắt đầu theo lện hắn.

    Dận Vũ mắng chửi:

    – Nghịch tử, tìm cái chết!

    Dận Vũ cao giọng quát:

    – Bổn tọa là thiên địa chân long, ý nghĩa tồn tại là bảo vệ giới này. Chuyện ma kiếp bổn tọa nghĩa bất dung từ! Ba Mộc đại nhân đừng nói nhiều với nghịch tử này nữa, chờ ta giết hắn rồi chúng ta nói chuyện tiếp!

    Dận Vũ nói xong xoay người lao tới.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Không gian nơi Tù đứng nổ tung, gã nhảy vọt lên thụt lùi.

    Thế ụcc hiện tại rất rõ ràng, Tù mới chiếm thân thể Lãnh Đồnga, tuy thi triển tự nhiên nhưng không thể nào thắng được Dận Vũ. Huống chi đối phương có một Họa Đấu chân thân?

    Vì vậy Tù chỉ có thể không ngừng né tránh, nếu gã đã quyết tâm trốn thì Dận Vũ cũng khó giết.

    Phong Yếu Ly xem rõ tình thế, biểu tình cực kỳ khó xem. Dù Dận Vũ giết Tù long cũng không ích lợi gì cho Phong Yếu Ly.

    Phong Yếu Ly từng bị Lý Vân Tiêu trêu đùa lỡ phát tâm thề tuyệt đối không ra tay đối phó Đoan Mộc Hữu Ngọc nữa, nên gã mới kết minh với Dận Vũ, mượn tay Dận Vũ cướp lại Cửu Diệu Tinh trượng từ tay Đoan Mộc Hữu Ngọc.

    Dận Vũ cũng cần năng lực suy tính của Đoan Mộc Hữu Ngọc, thế là hai người hợp ý nhau ngay.

    Không ngờ thế cục hiện tại rơi vào trạng thái bị động, tiến cũng không phải, lùi chẳng xong.

    – Nhu Vi.

    Lúc này một phương Hải Hoàng Điện Ba Long bảo vệ không chịu nổi uy áp hóa thành bột mịn.

    Cảnh tượng trong phgòn tối hiện ra, không gian tối đen, Thất Tinh Đăng đốt trên trận pháp, ánh sáng cỡ hột đậu run nhẹ.

    Một chiếc giường hao đặt trên đó, tràn đầy hao tươi.

    Ba Long hết hồn, cẩn thận thu lại kết giới, sợ Dận Vũ và Tù chém giết lan tới.

    Lòng Lý Vân Tiêu máy động tiến lên trước:

    – Hải Hoàng đại nhân, ta có viên đan dược này có lẽ sẽ cứu được mẫu thân của Thủy Tiên.

    Ba Long sửng sốt, phản xạ hỏi:

    – A? Là đan dược gì?

    Ba Long không còn ôm hy vọng cứu thê tử, gã từng là cường giả đỉnh Thiên Vũ giới, hễ trên đời có thiên tài địa bảo gì đều bị gã đào móc nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả.

    Lý Vân Tiêu lấy ra hộp ngọc:

    – Thiên Vận Tạo Hóa đan.

    – Cái gì?!

    Ba Long kinh ngạc, không dám tin nhìn hộp ngọc trong tay Lý Vân Tiêu.

    Đan lực đậm đặc xuyên qua thân hộp cho cảm nhận rõ ràng, khiến sóng lòng Ba Long trào dâng, khuôn mặt giàn ua run rẩy.

    Thủy Tiên đã tỉnh từ lâu, nàng cũng rất kích động.

    Thủy Tiên chắp hai tay trước ngực hỏi:

    – Vân Tiêu đại ca, đan dược này thật sự có thể cứu mẫu thân của ta sao?

    Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

    – Thử xem tốt hơn là không thử gì. Nếu đan này cũng không được thì rắc rối.

    Cố Thanh Thanh dời ánh mắt từ chiến trường tới đây, ái oán lườm Lý Vân Tiêu.

