Sắc Tuyệt Thế Hảo Yêu - Xích Tuyết - Q6C12

  1. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 1
    Chương 5: Quỷ vật có thể nuôi trong nhà

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện



    Chỉnh lại sắc mặt, Lý Vân buông tay nói:
    - Thứ cho ta nói thẳng, trong phòng làm việc của ông, thậm chí cả công ty đều rất sạch sẽ… Cũng không có vật thể bẩn thỉu nào. Chí ít, ta không ngửi thấy được chút khí tức không ổn nào.

    Nhâm Cường nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vẻ mặt trong lúc đó tràn ngập lo lắng:
    - Ta phải làm gì bây giờ? Có phải hay không là cậu…
    Nhâm Cường vốn định nói, ta cũng không ngửi được mùi vị nào, cậu làm sao có thể ngửi được? Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại cảm thấy không thích hợp. Cho dù hắn không tin Lý Vân, cũng phải tin tưởng Trí Hoằng đại sư chứ?

    Tuy Nhâm Cường không có nói ra, bất quá Lý Vân cũng đã nghe ra nghi vấn của hắn. Đều là mũi không sai, nhưng hắn lại là yêu quái. Trời sinh ra cái mũi cho hắn có thể ngửi được mùi vị của quỷ quái.

    - Nếu đã nhận tiền của ông, thì phải thay người giải trừ tai họa, nếu ta đã đáp ứng ông, chuyện này ta sẽ phụ trách đến cùng.
    Lý Vân nhàn nhạt nói.

    Nhâm Cường đan mười ngón tay lại với nhau, tâm tình hơi thả lỏng một ít:
    - Đã như vậy, vậy thì xin…vẫn còn có một việc, ta muốn nhờ cậu…

    Nói đến đây, biểu tình Nhâm Cường đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, làm cho Lý Vân cũng phải ngồi thẳng lên. Chỉ thấy Nhâm Cường nghiêm túc nói:
    - Chuyện này không được nói cho con gái của ta biết, Hiểu Nguyệt là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nàng chưa bao giờ tin tưởng các chuyện về quỷ thần, ta không hy vọng bởi vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với nàng.

    Cái rắm, người ta cũng biết rồi. Lý Vân không khỏi nhớ tới sự tình trước kia lớp trưởng Nhâm Hiểu Nguyệt mời hắn đến để vạch trần sự lừa gạt của tên thần côn.

    - Nàng đã biết.
    Hơi do dự một chút, Lý Vân vẫn là nói cho Nhâm Cường biết.

    Lý Vân cho rằng Nhâm Cường có thể sẽ sợ hãi, thật không nghĩ đến Nhâm Cường mặt không chút thay đổi nói:
    - Ai, biết cũng biết rồi. Trong giấy không thể bọc được lửa.
    Nhâm Cường biểu hiện ra rất hào hiệp, thế nhưng khóe mắt hơi co quắp lại, hiển nhiên, trong lòng của hắn vẫn có chút lo lắng.

    - Không sao, ta sẽ giải thích cho Nhâm Hiểu Nguyệt biết.
    Lý Vân nói.

    Nhâm Cường tiếp tục trầm mặc một hồi, lúc này mới trầm giọng nói:
    - Xin nhờ vào cậu. Đúng, chuyện này ta sẽ tự mình tính tiền cho cậu.

    Lý Vân nghe vậy nhức đầu, có vẻ so với hắn tên này còn muốn xấu hổ hơn.

    Người làm ăn chính là trực tiếp như vậy.

    Dừng một lát, Lý Vân đã tiến nhập thần côn vai giữa:
    - Dù sao cũng phải đảm nhiệm chuyện này, có mấy vấn đề ta phải hỏi ông một chút, đầu tiên, ta muốn biết ông có kẻ thù hay không?

    - Có thể cho ta biết vấn đề này cùng chuyện kia có quan hệ với nhau không?
    Nhâm Cường sững sờ một chút hỏi.

    - Có!
    Lý Vân gật đầu, nói tiếp:
    - Kỳ thực lần đầu tiên nhìn thấy ông, ta liền phát hiện ông bị một ít thế lực không sạch sẽ quấy nhiễu. Hơn nữa ta từng hoài nghi, đó không phải là vật thể hoang dại, mà là nuôi trong nhà. Hôm nay tới phòng làm việc của ông xem qua, ta càng thêm xác định phán đoán của mình. Hẳn là có người âm thầm sai quỷ vật đối với ông tiến hành quấy nhiễu.

    - Là như vậy à!
    Nhâm Cường nghe vậy, đem thân thể tựa ở trên ghế sa lon hơi nhắm mắt lại, như là đang suy nghĩ mấy thứ gì đó. Thật lâu sau, hắn mới mở mắt nói:
    - Muốn nói kẻ thù? Cũng chỉ có mấy nhà, đầu năm nay thương trường như chiến trường, việc buôn bán nào mà không phải đắc tội với người này người nọ.

    Nói đến đây, hắn cẩn thận hỏi:
    - Quỷ vật thật có thể nuôi trong nhà? Đây là một việc không thể tưởng tượng nổi, trong nhà nuôi con mèo con chó còn được chứ…Biến thái a…

    - Không phải biến thái...!
    Lý Vân đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhâm Cường nói:
    - Có người phải dựa vào cái này kiếm sống đấy.

    - Ta hiểu…
    Nhâm Cường đã hiểu trọng tâm câu chuyện nói tiếp:
    - Cậu muốn nói có đạo sĩ nuôi quỷ vật, mà có người lại thuê lão đạo sĩ kia đến đây hãm hại ta?

    - Người nuôi quỷ chưa chắc đã là đạo sĩ… Cũng có thể là Lạt Ma, hòa thượng, thậm chí là người ngoại quốc.
    Lý Vân âm thầm cười nói, Nhâm Cường nhất định đã xem nhiều quỷ vật trong nước, nên mới cảm thấy chỉ có đạo sĩ mới nuôi được quỷ. Thực tế thì không phải, thời điểm năm ngoái Lý Vân từ trong tay lão hòa thượng tiếp nhận một sinh ý, đối phương nuôi nhốt quỷ vật chính là một hòa thượng.

    - Chúng ta bây giờ nên làm gì?
    Nhâm Cường tâm tình lần thứ hai trở nên khẩn trương. Nhân loại đối với những vật không biết, luôn luôn tràn ngập cảm giác sợ hãi, mặc dù Nhâm Cường có rất nhiều sinh ý không tệ cũng không ngoại lệ.

