FULL  Huyền Huyễn Tuyệt Thế Dược Thần - Free 200 - Phong Nhất Sắc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tuyệt Thế Dược Thần
    Tác giả: Phong Nhất Sắc
    Chương 35: Lục Mang Tinh Trận



    Vô Biên thí luyện, thật ra là một hoạt động săn thú của các học viên trong học viện Võ Đan.

    Bên trong Vô Biên Sâm Lâm có vô số yêu thú, đương nhiên là nơi tốt nhất để ma luyện các học viên.

    Mà tất nhiên, ma luyện như vậy thường kèm theo những thương vong. 

    Trong cuộc thí luyện lần trước, có không ít học viên thiên tài đã táng thân trong miệng của yêu thú.

    Học viện Võ Đan từ trước đến nay không phải là thế ngoại đào viên gì, ở đây so với bên ngoài còn tàn khốc hơn, người yếu nhất định sẽ bị loại bỏ.

    Nơi đây chính là thế giới của người mạnh. 

    Học viện Võ Đan cung cấp cho các học viên thiên tài một môi trường cạnh tranh tương đối an toàn, nhưng bên trong không bồi dưỡng ra những cường giả chân chính. Không trải qua máu tươi gột rửa, thì những thiên tài này không cách nào trưởng thành được.

    Bên trong học viện có các loại mâu thuẫn, những loại mâu thuẫn này thì phải có một nơi để trút vào, mà Vô Biện thí luyện chính là một nơi như thế!

    Trong học viện thì không cách nào giải quyết được ân oán, nhưng có thể trong trận Vô Biên thí luyện mà giải quyết. 

    Mặc dù học viện không cho phép học viên trong trận Vô Biên thí luyện ra tay với đồng môn, mà trên thực tế thì âm thầm cho phép các học viên lợi dụng cơ hội lần này để giải quyết ân oán cá nhân.

    “Quả nhiên vẫn là Tô sư huynh nhẫn giới cường đại, sớm đã làm cho Diệp Viễn chọn đất mà chôn xương.” Liễu Nhược Thủy thở dài nói.

    Tô Nhất Sơn hơi có chút thất thần liếc nhìn thoáng qua Liễu Nhược Thủy, nhìn đến nàng lộ ra cả ý tứ, quả nhiên là mê người. 

    Liễu Nhược Thủy xuất thân không tốt, mẫu thân là thê thiếp của một tiểu gia tộc, từ nhỏ tư cách hưởng thụ đã vô cùng ít. Chẳng qua nàng tố chất cũng không kém, mười bốn tuổi đã đạt tới Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, mới được học viện Võ Đan thu nhận.

    Nếu như không phải vào học viện Võ Đan, Liễu Nhược Thủy sớm đã bị gia tộc đem làm lễ vật mà tống đi. Nàng rất hận Liễu gia, muốn có một ngày có thể trở về đánh vào mặt đám trưởng lão kia, để cho bọn họ thấy được Liễu Nhược Thủy nàng không có một chút ủng hộ từ gia tộc mà cũng có thể thành công như thế!

    Nhưng mà khi vào học viện Võ Đan, Liễu Nhược Thủy mới biết được nơi này có không ít thiên tài tuyệt diễm. Nàng tự hỏi tố chất của bản thân so với những người này còn kém xa, có thể là do xuất thân của nàng hạn chế sự phát triển. 

    Liễu Nhược Thủy thiếu nhất chính là tài lực, vì vậy nàng mới nghĩ đủ mọi cách thân cận với các nam nhân, chính là vì muốn đạt đủ tài nguyên tu luyện.

    Liễu Nhược Thủy trời sinh thân thể mê hoặc, tất cả nam nhân đều mơ ước có được nàng, đây cũng là vốn liếng lớn nhất của nàng. Nàng dùng ưu điểm vốn có này rong ruổi chơi đùa ở giữa đám nam nhân, chính là hy vọng có thể dựa vào một cây đại thụ.

