Đô Thị TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG - Đồng Niên Khoái Nhạc - Chương 136

  1. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382
    TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
    Đồng Niên Khoái Nhạc





    Nguồn: Sưu Tầm


    Giới Thiệu
     
    rocklina thích bài này.
  2. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382

    Chương 1: Sự thay đổi của Gia Vệ


    Nguồn: Sưu Tầm




    - Gia Cát Uyển Nhi, 97 điểm, xếp hạng nhất lớp chúng ta, cố gắng duy trì.

    Trong một phòng học lớp 12 ở trường cấp III thuộc thành phố Tân Hải, một nữ giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp, cầm một chồng bài thi tiếng Anh, đang vừa đọc điểm vừa trả bài cho học sinh bên dưới.

    Mà lúc này ở cuối lớp, một học sinh nhỏ gầy đeo cặp kính dày cộp đang nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện:

    - Đạt tiêu chuẩn, nhất định phải đạt, 60 điểm là được rồi, ông trời ơi, van người van người cho con 60 điểm là được......"

    Tên học sinh này, gọi là Gia Vệ.

    Ngay lúc này, trên bục giảng nữ giáo viên xinh đẹp lấy ra một bài thi, trên mặt của nàng lộ ra thần sắc nghiêm túc, mở miệng nói:

    - Gia Vệ.

    - Có

    Gia Vệ phản xạ có điều kiện đứng lên, cúi đầu hướng phía trước đi tới.

    Nhưng mà lên tới bục giảng, lão sư cũng không đem bài thi trả cho Gia Vệ, mà trừng mắt nhìn hắn rồi sau đó lớn tiếng nói:

    - Gia Vệ, 0 điểm, xếp hạng nhất từ dưới lên, em sau khi tan học đến phòng làm việc của cô một chuyến.

    Gia Vệ bàng hoàng nhìn cô giáo cầm bài thi của mình vừa kêu 0 điểm, nhất thời ngây dại.

    Hắn nhớ rõ ràng, kiểm tra Anh văn lần này cũng không khó, tất cả các câu hắn đều làm.

    Kỳ thật cũng không phải hắn biết làm, chỉ là cùng trước kia bất đồng, lúc Gia Vệ xem bài thi, giống như trong não đã sớm có đáp án, cả buổi thi kéo dài hai tiết, hắn dùng không đến 20 phút đã làm xong.

    Nhưng tại sao lại như vậy, thế nào lại có 0 điểm?

    Mặc dù thành tích của hắn không được tốt lắm, nhưng kiểm tra ăn trứng ngỗng, với một người đang học lớp chọn như hắn thật không có khả năng.

    Cúi đầu xuống, Gia Vệ sắc mặt đỏ bừng đã trở thành học sinh duy nhất không được cầm bài thi về.

    Ngay khi Gia Vệ đi ngang qua bàn của Gia Cát Uyển Nhi, Gia Cát Uyển Nhi dùng sức gõ gõ lên bài thi của mình, khẽ hừ một tiếng, hướng Gia Vệ ra oai.

    Hồi phân lớp cấp III, Gia Cát Uyển Nhi tí nữa đạt điểm tuyệt đối, được xếp vào lớp chọn của trường, điều duy nhất nàng không đắc ý chính là môn toán nàng chỉ xếp thứ hai, mà thứ nhất lại là cái tên Gia Vệ nổi tiếng học lệch này.

    Trở lại chỗ ngồi, một mình Gia Vệ thẫn thờ, không biết tiết học trôi qua như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ trước khi cô giáo rời đi có nhắc hắn đừng quên ghé qua văn phòng.

    - Gia Vệ, Anh văn 0 điểm, ta thật sự sùng bái ngươi chết đi được.

    Vừa tan học, Gia Cát Uyển Nhi liền đi tới trước mặt Gia Vệ, vẻ mặt sùng bái nói.

    Sắc mặt Gia Vệ càng đỏ, hắn là một chàng trai hướng nội hay ngại ngùng, mà cô nàng xinh xắn Gia Cát Uyển Nhi thường xuyên chọc Gia Vệ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt.

    Gia Vệ rời phòng học như chạy trốn, đi về phía văn phòng.

    Giáo viên anh văn lớp 12, là giáo viên mới về trường được hai năm, tên là Liễu Tình, cực kì xinh đẹp, dáng người tuyệt phẩm, nhưng Gia Vệ cũng không để ý tới, bởi hắn ngu Anh từ nhỏ nên sinh ra tâm lý sợ hãi với giáo viên Anh văn, ngay cả cô giáo Liễu Tình rất xinh đẹp, hơn nữa so với lứa học sinh lớp 12 như Gia Vệ không lớn hơn mấy tuổi, thế mà trong tất cả các giáo viên hắn sợ nhất là nàng.

    Đi vào văn phòng khoa Anh, các giáo viên Anh văn từng dạy Gia Vệ trước kia thấy hắn thì sắc mặt đều trở nên quái dị.

    Hắn là một học sinh hiếm thấy, thành tích đủ để tiến vào lớp chọn nhưng điểm Anh văn lại xếp gần chót trường.

    - Cô ơi, em tới rồi.

    Gia Vệ đi đến chỗ Liễu Tình, thấp giọng nói.

    Liễu Tình tháo gọng kính đang đeo xuống, lấy ra một tờ bài thi, dùng sức vỗ lên trên mặt bàn, lạnh lùng nói với Gia Vệ:

    - Giải thích xem nào, chuyện gì đang xảy ra đây.

    Gia Vệ nâng cặp kính lên, lúc này mới từ tên mình trên bài thi nhìn xuống nội dung bài làm bên dưới.

    ...Đúng, đúng, đúng....đúng.

    Gia Vệ nhìn lên, nhìn xuống...hết nhìn trái lại nhìn phải, cả đề bài cũng không bỏ qua, không có một gạch đỏ nào, hoàn toàn đúng, nói cách khác đáp án trên bài thi tất cả đều đúng, Gia Vệ được 100 điểm.

    Gia Vệ lúc này không rõ, vì cái gì cô lại nói mình được 0 điểm?

    - Cô Tình, cô muốn em giải thích cái gì?

    Gia Vệ vẻ mặt nghi ngờ, trong nội tâm vô cùng ủy khuất.

    - Cô muốn em giải thích, tại sao em có thể được đến 100 điểm, đừng nói với cô là chép từ người khác, cao nhất lớp chúng ta chỉ có 97 điểm, không bài thi nào có thể giúp em chép được 100 điểm, nói mau, em rốt cuộc gian lận như thế nào?

    Liễu Tình hai mắt nhắm lại, lạnh lùng nói.

    Gia Vệ mặt đực ra, hắn vội vàng thanh minh:

    - Cô Tình, em không có gian lận, em thật không có gian lận mà.

    - Không gian lận? Không gian lận mà lần trước thi được có 30 điểm, lần này max điểm sao?

    Hai mắt Liễu Tình trợn trừng.

    Gia Vệ hơi chần chừ, hắn cũng không giải thích được vì sao ngắn ngủn một tháng, trình Anh văn của mình lại biến hóa nghiên trời lệch đất như vậy.

    - Em không giải thích rõ ràng, thì đừng mong đi ăn cơm trưa, cô cũng không ăn

    Thấy các giáo viên trong phòng đã rời đi, Liễu Tình nhìn đồng hồ nói.

    Gia Vệ vẫn không hề mở miệng, hắn giải thích thế nào đây, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên đang làm bài, đáp án lại tự động hiện ra trong đầu, vì thế hắn mới nhanh chóng làm xong bài thi như vậy.

