Đô Thị TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG - Đồng Niên Khoái Nhạc - Chương 136

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 135: Không hề huyền niệm chiến thắng



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Vẫn là bên trong phòng thí nghiệm u tối kia, ngay tại khi Gia Vệ cầm lấy Thái Dương thần ngọc cảm thấy nhiệt bên trong cơ thể chạy loạn cả lên, âm thanh cứng ngắc trong phòng thí nghiệm vang lên.

    "Thực nghiệm thể số 00213 thân thể xuất hiện dị thường, nguyên tố bất minh trong cơ thể tăng lên, dần dần có xu thế mất đi khống chế." Thanh âm không hề có chút tình cảm, mặc dù lộ ra có chút gấp gáp, nhưng vẫn là thanh âm cứng ngắc hợp thành, làm cho người ta chỉ có thể phán đoán nội dung là tốt hay xấu.

    "Cẩn thận quan sát, có thể ngăn cản nguyên tố bất minh xâm nhập thì ngăn cản, không ngăn cản được thì không nên ngăn cản, mặc kệ thân thể thực nghiệm thể số 00213 tự trưởng thành." Thanh âm già nua vang lên, lão giả mặc trang phục đặc chế, trên khuôn mặt không có một tia gợn sóng.

    Ở các đồng hồ đo đặt trước mặt lão giả, phát ra một số đèn đỏ, chỉ chốc lát sau đó, ánh đèn đỏ tiêu thất, lần nữa khôi phục về bình thường.

    Thế nhưng ánh mắt lão giả lại rơi vào trên cái đồng hồ đo có ghi số '00213'.

    Đã từng, đồng hồ đo này là đồ bỏ đi, bởi vì thực thể nghiệm số 00213 liên kết với nó đã bị vứt bỏ, nhưng mà trước đó không lâu, thực nghiệm thể số 00213 thân thể đột nhiên tỉnh giấc, hơn nữa tại trong một khoảng thời gian ngắn, hoàn thành lần nhập môn đầu tiên, còn có, thực nghiệm thể số 00213 phát triển xuất hiện cái gì dị thường, bởi vì bọn họ lúc này đã sắp không khống chế được thực nghiệm thể 00213 nữa.

    Mặc dù thực nghiệm thể ưu tú hơn so với thực nghiệm thể số 00213 còn nhiều, thế nhưng lão giả lờ mờ cảm giác được, thực nghiệm thể số 00213 đột nhiên thức tỉnh lại trưởng thành nhanh như vậy, có lẽ sẽ cho hắn một cái kinh hỉ.

    ...

    Cùng lúc đó, tại một nơi không rõ trên một đỉnh núi.

    Trên đỉnh núi này, có mấy gian nhà cỏ tranh, phòng ốc thoạt nhìn rất đơn giản, thế nhưng các cơ sở bên ngoài nhà tranh, lại không có một chút đơn giản nào.

    Chỉ cần là người hiểu về ngọc thạch, đi tới nơi này thì sẽ chấn kinh vô cùng.

    Bàn: Đế Vương lục phỉ thúy, ghế: Ngọc lục bảo phỉ thúy, bình trà chén trà: Lão Khanh phalê chủng phỉ thúy so với phalê còn trong suốt hơn, thậm chí bên cạnh còn có một gốc Ngọc Thụ không có một chút vết tích điêu khắc nào.

    Chỉ riêng vài kiện đồ vật này, đưa ra ngoài cũng có thể chấn kinh cả giới đổ thạch.

    Thế nhưng, trang sức trên người lão đầu đang ngồi thưởng trà ở đây lại càng làm người khác chấn kinh.

    Dường như, ngọc phỉ thúy trên thắt lưng của lão đầu chính là Thất Tinh liên châu, hơn nữa là Thất tinh liên châu Thất thải phân tranh, bảy khỏa ngọc phỉ thúy này so với bảy khỏa ngọc ngọc phỉ thúy Thất thải phân tranh Phí Vô Ứng đổ ra còn muốn to hơn một vòng.

    Trên hai tay lão đầu, đều mang một vòng tay màu đen, mà xem xét kỹ lưỡng, liền có thể nhìn ra bên trong mỗi khỏa ngọc châu ở hai vòng tay màu đen giống như có một cái bóng trong đó.

