Huyền Huyễn Tuyệt Thế Kiếm Thần - Hắc Ám Hỏa Long

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Kiếm Thần
    Tác giả: Hắc Ám Hỏa Long
    Chương 1: Lâm Thần.

    Dịch giả: Nhóm Hoa Tư Dẫn
    Nguồn: iread

    Giới thiệu:


    Thiên Linh đại lục lấy võ tu làm chủ đạo. Cường giả có thể ngao du thiên hạ, uy chấn sơn hà, tiến thì sất trá phong vân khiến cho nhật nguyệt đổi sắc!

    Lâm Thần là một tông sư võ học trẻ tuổi của Thần Châu đại địa. Hắn mang theo một chiếc đỉnh nhỏ đi đến thế giới này, trở thành đệ tử ngoại môn của Nhạn Nam Vực Thiên Cực.

    Hãy cùng nhau theo dõi hành trình chinh phục dị giới của chàng thiếu niên tông sư võ học Lâm Thần, xem hắn sáng tạo ra truyền kỳ võ đạo mới tại dị giới nhé.






    Bên trong một ngôi nhà gỗ nhỏ.

    Hí...

    Lâm Thần hít vào một hơi lạnh, đầu truyền đến sự đau đớn khủng khiếp, dường như vừa mới bị người khác gõ một cái ám côn vào người, muốn mở mắt ra nhưng cảm giác mí mắt vẫn nặng như bị núi đè.

    "Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng vừa nãy ta còn đang luyện quyền, chẳng lẽ có người ở trong bóng tối đánh lén ta?"

    Đột nhiên, một số lượng rất lớn các ký ức hỗn độn phức tạp hiện ra từ sâu thẳm trong tâm trí, Lâm Thần hơi hoảng hốt, tâm trí bị xáo trộn như một đống bột giấy, chóng mặt không thể suy nghĩ tiếp được.

    Hơn hai mươi năm khổ luyện võ học đã tạo cho Lâm Thần một ý chí vô cùng kiên cường, dưới sự đau đớn và hoang mang dữ dội như vậy nếu là người bình thường thì đã không chịu nổi mà ngất xỉu từ lâu rồi.

    Cảm giác như là đã trải qua đến mấy chục năm, lại thật giống như chỉ vừa mới qua trong nháy mắt, trong đầu Lâm Thần các ký ức chậm rãi hồi phục.

    Lâm Thần cảm nhận được những ký ức đột ngột hiện lên trong tâm trí, hắn khó có thể tin rằng bản thân là từ xã hội hiện đại xuyên đến một thế giới khác.

    "Không ngờ người này cũng tên là Lâm Thần." Lâm Thần kinh ngạc trong lòng.

    Đây là một thế giới xem trọng võ thuật, bản thân dựa vào quan hệ của gia tộc, bước vào Ứng Nam tông, trở thành một tên đệ tử ngoại môn ở Thiên Cực tông, mỗi ngày chăm chỉ tu luyện. Đáng tiếc võ học thiên phú thực sự của Lâm Thần chỉ có một nửa, từ sáu tuổi bắt đầu tu luyện đến mười lăm tuổi, ròng rã chín năm, chỉ từ Luyện Thể cảnh tầng thứ nhất sơ kỳ tu luyện tới Luyện Thể cảnh tầng thứ tư hậu kỳ.

    Mặc dù tài năng bình thường nhưng Lâm Thần không có một tia suy nghĩ nào là muốn từ bỏ hay mềm yếu, đặc biệt là khi được nhận vào Thiên Cực tông sau hơn một năm, hắn tu luyện càng thêm khắc khổ, một lòng muốn thăng cấp thành đệ tử nội môn, muốn leo càng cao hơn trên con đường võ đạo.

    Ba ngày trước, Lâm Thần nhận được hai chai chất lỏng Bồi Nguyên dịch phân phát cho đệ tử mỗi tháng, gặp phải một đám ỷ mạnh hiếp yếu, bắt Lâm Thần giao ra một bình chất lỏng Bồi Nguyên dịch. Lâm Thần không muốn giao Bồi Nguyên dịch ra nên đã cùng đối phương xảy ra tranh chấp.

    Vốn dĩ trong số đệ tử ngoại môn, thực lực của Lâm Thần hơi thấp, huống hồ đối phương người lại đông, cuối cùng hắn mang theo cơ thể bị trọng thương trở về nơi ở, dùng thuốc chữa thương. Ba ngày sau, vết thương trên người Lâm Thần cũng chẳng có gì, chỉ là trên đầu đã trúng ám côn, vẫn cứ hỗn loạn, cuối cùng chẳng biết vì sao mà Lâm Thần thời hiện đại lại đi tới nơi này và chiếm lấy thân thể hắn.

    Sau khi nhớ ra, Lâm Thần khẽ lắc đầu: "Đây là thân thể người tiền nhiệm của ta, đó là một chàng trai kiên trì chịu khó, chỉ là có hơi cổ hủ, yên tâm đi, thù này ta nhất định sẽ báo cho ngươi."Suy nghĩ mới vừa dứt, đột nhiên sâu trong ký ức lại thu hút được sự chú ý của hắn, theo cảm nhận của Lâm Thần lông mày không khỏi nhíu lại.

    "Gia tộc quy định, nếu trước mười bảy tuổi chưa trở thành đệ tử nội môn, nhất định phải trở về gia tộc quản lý chuyện làm ăn?" Lâm Thần nhíu mày càng thêm dữ dội.

    Tiền thân của Lâm Thần là con thứ nhà họ Triệu, một trong ba gia tộc lớn trong Vũ Thành, tuy rằng thiên phú tư chất của hắn đều rất bình thường, thế nhưng cha của hắn cũng đã lợi dụng quan hệ đưa hắn đưa vào Thiên Cực tông. Những tài năng xuất sắc của thế hệ trẻ các gia đình cũng đã bước vào các tông môn lớn.