    - Thôi được rồi, cô không làm khó dễ em nữa, cô cho em một đề thi mới, làm ngay tại văn phòng, cô xem em có thể làm được bao nhiêu điểm.

    Sau nửa giờ, Liễu Tình nói ra.

    Nàng lấy ra một đề mới, cho Gia Vệ một cây viết, ngồi cạnh Gia Vệ nhìn hắn làm.

    Mùi nước hoa tươi mát, Gia Vệ chưa từng ngửi qua bao giờ, các bạn nữ trong lớp dùng nước hoa so với nước hoa này khác xa, loại nước hoa này, trong trẻ trung lại có chút thành thục, khiến Gia Vệ sắc mặt càng đỏ, không tự chủ được ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc.

    - Nhìn cô làm cái gì, điểm bài thi này sẽ là điểm kiểm tra vừa rồi của em.

    Liễu Tình nghiêm mặt lại, nàng cho rằng ánh mắt vừa rồi của Gia Vệ là cầu xin tha thứ, nhưng không hay biết rằng ánh mắt đó là lòng xuân rục rịch của đàn ông.

    Gia Vệ bị giật mình vãi ***, vội vàng đưa ánh mắt chuyển lên bài thi, nhìn đề bài trong óc lại tự nhiên xuất hiện đáp án, hắn không chút do dự lấy đáp án từ trong ý thức viết ra.

    Liễu Tình vốn định cho Gia Vệ làm trong nửa giờ, mà hắn chỉ dùng có 15 phút, đã hoàn thành bài thi không có phần Listening và Writing.

    - Làm sao em có thể làm được?

    Gia Vệ vừa định nộp bài, Liễu Tình trừng lớn hai mắt chất vấn hắn.

    Cả quá trình làm bài của Gia Vệ nàng đều thu vào trong mắt, từng câu trả lời của hắn Liễu Tình đều thấy được, nàng âm thầm đem so sánh với đáp án có sẵn.

    Vậy mà không một câu nào sai! Hơn nữa Liễu Tình càng khiếp sợ, tốc độ Gia Vệ làm câu nào cũng như nhau, nhanh như gió thoảng.

    Ấy mà Gia Vệ chứng kiến hai mắt trừng lớn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt khiếp sợ của Liễu Tình, hắn cũng ngơ ngẩn, đẹp quá, thật sự là đẹp *** tả được, mình sao trước kia không nhìn ra cô Tình lại ngon như thế nhỉ?

    - Nói tóm lại, phán đoán thành tích học sinh, không thể chỉ nhìn thành tích trước kia.

    Gia Vệ cũng không biết bản thân đã nói ra những lời này như thế nào, hơn nữa tay của mình không bị khống chế đưa lên, ve vuốt trên khuôn mặt non mềm của Liễu Tình, cười nói:

    - Về sau không thể hoài nghi lung tung học sinh của mình, nghe chưa?

    Cứ như đang dạy dỗ tiểu bối vậy, Gia Vệ không biết mình đang làm gì, Liễu Tình cũng nghệt cả mặt, lúc tay Gia Vệ sờ lên mặt nàng, toàn thân Liễu Tình chấn động, trên mặt bỗng nhiên đỏ ửng một mảng.

    Sau đó vài mili giây, lý trí phục hồi, Gia Vệ thầm hô mình chết chắc rồi, nhưng không biết lực lượng từ đâu làm cho toàn thân hắn buông lỏng, dường như cô bé trước mắt này không phải giáo viên của hắn, mà là một nữ hài tử đang chờ được hắn cưa.

    Sau một lát, Liễu Tình trừng mắt với Gia Vệ, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc và lạnh lùng như thường ngày, nàng không tính toán chuyện Gia Vệ sờ mặt nàng ban nãy, như thể nó không hề tồn tại.

    - Em đi ăn trưa đi, buổi chiều lên lớp, cô sẽ xin lỗi em trước toàn thể lớp.

    Liễu Tình lạnh lùng nói.

    Trán Gia Vệ toát ra mồ hôi lạnh, hắn muốn đứng dậy đi về, nhưng phát hiện chân mình vậy mà không nhúc nhích được, hơn nữa không biết chuyện gì xảy ra, bản thân có thể nói một câu rất to gan:

    - Chỉ nói xin lỗi là xong?

    Liễu Tình sững sờ, hai mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Gia Vệ, đây có phải tên học sinh đã theo học mình nửa năm hay không.

    - Em còn muốn gì?

    Liễu Tình hỏi, hàng chân mày xinh đẹp cau lại.

    Trên mặt Gia Vệ bày ra bộ dáng tươi cười, nhìn Liễu Tình ôn nhu:

    - Nếu không, cô mời em ăn cơm đi.

    - Cái gì?

    Liễu Tình mặt xinh nhăn nhó, nộ khí lan tỏa.

    Tên học sinh này quá làm càn, nàng phải cho hắn thấy uy nghiêm của giáo viên mới được.

    Ai ngờ Gia Vệ trong nội tâm tuy sợ hãi, nhưng hành động lại khác suy nghĩ, hắn nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả nói:

    - Không mời coi như xong, cô vu khống học sinh của mình như thế, trong lòng không thấy áy náy à?

    Liễu Tình vừa muốn đáp trả, Gia Vệ cướp lời luôn:

    - Đừng tưởng xin lỗi thì xong rồi, nói xin lỗi là trách nhiệm cô phải làm, đây không phải là đền bù tổn thất, chẳng lẽ em cứ như vậy không công cho cô vu hãm, không công để các bạn chê cười ư?

    - Em cuối cùng muốn cái gì?

    Liễu Tình trong mắt hiện lên một tia chần chờ, tức giận hỏi.

    Gia Vệ nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Liễu Tình, trong lòng của hắn lúc này cũng thoáng yên ổn, lại còn cao hứng như Columbus vừa tìm ra châu Mỹ, lúc này thân thể do hắn làm chủ, trực tiếp nói:

    - Chúng ta chưa ăn trưa, hiện tại cũng đói bụng rồi, căn tin hiện tại ắt hẳn đã hết cơm, cô mời em ra ngoài ăn, lần sau em mời."

    - Em......

    Liễu Tình trên mặt lại đỏ ửng, nhưng đỏ này là màu đỏ của tức giận, nàng trừng mắt nhìn Gia Vệ nửa ngày, thấy Gia Vệ không tránh né chút nào, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp:

    - Tốt, cô mời em.

    Đây là Liễu Tình cắn răng nói ra, có thể thấy được nàng lúc này hận Gia Vệ đến cỡ nào.

    Sau khi tốt nghiệp đại học về trường công tác, trên mặt Liễu Tình vẫn luôn duy trì vẻ nghiêm túc lạnh lùng, bởi vì nếu tỏ ra hiền hòa, học sinh có khi coi nàng như bằng hữu mà không phải là giáo viên, khi đó nàng không biết nên đối mặt học sinh như thế nào.

    Cho nên nàng một mực đem mình ngụy trang, khiến cho trong lòng những học sinh này lưu lại một chút sợ hãi, như vậy nàng có thể giải quyết công việc dễ dàng.

    Ai biết được cái tên Gia Vệ thoạt nhìn trong lớp hướng nội như vậy, dĩ nhiên mặt siêu dày, phá bỏ lớp ngụy trang nàng hao tổn sức lực tạo ra, chỉ cam chịu cho hắn dắt mũi.
     