    Thậm chí, cúc quần áo của lão đầu đều là dùng Đế vương lục hoặc Ngọc lục bảo làm.

    Lão đầu này quả thật như một nhà giàu mới nổi, mang vàng bạc ở trước mặt lão đầu đều là không đáng nói, các đồ ngọc trên người lão đầu, giá trị cao tới mức làm người ta không thể tin được.

    Mà ngay sau đó, lão đầu lại nhìn về một hướng, trên mặt xuất hiện vẻ chấn kinh.

    "Thái Dương thần ngọc xuất thế sao?" Sau một lát, lão đầu thấp giọng tự hỏi.

    Ngay lập tức, lão đầu lại khôi phục vẻ bình thường, tiếp tục thưởng trà.

    ...

    Lúc này, tại trên quảng trường thành phố.

    Trải qua Trương Lệ Anh giải thích, không chỉ là Gia Vệ càng thêm chấn kinh, tất cả mọi người cũng càng chấn kinh thêm.

    Thái Dương thần ngọc này, vậy mà lại có liên quan tới truyền thuyết thần thoại Hậu Nghệ bắn mặt trời.

    Trong truyền thuyết, sau khi Hậu Nghệ bắn rới chín mặt trời, tám cái rơi vào vũ trụ sâu thẳm tiêu thất không thấy nữa, còn một cái, thì chính là rơi xuống trái đất, biến mất không thấy.

    Từ sau đó, không biết qua bao nhiêu năm tháng thời gian, trên thế gian liền có truyền thuyết Thái Dương thần ngọc.

    Thái Dương thần ngọc, tên như ý nghĩa, là ngọc thạch liên quan tới mặt trời (Thái Dương), mà theo Trương Lệ Anh giải thích, thì khỏa Thái Dương thần ngọc này, hiển nhiên là cái mặt trời rơi xuống trái đất trong truyền thuyết thần thoại Hậu Nghệ bắn mặt trời.

    Các cặp mắt càng thêm chấn kinh nhìn về trên tay Gia Vệ, mặc dù bọn họ đều không nhìn thấy cái gì, thế nhưng cử chỉ của Gia Vệ đã cho bọn họ biết, Thái Dương thần ngọc không có biến mất, mà là ẩn hình đi.

    Tại dưới mặt trời chính thức ẩn hình, đây có đúng hay không là trốn tránh mặt trời chân chính đây?

    Mà ngay sau đó, Gia Vệ tự nhiên cười nói: "Đấy bất quá chỉ là truyền thuyết thần thoại thôi, khối Thái Dương thần ngọc này, chỉ là một khối ngọc thạch, nó chẳng có lẽ có thể cùng với mặt trời tranh nhau chiếu sáng hay sao?"

    Nghe Gia Vệ nói, rất nhiều người đều là gật gật đầu, khối Thái Dương thần ngọc này kỳ dị, nhưng cũng không thể so sánh được với mặt trời chân chính được, cái gọi là một mặt trời sau khi bị Hậu Nghệ bắn rơi xuống biến thành Thái Dương thần ngọc chỉ bất quá là một truyền thuyết mà thôi.

    Chỉ có điều lúc này vẫn có một số người trên trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

    Hơn ba mươi vị đại sư, có hơn mười vị là vẻ mặt ngưng trọng, Ngô Vĩ Tông hai mắt càng híp lại, bất quá biểu tình trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

    Một lần nữa trong hội trường, cả hội trường yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

    Những người đi xem kia còn nhớ rõ những lời nói trước đó đã nói với Gia Vệ, mà bây giờ, Gia Vệ dùng hành động thực tế cho bọn họ một cái tát, khiến bọn họ không dám ồn ào gì nữa.

    Mà bây giờ, kết quả so đấu cũng gần như đã định.

    Công ty châu báu Trương thị đổ ra vô giá chi bảo Thái Dương thần ngọc, chỉ cần dựa vào mỗi khối Thái Dương thần ngọc này liền có thể đủ miểu sát toàn trường, thắng tràng so đấu này.

    Thậm chí một số đại sư phía sau, trực tiếp đem đổ thạch giao cho người quản lý hội trường, không có ý định giải thạch nữa.