    Trong ký ức của Lâm Thần thì trong số đó tư chất tốt nhất là Triệu Hùng và Triệu Tuyết, lần lượt gia nhập Thuần Dương môn và Thương Long cốc của Thiên Cực tông, nửa năm trước lúc gặp mặt thì bọn họ đều đã là tu vi Luyện Thể cảnh tầng tám sơ kỳ, so với Lâm Thần không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần.

    Với năng lực của họ, trở thành đệ tử nội môn dễ như ăn cháo, còn Lâm Thần không phải trường hợp đó, thiên phú và tư chất của hắn giống nhau, tuy rằng chăm chỉ khổ luyện nhưng yêu cầu của Thiên Cực tông về đệ tử nội môn khá cao, muốn trước mười bảy tuổi thăng cấp thành đệ tử nội môn, đối với Lâm Thần mà nói thực sự không phải một chuyện đơn giản.

    Thiên Cực tông đệ tử vô số, đệ tử ngoại môn muốn trở thành đệ tử nội môn, ngoại trừ trước hai mươi tuổi tu vi đạt đến Thiên Cương cảnh thì chỉ có một con đường là xông vào bí cảnh ở Thiên La sơn! Thành công thì tiến vào nội môn, thất bại cũng chỉ có thể chờ đợi bí cảnh Thiên La sơn mở ra một lần nữa.

    Chỉ là bí cảnh Thiên La sơn cũng không phải nói muốn xông là có thể xông vào, tất cả đệ tử ngoại môn mười sáu tuổi, cần phải có năm trăm điểm cống hiến mới có thể đổi lấy một lần cơ hội xông vào bí cảnh Thiên La sơn, vượt qua mười sáu tuổi thì lại phải có một ngàn điểm cống hiến, sau mười bảy tuổi, khi tuổi tác tăng thêm một tuổi, đều cần thêm năm trăm điểm cống hiến.

    Người tiền nhiệm của Lâm Thần đã gia nhập Thiên Cực tông một năm rưỡi, mỗi ngày ngoại trừ những tu luyện cần thiết ở ngoài, thời gian còn lại đều ở trong phòng suy nghĩ biện pháp kiếm điểm cống hiến về nên cho tới bây giờ, đủ điểm cống hiến chỉ có một trăm ba mươi ba điểm, cách tiêu chuẩn xông vào bí cảnh Thiên La sơn còn kém ba trăm sáu mươi bảy điểm nữa mới đủ.

    Vốn dĩ Lâm Thần cũng khá là thành thật giao ra một bình Bồi Nguyên dịch, nhưng lần này sở dĩ không chịu lấy Bồi Nguyên dịch giao cho những người kia là bởi vì hắn đã gần tới mười sáu tuổi, nếu năm nay như không thể kiếm đủ năm trăm điểm cống hiến, đợi qua sang năm, sẽ cần phải có một ngàn điểm cống hiến mới có thể có cơ hội xông vào bí cảnhThiên La sơn.

    Vì lẽ đó hắn muốn dùng hai bình Bồi Nguyên dịch để tăng cao tu vi, có thể kiếm lấy càng nhiều điểm cống hiến, giành được cơ hội được xông vào bí cảnh Thiên La sơn trong năm nay. Lâm Thần dung hợp trí nhớ của đời trước, suy nghĩ một cách tự nhiên liền hiểu được ý muốn của người tiền nhiệm.

    Tuy rằng Lâm Thần thiên phú không tốt, nhưng đối với võ thuật lại hết sức si mê, tiến vào Thiên Cực tông, ở trong tông liền toàn tâm toàn ý khổ luyện không ngừng, muốn thăng cấp thành đệ tử nội môn, theo đuổi con đường võ đạo càng thêm mạnh mẽ.

    "Không ngờ mình cùng cái tên này tính cách cũng đúng là giống nhau đến mấy phần." Kiếp trước, Lâm Thần chính là người tiếng tăm lừng lẫy khắp đất Thần Châu, là tông sư võ học trẻ tuổi, cao thủ Nội Gia quyền, đối với võ học vô cùng si mê, muốn đột phá để đạt tới đỉnh cao nhưng không có cơ hội.

    Giờ khắc này đến với một thế giới của võ thuật, Lâm Thần làm sao có thể không hưng phấn? Cũng chỉ có nơi như thế này mới có thể khiến hắn thể hiện tài năng của mình.


     
    Chỉnh sửa cuối: 19/9/18
    buinhi99 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Kiếm Thần
    Tác giả: Hắc Ám Hỏa Long
    Chương 2: Chiếc đỉnh nhỏ bí ẩn

    Dịch giả: Nhóm Hoa Tư Dẫn
    Nguồn: iread

    Ở Thiên Cực tông, có thể chuyên tâm theo đuổi võ thuật, còn về gia tộc quản lý chuyện làm ăn, phải đối phó với tất cả mọi thứ phức tạp, khẳng định không có lợi cho tu luyện, quan trọng hơn là Thiên Cực tông còn nằm ở trên một toà linh mạch, Thiên Địa linh khí vô cùng nồng nặc, tu luyện ít mà hiệu quả nhiều, nhưng bên ngoài lại có rất ít hào quang mạnh như vậy.

    Tuy rằng hiện tại Lâm Thần còn chưa đầy mười bảy tuổi nhưng chỉ còn lại thời gian hai năm. Nếu như năm nay không giành được cơ hội xông vào bí cảnh Thiên La sơn thì sang năm độ khó sẽ càng lớn hơn. Nếu như hai năm cũng không thể thành công, vậy cũng chỉ có thể dựa theo an bài của gia tộc, trở thành một phó tế nhỏ của gia tộc, mà như vậy theo đuổi con đường võ đạo sẽ trở nên rất gian nan.

    Lâm Thần trước đây không muốn tiếp thu tình huống như thế, Lâm Thần bây giờ càng không muốn nhìn thấy điều này!

    "Xem ra, việc cấp bách là mau chóng kiếm lấy đủ năm trăm điểm cống hiến." Lâm Thần tự nói.