    Nhân vật giống như Tô Nhất Sơn, căn bản là coi thường Liễu Nhược Thủy. Mà Liễu Nhược Thủy cũng hiểu rõ, cho dù được bọn họ coi trọng, bản thân nàng cũng chỉ có thể trở thành đồ chơi của bọn họ mà thôi. 

    Vì vậy, Liễu Nhược Thủy cũng chỉ để mắt đến những thứ còn đang trưởng thành trên người thiên tài kia, mà người này chính là Vạn Uyên.

    Thật ra, Liễu Nhược Thủy cũng đã cân nhắc qua Diệp Viễn, bởi vì Diệp Viễn so với Vạn Uyên càng dễ khống chế. Hai người này thật ra là ngang tài ngang sức, nhưng nếu bàn về tiền đồ, Vạn Uyên cao hơn Diệp Viễn cả mấy chặng đường.

    Vạn Uyên có tâm cơ, có thực lực, còn có cả phụ thân là Đại Đan sư, không ai có thể thích hợp hơn hắn. 

    Mà Vạn Uyên cũng rất thượng đạo, bây giờ đối với nàng tình cảm đã sâu đậm rồi.

    Liễu Nhược Thủy vừa mới thăng lên Địa cấp không lâu, không có tiếp xúc nhiều với tuyệt đỉnh thiên tài Tô Nhất Sơn. Nhưng mà một cái nhìn này, Liễu Nhược Thủy có cảm giác bị đối phương gột sạch, khiến nàng rất không thoải mái.

    “Liễu sư muội nói không sai.” Sau khi nghiền ngầm nụ cười kia, Tô Nhất Sơn chỉ nói một câu, cũng không biết hắn muốn biểu đạt ý gì. 

    Nói xong, hắn cũng không để ý đến Liễu Nhược Thủy nữa, tự mình nói: “Đến lúc đó, ta sẽ phối hợp với các ngươi diệt trừ Diệp Viễn. Mất đứa con trai này, Diệp Hàng nhất định mất hết kiên nhẫn, đến lúc đó hai nhà chúng ta liên hợp, đem Dược Hương Các nhổ cỏ tận gốc. Diệp Hàng ra tay trước, chắc chắn Hoàng tộc cũng sẽ không nói gì.”

    Nghe được lời nói của Tô Nhất Sơn, ánh mắt của Vạn Uyên trở nên sắc bén, hưng phấn nói: “Tô sư huynh muốn đích thân ra tay? Thật quá tốt! Nói thật lòng, muốn lấy được thủ cấp của Diệp Viễn, ta coi như là toàn lực ra tay, cũng không thu nổi hắn. Có Tô sư huynh đích thân ra tay, lần này Diệp Viễn cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn rồi.”

    Liễu Nhược Thủy trong lòng có chút rét lạnh, thủ đoạn của Tô Nhất Sơn thật đáng sợ. Nàng và Vạn Uyên cũng chỉ nghĩ cách làm sao có thể đối phó được Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn lại muốn tiêu hủy cả Dược Hương Các. 

    Tài nguyên chủ yếu của Tô gia chính là dược liệu và đan dược, mối quan hệ với Túy Linh Lâu rất sâu sắc, vì vậy hai nhà giao hảo rất tốt.

    Tô gia là thương nghiệp cung ứng dược liệu lớn nhất ở Tần quốc. Đa phần các tình huống, Tô gia chỉ cung ứng dược liệu hỗ trợ, mà không liên quan đến luyện chế đan dược và tiêu thụ.

    Nhưng con đường của Diệp Hàng không biết từ đâu mà tạo ra, tất cả các dược liệu đều không cần thông qua Tô gia, vì vậy Tô gia vô cùng căm hận Diệp Hàng. 

    Mà tại Hoàng thành, Dược Hương Các và Túy Linh Lâu đương nhiên một núi không thể có hai cọp, cuộc chiến của hai nhà đã nhiều năm như vậy rồi, Hoàng tộc cũng âm thầm chấp nhận loại cân bằng vi diệu này.