  3. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382

    Chương 2: Vật thí nghiệm số 00213


    Nguồn: Sưu Tầm




    Ký túc xá cách cổng trường học cũng không xa, mà lúc này Gia Vệ đi trước, Liễu Tình theo sau, cách nhau chừng năm mét, ý để người khác hiểu nàng và Gia Vệ không có một chút quan hệ nào.

    Gia Vệ cười khổ một phen, đây là Liễu Tình dưới uy nghiêm của một giáo viên ra một cái mệnh lệnh, Gia Vệ đành phải tiếp nhận.

    Hiện tại ngoài trường học chỉ còn một số học sinh lai vãng, học sinh cấp 3 giữa trưa đều không về nhà, ăn cơm ngay trong trường, thuận tiện nghỉ ngơi tại đó, buổi tối mới trở về.

    Lúc này giờ ăn trưa đã trôi qua, nên hầu như không ai đi từ trường ra ngoài, chỉ có người đi từ ngoài vào.

    Lẽ hiển nhiên, hai người Gia Vệ và Liễu Tình dễ dàng làm người khác chú ý.

    Thi thoảng có người chào hỏi Liễu Tình, đó là những học sinh đang theo học nàng, Liễu Tình trên mặt phủ lên bộ dáng tươi cười, gật đầu từng cái.

    Chợt Gia Vệ dừng bước.

    Bởi phía trước hắn, chính là Gia Cát Uyển Nhi, người đã gieo rắc nỗi sợ hãi trong lòng hắn.

    - Ý ý, đây không phải Gia Vệ sao, sao thế này? Cô Liễu không cho bạn ăn cơm à?

    Gia Cát Uyển Nhi cười nhạo Gia Vệ không lưu tình chút nào.

    Gia Vệ lúc này không biết chuyện gì xảy ra, trong nội tâm dù rất sợ Gia Cát Uyển Nhi, nhưng thân thể cứ không nghe chính mình, giống như thời điểm tại văn phòng sáng nay.

    Chân mày Gia Vệ nhếch lên, nhìn chăm chú Gia Cát Uyển Nhi, không hề mở miệng, chỉ là chậc chậc vài tiếng rồi lắc đầu.

    Cái hành động chậc chậc rồi lắc đầu này, khiến Gia Cát Uyển Nhi cảm thấy như bị sỉ nhục vô cùng, nàng bặm môi hầm hè với hắn:

    - Gia Vệ, bạn nhìn cái gì đấy?

    - Mình nhìn bạn???

    Vẻ mặt Gia Vệ giả vờ nghi hoặc, bỗng sau đó cười lớn:

    - Bạn có gì ngon để mình nhìn à?

    Gia Vệ cố ý đưa ánh mắt đảo lên đảo xuống bộ ngực đang thời kì phát dục của Gia Cát Uyển Nhi, ngày hôm nay thời tiết khá nóng bức, y phục trên người bọn họ cũng càng lúc càng mỏng, mà càng như vậy, càng có thể hiển lộ rõ bộ ngực đang trong thời kì phát triển và đổi mới kia.

    Thấy Gia Vệ to gan như vậy, Gia Cát Uyển Nhi tức đỏ bừng mặt, nàng lấy đồ uống trong tay làm ám khí trực tiếp phi vào Gia Vệ.

    Chai nước này Gia Cát Uyển Nhi vừa rồi đang uống dở, chỉ vừa mở vỏ chai, mà khi nàng ném về phía Gia Vệ, nước uống theo đó trực tiếp bay ra, một tia nước màu cam rơi thẳng lên người Gia Vệ.

    Gia Vệ thân cao gần 1m7, dáng người vừa gầy vừa yếu, bản thân lại là một con mọt sách, tốc độ phản ứng không cần phải nói, mọi người gần như đều đang tưởng tượng ra cảnh Gia Vệ bị nước đổ từ đầu đến chân.

    Liễu Tình đứng đằng sau cũng có chung ý nghĩ này, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Gia Vệ, cứ như có thù không đội trời chung.

    Nhưng ngay một khắc sau, tất cả mọi người sững sờ.

    Thời điểm nước sắp sửa bắn lên người, Gia Vệ nhẹ nhàng lắc mình, nhanh vô cùng, lại xảo diệu tránh thoát đạo "ám khí" Gia Cát Uyển Nhi vừa phóng.

    Cái thứ đồ uống màu cam kia, một giọt cũng không dính nổi lên người hắn.

    - Ngực thì lép, lại không có giáo dục, xem ra bạn tương lai có hy vọng trở thành bà già còn trinh duy nhất tồn tại trên trái đất ha.

    Gia Vệ không biết tại sao mình có thể to gan nói ra những từ ngữ này, bất quá sau khi nói xong trong lòng của hắn chợt cảm thấy thoải mái.

    Mà mặt Gia Cát Uyển Nhi từ đỏ đã trở nên tím tái, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, bộ dáng như muốn "động thủ".

    Ngay lúc này Liễu Tình tiến lại gần, thấy Liễu Tình, Gia Cát Uyển Nhi chỉ còn cách tạm buông tha ý đồ xâu xé Gia Vệ của mình.

    "Cô Liễu, Gia Vệ bắt nạt em." Gia Cát Uyển Nhi hình tượng ác nữ lập tức biến chuyển thành gái nhà lành, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu tràn ngập ủy khuất trình bày với Liễu Tình.

    Liễu Tình tuy nãy giờ đứng ngoài nhưng không hề bỏ qua động tĩnh vừa rồi, do Gia Cát Uyển Nhi không để ý mà thôi, nàng chứng kiến Gia Cát Uyển Nhi biến hóa 180 độ, mặt bỗng thộn ra.

    Chợt Gia Vệ nở nụ cười đắc ý hừ một tiếng:

    - Bạn hay là về nhà tập làm con ngoan đi.

    Dứt lời, dưới ánh mắt khiếp đảm của Gia Cát Uyển Nhi, Gia Vệ trực tiếp nắm lấy tay Liễu Tình, li khai trường học.

    Giờ đây mặt mũi Liễu Tình đỏ muốn nhỏ ra máu, muốn rút tay ra, nhưng Gia Vệ nắm rất chặt, nàng căn bản rút không được, còn nếu như nàng ở chỗ này cùng Gia Vệ tranh cãi, chuyện này đồn ra thì toi.

    Vì vậy, mãi đến đi vào nhà hàng "Mỹ Thực Hiên" cách đó không xa, Liễu Tình mới hừ lạnh một tiếng, dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay Gia Vệ.

    - Tình tỷ, chúng ăn chỗ này có được hay không?

    Gia Vệ hỏi Liễu Tình, biểu lộ phi thường tự nhiên, tựa như việc nắm tay Liễu Tình vừa rồi là sự tình vô cùng bình thường.

    Liễu Tình không thèm trả lời, trực tiếp đi vào trong "Mỹ Thực Hiên".

    Gia Vệ cười hắc hắc bám theo.

    Gia Vệ lên trước hai bước, đặt mông ngồi xuống bàn ăn dành cho tình nhân, rồi sau đó chỉ vào ghế đối diện, nói với Liễu Tình:

    - Tình tỷ, ngồi xuống đây.

    Liễu Tình lạnh lùng liếc Gia Vệ, chọn một chỗ ngồi bình thường ngồi xuống.

    Bất đắc dĩ Gia Vệ đành chuyển bàn theo, sau đó Gia Vệ chọn năm sáu món ăn thêm đồ uống, làm Liễu Tình mắt trợn trắng.