    Ba Mộc ngước mí mắt lên, gật gù:

    – Đan này không chỉ là đan dược có khả năng cứu sống Nhu Vi nhất, càng là một viên duy nhất trên đời. Hàng vạn tài liệu luyện chế nó hầu như tuyệt chủng, trừ phi quy tắc thập phương trở về thiên địa lại dựng dục ra mấy vạn năm có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội tái tạo đan này. Trong òng mấy vạn năm không tìm ra viên thứ hai.

    Ba Long vô cùng kích động, hai hàng lệ rơi run giọng nói:

    – Đa tạ, đa tạ!

    Trừ hai chữ đó ra Ba Long không biết nói cái gì để biểu đạt tâm tình.

    Lý Vân Tiêu nói:

    – Ta vốn định chờ kết thúc chiến đấu mới lấy ra, nhưng giờ xem ra đôi phụ tử đó không tạo thành uy hiếp nữa. Có chúng ta hộ pháp chắc không sao.

    Ba Long run rẩy nhận lấy đan dược từ tay Lý Vân Tiêu, rút kết giới đáp xuống đất. Ba Long bình tĩnh tinh thần, lấy Thiên Vận Tạo Hóa đan ra.

    Ánh sáng kim ngân rực rỡ khuếch tán ẩn chứa vô số màu sắc lấp lóe trước mắt, giống như trong tay cầm một phơng thế giới.

    Cánh tay Ba Long run rẩy sợ linh khí khuếch tán, vội vàng nhét đan dược vào miệng Nhu Vi.

    Hà quang hòa tan trong miệng Nhu Vi biến thành vân hà bao bọc thân thể nàng.

    Ba Long vô cùng kích động, trong lòng có một tín niệm, tin tưởng lần này nhất định sẽ cứu thê tử về được.

    Năm ngón tay tang thương trượt trên khuôn mặt thê tử, giọt lệ rơi.

    Ba Long run giọng nói:

    – Nhu Vi, chúng ta rất nhanh có thể gặp lại, ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa.

    Thủy Tiên bị cảm động đứng một bên lau nước mắt.

    Đoan Mộc Thương thở dài:

    – Nhu Vi đại nhân lấy thân tế thiên, thôi diễn tương lai, thật sự khiến người khâm phục. Chỉ mong ông trời mở mắt cho nàng tỉnh lại.

    Thủy Tiên chắp hai tay vào nhau cầu nguyện:

    – Nhất định có thể!

    Lý Vân Tiêu nói:

    – Yên tâm đi, ta tin tưởng chắc chắn sẽ là địa đoàn viên.

    Lý Vân Tiêu quét mắt chiến trường, lạnh lùng nói:

    – Đôi phụ tử kỳ quái kia ồn ào quá, hay chúng ta bỏ thêm sức tiễn họ về chầu trời đi.​
     
    Vô Ưu, nhoemnhieu, voquan and 3 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Tác giả: Thái Nhất Sinh Thủy
    Chương 3376: Cứu binh 1

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Phi Nghê cười nói:

    – Phu quân thật bá khí, đó là phụ tử chân long tung hoành xưa này.

    Lý Vân Tiêu nhìn Ba Mộc:

    – Không biết ý đại nhân thế nào?

    Nơi này dù gì là địa bàn Hải Hoàng Điện, hơn nữa Ba Mộc và Tù là quen biết cũ, nên tôn trọng ý kiến của Ba Mộc.

    Ba Mộc thở dài một tiếng:

    – Ài, Tù cũng là cường giả khoáng thế, không ngờ rơi vào tình thế này. Nếu Tù đồng ý trợ giúp ngươi đối kháng ma kiếp thì ta rất sẵn lòng trả pháp thân lại cho hắn.

    Lý Vân Tiêu cười nói:

    – Đáng tiếc hắn cũng không chịu, pháp thân thì…

    Lý Vân Tiêu liếm môi cười gian:

    – Ta có mấy vị bằng hữu thiếu thân thể, đúng lúc có thể tạm thởi sắp xếp chỗ cho họ.

    Ba Mộc gật đầu nói:

    – Mọi chuyện tùy ý ngươi.