    Cho dù là bọn họ giải ra được Đế vương lục, cũng căn bản không đủ nhìn, căn bản không để cho trong lòng bọn họ có một tia hưng phấn được, chỉ có thể không lưu lại tiếc nuối, như vậy, còn giải làm gì?

    Bất quá cũng còn có người giải đổ thạch của chính mình, mặc dù giải ra cũng không phải là Đế vương lục hay Ngọc lục bảo, nhưng cũng là Lão khanh phale chủng, chỉ có điều bây giờ cũng không đủ nhìn một chút nào.

    So đấu rất nhanh kết thúc, công ty châu báu Trương thị không hề nghi ngờ đã thua được quán quân tràng so đấu đổ thạch này, trở thành người thắng chung cuộc so tài.

    Đến nỗi rất nhiều người hoài nghi, tổng giá trị phỉ thúy ngọc thạch công ty châu báu Trương thị thu được lần này, đã vượt qua lợi ích Phí Vô Ứng lấy được lần này, chính là nói, người thắng chính thức là công ty châu báu Trương thị.

    Dù sao bọn họ có trong tay một khối vô giá chi bảo - Thái Dương thần ngọc.

    Đến cuối cùng, Phí Vô Ứng với khuôn mặt dáng tươi cười tuyên bố kết quả, hơn nữa đem mỏ khoáng này chuyển cho công ty châu báu Trương thị, hoàn toàn biểu hiện ra khí độ nên có của hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất thế giới.

    Chỉ có điều Gia Vệ lại là cười nhạt, hắn biết Phí Vô Ứng là dạng người gì, Phí Vô Ứng tuyệt đối không có khí độ như vậy.

    Làm chuyện bất thường thì sẽ có quỷ, Phí Vô Ứng sẽ trợn tròn mắt nhìn Gia Vệ thắng so đấu mà không hành động gì sao?

    Gia Vệ thật không tin Phí Vô Ứng có thể như vậy, cho nên nên Gia Vệ dặn dò Trịnh Tung một số chuyện, để Trịnh Tung chú ý một chút.

    Có Thân Công Kiện thêm vào, đội của Trịnh Tung càng thêm cường đại, một số chuyện căn bản không cần Gia Vệ tự mình xuất thủ, bọn Trịnh Tung cũng có thể đủ để giải quyết.

    Sắc trời dần dần muộn, lúc mấy người Gia Vệ trở về khách sạn thì đã hơn 6h tối.

    Sau khi so đấu đổ thạch kết thúc, dưới sự yêu cầu của toàn bộ đại sư cùng người xem, công ty châu báu Trương thị phải đem phỉ thúy ngọc thạch để lại triển lãm, hơn nữa Phí Vô Ứng còn tổ chức một bữa tiệc tối tại hội trường, ba người Gia Vệ, Trác Thiến, Trương Lệ Anh tức thì bị bọn họ quấn lấy.

    Cuối cùng Gia Vệ phải nói khối đổ thạch giải ra Thái Dương thần ngọc là do Trương Lệ Anh chọn, những người đó mới đưa ánh mắt rời khỏi Gia Vệ, cũng không quấn lấy Gia Vệ nữa.

    Mãi cho đến khoảng 8h, tiệc tối cùng triển lãm mới kết thúc, Gia Vệ đem phỉ thúy ngọc thạch giao cho Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh xử lý, chính mình thì để cho thân thanh nhàn.

    Đương nhiên Gia Vệ còn không có giao ra Thái Dương thần ngọc, hắn có khả năng dễ dàng đem Thái Dương thần ngọc giao cho Trương Lệ Anh đối với hắn còn chưa có thái độ rõ ràng gì sao?

    Trở lại khách sạn, Gia Vệ cũng không có quay về phòng của chính mình, mà là ôm lấy Tiểu Hạo Hạo trực tiếp đi tới trong phòng Trác Thiến.

    Ba người Trịnh Tung, Thân Công Kiện cùng Tank cũng không có ở đây, ba người bọn hắn từ hội trường đổ thạch trở về liền biến mất bóng dáng, không biết đi làm cái gì.

    Hồng Vũ bởi vì là nữ nhân, cho nên trở thành thiếp thân vệ sĩ của Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, bảo vệ an toàn cho Trác Thiến, Trương Lệ Anh cùng Tiểu Hạo Hạo.