    Tiền lương nàng làm giáo viên một tháng hơn 6000 đồng (cỡ 20 củ VND) đã không ít, nhưng muốn ăn sang thế này, tiền lương chỉ sợ không đủ.

    Thế nhưng Liễu Tình không nói câu nào, Gia Vệ nhiều lần chủ động bắt chuyện, nhưng nàng tỏ ra hờ hững lạnh lẽo, bất quá trong nội tâm vô cùng nghi hoặc, Gia Vệ trước kia hay ngại ngùng sống khép kín sao hiện tại biến thành như vậy.

    Thật lòng mà nói Gia Vệ hiện giờ, muốn cao to không có cao to, muốn tiền cũng không có tiền, mặt cũng không đẹp trai, nói chung rất là non nớt, căn bản không tạo ra thiện cảm cho con gái.

    Chỉ vì Liễu Tình bị khả năng Anh văn của Gia Vệ làm chấn kinh, cho nên ở trong mắt Liễu Tình, trên người Gia Vệ như phủ một lớp khăn che mặt thần bí.

    Ăn bữa cơm ước chừng mất một giờ đồng hồ, thời điểm bọn họ rời khỏi Mỹ thực hiên, đã sắp đến tiết học chiều.

    - Cô phải về trường chuẩn bị bài soạn một chút, buổi chiều đi học, cô sẽ xin lỗi em trước lớp.

    Liễu Tình bộ dáng lạnh băng như cũ.

    Vẻ mặt Gia Vệ như không sao cả, nói:

    - Nói hay không cũng không quan trọng, Tình tỷ đi về trước đi, chiều em có chút việc, có thể sẽ không lên lớp.

    - Em định cúp à?

    Liễu Tình trừng mắt chất vấn.

    Gia Vệ nhướng mày:

    - Em thấy mệt, muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút, em sẽ xin phép giáo viên chủ nhiệm.

    - Mệt?!

    Liễu Tình vẻ mặt không tin, ban nãy cả bàn thức ăn bị càn quét không sót lại chút gì, đều bị Gia Vệ ăn vào trong bụng, ăn như con lợn, còn thấy mệt?

    Gia Vệ cau mày, hao tổn tâm trí nghĩ ngợi, cuối cùng cười hắc hắc nói:

    - Bệnh này là bệnh thầm kín, không nói chị nghe được, dù sao em sẽ xin nghỉ phép, Tình tỷ nếu lo lắng có thể xin phép nghỉ đi với em nha, ba mẹ em thường xuyên đi làm, em ở nhà cô đơn lắm.

    - Hừ, kiểm tra nhanh đi rồi lên trường học.

    Liễu Tình lườm Gia Vệ xong, không để ý tới hắn nữa mà đi về trường.

    Đợi Liễu Tình vào trường xong, Gia Vệ mới lén lút vào một con hẻm nhỏ, không bao lâu sau hắn bước vào tiệm Internet, kêu quản lý mở máy ra.

    - Đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Sao hôm nay mọi thứ lại lạ lùng như vậy?

    Gia Vệ thấp giọng tự hỏi, sau đó chuyển sự chú ý lên màn hình máy tính, đọc các tư liệu hắn vừa tìm ra.

    - Có vẻ như không phải là bị bệnh.

    Gia Vệ lướt qua các tư liệu, không có cái nào có biểu hiện giống như bệnh trạng của hắn.

    - Dường như mình bỗng trở nên hiểu rõ thế giới này, sự tình gì trước mặt mình đều thông suốt, trước kia do mình không biết bắt chuyện, lại tỏ ra hướng nội, nhưng hiện tại mọi chuyện trong mắt của mình đều trở nên rõ ràng, nói chuyện với người ta rất dễ dàng, sao không giống như ta lúc trước nhỉ?

    Gia Vệ nhăn mày, chuyện trong văn phòng cũng không phải chuyện tình quái dị duy nhất mấy ngày nay, từ vài ngày trước hắn đã cảm thấy biến hóa khác lạ của bản thân.

    Chỉ có điều sự thay đổi một cách chóng mặt của bản thân từ sáng nay khiến Gia Vệ không tài nào giải thích được.

    - Hồi trước ăn một chén cơm đã no gần chết, hiện tại bốn chén lại không thấm vào đâu, trước kia do áp lực học tập mà thường xuyên ngủ không ngon, cho nên bị rối loạn, hiện tại một ngày một đêm không ngủ, hôm nay tinh thần vẫn mười phần thoải mái.

    Gia Vệ thấp giọng tự nói, biến hóa kiểu này không chỉ về mặt khách quan, thậm chí tư tưởng chủ quan của bản thân đều thay đổi theo.

    Như là lúc đối mặt với các bạn nữ, Gia Vệ của trước kia nhiều nhất chỉ nói về chuyện học tập, chứ tán ngẫu hay cưa cẩm linh tinh hắn căn bản không rành, nhưng hiện tại đối mặt Gia Cát Uyển Nhi ngôn từ tuôn ra không hết, nội tâm sợ hãi trốn tránh nàng cũng không biết biến mất từ bao giờ.

    Biến hóa đến mức độ này, cho dù bệnh cũng không có khả năng.

    - Thậm chí mới một tuần thôi ta đã cao thêm gần 2cm, thật con mẹ nó quái thai!

    Nội tâm Gia Vệ rối rắm vô cùng, mặc dù quái dị nhưng trong lòng của hắn không cảm thấy sợ hãi, hơn nữa hắn vì biến hóa này mà cảm thấy hưng phấn.

    - Không biết gần đây có bị nhện hay con gì cắn không, nếu giống như Spiderman cũng không phải, người mình đâu có xuất hiện đặc điểm gì của côn trùng đâu.

    - Chẳng lẽ......

    Nghĩ tới đây, Gia Vệ đột nhiên cả kinh, hắn bỏ mắt kính cận 800 độ ra, trước mắt vốn là một mảnh mơ hồ, sau một lát lại trở nên rõ ràng vô cùng.

    - Mắt ta trở nên như vậy là do côn trùng cắn?

    Gia Vệ nghĩ chính mình gần đây biến hóa quá mức quái dị, hôm nay hắn cũng dám đùa giỡn giáo viên Anh Ngữ, đánh trả Gia Cát Uyển Nhi, trong trí nhớ Gia Vệ, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.

    - Cũng không đúng, bị côn trùng cắn, vì sao trình Anh văn của mình lại đột nhiên trở nên tốt như vậy, lẽ nào cắn mình là côn trùng đến từ Mỹ?

    Gia Vệ nhíu mày, nếu con mắt biến hóa như Spider Man trong phim ảnh, còn biến hóa về ý thức của hắn, là chuyện gì xảy ra?

    Trong khi Gia Vệ suy nghĩ về biến hóa của bản thân muốn bể cả óc, không biết ở địa phương nào, trong một phòng thí nghiệm bí mật, một số người mặc đồng phục đang nhìn số liệu biến hóa trên màn hình mà lộ ra vẻ ngưng trọng.

    - Vật thí nghiệm số 00213 đột nhiên kích hoạt, hiện tại đang trong giai đoạn vỡ lòng.

    Thanh âm cứng nhắc vang lên, phát ra từ một chiếc Computer.

    - Chú ý quan sát trạng thái vật thí nghiệm số 00213, cho hồng nhan của số 00213 vào chuẩn bị.