    Lý Vân Tiêu nhận được câu trả lời liền ra lệnh:

    – Hai con sâu này ồn quá, giết hết. Nếu có ai dám ngăn cản thì giết hết!

    Câu cuối là nói với Phong Yếu Ly.

    Phong Yếu Ly giương mắt, bốn mắt giao nhau với Lý Vân Tiêu, lòng lạnh lẽo. Phong Yếu Ly khẽ hừ.

    Từ khi có được Họa Đấu chân thân thì bây giờ Phong Yếu Ly là Họa Đấu chân khu hoàn chỉnh.

    Tuy thực lực tăng hơn trước nhiều nhưng chưa tới trình độ biến thái, kêu Phong Yếu Ly một người đối kháng đám cao thủ Thiên Vũ Minh tất nhiên không được.

    Dận Vũ đang truy sát Tù, người Thiên Vũ Minh bao vây làm gã khựng lại.

    Dận Vũ tức giận quát:

    – Lý Vân Tiêu, ngươi thật sự muốn thành tử địch với ta sao?

    Lý Vân Tiêu cười nói:

    – Đại nhân nói gì kỳ, đã bao giờ chúng ta không là tử địch?

    – Tốt tốt, vậy ngươi đừng hối hận!

    Dận Vũ tức điên rồi lại không biết làm sao, chỉ có thể buông bỏ truy sát Tù, rút ra sau.

    Bàn Nghị, Cố Thanh Thanh xông hướng Tù và Giao Nữ. Bọn họ giật mình không dám trực diện uy lực Thiên Vũ Minh.

    Tù kinh kêu:

    – Ba Mộc, ngươi thật sự quên tình cảm ngày xưa sao? Nếu không có ta giúp ngươi thì bây giờ ngươi vẫn là nô tài của Phổ, làm sao có Ba gia đỉnh cao như hôm nay?

    Ba Mộc thở dài, khẽ lắc đầu. Ba Mộc nhắm mắt lại, ngồi trên đài sen pháp hoa nhập định.

    Ánh mắt Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:

    – Dận Vũ, cứu binh của ngươi đâu? Nếu vẫn không đến thì ta có ý kiến là rút đi.

    Lý Vân Tiêu nét mặt sa sầm hỏi:

    – Cái gì? Còn có cứu binh? Nhanh chóng giết!

    Giờ Dận Vũ đi lẻ là thời cơ tốt nhất giết chết.

    Lý Vân Tiêu hóa thành sấm sét bắn xuyên qua.

    Dận Vũ hoàn toàn biến sắc mặt, không rảnh kịch chiến nữa, gã quát to:

    – Đi!

    Dận Vũ xoay người bỏ trốn.

    – Giờ muốn trốn muộn rồi!

    Sấm sét xuyên qua Dận Vũ, hiện thân trước mặt gã, hai tay Lý Vân Tiêu kết ấn đánh ra.

    Dận Vũ hết hồn, nhưng dù gì gã dày dạn kinh nghiệm, longthân lắc nhẹ hòa vào hư không, để lại tàn ảnh.

    Bùm!

    Tàn ảnh bị Lý Vân Tiêu đánh nát.

    Lý Vân Tiêu kinh kêu:

    – Quy tắc thân pháp!

    Một bóng xanh ra từ hư không, dưới chân súc địa thành thốn thoáng chốc lao xa mấy trăm trượng.

    Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:

    – Hừ! Nếu như vậy mà để ngươi trốn được thì thật nực cười.

    Mắt phải hóa thành huyết nguyệt, Lý Vân Tiêu quát to:

    – Nguyệt Dương!

    Cả không gian trở nên mềm mại vặn vẹo. Dận Vũ khựng bước chân, trên dưới dao động, lắc lư không dứt.

    Huynh đệ Liêu Gia từ hai bên lao tới, bắt ấn.

    Ánh sáng chói mắt phát ra từ hai người biến thành hình dạng sáu cạnh tụ tập trên bầu trời.