    "Hồng Vũ, hôm nay ta ở đây bảo vệ các nàng, ngươi trở về nghỉ ngơi đi." Ngồi ở trên sôpha, Gia Vệ một bên chơi đùa với Tiểu Hạo Hạo, một bên đối với Hồng Vũ nói.

    Lời này của Gia Vệ vừa mới nói ra, ba người Hồng Vũ, Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến đều trở nên sửng sốt.

    Chợt Hồng Vũ hơi nhíu mày, Trương Lệ Anh cười lạnh, mà Trác Thiến thì trên mặt xuất hiện một vòng đỏ nhạt.

    Thấy Hồng Vũ không động, Gia Vệ tiếp tục nói: "Bắt đầu từ bây giờ cho tới ngày mai chúng ta rời khỏi, sẽ có một chuyện xảy ra, bên Trịnh ca nhân thủ chắc sẽ không đủ, ngươi đi giúp bọn Trịnh ca là được, lại nói có ta ở đây bảo vệ các nàng, ngươi còn lo lắng cái gì?"

    Gia Vệ đúng là có thể một chân đem vương bài của công ty Hồng Vũ đạp ngã, Gia Vệ ở đây, an toàn của Trác Thiến, Trương Lệ Anh cùng Tiểu Hạo Hạo thì Hồng Vũ có thể yên tâm, thế nhưng ở phương diện khác, Hồng Vũ lại không đủ yên tâm.

    Bất quá sau khi tự đánh giá trong chốc lát, Hồng Vũ vẫn rời đi.

    Dù sao lão đại của Hồng Vũ là Trịnh Tung, mà Gia Vệ bây giờ hình như đã trở thành ông chủ của Trịnh Tung, ông của của lão đại, cũng chẳng phải là ông chủ của mình sao.

    Đợi Hồng Vũ rời khỏi, Gia Vệ vẻ mặt tươi cười ôm lấy Tiểu Hạo Hạo đang ngáp, đối với Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh nói: "Ta đi dỗ Tiểu Hạo Hạo ngủ."

    Nói xong, ôm lấy Tiểu Hạo Hạo hướng lấy căn phòng của Trương Lệ Anh đi tới.

    Lúc bình thường, Tiểu Hạo Hạo đều là ngủ với Trác Thiến, mà lúc này Gia Vệ ôm Tiểu Hạo Hạo vào phòng của Trương Lệ Anh, giống như là đang ám chỉ gì đó, cái này khiến cho Trác Thiến càng thêm xấu hổ đỏ mặt, hai tay cũng không biết đặt ở đâu nữa.

    Mà Trương Lệ Anh, sắc mặt lại càng trở nên băng lãnh, không có một tia xấu hổ đỏ mặt nào, có chỉ là vẻ băng lãnh.

    Bất quá trong hai mắt của nàng, lại lóe ra chút gì đó, có loại ý tứ không đồng nhất với vẻ bên ngoài.

    Thế mà sau khi mất gần nửa giờ thời gian, Gia Vệ thật vất vả dỗ cho Tiểu Hạo Hạo ngủ, một khuôn mặt hưng phấn từ phòng Trương Lệ Anh đi ra, biểu tình hưng phấn kia trong nháy mắt biến mất không thấy, trên khuôn mặt phủ thêm một tầng âm khí dày đặc.

    "Ngươi ở đây làm cái gì?" Gia Vệ còn không nói chuyện, ngồi ở sôpha phòng khách, Trương Học Đông vẻ mặt tức giận đối với Gia Vệ hỏi.

    Bên cạnh hắn là Trương Huyền Vĩ trên mặt cũng là thoáng qua một vẻ tức giận, thế nhưng cũng không có biểu hiện ra, hai con mắt lạnh lùng liếc nhìn Gia Vệ, chợt liền nhìn về phía Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, bộ dạng rất có ý tứ cho ta một cái công đạo.

    "Ngươi nói lão tử ở đây làm cái gì?" Gia Vệ cười, cười khẩy, mẹ nó, đến phá chuyện tốt của lão tử, hai người các ngươi không sai biệt chán sống rồi.
     
    rocklina thích bài này.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 136: Trương Lệ Anh Không Từ Mà Biệt



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    “Láo xược…” Nghe Gia Vệ tự xưng là ‘lão tử’, Trương Huyền Vĩ cũng không thể để im được nữa, ông ta trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, hai mắt trợn lên tức giận nhìn Gia Vệ, nhiều năm tại vị, cũng dưỡng thành một chút khí thế thượng vị giả.