    Nhưng Tô gia lại vô cùng không thích sự tồn tại của Dược Hương Các, bởi vì Dược Hương Các chiếm lĩnh đa số thị trường đan dược, cũng chính là làm cho lợi nhuận của Tô gia giảm sút không ít.

    Không thể không nói, Diệp Hàng kinh doanh vẫn là cao hơn một tay. Dược Hương Các giá cả vừa phải, chưa bao giờ chủ lớn lấn khách, trong giới thợ săn yêu thú tiếng đồn rất tốt. 

    Tô gia cùng Vạn gia ngoài sáng trong tối đã vô số lần dùng thủ đoạn, cũng không đem lại cho Dược Hương Các bất kỳ tổn thất nào.

    Tô Nhất Sơn chính là muốn lợi dụng Diệp Viễn làm điểm tựa, tiêu diệt tận gốc Dược Hương Các.

    Ở độ tuổi này mà có tâm cơ và cách thức như thế, không thể nói Tô Nhất Sơn không phải là nhân vật kiêu hùng gì cả. 

    Sau khi Tô Nhất Sơn đi, ánh mắt của Liễu Nhược Thủy trở nên kỳ dị, liên tục nói: “Chúc mừng Vạn sư huynh, có Tô sư huynh ra tay, Diệp Viễn lần này chết là cái chắc. Không chỉ là Diệp Viễn, lần này lệnh tôn đại nhân cũng có thể nhổ đi cái đinh trong mắt rồi.”

    Vạn Uyên cũng không có cao hứng như Liễu Nhược Thủy, giống như người bây giờ cùng với người lúc Tô Nhất Sơn ở đây là hai người khác nhau.

    “Tô sư huynh cảm nhận được sự uy hiếp rồi!” Hít sâu một hơi, Vạn Uyên trầm giọng nói. 

    “Huynh nói là.. Diệp Viễn?” Liễu Nhược Thủy cũng là người thông minh, Vạn Uyên nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra, nhưng lại bị ý nghĩ của bản thân làm giật mình.

    Đối với học viên của học viện Võ Đan mà nói, thứ tự trước mười trên Võ bảng cùng Đan bảng, đều làvị trí mà bọn họ mong ước, tuyệt đỉnh thiên tài như vậy, vậy mà lại cảm nhận được một sự uy hiếp của Nguyên Khí Cảnh tầng ba?

    Thật bất khả tư nghị rồi... 

    Tại nơi ở của Diệp Viễn, Lục Nhi trừng to mắt nhìn thiếu gia đang táy máy tay chân ở phòng Nguyên khí đan.

    Diệp Viễn lấy ra sáu viên Nguyên khí đan, phân thành sáu bên ở sáu cạnh của trận pháp.

    Nhập vào một chút nguyên lực, pháp trận lập tức tản ra vệt trắng nhàn nhạt, sáu viên Nguyên khí đan dần dần hòa tan, sáu cạnh hội tụ vào tâm điểm rồi dần tản ra. 

    Ánh sáng tối dần, dịch thể Đan dược lần nữa hội tụ lại tại tâm điểm, đương nhiên là ngưng kết lại thành viên đan dược!

    Đan dược lần nữa đông kết lại, từ trên màu sắc có thể nhìn ra được ánh sáng của Nguyên khí đan thượng phẩm sáng lên rất nhiều.

    “Thiếu gia, đây là Nguyên Khí Đan siêu phẩm?” Lục Nhi từ nhỏ đã lớn lên tại Diệp gia, đối với đan dược đương nhiên cũng không xa lạ gì. 

    Nguyên khí đan thượng phẩm rất thường gặp, còn siêu phẩm thì… Diệp Hàng nếu như phát huy vượt xa bình thường, đan dược trong lò có thể một viên cũng không sai.

    Nhưng bây giờ, Diệp Viễn tùy ý sử dụng sáu viên Nguyên khí đan thượng phẩm, lại có thể ảo pháp mà biến hóa ra một viên Nguyên khí đan siêu phẩm.

    Thật quá thần kỳ rồi! 