    Hai hình sáu góc dung hợp lại diễn biến ra trăm góc cạnh thành hình dạng quả cầu ánh sáng bất quy tắc nhốt Dận Vũ lại.

    – Long vực, Tinh Vân quyết!

    Sắc mặt Dận Vũ trầm trọng, nếu không cố gắng rất có thể gã sẽ gục ngã tại đây.

    Phong Yếu Ly vẫn đang bàng quan, Dận Vũ rất giận vì điều này.

    Hai tay bắt ấn, long vực quanh thân Dận Vũ xoay tròn biến thành đóa hoa hồng trong lòng bàn tay, gã vỗ ra.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Huynh đệ Tinh Thần, Tinh Uyên bày ra kết giới bị một kích lay động dữ dội, lực lượng long vực như dời núi lấp biển, từng đợt sóng càng dữ dội hơn.

    Giọng Lý Vân Tiêu vang lên:

    – Chỉ là vùng vẫy sắp chết!

    Một thanh kiếm cương màu vàng mông lung từ chín tầng trời giáng xuống đâm vào kết giới.

    Liêu Tinh Thần hét to một tiếng:

    – Rút!

    Hai người rút về sau ngay, biến mất trong hư không.

    Long vực của Dận Vũ đánh ra như đê vỡ đập, thế năng tụt dốc nhanh.

    Một kiếm kinh thiên của Lý Vân Tiêu như từ chín tầng trời giáng xuống, nhân kiếm như nhất chém xuống!

    Dận Vũ hết hồn không kịp né tránh, cứng rắn nghênh đón.

    Hai tay bắt ấn trước mặt hóa thành hình rồng tiến lên nghênh đón.

    Bùm!

    Vuốt rồng đập vào thân kiếm, ánh sáng vô tận khuếch tán.

    Kiếm khí quét tứ phương, cánh tay Dận Vũ bị kiếm quang cắt rách, một mảnh vảy rồng tróc ra, máu phun tung tóe. Dận Vũ đau nhe răng trợn mắt!

    Bùm!

    Dận Vũ không đỡ nổi, hộc ngụm máu bị đánh bay xa ngàn trượng.

    Dận Vũ mới ổn định thân hình thì không rảnh nghĩ đến cái gì xoay người hóa thành độn quang chạy trốn.

    – Loài bò sát nhà ngươi kéo dài hơi tàn không biết bao nhiêu năm, kẻ nên sớm vùi xuống đất mà cứ sống dai nhách có gì vui?

    – Hừ! Mặt mũi các đời chân long bị ngươi làm mất hết, ngươi chết tại đây để lại chút tôn nghiêm cho long tộc đi!

    Đằng trước Dận Vũ lấp lánh ánh sáng, Xán và Trác hiện hình lạnh lùng nhìn Dận Vũ.

    Cơ thể hiện tại của Dận Vũ thủng lỗ chỗ, đấu với một người còn khó chứ nói gì bốn phía toàn là cường giả hư cực thần cảnh. Có thể nói lên trời không đường, xuống đất không cửa.

    Mặt Dận Vũ tái nhợt kêu lên:

    – Yếu Ly huynh, cứu ta!

    Phong Yếu Ly lắc đầu thở dài nói:

    – Dận Vũ huynh, làm người phải tự lập tự cường, chuyện gì đều tự dựa vào mình. Huống chi sự việc liên quan mạng sống, bản thân không cố gắng tranh thủ, dựa vào người khác làm sao được? Dận Vũ huynh hãy tự giải quyết cho tốt, ta đi trước một bước, có duyên sẽ gặp lại.

    Dận Vũ tức hộc máu, giận dữ hét:

    – Phong Yếu Ly! Ngươi ác lắm!

    Phong Yếu Ly xì cười không thèm để ý Dận Vũ, một mình đi ra ngoài Hải chi sâm lâm.

    Lý Vân Tiêu nheo mắt. Phong Yếu Ly cũng là mối họa, nếu có thể trừ khử luôn là tốt nhất. Nhưng trước mắt phải phân biệt được yếu và thứ yếu, Dận Vũ mới là tai họa lớn nhất.