    Bất quá chỉ dựa vào chút khí thế này thì không chấn nhiếp được Gia Vệ.

    Đương nhiên Trương Huyền Vĩ sở dĩ coi thường Gia Vệ như vậy là bởi vì hắn cho rằng đổ ra Thái Dương thần ngọc là Trương Lệ Anh, cho nên so đấu đổ thạch thắng được cái gì đều là của công ty.

    Muộn như thế này, Trương Huyền Vĩ đi tới đây chính là để nói chuyện này.

    So đấu đổ thạch thắng được phỉ thúy ngọc thạch, giá trị có thể nói là thật sự rất nghịch thiên, mà Trương Huyền Vĩ trong tay có không ít cổ phần công ty châu báu Trương thị, cho nên những phỉ thúy ngọc thạch này tất nhiên cũng có phần của ông ta.

    Đương nhiên đó là ông ta mặt dày suy nghĩ như thế.

    Mỗi một cái công ty đều là quy định, toàn bộ phỉ thúy ngọc thạch thắng đều là của người tham gia so đấu, chỉ có mỏ khoáng ngọc thạch mới thuộc về công ty, chính là nói, những phỉ thúy ngọc thạch đó là của riêng Gia Vệ cùng Trương Lệ Anh, không thuộc về công ty.

    Không ngó ngàng tới Trương Huyền Vĩ, Gia Vệ trên mặt mang theo cười nhạt ngồi vào giữa hai người Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến, hai tay hơi giơ lên, nhìn tư thế giống như là muốn đặt ở trên đùi của hai nàng, thế nhưng sau khi cảm nhận được ánh mắt băng lãnh của Trương Lệ Anh, Gia Vệ liền xấu hổ cười cười, thu hồi hai tay lại.

    “Cả ngày không thấy hai người các ngươi đâu, bây giờ đến đây làm cái gì? Muốn lợi ích gì sao?’ Gia Vệ cười nhạt hỏi.

    Trương Huyền Vĩ tất nhiên sẽ không đứng nói chuyện cùng Gia Vệ, ông ta cũng ngồi xuống, hai mắt híp lại, sắc mặt âm trầm nhìn Gia Vệ, nói: “Phần thưởng thắng so đấu đổ thạch cùng phỉ thúy ngọc thạch đều là thuộc về công ty, lúc này ta đến chỉ là để nhắc nhở Tiểu Thiến không nên để cho những người khác chiếm lấy phải thúy ngọc thạch này cho riêng mình.”

    Trương Học Đông bên cạnh cũng là hừ lạnh một tiếng, hai người bọn họ muốn đem những phỉ thúy ngọc thạch kỳ diệu này chiếm làm của riêng, thế nhưng bọn danh bất chính ngôn bất thuận, chỉ có trước tiên bảo trụ những phỉ thúy ngọc thạch này lại, không để cho Gia Vệ chiếm lấy.

    « Cái gì mà thuộc về công ty ? Ta tại sao lại không biết ? » Gia Vệ giả vờ nghi hoặc, chợt lạnh lùng cười, nói : « Những phỉ thúy ngọc thạch này đều là của lão tử, các ngươi ngay cả một chút mảnh đá cũng không có đâu. »

    “Ngươi nghĩ công ty châu báu Trương thị là của ngươi sao?” Trương Huyền Vĩ đè lại nộ khí trong lòng, lạnh lùng nói.

    Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đều không nói cái gì, giống như chuyện này cùng hai nàng không có quan hệ vậy.

    Bất quá Gia Vệ có thể nhìn ra được, Trác Thiến sở dĩ không nói gì là cho Gia Vệ mặt mũi, dù sao bây giờ Trác Thiến là người của Gia Vệ, trong khi Gia Vệ nói chuyện thì nữ nhân không nên nói chen vào.

    Mà Trương Lệ Anh cũng không nói cái gì, chính là thật sự cảm giác không quan hệ với mình, nàng không chỉ là không để ý tới Trương Huyền Vĩ, mà cũng là không để ý tới Gia Vệ.