    - Có ta ở đây, tất cả đều không cần lo lắng.
    Nói xong, Lý Vân liền đứng dậy cáo từ:
    - Ta nghĩ ta nên đi… Đây là một tờ linh phù, ông mang theo trong người, thời điểm quỷ vật tập kích ông, ta sẽ chạy tới. Quỷ vật không ra tay, ta cũng không thể làm được gì chúng.

    - Cái này rất quý đấy.
    Khi Nhâm Cường tiếp nhận lá bùa màu vàng kia, Lý Vân bồi thêm một câu.

    - Yên tâm, sau khi chuyện thành công, còn có hậu tạ.
    Nhâm Cường nói.

    Thấy biểu hiện của Nhâm Cường, Lý Vân rất hài lòng, hắn thậm chí không định nhắc tới khó khăn khi giải quyết việc này.

    - Xong việc rồi, đã đến lúc ta nên trở về.
    Lý Vân từ chối thiện chí của Nhâm Cường muốn đưa hắn về, đi nhanh về phía trước. Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Nhâm Cường bị người đẩy ra. Trước cửa một cô gái khoác áo lông hồng đứng đấy, cùng với bộ tóc ngắn thể hiện rõ sức sống thanh xuân. Trên khuôn mặt thanh tú ngũ quan phối hợp hài hòa. Lúc này, trên mặt cô gái có một tia tức giận cùng kinh ngạc.

    - Lý Vân, hóa ra cậu chính là tên thần côn lừa gạt tiền kia?
    Cô gái đó chính là con gái tổng giám đốc, trưởng lớp của Lý Vân- Nhâm Hiểu Nguyệt. Nàng biết đêm nay cha mình sẽ gặp mặt thần côn, cho nên vẫn mai phục ở sát vách gian phòng chờ, nàng muốn đích thân vạch trần bộ mặt của tên thần côn. Thế nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, thần côn lại chính là bạn học của mình.

    Nàng thậm chí còn từng mời hắn, cùng đi vạch trần âm mưu của tên thần côn. Nhưng Lý Vân lại lảng tránh.

    Lúc này nàng cũng hiểu vì sao hắn lại lảng tránh?

    Ngây người trong chốc lát, Lý Vân hướng phía lớp trưởng cười cười:
    - Là tớ…Bất quá tớ cũng không phải là thần côn, tớ tới là để giúp cha cậu. Lớp trưởng, chúng ta đi ra ngoài một chút đi…

    Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn cha mình, lại nhìn Lý Vân, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Không đợi Lý Vân nói gì nữa, nàng liền xoay thân thể lại giẫm giày cao gót bỏ đi.

    - Nhờ cậu khuyên nó hộ ta a.
    Nhâm Cường dặn dò một tiếng.

    - Yên tâm đi, ta sẽ giải thích với cô ấy.
    Lý Vân tự tin cười cười, đi nhanh về phía trước, đuổi theo.

    Trên đường, vẻ mặt Nhâm Hiểu Nguyệt rét lạnh, Lý Vân yên lặng đi sau lưng nàng, cũng không nóng nảy nói gì, ngược lại nhàn nhã mà nhìn người đi đường bốn phía.

    Nhâm Hiểu Nguyệt rốt cục không nhịn được, dừng bước, đôi mắt đẹp mở to lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân, tức giận mà chất vấn:
    - Cậu không định nói với tớ chút gì sao?

    Lý Vân còn chưa kịp hé răng. Khóe miệng Nhâm Hiểu Nguyệt đã hiện lên một nụ cười trào phúng:
    - Tại sao phải làm như vậy… Tớ biết cuộc sống của cậu rất khổ, nhưng cậu cũng không thể đi khắp nơi gạt người? Có khó khăn gì cậu có thể nói cho tớ biết, tớ có thể giúp cậ
    u mà.
     
    Last edited by a moderator: 13/11/14
    zen_1996 and dawnle like this.
  2. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 1
    Chương 6: Trò hay biểu diễn lúc nửa đêm

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Lời vừa nói ra, Lý Vân trong lòng nhất thời phiền muộn, nha đầu có hảo cảm này cho rằng mình vì cuộc sống bức bách nên phải đi làm cái nghề lừa đảo này.


    Đây rõ ràng là khinh người mà!

    - Lớp trưởng, hiện tại người đang gặp trắc trở là cha cậu, gia đình cậu. Mà tớ thì đang giúp đỡ các người đó.
    Lý vân nói:
    - Cậu đã từng hỏi tớ, rằng tớ có mê tín không? Tớ khẳng định, tớ không mê tín. Thế nhưng tớ phải nói cho cậu biết, trên thế giới xác thực tồn tại một số thứ mà người thường không thể lý giải được.

    - Đủ rồi!
    Nhâm Hiểu Nguyệt căn bản không cho Lý Vân cơ hội giải thích, nàng cắt lời hắn rồi thở phì phì nói:
    - Bây giờ người ta lên vũ trụ như cơm bữa, vì cớ gì phải tin những thứ này. Bạn học ạ, hiện tại đã là thời đại nào rồi mà cậu vẫn còn nói với tớ mấy lời như vậy.

    - Nghe tớ nói này, mê tín là không thể tin, nhưng có nhiều thứ không hẳn là mê tín, cậu phải tin tớ. Vốn có việc này tớ không định nói cho cậu, nhưng có thể hôm nay cha cậu đúng là bị quỷ vật ám...

    - Không cần nói nữa, cậu nói bậy, coi chừng tớ báo cảnh sát!
    Nhâm Hiểu Nguyệt cho rằng Lý Vân rõ ràng nói xạo.

    Thấy Nhâm Hiểu Nguyệt thái độ kiên quyết, Lý Vân đành thôi, miễn giải thích nhiều lời.

    Hữu phụ trọng thác ( thân mang trọng trách )

    - Người trẻ tuổi, về thôi, ta tới giúp người làm rõ nguyên nhân...
    Lúc này, Nhâm Cường đi ô-tô cùng Trí Hoằng đại sư xuất hiện. Lão hòa thượng hướng về Lý Vân cười cười:
    - Về thôi.

    - Nha đầu kia rất ngoan cố, ông chưa hẳn có thể nói cho thông được đâu.
    Lý Vân nhỏ giọng nói.