    Diệp Viễn nhặt viên đan dược lên, bỏ vào lọ thuốc, nói: “Không sai, cái này gọi là Lục Mang Tinh Trận, là pháp trận chuyên môn dùng để luyện ra đan dược cấp thấp.”

    Lục Nhi cảm thấy vô cùng thần kỳ, thở dài nói: “Thiếu gia huynh thật là lợi hại!”
     
    zHiePz and buinhi99 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tuyệt Thế Dược Thần
    Tác giả: Phong Nhất Sắc
    Chương 36: Ngủ đánh đổi



    Giáo lý của lớp dược lý tên là Phong Nhược Tình, là giáo lý trẻ tuổi nhất ở học viện Võ Đan, hơn nữa còn là mỹ nữ giáo lý đẹp không thể tả được, có vô số người theo đuổi.

    Lớp dược lý của Phong Nhược Tình cơ hồ rất ý nghĩa, bất kỳ vị giáo lý nào cũng không thể đuổi kịp được. Hơn nữa các học viên đều nhập tâm lắng nghe, ánh mắt say mê nhìn về phía Phong Nhược Tình không rời.

    Lớp dược lý vốn dĩ rất khô khan, thế nhưng cũng biến thành lớp học đầy sống động. 

    Có điều, Diệp Viễn lúc này cũng không mấy nhiệt tình, hắn đang khò khò ngủ say. Tối hôm qua đã dùng Lục Mang Tinh Trận để luyện ra siêu phẩm Nguyên Khí Đan, hao phí lượng lớn nguyên lực, đã hoàn toàn kiệt sức rồi.

    Mỗi một Luyện Dược sư cấp cao đều là Đại sư Tinh trận, bậc Đan đế giống như Diệp Viễn đương nhiên càng không ngoại lệ.

    Đan dược cấp cao đều phải khắc luyện bên trong tinh trận pháp, để đạt tới dược luyện thành có hiệu quả, vì vậy trận pháp này là khóa tu luyện bắt buộc đối với Luyện dược sư cấp cao. 

    Lục Mang Tinh Trận cũng không gọi là trận pháp cao cấp gì, nhưng tạo ra hàng vạn Nguyên khí đan, vả lại còn làm cho Diệp Viễn mệt đến không nói nổi. Hơn nữa, Diệp Viễn lại vẫn chưa hoàn toàn luyện xong, tối hôm nay lại phải tiếp tục luyện, không ngủ bù thì làm sao được?

    Nếu thí luyện hoàn thành, một tay Diệp Viễn luyện ra vô số Nguyên khí đan siêu phẩm, con số luyện ra được đúng là kinh người.

    Nguyên khí đan siêu phẩm và Nguyên khí đan thượng phẩm không giống nhau, ở bên ngoài thậm chí có tiền cũng không mua được. 

    Đến cả Đại đan sư còn khó có thể luyện ra được thứ này, làm sao có thể lưu thông dễ dàng trên thị trường được.

    Đan dược một khi đạt tới mức độ siêu phẩm, sẽ biến đổi sinh ra chất.

    Luận về dược lực, Nguyên khí đan siêu phẩm không kém hơn so với Bạo Nguyên đan hạ phẩm, hơn nữa Nguyên khí đan siêu phẩm hoàn toàn không có tác dụng phụ, sợ rằng còn có thể dùng được đến Nguyên Khí Cảnh tầng chín, thân thể sẽ không sinh ra bài xích. 

    Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi cũng phải có nhiều Nguyên khí đan siêu phẩm như vậy mới được.

    Ai lại dám coi Nguyên khí đan siêu phẩm như hạt đậu mà ăn chứ?

    Ngoại trừ Diệp Viễn… 

    Bạo Nguyên đan tuy rằng rất tốt, nhưng một là giá cả hơi cao, hai là thực lực của Diệp Viễn hiện tại cũng không cách nào bảo đảm có thể luyện ra được trung phẩm hoặc thượng phẩm, lại càng không thể là siêu phẩm.