    Quan trọng là luân phiên chém giết với thuộc hạ của Tù làm mỗi người bị tiêu hao rất lớn, Phong Yếu Ly thì trong trạng thái cao nhất.

    So sánh hai bên nếu đánh nhau dù giữ Phong Yếu Ly lại được e rằng phải trả giá cực đắt.

    Tù và Giao Nữ bị Bàn Nghị, Cố Thanh Thanh giết cực kỳ chật vật.

    Tù biết đại thế đã mất, vội nói:

    – Ba Mộc, ta đồng ý điều kiện của ngươi, mau dừng tay!

    Ba Mộc nhướng mí mắt:

    – Giờ phút này hết thảy do Vân thiếu gia làm chủ, ta không xen vào được.

    Tù căng thẳng hét lên:

    – Lý Vân Tiêu!

    Lý Vân Tiêu nói:

    – Nói nhảm nhiều vậy, chết cũng không thể chết trong yên lặng sao? Ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với bản thiếu gia?

    Mắt Lý Vân Tiêu chất chứa châm chọc ra lệnh:

    – Giết!

    Tù vừa kinh vừa giận, đầu óc ngu ngơ.

    Gã là cường giả xuyên suốt xưa nay, tuy đối phương là chủ Giới Thần Bi nhưng dù gì là nhân loại kinh nghiệm còn thấp, Tù không thèm đặt đối phương ở vị trí ngang hàng mình.​
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 3 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chí Tôn
    Tác giả: Thái Nhất Sinh Thủy
    Chương 3377: Cứu binh 2

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Lúc trước Ba Mộc nói điều kiện đối với Tù là nhục nhã, nhưng gã không ngờ hiện tại tự mình nêu ra điều kiện có tính chất vũ nhục nhưng đối phương phớt lờ.

    Đối phương không phải nên mừng như điên đồng ý sao?

    Lòng tự tôn long tộc của Tù bị Lý Vân Tiêu nghiền nát.

    Giận dữ, xấu hổ, tức tối làm Tù không kịp trở tay bị Bàn Nghị đánh trúng lồng ngực, phun ra bãi máu, bị đánh bay ra ngoài.

    Giao Nữ giật mình kêu lên:

    – Tù đại nhân!

    Bản thân Giao Nữ bị Cố Thanh Thanh bám chặt không rảnh giúp đỡ.

    Nhưng giờ phút này chẳng lo được nhiều, Giao Nữ đánh bậy một chiêu đổi lấy khoảnh khắc bay hướng Tù. Giao Nữ chém một thủ đao vào Bàn Nghị.

    Rầm!

    Bàn Nghị nhẹ nhàng đỡ, lật tay chộp cánh tay Giao Nữ lại. Lực lượng hư quang cường đại áp chế, bùm một tiếng chấn chân nguyên hộ thể.

    Giao Nữ phun ngụm máu:

    – Phụt!

    Nguyên cánh tay Giao Nữ mất tri giác, hoàn toàn bị Bàn Nghị chế ngự.

    Giao Nữ hét to:

    – Tù đại nhân, trốn mau!

    Mặt Tù tái nhợt căm hận liếc Lý Vân Tiêu, xoay người bỏ trốn.

    Cố Thanh Thanh xì cười đuổi theo:

    – Dựa vào nữ nhân liều mạng đổi lấy cơ hội chạy trốn, ngươi mặt dày thật.

    Ba Mộc luôn ngồi trên đài sen pháp hoa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hư không Hải chi sâm lâm, đôi mắt kinh ngạc.

    Lý Vân Tiêu dường như cảm ứng được cái gì, quát to:

    – Mau giết Dận Vũ!

    Ngoài hư không đột nhiên hiện ra vài lực lượng cực kỳ cường đại xuất hiện cùng lúc.

    Xán, Trác cũng cảm nhận được, vội vàng công kích.

    Hai kình phong to lớn nổ tung hóa thành khí cực kỳ sắc bén ập đến.

    Dận Vũa cũng phát hiện người ngoài hư không, gã liều mạng thi triển ra long vực rít gào:

    – Cứu ta!