    - Yên tâm, chuyện rất nhỏ.
    Lão hòa thượng tự tin cười, nói:
    - Cùng một lời, nhưng ngươi với ta nói ra hiệu quả bất đồng. Bởi vì ta với ngươi thân phận bất đồng, cách nói chuyện cũng bất đồng.

    Lý Vân nghe thấy vậy, trong lòng liền thoải mái hẳn ra.

    Đúng là với thân phận của lão hòa thượng, Nhâm Hiểu Nguyệt hẳn là sẽ tin a.





    Rốt cuộc lão hòa thượng cũng thuyết phục được Nhâm Hiểu Nguyệt, trên thế giới khoa học và huyền học là cùng tồn tại. Mê tín đúng là không thể tin, nhưng huyền học siêu hình là có tồn tại.

    Có điều Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn có chút nghi ngờ với thân phận thần côn của Lý Vân. Có lẽ là do ấn tượng ban đầu a, nàng cảm giác một đứa cô nhi như Lý Vân sẽ không xua đuổi được ma quỷ.

    Bất kể thế nào, Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi.

    Con người đối với những sự việc không biết đều luôn sợ hãi. Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ. Từ khi đại biểu nhân dân toàn quốc-Trí Hoằng đại sư cùng hắn giải thích về huyền học, Nhâm Hiểu Nguyệt bắt đầu có ý tránh né Lý Vân. Bởi vì, nàng luôn luôn cảm thấy trên người Lý Vân có chút gì đó tà ma. Những niềm nở nhiệt tình trước kia, bây giờ không còn sót lại chút gì.

    Đối với chuyện này, Lý Vân rất vui mừng, cũng rất phiền muộn.

    Mừng ở chỗ từ nay Nhâm Hiểu Nguyệt sẽ không dây dưa với mình nữa, buồn là mỗi ngày nhìn vào ánh mắt là lạ của Nhâm Hiểu Nguyệt, trong lòng đúng là có khó chịu.

    Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Lý Vân mong ngóng gặp được đồng loại, có thể thủy chung trước sau cùng không được thỏa nguyện. Có điều Nhâm Cường bên kia đã có tình hình mới.

    Tối hôm qua, khi đi qua bùa chú của lão hòa thượng, Lý Vân cảm ứng được có quỷ vật đang chần chừ ở bên cạnh hắn. Hôm nay là ngày âm, nửa đêm âm khí đại thịnh, sức mạnh của quỷ vật sẽ tăng gấp bội. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, độc thủ cuối cùng nhất định sẽ chọn đêm nay để hạ thủ Nhâm Cường.

    Buổi chiều, sau khi rời khỏi trường, Lý Vân vào một tiệm ăn trong thành phố làm một tô mỳ lấp đầy bụng, rồi lập tức xuất phát đến tập đoàn Minh Châu.

    Nhận được điện thoại trước đó, Nhâm Cường tự mình xuống lầu nghênh tiếp

    - Lý Vân, cậu tới là tốt rồi, từ khi nhận được điện thoại của cậu, trong lòng ta vẫn luôn luôn thấy bất an.
    Trên trán Nhâm Cường tràn đầy sầu lo:
    - Trời sắp tối, cần ta làm chút gì đó không?

    - Ông không cần tận lực làm cái gì cả. Ông chỉ cần như ngày thường ở lại làm thêm giờ, đồng thời an bài giấu ta ở chỗ nghỉ trong phòng ông là được.
    Lý Vân vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát 2 người đã vào thang máy lên phòng làm việc của Nhâm Cường.

    Bất ngờ đúng lúc này gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn Lý Vân. Nàng nhìn Lý Vân với ánh lành lạnh như vậy, thậm chí còn có chút coi nhẹ khinh thường.

    Lý Vân nhàn nhạt quét mắt qua Nhâm Hiểu Nguyệt, thái độ với nàng như không để ý. Có câu, không đấu với nữ nhân chẳng xấu mặt nào. Ông đây là yêu quái, chấp nhặt với một nha đầu như ngươi, chẳng phải tự hạ thân phận sao? (kiêu vl :v )

    Để công việc tiến hành thuận lợi, Lý Vân kiến nghị Nhâm Hiểu Nguyệt rời đi. Nhâm Hiểu Nguyệt sống chết thế nào cũng không chịu đi. Cha mình đang mang nguy hiểm, cho dù năm lần bẩy lượt yêu cầu vẫn chứng tỏ mình sẽ không gây thêm phiền phức.

    Lý Vân lạnh lùng nói:
    - Lớp trưởng, nếu như vì sự có mặt của cậu mà dẫn tới hàng loạt hậu quả, tớ không chịu trách nhiệm đâu.

    Nhìn khuôn mặt băng lãnh của Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt cắn môi, quật cường nói:
    - Tớ sẽ chịu trách nhiệm.

    - Chỉ mong vậy...
    Lý Vân nhàn nhạt nói một câu, rồi đi về hướng phòng nghỉ. Nhâm Hiểu Nguyệt do dự một chút, cũng theo Lý Vân tiến vào phòng nghỉ. Hai người lần đầu tiên đơn độc ở chung, cũng không có gì gọi là “củi khô lửa bốc”, trái lại bầu không khí trong phòng có chút khác thường, rất xấu hổ, rất buồn bực.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nhâm Cường lúc đầu có chút khẩn trương, có điều khi tập trung tinh thần vào hợp đồng đầu tư, hắn như quên chính mình đang ở trong hiểm cảnh đêm nay.

    Khi đó trong phòng nghỉ đôi bạn học không ai nói một lời. Nhâm Hiểu Nguyệt hi vọng Lý Vân có thể chủ động nói chuyện, còn Lý Vân thì đang tính toán trong lòng trận chiến sắp tới.

    Bầu không khí trong phòng lúc này đúng là rất buồn bực!

    - Keng!

    Kim giờ của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường đã chỉ số 12. Nửa đêm đã đến, lúc này Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều. Đồng thời, nàng cảm thấy bốn phía có chút gì đó u ám. Vô thức nàng hướng tới phía Lý Vân, thấy trên mặt hắn vẫn thản nhiên, không có biểu hiện gì quái dị.