    Vốn là Gia Vệ đã mơ tưởng tới chuyện tốt đẹp, bây giờ lại bị hai người Trương Huyền Vĩ nháo thành như vậy, trong lòng Gia Vệ nén đầy nộ khí.

    “Công ty châu báu Trương thị chính là của ta, không phục sao?” Gia Vệ cười nhạt một tiếng nói.

    Nhưng mà Gia Vệ nói ra lời này, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh ngược lại không có biểu tình gì, mà hai người Trương Huyền Vĩ cùng Trương Học Đông đều trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy nộ khí.

    Trác Thiến có tới hơn 50% cổ phần công ty châu báu Trương thị, đây là nguyên nhân vì sao Trương Huyền Vĩ tới bây giờ còn không thể đem công ty châu báu Trương thị chiếm thành của mình, mà bây giờ một người ngoài, một người ngoài vừa mới sở hữu 10% cổ phần công ty cũng dám xuất thử cuồng ngôn như vậy.

    Tức giận trừng Gia Vệ một lát, Trương Huyền Vĩ liền nhìn về phía Trác Thiến, thế nhưng Trác Thiến lúc này lại hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, căn bản không có ngó ngàng gì tới Trương Huyền Vĩ.

    Mà Trương Lệ Anh lúc này lại càng không ngó ngàng gì tới Trương Huyền Vĩ, nàng hai mắt hơi nhắm, giống như có chút mệt mỏi, thành ra có chút ý tứ đuổi Trương Huyền Vĩ cùng trương học đi.

    “Tốt tốt tốt.” Trương Huyền Vĩ quá tức giận mà cười, ông ta đứng lên, thanh âm giận giữ nói: “Công ty châu báu Trương thị rốt cuộc là của ai, không phải một câu nói của ngươi là định đoạt được.”

    Nói xong, Trương Huyền Vĩ liền tức giận trừng mắt nhìn Trác Thiến, nói: “Để xem sau khi trở về nhìn ngươi làm thế nào ăn nói với hội đồng quản trị.”

    Nói xong Trương Huyền Vĩ trực tiếp nhấc chân hướng về cửa ra bước đi, chỉ để lại Trương Học Đông một khuôn mặt nghi hoặc.

    Chuyện này xong như vậy sao?

    Trương Học Đông tưởng cha mình sẽ làm khó xử Trác Thiến, đồng dạng đả kích Gia Vệ, thế nhưng làm hắn thất vọng là cha hắn chỉ ngoan độc nói một câu liền rời đi.

    Sau khi thấy điệu cười nhạt trên mặt Gia Vệ, Trương Học Đông toàn thân run lên, chợt liền vội vàng theo sau cha hắn.

    Đợi sau khi Trương Huyền Vĩ cùng Trương Học Đông rời khỏi, không khí trong phòng khách liền lộ ra có chút xấu hổ.

    Gia Vệ phát ra âm thanh cười hắc hắc, thế nhưng Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đều không có để ý tới hắn, Trác Thiến vẫn như cũ cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì, Trương Lệ Anh thì như cũ hơi nhắm mắt lại, trên mặt chỉ có biểu tình lạnh lùng.

    Điều này làm cho Gia Vệ không biết nên làm sao, trải qua sự quấy rối của hai người Trương Huyền Vĩ cùng Trương Học Đông, dũng khí Gia Vệ cố gắng lấy ra trực tiếp biến mất không thấy.

    “Đem Thái Dương thần ngọc cho ta đi.” Một lát sau đó, Trương Lệ Anh mở hai mắt, nhìn Gia Vệ nói.

    Gia Vệ trên mặt lộ ra dáng cười suy ngẫm, đang muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi thấy biểu tình của Trương Lệ Anh, hắn liền đem lời nói định nói ra nuốt xuống, chợt Gia Vệ không biết như thế nào, giống như bị khống chế tự đem Thái Dương thần ngọc đưa ra, đặt vào tay Trương Lệ Anh.

    Trương Lệ Anh cầm lấy Thái Dương thần ngọc, trên mặt hơi xuất hiện vẻ kích động, bất quá chỉ chốc lát sau đó nàng lại khôi phục vẻ bình thường như cũ.