    Tuy nói rằng Bạo Nguyên đan đều là nguyên liệu cao cấp, nhưng Nguyên khí đan lại vô cùng trân quý hơn. Cho dù là Diệp Hàng cũng không cách nào cung ứng được số lượng lớn như vậy.

    Dưới tình hình này, chỉ có Nguyên khí đan siêu phẩm là hợp với đan dược của Diệp Viễn nhất. 

    Có điều, Nguyên khí đan này tốt thì tốt thật, nhưng khiến người ta mệt đến chết được.

    “Thất Tinh Liên thuộc thủy, tính âm, thường sống ở trong linh hồ, thích hợp để luyện chế….” Phong Nhược Tình đặt quyến “Bản Thảo Khái Yếu” kia xuống bàn, thẳng thắn nói. Hiển nhiên đối với dược tính của những dược liệu này đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

    Phong Nhược Tình tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng là Trung cấp Đan sư, điều này làm cho rất nhiều tiền bối cảm thấy xấu hổ. 

    Phải nói đến như là vị đại sư Tiền Miễu ở Dược Hương Các kia cũng chỉ là Cao cấp Đan sư, mà tuổi của hắn so với Phong Nhược Tình lớn hơn cả con giáp, đây chính là chênh lệch.

    Phong Nhược Tình một bên đọc thuộc như lòng bàn tay, một bên liên tục bước đi nhẹ nhàng, mà các học viên thì đều nhìn theo sự di chuyển của nàng.

    Bỗng nhiên, lông mày của Phong Nhược Tình hơi nhăn lại, đang thuyết giảng cũng dừng lại. 

    Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, Phong Nhược Tình đang bị mất hứng.

    Mọi người theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy một người đang gục xuống bàn ngủ say, khóe miệng còn chảy cả nước miếng.

    Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Viễn. 

    Tại sao tên này lại thần kinh thô như vậy chứ, Phong giáo lý đang đứng trong lớp giảng bài mà, đúng là mạo phạm giai nhân. Có điều, Diệp Viễn lúc này đang say giấc nồng, không có chút cảm giác nào đối với ánh mắt oán giận của mọi người.

    Phong Nhược Tình giơ bàn tay lên, hai bàn tay hợp lại phát ra âm thanh.

    Chỉ nghe được “rắc rắc” một tiếng, chân bàn liền nứt ra thành hai khúc, bàn “oanh” một tiếng liền sụp đổ. 

    Diệp Viễn cảm thấy dưới tay trống trơn, giật mình tỉnh lại, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất.

    Cũng may hắn thân thủ đã xuất thần nhập hóa, cứ như vậy thân mình vẫn còn đứng vững.

    “Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Viễn hiển nhiên cũng không hiểu rõ tình trạng lúc này. 

    Nhưng hắn chợt phát hiện có điều gì đó không đúng, ánh mắt của tất cả các học viên đều nhìn hắn chằm chằm, mà giáo lý mỹ nhân trước mặt cũng đã trở nên lạnh nhạt, hắn rất nhanh ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

    “A… Ha ha, Phong giáo lý, người cũng biết, ngày hôm qua ta vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử, tiêu hao rất nhiều nguyên lực, trong thời gian một đêm cũng không thể khôi phục lại được như cũ, cho nên lúc lên lớp không kìm lòng được mà ngủ thiếp đi. Ha ha…” Diệp Viễn cười nói.

    Phong Nhược Tình vốn không biết Diệp Viễn, nhưng ngày hôm qua tin tức lan truyền về cuộc tỷ thí sinh tử, nàng đương nhiên là cũng có nghe thấy. 

    Nghe Diệp Viễn nói, Phong Nhược Tình cũng có một chút nguôi giận. Có điều, trong giờ học lại có hành động như vậy, Phong Nhược Tình cảm thấy không thể không giận.

    “Ngươi chính là tên Diệp Viễn đó?”

    “Ha ha, ta chính là tên Diệp Viễn đó.” 

    “Trong giờ lên lớp không được cợt nhã.”

    “A, phải phải. Phong giáo lý nói đúng, ta nghiêm túc.”