    Trò hay đã bắt đầu! Lý Vân cũng không dám chậm trễ, hắn tỉ mỉ cảm ứng tình hình bốn phía, tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng phòng làm việc của Nhâm Cường gió thổi cỏ lay hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

    - Có sát khí!
    Đột nhiên, Lý Vân ngửi thấy trong không khí mùi máu tươi đậm đặc cùng sát khí rõ rệt. Không nghi ngờ, quỷ vật muốn động thủ. Đúng lúc này, phòng làm việc của Nhâm Cường phát ra tiếng kêu khủng khiếp. Nhâm Hiểu Nguyệt nghe được lập tức muốn mở cửa ra kiểm tra, Lý Vân liền ngăn nàng lại, nói:
    - Không được ra ngoài! Bên ngoài rất nguy hiểm, cậu ở đây, tớ đi cứu cha cậu.

    - Không được, tớ nhất định phải ra ngoài.
    Nhâm Hiểu Nguyệt tuy rằng sợ, nhưng vừa nghĩ tới cha mình đang trong hiểm cảnh, cái gì nàng cũng không quan tâm.

    Lý Vân lập tức hét lớn:
    - Đủ rồi! Nhâm Hiểu Nguyệt, nếu cậu vẫn không nghe lời, tớ sẽ không quản việc này nữa, có bản lĩnh thì cậu tự đi mà cứu đi!
     
    zen_1996 thích bài này.
  3. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 1
    Chương 7: Có đồng loại

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện


    Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Nhâm Hiểu Nguyệt cấp bách:
    - Lý Vân, cậu không thể đi, Trí Hoằng đại sư nói, chỉ có cậu mới có thể cứu cha của tớ, tớ cầu xin cậu, cậu nhất định phải đi cứu cha tớ. Tớ nghe cậu, mọi thứ đều nghe cậu, cậu bắt tớ làm cái gì tớ đều nguyện ý…Chỉ cần cậu bằng lòng cứu cha của tớ…

    - Nếu như cậu có thể yên lặng đợi tớ ở chỗ này, tớ sẽ chấp nhận.
    Lý Vân lạnh giọng nói.

    Nhâm Hiểu Nguyệt nghe vậy, tâm tình nửa ngày rốt cục cũng ổn định. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Vân, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu:
    - Lý Vân, có thể cho phép tớ ghé vào cửa nhìn được không?

    - Không được...!
    Lý Vân kiên quyết cự tuyệt:
    - Muốn cha cậu không có việc gì, thì hãy thành thật mà đợi ở chỗ này.

    Nhâm Hiểu Nguyệt thoáng cái tựa như quả bóng cao su bị xì hơi, ghé vào trên bàn, đầy bụng ủy khuất lầm bầm:
    - Kỳ thực người ta muốn nhìn một chút thôi là được mà? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    Lý Vân đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên ngoài cửa truyền tới một thanh âm bén nhọn. Thanh âm kia trong nháy mắt chui vào trong tai Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt, gắt gao đâm vào màng nhĩ, lập tức khiến đầu óc thống khổ vô cùng. Lý Vân lúc này vận yêu lực trong cơ thể, trong nháy mắt đem sự thống khổ áp chế xuống, mà Nhâm Hiểu Nguyệt thì khó có thể chịu được, nàng che cái lỗ tai, gần như té ngã xuống đất.

    - Đợi ở đây, đừng nhúc nhích...!
    Lý Vân căn dặn một câu, trong nháy mắt lập tức hướng ra khỏi cửa phòng. Chỉ thấy phòng làm việc đã là tràn ngập quỷ vụ , trong sương mù, du hồn lệ quỷ phiêu đãng, chẳng qua chúng nó cũng không trực tiếp thương tổn Nhâm Cường, mà là không ngừng kêu to, giống như là muốn Nhâm Cường gia tăng thống khổ.

    Lý Vân trong đôi mắt hàn quang bắn ra, khóe miệng nổi lên một tia cười nhạt, cắn đầu ngón tay, đầu ngón tay chảy ra một giọt máu màu vàng. Lập tức, Lý Vân mồm niệm chú ngữ, giọt máu kim sắc nhất thời trôi nổi giữa không trung. Đợi chú ngữ kia hoàn thành, Lý Vân dùng sức vung tay lên, giọt máu kim sắc nhất thời biến thành những viên bi thật nhỏ, trong khoảnh khắc lấp đầy cả gian phòng. Những viên bi kim sắc chạm vào trên người quỷ vật, ngay lập tức quỷ vật nhất thời kêu thảm vài tiếng, cả người hóa hơi nước, trong chớp mắt liền tiêu tan thành mây khói. Quỷ vật sau khi biến mất, thanh âm bén nhọn cũng dừng lại.

    Lý Vân gần đây trừ quỷ luôn làm như vậy.

    Dựa theo cách nói của Trí Hoằng lão hòa thượng , thái độ làm người của hắn, cứu thế thiện nhân, tích lũy công đức, yêu khí trên người đã dần dần biến mất, chậm rãi chuyển hóa thành Hạo Nhiên Chính Khí. Mà Hạo Nhiên Chính Khí đó chính là khắc tinh của Tà ma. Giọt máu màu vàng kia là một minh chứng tốt nhất.

    Nhâm Cường cũng đã giải thoát thỏi thống khổ. Hắn đi ra mà trên trán tràn đầy mồ hôi hột, cả người giống như hư thoát, trực tiếp tê liệt ngã xuống ghế, không nhúc nhích.

    Chẳng qua thấy Lý Vân ở đây, trong lòng của hắn yên ổn hơn nhiều.

    Sự tình cũng không có kết thúc ở đây.

    Bàn tay phía sau màn giật dây lũ quỷ vật cảm thấy ở hiện trường có cao nhân , không cam lòng tỏ ra yếu thế, lần thứ hai phái ra quỷ vật lợi hại hơn tập kích.

    Cùng so sánh với lũ quỷ vật trước, những quỷ vật này linh thể càng thêm cô đọng, hầu như cùng người bình thường giống nhau, chúng mang theo oán khí ngút trời, một đôi móng vuốt sắc nhọn lóe lên quang mang, điên cuồng hướng phía Lý Vân nhào tới.

    Lý Vân gặp lũ quỷ vật hung hăng này, trong lòng bỗng tức giận, lần thứ 2 cắn nát đầu ngón tay, lấy ra 2 giọt máu. Thời gian 2 giọt máu lơ lửng giữa không trung, vết thương trên ngón tay hắn đã khỏi hẳn, thậm chí một vết tích đều tìm không ra.