    "Tiền thân của ta đây tiêu hao một năm rưỡi, tích góp không tới một trăm năm mươi điểm cống hiến, hay là hắn liều lĩnh bỏ qua nguy hiểm tiến vào Mặc Liên sơn săn giết yêu thú kiếm điểm cống hiến."

    "Muốn nhanh chóng tích đủ điểm cống hiến, chỉ có đi tông môn lãnh nhiệm vụ, tiến vào Mặc Liên sơn săn giết yêu thú cấp cao, bây giờ cách thời gian xông vào bí cảnh Thiên La sơn còn có ba tháng, nói cách khác, trong ba tháng ta nhất định phải mau chóng tăng cao thực lực, săn giết yêu thú cấp cao thu được điểm cống hiến, sau đó xông qua bí cảnh Thiên La sơn..."

    Nghĩ về điều này, Lâm Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt có chút hưng phấn. Kiếp trước, hắn khổ luyện võ học hơn hai mươi năm, vẫn cân nhắc làm sao để tu luyện chân khí trong cơ thể, nhưng Thiên Địa linh khí mỏng manh như vậy, căn bản không thích hợp tu luyện chân khí, không cách nào đột phá võ đạo đỉnh cao.

    Mà ở Thiên Linh đại lục này, Thiên Địa linh khí so với kiếp trước nồng nặc hơn rất nhiều lần, mạnh mẽ đến khiếp sợ, di động biến đổi nhiều không kể xiết.

    "Kiếp trước, ta có thể ở trong Thiên Địa linh khí mỏng manh của đại lục Thần Châu trở thành một tông sư lớn của võ học, đời này, Thiên Linh đại lục linh khí sung túc như vậy, ta cũng có thể trở thành một cường giả đỉnh cao của Thiên Linh đại lục!"

    Lâm Thần trong mắt hiện ra ánh sáng tự tin, lập lòe tỏa sáng.

    Hắn hai mắt khép hờ, cảm nhận được bên trong đan điền này từng tia từng sợi chân khí, nội tâm vô cùng kích động.

    Nhưng mà lúc này, trong não đột nhiên truyền đến một trận tiếng ong ong, làm tinh thần hắn nhất thời có chút hoảng hốt.

    Lâm Thần nhắm mắt quan sát bên trong thân thể, thấy sâu thẳm trong tâm trí của mình, một cái đỉnh nhỏ màu vàng ba chân trôi nổi trên không, từ bên trong đỉnh tỏa ra sương mù nhàn nhạt chậm rãi khuếch tán bao phủ toàn bộ não vực, giống như thiên địa này đều bị lớp sương mù này bao trùm.

    "Chiếc đỉnh nhỏ này… tại sao lại ở trong đầu của ta?" Nhìn đỉnh nhỏ trong đầu, Lâm Thần trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

    Trong đầu nổi lơ lửng một cái đỉnh nhỏ, Lâm Thần cũng không xa lạ, đây là do hắn kiếp trước trên người có đeo theo một cái đỉnh nhỏ chính là đồ vật tổ truyền. Thời điểm Lâm Thần luyện quyền, mang theo cái đỉnh nhỏ này có thể khiến người ta cảm thấy bình ổn tâm thần.

    Chỉ là chiếc đỉnh nhỏ này tại sao lại theo mình xuyên không, còn sáp nhập vào trong tâm trí của chính mình?

    Sương mù khuếch tán càng ngày càng nhiều, ngày càng trở nên êm dịu hơn, chỉ chốc lát sau, được não vực hấp thụ từng chút, mỗi lần hấp thụ một phần, não vực liền mở rộng thêm một ít.

    Lâm Thần mở mắt ra, trong lúc nhất thời càng cảm giác tinh thần thoải mái, hai con mắt như hai ngôi sao, tất cả trước mắt thay đổi càng rõ ràng, hai lỗ tai càng thêm thông tuệ, thậm chí là âm thanh cách nhau khá xa giờ khắc này cũng có thể nghe được rõ ràng như gần ở bên tai vậy.

    Khi người đứng đầu thay đổi xiềng xích của nó, nó trở nên nhanh nhẹn hơn, nhanh hơn và nhận tầng trở nên cấp tính hơn.

    "Chiếc đỉnh nhỏ này tựa hồ rất có ích lợi đối với ta!"

    Lịch sử của chiếc đỉnh nhỏ ba chân này, Lâm Thần kiếp trước cũng không biết rõ ràng, không biết từ thế hệ tổ tiên đã bắt đầu truyền thống này, nó đã được truyền lại trong tay của chính mình, bởi vì đối với luyện quyền rất có ích, Lâm Thần vẫn luôn mang theo bên cạnh.

    Giờ khắc này, đỉnh nhỏ ba chân tỏa ra sương mù khiến Lâm Thần rất thoải mái, lợi ích nó mang đến thật là không cách nào có thể nói bằng lời.

    Suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không thể biết rõ chuyện này là thế nào, Lâm Thần cũng không thèm nghĩ ngợi nữa, vươn mình rời khỏi giường, rửa mặt rồi xách kiếm đi tới trong sân.

    "Ba tháng sau chính là thời điểm xông vào bí cảnh Thiên La sơn, ta nhất định phải mau chóng tăng cao thực lực."

    Trong ký ức của Lâm Thần, cảnh giới cao nhất của võ học tổng cộng chia làm chín tầng, tầng một luyện da, tầng hai luyện thịt, tầng ba luyện gân, tầng bốn luyện cốt, tầng năm luyện tủy, tầng sáu luyện máu, tầng bảy luyện tạng, tầng tám luyện tinh, tầng chín luyện khí. Trong đó Luyện Thể cảnh là cơ sở bắt đầu của thời kỳ tu luyện.

    Sau Luyện Thể cảnh chính là Thiên Cương cảnh.

    Trong sân, Lâm Thần cầm kiếm đứng lặng, trong miệng tự nói:

    "Tiền thân của ta khi tiến vào Thiên Cực tông trước sau vẫn luyện tập Thất Tinh liên hoàn kiếm, mà đã học được tầng thứ nhất đến tầng thứ sáu, chỉ là vẫn còn ở mặt trên của tầng thứ bảy, trước sau không thể luyện thành."