    Một thanh âm già nua vang lên, phát ra mệnh lệnh này, là một lão giả mặc đồng phục, nhưng tinh quang lóe ra trong mắt hắn, nhìn không giống của người già chút nào.
     
    rocklina thích bài này.
  4. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382

    Chương 3: Mày nên nói chuyện yêu đương


    Nguồn: Sưu Tầm




    "Đinh, đinh, đinh......"

    Gia Vệ đang tra tin tức trên mạng về tình huống của mình, tiếng pm (private message) chợt vang lên.

    Là tin nhắn của Vương Cường, Gia Vệ trực tiếp mở ra, Vương Cường gửi:

    - Mày đang ở đâu thế, sao không đi học? Mày thi Anh văn thật được 100đ à? Cô Liễu xin lỗi mày trước mặt cả lớp đó.

    Tin tức liên tiếp được gửi đến làm Gia Vệ sững sờ, giờ này mới mấy giờ, ước chừng mới vào tiết đầu buổi chiều chưa được bao lâu, hắn không nghĩ tới Liễu Tình lại sốt sắng như vậy.

    - Tao đang ngoài quán net, đang bận tí việc, trên lớp có gì hot tan học nói tao nghe, còn các thắc mắc của mày sau khi tan học bàn sau.

    Gia Vệ nhanh chóng trả lời.

    Vương Cường là bạn thân Gia Vệ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người có hai ông bố là chiến hữu, so với thân huynh đệ không kém là bao, hiện tại người Gia Vệ có thể tâm sự cũng chỉ có Vương Cường.

    Hắn không dám để cha mẹ lo lắng, trong cái cuộc sống xã hội hiện đại này, trên người cha mẹ phải gánh trọng trách nặng nề, Gia Vệ sẽ không để cho bọn họ vất vả thêm nữa....

    - Rốt cuộc là sao nhỉ?

    Đóng cửa sổ chat, Gia Vệ cau mày tiếp tục tìm kiếm.

    Đã qua hơn một giờ, trên mạng không tìm được tin tức nào có ích, trong tuyệt vòng hắn cái gì cũng có thể thử, bắt đầu chuyển qua tìm hiểu các loại tiên đoán và tình tiết điện ảnh.

    Gia Vệ gõ vào trang tìm kiếm Baidu hai chữ " tiên đoán", kết quả đầu tiên lại là lời tiên đoán ngày tận thế 2012.

    - Tận tận cái *beep*, giờ đã năm 2016 rồi, lão tử còn đang sống nhăn răng đây.

    Gia Vệ đối với lời tiên đoán của người Maya xì mũi coi thường.

    Kế tiếp là các loại tình huống phim ảnh, Spider Man, Wolverine, Vampire...vân vân, Gia Vệ xem một hồi nhiệt huyết dâng trào, nhưng dù sao mấy cái này đều do con người tưởng tượng ra, so với chuyện đã phát sinh trên người hắn một chút cũng không giống.

    - Ta ngất, ta không phải siêu nhân đó chứ, chẳng lẽ ta không phải do cha mẹ sinh ra?

    Gia Vệ nghi hoặc một hồi.

    Thế nhưng nhớ lại từ hồi sinh ra tới giờ mình có cả ngàn tấm hình kỉ niệm, Gia Vệ liền bác bỏ ý nghĩ này, không phải thân sinh thì những bức ảnh kia từ đâu tới?

    Ngồi mãi đến khi máy tính báo gần hết tiền, Gia Vệ vẫn không điều tra được gì, đành hậm hực rời tiệm net.

    Giờ mới gần 6h chiều, trời vẫn còn sáng, Gia Vệ không vội về nhà mà đứng chờ Vương Cường trước cổng trường.

    Không ngờ được chỉ chốc lát sau, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Gia Vệ, so với Gia Vệ cao hơn một tí, lúc này Gia Vệ đang cúi đầu, hắn thoáng nhìn qua, thì ra là bộ ngực nảy nở quen thuộc làm hắn động lòng xuân.

    - Em không phải đi khám bệnh sao, ở đây làm cái gì?

    Thanh âm lạnh lùng vang lên, Gia Vệ lúc này mới ngẩng đầu lên, chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy lửa giận của cô giáo Liễu Tinh.

    Gia Vệ xấu hổ cười cười:

    - Tình tỷ, em vừa mới khám xong mà, định quay lại trường thì chuông tan học reo mất rồi.

    Gọi cô giáo, ai cho phép em gọi cô là Tình tỷ?

    Liễu Tình tức giận nói, hai mắt như muốn toát ra lửa, thanh âm càng lạnh hơn so với trước kia.

    Gia Vệ ngớ người, Liễu Tình thế này là thế nào?

    Cô Liễu, cô có chuyện gì sao?

    Gia Vệ nhướng mày, trong nội tâm không thoải mái, gặp Liễu Tình như vậy thật quá mất hứng.

    - Em có xin phép thầy Trương nghỉ hay không?

    Giọng Liễu Tình lạnh lùng, thầy Trương là chủ nhiệm lớp Gia Vệ.

    Gia Vệ sững sờ, nhẹ nhàng nói:

    - Quên mất, haizzz, đều tại bệnh em quá nghiêm trọng, quên mất cả việc này.

    Nói xong lại cười hắc hắc:

    - Bằng không, cô Liễu chứng nhận thay cũng được?

    - Tự ý trốn học, tôi sẽ phản ánh lên nhà trường.

    Lưu lại một câu, Liễu Tình liền xoay người rời đi, không cho Gia Vệ cơ hội giải thích chút nào.

    Gia Vệ đứng đó thẫn thờ hồi lâu, sau đó thở hắt ra:

    - Mẹ nó, đàn bà luôn luôn có vài ngày khác thường.

    Trong khi Gia Vệ chuẩn bị ngóng Vương Cường, hắn vừa mới quay đầu, trước mặt vẫn không phải Vương Cường, là Gia Cát Uyển Nhi đang nổi giận đùng đùng.

    Tỏ ra bộ dáng cười nghiền ngẫm, lúc này hắn không sợ Gia Cát Uyển Nhi tí nào.

    Gia Vệ thậm chí đã lên tư thế chuẩn bị đỡ đòn của Gia Cát Uyển Nhi, ấy thế mà khi nàng đi đến bên người Gia Vệ, Gia Vệ đang muốn bắt chuyện, Gia Cát Uyển Nhi chỉ hừ lạnh một tiếng, cái cằm hếch lên cao, rõ ràng ngó lơ Gia Vệ.

    Những ngôn từ chuẩn bị tuôn ra hắn đành nuốt xuống, ho khan vài tiếng mới ổn định được.

    - Tiểu nha đầu.

    Nhìn bóng lưng Gia Cát Uyển Nhi, Gia Vệ thấp giọng nói một câu.

    - Nàng không phải tiểu nha đầu a.

    Lúc này sau lưng Gia Vệ, vang lên một giọng nói hùng hậu.

    Trên mặt Gia Vệ lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Vương Cường dáng người anh tuấn cường tráng. Đứng một chỗ với Vương Cường, Gia Vệ chỉ là muỗi.

    - Nói xem, chuyện gì xảy ra vậy?

    Hai tay bắt lấy cánh tay Gia Vệ, bẻ quặt ra sau lưng của hắn, Vương Cường hướng Gia Vệ cười hỏi.

    Ngay lúc này, Vương Cường đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng không hề yếu hơn hắn từ cánh tay Gia Vệ truyền đến, ngay sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của Vương Cường, Gia Vệ trực tiếp bẻ ngược lại tay của Vương Cường ra sau lưng.