    Lý Vân vẻ mặt có chút quỷ dị, hai mắt hắn hơi khép lại, cười lạnh một tiếng:
    - Chút tài mọn.
    Hắn lần thứ hai niệm chú ngữ đem hai giọt máu xa ra nhau, bắn mạnh về phía lệ quỷ. Từ xa nhìn lại giống như mưa sao băng.

    Lý Vân đối phó với những quỷ vật này, chỉ cần dùng tinh huyết của mình, còn về phần chú ngữ kỳ thực là dùng để phân giải máu. Đây cũng do lão hòa thượng dạy hắn.

    Lũ lệ quỷ cũng không ý thức được rằng chính mình đang bị vây trong nguy hiểm, chúng gào thét hướng Lý Vân kéo tới, hoàn toàn không chú ý tới hai giọt máu màu vàng kia.

    - Chi Chi …!

    Khi những giọt máu màu vàng này chạm vào quỷ vật, phát sinh vài âm thanh, lũ quỷ vật lập tức hóa thành từng đạo khói trắng biến mất không thấy gì nữa.

    Mất đi quỷ vật yểm hộ, Khí tức của kẻ phía sau màn rốt cuộc bị Lý Vân ngửi được.

    Điều làm hắn kinh ngạc là đối phương lại là Yêu.

    Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt thật của đối phương, có điều Lý Vân đã ngửi được yêu khí nhàn nhạt, nhưng cũng rất chân thực.

    Chẳng qua trong nháy mắt đó hắn có chút hưng phấn.

    Quỷ vật biến mất hết, Độc thủ phía sau màn cũng ý thức được mình rơi vào nguy hiểm. Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, hắn dự định chạy trối chết rồi hãy nói. Thế nhưng lúc này Lý Vân đã tập trung vào khí tức của hắn, há có thể cho phép hắn đào tẩu.

    Theo nhận định, độc thủ này hẳn là trốn ở sát vách phòng làm việc của Nhâm Cường. Lý Vân giống như gió lốc chạy tới, tên đứng ở đó đang chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn trong nháy mắt bị hắn ngăn lại.

    - Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu.
    Lý Vân quét chân một cái đem tên nọ bức rời xa cửa sổ, nhìn kỹ, nhưng có chút ngoài ý muốn, vốn cho rằng đối phương bên kia có thể là khuôn mặt dữ tợn, quái vật răng nhọn móng sắc. Nhưng lại là một nam nhân đẹp trai dễ nhìn, khuôn mặt như dao gọt, bờ môi dày, vóc người khôi ngô, thập phần gợi cảm.

    Hóa ra yêu quái cũng có loại tuấn tú như thế này.

    Ngay khi Lý Vân ngây người, tên đẹp trai đã quơ một cây đao chém qua. Trong lúc nguy cấp, Lý Vân cũng chả quan tâm cái gì tiêu sái không tiêu sái, nghiêng người tránh gấp, tại chỗ lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh thoát nhát đao của tên đẹp trai. Tên đẹp trai tay phải cầm đao, cánh tay duỗi thẳng, dùng sức vẽ một cái, đuổi theo Lý Vân chém tới.

    Kỹ thuật của Lý Vân chủ yếu học được từ lão hòa thượng, câu cửa miệng của Phật gia là trời cao có đức hiếu sinh, cho nên trong chiến đấu cũng chỉ lấy phòng ngự làm trọng điểm. Tên đẹp trai quơ khảm đao tuy rằng hung mãnh nhưng cũng không làm gì được Lý Vân. Đương nhiên, trong lúc nhất thời Lý Vân cũng không có cách nào đối phó được với tên đẹp trai kia.

    Vốn hắn dự định cắn nát ngón tay, dùng cách đối phó quỷ vật bình thường để đối phó với yêu quái tuấn tú này này, chẳng qua nghĩ lại, tất cả mọi người đều là yêu quái, cùng thuộc một mạch, phỏng chừng hiệu quả không được tốt lắm, liền bỏ qua suy nghĩ đó.

    Tiện tay mò được một cái ghế dựa, Lý Vân hung hăng mà hướng tên đẹp trai nện tới. Tên đẹp trai vội vàng thu đao tự cứu, nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay phải trúng một đòn, đau đến mức rơi nước mắt. Suýt nữa làm thanh đao rơi xuống đất.

    - Ta giết ngươi...!
    Đau đớn dường như kích thích sự cuồng nộ của tên đẹp trai, hai mắt hắn đỏ lên, hai tay giơ lên khảm đao, không quan tâm mà liều mạng hướng Lý Vân chém tới.

    Lý Vân nhất thời phiền muộn, chính mình gặp phải một tên sức trâu bò a.

    - Xoát…!

    Một tiếng, thanh đao của tên đẹp trai chém trúng vai Lý Vân, đồng thời cùng lúc đó, Lý Vân cũng mò tới tay một chiếc ghế dựa hung hăng mà nện vào đầu hắn. Tên đó bởi vì đau nhức quá nên đã bất tỉnh, gục ở dưới chân Lý Vân, nằm úp không nhúc nhích.

    Lý Vân nhổ thanh đao trên vai trái ra, cảm thấy một trận choáng váng, máu chảy ra nhiều. Chẳng qua hắn mạo hiểm đã thành công, lúc trước là hắn liều lĩnh cố ý để cho tên đó chém trúng mình, đau đớn suýt khiến hắn ngất đi. Lúc này, vết thương đã đông máu, rất nhanh sẽ khỏi hẳn. Chỉ là vết máu còn lại nhìn cũng rất chân thực.

    Hơi mệt, Lý Vân cúi xuống thở gấp mấy hơi. Đột nhiên tiếng bước chân vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy lão hòa thượng.
     
    Last edited by a moderator: 13/11/14
    zen_1996 thích bài này.
  4. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 1
    Chương 8: Linh yêu đáng thương

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện




    - Ngươi cuối cùng cũng đến, ngươi cũng biết hắn là yêu?
    Lý Vân thở hồng hộc mà nói.

    Trí Hoằng lắc đầu nói:
    - Trước đó cũng không biết, bây giờ mới biết.

    Lúc này, mỹ nam nằm dưới đất vừa tỉnh, dùng một tay chống ngồi xuống, Chẳng qua năng lực tự hồi phục của hắn còn kém xa Lý Vân. Hơn nữa Lý Vân hạ thủ ngoan độc, lúc này đầu hắn vẫn còn có chút đau đớn.