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Hai dòng khí sắc bén đánh vào long vực, vảy rồng trên người Dận Vũ nát vụn từng mảnh, nhiều máu chảy ra.

    Lý Vân Tiêu thuấn di lên, Kiếm Thương Trảm Hồng chém vào cổ Dận Vũ.

    Bùm!

    Một luồng kiếm quang giáng xuống đập vào Kiếm Thương Trảm Hồng bắn ra ánh sáng chói mắt.

    Người tới cầm kiếm, dường như không đánh lại bị đảy lùi ra mấy trăm trượng.

    Nhưng Dận Vũ nhờ thế có thời gian thở, gã thi triển ra chân long pháp thân lùi nhanh.

    Ba Mộc không kiềm được thở dài khẽ nói:

    – Ài, rốt cuộc muộn một bước, ý trời là thế.

    Trên bầu trời Hải chi sâm lâm mây đen dày đặc, thật nhiều khí thế đè xuống, từng vòng sao nở rộ trên cao biến ra vũ giả hải tộc.

    Lý Vân Tiêu biểu tình cực kỳ khó xem nhìn chằm chằm người vừa tấn công, là Long Thủ Đong hải vũ địa, tay cầm Kiếp Lượng Vô Thủy trong thế giới chi kiếm.

    Long Thủ mạnh hơn lúc ở Đong hải nhiều, người phát ra long khí cực kỳ tinh thuần, có lẽ mấy năm nay gã được nhiều thay đổi.

    – Ha, ha ha ha, rốt cuộc đuổi kịp, trời không bỏ ta!

    – Phụt phụ!

    Dận Vũ sống sót sau tai nạn, gã mừng rỡ hưng phấn quá độ liên tục phun mấy ngụm máu mới ổn định lại.

    Trên bầu trời hiện ra trăm ngàn vũ giả, toàn là các chủng tộc trong Tứ Hải xếp thành bốn trận doanh.

    Thống ngự bốn trận doanh chính là vương tộc Tứ Hải.

    Vẻ mặt Ba Long giật mình kêu lên:

    – Các ngươi…!

    Long Thủ rút kiếm về:

    – A, rất bất ngờ sao?

    Long Thủ mỉm cười nói:

    – Vương tộc Tứ Hải vốn là mạch long tộc ta, Ba đại nhân cần gì bất ngờ vậy?

    Đáy mắt Ba Long lóe tia tức giận nhưng bề ngoài cực kỳ bình tĩnh gật đầu nói:

    – Tốt, ta vốn cho rằng Tứ Hải xao động, sợ các ngươi bị lan đến nên kêu mọi người thoái ẩn, không ngờ các ngươi mới là ngọn nguồn gây ra.

    Vương tộc Tứ Hải vẻ mặt lúng túng không dám trực diện ánh mắt Ba Long.

    Lý Vân Tiêu quét mắt qua, lạnh lùng nói:

    – Toàn là binh tôm tướng cua, chỉ lẻ tẻ vài quy chân thần cảnh, phái tới có tác dụng lấp biển không?

    Đám vương tộc như Quảng Pháp hoàn toàn biến sắc mặt, lộ vẻ tức giận.

    – Ha ha ha! Lấp biển? Ngươi thật dám nói!

    Dận Vũ lạnh lùng cười:

    – Đừng nóng, vẫn còn.

    Phong Yếu Ly đang định rời đi cũng ngừng lại đứng trên cao bàng quan.

    Tù thầm giật mình, ánh mắt sắc bén nhìn Tù, như muốn xuyên thấu bề ngoài nhìn thẳng vào trái tim gã.

    Long Thủ phớt lờ, như thể không thèm để Tù vào mắt.

    Giờ phút này trên đầu đám đông vũ giả hải tộc có bóng ma to lớn hiện ra.

    Từng thân hình đỉnh thiên lập địa sừng sững trong Hải chi sâm lâm, ảo ảnh to lớn không thấy rõ mặt mũi nhưng đầu đụng trời, chân đạp đất.