    Chợt Trương Lệ Anh đem Thái Dương thần ngọc để vào trong một cái hộp nhỏ, bỏ vào túi xách, đứng lên nói: “Ta đi xem Tiểu Hạo Hạo.”

    Vừa nói Trương Lệ Anh liền muốn hướng về phòng của mình đi tới.

    Gia Vệ sửng sốt, trên mặt lộ ra một vẻ thất vọng.

    Mà ngay sau đó, bên tai Gia Vệ liền vang lên thanh âm của Trác Thiến: “Ngươi cứ để nàng đi như vậy sao? Chẳng nhẽ ngươi không muốn lưu nàng lại?”

    Gia Vệ khó hiểu nhìn về phía Trác Thiến, chỉ thấy Trác Thiến đỏ mặt xấu hổ, tiếp tục nói: “Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của ngươi đó.”

    Gia Vệ hai mắt nheo lại, chợt lặng lẽ cười, một tay trực tiếp ôm lấy Trác Thiến, không đoái hoài gì đến Trác Thiến kinh hô, trực tiếp đứng lên, một tay kia đem Trương Lệ Anh đang muốn quay thân đi ôm vào, không quan tâm tới hai nàng né tránh, trực tiếp đem hai nàng ôm vào trong phòng của Trác Thiến.

    Giường vẫn là cái giường lớn kia, bất quá cùng khi đó bất đồng chính là bây giờ người đang tỉnh táo.

    Nhớ tới hương diễm hôm đó, bộ vị nào đó của Gia Vệ liền không tự chủ được có phản ứng.

    Mà Trác Thiến đã không tránh né cái ôm nữa, khuôn mặt giống như là muốn nhỏ ra máu vậy, xấu hổ đỏ mặt vô cùng.

    Trương Lệ Anh thì lại nhíu mày lại, nàng không nói chuyện, nhưng lại rất kịch liệt tránh né cái ôm, bất quá Gia Vệ cũng không có cho nàng cơ hội thoát khỏi.

    Không lâu sau, thanh âm đè nén trầm thấp vang lên trong căn phòng, giống như là sợ đánh thức Tiểu Hạo Hạo vậy, thanh âm bị đè nén rất nhỏ.

    Bất quá ba người lúc này đều không có chú ý tới, bên trong căn phòng giống như xuất hiện một cỗ u hương, cũng xuất hiện một cỗ thanh hương, nhưng là mùi u hương chiếm ưu thế, dần dần, Gia Vệ đang cử động thân thể trên giường, hai mắt của hắn, đúng là từ từ trở nên đỏ như máu.

    Cùng lúc đó, cơ thể ba người lần nữa biến thành màu đỏ máu, mà trên đỉnh đầu Gia Vệ, một mảnh khói mù ngưng tụ thành một cái lá cây, hơn nữa phiến lá cây này giống như hướng ra bên ngoài vươn một cái sợi tơ, hình như muốn ngưng tụ thành cái gì đó.

    Đồng thời lúc này, hai người Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến cũng rơi vào trong trầm mê, trên đỉnh đầu hai nàng có một đoàn khói trắng quanh quẩn, dần dần ngưng tụ ra một phiến lá cây, nhưng lại cũng không ngưng ra thật sự, dường như tùy lúc đều có thể tản đi.

    Giống như trước kia, Gia Vệ không ngừng đòi hỏi, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh cũng tận sức tiếp lấy, ba người hành động như không có lý trí, giống như rơi vào một loại trạng thái điên cuồng.

    Mãi cho đến tận khuya, bên trong căn phòng mới an tĩnh xuống, ba cơ thể xích lõa quấn lấy nhau, tất cả cùng đi ngủ.



    Sau khi Gia Vệ mở hai mắt tỉnh dậy, hắn có cảm giác, không phải là mệt mỏi, cũng không phải là đau đầu, mà là vô tận sảng khoái.

    Hắn cảm giác thân thể mình giống như ở trong trạng thái tốt nhất, không có lúc nào tỉnh táo hơn so với lúc này, không có lúc nào có sức mạnh hơn lúc này.

    Đương nhiên trong nháy mắt Gia Vệ cũng hồi tưởng lại điên cuồng tối hôm qua, trên khuôn mặt hắn vẻ tươi cười càng đậm.