    Cùng là yêu nhưng lại có quá nhiều điểm khác nhau.

    Mỹ nam sờ sờ ót, nhìn Lý Vân oán hận nói:
    - Ngươi điên rồi hả?

    - Ngươi là người xấu!
    Lý Vân thản nhiên nói.

    - Là kiếm miếng ăn thôi.
    Mỹ nam nói xong, đột nhiên thân hình luồn lên hướng phía Lý Vân nhào tới.
    Lý Vân nhấc chân, một cước đá trúng bộ ngực hắn, “phanh” một tiếng đá mỹ nam trở về chỗ cũ.

    Mỹ nam dường như không phục lắm, định tiếp tục phản công, đúng lúc này lão hòa thượng đang một mực im lặng bỗng tuyên một tiếng Phật hiệu "A di đà phật...!" Lập tức hiện ra một đạo kim quang Phật gia vạn chữ (chữ vạn của nhà phật- hơi giống chữ thập đó mà) đánh vào trên trán của Mỹ nam. Mỹ nam ngay lập tức trên trán xuất hiện một Chữ vạn ấn ký Phật gia. Đồng thời Mỹ nam cảm giác yêu lực trong cơ thể không còn sót lại chút gì.

    - Đứng lên, theo ta đi.
    Lão hòa thượng Trí Hoằng nhàn nhạt nói.

    Mỹ nam yêu tinh thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng thành thật đứng lên, bỏ đi ý nghĩ trốn khỏi lão hòa thượng. Thân là Yêu tộc, thờ phụng cường giả vi tôn, thua làm giặc, nếu đã thua, còn gì để nói.

    - Ngươi sẽ giết ta sao?
    Mỹ nam yêu tinh dè dặt hỏi.

    - A di đà phật, trời cao có đức hiếu sinh.

    - Nói như vậy, ngươi không giết ta, sẽ nuôi cơm ta sao?
    Mỹ nam yêu tinh thấp giọng hỏi một câu.

    Lão hòa thượng nhất thời sửng sốt. Trên thực tế Lý Vân cũng sửng sốt. Thấy lão hòa thượng không nói lời nào, Mỹ nam yêu tinh nói thầm:
    - Không phải là nuôi cơm thật chứ?

    Lý Vân tựa hồ hiểu ra cái gì đó, vội vàng hỏi:
    - Này, Mỹ nam, xưng hô như thế nào? Hóa ra ngươi gây tai họa chỉ vì kiếm miếng cơm ăn? Người thuê ngươi là ai? Tại sao phải đến mà không có đường về?

    Lý Vân hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng Mỹ nam cũng không quan tâm, trả lời từng câu một:
    - Ta là Tần Suất, ngươi cũng có thể gọi ta là Suất ca (đẹp trai ^^). Trước kia ta đã nói với ngươi, ta làm việc chính là kiếm miếng cơm ăn, về phần cố chủ, ta không biết, chúng ta liên hệ thông qua internet.

    Lập tức, mỹ nam yêu tinh đem thân thế của mình thẳng thắn nói ra.

    Hóa ra hắn cũng là cô nhi, từ nhỏ ở tại Viện phúc lợi. Yêu mạch huyết tộc của hắn thức tỉnh sớm, theo hắn nói vào lúc hắn sáu tuổi liền có được năng lực Thông Linh. Hắn luôn luôn thấy một số sự việc mà người khác không thể thấy, hắn đã đem thế giới hiện thực cùng với thế giới thông linh hợp lại. Vì thế chọc phải không ít phiền phức. Khi còn bé tại Viện phúc lợi hầu như không có bạn bè cùng hắn chơi đùa. Nguyên nhân vì mọi người đều cho rằng hắn quá tà dị. Sau khi lớn lên, được chính phủ giúp đỡ, hắn thi đại học. Đồng thời hắn trổ mã nhìn rất tuấn tú, rất chói lóa. Đáng tiếc, bên cạnh hắn phiền phức tới không ngừng, thậm chí có đôi khi giữa ban ngày cũng sẽ thấy những thứ người khác không thấy. năng lực Thông linh khiến hắn lần thứ hai rời xa khỏi tập thể con người, hắn không có bằng hữu, tháng ngày trôi qua cô độc, rất cô độc.

    Năm ấy mười tám tuổi. Vừa mới thi đại học, một đêm hắn tỉnh giấc, đột nhiên khôn ngoan ra rất nhiều, một chút kí ức ùn ùn kéo đến.

    Hắn theo bản năng chống cự lại những ký ức này, tuy nhiên không ăn thua gì, những ký ức này cuối cùng lắp đầy đầu óc hắn.

    Khi đó, hắn biết mình là một loài yêu quái, là yêu tộc linh yêu. Bản lĩnh lớn nhất của hắn là có thể Thông linh, cùng Tử linh quỷ vật khai thông (nối liền)

    Từ đó về sau, hắn càng thêm cô đơn. Bởi vì biết thân phận của mình, cuộc sống mười tám năm trên trái đất khiến hắn cảm thấy xa lạ.

    Hai năm trước, ngay tại lúc hắn ở năm thứ hai đại học, bởi vì sự kiện một lần Thông linh bị nhân viên nhà trường tưởng lầm là cổ vũ phong kiến mê tín, tình tiết nghiêm trọng, bị nhà trường đuổi học

    Từ đó về sau, chính phủ cũng ngừng giúp đỡ hắn. Để kiếm miếng cơm, hắn phải buôn bán, sử dụng chính bản lĩnh của mình, cùng Tử linh quỷ vật câu thông, kiếm tiền, thái độ làm người tiêu tan. Cuộc làm ăn của Nhâm Cường này, hắn thông qua internet nhận, đối phương đã trả một vạn đồng tiền thù lao.

    - Ngươi so với ta càng thêm đáng thương.
    Lý Vân nói.

    - Ah!
    Tần Suất dường như ngửi không thấy yêu khí trên người Lý Vân, cho nên hắn cho rằng một người và một yêu không thể so sánh với nhau được?

    - Có thể hỏi ngươi một chuyện không?
    Lý Vân tò mò hỏi:
    - Ngươi đã biết mình là yêu quái, vì sao ngươi không đi ăn thịt người hả? Hà tất phải khổ cực làm việc như vậy?