    "Thanh kiếm này được chia thành bảy tầng, kiếm chiêu thi triển ra bảy tầng kéo dài không dứt, luyện tới đại thành, có thể thả ra chiều dài kiếm khí hơn một thước, uy lực vô cùng lớn. Trong trí nhớ của ta, đã từng có đệ tử dựa vào Thất Tinh liên hoàn kiếm thả ra kiếm khí mạnh mẽ, đánh bại cao thủ hơn hai cảnh giới. Mà tiền thân sở dĩ bái vào Thiên Cực tông vẫn luyện tập Thất Tinh liên hoàn kiếm này, chính là muốn luyện tới đại thành Thất Tinh liên hoàn kiếm, sau đó xông vào bí cảnh Thiên La sơn."

    Lâm Thần khẽ lắc đầu:

    "Xông vào bí cảnh Thiên La sơn phần lớn đều là các đệ tử ngoại môn Luyện Thể cảnh tầng thứ tám, tầng thứ chín đỉnh cao, Thất Tinh liên hoàn kiếm này e là vẫn chưa đủ để đối phó."

    Lâm Thần nhắm mắt lại, triển khai tâm pháp đồ Thất Tinh liên hoàn kiếm ở trong đầu, chỉ chốc lát sau hai con mắt của hắn đột nhiên mở, trong tay Tinh Cương kiếm đâm ra, triển khai Thất Tinh liên hoàn kiếm tầng thứ nhất, lần này thi triển ra động tác thật nhẹ nhàng, cảm giác vô cùng tự nhiên không gượng gạo như Lâm Thần trước đây.

    Giống như nước chảy thành sông.

    Này!

    Một chiếc lá rụng lướt qua bị Tinh Cương kiếm chém thành hai nửa, tạo ra một tiếng kêu nhẹ.

    Lâm Thần dường như không nghe thấy, vẫn cứ triển khai Thất Tinh liên hoàn kiếm.

    Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba... tầng thứ sáu, tầng thứ bảy!

    Dần dần, Lâm Thần thi triển Thất Tinh liên hoàn kiếm thoát khỏi ràng buộc, động tác càng lúc càng nhanh, nó di chuyển càng lúc càng nhanh, càng linh hoạt hơn, giống như đã vô cùng hiểu biết về Tinh Cương kiếm, thực hiện luyện tập hàng trăm ngàn lần.

    Triển khai Thất Tinh liên hoàn kiếm đến tầng thứ bảy, một đạo kiếm khí có chiều dài gần một thước từ bên trong Tinh Cương kiếm lao ra, bắn phá trên một tảng đá khổng lồ.

    Ầm!

    Tảng đá nổ tung.

    "Cuối cùng đã luyện thành!"​
     
    buinhi99 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Kiếm Thần
    Tác giả: Hắc Ám Hỏa Long
    Chương 3: Khiêu chiến

    Dịch giả: Nhóm Hoa Tư Dẫn
    Nguồn: iread

    Sau khi thu kiếm Lâm Thần đứng bất động, con ngươi của Lâm Thần liền hiện lên một niềm vui sướng cùng khó tin: "Lúc trước chỉ có thể luyện đến tầng thứ bảy của Thất Tinh liên hoàn kiếm, bây giờ ta chỉ luyện tập một lần thôi mà không ngờ lại có thể luyện thành công một cách dễ dàng đến như vậy?"

    Không suy nghĩ nhiều Lâm Thần lập tức luyện tập lại một lần nữa, kiếm pháp thi triển càng ngày càng điêu luyện hơn, đường kiếm mượt mà như đang lướt trên mặt nước. Chỉ có điều hắn không biết rằng trong lúc luyện tập Thất Tinh liên hoàn kiếm thân thể bất ngờ phát sốt, linh khí từ bốn phía của trời đất giống như đã tìm thấy được một chỗ thoát khí vậy, điên cuồng tiến vào thân thể của hắn.

    Pặc... Pặc... Pặc!

    Một âm thanh giống hệt như âm thanh rang đậu vang lên khiến một người đang đắm chìm luyện kiếm như Lâm Thần liền thức tỉnh.

    "Hoàn cảnh tu luyện Luyện Thể cảnh tầng thứ tư đỉnh cao lại bị phá hỏng?"

    Lâm Thần ngây người nhưng sau đó thì lại rất vui mừng. Tu vi từ Luyện Thể cảnh tầng thứ tư sơ kỳ trong lúc hắn luyện kiếm đã đột phá lên Luyện Thể cảnh tầng thứ tư đỉnh cao.

    Nếu là thường ngày, hắn muốn tu luyện thành công được một tầng phải mất khoảng từ năm đến sáu tuần. Thậm chí là có dùng Bồi Nguyên dịch, Linh Nguyên hoàn hỗ trợ thì cũng phải mất từ ba đến bốn tuần, lúc đó thì có thể tu luyện nâng thêm được một tầng.

    Tuy nhiên trong lần luyện kiếm này đã có được sự đột phá, so với trước kia thì tốc độ tu luyện không biết đã tăng nhanh hơn bao nhiêu lần rồi.

    Lâm Thần thở dài một hơi, đè nén kích động trong lòng xuống, mắt nhắm chặt cảm nhận bên trong đan điền có từng sợi từng sợi của chân khí, không những gia tăng rất nhiều công lực mà quan trọng hơn hết chính là hơi thở đã ổn định hơn lúc trước, sau khi tu luyện thành công thì cần phải luyện tập vững chắc.

    Xương cốt toàn thân lại càng cứng rắn hơn, hắn đã đạt đến giới hạn cao nhất của tu luyện xương cốt.

    Quá trình tu luyện xương cốt của Luyện Thể cảnh tầng thứ tư đã luyện thành, bước tiếp theo chính là tiến đến tu luyện tủy của tầng thứ năm. Nhưng chẳng qua công lực tu luyện của ta vừa mới lên cấp, không phù hợp với mức độ tu luyện quá nhanh, không những không tốt đối với sức khỏe mà ngược lại là hại thân. Lâm Thần mở to mắt, nhìn xa xăm sau đó nở một nụ cười trên gương mặt.