    - Tiểu tử mày lúc nào sức trâu như vậy?

    Vẻ mặt Vương Cường kinh ngạc hỏi, hắn thừa biết Gia Vệ dáng người nhỏ gầy, khí lực cũng yếu, hai người bọn họ từ nhỏ đã rèn luyện thân thể dưới sự đốc thúc của hai ông bố, cuối cùng Vương Cường luyện được, Gia Vệ thì không.

    Gia Vệ vội vàng lôi kéo Vương Cường vào một con hẻm nhỏ gần trường.

    Đi vào sâu trong hẻm nhỏ, Gia Vệ mới ngừng lại được, Vương Cường hơi thở dồn dập, mà Gia Vệ mặt không đỏ hơi thở không gấp, khoảng cách năm sáu trăm mét vừa rồi như muối bỏ biển.

    - Tao cần lời giải thích?

    Vương Cường thở dốc một lát, sau đó chất vấn Gia Vệ.

    Gia Vệ cười khổ:

    - Mày cũng thấy đấy, đéo hiểu sao nữa, tao gần đây đã xảy ra biến hóa rất lớn.

    - Biến hóa cái lồng gì?

    Nghe Gia Vệ nói, Vương Cường nhíu mày nhìn hắn, không phát hiện ra Gia Vệ biến hóa chỗ nào.

    Gia Vệ tới gần Vương Cường, một lát sau Vương Cường kinh ngạc nói:

    - Mày cao lên? Không thể nào, trước đó không lâu chúng ta vừa đo qua, mày làm sao lại cao lên thế này?

    - Chưa hết, khí lực của mày sao trở nên lớn như vậy?

    - Đó chỉ là những thay đổi gần đây, hơn nữa vẫn còn.

    Gia Vệ gỡ bỏ mắt kính dày cộp nặng hơn 8’ xuống, vẻ mặt cười cười nhìn Vương Cường.

    Vương Cường sững sờ, sau đó lùi ra sau hai bước, vươn hai ngón tay hỏi Gia Vệ:

    - Mấy đây?

    - Hai, đừng nói gần như vậy, cho dù mày đứng ở cổng trường, tao cũng có thể nhìn rõ ràng.

    Gia Vệ nói ra.

    Vương Cường nhướng mày:

    - Ý mày là biến hóa gần đây, là mày vừa chuyển sang dùng kính áp tròng?

    - Tròng con *beep*, mày nhìn tao vậy mà mang kính áp tròng sao?

    Gia Vệ trợn to hai mắt để Vương Cường thấy rõ.

    - Đéo tả được, mày hai mắt cận cả hơn 8 độ, thậm chí trước khi tốt nghiệp trung học có hy vọng đột phá 10 độ, cận lòi như thế, làm sao có thể phục hồi được chứ?

    Vương Cường vẻ mặt viết ra bốn chữ "không thể tin được".

    - Đừng quá xúc động, còn chưa hết.

    Gia Vệ cười khổ.

    - Còn rắm thì cứ phóng?

    Vương Cường hai mắt sáng ngời, hứng thú hỏi.

    Gia Vệ lắc lắc đầu:

    - Cụ thể tao cũng không biết, bất quá tư tưởng của tao, nói cách khác là thế giới quan, cũng thay đổi.

    - Những thứ này sao có thể như mắt được, tư tưởng và thế giới quan là quan niệm chủ quan, đó là tâm cảnh của mỗi người.

    Vương Cường lắc đầu nói, biến hóa như thế, hắn cũng không hiểu thấu đáo được.

    Gia Vệ nhún vai:

    - Mày biết không, sáng nay tao còn rất sợ tiểu ma nữ Gia Cát Uyển Nhi kia, thế mà buổi trưa trước cổng trường tao đã giáo huấn nàng một trận.

    - Mày 'dạy dỗ' lớp trưởng Gia Cát Uyển Nhi???

    Vương Cường mở to hai mắt, Gia Cát Uyển Nhi không chỉ là ma nữ đối với Gia Vệ, mà là đối với toàn thể nam sinh cấp 3 trong trường.

    - Đúng thế, là tao dạy dỗ nàng.

    Gia Vệ cũng dùng giọng điệu kinh ngạc nói ra, trong ký ức của hắn loại chuyện này so với chính mình trúng số còn ít có khả năng phát sinh hơn, nhưng đích thật đã xảy ra.

    - Mày không phải thay đổi, mày bệnh cmnr, mày cũng dám giáo huấn Gia Cát Uyển Nhi?

    Vương Cường bội phục không ngớt, nhưng tay không ngừng sờ sờ đầu Gia Vệ, xem hắn bệnh có nặng hay không.

    - Tao cũng nghi tao bệnh thật, mà trưa nay tao lên mạng tìm hiểu, căn bản không tra ra loại bệnh này, ngoài ra tao vẫn cảm thấy rất bình thường, những biến hóa này hình như đều tích cực.

    Gia Vệ nói ra suy nghĩ của mình, hắn chẳng những tra dấu hiệu bệnh trên mạng, còn tra qua cả truyền thuyết với tiên tri, không trường hợp nào giống với hắn.

    Duy nhất tương tự là mấy thằng biến dị trong phim ảnh, nhưng đó đều là hư cấu, không có khả năng xuất hiện.

    Vương Cường đi quanh Gia Vệ quan sát một vòng, lẩm bẩm:

    - Người dài ra, sức mạnh trâu lên, mắt đang lòi thì hết, tư tưởng đầu óc thì thay đổi, thi Anh văn điểm tuyệt đối. Chẹp chẹp, mày hình như đang tiến hóa ah, nói không chừng không bao lâu sau mày có khả năng biến thành Dị nhân.

    - Đùa vậy đéo vui đâu, mày nghĩ biện pháp giúp tao nhanh nhanh đi, phải làm sao bây giờ?

    Gia Vệ sốt ruột nói, loại biến hóa này nếu như đột nhiên biến xấu, hắn thực không tưởng tượng nổi chính mình thành cái thể loại gì.

    Vương Cường thấy vẻ mặt sốt ruột của Gia Vệ, hắn lại lắc lắc đầu, cười thầm kín:

    - Mày bị đụt hay giả vờ ngu vậy? Mày còn nhớ bao lâu rồi mày chưa cao lên không?

    - Hai năm rồi ah, hình như từ hồi hết cấp 2 tao không cao thêm nữa.

    Gia Vệ vẻ mặt nghi hoặc hồi đáp.

    - Đấy, ngừng cao, nói cách khác thời kỳ trưởng thành của mày so với người khác đã qua, hiện tại mày lại bắt đầu "dài" ra, đầu óc cũng khôn ra, khí lực biến lớn, con mắt thay đổi như kỳ tích, quan trọng nhất chính là mày đối với người khác phái không bài xích, mày hiểu ra chưa?

    Vương Cường vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi nhìn Gia Vệ.

    Gia Vệ nhíu mày nghĩ ngợi, lắc đầu:

    - Chịu, chẳng lẽ mày biết?

    - Đ*t mẹ mày đọc sách nhiều quá đâm ra đụt rồi, sớm biết như vậy tao phải nói với bác Gia, không cho mày đọc sách nữa.