    Lần đầu tiên là không tự chủ được, lần thứ hai chính là có tự chủ, chính là nói, xác định quan hệ thật sự không phải lần thứ nhất mà là lần thứ hai.

    “Cùng lúc mang về cho mẹ hai cô con dâu, không biết lão mẹ có thể tiếp thu hay không.” Gia Vệ cười khổ tự nói.

    Mà lúc này trên giường đã không còn bóng dáng của Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, Gia Vệ nhìn trên giường để một bộ quần áo mới, liền trực tiếp rời giường tắm rửa một cái, mặc quần áo vào.

    Sửa soạn một phen, Gia Vệ lúc này mới mở cửa phòng ra ngoài.

    Bây giờ thái độ của Trương Lệ Anh sẽ thay đổi rồi chứ?

    Gia Vệ vừa nghĩ, trên mặt vừa lộ ra dáng vẻ tươi cười.

    Phòng khách, Trác Thiến đang chơi đùa cùng Tiểu Hạo Hạo, bên cạnh Hồng Vũ đang đứng, lại không thấy thân ảnh của Trương Lệ Anh đâu.

    Gia Vệ cũng không lưu ý, tùy ý ngồi ở trên sôpha, không quan tâm tới ánh mắt ngốc lặng của Hồng Vũ, đối với Tiểu Hạo Hạo đang chơi cao hứng nói: “Tiểu Hạo Hạo, ba mang con đi gặp ông bà nội được hay không?”

    Vốn Tiểu Hạo Hạo là đang say mê chơi đùa, nghe Gia Vệ nói như vậy, lập tức bỏ món đồ chơi trên tay, một bên vỗ tay tán thưởng, một bên trực tiếp ngã vào lòng Gia Vệ.

    Ôm lấy Tiểu Hạo Hạo, Gia Vệ trong lòng cũng tràn đầy vui vẻ.

    Mặc dù Gia Vệ mới 19 tuổi, bất quá Gia Vệ đã hiểu được cái gì thì vui vẻ, các bậc cha mẹ có con cái, vẫn là vui vẻ hơn nhiều.

    Chỉ có điều, Gia Vệ sau khi thấy Trác Thiến nhíu mày, lông mày liền cau lại hỏi: “Thế nào? Nàng không muốn theo ta trở về sao?”

    “Không phải.” Trác Thiến lắc đầu, tự suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Là Tiểu Anh, cô ấy…”

    “Tiểu Anh?” Gia Vệ sửng sốt, chợt nhìn về các nơi khác, lúc này mới nghĩ đến, ngày hôm nay bọn họ sẽ rời đi, Trương Lệ Anh đáng lẽ ra phải có ở đây mới phải, liền vội vàng hỏi: “Nàng đi đâu rồi?”

    “Nàng đi rồi.” Trác Thiến không có giấu diếm, trực tiếp nói.

    “Đi?” Gia Vệ lông mày nhíu lại, lại hỏi: “Đi đâu? Ta đi tìm nàng đem trở về.”

    “Ta cũng không biết.” Trác Thiến lắc lắc đầu, nói: “Mấy ngày nay ta nhìn thấy Tiểu Anh có chút không bình thường, vốn định đêm qua cho ngươi biết, để ngươi giữ nàng lại, lại không nghĩ đến, đêm qua không có cơ hội nói.”

    “Nàng vì cái gì lại đi? Là bởi vì ta sao?” Gia Vệ hạ giọng hỏi.

    Tiểu Hạo Hạo đang được Gia Vệ ôm giống như cảm nhận được tâm tình của Gia Vệ lúc này, vươn bàn tay nhỏ vỗ vỗ lưng Gia Vệ, muốn an ủi lấy Gia Vệ.

    Trác Thiến lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, bốn năm trước, Học Triết không biết tìm Tiểu Anh từ nơi nào về, để Tiểu Anh đáp ứng lưu lại chiếu cố Tiểu Hạo Hạo, bốn năm, nàng không có rời khỏi ta cùng Tiểu Hạo Hạo, hôm nay rời khỏi không biết nàng còn có thể trở về hay không. Bất quá ta có thể cảm giác được, nàng cũng yêu ngươi.”
     
    rocklina and Hientrang123ke like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)