    Không thể luyện thành chân khí nhưng chiêu thức võ thuật lại có thể luyện được. Vừa nãy luyện tập Thất Tinh liên hoàn kiếm, ta lại dễ dàng phá vỡ điểm mấu chốt, luyện thành công tầng thứ bảy, đưa ra được những chiêu thức lợi hại có thể đỡ được hàng trăm tấn đá!

    Nếu như ta nhớ không sai, bên trong Tàng Thư Các ngày nay vẫn còn rất nhiều sách võ thuật cao cường, ta lại càng muốn đi xem, nói không chừng lại có thể thu hoạch được một số lợi phẩm.

    Nghĩ đến đây, Lâm Thần trong lòng lại không còn kiên nhẫn được nữa, ăn xong liền nóng nảy chạy nhanh đến Tàng Thư Các ở giữa núi.

    ...

    Tàng Thư Các trải dài trên một vùng đất toàn màu xanh nằm ở lưng chừng núi.

    Người xếp hàng trước cửa của Tàng Thư Các đông nghẹt, để vào bên trong Tàng Thư Các chọn ra được một số loại sách có giá trị và hiếm gặp. Ngoài ra cũng có một số người giống như Lâm Thần vào Tàng Thư Các chỉ để tìm sách quý thôi.

    Trong lòng Lâm Thần cảm thấy hưng phấn nhìn một loạt lên các giá sách to lớn bên trong Tàng Thư Các, đang chuẩn bị tiến vào thì có một âm thanh lạnh lùng lại được vang lên từ phía sau lưng của hắn.

    - Lâm Thần, ngươi đứng lại ngay cho ta!

    Lâm Thần dừng bước, hướng mắt nhìn về phía sau, lại nhìn thấy trên con đường nhỏ có ba thanh niên đang đi tới, người thanh niên đi đầu có một hàng chân mày rậm rạp đang nhìn chằm chằm vào người hắn.

    - Ngươi thật sự đã đột phá?

    Ngay tại lúc này, ba người thanh niên hung dữ này đã đi đến trước mặt Lâm Thần.

    Ba người đi lướt qua đều bị giật mình khi cảm nhận được hơi thở của Lâm Thần.

    - Cái tên tiểu tử này ba ngày trước rõ ràng chỉ mới là Luyện Thể cảnh tầng bốn sơ kỳ thôi mà, sao hôm nay lại có thể đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ bốn hậu kỳ!

    Ba người nhìn nhau.

    Cần phải biết rằng một tháng trước Lâm Thần mới tiến vào tu luyện Luyện Thể cảnh tầng thứ tư đỉnh cao, chỉ vỏn vẹn có một tháng mà Lâm Thần đã có thể tu luyện thành công thì thật sự không tồi.

    - Chỉ là may mắn mà đột phá được thôi, dựa theo tư chất của hắn ta cho dù có đột phá tu vi, thực lực cũng không mạnh đến đâu cả.

    Ba tên thanh niên hung dữ cảm thấy bất an trong lòng khi nhìn thấy biểu cảm nhàn nhã của Lâm Thần, trầm ngâm lạnh lùng một tiếng nói:

    - Lâm Thần, ngươi nên biết lý do tại sao hôm nay chúng ta lại đến tìm ngươi.

    - Ta không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với các ngươi.

    Trong giây lát ánh mắt của Lâm Thần lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại trở về như bình thường, thần sắc cũng như mọi ngày.

    - Ta cũng không có hứng thú để biết các ngươi tìm ta để làm gì, ta chỉ biết một điều rằng: Chó ngoan thì không cản đường, các ngươi ngay bây giờ biết điều thì tránh khỏi mắt ta ngay, ta sẽ còn có thể tha thứ được cho các ngươi lần này.

    Nếu như Lâm Thần nhớ không sai thì ba tên thanh niên hung dữ đó mấy ngày trước đã làm "tiền thân" của hắn bị thương và là ba người đã cướp Bồi Nguyên dịch.

    Người thanh niên có hàng chân mày rậm tên là Lý Xuyên, còn hai người kia là hai đệ tử ngoại môn đi theo hắn ta học việc.

    Trong ký ức của Lâm Thần thì Lý Xuyên chính là người ỷ vào việc mình có một người đại ca là đệ tử nội môn, bình thường hay đi cướp bóc Bồi Nguyên dịch của các đệ tử ngoại môn không hề có thế lực che chở phía sau, nếu như có ai cả gan không giao nộp Bồi Nguyên dịch thì phải nộp tiền bồi thường gấp đôi, lúc trước hắn ta đã dùng quyền lực để thu tiền bồi thường, lần này Lý Xuyên gặp Lâm Thần chính là tự lấy đá đập vào chân mình.

    Chẳng qua, Lâm Thần của lúc trước cũng đã có một lần dám từ chối, huống hồ gì là Lâm Thần của ngày hôm nay?

    Ba người bọn Lý Xuyên khi nghe Lâm Thần nói đến câu này đã nổi cơn giận, hai người thanh niên kia đang tức giận chỉ muốn tiến lên để dạy dỗ Lâm Thần, chỉ là đã bị Lý Xuyên dùng tay cản lại.

    Hắn ta kêu lên một tiếng cười nói.

    - Thật sự không nghĩ đến, mới không gặp nhau có ba ngày mà ngươi lại có bản lĩnh cao đến vậy, ngươi dám tạo phản với ta à.

    - Cũng tốt, nhân dịp ngươi đã khai thông thành công thì hôm nay Lý Xuyên ta sẽ cùng ngươi bồi dưỡng, nếu như ngươi có thể đỡ nối ba chiêu của ta thì từ nay về sau ta sẽ không đến tìm ngươi làm phiền nữa nhưng nếu ngươi thua thì hãy quỳ xuống xin tha, sau này phải ngoan ngoãn mà giao nộp không chỉ là một bình mà là hai bình Bồi Nguyên dịch ra.