    “Nếu là do trải qua cuộc chiến sinh tử, ngược lại có thể cảm thông được.” Diệp Viễn cho rằng nói đến đây có thể cho qua, ai ngờ được Phong Nhược Tình lại bất ngờ nói: “Có điều, ta ở trong học viện Võ Đan này, tuy rằng đan dược cùng võ đạo trọng yếu, nhưng dược lý học cũng là căn cơ của Đan đạo, ngươi ngủ trong lớp như vậy chính là làm trễ nãi tiền đồ của chính mình.” 

    Diệp Viễn thành khẩn xin lỗi nói: “Phong giáo lý, ta biết sai rồi, lần sau sẽ không ở trong tiết của người mà ngủ như vậy nữa.”

    “Hừ! Không chỉ là trong tiết của ta, tất cả các tiết khác đều không được ngủ! Trở về đem quyển “Bản Thảo Khái Yếu” chép ra mười lần, tiết học sau ta sẽ kiểm tra.” Phong Nhược Tình nhàn nhạt nói.

    “Cái gì? Mười… mười lần.” Diệp Viễn nhất thời ngẩn người. “Bản Thảo Khái Yếu” này chính là phiên bản đơn giản hóa của “Bản Thảo Cương Mục” của Đan Hoàng Lý Thời Trân, khái quát đầy đủ dược tính của tất cả các chủng loại. 

    Mặc dù chỉ là một phiên bản đơn giản hóa, nhưng cũng là một cuốn sách dày như thế, chép lại mười lần thật sự là quá kinh khủng!

    Diệp Viễn đối với danh tiếng của Lý Thời Trân này ngược lại có chút ấn tượng, thật giống như đến nơi này bái sư là phụ thân Chính Dương Tử, lúc ấy Thanh Vân Tử chính thức ở tràng.

    Tiểu tử này, nếu trở lại Thần Vực nhất định phải cho hắn đẹp mặt, viết cái gì không viết, lại viết ra một cuốn sách dày như thế! 

    Viết một cuốn sách dày như vậy thì cũng thôi đi, nhưng trong này có rất nhiều thứ đầu lừa miệng ngựa, đây không phải là hại người sao?

    “Không sai! Là mười lần, ngươi có ý kiến?” Phong Nhược Tình cảm thấy chuyện như vậy rất bình thường, phải khiến cho mọi người biết trả giá.

    “Có ý kiến!” Diệp Viễn gân giọng hô to. 

    Diệp Viễn nói như vậy làm Phong Nhược Tình và các học viên có chút kinh hãi.

    Theo các học viên mà nói, bị một giáo lý mỹ nữ như vậy phạt là một chuyện tốt, hắn làm sao lại có ý kiến chứ?

    Còn về Phong Nhược Tình, nàng là lần đầu tiên tại học viện Võ Đan bị người khác cự tuyệt, là một nam nhân, hơn nữa lại là một học viên! 

    “Các thứ trong này đơn giản như vậy, sao chép lại không phải rất phí thời gian sao? Thời gian như vậy, chi bằng đi luyện hai lò đan dược còn thiết thực hơn.” Diệp Viễn không phục nói.

    Thời gian bây giờ đối với Diệp Viễn rất quý giá, hắn không muốn lãng phí vào chuyện nhàm chán như vậy.

    Thật biết nói đùa, bàn về sự am hiểu dược lý, trên đời này ai có thể so được với hắn chứ? 

    Nếu Lý Thời Trân có thể trở lại, xách giày cho hắn cũng không xứng.

    “Đơn giản. Ha ha…” Phong Nhược Tình bị Diệp Viễn chọc giận đến mức nở nụ cười.

    “Bản Thảo Khái Yếu” chỉ là kiến thức cơ bản của Luyện dược sư, nhưng cũng là bát đạt tinh thâm. Coi như là Đan vương có ở đây, cũng không dám nói hai từ đơn giản này. 

    Tiểu tử này ngay cả Đan đồ đệ cũng không phải, lại dám nói là đơn giản.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)