    - Yêu quái có thể ăn thịt người sao?
    Tần Soái hỏi lại một câu

    - Cái này… Ta không có kinh nghiệm.
    Lý Vân nhất thời nghẹn giọng.

    Tần Suất cũng thở dài nói ra:
    - Ta có thể nhớ tới một vạn năm đông tây phương Tiên Ma đại chiến chuyện lúc trước, khi đó, yêu tinh xác thực là có thể ăn thịt người, nhưng ta làm không được…ta hạ không được miệng. Ta biết mình là yêu, thế nhưng mỗi khi dự định ăn thịt người, ở sâu trong nội tâm ta luôn có một thanh âm nói cho ta biết, làm như vậy không có nhân tính…Có hay không thấy lời này buồn cười, một yêu tinh lại còn nói nhân tính. Nhưng trên thực tế, đây chính là chân thật nhất nội tâm ta cảm thụ.

    - Ta tin tưởng ngươi!
    Trí Hoằng đại sư nói :
    - Ngươi là linh yêu, bản tính vốn thiện, tính tình ôn hòa, thêm một vạn năm luân hồi, lệ khí đã bị phai nhạt, cho nên, việc ăn thịt người, ngươi kiên quyết sẽ không làm. Đáng tiếc, ngươi không hiểu được tích lũy công đức, bằng không mà nói, ngươi ngay lập tức có thể…Tính ra, không nói cũng được, ngươi theo ta đi chùa Bạch Mã, ta muốn đối với ngươi kiểm tra một lần, xác định ngươi vô hại, ta sẽ khôi phục tự do cho ngươi.

    - Đợi một chút!

    Ngay khi lão hòa thượng dự định mang theo Tần Suất rời khỏi, Lý Vân truy vấn:
    - Ta giống như hắn cùng là đồng loại Yêu tộc, ta có thể tiếp xúc với hắn? Hắn dường như cũng không xấu.

    - Đương nhiên có thể, Chẳng qua ngươi đừng quên chức trách của ngươi.
    Trí Hoằng thâm ý nói.

    - Này, Tần Suất… Ta có đề xuất.

    - Mời nói...!

    - Ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, thực ra ngươi có thể cân nhắc một chút nửa đêm đi làm Ngưu Lang, lấy tư sắc của ngươi, chỉ phải nỗ lực một ít, chăm chỉ một ít, ta chắc chắn ngươi trong vòng ba năm là có thể trở thành người giàu có.
    Lý Vân nói.

    - Phi...!
    Tần Suất quay đầu lại khẽ gắt một tiếng, nói:
    - Không được vũ nhục…Yêu cách chúng ta.
    Xem ra, Tần Suất đang chần chừ lựa chọn giữa người hay yêu đây mà.
     
    zen_1996 thích bài này.
  5. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 1
    Chương 9: Cùng yêu quái sống chung

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Sau khi rửa sạch sẽ vết máu màu vàng ở hiện trường, Lý Vân mới trở lại phòng làm việc bên cạnh. Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn không có nghe Lý Vân phân phó đã chạy ra chăm sóc cha mình.

    Cho dù Lý Vân đã nói là không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn cứ lo sợ không thôi.

    - Tớ tới chăm sóc cha tớ…Dù sao cũng đã sóng yên biển lặng…!
    Nhâm Hiểu Nguyệt rất sợ Lý Vân nói nàng, nên giành giải thích trước.

    Lý Vân không nói chuyện, đi về hướng máy đun nước, tự tay đun 1 cốc nước sôi, lập tức đi tới trước mặt Nhâm Cường. Nhìn Nhâm Cường sắc mặt tái nhợt, hắn nói:
    - Quỷ vật đã bị xua tan, bất quá độc thủ phía sau màn không thể nào tìm được, sau này ông nên cẩn thận 1 chút.

    Nhâm Hiểu Nguyệt tiện tay bưng cho Lý Vân 1 cốc nước để trên bàn, chép miệng vài cái, lông mày cau lại, đôi mắt to mỹ lệ nghiêm túc nhìn Lý Vân. Nhâm Hiểu Nguyệt lý lẽ hùng hồn nói:
    - Cậu đã lấy tiền, thay người trừ hại, chuyện này cậu phải phụ trách đến cùng. Rốt cục là ai mướn quỷ hại cha của tớ, cậu tất nhiên phải điều tra rõ ràng.

    Lý Vân lắc đầu, không để ý Nhâm Hiểu Nguyệt, đưa mắt nhìn sang phía Nhâm Cường, nói:
    - Xin lỗi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sự tình kế tiếp ta đành bất lực.Đối phương lại cùng hung thủ liên lạc trên internet, phương diện này ta không am hiểu. Bất quá ta biết hắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, ông nên cẩn thận 1 chút thì hơn. Nếu như đối phương còn dùng quỷ vật tới tập kích ông, ta sẽ chịu trách nhiệm, bất quá giá cả sẽ khác. Còn hiện giờ ông an toàn.

    - Cảm ơn!
    Nhâm Cường chân thành nói.

    Lưu lại những lời này, không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Hiểu Nguyệt, Lý Vân rời khỏi tập đoàn Minh Châu.





    Nửa đêm sóng gió đã qua, Lý Vân khôi phục lại sinh hoạt bình dị của mình. Liên tiếp vài ngày sau đó, chỗ Nhâm Cường không còn xuất hiện bất kỳ điều gì dị thường nào. Lão hòa thượng mấy ngày này cũng không có quay trở lại tìm hắn.Yêu quái Tần đẹp trai cũng không còn tin tức.
    Lý Vân mỗi ngày trừ đi học ra chính là ăn xong lại ngủ.

    Nhâm Hiểu Nguyệt mấy ngày nay ở trong trường học luôn luôn im lặng chăm chú nhìn Lý Vân, vẻ mặt trong vẫn lạnh lùng như trước. Bất quá nhìn ra được, từ sau sự tình đêm hôm đó, thái độ của lớp trưởng đối với Lý Vân xuất hiện ít biến hóa. Chí ít, nàng đã ý thức được, hắn thực sự có chút bản lĩnh.

    Đáng tiếc chính là cứ mỗi đêm, nàng ngoại trừ nghe được 1 ít động tĩnh bên ngoài ra, cũng không thấy quỷ vật chân chính nữa. Đến giờ nghĩ lại Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn lấy làm tiếc.

    Buổi chiều sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt thấy Lý Vân về nhà 1 mình liền cả gan đuổi theo:
    - Tớ có thể nói chuyện với cậu được không?