    Lý Xuyên chuẩn bị tư thế ứng chiến nhìn Lâm Thần, công lực tu luyện của hắn ta vốn dĩ cao hơn Lâm Thần hai bậc, hắn chính là Luyện Thể cảnh tầng thứ năm trung kỳ, huống hồ vừa nãy mới cướp thành công một lượng lớn đan dược, đừng nói là ba chiêu, hắn ta tin chắc rằng chỉ cần một chiêu thì Lâm Thần sẽ bại trận.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Kiếm Thần
    Tác giả: Hắc Ám Hỏa Long
    Chương 4: Thất Tinh Liên Hoàn Kiếm

    Dịch giả: Nhóm Hoa Tư Dẫn
    Nguồn: iread

    Lâm Thần nhìn thoáng qua Lý Xuyên, cười lạnh mà nói:

    - Tông môn là đưa đan dược cho ta, vốn dĩ đó là của ta, ngươi là cái thá gì, ta tại sao phải giao nộp cho ngươi? Ngoài ra, ta nhắc nhở ngươi thêm một lần nữa, ngay lập tức biến mất khỏi mắt ta, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.

    - Được, ngươi có bản lĩnh!

    Lý Xuyên tức giận, sắc mặt đanh lại.

    - Tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Hôm nay ta không dạy dỗ ngươi, làm cho ngươi phải nằm liệt trên giường suốt ba tháng liền thì ta sẽ lấy tên của mình viết ngược lại!

    Lời nói vừa nói ra, liền thấy thân thể của Lý Xuyên chuyển động, tiến lên phía trước thì hai tay bị Lâm Thần chụp lại ngay lập tức!

    - Là Bạch Cốt Chảo!

    Chiêu thức võ thuật cao đẳng.

    Những người đang quan sát cuộc thi đấu của Lý Xuyên liền trở nên phấn khích mà hò hét.

    - Lâm Thần ngươi chết chắc rồi.

    Lâm Thần liền lùi người về phía sau, đầu ngã về phía trước.

    - Nếu như ngươi muốn tìm đến cái chết thì ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn.

    Tuy rằng đối phương có tu vi cao hơn Lâm Thần nhưng võ công lúc trước của Lâm Thần đều là do tổ sư truyền lại thì việc đối đầu với Lý Xuyên cũng không có khó khăn gì.

    Keng!

    Tiếng bảo kiếm vang lên.

    Chuyện gì thế này?

    Ngay lúc này, Lý Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng. Trong nháy mắt Lâm Thần rút kiếm ra, thần khí của thanh bảo kiếm tỏa ra tạo cho Lý Xuyên một áp lực lớn. Chuyện này từ trước đến nay vẫn chưa xảy ra bao giờ.

    Nhìn thấy Lý Xuyên ngây người, Lâm Thần liền đứng yên, vẻ mặt nhàn nhã mà nói:

    - Nếu biết sợ rồi thì hãy mau biến mất khỏi mắt ta, ta không có thời gian lãng phí cùng các ngươi ở nơi này.

    - Ngươi đi chết đi.

    Lý Xuyên tức giận, gầm lên một tiếng, cả người bắt đầu hướng về phía trước, một tay đánh từ dưới lên, một tay đánh từ trên xuống mà một người bình thường không thể nào làm được.

    Móng vuốt của Lý Xuyên xuất ra những chiêu thức mạnh mẽ và đầy khí lực. Nếu như đổi lại là đệ tử của hắn ta thì tất nhiên là không có cách nào có thể đỡ nổi chiêu này của Lý Xuyên, thậm chí là còn bị trọng thương. Nhưng thật đáng tiếc, người hắn ta gặp phải lại là Lâm Thần.

    Trong lúc Lý Xuyên đang sử dụng những móng vuốt sắc nhọn tấn công vào người Lâm Thần, thân thể của Lâm Thần di chuyển, thanh bảo kiếm trong tay Lâm Thần liền lóe sáng lên, ánh sáng thần khí phát ra từ thanh bảo kiếm kéo dài đến cả một mét, khiến cho những người đang đứng cạnh Lý Xuyên bị thổi bay đi mất.

    Đúng lúc Lâm Thần vừa mới học được tầng thứ bảy của Thất Tinh liên hoàn kiếm.

    - A…

    Một âm thanh vang lên, miệng của Lý Xuyên trong ngoài đều là máu tươi, thân thể bị đánh bay, ngã xuống một bậc thang cách đó không xa, miệng phun ra một bãi máu tươi, gương mặt trở nên trắng bệch.

    Hai người đứng kế bên Lý Xuyên đang chăm chú quan sát, trong một phút đã trở nên ngây người, không biết có nên tin vào những gì đang nhìn thấy không, mở mắt thật to kinh ngạc mà nhìn Lâm Thần.

    - Cái này... cái này, Lâm Thần đã xuất chiêu thức gì mà lại có thể thổi bay Lý Xuyên ca thế?

    Hai người kia đứng lặng người quên luôn cả việc phải đi hỗ trợ Lý Xuyên một tay. Cũng khó mà trách hai người đó được, trong ấn tượng của họ, thiên phú võ học và sức lực của lâm Thần đều rất bình thường không có gì đặc biệt, đừng nói đến việc bại trận dưới tay đệ tử Luyện Thể cảnh tầng thứ năm đỉnh cao, cho dù là có thi đấu cùng với đệ tử cùng trình độ đi chăng nữa thì chưa chắc đã thắng được.

    Mà trong thời khắc này, Lâm Thần lại chỉ cần xuất một chiêu liền đánh bay Lý Xuyên - người có tu vi cao hơn hắn ta tận hai cấp.

    Không màng đến sự kinh ngạc của hai người, Lâm Thần nâng một tay lên, "sặc" một tiếng, Tinh Cương kiếm đã được thu vào trong vỏ kiếm. Bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên khiến hai người đang bất ngờ và kinh hãi bừng tỉnh. Hai người trố mắt nhìn Lâm Thần rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Lý Xuyên hỗ trợ một tay.