    Vương Cường lắc đầu, nói tiếp:

    - Thời kỳ trưởng thành về sau, chỉ có thời điểm hồi xuân mới có thể lần nữa phát dục, thằng bạn thân yêu, mùa xuân của mày đã đến, kích thích tố sinh dục bắt đầu tăng vọt, làm mày thành ra như thế này, nên tao nói, mày nên bắt đầu nói chuyện yêu đương đi.
     
    rocklina and lethanhtrung2000 like this.
  5. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382

    Chương 4: Tỏ tình với cô giáo


    Nguồn: Sưu Tầm




    - Huynh đệ, nghe lời ca ca, dũng cảm theo đuổi Gia Cát Uyển Nhi đi, nhìn nàng thế kia ta bảo đảm chưa biết yêu đương là gì, rất dễ dàng đắc thủ.

    Vương Cường ôm bả vai Gia Vệ nói.

    Gia Vệ nhếch miệng:

    - Thế sao mày không cua nó đi?

    Biết được tình huống của mình không phải là bệnh, cũng không phải biến hóa quái dị gì, giờ đây Gia Vệ mới yên lòng lại, thế nhưng theo lời Vương Cường 'nói chuyện yêu đương', trong não Gia Vệ không tự chủ được xuất hiện một hình bóng.

    Nghĩ đến hình bóng ấy, hắn ngây ngẩn cả người.

    Nãy giờ Vương Cường gọi Gia Vệ mấy tiếng mà hắn cứ đơ đơ, nên lặng lẽ cười cười rồi vỗ vào đầu Gia Vệ, nói:

    - Sao thế, có mục tiêu khác à?

    Gia Vệ mỉm cười trả lời:

    - Mày giúp tao một chuyện lớn, đi, bữa cơm chiều nay tao mời khách, thích ăn gì cứ tùy tiện.

    Gia Vệ từ trong túi móc ra một tờ 20 NDT (gần 70k), Vương Cường thấy thế chỉ nhếch miệng, vẻ mặt xem thường:

    - Giúp mày chuyện lớn, mời tao ăn bữa cơm 20 đồng?

    - Thế mày muốn ăn bao nhiêu?

    Gia Vệ cười nói.

    Vương Cường lôi kéo Gia Vệ về phía trước:

    - Ờ, về nhà mày ăn đi, để tao thưởng thức tay nghề của bác gái.

    - Mày cứ việc, không cần tao nói, mẹ tao sẽ hảo hảo chiêu đãi mày.

    Hai người cười ha hả đi về phương xa.

    Không đến một canh giờ, hai người tới một khu cư xá hơi tồi tàn, sau đó vào một căn phòng trong đó.

    Không chỉ nhà Gia Vệ ở khu này, nhà Vương Cường cũng ở đây, phụ thân của bọn hắn đều là lính xuất ngũ, sau khi rời quân đội tìm không được công việc gì tốt, có thể ở khu nhà này đã không tồi rồi.

    Lên lầu ba, Gia Vệ lấy chìa khóa mở cửa phòng, mới bước vào cửa đã hô lên:

    - Mẹ, con về rồi, Vương Cường cũng tới, nó cũng muốn ăn cơm mẹ nấu.

    Thoáng chốc một vị phu nhân đeo tạp dề đi ra, nàng chính là mẫu thân Gia Vệ - Trương Dung, tuổi vẫn chưa tới 40 nhưng trên mái đầu đã điểm bạc.

    - Tốt tốt, để mẹ nấu một bữa thật ngon cho hai nhi tử của ta nào.

    Trương Dung nở nụ cười hiền hậu.

    Cha mẹ Gia Vệ đã sớm coi Vương Cường như con cái bọn họ, ngược lại cha mẹ Vương Cường cũng sớm coi Gia Vệ như con đẻ.

    - Mẹ nuôi, con thích ăn thịt sườn kho tàu.

    Vương Cường không khách khí trực tiếp nói với Trương Dung.

    - Ừm, đã sớm chuẩn bị xong, cho các ngươi bồi bổ đầu óc, để các ngươi có thể thi đại học thật tốt.

    Thanh âm Trương Dung từ trong phòng bếp vọng ra.

    Gia Vệ và Vương Cường thì đi về phòng của Gia Vệ.

    - Cách kỳ thi Đại Học còn chưa đến hai tháng, không biết sau đó xa nhà sẽ thế nào đây.

    Nằm ở trên giường, Gia Vệ mở miệng nói.

    Hắn từ nhỏ chưa từng sống xa gia đình, hiện tại lên cấp ba hàng ngày vẫn về nhà như bình thường.

    - Thi đỗ rồi hẵng tính, cố hết sức thi đõ vào đại học Tân Hải thì mỗi ngày có thể về nhà rồi.

    Vương Cường cũng nằm ở trên giường cảm thán.

    - Mày tưởng đại học Tân Hải chỉ nỗ lực là có thể thi đậu hay sao?

    Gia Vệ xì mũi khinh bỉ Vương Mạnh, tiếp tục nói:

    - Lớp chúng ta có thể nhất định thi đậu đại học Tân Hải cũng chỉ có mỗi Gia Cát Uyển Nhi mà thôi, những người khác cơ hội cũng không lớn, hai chúng ta càng không có cơ hội gì.

    - Tao đéo sợ, cha tao nói không cho tao vào Tân Hải, muốn tao đi ra ngoài rèn luyện vài năm, sau đó học đại học cũng chưa muộn.

    Vương Cường nói.

    - Mày không nhớ nhà ah?

    Gia Vệ nhìn Vương Cường.

    Vương Cường nhăn nhó:

    - Tao cũng chả biết, bất quá chúng ta đã lớn như vậy còn chưa rời khỏi thành phố Tân Hải, cái gì gọi là 'kiến thức ngắn thành tựu thấp', nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta về sau làm sao có được thành tựu lớn gì cơ chứ?

    Vương Cường nhìn về phía Gia Vệ, nghiêm mặt:

    - Chẳng lẽ mày muốn Gia thúc thúc cả đời chỉ làm bảo an, canh cửa cho người khác sao?

    Gia Vệ cau mày, phụ thân hắn gọi là Gia Hồng Ngạo, hắn từ cha của Vương Cường mà biết được cha mình có ngạo khí rất lớn, hơn nữa hắn cũng có thực lực để mà kiêu ngạo.

    Nhưng về sau không biết xảy ra chuyện gì, chân của phụ thân bị trọng thương, tuy đã chữa khỏi nhưng để lại di chứng, bình thường đi lại sẽ không phát hiện ra, nhưng không thể làm việc nặng.

    Năm đó quân đội cũng phát cho ít tiền gọi là an ủi cho những người có chiến công, nhưng hiện tại chẳng còn lại là bao, phụ thân thì làm bảo an ở khu giải trí, đồng lương một tháng chưa tới 3000, 3000 đồng này, một phần giúp Gia Vệ đến trường, phần còn lại chỉ đủ chu cấp cho sinh hoạt hằng ngày, có thể thấy nhà Gia Vệ phải trải qua những ngày tháng khá chật vật.

    Mẹ của Gia Vệ từng ra ngoài bán hàng vào sáng sớm, nhưng bị cha của hắn bắt phải nghỉ, không cho đi làm, Gia Vệ biết rõ, là cha thương mẹ, không muốn mẹ chịu khổ.

    - Nếu có thể thi đại học, tao sẽ chọn đại học Tân Hải, dù sao ta khá quen thuộc Tân Hải, trong lúc học đại học có thể làm chút việc vặt, nếu như thi không đỗ, tao sẽ ra ngoài rèn luyện bốn năm, bốn năm sau nhất định không để cha mẹ khổ cực thêm nữa.