    - Tùy ý!
    Lý Vân nhàn nhạt nói.

    Đúng lúc này, hai người đâm đầu vào một tên đẹp trai mặc áo đen đi đối diện. Đi gần tới Lý Vân, hắn nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt, lại nhìn Lý Vân, đối với Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
    - Cô là bạn gái của Lý Vân à, ta là Tần đẹp trai, là Yêu tộc.

    - Yêu tộc?
    Nghe Tần đẹp trai tự giới thiệu, Nhâm Hiểu Nguyệt nhất thời sửng sốt. Có chút kinh hãi, 56 dân tộc, tựa hồ không có dân tộc loại này nha!

    Bởi vì trong lòng kinh ngạc, nàng thậm chí không có để ý Tần đẹp trai nói nàng là bạn gái của Lý Vân.

    Lý Vân trừng mắt nhìn Tần đẹp trai, lập tức nói rằng:
    - Hắn là Dao tộc…mới từ Quảng Tây đến, lời nói đều là những điều điên điên khùng khùng, không cần để ý.

    Nhâm Hiểu Nguyệt nhất thời buông lỏng một hơi, lấy tay vỗ ngực một cái nói:
    - Là dân tộc thiểu số a, tớ còn tưởng rằng là Yêu tộc, hù chết tớ mà.
    Từ sau cái đêm đó, tinh thần của Nhâm Hiểu Nguyệt đã kéo căng như dây đàn, nếu trước mắt có chuyện gì nữa chắc sẽ đứt pưng mất, trước tiên sẽ nghĩ tới những vật thể tà môn kia.

    Tần đẹp trai tựa hồ bất mãn Lý Vân đem chính mình nói thành dân tộc thiểu số, đang định cãi cọ lại 1 chút, đột nhiên lại nhớ lại lời Trí Hoằng đại sư nói, để cho hắn qua đây hành động tùy cho Lý Vân chỉ huy.

    Chỉ cần nghĩ đến đây, hắn liền không thèm nói gì nữa.

    - Lớp trưởng đại nhân, xin lỗi, bằng hữu của tớ đến, tớ không thể cùng cậu nói chuyện phiếm. Hôm nào đi…
    Lý Vân rất muốn biết rõ ràng này linh yêu tìm mình muốn làm cái gì?

    Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không có cưỡng cầu, mà là nhu thuận gật đầu:
    - Ân…Cậu cứ đi trước đi.
    Nói xong, nàng liền bước đi.

    Tần đẹp trai nhìn bóng lưng Nhâm Hiểu Nguyệt, lớn tiếng cười nói:
    - Xem ra, ngươi đối với bạn gái của ngươi không tốt, cẩn thận bị người khác mất.

    Nhâm Hiểu Nguyệt mới đi ra vài bước, khoảng cách không xa, Tần đẹp trai thanh âm lại lớn, cho nên nàng nghe thấy. Nhưng lại không quá để ý.

    - Theo ta!
    Lý Vân lạnh lùng nói.





    Lý Vân trực tiếp mang theo Tần đẹp trai rời khỏi trường học, đi tới nhà trọ. Sauk hi đóng chặt cửa phòng lại, Lý Vân tức giận hỏi:
    - Nói đi? Làm sao mà đến, ngươi tìm đến ta vì chuyện gì? Muốn báo thù?

    Tần đẹp trai lắc lắc đầu nói:
    - Ngươi hiểu lầm ta a, là đại sư để cho ta tới tìm ngươi, hắn nói từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc của ta đều nghe ngươi sai khiến.

    - Nghe ta sai khiến? Có ý tứ?
    Lý Vân có chút mờ mịt:
    - Ngươi được nhận định là không có hại?

    - Ân!
    Tần đẹp trai gật đầu, lập tức lại có chút ủy khuất nói:
    - Nói thật, cho tới bây giờ ta đều không có nghĩ qua muốn hại người. Ta chỉ là muốn có phần cơm ăn.
    Nói xong, Tần đẹp trai nhìn trên bàn Lý Vân có lạp xường hun khói, hỏi:
    - Ta có thể ăn không?

    - Ân!
    Lý Vân hỏi:
    - Hòa thượng kia chưa cho ngươi ăn cơm sao?

    - Chùa Bạch Mã nuôi cơm nhưng thật ra chỉ toàn là cơm chay, mấy ngày nay ta ăn đến nhạt miệng a.
    Nói xong Tần đẹp trai đã cầm lạp xườn hun khói lên ăn ngấu nghiến.

    Lý Vân xấu hổ, Tần đẹp trai là yêu quái a…Người nào ko biết còn tưởng ngươi là dân tị nạn từ Châu Phi đến.

    Sau khi chờ hắn ăn xong, thấy Lý Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, vì vậy quệt quệt mồm nói:
    - Chưa thấy qua à, tốt xấu ta cũng là Yêu tộc, cả ngày ăn chay đến giờ ăn mặn tý đâu có sao. Đúng, đại sư nói, từ hôm nay trở đi, cơm nước, sinh sống,…của ta đều do ngươi an bài sắp đặt.

    Lý Vân mặt nhất thời u ám đứng lên:
    - Chiếu theo ý tứ của ngươi, ta còn phải nuôi ngươi sao???

    Tần đẹp trai ngẫm lại, cuối cùng gật đầu nói:
    - Đúng vậy, ngươi hiểu được như thế là chính xác Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn không trả không đâu. Nghe đại sư nói, ngươi bình thường giúp người ta trừ ma bắt quỷ, sau này làm việc cứ mang theo ta, ta có thể cùng quỷ vật liên lạc, lấy đức thu phục người. Cam đoan là chỉ có vài phút đồng hồ là có thể đối phó.

    Lý Vân nghĩ cũng đúng, có cái này cùng chuyên gia liên lạc, sau đó thực sự có thể tiết kiệm một chút máu. Bất quá vấn đề ăn ngủ, vẫn còn có chút đau đầu. Phòng hắn thêm 1 người nữa ở cũng không có vấn đề, bất quá hắn không có thói quen cùng người ở chung, hơn nữa đối phương còn là nam yêu.

    Trước kia khi chưa gặp Yêu tộc, Lý Vân rất là chờ mong. Nhưng hôm nay thấy, nghĩ cũng chẳng có gì hay ho.
     
    zen_1996 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)