    - Đồ xấu xa! Cái tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi, lại dám gài bẫy ta.

    Lý Xuyên khi vừa bị đánh ngã chỏng gọng, trong phút chốc liền lớn giọng chửi mắng, sắc mặt cực kỳ tức giận. Xem ra, nếu như không phải Lâm Thần đột nhiên ra tay bất ngờ, thì hắn ta làm sao có thể bị một tên tu vi còn thấp hơn đệ tử của mình đánh bay.

    - Còn cả hai tên ngu đần kia!

    Nhìn thấy hai tên tùy tùng bên cạnh làm một bộ dáng sợ hãi đối với Lâm Thần, Lý Xuyên càng thêm tức giận nói:

    - Còn không mau đánh hắn bầm dập cho ta!

    Lý Xuyên đau đến nhe răng méo miệng, nơi ngực hắn có một vết kiếm thật dài, máu thịt lẫn lộn đau đớn cực kỳ, trong thời gian ngắn không có cách nào khỏi được, làm cho hắn càng tức giận hơn.

    - Xuyên ca, cái tên tiểu tử kia nói cho cùng cũng là thấp hơn ngươi hai tầng, mà bây giờ ngươi lại không phải là đối thủ của hắn… Theo ta thấy, chúng ta nên quay về tìm huynh đệ Lý Sơn. Sau đó lại tìm hắn tính sổ...

    Nghe xong, những người khác liền ngỡ ngàng và kinh ngạc, chỉ là chữ cuối cùng kia vẫn chưa được thốt ra đã bị Lưu Xuyên giáng một cái bạt tai.

    - Mau biến đi cho ta!

    Miệng của Lý Xuyên rung lẩy bẩy.

    Hai người giật mình, vâng vâng dạ dạ, bất đắc dĩ nhìn về hướng Lâm Thần, không cần biết lúc nãy Lý Xuyên có phải bất cẩn hay không. Nhưng cuối cùng thì vẫn bị Lâm Thần đánh bại rồi, đặc biệt phải biết rằng Lâm Thần so với Lý Xuyên thì Lâm Thần là người tu luyện thấp hơn hai cấp, lại có khả năng đánh bại một người có tu vi cao hơn mình hai cấp, thì sức mạnh của hắn ta cũng không phải dạng vừa đâu.

    Còn hai người bọn họ, bởi vì tu luyện mới chỉ tới Luyện Thể cảnh tầng thứ năm sơ kỳ, thực lực so với Lý Xuyên còn thua xa thì làm sao có thể là xứng làm đối thủ của Lâm Thần?

    - Hả?

    Nhìn thấy hai tên tùy tùng kia đang đi tới, Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, hai con ngươi lạnh lùng nhìn sang.

    Hai người tay chân rung lẩy bẩy, tim đều giống như bị moi hết ra ngoài. Chỉ e là Lâm Thần sẽ bất thình lình mà rút kiếm ra đối phó với bọn họ bằng những chiêu thức kỳ dị đó nhưng lại có một sức công phá rất mạnh của bảo kiếm.

    Một lúc sau, trên sân liền tràn ngập thuốc súng, bầu không khí nghiêm nghị, dường như chỉ cần thêm một khắc nữa thôi là sẽ có một trận đánh nhau.

    Ngay chính thời khắc này, bất ngờ một ông lão mặc y phục trắng bước ra từ trong Tàng Thư Các, sắc mặt khó coi nhìn sang Lâm Thần và ba người còn lại.

    - Các người thật to gan lớn mật mà, lại dám ở trước cửa Tàng Thư Các mà dùng binh khí đánh nhau!

    Ba người bọn Lý Xuyên quay đầu lại nhìn thấy ông lão mặc áo màu trắng, sắc mặt liền thay đổi.​
     
    buinhi99 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Kiếm Thần
    Tác giả: Hắc Ám Hỏa Long
    Chương 5: Khai khiếu

    Dịch giả: Nhóm Hoa Tư Dẫn
    Nguồn: iread

    "Hơi thở thật mạnh! Tu vi của lão giả này không biết đã đạt đến cảnh giới gì rồi?"

    Lâm Thần rùng mình hướng mắt nhìn lão giả mặc áo bào trắng kia.

    "Nếu như bây giờ đối đầu với lão, sợ là mình sẽ không đủ sức đánh trả!"

    Hai tên tay sai của Lý Xuyên, sắc mặt cũng biến đổi khi nhìn thấy lão giả mặc áo bào trắng xuất hiện, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt bớt nặng nề hơn nhiều. Lão giả áo bào trắng là trưởng lão của Tàng Thư Các, thực lực thâm sâu khó đoán, địa vị trong Thiên Cực tông không thấp, bọn họ cũng không dám đối phó với Lâm Thần ngay trước mặt lão.

    Tất nhiên, đối với hai người mà nói là bớt đi một trận đấu kịch liệt.

    Nhưng cách đó không xa, vẻ mặt của Lý Xuyên tức đến nổ phổi, sau khi nhìn thấy lão giả áo bào trắng, hai con mắt đảo qua đảo lại nước mắt nước mũi kêu khóc, bộ dạng biến đổi đến kinh ngạc.

    - Trưởng lão, Lâm Thần kia không nể tình đồng môn, nhẫn tâm ra tay với đệ tử, thậm chí còn muốn ở đây chém chết đệ tử, nhát kiếm trên ngực đệ tử có thể làm chứng, Vương Lâm và Lý Lương cũng có thể làm chứng, khẩn cầu trưởng lão làm chủ.

    - Chính mình nhẫn tâm ra tay trước? Còn đòi làm chứng sao?

    Lâm Thần cười lạnh một tiếng.

    Lý Xuyên không biết xấu hổ, rõ ràng trước đó là hắn khiêu khích trước, giờ lại nói chính mình mưu sát đồng môn.

    Hai tay sai của Lý Xuyên một bên nghe lỏm có chút sững sờ, một trong hai người cười gian một tiếng, ánh mắt chợt lóe lên nói:

    - Trưởng lão, đệ tử Vương Lâm có thể làm chứng, chính là Lâm Thần đả thương Xuyên ca.