    Gia Vệ vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Vương Cường nhẹ gật đầu, bỗng đột nhiên tươi cười:

    - Mày gắng nhịn hai tháng, thi đại học xong là mày có thể yêu đương tự do rồi, như thế mày mới trưởng thành được.

    - Ý mày là mày 'lớn' rồi à?

    Gia Vệ nhếch miệng, bất quá hắn không thể không bội phục, Vương Cường bề ngoài tốt, ba năm cấp 3 không chỉ có 1 người bạn gái, có điều không mối tình nào vượt qua nửa năm.

    - Hắc hắc, tao tất nhiên là 'lớn' rồi, nếu không sao có thể giáo dục mày?

    Vương Cường cười nói.

    Lát sau hai người lấy ra bài tập, hiện tại bọn hắn không cần đi học buổi tối, nhưng bài tập nhiều muốn chết, âu vậy cũng đúng thôi, dù sao bọn hắn sắp sửa thi tốt nghiệp trung học.

    Một tiếng nhanh chóng trôi qua, cha của Gia Vệ - Gia Hồng Ngạo mới tan tầm về nhà, hắn một thân đồng phục bảo an, giống như là quân trang, những góc cạnh rõ ràng trên mặt, lưu lại không biết bao nhiêu dấu vết qua năm tháng, bất quá hai mắt sáng ngời, sắc bén vô cùng.

    Đó chính là cha của Gia Vệ, một con người nội tâm phi thường cao ngạo nhưng bị cuộc sống chèn ép.

    - Gia thúc thúc khỏe.

    Từ phòng Gia Vệ đi ra, Vương Cường liền trực tiếp chào Gia Hồng Ngạo một cái, lớn tiếng chào hỏi.

    Gia Hồng Ngạo nở nụ cười nhẹ gật gật đầu:

    - Tốt.

    Nhìn thoáng qua con mình bên cạnh Vương Cường, trong mắt hiện một tia thất vọng, mở miệng nói:

    - Nếu Gia Vệ được như ngươi thì Gia thúc thúc bớt lo được bao nhiêu.

    Vương Cường và Gia Vệ chỉ biết cười miễn cưỡng, câu này lần nào ông gặp Vương Cường cũng đều nói, qua bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi chút nào.

    Rất nhanh mẹ Gia Vệ là Trương Dung đem đồ ăn bưng lên, Vương Cường ở đây một chút cũng không ngại, cả nhà bốn người như một gia đình đang dùng cơm chiều.

    Buổi tối Vương Cường về nhà, Gia Vệ xin phép cha mẹ một tiếng đi ra ngoài tản bộ.

    Từ xế chiều nay Vương Cường khuyên hắn nên 'nói chuyện yêu đương', trong lòng Gia Vệ đã xuất hiện một bóng người, với người chưa có kinh nghiệm tình trường như hắn thì đây quả là một cái tâm bệnh.

    - Sao thế nhỉ? Như thế nào lại không quên được?

    Gia Vệ lầu bầu, hắn lơ đãng mà không hay biết đã tới cửa trường học từ bao giờ.

    Nhà hắn cách trường học hơn nửa tiếng đi bộ, vậy nãy giờ hắn không để ý đã đi được xa như vậy rồi.

    - Cảm giác không có nàng bên cạnh thật khó chịu, chẳng lẽ cái này chính là tình yêu?

    Gia Vệ tâm thần bất định, bất quá hôm nay hắn muốn đem cảm xúc của mình bộc lộ ra.

    Bề ngoài Gia Vệ hiện tại không phát sinh quá nhiều thay đổi, nhưng bên trong lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Người đã từng đem tất cả cảm xúc giấu đi, đã biến mất không thấy đâu, Gia Vệ của hôm nay, là người dám nghĩ dám nói dám làm, nghĩ thế nào liền làm thế đó.

    Hắn nhìn về phía cổng trường, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

    Cửa trường học, một người đang dắt xe từ từ đi ra, hiện trong trường học cơ hồ không có ai, bóng người này có thể xem là người ra về muộn nhất.

    Gia Vệ cũng không chần chờ, trực tiếp đi về phía người kia.

    Rất nhanh, Gia Vệ liền ngăn cản trước mặt, khiến người kia không thể không ngừng lại.

    - Gia Vệ?

    Liễu Tình vẻ mặt nghi hoặc, hóa ra người cản đường nàng lại là Gia Vệ.

    - Tình tỷ.

    Gia Vệ ngọt ngào kêu lên.

    Cứ như vậy, Liễu Tình vẻ mặt kỳ quái nhìn Gia Vệ, còn Gia Vệ nở nụ cười nhìn Liễu Tình.

    - Đã trễ thế này, em tới trường học làm gì?

    Sau một lát, Liễu Tình thắc mắc.

    - Em chỉ tiện đường ghé ngang qua.

    Đến tận bây giờ, Gia Vệ mới phát hiện nói ra cảm thụ trong lòng khó khăn cỡ nào, dù cho hắn chuẩn bị kỹ càng thì vẫn khó khăn như cũ.

    Liễu Tình dường như đã quên chuyện sáng nay, nàng nhìn Gia Vệ, lông mày cau lại mà hỏi:

    - Có chuyện gì không? Có khó khăn gì có thể cho cô, cô sẽ giúp em giải quyết.

    Dứt lời, Liễu Tình lại nói tiếp:

    - Chuyện em trốn học chiều nay, cô không truy cứu nữa, bất quá không cho phép có lần sau, hai tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, thời kì hiện giờ rất căng thẳng.

    Gia Vệ hắn cứ đứng đực ra, ngây người ra vừa cười vừa nhìn nàng.

    Liễu Tình càng cảm thấy kì quái, mặt mày nghi hoặc, không biết Gia Vệ có bị thần kinh không nữa.

    Đến cả mười phút đồng hồ sau, Gia Vệ mới mở miệng:

    - Tình tỷ, em mời chị đi ăn khuya nha.

    - Sao thế, biết rõ ban ngày cãi lời cô là sai chưa?

    Trên mặt Liễu Tình lộ ra dáng vẻ nghiền ngẫm, trong nội tâm nghĩ hóa ra Gia Vệ tới là vì chuyện này.

    Gia Vệ nhẹ gật đầu:

    - Đúng vậy, cho nên em đặc biệt tới mời Tình tỷ đi ăn khuya đó, Tình tỷ không thể cự tuyệt ah.

    Liễu Tình nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi hồi lâu, bất quá sau một lát cười đồng ý:

    - Tốt, đi thôi, đi đâu nào?

    - Cứ theo em là được.

    Gia Vệ mỉm cười dẫn đường.

    Cách trường học không xa có bao nhiêu là quán xá, mọc san sát hai bên.

    Chỉ có điều, Liễu Tình vừa chuẩn bị khởi động xe, Gia Vệ phía trước đột nhiên ngừng lại, xe Liễu Tình thiếu chút nữa đụng vào Gia Vệ, Liễu Tình vô cùng bực mình, định mở miệng hỏi Gia Vệ có chuyện gì xảy ra.

    Lúc này Gia Vệ đột nhiên xoay người lại, trước khi Liễu Tình kịp mở miệng thời điểm, nói ra một câu kinh người:

    - Tình tỷ, làm bạn gái của em nhé.

    Câu mắng mỏ Liễu Tình vừa định thốt ra trực tiếp bị nghẹn ở cổ, nàng trừng to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, vẻ mặt ngu ngơ nhìn Gia Vệ, trong khoảng thời gian ngắn bị ngây dại.
     
    rocklina thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)