    – Đây là…

    Lý Vân Tiêu kỳ dị nhìn Thủy Tiên, nghi hoặc hỏi:

    – Cự thú đáy biển?

    Trong mắt Thủy Tiên chất chứa ngạc nhiên, mờ mịt.

    – Đúng vậy! Là cự thú đáy biển!

    Dận Vũ lau máu bên khóe môi, cười khẩy nói:

    – Nhưng chúng không phải cự thú đáy biển bình thường!

    Dù Dận Vũ không nói thì Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được.

    Những cự thú đáy biển này dù là thể hình hay khí thế đều hơn xa Đậu Đậu, Mao Mao mà Thủy Tiên tiệu hoán ra.

    Ba Long sợ hãi rung động nói:

    – Vị kia trong thâm uyên Tứ Hải cũng đến sao?

    Không khí trên bầu trời Hải chi sâm lâm dao động nhẹ, một thanh âm xa xôi cổ xưa vang vọng khắp Hải chi sâm lâm:

    – Ngô là chúa tể thâm uyên, tên ngô là Cửu Uyên.

    Thanh âm già nua nhưng hùng hồn mạnh ẽm như có lực lượng truyền thừa ức năm trong Tứ Hải giờ lại đến nhân gian.

    Mọi người thầm rùng mình, thanh âm phát ra lực lượng kích động lòng người. Bản tổn ‘chúa tể thâm uyên’ này không phải là loại cường giả nào.

    Ba Long cao giọng nói:

    – Hải Hoàng Điện cùng Cửu Uyên đại nhân vốn không quen biết, càng không có ân oán gì, tại sao đến phạm ta?

    Trong giọng nói ẩn chứa chất vấn, trách móc, một chút giận dữ, đối địch rõ ràng.

    Bốn Hải Hoàng duy trầm luân nhiều năm, không hỏi chuyện đời nhưng uy nghiêm còn đó, đâu thể để người tùy ý mạo phạm?

    Cửu Uyên không đáp, dường như lười nói nhiều, tự giới thiệu xong thì im lặng.

    – Ha ha ha!

    Trên bầu trời chỉ có Dận Vũ cười như điên, trong mắt chất chứa khinh miệt châm chọc:

    – Ba Long, ngươi thật sự coi mình là hoàng của Tứ Hải?

    Ba Long nói:

    – Ba gia thống ngự Tứ Hải mười vạn năm, không tôn Hải Hoàng Điện làm chủ, bổn tọa tất nhiên là hoàng của Tứ Hải.

    – Phi, không biết ngượng miệng!

    Dận Vũ cười khẩy nói:

    – Mới có mười vạn năm, một đám tiểu bối! Tứ Hải tồn tại ức vạn năm, dài hơn xa đại lục. Trong vô số năm đó từng xuất hiện cường giả nhiều không đếm xuể, mạnh hơn Ba gia càng không đếm hết. Nhưng năm tháng lâu dài đó dám nói kéo dài không suy đến trên đỉnh Tứ Hải chỉ có hai địa chủng tộc. Một là long tộc của ta, hai là tộc thâm hải.

    Mọi người lặng im nghe. Ba Long ngẩn ngơ, không lời nào để nói.

    Dận Vũ nói thật, Ba gia thống ngự Tứ Hải chỉ mới mười vạn năm, long tộc có lịch sử bao lâu? Không ai biết, e rằng Dận Vũ cũng không biết.

    Dận Vũ chỉ là một chân long hấp thu tinh hoa thiên địa sinh ra, trước gã có bao nhiêu chân long thì Dận Vũ cũng không rõ ràng.

    Về tộc thâm uyên, mọi người biết rất ít về chủng tộc này, chỉ hiểu rằng ở chỗ giao giới Tứ Hải có một mảnh vực sâu vô tận mãi không thấy đáy, bên trong tồn tại sinh linh đáng sợ. Rất ít người thăm dò được sự tồn tại của họ.

    Tộc thâm uyên là một trong các chủng tộc bí ẩn nhát toàn Thiên Vũ giới.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)