    - Đúng đó, đệ tử Lý Lương cũng có thể làm chứng, nếu như ban nãy không phải Vương Lâm và con ra sức ngăn cản, e là Xuyên ca đã bị Lâm thần chém chết ở đây rồi.

    - Việc này là thật chứ?

    Nghe xong ba người bọn họ nói, sắc mặt lão giả áo bào trắng tối sầm lại, Thiên Cực tông quy định rất rõ ràng, giữa những đệ tử đồng môn không được phép giết nhau, mà giờ lại có đệ tử gan to bằng trời, biết quy định vẫn phạm!

    - Thưa trưởng lão, việc này là do ba người bọn họ khiêu khích trước, cũng là Lý Xuyên động thủ trước, đệ tử chỉ tự vệ, sở dĩ đệ tử đả thương Lý Xuyên là vì đệ tử vừa học được Thất Tinh liên hoàn kiếm, chưa làm chủ được lực đạo, lúc xuất kiếm không cẩn thận đả thương hắn.

    Lâm Thần hơi cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói.

    - Ngươi nói dối! Trưởng lão, lời của Lâm Thần không đáng tin, trước đó hắn thừa dịp đệ tử không chú ý, bất ngờ rút ra thanh kiếm dài gần một trượng, hắn không làm chủ được lực đạo chỗ nào, xem ra là cố ý còn có thể nghe được.

    Lý Xuyên nghe vậy, liền phản bác.

    - Bất ngờ rút kiếm dài gần một trượng?

    Nghe xong hai người nói, lão giả áo bào trắng không lớn tiếng quát Lâm Thần như Lý Xuyên dự tính, trái lại vẻ mặt có vẻ vui.

    - Lâm Thần, ngươi quả thực đã luyện thành Thất Tinh liên hoàn kiếm?

    Lâm Thần gật đầu.

    - Vừa mới luyện thành.

    - Làm một lần cho ta xem.

    Trong ngữ khí của lão giả áo bào trắng, có một cảm giác không thể chờ đợi được nữa.

    - Vâng.

    Lâm Thần cười nhạt một tiếng, rút kiếm ra bước một bước về phía trước, tay phải cầm kiếm đâm chéo một đường, chỉ một thoáng, ánh kiếm đã phản chiếu bốn phía, lúc luyện đến tầng thứ bảy thì bắn nhanh một đạo kiếm khí dài gần một trượng, vọt thẳng lên trời, khiến cho ba người bọn Lý Xuyên sợ hết hồn.

    Thu kiếm lại, vẻ mặt Lâm Thần vẫn bình thản.

    - Ha ha, được lắm, quả là khiến cho người khác bất ngờ, tuy kiếm pháp này chỉ thuộc trung đẳng, nhưng độ khó khi luyện không thua gì võ thuật thượng đẳng, mấy năm qua đều không có ai luyện đến tầng thứ bảy, không ngờ ngươi lại luyện thành công.

    Thấy tình hình này, lão giả áo bào trắng nhất thời cười ha hả, mừng không nói lên lời.

    Ông ta gật đầu tán thưởng, lại nói tiếp.

    - Người có thể luyện thành tầng thứ bảy, là người có thiên phú hơn người, trước kia tên tiểu tử nhà ngươi thiên phú bình thường, không ngờ lâu dần cũng thông suốt thành tài, xem ra cũng là một nhân tài tốt, sau này có vấn đề gì cứ đến tìm ta.

    - Đa tạ trưởng lão, đệ tử nhất định sẽ nhớ lời chỉ dạy của trưởng lão.

    Lâm Thần sau khi cúi đầu khiêm tốn, tiếp tục nói.

    - Trưởng lão, đệ tử còn có một chuyện bẩm báo.

    - Ồ, có chuyện gì cứ nói.

    Lão giả áo bào trắng gật đầu, liếc mắt qua Lý Xuyên một cái, lại thấy bộ dạng hoang mang của hắn, nhất thời hừ lạnh một tiếng, trong lòng có suy tính rồi.

    - Mấy ngày trước, lúc đệ tử nhận lấy Bồi Nguyên dịch của tông môn, bị Lý Xuyên ám hại, muốn cướp Bồi Nguyên dịch của đệ tử, căn bản đệ tử muốn khoan dung độ lượng, nhưng bọn họ hùng hổ dọa người, vu khống đệ tử, mong trưởng lão làm chủ.

    Lâm Thần ngừng một chút, đủng đỉnh nói.

    - Ngươi nói láo.

    Lâm Thần vừa nói xong, Lý Xuyên một bên đã gào lên.

    - Ngươi im miệng lại cho ta.

    Sắc mặt lão giả áo bào trắng tối sầm lại quát.

    Cả người Lý Xuyên run lên, suýt chút nữa ngã quỵ trên đất, lão giả áo bào trắng là trưởng lão của Tàng Thư Các Thiên Cực tông, tu vi thâm hậu, chí ít là trên Thiên Cương cảnh, Lý Xuyên luyện đến Luyện Thể cảnh tầng thứ năm mới có thể chống đỡ được.

    Lão giả áo bào trắng thấy bộ dạng nhu nhược của Lý Xuyên, sắc mặt càng khó coi, hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Lý Xuyên, ngươi còn muốn che đậy đến khi nào!

    - Đệ… đệ tử biết sai.

    Nghe lão giả áo bào trắng quát xong, sắc mặt Lý Xuyên nhất thời càng thêm trắng, hai đầu gối run rẩy nói.

    - Hừ, ba người các ngươi ra tay với đệ tử đồng môn, lại còn vu cáo đệ tử đồng môn, theo quy môn, nên đến hình đường nhận hình phạt, nhưng ta lượng thứ cho các ngươi vi phạm lần đầu, phạt ba ngươi bồi thường cho Lâm Thần ba trăm linh thạch hạ phẩm, các ngươi có tiếp nhận hay không?

    Sắc mặt lão giả áo bào trắng khó coi hừ một tiếng. ​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)